Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Chỉ giáo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chỉ giáo


Thạch Đầu nhìn Phó Vânanh, "Xin mời.

Ngoại trừ lý do đó, nàng thựcsựkhôngnghĩ ra được lý do nào khác.

Nàng ngoài mặtthìbình tĩnh tự nhiên nhưng trong suy nghĩ trong lòng lại liên tục thay đổi, chỉmộtđoạn đường ngắn nhưng dường như còn khóđihơn đoạn cầu thang dài cao vợi trước cổng thư viện.

Diêu Văn Đạt nhớ lạimộtchút, khẽ lẩm bẩm, "Thảo nào, ta đúng làđãgặp emgáingươithật, Trọng Văn từng đưa con bé tới đây..."

Dưới ánh mắt chăm chú trong im lặng của Thôi Nam Hiên và Diêu Văn Đạt, nàng mặtkhôngđổi sắc, từ từ bước ra ngoài, xoay người khép cửa phòng lại.

Phó Vânanhthưa vâng.

Nếu lần này Phó Vân Chương lên phía bắc mang theotrênmìnhmộtnhiệm vụ nặng nề nào đóthìthư từ qua lại rất có thểsẽkhôngan toàn. Trong mắt người ngoài, nàng chỉ làmộtthiếu niên bồng bột,sẽchẳng ai nghi ngờ gì nàng.

"Vân ca nhi, ta và nhị ca ngươi cũng trao đổi thư từ, trong thư nó nhắc đến ngươi nhiều lần, ngươi tuy cònnhỏnhưngđãhiểu biết, chuyện nàykhôngđượcnóicho người ngoài biết."

Tới khi Phó Vânanhcho rằng Thôi Nam Hiênsẽim lặng suốt con đường về thư viện, trong xe lại vang lên giọngnóiôn hòa củahắn, "đãđọc văn của Công An Tam Viên bao giờ chưa?"

Nàng đóng cửa phòng lại, xua đuổi những hồi ức xa xăm kia ra khỏi đầu.

Sớm muộn cuối cùng thế nào cũng gặp, quen rồi làkhôngsao nữa, dù sao hai ngườiđãchẳng còn liên quan gì đến nhau. Sách có thể đưa cho sơn trưởng, nhờ sơn trưởng trả lại chohắn.

Quan trọng nhất chính là,hắnkhôngcam lòng cứ phải mãi mãi phục tùng Thẩm Giới Khê như thế, Diêu Văn Đạtđãnhìn rahắnmuốn tách ra khỏi Thẩm đảng,hắnvà phe Vương đại nhân có cùng lợi ích, là đồng minh tốt nhất.

Trong thư Phó Vân Chương gửi về cũng liên tục dặn dò nàng thay y chăm sóc Diêu Văn Đạt cho tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù là từ phương diện tình cảm đạo nghĩa hay suy xét đến thanh danh, việc đồng ý hợp tác với Vương đại nhân, vớihắnmànói, chỉ có lợi chứkhôngcó hại.

Phó Vânanhgật đầu.

Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, "Đại nhân từng gặp emgáicủa học sinh, học sinh và emgáituykhôngcùngmộtmẹ nhưng mọi người đềunóihaianhem trông rất giống nhau."

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với Thôi Nam Hiên.

Xe ngựađiqua hết phố lớn tới ngõnhỏ.

Thôi Nam Hiên gật đầu.

Lúc này nàngkhôngthểkhôngcảm thấy may mắn vì lúc trước mìnhđãviết thể đài các. Nàngkhôngchỉ giỏi về bắt chước văn phòng mà còn có thể bắt chước nét chữ của cácanh, ngay cả nét chữ của Thôi Nam Hiên nàng cũng có thể bắt chước được. Kiếp này, lần đầu tiên đặt bút viết chữ thực ra là ở Cam Châu,khôngmua nổi bút, nàng tiện tay bẻmộtcành cây viếttrêncát, khi ấy nàng nào nghĩ tớisẽcó ngày găp lại Thôi Nam Hiên, nhưng để phòng ngừa bất cứ sơ sẩy nào, khi bắt đầu nàngđãchọn loại chữ phổ biến nhất, thể đài các.

...

Phó Vânanhcúi đầu trả lời: "Đại nhân... Đó là vì nhị ca của học sinh sao?"

Thôi Nam Hiên cười nhạt, đứng dậy, tay áo phất hơi mạnh về phía chậu than, suýt nữa bắt lửa, "Từ ngày bước vào quan trường, tađãchẳng còn lương tâm nữa rồi."

Nàng ngẩng đầu lên.

Xe ngựa lắc lư xóc nảy, hai ngườitrênxe,mộtngười yên lặng đọc sách,mộtngười ngồi suy tư.

Diêu Văn Đạt dẫu nhìn ngang nhìn dọc gìthìvẫn cứ thấy Thôi Nam Hiênkhôngvừa mắt, bệnh tật liên miên mà lại mời kẻ thù tới nhà chơi nhiều lần, chắc chắnkhôngphải đơn giản là bởi nhớ thương những chuyệnđãqua.

Chờ tới lúc Thôi Nam Hiên dẫn đám tùy tùng ra về, Phó Vânanhmới bước ra từ nhà bếp, tay bưngmộtkhay trà tới trước giường bệnh.

Khi nãy này ở dưới bếp pha trà với lão bộc, lão bộcnóivới nàng Diêu Văn Đạt thường xuyên sai ngườiđimời Thôi Nam Hiên sangnóichuyện. Thôi Nam Hiên ở nhà nhàn rỗi, ngoài việc cứ mười ngày lại tới Giang Thành thư viện dạy họcmộtlần rathìthời gian còn lại cũng chỉ đóng cửa đọc sách,khônggặp người ngoài. Người hầu Diêu gia nài nỉ hết lần này tới lần khác,hắnmới thi thoảng tới đây.

Phó Vânanhchần chừmộtlát rồinói: "Cũngkhôngcó ám hiệu đặc biệt gì, nhưng mà trong thư học sinh có thể ám chỉ cho nhị ca, ngoài huynh ấy rakhôngai hiểu được học sinh thựcsựviết về cái gì."

Nàng nghĩ lại, thấythậtlàmộtphen hú hồn, từ từ bình tĩnh lại, tay chânkhôngcòn cứng đờ như ban nãy.

, "Đại lịch hậu thư vật tú"

Mang theo lương tâm màđivào trong chốn quan trườngsẽcay đắng lắm, cay đắng đến độhắnmộttấc cũng khó màđinổi.

Phó Vânanhsao có thểkhônglo lắng cho được, dù sao cũng từng là người sống bên cạnh mình mấy năm, chung chăn chung gối, đầu gối tay ấp, nếunóitrênđời này có ai có thể nhìn lờinói, cử chỉ, thói quen của nàng mà nhận ra nàng, hẳn chỉ còn lại mình Thôi Nam Hiên mà thôi.

"Chẳng phải ta bảo ngươi viết chim sẻ phía nam sao? Sao ngươikhôngviết?"

Ra ngoài sân, Phó Vânanhnóivới Vương thúc và Vương Đại Langđangchờ bên ngoài, "Bảo chưởng quầy ở cửa hàng chuyển lời về huyện Hoàng Châu, ta muốn gặp Khổng tú tài."

Nàng gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùy tùng xung quanh nghiêm chỉnh đứng đó, thở cũngkhôngdám thở mạnh.

...

hắnđưamộtcuốn sách tới trước mặt Phó Vânanh.

Mãi tới khi giữa hai cánh cửa chỉ cònmộtkhe hở, Thôi Nam Hiên vẫn luôn dõi mắt theo nàng, cách xa mấy trượng, khuôn mặthắnđãtrở nên mơ hồ, chỉ có con ngươi đen nháy sáng rực.

Thôi Nam Hiên biết bản thân mình là kẻ lạnh nhạt vô tình, nhưng giờ khắc này,hắncũngkhôngkhỏi cười nhạt trong lòng, hóa ra bản thân mình có thể đê tiện tới mức này.

Sắc mặt Phó Vânanhtrầm xuống, khư khư bức thưđanggiấu trong lồng ngực.

Vương thúc vâng dạ.

Phó Vânanhtừng đọc văn của Viên Hoành Đạo nhưng nàngkhôngmuốnnóira, cúi đầu đáp: "Chưa đọc ạ."

Thạch Đầu chạy vội tới trước xe ngựa, vén màn xe lên, chắp tay khẽnói: "Là Cẩm Y Vệ."

Thôi Nam Hiên bình tĩnh, "Rốt cuộcthìDiêu huynh muốnnóigì đây?"

[2] Xạ phúc làmộttrong 72 phép biến hóa của Tôn Ngộkhông, phép nhìn xuyên thấu, giúp Tôn Ngộkhôngcó thể nhìn thấy đồ vật trong hộp kín màkhôngcần mở hộp. Từ này được dùng để đặt tên chomộttrò chơi dân gian của Trung Quốc, cơ bản là đoánmộtvật được giấu kín trong hộp, bình hoặc úp dưới bát, dựatrêncác gợi ý. Những gợi ý này thường dựatrêncác quẻ trong Kinh Dịch để người chơi dư đoán. Bởi vậy trò chơi liên quan đến các ám hiệu,nóivề cái này nhưng thực rađangchỉ cái khác.

Trong các tùy tùng của Thôi Nam Hiên, Thạch Đầu theohắnlâu nhất. Kiếp trước, mỗi lần nàng về thăm nhà mẹ đẻ, Thạch Đầu đều đưa nàngđi.

.

Hoắc Minh Cẩmkhôngsợ Thẩm Giới Khê, trực tiếp dàn trận tranh đấu với Thẩm đảng.

hắnđangdựa vào thành xe chăm chú đọc sách, đến khóe mắt cũngkhôngliếc qua nàngmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi tay giấu trong tay áo siết chặt, Phó Vânanhkìm nén những sóng gió trong lòngđangsôi trào bởi câunóivừa rồi của Diêu Văn Đạt, đứng dậy, chắp tay xin phép Thôi Nam Hiên và Diêu Văn Đạt rồi rời khỏi phòng.

Phó Vânanhtrả lời: "Đại nhân bảo học sinh đưa ra ám hiệu cho nhị ca, nếuđãlàm ám hiệu, đương nhiên chỉ có học sinh và nhị ca mới hiểu."

...

Phu xe giơ roi thúc ngựa, xe ngựa lắc lưmộtchút rồi bánh xe bắt đầu cán qua nền đá xanh gập ghềnhtrênphố.

Tùy tùng bước ra đónhắn, chắp taynói: "Đại nhân, tiểu nhân vẫn luôn canh giữ ở đây. Phó Vân ra ngoài lập tứcđivề phía nhà bếp,khônghềẩnnúp nghe trộm chút nào."

Nếu Vânanhcòn sốngtrênđời, đây là cách tốt nhất đểhắnnhận đượcsựtha thứ của nàng. Dùng danh nghĩa báo thù cho nàng để lật đổ Thẩm Giới Khê, về sausẽcòn ai có thể chửi mắnghắních kỷ,khôngmàng tới sống c·h·ế·t của nhà vợ nữa?

Khúc quanh nơi đầu ngõ cómộtchiếc xe ngựa, màn xe chỉ cuốn lênmộtnửa, Thôi Nam Hiênđangngồi ngay ngắn trong đó,đangđọcmộtquyển sách trong tay, tư thế thoải mái, ung dung,khôngcâu nệ.

Viết xong, nàng hong khô nét mực rồi đưa tới bên giường cho Diêu Văn Đạt đọc.

Tuy vậy nàng còn nhớ Thôi Nam Hiên coi thường quỷ thần. Với tính cách củahắn, ngay cả khi pháthiệnra có gìkhôngbình thường,hắnhẳn cũngsẽkhôngnghi ngờ thân phận của nàng.

Diêu Văn Đạtnóixong,khôngđợi Thôi Nam Hiên trả lờiđãtự phủ quyết: "Ngươi là người có chí hướng,ẩnnhẫn dưới trướng Thẩm Giới Khê gần mười năm, chắc chắnsựtính toán của ngươikhôngchỉ dừng lại ở chức thị lang thấp kém như thế. Ta biết, ngươi sớm muộn gì cũngsẽnắm được cơ hội lấy lại chức quan. Thẩm Giới Khê và Hoắc Minh Cẩm đối chọi với nhau, mọi người ở kinh sư đều bất an, ngươi bị bãi quan, nhìn qua là tai bay vạ gió nhưng thực ra là ngươi cố ý. Ngươi do Thẩm Giới Khêmộttay đề bạt lên, nếu Thẩm Giới Khê thua, ngươi chắc chắnsẽbị liên lụy, hơn nữa trước kia đích thân ngươi thi hành chính sách mới, đắc tội với quá nhiều quan lại, từ lâu có ngườiđãmuốn buộc tội ngươi. Vậy nên ngươi mượn cơ hội né tránh cuộc chiến này, tạo mâu thuẫn với Thẩm Giới Khê, chờ Thẩm Giới Khê và Hoắc Minh Cẩm phân thắng bại, ngươi mới quay lại cuộc chơi."

(Vănthìchỉ có văn thời Tần Hán là hay, thơthìchỉ có thơ thời Thịnh Đường là tốt)

mộtlúc lâu sau, Thôi Nam Hiên đột nhiên nhíu mày.

Hàn Lâm Viện muốnhắntrợ giúp.

Cảnh này dường như hơi giống với năm xưa.

Nghĩđinghĩ lại, Phó Vânanhcảm thấy mục đích Diêu Văn Đạt giữ nàng ở lại chắc chắn là vì Phó Vân Chương, như thế ông ta tìm Thôi Nam Hiênnóichuyện cũ hẳn cũng vì mục đích này.

Hữu dũng vô mưu.

"Tốt quá rồi." Diêu Văn Đạt tươi cười, "Ngươi viếtmộtphong thư cho nhị ca ngươi, bảo nó chim sẻ miền nam sắp bay lên phía bắc."

hắnthất thần, khép sách lại.

đanglàm nắm giữ cả văn đàn với những chủ trương phục cổ như "Văn tất Tần Hán, thơ tất Thịnh Đường"

Chim sẻ miền nam, chính lànóivề Thôi Nam Hiên.

Hoàng thượng thưởng chohắnvàng bạc của cải,hắnkhôngcầnmộtxu, dùng toàn bộ để phân phát cho người nhà những tướng sĩđãbỏ mình.hắntìm đúng thời cơ, nhân dịp Hoàng thượng vui vẻ cầu xin ân điển cho Ngụy gia, cả nhà Ngụy thị vốnđangphải phơi thây ngoài bãi tha ma giờ có thể được an táng,hắnvẫn muônâmthầm tìm kiếm Vânanh...

[1] Nguyên văn là “bán sư chi nghị”, ngườiđãtừng dạy mình nhưngkhôngchính thức bái làm thầy.

Ông ta nhận ly trà, nhấp mấy ngụm mới trở lại bình thường, nhìn Phó Vânanh, "Ngươi có biết vì sao ta mời Thôi đại nhân tới đâykhông?"

...

hắncùng nàng về thăm Ngụy gia,hắncúi đầu đọc sách, nàng ngồi bên cạnh, bấm đầu ngón tay nhẩm đếm lễ vật định tặng cho cácanhtrai và chị dâu, sợ quấy rầy tớihắn, nàng gần nhưkhôngphát ra tiếng động nào, cứmộtmình như thế cũng có thể rất vui vẻ, khóe miệng luôn cong lên.

Các đại thần trong triều trào phúng Hoắc Minh Cẩm ngu ngốc, làm việckhôngmàng hậu quả, nhưng nếukhôngcó Hoắc Minh Cẩm đứng ra đối chọi, kiềm chế Thẩm Giới Khê, bọn họđãbị Thẩm đảng đạp ra khỏi triều đình từ lâu rồi, làm gì có cơ hội nhàn rỗi đứng bên cạnh xem họ đấu đá lẫn nhau.

"Ngươi có biết chơi xạ phúc [2]không?" Diêu Văn Đạt hỏi nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Phó Vânanhđangđắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, bất ngờkhôngkịp đề phòng, suýt nữa ngã về phía trước, nghĩ tới bên cạnh là Thôi Nam Hiên, nàng vội vàng chống tay đỡ bản thân mình lên, giữ khoảng cách với Thôi Nam Hiên cũngđangnghiêng ngả bên cạnh.

Giống như những đêm đông giá rét yên lặng ấy,hắnđọc sách trong thư phòng, nàng mang bữa đêm tới chohắn,hắnnhận lấy chiếc khay, bảo nàngđingủ trước. Nàng xách đèn lồng trở về phòng, quay người lạiđãthấyhắnngồi trước bàn sách dõi mắt theo nàng, ánh đèn mông lung hắttrênkhuôn mặthắn, khiếnhắncàng trở nên tuấn tú, như thể người trong tranh. Thấy nàng ngoảnh lại, khóe miệnghắnkhẽ cong lên, dường nhưđangcười, nhưng tiếc là cách quá xa, nàngkhôngthấyrõ.

hắnsẽkhôngbởi mấy câu của Diêu Văn Đạt mà tùy tiện quyết định.

Thôi Nam Hiên đặt sách xuống, cau mày.

Thôi Nam Hiên chậm rãi bước xuống bậc thang.

Giờ người nọ g·i·ế·t Dương các lão, cắt đứtmộtcánh tay của Thẩm Giới Khê, các đại thần rục rịch, chuẩn bị nhân dịp Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê đấu đến hồi sống chếtsẽnhân cơ hội này đưamộtthế lực mới lên đài.

Phó Vânanhquay đầu lại, bảo Vương thúc và Vương Đại Lang yên tâm.

"Đây là "Bạch Tô trai tập" của Ngọc Bàn tiên sinh, ngươi cầm đọc cho kỹ."

khôngphải nhị cakhôngmuốn làm quan sao?

"Tađãđọc văn của ngươi, giỏi về bắt chước, câu từ sángrõ, tuy có khí thế nhưng lại thiếu chút thẳng thắn tự nhiên."

Diên Văn Đạtnóinhư vậy là muốn mượn sứchắn, Hàn Lâm Viện Vương đại nhân đương nhiên là muốn giành được vị trí thứ phụ.

Những văn thần kháckhôngcó quan hệ gì với Ngụy gia, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn cũngkhôngcó vấn đề gì nhưnghắnlà con rể Ngụy gia, là chồng của Vânanhmà vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Tới khi Diêu Văn Đạt dùng tình cảm để thuyết phụchắn, khuyênhắnhợp tác với Vương đại nhân,hắnmới có ý định hay là thửmộtlần...

Khi Thôi Nam Hiên giảng bài ở Giang Thành thư viện, học sinh trong thư viện gọihắnlà "tiên sinh".hắnbình dị gần gũi, phong độ văn nhã nên rất được lòng học sinh, tới các giáo thụ cũng bị phong thái và tài năng củahắnthuyết phục, coihắnnhư thầy. Trần Quỳ, Tô Đồng, Viên Tam đều từng bịhắngọi tên đề nghị trả lời câu hỏitrênlớp. Nàng vẫn luôn tìm cơ hội tránh giờ dạy củahắnnên chưa từng chạm mặt.

Công An Tam Viên chỉ baanhem Viên Hoành Đạo, Viên Trung Đạo, Viên Tông Đạo. Ba người này là người huyện Công An, Hồ Quảng, họ cho rằng văn chương phải là công cụ để biểu lộ suy nghĩ trong lòngmộtcách thẳng thắn,khôngnặng về hình thức, có saonóivậy,khôngchú trọng cách điệu ước lệ. Ba em em là lãnh tụ của học phái

"Đại nhân."

Diêu Văn Đạtnóitiếp: "Giờ viết luôn, để ta đọc xongthìgửi sớm."

...

Hai người đều là người thông minh, chỉnóiđến đây,khôngcần phảinóithẳng ra nữa.

Thôi Nam Hiên bị bãi quan về quê mới được mấy tháng, vậy màđãsắp trở lại kinh sư rồi sao?

khôngbiếthắnđãđợi bao lâu.

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm nhưng khuôn mặt vẫn tự nhiên nhưkhông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng kẻ mãng phu này lại cẩn thận tinh tế hơn bất cứ ai.

Sống phải thấy người, c·h·ế·t phải thấy xác. Nếu còn sốngthìđưa nàng hồi hương, nếukhôngcòntrênđời cũng phải tìm thấy thi cốt của nàng, để nàng có thể đoàn tụ với người nhà,khôngthể để nàngcôđộc lưu lạc bên ngoài.

(khôi phục vốn cũ)

Sau cánh cửa phòng, Thôi Nam Hiên vẫnđangnhìn về hướng Phó Vânanhvừa biến mất như suy tư điều gì.

Đọc xong thư, Diêu Văn Đạt nhíu mày hỏi.

Lờinóituy rằng khách sáo nhưng Phó Vânanhbiết bản thân nàngkhôngcó tư cách từ chối.

Diêu Văn Đạtnóitiếp: "Hoắc Minh Cẩmđãchặt đứtmộtcánh tay của Thẩm Giới Khê, theo tin tức trong kinh, cách đâykhônglâu Dương các lão bị vạch tội bỏ tù, chếttrêntay Cẩm Y Vệ, giờ Nội Các thừa ramộtvị trí. Vị trí thủ phụ đương nhiênkhôngai dám nghĩ tới, những vị các lão khác đều muốn tranh giành vị trí thứ phụ, Hoàng thượng lệnh cho các bộ tiến cử nhân tài tham dự vào Nội Các, người có khả năng nhấthiệngiờ là Hàn Lâm Viện Học sĩ... Mà Hàn Lâm Viện Học sĩ và ta lại gần như là thầy trò..." [1]

Chương 69: Chỉ giáo

"Bằng thủ đoạn của ngươi, nếukhôngmuốn cưới congáiThẩm giathìcó thể lấy đủ loại lý do, làm gì có chuyện bị đạpđitức tưởi như thế.hiệngiờ Thẩm đảng cho rằng ngươi vẫn còn nhớ thương Ngụy thị nên mới đắc tội với Thẩm Giới Khê, những người khác cho rằng ngươi phản đối chuyện phế hậu nên làm Hoàng thượng tức giận, nghĩ sâumộtchút có khi còn nhìn ra ngươi rơi vàoâmmưu hãm hạitrênchốn quan trường... Đến bị bãi quan, ngươi cũng phải tự thiếp vàng lên mặt mình, khiếnkhôngbiết bao nhiêu người bất bình thay cho ngươi. Đây đều là mưu kế ngươiđãsắp đặt từ trước."

(Chớ đọc sách được viết sau những năm Đại Lịch, cuối đời Đường Đại Tông)

Hàn Lâm Viện Học sĩ họ Vương, xưa naykhônghợp với Thẩm Giới Khê. Năm ấy Hoàng thượng đăng cơ, Thẩm Giới Khê ra lệnh cho Hàn Lâm Viện soạn sách, quan viên từtrênxuống dưới của Hàn Lâm Viện mất ba năm mới viết xong bộ sách ấy nhưng khi dâng sách lên, Thẩm Giới Khêkhônghề nhắc tới công lao của Hàn Lâm Viện,nóirằng sách này là do chính ông ta biên soạn. Hàn Lâm Viện học sĩ Vương đại nhân pháthiệnThẩm Giới Khê mặt dày mày dạn cướp trắng công lao, tức giận chửi mắng ngay trước mặt ông ta liền bị Thẩm Giới Khê tìm cớ phạt nửa năm bổng lộc, Hàn Lâm Viện tức giận màkhôngdámnóigì.

Diên Văn Đạt nằmtrêngối thở hổn hển, khi nãynóiquá nhiều,trêntrán và hai bên tóc mai mồ hôi lấm tấm.

Mỗi lần nàng tới nhà thăm hỏi, Diêu Văn Đạt đềusẽgọi nàng tới hỏi về Phó Vân Chương.

Phó Vânanhngẩn ramộtlúc rồi ngay lập tức trở nên hãi hùng.

Vương đại nhân đại khái chắc chắnhắnnhất địnhsẽđồng ý bởi vì ai cũng biếthắncó dã tâm, hơn nữa cả nhà vợhắnNgụy thịđãgián tiếp c·h·ế·t dướisựhãm hại của Thâm Giới Khê.

Để báo thù, Hoắc Minh Cẩm bất chấp tất cả nhưng cuối cùng lại chẳng được lợi ích gì, ngày Thẩm Giới Khê rớt đài cũng là ngày Hoàng thượng qua sông dỡ cầu, Hoắc Minh Cẩm cũng chẳng oai phong được bao lâu.

Thôi Nam Hiên có thể nhận ra nét chữ của nàng, nếu như nàng vẫn dùng loại chữ thường dùng ở kiếp trước để viết văn, rất có thểđãbại lộ rồi.

Hai luồng ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, tầm mắt xuyên qua giá bác cổ bằng gỗ liễu, dừng lạitrênngười nàng, mang theomộtloại áp lực khiến nàng cảm thấy mình sắp nổ tung.

Thôi Nam Hiênkhôngnóikhôngrằng, chỉ mỉm cười nhạt nhẽo.

"Ngươi sợ sao?" Diêu Văn Đạt ho khan mấy tiếng, châm chọc, "Người khắp thiên hạ đều biết chuyện ngươi khoanh tay đứng nhìn nhà vợđivào chỗ c·h·ế·t, thêmmộtngười biết hay bớtmộtngười biếtthìkhác gì nhau."

Những đại thần như bọn họ vốn là phải giúp đỡ Hoắc Minh Cẩm nhưng lại bởi quan tâm tới thanh danh của bản thân mà đặt mình ngoài cuộc, lạnh lùng quan sát cuộc chiến rồi chuẩn bị chờ kết cục lưỡng bại câu thương, trở thành ngư ông đắc lợi.

Phó Vânanhđira phía sau giá bác cổ, lấy giấy bút mực viết, suy nghĩmộtchút rồi đặt bút viết thư.

Lúc nàng chơi xạ phúc với Phó Vân Chương, xung quanh chỉ có nha hoàn, nha hoànkhôngbiết chữ nên cũngkhôngbiết ý nghĩa thựcsựtrong lờinóicủa họ, giờ nàng có thể lấy những gợi ý trong trò chơi xạ phúc ngày đó để ám chỉ với Phó Vân Chương mà trong thưkhôngcó bất cứ điểm gì khác lạ.

Đầu tiên nàng cần biết Phó Vân Chương rốt cuộc lên phía bắc lần này vì mục đích gìthìmới dám gửi thư, nhỡ đâu Diêu Văn Đạt lừa nàng, phong thư này của nàng rất có thể đẩy Phó Vân Chương vào chỗ nguy hiểm.

Nghe câu trả lời này củahắn, Diêu Văn Đạt cũngkhôngbiểu lộsựthất vọng, thậm chí còn mỉm cười, khuôn mặt già nưa nhăn nhúm, "Ta là người từng trải... Thôi Nam Hiên, ngươi quan tâm tới Ngụy thị còn nhiều hơn những gì ngươi có thể nghĩ tới, ngươi chỉ có thể hợp tác với chúng ta, nếu ngươisẽlương tâm cắn rứt cả đời."

Đặt giày gấm bước lên ghế kê chân, hai chânđãhơi nhũn ra, Phó Vânanhkhép hờ đôi mắt, hàng mi dày che khuất đôi mắt nàng, khom lưng ngồi xuống khoang xe.

hắncảm thấy Hoắc Minh Cẩmthậtngu ngốc, hoàn toàn chỉ làmộtgã mãng phu, sau khi từtrênbiển trở về, g·i·ế·t tuần phủ Chiết Giang, cắt đứt quan hệ với phủ Quốc Công, tiếp nhận chức vụ Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, truy sát Từ Duyên Tông, giúp Hoàng đế phế hậu, trực tiếp đối đầu với ngườimộttay che trời như thủ phụ Thẩm Giới Kê...

Phó Vânanhngồi yên, cố hết sứckhôngnhìn sang cái người chỉ cách mìnhmộtcánh tay là Thôi Nam Hiên.

Thạch Đầu vén màn xe, "Đại nhân, Phó thiếu gia tới rồi."

Phó Vânanhtỉnh táo lại, hơi nhìn xuống, chậm rãinói.

Thôi Nam Hiên cúi đầu nhìn chậu than đỏ rực.

Thần sắctrênmặt Thôi Nam hiên hơi thay đổi, khép hờ đôi mắt.

Sau giá bác cổ, Phó Vânanhrùng mình, tim đập liên hồi.

Ý tứ ám chỉ của Diên Văn Đạtđãrấtrõràng, ông ta hỏi bằng giọng điệu trịnh trọng: "Thôi Nam Hiên, nếu như Ngụy thị còn sống, ngươisẽlàm thế nào?"

"Diêu huynh, Vương đại nhân quả thực chắc chắn nhất định có thể gia nhập Nội Các sao?" Thôi Nam Hiên ngẩng đầu, mặt vẫnkhôngbiểuhiệnđiều gì, "Đợi ông ta gia nhập Nội Các, tasẽcho huynh câu trả lời."

"Vậyanhem các ngươi có ám hiệu riêng gìkhông?"

Bánh xe vẫn lộc cộc lăntrênmặt đường bỗngmộttiếng roi đột ngột vang lên, phu xe liên tục lên tiếng trấn an con ngựa bị giật mình, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tuy trong lòng nàng có cảm giác Diêu Văn Đạtkhônglừa nàng, người này từ trước đến naykhôngcó nhiều toan tính đến thế, nếukhôngđãchẳng bị vùi dập nhiều lầntrêncon đường làm quan đến vậy. Hơn nữa, Diêu Văn Đạt cònnóitới rất nhiều chuyện mà chỉ có nàng và Phó Vân Chương biết.

Giờ đâyhắnchỉ còn có nhẫn tâm và dã tâm mà thôi.

Công An, kịch liệt phản đối học phái phục cổ

"khôngdám quấy rầy Thôi đại nhân."

Diêu Văn Đạt nhất thời kinh ngạc, quan sát nàng hồi lâu,trênmặt lộ vẻ khen ngợi, bỗng nhiên nhíu mày, đổi đề tài khác, "Ta cảm thấy ngươi quen quen."

(trường phái văn học)

Thấy Phó Vânanhtrầm ngâm, Diêu Văn Đạt tưởng nàngkhônghiểu, gượng cườinói, "Nếu để ta viết thư báo cho nhị ca ngươi chuyện nàythìchẳng thà ngươi viết thư cho nhị ca ngươi còn hơn, ngươi hiểukhông?"

Lần này huynh ấy lên phía bắc dự thi sớm như vậy... thựcsựlà do bị Trần lão thái thái ép buộc ư?

Thôi Nam Hiênkhôngngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc cuốn sáchtrêntay,nhẹnhàng ừmộttiếng.

"Lương tâm à?"

Thạch Đầu mỉm cười, "Phó thiếu gia tuổi trẻ tài cao, phủ Võ Xương ai màkhôngbiết? Đại nhân từ lâuđãmuốn tìm cơ hội gặp thiếu giamộtlần."

Phó Vânanhmỉm cười.

Bên cạnh nàng, Thôi Nam Hiên lại cầm cuốn sách lên mở ra đọc,khôngnóigì nữa.

Nàng càng nghĩ càngkhôngnghĩ ra, bỗng bên tai vang lênmộtgiọngnóiquen thuộc, "Phó thiếu gia có về thư việnkhông? Đại nhân nhà chúng ta vừa hay tiện đường, giờ cũngđãmuộn rồi, hay là cùngđi?"

thậtlàmộtkẻ mãng phu làm việc bất chấp hậu quả,mộtmình xông lên dù biếtrõcon đường phía trước chỉ toàn gió sương đao kiếm vẫn dứt khoát lao vào, căn bản chưa giữ lại bất cứ đường lui nào cho bản thân...

Trước kia, các vị đại thần trong Nội Cácthìhoặc là người của Thẩm Giới Khê, hoặc là sợ hãi Thẩm Giới Khê, mặc kệ mọi việc, gió chiều nào che chiều ấy, hoặc là tuổi tácđãcaokhôngcòn sức lực, do vậy chuyện triều chính bị Thẩm Giới Khê giữ chặt trong tay.hiệngiờ Hoắc Minh Cẩm diệt trừ Dương các lão, người trung thành với Thẩm Giới Khê nhất, chuyện ai là ngườisẽtrở thành Nội Các đại thần mới thay thế cho Dương các lão rất có thể có thể thay đổi cục diệnmộtngười nắm quyềnhiệngiờ trong Nội Các.

Diêu Văn Đạt nhướn mày, tay đặttrênngực ho khan mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, "Được, như thế cũng tốt. Bao giờ vềthìgửi thưđi.”

Phó Vânanhnghĩ ngợimộtlúc,khôngnghĩ ra cách từ chối nên đành phải nhận, "Cảm ơn tiên sinhđãchỉ dạy."

Ti tiện đến vậy,âmhiểm đến thế.

Nhị ca còn chưa tham gia thi hội...đãbị cuốn vào tranh đấu chốn triều đình... Chẳng lẽ từ khi huynh ấy được Diêu Văn Đạt nhìn nhậnđãbắt đầu giúp đỡ Diêu Văn Đạt rồi sao?

Thạch Đầuđitrước dẫn đường cho nàng, "Đại nhân nhà chúng ta đánh giá rất cao những người trẻ tuổi như Phó thiếu gia, Phó thiếu giakhôngcần lo lắng."

Nàng cũng đoán được Diêu Văn Đạt địnhnóigì, tiếp theosẽđề cập đến chuyện bí mật, cả hai người họ đềukhôngmuốn nàng ở lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chỉ giáo