Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79: Thẳng thắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Thẳng thắn


hắnđầu tóc rối bù, đẩy cửa sương phòng ra, phóng tới bên trước giường, cúi đầu,khôngdám nhìn biểuhiệntrênmặt Phó Vânanh, nhắm mắtnóimộthơi: "Tađãlừa đệ! Thực ra takhôngphải đại thiếu gia Dương gia, ta họ Chu, là Thế tử phủ Sở Vương Chu Hòa Sưởng, Sở Vương là cha ta, nhà ta ở Vương phủ!"

Những sai lầm về nguyên tắc kiểu này, dù có chi ra mấy trăm lượng, mấy ngàn lượng, mấy vạn lượng bạc cũng chẳng đổi lại đượcsựtha thứ của Vân ca nhi. Cứ coi như Vân ca nhi chịu áp lực từ Vương phủ nên tha thứ chohắnđi, về sau "y" còn có thể đối xử vớihắnthậtlòng như trước đâykhông? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 79: Thẳng thắn

Trong khi Dương Bình Trung vẫn cuống quýt tới độ gãi sắp rách cả da đầu, ông già nhàhắn, Sở Vươngđangvô cùng vui vẻ, ngồi trong phòng Phó Vânanh.

Đây là lần đầu tiên Thế tử gia muốnnóithậtthân phận củahắnvới người khác.

Chỉ cóhắnlà chưa bao giờ lừa Vân ca nhi, con ngườihắnra saohắnbiểuhiệnra như vậy...

"Dân nữ bồ liễu chi tư [1], tính tìnhkhôngtốt, tự biết mìnhkhôngthể xứng đôi với Thế tử gia,khôngdám mơ tưởng vị trí Thế tử phi." Phó Vânanhngẩng đầu, nhìn Sở Vương, thản nhiênnói.

"Ta cho ngươi haisựlựa chọn."

Khoanđã, chỉ riêng chuyện giấu giếm thân phận này thôiđãđủ khiếnhắnthua kém bọn họ rồi...

Trăm triệu lầnkhôngngờ giờ lại lật thuyền trong mương, lọt vào hang ổ của bọn cướp rồi bị lũ người Miêu lợi dụng cơ hội đánh úp. May mà có Vân ca nhi cứuhắnkhôngthìphen nàyhắnchết chắc rồi.

Sắc mặt Phó Vânanhhơi tối lại.

Thảo nào Dương Bình Trung lớn lên trong nhung lụa nhưng lại thường toát ra cái chất bình dân tùy tiện... Hóa ra là học từ Sở Vương, lại còn coi con trai mình như c·h·ó mèo nữa chứ... Ông tathậtsựyêuthương đứa con trai độc nhất của mình sao?

mộtlúc lâu sau, Sở Vương bỗng vỗ vào đùi đánh đétmộtcái, cười lớn, "Được rồi,khôngđùa với ngươi nữa, làm bạn ấy mà, có nghĩa là lúc nào Bảo Nhi tìm ngươi chơithìngươi cố gắng kiên nhẫnmộtchút, đừng lãnh đạm vớihắnquá. Còn về chuyện ngươi là nam hay nữ, bản vương cũngkhôngép buộc, nếumộtngày nào đó Bảo Nhi pháthiệnra ngươi là nữ, muốn..." Ông ta biết Phó Vânanhtự hiểu được, cố ý kéo dàiâmđiệu, "Ngươi có thể tới tìm bản vương."

hắnbỗng nhiên trợn mắt kinh ngạc.

Phó Vânanhnhẹnhàng thu tay lại, "Huynh giấu giếm thân phận để đùa ta cho vui sao?"

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm sau,hắnkhôngquan tâm tớisựngăn cản của quản gia, nhất định phải tới tìm Phó Vânanhcho bằng được.

"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, việc này gia chịu trách nhiệm,khôngphải lỗi của ngươi."

"Ta" mãi mà bao nhiêu câu địnhnóivẫn chưa thốt ra nổi câu nào.

Xem ra Thế tử gia thựcsựkhó xử, Cát Tường suy nghĩmộtlát rồinói: "Gia, ngài là Thế tử của Vương phủ, Phó thiếu gia có thể làm bạn với ngài, đó là phúc phận mà đời trước Phó thiếu gia phải tu luyện mới có được! Ngài chỉ cầnnóira thôi, tiểu nhân đảm bảo Phó thiếu giasẽkhôngdám tuyệt giao với ngài đâu."

Trong phòng ánh đèn dầu lạc leo lét.

Nàng ngâp ngừngmộtchốc rồinóitiếp, "Dân nữsẽkhônggiả trang nam cả đời, tới lúc đó, Thế tửsẽra sao, Vương giasẽthế nào?"

(hoàng thất)

trênngười Dương Bình Trung thường tỏa ramộtmùi thuốc nhàn nhạt, giống mùi mà nàng ngửi thấy khi luyện đan với Trương đạo trưởng ở Trường Xuân Quan. Ai chẳng biết Trương đạo trưởng thường xuyên luyện đan để dâng lên cho hai cha con Sở Vương.

Chỉ hy vọng sau này khi Chu Hòa Sưởng biết đượcsựthậtsẽkhôngquá kinh ngạc.

...

Hóa ra đây là lý do Sở Vương hỏi câu này.

Mặt Chu Hòa Sưởng đỏ bừng rồi lại trắng bệch, trắng bệch rồi lại đỏ bừng, cứng họngkhôngnóinên lờimộtlúc, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống cạnh Phó Vânanh, kéo tay nàng, trịnh trọngnói: "Đệ có thể tha thứ cho takhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thư đồng Cát Tường quỳ gối trước giường lau nước mắt, nức nở: "Gia, về sau ngài có đánh gãy chân tiểu nhân, tiểu nhân cũngđitheo ngài bằng được! Ngàiđichỗ nào tiểu nhânđichỗ ấy, lên núi đao xuống chảo dầu, tiểu nhân cũngđivới ngài, ngàiđinhà xí, tiểu nhânsẽđứng ngoài cửa canh..."

Vậyđi,hắnmặc kệ, nếu sau khi Vân ca nhi biết đượcsựthậtmà muốn tuyệt gia vớihắn,thìhắnsẽbắt chước Phó Vân Khải hằng ngày chạy theo Vân ca nhi làm nũng,hắnkhôngtin Vân ca nhikhôngmềm lòng.

Chu Hòa Sưởng ngẩn ngơ, "Thế mà đệ cũngkhôngtức giận hả?"

Vân ca nhi là người chỉ có thể thuyết phục chứkhôngthể ép buộc, chuyện này tới Viên Tam cũng biết. Gần đây đến cả Chung Thiên Lộc cũng biết cách giả vờ đáng thương trước mặt Vân ca nhi.

Phó Vânanh:...

[1] Lấy từ "Thế Thuyết Tân Ngữ" của Lưu Nghĩa Khánh thời Nam Tống. "Bồ Liễu chi tư, vọng thu nhi lạc, tùng bách chi chất, kinh sương di mậu" (Dáng cây bồ liễu, thu về rơi rụng, chất loại tùng bách, sương thấm càng tươi). Bồ liễu dùng để chỉ người có cơ thể suy nhược hoặc địa vị thấp hèn.

Phó Vânanhnhìn chằm chằm bóng cây nến chiếu xuống mặt đất,khôngtrả lời.

"Huynh cũng chẳng phải cố ý, vậythìkhôngsao." Phó Vânanhnói, khóe miệng cong lên, "Có thể quen biết với thế tử gia là vinh hạnh của ta. Có thêmmộtngười bạn như huynh, tathậtsựrất vui,thậtđấy."

Ban đầuhắnche giấu thân phậnđitiếp cận Vân ca nhi, chẳng qua là cảm thấy "y" thú vị, muốn làm bạn với "y", nào có suy xét nhiều đến thế.

Phó Vânanhngồi dựa vào thành giường, lắc đầu.

Phó Vânanhhơi ngạc nhiên, lắc đầu.

Sở Vương nhướn mày hỏi: "khôngsuy xétmộtchút sao?"

Dưới sức nặng của cường quyền, nàng chỉ có thểđitới đâu tính tới đó.

trêngiường bệnh, Dương Bình Trung xua tay, mặt nhăn nhó, hỏi: "Cha ta đâu?"

Phó Vânanhmỉm cười, "Nếu Thế tử giakhônglừa gạt ta để trêu đùathìkhôngcần phảinóichuyện tha thứ haykhôngtha thứ gì nữa, takhônggiận huynh."

"Chuyện hôn nhân của phiên vương, quận vương do triều đình quyết định, chính phi nhất định phải qua tuyển tú, thân phận ngươi quá thấp,khônglàm nổi chính phi, ta có thể cho ngươi vị trí trắc phi. Từ đây cả đời được hưởng vinh hoa quý quý, Bảo Nhi là đứa tử tế, nó thựcsựthích ngươi, tương lai nó có thể ham thứ mới mẻ mà đặt ngươi sangmộtbên, nhưng chắc chắnsẽkhôngbỏ rơi ngươi."

Giờ hối hận cũng muộn rồi.

Hai mỹ cơ xinh đẹpđangđứng hầu hai bên, rót rượu cho ông ta. Ông ta đội mũ Đông Pha, mặc áo bào đơn giản tay rộng màu lam, chânđigiày cỏ, trông tựmộtcư sĩtrênnúi cao, tay cầm chén rượu lưu li, nhấpmộtngụm rượu nho,nói: "Tiểu quan nhân muốn thưởng thứcmộtlykhông? Rượu nho này do nước ngoài tiến cống đấy."

Nghe ông tanóixong, Phó Vânanhkhôngcòn lời nào đểnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhđáp: "Thế tử gia là hậu duệ quý tộc,khônggiống người bình thường, tuyđãcố tình chọn quần áo bình thường để mặc nhưng những vậtnhỏnhư quạt, túi tiền lại là đồ cống phẩm, hơn nữa Thế tử gia rất hào phòng, thường đem tặng các loại đồ ăn quý giá, thậm chí đều là những thứ dân chúng bình thường chưa từng biết tới..."

Ngày còn trẻ ông già mắc nợ phong lưu, đắc tội với người Miêu trong núi sâu, tuy giờ lão trại chủ kiađãchết nhưng con lão ta vẫn trẻ trung khỏe mạnh,khôngdễ đối phó chút nào, hơn nữa lão trại chủ còn để lạimộtđám tử sĩ trung thành tận tâm,đãvài lần xông vào phủ Võ Xương định ám sáthắn. Hồi cònnhỏ,hắnđãsuýt c·h·ế·t trong tay đám người Miêu nên vẫn còn sợ hại tới giờ. Tuy Trương đạo trưởngđãtrổ hết tài năng cứuhắnnhưnghắntrúngmộtloại độc lạ,khôngthể ra nắng,khôngthể gặp gió, ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng, buông rèm kín mít.hắndưỡng bệnh ở Dương gia nhiều năm mới khỏi hẳn, cuối cùng cũng thỏa mong ước được ra ngoài trải nghiệm việc đời.

Mỹ cơ cúi đầu lui ra khỏi phòng, lạch cạch khép cửa lại. Gió từ khe hở thổi vào, ngọn lửatrênnến run rẩy, gió thổi qua lọ hoa hình mai lan cúc trúc trước cửa sổ, cả sương phòng tràn ngập mùi hương thanh khiết.

Cái nàythìhỏi làm gì? Dương Bình Trung phô trương như thế, học sinh toàn thư viện ai chẳng biết thân phậnhắnkhôngbình thường! Bọn họ chỉkhôngmuốn hỏirõmà thôi.

Thế tử gia vẫn luôn dùng thân phận đại thiếu gia Dương gia để qua lại với mọi người, Vương gia là lão gia trẻ con,khôngchỉ dung dúng thế tử gia mà còn ra lệnh cho toàn bộ Dương gia phải phối hợp, ông ta cũng tự coi mình là Dương lão gia, thường dẫn Thế tử gia rong chơi khắp hang cùng ngõ hẻm, hoàn toànkhôngtỏ ra mình là Vương giathìphải thế này thế kia. Tuy Vương gia là Sở Vương cao cao tại thượng nhưng cả đời lạikhôngđược phép ra khỏi phủ Võ Xương, nếukhôngsẽbị gán cho cái tội danh phản loại. Đại khái là bởi cả đời phải c·h·ế·t dí ở phủ Võ Xương, Vương gia bức bốikhôngchịu nổi nữa nên thường nổi hứng giả trang thànhmộtkẻ buôn bánnhỏhèn mọn để trải nghiệm cuộc sống của dân chúng bình dân. Vương gia từngđidạy chữ, từng bán kẹo bánh, từng nặn tượng đất, cũng từng dong thuyềntrênsông lớn, thậm chí có lần còn trà trộn vào hoa lâu...

Phó Vânanhmỉm cười, Sở Vương có thân phận như thế nào chứ? Dẫukhôngcó binh quyền trong tay nhưng ở phủ Võ Xương, ông ta chính là "vua" đất này, ông ta chắc chắnđãbiết nàng là congái, nàng cần gì phải giả vờ trước mặt ông ta nữa.

Chuyện nàykhônggiống trong kịch nha.

trênbàn sách trước cửa cửa sổ đặtmộtchiếc bình sứ xanh họa tiết cá chép hoa sen tinh tế, trong bình trồng hoa thủy tiên. Bình sứ xanh biếc mềm mại, hoa thủy tiên đắm chìm trong ánh đèn lờ mờ lẳng lặng bung cánh, lá xanh, hoa trắng, nh** h** vàng nhạt, tỏa ra mùi hương thanh khiết.

Họ phải làmanhem tốt cả đời.

Dương Bình Trung nhếch môi cười nhạo, cầmmộtquả nho ném vào mặt Cát Tường, "Ngươithìbiết cái gì! Vân ca nhi là quân tử, người như thế làm sao cần quan tâm ta có phải Thế tử gia gì đó haykhôngchứ? Quan trọng là ta giấu giếm đệ ấy, lừa gạt đệ ấy, đệ ấythậtlòng coi ta như bạn bè, takhôngnên lừa dối đệ ấy như thế..."

Phó Vânanhcúi đầu nhìn xuống: "Dân nữkhôngdám mạo phạm Vương gia."

Sở Vương uốngmộtngụm cạn tới đáy,nói: "Ngươi khá đấy."

Phó Vânanhban đầu hơi kinh ngạc, nàng vẫn luôn cho rằng Sở Vương làmộtngười già yếu, tóc hoa râm. Từ những lời đồn đại trong dân gian, Sở Vươngđãgià rồi, nhưng vị Sở Vương trước mắt này lại trông trẻ trung, đôi mắt sâu thẳm, giọngnóicó chút cảm giác bất cần, chẳng giống "lão già lải nhải" mà Dương Bình Trung thường miêu tảmộtchút nào.

Phó Vânanhừmộttiếng, "Huynh còn chuyện gì khác lừa takhông?"

Khó khăn lắm mới lấy được can đảmnóira, người ta lạikhôngở trong phòng, Chu Hòa Sưởng nghẹn họng, tự nhiên cảm thấy nhụt chí hẳn, quay đầu nhìn nô bộc vừa vào phòng, "Phó thiếu gia đâu rồi?"

trênđời này làm gì có tình cảm nào từtrêntrời rơi xuống, Sở Vương mong muốn Bảo Nhi có thể kết bạn vớimộtngười thông minh, biết điều, ý thức được thân phận của bản thân chứkhôngphảimộtthằng nhóc ngu ngốc chả hiểu cái gì.

nóixong bí mật trong lòng, timhắnđập thình thịch, trộm hé mắt nhìn lén phản ứng của Phó Vânanh.

hắnchưa từng bộc lộ thân phận của mình với bất kì ai... Nếu là những người khác, có lẽ họsẽvui vẻ tha thứ chohắn, nhưng Vân ca nhithìkhác, giờhắnkhôngchỉ mong Vân ca nhi tha thứ mà còn hy vọng Vân ca nhi vẫn coihắnlà bạn bè như trước đây.

hắnvừa uống thuốc, chân tayđãcó thể hoạt động, muốn sang thăng Vân ca nhi, nhưng sức khỏehắntừ trước đến nay luôn suy yếu, ngâm mình trong nước lạnh, còn bị kinh sợ,trênđầu, cánh tay và đùi chỗ xanh chỗ tím, cũng hơi sốt giống Phó Vânanh. Quản gia sợhắnra ngoài gặp gió lại sốt cao, quỳ rạp xuống đất cầu xinhắnở lại phòng dưỡng bệnh.hắnkhôngmuốn ép ông ta nênkhôngtiếp tục đòi ra ngoài nữa.

"Vân ca nhi!"

"Ta biết rồi." Phó Vânanhnhẹnhàngnói, "Huynh là Thế tử gia."

Ông ta đứng dậy,mộttay cầm bình rượu,mộttay cầm chén rượu, loạng choạng bước ra ngoài, vừa ra tới cửa bỗng nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nhíu mày, đau khổnói: "Lần này là lỗi của bản vương, khiến Bảo Nhi sợ hãi, phiền Phó tiểu quan nhânnóitốt cho bản vương mấy câu trước mặt thằng bé, bảo nó đừng giận bản vương, xong việc tất có thù lao hậu hĩnh."

Sở Vươngnóitiếp: "Đúng rồi, ngươi từng nuôi mèo bao giờ chưa?"

, từnhỏđãsống trong nhung lụa, khikhôngcười tự nhiênsẽtạo ra cảm giác áp lực khiếnkhôngkhí trong phòng như ngưng đọng.

Đúng là saimộtliđimộtdặm.

Chu Hòa Sưởng trằn trọc cả đêm vẫn chẳng nghĩ ra cách nào.

hiệngiờ, có thêmmộtchỗ dựa lớn, hơn nữa chỗ dựa này còn làmộtngười bạn tuykhôngđứng đắn lắm nhưng chân thành tha thiết như thế, nàng vui cònkhônghết nữa là, sao lại phải tức giận?

Chu Hòa Sưởngkhôngchú ý tới điều đó, chỉ thương xót cho ngườianhem tốt của mình, nhớ tới cảnh tượng đáng sợ đêm qua,hắncàng lắp bắp hơn, "Vân ca nhi, ta, ta, ta..."

Sau này, nàng biết được Thế tử của Sở Vương tên là Chu Hòa Sưởng. Hai chữ "Hòa", "Sưởng" đối với hai chữ "Bình", "Trung".

"Thế còn c·h·ó?"

Nghe Phó Vânanhtrình bày toàn bộ quá trình hoài nghi của nàng xong, Sở Vương gật đầu, "Bản vương nhớ rồi, cảm ơn ngươiđãnhắc nhở, lần sau bản vương ra ngoài chơi nhất địnhsẽthay đổi toàn bộ quần áotrênngười!"

Dương Bình Trung chống cằm, cầm quả nhođãđược bóc vỏ sạchsẽtrênbàn lên, cho vào miệng, vừa nhai vừanói: "Vân ca nhi đối mặt với sống c·h·ế·t mà vẫnkhôngbỏ rơi ta, đấy mới là huynh đệ chân chính! Nhưng mà ta lại giấu giếm thân phận trước mặt đệ ấy, Vân ca nhi nhân phẩm đoan chính, nếu có ngày pháthiệnra ta vẫn luôn lừa gạt đệ ấy, nhất định đệ ấysẽkhônglàm bạn với ta nữa."

Ánh mắthắntrong trẻo, câu hỏi cũng hết sức chân thành.

"Ta..." Chu Hòa Sưởng siết chặt nắm tay, lấy hết can đảmmộtlần nữa, "Ta..."

Phó Vânanhnhướn mày, nhắc nhởhắnlần nữa, "Thế tử gia, ngài muốnnóigì?"

Chu Hòa Sưởng ngẩn người, Vân ca nhithậtcần cù, tối hôm qua vừa trải qua chuyện như thế mà việc đầu tiên "y" làm sau khi ngủ dậy vẫn là đọc sách.

Đương nhiên, nàng hy vọng về sau Chu Hòa Sưởng có thể cẩn thận hơnmộtchút, tốt hơn cả là tiết mục bị đuổi g·i·ế·t này về saukhôngtái diễn lần nào nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Vânanhngẩng đầu, vết thươngtrênmặt còn chưa khỏi hẳn, nhưng những vết xước đỏ chói mắt ấy vẫn chưa làm tổn thương tướng mạo xuất chúng của nàng, ngược lại còn khiến gương mặt nàng toát lên vẻ đẹp diễm lệ khác hẳn bình thường.

Phó Vânanhtiếp tục lắc đầu.

"Hả?"

"khôngnóichuyện này nữa."

Bảo Nhi vốnđãngơ ngơ ngác ngác,khôngnên để nó chơi vớimộtkẻ còn ngu ngốc hơn nó.

Sở Vương nhướn mày, quan sát nàngmộtlúc rồi cườinói: "Ta còn nhớ ngươirõràng làmộtvị tiểu quan nhân tuấn tú, tên là Phó Vân cơ mà."

Chu Hòa Sưởng càng nghĩ càng thấy Phó Vânanhrất khó tha thứ chohắn, trong lòng bất an, thất thểuđivề phía hành lang. Từ xađãnhìn thấymộtbóng ngườiđangngồitrênlan can cúi đầu đọc sách,hắnkhịt mũi, lấy can đảm tiến lên mấy bước, "Vân ca nhi, ta..."

hắnthựcsựcoi nàng là bạn bè, còn nàng nhất địnhsẽkhôngnóira bí mật của bản thân.

Sở Vương trầm mặc trong giây lát rồinóitiếp: "Lựa chọn còn lại là làm bạn của Bảo Nhi, vĩnh viễnkhôngđược phản bội nó."

Phó Vânanhquyết địnhkhôngtiếp tục cảm thán, nhìn thẳng vào Sở Vương,nói: "Ta chọn cái thứ hai."

Sơn trưởng Khương Bá Xuân tuy mềm yếu,khôngquyết đoán nhưng vẫn có khí khái của người đọc sách, làm gì đến nỗi sợ hãi Dương gia đến thế, cũng chỉ có thể là Sở Vương mới khiến ông ta phải lùi bước như vậy.

Nàngkhôngtự xưng dân nữ nữa, mắt ánh lênsựkiên định.

Quan trọng nhất là nàngkhônggiả ngây giả dại, đường hoàngnóirõthân phận của ông ta, như vậy nghĩa là nàng vẫn luôn biết Bảo Nhi là Thế tử của Vương phủ.

Nàng cũng là người có bí mật, chỉ cầnkhônggây hại cho người khác, Chu Hòa Sưởng muốn là Dương Bình Trung cả đời cũngkhôngsao, nàngsẽkhôngvạch trầnhắn.

Sau khi tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t tối ngày hôm qua,hắnquyết địnhnóithẳng ra thân phậnthậtsựcủa mình, thực ra nàng còn cảm thấy khâm phụchắnnữa là đằng khác.

Nhà dột từ nóc, Vương gia già rồi mà cònkhôngnghiêm túc, Thế tử gia cũng chẳng kém cạnh, ngày ngày dùng thân phận thiếu gia Dương giađirải tiền khắp nơi, bị người khác đối xử như tên ngốc. Các vị thiếu gia Dương gia giận màkhôngdámnóigì, chỉ có thể trơ mắt nhìnhắnbôi nhọ thanh danh của Dương gia, trong lòng thựcsựmuốn khóc ròng màtrênmặt vẫn phải nhe răng cười, thậm chí còn phải đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ.

Phó Vânanhgật đầu, người có địa vị cao giống như Sở Vương, chưa chắcmộtlờinóiđáng giá ngàn vàng nhưng nhất định là người sĩ diện,nóira rồithìgần như chắc chắnsẽlàm được.

Thấm thoắtđãmấy năm trôi qua, Thế tử gia vẫn vui vẻ giả mạo thiếu gia Dương gia vậy mà tại sao giờ đây lại muốnnóithậtchứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Bình Trung gãi đầu, mặt mày ủ ê, thở dài, tiếp tục ăn nho.

Sở Vương cười ha hả, "Ngươi yên tâm, bản vương là người thấu tình đạt lý. Ngươiđãlà nữ giả trang nam, chắc chắn có ý định riêng,khôngmuốn bị những việc khác làm cho phân tâm. Bản vương muốn ngươi làm bạn của Bảo Nhi,khôngcó nghĩa là ép ngươi phải lấy lòng Bảo Nhi, ngươi chỉ cần nhận nó làm bạn là được rồi. Ngược lại, bản vương có thể giữ bí mật cho ngươi, sau này thân phận ngươi bại lộ, gây ra tai họa gì, có thể tới tìm bản vương, bản vươngkhôngcó nhiều bản lĩnh nhưng ít nhất vẫn có thể giữ được cái mạng cho ngươi."

Phó Vân Khải chỉ thấy thịt chuột hoang rất ngon nhưng ngay từ lúc ấy nàngđãbiết thân phận của Dương Bình Trung cao quý hơn người.

Mặt Dương Bình Trung hơi sa sầm.

Dương Bình Trung thầm than ông già vô dụng, cúi đầu, thở dàimộthơi, nhìn ánh đèn thấp thoáng sau màn lụa, lẩm bẩm, "Ta nên làm thế nào đểnóithậtvới Vân ca nhi bây giờ?"

Sở Vương aimộttiếng tiếc nuối nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần,nóigiọng sang sảng, "Chưa nuôi bao giờthìchắc hẳn cũngđãtừng nhìn thấy người khác nuôi rồi chứ hả? Ngươi cứ coi Bảo Nhi như con c·h·ó con mèo, tử tế với nómộtchút, lúc nókhôngvuithìngươi dỗ nó, những chuyện khácthìngươikhôngcần lo. Nếu ngươi có thể làm được, bản vương lập tức đưa ngươi ngàn lượng bạc trắng, chi phí học hành cả đời của ngươi bổn vương bao hết!"

Mặt Chu Hòa Sưởng biến sắc, lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, "Đương nhiên làkhôngrồi! Ông giànóinếu ta muốn ra ngoài chơithìphải giấu giếm thân phận nếukhôngsẽkhôngcho ta ra khỏi phủ, thế nên ta mớikhôngnóithậtvới đệ..."

Cát Tường trả lời: "Vương gia biết ngài thoát hiểm, dẫn người lên núi truy lùng đám người Miêu kia rồi."

Nàng mới vừa tỉnh lạiđãnhận ra trong phòng có người, ngẩng đầu nhìn lên. Đó làmộtngười đàn ông trung niên sắc mặt hồng hào, ngũ quan đoan chính, tuyđãcó tuổi, quần áo cũng bình thường,trênngườikhôngcó vật nào đặc biệt quý giá nhưng tướng mạo đường đường, khí độ ung dung, cử chỉ ưu nhã, cả người toát ra quý khí, khi còn trẻ chắc chắn làmộtngười phong lưu có tiếng.

khônggiả vờ vô tội, cũngkhôngcó ý đồ lừa gạt ông ta.

Cát Tường sửng sốt, nhất thờikhôngdám lên tiếng.

Sở Vương nhíu mày, nụ cườitrênmặt biến mất, ông ta là cốt nhục của thiên gia

Thôi đằng nào cũng vậy, nếu muốn thẳng thắnthìphải nhân lúc còn sớm mànóira cho hết, nếukhôngcàng về sau càng phức tạp, giải thích lại càng khó khăn, Vân ca nhisẽcàng tức giận hơn...

Phó Vânanhcân nhắc: "Vương gia muốn dân nữ làm bạn với Thế tử gia, từ "bạn" này có thể hiểu thế nào?"

Đây nhất định là cha của Dương Bình Trung, Sở Vương Chu Hành.

"Ta, ta muốnnói..." Chu Hòa Sưởng cúi đầu, tay nắm chặt tay áo, ấp a ấp úng hồi lâu vẫnkhôngbiết phải mở miệng thế nào.

Phó Vânanhcúi đầu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ngồi ngay ngắn chờ câu trả lời của ông ta.

Chăn được gập gọn ghẽtrêngiường, màn được vén sang hai bên,trêngiường trốngkhông, chẳng có ai cả.

Nhưng lần nàythìkhó quá, Vân ca nhi khó tính...

Sở Vương mỉm cườinóixong, chăm chú nhìn Phó Vânanh, nụ cười của ông ta rất ôn hòa, dường nhưđangnóichuyện phiếm với con cháu trong nhà.

Phó Vânanhkhôngbiết có nên cườikhông, cặp cha con này quảđãkhiến nàng mở rộng tầm mắt, nàng trả lời: "Tasẽcố hết sức."

Sở Vương hơi mỉm cười, quan sát nàng hồi lâu, khẽnói: "Tốt lắm, ta quả nhiênkhôngnhìn lầm ngươi."

Phó Vânanhvẫnkhôngngẩng lên,nói: "Xin hỏi Vương gia, lựa chọn còn lại là gì?"

Nô bộc lễ phép trả lời: "Gia, Phó thiếu gia vừa dậy, uống thuốc, giờđangngồi ngoài hành lang đọc sách, bên kia có ánh nắng chiếu vào, ấm áp hơn."

Mấy sọt chuột hoang Dương Bình Trung từng tặng cho nàng là chuột hoang ở Đại Đồng, Tuyên Phủ. Cuối thu là lúc chuột béo nhất. Nhiều năm qua, đây là thứ mà các quan địa phương thường chọn làm cống phẩm dâng lên cho hoàng thất. Vậy màhắnđãtặng là tặng nguyên cả sọt.

khôngbiết đám người Miêu kia rốt cuộc tới đây bằng cách nào mà có thểkhônghề để lại chút dấu vết, khiến hộ vệ trong Vương phủ cũngkhôngthể tìm thấy chỗẩnnáu của bọn chúng.

Sở Vương đặt chén rượu trong tay xuống, ngón tay v**t v* miệng chén, nhấn mạnh từng chữ, "Gả cho con trai ta."

Chu Hòa Sưởng hừmộttiếng, những người đókhôngtử tế gì, trước mặt Vân ca nhithìngoan ngoãn, thànhthật, nghe lời, đứng đắn, kiên định nhưng thực ra đều làmộtlũ hồ ly giả vờ giả vịt, tính toán trong đầu còn nhiều hơn saotrêntrời!

Phó Vânanhgập sách lại, "Thế tử gia, huynh muốnnóigì?"

Tất cả những manh mối đó đều cho nàng biết Dương Bình Trung chính là Thế tử của phủ Sở Vương, Chu Hòa Sưởng.

"Vì saokhônglàmmộtly? Rượu chỗ ta là loại rượu ngon nhấttrênđời đấy." Sở Vương tự rót cho mìnhmộtchén rượu đầy, thứ rượu màu hổ phách gợn sóng trong chén, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

"À đúng rồi... Quên hỏi ngươi..." Sở Vương nháy mắt với Phó Vânanh, nếp nhăn nơi khóe mắt tràn ra dấu vết phong sương, "Ngươi nhận ra thân phận của Bảo Nhi từ khi nào thế? Làm cách nào nhận ra được?"

Khóe miệng Sở Vương hơi cong lên, phất tay ra hiệu cho mỹ cơ ra ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Thẳng thắn