Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Độc thủ
Nàng nhìn xuống, cất cây trâm vào sâu trong tay áo.
nóixong, thấy Phó Vânanhcau mày,hắnvội vàngnóithêmmộtcâu, "Nhưng mà đệ yên tâm, tùy tùng của ta rất khá,sẽtới nhanh thôi."
Nàng nhặt dao phay, kìm sắt và gậy gỗ, bước khỏi phòng chứa củi.
Cửa bị khóa lại từ bên ngoài lạch cạch mấy tiếng.
Ít nhiều gìthìcũngđãtừng trải qua ở kiếp trước, nàng có kinh nghiệm thoát khỏisựtrói buộc như thế này.
Thấy kẻ cắp định lấy chủy thủ rạch lên mặt Phó Vânanh, mặt mày Dương Bình Trung tái mét, vội vàng lắc đầu.
Khi nãy nàng vẫn cố tính nhẩm số người của bọn chúng, tổng cộngđãcó năm toán người lần lượt chạyđi, phía xa vọng tới tiếng chửi rủa,hắnlà đám b·ắ·t· ·c·ó·cđangtranh cãi với nhau, còn lại mấy kẻ ở đâu chỉ là hạng tép riu, tuổi cònnhỏ, chânđikhôngvững vàng, vừa nhìnđãthấy là hạngkhôngbiết võ, là những kẻ chuyên chạy vặt, tìm hiểu tin tức.
...
Gã nọ vẫn tiếp tục vung vẩy chiếc dao, Dương Bình Trung vừa ép vừa tránh sang bên cạnh,mộtluồn gió lạnh như quăng quét tới, chiếc gậy gỗ đập thẳng về phía đôi mắt gã thiếu niên.
Phó Vânanhkhép hờ mắt, ánh lửa bập bùng xuyên qua giấy dán cửa sổ chiếu vào trong phòng, hắt lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, lại càng có vẻ mi thanh mục tú,khôngphânrõnam nữ hơn.
Dương Bình Trung cúi đầu, đưa đầu về phía nàng, cho nàng xem búi tóctrênđầu mình, "Ta dùng hai cây trâm, bạc mạ vàng, lấy cái này có thể mua chuộc người bên ngoài sao?"
Núi Ô Quy làmộtngọn núi ở ngoại thành phủ Võ Xương, núi trông như chiếc mai rùa nên được gọi là núi Ô Quy.
Dương Bình Trung cườinói: "Còn cả huynh đệ của ta nữa."hắnquay đầu nhìn về phía Phó Vânanhở đằng sau, khẽnói, "Ngươi yên tâm, nhà chúng takhôngthiếu tiên, các ngươi cứ theo quy củ giang hồ, chúng ta thế nào cũng được."
Tiếng bàn bạc ồn ào vàng lên,mộtngười thô lỗnói: "Lần này tao tựđi, chúng mày toànmộtlũ vô dụng, đến b·ắ·t· ·c·ó·cmộtthằng công tử cũng bắt sai."
Dương Bình Trung và Phó Vânanhnín thở lắng nghe những người bên ngoàinóichuyện, bỗng nhiên cửa bật ra, hai tên đàn ông say khướt bước vào phòng chứa củi, loạng choạngđivề phía họ, cúi người nhấc Phó Vânanhlên kéo ra ngoài.
Phó Vânanhừmộttiếng,khôngvạch trầnhắn, cúi đầu xem xét vết thương cẩn thận, cũng may tên kia xuống tay cũng có chừng mực, cũng chưa đến nỗi bị thương quá nặng.
Phó Vânanhđangtrốn đằng sau cánh cửa lặng lẽ tiếng lên, bốpmộtphát, thanh gỗ lớn ướt nhẹpđãphi thẳng vào gáy gã cao kều.
Bên ngoài có tiếng chửi tục vọng vào, nàng vội nằm yên, nhắm mắt lại, lắng nghe xem người kiađangnóigì.
Lúc này, từ phòng chứa củi vọng ra tiếng kêu suy yếu.
Khi ấy nàng nghe thấy tên đàn ông kia nện mạnhmộtquyền xuống, tạo thànhmộtluồng gió lướt qua mặt nàng, đâykhônggiống như học sinh trong thư viện đùa giỡn đánh nhau cho vui, tên đàn ông này ra taythậttàn nhẫn. Nếuhắnđập vào thứ khác, chỉ sợ làđãđập vỡ rồi, Dương Bình Trung saokhôngđau cho nổi.
Tên đàn ông đánhẹvào người Dương Bình Trungmộtcái, mở miệng, thở ra mùi rượu nồng nặc, "Tránh ra."
Nàng quyết định rút lạisựcảm thán ban nãy của mình, trung hậu cái gì chứ... chỉ là ảo giác của nàng thôi.
Gã sợ đến nỗi hồn phi phách tán, nửa người dưới ướt nhẹp. Cảm giác về cái c·h·ế·t khiến gã tuyệt vọng, gã sợ tới mứckhôngkhống chế nổi. Nhưng mà giờ gã lại mừng phát dại rồi, gã có thể cảm thấy nước tiểuđangchảy từtrênđùi xuống, người đằng sau chưa g**t ch*t gã!
Phó Vânanhnắm đầu châm, hơi đâm xuống.
Gã gầy trơ xương nhíu mày bực tức, bước vào phòng chứa củi.
Phó Vânanhcởi miếng vải đen và dây thừng ra, ngồi dậy, "khôngthể đợi thêm nữa, nhân dịp bọn chúngđiđào bạc, chúng ta chạy trướcđi."
Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương nhìn thấy Cổ Dã Tử giận, trong lòng áy náy, liềnnóirằng:
Hai người họ số may, tuy gã này cầm đao nhưng lại nôn nóng, lúc lùi về saukhôngđể ý mấy kẻ đồng lõađangnằm dưới đất, nên bị vấp, suýt nữa trượt chân ngã.
Dương Bình Trungnóicâu nào Phó Vânanhngherõcâu ấy,hắnkhóc lóc sướt sướt như thế mà lừa được mấy toán người.
Cửa kèn kẹt mở ra,mộtgã đàn ông khô quắt gầy gò rón rénđivào phòng, đóng cửa lại,đitới cạnh Dương Bình Trung, "Này, tiểu tử, màynóicái thôn trang có chôn rương kia ở núi Ô Quy phảikhông?"
...
Nàng nhặt chiếc kìm sắt gã tay sai làm rơitrênmặt đất lên, "Gọimộttên nữa tớiđi, chúngkhôngphải dân địa phương, giờ cũng chỉ còn mấy tên tầm tầm tuổi huynh,khôngphải đối thủ của chúng ta, chỗ này cách Trường Xuân Quankhôngxa, ta rành rẽ đườngđitrênnúi, chỉ cần ra được bên ngoài, bọn chúngkhôngbắt nổi chúng ta đâu."
Đây làmộttoán người khác.
Dương Bình Trung nằmtrênmặt đất, mắtđãsưng vù lên nênkhôngbiết mắtđangnhắm hay mở, chỉ có thể thấy lông mi đan xen vào nhau mới đoán đượchắnđangchớp mắt.
Gã thiếu niên tru lên thảm thiết, Phó Vânanhmặtkhôngbiến sắc, đập thêm mấy nhát nữa, gã chỉ còn thoi thóp, trượt ngãtrênmặt đất.
Nhân cơ hội này, Dương Bình Trung nhìn ra khía bên ngoài, trong sân còn có bảy tám người đàn ông cao to khỏe mạnh mặc áo ngắn bằng vải thô, bắp tay họ rắn chắc có khi to bằng đùihắn.
Dương Bình Trung vẫn còn kinh hồn táng đảm, gật đầu lia lịa.
Lúc này có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.
Dương Bình Trung nhất quyếtkhônglùi lại, tức tốinói: "Các ngươi dám làm bọn ta bị thương, ta đảm bảo các ngươi có mạng lấy tiền cũngkhôngcó mạng mà tiêu tiền đâu! Ai dám động vàohắn, ta nhất địnhsẽbăm các ngươi thành trăm ngàn mảnh!"
Dương Bình Trung ồmộttiếng, trả lời: "Đương nhiên rồi, ta còn biết chỗ khác nữa cơ, chỗ nào cũng chôn bạc."
Phó Vânanhnhặt thanh gỗ to nhất từ đống củi ướt nhẹp, nhét vào tayhắn,nói: "Chút nữa có người tới đây, ta trốn đằng sau cánh cửa, huynh đừng lên tiếng, nếu takhônglàm gì đượchắn, huynh hẵng lên giúp đỡ,khôngcần nương tay, bọn chúng chẳng tốt lành gì."
hắnrútmộtthanh chủy thủ ra, chỉ thẳng mũi dao vào Phó Vânanhđanghôm mê bên cạnh.
Tiếngnóichuyện xa dần.
Dương Bình Trung lắc đầu, "khôngđauthậtmà... A!"
Phó Vânanhquay sang nhìnhắn, thấysựđau lòng trong mắthắncũng trầm mặc trong chốc lát rồinói: "khôngsao, băng lạisẽlộ tẩy."
nóixong liền rút kiếm muốn giao tranh cùng Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương.
Lại thêmmộtgã đàn ông bị Dương Bình Trung lừađiđào bạc, chờ cửa đóng lại, Phó Vânanhhỏi: "Núi Ô Quy có bạcthậtà?"
hắncố gắng dịch người về phía Phó Vânanh, mắt nhìn chằm chằm tay nàng, mắt toát rasựđau lòng.
hắnlại gân cổ lên gào, mấy kẻ bên ngoài bực bội chửi mắng mấy câu, hai gã thiếu niên khác cất bướcđiđivề phía phòng chứa củi.
Gã gầy trơ xương sợ đám còn lại bỏ rơi mình,khôngmuốnđi, nhưng tuổinhỏnhất, làm sao đánh lại được những kẻ khác, gã thầm chửi rủa, cầm chiếc kìm sắt cời than,đivề phía phòng chứa củi.
Thời Xuân Thu tại nước Tề, Tề Cảnh Công có 3 viên đại tướng, họ là Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương, Cổ Dã Tử, nổi tiếng cả nước Tề vềsựdũng mãnh vô địch.
Gã gầy trơ xương nước mắt nước mũi ròng ròng, gật đầu lia lịa.
"khôngphải mày đưa mắt ra hiệu cho tao bắt à..."
Hồ Quảngkhôngđược giàu có, sung túc như Nam Trực Lệ hay Chiết Giang, phủ Võ Xươngđinữathìthìdù thương nhân giàu lắm, gia tài cũng chỉ có mấy vạn lượng bac, tên ngu ngốc này vừa mở miệngđãmộtvạn lượng, đúng là đồ phá gia chi tử!
Nắm nay đập vào da thịt phát raâmthanh rợn người.
Phó Vânanhcởi dây tróitrênngườihắnrồi lại quấn lại, làm giả nút thắt, "Sao huynh lại bị bắt về đây?"
đangtĩnh lặng bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.
Thế là Phó Vânanhbị vạ lây.
Yếnanhtâu rằng:
Dương Bình Trung mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm, tayhắnđangbị trói ở phía trước.
Gã đàn ông gầy gò giờđãtin tưởnghắnhoàn toàn, dù sao ngườiđãnằm trong tay gã rồi, còn làm gì được nữa. Nghe thấy câu trả lời, gã lập tức gọi mấy đồng hương vẫn thân thiết thường ngày lại, lừa gạt những kẻ khác,khôngđể bọn chúng biết rồi lủi vào trong bóng đêm.
Tiếng nàng nghèn nghẹt nhưng vẫn bình tĩnh, khiến Dương Bình Trungđanghoang mang lo sợ cũng ngẩn ra, tự nhiên cảm thấy an tâm, thử nhích tới gần nàng.hắncũng bị trói chặt, chỉ có thể trườn về phía trước nhưmộtcon tằm ăn lá dâu.
Lúc bấy giờ, đàođãbị lấy sạch, Cổ Dã Tử giận dữnói:
Dương Bình Trung hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, đúng vậy, chỉ có mấy gã tép riu, đánh thắng bọn chúng là có thể chạy thoát, đánhkhôngthắngthìlại bị nhốt tiếp, nếuđãvậythìsaokhôngquyết đánhmộttrận?
Gã thiếu niên bị đánh khụmộttiếng, nhổ ramộtbúng nước bọt lẫn máu.
Phó Vânanhkéo mảnh vải trong miệng gã ra, cũng đưa cây trâm vào sát theomộtchút.
mộtgã nhổ nước bọt, khẽnói: "Chúng nóđiđào bạc hết, bắt chúng ta ở lại canh người, lũ khốn nạn!"
Công Tôn Tiếp vui mừng nhận đào vànóirằng:
Dương Bình Trungnóimộttiếng lại nhớ ra giờkhôngđượcnóito liền vội vàng mím môi, nhăn mặt.
Dương Bình Trung mà hét lênthìnàng đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu nữa, chỉ còn cách đối đầu trực tiếp với bọn b·ắ·t· ·c·ó·c.
Sợ gã tỉnh dậy giữa trừng, nàng trói gô gã lại, nhét vải vào miệng. Phía bên cạnh, nàng chấtmộtđống củi, cởi áo ngoài ra, giả làmmộtngườiđangnằm ngất ở đó.
Thằng nhãi nàykhônghổ là kẻ chuyên dùng bạc mua chuộc người khác.
Dương Bình Trung nhìn hành động của nàng, chân mày nhíu chặt. Nhất là khi nhìn thấy nàng cố sức lột dây từng ra khiến cổ tay bị cào xướckhôngbiết bao nhiêu lần, tạo thànhmộtvết thương lớn,hắnlại càng sợ hãi hít vào, định ngăn nàng lại nhưng tay chân bị trói,khônglàm gì được.
Bốpmộtcái, gã thiếu niên lớn tuổi nhất trong đám đập vào đầu đầu kẻ vừanói, làm gã ngã sangmộtbên, lạnh lùng, "Ăn nhiều,nóiít."
Phó Vânanhra hiệu cho Dương Bình Trung đứng dậy chú ý động tĩnh bên ngoài, đẩy gã kia vào phía trong, nhấn mạnh từng chữ: "Đây là đâu? Các ngươi có mấy người? Có bao nhiêu đường ra ngoài? Xung quanh còn đồng lõa nàokhông?"
Người vừa tới nắm chặt cằm nàng, quan sát kỹ càng, chửimộtmộttiếng rồi vội xoay ngườiđimất, cửa lại lạch cạch khép lại.
Dương Bình Trung bật ramộtcâu chửi khẽ, vẫnthìthầm: "Lúc nãy cãi nhau với mấy người bên đường Giáp kia, ta đuổi cả đámđirồi."
Dương Bình Trung nghĩ ra cái gì, cố ý tỏ vẻ bực bội,nói: "Sao lại tới hỏi nữa? Ngươi hỏi đến bốn năm lần rồi, tanóivới ngươi rồi còn gì?"
Công Tôn Tiếp liền lấymộttrái trước.
hắnvừa khóc vừa cắn răngnói: "Takhôngkhóc đâu... Ta sợ nhột thôi..."
Phó Vânanhkéo áo trong củahắnra, lấy ngón taynhẹnhàng chạm vào vết thươngtrênbụng,hắnkêu gào thảm thiết, nước mắt ào ạt chảy ra.
Quá nặng.
Hồi tưởng lại cảnh Phó Vânanhlạnh lùng dùng gậy đánh người,hắnrùng mình.
Kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c vỗ mấy cái vào mặt Dương Bình Trung, "Ngoan ngoãn chút, nếukhôngtao dùng tiểu huynh đệ xinh đẹp của mày để thử dao đấy!"
"Nghe chorõ, ta chỉnóimộtlần."
Hai đánhmộtchẳng chột cũng què,nóigì phải đối mặt vớimộtđám người liều mạng,hắnsuy nghĩmộthồi,khôngdám giãy giụa. Gã đàn ông kia rất thô lỗ, khiếnhắnsặc nước, vừa ho khan vừa khẽnói: "Chư vị hảo hán... các người muốn... muốn... bao nhiêu bạc?"
Phó Vânanhvội vàng chỉnh lại dây trói, bịt lại miếng vải đentrênmắt, cẩn thận quay lại chỗ nằm.
Nàng vẫnkhôngnhúc nhích, cố gắng ổn định hơi thở.
"Thần cómộtchủ ý, xin bệ hạ sai người đem tặng cho 3 người họ 2 trái đào, bảo họ dựa theo công lớnnhỏmà phân chia, ai có công lớn người đó có thể ăn đào."
Gã thiếu niên cầm dao nhanh chóng xông vào phòng chứa củi, Phó Vânanhlật chiếc ghế lại, che trước người,mộttay cầm gậy dài, vừa đánh vừa đõ.
"Ô ô ô."
Sau đó, lại có ba kẻ khác lần lượtđivào ép hỏi Dương Bình Trung quản gia nhàhắnlà ai, chìa khóa nhà kho Dương gia ở đâu.
Như vậykhônggiống như trong kế hoach.
Dương Bình Trung sợ hại, cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi, "Giờ phải làm sao?"
hắnấp úngnói: "Đệ là huynh đệ của ta, huynh đệ gặp nạn, ta sao có thể mặc kệ..."
Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy hối hận vì sao trước kiakhônghọc luyện kiếm với đám đồ đệ của Trương đạo trưởng, tuy nhìn qua có vẻ quá màu mè nhưng dù sao biếtmộtchút vẫn hơn chẳng biết gì.
Thấy nàng giải quyết gã tay sai nhanh chóng như vậy, Dương Trung Bình sửng sốt, quan sát nàngthậtlâu, khẽnói: "Vân ca nhi, thảo nào hằng ngày đệ vẫn thích đọc tiểu thuyết du hiệp..."
Ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, Phó Vânanhhơi bàng hoàng, kéo Dương Bình Trung lại,hắnvẫnđangkích động khoa tay múa chân vì vừa hạ được hai gã kia, "Tên này có dao, đừng xông lên."
hắnvẫn luôn rụt rè sợ sệt, bảo gì nghe nấy giờ bỗng nhiên bùng nổ,nóira những lời tàn nhẫn như thế, cứ như vừa lột xác thành người khác, cả người toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy sợ hãi,khôngdám nhìn thẳng vàohắn, chỉ còn cách phục tùnghắn.
Ai lại ngang ngược như thế, dám b·ắ·t· ·c·ó·c nàng giữa ban ngày?
Dương lão gia đúng là dụng tâm lương khổ, biết con trai văn dốt võ dát nênđãdạy con dùng cách này để kéo dài thời gian.
Gã thiếu niên còn lại bên đống lửa cuối cùng cũng pháthiệnra động tĩnh trong phòng chứa củi, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, cầmmộtchiếc dao phay xông vào phòng.
Tên đàn ông kia thẹn quá hóa giận, xuống taykhônglưu tình chút nào, nắm tay đập thẳng vào người Dương Bình Trung.
Phó Vânanhtới cạnh Dương Bình Trung, cởi dây thừng, dìuhắnngồi dậy, "Có đứng lên đượckhông?"
Phó Vânanhlập tức ném chiếc ghế ra, "Kìmhắnlại!"
Tiếng hít thở của người bên cạnh bỗng dồn dập hẳn lên, Dương Bình Trung thấy nàng đột nhiên ngồi dậythìsửng sốt vô cùng, cũng may miệnghắnđãbị bịt lại nên mớikhôngkêu thành tiếng.
"Thế mày bắt nó về đây làm gì?!"
"Được!"
Nàng vừa đưa mắt tìm xem có vật gì dùng đượckhông, vừa cởi dây thừngtrênđùi, sau đó buộc lại thànhmộtnút thắt dễ cởi.
Uỳnhmộttiếng, gã cao kều cuối cùng cũng ngã rạp xuống đất.
Nàng tỏ vẻkhôngcó vấn đề gì, dường nhưkhôngcảm thấy đau đớn, lấy dây thừng quấy lại xung quanh cổ tay, dây thừng thô ráp cọ vào vết thương, dínhmộtlớp máu.
Phó Vânanhrón rénđitới cạnh cửa, chọc lớp giấy cửa sổ ngó ra bên ngoài.
Dương Bình Trung nhích người tới trước mặt Phó Vânanh, dùng chính thân hình cao lớn của mình chắn phía trước cho nàng, mắt mở to trừng trừng, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Phó Vânanhkhôngbiết mình nên cười hay nên khóc.
Dương Bình Trungthìthầm: "Tađira ngoàimộtchút, bỗng nhiên có mấy người xông tới..."
"Ái chà, cũng biết việc đời cơ đấy." Gã đàn ông gật đầu.
"Tôi dẫn quân đánh trận có thể đánh lui quân địch đến 3 dặm, tôi cũng có tư cách ăn đào."
Nàngđangtập trung suy nghĩ cách giải quyết bỗng nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, ánh sáng ấm áp chiếu thẳng xuống người nàng.
Dương Bình Trungkhôngchịu, "Các ngươi dám động vàomộtsợi tóc củahắnthìđừng nghĩ tới chuyện lấy được bạc nữa!"
Dương Bình Trung gật đầu, nhận ra Phó Vânanhđãbị mảnh vải đen che mắt nênkhôngnhìn thấy bènnói: "Ta thấy nhất địnhhắnđãdao động rồi, hai quả đào g·i·ế·t ba dũng sĩ [2], người nào tới ta vung bạc mua chuộc người ấy, takhôngtin chúngkhôngloạn lên."
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động lại đẩy cửa bước vào.
Gã gầy trơ xương đau đến mức muốn c·h·ế·t quáchđicho rồi, mồ hôi lạnh lấm tấmtrêntrán.
hắnbình tĩnh lại, máu nóng trong người sôi lên, quên hết cả vết thươngtrênthân thể, nắm chặt kìm sắt,nói: "Ta hiểu rồi."
Còn chưa dứt lời, miệngđãbị nhét thứ gì đó vào, ô ô mấy tiếng,khôngnóinên lời.
Đùi gã run lên, "Nơi, nơi này làmộtngôi miếu hoang sau núi Xà Sơn... Bọn họđiđào bạc hết rồi, ngoài ta ra chỉ còn ba người... Phía sau có đường ra ngoài,khôngcó đồng lõa nào khác..."
Chạy thoát được haykhôngcòn phải xem người Dương gia có tới kịp haykhông.
Dương Bình Trung chớp mắt liên hồi, gật đầu lia lịa với nàng.
Trong phòng tối mờ, có chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi lập lờ trôi trongkhôngkhí, đây làmộtphòng bằng đất dùng để chứa củi, cái mùi hôi khó chịu khi nãy là từ đống củi mà ra.
"Hai tôi dũng mãnhkhôngbằng ông, công lao của hai tôi cũngkhôngbằng ông, hai tôi tham lam quá, lấy đào trước màkhôngnhường cho ông. Hai tôi chỉ có cái c·h·ế·t mới có thể bày tỏ dũng cảm và nghĩa khí."
Nàng đưa kìm sắt cho Dương Bình Trung, khẽnói: "Dương huynh, chúngkhôngdám làm huynh bị thương, nếu chúng ta trốnkhôngđược, cùng lắm là bị đánh chomộttrận. Nếu đánh thắng, chúng ta có thể về nhà luôn..."
Hai đánhmột, Phó Vânanhcòn là người bẩm sinhđãcó sức mạnh hơn người khác, hơn nữa ra đòn nào chắc đòn ấy, mạnh mẽ quyết đoán, gã thấp lùn cũng nhanh chóng ngã xuống.
Nàng giật giật vạt áohắn,thìthầm: "khôngđược lên tiếng, ta cởi dây thừng cho huynh trước rồi lại làm cái nút giả để bọn chúngkhôngpháthiệnra. Phải nhớ nhất địnhkhôngđược lên tiếng đấy."
Nếu vừa rồi người bị kéođilà Dương Bình Trung, nàng vẫnsẽkhôngđộng đậy.
Điền Khai Cương bảo rằng:
Gã đàn ông gầy gò suy nghĩ trong giây lát, hừ lạnh, "Nếu mày dám lừa bố mày, bố màysẽchặt mày làm từng khúc chấm tương ăn!"
"Mẹ nó! Đúng là bắt sai người rồi! Quay lại đó, tao nghe Lão Cửu bảo nhà thằng công tử kia có núi vàng núi bạc, nó còn là con trai độc nhất, bắt nó chúng ta mới phát tài được."
Dương Bình Trung trả lời: "Đúng thế, ở ngay chân núi Ô Quy, ởmộtkhe núi bí mật, chỗ chôn rương chỉ có cha ta và ta biết, ngay cả quản gia nhà ta cũngkhôngbiết."
Phó Vânanhđangsuy nghĩ xem chạy sao cho thoátthìcổ tay bỗng bị mấy ngón tay lạnh lẽo chạm vào, đau tới run rẩy, bật lên tiếng kêu đau.
Rất nhiều khả nănghiệnlên trong đầu nàng.
Mấy gã thiếu niên nhìn nhau, dao động.
Dương Bình Trung amộttiếng, phản đối: "Cha ta bảo ta rồi, rơi vào tình huống nàykhôngthể hành động thiếu suy nghĩ được, nếukhôngkhôngcó ai tới cứu ta, tasẽnóinhững nơi giấu bạc khác cho bọn chúng biết, nhà chúng ta lắm tiền nhiều của, bọn chúng có đào ba ngày ba đêm cũngkhôngđào hết. Trước khi bọn chúng đào hết, chắc chắnsẽcó người tới cứu chúng ta!"
Xông tới trước mặt Dương Bình Trung, tên kia xách cổhắnlên: "nóingay, bạc chôn ở đâu?"
Tên đàn ông tức tối, chân đá mạnh thêm mấy phần, "Thằng nhãi thối tha, mày có tin ông mày đá c·h·ế·t màykhông, mày tưởng bọn taokhôngthể dọn sạch nhà chúng mày chắc!"
Nếuhắnmà là con trai gã, gãđãđánh gãy chânhắn.
Editor: Điển cố "hai quả đào g·i·ế·t ba dũng sĩ" hơi giống quả táo vàng "Dành cho người đẹp nhất" trong Thần thoại Hy Lạp nhưng mìnhkhôngthích version phương Đông này chút nào, bản dịch lấy từ trang chuonghung.com:
Dân chúng đa phần phải sống nửa đời người mới có thể chạm vào bạc, cònhắnthìcứ như Tán Tài Đồng Tử [1], cứ ra đường là rải tiền rắc bạc nên bị người ta theo dõi cũng phải.
Dương Bình Trung nhìn xung quanhmộtlượt, cả phòng bừa bộn, mấy gã thiếu niên bị trói chân trói tay nằm la liệttrênmặt đất, đầu gục xuống,khôngbiết còn sống hay c·h·ế·t.
"Ba người họ võ nghệ cao cường, biết làm sao đây?"
Phó Vânanhnghe thấy tiếng sột soạt cũngkhôngnóigì, nàng tập trung thử cởi dây thừngtrêntay xuống.
Gã đàn ông suýt nữakhôngkhống chế được biểu cảmtrênkhuôn mặt.
Gã đàn ông bĩu môi, "Mua cái mạngnhỏnày của mày, màynóixem đáng giá bao nhiêu?"
Tề Cảnh Công than rằng:
Kẻ kia nghĩ những tên khác có thểđãđitrướcmộtbước, giành được đống của cải rồithìgiận sôi máu, vừa nghe đến đóđãthả Dương Bình Trung ra, chạy ra ngoài.
đanglo âu thấp thỏm, đợi cả canh giờ, cửa lại bịnhẹnhàng đẩy ra, người bước vào chânđirón rén, "Thằng nhóc, của cải nhà mày chôn ở chỗ nào?"
Thân phậnhắnkhôngbình thường nhưng cũngkhôngcó nhiều người biết, nhưng tiền tài mà, nghĩ đến nén bạc trắng bóng, thỏi vàng rực rỡ ánh kim, ai màkhôngđộng lòng, lòng tham nổi lên, kẻ gian bất chấp mọi thứ, có khi lên núi đao xuống biển lửa còn chẳng màng,nóigì đến việc b·ắ·t· ·c·ó·cmộtđại thiếu gia ngây ngô ngốc nghếch.
Phó Vânanhnào có tâm trạng quan tâm tới cổ tay bị thương, nàng cau mày, chỉ cómộtmục tiêu là giằng tay thoát khỏi dây thừng.
Người Thẩm gia, Thôi Nam Hiên, Đỗ Gia Trinh...
"Nhân lúc ít người, tìm cơ hội chạy trốn thôi... Trốnkhôngđược cũng phải trốn, ta cảm thấy có gì đókhôngđúng lắm. Địa điểm khi nãy huynhnóicách Hoàng Lạc Lâukhôngxa, mấy kẻ kiađinửa canh giờđãcó thể đào xong bạc, có nghĩa là nơi này cũng gần Hoàng Lạc Lâu, có khi chúng ta còn ởtrênnúi cũng nên. Bọn họ là người vùng khác,khôngnóitiếng phổ thông Hồ Quảng, chắc chắckhôngbiết đường tắttrênnúi, chúng ta thửmộtlần xem sao."
"Đồ ngu, đấy là tao định hỏi mày thằng kia đâu!"
Dương Bình Trung run như cầy sấy, nước mắt rơi như mưa, khịt mũinói: "Núi Ô Quy... Trong khe núi cómộtngôi miếu đổ nát, chôn ở dưới gốc cây táo trong miếu..."
Phó Vânanhlấymộtsợ dây thừng, trói người gã thiếu niên kia lại, xong việc mới thở ramộthơi, "Được rồi, chúng tađi."
Cùng lúc đó, Dương Bình Trung cầm kìm sắt đập xuống người gã thấp lùn.
Tề Cảnh Công làm theo kế đó.
Cũng may còn có Dương Bình Trung trợ giúp,hắncao to, chân tay dài, lại còn to gan, thường đột nhiên tiến về phía trước mấy bước, khiến gã cầm dao mất đà giật lùi về phía sau liên tục.
Gậy gỗtrêntay Phó Vânanhthay đổi phương hướng, chuyển sang phía gã thấp lùn đập lấy đập để, giúp đỡ Dương Bình Trung.
Gã cao kều bất ngờ bị đánh nên đờ ra, loạng choạng mấy bước những chưa ngã xuống, Phó Vânanhkhônghề do dự, cầm gậy gỗ đập xuống như mưatrênngười gã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn gã thiếu niên choai choaiđangngồi cạnh đống lửa sưởi ấm.
Hai kẻ tới lần này cẩn thận hơn gã gầy trơ xương lúc trước, đầu tiên đẩy cửa ra nhìn vào trongmộtlượt, thấy hai người nằmtrênmặt đất mới rảo chân bước về phía ngạch cửa.
Trong chính viện đốtmộtđống lửa, gỗ đốt là gỗ trúc, rỗng ruột nên khi đốt nổ rất vang.
Giờkhôngbiết là giờ nào, trong phòng tối mờ, ngoài sân đốt đuốc, ánh lửa chiếu vào cửa sổ, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối. Hai tên đó định nhốt bọn họ cả đêm trong này,khôngcho bọn họ ăn uống, đêm naysẽkhôngcó ai vào.
nóixong, hai người rút kiếm tự vẫn.
Nàng bực mình.
Phó Vânanhkhôngtrả lời, thầm nghĩ quả nhiên là người xuất thân phú quý, từnhỏđãđược tiếp xúc với những chuyện này, dù bản tính có ngây thơ thế nàođichăng nữathìnhững thứ cần biết vẫn biếtkhôngít.
"Nhìnkhônggiống lắm, tao nhớ thằng công tử bột kia cao lớn khỏe mạnh, thằng này non nớt quá, hình như còn hơi gầy..."
nóixong,hắnnhếch miệng cười cười,trênmặt chỗ xanh chỗ tìm, khi cười đôi mắt sưng đỏ lên như hạt đào,thậtkhiến người ta phải giật mình.
Dương Bình Trung đau tới mức xuýt xoa, vừa r*n r* vừa thầm nghĩthậtmay, vẫn kịp cứu Vân ca nhi.
Những công tử nhà giàu giống Dương Bình Trung thường cắm trâm giữ tóc rồi mới dùng khăn lưới bọc bên ngoài.
Dương Bình Trung ai nha hai tiếng, ôm bụng đứng lên, thửđimấy bước, nhịn đaunói: "khôngvấn đề gì, takhôngsao."
Dương Bình Trung xuýt xoa hít vào, "không,khôngsao, bị mấy phát cái vào bụng thôi, da ta dày,khôngđau."
Dương Bình Trung hưng phấn, "Được!"
Người nọ ai damộttiếng, cố ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàngthìkinh hoàng, "Vân ca nhi!"
Kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c nhếch miệng cười, chủy thủ khẽ chạm vào chóp mũi Dương Bình Trung, "Thế này mới phải chứ."
Nàng vẫnkhôngđộng đậy, chờ cửa bị đóng lại lần thứ hai vẫn im lặng như cũ, tới tận khi xung quanhkhôngcòn bất cứâmthanh nào, cho rằng tất cả bọn chúngđãđikhỏi đó, nàng mới nghiêng người đẩy người ởtrênxuống.
Dương Bình Trung đứng bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, rùng mình.
"Các ngươi định làm gì?"
Dương Bình Trung nhận rasựtham lam trong mắthắn, ghé sát thêmmộtchút, "mộtvạn lượng, ngươi thấy thế nào?"
Tên đàn ông kia nhổmộtbúng nước bọt lên mặt Dương Bình Trung rồi nghênh ngangđicùng tên còn lại ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
B·ắ·t· ·c·ó·c sai người, những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c chắc chắnsẽkhôngtốt bụng đến mức thả nàngđi, có khi còn g·i·ế·t nàng diệt khẩu cho hả giậnkhôngbiết chừng, giờ chúngđitìm Dương Bình Trungthìmay ra còn có hy vọng. Dương Bình Trung có thân phận cao quý, nếuhắncũng rơi vào tay những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c này, người Dương gia nhất địnhsẽphái người tới cứu bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa dứt lời, gãđãvội chạy ra ngoài gọi đồng lõađiđào bạc.
Phó Vânanhlấy tay áo lau mặt chohắn, ngón tay vừa đụng vào tóchắnđãthấyhắnđau tới mức mồ hôi lạnh cũng túa ra, đến tóc cũng ướt nhẹp.
hắnnhẹnhàng nâng cổ tayđãbong da tróc thịt của nàng lên, rón rén nhặt rơm rạ dínhtrênđó, cố gắng hết sứckhôngđụng tới vết thươngđangrỉ máu.
[1] Theo Baidu, Tái Tài Đồng Tử là cách gọi khác của Thiện Tài Đồng Tử, nhân vậy trong Nghiêm Hoa Kinh của Phật giáo. Cá nhân mình thấy trong trường hợp này, "Tán Tài" chỉ dùng với nghĩa mỉa mai là phát tiền thôi.
"Thần cho rằng, tướng quân dưới tay của vị quân chủ hiền minh, cần phải biếtrõlễ vua tôi, hiểu được quy củtrêndưới. Có như vậy, với trong nước mới có thể cấm tuyệt bạo loạn, với ngoài nước mới có thể ngăn được quân địch; nhưng Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương, Cổ Dã Tử 3 người này vừakhôngcó lễ nghi vua tôi, lạikhôngcó lễ tiếttrêndưới, trongkhôngthể dùng để cấm bạo loạn, ngoàikhôngthể dùng để chống lại quân địch, vì thế họ là những kẻ nguy hại cho đất nước, chi bằng sớm trừ khử họđi!"
Nhưng ba người này đềukhôngcósựtu dưỡng, thái độ ngạo mạn vô lễ, tể tướng Yếnanhlấy đó làm lo tâu với Tề Cảnh Công rằng:
Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, rút cây trâm ra, lấy vạt áo gã gầy trơ xương lau vết máutrêntrâm, lại kề nó bên cạnh cổ gã, "Ngoan ngoãn trả lời ta, nếu ngươi dám lên tiếng đánh động những kẻ khác, cây trâm nàysẽđâm xuống, để xem đồng lõa của ngươi nhanh chân hay ta nhanh tay."
Dương Bình Trung chần chừmộtlúc rồi gật đầu.
Nửa canh giờ sau, gã đàn ông gầy gò kiađãquay lại phòng chứa củi, vui vẻnói: "Thằng nhãi con, mày tính ra cũngthậtthà đấy,nóiđi, bạc ở núi Ô Quy chôn chỗ nào?"
Tên đàn ông còn lại thấy vậy cười ha hả, "Lão Lục, ngươi cao to cũng chỉ để làm cảnh thôi hả? Bị người khác quát hai câuđãnhũn cả người?"
Giờkhôngphảitrênthuyền, nàng chỉ cómộtmình mà những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c nàykhôngbiết rốt cuộc có bao nhiêu người. Đối mặt vớimộtđám b·ắ·t· ·c·ó·c hung ác,mộtmình nàng có chạy bằng trời.
Dương Bình Trung hít mất hơi, rùng mình, chỉ cần nhìn hành động của nàng thôiđãthấy đau rồi, mặt mày nhăn nhúm, áy náy, "Xin lỗi, hại đệ phải khổ thế nào."
hắnkhẽ vuốt ngực, càng nghĩ càng sợ, đột nhiên đập vào đầu mìnhmộtcái, vui vẻ ra mặt: Đây mới là biểuhiệncủa Vân ca nhi lúc tức giận, thế chẳng phải có nghĩa là điệu bộ lãnh đạm hằng ngày của Vân ca nhi thực ra là mặt lạnh tim nóng,thậtnhiệt tình vớihắnhay sao?
Mấy gã thiếu niên ngồi trước đống lửa nghe vậy mặt mày cũng biến sắc.
Mũi nhọn đâm vào da thịt, gã giãy giụa kịch liệt, ngửa miệng th* d*c màkhôngthốt được tiếng nào, đau đớn tới mức run lên bần bật, trong khoảng khắc mồ hôiđãtúa ra ướt cả áo, mặt trắng bệch.
Phó Vânanhkhôngthèm ngănhắn, nếu trốnkhôngđược, người Dương gia lại mãikhôngtới nơi, vậythìthà mặc kệ Dương Bình Trung dụ dỗ bọn b·ắ·t· ·c·ó·c cho rồi.
Phó Vânanhtrầm mặc rất lâu.
"Mày có bản lĩnh đánh taothìsao trước mặt bọn Lão Lục cứ như rùa con rút đầu thế hả?" Gã bị đánh bật dậy, cười châm chọc, "Rùa con rút đầu cũngkhôngngoan bằng mày! Tao thấy chúng nó có đào được bạc cũng chưa chắcđãchia cho mày đâu, có khi còn cao chạy xa bay từ mua quýt rồi, còn lại chúng ta làm kẻ c·h·ế·t thay thôi!"
Phó Vânanhcởi áohắn,nói: "Đừng cố chịu đựng, đauthìphảinóira, để ta xem vết thương của huynh."
"Tôi từngđitheo chúa thượng, cómộtlần qua sông, con ngựa của chúa thượng bịmộtcon rùa lớn ngậm kéođi, tôi liền g·i·ế·t rùa cứu sống con ngựa. Nếu luận về công, tôi đáng được ăn đào. Hai ông cònkhôngchịu đưa đào cho tôi!"
Chương 77: Độc thủ
Dương Bình trung nghĩ ngợimộtlúc rồinói: "Cha ta giấu bạc ở nhiều chỗ, tanóicho ngườimộtchỗ trướcđã, ngươi mà đào đượcthìbiết làthậthay giả ngay."
Nhưng mà Vân ca nhi cònnhỏ,hắnngạikhôngdámnóira suy đoán của mình,khôngmuốn dạy hư Vân ca nhi.hắnlà công tử nhà giàu, người muốn lấy lònghắnnhiều như sao sa, từ năm mườimộtmười hai tuổi, thể loại gìhắnchẳng gặp rồi, Vân ca nhithìkhác, ngoan ngoãn đứng đắn biết bao!hắncó thể chắc chắn Vân ca nhi chưa xem sách cấm bao giờ. Nhiều lầnhắntừng lấy mấy cuốn sách có tiếng kiểu như "Ngọc Kiều dã sử", "Phi Yến truyện" gì đó ra trước mặt Vân ca nhi, Vân ca nhi nhìn thấy têntrênbìa, mặt vẫnkhôngđổi sắc, chắc chắn là nghĩ những cuốn sáchhắnđọc đều là sách đường hoàng tử tế!
Phó Vânanhném gậy sang bên cạnh, dặn Dương Bình Trung: "Đừng buông tay ra."
Cá cắn câu rồi.
Nàng nhanh chân chạy về phía góc tường lấy hai chiếc ghế gãy, "Dùng cái này mà đỡ, nhất địnhkhôngđược đểhắntới gần huynh."
Cửa bị đóng ầmmộtphát, kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c lạiđira ngoài.
Phó Vânanhlườmhắnmộtcái, lúc này rồihắncòn có thể nghĩ vẩn vơ.
rõràng là đám đồng lõa của gã đàn ông gầy gòđãđào được bạc ở chỗ Dương Bình Trungnói.
Điền Khai Cương liền đoạt lấymộttrái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôi chao, trước kiađãtrách oan Vân ca nhi rồi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Thấy tôi tớkhôngbám theo những ngườiđiđào bạc này tới đây, Dương Bình Trung hơi thất vọng, mập mờ tiết lộ nơi giấu bạc ở núi Ô Quy.
Trong phòng, Phó Vânanhnhẹnhàng thở phào.
Nàng thử cử độngmộtchút, cảm thấy chân cũng bị trói chặt rồi.
"Ta xử lý gã cao cao kia, huynhkhôngcần can thiệp, cứ đập thẳng vào mặt gã còn lại, đập mạnh vào, dù có chuyện gì cũngkhôngđược ngừng lại."
Vân ca nhi...thậtsựdám xuống tay...
Lúc Phó Vânanhtỉnh lạiđãpháthiệnra tay mình bị trói ra sau lưng, mắt cũng bị bịt kín,khônggian xung quanh hôi hám khó chịu.
Ngoài ra, nàng đọc tiểu thuyết du hiệp là để tổng kết tư liệu giúp Viên Tam xây dựng cốt truyện.
Mấy gã thiếu niên ai sợ những kẻ khác nhân lúc mìnhkhôngở đó lên kế hoạch gì nênkhôngai muốn đứng lên.
Phó Vânanhquay về phía có tiếng hít thở, lắc đầu, "Đừng lên tiếng vội."
Hai người đồng tâm hiệp lực từ từ ép gã kia về phía góc tường.
Nàng giơ tay lên kéo mảnh vải đen che mặt xuống, nhìn xung quanhmộtvòng.
hắntừ từ tỉ mỉ miêu tả lại cảnh tượng bốn năm người xuấthiệnb·ắ·t· ·c·ó·chắn, nhưng Phó Vânanhcũngkhôngmuốn nghe, ngắt lờihắn, "Tùy tùng của huynh đâu rồi?"
Gã bị đánh bực bội, đámộtgã gầy trơ xương bên cạnh, "Vào xem thế nàođi, đừng để cái thằng công tử bột kia c·h·ế·t, chúng ta còn dựa vàohắnmới phát tài được đấy."
Phó Vânanhkhẽ ừmmộttiếng trong cổ họng nhưng thầm cảm thấy chưa chắc.
Gã thiếu niên bị đánh lau sạch máu bên khóe miệng, nhìn quanhmộtvòng, "Bọn mày quên Thư Sinh rồi à? Nó bị bọn Lão Lục đẩy vào tù đấy!"
"Chuyện nàykhôngphải màynóilà được, ngoan ngoãn chờ bố mày ở đây!"
Phó Vânanhvẫnđangnhắm mắt, chỉ có thể phẫn nộ trong lòng, Dương Bình Trung nhất địnhsẽbình an vôsự, nàngthìchưa chắc.
Hết toán người này tới toán người khác chạy ra ngoại thành tìm bạc, tùy tùng vốn được Dương gia sắp xếp để canh giữ khắp nơi vẫn chưa thấy tăm hơi.
hắnnóimộtchỗ khác, làmộtnơi hoang vắng ở ngay trong thành.
[2] Ýnóitranh công tranh thưởng mà gây bất hòa, mất đoàn kết, điển cố dài nênnóiở cuối chương.
Dương Bình Trungkhôngnỡ nhìn nhưng giờkhôngphải lúc mềm lòng.
hắntừnhỏđãđược nuông chiều, là loại công tử mà trời mưathìtừ đầu đến chân được bọc kín mít,khôngdínhmộtgiọt nước, trời nắngđãcó người bung dù che nắng, mùa đông bị gió thổi quamộtchútđãkêu gào rằng mặt tê cóng, bảo đám người hầu mau tới chắn gió chohắn.
Phó Vânanhnhướn mày,thìrahắncũngkhôngngu ngốc, biết nguyên nhân nàng bị bắt đến đây.
Tiếngnóilạnh lẽo vang lên, chiếc trâm lại nhích về phía cổ gãmộtchút.
Chuyện diễn ra theo đúng mong muốn của nàng, nửa canh giờ sau, ngoài cửa xôn xao hẳn lên, có người mở cửa, tiếng vòng đồng đập vào cánh cửa chát chúa, tiếp sau đó là tiếng vật nặng bị kéo lêtrênmặt đất,mộtngười bị ném lên người nàng, đè nặng tới mức suýt nữa nàng rên ra tiếng.
hắngiả vở sợ mất mật, thànhthậtnóicho bọn b·ắ·t· ·c·ó·c nơi giấu bạc của Dương gia, lúc trả lời còn lỡ lời lộ ra mình biết Dương lão gia chôn năm rương vàng thỏi trongmộtthôn trang bỏ hoang ở ngoại thành.
"Phải thằng nàykhông?"
Bỗngmộttia sáng trắng xẹt qua, gã gầy trơ xương kinh hãi, còn chưa kịp há miệng kêu cứu, miệngđãbị nhét vải, chiếc trâm sắc bén tưởng như sắp đâm thẳng vào cổ họng gã bỗng nhiên dừng lại.
Phó Vânanhnhếch miệng mỉm cười, "... Giữ lấy phòng thân."
Dương Bình Trung lăntrênmăt đất, người cong lại, cuộn mình, khuôn mặt tái nhợt thi thoảng giật giật đầy đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Bình Trung bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào mặtthìgiật mình, quát người kia, "Các ngươi biết điềuthìmau thả ta và huynh đệ của ta ra..."
Nhất thời chẳng ai lên tiếng, mỗi kẻmộtý nghĩ riêng, thi thoảng liếc mắt nhìn người khác.
Tay chân gã nhũn như chi chi,khôngdám động đậy.
"Sức của tôi có thể chế ngự được heo rừng, lại có thể bắt được hổ dữ, xét công lao của tôi, tôi có thể ăn đào."
Lần trướchắnchưa được Vân ca nhi cho phép màđãđộng vào đồ đạc của "y", còn tưởng là "y" tức giận lắm rồi, hóa ra như vậy vẫn chưa là gì.
Gã đàn ông gầy gò sáng bừng cả mắt, cười hề hề, hỏi: "Làm sao tao biết màykhônglừa tao?"
Cổ Dã Tử nhìn thấy hai người tự sát, trong lòng đau buồn, liền quăng đào cũng lấy kiếm tự sát.
Những kẻ này b·ắ·t· ·c·ó·c sai người, chúng vốn định b·ắ·t· ·c·ó·cmộtvị công tử nhiều tiền lại hào phóng. Nhìn thấy vị công tự nọ tiện tay lấymộtthỏi vàng bố thí chomộtkẻ ăn mày ven đường, chúngđitheo tới Hoàng Hạc Lâu, chớp được cơ hội nhưng lại bắt nhầm nàng.
Vị công tử kia, còn ai vào đây, nhất định là Dương Bình Trung.hắntiêu tiền như nước, hào phóng với tất cả mọi người, thấy kẻ ăn mày ven đường đáng thương, chomộtđống tiền,khôngcần quan tâm kẻ ăn mày nọ có dám cầm haykhông.
Chương này nhắc tới tiếng địa phương Hồ Quảng và tiếng phổ thông Hồ Quảng, hai cái này khác nhau. Tiếng phổ thông Hồ Quảng là tiếng phổ thôngnóigiọng Hồ Quảng thôi, tiếng địa phương Hồ Quảng là tiếngnóiriêng của vùng, gần như khác hẳn tiếng phổ thông.
Phó Vânanhnhíu mày nghehắnmiêu ra đặc điểm và nhược điểm của những kẻ kia rồi đánh gã ngất xỉu, đẩy xuống chỗ Dương Bình Trung vừa nằm.
Hai tên nhìn nhau chằm chằm.
...
Dương Bình Trung gỡ trâm xuống, cầm trong tay quan sát so sánhmộthồi, đưa cây sắc bén hơn cho Phó Vânanh.
Lúc này Phó Vânanhvà Dương Bình Trungkhôngnhìn thấy nhau nhưng hai người đều hiểu sau đó phải phối hợp với nhau như thế nào.
Dương Bình Trung luống cuống, khẽnói: "Đau lắm hả? Ta giúp đệ băng bó nhé?"
Có ngườiđangđivề phía nàng.
Chờ phía ngoài trở nên yên tĩnh, Phó Vânanhkhẽ hỏi: "Huynh định mua chuộchắn."
Phó Vânanhtừ từ ngồi dậy.
Nàng khép vạt áo lại chohắn, "Sao huynh lại ngăn cảnhắn?"
Cửa từ từ được đẩy ra, gã gầy trơ xương nhìn vào bên trong, Dương Bình Trung nằmtrênmặt đất, lăn lộn kêu đau, bạn cùng trường vớihắnđangnằm trong bóng tối,khôngnhúc nhích, có vẻ như chưa tình.
Vẫn biết nàng bị bắt tới đây là vì cái tên công tử nhà giàu vung tiền như rác này, nhưng vẫn là cái tên công tử nàyđãchắn trước mặt nàng, nhận nắm đấm thay nàng...
Thứ chặn trong miệngkhôngcòn nữa, Dương Bình Trung thở phàomộthơi.
Phó Vânanhnhẹnhàng đẩy Dương Bình Trung ra, ngồi dậy, tháo miếng vải đentrênmặt xuống.
Nàng kéo vật trong miệnghắnra, tay vẫn giữ chặt lấy cằmhắn, đề phònghắnthét lên.
Trời dần tối, mấy con chim sẻ ngoài cửa sổ ríu rít, thi thoảng có tiếng tranh cãi vọng lại, đám b·ắ·t· ·c·ó·c dường nhưđangcãi nhau nảy lửa về chuyện xử lý Dương Bình Trung thế nào.
Trờiđãtối thế này mà người Dương gia vẫn chưa tới, hoặc là đám b·ắ·t· ·c·ó·c này thần thông quảng đại, có bản lĩnh hơn người hoặc là phải có chuyện gì xảy ra ở nơi khác...
Người kiađangnóitiếng địa phương Hồ Quảng, người phủ Võ Xương nghe có thểkhônghiểu nhưng nàng sống ở huyện Hoàng Châumộtthời gian nên đại khái có thể hiểu được mấy phần.
Tay đau tới thấu tim, mồ hôi nàng túa ra, suýt nữa quên cả thở.
Cái chuyện đào bạc nhà người ta nàykhôngthể để quá nhiều người biết được, nhỡ đâu phân chia tiềnkhôngđều, bị những người khác lừa đảo,thìchẳng phải là công dã tràng cả hay sao, biết tìm ai mà phân xử bây giờ?
mộtgã đàn ông chừngtrêndưới hai mươi tuổi, người vừa đen vừa gầy, đẩy cửađivào, tới trước mặthắn, ngồi xổm xuống, kéo vật trong miệnghắnra, chohắnuốngmộtchén nước.
Tên đàn ông kia bị loại khí thế này làm cho choáng ngợp,khônghiểu sao cảm thấy chột dạ, tự nhiên lui về sau hai bước.
Hai người vội vàng chỉnh lại dây thừng,khôngnóinữa.
Dương Bình Trung cắn chặt răng,khôngkêumộttiếng.
Người lớn trong nhàhắnnhất định rấtyêuthươnghắn, nhà giàu có đến độ lấy ngọc xây nhà, lấy vàng đúc ngựa mà vẫn có thể bao bọchắntrở thànhmộtthiếu niên trung hậu, chân thành.
Đợi gã kiađiđượcmộtlúc, Dương Bình Trung mớinóikhẽ: "Vân ca nhi, ngươi đừng sợ, tất cả những chỗ giấu bạc của nhà ta đều có người canh gác,sẽcó người tới cứu chúng ta nhanh thôi!"
...
Dứt lời, nàng rút chiếc trâm ra, đâm thẳng vào cánh tay gã, động tác dứt khoát.
Kẻ vừa tới ngạc nhiên, nheo mắt, "Mẹ nó! Tao biết ngay có thằng muốn ăn mảnh mà!"
Phó Vânanhchăm chú nhìn về khoảng sân tối tăm,nói: "Hai tên cũng tốt, giải quyếtmộtlượt luôn."
Nàng tháo dây thừng ra, lật Dương Bình Trung lại, đểhắnnằm ngửa ra, khẽ hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"
"Kêu la cái gì? Đau cũng có c·h·ế·t được đâu."
Gã đàn ông cười lạnh, cầm chiếc chénkhôngđira ngoài, lần nàykhôngbịt miệng Dương Bình Trung nữa.
"Lần này bọn họ nhất địnhsẽtới cứu chúng ta." Dương Bình Trung khẽnói.
Tên đàn ông vừa lên tiếng châm chọc khi nãy vội vàng ngăn tên kia lại, "Được rồi được rồi, đừng đánh nặng qua, đây là tiểu kim phật của chúng ta đấy."
Mặt Dương Bình Trung biến sắc,khôngcần suy nghĩ, đè lên người Phó Vânanh, ngăn cản hành động của bọn chúng.
Dương Bình Trung nhất nhất nghe lời nàng,khôngcần nghĩ ngợi, ném kìm sắt sangmộtbên, bên ghế ép thẳng về phía trước, kẹp gã thiếu niên còn chưa đứng vững kia giữa mặt ghế và bức tường.
Vân ca nhi môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, trắng trẻo, rơi vào tay đám người kiakhôngphải dê vào miệng cọp hay sao!hắnsao có thể đứng nhìn!
Trong viện tối đenkhôngcómộtai.
Phó Vânanhtrốn bên cạnh cửa, nín thở.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.