Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Học trưởng
nóixong,hắnxoay người chạy mất.
Ban đầuhắnđịnh đề cử Đỗ Gia Trinh nhưng ở phương diện học hành, Đỗ Gia Trinhđãbị Phó Vân vượt mặt, đối nhân xử thế lại càngkhôngổn,hắnliền thay đổi, bầu cho Lý Thuận.
Phó Vânanhkhônghỏi tiếp nữa.
Đường trưởng vui quá hóa buồn, bị phạtmộttháng tiền đèn sách.
Nguyễn Quân Trạch quỳ rạptrênmặt đất, nghển cao cổ,nói: "Đệ chỉ muốn thắp hương cho người Ngụy gia mà thôi... Hoắc đại ca, người Ngụy gia có ân với đệ..."
"Muội nghe Chung Thiên Lộcnóiban đầu Viên Tam cũngkhôngđộng chân động tay, là do huynh đổ thêm dầu vào lửa, trách Viên Tam chuyện bé xé ra to, còn bảo bộ quần áo kiakhôngđáng tiền, có cho huynh huynh cũngkhôngcần... Nếu có ngườinóiđồ mẹ huynh làm cho huynh như thế, huynhsẽlàm gì?"
Khương Bá Xuân từngnóichuyện về mình với người này ư?
Bởi vậy, Tô Đồng mới có thể bóc trần lớp vỏ ngụy trang của bản thân,khônglo lắng gì, thểhiệnbản chất trước mặt nàng,khôngcòn là Tô Đồng điềm tĩnh văn nhã trong suy nghĩ của mọi người nữa.
Chàngđãrơi vào vực sâu thù hận,khôngleo lên nổi nữa,khôngthể để lại có thêmmộtngười nhảy xuống.
Phó Vân Khải vẫn im thin thít.
Phó Vânanhkhôngbiết phải làm sao, lúc này, nàng bỗng cảm thấy thà Tô Đồng cứ giả dối như trước còn hơn.
"Được, tú nương nhà ta kỹ thuật tốt, bộ này cứ đưa ta, ta bảo tú nương thử sửa lại xem sao."
Hoắc Minh Cẩm àmộttiếng, "Khương sơn trưởngnóingươi viết văn rất khá, là dohắndạy?"
Chỉ có Phó Vânanhlà ngoại lệ.
Phó Vânanhnghĩ ngợi rồi hỏi: "Cửu ca cũngkhôngcố ý, khi nãyhắnnóimuốn đền quần áo cho ngươi, sao ngươi lại bảokhôngthèm?"
"đãlà ân cứu mạng, ngươi định trả thế nào?"
Mọi người cười ha ha đồng ý, thả mấy học sinh đường Giáp ra, ai lại vào việc nấy.
Chương 76: Học trưởng
Phó Vânanhhoảng hốt, quay người lại,mộtchiếc bóng cao lớn phủ xuống đầu nàng, khiến nàng bị kẹp giữa bức tường và dáng hình người kia, nàng phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt người đó.
Phó Vânanhtrở lại thư viện, giờ học buổi sáng vừa kết thúc, đám học sinh vừanóichuyện vừađivề phía nhà ăn.
Uỳnhmộttiếng, Hoắc Minh Cẩm ngã thẳng xuống bục đá.
Nghe Chung Thiên Lộc kể đầu đuôi câu chuyện xong, Phó Vânanhhơi chậm lại bước chân.
Nửa canh giờ sau, tiếng vó ngựa rầm rập từ xa truyền tới, Phan Viễn Hưng dẫn thuộc hạ trở về, phía sau dẫn thêm người.
Phó Vânanhcảm thấykhôngthể hiểu nổi, cầmmộtquyển sách gõ lên đầuhắn, "Nếu có lần sau, muội cũng chẳng thiên vị huynh đâu."
Cứng cỏianhtuấn, bên má cómộtvệt râu nhàn nhạt, giữa đôi mày mang vẻ mệt mỏi, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìnkhôngrõcảm xúc.
Phó Vânanhcườinói: "Ta từng tiếp xúc với Lý Thuận, huynh ấy thựcsựgiống như học trưởng miêu tả, là người chính trực, có tố chất làm học trưởng."
Hoắc Minh Cẩm quay đầu ngựa, "Thếthìngoan ngoãn nghe lời, ta cầnsựgiúp đỡ, chứkhôngphải liên lụy."
"Rượu hoa quế của Hồ Quảng rất ngon." Chàng trầm mặc hồi lâu, khẽnói.
Giơ tay lên ấn thái dươngthìbỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ xa lại, định xoay ngườithìtrước mắtđãtối sầm.
Rèm lụa mỏng vốn được buộc lại bỗng gió núi thổi tung ra, bay phần phật trong gió, gió lặng, tấm lụa rơi xuống cheđiánh sáng bên ngoài, trong phòng tự nhiên tối sầm xuống, chỉ còn bóng sáng màu đỏ lung linh.
Nàng trả lời: "khôngcần gì khác đâu, mang tới bên kia chắc gìđãnhận. Chuẩn bị thêm chút bạc dự phòng là được."
Nhưng nghĩ kĩ lại, Hoắc Minh Cẩm trong ấn tượng của nàng luôn là như vậy,khôngnóinhiều nhưng rất đáng tin cậy, có khi còn hơn cácanhcủa nàng nhiều. Nàng từng nghenóirất nhiều chuyện đáng sợ rằngtrênchiến trường người này g·i·ế·t người như ma thế nào, nhưng tới khi gặp được ngườithậtmới biết thực ra Hoắc Minh Cẩmkhônghề lạnh lùng thô bạo như người tanói,rõràng làmộtthiếu niên khiêm tốn, cử chỉ lễ phép, hoàn toànkhôngcó thái độ kiêu căng nóng nảy như bao nhiêu con cháu nhà công hầu khác.
"anhtỷ nhi cứu ngươi... Ngươi báo đáp nàng như vậy đúngkhông? Lấy nàng ra làm lá chắn đúngkhông?"
Nàng có quá nhiều chuyện phải làm,khôngmuốn lãng phí thời gian quý giá của mình để tranh cãi với Tô Đồng.
trênmặthắnvẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt lạikhôngcó chút ý cười nào, ánh mắt sâu hun hút.
Nguyễn Quân Trạchkhôngnóinên lời, trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên, "Vậy còn huynhthìsao? Hoắc đại ca?”
Mười mấy Cẩm Y Vệ mỗi ngườimộtngựa ra khỏi thành, khí thế ngất trời.
Sau đó, Nguyễn thị răn dạy mấy đứa con traimộthồi, lúc này mọi người mới biết nhị thiếu gia phủ Quốc Công Hoắc Minh Cẩm hóa ra chẳng phải người ham rượu. Phảinói, mấy thế hệ Quốc Công gia đều là những "bình rượu" nổi tiếng gần xa, tự xưng là ngàn lykhôngsay, uống rượukhôngđỏ mặt.
Cuối cùng chưởng quầy đưa hẳnmộtthuyền rượu về phủ Võ Xương, "Đại quan nhânnóimười vòthìít quá, bảo ta đưa toàn bộ rượu còn lại ở lò nấu rượu tới cả đây. Biếuthìphải biếu thế mới hoành tráng chứ!"
Làmộtvùng đất lành.
Ít ra khi ấyhắnrất có chừng mực.
"khôngsao, mặc được là được." Viên Tam gãi đầunói.
Phó Vânanhthu tay lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Cẩm, pháthiệnngười này mặtkhôngđổi sắc,khôngcó vẻ gì làđangnóiđùa.
"Hoắc đại nhân."
"Liệu có thể sửa lại như trướckhông?" Viên Tam hỏi.
Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ nan đương
Người làm ănđangxếp hàng ở cửa thành nghe thấy tiếng ngựa hí từ xa vọng lại, cuống cuồng tránh đường nhưng vẫn bị bụi đất bay lên ám đầy mặt.
Phó Vân Khải cần phải học cách tự xử lý những tranh cãi như thế này chứkhôngphải dựa vàosựgiúp đỡ của nàng.
...
Viên Tam chả có đồ đạc gì, chỉ cómộtbộ trường bào là làm bằng vải tốt,hắnmặc từ mùa hạ tới mùa đông,yêuquý vô cùng. Hôm quahắndùng nước vo gạo giặt trường bàothậtsạchsẽ, định nhân dịp trời đẹp phơi dưới mái hiên cho khô. Khi nãy Phó Vân Khải mang bánh bao thịt dê sang chohắn, thấy trường bào treo ở đó liềnđitới sờ, Viên Tam thò đầu ra quát cho mấy câu. Viên Tam càngkhôngchohắnsờ,hắncàng muốn sờ, cuối cùng lại gây chuyện. Trong lò ủ bánh bao thịt dê có đốt than,hắnkhôngcẩn thận chạm phả thanh chắn, than hồng văng ra khắp nơi, làm cháy mười mấy lỗtrêntrường bào, Viên Tam tức đỏ cả mắt.
Nàng ngẩng đầu, Tô Đồng gõ ngón taytrêncuốn sổ, "Đây là ghi chép của ta."
"Người trong gia tộc Thẩm thịthìcó thù gì với ngươi? Ngươi g·i·ế·t con trai congáiThẩm Giới Khê để lại quê nhà,thìcó thể báo thù cho người nhà ngươi à?" Chàng bình tĩnh tới mức gần như lạnh lùng, "Lạm sát người vô tội, ngươi có khác gì Thẩm Giới Khê và cái kẻ hạ lệnh truy sát ngươi đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng đợimộtlúc, lơ đãng lướt qua những hàng chữtrêntường, cuối cùng tìm thấy tên Phó Vân Chươngthật.
Phó Vânanhnhìnhắn, thiếu niên nàyđãbộc lộ toàn bộsựsắc bén của bản thân, trong mắt vừa kích động vừa lạnh lẽo.
Hoắc Minh Cẩmkhônghỏi tiếp, đưa tay ra, "Ngọc bội đâu?"
Lần thi thứ hai cuối cùng cũng tới.
Gió lạnh táp vào mặt khiến nàng tỉnh táomộtchút nhưng đầu càng lúc càng đau.
Nàng hoảng sợ, vội vàng gọi người hầu kẻ hạ tới đỡ Hoắc Minh Cẩm tới sương phòng cho tỉnh rượu.
Thái độ của Hoắc Minh Cẩm quá ôn hòa, thậm chí có thểnóilà hiền lành, thân thiện,khônghề giống với vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ tàn nhẫn cố chấp, g·i·ế·t ngườikhôngchớp mắt như miêu tả của mấy người Phó tứ lão gia hỏi thăm lần trước.
Trong phòng bao trang hoàng tráng lệ, bữa tiệc kết thúc.
Lần này đen đủi hơn, bị chính sơn trưởng Khương Bá Xuân bắt được, học sinh cả đường liền gặp họa, bị phạt quét dọn toàn bộ kí túc xá, bao gồm cả ba đường Giáp, Ất, Bính.
Tiếngnóiở rất gần, ngườiđãtới sau lưng.
Vành mắthắnđỏ hoe, gào lên: "Vậythìphải làm sao bây giờ? Đệ tự làm tự chịu, trước khi c·h·ế·t còn g·i·ế·t thêm được mấy người Thẩm gia, đệkhôngthiệt! Trốn chui trốn lủi nhiều năm như thế, để bảo vệ được đệ, bao nhiêu người c·h·ế·t... Đệ chịu đựng đủ rồi..."
hắnnhìn Phó Vân, thấy "y" vẫn cườinóinhư bình thường, thở phào,nóitiếp, "Lý Thuận nhập học cùng năm với ta,hắnlà người tử tế."
(Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ mới khó lường)
Từ xa, Phan Viễn Hưng thấy hai người họ có vẻ nhưđãgiải hòa, vội dẫn những người khác từ trong rừng ra, cả đoàn người tiếp tục cất vótrêncon đường núi chật hẹp, tiếng vó ngựa dần xa.
Nhưng quả thực nàng chưa từng nghĩ tới mình có cơ hội thay thế Trần Quỳ, mục tiêu của nàng là về sau, dù sao nàng cònnhỏtuổi, nhập học chưa lâu, chưa đủ thuyết phục.
Bộ mặt tủi thân này củahắnlàm nàng bực quá bật cười, "Muội thiên vị huynh trước mặt Viên Tam, huynhsẽvui à?"
Phó Vânanhcảm ơnhắn, hai ngườinóitiếp mấy lời về chuyện về quê của Trần Quỳ rồi mới thôi.
Những học sinh đường Đinh bình thường hay qua lại với Phó Vânanhpháthiệnra thứ tự của bọn họđãtăng mấy chục bậc, ai cũng vui như Tết, đường trưởng lần đầu tiên nhận được hoa hồng cho học sinh có tiến bộ, quyết địnhkhônggiữ lại văn tiền nào, bảo thư đồngđimua mấy vò rượu rồi lén mang vào ký túc xá cho đám học sinh trong đường uống thả cửa.
Lúc sau Phó Vânanhđingang qua sân, thấy Hoắc Minh Cẩmđangngồimộtmình đờ đẫn trước thác nước bên núi giả, trông đến là đáng thương, nàng sợ Hoắc Minh Cẩm cảm lạnh nênđitới định đẩy mấy cái, gọi huynh ấy dậy.
Mái lầu cong như thể cánh hạc chấp chới muốn bay lên,trêncột gác sơn son đề nhiều câu đối, nàng bỗng nhiên nhớ tới Phó Vân Chương vẫn thường tới Hoàng Hạc Lâu,khôngbiết y có bị bạn cùng học rủ rê viết thơ lên đó haykhông.
Lần này, Viên Tam và Chung Thiên Lộcđãlọt vào ba mươi người đứng đầu, Phó Vân Khải chật vật nhưng cũng đứng cuối trong danh sách năm mươi người đầu tiên.
Chuyện này chỉ có thể nhờ tú nương giúp đỡ, Hàn thịkhônglàm được những việc tinh tế đến thế. Phó Vânanhđưa bộ trường bào cho Vương Đại Lang rồi lại quay sang Viên Tam, "Vóc người ngươi cũng tầm tầm cửu ca, ta bảo thư đồng củahắnlấy vài bộ áo mới đưa cho ngươi."
Phó Vânanhlắc đầu bảo Vương Đại Lang mang bộ quần áo kia của Viên Tam tới cho nàng xem.
Dứt lời,khôngđợi Phó Vân Khải trả lời, nàng phất tay áo bỏđi, cực kỳ lạnh lùng.
mộtđám học sinh tuổi trẻ hào sảng uống rượu, chẳng cần ca múa trợ hứng gì cũng tưng bừng, thi thoảng lại vỡ òa trong tiếng cười.
Xem ra là Phó Vân Khải gieo gió gặt bão, chohắnmộtphen nhớ đời cũng tốt. Viên Tam nhìnthìthô kệch nhưng thực ra lại cẩn thận, cơ bản là chỉ muốn dọa Phó Vân Khải thôi chứsẽkhôngđánhhắnthật.
Phó Vânanhliếc nhìn Tô Đồngmộtcái rồinhẹnhàng hỏi Phó Vân Khải: "Giận à?"
Phó Viện làmộtnhân chứng sống, nàng ta và Tô Đồng từnhỏđãlà thanh mai trúc mã, nếukhôngphải do Tô Đồngkhôngtừ chối cũngkhôngnhận lời, lúc nào cũng như gần như xa, thái độ mập mờthìPhó Viện làm sao có thể nhiều lần cãi lời cha mẹ vìhắnnhư thế?
Lại là Đỗ Gia Trinh?
Phó Vânanhnói: "Sửathìsửa được nhưng sửa xong chắc chắnsẽrất xấu."
Editor: Kết thúc series về chuyến bay qua lần này củaanhHoắc, yên tâm là nửa sauanhmới xuấthiệnnhiều (đuổikhôngđi) và giờ chưa được 1/3. Mìnhđilàm rồi, chỗ làm như cái nhà ma vì phải thay phiênđilàm và hạn chế giờ mở cửa các kiểu nhưng bận hơn nhiều. Hẹn cuối tuần gặp lại các bạn
Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu xem sắc trời, bên kia bờ sông, dù là mùa đông, thành Võ Xương vẫn đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, núi non trập trùng bao quanh, yên tĩnh mà tươi đẹp.
Hàn Lâm Viện có người tên là Uông Mân, là thần đồng có tiếng ở Nam Trực Lệ, năm sáu tuổiđãxuất khẩu thành thơ, chín tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đỗ cử nhân, mười bảy tuổi nhậm chức Thị độc Học sĩ, nàng còn kém xa lắm.
Lớp học giờ chỉ còn lại Phó Vânanhvà Phó Vân Khải và người luôn chờ bên nhà ăn vãn người mớiđiăn tối là Tô Đồng.
Viên Tamnóixong, cúi xuống vỗ cánh tay mình mấy cái, tuyhắnkhôngcường tráng nhưng có sức.
Hôm sau, Trần Quỳ tuyên bố trước mặt mọi người chuyệnhắnsắp về quê.
Vừađiđược hai bước, học sinh đường Đinhđãphóng ào lên bao vây Phó Vân Khải, nhấchắntới trước mặt Phó Vânanh, vỗ đầuhắn, "Ai nha, haianhem mà giận dỗi cái gìkhôngbiết!"
Chỉ có Phó Vânanhvà Dương Bình Trung là được nghỉ. Học sinh đường Đinh nào nỡ để Phó Vânanhquét dọn cho học sinh ba đường kia, nhất quyếtkhôngđể nàng chạm vào cán chổi, ép nàng ngồi ở bậc thang, bảo nàng chỉ đạo.
Phó Vân Khải luôn mang theo bên ngườimộtcái túi tiền Tiểu Ngô thị thêu chohắn, túi tiềnkhôngcòn mới nữa nhưnghắnvẫnkhôngnỡ thay.
Phó Vânanhhoài nghi Hoắc Minh Cẩm có phảiđãnhìn ra gì rồi haykhông.
"Là huynh có lỗi trước." Phó Vânanhnhíu màynói, "Xin lỗiđi."
Nghe nàngnóixong, Phó Vân Khải tỏ ra vô cùng thất vọng.
Tuy nhiên nếu đối địch với người như thếthìthực ra lại chẳng có vấn đề gì bởi họ tuyệt tìnhmộtcách thẳng thắn,khônghề che giấu.
Bỗng gió từ cửa sổ hình mẫu đơn lại ùa vào, khiến Phó Vânanhlạnh run người, nàng bừng tỉnh.
"Ta biết." Hoắc Minh Cẩm nhìn xuống, "Người Ngụy gia có ân với ngươi... Cho nên ngươi muốn lấy họ làm cái cớ để lừa gạt ta đúngkhông?"
Hoắc Minh Cẩm tay nắm dây cương, nhìn xuốnghắn.
Hoắc Minh Cẩm thu roi lại, rút bội kiếm bên hông ra, cắt đứt dây tróitrênngười Nguyễn Quân Trạch, "Ta là ta, ngươi là ngươi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vạt áo bào quả nhiênđãbị đốt thủng lỗ chỗ, cái lỗ lớn nhất to bằng nắm tay.
Phó Vânanhđơ ra trong chốc lát rồinói: "khôngcần nhiều đến thế, chỉ cần rượu hoa quế mới ủ năm nay, loại rượu dùng hoa của cây hoa quế trăm năm kia ấy. Mười vò là đủ rồi."
Nguyễn Quân Trạch lẩn tránh ánh mắt chàng,khôngtrả lời.
Bên cạnh đường núi là vực sâu thăm thẳm, phía dưới là dòng sông chảy siết, mọi người sợ chàng ngã từtrênlưng ngựa xuống,khôngkìm nổi thét lên.
Ý định cạnh tranh chức đường trưởng đường Giáođãbị Dương Bình Trung phá hỏng, nàngkhônghề nhụt chí, vẫn tiếp tục mua chuộc lòng người theo kế hoạch, đường trưởng đường Đinh từ lâuđãtình nguyện nhường lại vị trí đường trưởng cho nàng, nàngkhôngnhận, nếukhônglàm được đường trưởngthìnỗ lực để nhảy lên hẳn vị trí học trưởng thôi.
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, nàng cao hơn bạn đồng lứa, từ cử chỉ đến phong thái đều giống nhưmộtthanh niên cẩn trọng, nếu chẳng phảiđãhỏi thăm từ trước, có thể chẳng ai tin được tuổithậtcủa nàng.
Về phần Dương Bình Trung, căn bảnkhôngai dám phạthắn. Tuy vậyhắncực kỳ tình nguyện đồng cam cộng khổ với học sinh đường Đinh, thay hẳnmộtbộ áo vải, cầmmộtcái chổi to hào hứngđitheo mọi người, quét chỗ nàymộtchút, quét chỗ kiamộtchút. Những học sinh khác oán thán kêu trời, chỉ mìnhhắnvẫn say sưa quét tước, vô cùng thích thú.
Trần Quỳ rất thíchsựthẳng thắn của Phó Vân,nóichuyện với "y"khôngcần vòng vèo, tránh cái này tránh cái kia.
...
hắncòn chưa dứt lời, Viên Tam nghe thấy vậyđãlại cáu tiết, nắm tay siết chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau lách cách, nếu chẳng phải có Phó Vânanhở đây, có khihắnđãđè Phó Vân Khải xuống đất đánh thêmmộttrận.
Cẩm Y Vệđãđira ngoài, để cửa mở nhưng mãi chẳng có ai tới, cũng chẳng ainóivới nàng nàngsẽphải đợi bao lâu.
Kết quả được công bố, Phó Vânanhvẫn đứng hạng nhất, Tô Đồng hạng nhì, Trần Quỳ hạng ba.
Tới khi xung quanh chỉ còn tiếng sóng vỗ vào vách đá, Hoắc Minh Cẩm mới từ từ lên tiếng: "Địnhđiphủ Giang Lăng sao?"
Phó Vânanhkhôngdao động.
Phó Vân Khải hừmộttiếng, quay đầuđikhôngthèm nhìn nàng.
Phó Vân Khải giờ lại cuống quýt, vội vàng chạy đuổi theo lấy lòng.
Vừa rồi tuy cũngkhôngđược tính là khách và chủ cùng vui nhưng Hoắc đại nhân dường như cũngkhôngcó gì khó chịu, hơn nữa làm xong việc, quay lại cònnóivài câu chuyện phiếm với người dự tiệc, có thể thấy việc kiađãhoàn thành tốt, Hoắc đại nhân quay lại kinh thành chắc hẳnsẽkhôngbuộc tội ông ta.
Phó Vânanhnhìn xuống: "Vâng."
đangđịnh vẽ thêm cànhnhỏ, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Chung Thiên Lộc chạy tới phòng phía nam, "Vân ca nhi, Viên Tam với Khải ca nhi đánh nhau rồi!"
Sông lớn chảy về đông, hai bên bờ sông núi non trùng điệp, cây cối xanh rì, phía nam khí hậu ẩm ướt, dù là mùa đông nhưngtrênnúi vẫn xanh tốt um tùm.
Dù sao cũng chẳng phải chỉ đem biếumộtlần, sau này năm nào cũng biếu, đủ để Hoắc Minh Cẩm uống nửa đời người.
Phó Vân Khải mếu máo, suýt nữa khóc thành tiếng, đành phải xin lỗi Viên Tam.
Dương Bình Trung tuy ngây thơ nhưng hoàn toànkhôngphải người dễ bắt nạt, lập tức mỉa mai lại.
Người bên cạnh chỉ về phía đám người, "Đằng kia!"
"Ngươi muốn tới Thẩm gia." Chàng nhìn Nguyễn Quân Trạch, mặtkhôngbiểuhiệnbất cứ cảm xúc gì, "Giả vờ tỏ vẻ mình là công tử tùy hứng kiêu căng để lừa ta, sau đóđitìm người Thẩm gia báo thù, đúngkhông?"
Hoắc Minh Cẩm quay đầu lại nhìn về phía thành Võ Xương, khẽnói, "Ngươi chỉ mới làmộtđứa bé."
Phó Vânanhlắc đầu.
Nàng từ chốikhôngđược, chẳng mấy chốcđãuống hơn nửa bầu rượu, thấy vẫn còn nhiều ngườiđangđivề phía mình, màng tìm cớ ra khỏi phòng,đira ngoài hành lang cho tỉnh rượu.
Hoắc Minh Cẩm uốngkhôngtốt.
Phó Vânanhđương nhiênsẽkhôngthựcsựngồi xem những khác chịu phạt, tới tìm Phó Vân Khải lấy chổi, đứng dưới gốc cây quét lá rụng.
Phó Vânanhvẫn trầm mặckhôngnói.
Đám học sinh thương cảm chohắn, gom góp chút tiền mời lạihắn, lén mang mấy bầu rượu Tuyên Châu vào, lại uống say bí tỉ.
Phạm Duy Bình dẫn các thuộc hạ cung kính tiễn Hoắc Minh Cẩm xuống núi.
Bỗng nhiênmộtgiọngnóiôn hòa vang lên, "Thích bài thơ này sao?"
Hoắc Minh Cẩmđangnhìn nàng bỗng đột nhiên xoay người vội vàngđira, "Nơi này ngươikhôngnên ở lâu, về sớmđi."
Trần Quỳ mỉm cười, đỡ lấy chối trong tay nàng, "Ta sắpkhôngphải học trưởng nữa rồi... Ta quyết định về quê phụng dưỡng cha ta."
hắnkhôngbiết nguồn gốcsựđề phòng của Phó Vânanh, nàng chưa bao giờnóilời nàokhônghay vớihắn,khôngthểhiệnthái độ căm ghét hay khinh thường, nhưng nàng lúc nào cũng là người đề phònghắnnhất.hắnkhôngdám nhận mình hào hoa phong nhã, có thể khiến congáimê mẩn, nhưnghắnbiết trong các tiểu nương tử Phó giathìcómộtnửa thầm mếnhắn,mộtnửa kia cũng có ấn tượng tốt vềhắn, dù sao bọn họ cũngkhôngra ngoài nên chưa gặp được bao nhiêu nam giới.
"Về tìm, nóđibến tàu."
...
Tô Đồng bỗng bật cười, ngồi xuống cạnh nàng, ngón tay khẽ v**t v* cuốn sổ, "Mẹ ta mới về huyện Hoàng Châumộtchuyến...anhtỷ nhi, có phải vì chuyện Viện tỷ nhi nên muội sợ takhông? Thựcsựkhôngcần phải như thế. Ta từng thề với nhị ca,sẽkhônglàm bất cứ điều gì hại đến muội. Ta biết muộiđãnhìn ra được... Cũngkhôngsao cả, ta là người ân oán phân minh, chuyện đókhôngliên quan đến nhị ca, cũngkhôngliên quan đến muội..."
Bên cạnh tự nhiên có tiếng cười truyền đến, Tô Đồng chống cằm, nhìn haianhem Phó Vân Khải và Phó Vânanh, đáy mắt có chút cười cợt.
hắncúi đầu, khàn khànnói: "Huynhkhônggiận cái này..."
"Lão đại, ngươi bảo ta dừng taythìta dừng tay. Nhưnghắnphải xin lỗi ta!" Viên Tam ra khỏi đường Giáp, nhấn mạnh từng chữ.
Nàng cố nén nghi hoặc, lấy ngọc bội ra, trịnh trọng hành lễ rồi đưa lên, "Biết được Hoắc đại nhânđãcứu giúp xá muội, gia mẫu và vãn bối vô cùng cảm kích."
Chung Thiên Lộc thở hổn hểnmộtlúc mớinóinên lời: "Nghe bảo là vìmộtbộ quần áo."
Chỉ có mình Triệu sư giakhôngsợ người khácnóiranóivào nên mới đề cử nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhhiểu ra, mỉm cườinói: "Chúc mừng học trưởng, tới lúc lấy vợ rồi."
Đếnmộtmiếng ngọc bội nhonhỏcũngkhônggửi được, huống chimộtvò rượu.
Phan Viễn Hưng ôm quyền thưa vâng, nhảy lên lưng ngựa, xoay người ra hiệu, trong đội ngũ có mười mấy người tách ra, phi ngựađitheohắn.
Cẩm Y Vệ đưa Phó Vânanhxuống dưới, tiễn nàng tới tận chân núi, nhìn theo nàng tới tận khi nàng và Vương Đại Lang rẽ vào con đườngđitới thư viện mới trở về báo cáo.
Hoắc Minh Cẩm dường như nhìn rasựkhó xử của nàng,nói: "Ta sắpđiphủ Khai Phong, đưa tới chùa Thiên Thanh ở phủ Khai Phongđi, tasẽdừng chân ở đó."
Mấy học sinh cười nhạo Dương Bình Trung,nóihắncao to cường tráng mà lại giốngmộtđứa trẻ con chờ được cho bú sữa.
Nhưng rồi chỉmộtlát sau,hắncũng tự hiểu ra, chạy lại chỗ Phó Vânanh: "khôngđược, muộikhôngthiên vị ta, nhưng cũngkhôngđược thiên vị người khác."
Rượu được đưa tới phủ Khai Phong, mười ngày sau, tiểu nhị trở lại phủ Võ Xương, tới gặp Phó Vânanhtrả lời, "Mấy vị quan lão gia đó quả là dễ tính, lịchsựnhận rượu, chẳng đòi thêm cái gì, tiểu nhân đưa bạc mấy lần, bọn họ trả lại hết."
Nàng lui ra phía saumộtbước, chắp taynói.
Là Hoắc Minh Cẩm.
Biết Tô Đồngkhôngcó ác ý nhưng Phó Vânanhvẫn có cảm giáchắnđịnh lợi dụng nàng.
Phó Vân Khải xoay người lại, u oán nhìn nàng rồi lại cúi đầu xuống.
Phó Vân Khảikhôngthèm để ý tới nàng, dọn dẹp sách vở giấy bút xong cất bước địnhđi.
Nghe cứ như thể Thôi Nam Hiên bị người ta ép buộc, đẩy ra khỏi Hồ Quảng vậy.
Bỗngmộtđôi giày xuấthiệntrênlớp lá rụng khô vàng,đitới trước mặt nàng, "Vân ca nhi."
Tô Đồng mặtkhôngđổi sắc, nhìn nàng, dùng giọngnóigần nhưthìthầm,nói: "anhtỷ nhi, ta chưa từng đắc tội với muội, cũngkhônglàm khó gì muội... Takhôngbiết..."
Chỉ là quá trầm mặc ít lời mà thôi, nữ quyếnnóichuyện vui đùa với nhau, trêu ghẹo Hoắc Minh Cẩm, Hoắc Minh Cẩm mặtkhôngđổi sắc, khiến cho đám nữ quyến đều ngượng ngùng,khôngbiết phảinóitiếp thế nào.
Mấy học sinh canh gác nhìn nhau, ngại ngùng.
Hai người đứng trong góc,khôngkhí như ngưng lại,mộtngười suy nghĩ tới xuất thần,mộtngười cúi đầukhôngnói, khuôn mặt nửa sáng nửa tối.
Hoắc Minh Cẩm mặtkhôngđổi sắc, vỗ về cổ ngựa, con ngựa đen liền bình tĩnh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên cạnh người sắp phải về quê là Trần Quỳ, Phó Vânanhphải tiếp nhiều người nhất, đám học sinh cảm kích nàng thường xuyên giúp đỡ, hết người này đến người nọ tới kính rượu nàng.
Tô Đồngnóinăng rất ôn hòa nhưng những lời này từ miệnghắnnóira lại khiến người ta có cảm giác bị lên án.
Hoắc Minh Cẩm cũngkhôngtin quỷ thần, người Hoắc gia ra ngoài đánh giặc, lão phu nhân cầu thần bái phật khắp nơi, còn chimộtsố tiền lớn từ tiền riêng của mình để trọng tố kim thân, thắp đèn trường minh [1]. Hoắc Minh Cẩm phản đối, do vậy còn tranh cãi với lão phu nhân, lão phu nhân tức giận mắng cháu trai là đồ nghiệp chướng.
Đám học sinh đều vui mừng, dắtmộtcon lừa tới, bắt Trần Quỳ ngồi lên, những người khácđibộ, giống nhưđiđón dâu, cứ như thế đưa Trần Quỳ lên tận đỉnh núi.
Chẳng lẽ là bởi lần trước cho người này mượnmộtbộ đồ che mưatrênnúi, người ta cảm kích nàng nên mới thế này?
Mọi người tiếc nuối, góp tiền mở tiệc tiễnhắn, địa điểm vẫn ở Hoàng Hạc Lâu cách thư việnkhôngxa.
Nguyễn Quân Trạch hoảng hốt, mắt hơi nhíu lại.
, Hoắc Minh Cẩm chỉ thích rượu, nàngkhôngcần phải bày vẽ thêm, khó nhất chính là đám thuộc hạ kia có trả rượu về haykhông.
Nguyễn Quân Trạch vùng vẫy tung dây thừng ra, lồm cồm bò dậy, n*n b*p cánh tay, "Đệkhôngcòn bé nữa. Trải qua nhiều chuyện như thế... Hoắc đại ca, đệkhôngthể đứng ngoài cuộc được."
Học sinh đường Đinh nhưmộtđàn ong vỡ tổ ùa vào đường Giáp, tay cầm chổi, xẻng, giẻ lau, thùng gỗ múa may liên hồi.
Nàng bảo chưởng quầy ở cửa hàng nhắn với Phó tứ lão gia, nàng cần mười vò rượu hoa quế.
Phó Vânanhchỉ cần chờmộtchốcđãthấy Viên Tam và Phó Vân Khảiđira,mộtngười vênh mặt hừ lạnh,mộtngười rụt cổ kêu đau, hai ngườiđicách nhau mấy trượng,khôngthèm nhìn mặt nhau.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnhìn nàng, ánh mắt dừng lạitrêntường, "Phó Vân Chương... Cũng họ Phó...hắnlà gì của ngươi?"
Đọc sách đượcmộtlúc, bên cạnh có tiếng độngnhỏ,mộtcuốn sổ được đưa tới trước mặt nàng, "Hôm nay Lương tiên sinh giảng mấy đề bài, là đề gốc của kì thi hội."
Nhưng mà dù là trưởng thành sớm thế nàođichăng nữa, trước mặt chàng, nàngnóicho cùng cũng chỉ làmộtđứa trẻ, khuôn mặt non nớt, ngẩng đầu lên mới có thểnóichuyện với chàng.
Nàng nghĩ ngợimộtlát rồi đáp: "Mong đại nhân chỉrõ."
Vậy nên, cách tốt nhất là giữ khoảng cách với Tô Đồng,khôngai nợ ai, nước sôngkhôngphạm nước g·i·ế·t.
khôngchỉnóikhôngthèm, còn xông vào đánh.
Trần Quỳ cười ha hả, vỗ vai Phó Vânanh, "nóithật, ta cũng có thể đề cửmộtngười, ta đề cử Lý Thuận."
nhỏthế này, chàng chỉ cần dùngmộttay là có thể giữ được nàng.
Sau này, mỗi lần Hoắc Minh Cẩm tới chơi, Nguyễn thịkhôngcho quảnsựdâng rượu trắng lên nữa.
Nguyễn Quân Trạch khẽ cắn môi, xoay người nhảy lên ngựa,đitheo chàng.
Phó Vânanhnóinhỏ: "Huynh thấy chưa, đến Tô Đồng cũng cười huynh..."
Loạn cả lên như thế, cần có người ra mặt ổn định trật tự.
Thế mà Phó Vân Khải còn gật đầu,khôngngượng ngùng chút nào.
Khi nàng bước vào đường Giáp, trước mắt làmộtcảnh tượng hỗn loạn,đãcó bốn năm ngườikhôngnóichuyện bằng mồm miệng, chuyển sangnóichuyện bằng nắm đấm.
Phó Vân Khải vừa xấu hổ vừa tủi thân, "Chỉmộtbộ quần áo thôi mà, huynh đền cho chohắnnăm bộ cũng được, sao phải tức giận thế chứ..."
Học sinh đường Giápkhôngkịp tránh, va vào đám học sinh đường Đinh cố ý làm bậy kia.
"Nghenóicó chiếu chỉ tới từ kinh sư, điều Thôi đại nhân tới Nam Trực Lệ. Chuyện này quá bất ngờ, ta nghe sơn trưởng bảo Thôi đại nhân đến hành lý còn chưa kịp chuẩn bịđãphải lên thuyền rồi."
Rồi nàng lại nhớ ra Hoắc Minh Cẩm sắp rời phủ Võ Xương, chần chừmộtchút, "Chỉ làkhôngbiết làm cách nào để đưa tới phủ của đại nhân..."
Trần Quỳ được khen đỏ cả mặt, bật cười,nói: "Có mấy người đề cử đệ, Triệu chủ giảng thực rakhôngtham dự vào chuyện này, Ngô phó giảng, Lương chủ giảng, còn cả quản cán đều chọn đệ tiếp nhận chức vụ học trưởng. Nếu sơn trưởng đồng ýthìmọi chuyệnsẽđược quyết định. Đệ chuẩn bị tâm lýđi, mấy ngày này đừng xích mích với người khác."
Nàng ngẩng đầu, "Học trưởng."
Trong chốc lát, tất cả rối tinh rối mù.
Nàngđitới hành lang trước đường Giáp lại bị người khác cản lại, mấy học sinh nhìn nàng, khó xửnói: "Vân ca nhi,khôngphải chúng takhôngmuốn để ngươi vào, đường trưởng vừa dặn..."
Phó Vânanhnhíu mày, đặt bút xuống, lấy chặn giấy dặn lên bức tranh mới vẽ đượcmộtnửa, đứng dậy bước ra cửa, "Tại sao lại đánh nhau?"
Phó Vân Khải nhìn Phó Vânanh, mắt ầng ậng nước.
Phó Vânanhbảo Vương Đại Lang lấy bánh trái cho tiểu nhị ăn, cuối cùng cũng giải quyết xongmộtchuyện.
Người này muốn báo thù, muốn đối phó với Thẩm đảng, muốn làm Cẩm Y Vệ phải kính sợ, đương nhiên phải thểhiệnsựuy nghiêm, dữ dằn của bản thân nhưng bản chất vẫn giống như trong dĩ vãng.
"Đúng là đệthật." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng thưa vâng, trong lòng cảm thấy có chút kì quái.
Trước kia, vì có lệnh cấm của Đỗ Gia Trinh, học sinh đường Đinh muốnđivào đường Giáp thôi cũng khó. Giờ họ vâng lệnh sơn trưởng, tới đường Giáp quét dọn, xem ai dám cản họ!
Nguyễn Quân Trạch bị người khác trói gô lại, ném lên lưng ngựa, quát tháo suốt dọc đường. Phan Viên Hưng khiênghắnxuống ngựa, đẩyhắntới trước mặt Hoắc Minh Cẩm. Vừa hay mặt cắm xuống đất, ăn nguyênmộtmiếng toàn bùn,hắnphun nước bùn phì phì, tiếp tục chửi rủa.
Hoắc Minh Cẩm nhìnhắn, ánh mắt lạnh như băng.
Phó Vânanhgật đầu với các học sinh xung quanh, đám học sinh ngây ngô cười hề hề, bá vai bá cổđimất.
Lần đó, trong hội thi thơ ở Hoàng Hạc Lâu, y được hạng nhất, đương nhiênsẽphải đề thơ lại đây. Tuytrêntường chi chít chữ nhưng nàng chỉ cần liếc quađãnhận ra được chữ viết của ytrênđó.
Cómộtlần trong lúc chuếnh choáng say, mấy thiếu gia Ngụy gia ép Hoắc Minh Cẩm uống mấy chén rượu, mặt Hoắc Minh Cẩm lập tức đỏ bừng, mọi người chưa thấy Hoắc Minh Cẩm đỏ mặt bao giờ, thấy thú vị nên lại ép uống mấy chén nữa.
Tới khi quét tới đường Giáp, học sinh đường Đinh xoa tay hầm hè, nhìn nhau cười.
Viên Tam mặt mày thả lỏng, xua taynói: "Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, vừa nãy ta mới đánhnhẹcó mấy cái ngươiđãkhóc rồi thế này, ta làm sao giải thích được với mọi người?"
Phó Vânanhđược đưa lên tầng gác mái nhìn ra Trường Giang, phía ngoài lan can chính là núi cao xanh thẳm trùng điệp, cáchmộtsơn cốc là dòng sông mênh mông, nước chảy ào ạt chảy từ tây sang đông, mở ra trước mắtmộtkhung cảnh hoành tráng. Trời nắng ráo, thuyềntrênsôngđilại tấp nập.
Nàng nghĩđinghĩ lại, cảm thấy có lẽ cũng chẳng có gì kì quái, có lẽ Hoắc Minh Cẩm đối xử với những người khác cũng như vậy, nàngẩngiấu bí mật trong lòng nên mới chột dạ mà thôi.
Khi nãy cònkhôngthèmnóichuyện với mình, giờ lại ngoan rồi.
Dương Bình Trung đuổi đám tôi tớ về, đuổi mấy lần liền, đám tôi tớkhôngdámđitheo nhưng cũngkhôngdámđixa, đành phảiđicách bọn họmộtđoạn.
Phó Vânanhnhìn theo hướnghắnchỉ, hay quá, ngườiđangđấm đá mạnh mẽ nhất chính là đường trưởng đường Đinh,hắnđangđè lên người Đỗ Gia Trinh cười hề hề.
trênnúi gió to khiến tấm rèm lụa mỏng trước lan can bay phấp phới.
Thực ra bọn họ hòa nhau,hắnbiết nàng là congái, nàng có nhược điểm củahắntrong tay.khôngai có thể vượt quá giới hạn.
Nhưng Hoắc Minh Cẩm chẳng hỏi gì cả, lập tức bảo nàng về,khônghề có vẻđãpháthiệnra chút nào. Dù sao cũng là người quen cũ, nếu nghi ngờ, hẳn là phải giữ nàng lại tra chorõmới đúng.
Mấy học sinh bêmộtchiếc ghế bành tới, bảo Phó Vânanhngồitrênđài ngắm trăng trước hành lang phơi nắng, "Đừng để bị mệt, mấy việc này chúng ta làm tẹo là xong ngay ấy mà!"
...
Buổi tiệc chia tay hôm đó, Trần Quỳ cũng mời cả các vị giáo thụ nhưng các vị giáo thụ biết ý,khôngđicùng, chỉ dặnhắnmấy câu rồi cho mọi người nghỉmộtbuổi chiều. Vốn biết bọn họ nhất địnhsẽuống rượu, lên lớp giảng bài chomộtđám học sinh say khướt vội vàng về thư việnthìthà cứ để bọn họ uống cho thoải mái còn hơn.
Hôm nay, Phó Vânanhđangngồi trước cửa sổ đọc sáchthìTriệu sư gia lại tới tìm nàng, bảo với nàng rằng Thôi Nam Hiênsẽkhôngtới thư viện dạy học nữa, ông takhôngtìm được cơ hội trả lại cuốn sách kia.
Chuẩn bị xong rượu hoa quế, chưởng quầy hỏi Phó Vânanhcó muốn biếu thêm vài thứ đặc sản haykhông, chỉ có mấy vò rượuthìít quá.
Do vậy, mọi người đềukhôngđưa thư đồng theo. Vậy mà Dương Bình lại có bốn người hầu lẽo đẽođiđằng sau, bản thânhắncũng thấy lạc lõng.
Phó Vânanhngẩn người nhưng rồi cũng hiểu ra, vội đáp: "Nhà vãn bối có lò nấu rượu, rượu hoa quế này được ủ từ hoa của cây hoa quế trăm năm dưới quê, mỗi năm nở hoamộtlần, hương thơm ngào ngạt, cũng khá ngon, thường được chuyển lên phía bắc bán, nếu đại nhânkhôngchêthìxin vui lòng nhận cho."
Phó Vânanhkhôngđáp.
hắnvô cùng cảm kích.
Nàng chưa từng bỏ học, hôm nay lần đầu xin nghỉ, muốn học bù, về ký túc xá ăn vội chút điểm tâm rồi quay lại khu phía đông học bài.
Phan Viễn Hưng giật mình, vội quay đầu lại tìm, lát sauđãhớt hơ hớt hải chạy về: "Nhị gia,khôngthấy thiếu gia đâu cả!"
"Đường trưởng đâu?" Nàng hỏi người bên cạnh.
Nàng thở dài, nhìn mọi ngườimộtlượt, "Đừng ầm ĩ nữa, khu phía bắc gần đường Giáp nhất đấy."
Tô Đồng lúc này mới là Tô Đồng thựcsự.
Trong gió truyền lại tiếng nức nở oán giận đầy bất mãn củahắn.
Thực ra nếu Hoắc Minh Cẩmkhôngnhìn ra được gì bất thường cũng là bình thường, làm gì có ai nghĩ tới chuyện người c·h·ế·t rồi mà còn sống lại đâu. Trước mặt Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương, nàng chưa từng che giấu bản thân, hai người họ đều nghĩ là nàng từnhỏđãmất cha nên trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác,khôngnghĩ gì sâu sa hơn.
khônghổ là người học võ,đilạinhẹnhàngkhôngmộttiếng động, tới cả người cảnh giác như nàng cũng chẳng có cảm giác gì.
Phó Vânanhnhướn mày, "Ai để cử thế,khôngphải là thầy đệ đấy chứ?"
Phó Vânanhhơi ngẩn người, nếu Hoắc Minh Cẩmđãbiết mục đích tới đây của nàng, vừa gặp nàngđãtrực tiếp đòi ngọc bội vậythìvì sao lúc trước thử nhiều lần như thế ngọc bội vẫnkhôngđược chuyển tới tay người này? Chẳng lẽ là do thuộc hạ ở giữa gây trở ngại?
Lần này Viên Tamkhôngtừ chối, "Tốt quá! Lấy mấy bộ vào, đồhắnmặc rồi cũng được, takhôngchê đâu!"
Nàng nhíu màynói: "Hồi Viên Tamđithi nhập học cũng mặc chiếc trường bào đó, đồ dùng củahắncái thiếu cái hỏng, giữa mùa đông cònđiđôi giày rơm rách nát, nếu đem bộ quần áo kiađicầm, có lẽ có thể có thêm chút tiền, nhưng màhắnkhôngnỡ, có thể thấy bộ quần áo này quan trọng thế nào, có thể là tự tay mẹhắnlàm chohắn... Huynh đốt quần áohắnnhư thế, Viên Tam làm saokhôngtức giận cho được?"
"Nguyễn Quân Trạch đâu?" Chàngnói.
Nàng cho rằng chuyện này Tô Đồng cũng tự hiểu được,hắncó địch ý với Phó gia, có lẽhắnsẽkhônglàm việc gìđingược đạo đức nhưng nàng có thể khẳng định đượcmộtđiều, dù sau nàyhắncó thể công thành danh toại naykhông,hắncũngsẽkhôngbáo đáp công dưỡng d·ụ·c của Phó gia. Tô Đồng có tâm cơ, cũng chẳng sao hết, mọi người ai chẳng có tính toán riêng cho bản thân, nàng chưa bao giờ cảm thấy cứ có tâm cơthìắt là kẻ xấu xa độc ác. Nguyên nhân khiến nàng luôn cảnh giác chính là: Tô Đồng rất giống Thôi Nam Hiên. Nhất địnhkhôngthể coi họ là bạn bè, người như vậy chỉ thích hợp để trở thành đồng minh khi có cùng lợi ích,khôngnênnóichuyện tình cảm.
Chưởng quầy ngạc nhiên hỏi: "Rượu mới ủ thường là để nhà mình uống, rượu ngọt,khôngđậm mùi rượu, đem biếu thế sợkhônghay lắmthìphải?"
Ngô phó giảng tới tìm Phó Vânanh, thấymộtđống học sinhđangsay khướt, tức giận tới mức mặt mày xanh mét.
Nàng khi ấykhôngnóigì, đợi tới khi tan học mới ngoắc tay, gọi Phó Vân Khải, "Cửu ca, lại đây."
Tiếng vó ngựa như sấm rèn, từtrênnúi xuống thẳng chân núi.
Phó Vânanhgật đầu, "nóinhư thế, huynh buồn là vì muộikhôngthiên vị cho huynh sao?"
Ý tứ cự tuyệt của nàng rấtrõràng.
Hoắc Minh Cảm cúi nhìn, cầm lấy ngọc bội, ngón tay lướt qua lòng bàn tay nàng, ngón tay thô ráp, lạnh lẽo.
Phó Vânanhlắc đầu, cảm thấy đáng ra nàngkhôngnên ngăn cản Viên Tam đánh Phó Vân Khải mới phải.
Trần Quỳ cườinói: "Tốt hơn nhiều rồi, ta còn chưa cảm ơn đệ, nếukhôngphải đệ có quan hệ tốt với Trương đạo trưởng, nhà chúng ta làm sao mời nổi đạo trưởng do Thánh thượng thân phong... Trương đạo trưởng y thuật cao minh, cha tađãcó thể xuống giườngđilại được rồi."
Phó Vânanhnhìn quanh, mỉm cười, "Học trưởng tới hỏi đệ như thế này, chẳng lẽ người được chọn là đệ sao?"
Tùy cơ ứng biến, nàngkhôngsợ.
Phó Vânanhgiật mình, đáp: "Huynh ấy làanhhọ của vãn bối."
Nhìn thấy Cẩm Y Vệ theo người đàn ông trầm mặc ít lời kiađixa dần, Phạm Duy Bình thở dàimộthơi, lau mồ hôi.
Đông người quásẽkhôngthoải mái.
Tô Đồng để cuốn sổ lại, đứng dậy bướcđi, "Dù muội có tin haykhông, ta rất khâm phục muội, chúng ta có thể trở thành bạn bè."
Giờ học buổi chiều, Phó Vân Khải bình thường vẫn lẽo đẽo theo nàng nay tự dưng lại ngồi cách nàng rất xa.
NếukhôngNguyễn Quân Trạch làm sao có thể được bảo vệ tốt như thế.
Phó Vânanhkhôngquá để tâm, tốt nhất là Thôi Nam Hiênkhôngở phủ Võ Xương. Cuốn sách kia có thể đưa cho quản gia của Thôi phủ là được rồi, Thôi gia chắc cũngkhôngđến nỗi nghiêm ngặt như Cẩm Y Vệ đúngkhông?
Phó Vânanhhơi sửng sốt, "Bệnh của lệnh tôn thế nào rồi?"
Phó Vânanhkhôngmuốn phân bua với học sinh làm nhiệm vụ canh gác. Thấy bên trong có mấy học sinh thuộc đội ngũ lãnh đạo của đường Giápđangngó sang bên này, nàng bènnóivới họ: "Các ngươi làm ơn gọi Viên Tam và Phó Vân Khải ra đây giúp."
"Cứ chọn loại nàyđi, ta tự có tính toán."
Mọi người sợ Phó Vânanhbị va trúng, bảo nàngđicuối cùng.
Chiếc roi trong tay Hoắc Minh Cẩm quét qua mặt Nguyễn Quân Trạch như tátmộtcái tát vào mặthắn.
Nếu để sơn trưởng biết được, hình phạtsẽkhôngphải chỉ đơn giản là quét dọn ký túc xá như vậy nữa đâu.
điđược nửa đường, Hoắc Minh Cẩm bỗng siết chặt dây cương, tuấn mã bị đau, hí lênmộttiếng, móng trước giơ cao.
Phó Vân Khải gạt tay lên mắt, lườmhắn, "Ngươi khócthìcó!"
"hắnlàhắn, ngươi là ngươi."
[1] Trọng tố kim thân làmộtkhái niệm vềsựtái sinh của Đức Phật mà mìnhkhônghiểurõlắm, nhưng ở đâythìcó thể hiểu là đúcmộttượng Phật vàng, cung vào chùa để cầu cho người nhà bình an. Đèn trường minh là đènkhôngbao giờ tắt, đại loại là cung tiền để có người giữ cho đènkhôngtắt, cầu bình an cho người khác, mỗi người làmộtngọn đèn.
Phó Vânanhừmmộttiếng, nhìn về phía Phó Vân Khải, mặthắnđỏ bừng, quần áo lộn xộn, tóc tai tung tóe, nhưng cũng chỉ có thế,trênngườikhônghề có dấu vết của việc bị đánh,điđứng cũng thẳng thớm đường hoàng, vừa thấyđãbiếtkhôngbị thương, "Cửu ca, huynhđãxin lỗi Viên Tam chưa?"
Cãi tới cãi lui,khônghiểu sao tự nhiên còn kéo Phó Vânanhvào cuộc, nàngrõràng vẫnđangđiđằng trướcnóichuyện với Trần Quỳ, chẳng liên quan gì tới chuyện này, nhưng Dương Bình Trungmộtcâu Vân ca nhi, hai câu Vân ca nhi, thế là nàng khikhônglại bị kéo vào cùng phe với Dương Bình Trung.
Tiểu nhị ra về, nàng mởmộttrang giấy vẽ ra, thấy mấy cành tịch mai ngoài cửa sổđãkhai hoa màu vàng nhạt, chấmmộtít nùng mặc, vẽtrêngiấy mấy nét làm thân cây.
Đúng thế, họ có thể làm bạn... rồi tương laisẽcó ngày đâm sau lưng đối phương.
...
Nàngđitới gần bức tường, đọc những câu thơtrênđóthậtcẩn thận.
Mấy học sinh kiađanglokhôngbiết nên giải thích với "y" thế nào, nghe vậy gật đầu lia lại: "Ngươi chờ chút! Tađiluôn đây!"
Trần Quỳ ngập ngừng, mặt đỏ bừng.
Phan Viễn Hưng đưa mắt ra hiệu cho mọi người. Cẩm Y Vệ đồng loạt xuống ngựa, dẫn ngựa lun về phía sau trăm bước.
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.