Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Chuyển chỗ ở
Thôi Nam Hiên nâng tay áo chắn trước mắt Phó Vânanh, vén màn xe, nhìn ra bên ngoài.
Người ngăn xe ngựa lạithậtsựlà Cẩm Y Vệ, tuy nhiên cấp bậckhôngcao,trênngười mặc áo giápmộtmàu, đầu đội mũ chữ vạn, lưng thắt đai, chân mang ủng, eo đeo đao dài. Chừng mười hai mươi người đứng trước xe ngựa, hùng hùng hổ hổ, chẳng có vẻ tốt lành gì.
Người đàn ông dẫn đầu mặc áo bó tay màu xanh, đưa lưng về phía khoang xe ngựa, cả người lẫn vào ánh chiều tà, dáng hình cao lớn.
Thôi Nam Hiên ngẩn ramộtchút rồi nhanh chóng khôi phụcsựbình tĩnh, khẽnóivới Thạch Đầuđanglo lắng bên cạnh: "Đưahắnvề thư viện."
hắnnhảy xuống xe ngựa,đivề phía trước.
Thạch Đầu thưa vâng,khôngđợi Phó Vânanhkịpnóinăng gìđãtúm lấy tay Phó Vânanhkéo nàng ra khỏi xe ngựa.
Vương thúc và Vương Đại Langđitheo phía sau cuống quýt chạy tới, đưa Phó Vânanhra khỏi đó.
Chuyện của mấy vị quan lại, dân chúng bình thường như bọn họkhônghiểu được, cũngkhôngdám hiểu. Tóm lại cách càng xa lại càng an toàn.
Phó Vânanhbị người khác đẩy lên lưng ngựa, còn chưa kịp hỏi cái gì, Thạch Đầuđãquấtmộtroi vào mông ngựa, giục ngựađinhanh.
...
Nghe thấy bước chân dồn dập, người đàn ông áo xanh quay đầu lại, tướng mạoanhtuấn, sắc mặt lạnh như băng.
Ánh mắt chàng lướt qua thiếu niênđangđượcmộtloạt tùy tùng bao quanh, cưỡi ngựa càng lúc càng xa, chững lạimộtlát rồi quay lại nhìn Thôi Nam Hiên, "Hoàng thượng có chỉ, bắt được Từ Duyên Tông,khôngcần đưa về kinh sư, xử trảm ngay tại chỗ. Ngườithìtađãtìm được rồi, ngươi tới giám sát hành hìnhđi."
Chàng vừa dứt lời,mộtbinh lính Cẩm Y Vệ đưa tay nângmộtbức chiếu thư đưa tới trước mặt Thôi Nam Hiên.
Đôi mày Thôi Nam Hiên nhíu lại chặt hơn, "Hoắc đại nhân, tađãbị bãi quan về quê,khôngcòn liên quan đến chuyện triều chính nữa,hiệngiờ chỉ làmộtngười bình thường mà thôi, tại sao lại bảo ta giám sát hành hình?"
Hoắc Minh Cẩm nhìnhắn, "Trong lòng ngươi hẳn làđãhiểurõ."
Đúng là Thôi Nam Hiên là do Thẩm Giới Khê đề bạt nhưng người thựcsựban chohắnchức quan lại là tiên đế, từ đó về sauhắntừng kiêm nhiệm chức Hầu giảng, cũng từ lúc ấy mới bắt đầu có quan hệ chặt chẽ với đương kim thánh thượng khi ấy còn là hoàng tử.sựtín nhiệm của Hoàng thượng đối vớihắnsâu sắc hơn với Thẩm Giới Khê nhiều.
hắnbị bãi quan,mộtmặt là để tách ra khỏi Thẩm đảng,mộtmặt là để tránh khỏisựhãm hại của những quan viên phản đối chính sách mới, ngoài ra còn cómộtnguyên nhân mà ngay cả Diêu Văn Đạt cũngkhôngđoán được, thực rahắnnhận mật lệnh của Hoàng thượng, chịu trách nhiệm giám thị người nhà Thẩm gia ở phủ Giang Lăng, đồng thời ngầm tra xét xem trong quá trình Hoắc Minh Cẩm truy sát Từ Duyên Tông có hành động gì lạ haykhông.
Mấy tháng nay,hắnđãnắm được chứng cứ chứng minh người nhà Thẩm gia hoành hành ngang ngược, lạm sát người vô tội ở quê nhà nhưng vẫn chưa tìm được nhược điểm của Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm làm việc táo bạo, lúc nào cũng làm theo ý mình, chẳng khác gì đánh giặctrênchiến trường, tàn nhẫn vô tình,mộtkhi đắc tội vớihắn,hắnsẽtrực tiếp giơ đuốc cầm gậy đánh tới tận cửa.
Ngoại trừ danh tiếng hung bạo, thủ đoạn hơi quá khíchthìlại hoàn toànkhôngtìm ra được bất cứ điểm yếu nào củahắn.
Người này thựcsựquá khó chơi,khôngcần lòng dạ tinh tế, cũng chẳng cần mưu kế thâm sâu, chỉ cần hung hãn như vậythìbất cứ thủ đoạn nào cũngkhôngăn thua vớihắnbởi vì căn bảnhắnchưa bao giờ để mình bị người khác dắt mũi.
Các đại thần chẳng làm gì nổihắn.
Thôi Nam Hiên cũng thế.
Hoắc Minh Cẩm trải quamộthồi đại nạnkhôngchết, mục đích tồn tại duy nhất của người này giờ là báo thù rửa hận,hắngiờ nào có sợ cái gì. Đối đầu vớimộtkẻkhôngsợ c·h·ế·t,khôngchỉkhôngcó bất cứ cơ hội thắng nào mà còn có thể bị cái kẻđãbị thù hận thiêu đỏ con mắt, đánh mất hết thất tình lục d·ụ·c nhưhắnkéo vào vực sâu.
Người nàykhôngcó nhược điểm,khôngthể bị uy hiểm, chẳng quan tâm điều gì, bẻ gãy vây cánh của Thẩm Giới Khê, nghiền nát tất cả những phụ tá đắc lực của ông ta.hắnnhưmộtngọn lửa bất thình lình bốc lên ngùn ngụt, ngọn lửa củasựbáo thù khiến cho đại thần trong triều sợ mất mật,khôngbiết còn cháy tới khi nào.
Phủ nhận cũng chẳng có ích lợi gì, Thôi Nam Hiên nhận lấy chiếu thư, mở ra đọcmộtlượt, đích thực là do Hoàng thượng tự tay viết.
Tuy Định Quốc Côngđãchết nhưng chí sĩ trung thành với Từ thị vẫn như cỏ dại xanh mướt ngoài đồng, "lửa đồng thiêu cháy vẫn còn, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi" [1]. Hoàng Thượng sợtrênđường áp giải Từ Duyên Tông về kinh lại xảy ra chuyện gì, ra lệnh sau khi bắt được liền lập tức xử trảm. Hoàng thượngkhôngquan tâm năm đó làm sao Từ Duyên Tông chạy thoát được, chỉ cần cái đầutrêncổ Từ Duyên Tông mà thôi.
[1] Trích "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" của Bạch Cư Dị. Bản dịch của Tản Đà.
"Người đó đâu rồi?" Thôi Nam Hiên khép chiếu thư lại, hỏi.
Hoắc Minh Cẩm xoay người sải bước tránh sangmộtbên.
"đãở trong phủ của ngươi."
....
Tùy tùng Thôi gia hộ tống chủ tớ Phó Vânanh, sợ càng kéo dài càng lắm chuyện, Thạch Đầu liên tục quất roi vào mông ngựa, ngựa hí lên, đưa đoàn người nhanh chóng ra khỏi đó.
Phó Vânanhnắm chặt dây cương, liên tục quay đầu lại, tới khúc quanhthìkhôngthấy gì nữa.
Hai bên đường nhà cửa san sát chìm trong ánh hoàng hôn nhạt nhòa, mặt trời dần lặn sau những dãy núi trập trùng, trời dần tối.
Thấy nàng tỏ vẻ lo lắng, Thạch Đầu bên cạnhnói: "Phó thiếu gia đừng lo, những binh lính đó là đồng liêu mà đại nhân nhà chúng ta quen biết ở kinh sư."
Phó Vânanhcúi đầukhôngnói. Nàngkhônglo lắng cho an nguy của Thôi Nam Hiên.
Vừa rồi Thạch Đầukhôngnóikhôngrằngđãkéo nàngđi, nàng còn chưa kịp biết chuyện gìđangxảy ra, tuy chỉ là trong chớp mắt, nàng biết những người kia chắc chắn là Cẩm Y Vệ.
Cácanhnàng là do Cẩm Y Vệ phụng mệnh tới giảiđi, nàng nhận ra trang phục của Cẩm Y Vệ.
Nàngkhônghận Cẩm Y Vệ, bọn họ tới bắt ngườithậtnhưng người thựcsựhạ lệnh bắt là Hoàng đế.
Phủ Võ Xương và kinh sư cách xa ngàn dặm, Cẩm Y Vệ tới tận đây chắc hẳn có việc lớn, màhiệngiờ Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, Hoắc Minh Cẩm,đangphụng mệnh truy sát Từ Duyên Tông, lần trướcđãtới Hồ Quảngmộtchuyến.
Phó Vân Chương hồiâmnóimiếng ngọc bội vẫn chưa trả lại cho Hoắc Minh Cẩm, người ở kinh sưnóivới y Hoắc chỉ huy sứ hành tung bíẩn, thường xuyên phụng chỉ ra ngoài,khôngai biết người này rốt cuộc ở đâu. Y còn tốn rất nhiều công sức mà vẫnkhônghỏi thăm được tung tích của Hoắc Minh Cẩm.
Cẩm Y Vệ ở đây. Thân là Chỉ huy sứ, Hoắc Minh Cẩm có phải cũngđãtới phủ Võ Xương rồi haykhông? Những binh sĩ vừa rồi của Cẩm Y Vệ có khi là thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm cũng nên.
Phó Vânanhngầm tính toán, nếukhôngphải tùy tùng Thôi gia cứ bám riết bên cạnh,khôngcho nàng quay lại, nàngthậtsựmuốn trở lại xem sao.
Nhưng nàng vẫnkhôngthể làm thế, dù những binh lính đó có phải người của Hoắc Minh Cẩm haykhông, Thôi Nam Hiên còn ở đó, nàngkhôngthể hỏi gì cả,khôngthểnóigì hết. Thôi Nam Hiên là người cẩn thận, kín đáo, thăm dò người của Hoắc Minh Cẩm trước mặthắn,khôngchỉ chẳng thể hỏi được cái gì mà có thể còn rước tớisựnghi ngờ của Thôi Nam Hiên.
Huống hồ,hiệngiờ, nàng còn chưa chắc chắn được Hoắc Minh Cẩm rốt cuộc là địch hay là bạn.
Nhưng nếu Từ Duyên Tông bị bắt rồithìlàm sao bây giờ?
Cứu haykhôngcứu?
Nếu như cứuthìnàng taykhôngtấc sắt,mộtthânmộtmình, chỉ làmộtbégáicó nhiều hơn người khác mười mấy năm kí ức, lấy gì ra mà cứu bây giờ?
Nếu nhưkhôngcứuthìphải trơ mắt nhìn Tông ca nhi rơi vào nanh vuốt của triều đình hay sao?
Từ Duyên Tông là huyết mạch của Định Quốc Công.anhtrai Phó Vânanhcưới cháugáicủa Định Quốc Công, nàng và chị dâu xấp xỉ tuổi nhau,nóichuyện cũng hợp, thường xuyên cùng chị dâu về thăm nhà mẹ đẻ. Từ Duyên Tông là em trai của chị dâu nàng, nhút nhát, hay ngại, thích quấn lấy nàng, đòi nàng dạy nó đánh chủy hoàn.
Nàng nhắm mắt lại, đưa ramộtquyết định.
Dù thế nàođichăng nữa, trước khi có thể tự bảo vệ được mình, nàngsẽkhôngtùy tiện bại lộ thân phận của bản thân.
...
Thạch Đầu tiễn Phó Vânanhtới tận cổng thư viện, nhìn thấy nàngđivào cổng chính mới dẫn những người khác ra về.
đãsắp tới giờ khóa cửa ký túc xá, Phó Vânanhvừa nghĩ ngợi vừa rảo bướcđivề hướng khu nhà phía nam.
Trước khu phía nam xôn xao, đám học sinh tụ tập trước ký túc xá bàn luận sôi nổi.
Trong số đó, giọng của Viên Tam và Phó Vân Khải là lớn nhất.
Bỗng có người nhìn thấy Phó Vânanh, hét lớn: "Vân ca nhi trở lại rồi!"
Trong chốc lát, cả đám người nhưmộtđợt sóng ùa về phía Phó Vânanh, căm phẫn: "Vân ca nhi,khôngthể như thế được! Chúng tađitìm sơn trưởng!"
"Đúng thế, chúng tađivới ngươi!"
Phó Vânanhvẫnđangmải nghĩ tới chuyện Từ Duyên Tông,khôngbiết chuyện gì xảy ra, "Hả?"
Đám học sinh bức bối tới mứcnóinăng loạn cả lên, ai ai cũng tức giận đỏ cả mặt, "Vân ca nhi, Dương Bình Trung bắt ngươi chuyển sang đường Đinh ở rồi!"
Hả?!
Nghe thấy cái tên Dương Bình Trung, Phó Vânanhbừng tỉnh, trong đầu chợt vụt quamộtý nghĩ nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, "Đường Đinh á?"
Phó Vân Khải là kích động nhất, cất cao giọng: "Cái đồ ăn chơi đàng đ**m!khônghiểu sao lại tới thư viện! Khi nãyhắnđãsai người xách hành lý của đệ chuyển sang đường Đinh, nhất định đòi ở chung viện với đệ! Vô sỉ!khôngbiết xấu hổ!"
hắnmắng chửi liên hồi, người xung quanh hưởng ứng, "Đúng vậy!khôngbiết xấu hổ! Vân ca nhi của chúng tađangyênđanglành ở đường Giáp,hắndựa vào cái gì mà ép Vân ca nhi chuyểnđi?"
"Sơn trưởng biết việc nàykhông?" Phó Vânanhtạm thờikhôngnghĩ đến chuyện Cẩm Y Vệ nữa, nhìn xung quanh.
Đám học sinh đồng loạt gật đầu, Viên Tam cười mỉa mai, "Ta vốn còn tưởng giáo thụ trong thư viện đều oai vệkhôngsợ cường quyền cơ đấy!"
Mọi người đều im lặng.
Buổi chiều, lúc họ cònđangdùng bữa trong nhà ăn, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, mấy chục gã tôi tớ người bê, người cõng, người ôm đủ loại đồ dùng quý giá, trạm trổ đưa vào thư viện, ra ra vào vào mãikhônghết.mộtcanh giờ sau họ mới sắp xếp xong đồ đạc. Sau đó sơn trưởng và các vị giáo thụ đều tới, đưamộtthiếu niên mặc áo bào gấm thêu quý giá tới đường Đinh.
Thiếu niên kia đương nhiên là Dương Bình Trung,hắntham quan khắp đường Đinh xong mới biết Phó Vân ở đường Giáp liềnkhôngvui, lập tức lệnh cho tôi tớ chuyển hành lý của Phó Vân tới đường Đinh.
Sơn trưởng và các vị giáo thụ vội vàng khuyên can nhưng Dương Bình Trung nhất địnhkhôngnghe.
Học sinh đường Giáp đương nhiênsẽkhôngngồi nhìn Phó Vân bị cướpđinhư thế, chặn ở trước cửakhôngcho tôi tớ Dương gia vào trong. Bên đường Đinh lại vui như trảy hội, nếu như Phó Vân vào đường Đinh ở,khôngphải làsẽthành người Đinh đường hay sao? Họ giơ nắm đấm, xắn tay áo, giúp đỡ tôi tới Dương gia xông vào đường Giáp, học sinh hai đường Ất, Bính đứng ngoài xem, lấy làm hào hứng lắm.
Sơn trưởng và các giáo thụ kiên quyếtkhôngđồng ý, sau lại có vị quý nhân
(người có thân phận tôn quý)
nào đó tới, mời họ sang khu giảng đường dùng trà, sau khi người này ra về, sơn trưởng bảo Trần Quỳ tuyên bố Phó Vân từ hôm naysẽchuyển vào đường Đinh ở.
"nóinhư vậy là sơn trưởng đồng ý rồi."
Phó Vânanhnghe đám học sinh thao thao bất tuyệt, mỗi ngườimộtcâu, kể lại câu chuyệnmộtcách đầy phẫn nộ xong mớinói.
"Triệu sư gia cũng đồng ý." Phó Vân Khải u oán, "Ông tanóihọc vấn của đệ tốt, ở đâu mà chẳng như nhau."
"Lão đại, ta giúp ngươi chuyển hành lý ra ngoài!"
Viên Tam vén tay áo, lộ ra những cơ bắp rắn chắctrêncánh tay, quơ quơ nắm đấm,nói: "Takhôngsợ Dương gia đâu!"
Phó Vânanhnhìnhắn, "Tađigặp sơn trưởng và mấy vị tiên sinh trướcđã."
Viên Tam amộttiếng, dường như hơi thất vọng vìkhôngcó cơ hội thểhiệnkhả năng đánh đấm, vẫn tiếp tục xoa nắm tay, "Được, ta chờ ở đây vậy."
...
Trần Quỳ đưa Phó Vânanhtới khu nhà phía đông.
đãtan học, mấy gian nhà trong khu phía đôngđãđóng cửa. Sơn trưởng vừa Triệu sư giađangngồi trong đình bát giác trong viện dùng trà, hai gã tôi tớđangngồi xổm trong góc quạt lò thuộc khoai môn, nướcđãsôi sùng sục. Gã tôi tớ mở nắp dùng chiếc đũa cắm xuống củ khoai xemđãchín chưa.
"Vân ca nhi à, việc này ngươi đừng trách sơn trưởng."
Triệu sư gia nhìn thấy Phó Vânanh, giơ tay lên, chào nàng từ xa, đợi tới khi nàngđivào đình hóng gió mớinóithẳng, "Thiếu gia Dương giakhôngphải người xấu, ban đầu vốn dĩđãxếp ngươi vàhắnvào cùngmộtviện. Sau nàyhắnkhôngtới, sơn trưởng cho rằnghắnchỉ hứng lên trong chốc lát nên mới nghĩ tới chuyện tới thư viện, về saukhôngcòn cảm thấy mới mẻ, thú vị nênkhôngtới nữa, vì thế mới để ngươi và Tô Đồng ở cùngmộtviện. Giờhắnchuyển vào ở, chỉ có thể tuân thủ lời hứa, đành phải để ngươi cũng chuyển phòng. Ngươi yên tâm, thiếu gia Dương gia cũng là người được nuôi dạy đàng hoàng."
Trước mặt sơn trưởng, Triệu sư gia chẳng thể đả động đến chuyện khác, Phó Vânanhcũngkhônghỏi nhiều, gật đầu.
Sơn trưởng xấu hổ, bảo Trần Quỳ về rồi thở dài, "Vân ca nhi, ta cũngkhôngmuốnnóidối trò, mấy năm nay bạc từ châu học mãikhôngtới được, thư viện thu chẳng bù được chi, chỉ dựa vào tiền cho thuê ruộng mới đỡ được phần nào. Dương giakhôngchỉ quyên tặng mấy ngàn cuốn sách mà còn tặng thư viện mấy ngàn mẫu ruộng tốt..."
Ông ta ngừng lạimộtchút, đứng dậy chắp tay thi lễ với Phó Vânanh, trịnh trọngnói, "Đương nhiên trước mắt là như thế, nhưng nếu thiếu gia Dương gia quấy rầy chuyện học hành của trò, tròkhôngcần phải chịu đựng, tasẽlập tức thông báo cho Dương gia để trò chuyển lại về đường Giáp. Người Dương giađãhứa hẹn thiếu gia nhà họ tuyệt đốisẽkhônglàm ảnh hưởng tới việc học của trò."
Phó Vânanhđứng đókhôngnhúc nhích, thản nhiên nhận lễ của sơn trưởng, trầm mặcmộtlát rồi chậm rãinói: "Học sinh là học sinh của thư viện, tình nguyện giải ưu cho sơn trưởng, chỉ cẩn chuyển chỗ ở thôiđãcó thể đổi được ngàn mẫu ruộng cho thư viện, quả cũng đáng giá."
Sơn trưởng cứng họng, mặt trắng bệch, xấu hổ tới mức tay chân chẳng biết đểđiđâu.
Triệu sư gia ho khan mấy tiếng, lấp l**m: "Được rồi, Vân ca nhi, ta có mấy câu muốn dặn dò ngươi,đi, ta với ngươiđiđường Đinh."
Ông ta dẫn Phó Vânanhra khỏi khu phía đông, cườinói: "anhtỷ nhi, thiếu gia Dương gia thân phận cao quý, thư việnkhôngđắc tộinói, sơn trưởng là người hiền lành nhưng khi ấythậtsựđãđịnh chống đối lại, các vị giáo thụ khuyên mấy lần mớikhôngthểkhôngnghe theo. Trong lòng ông ta thựcsựáy náy, nếu chẳng phải có ta khuyên mấy câu, có khi giờ ông ta còn trốn trong phòng lau nước mắt nữa đấy."
Làm sơn trưởng của thư viện, Khương Bá Xuânkhôngthể đối chọi lại với Dương gia, chỉ có thể thỏa hiệp, như vậy, thứ nhất làđãlàm mất khí khái của người làm thầy trước mặt học sinh, thứ hai làkhôngbảo vệ được học sinh như Phó Vân, trong lòng vừa áy náy, vừa khó chịu, vừa bi thương, suýt nữa từ chức sơn trưởng ngay trước mặt người Dương gia. Triệu sư gia phải khuyên ông ta hồi lâu mới đỡ mấy phần.
Phó Vânanhnghe Triệu sư gia phân tích tỉ mỉ chân tướngsựviệc, đành thở dài, "Con biết rồi, sau này gặp sơn trưởngsẽkhôngnhắc lại chuyện này nữa."
"Thực ra chuyển tới đường Đinh ở cũngkhôngphải chuyện xấu." Triệu sư gia nháy mắt với Phó Vânanh, "Ta gặp Dương thiếu gia rồi,mộtđứa trẻ chưa lớn mà thôi,hắnlà thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từnhỏ, thấy ngươi có tàithìlàm ầm lên muốn ở với ngươi, chẳng bao lâusẽlại chán thôi. Người nọ tuy hơi kiêu căng nhưng lạikhôngngang ngược, ương ngạnh, ngươi có thể xử lý được."
Ông ta liếc trái liếc phải,nhỏgiọngnói, "Làm bạn với Dương thiếu gia, đối với ngươi mànói, chắc chắnkhôngcó gì có hại, ngươi hiểu chưa?"
Phó Vânanhgật đầu.
"Khi ở thư viện, ngươi cần thựcsựtự coi mình là con trai."
Triệu sư gia xoa đầu nàng.
"Dương thiếu gia chính là thử thách đầu tiên, người làm thầy như ta chẳng thể giúp ngươi gì cả, ngươi phải tự xoay sở sao cho đúng mực. Nếu thành công, con đường phía trướcsẽthuận lợi hơn rất nhiều, nếu thất bại, ngươi lại trở về làm Phó Vânanh."
Phó Vânanhbình tĩnh trả lời: "Được ạ."
...
Nàng quay về khu phía nammộtmình.
Viên Tam lập tức khoa tay múa chân, giơ cánh tay trần ra đón nàng, "Lão đại, làmmộttrậnkhông?"
Phó Vânanhlắc đầu, nhìn Phó Vân Khải, "Khải ca nhi, về phòng thu dọn hành lýđi."
Sơn trưởng lo Dương Bình Trungsẽquấy rầy việc học của nàng nênđãđồng ý cho Phó Vân Khải chuyển tới ở với nàng.
"Ơ?"
Phó Vân Khảikhônghiểu gì.
"Chuyển tới đường Đinh ở với đệ đượckhông?"
Phó Vân Khải ngẩn người ramộtlúc rồi mới bùng nổ trong vui sướng, nhảy cẫng lên ba thước, "Được được được! Huynh chuyển, huynh chuyển luôn đây!"
Tuy học sinh hai đường Giáp, Ất đều coi thường đường Đinh nhưng có thể ở chung vớianhtỷ nhi,hắnlàm gì quan tâm đến chuyện đường nào với đường nào, ra hành lang ở còn được nữa là!
Học sinh xung quanh đều bất bình tức giận.
Phó Vânanhcảm ơn bọn họ, nhưng bởi vẫn còn nhớ tới chuyện gặp Cẩm Y Vệtrênđường nênkhôngcòn tâm trạngnóithêm gì, lập tứcđivề phía đường Đinh.
Đám học sinh cũng thông cảm cho nàng đột nhiên lại bịđiđày sang đường Đinh, lo nàng tủi thân nên muốn tiễn nàng.
Nàng giờ chẳng nghĩ được cái gì, thấy đám học sinh cứ nài nỉ đòi theo nên cũng nghe bọn họ.
Đoàn người ùn ùn kéo sang đường Đinh như thể kéo bè kéo lũ đánh nhau tới nơi.
Tôi tớ Dương giađãlục tục về nhà, Dương Bình Trung mớiđidạomộtvòng trong thư viện, mệt mỏi rã rời,đangnằm thẳng cẳngtrênsập khép mắt nghỉ ngơi, người hầu Cát Tường ngồi dưới chânhắnbóc nho.
Đám học sinh bước vào viện, chỉ thấy trước mắt là ánh sáng lấp lánh, dưới mái hiên treo mấy chục chiếc đèn lồng đủ màu, chiếc bằng lụa, chiếc bằng pha lê, chiếc bằng sừng hươu
(đèn làm bằng nhiều chiếc sừng ghép lại với nhau, tỏa ra xung quanh, trông giống đèn chùm)
trước hành lang treomộtchiếc rèm lụa mỏng, đồ dùng trong phòng đều quý giá, đến vật trang trí cũng mạ vàng khảm ngọc, cảmộtphòng ngập trong ánh sáng của vàng của ngọc, sáng lấp lánh, bản thân Dương thiếu giađangmặc chiếc đạo bào tinh xảo, chânđigiày lụa mạ vàng, eo đeo thắt lưng lụa, đính ngọc bội, cả người từtrênxuống dưới, đến cả mấy sợi tócđangchổng lên trời cũng toát ramộtvẻ phong lưu phú quý như thểđanghét lên với mọi ngườimộtthông báo sáng lòa: Ta rất giàu sang, ta rất nhiều tiền.
Đám học sinh chẳng phải là ngu ngốc gì, kẻ lắm tiềnkhôngcó gì đặc biệt, nhưng nhiều tiền tới mức như Dương Bình Trung,đihọc thôi mà cũng phải trang hoàng phòng ở tới độ huy hoàng tráng lệ như thế, còn mang theo cả đống người hầu kẻ hạthìhọ chưa gặp bao giờ.
Mọi người ỉu xìu.
Dương Bình Trung mới chợp mắtmộtlátđãnghe thấy có tiếng lạch cạch bên ngoài và tiếng ngườithìthầmnóichuyệnthìmở to mắt, cười toét miệng, "Úi! Đông vui quá!"
hắnngồi dậy, tụt xuống khỏi sập,đira ngoài hành lang, nhìn thấy Phó Vânanhđangđứng lẫn trong đám người, cười càng vui vẻ hơn, "Vân ca nhi, đệ trở lại rồi!"
Phó Vânanhthi lễ chào hỏihắn, quay lạinóivới mọi người, "Ta và Dương thiếu gia từng có duyên gặp mặt vài lần."
"Hóa ra các ngươi biết nhau!"
Viên Tam xùymộttiếng, cúi đầu kéo lại tay áo.
Mọi người an ủi Phó Vânanhvài câu, dặn nàng nếu bị bắt nạt nhất định phải gọi bọn họ tới giúp rồi ai về viện đấy.
...
Dương Bình Trung bưngmộtchiếc hộp lớn khắc hình hải đường khảm vàng bạc, lạch bạch chạy sang phòng Phó Vânanh, mời nàng cùng ăn nho.
"Đợt trước ông già nhà ta bị ốm,khôngcho ta ra ngoài, nếukhôngtađãtới thư viện từ lâu rồi! Thư viện vuikhông? Tiên sinh có đáng sợ lắmkhông?"
Phó Vânanhchỉ dẫn cho Vương Đại Lang sắp xếp đồ đạc trong phòng, lâu lâu mới đáp lạimộthai câu.
mộtlát sau, ngoài cửa vang lên tiếng cười hỉ hả, Phó Vân Khảiđãchuyển đồ đạc tới, Viên Tam, Chung Thiên Lộc và mấy học sinh nữa giúphắnbê vác hành lý.
"Lão đại, thựcsựkhôngsao chứ?"
Viên Tam liếc nhìn Dương Bình Trung chạyđichạy lại xung quanh Phó Vânanh, giơ nắm đấm, "Ta đánhhắnmộttrận giúp ngươi nhé?"
Phó Vânanhlắc đầu.
trênmặt Viên Tam lần thứ hai lộ vẻ thất vọng.
Bóng đêm đặc sánh, gió lạnh gào thét bên ngoài, sắp tới giờ khóa cửa, Viên Tam, Chung Thiên Lộc và mấy người kháckhôngnỡ cũng phải ra về.
Đường chủ đường Đinh Uông Tấn dẫn theo mấy học sinh vội vàng chạy về ký túc xá, vừa hay chạm mặt mấy người Viên Tam, nghe thấy bọn họ vừađivừa phàn nàn chuyện đường Đinh cướp mất Phó Vân,hắncười hề hề,nóivới người bên cạnh: "Đúng là bánh thịt từtrêntrời rơi xuống rồi, ai mà ngờ lại có chuyện tốt như vậy chứ! Về sau Phó Vân là người đường Đinh chúng ta rồi, oai phong phải biết, ha ha ha!"
Người bên cạnh chọc cánh tayhắn, "Đường trưởng, Phó Vân giỏi như thế, người trong thư viện đều bảohắncó thểsẽlà đường trưởng tiếp theo của đường Giáp, giờhắntới đường đinh rồi, huynhkhôngsợ hả?"
mộtngười khác gật đầu lia lịa, "Đúng thế, đường trưởng, huynh nhất địnhkhôngbằng Phó Vân đâu, giờ phải làm sao?"
Bốp bốp hai tiếng, Uông Tấn hai tay hai bên, đập mỗi ngườimộtcái, mắng: "khôngbằngthìkhôngbằng,hắnlà đường trưởngthìta làm phụ tá chohắn! Đường Đinh chúng ta mãi mới có đượcmộtchính khóa sinh, đừng nghĩ lung tung, lấy lòng người ta cho tốt vào..."
hắnnhếch miệng cười, giơ nắm tay, duỗi thẳng lên bầu trời đêm đen kịt, lắc lắc, cười hề hềnói, "khôngthể đểhắnthoát khỏi tay chúng ta được!"
Hai người bên cạnh nhìn nhau, "Dạ!"
...
Trải xong chăn đệm, sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị nước ấm rửa mặt, tới lúc dọn dẹp xong, trờiđãvề đêm.
Căn phòng Dương Bình Trung ở là phòng phía bắc có nhiều ánh sáng, Phó Vânanhở phòng phía nam. Phòng phía nam làmộtphòng độc lập, nối liền với phòng phía bắc bởimộthành lang, giữa cómộtkhoảng sân trồng đầy hoa cỏ. Chính phòng của phòng phía nam được dùng để làm thư phòng, hai sương phòng hai bên, nàng ởmộtgian, Phó Vân Khải ởmộtgian.
Cósựgiúp đỡ của Phó Vân Khải, Phó Vânanhmới có thể yên tâm làm những viện khác cho nên vừa rồi nàng nhân dịp sơn trưởng áy náy, đề nghị được ở cùng vớianhtrai, sơn trưởngđangđuối lý, chột dạ,khôngnghĩ ngợi gìđãđồng ý.
Cuối cùngđãcó thể ở chung với Phó Vânanh, Phó Vân Khải vô cùng kích động, tắm rửa xong liền ôm sách vở chạy tới sương phòng tìm Phó Vânanh, nhờ nàng kiểm tra bài giúp.
Phó Vânanhbảohắnđọc thuộc lòng nội dung trong sách, nhìnhắnngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng đọc hếtmộtlượt, nhìn ngọn lửa đèn dầuđangrun rẩy, hỏi: "Chuyển từ đường Ất sang đây mà huynh cũng nỡ hả?"
"Nỡ vớikhôngnỡ cái gì, muội ở đâuthìhuynh ở đó."
Phó Vân Khải vỗ ngực, hào hứngnói.
Khóe miệng Phó Vânanhhơi cong lên.
Haianhemnóichuyện học hànhmộtchốc, Vương Đại Langđãđivào giục hai người tắt đènđingủ.
Phó Vân Khải ngáp dàimộtcái, dụi mắt, mắt lờ đờ, "anhtỷ nhi, hôm nay muội ra ngoài cảmộtngày,đingủ sớmmộtchút, huynhđingủ đây."
"Ừm."
Phó Vânanhnhìn theohắnđira ngoài.
"Ban đêm sợ gìthìgọi huynh, huynh ở ngay bên cạnh. Nếu Dương Bình Trung qua đây làm phiền muội, huynhsẽđánhhắnmộttrận!"
Phó Vân Khảiđiđượcmộtđoạn rồi còn quay lại, bám bên cạnh cửa dặn dò.
Phó Vânanhmỉm cười, "Biết rồi."
Thư đồng xách đèn lòng tới đưa Phó Vân Khải về phòng, chỉ chốc lát sau, phòng bên kia vang lên tiếng đóng cửa.
Ánh đèn dầu mù mịt, đêm ngày càng khuya.
Phó Vânanhđặt sách trong tay xuống, tựa vào lưng ghế, ngây người.
Nàngkhôngphải ngườicôđơn nữa, Hàn thị, tứ thúc, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, Khải ca nhi, còn có nhị ca...
Chuyện Từ Duyên Tông liên quan đến Cẩm Y Vệ, nàng cần phải cẩn thận.
đangtrầm tư, ngoài cửa phòng truyền lại tiếng bước chân xa lạ, có tiếng ngườinóichuyện dưới hành lang, còn loáng thoáng có tiếng di chuyển bàn ghế.
Phó Vânanhnhíu mày, cầm giá cắm nếnđitới bên cạnh cửa, hé ramộtkhe hở.
Gió từ bên ngoài bị thổi thẳng vào phòng, phụtmộttiếng, ánh nến tắt ngấm.
Dưới mán hiên, Dương thiếu gia mặc áo gấmđangkhoa tay múa chân, chỉ đạo tôi tớ treomộtchiếc đèn lồng pha lê dưới mái hiên.
Phó Vânanhnghĩ ngợi trong chốc lát rồi mở cửa, "Dương huynh."
Dương Bình Trung quay đầu lại, nhìn thấy nàng, gãi đầu, "Đánh thức đệ rồi hả?"
Phó Vânanhkhôngtrả lời, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng kia.
"Nghenóiđệ sợ tối." Dương Bình Trung giải thích, "Đệ ở đường Giáp nhiều ngày như thế, ngày đầu tiên ngủ ở đường Đinh có phải là lạ giườngkhông? Đừng sợ, ta sai người treo đèn lồng khắp sân, đốt đèn từ đêm tới tận sáng, đệsẽkhônggặp ác mộng đâu!"
hắnvừa dứt lời, đám tôi tớ lần lượt đốt đèn lồng lên, trước phòng phía nam khi nãy còn tối đen giờđãsáng rực dưới ánh sáng đèn lồng, gần tới mức sáng như ban ngày.mộtkhoảng hoa cỏđãhéo tàn trong sân cũng được soi sángrõ.
Phó Vânanhgiật mình.
Dương Bình Trungnói: "Ta biết tự nhiên bắt đệ chuyển đến đây là thiệt thòi cho đệ, ta xin lỗi đệ, đệ đừng giận, đượckhông?"
hắnvừanóichuyện vừa đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Cát Tường hiểu ý, bưngmộtchiếc khay tới, nhấc tấm vải đỏ ra, lộ ra những nén bạc được xếp chỉnh tề.
Dương thiếu gia còn nhớ lần đầu tiên gặp mặtđãdùng năm mươi lượng bạc đổi lấy toàn bộ đáp án các câu đó đèn,hắnkhôngthiếu tiền, mà Phó Vân lại thích tiền, vậythìdùng tiền làm cho Phó Vân vui là được rồi!
Phó Vânanhvẫn chìm đắm trong những suy nghĩ về Hoắc Minh Cẩm và Từ Duyên Tông, nào có tâm trí mà để ý tới chuyện chuyển tới đường Đinh.
Nàng nhìn những nén bạc sáng lấp lánh trước mặt,khôngnóinên lời.
Editor: Đoạn Hoắc Minh Cẩm với Thôi Nam Hiên, lúcnóivề Hoắc Minh Cẩm, mình edit chỗthì"chàng" chỗthì"hắn",khôngphải bị lỗi đâu, tại vì là cómộtđoạnnóivề Hoắc Minh Cẩm theo góc nhìn của Thôi Nam Hiên thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.