Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Chạy trốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chạy trốn


"Gia!"

Dương Bình Trung nhìn theo bóng nàng, "Ặc"mộttiếng, quay sang dặn dò người bên cạnh, "Mau gọi thầy thuốc tới đây xem vết thương cho Vân ca nhi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhnghehắnnóivậythìdừng lại.

hắnở chỗ sáng, Phó Vânanhcó thể nhìnrõtrênlưnghắnđanggánhmộtbó củi, bên cạnh bó củi còn có buộc hai con thỏ lông xám. Nàng nghi hoặc. Chẳng lẽ làmộtngười tiều phu?

Dương Bình Trung câm nínkhôngtrả lời được, lau mồ hôi.

Dương Bình Trung giờkhôngđùakhônggiỡn, đôi môi mím chặt, nhìn chằm chằm nàngmộtlát, khẽ ừmmộttiếng, dựa cả người vào người nàng, nương theo bước chân của nàng để tập tễnh bước về phía trước.

Cách đókhôngxa cómộthồ nước sâu, nếu trốn dưới nước, hẳn là có thể tránh khỏisựtruy lùng của c·h·ó săn...

Phó Vânanhquay đầu lại nhìn về phía có tiếng c·h·ó sủa, khẽ cắn môi, trèo lên bờ, "Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người? Bên bờ bên kia có ít nhất hai mươi ngườiđangtruy đuổi chúng ta."

Nhưng câu chuyện càng lúc càng phức tạp, đầu tiên là binh linh canh gác ở các cứ điểm đều bị người khác đánh cho hôn mê, nhốt lại trong phòng, sau đó họ pháthiệnra có ngườiâmthầm cản trở bọn họ tìm hiểu tung tích của thiếu gia. Tới lúc họ xác định được thiếu giađangởtrênnúi, lũ người Miêukhôngbiết từ đâu xuấthiện, xuất quỷ nhập thần,đãlên núi từ lâu rồi!

Thầy thuốc xem xét vết thương của Phó Vânanh, băng lại cổ tay cho nàng, bôi thuốc lên những vết xướctrênmặt nào rồi bảo tỳ nữ giúp nàng uốngmộtbát thuốc đắng ngắt, dặn dò: "Vết thươngkhôngđược để dính nước, người hơi sốt, mấy hôm tới phải cố gắng giữ gìn sức khỏe,khôngnên làm gì quá sức."

Dưới thung lũng sóng nước long lanh, thấp thoáng trong những bụi trúc làmộtdòng suối xanh biếc. Dòng suối này chảy từ phía tây vào sơn cốc trong Giang Thành thư viện. Quản cán thích câu cá, khi Phó Vânanhsắp xếp lại sách ở Tàng Kinh Các vẫn thường ra suối tìmhắn. Cách đâykhônglâu, nàng mới vẽ cho quản cánmộtbức họa, trong tranh chính là dòng suốinhỏnày.

Dương Bình Trung giãy giụa mấy cái nhưngkhôngkhỏe bằng nàng, cười gượngnói: "Nước mà ban ngày bọn chúng đút cho ta uống có vấn đề, chân ta gần nhưkhôngcử động nổi."

Phó Vânanhđầu đau như búa bổ nhưng vẫn còn tỉnh táo, lắc đầu, "khôngđược, ta tự làm?"

Người nọ lội xuống nước, kéo Dương Bình Trung lên.

sựsống quý giá biết bao! Cho dù người thân kiếp trước chẳng còn ai tồn tạitrênđời, cho dù phải gánh chịu bao nhiêu hồi ức đau khổ, Phó Vânanhvẫn muốn sống, hơn nữa còn phải sốngthậthạnh phúc.

Đám hộ về nhìn nhau rồi vội thưa vâng.

Dương Bình Trung tủi thân trút giận, "Ta suýt nữa là mất mạng rồi! Sao các ngươi giờ mới tới? Cha ta có phải lại tới hoa lâu nào uống rượu rồikhông? Thằng con này của ông ta suýt c·h·ế·t đến nơi, ông ta còn lưu luyến đống son phấn được à!"

Tỳ nữ búi tóc song kế và ma ma đầu trùm khănđãđứng xếp hàng trước cửa viện chờ từ lâu, Dương Bình Trung được đưa vào nội viện ngay. Dướisựyêucầu mãnh liệt củahắn, quản gia sắp xếp cho Phó Vânanhnghỉ ở sương phòng trong viện củahắn.

Người kia vẫn tiếp tục tìm kiếm bên bờ suối,nóitiếp: "Mỗ nhận tiền thưởng tới đây tìm thiếu gia, Dương lão gianói, bên mông phải của thiếu gia cómộtnốt ruồi đen to như đồng xu. Đám người Miêuđangtruy lùng thiếu gia, thiếu giađanggặp nguy hiểm."

Những người này mặc đồ đen, đội mũ rộng vành,trêntay cầmmộtcánh cung lớn, dây cung kéo căng, ào ạt bắn vào phía trong.

"Huynh gọihắnquay lạiđi, nếu thấy gìkhôngđúngthìgọi ta."

Tiều phu đương nhiên cũng tường tận đườngđitrênnúi, nhanh chóng thoát khỏi rừng tậm, vòng sangmộtcon đườngnhỏhẹp nhưng có rải đá xanh, sạchsẽbằng phẳng.

Dương Bình Trung sống sót sau tai nạn, chân tay dường như có thêm sức lực, cao giọng gào lên bực tức.

Phó Vânanhnói, bước lên xe ngựa, buông màn xe xuống.

Tiều phu cúi đầu,khôngdám lên tiếng, đểhắnmuốn quát tháo thế nào cũng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Dương thiếu gia."

Chờ tiều phuđixa, nàng lặng lẽ bơi tới cạnh Dương Bình Trung, đưa mắt dò hỏihắnnhững lời tiều phunóivừa nãy là có ý gì.

"Lúc nãy huynhnóinhững kẻ đó tới để g·i·ế·t huynh, chúngsẽkhôngcho huynh cơ hội đào tẩu." Phó Vânanhgiữ chặt cánh tay Dương Bình Trung đểhắnkhỏi ngã, cắn răng kéohắnđi, "Huynh muốn c·h·ế·t sao?"

Đôi mắtđãsưng đỏ của Dương Bình Trung ròng ròng nước mắt, "Trình độ của bọn chúng tương đương với hộ vệ của ta, takhôngthoát được đâu, Vân ca nhi, đệ là người thông minh, phải tỉnh táo, bỏ ta lại..."

Chủ tử suýt nữađãmất mạngtrêntong người Miêu, mối thù với người Miêuđãsâu như biển, thiếu gia mà rơi vào tay người Miêuthìnào còn đường sống?

Dương Bình Trung bị bất ngờ,khôngkịp đề phòngđãbị tát mạnh, giật lùi về phía sau mấy bước rồi ngã ngồitrênmặt đất, ngẩn người nhìn nàng chằm chằm.

Họkhôngquay lại thư viện ngay, đám hộ vệ đưa xe ngựa vềmộtsơn trang yên tĩnh.

Chân tay Dương Bình Trung run rẩy, nghe thấy vậy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng làm theo.

"Cha ta đâu?"

Hai người bước vào trong bụi cỏ, dò dẫm bước về phía trước.

hắngiơ tay cho Phó Vânanhxem, mười ngón tayđãcứng đơ, "Trong nước chắc chắnđãcho thêm thuốc gì đó khiến chân tay tê cứng... Takhôngchạy nổi nữa, đệ giấu ta vàomộtchỗ, đệ tường tận đườngđinơi này, về thư viện trước tìm người tới cứu ta..."

trênxe ngựa cái gì cũng có cả, trà nóng, canh nóng, nước ấm, còn có cả nô tỳ xinh đẹp hầu hạ.

"Đại quan nhânđangtrênđường tới, sợkhôngkịp nên sai chúng ta lên núi tìm thiếu gia trước."

"Về thư việnđãrồinóisau."

Bởi có vô số chỗ địa điểm cất giấu của cải làm bùa hộ mệnh,hắnđối đáp với bọn b·ắ·t· ·c·ó·c rất trôi chảy, kín kẽ. Đối vớihắn, lần bị b·ắ·t· ·c·ó·c này chỉ nhưmộttrò chơi mạo hiểm mà thôi.

Trong rừng trúc bên bờ suối bỗng xuấthiệnánh lửa mông lung. Có tiếng cành khô bị giẫm lên lách cách và tiếng bước chân tiến về phía bờ sông.

Dương Bình Trung thở phào, nhấc chân địnhđi, "Cuối cùng cũng tới."

đithêm ba bốn dặm đường nữa, xa xa nghe thấy tiếng ngườinóingựa hí, ánh lửa bốc lên hừng hực tữ những ngọn đuốc, trước mắt sáng như ban ngày. Mấy trăm hộ vệ của Dương phủ thân mặc giáp, bên hông đeo đaođanglên núi, vừađivừa lùng sục từng xó xỉnh,khôngchừamộtgóc cây khe núi nào, chỉ cần pháthiệnra người khả nghisẽbắt giữ ngay lập tức.

Nàng khom lưng kéo Dương Bình Trung, cả ngườihắnnhũn ra,khôngcử động nổi.

Tiều phu nhướn mày, nhìn nàng rồi cúi đầunói: "Phó thiếu giakhôngcần lo lắng, chỉmộtmình mỗ là đủ rồi, bọn họ có năm mươi người cũngkhôngthành vấn đề."

Phó Vânanhchẳng còn thời gian để mà sợ hãi, bình tĩnh xác định phương hướng.

Đám hộ vệ nghe thấy tiếng gào giận dữ củahắn, mừng phát khóc, nước mắt chảy ròng ròngtrênmặt người từ bốn phương tám hướng đổ lại gần, "Gia!"

Bốn phương tám hướng đều là tiếng la hét, dường nhưkhôngcó chỗ nào làkhôngcó kẻ địch, ánh lửa như ma trơi ngoài ngoại ô, xuấthiệnở khắp các góc, lạnh lẽoâmtrầm.

Bên ngoài miếu hoang, bóng đêm đặc quánh, ánh sao thưa thớt, xung quanh yên tĩnhkhôngmộttiếng động khiến người ta phải gai người.

Nàng hít sâumộthơi rồi kéo Dương Bình Trung vào dòng suối lạnh lẽo.

hắndỏng tai lên ngheâmthanh loáng thoáng truyền tới, tươi cười, "Tới rồi tới rồi! Hộ vệ... Có người tới cứu chúng ta rồi!"

Đám hộ vệ mặt mày biến sắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc nàyhắnchẳng có tâm trạng nào mà đùa giỡn, ngữ khí mang theo cảm giác bi thương, khác hẳn với Dương thiếu gia ngốc nghếch rải tiền khắp nơi bình thường.

...

Có tiếng vó ngựa từ nơi xa vọng tới.

"Bên này."

"Khoanđã, phải xem cho Vân ca nhi trước..." Dương Bình Trung quay đầu lại tìm Phó Vânanh, "trêncổ hay đệ ấy toàn máu là máu, lại ngâm mình trong nướcmộtlúc lâu, mau băng vết thương cho đệ ấy."

Cómộtcục nợ phía sau, nàngkhôngdám cố đấm ăn xôi, cố lấy bình tĩnh, bơi tới bờ bên kia, bám lấymộtcục đá lớn bên bờ suối, th* d*c.

Đám hộ vệ thưa vâng rồi ba chân bốn cẳng đỡhắntớimộtchiếc xe ngựa trang trí xa hoa,trênxe trảimộtlớp thảm nhungthậtdày.

Nàngkhônghoảng loạn, thân phận của người kia như thế, nàng có giấu giếmđinữathìcó ý nghĩa gì đâu.

Tiếng gió lùng bùng bên tai, trời đất quay cuồng, họ hăn xuống theo sườn dốc, cành khô lá rụng dưới thân vỡ ra lách tách.

Dương Bình Trung phẫn nộ nhìn đám hộ vệ, nhìn quanhmộtlượt vẫnkhôngthấy bóng dáng ông già nhà mình đâu,hắnnhíu mày, lạnh lùngnói: "trênngười ta còn ướt đẫm đây này, mauđichuẩn bị nước tắm."

Thấy nàngkhôngtrả lời,hắnkhựng lạimộtchút nhưng lại nhớ tới nàng vốnkhôngquenđilại quá gần gũi với người khác, sửa lại, "Ta bảo người đưa nước tắm sang bên đệ, đệ ngâm mìnhmộtmình đượckhông?"

Dương Bình Trungđãquen với chuyện này nên vẫnkhôngtỏ ra có vấn đề gì, lườm dám hộ vệ: "Cònkhôngđichuẩn bịđià?"

Ánh lửa từ xađitới, người đàn ông cầm đuốc đội mũ rơm, mặc áo ngắn tay bằng vải thô, quần xà cạp, chânđigiày cỏ,mộtchân giẫm xuống nước làm nước bắn tung tóe. Ánh lửa bập bùng chiếu sángmộtgương mặt vào dạng thường thường phổ thông, tuy chỉ mặc áo vải thô nhưng vẫn toát ra vẻ bình tĩnhnhẹnhàng, vai rộng chân dài, dưới bóng đêm cũng có thể cảm nhận đượchắnlà người khỏe mạnh cường tráng.

Dương Bình Trung nghe thấy tiếng nước liền lấy lại bình tĩnh, lên tiếng gọi tiều phu trở lại.

Ánh lửa nơi xa bập bùng,mộtđội nhân mãđangphi như bay về phía miếu hoang.

Mặt Dương Bình Trung cũng cắtkhôngcòn giọt máu, sởn tóc gáy, môi run run,thìthầm bất lực: "Chúng tới để g·i·ế·t ta."

đangtưởng phen này chắc chắn phải mất đầu, thiếu gia bỗng như thần tiên hạ phàm, từtrêntrời giáng xuống, đám hộ vệ nước mắt như mưa, chỉ thiếu nước kéo thiếu gia lại hôn mấy cái!

Cái bảo bối to đùng thế nào,khôngthể để lạc mất được.

C·h·ế·t,nóithìđơn giản nhưngmộtkhi chếtthậtthìchẳng làm được gì nữa.

Người tiều phu này là cao thủ, thảo nào Dương lão gia chọnhắnlên núi tìm người.

Phó Vânanhnhíu mày,khôngmuốn giải thích nhiều, bước tới giữ chặthắn, đẩyhắnvề phía trước, "Vết thương đau sao?"

Đám hộ vệ sợ hãi tới mức hồn vía lên mây, cố lấy lại tinh thần chạy lên núi,mộtnửa chặn g·i·ế·t người Miêu,mộtnửa chạy ngược lại phía sau núi, mong tìm thấy thiếu gia trước khi lũ người Miêu kia ập tới.

Nửa đêm thế này, tiều phu sao còn ởtrênnúi?

Dương Bình Trung thấy sắc mặt Phó Vânanhtái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng, đau lòngnói: "Vân ca nhi, trước tiên đệ cứ ngâm mìnhmộtlúc với tađi, nước suối lạnh như thế, xương cốt sắp đóng băng tới nơi rồi."

"đitheo ta."

Đám người áo đen càng lúc càng gần.

Gió đêm lạnh lẽo thấu xương, Phó Vânanhlấy lại tinh thần, dứt khoát kéo Dương Bình Trung lẩn vào trong rừng sâu.

Trong núi giờ lạnh buốt, nước suối lạnh thấu xương, dưới ánh trăng bàng bạc dường như có thể thấy sương mù lờ mờtrênmặt nước.

Phó Vânanhnghe cũng biết đượchắngiờ đây cực kỳ sợ hãi.

Nàng nín thở, kéo Dương Bình Trung trốn phía sau mấy phiến đá lớn.

"Vân ca nhi, đệ chạy bên kiađi." Dương Bình Trung đẩy nàng ra, ôm bụng, thều thào, "Chúng ta tách ra chạy, nếukhôngthìchẳng ai thoát được."

Phó Vânanhnhíu mày, kéo Dương Bình Trung lại, "Khoanđã. Nhỡ đâu là đám đào bạc kia quay lạithìsao?"

Đám hộ vệ hộ tống họ xuống núi, chỉ để lạimộtnhóm người tiếp tụcđivào rừng tróc nã lũ người miêu.

Xe ngựanhẹnhàng đong đưa, nàng nhấcmộtgóc màn xe ra, thấytrêncàng xekhôngcó người, người tiều phu khi nãy cứu nàng và Dương Bình Trungđangđibên cạnh xe ngựa,khôngcho phép bất cứ ai tới gần xe ngựamộtbước.

Chương 78: Chạy trốn

Phó Vânanhdứt lời liền trốn vào chỗ tối.

hắnrútmộtbọc quần áo sạch từ sau lưng ra, bảo Phó Vânanhvà Dương Bình Trung khoác lên người rồi mỗi tay kéomộtngười vững vàng đỡ bọn họ ra khỏi đó.

"Ông nội nhà ngươi đây!"

Phó Vânanhnhìn xung quanhmộtlượt, ngẩng đầu nhìn trời, dựa theo vị trí của sao để phân biệt phương hướng liền nhanh chóng xác định được miếu hoang nằm ở phía trái Xà Sơn, quả nhiên đúng như nàng suy đoán, nơi này rất gần Hoàng Hạc Lâu.

Bốpmộttiếng,mộtcái tát đập lên mặt Dương Bình Trung.

"Phó thiếu gia?"

Phó Vânanhquay lưng về phía màn xe, c** q**n áo ướt đẫmtrênngười xuống, nhanh chóng mặc quần áo mà đám hộ vệđãchuẩn bị vào, thắt thắt lưng lựa quanh hông.

Phó Vânanhkhôngquay đầu lại, tay vẫn nắm chặt Dương Bình Trung chạymộtmạch.hắnvẫnđangchìm trong cơn sợ hãi tới kinh hồn táng đảm. Cây gai quét qua mặt và cổ họ, tạo thành vô số vết xước.

Khi nãy thầy thuốc bắt mạch cho nàng, mắt hơi giật giật mấy cái, nàng cũng nhìn thấy.

Tiếng c·h·ó sủa càng lúc càng gần, trong rừng câykhôngthể cửa ngựa, những kẻ áo đenmộtnửa đuổi theo họ, nửa còn lại cưỡi ngựa theo đường lớn, chuẩn bị tạo thànhmộtgọng kìm chặn đường rút lui họ.

Phíatrênđầu vang tớimộtgiọngnóiđầy quan tâm, tiều phu thấy nàng đứngkhôngvững bèn đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng, nhíu mày, "Thiếu gia mau thay quần áo ướt rađithôi."

Xác nhận được thân phận của tiều phu xong, Dương Bình Trung cuối cùng cũng an tâm, quay lạinói: "Vân ca nhi, có thể ra đây được rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Bình Trung rùng mình,đisát vào Phó Vânanh,khôngquan tâm nàng dẫnhắnđiđâu.

Ban đầu đám hộ vệ cũngkhôngcoi chuyện này là gì to tát, chẳng phải làmộtlũ b·ắ·t· ·c·ó·c đòi tiền chuộc sao! Chuyệnnhỏ.

Hai người cuộn mình, bảo vệ đầu vào mặt, nằm xuống đất, đẩy người xuống.

Nghe khẩuâmcủa bọn b·ắ·t· ·c·ó·c, có vẻ như là người phủ Tr**ng S*, chắc hẳn chúng mới lén tới phủ Võ Xương kiếm chác chưa lâu nênkhôngbiết Dương Bình Trung có thân phận cao quý,khôngđộng vào được.

Dương Bình Trung áp mặt vào tảng đá, mặt đỏ bừng, gật đầu với nàng,thìthầm: "Là người của cha ta..."

Nàngđangtập trung bỗng lại bị đẩy sangmộtbên, bước chân khựng lại, cố gắng đứng vững. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhcởi áo ngoài, quấn quanh người Dương Bình Trung rồi buộchắnvào hông mình.

Phó Vânanhkéo Dương Bình Trung, vừa đặtmộtchân xuống nước, cánh tayđãnổi da gà, lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập.

Dương Bình Trung nhìn thấy ánh sáng kim loại lấp lánh phát ra từ người đám hộ vệ mới thở ramộthơi dài, nghiến răng ken két: "Chờ bọn họ tìm thấy, tađãđiđời nhà ma từ thuở nào rồi!"

Phó Vânanh: "..."

Những người phía sau vẫnđangchạy tới, tiếng c·h·ó sủa và tiếng người hô hoán vang lên từng đợt.

hắncao to như thế, cũng may Phó Vânanhkhỏe mạnh nên mới kéohắnxuống được.

Phó Vânanhquay lưng về phía rừng rậm đen kịt, nhìn xuống Dương Trung Bình giờđãhồi xiêu phách lạc, nhấn từng chữ: "Câm miệng, đừng dong dài, huynh làm ta phân tâm."

Sườn dốc nàykhôngcao, phía dưới thoai thoải, Phó Vânanhtúm tay vàomộtđám cỏ khô dừng lại, đứng dậy, nhìn xung quanh liền tìm thấy Dương Bình Trung nằm ở chỗ cao hơn, thuốcđãphát huy tác dụng,hắnhoàn toànkhôngđộng đậy được nữa.

Cả người Dương Bình Trung chẳng còn chút sức lực nào, sai hộ vệ bên cạnh đỡ mình tới gần Phó Vânanh, nghe thấy vậy liềnnói: "Nào, Vân ca nhi, lên xe ngựađi, ta bảo nha hoàn tới thay áo cho người."

Phó Vânanhlúc nàyđãchoáng váng, chânđikhôngvừng.đãtới nơi an toàn, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng, sức lực như vừa bị rút cạn,sựlạnh lẽo dường nhưđãthấm vào xương cốt, nàng đưa tay run run kéo chặt áo choàng, giờ nàng chỉ muốn tìmmộtnơi ấm áp ngủmộtgiấc.

Phó Vânanhkhôngtrả lời.

Nhìn thấy những tia sáng bàng bạc hắt ra từ đầu mũi tên nhọn hoắt, mặt Phó Vânanhtrắng bệch.

Hai người trốn trong những tán cây rậm rạp, nhìn ra bên ngoài.

Mỗi bên nângmộtthiếu niênđangtuổi lớn mà bước chân vẫnnhẹnhàng nhanh nhẹn,đimộtmạch hai dặm đường mà mặtkhôngđỏ, hơi thở ổn định, còn có sức trấn an Phó Vânanhvà Dương Bình Trung: "Sắp tới rồi."

Dương Bình Trung đột nhiêu "Di"mộttiếng, giữ chặt Phó Vânanh, "Vân ca nhi."

Chủ tửđãnóirồi, nếu lần này thiếu gia có mệnh hệ gì, bọn họ đều phải đền mạng!

Lẫn trong tiếng vó ngựa còn có tiếng c·h·ó sủa, những kẻ kia còn đem theo c·h·ó săn.

Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng thầm thở phàonhẹnhõm. Nàng đỡ Dương Bình Trung tớimộtcon dốc,nói: "Cúi đầu xuống, ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, chúng ta lăn xuống dưới."

Tên nhóc này mà cũng dám từ chối ý tốt của thiếu gia?

Nhưng nhìn thấy những kẻ áo đen này,hắnmới thựcsựý thức đượcsựnguy hiểm cận kề, Phó Vânanhcó thể cảm giác đượcsựkinh hãi củahắn.

Nước quá lạnh, mới bơi đượcmộtnửa, nàngđãthấy hay chân co rút, uống phải mấy ngụm nước suối lạnh như băng.

Vậy có nghĩa là cũng gần thư viện.

Phía sau vang lên những tiếng thét thảm thiết, đám người áo đenđãgiết hết mấy gã thiếu niên trong miếu.

Phó Vânanhcảm ơn ông ta rồi nhìn theo bóng ông ta ra ngoài.

"đi."

Tiều phuđãđiđượcmộtđoạn, nghe thấy tiếng gọi củahắn, vội vàng ấn cây đuốc vào trong nước dập lửa, chạy vội về phíahắn.

Đám hộ vệ nghe thấy tiếngnói, giương đuốc hướng về phía tiều phu, hét lớn: "Ai đấy?"

Thanhâmbị đè nén, từngâmtừng tiếng đều run rẩy.

Nàng cònđangphân vân, tiều phuđãgiơ đuốc chiếu xuống mặt nước, khẽ lên tiếng: "Dương thiếu gia?"

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt trắng nõn của nàng,trênmá có nhiều vết máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, đỏ tới cay mắt.

Thiếu gia bình thường muốn gì được nấy mà giờ lại cun cút theo sau Phó thiếu gia, bảo sao nghe vậy, ngoan ngoãn phục tùng, cho dùng bị Phó thiếu gia đối xử lạnh lùng vẫn cứ sấn lại gần... Thiếu gia phen này có phải uống nhầm thuốc rồi haykhông? Hay là do mới tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t nên sợ hãi ngu luôn rồi?

Hộ vệ giật mình a lênmộttiếng, cuống quýt làm theo, chỉ lát sauđãđưa tớimộtchiếc xe ngựa khác, cùng trải thảm nhung dày, bên trong đốt lò than sưởi ấm, nóng hừng hực.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chạy trốn