Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Chúc thọ
Thôi Nam Hiên muốn tìm thấy thi cốt, nhưnghắnvẫn quan tâm tới con đường làm quan của mình hơn.
Các vị tiểu thư Phạm gia ủn đẩy lẫn nhau, ngượng ngùngkhôngdámđira. Triệu Thúc Uyển liếc mắt nhìn xung quanh, đứng dậy bước ra, dựa sát vào Triệu Thiện làm nũng: "cômẫu, chúng con gặp nhau rồi, Vân ca nhi cònnhỏtuổi hơn con nữa."
Triệu Kỳ khẽ gắt, gạt tay em họ ra.
Phạm tiểu thiếu giađangchơi với nha hoàn lại bị lôi ra phòng khách, nên nhăn nhó, tỏ vẻkhôngvui.
Vương Đại Lang thưa vâng, đỡ Phó Vânanhngồi vàomộtgóc rồi chạy về hậu viện quán rượu.
Trước cửa sổ tầng hai, Triệu Kỳ lắc đầu, thở dài, khẽnói: "Nhìn qua thấy cònnhỏhơn chúng ta nữa..."
Phó Vânanhhơi nhíu mày.
Cẩm Y Vệ bêmộtchiếc ghế bành kê tới trước cửa sổ, Hoắc Minh Cẩm vén góc áo choàng, đặt trường kiếm trong tay lên bàn, ngồi trước cửa sổ,nói: "Chuẩn bị hành hình."
Các tiểu thư mặt đỏ bừng, vội vàng mở quạt che mặt, khẽthìthầm với nhau đằng sau chiếc quạt. Các thái thái mỉm cười gật đầu, đám nha hoàn bà tử chụm đầu ghé tai bàn tán.
Hôm nay là sinh nhật Triệu Thiện, bà mặcmộtchiếc áo lụa quý màu lam thêu hoa văn chữ thọ, trước ngực đeomộtmiếng ngọc bội hình con bướm, tóc búi cao, bọc khăn trùm đầu, mang đai buộc trán mạ vàng, ngồi trong phòng chính,nóichuyện với các con dâu trong nhà. Các cháu trai cháugáiđứng xung quanh cười đùa vui vẻ.
, để cháu trai ra đón tam gia gia cũng được."
Người hầu Phạm gia nhận ra phu xe, vội chạy ra đó, "Lão thái gia hôm nay tới sớm quá." rồi duỗi tay chuẩn bị đỡ Triệu sư gia.
"Cha đệ ở ngaytrênlầu, chúng tanóinhỏchút, cha đệ mà biết là đệ no đòn!"
"khôngdám dối gạt Lý đại nhân, tiểu tử có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoắc đại nhân, mong Lý đại nhân châm chước cho." Phó Vânanhnghiêm túcnói, kiễng chân ghé tới tai Lý Hàn Thạchthìthầm, "Tiểu tử khi nãy nghe thấy trong đám người có người dùng ngôn ngữ địa phương phía bắcnóichuyện với nhau, dường như là đồng đảng của phạm nhân bị xử trảm hôm nay."
Phạm tiểu thiếu gia dặn dò cácanhem họ.
Bên ngoài vang lên những tiếng nịnh hót lấy lòng, Hoắc Minh Cẩm bước vào phòng, ánh mắt chạm phải ánh mắt Thôi Nam Hiên.
Lý do nàngđãnghĩ sẵn từ trước nhưng rốt cuộc nghe được cái gì là do nàng quyết định, lên được tầng bốn rồi tính.
Thôi Nam Hiên lấy lại bình tĩnh, Hoắc Minh Cẩmđangngồi bên cạnh, nếu giấu lá thư nàyđithìquá bằng lạy ông tôi ở bụi này.
Giờ ngọ ba khắc sắp đến.
Phạm Duy Bình thưa vâng, ra lệnh cho người dưới, "Đưa người rađi."
Từ Duyên Tông giống chị dâu nàng, mắt to, mặt tròn, lúc cười có chút ngây thơ hoạt bát, khi khóc trông rất đáng thương.
Phó Vânanhngẩng đầu.
Đợihắnđixa, Phó Vânanhlập tức đứng lên.
Phòng khách vốnđangồn ào bỗng yên lặng.
(loại áo đặc trưng của Cẩm Y Vệ ấy)
Phòng kháchđãxếp sẵn mấy mâm yến tiệc, thức ăn tinh xảo, màu sắc rực rỡ, rượu trái cây, rượu mạnh có cả, dự tiệc chỉ có người trong nhà và những lão bộc có uy tín trong phủ, Triệu Thiệnkhôngphải người quảng giao,khôngmở tiệc lớn để mời khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Hàn Thạch đứng giữa tầng ba và tàng bốn,đangdẫn mấy gã tùy tùngđixuống, nhìn thấy nàng lại cườinói: "đitới đây xem cho vui hả? Nhưng mà chỗ nàythìvui vẻ cái nỗi gì."
Phó Vânanhkhôngtìm được cơ hội tiếp cận Cẩm Y Vệ, Thôi Nam Hiên còn ở đây, dù dùng phương thức nào để hỏi thăm Hoắc Minh Cẩm cũngsẽdẫn tớisựhoài nghi, cân nhắcmộthồi, nàng quyết định trước tiên cứ tới Phạm gia với Triệu sư gia trước, sau đó tùy cơ ứng biến.
Triệu Thúc Uyển hôm nay chải kiểu tóc song kế, đeo khuyên tai hồ lô bằng vàng, trang điểm kiều diễm, nghe các chị em họnóivậy cũng sửng sốt.
Khiến Thôi Nam Hiên nghi ngờ cũng chẳng sao, để cứu Từ Duyên Tông, chỉ có thể mạo hiểm thửmộtlần, hơn nữa nàng hiểuhắn, có rất nhiều cách để dẫn dắtsựnghi ngờ củahắnđihướng khác.
Cẩm Y Vệđãdẫnhắntới gặp Từ Duyên Tôngđangbị giam giữ. Từ khi cả nhà Định Quốc Công bị xử trảm tới nayđãnăm sáu năm, Từ Duyên Tôngđãtrưởng thành rất nhiều, rất khó phân biệt nhưng trước kiahắntừng gặp Từ Duyên Tông, nhớrõkhuôn mặt người này,hắnnhìn kĩmộtlúc, tuổi tác, vóc người, tướng mạo, khẩuâmđều đúng. Hẳn chính là Từ Duyên Tông.
Nàng nín thở, cố giữ bình tĩnh,đitừng bướcmộttới chiếc ghế bành ở chính giữa.
[2] Thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, dùng lúc buồn nôn, tức ngực, chóng mặt.
Quả đúng như tiểu nhị miêu tả, dưới đường đầy người đứng xem. Còn chưa tới giờ ngọ ba khắc, dân chúng nhìn lên đài caokhôngngười lớn tiếng bàn tán, cãi cọ, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người chen sát vào nhau.
Phạm Duy Bình, Lý Hàn Thạch, Thôi Nam Hiên, tất cả quan viên lớnnhỏtrong phủ Võ Xương và cả Hoắc Minh Cẩm hôm nay đềusẽtập hợp ở đầu phố Tào Lương, giám sát việc xử trảm Từ Duyên Tông.
Phó Vânanhđồng ý, dâng quà chúc thọ cho Triệu Thiện rồi theo Triệu Kỳ ra ngoài bình phong.
hắnmặtkhôngđổi sắc, mở thư ra,khôngtốn bao nhiêu thời gianđãđọc xong.
Nàngđãchết, với tính cách củahắn, nhất địnhsẽnhập đưa thi cốt nàng vào mộ phần của Thôi gia, dù quan hệ giữa hai ngườiđãtan vỡ từ lâu.
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng tới,mộtchiếc xe ngựađangđiqua phố lớn trong làn sương sớm tan dần, xe ngựa rẽ vào con phố dài, dừng lại trước cổng Phạm phủ.
Xưa nayhắnluôn cẩn thận, hằng ngày viết công văn sử dụngmộtloại chữ, thư từ qua lại bí mật lại dùngmộtloại chữ khác, thư phònghắnluôn được canh giữ nghiêm ngặt, ai có thể bắt chước nét chữ củahắnđây?
Tuykhôngnhìn được chính diện nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế sắc bén của người nọ.
Hôm qua vừa thi xong, hôm nay học sinh được nghỉ, Dương Bình Trung làm chủ nhà, mời nàngđiHoàng Hạc Lâu uống rượu nhưng nàng uyển chuyển chối từ, theo Triệu sư gia tới Phạm gia mừng thọ Triệu Thiện. Phó Vân Khải và Viên Tam nghenóinàng sắp tới nhà tri phủ chơi, nhất quyết đòiđitheo, nàng lạnh lùng liếc mắt, hai người họkhôngdám lên tiếng nữa.
Tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên, tới tầng bốn mới dừng lại.
Kết quả giống như nàng dự đoán.
Lý Hàn Thạch hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày, "Giờkhôngphải lúcnóichuyện này, ngươiđixuống trướcđã."
Nàngđãnỗ lực để có thể tự lập, chờ sau này tách khỏi Phó gia, sớm muộn gì cũngsẽphải đối mặt với Thẩm Giới Khê,mộtkhiđãvậy,thìhôm naysẽkhôngthể đứng ngoài cuộc.
Cậu bé này tuấn túthật!
Gã ăn màynói: "Phong thư này rất quan trọng, domộtvị đạo trưởng giao cho ta, ngươi làm lỡ việc của Thôi đại nhânthìđừng trách!"
(thọ như núi Nam Sơn, trường sinh bất lão như Vương Mẫu nương nương)
Người đàn ông bước lên bậc thang, cầu thang chỉ phát ra tiếng kêu rấtnhỏ, dường nhưkhôngphải chịu bao nhiêu sức nặng.
Triệu sư gia vẫn thường tới Phạm phủ nên ai cũng biết ông ta, làm gì có ai để ý ông ta nữa. Tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Phó Vân, thấy "y" mặc áo gấm thêu, tuấn tú vô song, trong phòng chợt im phăng phắng.
Trong phòng khách, Triệu Thiệnnóivới cáccôgáiđangđứng phía sau bình phong, "Mấy đứa ra đây gặp Vân ca nhiđi, cũng là người bằng tuổi."
Nếu bị bắt về,hắnsẽkhôngbao giờ cho nàng cơ hội thoát ra.
[1] Bình Đàn,mộtloại hình hátnóicủa Trung Quốc, xuất phát từ Tô Châu nên thường gọi là Tô Châu Bình Đàn, đây làsựkết hợp giữa kể chuyện, pha trò, chơi nhạc cụ, hát và diễn. Hát Bình Đàn thường kết hợp với đàn tỳ bà và nhị hồ.
Mọi ngườikhôngdám thở mạnh, dõi mắt nhìn theo bóng đàn ông lên tận tầng ba.
Phó Vânanhbiết, nếu Thôi Nam Hiên pháthiệnra nàng còn sống, chắc chắnsẽép nàng trở về,hắnkhôngquan tâm nàng nghĩ gì, nàng là vợhắn, phải ở bên cạnhhắn.
Tiểu thư Phạm gia, tiểu thư Triệu gia và mấy biểu tiểu thư khác hôm nay tới đây với người trong nhà cười ồ lên, kéo tay thằng bé dặn dò: "Đệ ra đó nhớ nhìn Phó thiếu gia cho kỹ vào đấy, xem người ta có tuấn tú như Triệu biểu canóithậtkhông."
Phó Vânanhgạtđi, "Ta mới uống mấy chén rượu, hơi say, ngươiđitìm tiểu nhị xinmộtbát canh giã rượuđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thôi Nam Hiên nhíu mày, nhận phong thư, lơ đãng nhìn qua, sắc mặtkhôngthay đổi.
Bên chùa Bảo Thông Thiền nàngđãcó chuẩn bị, đám người Thạch Đầukhôngtìm thấy người gửi thư, họsẽchỉ tìm được thứ khiến Thôi Nam Hiên đứng ngồikhôngyên.
khôngđợi Phó Vânanhtrả lời,hắnđãbảo tùy tùng phía sau kéo Phó Vânanh.
Thôi Nam Hiên gật đầu.
Tâm tư của Hoắc Minh Cẩmhắnđãpháthiệnra từ lâu, từ trước khi Hoắc Minh Cẩm lên đường xuất chinh xuống phía nam đánh giặc Oa.
Phó Vânanhchơi mấy ván với Triệu Kỳ, lấy cớ muốnđira ngoài, tách khỏi bọn họ, ra khỏi phòng.
Mà nàng cònkhôngbiết thiếu niên bị xử trảm kia rốt cuộc có phải Từ Duyên Tông thựcsựhaykhông.
So sánh với việc rơi vào tay Thôi Nam Hiên, nàng tình nguyện để Hoắc Minh Cẩm biết trước.
Công khai xử trảm Từ Duyên Tông là để răn đe dân chúng nên mới lập pháp trường ở ngay đầu phố nhưng với tác phong của Cẩm Y Vệ, làm sao có thể để dân chúng tự do ra vào quán rượu như thế...
Hai người họ đều có thù với Thẩm Giới Kê, nàng có thể lợi dụng điểm này để thuyết phục Hoắc Minh Cẩm.
Phó Vânanhcười cười, chắp tay thi lễ, "Lý đại nhân".
Nàng chỉ có thể dùng xácmộtchết để thửhắn, kiếp trước nàng c·h·ế·t ở Cam Châu, thi cốt cũngkhôngcòn.
Người hầu Phạm gia quan sát Phó Vânanhthậtnhanh, tấm tắc: "Hóa ra là Phó thiếu gia, nghe danhkhôngbằng gặp mặt, quả nhiên tuấn tú lịchsự, hào hoa phong nhã!"
mộtngười khác lạinói: "Hoa mai trong viện nở rồi, hay chúng ta chơi nối thơ, làm thơ về hoa mai, thế nào?"
mộtchủ bộ nghe thấy tiếngnóichuyện bên ngoài,đira xem, nghe tiểu nhị kểrõngọn nguồn, ánh mắt lướt qua phong thư, thấy chữ viết thanh tú đĩnh đạc,khônggiống nét chữ của người tầm thường, amộttiếng, sợ là có chuyện cơ mật, vội vàng nhận lấy phong thư, trở về phòng đưa cho Thôi Nam Hiên.
Ngườiđiđường bước thả chậm bước chânđivề hướng những quán ăn, quán trà quen thuộc. Trước tiệm đồ ăn sáng chen chúckhôngcómộtkhe hở, bảy tám tầng lồng hấpđangđặttrênbếp, nước sôi sùng sục. Tiểu nhị nhấcmộttầng lên, những chiếc bánh bao trắng muốt mập mạp tỏa ra mùi hương quen thuộc, những người xung quanh lập tức lấy tiền ra. Cạnh đó xếp mấy chiếc bàn, mấy cụ giàđangngồi trước bàn nhàn nhã ăn cháo rượu nếp trứng gà. Cửa hàng phố bên còn chưa mở cửa, cửa hơi hé mở, chưởng quần và tiểu nhị vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa thong thả kê bàn, mấy đứa trẻ cầm túi sách bút vội vã chạy qua, trong tay cầm chiếc bánh bao nóng hổi.
Phó Vânanhgật đầu.
Lão thái thái Phạm gia Triệu Thiện xuất thân từ gia tộc Triệu thị ở phủ Giang Lăng, Triệu gia có mấy vị thiếu gia tới phủ Võ Xươngđihọc vẫn hay tới đây thămcômẫu, bọn họ thường xuyên nhắc tới cái tên Phó Vân này.
khôngngờ Lý Hàn Thạch lại đột nhiênđira.
Trầm ngâmmộtlát, Lý Hàn Thạch lệnh cho tùy tùng, "Đưahắnlên tầng bốn."
, dáng người cao lớn, eo lưng thẳng táp khiến người dường như có vẻ hơi gầy, tay đặttrênchuôi kiếm.
Phía ngoài bình phong, vừa mới nghe thấy tiếng tỳ bà, mặt Triệu Kỳđãđổi sắc, "Ai lạiđinghe cái này bao giờ? Chúng ta ra ngoài chơi."
Nàng lui ra phía sau vài bước, nhân dịp mấy thiếu gia Triệu giakhôngđể ý, bước ra khỏi phòng.
Còn đông hơn Tết.
Phó Vânanhbước tới thi lễ, "Vãn bối chúc phu nhân Nam Sơn đồng thọ, Vương Mẫu trường sinh
Phạm tiểu thiếu gia chu miệng bước ra cửa, ngoan ngoãn hành lễ với Triệu sư gia, mắt lơ đãng quét qua bên cạnh, nhìn thấy Phó Vânanhthìngẩn người.
Chương 72: Chúc thọ
Thiếu niên này tuổi cònnhỏ,khôngdùng nho khăn, chỉ dùngmộtdải gấm để búi tóc, thân mặc đạo bào màu xanh đá thêu hoa văn chìm, lưng buộc thắt lưng lụa, chânđiủng da, mỉm cười gật đầu chào hỏi, bước xuống xe ngựa rồi quay lại đỡ Triệu sư gia xuống xe.
Triệu Kỳ kéo Phó Vânanhngồi cạnh mình, giới thiệu nàng cho thiếu gia Phạm gia và các vị biểu thiếu gia của hai nhà khác, nàng nhận mặt nhớ tên từng người.
Mọi người mỉm cười.
Nàng cố giữ bình tĩnh, tìm tiểu nhị gọimộtbình rượu hoa quế rồi trở lại phòng, ngồi trước cửa sổ tự rót tự uống.
Phó Vânanhmỉm cười, đỡ Triệu sưđigia vào cổng chính Triệu phủ.
Tiểu nhị trả lời: "Phủ Võ Xương chúng ta lâu rồikhôngxử trảm kẻ ác nào, hôm nay tri phủ đại nhân đích thân giám sát hành hình, dán bố cáo khắp nơi, già trẻ lớn bé xung quanh dắt díu nhau tới xem, đầu phố từ sángđãđông chật toàn người là người, tớitrêncây,trênnóc nhà cũng có người trèo lên xem.khôngchỉ có quán rượu nhà chúng ta, mấy quán trà bên cạnh cũng kín chỗ rồi."
Trong phòng toàn những quan viên mặc quan bàođangnín thở theo dõi đao phủđangmài dao bên dưới,khôngcó ai để ý tới nàng hết.
Phó Vânanhnhìn về phía Từ Duyên Tôngđangquỳ gốitrênđài cao rồi bước lên lầu.
Nàng vừa mới hỏi thămmộtchút, Hoắc Minh Cẩm, Thôi Nam Hiên và mấy người khác ở tầng bốn, quán rượu này tuy có binh sĩ canh giữ khắp nơi nhưng cũngkhôngcấm dân chúng lại gần, tầngmột, hai, ba đều kín đặc người.
Mấy người Triệu Kỳ lập tức gạt xúc xắc quamộtbên, chạy ra phía cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Thôi Nam Hiên cũng đứng lên nhưngkhôngra khỏi phòng màđitới trước cửa sổ, từtrêncao nhìn xuống pháp trường.
nóichuyệnmộthồi, Triệu Kỳ kéo tay Phó Vânanh, "Đừng đứng chỗ mấy vị thái thái, tiểu thư, đệ tuấn tú thế này, bọn họ nhất địnhsẽtrêu chọc đệ cho mà xem, qua đây chúng ta ngồimộtbàn."
Trong thư cónóingười nọ biết người vợđãchết củahắnđược chôn ở đâu, bảohắntới chùa Bảo Thông Thiền ngay lập tức.
Nhưng ngón tayđãsiết chặt bức thư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu nhị quán rượu bưng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo tới, Phó Vânanhchohắnmấy tiền rồi hỏi: "Hôm nay sao khách khứa đông thế này?"
Phó Vânanhtựa vào cửa sổ, nhìn mấy người Thạch Đầu chạy càng lúc càng xa, thở dài.
"Chỗ này chẳng có gì hay ho mà!" Vương Đại Lang cuống quýt, cúi đầu lục tìm trong túi đồ tùy thân, "Thiếu gia, nô tài mang nhân đan [2] đây, thiếu gia ănmộtviên cho bình tĩnh lại."
Mấy thiếu gia Phạm gia im lặng,khôngnóigì.
Vương Đại Lang bưngmộtbát canh giã rượu về tìm Phó Vânanh, nàng nhận bát canh, uống mấy ngụm, thầm nghĩ: "Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơiẩnnáu của họa" [3], nếukhôngthể tránhthìchủ động nghênh đón để vượt qua.
Lý Hàn Thạch mặt mày biến sắc, biết thiếu niên tên Phó Vân này tảo tuệ, hơn nữa còn là người Hồ Quảng, chắc chắnsẽkhônglấy chuyện này ra đùa, ngoài ra Nhị gia cũngđãdặn hôm nay dù có chuyện gì khác thường cũngkhôngđược để cho những người khác biết được, trực tiếp báo cho ngài ấy xử lý.
Vừa đứng dậy định ra nghênh đón, các con dâu vội vàng cản bà, "Hôm nay mẹ là thọ tinh
...
Phòng bao ở tầng bốn được canh giữ nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, ở mỗi góc đều cómộtánh mắt lạnh như đao phóng ra.
Triệu thiện thấy các cháugáinhư thế, lắc đầu, vẫy tay bảo Phó Vânanhtới trước mặt bà.
Phía ngoài cùng pháp trường là mấy chục quân sĩ mặc áo vải, mặt mày lạnh lẽo nghiêm túc như thểđangdàn trận đón địch. Mười mấy Cẩm Y Vệ đeo loan đao, mặc giáonhẹđứng ở các góc khác nhau của pháp trường, nhìn tưởng nhưkhôngmấy để ý nhưng ánh mắt sắc bén tựa diều hâu lại quét qua đám người, họ nhìn bên nào, bên đó lập tức yên tĩnh,khôngai dám ngẩng đầu lên nhìn những ánh mắt ấy.
Chẳng lẽ đây làmộtcái bẫy.
Thôi Nam Hiên quả nhiênkhôngtrúng kế.
Chốc lát sau, bên ngoài bỗng vọng đến tiếng ồn ào, cầu thang dưới tầng bỗng truyền đến tiếng bước chân rầm rập, mấy chục đôi ủng bước lên cầu thang, khí thế kinh người.
Người bên cạnh đẩy cánh tayhắn, cười cợt: "Kỳ ca nhi,khôngchỉ có văn chương, đến tướng mạo huynh cũng thua người ta!"
Cuối cùng cũng nhìn thấy ngườithật, người hầu Phạm gia càngkhôngdám nghi ngờ bản lĩnh của Đan Ánh công tử, tục ngữnói"phúc hữu thi thư, khí tự hoa" [1], Phó thiếu gia đẹp đẽ thế này, từng động tác cử chỉ đều ưu nhã, vừa nhìnđãbiết làmộtcậu bé thông minh tinh tế rồi, thảo nào các biểu thiếu gia lúc nào cũng chỉ muốn vượt qua "y".
Triệu Kỳ quay sang hỏi Phó Vânanh.
hắnvừa dứt lời, mười mấy thiếu niênđãbĩu môi, "Muốn làmthìhuynhđimà làm!"
Người hầu Phạm gia giật mình, trong lòng thầm tán thưởng.
Ba người chào hỏi mấy câu rồi bước vào trong phòng.
Triệu Kỳ hôm nay cũng dự tiệc, nghe vậy lắc đầu bật cười.
"Vân ca nhi, đệđikhông?"
Cẩm Y Vệ đẩymộtthiếu niên đầu tóc rối bù lên pháp trường, đám người chợt im lặng, sau đó vang lên tiếng hít vào sợ hãi, sau đó là những tiếngthìthầm.
Chỉ có Thôi Nam Hiên nhíu mày nhìn nàng nhưng cũng nhanh chóng quayđichỗ khác.
Quán rượu được quan binh canh gác, binh sĩ nhận ra Phạm tiểu thiếu gia, biếthắnlà công tử nhà tri phủ, hỏi mấy câu cho có lệ rồi để bọn họđivào.
Thời gian này trong ngày là lúc dương khí mạnh mẽ nhất nên thường được chọn làm giờ xử trảm phạm nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay tri phủ Phạm Duy Bìnhkhôngvề được, trưởng tôn Phạm gia thay mặt mọi người chúc thọ Triệu Thiện,nóixong, Triệu Thiện liền bảo mọi người bắt đầu yến tiệc.
Mọi chuyện dễ dàng hơn Phó Vânanhtưởng nhiều, bọn họkhôngchỉ dễ dàng ra khỏi Phạm phủ mà còn tới thẳng tầng hai quán rượu đầu phố Tào Lương, ngồi trong phòng bao nhìn thẳng ra đầu phố.
"Gặp người chưa?" Chàng lạnh lùng hỏi.
Lại còn có thể có thêmmộtngười trợ giúp.
Mỗi ngườimộtý, cuối cùng Phạm tiểu thiếu gia mỉm cười chốtmộtcâu: "Hôm nay phố Tào Lương bên kia đông cực! Chuẩn bị xử trảmmộtphạm nhân bỏ trốn, hay là chúng tađiphố Tào Lương?"
Các tiểu thư trong phòng nhìn theo bóng dáng nàng, đồng loạt thở dài thất vọng.
Dưới đường lại ồn ào.
Thấy nàng tađira, tiểu thư Phạm gia và các biểu tiểu thư khác mới lấy hết can đảmđitheo, làm quen với Phó Vânanh, hỏi tuổi tác, hóa ra có tớimộtnửa lớn tuổi hơn Phó Vânanh.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, tri phủ Phạm Duy Bình, đồng tri Lý Hàn Thạch và những quan viên lớnnhỏtrong phòng bao cuống quýt đứng dậy, ra cửa phòng nghênh đón.
khôngmuốn kéo dài thời gian, nàngnóithẳng, "NghenóiCẩm Y Vệ Hoắc đại nhân ở đây, ngài ấy từng có ân với tiểu tử, xin nhờ Lý đại nhân đưa tiểu tử tới gặp."
...
Nàng căn bản cũngkhônghy vọng gì nhiều, có thể để tùy tùng của Thôi Nam Hiên tách ra cũng là tốt rồi.
Người hầukhôngbiết chứ, chưa từng đọc văn của Đan Ánh công tử nhưng mấy vị biểu thiếu gia trong nhà lại cực kỳ chú ý tới Phó Vân, thậm chí còn saimộtthư đồng hằng ngày tới tiệm sách hỏi xemđãcó văn của Đan Ánh công tử hay chưa. Các thiếu gia quan tâm như thế, hẳn là vị Đan Ánh công tử này nhất định phải tài năng hơn người, hơn nữa đây lại là học sinh của Triệu sư gia.
đangtuổi nghịch ngợm, mấy thiếu niên nghehắnnóithế đều sốt sắng, nhấp nhổm, dù cókhôngmuốnđiđichăng nữa cũng sợ bị người khác chế giễu là nhát gan, đành phảinóimuốnđi.
Lúc này,hắnđãkhôngcòn khống chế nổi cảm xúctrêngương mặt, mi mắt giật giật.
Phó Vânanhbên cạnh khẽ mím môi, đôi tay từ từ siết chặt lại.
Binh sĩ nhíu mày, đưa thư chomộttiều nhị phía sau, "Mang lên tầng bốnđi, đưa cho Thôi đại nhân."
Nàng đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, tựa vào trước cửa sổ, nhìn khắp xung quanh.
...
[1] Người có học, đọc nhiều sáchthìkhí chất tự nhiênsẽthay đổi, đẹp đẽ hơn.
"Ai so tướng mạo vớihắnlàm gì?"
Có thể làm Thẩm Giới Khê khó chịu hơnmộtchút, tại sao lạikhônglàm?
Nàng bước từng bước lên cầu thang bằng trúc, bỗng nghe thấy phíatrêntruyền tới tiếng cười khẽ, "Sao lại là ngươi?"
Triệu Thiện quan sát Phó Vânanhhồi lâu, "Tuấn tú hơn Kỳ ca nhi."
[3] Trích "Đạo đức kinh", Lão Tử.
Binh sĩ xùymộttiếng, đuổi gã ăn màyđi.
Thôi Nam Hiên tinh thông cầm kì thi họa, học thức uyên bác, thấu hiểu lòng người nhưngkhôngbiết đối nhân xử thế,khôngcómộtchút hiểu biết nào về những việcnhỏnhặt trong nhà, lại còn vừa cương quyết vừa bướng bỉnh, khiến người ta dở khóc dở cười.
Mấy người Triệu Kỳ đợimộtlát bỗng thấy nhàm chán, gọi người hầu mang bàn cờ song lục tới, xắn tay áo, bắt đầu gieo xúc xắc.
Vương Đại Langđangđứng bên ngoài chờ, Phó Vânanhnói: "Ta hơi khó chịu."
Đám congáiríu ra rít rít, thiếu gia Phạm gia, mấy vị thiếu gia Triệu gia cũng được Triệu Kỳ dẫn tớinóichuyện với Phó Vânanh, dù sao vẫn thường gặp nhau ở thư viện, bây giờ giả vờkhôngquen làm gì.
Tiểu nhị cầm thư lên tầng bốn lại bị Cẩm Y Vệ ngăn lại,hắnvội vàng giải thích.
mộtđứa nghe thấy vậy bèn há miệng hết cỡ cười ha hả,đangcười dởđãbị Phạm tiểu thiếu gia giữ chặt tay, đạp cho cho mấy đạp nên vội vàng im bặt, gật đầu đồng ý.
Người bên ngoài đều bị đuổiđi, những Cẩm Y Vệ cầm loan đaođitheomộtngười lên tầng, người nọ mặc áo choàng, bên trong mặc áo khoác ngắn tay dài tới gối
"Đại nhân, thư của ngài."
khôngcần biết tin này làthậthay là giả, Thôi Nam Hiên lập tức nảy ramộtý nghĩ, việc nàykhôngthể để cho Hoắc Minh Cẩm biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện Đan Ánh công tử và Triệu sư gia tranh cãiđãlàm văn nhân ở cả phủ Giang Lăng và huyện Hoàng Châu chấn động, cuối cùng hóa ra hai người này lại là thầy trò, hơn nữa hai thầy trò này hằng tháng đều chọnmộtchủ đề, sử dụng phương thức bác bỏ lẫn nhau để viếtmộtbài văn, từng câu từng chữrõràng, sắc bén, chế giễu, phản bác quan điểm của đối phươngkhôngchút lưu tình, đám văn nhân tranh nhau đọc văn của hai thầy trò. Tuy nhiên đa số họ chỉ biết Đan Ánh công tử là người huyện Hoàng Châu mà lạikhôngbiết rốt cuộc Đan Ánh công tử tên họ là gì, chỉ có những người thân thiết với Triệu gia mới biết vị Đan Ánh công tử tiếng tăm lẫy lừng này làmộtcậu thiếu niên còn chưa trưởng thành, họ Phó, tên Vân, là con nuôi của Phó tứ lão gia.
Phía cầu thang bỗng truyền tới tiếng bước chân lộc cộc, chốc lát sau, Thạch Đầu dẫn theo hai người chạy xuống, quăng người lên ngựa, phóng như bay về hướng chùa Bảo Thông Thiền.
Trời vừa tảng sáng, gió lạnh từng cơn, con ngõnhỏtrênmộtcon phố dài chìm trong màn sương mờ, xa xa có tiếng gà gáy sáng hết đợt này đến đợt khác.
Tiệc tan, mâm bát được dọn xuống, vợ Phạm Duy Bình hôm nayđãmời mấy vị nữ tiên sinh hát đàn từ, phụ nữ trong nhà thường thích nghe hát Bình Đàn [1] nên vừa sai người chuẩn bị bàn mạt chượt, vừa hỏi nữ tiên sinh hôm nay định kể chuyện gì. Nữ tên sinhnóimấy cái tên, Triện Thiện vẫn chưa hài lòng.
Từ khi từ biệt ở Cam Châu cho tới bây giờ sống lại trở thành Phó Vânanh, cũngđãvài năm nàng chưa gặp Từ Duyên Tông. Lúc đầu, khi Cẩm Y Vệ đẩyhắnra, nhìn thấy thiếu niên vóc dáng cao gầy kia, nàng còn tưởng rằng Hoắc Minh Cẩmđãtìm nhầm người, nhưng tới khi Cẩm Y Vệ nắm tóc buộchắnquỳ xuống để dân chúng đứng xem có thể thấyrõmặthắn, nàngđãbiết, người đó chính là Từ Duyên Tông.
Trước kia Thôi gia và Ngụy gia có hôn ước nên sau khihắntới kinh sư,khôngđể tâm đến người đời đàm tiếu, nghênh ngang tới Ngụy gia xin cưới nàng,sựnghèo khó chưa từng làm ảnh hưởng tớisựtự tin củahắn. Thư sinh nghèo hai bàn tay trắng cưới thiên kim nhà hàn lâm, người trong kinh sư chỉ trỏ, bàn tán, trào phúng châm chọc, cái gì cũngnóira được,hắndường như chẳng hề nghe thấy, vẫn rất tự nhiên thoải máiđimộtđôi giày đầy mụn vá tới bái phỏng Ngụy Tuyển Liêm.
Nàng đương nhiên phảiđirồi, nếu Phạm tiểu thiếu giakhôngnhắc tới phố Tào Lương, nàng cũngsẽnghĩ ra cách nhắc tới đề tài này rồi rủ rê bọn họđi.
Đây là nét chữ củahắn, nhưng phong thư nàykhôngphải dohắnviết.
Người hầu thông bẩm Triệu sư gia đưa Phó thiếu gia tới chúc thọ lão thái thái, Triệu Thiện ngạc nhiên, "Tam thúc tới rồi hả?"
mộtvị biểu thiếu gianói: "Lạnh chếtđiđược,điđâu chơi bây giờ? Chẳng lẽđicâu?"
mộtđôi taynhỏtrắng nõn vén màn xe màu lam bằng vải bông ra, sau màn từ từhiệnramộtkhuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt đen như mực, làn da trắng muốt, khuôn mặt toát lên vẻ văn nhã.
(người được chúc thọ)
...
Để răn đe dân chúng, Hoàng đế hạ lệnh công khai xử trảm Từ Duyên Tông, địa điểm hành hình là ở đầu phố Tào Lương, chỉ cách Phạm phủmộtcon ngõnhỏ. Phố Tào Lương làmộtphố chính nằm trong khu phố xá sầm uất, lương thực được vận chuyển bằng đường thủy đưa tới phủ Võ Xương hoặc từ phủ Võ Xươngđinơi khác đều phải qua nơi này nên dân chúng gọi nó là phố Tào Lương.
Dưới tầng,mộtgã ăn mày đưamộtphong thư cho binh sĩ, "Làm ơn đưa cho Thôi đại nhân."
Phó Vânanhcũng lại gần.
"Đây là đệ tử của ta."
...
."
Hoắc Minh Cẩmđangở tầng bốn, Thôi Nam Hiên cũng ở tầng bốn.
Cẩm Y Vệ ai cũng cao to, Phó Vânanhcòn đứng chưa tới bả vai bọn họ, theo họ vào trong phòng, ánh mắt lướt quamộtlượt.
Ngụy thị là con dâu của Thôi gia, nàng có c·h·ế·t cùng phải được chôn ở mộ phần của Thôi gia.
Đườngđiquá xóc, xóc đến tức cả ngực, cuối cùng cũng đến Phạm phủ, Triệu sư gia cúi đầu chỉnh lại vạt áo,nói.
...
khôngthể tin được, đẹp thế này, các biểu tỷ trong nhà sợ làsẽnhìnkhôngdời mắt nổi mất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.