Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Diễn kịch
"Hành hình."
Triệu Kỳ rón rénđivào, thấy Thôi Nam Hiên im lặng lâu như vậy cũngkhôngbiết phải làm sao, trong lòng cómộtcảm giác kì quái, nhất là khi nhìn khuôn mặt Phó Vân, nhìn thấy "y" ngủ say tới mức má cũng đỏ lênthìcàng thấy kì quái hơn.
Nghe thựcsựkhônggiống những việc mà Phó Vân có thể làm, Triệu Kỳ kinh ngạc, nhìn "y" chằm chằm.
Phó tứ lão gia hằng năm vẫn dẫn thuyền hàng, quen biết rộng nên nhanh chóngđãnghe được tin về kết cục của Phan Viễn Hưng -hắnchết trong tay Cẩm Y Vệ, Hoắc chỉ huy sứ tự tay g·i·ế·t.
Thiếu niênđira ngoài.
"Hoắc đại nhân..." Phó Vânanhthử sửa lại xưng hô, thấy tùy tùy xung quanh thả lỏng, nàng hơi nghi hoặc trong lòng, ngón tay sờ vàomộtphong thư giấu trong tay áo.
Hoắc Minh Cẩm tiện tay nhấc ly sứ Thanh Hoa lên, mắt vẫn nhìn Phó Vânanh, chờ nàng lên tiếng.
Chém đầu chẳng có gì hay ho,mộtđao của đao phủ hạ xuống, máu tươi vợt ra, "Lọc cọc lọc cọc", đầu người rơi xuống, lăn lông lốc tới tận mũi giày của Cẩm Y Vệ.
Triệu Kỳ ngẩn ngơ.
Nàng ngẩn ramộtchút, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Minh Cẩm, nhất thờikhôngbiết nênnóigì.
Hoắc Minh Cẩm ngồi sừng sững phía trước cửa sổ, tay đểtrêntay vịn lộ ra khớp xươngrõràng, tay áo bó lại bằng da hươu, ngón tay cong cong, đặt lên chuôi kiếm, dường như sẵn sàng giao đấu với người khác bất kì lúc nào. Sắc mặt chàng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về đám ngườiđangchen chúc dưới tầng, bên sườn mặt làmộtvệt râu mờ.
Thôi Nam Hiên dường như cũng giật mình, cúi đầu nhìn bàn tay mình chằm chằm, mày khẽ nhíu lại, chậm rãi thu tay vào tay áo.
Phó Vânanhcúi đầu, đẩy lại lá thư mà đêm quađãviết suốt cả đêm vào sâu trong tay áo, từ từnói: "Tiểu tử cũngkhôngbiết có nghe lầm haykhông, chỉ loáng tháng nghe thấy hai ngườinóigiọng miền Bắcnóimấy lời kì quái."
Còn chưanóixong, trong đầu bỗnghiệnlênmộttia chớp trắng chói lòa, trong giây látđãhiểu ra.
Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn nàng.
Hoắc Minh Cẩmkhônggiếthắn.
Tri phủ Phạm Duy Bình lúng túng,khôngbiết có nên đứng ra hòa giải haykhông.
Nàng ngẩn ra lần nữa, rùng mình.
Phó Vânanhcũngđãquên cái tên Phan Viễn Hưng này từ lâu.
Hoắc Minh Cẩm chắc chắnđangchờ đợi ai đó, người nàyđãgiữ Phan Viễn Hưng bên cạnh, có thể là muốn dùng Từ Duyên Tông làm mồi nhử để thu hút thuộc hạ của Định Quốc, thu về dưới trướng của bản thân.
"Tiên sinh, học sinhkhôngbiết Phó Vânkhônguống được, lúc nãy mới rủ rê ép đệ ấy uống mấy chén thành ra đệ ấy mới thất lễ trước mặt tiên sinh như thế, mong tiên sinh thứ lỗi."
Hoắc Minh Cẩm ừmmộttiếng, bảo tùy tùng đóng cửa lại, "Kể lại những gì ngươi nghe được."
Cái gã Phó Vân này xưa nay lãnh đạm như băng, có bao giờ lộ ra cái vẻ yếu ớt như thế này trước mặt người khác đâu cơ chứ?
Thôi Nam Hiên nhíu mày, có ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.
Dù thế nàođichăng nữa, thời khắc ấy, Phó Vânanhđãhiểu ra, thiếu niêntrênpháp trườngkhôngphải Từ Duyên Tông thựcsự.
Nhà cửa im ắng,khônggian lặng ngắt như tờ.
Gã tùy tùng nhìn ông ta, nhàn nhạt ừmmộttiếng rồi nhìn tiễn ông ta ra tận ngõ.
Nàng nâng tay lên, ngón tay phải đặt lên tay áo trái, "Hoắc tướng quân..."
mộtngười đàn ông đội mũ nỉ rộng vànhđivề phía trước, nângmộtchiếc khay bằng trúc, "Đại nhân."
Ánh mắt sắc như dao lướt qua mặt nàng, áp lực tới mức khiến người ta ngạt thờ.
Quan viên trong phòng nhìn nhau.
hắnngập ngừngmộtchút rồi mớinóitiếp, "Tiểucônương tiểu nhân suýt nữa hại c·h·ế·t lần trước chính là emgáicủa Phó Vân, ngũ tiểu thư Phó gia, cũng chính là tiểucônương mà Nhị giađãgiúp tiểu nhân cứu lên."
Người đàn ông đội mũ nỉ gãi đầu, "Phó Vân đúng là người huyện Hoàng Châu, nhưnghắncó emgái, người emgáinày được đón từ Cam Châu về,hiệngiờđangtu đạo với Trương đạo trưởng."
Hay Thẩm đảngđãphát giác chuyện Diêu Văn Đạt mượn sứchắn?
Nhưng người thựcsựchuyện bé xé ra tothậtra lại là chàng. Từ Duyên Tôngđãchính miệngnóivới chàng, nàng c·h·ế·t rồi, c·h·ế·t ngay mùa đông năm ấy.
Người này lợi dụng Từ Duyên Tông cũng được,thậtlòng thương cảm cho người thân của bạn tốt nên bảo vệ cho Từ Duyên Tông cũng được...
Nàng bịa ra mấy câu nửathậtnửa giả, đại loại là có mấy người cảm thấy tức giận, bất bình, oán hận vì cái c·h·ế·t của cả nhà Định Quốc Công, trong đó còn đề cập tới Thẩm Giới Khê.
Đám thuộc hạ tức giận nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn bình tĩnh,trênmặtkhôngbiểuhiệnbất cứ cảm xúc nào, xua tay.
Nàng cảm thấy phía sau luôn có mấy luồng ánh mắtđitheo mình, bước châm chậm rãi,khôngquay đầu lại, thong thảđira ngoài, mãi đến khi bên tai nghe "Cạch"mộttiếng, cửanhẹnhàng đóng lại mới từ từ thở dàimộthơi.
Chỉ trongmộtthời gian ngắn ngủi, bảy tám giả thiếtđãxoay vần trong đầu Thôi Nam Hiên,hắncau mày, dẫn mấy người Thạch Đầu rời khỏi phòng.
Lúc này nhìn kỹ "y" mới pháthiệnra "y"khôngchỉ là tuấn tú như mọi người vẫnnói, người này mi thanh mục tú, tuổi cònnhỏnên đường nét chưa phát triển, có chút cảm giáckhôngphân biệt được nam nữ. Tới khi lớn lên, chắc chắnsẽtrở thànhmộtngười phong lưu hào hoa, nếu là congái, hẳnsẽlàmộtngười congáiyêukiều diễm lệ...
Cứ như phải bỏng, Triệu Kỳ bước sang bên cạnh vài bước, né tránh, bảo tiểu nhị đỡ Phó Vân ra sau bình phong nghỉ ngơi. Bên đó có giường.
Dùng ngôn ngữ địa phương của Hồ Quảng để miêu tả, "y" ngang ngượcthậtsự.
Giờ tự nhiên lại mở miệng gọi tên nàng, Thôi Nam Hiên nhất định là cố ý.
Bàn tay trong tay áo siết chặt, hy sinh bao nhiêu người,hắnmới có thể giữ được tính mạng, ngay cảanhtỷ nhi cũng c·h·ế·t rồi...
Thôi Nam Hiên trầm mặckhôngtrả lời, đột nhiên cúi người nhấc chiếc căn mỏng lên, phủ xuống người Phó Vânanh.
Phó Vânanhtrở lại phòng bao, ngón tay day day ấn đường.
Thôi Nam Hiên cau mày,đitới trước giường, vén rèm lên.
Hoắc Minh Cẩm nghe xong mặtkhôngđổi sắc nhưng nơi đáy mắt lại ánh lênmộtsựthất vọng khó nhận ra, chỉ trong chớp mắt như tia sét sớm mai.
...
"Dẫnhắnsang phòng bên cạnh."
Gần như vậy, có thể nhìn thấy giữa đôi mày của người này mang theo mấy phần mệt mỏi, ánh mắt tuy hung dữ, đáng sợ nhưng lại trống rỗng, có cảm giác nhưmộtvị thầnđangvén mây nhìn xuống thế gian, cao quý lạnh lùng,khôngcó bất cứ tình cảm gì.
Lời chưanóira bị nuốt trở lại.
Phó Vânanhkhôngthểkhôngcảm thấy may mắn rằng lá thư vừa rồi là do gã ăn mày đưa.
Nàng xoay ngườiđitheo Cẩm Y Vệ, mớiđiđược hai bước, phía sauđãvang lên giọngnóiôn hòa quen thuộc, "Vân ca nhi, lại đây."
hắncòn nhớ hồi Thẩm Giới Khê mới gia nhập Nội Cácđãdùngmộtphong thư giả mạo để hãm hại môn sinh xuất sắc nhất của thủ phụ Trương Trinh, lợi dụng cơ hội này để lật đổ thứ phụ rồi ngồi vào vị trí ấy.
Phó Vânanhra sau bình phong nằm nghỉ, Vương Đại Lang vào trong hầu hạ, cởi giày, lấy nước ấm lau mặt cho nàng.
Nàng giật mình,khôngbiết tại sao đám tùy tùng lại giận dữ đến thế,đangyênđanglành, tự nhiên mặt mày biến sắc hết cả là sao?
Hoắc Minh cầm cố ý "g·i·ế·t" Phan Viễn Hưng trước mặt mọi người nhưng thực rađãcứu người nọ, còn giữ lại bên người làm tùy tùng.
Phó Vânanhvừa nãy cố tình uống nguyênmộtbình rượu hoa quế, hai má đỏ bừng, trôngkhôngbình tĩnh như thường ngày, đôi mắt ngập nước long lanh, trông có vẻ yếu ớt đáng thương. Ấn đường cũng đỏ lên, giống nhưmộtvệt chu sa đỏ thắm.
Đáng tiếc nàngkhôngcó cách nào để thay đổi suy nghĩ của Phó Vân Chương.
Cách tấm chăn, tay phảihắndừngtrênvai nàngmộtlát.
Phó Vânanhthưa: "Chỉ mong có thể giúp được cho các vị đại nhân."
Người cũng c·h·ế·t rồi, nỗi oán giận trong lòng Phó tứ lão gia tan thành mây khói.
Phó Vânanhhơi cúi đầu, chắp tay chào hỏi Thôi Nam Hiên rồiđithẳngmộtmạch ra khỏi phòng bao.
Cốc cốc mấy tiếng, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ.
Trong quán rượu, mấy người Triệu Kỳ nhìn ra cửa sổ, thở dài cảm thán mấy câu, bảo tiểu nhị mang rượu nóng và thức ăn lên, an ủi mấy thiếu gia tuổi cònnhỏ.
Biết trước làkhôngcó hy vọng gì nhưng đôi khi vẫnkhôngthể khống chế bản thân, vẫn cứ kỳ vọng, sau đó hết lần này tới lần khác nhìn thấy hy vọng bịhiệnthực đập tan, miệng vết thương rách ra rồi lại khép lại, khép lại rồi lại rách ra, vĩnh viễnkhôngcó ngày đóng vảy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Hoắc Minh Cẩm vừa đứng dậy, nghe thấy Thôi Nam Hiên gọi Phó Vânanh, ngữ khí lại vô cùng gần gũi như thếthìhơi nhíu màymộtchút, nhìn sang Phó Vânanhđangkhó xử, "đi."
Sắc mặt thiếu niên tối lại, lộ vẻkhôngvui,nói: "Ta có chừng mực nên chưanóivới nhị ca mà."
Dưới tầng, giữa tiếng ồn ào nhốn nháo vẫn có thể nghe thấyrõràng tiếng mài đao của đao phủ,mộtlần lạimộtlần, sắc đến chói tai, thấm vào tâm can.
Lúc này, ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập vọng vào, Thạch Đầu dẫn theo hai thuộc hạ chạy vào phòng, tới bên cạnh Thôi Nam Hiên,thìthầm vào taihắn: "Đại Nhân, bên chùa Bảo Thông Thiềnkhôngcó gì hết, tiểu nhânđãtìm được gã ăn mày kia, thư tới từ Thẩm gia." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phòng bao bên cạnh dường nhưkhôngcó ai, Phó Vânanhcúi đầu, rảo bướcđivề phía ngạch cửa.
hắnđội mũ nỉ, vành mũ sụp xuống,khôngnhìnrõtướng mạo, dường như cũng có ngụy trang, nhìnkhônggiống lắm, nhưng Phó Vânanhvẫn nhớ đôi tay kia.
Tùy tùng tra hỏimộtlúc lâu, cảm thấy nàngkhôngnóidối, có người nào tự dưng ăn no nhàn rỗi đem chuyện nàyđilừa Cẩm Y Vệ làm gì, hơn nữa cách ănnóicủa thiếu niên trước mặt này gãy gọn đường hoàng, y phục chỉnh tề, nhìn thôiđãbiết làmộtthiếu gia nhà giàu có ăn có học, hẳnsẽkhôngnóidối cho vui.
Phạm Duy Bìnhnóivới gã tùy tùng phụ trách tiễn khách: "Hạ quan cáo từ, nếu đại nhân còn có gì muốn sai bảo, xin cứ báo cho hạ quan biết."
Phan Viễn Hưng vội chắp tay xin lỗi, "Tiểu nhân vô lễ."
Lời này đương nhiên lànóivới Phó Vânanh.
"Chuyện này tiểu nhânkhôngbiết, việc của Nhị gia, tiểu nhânkhôngdám hỏi nhiều."
Minh Cẩm ca ca trầm mặc ít lời trước kia quả nhiên vẫn chưa mất lương tri. Thiếu niên từng đồng giữ bí mật cho nàng, ân cần đỡ nàng từtrêncây xuống, vẫn chưa thay đổi.
Nàng nhớ Từ Duyên Tông từngnói, hộ vệ nhà bọn họ tảnđikhắp nơi, chỉ cần nàng và nó chạy thoát khỏi Cam Châu, chắc chắnsẽcó người tới đón, có lẽ người tới đón kia chính là Phan Viễn Hưng.
Huynh ấy chỉ bị thù hận thiêu đỏ con mắt nên có hơi nhiều hành động cực đoan mà thôi.
Ai cũng biết "y" tài năng xuất chúng, taykhôngrời sách, tỉnh táo uyên bác, bình thường nhìn "y", chỉ thấy "y" khí độ thong dong,anhkhí bừng bừng, nhìnthìcó vẻ tao nhã nhưng bên trong lại hung dữ,khôngbao giờ chịu thiệt. Rất nhiều người bất mãn với "y", Chu Đại Langkhôngphải là người duy nhất, nhưng những người có ý đồ bắt nạt "y" đều nhanh chóng bị phản đòn. Nhập học chưa tới nửa năm, "y"đãnổi bật trong đám học sinh mới vìsựxuất sắc của mình, thậm chí còn làm lung lay địa vị đường trưởng đường Giáp của Đỗ Gia Trinh, tuổithìkhônglớn nhưng tính tình táo bạokhôngai bằng.
...
Người đàn ông đội mũ nỉ cúi người, khẽnói: "đãtra xét trong ngoài rồi ạ, ngoại trừ mấy thư sinh tụ tập ởmộtchỗ chửi mắng Thẩm các lão và Hoàng thượngthìkhôngcó gì khả nghi. Phó Vân này tiểu nhân chưa gặp bao giờ, tuổihắncònnhỏnhư thế, lại còn là người Hồ Quảng, giọng toàn khẩuâmHồ Quảng,khôngthể là người được cài vào."
Là Thôi Nam Hiên.
Chuyện này khiến Phó Vânanhcảm thấynhẹnhõm hơn nhiều, gánh nặng đètrênvai nàng bỗngnhẹhẳnđi.
nóicách khác, Phó Vân lần này là chuyện bé xé ra to.
...
Cuối phố Tào Lương,mộttòa nhànhỏ.
Trong phòng lập tức im phăng phắc,khôngkhí bỗng trở nên căng thẳng.
Phải chăng Thẩm giađãpháthiệnra những việchắnlàm gần đây nên mới dùng phong thư này để cảnh cáo?
Triệu Kỳ há hốc miệng, Thôi tiên sinh liệu có biết cáchhắnđắp lại chăn cho Phó Vân nhìn có vẻ... hơi dịu dàng haykhông?
Lúc ấy nàng suýt nữa bị Phan Viễn Hưng b*p ch*t, làm sao có thể quên được đôi tay làm nàngkhôngthở nổi ấy?
"Nhưng mà cómộtchuyện, tiểu nhânkhôngbiết có nênnóihaykhông..." Người đàn ông đổi mũ nỉ chần chừmộtchút, ấp úng.
Nghe thấy giọngnóicủa người kia, mấy người Triệu Kỳđangxắn tay áo nhảy lên ghế la lên hét xuống đùa nghịch bỗng ngây ra, mặt đỏ bừng, vội vàng sửa sang lại vạt áo lộn xộn, ngoan ngoãn đứng xuống thi lễ.
mộtthiếu niên dáng người dong dỏng bước ra khỏi phòng, thiếu niên vừa gầy vừa đen nhưng có lẽ bởi màu da quá tối nên đôi mắt lại càng có vẻ trong trẻo, giống nhưmộtcặp ngọc trai đen giữa dòng sôngâmu.
Đôi mày Phó Vânanhnhíu lại.
Hoắc Minh Cẩm khép mắt lại, ly trà đập xuống bàn ầmmộttiếng.
Chẳng lẽ là vì hai chữ "tướng quân"?
Đám người đứng xem nín bặt, phụ nữ bịt chặt mắtkhôngdám nhìn, đàn ông nuốt khan,mộtlúc sau mới thốt nên lời.
Chàng hoàn toànkhôngquan tâm tớisựchen ngang bất chợt của Thôi Nam Hiên.
Mấy binh sĩ Cẩm Y Vệ đứng thẳng lưng, tay đặttrênchuôi đao,đituần tra dọc hành lang.
Gã sai vặt ra mở cửa.
Triệu Kỳ trả lời, nhìn về phía bình phong ngăn cách, "Tiên sinh, có cần gọihắndậykhông?"
Cánh cổng đóng chặt từ từ mở ra, tri phủ phủ Võ Xương Phạm Duy Bình dẫn theomộtđám tùy tùng, binh sĩ ra khỏi cửa, bước xuống thềm đá.
Chương 73: Diễn kịch
Trong phòng bỗng có tiếng sột soạt, nghe thấy tiếng mở cửa, đám tùy tùngẩnthân trong góc bước ra nghênh đón, "Nhị gia,khôngcó gì bất thường."
...
sựcăng thẳng sau vụ chém đầu chỉ kéo dài đượcmộtlát, đám người tản ra, sai dịch nhanh chóng bắt tay vào quét dọn, vết máu nhanh chóng bị rửa trôi, phố Tào Lương khôi phục vẻ yên bình thường ngày.
Tuy ykhôngmuốn đặt chân vào chốn quan trường, hơn nữa còn giúp Diêu Văn Đạt truyền tin, nhìn nhưkhôngthiên vị bên nào nhưng nếu thựcsựđể y chọn, y hẳnsẽchọn Thẩm đảng.
Trong sương phòng bỗng vang lên tiếngnóichuyện, cửa thông ra hành lang mở ra.
Đao phủ là người giàu kinh nghiệm, động tác dứt khoát, Từ Duyên Tông thậm chí còn chẳng kịp hétmộttiếngđãđầumộtnơi mìnhmộtnẻo, hồn rời khỏi xác.
Cho tới tận khi nãy, trong phòng bao, khi nàng nhìn thấy gã tùy tùng dâng trà lên cho Hoắc Minh Cẩm kia mới nhớ tới cái kẻ tên Phan Viễn Hưng đó.
Thôi Nam Hiên cúi xuống nhìn Phó Vân, trầm mặc hồi lâu.
Thẩm Giới Khê quả nhiên vẫn luôn đề phònghắn, cũng chỉ có người Thẩm gia mới có thể bắt chước chữ viết củahắngiống đến vậy, giống tới mức có thể làm giả.
"Nhị giađangxử lý công văn ở phòng bên cạnh."
Đôi tay quen thuộc kia lạihiệnlên trong đầu lần nữa.
Đám tùy tùng lập tức cúi đầu lui ra.
Thiếu niên mỉm cười, khuôn mặt đen sìkhôngthểhiệncảm xúc gì, "Vô lễ cái gì, Từ Duyên Tông c·h·ế·t rồi."
Hơn nữa còn say khướt, gần như biến thành người khác đến nơi hiểukhông?
"khôngđược!" Thiếu niên chưa dứt lời, Phan Viễn Hưngđãvội vàng cắt ngang, "Thiếu gia, tuy "Từ Duyên Tông"đãchết nhưng ai mà biết được bên phủ Giang Lăng còn cái bẫy nào haykhông? Để cứu thiếu gia, Nhị gia gánh chịu biết bao nhiêu nguy hiểm thiếu giakhôngphảikhôngbiết, sao lại phải vì chút chuyệnnhỏmà làm hỏng kế hoạch của Nhị gia..."
Nàng thà trở mặt với Thôi Nam Hiên.
Phó Vânanhtừng nghe Phó tứ lão gia kể, Phan Viễn Hưng là hộ vệ ở phủ Định Quốc Công trước kia, lúc Định Quốc Công gặp chuyện,hắnở bên ngoài nên may mắn tránh thoát. Ở bến tàu hôm ấy, Cẩm Y Vệ giăng bẫy truy đuổi Phan Viễn Hưng vốn là để bắt hết những ngườiđangbảo vệ Từ Duyên Tông.
Hoắc Minh Cẩm ngồi sững ở đó hồi lâu, trà trong tayđãnguội lạnh.
Hoắc Minh Cẩm liếc mắt ra hiệu,mộtgã tùy tùng bước ra, nhìn Phó Vânanhrồi kéo nàng ramộtbên tra hỏi cẩn thận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên ừmộttiếng, nhìn xung quanh, "Nhị ca đâu rồi?"
Cuối cùng cũng hiểu ra, nàng thả lỏng, vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơimộtchút nhưng bởi trong lòngnhẹnhõm, hơn nữa hai ngày này suy nghĩ miên man khiến nàng quá mệt mỏi, khi nãy lại vừa uống rượu, thựcsựngủ thiếpđi.
Nếu Phạm Duy Bình có thể đọc được suy nghĩ của Phó Vânanh, ông tasẽhiểu nàng căn bảnkhôngcần cáisựtử tế của Thôi Nam Hiên.
Cẩm Y Vệ khom lưngđitừ đằng sau lại,thìthầm vào tai chàng.
Việc công khai xử trảm Từ Duyên Tông cũng giống như việc "g·i·ế·t" Phan Viễn Hưng, chỉ làmộtvở kịch dùng để che giấu tai mắt của người đời, lừa gạt Thôi Nam Hiên, Thẩm Giới Khê và cả vị Hoàng đế chốn thâm cung kia nữa, tất cả đều dùng để bảo vệ Từ Duyên Tông.
Cái lần gặp nạn ở bến tàu đó, nàng dứt khoát nhảy xuống nước chạy trốn, sau đó tuy rằngkhôngsao nhưng Phó tứ lão gia vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, nhiều lần phái ngườiđihỏi thăm xem cái kẻ tên Phan Viễn Hưng kia cuối cùng bị giảiđiđâu.
Nàng ôm chiếc gối trúc hoa mai, ngửa mặt lên, từ từ nhắm mắt lại.
Phó Vânanhđứng sau ghế bành vẫn chưa nghĩ ra phảinóisauđãthấy Hoắc Minh Cẩm nghe thuộc hạ bẩm báo xong bỗng quay lại nhìn.
Nếu như thựcsựnhận Thôi Nam Hiên là thầythìtrong mắt người đời, Phó Vân đương nhiênsẽbị coi là người của Thẩm đảng, cho dùhiệngiờ Thôi Nam Hiên và Thẩm Giới Khê có mâu thuẫn ngầm gì haykhông, bọn họ vẫn hướng về cùngmộtlợi ích, lợi ích chungsẽbuộc bọn họ lại với nhau.
Dáng ngủ này, rất giốngmộtngười.
Phạm Duy Bình mỉm cười, chuyện Thôi Nam Hiên tới Giang Thành thư viện dạy học vốn là do ông ta đề nghị, gật đầunói: "Hóa ra là học sinh của đại nhân."
Trong lòng thầm nghĩ, trước mặt bao nhiêu người thế này mà Phó Vân dám làm Thôi đại nhân mất mặt, Thôi đại nhân còn là thầy dạy của "y", sau này Thôi đại nhân chắc chắnsẽkhôngđối xử tử tế với "y". Quả nhiênkhônghổ là học sinh của cữu gia gia, cá tínhthậtmạnh mẽ.
Trước giườngđãbuông rèm, gió nhènhẹthổi vào qua khe cửa lay động tấm rèm mỏng, có thể thoáng nhìn thấymộtngườiđangnằm nghiêngtrêngiường ngủ say, chiếc chăn mỏngtrênngườiđãtuột ra, trượt xuống phía chân giường.
Thôi Nam Hiên vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn theo bóng Phó Vânanhđitheo Hoắc Minh Cẩm ra ngoài nhưng cũngkhôngtức giận, quay đầu, chạm phải ánh mắt dò xét của Phạm Duy Bình, thản nhiên nhìn lại, "Người này là học sinh ở Giang Thành thư viện."
Người đàn ông đội mũ nỉ vội cẩn thận kể lại chuyện đón vợ và congáicủa Phó lão đại về, "Phó gia này chỉ có Phó Vân Thái là con đẻ, những thiếu gia khác đều được nhận nuôi. Lần trước ở bến tàu..."
mộtthiếu nhiên say rượu chạy tới làm loạn trước mặt Cẩm Y Vệ cũngkhôngphải chuyện gì lớn.
Chối từ mấy câu,khôngdám nhìn Hoắc Minh Cẩm lần nào nữa, nàng xoay người ra ngoài.
khôngnhữngkhônggiết mà còn giữ lại bên mình.
Vì thế vụ xử trảm công khai hôm nay mới kì lạ tới vậy, hoàn toànkhônggiống với phong cách làm việc của Cẩm Y Vệ.
"Chém! Chém! Ôi chao,thậtđáng sợ, chỉmộtđao, còn nhanh hơn g·i·ế·t lợn!"
"Đón về năm nào?"
hắntrầm mặc trong giây lát, xoay ngườiđimất.
Thiếu niên nhíu màynói: "Ta thấy chưa chắc, đám người Thôi Nam Hiên bị lừa rồi, nhị ca còn định xử lý công văn gì nữa?"
Mấy tiểu thiếu gia nhất quyếtkhôngchịu thừa nhận mình sợ hãi nhưng sắc mặt tái métđãtố cáosựhoảng loạn trong lòng họ. Mấy thiếu gia lớn hơn cười ha ha, chạy đuổi nhau khắp phòng, ầm ĩmộttrận.
Binh sĩ nhặt đầu người lòa xòa tóc tai, đưa lên đài, lát nữa còn phải treo lên cổng thành mười ngày để dân chúng lấy đó làm răn đe.
Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, lãnh đạmnói.
Hóa ra bốn năm ngoài đàn ông đầu đội mũ nỉ, người mặc áo khoác ngắn tay, giả trang thành tùy tùng này vẫn luônẩnthân trong góc, giám sát động tĩnh xung quanh quán rượu.
"Vân ca nhi, lúc nãy đệđiđâu thế?"
Phó Vân Chương ngoài mặtthìôn hòa nhưng thựcsựrất quyết đoán, từ lời ăn tiếngnóibình thường của y và những gì y kể trong thư về những buổi bàn luận thú vị với các nhân vật nổi bật trong Thẩm đảng, ykhôngchỉ thích văn chương của Thôi Nam Hiên mà còn có chung chính kiến với Thôi Nam Hiên, ngoài ra bởi cùng xuất thân từ Hồ Quảng, nên càng dễ dàng trở nên thân thiết với Thẩm đảng.
"Phó Vân say rượu, mới ngủ rồi ạ."
Nàng ngước mắt lên, ánh mắt bất ngờ bắt gặpmộtđôi tay, mày vô thức nhíu lại, trong lòng cómộtcảm giác quen thuộc kì lạ.
Xem ra, Hoắc Minh Cẩmđãhoàn toàn khống chế được Cẩm Y Vệ, ít nhất là toàn bộ người trong Bắc Trấn Phủ Tyđãphục tùng Hoắc Minh Cẩm, nếukhôngngười nàyđãchẳng thể bao che cho Phan Viễn Hưngmộtcách trắng trợn như thế.
[1] Xuất phát từ câu: Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân, nghĩa đen là lũ lụt lại cuốn vào miếu Long Vương, ngườimộtnhà lạikhôngbiết ngườimộtnhà, ýnóihai bên vốn là ngườimộtnhà nhưngkhôngnhận ra nhau nên nảy sinh xung đột.
Lũ lụt lại cuốn vào miếu Long Vương [1], Phan Viễn Hưngkhônghiểu sao lại b·ắ·t· ·c·ó·c nàng, sau đó lại rơi vào tay Hoắc Minh Cẩm.
Sớm muộn cũng cómộtngày,hắnphải tự tay đâm c·h·ế·t Thẩm Giới Khê, tự tay báo thù cho người nhà vàanhtỷ nhi.
Cửa mở ra, người đàn ông mặc đạo bào màu xanh lãnh đạm quét mắtmộtvòng trong phòng, hỏi: "Phó Vân đâu?"
"Thưởng cho ngươi." Tùy tùng trở lại bên cạnh Hoắc Minh Cẩm báo cáo mấy câu rồi quay lại chỗ Phó Vânanh, lấymộtnén bạc ra đưa cho nàng.
Triệu Kỳ nghĩ ngợimộtchút, vội vàng đuổi theo. Khi nãy Phó Vân chạy lên tầngnóilinh tinh trước mặt mấy vị quý nhân, chắc làđãkhiến tiên sinh tức giận, giờ còn say đến nỗi bất tỉnh nhânsự, tiên sinh nhất địnhkhôngvui vẻ gì,hắnphảinóiđỡ cho Phó Vân vài câu mới được, dù sao cũng là dohắnđưa Phó Vân ra ngoài chơi,hắnphải chịu trách nhiệm.
Tùy tùng xung quanh cau mày quắc mắt, tay siết chặt lại, khớp ngón tay kêu lách cách, nhìn nàng căm giận, gằn giọng: "Thằng nhóc này!"
Hoắc Minh Cẩm vẫn lãnh đạm.
Vết sẹotrêntay gã tùy tùng kia, ngay cả khớp xương nơi ngón tay có vết chai do dùng đao, đường cong kì lạtrênlòng bàn tay... tất cả đều giống hệt Phan Viễn Hưng.
Hơn nữa tiếngnóicũng giống, tuy rằng khinóichuyện, gã tùy tùngđãcố thay đổiâmđiệu nhưng nàng vẫn nghe đượcsựtương đồng trong đó.
Nàng nhận chén trà, nhấpmộtngụm, "Uốngmộtbình rượu, khí nóng bốc lên đầu, khi nãy lại nghe người khácnóimấy câu đại nghịch bất đạo, nhất thời khí phách nổi lên, chạy lêntrêntầngnóivới mấy vị đại nhân... Cũngkhôngbiết có gặp rắc rối haykhông..."
Về phần Phó Vân,hắnđãquên lâu rồi.
Phan Viễn Hưngđangcanh gác trong viện nhìn thấyhắnvội vàng bước tới nghênh đón, "Thiếu gia", rồi lại nhìn xung quanh, khẽnói, "Từ nay về sau thiếu giakhôngcần trốn chui trốn lủi nữa rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai đêm nay nàng nghĩđinghĩ lại trăm ngàn lần xem nên trả lời ra sao, từng câu từng chữđãđược cân nhắcrõràng, tự tin rằngsẽkhôngcó sơ hở,trênmặt cố ý thểhiệnsựsợ hãi và căng thẳng, bị gã tùy tùng ép hỏi, ban đầu là ung dung trả lời, sau đó lại vấp váp, dường như bị Cẩm Y Vệ làm cho sợ hãi nhưng từ đầu đến cuối luôn xác định mình chính tai nghe được có người bàn bạc làm thế nào để cứu Từ Duyên Tông.
Thiếu niên nằm nghiêngtrêngiường, mắt nhắm lại, bình yên ngủ, mặt đỏ bừng giống như thoamộtlớp phấn, ôm chặt chiếc gối dựa trong lòng, hoàn toàn khác hẳn với tác phong xa cách thường ngày, lúc ngủ say lại có vẻ ngoan hiền dễ thương.
Đúng là vì dịu dàng nên mới kì quái, tới cảkhôngkhí trong phòng cũng trở nên kì quái, khiến cánh tayhắnnổi da gà... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhthở phào, có thể tránh được Thôi Nam Hiên đương nhiên là tốt hơn cả.
Theo thỏa thuận ban đầu, Hoắc Minh Cẩm bảo vệhắn,hắnsẽngầm giao quyền chỉ huy toàn bộ những người trung thành với phủ Định Quốc Công cho Hoắc Minh Cẩm. Hậu nhân duy nhất của phủ Định Quốc Công làhắncũng phải nghe lời Hoắc Minh Cẩm,khôngđược tùy ý làm bậy.
mộtngười khácđitới, chắp taynói: "Nhị gia, Phó Vânkhôngnóidối, trong dân chúng tới xem thựcsựcómộtđám thương nhân từ phương bắc tới phủ Võ Xương lấy hàng, họ cũng đúng là thương cảm cho Định Quốc Công nhưng dù sao chỉ là lờinóingoài miệng, khoác lác mà thôi,khôngdám làmthật."
Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, "nói."
Triệu Kỳ đưa nàngmộtly trà.
hắnxoay ngườiđira ngoài, thất thần nhìn tấm bình phong lớn thêu tranh sơn thủy trong giây lát.
Triệu Kỳ ho khan mấy tiếng, bỗng cảm thấy hơi gượng gạo, giọng cũng nghẹn lại: "Đệ, đệ đúng là saythật..."
Chàng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, từ từ đứng dậy.
Giờ Tông ca nhi an toàn rồi.
Thôi Nam Hiênkhôngtrả lời, bước về phía sau bình phong.
"Chémthậtluôn rồi!"
Chậm rãi đưa mắtđinơi khác, nàng cố gắng ép cái cảm giác quen thuộc mơ hồ này xuống,khôngnghĩ nhiều,nóitiếp, "Tiểu tử..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.