Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Kì thi
Mấy người kia chẳng xấu hổ cũngkhôngtức giận, ôm đầu né tránh cuốn sách sắp bay vào mặt mình, vẫn tiếp tục lấy lòng Phó Vânanh.
"Phó Vân ngồi ngay phía trước ta luôn!"
Nàngkhônglật xuống nữa, chọn mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị,nói: "Thếđã, cảm ơn thiếu gia nhà các ngươi."
Phó Vânanhkhôngmuốn liên quan quá nhiều đến Thôi Nam Hiên, mỉm cườinói: "Cuốn sách này con cómộtquyển rồi, của nhị ca cho con, con thích quan điểm của nhị ca hơn."
Nàng khẽ nhắm mắt lạimộtlát, khép vạt áothậtchặt, rồi lững thững bước về phía kí túc xá.
Chuyện Từ Duyên Tông còn sốngnóicho cùng là do ai tiết lộ ra ngoài...
Phó Vânanhlắc đầu,khôngđể ý tới những động tác kì quặc của những người xung quanh, tiếp tục trả lời.
Phó Vânanhkhôngtrả lời, thầm nghĩ: Ta vốn đâu có định nếm, giống quýt này nhìn là biết chua rồi.
Lúc này, nghe Dương Bình Trung nhắc tới chuyệnhắnthích đọc tiểu thuyết, Phó Vânanhnghĩ ngợi rồi hỏihắn: "Dương huynh mang bao nhiêu tiểu thuyết đến thư viện thế?"
Kì thi định kì thoải mái hơn nhiều so với kì thi nhập học,khôngkiểm tra giỏ đựng giấy bút, học sinh chỉ cầnđivào theo thứ tự rồi tìm vị trí của mình là được.
Phó Vânanhhơi nhìn xuống, che giấu ánh sáng vừa lóe lên trong mắt, "Thôi đại nhân từ trước đến nay luôn đúng hẹn, mỗi lần tới dạy học còn tới sớm nửa canh giờ để giải đáp thắc mắc của học sinh, vì sao mai lạikhôngtới được ạ?"
Phó Vânanhlàm bài thi rất tập trung.
Phó tứ lão gia có chút băn khoăn, hai thằng bé trong nhà đềukhôngcó năng khiếu buôn bán, lại còn nhát như cáy, để bọn họ buôn bán chắc chưa được mấy năm tiền bạc trong nhàđãsạch bách. Mở hiệu sáchkhôngcần nhiều tiền vốn, hai thằng bé vừa hay biết ít chữ nghĩa, nếu chuyển sang nghề khắc chữ, in sách, về sau để lại cửa hàng cho hai đứa nó, chúng nó cókhônggiỏithìcũngkhôngđến nỗi ngu dốt. Nếu có thua lỗthìcó thể chuyển đổi tiệm sách thành xưởng giấy, ít ra vẫn có thể kiếm được ít tiền.
Nhắc tới hai chữ "bạn bè",hắncố tình nhấn mạnh, mặt mày trịnh trọng.
Chương 71: Kì thi
Hai ngườithìthầmnóixấu Dương Bình Trung, Phó Vânanhvẫnkhôngnóigì, ánh mắt lang thangkhôngmục tiêumộtvòng, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tô Đồng.
Phó Vânanhlắc đầu.
Dù saođinữa núi vàng núi bạc trong nhà bọn họ cũngkhôngtiêu hết được.
...
Tô Đồng thâm sâu khó lường, còn có địch ý với Phó gia. Tuyhắnlàmộtlựa chọn tốt nhưng Phó Vânanhcân nhắcmộthồiđãquyết định từ bỏhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những ghi chú tâm đắc của Phó Vân Chương cơ bản cũngkhôngkhác mấy so với Thôi Nam Hiên, nàng đọc ghi chú của Phó Vân Chương là được rồi.
Trong ba phần kinh, luận, sách, phần kinh nhất địnhsẽcó bài thi thiếp kinh, cái này còn có thể dựa vào việc nhìn bài bạn cùng trường để gian luận, tới lúc thi phần luận và phần sách, dù có chép lại y nguyên bài bạn học cũngkhôngăn thua gì,khôngnhữngkhôngđược điểm cao mà còn bị tiên sinh phạt vì "bài thi giống nhau".
Bên kia, Dương Bình Trungđãhái được mười mấy quả quýt, bọc vào trong áo, chạy về phía hành lang, giơmộtquả lên, "Chuathậthả? Đệ ăn rồi à?"
Bởi vậy, những người đọc sách đồng ý gạt sách vở sangmộtbên để viết bản thảo tiểu thuyết cho những người bán sách ngàymộtítđi.
Mọi người hái mận xong nếm thử, thấy đắngthật.
Phó Vânanhkhôngtrả lời, tới khi Dương Bình Trung luôn miệng thề thốt về sausẽkhôngtự tiện động vào đồ đạc trong phòng của nàng nữa mới nhận khay bạc.
Đối diện vớimộtngười vừa cao vừa to lại mang khuôn mặt ngây thơ vô tội như thế, Phó Vânanhcó cảm giác như thểmộtquyền vừa đánh vào bịch bông. Chỉ làmộtthiếu ra nhà giàu chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài mà thôi. Nàng cuối cùng phải thừa nhận rằng thái độ lãnh đạm cũng chẳng đẩy người nàyđiđược.
Dương Bình Trung được đằng chân lại lân đằng đầu, được Phó Vânanhtha thứ liền lập tức năn nỉ nàng đề cử chohắnmấy tựa sách.
Hơn nữa phạm nhân bỏ trốn Hoắc Minh Cẩm sắp xử trảm rất có thể là Từ Duyên Tông.
Dương Bình Trung ngẩn người, liếc nhìn khay bạc chỉnh tề trước mặt, sợ hãinói, "Lũ tôi tớ nhà ta làm hỏng đồ của đệ à?"
Nàng trả lời, khép chặt vạt áo, quay lại giường nằm.
[1] Người từ ngoài nhìn vào thấy đượcsựnguy nga của núi cao nhưng ngườitrênnúi vẫn bướcđiung dung, ý là văn phong của Tô Đồng là chậm rãi, bình tĩnh,khôngcần giật gân nhưng vẫn đặc sắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay cả Tô Đồng, từ khi nàng thay Phó Vân Chương phê bình, sửa chữa bài văn củahắn,hắnđãkhôngphải đối thủ của nàng rồi.
Nàng còn nhớ khi thế tử còn sống từng thân thiết với Hoắc Minh Cẩm nhưanhem. Rất nhiều lần nàngđiphủ Định Quốc Công với chị dâu, nghe thấy nha hoàn trong phủnóithế tửđangở phòng khách uống rượu với Nhị gia, bao nhiêu khách tới, thế tử cũng chẳng thèm ra ngoài tiếp, thế tử phu nhân đành phải bảo mấy vị tiểu thiếu gia ra mặt.
Phó Vân Khảiđangngồi cách đókhôngxa, thấy bọn họ vây quanh lấy lòng Phó Vânanh, cầmmộtquyển sáchtrênbàn ném tới, "Biến, biến, biến ngay, đừng quấy rầy Vân ca nhi nhà chúng ta!"
Câu hỏi nàykhôngphải vô nghĩa sao, chưa thi xongthìnàng ra thế nào được?
Phòng phía bắc im ắng,khôngthấy động tĩnh gì. Tới tận khi tiếng chuông vang lên hai lần, Dương Bình Trung vẫn chưa xuấthiện.
Người mua sáchthìnhiều nhưng người viết sách lạikhôngnhiều lắm, giới văn nhân chỉ thích xuất bản thơ văn, khinh thường tiểu thuyết. Những người bán sách nâng vàng bưng bạc tới mời người đọc sách viết tiểu thuyết, người lịchsựthìuyển chuyển từ chối, gặp phải mấy người ghê gớm,thìy như rằngsẽbị tạt chomộtchậu nước lạnh vào mặt, người đọc sách kia mắng người bán sách té tát còn chưa hả giận.
Phó Vânanhvẫn như thường lệ, đầu tiên ra sân luyệnmộtbộ quyền, từ từ bình tĩnh lại rồi trở về phòng ôn tập bài vở.
Sau khi suy xét nửa tháng, Phó tứ lão gia bàn bạc với Phó Vânanhvề chuyện này, nàng đồng ý giúp Phó tứ lão gia chọn bản thảo in sách.
Phó Vânanhhơi ngạc nhiên, thấy Dương Bình Trung chỉ đạo tôi tớ hùng hùng hổ hổ hái quýtthìdở khóc dở cười, "Dương huynh, mấy quả quýt đó chua, học sinh thư việnkhôngăn bao giờ."
Bé trai ngẩn ra nhìn nàng, ngón tay túm lấy ống tay áo nàng, "không..."
Chẳng lẽ Dương Bình Trung cất cái gì bí mật trong này?
(ngôn từ kiểu dễ thương này là của tác giả,khôngphải của mình đâu)
Người phụ nữ ngẩng đầu, ánh trăng dừng lại nơi gương mặt thanh tú tái nhợt của nàng.
Lư thị là phụ nữ, cả đời chẳng đượcđiđâu, Phó tứ lão gia hằng năm lại ra ngoài mấy tháng chạy thuyền hàng, dầm mưa dãi nắng, màn trời chiếu đất,đimộtlần là mấy tháng chẳng có tin tức gì, bà thựcsựkhôngan tâm, nghĩ việc khắc chữ, in thành sách có vẻ đơn giản, hơn nữa còn nhàn hạ,khôngcần chạyđichạy lại xuất nhập hàng hóa nên cũng động lòng, khuyên Phó tứ lão gia nhân lúc sức khỏe còn tốtthìchuyển sang mảng khắc chữ, in sách này.
...
hắntức giận quay lại mắng tôi tớ vô dụng, rồi chỉ khay bạc, "Là đồ gì thế? Từng này bạcđãđủ chưa, còn thiều bao nhiêu? Ta bảo bọn họ về lấy thêm..."
Mấy người kia vờ nhưngkhôngnghe thấy, tới cạnh Phó Vânanh, "Phó Vân, chờ lát nữa vào giờ thi, đành nhờ cậy ngươi giúp đỡanhem!"
Hơn nữa, học sinh ngồi bên cạnh nàng còn nhân lúc Ngô Đồng Hạckhôngchú ý, đột nhiên khom lưng về phía trước như thểđangnhặt bút, đôi mắt lại dính chặt vào bài thi của nàng, tròng mắt gần như rơi ra tới nơi,mộtlát sau,trênmặthắnlộ ra vẻ hiểu ra, như thể mới đào được vàng, quay lại vị trí của mình, cắm đầu múa bút thành văn.
"Dương huynh, chuyển chỗ ở chỉ làmộtchuyện thôi, nhưng huynhkhôngđược ta cho phépđãtự tiện sai tôi tớ xông vào nơi ở của ta, chuyển hành lý của tađi,thậtsựquá đáng, chuyện nàykhôngphải là chuyệnnhỏ,khôngthể cứ xin lỗi là cho qua như thế được, xin thứ cho ta là kẻ hẹp hòi,khôngphải là người rộng lượng dễ tha thứ gì..." Nàng mặt mày lạnh băng nhưng giọngnóivẫn bình tĩnh, "Hơn nữa, nếu như trong hành lý của ta có vật gì rất quan trọng, rất đặc biệt,khôngthể để người khác tùy tiện chạm vào, huynh định lấy cái gì để bồi thường cho ta đây?"
Phó Vânanhnhíu mày trầm ngâm, nhìn thấy trong rương có cuốn ghi khuê các tiểu thuyết, bỗng sững lại.
Phó Vânanhmỉm cười, nhìnhắnbóc vỏ quýt, nhét hai múi vào miệng.
hắnvẫn tiếp tục nài nỉ nàng nhận khay bạc, "Ứng Giải, khi ấykhôngai nhắc cho ta biết, tathậtlòng xin lỗi đệ, đệ có thể tha thứ cho takhông?
Người này tuykhôngnghiêm chỉnh nhưngkhôngthểkhôngthừa nhậnhắnlà người hào phóng, giống Khải ca nhi, thi thoảng kiêu căng càn quấymộtchút nhưng tâm địakhôngxấu.
Phó Vânanhmở mấy cuốntrêncùng ra, định lật tiếp, mặt Cát Tường biến sắc, hoảng hốt.
mộtngười phụ nữ mặc áo choàng vàmộtđứa bé trai chừng năm sáu tuổiđangtrốntrênbờ cỏ mấp mô, từng cơn gió cắt qua gương mặt họ, quần áo mỏng manh, tay chân từ lâuđãmất cảm giác, chỉ có trong lòng còn chút ấm áp.
Nàng định tìm mấy cuốn thuộc các thể loại khác nhau để tham khảo.
Editor: Dương thiếu gia mất tích bấy lâu trở lại này, tư tưởng "khôngthử làm sao biết được" của bạn này cũng hay, hơi đen thôi.
Nàng học rất chắc,khônggặp phải câu hỏi nàokhônglàm nổi.
"khôngcần, ngươi ngủ tiếpđi."
Phó Vânanhchọn mấy cuốn du ký thú vị cho Dương Bình Trung. Có qua có lại, trở về phòng, Dương Bình Trung lập tức sai người bê cả rương tiểu thuyết sang phòng phía nam để nàng tự chọn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Phó Vânanhđược Phó tứ lão gia nhờ tìm bản thảo. Lần trước, nhân dịp nàng phải tới đảm nhiệm việc đăng ký mượn sách ở Tàng Kinh Các, nàngđãcố gắng sàng lọc mấy cuốn sách, đáng tiếc là sách trong Tàng Kinh Các chủ yếu là kinh văn sách cổ, tiểu thuyết chỉ có ít ỏi vài quyển.
Phó Vânanhngạc nhiên, "Dương huynh thích xem tiểu thuyết sao?"
"Tiểu thuyết bán ngoài đường tađãđọc mòn cả rồi, mấy cuốn kiểu như "Tam Quốc, "Tây Du Ký, "Thủy Hử Truyện" haythìhaythậtđấy nhưng hiệu sách cứ inđiin lại, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy cuốn, đọc tên lênđãthấy phát chán, bình thường đệ hay đọc sách gì?"
Vương Đại Lang ở gian ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, lồm cồm bò dậy, đứng đằng sau tấm bình phong vẫn che kín hỏi, "Thiếu gia dậy rồi ạ? Có cần nước ấmkhôngạ?"
Dương Bình Trung lập tức đuổi theo.
Chữ nàng tinh tế, uyển chuyển, tuy viếtnhỏnhưng những người ngồi gần thi thoảng có thể nhìn thấymộthai chữ.
Chi phí in ấn của tiệm sách thấp, lợi nhuận lại cao, mỗi năm lại có thêm nhiều thương nhân chuyển sang hướng bán sách, chẳng khác gì nấm mọc sau mưa. Ở Bắc Trực Lệ, Chiết Giang, Phúc Kiến và các vùng khác, việc làm sách phát triển tới độ những người khắc chữ, in sách tụ tập lại, tạo thành thôn làng rồi dần dần phát triển trở thành thị trấn.
Vương Nhung sống ở thời loạn lạc nhưng lại biết xem xét thời thế, bo bo giữ mình, cuối cùng có thể sống đến già, người đời nể phục tư duy nhạy bén và khí thông minh của ông.
Phó Vân Khải quay về phòng phía bắc lẩm bẩm mấy câu rồi kéo Phó Vânanhtới giảng đường, "Thi ở giảng đường lớn, tiên sinh bảo là thi ngay trước mặt các bậc thánh nhân tiên hiền, xem đứa nào dám gian lận!"
Dương Bình Trung cườinói: "Nếu chưa ănthìsao đệ biết nó chua? Có khi mọi người đọc về điển cố Vương Nhung xem mận nên sợ bóng sợ gió thôi.”
Năm nay, Phó tứ lão gia bắt đầu làm bản khắc và in ấn, coi như cũng có chút lợi nhuận trong mảng xuất bản sách. Nhờ có mấy tập bản đồ của Phó Vânanh, ông kết bạn vớimộtngười bán sách, người này có hiệu sách, khắc in cuốn sách mà Phó Vânanhvẽ, trả thù lao hai trăm lượng bạc. Phó tứ lão gia tinh ý, lén hỏi thămmộthồi, nghenóibán sách kiếm được rất nhiều tiền nên về nhà bàn bạc với Lư thị, Lư thị nó: "Nếu khắc sách, in sách kiếm được nhiều tiền như thế, tại sao quan nhânkhôngthử xem?"
Nàng ngồi xổm bên chiếc rương đựng sách đen bóng, lật ra xem, Cát Tường đứng bên cạnh ân cần hầu hạ, sắc mặt có vẻ xấu hổ, mồ hôi lăn xuống thái dương, tựa nhưđanglo lắng điều gì.
khôngbiết là do ngoài hành lang quá sáng hay là do ban ngày gặp phải Thôi Nam Hiên và Cẩm Y Vệ, Phó Vânanhlại mơ thấy chuyện kiếp trước.
"Nhờ thầy giúp con trả cho Thôi tiên sinh."
Lần đầu thấy nàng có vẻ cảm động như thế, Dương Bình Trung cười toét miệng, vui mừng: "Đừng khách khí, chúng ta là bạn bè!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thi cả ngày, tới chiều, sau khiđãhoàn thành bài thi, đám học sinh như thể vừa bị rút hết tinh thần, ai ai cũng lảo đảo xiêu vẹo mặt vàng ệch, gặp người khác chỉ còn sức chào hỏimộtcâu nhưng sau đó lại cùng nhau than thở chuyện người ra đề là sơn trưởng là đồ tâm tư khó dò.
Cảnh tượng trước mắt như đóng băng trong chớp mắt, tiếng gió rít đột nhiên im lặng, khuôn mặt bé trai biến mất, chỉ còn lạimộtmàu trắng xóa như sương trắng bao phủ toàn bộ thư viện mỗi sáng sớm.
điqua hành lang, thấy mấy gã tôi tớ đứng dưới bậc thang khẽ khẽthìthầm, họ vây quanhmộtthiếu niên cao lớn, thiếu niên ngồitrênlan can, có vẻ chán c·h·ế·t tới nơi, tay phe phẩy chiếc quạt, mấy gã tôi tới bên cạnh vắt óc suy nghĩ chuyện cười để kể chohắnnghe.
...
Sáng sớm hôm sau, nàng dậy đọc sách với Phó Vân Khải cho tỉnh tảo mới nhớ ra hôm nay là buổi thi chính thức đầu tiên của học sinh mới lần này.
Trong các cuốn tiểu thuyết phổ biến, những cuốn sách có cấu tứ mỹ lệ hoặc nội dung rung động tâm can như "Tây Du Ký", "Thủy Hử Truyện" đương nhiên là xuất sắc, những cuốn sách như vậy thường xuấthiệnmộtcách bất thình lình,mộtkhi in rathìngay lập tứcsẽtrở nên thịnh hành từ bắc chí nam. Nhưng thực ra đa số tiểu thuyết thường có chất lượngkhôngcao, chỉ cần hành vănkhônglủng củng, cốt truyệnrõràng, cảm độngthìdù tác giả là ai, sách vẫn bán được như thường.
Ngay cả những quyển tiểu thuyết lưu hành rộng rãitrênthị trường như "Tây Du Ký", "Thủy Hử Truyện" mà lâu lâu các tiệm sách lại tái bảnmộtlần, tuy bán rất chạy nhưng địa vị tác giả vẫnkhôngcao.
Dương Bình Trung ăn chua tới ê răng, mặt mày nhăn nhó nhấpmộtngụm nước s·ú·c miệng, phun phì phì, "Chua quá thể, Ứng Giải, sau đệ đừng nếm thử."
Nàng tháo đấu lạptrênđầu xuống, cởi áo choàng, choàng lên người bé trai, bọc nó kín mít từ đầu đến chân, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười.
Kì thi vừa kết thúc, các vị giáo thụ đều bận rộn chấm bài.
Hoắc Minh Cẩmthậtsựđịnh bán mạng vì Hoàng đế, đích thân g·i·ế·t Từ Duyên Tông sao?
...
Dương Bình Trung gật đầu, "Những sách khác ta xemkhônghiểu."
Cả nhà Định Quốc Công gần nhưđãchết hết cả, Hoắc Minh Cẩm thựcsựtàn nhẫn tới mức quyết tâm g·i·ế·t đến người nhà cuối cùng của bạn tốt năm xưa hay sao? Đích thân dẫn người truy sátkhônghoàn toàn giống với ngồimộtchỗ mặc kệ triều đình đuổi bắt.
"Mang theo cảmộtrương lớn luôn!" Dương Bình Trung trả lời, giang rộng hai cánh tay, "Đệ cũng thích đọc tiểu thuyết đúngkhông? Khi nào về ta sai người bê cả rương sang phòng đệ, đệ cứ chọn thỏa thích, ta đọc hết rồi, đệkhôngcần trả ngay đâu."
Đây làmộtnụ cười đầy tính khiêu chiến.
Chung Thiên Lộc lúng túng, nhìn trái nhìn phải rồithìthầm: "Theo thứ tự, lúc thi ngươisẽngồi gần người Đinh đường, lần trước ngươi thi được hạng nhất, bọn họ chắc chắnsẽnhìn lén bài thi của ngươi, ngươi nhớ phải đề phòng chút đấy, nếu có người giật tay áo ngươi, ngươi cũng đừng hoảng, phải báo cho giám thị tiên sinh ngay!"
Tôi tớ củahắnvội vàng chạy theo.
Đám tôi tớ sợ tái mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới, họ có mang theo nước nên người rót nước, người cầm ly, người lấy khăn lau miệng, còn có người sờ túi tìm bánh trái.
Chỉ có những văn nhân nghèo túng mới có thể hạ mình viết bản thảo cho những người bán sách, những người chú trọng thanh danh chắc chắnsẽkhôngbao giờ chạm tay vào việc viết tiểu thuyết. Nếu thựcsựthiếu tiền,khôngthểkhôngviếtthìcũng phải giấu tên, nhất địnhkhôngđể lộ thân phận.
...
Nàng khoác áo đứng dậy,đitới trước bàn rótmộtly trà, nước trà lạnh lẽo đắng chát chảy xuống cổ họng khiến nàng rùng cả mình, lập tức trở nên tỉnh táo.
Vài tiếng động lớn kéo nàng ra khỏi giấc mộng.
"Đừng sợ, Tông ca nhi, đệsẽkhôngsao hết."
Dương Bình Trung đứng dậy, cười hì hì ra đón Phó Vânanh, "Ứng Giải, thi xong rồi hả?"
Người như Hoắc Minh Cẩm, thông kinh sử, hiểu thiên văn, giỏi binh pháp, làm tướng có thể mặc áo giáp, cầm binh khí, chinh chiếnmộtphương, nếu trung thành với triều đìnhthìsẽlà may mắn của triều đại, nhưng nếu người này vứt bỏ lương trithìhậu quả khôn lường...
Dương Bình Trungkhôngtin lời đồn, tự tay bóc quýt, "Chưa ai ăn, làm sao biết quýt chua haykhôngchứ? Mọi người đềukhôngdám thử, cuối cùng quýt cũng chỉ có thể chín nẫutrêncành. Ta thử xem, nếu chuathật, về saukhôngăn nữa. Nếu ngọt..."
Hai ngườikhôngnóichuyện nữa, cùngđivề hướng Tàng Kinh Các.
Mấy người Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh đứng ngay phía đầunóicười vui vẻ, bọn họ là tú tài, là ngườiđãcó công danh, căn bảnkhôngsợ thi cử.
Chỉ những ngày sơn trưởng dạy học, cử hành hoạt động hiến tế hoặc có việc gì trọng đại phải tuyên bố, giảng đưởng mới mở cửa, mỗi lần Thôi Nam Hiên đứng lớp, giờ học cũng được tổ chức trong giảng đường lớn. Bình thường, nơi học sinh tới học là khu nhà phía đông. Giảng đường có đàn hiến tế,khôngkhí trang trọng, sơn trưởng sắp xếp trường thi ở giảng đường,ẩný cảnh cáo rấtrõràng.
Hàng xếp phía trước còn rất dài, Phó Vân Khải càng chờ đợi càng nôn nóng, lấy từ trong tay áo ra cuốn "Đông lai bác nghị" mà Phó Vânanhđưa chohắn, mở bừamộtbài ra, khẽ lầm nhẩm đọc.
Dáng điệu nơm nớp lo sợ, dường như là Phó Vânanhmới là kẻđangbắt nạthắn.
Nhanh chóng tới lượt mấy người bọn họ vào bàn, đúng như lời Chung Thiên Lộc, nàng và Phó Vân Khải bị phân đến góc phía Tây, đó là vị trí của học sinh đường Đinh.
Hoắc Minh Cẩmđangở phủ Võ Xươngthật.
Phó Vânanhgật đầu.
...
Nàngkhôngnhìn bọn họ nữa, "Sao thế?"
Thời còn trẻ, Triệu sư gia thi nhiều lầnkhôngđỗ nên cũngkhôngcòn quá chú trọng chuyện công danh, nghe nàngnóithế cũngkhônghỏi nhiều, "Được rồi, ta cầm hộ ngươi. Ngày mai Thôi đại nhânkhôngtới dạy được. Tháng sauhắntới thư viện, ta trảhắngiúp ngươi."
Trước giờ khóa cửa, Phó Vânanhmang cuốn "Bạch Tô trai tập" mà Thôi Nam Hiên cho nàng mượn tới sân phía bắc của khu phía đông, đưa cho Triệu sư gia.
Khay bạc tối qua ban đầu Phó Vânanhcũngkhôngnhận.
"Tối qua Tô Đồng thức ôn bài cả đêm."
Viên Tamnóinhỏ, tuyđãcố gắng hết sức để giảmâmlượng nhưng những người xung quanh đều ngherõlờihắn, "Lão đại, lần này ngươi quá đen đủi, ngay trước kì thi lại dính phải thiếu gia Dương gia kiathìai mà còn tâm trạngđithi cơ chứ?"
Thông thường mỗi tháng có ba bài thi, bao gồm các nội dung khác nhau là kinh, luận, sách. Năm nay tổ chức thi hội, có phó giảng phảiđithi nên kì thi của thư viện bị hoãn lại, xếp cả ba bài thi này vào cuối tháng, buổi sáng làmmộtbài, buổi chiều làm hai bài,mộtngày là thi xong.
Đám tôi tớ đồng loạt thở phàonhẹnhóm, dạt sangmộtbên.
Qua cửa tròn, Dương Bình Trung bỗng kêu lênmộttiếng, chạy qua đó, chui tọt vào rừng quýt.
"Đồ đại thiếu gia, hừ!"
Tim Phó Vânanhchợt đập lệchmộtnhịp, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh.
Thấy Phó Vânanhra khỏi trường thi, Cát Tường sáng cả mắt.hắnthựcsựkhôngthể nghĩ ra chuyện cười gì mới nữa, mồ hôi túa ra như mưa. "Phó thiếu gia tới rồi!"
Có lẽ Hoắc Minh Cẩm có nỗi khổ, để lấy đượcsựtín nhiệm của Hoàng đế nên mớikhôngthểkhôngphụng mệnh truy đuổi Từ Duyên Tông, nếu như vì báo thù mà g**t ch*t người vô tội, cái giá phải trả quá lớn - thứ phải vứt bỏ là lương tri của chính mình.
Thấy bọn họ đắc ý như thế, học sinh đường Đinh bên cạnh vừa ghen tỵ vừa khinh thường, cười nhạtnói: "Các ngươi ngoan ngoãn chútđi, nếu làm Phó Vân sợ quá chạy mất, đường trưởng chẳng đánh các ngươimộttrận ấy chứ!"
"Quýt sai quả ghê!"
Viên Tam và Chung Thiên Lộc vội vã chạymộtmạch từ đường Giáp tới giảng đường, vừa thấy bọn họđãchen vào bằng được, nháy mắt với Phó Vânanh, "Vân ca nhi. lát nữa thi ngươi nhớ để ý đấy!"
Phó Vânanhmỉm cười, "khôngsao đâu."
Mới quamộtđêm thôi, thái độ mọi ngườiđãbắt đầu thay đổi.
Bất ngờ bị chuyển tới đường Đinh, kế hoạch thay thế Đỗ Gia Trinh hỏng bét. Nhưng chuyện nàykhôngcó nghĩa là Phó Vânanhsẽbỏ dở giữa chừng, tất cả những hành động trước đókhôngthể uổng phí được, dù là học sinh đường Giáp hay học sinh đường Đinh, nàng cũng phải đánh bại Đỗ Gia Trinh.
Phó Vânanhmở mắt, đờ đẫnmộtlát mới ý thức được mìnhđangở đâu.
Tới tận khi Ngô Đồng Hạc gõ chiếc chuông đồng thông báo bắt đầu tính giờ thi, họ mới ngừng lại, ai về bàn người đó.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, nhíu màynói: "Dương huynh, takhôngthích người kháckhôngđược ta cho phépđãbước vào nơi ở của ta,khôngthích người khác động vào đồ đạc của ta, rấtkhôngthích."
Triệu sư gia tươi cười hài lòng, đưa chânđimất.
Càng đáng buồn hơn, bởi có quá nhiều bản lậu, tác giả dùđãviết được tác phẩm lớn, lưu hành trong cả nước những mấy chục năm nhưng lại chẳng nhận được bao nhiêu tiền thù lao.
Dương Bình Trung ngơ ngác cuối cùng cũng hiểu ra, khom lưng xuống, chân thành hành lễ, "Ta hiểu rồi! Lần này ta sai, tasẽnhớthậtkỹ, về sau chắc chắnkhôngtái phạm, ta hứa."
Sách cũkhôngăn thua gì, giờ nàng chuẩn bị khuyến khích học sinh trong thư viện viết bản thảo sách.
Phó Vânanhngồi trước bàn suy nghĩ miên man, gió từ khe cửa thổi vào phòng, cả người lạnh ngắt, mới ngồimộtchút mà chân tayđãbuốt giá.
Hiệu sách bán sách cổ, bán văn giải đề, bán lịch, bán tiểu thuyết. Trong đó, bán chạy nhất chắc chắn là tiểu thuyết. Lịch được in từ bản khắc của quan phủ, tiệm sách trong dân giankhôngđược in lậu, người vi phạmsẽbị tịch thu gia sản, sách cổ khó bán, văn giải đề bán cũng chạy nhưng lợi nhuậnkhôngthể nào so sánh với tiểu thuyết. Đặc biệt là ở vùng Giang Nam giàu có, đông đúc, kinh tế phát triển, nhiều người được học hành, buôn bán thịnh vượng, dân chúng dư giả, tiêu chút tiền muamộthai cuốn tiểu thuyết về nhà tiêu khiển cũngkhôngthành vấn đề.mộtquyển tiểu thuyết được ưa chuộng, thế là người người tranh nhau tìm mua, tiệm sách in thêm mấy lần vẫn cungkhôngđủ cầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhtrầm mặc trong giây lát rồi gật đầu.
Triệu sư gia cầm cuốn sách, tiện tay mở mấy trang ra, sắc mặt hơi thay đổi, chỉ vào lề sách đầy chữ,nói: "Đây là ghi chú về những điều tâm đắc của Thôi đại nhân,hắncho ngươi mượn sách, chắc chắn là đánh giá cao về ngươi, sao ngươikhôngđích thân mang trả chohắn, nhân tiện đểhắnkiểm tra học vấn của ngươi xem sao?hắnlà thám hoa năm Đồng An thứ hai mươi. Takhôngso được vớihắnđâu."
Quamộtthời gian dài quan sát, nàng đánh giá cao Viên Tam và Tô Đồng. Cả hai đều có nền tảng vững chắc, Viên Tam có văn phong hào sảng, tựa nhưmộtcây cungđãđược kéo căng, chỉ chờ bật ra bất cứ lúc nào, văn phong của Tô Đồng lạicôđọng thong thả, tựa nhưmộtngọn núi nguy nga tráng lệ, người ởtrênnúi, nào biết sườn núi dốc [1]. Hơn nữa cả hai người đều có gia cảnh nghèo khó, phải tự kiếm tiền nuôi người thân.
Phó Vânanhcúi xuống kiểm tra giấy bút.
Phó Vânanhnghe thấy tiếng th* d*c lo lắng sợ hãi từ sâu trong bụi cỏ.
hắnmộtlòng vì khoa cử, chưa chắcđãđồng ý viết bản thảo tiểu thuyết cho Phó gia.
Phó Vânanhcúi đầunói: "Cảm ơn huynh trước."
Lời tác giả:
Tới khi nàng làm xongmộtnửa đề thi, dừng bút lại lại nghỉ ngơimộtchút, nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh, qua khóe mắt nàng thấy các học sinh đường Đinh đềuđangrướn cổ nhìn về phía nàng,rõràng làđangđịnh xem đáp án của nàng.
Phó Vânanhbiết tất cả học sinh trong Giang Thành thư viện,khôngchỉ là quen biết mà nàng còn hiểurõbối cảnh xuất thân và khả năng học tập của từng người trong số họ.
Lát sau, Dương Bình Trung hét lênmộttiếng, nhổ múi quýt ra, mặt nhăn nhó, nước mắt nước mũi trào ra, "Chua quá!"
...
Cát Tường vỗ ngực, lén thở phàomộthơi.
Gió bấc thét gào, nước đóng thành bằng, bụi cỏ bao bằng nửa người bên bờ sông bị gió thổi nghiêng ngả, đó làmộtvùng mênh mông trống trải.
Phó Vânanhvà Phó Vân Khải tới nơi, lập tức đứng vào hàng.
Phó Vânanhngẩng đầu, nhìn xung quanhmộtvòng, người giáp Giáp lẩn tránh ánh mắt nàng,khôngdám tớinóichuyện với nàng, người đường Ất, đường Bính đứng bên cạnh quan sát, xung quanh chỉ còn lại là mấy người ngơ ngơ ngẩn ngẩnđangcười tít cả mắt -khôngcần hỏi cũng biết, nhất định là đường Đinh.
Chuyện càng khó giải quyếtthìcàng phải bình tĩnh.
Triệu sư gia hôm naykhôngcó giờ giảng, mới từ nhà Triệu Thiện trở về thư viện, chắp tay sau lưngđivề phía trước giảng đường, thấy Phó Vânanhvừađira liền hỏi, "Ngươi thấy sao? Có chắc nằm trong mười người đứng đầukhông?"
Nàngkhôngđingay,nóithêm vài câu với Triệu sư gia mới cáo từ về đường Đinh.
Bé trai khóckhôngthành tiếng, nước mắt ngưng đọng nơi khóe mắt, còn chưa kịp rơi xuốngđãbị đông lại.
Phạm vi thi cử của thư viện có hạn, chỉ nhằm vào những nội dung được học từ khi nhập học tới nay, kiến thức nền của nàng chắc, những phần học rồi đềuđãthuộc làu làu, nàng tự tin mìnhsẽkhôngmắc lỗi. Hơn nữa kì thi lần nàykhôngcó phần nàngkhôngam hiểu là thơ phú và cổ văn, nàng cảm thấy lần thi này bản thân có thể nằm trong mười người đứng đầu.
Phó Vânanhgật đầu,khôngdừng lại, vẫn tiếp tụcđivề phía trước.
Vương Nhung xem mận là câu chuyện khi cònnhỏcủa Vương Nhung,mộttrong Trúc Lâm Thất Hiền thời Ngụy Tấn. Vương Nhung từnhỏđãthông minh, năm bảy tuổi, khi chơi đùa với các bạn, thấy ven đường có cây mận rất sai quả, cành cây nặng trĩu toàn quả nên cong cả lại. Các bạn ông đổ xôđihái mận, chỉ có Vương Nhung làkhôngnhúc nhích. Người lớn hỏi ông vì saokhôngđihái mận, Vương Nhung trả lời: "Cây mận này ở ven đường lại có nhiều quả như thế, mận này chắc chắn bị đắng."
"Phó Vân ngồi cạnh ta này!"
Được rồi, nàng biết tại sao Cát Tường lại luống cuống như thế.
Triệu sư gia nhắn mày bĩu môi, "Ngày mai cái vị Hoắc đại nhân gì đó của Cẩm Y Vệsẽxử trảm phạm nhân bỏ trốn, Thôi đại nhân giám sát việc hành hình, tri phủ, đồng tri cũng phảiđi. Ngày mai là sinh nhật Thiện tỷ nhi, cái thằng cháu tri phủ kia của ta vốnđãxin nghỉ ở nhà chuẩn bị tiệc mừng thọ cho mẹ nó nhưng cái vị Hoắc đại nhân kia phái tùy tùng tớinóimộtcâu, thằng cháu ta hoảng sợ, hớt ha hớt hảiđimất..."
Phó giảng Ngô Đồng Hạc phụ trách giám thị, chỉ cho nàngmộtchiếc bàn. Nàngđivề phía đó, còn chưa kịp ngồi xuống, mấy học sinh đường Đinh bên cạnhđãkhôngkiềm chế đượcsựvui mừng, vỗ tay cười ha hả.
...
"Đúng đấy!" Phó Vân Khải hưởng ứng.
Đột nhiên bị ép chuyển tới đường Đinh ở, làm bung bét hết cả kế hoạch lúc trước của nàng, khiến nàngkhôngthểkhôngchuẩn bị kế sách mới, đòimộtchút bồi thường của Dương Bình Trung cũng là hiển nhiên.
Khóe miệng Phó Vânanhcũng nhếch lên, cười đáp lại. Ánh mắtkhôngdừng lại ở đó, lướt qua Tô Đồng, hướng về phía người khác.
...
Tiếng động càng lúc càng lại gần, bé trai run lên bần bật, ôm chặt lấy người phụ nữ, chui đầu vào lồng ngực nàng, ngón tay bấu chặt vào ống tay áo đến mức trắng bệch, dường như chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn, miệng lạinói: "anhtỷ nhi, bọn họ tới bắt đệ, đệ trốn cũngkhôngthoát được, tỷ mauđiđi..."
Điển cố Vương Nhung xem mận là diễn giải theo đúng điển cổ cóthậtđóa~
Trước cửa sổ,mộtvùng ánh sáng mông lung rực rỡ sắc màu hắt vào, những chiếc đèn pha lê, đèn sừng dê Dương Trung Bình sai người treo dưới mái hiên mang nhiều màu sắc khác nhau, hơi giống những chiếc đèn lồng Phó tứ lão gia mua cho con cháu trong nhà vào dịp Tết Nguyên Tiêu. Đèn lồngnhẹnhàng lay động,mộtchiếc đèn sừng dê treo quá gần cửa sổ, tua rua ngụ ý cát tường như ý treo bên dưới liên tục đập vào thanh gỗtrêncửa sổ, tạo ra thứâmthanh khiến nàng bừng tỉnh từ trong mộng kia.
khôngcần xem thử cũng biết, ở dưới cùng của rương sách này nhất định là có mấy cuốn tiểu thuyết hương diễm, công tử thế gia tầm mười hai mười ba tuổiđãbiết nhânsự. Dương Trung Bình đúng làđangở tuổi thích len lén đọc tiểu thuyết diễm tình sau lưng người lớn.
Tô Đồng dường nhưđãnhìn nàng rất lâu, lúc bắt gặp ánh mắt nàng, khóe miệng nhếch lên, cười với nàng nhưng trong mắt lạikhônghề có ý cười, chỉ cómộtchút trào phúng khó nhận ra.
Phó tứ lão gia là thương nhân đàng hoàng, đương nhiênsẽkhôngbắt chước những kẻ in bán sách lậu kia, ông muốn đường đường chính chính tìmmộtngười đọc sách đề nghị người ta viết bản thảo sách cho mình, giá cảkhôngquan trọng, chỉ cần bản thảo tốt là được.
Phó VânanhđịnhđiTàng Kinh Các sao chép danh mục tên sách giúp quản cán nên ngay khi ra khỏi giảng đường, nàngkhôngnán lại với mọi người màđithẳng về hướng đông.
Dương Bình Trung nhìn nàngkhôngchớp mắt, chờ nàng trả lời.
Viên Tam cũng có chí làm quan nhưng người này tùy tiện, phóng khoáng, đương nhiênsẽkhôngthèm để ý tới ánh mắt của người đời, Phó Vânanhđịnh tìm cơ hội hỏi thămhắnxem sao.
Đám học sinhđanglo lắng, có người lẩm nhẩm ra tiếng, sát giờ rồi nhưng vẫn cố học thuộc kinh văn, có ngườithìthầm thảo luận với người bên cạnh về câu hỏi nào đó, nghĩ là chút nữa thi thể nào cũng gặp đúng câu hỏi này, có người cầm cuốn sách lướt qua, chỉ mong may mắn đọc trúng chỗ đề ra, còn có người chắp tay thi lễ trước giảng đường, cầu xin thánh nhân phù hộ cho mình thi được kết quả tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.