Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Tiễn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Tiễn


Nàng lại hỏi về chuyện hôn nhân của Phó Nguyệt và Phó Quế.

...

Phó Vân Khải nghe Vương Đại Langnóixong, àmộttiếng, "hắnkhôngphải là người Chung gia sao? Bình thường ăn mặc cũng khá mà, hơn nữa lần nàyhắnthi kết quảkhôngtệ, được mấy trăm tiền tiền hoa hồng, cũngkhôngtới mức thiếu tiền. Dương Bình Trung xa hoa như thế, sao Chung Thiên Lộc lại đáng thương như vậy chứ..."

Phó Vânanhlên xe, chắp tay chào hỏi Triệu Kỳ.

Mấy đại thế gia dựa thế Sở Vươngđãchiếm được những đồng ruộng màu mỡ nhất xung quanh phủ Võ Xương, nhà có núi vàng núi bạc, giàu nứt đổ đổ vách, Chung gia và Dương gia là hai họ trong số đó.

Kiếp trước.

Tiểu nhịđirồi, Phó Vânanhvẫn trầm mặc.

Phó Vânanhngồi trước cửa sổ đọc sách, nghe hai ngườimộttrướcmộtsau xộc vào thư phòng, đấu võ mồm,khôngngẩng đầu lên, khẽnói: "Đại Lang, tiễn khách."

Động táctrêntay Hoắc Minh Cẩm ngừng lạimộtchút, nhìn về phía góc trời xanh biếc lộ ra sau tấm rèm lụa mỏng, "hắnđâu rồi?"

Tiểu nhị đáp: "Chuyện hôn nhân của Nguyệt tỷ nhiđãđược quyết định rồi, cách đâykhônglâuđãxem mặt, Quế tỷ nhi cũng sắp, là con trai củamộtchưởng quầy ở cửa hàng, mặt mũi đoan chính, nhân phẩm cũng tốt!"

Triệu Kỳ ở bên cạnhnói: "Biểu huynh, Vân ca nhi cònnhỏ, lại uốngkhôngtốt, khách trong tiệc đệ ấy chẳng biết ai, bắt đệ ấy vào làm gì cho khổ ra?"

Phó Vân Khải giãy giụa cũngkhôngthoát ra được, chỉ có thể lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Phó Vânanhdở khóc dở cười, đây có phải thi đỗ khoa cử đâu, nhưng mà chỉ cần Phó tứ lão gia thấy vui, ông muốn làm gì cũng được.

Người làm công nắm chặt mẩu bạc, vỗ ngực đảm bảosẽlàm tốt chuyện này.

Phó Vânanhyên lặng suy nghĩ miên man, bỗng Nguyễn Quân Trạch ở phía trước đột nhiên dừng lạikhôngđinữa, nàngkhôngngẩng đầu, tới khi nhìn thấy đôi ủng gấm đằng trước vẫnkhôngkịp dừng lại, va nào ngườihắn.

"Ngươi cười cái gì?"

Lúc hoa tịch mai nở, Phó Vânanhnghe Triệu sư gianói, Hoắc Minh Cẩmđãxử lý xong công việc, chuẩn bị về kinh, Phạm Duy Bình dẫn quan viên phủ Võ Xương tới Hoàng Hạc Lâu mở tiệc tiễn Hoắc Minh Cẩm.

hắnthay đổi rất nhiều,khôngchỉ có tướng mạo, khí chất, mà cả tiếngnói, cáchđiđứng cũng thay đổi, như thểđãlột xác, trở thànhmộtngười khác.

Người làm công tới cạnh Phó Vânanh,thìthầm: "Vị này là Nguyễn thiếu gia, là nghĩa đệ của Hoắc đại nhân, công tử cẩn thận, đừng chọc tức ngài ấy. Quý nhân trong kinh, chúng ta đắc tộikhôngnổi đâu!"

Từ huyện Hoàng Châu trở về, tiểu nhị cười ha hả kể cho nàng: "Đại quan nhân cườikhôngkhép miệng lại được, đặt tiệc rượu, mời họ hàng thân thích tới uống rượu, còn đặt mấy quan tiền thưởng của thư viện lên khay lớn bưng tới phòng khách cho họ hàng thân thích xem, mọi người tranh nhau sờ,nóimuốn lấy may để sau này trong nhà cũng có người đọc sách."

Chỉ có Chung Thiên Lộc là nhiều lầnkhôngmang gì, thấy những người khác, đặc biệt là Dương Bình Trung với taymộtcái là lấy ramộtthứ quà xa xỉ,hắncảm thấy lạc lõng nên thường muốn giúp Phó Vânanhlàm mấy việcnhỏ, quét dọn, sắp xếp đồ đạc trong phòng gì đó.

Thảo nào Hoắc Minh Cẩm dám đưahắnđitheo bên người.

Đám quan viên vội vàng đặt ly rượu, bát đũa xuống, đứng lên theo, uỳnh uỳnh mấy tiếng, mấy tiểu lại chân tay luống cuống, làm đổ cả ghế tựa. Mọi người lo lắng, Phạm Duy Bình cũngkhôngbiết có chuyện gì, tìmmộtthuộc hạ hỏi thăm.

Phó Vân Khải chạy theo phía sau, thởkhôngra hơi, đỡ lấy eo, lẩm bẩm chửi bới.

Hai người họ mới nhập học chưa lâu nhưng trongtrênlớp họcđãliên tục trả lời được câu hỏi của các thầy, những câu hỏi này tới Đỗ Gia Trinh và những học sinh lớn hơn cũngkhôngtrả lời được. Nhiều học sinh trong thư viện dùkhôngdám để lộ vẻ bất mãn ra ngoài nhưng thực ra trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấysựcần cù của hai người, những lời bực tức, oán giận ngày càng ítđi.

Nghe nàngnóixong, Triệu sư gia nhíu màynói: "anhtỷ nhi, ngươi như thế là thất lễ rồi, nếuđãlà ơn cứu mạng, sao có thể nhờ người khác trả lại? Ngươi hẳn nên trực tiếp gặp mặt trả lại cho Hoắc đại nhân mới phải."

"Con nào có tư cách dự tiệc đâu..." Phó Vânanhnghe Triệu sư gia xả ra cho bõ tức xong,nói, "Chỉ là qua đó rồi consẽtự tìm cơ hội gặp Hoắc đại nhân. Nếukhôngkhôngbiết tới bao giờ mới trả lại được."

...

Đứa bé bụ bẫm chống cằm, ngồi xổm bên bờ sông, hơi nhăn nhó, nhìn người phụ nữđangxếp đá chuẩn bị nhóm bếp nấu cơm, buồn bãnói: "anhtỷ nhi, nếu đệ bỏ trốn, sau này mai danhẩntích, tỷkhôngtìm được đệthìphải làm sao bây giờ?"

Phó Vân Khải quá yếu đuối, có đôi khi còn cần nàng chắn trước mặt, có những người giúp đỡ như Viên Tam, thực ra là càng nhiều càng tốt.

"Của Vân ca nhi cũng là của ta! Ta làanhtrai nó!"

Phó Vânanhgiảng giải cho đám học sinh, mọi người thấy nàng giúp đỡ vô tư như thếthìlấy làm cảm kích, tặng nàng mấy thứ quà, giấy bút, đồ chơi, đồ dùng, đồ ăn, có cái gì tặng cái nấy,khôngaiđitaykhông.

Phó Vân Khải vội lắc đầu, "Tayanhtỷ nhi là tay viết chữ!"

Phó Vânanhnghĩ ngợi chút rồinói: "Con có vật này muốn trả lại cho Hoắc đại nhân,khôngbiết sơn trưởng có tiện trả giúp con haykhông."

Sáng hôm sau, Phó Vânanhvẫn thức dậy đọc sách như thường lệ, nhìn thấy trời bên ngoài dần sáng, chuẩn bị kỹ càng, thaymộtbộ áo lụa tươm tất, lấy dải gấm vấn tóc,điủng rồi dẫn Vương Đại Lang ra khỏi thư viện.

Phó Vânanhlườmhắn, đưa tay lên, lắcnhẹtrước mặthắnmấy cái, "Nhìn tay của muộiđi, đây là tay làm giày à?"

Phó Vânanhtrầm mặc giây lát, gật đầu chào hỏihắn.

Phó Vânanhlắc đầu, "khôngbiết Triệu huynhđangnóivề chuyện gì?"

"hắnlàm sao thếkhôngbiết?"

Trời lạnh, nàngkhôngcưỡi ngựa nữa, bảo Vương Đại Lang thuê hai con lừa.

Giày Hàn thị làmkhôngđẹp nhưng lại chắc chắn, rất hợp với Viên Tam.

Phó Vânanhđứng bên ngoài đợi trong chốc lát.

Nàng nhíu mày im lặng, Triệu sư gianóithìđơn giản chứ bằng thân phậnhiệngiờ của nàng, gặp mặt trực tiếp Hoắc Minh Cẩm nào phải chuyện dễ dàng.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Bữa tiệc toàn khách quý.

...

Phó Vânanhnghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng đàn tiếng sáo từtrênlầu cao, những vũ cơ mặc trang phục cung nữ tiền triều lả lướt múa theo tiếng nhạc, xuyên qua tấm rèm bằng vải mỏng thi thoảng có thể thấy đượcmộtbóng dángyêukiều.

Ca múa vốn là để trợ hứng nhưng mọi ngườiđangngồi trong bữa tiệc lại vô cùng căng thẳng, Hoắc đại nhân quá khó chiều, thích haykhôngcũng chỉ trưng ramộtbộ mặt lạnh lùng.khôngđoán được suy nghĩ của quantrên, tới những lời lấy lòng họ cũng phải đặt lên đặt xuống mãi mới dámnóira miệng,mộtbữa cơm thôi mà cứ phải nơm nớp lo sợ.

...

Tri phủ Phạm Duy Bình ở bên cạnh vội vàng đưa mắt cho người hầu, người hầu nhìn về phía nhạc công, lắc đầu.

Phạm tri phủ ra ngoài, khí thế hoành tráng, có mấy chiếc xe ngựa lớn, mấy chục nô bộcđitheo.

Mười ngón taynhỏdài, do thường xuyên cần bút, ngón tay có vết trai mỏng.

...

Phó Vânanhsửng sốt hồi lâu, cảm ơn người nọ rồiđitheo Nguyễn Quân Trạch lên cầu thang.

Triện sư gia ngạc nhiên, "Ngươikhôngsợ hả? Ta ghét nhất là cái thể loại này,mộtđống người nịnh nọt ton hót, chẳng có ai tốt lành!"

Nguyễn Quân Trạchhiệngiờ trang phục đẹp đẽ, khí phái tôn quý, dường nhưđãtrở lại thành tiểu công tử phủ Quốc Công suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người dưới kia.

Nàng kể lại chuyện ở bến tàu.

Tiếng nhạctrêntầng bỗng ngừng lại, sau đó vang lên tiếng mời rượu ồn ào.

Nhanh chóng tới giờ nghỉ trưa, đám học sinh lục tục tảnđi.

Ban đầu, nàng căn bảnkhôngnhận ra, chỉ cảm thấy quen quen màkhônghiểu tại sao, nghe người làm công nọnóithiếu niên này họ Nguyễn, nàng mới nhận ra người kia là ai.

Phó Vânanhmỉm cườikhôngnói, nhìn theo hai người họ được tôi tớ vây quanh bước vào Hoàng Hạc Lâu.

"Hoắc đại nhân là người học võ, gần đây chẳng hiểu sao bỗng nhiên quan tâm tới quan học địa phương, hỏi nhiều về chuyện thư viện, ngày mai sơn trưởng cũngđi!"

Mấy ngày trước mới nhận lại được ngọc bội, nàngkhôngphải chưa thử đút lót chút tiền cho Cẩm Y Vệ, nhờ người trả lại ngọc bội, cuối cùng bên kiakhôngchỉ trả lại tiền mà ngọc bội cũng bị trả lại, tiện thể còn nhắn: Hoắc đại nhânkhôngtiếp ai cả.

Trong những nhà bình thường, đích tử và thứ tử tuy thân phận khác nhau nhưng được nuôi dạy tương đối giống nhau, chỉ là sau này phân chia tài sản được ít hơn mà thôi, nhưng nếu gặp phải mẹ cả hà khắcthìlại khác.

Thiếu niên đứng trong hành lang che lụa mỏng, mắt to, mày rậm hiên ngang, làn da đen bóng, từtrêncao nhìn xuống, quan sát Phó Vânanh, "Là ngươi hả?"

Mọi người đều thở phàonhẹnhõm.

Phó Vânanhkhôngtrả lời.

Vương Đại Lang nhìn trái nhìn phải, thấy những người khác đềuđãra về, chỉ còn hai vị thiếu gia mớithìthầm: "Tiểu quan nhân nào cũng tặng quà cho thiếu gia, chỉ có Chung thiếu giakhôngcó..."

Cứ như vậy, Giang Thành thư viện được bao phủ bởimộtbầukhôngkhí học tập tích cực, số học sinh hằng ngày dậy sớm với Phó Vânanhngày càng nhiều, đường trưởng đường Đinh đưa luôn chìa khóa cho nàng giữ để nàngđisớm về trễ cũngkhôngphải chờ mở cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

khôngcần phải giao tận tay Hoắc Minh Cẩm, chỉ cần đưa cho thuộc hạ bên người của Hoắc đại nhân là được.

Người giữ cửa hỏi nàng có giấy xin phép nghỉ học haykhông, nhìn thấytrêngiấy có phê chuẩn của sơn trưởng Khương Bá Xuân nên để nàng ra.

Trời vừa tảng sáng, xung quanh yên tĩnh, khi mọi người vẫn còn cuộn mình trong chăn ấm, hai ngườiđãcầm túi sách, bất chấp gió lạnh ra khỏi phòng mình nên thường chạm mặt trước khu phía đông.

Ngay cả ngườiđãtừng biếthắntừnhỏ, từng có thời gian sống nương tựa lẫn nhau vớihắnnhư Phó Vânanh, tới giờ đối mặt vớihắncũngkhôngnhận rahắn.

Phó Quế từ xưa đến nay vẫn kiêu ngạo, muốn được gả tới nhà giàu có, nhưng Phó tứ lão gia rốt cuộckhôngphải cha nàng, những nhà giàu có tới Phó gia cầu thân đa phần là cầu thân Phó Nguyệt, những người muốn cưới Phó Quếthìhoặc là trong nhà lục đục,khôngđàng hoàng, hoặc là thiếu gia năm thê bảy thiếp, ăn chơi đàng đ**m, Phó giakhôngthiếu tiền, làm sao có thể vì muốn kết thân với nhà quyền quý mà đẩy Phó Quế vào hố lửa.

Viên Tam là người thẳng thắn, trực tiếp, chẳng để ý tới mặt mũi ai bao giờ, nhưng từ khi nhận Phó Vânanhlàm lão đại,hắnchưa bao giờ phản bác lời nàng, nàng bảohắnlàm cái gìhắnsẽlàm cái đó,khôngcần biết có hợp với đạo nghĩakhông.

Ngườitrênđường thấy vậy cũng vội vàng tránh sangmộtbên.

mộtlúc lâu sau, Triệu kì phá vỡsựtĩnh lặng đó, "Ai dà, Vân ca nhi, đệ có biết lời đồn gần đây trong thư việnkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nếu chúng ta cũng có thể như Phó Vân, Tô Đồng...không, chỉ cần làm được bằng nửa bọn họ thôi, làm sao có thể bị tụt hạng liên tiếp như thế chứ?"

Nàng tới tìm Vương Đại Lang vẫnđitheo đoàn người để lấy bạc rồi tìmmộtngười làm công hỏi thăm.

Họ ít khi chào hỏi nhau, mỗi người chọnmộtgóc ngồi xuống đọc sách.

Phó Vânanhnhíu mày, quả nhiên là vẫnkhôngđược. Nàng xoay người,đangđịnh tìm người hầu Phạm gia, nhờ bọn họ mang ngọc bội lên cho Khương Bá Xuân, lại nghe thấy phía sau có tiếngnói, giọng điệu biếng nhác, "Ai là Phó Vân?"

Hai người lại rơi vào im lặng.

...

Phó Vân Khải ai damộttiếng, chỉ vào mặthắnquát: "Ngươi dám khinh thường ta hả?"

Phó Vânanhkhôngbiết phải từ chối sao, đành đưa lừa cho Vương Đại Lang trông, bước lênmộtchiếc xe ngựa khác theo chỉ dẫn của người hầu Phạm gia.

Đường lên núi khóđi, xe ngựa xóc lên xóc xuống, hai người bị quăng quật trong xe, làm gì còn tâm trạngnóichuyện phiếm nênkhôngnóitiếp.

"Ha, ngươi cũng biết ngươi làanhtrai cơ đấy..."

Vương Đại Lang vào phòng dọn dẹp, Chung Thiên Lộcđangngồi cũng đứng dậy trợ giúp.

"khôngthửthìlàm sao biếtkhônggặp được?" Triệu sư gia khăng khăng, "Ta nghĩ cách giúp ngươi."

Nguyễn Quân Trạch bước lên hai bước, cúi đầu nhìn Phó Vânanh, vừa định lên tiếng, Phan Viễn Hưngđãđitới,nói: "Nhị gia mời Phó thiếu gia vào."

Từ khi Viên Tam nhận Phó Vânanhlàm lão đại,hắnám chỉ với nàng vài lần rằnghắnkhôngxu dính túi, cơm ở nhà ănthìănkhôngđủ no, ban đêm thường bị đóikhôngngủ được. Nàng bảo Vương Đại Lang mang chohắncơm rang, bánh quai chèo, bánh nướng nhân thịt để ăn cho đỡ đói,hắnhí hửng nhận luôn. Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, đôi giày rơm củahắnkhôngchống đỡ nổi, ngón chân lạnh tới mức tím tái liềnkhôngkêu chuyện ănkhôngđủ no nữa, đổi thànhhắnđêm nào cũng bị lạnh đến mứckhôngngủ được.

Tiếng nhạc đột nhiên tắt ngấm, buổi tiệc tự nhiên yên tĩnh.

Hoắc Minh Cẩm đặt ly rượu xuống, đứng lên,đithẳng ra ngoài.

Chung Thiên Lộc đỏ mặt, "Ta, ta..."

Người nọ trả lời: "Nhị gia có chuyện quan trọng muốn làm, đại nhânkhôngcần lo lắng."

"Giày lão đại cho ta, có phải ngươi đâu, sao phải trả ngươi? Chẳng lẽ giày này do ngươi làm?"

Chẳng mấy chốcđãtới Hoàng Hạc Lâu, Phạm tri phủ mời Phó Vânanhcùngđilên dự tiệc, nàng vội vàng uyển chuyển chối từ.

Chương 75: Tiễn

Viên Tam ặcmộttiếng, móc tay vào cổ áo phía sau của Phó Vân Khải, kéohắnra ngoài.

Giày Hàn thị làmthậtsự...khôngđược đẹp cho lắm,điở nhàthìđược, bảohắnđira ngoài, thôi, thôi vậy,hắnchú ý vẻ bề ngoài hơn Viên Tam nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi tới đây, nhị ca ta muốn gặp ngươi." Thiếu niên có vẻ chẳng mấy quan tâm, xoay người bước lên bậc thang, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Phó Vânanhhơi nhíu mày, ngănhắnlại,nói: "Thiên Lộc, về nghỉ ngơiđi, đừng để tới chiềuđihọc lại buồn ngủ."

hắncònnhỏ, toàn bộ người nhà đều c·h·ế·t thảm, chạy trốnmộtmạch từ bắc xuống nam,khôngbiếtđãchịu bao nhiêu vất vả. Nàng c·h·ế·t,hắnnáu mình ở Cam Châu rồi tiếp tục chạy trốn, tới tận khi Hoắc Minh Cẩm tìm thấyhắn.hắnvẫn chưa trưởng thành màđãphải trải qua bao nhiêu trắc trở...khôngbiết mấy năm nayhắnsống thế nào mà thay đổi nhiều đến vậy.

Triệu Kỳ nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, dường như cảm thấykhôngthể tin nổi, thất vọngnói: "Đệkhôngbiếtthật..."

Từ khi bắt đầu vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lại, hoa phù dung trong sânđãtàn từ lâu. Quần áo giặt xong phơi dưới hành lang, tới hôm sauđãđông lại cứng đơ, mặt trời lên băng dần tan ra, quần áonhỏnước tong tỏng, tới đêm lại bị đông lại lần thứ hai, mấy lần như thế,mộtbộ quần áo phơi bốn năm ngàykhôngkhô.

Viên Tam liếc xéohắn, hừmộttiếng, đầy vẻ kinh thường.

Phó Vânanhcườinói: "Hoắc đại nhân là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, làm gì đến lượt con muốn gặp là gặp."

Nếuhắnrơi vào tay kẻ gian, chắc chắnsẽtrở thành kẻ trợ Trụ vi ngược. Giờhắnthậtlòng coi nàng là chỗ dựa, thếthìPhó Vânanhsẽquan tâm tớihắnmộtchút.

Đứa bé suy tư nghiêm túc hồi lâu bỗng mắt sáng bừng lên, vỗ taymộtcái, kéo tay áo người phụ nữ, cườinói: "Đệ biết rồi! Sau này đệsẽtên là Nguyễn Quân Trạch, theo họ mẹ tỷ, như thế tỷ có thể tìm thấy đệ rồi."

Vương Đại Lang suy đoán: "Có lẽ Chung thiếu gia là thứ tử,khôngai quan tâm."

Phạm tri phủ cười ha hả, vỗ vai Triệu Kỳ, "Được rồi, biết đệ quan tâm bạn học rồi."

Phó Vânanhvẫn tuân thủ đúng thời gian biểu hằng ngày, đúng giờ là dậy đọc sách. Bình thường, lúc Dương Bình Trung cònđangngáy o o, nàngđãcầm quyển sách đứngtrênhành lang nhẩm lẩm đọc, tới lúc học sinh đường Đinh lồm cồm bò dậy, nàngđãăn xong bữa sángđikhu phía đông học bài.

...

Tiệc rượuđãbắt đầu.

Quan viên triều đình nghe tới Cẩm Y Vệđãrun cầm cập, Khương Bá Xuân tuy chưa làm gì trái với lương tâm nhưng vẫn vô cùng sợ hãi Cẩm Y Vệ. Tuy vậy, Phạm Duy Bình dứt khoátnóimộtcâu, ông takhôngmuốnđicũng phảiđi.

Phó Vân Khải gật đầu, "Có thể là như thế."

Hai chủ tớ đứng ở giao lộ đợi nửa canh giờ mới nghe thấy tiếng xe ngựa từ xa truyền đến.

Triệu Kỳ khẽ ừmmộttiếng, đáp lễn,nói: "Tối qua ta ngủ ở nhà biểu huynh, hôm nayđitheo cho biết việc đời."

Phó Vânanhgiật mình, từ từ nhìn lại.

Phó Vânanhkhôngcười nhưng Nguyễn Quân Trạch lại nhìn thấy ý cười chợt lóe lên nơi đáy mắt nàng, cau mày.

Nghenóigiày nàykhôngphải do Phó Vânanhtự tay làm, Phó Vân Khải lập tức chuyển đổi cảm xúc, cười hề hề, "khôngcần làm phiền mẹ, đám nha hoàn làm là được rồi."

Chung Thiên Lộc tần ngần xấu hổ đứng đómộtchốc rồi mớiđi.

Tô Đồng cũng thế.

"khôngsao, làm phiền ngươi rồi."

Phó Vân Khải bước lại, cầm trong taymộtquả lê trắng, gặmmộtmiếng, nước tứa đầy miệng, lúng búng hỏi.

Kích cỡ giày của Phó Vânanhquánhỏ, Viên Tamđikhôngvừa, nàng nhờ người về nhà bảo Hàn thị làm mấy đôi giày mới. Hàn thị nghenóilà làm giúp bạn học của nàngthìvui lắm, lập tức gạt hết việcđanglàm sangmộtbên, nhanh chóng làm ba đôi, mỗi đôimộtmàu.

"Phó thiếu gia ở dưới tầng, người làm công trả lại ngọc bội cho cậu ta rồi."

Nàng sai người đemmộtnửa số tiền về phố Cống Viện đưa Hàn thị giữ,mộtnửa còn lại bảo tiểu nhị ở cửa hàng đưa về huyện Hoàng Châu đưa cho Phó tứ lão gia.

Viên Tam đáp: "khôngdám,khôngdám, ta chỉ cảm thấy ngươi yếu đuối như này, lại còn môi hồng răng trắng, trông cứ như congái, nếukhôngphải biết từ trước, còn tưởng ngươi là congáiấy chứ! Bắt chước ChúcanhĐài trong kịch ấy, nữ giả trang nam tới thư viện học..."

Tôi tớđangchờ lệnh xung quanh vội vàng xúm lại, hướng về phía thiếu niên vừađixuống bậc thang vừa hỏi kia.

Đám quan viên đưa mắt nhìn nhau, cười gượng mấy tiếng, tiếp tục mời rượu.

Nàng chỉ có thể gả vàomộtnhà môn đăng hộ đối trong vùng.

Hoắc Minh Cẩm ngồi sừng sững trước tiệc, trong tay cầmmộtchén rượu nhưng lạikhônguống. Mỹ cơ hầu rượu bên cạnh do dự nhưng lại sợ hãi,khôngdám tùy tiện bước tới rót thêm rượu cho chàng.

"Mẹ làm, huynh màthìthìbảo mẹ làm cho huynh mấy đôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu sư gia cườinói: "Việc nàykhôngkhó, cũngkhôngcần nhờ tới sơn trưởng, ta bảo Phạm Duy Bình đưa ngươi cùngđi, nó còn là tri phủ, to hơn sơn trưởng nhiều."

Dường nhưthậtkhó chịu.

Vừanóidứt lời, ông ta mới ý thức được mình vừa đánh đồng cả Khương Bá Xuân vào Phạm Duy Bình vào mắng chửi cả thể, sửa lại, "Chẳng có mấy người tốt lành!"

Đoàn xe vừa tới giao lộ, Phạm Duy Bình vén màn, thấy Phó Vânanhđangđứng chờ ở ven đường cườinói: "Lạnh lắm, lên xe ngồiđi!",nóixongthìthả màn xe xuống, xe ngựa tiếp tục lộc cộcđivề phía trước.

Hoắc Minh Cẩmkhôngtrả lời, giơ tay phải lên.

Nàng ngày nào cũng vậy,khôngcó ngày nàođimuộn chứkhôngnóigì đến trốn học.

"Đối xử vớihắntốt như thế làm gì... Muội còn chưa làm giày cho huynh bao giờ nữa là..."

Tạp dịch trở lại mặt ngắn tũn, đưa ngọc bội lại cho Vương Đại Lang, lúng túngnói: "Công tử chớ trách, mấy vị quan lão gia đó nhất địnhkhôngchịu nhận ngọc bội, còn mắng tamộttrận."

hắnlà tiểu công tử của phủ Định Quốc công, từnhỏđãđược nuông chiều, sống trong nhung lụa, chỉ cần có gìkhôngđúng ýmộtchútđãbực tức gắt gỏng, chị dâu nàng thường bịhắnlàm cho tức điên, đánhhắnthìkhôngnỡ, mắnghắnthìhắnvào tai này ra tai kia, vẫn ương ngạnh, nhất nhất phải làm theo ý mình, chị dâu buồn lòngkhôngđể đâu cho hết. Sau này trốn chui trốn lủi khắp nơi, những tính xấu đó củahắnkhôngcòn nữa, biết phải ngoan ngoãn trốn phía sau nàng để tránh trạm kiểm tra,đimấy ngày mấy đêmtrênđường núi, giày rách ra, lòng bàn chân bị xướng xát hết cả,hắnlen lén lau nước mắt, cắn răngđitiếp, tìm được mấy loại quả có thể ăn nhưng cũngkhôngnỡ ăn, giấu trong tay áo để dành cho nàng.

Vương Đại Lang thông minh, lấymộtmẩu bạc đưa cho người làm công, nhờhắnđưa ngọc bội giúp.

Phó Vân Khải nhận mấy đôi giày, khẽnói, mặt tủi thân.

Dựa theo quy tắc khen thưởng, lần thi này, Phó Vânanhtổng cộng nhận được sáu quan tiền hoa hồng.

"Triệu huynh."

Phó Vân Khải tim đập thình thịch, tưởng rằng Viên Tam pháthiệnra cái gì, nhưng nghe giọng Viên Tamrõràng làđangtrêu chọchắnchứkhôngphải ám chỉ về Phó Vânanh, lập tức tức giận gằn giọng: "Ngươi là congáithìcó! Trả ta giày đây!"

Nguyễn Quân Trạch cau có, bất mãn hừ lênmộttiếng, lùi lại hai bước, giũ giũ tay áo.

Người làm công cầm mẩu bạc trong tay, cho vào miệng cắn thử, khấp khởi vui mừng,nói: "Vị Hoắc đại nhân kiađãtới,đangở phòng bao tầng hai."

Thư viện ngay gần Hoàng Hạc Lâu.

Phó Vânanhquyết định khi nào rảnh phải về huyện Hoàng Châumộtchuyến, thăm Phó Nguyệt và Phó Quế, nhân tiện bàn bạc với Phó tứ lão gia chuyện khắc chữ in sách. Nàngđãchọn xongmộtcốt truyện cho Viên Tam viết.

"Vậy tađinha, lần sau ngươi có việc gìthìbảo ta, ta làm giúp ngươi."

Viên Tam nhận được giày mới, lập tứcđivào chân, chạymộtmạch tới đường Đinh, "Lão đại, muốn đánh ai, ngươinóiđi!"

Gặp đượcthìsẽtrực tiếpnóilời cảm ơn,khônggặp đượcthìsẽnhờ sơn trưởng giúp.

"Vềđi, buồn ngủ, tiên sinh nhất địnhsẽphạt ngươi."

trênxe ngựa cómộtngườiđangnằmtrênđệm ngủ lơ mơ, nghe thấy tiếngnóichuyệnthìtừ từ mở mắt, nhìn thấy Phó Vânanhthìhoảng hốt, suýt nữathìsặc nước bọt, vội vàng bò dậy, ngồithậtnghiêm chỉnh.

Bình thường người làm khách thường tới muộn, càng tới muộnthìthân phận càng tôn quý, Hoắc Minh Cẩm khác hẳn người thường,rõràng thân phận cao hơn toàn bộ quan viên phủ Võ Xương nhưng lại là người tới sớm nhất. Phạm Duy Bình vào tới sảnh mới biết Hoắc Minh Cẩmđãtới từ lâu, hoảng hốt, kéo lại áo choàng, vội vã chạy lên tầng lấy lòng.

Chuyện giờ thế này,khôngbiết Phó Quế có giận dỗi với Phó Nguyệt haykhông.

Thấy ông tađãquyết, phó Vânanhchần chừmộtlát, càng để lâu càng lắm chuyện, nàngkhôngmuốn thế, đành phải đề nghị: "Vậythìcó khi nhân dịp Hoắc đại nhânđidự tiệc ngày mai, con qua bên đó chờ, tự tay trả lại ngọc bội." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhcười nhạt, cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng lại hơi buồn.

Giờ đọc đồng thanh buổi sáng cũng bị đẩy ra phía saumộtkhắc, lúc Trần Quỳ tuyên bố chuyện này, đám học sinh mừng tới độ khoa chân múa tay, mùa đông, có thể ngủ dậy muộn được bao nhiêuthìtốt bấy nhiêu.

Lúc này,mộtbinh sĩ Cẩm Y Vệ nhanh chóngđitới cạnh Hoắc Minh Cẩm,thìthầm vào tai chàng: "Nhị gia, lại có người đem miếng ngọc bội hình cá kia tới. Ngài từng dặn, trừ phi đích thân Phó thiếu gia tới, nếukhôngthìkhôngđược nhận, tiểu nhân nghe lời ngài,khôngnhận. Nhưng mà Phó thiếu gia thựcsựđãtới, mỗi tộikhôngvào."

Sơn trưởng sắpđidự tiệc, chắc chắn có thể gặp Hoắc Minh Cẩm, ngọc bội hẳn làsẽkhôngbị trả về lần nữa.

Vừa dứt lời, Vương Đại Lang nhưmộtcon khỉ, nhảy vọt ra từ góc nào đó, đấy hai người ra ngoài: "Đừng quầy rầy thiếu gia nhà chúng ta đọc sách."

Hai người họthìthầmnóichuyện, Phó Vânanhkhôngđể tâm lắm, trở về phòng lấy mấy đôi giày mới, bảo Phó Vân Khải đưa cho Viên Tam, "hắnđòi nhiều lần lắm rồi, huynh đưa chohắnđi."

Khi những người khác nghe thấy ba tiếng chuông, chạy vội vào khu phía đông, hai ngườiđãôn tập xong bài ngày hôm trước từ lâu, bắt đầu chuyển sang học bài khác.

Khi đóhắnthựcsựquá đáng thương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Tiễn