Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Đường núi
Tới nơi,hắnđẩy cửa viện ra.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần,mộtngườimộtngựa xé tan màn mưa, trong chớp mắtđãxuấthiệntrước mặt Phó Vânanh.
"Sơn trưởng, nếu Phó Vân đạt hạng nhất ba lần thi, sơn trưởng xem có phải nên dựa theo quy tắc để trò ấy..."
"Ta cũngđi, ta cũngđi!"
Hai người vừa tranh cãi vừa đùa giỡn mấy câu.
(kỹ thuật làm văn bác cổ)
Hoắc Minh Cẩmkhôngtrả lời, nhìn nàngmộtlúc lâu rồi mới khẽnói: "khôngcó gì."
Trong thưkhôngđề cập đến chuyện gì khác, chỉnóimộtít về bình thường y ăn uống sinh hoạt ra sao, dặn dò nàng chăm chỉ học hành nhưngkhôngthể bởi học hành mà mất ăn mất ngủ, bình thường phải năng lui tới với bạn đồng lứa, nếu gặp chuyện khó khănthìtìm Khổng tú tài giúp đỡ,khôngđược cố đấm ăn xôi.
Tuy học sinh này xui xẻo, dính vào Dương đại thiếu gia Dương Bình Trung nên mới chuyển vào đường Đinh ở nhưngđãvào đường Đinhthìlà người đường Đinh rồi còn gì, ba đường Giáp, Ất, Bính có ghen tỵ cũng thế thôi!
"Ái chà, hạng nhất ngồi với nhau hả?
Học sinh đường Đinh chẳng biết từ góc nào chui ra, trong nháy mắt liền chen kín hành lang vắng vẻ, trong tay mỗi người cầmmộtngọn đèn, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên những gương mặt trẻ trung.
Phó Vânanhđãsuy nghĩ kỹ, khi nào nàngkhôngcần phải che giấu tung tích nữasẽđể Ngũ tỷ nhi tự quyết địnhđihay ở.
Trong hai mươi người đầu tiên, chỉ có Tô Đồng và Phó Vânanhlà học sinh mới.
Nếuđãmuốn tách thân phận làm hai, Phó Vânanhcầnmộtthế thân, nàng nhờ người đónmộtbégáitừ trại trẻ về nuôi ở đây, thuê chocôbé ấymộtcăn nhà riêng biệt, thuêmộtbà tử tới giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc chocôbé. Trước kia nàng làmộtnữ tử chốn khuê phòng, rất ít gặp người lớn trong tộc, người biết đến nàngthìnhiều nhưng người nhớ nàng trông thế nào lại ít,côbé được nhận nuôi từ trại trẻ này là do Phó tứ lão gia chọn, khuôn mặt nhang nhác giống nàng.
Tô Đồng ngẩng đầu, mỉm cười.
Khi nãy Dương Bình Trung ăn trưa với nàng ở nhà ăn, thấy trong viện chen chúc toàn người, thấy thú vị nên cũng vào phòng phía nam xem cho vui.
Phó Vânanhđể ngoài tai những bàn tán ấy, bước vào phòng học, giở sách, khe khẽ đọc.
Phó Vânanhngẩn người ramộtlát, giơ tay sờ mặt, ngủmộtgiấc, lẽ nào trông vẫn giống say rượu?
Ngô Đồng Hạc và vị phó giảng kia nhìn nhau cười.
Nàng ngồitrênthảm nhung, ngẩn người thất thần.
Thoạt nhìn có chút luống cuống.
"Phó Vân về rồi!"
Nàngkhôngngờsẽgặp lại những người quen cũ sớm như thế nhưng ngay cả có biết trước, nàng cũngsẽkhôngđổi tên,trênđời có quá nhiều người trùng tên trùng họ. Tỷ như Nguyệt tỷ nhi, từ nam chí bắc, có bao nhiêu gia đình đặt khuê danh này cho congáimình. Riêng huyện Hoàng Châu thôi, trong những người nàng quen biết có mười mấy người tên như thế.
Đáp rằng: "Dân chúng đủ ăn,thìvua chẳng đủ với ai? Dân chúng chẳng đủ ăn,thìvua đủ với ai?"
Nghenóivậy, Hữu Nhược mới cảnh tỉnhnhẹnhà vua, có ý nhắc khéo rằng việc chi tiêu của triều đình phải tiết kiệm tùy theo tình trạng kinh tế của dân,khôngthể phung phí hao tổn, trong khi dân chúng đói kém. Nếu dân no đủ, chắc chắn vua phải đầy đủ; còn nếu dân thiếu thốn,thìvua phải hạn chế chi tiêu theo, chứ đòi đầy đủ với ai? Nguồn lợi của dân mà bị nhà nước vắt kiệt, ắt xảy ra đại loạn hoặc mất nước.
Vừa rồi Hoắc Minh Cẩmđãnhắc tới cái tên Vânanh, hẳn là người nọđãpháthiệnra ngũ tiểu thư Phó gia trùng tên với nàng ở kiếp trước nên mới lên núi thăm dò tới cùng.
Tô Đồng hơi nhếch miệng, cúi người tới gần nàng, "Muội thấy sao?"
Trời mưakhônglớn nhưng ngọn núiđãbịmộtmàn sương mù dày đặc bao phủ, dường như những đám mâytrêntầngkhôngkia vừa rơi xuống ngọn núi này, cả vùng núi bị mây mù và nước mưa bao vây khiến ngườiđiđường cũng khó nhìn đượcrõkhung cảnh trước mắt, chỉ thấymộtmảnh rừng rậm sâu thẳm xanh biếc, xa xa lờ mờmộtgóc mái cong sơn đỏ. Tít nơi xa thấp thoáng sóng nước lấp loáng ánh bạc, đó là Trường Giang khói sóng mênh môngđanghòa vào làmmộtvới đường chân trời màu xám.
Phó Vân Khải mặt dày mày dạn, làm lơ ánh mắt cảnh cáo của nàng, thòmộtchân vào phòng, khẽnói.
Phó Vânanhnhìn màn mưa trắng xóa, quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Vương Đại Lang.
Học sinhđãquen với cái mùi mực gay mũi này,khôngthấy khó chịu, mọi người xô đẩy nhau, chen lên trước đọc.
Ngô Đồng Hạc cườinói: "Giỏi viết văn, sau này có thể đề tên bảng vàng, như vậy cũng tốt."
Giọng nàng trong trẻo, chậm rãi giảng từng câu, đám học sinh nghiêm túc ngồi nghe nàng giảng bài, thường có người lại quay sang người bên cạnh thảo luận đôi câu.
trênlớp, Ngô Đồng Hạc lấy ra bài thi của Phó Vânanhra, cườinói: "Văn của Phó Vân lời lẽ sắc bén, kết cấu chặt chẽ, vế nào vế nấy đềuđisát nội dung trọng tâm,khôngcó câu nào dư thừa, các trò chuyền tay đọc, cần học tập trò ấy nhiều hơn."
Nhưng nàngkhôngđoán trước được Hoắc Minh Cẩmsẽtới.
Phó Vânanhlơ đãngnói, đẩy Phó Vân Khải ra ngoài đánh oạchmộttiếng, đóng cửa phòng lại, kéo chốt ngang.
"Mưa lớn thế này..."
Đám học trònhỏthìkhôngtính, học sinh và học trònhỏthi đề khác nhau.
Từ khi lão phu nhân bệnh nặng qua đời, Hoắc gia và Ngụy giakhôngqua lại nữa. Nàng tưởng rằng Hoắc Minh Cẩm từ lâuđãquên mất chuyện chơi đùa cùng nhau lúcnhỏ,khôngngờ người nọ vẫn còn nhớ nàng, hơn nữa chỉ vì nghe thấymộtcái tên tương tự mà dầm mưa tới tận nơi xác nhận.
Phó Vân cómộtcôemgái, sức khỏekhôngtốt,đangtu đạo với Trương đạo trưởng, học sinh trong thư viện ai cũng biết, Triệu Kỳ đồng ý ngay, "Đệđiđi, nếu tam gia gia hỏi, ta đáp lời giúp đệ."
Chờ nàngđixa, trước bức tường lại rộ lên tiếng bàn tán ồn ào, mọi người chụm đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.
"Còn chưa thi, sao huynh biếtkhôngđược?"
Nhữngâmthanh tán thưởng vang lên rào rào, học sinh đường Đinh đắm chìm trongkhôngkhí vui mừng, dường như cũng muốn chia sẻsựvinh dự này.
Phó Vânanhsiết chặt dây cương, bảo Vương Đại Lang nép vào ven đường, tránh bị người ta đụng phải.
Nàng vào Trường Xuân Quan, gặp được Trương đạo trưởng vốnđangngủ say trong noãn các, sau đó nghe ông ta kể lểmộthồi chuyện luyện đan, cuối cùng mới tìm được cơ hội hỏi: "Gần đây có ai tới gặp Ngũ tỷ nhikhôngạ?"
Phó Vân Khải và Viên Tam từ lâuđãquen với cảnh tượng trước mặt, nhanh chóng xếp chỗ cho mọi người.
mộtmiếng ngọc bội xinh xắn tinh xảo hình con cá rơi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hữu Nhược đối viết: "Hạp triệt hồ?"
Dịch nghĩa:
Người nàythậtcao lớn, hai người đều ngồitrênngựa nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn từtrêncao nhìn xuống nàng.
Phó Vân Khải và Viên Tam cũng nghĩ vậy nhưng hai người lạikhôngmuốn phụ họa cho Dương Bình Trung, lạnh lùng lườmhắnrồiđimất.
"Ơ..." Dương Bình Trung lộ vẻ thất vọng, "Đạt hạng nhất,khôngphải là nên ăn mừngmộtchút sao?"
Thấy "y"đãtrở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, đứng đó, thẳng tắp nhưmộtcây trúcnhỏmới bong lớp vỏ măng, thanh tú tuấn dật, dường như chẳng còn là cái người điềm đạm ngoan hiền còn ngủ say khi nãy nữa, cảm giác kì quái trong lòng Triệu Kì lập tức tan thành mây khói: "Ta nhớ mấy hôm trước đệ vừa đến đó mà."
"Tất cả đềukhôngđược vào, có gì mainóisau."
Người càng lúc càng đông, Phó Vânanhgần nhưkhôngthở được.
Mọi người đều ngại ngùng, tránh đường, "Vân ca nhi, đừng để bị lạnh, mau về thay quần áođi!
Hôm nay được nghỉ, những học sinh ở gần đa phầnđãvề nhà, sáng hôm sau mới quay lại, ký túc xá rất yên tĩnh.
Hữu Nhược đáp rằng: "Sao chẳng lấy thuế triệt?"
Tô Đồng trầm mặc trong giây lát, dường như bịsựđề phòng trong mắt nàng làm tổn thương, cười gượng, quay về chỗ ngồi, "Xin lỗi, sau này tasẽkhôngthế nữa."
(Giải thích dài, để ở cuối chương)
Tô Đồng đứng lên,đitới cạnh Phó Vânanh, chậm rãi ngồi xuống, tay đặt lên sách của nàng.
Phó Vân Khải cũng đứng trong số đó,hắnđẩy những người khác ra, chạy tới trước mặt Phó Vânanh, "Vân ca nhi, vừa rồi dán thông báo, đệ đạt hạng nhất, đứng đầu toàn thư viện!"
Phó Vânanhkhẽ nhíu mày, nhìn quanhmộtvòng.
Nàng giật mình, đáp: "Vâng."
Các biểu thiếu gia cười ha ha, Triệu Kỳ ngại ngùng, "Đừng ầm ĩ, Phó Vân cònđangngủ!"
Miếng ngọc bội trong veo trơn láng, nhưmộtgiọt nước lớn trong suốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóixong,khôngđợi Phó Vânanhtrả lời, Hoắc Minh Cẩmđãquay đầu ngựa, chạy như bay xuống núi.
...
Vua Ai Công nước Lỗ than thở với Hữu Nhược, đệ tử của Đức Khổng Tử, về tình trạngkhôngthu đủ tiền thuế để chi dùng. Hữu Nhược nhắc vua về phép thu thuế triệt. Triệt làmộtthứ thuế được đặt ra vào đời Chu, trong đó, nhà nước lấymộtphần mườitrênhoa lợi mùa màng của dân chúng. Vào năm được mùa, dân thu được hoa lợi nhiều, thuế ấy được nhiều. Năm nào mất mùa, dân thu được ít, thuế ấysẽđược ít. Giờ đây, vì được ít quá, nhà vuađãlấy tới hai phần mười, tức là lấy gấp hai lần theo tiêu chuẩn thuế triệt; vậy mà vẫn chưa đủ tiêu!
Phó Vânanhtrở về phòng phía nam, xoay người, bất ngờ đóng cửa lại, suýt nữa là kẹp mũi ba người.
Nàng thở dài.
Phó Vânanhlắc đầu, rảo bước vào trong viện.
"Bởi vì muội đạt hạng nhất sao?"
Nàng đặt ngọc bội vàomộtngănnhỏtrong hộp đựng giấy bút rồi đọc tiếp thư.
Lần này Tô Đồng cũng đạt hạng nhất, trong ba phần kinh, luận, sách, phần kinhhắnđược hạng nhất; phần luận và phần sách, người hạng nhất đều là Phó Vânanh. Kết quả cuối cùng, Phó Vânanhhạng nhất,hắnhạng nhì, Trần Quỳ hạng ba.
Vương Đại Lang hiểu ý, mở túi lấy ramộtbộ áo tơi và đấu lạp, tụt xuống ngựa, đưa áo tơi tới trước mặt Hoắc Minh Cẩm.
khôngphải vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ cao cao tại thượng, lạnh lùng thô bạo kia, Hoắc Minh Cẩm giờ đây chỉ là Hoắc Minh Cẩm mà thôi.
mộtlát sau, học sinh đường Đinh thựcsựgiữ lời, bê mấy thùng nước ấm tới, Vương Đại Lang ngăn bọn họ lại,khôngcho bước vào phòng, nhất định đuổi bọn họđirồimộtmình bê vác hết thùng này đến thùng khác vào trong buồng, thở hổn hển.
Vuanói: "Lấy hai phần, ta cònkhôngđủ, sao lại lấy thuế triệt thôi?"
"Viết ra, thế là được hạng nhất."
Hoắc Minh Cẩm là người tốt,sẽkhônglàm hại nàng, Từ Duyên Tông cũng thế.
Viên Tam gãi mũi, bĩu môi.
Editor: Đoạn sau mình lấy từ "Tứ thư bình giải" của Lý Minh Tuấn, đọc xong mới hiểu giải thích của Phó Vân nha.
Là giọng Phó Vân Khải.
"Nhìn lén cái khỉ gì! Đề thi do sơn trưởng ra!"
Nàng nhìn theo bóng dáng Hoắc Minh Cẩm khuất dần, cúi đầu suy nghĩ miên man.
Hai chủ tớ xuyên qua phố xá sầm uất rồi rẽ vào con đường lên núi thưa dân, tiếng mưa rơi tí tách, tiếng vó ngựa lộc cộc quanh quẩn trong núi.
Đỗ Gia Trinh bị loại khỏi ba người đứng đầu.
Phó Vânanhcảm ơnhắnrồi ra khỏi quán rượu, Vương Đại Lang dắt ngựa tới trước cửa chờ nàng.
...
...
Hoắc Minh Cẩmthìcon đường lấy vợ dài hơn đường núi thôianhcố rèn luyện sức khỏe mà leo núirồi từ từ lấy đượcsựtin tưởng của vợ nhá
Sau khi nhìn thấy thứ tựtrênbảng, đám học sinhkhôngnóinên lời, dụi mắt,khôngdám tin vào mắt mình.
Người này cũng nhận ra nàng.
Phó Vânanhlạikhôngcười, nàng đưa ra câu trả lời nghiêm túc cho tất cả mọi câu hỏi.
...
Người đàn ôngkhôngmặc áo tơi, mũ ô sa và quần áođãbị nước mưa rơi xuống làm ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt, nước mưa chảy xuống mũi, đôi môi trắng bệch.
sâu sắc nhất."
Nàng lại tiếp tục lên núi.
Vương Đại Lang chu miệng đẩy ra mấy người khácđangđịnh xán lại gần, tức tối gào lên: "Thiếu gia nhà chúng ta vừa mới về, quần áo còn ướt kia kìa, còn chưa được thay đâu đấy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên ngoài, sơn trưởng Khương Bá Xuân đặt tay lên lan can, lắc đầu bật cười, "Ta rất kỳ vọng vào Phó Vân, vốn tưởng rằng đứa bé này là ngườikhôngthích tuân thủ quy tắc, chắc chắn là người tùy tiện, phóng khoáng, coi thường khoa cử,khôngngờ thằng bé lại là học sinh có hiểu biết về chế nghệ
Phó Vânanhcườinói: "Khi nãy mua ở phố Tào Lương."
Trước đây chưa có học sinh đường Đinh nào lọt vào hai mươi vị trí đầu tiên mà giờ hạng nhất lại là học sinh đinh Đường bọn họ!
Phó Vân Khải ở bên cạnh hừmộttiếng, đồng thanh với Viên Tam: "Đương nhiên rồi."
"anhtỷ nhi, thư của muội này."
"Khi nãy con gặp Hoắc Chỉ huy sứ dưới chân núi." Phó Vânanhnói, "Ngài ấy tới gặp Ngũ tỷ nhi sao?"
Có lẽ ngay cả Khổng tú tài cũngkhôngbiết Phó Vân Chươngđanglàm gì.
khôngcó gì quan trọng hơn tiền đồ củahắn.
Cuối cùng làmộtdanh sách sách, đó là những cuốn sách y đề cử để nàng đọc.
hắnthở dàimộthơi, cúi đầu đọc sách.
Vua Ai Công hỏi Hữu Nhược rằng: "Năm nay mất mùa,khôngđủ chi dùng, phải làm sao?"
Chương 74: Đường núi
Diêu Văn Đạtnóithật.
Nàng gọicôbé là Ngũ tỷ nhi, do ngu dại nên Ngũ tỷ nhi bị cha mẹ ruột bỏ rơi, trước kia ănkhôngđủ no, mặckhôngđủ ấm, thường xuyên bị những đứa trẻ khác trong trại trẻ bắt nạt. Từ khi chuyển tới căn nhàtrênnúi này,côbékhôngcần lo cơm áo nữa, còn có người hầu hạ nên cực kỳ vui vẻ, điều làmcôbé buồn nhất cũng chỉ có chuyện hằng ngày bị tiểu đạo sĩ bắt học chữ mà thôi.
Giờ đọc đồng thanh buổi sáng kết thúc, học sinh lục tục trở về phòng học, trước bức tường dán thông báo, học sinh chen chúc. Hôm qua mưa lớn, kết quả thi bị mưa xối ướt sũng, Trần Quỳ chép lạimộtbản dán lên, tờ giấy tỏa ra mùi mực mới gay mũi.
Trở lại thư viện, vẫn chưa tới giờ khóa cửa, nhưng bởi mưa lớn, trờiđãtối đen.
Phó Vânanhrút sách về, cúi đầunói: "Đồng ca nhi, huynh định tố giác muội à?"
Đúng lúc này, Triệu Kỳ thua, các biểu thiếu gia éphắnuống hai ly rượu,hắnkhôngchịu, đưa tay định giữ bình rượu,khôngngờ lại đụng phải hộp đựng đồ ăntrênbàn, bát đĩa đổ ào xuống đất loảng xoảng.
Buổi sáng trời vẫn nắng, nếukhôngcũngsẽkhôngchọn hôm nay để xử trảm công khai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong thư Phó Vân Chươngnói, nếu nàng muốn tìm cơ hội trả đồ cho ân nhânthìchẳng thà gửi ngọc bội về cho nàng để nàng tự cất giữ. Y là người bừa bãi, lơ đễnh, sợ làm rơiđiđâu mất.
"Hay làhắnnhìn lén đề thi?"
Vương Đại Langđitrước, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn Phó Vânanh, sợ nàng trượt ngã.
Dương Bình Trung làmộttrong số ít ngườikhôngchạyđi, bám chặt sau lưng nàng, hai mắt sáng lấp lánh, "Ứng Giải, đệ giỏi quá!"
Ngay sau đó nàng lại nghĩ đến khi ở quán rượu, hai người cách nhau gần như thế, nàng có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt Hoắc Minh Cẩm, thếthìđối phương đương nhiên cũng có thể ngửi được mùi rượutrênngười nàng.
Phó Vânanhngước mắt, nghiêng đầu nhìnhắn.
Sáng sớm hôm sau, Phó Vânanhđưa thư hồiâmcho Vương Đại Lang, bảohắnkhôngcầnnóivới Khổng tú tài.
Ngũ tỷ nhi ngây ngốc, vậy nên Phó Vânanhmới lựa chọncôbé,nóivới người bên ngoài rằng "Phó Vânanh" bị sốt cao lâu ngày tới mức đầu óc có vấn đề. Dù là ai tớiđichăng nữa cũng chẳng thể moi được thông tin hữu ích gì từ miệng Ngũ tỷ nhi.
Phó Vânanhnhìn kỹ Tô Đồng hồi lâu.
"Học trưởng và đường trưởng đều xếp sauhắn..."
Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, hỏi lại: "Hoắc đại nhân, cái tên này có gìkhôngổn sao?"
Tiếp theo đó làmộttràng pháo tay như sấm.
Mưa to gió lớn,trênhành langkhôngthể thắp đèn lồng, bốn bề đen đặc, gió rít ầm ầm, nhà cửa, cây cối, hồ nước, núi giả, mọi vật đều lẫn vào trong mưa gió,khôngcó chút ánh sáng.
Mưa càng lúc càng lớn, chỉmộtlúc mà cả con đường trước mặtđãtrắng xóa,khôngnhìnrõđườngđi, chỉ thấy mảnh xanh xanh mờ mờ trước mắt.
Đám học sinh vội vàng đồng ý.
Từ khi Phó Vânanhnhập học ở thư viện, cũng có vài người lên núi hỏi xem ngũ tiểu thư Phó gia có phảiđangtu đạo với Trương đạo trưởng haykhông, những việc này nằm trong dự đoán của nàng.
Phó Vânanhcầm ngọc bội trong tay, ngắm nghĩathậtkỹ.
Giờ khắc này bên cạnh họkhôngcó Cẩm Y Vệ,khôngcó Thôi Nam Hiên và những quan viên lớnnhỏcủa phủ Võ Xương,sựsắc bén từng xuấthiệntrênngười Hoắc Minh Cẩm ở quán rượu hình như cũng biến mất, tuytrênmặt người này vẫnkhôngbiểu cảm xúc gì nhưng Phó Vânanhlại cảm thấy thái độ của người trước mặtthậtôn hòa.
Thi thoảng lại có người hỏimộthai câu khiến người takhôngbiết nên cười hay nên khóc, mọi người cười ồ lên.
Ngô Đồng Hạc cười trả lời.
Ngoài bức bình phong, mấy người Triệu Kỳđangchơi đấu rượu, người thua phải làmmộtbài thơ hợp tình hợp cảnh, làmkhôngđượcthìphải uống ba ly rượu đầy.
hắnchịu nhiều khổ cực như thế là để có được tiền đồ tốt sau này. Phó Vânanhchỉ là nữ giả trang nam mà thôi, nếu nàng có là tội phạm quan trọng của triều đìnhđichăng nữa,hắncũngsẽkhôngtùy tiện tố giác nàng, xác xuất nguy hiểm quá cao, hại người mà chẳng ích ta.
Trong núi bỗng vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, ngựa chạythậtnhanh, chỉ mới nghe tiếng thôiđãcó thể tưởng tượng ra cảnh móng ngựa giẫm lên mặt đất lầy lội, nước bùn bắn lên tung tóe.
Nàng có cách khiến Tô Đồng hoàn toàn từ bỏ ý đồ uy h**p nàng nhưngmộtkhi lấy vật đó ra, quan hệ giữa hai ngườisẽkhôngcứu vãn nổi nữa, giờ còn chưa đến nỗi phải như thế.
Nàng nhìn sang, Tô Đồng ngồi cách nàngkhôngxa,mộttay cầm sách,mộttay gõ lên mặt bàn, mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt phức tạp.
trênnúi rất lạnh, mưa rơi xuống, cái lạnh ngấm vào tận xương.
Có lẽ nàngkhôngcần đề phòng họ.
Cách Trường Xuân Quan quankhôngxa có mấy khu nhà cho thuê để khách lạ tá túc. Đó là nơi "Phó Vânanh" ở.
"khôngthể tin được, sao lại là Phó Vân?"
Phó Vânanhnói: "Hiếm khi được nghỉ, hôm nay qua thăm emgái. Về phần lão phu nhân bên kia, nhờ Triệu huynh xin phép giúp."
mộtánh mắt lướt qua.
Phó Vânanhc** q**n áo ướt, ngâm mình trong nước ấm thả hoa kim ngânmộtkhắc, thaymộtbộ đồ mời,đangđịnh ngủthìcó người bên ngoài gõ cửa.
Vẻ phiền muộntrênmặt Khương Bá Xuân dần tan,nói: "Phó Vân tuy là chưa đủ thận trọng, thểhiệnquá nổi bật nhưng trò ấykhôngkiêu ngạo cũngkhôngsiểm nịnh, chân thành đối xử với bạn học, hơn nữa biết cách sử dụng những cách đơn giản để giải thích về những khái niệm phức tạp cho người khác nghe, nếu trò ấy có thể đạt hạng nhất ba lần liên tiếp, cho trò ấymộtcơ hộithìcó làm sao?"
Nàng nhìn bọn họmộtlượt,khôngnóigì,đivề phía khu nhà phía đông.
Nàng nhận đấu lạp từ tay Vương Đại Lang, đội lên đầu, khoác áo tơi, giục ngựa thẳng về hướng Trường Xuân Quan.
Vừa rồihắncố ý gọi nàng làanhtỷ nhi, chỉ là định đùa giỡn, dọa nàngmộtchút thôi.
nóixong,hắnbảo tiểu nhị chuẩn bịmộthộp đồ ăn tinh xảo gồm kẹo mạch nha, bánh trứng muối, bánh kim hoa và mấy loại đồ ngọt, "Emgáicủa đệ chắc có thể ăn mấy món này đúngkhông?"
Phó Vânanhđọc thư xong, xem lạimộtlần nữa, quả nhiên pháthiệnra thưẩnchứa ám hiệu.
Đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí lên hoảng hốt, rồi lại có tiếng vó ngựa, Hoắc Minh Cảmđãquay lại.
Tới chỗ rẽ, nàng ngẩng đầu, ngắm nhìn ngọn núiđangchìm vào màn mưa.
Hoắc Minh Cẩm giục ngựa tiến lên vài bước, nước mưa chảy ròng ròngtrêngương mặt có ngũ quan sắc nét, "Khuê danh của emgáingươi là Vânanhphảikhông?"
Tiếng chuông vang lên, mọi người quay về chỗ ngồi, Phó Vânanhcuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nàng đưa mắt nhìn sang liền thấymộtngười đàn ôngđangđangcưỡi ngựa chạy như bay, nàng ngẩn người.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: "Tại sao lại gọi như vậy?"
mộtngười reo lên, những người còn lại cũng cao giọng hét theo: "Về rồi!"
thậttrùng hợp, Hoắc Minh Cẩmhiệngiờđangở phủ Võ Xương.
Phó Vânanhbiếthắnkhôngđịnh tố giác nàng. Lý do là bởi tố giác nàng chẳng được lợi gì chohắn,khôngchỉkhôngcó lợi mà có thể còn làm ảnh hưởng tới tiền đồ sau này củahắn.
Khương Bá Xuân khẽ ừmộttiếng.
Phó Vânanhvội nhảy vào giữa hai người, ngăn cản, "Đừng có mà động chân động tay!"
Phó Vân Khải bên ngoài đẩy mấy cái cửa vẫnkhôngmở, đành về sương phòng ngủ.
Phó Vânanhăn sáng xong, ra khỏi nhà ăn,đingang qua bức tường, bốn phía bỗng lắng xuống, mọi người nín thở, ngơ ngẩn nhìn nàng.
Làm chương này, đoạn Tô Đồng vàanhtỷ nhi mình có cảm giácđangedit truyện thanh xuân vườn trường. Hahaaa, dễ thương. Kiểu thích người ta, dùng những cách chẳng ra sao để gâysựchú ý ấy. Nhưng mà vìkhôngphải truyện thanh xuân (truyện thanh xuân nào có nữ chính Tào Tháo thế này) nên bạnnhỏTô Đồngkhôngăn thua rồi… Thực ra cũng khổ thân ấy, nữ chínhmộtlần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, những người cómộtchút màu sắc của Thôi Nam Hiên thôiđãlàm nàng ái ngại. Tô Đồng thâm trầm thế nào cũng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, thôi chúc bạn Tô Đồng lần sau đầu thai vào truyện thanh xuân
Hoắc Minh Cẩm lên núi từ khi nào vậy?
Phó Vânanhtrở mình, chăn mỏngtrênngười tuột xuống đất, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê lại nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Ngô Đồng Hạc còn chưa dứt lời, vị phó giảng bên cạnhđãcười xùymộttiếng, "Huynh chắc chắn lần nào trò ấy cũng có thể đạt hạng nhấtthậtà? Ta thấy chưa chắc, tuổi cònnhỏ, hay hấp tấp, lần này chỉ là đề thi vừa hay rơi trúng vào phần trò ấy am hiểu thôi."
Bài giảng bắt đầu.
"anhtỷ nhi, làm cách nào đệ thi được hạng nhất thế? Mấy người Trần Quỳ còn là tú tài rồi cơ đấy! Sao muội còn giỏi hơi bọn họ vậy? Huynh còn tưởng mình đọc nhầm rồi cơ, tiên sinh dán bài văn của muội lên tường,trênđó còn ghi chữ "chuyền tay đọc", giờ học sinh trong thư việnđangthay nhau đọc bài thi của muội."
Đường núi gập ghềnh,khôngbằng phẳng như những con đường lớn trong phủ thành.
Trong lớp lác đác có bảy tám học sinh, thấy hai người họ ngồi sát vào nhaunóichuyện, ngước lên len lén nhìn bọn họ.
hắnthìthầm.
Nhưng màhiệntạinóira vẫn quá sớm, hơn nữakhôngđề phòngkhôngcó nghĩa làsẽtiết lộ bí mật,trênđời này, người đáng tin nhất vĩnh viễn chỉ có bản thân mình mà thôi.
May mà Viên Tam và Phó Vân Khải cũng tới, hơn nữa hai người Chung Thiên Lộc và Dương Bình Trung cao lớn, giúp đỡ hai người linh hoạt kia, cùng nhau tách vòng vây.
Trương đạo trưởng nằm thẳng cẳngtrênsập, giật chiếc trâm gỗ từtrênkhăn lưới xuống, gãi gãi đầu, cảm thấy vô cùng khoan khoái, thở phàomộthơi, trả lời: "Chắc thế, ta còn tưởnghắntới gặp ta! Ai ngờhắnđikhu nhà trọ, chẳngnóimộtlời, đứng dầm mưa cả buổi, đến kêu cũngkhôngkêumộttiếng.hắnthìthoải mái rồi, nhưng mà đám đồ tử đồ tôn của tathìsợ c·h·ế·t khiếp."
Mấy học sinh đường Đinh bá vai bá cổđivào, chạy tới cạnh Phó Vânanh, khóe mắt liếc qua Tô Đồng, trêu chọc.
Trương đạo trưởng dạo nàyđangnghiên cứu phương pháp bào chếmộtloại thuốc mới, tiếc rằng bên người chẳng có ai hưởng ứng, thấy nàng cũngkhôngmuốn nghe tiếpthìhơi thất vọng, lẩm bẩm: "Đúng là có người tới, nhưng Ngũ tỷ nhi như thế, bọn họ chẳng hỏi thăm được gì."
khôngkhí trong phòng rất dễ chịu.
Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt, gió núi thổi qua, những hạt mưa lớn nệntrênvành mũ lộp độp nặng nề.
Mưa càng lúc càng lớn, mấy lớp quần áotrênngười Hoắc Minh Cẩmđãướt đẫm, dán chặt vào người, làmhiệnra những cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, nước chảy đọng lạitrênnhững nếp gấptrênquần áo, chảy từtrênxuống như những thác nướcnhỏ.
Nàng vờ như tinthật, cònhắncuối cùng lại pháthiệnra ngay cả giả vờ đe dọa nànghắncũngkhônglàm nổi.
Bỗng vô số điểm sáng xuấthiệntừ bốn phương tám hướng, tiếng bước chân từ khắp phía ùa về phía hai người.
Chỉ cómộtbài thi, làm sao đủ để mọi người cùng đọc?
Sắp tới kì thi hội, Phó Vân Chươngđangchuẩn bị dự thi, mấy tháng naykhôngthể ra ngoài, ngày nào cũng ngồi trong phòng đọc sách. Y thuêmộtcăn nhà ở kinh sư, tiền thuê đắt đỏ nhưng được cái địa thế tốt, yên tĩnh. Trong viện trồng mai, lúc tuyến rơi, hoa mai nở khắp cành, hương thơm thanh nhã. Đám người hầunóiđó là điềm lành, lần này nhất định ysẽthi đỗ.
"anhtỷ nhi."
Hai đường Ất, Bính gió chiều nào che chiều ấy, đương nhiênsẽkhônglàm khó người nổi bật như Phó Vânanhnên cũng tới chúc mừng nàng.
"Nếu đại nhânkhôngchêthìcó thể dùng để che mưa."
Nàngnói: "Giảng chomộtngười cũng là giảng, giảng cho hai người cũng là giảng, vậy chẳng thà nhân giờ Ngọ ngày mai, chúng tasẽthảo luận ở ký túc xá, mọi người đều có thể tới nghe."
Vừa dứt lời,mộtđôi tay vén rèm, Phó Vânanhđira, trang phục chỉnh tề, khuôn mặt khi nãy đỏ bừngđãnhạtđi, sắc mặt bình tĩnh,nói: "Ta phảiđibây giờ, buổi chiều địnhđiTrường Xuân Quanmộtchuyến."
Tới khi tan học,khôngít người cảm thấy đọc thôi vẫn chưa đủ nên trực tiếp tìm Phó Vânanh, nhờ nàng giải đáp câu hỏi trong đề.
Viên Tam kéo tay áo lên, định chạy tới ôm lấy Phó Vânanh.
...
Người bán hàng rất tinh ý, thấy bên ngoài có vẻ như sắp mưađãlập tức bày đồ che mưa ra bán. Đấu lạp giá năm mươi vănmộtchiếc, áo tơi mỗi chiếc ba mươi văn, Vương Đại Lang sợ đồ nàykhôngbền nên mua thêm hai bộ dự phòng. Sức khỏe thiếu giakhôngtốt lắm, nếu mắc mưa nhất địnhsẽbị ốm.
"Dân chúng đủ ăn,thìvua chẳng đủ với ai. Câu này xuất pháp từ "Luận Ngữ", trong "Tứ thư tập chú" chú giải là dân giàu, làm gì có chuyện chỉ mình vua là nghèo được; dân nghèo, làm sao có chuyện chỉ mình vua là giàu nổi. Suy rộng ra đây là ý chỉ vua và dân làmộtthể thống nhất, lấy tiết kiệm để bù vào chỗ thiếu, là bậc quân vương, vốn nên thấu triệt điều này..."
"Thi nhập học được hạng nhấtthìkhôngnóilàm gì, giờ là kì thi toàn viện đó nha..."
Trong nháy mắt, mọi người chạy sạch.
"Chúng tađilấy nước ấm cho ngươi!"
BÌNH GIẢI:
Đối viết: "Bách tính túc, quân thục dữ bất túc? Bách tính bất túc quân thục dữ túc?"
khôngphải nàng muốn nghĩ nhiều nhưng nàng nhớ rằng trong những người Hoắc Minh Cẩm quen biết, hẳn chỉ có nàng có cái tên này.
Bài thi vừa được đưa xuống, học sinh lần lượt chuyền tay đọc. Có người đọc lâumộtchút, người phía sau tức tối kéo tay áohắn, thúc giụchắnnhanh lên.
...
Phó Vânanhcắt hoa đèn, đặt đèn bên cửa sổ, mở thư ra.
Nàng nhấn mạnh từ chữ.
Ai Công vấn ư Hữu Nhược viết: "Niên cơ, dụng bất túc, như chi hà?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mưa rơi, phía trước làmộtmàn mưa dài vạn trượng.
Giờ Ngọ ngày hôm sau, Phó Vânanhđitừ nhà ăn trở về phòng phía nam, trước việnđãvang lên tiếng ồn ào, đám học sinh chờ nàngđãlâu.
Viết: "Nhị, ngô do bất túc, như chi hà kỳ triệt dã?"
Càng lúc càng có nhiều học sinh vào lớp. Những học sinh đường Giáp quen biết Phó Vânanhcùng nhauđitới chúc mừng nàng, lần thi này Đỗ Gia Trinh xếp sau Phó Vân, từ nay họsẽkhôngrăm rắp nghe theo Đỗ Gia Trinh nữa.
Nàng vén lại tóc,đitới cạnh cửa, hé cửa, nhận thư từ tay Phó Vân Khải.
Nàng sửng sốt, đọc thư của Phó Vân Chương trước.
Hoắc Minh Cẩm đội đấu lạp, khoác áo tơi, ấn ngón tay xuống vành mũ, cheđiánh mắt nhìn xa xăm,nói: "Mới uống rượu, đừng để trúng gió vẫn hơn."
Phó Vânanhnghĩ ngợimộtlát, chắp tay hành lễ, "Hoắc đại nhân."
Về phần đường Đinhthìkhôngcầnnói, họ chỉ tiếckhôngthể công kênh Phó Vânanhlên vaiđira ngoài khoe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.