Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: G·i·ế·t gà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: G·i·ế·t gà


Phó Vânanhcúi xuống nhìnhắn,nói: "Chỉ làmộtviên thuốc che mắt mà thôi, cũng chẳng có hại gì cho ngươi. Ta tuổi cònnhỏ, tám người các ngươi đồng loạt xông lên, ta đánhkhônglại các ngươi, sợ hãi, chỉ có thể dùng cách này để kéo dài thời gian, đợi người khác tới cứu."

Sân lớn ở khu phía đông chính là nơi nàng vừa hướng dẫn học sinh đọc đồng thanh quy định của thư viện ban sáng.

Khương Bá Xuân hiểu ý, nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, vuốt râu cười, "Được."

Đám học sinh bịa chuyện kia biết lần này chuyện ắtkhôngthành, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.

Phó Vân Khải chạy theo mấy bước, nhưng cuối cùng cũng phải để nàngđimộtmình.trêntay cầmmộtđống sách, mỏi nhừ,hắnđành nghe lời nàng,đinhà ăn trước.

Phó Vânanhkhônggiống Phó lão đại cũngkhônggiống Hàn thị, Hàn thị từng mỉm cườinói, cả người nàng cũng chỉ có cái thể lực mạnh mẽ này là giống Phó lão đại mà thôi.

...

...

"Ơ kìađiđâu thế, vừa rồikhôngphảinóimuốn báo quan sao?"

Suốt dọc đườngđi, đám học sinh khóc lóc cầu cứu, học sinhtrênđườngkhônghiểuđãxảy ra chuyện gì nên cũngđitheo bọn họ, lúc này rốt cuộc mới ngherõbọn họđangkêu khóc cái gì, quay qua nhìn nhau.

Bọn chúng vừa xấu hổ vừa tức giận, cứng họngkhôngnóinên lời.

Trong đám học sinh,mộtngười mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe thét lên, "Uổng cho ngươimộtkẻ đứng đầu kì thi nhập học! Tâm tư lại ác độc đến thế! Ngươi, ngươi chờ đền mạng cho Chu Đại Langđi!"

Trời xanh mây mỏng thế này, các học sinh cùng nhau sắp xếp lại sách vở trong Tàng Kinh Các,nóinóicười cười, luôn chân luôn tay, vừa làm cho bọn họ hiểu đượcsựphức tạp của việc bảo quản sách, học được cách quý trọng sách, lại còn có thể nhờ vào lao động tập thể mà bồi dưỡng tình cảm bạn bè.

"Có bản lĩnhthìmộtchọimộtxem nào, toàn làm cái chuyện đánh hội đồng này, còn có mặt mũi chỉ trích người khác cơ đấy? Hành vi của bọn tiểu nhân, học cùng trường với các ngươi ta cũng xấu hổ chếtđiđược!" Viên Tam đámộtcước vào người học sinhđangr*n r*trênmặt đất, nắm tay siết chặt kêu lách cách, "Lênđichứ, aikhôngphụcthìđánh với tamộttrận xem nào!"

Nàngkhônghề tỏ ra hoảng loạn, tay phải túm lấy học sinh gần mình nhất, tay trái đâm thẳng tới cặp mắtđangtràn ngập đắc ý củahắn.

Học sinh xung quanh ban đầu lặng ngắt như tờ, sau đó sôi lên sùng sục, tựa như sắp phun trào.

khôngcó ai đáp lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Chu Dụ Như quanh quẩn khắp rừng quýt.

Phó Vânanhnhận bình nước, mở nắp ra, đổmộtít lên mặt Chu Đại Lang.

"Có đây."

Quản cánđangnóichuyện với chính biện, nhìn thấy nàng, quan sátmộthồi rồi mỉm cườinói: "Ngươi chính là Phó Vân à?"

"Ha ha!"

Những điều nàngnóikhôngphức tạp, những học sinh có chút kiến thức đều biết. Đâykhôngphải nàng muốn khoe khoang mà nàngđãnhìn ra được quản cán cố ý hỏi nàng chuyện này là có ý định kiểm tra nàng, vậy nên nàng biết saonóivậy.

Bọn chúng mới là mấy thằng choai choai, tuy thường xuyên tập hợp bắt nạt các học sinh khác nhưng nhiều lắm cũng chỉ trùm bao kéo người nọ ramộtgóc rồi đánh chomộttrận, trấn lột tiền đèn sách của người khác, sỉ nhục người khác cho vui vậy thôi chứ thực ra cũng chưa làm việc gì tàn nhẫn tới mất tính người.

Ai dám tự nhận mình là quân tử?mộtkhiđãnóivậy, về sau nhất địnhsẽbị bạn cùng trường nhạo báng bởi vì chỉ cần cómộtchút tì vếtsẽbị người khác lấy đây làm cớ để công kích.

Đám học sinh chạy tới khu phía đông, thất thểu chạy vào phòng họp, quỳ rạp xuống chân phó giảng Ngô Đồng Hạcđangđứng lẩm nhẩm điều gì, khóc lóc, "Phó Vân tâm tưâmhiểm ngoan độc, chỉ vì vài lời cãi và mà tự nhiên làm hỏng mắt Chu Đại Lang rồi! Khổ thân Chu Đại Lang cần cù học tập nhiều năm, rốt cuộc mới được vào thư viện đọc sách, nay lại gặp thủ đoạn độc ác như thế, sau này phải làm sao..."

Ngô Đồng Hạc kinh hãi, "Cái gì? Chu Đại Lang đâu rồi? Mời thầy thuốc chưa? Phó Vân đâu?"

...

Trước khu phía đông, mấy học sinh cao lớn thấy Phó Vânanhtách khỏi Phó Vân Khải,đimộtmình về hướng Tàng Kinh Các, nhìn nhau cười, cất bước theo sau.

Viên Tam nhìn họ khinh thường, hừ lạnhmộttiếng,nhẹnhàng nhấc Chu Đại Lang cao lớn lên, quăng lên vai mình, khiêng như khiêngmộttảng thịt lợn, "đithôi!"

Chu Đại Lang lăn lóc nằm thànhmộtđống,rõràng làđangđau đớn.

Mấy học sinh khi nãy giúphắn, giờ lại bị bạn cùng trường mắng chửi đến đỏ mặt,đangđịnh nhân lúc người kháckhôngđể ý mà trốnđinhưng lại bị người bên cạnh túm lại.

"Đúng thế, Phó Vânsẽkhônghại người!"

Ngô Đồng Hạc dù sao cũng là người làm thầy, nhanh chóng hiểu ra,khôngcòn sợ hãi, lắc đầu bật cười, kéo tay Chu Đại Lang ra.

Học sinh đềuđãtới nhà ăn, hành lang dẫn tới Tàng Kinh Các vắng ngắt, rừng trúc ở sâu trong đình viện loáng thoáng truyền ra tiếng chổi quét sàn sạt.

Sau giờ đọc đồng thanh buổi sáng, học trưởng Trần Quỳ tới tìm Phó Vânanh,nóivới nàng quản cán có việc tìm nàng, bảo nàng tới Tàng Kinh Cácmộtchuyến.

Phó Vânanhdường nhưkhôngnghe thấy, giơ tay lên, chỉ về hướng Chu Đại Lang, "Đỡhắntới sân lớn ở khu phía đông."

Phó Vân Khải vẫn nhớ chuyện tối qua, nhìn trái nhìn phải,thìthầm, "Huynhđicùng muội vẫn hơn."

Phó Vânanhnhìn xung quanhmộtlượt, khẽ mở miệng, "Các vị học huynh, chơi vuikhông?"

“Y” là điên rồi! Bọn chúng chỉ muốn giáo huấn "y"mộtlần, y lại chọc mù mắt Chu Đại Lang, “y”khôngsợ bị bắt nhốt vào đại lao sao! Chuyện bung bét thế này, về sau bọn chúng làm sao tham gia khoa cử được nữa?

Học sinh vừa trở lại khu phía đông sau giờ ăn sáng nhanh chóng tụ tập xung quanh, trước đài cao người chen kín mít.

sựbức bối trong lònghắnlấn át cả nỗi sợ hãi, sải bước xông về phía Phó Vânanh, bàn tay lớn giơ ra, như móng vuốt chim ưng đôt nhiên chụp về phía nàng.

...

"Phó Vân, mắt Chu Đại Lang mù rồi, ngươi định bồi thườnghắnthế nào đây?"mộthọc sinh run rẩynói, "Đúng, chúng ta có lỗi trước, nhưng ngươi vừa ra tayđãlàm hỏng mắt Chu Đại Lang, ngươi quá độc ác,thậtsựkhôngphải là người!"

anhtỷ nhi cònnhỏnhư thế,hắnkhôngyên tâm. Nhỡ đâu Đỗ Gia Trinh nhân lúc nàngđimộtmình bắt nạt nàngthìphải làm sao? Tuyhắnnhát gan nhưng nhiều người ít ra cũng có khí thế hơnmộttý, còn có thể đỡ đòn thayanhtỷ nhi.

Bảy tám người, mười mấy cánh tay từ các hướng khác nhau giữ lấy tay nàng, ấn bả vai nàng xuống, bịt miệng nàng lại.

Phó Vânanhđột nhiênnói.

Nước chảy xuống, Chu Đại Lang kêu lên ầm ĩ.

Qua khóe mắt, nàng nhìn thấy mấy bóng người quen thuộckhôngkịp tránh nên va vào nhau, khóe miệng nàng hơi cong lên, mỉm cười rồi tiếp tụcđivề phía trước.

Đám học sinhđangkinh hoàng vội vàng né tránh ánh mắt của nàng,khôngai dám nhìn thẳng nàng.

Phó Vânanhđangđivề phía trước, bất ngờ dừng lại, vuốt phẳng nếp nhăntrêntay áo.

Học sinh trợn mắt há mồm,khôngthể tin những gì vừa nghe được, mắt hướng về phía Phó Vânanhđangđứng cạnh Chu Đại Lang.

Tới gần cửa tròn, nàng dường như nhận ra có gìkhôngổn, chần chừmộtchút, ngẩng đầu, bước chậm lại.

Viên Tam và Phó Vân Khải lập tức đồng ý, nhấc Chu Đại Lang dậy.

"Các ngươi định làm gì?!" Đám học sinh sợ hãi, "Buônghắnra!"

Phó Vân Khải trả lời oang oang, lấymộtbình nước ấmnhỏtrong tay áo ra.

"Hôm nay ta có chuẩn bị nên các ngươikhônglàm gì được ta."

Thanhâmrun run nhưng cũng đủ để người khác nghe thấy lờihắnnói.

Xuyên qua rừng quýt, trước mắt mở ramộtkhoảng trống rộng rãi,mộtdòng suốinhỏtrong vắt uốn lượn chảy ra,mộttòa gác bốn tầng thấp thoáng sau bóng cây dầnhiệnra trước mắt nàng.

Nhìn thấy vết máutrênmá Chu Đại Lang, Ngô Đồng Hạc sửng sốt, thầm nghĩ phen nàykhônghay rồi, vội vàng tới bên Chu Đại Lang, ngồi xổm xuống, đau lòngnói: "Phó Vân,thậtsựlà trò xuống tay sao? Bạn cùng trường với nhau, dĩ hòa vi quý, sao trò lại làm bạn học bị thương thế này?"

Mọi người như nín thở, khắp sân lặng ngắt như tờ, tới tiếng hít thở cũng gần như biến mất.

Tình hình như vậy thựcsựđãtốt hơn tưởng tượng nhiều rồi, chưa cần nàng lên tiếng giải thíchđãcó ngườinóiđỡ cho nàng, vậy có nghĩa là lòng tốt của nàngkhônguổng phí.

Phó Vânanhbước lên bậc thang, chắp tay chào hỏi quản cán.

Trong sân, trước đài cao, Viên Tam đẩy Chu Đại Lang xuống mặt đất đánh bịchmộttiếng.

[1] Kho tàng cổ thư của Trung Quốc cơ bản chia thành bốn loại: kinh, sử, tử, tập, gọi là tứ bộ. Kinh bộ gồm những sách kinh điển của Nho gia. Sử bộ gồm những tác phẩm về lịch sử, gồm cả chính sử và dã sử, địa lý... Tử bộ gồm những tác phẩm của bách gia chư tử trước thời Tần, các học phái như Nho, Đạo, Pháp, Mặc, Binh, Nông, Y,âmDương... bao quát các vấn đề triết học, thiên văn, thuật số, nghệ thuật... Tập bộ gồm những tác phẩm thơ văn.

Mấy tiếng cười trộm phá tansựyên lặng, từ sâu trong rừng quýt và từ phía sau cửa tròn, mấy bóng người chạy ra, bảy tám người chui ra từ chỗ trốn, chống nạnh đứng quanh Phó Vânanh, bảo vệ chặt chẽ cho nàng, hất cằm, cười tonói: "Chúng ta cười đấy, ngươi làm gì được chúng ta?"

Chất lỏng dính dính chảy ra mặt, ra ngườihắnnhư rắn độc trườntrêndahắn, nhìn rất đáng sợ, đám học sinh hoảng sợ, đẩy Chu Dụ Như ra, bò ra bằng tứ chi ra khỏi đó.

"A!"khôngngờ nàng bị khống chế tay chân mà còn có thể phản kháng, trong lúckhôngđề phòng, học sinh nọ bị nàng chọc vào mắt.

Tiếng chửi mắng hòa vào nhau, nhưmộtdòng nước cuồn cuộn tràn ra khắp mặt sân.

mộtthanh niên mặc áo bàođangđứng trước bậc thang, chỉ đạo chính biện, phó biện và người làm công của Tàng Kinh Các bê những chiếc bàn vuông thấp rất lớn kêtrênsân rộng phía trước.

"Bắthắnđền mạng cho Chu Đại Lang!"

"Như thế vậy, nếu Phó Vân đồng ý, chuyện này cậu tự sắp xếpđi."

Nàng cất giọng,khôngai dám lên tiếng.

Phó Vânanhnóitiếp: "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, trước khi đọc sách, cần phải học làm người trước. Các ngươi ngay cả tu thân cũngkhônglàm được, sau này làm sao tề gia trị quốc, làm sao làm quan, làm sao phò tá quân vương thống trịmộtphương cho được?"

Nàngnóixongmộthơi, mỉm cười, nhìn thấy quản cán và chính biện đứng bên cạnhđangkinh ngạc, trố mắt nhìn mình ngẩn người, nàng khẽ cúi đầu, nhìn nền gạch xanh hoa sen dưới dân, tựa nhưđangngượng ngùng, "Quản cán và chính biện, phó biệnđãnhiều năm quản lý Tàng Kinh Các, mới là người trong nghề thựcsự, vãn bối chỉ là người ngoài nghề nhìn vào, hiểu biết nông cạn, ý tưởng thô sơ, khiến quản cán chê cười rồi. Nếu cách làm của vãn bối có chút khả thithìcoi như cố gắng hết sức để giúp đỡ Tàng Kinh Các, nếuthậtsựkhôngdùng đượcthìmong quản cán mỉm cười cho qua."

Đủ loại ánh mắt, khinh thường có, miệt thị có, kinh ngạc có, sợ hãi có, hận thù có, thậm chí sung sướng khi người gặp họa cũng có...

Chu Đại Lang là ngườinhỏnhen, mới nhập họckhônglâu mà danh tiếng thích dùng nắm taynóichuyện củahắnđãlan ra khắp thư viện.hắnlớn tuổi hơn Phó Vânanh. Hơn nữa, Phó Vânanhtuấn tú vô song, khí độ xuất chúng, vẫn thường giúp đỡ bạn cùng trườngmộtcách vô tư, nhân phẩm cao thượng, hiếu học. Thấy nàngnóinhư thế, mọi người đều vô thức tin tưởng,khôngđến lượt Chu Đại Lang mở miệng giải thích, mọi người đều cơ bản đoán được tám chín phần mười câu chuyện.

...

Viên Tamđãnôn nóng từ nãy. Lúc đám học sinh kia xúi giục học sinh khác kêu gào đòi bắt Phó Vânđigặp quan phủ,hắntức giận tới mức suýt nữa bùng nổ, lúc này mới bật cười thành tiếng: "Ha ha, các ngươi đúng là gieo gió gặt bão! Muốn bắt nạt lão đại nhà chúng ta,đivề học thêm chút nữađã! Nguyên cái đầu toàn hồ nhão!"

"Báo quanđi! Nhất định phải báo quan!"

Phó giakhôngcó ai từng làm quản cán, nhưng Ngụy Tuyển Liêm và mấy vị thiếu gia Ngụy gia đều cómộtthời gian ngắn ngủi nhậm chức ở Quán Các. Quán Các là nơi cất giữ sách của triều đình, nhìnthìtưởng như chỉ là cái kho đựng sách thôi, nhưng thực ra là nơi dự trữ quan viên cao cấp, những quan viên có thể vào Quán Các làm việc đều là những ngườiđangđitrêncon đường dẫn tới những chức vụ quan trọng. Kho sách của Ngụy gia được sắp xếp theo các quy tắc nghiêm ngặt của Quán Các.

Đám người kia siết chặt nắm tay, gân xanhtrêntrán nổi lên, khớp hàm cắn chặt kêu lách cách: Chẳng có gì vui cả!

...

mộttiếng kêu thảm thiết khiến người khác phải rùng mình vang lên, học sinh bị nàng chọc trúng mắt vội vàng buông ống tay áo nàng ra, đưa tay che mắt, lảo đảo lùi ra sau, gót chân đập vào bậc thang, ngã ngửa ra đằng sau, đau điếng, gào lên thê lương, "Ta mù rồi! Takhôngthấy gì hết! Ta mù rồi!"

"Mượn học sinh trong thư viện! Để bọn họ xắn tay áo, giúp quản cán này làm thợ dọn sách mấy ngày."

Cuối cùng cũng liên quan đến “lão đại” trong tên truyện rồi nhé

Phó Vânanhkhôngtiếp tụcnóinhảm vớihắn, xoay ngườiđiluôn.

Học sinh nọ còn chưa tới gần được Phó Vânanhđãbị Viên Tam nhảy bổ ra nắm chặt lấy cổ tay, tiếng khớp xương vang lên lách cách,mộtcảm giác đau đớn xông tới, ngũ quantrênmặthắnnhăn nhúm, rên lên, ngã xuống đất.

Phó Vânanhđứng trước bậc thang, nghe Chu Đại Lang khóc lóc càng lúc càng tuyệt vọng, mày hơn nhướn lên, liếc nhìn những học sinhđangkinh hoàng, toàn thân lạnh lẽo tới mức run rẩy cả người kia, nhếch miệng cười.

Vòng qua đình hóng gió, tới gần cửa tròn, hai bên đườngđitrồng những cây quýt thấp tè, trong tán lá xanh bóng chi chít quả đỏ rực trông những chiếc đèn lồng nhonhỏ.

đanglúc tất bật, mấy tấm bình phong trong Tàng Kinh Các đều được thu lại, bốn phía mở cửa, mấy người làm công ra ra vào vào, sân rộng nhanh chóng được phủ kín bởi những chiếc bàn vuông, khoảng đất còn lại cũng được rải thảm, ở giữa chỉ có khe hở hẹp đủmộtngười nghiêng ngườiđiqua.

"Ban ngày ban mặt, ai làm gì được muội."

mộtngười trong số chúng khẽ cắn môi, phản bác: "Ngươi lấy cái tư cách gì đểnóichúng ta như thế? Chẳng lẽ ngươithìbiết tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ hay sao?"

Giữa tiếng ồn ào, đám học sinh khi nãy đẩy những học sinhđangđứng xung quanh ra, kéo tay Ngô Đồng Hạcđivào trong, khóc lóc: "Tiên sinh, thầy xem bọn họđãlàm gì Chu Đại Langđi!"

Nàng sáng nào cũng kiên trì luyện quyền,khôngdámnóibản thân mình thân thủ nhanh nhẹn, nhưng ít ra đối phó với phường giá áo túi cơm miệng hùm gan sứathìvẫn thừa sức. Ngày đó ở bến tàu bị kẻ gian khống chế, nàng thừa dịp kẻ đókhôngđề phòng bất ngờ tránh thoát, kẻ kia cho rằng nàng chỉ làmộtbégáiyếu ớt nênkhôngđề phòng nàng, khiến nàng tìm được đường sống.

Chu Đại Lang bị mọi người chửi vào mặt nhưng cũng nào còn tâm trí đâu mà đáp lại,hắnnghĩ lại vẫn còn sợ, tay v**t v* đôi mắt vẫn như bình thường của mình, lẩm bẩm: "Takhôngmù,khôngmù..."

Đám học sinh toát mồ hôi lạnh, vừa sợ lại vừa giận, kinh hãi tới độnóikhôngnên lời, còn hơi sức đâu mà nghĩ tới Phó Vânanhnữa, ném chiếc bao xuống đất, cúi rạp xuống bên cạnh học sinhđangkêu la thảm thiết, "Dụ Như, cố gắng chịu đựng, chúng tađimời thầy thuốc!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hiệngiờ sách ở Tàng Kinh Các ít ra còn được phân loại sơ sơ, tới lúc đám học sinh ùa vào như ong vỡ tổ, lấy ra lấy vào, chỉ sợ đến cái phân loại sơ sơ kia bị cũng bới lên, lộn tùng phèo.

Phó Vân Khải hơi nhíu mày, cái cách gọi "lão đại" này là sao?hắncũngkhôngnghĩ nhiều, cũng cười lạnh tiếp lời Viên Tam, "Vân ca nhi là học sinh mớinhỏnhất trong lần nhập học này của thư viện, các ngươi bao nhiêu người bắt nạtmộtmình em trai ta,khôngbiết xấu hổ!"

Hai đánhmộtkhôngchột cũng què, huống chi nàng lạimộtmình đối mặt vớimộtđám học sinh cao lớn có chuẩn bị từ trước đột nhiên xông ra, lại còn hơn nàng mấy tuổi.

Người tán đồng càng lúc càng nhiều, nhanh chóng átđinhững tiếng mắng chửi ban nãy.

Phó Vânanhsuy nghĩmộtlát rồi trả lời: "Chuyện phơi sách, vãn bối cómộtđề nghị, để học trưởng và bốn đường trưởng chỉ huy. Việc phân loại dựa theo bốn loại sách, mỗi đường chịu trách nhiệmmộtloại, học sinh đường Giáp chịu trách nhiệm về Kinh bộ, học sinh đường Ất chịu trách nhiệm về Sử bộ, học sinh đường Bính chịu trách nhiệm về Tử bộ, học sinh đường Đinh chịu trách nhiệm về Tập bộ. Bốn loại sách này còn được chianhỏhơn, Kinh bộ có Dịch, Thư, Thi, Lễ, Xuân Thu, Hiếu Kinh, Ngũ kinh tổng nghĩa, Tứ thư, Nhạc, Tiểu Học, tổng cộng mười loại; Sử bộ có chính sử, cổ sử, tạp sử, bá sử, sinh hoạt chú, chuyện kể, quan chức, nghi chú, hình pháp, tạp truyền, địa lý, hệ thống gia phả, danh mục, tổng cộng mười ba loại; Tử bộ có Nho gia, Đạo gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia, Tiểu Thuyết gia, Binh gia, thiên văn, liệt kê, ngũ hành, y phương, tổng cộng mười bốn loại; Tập bộ có Sở Từ, biệt tập, tổng tập, thi văn bình, từ khúc, tổng cộng năm loại. Học sinh mỗi đường căn cứ vào các viện, chia thành các tổnhỏ, mỗi tổ mười người, phụ tráchmộtloạinhỏ. Quản lý như vậysẽrõràng, tổ nào có việc của tổ đó, cũng có người phụ trách riêng biệt, trình tựrõràng,khôngdẫn đến hỗn loạn, mất mát sách vở. Trong số sách giữ trong thư viện, nhiều nhất là kinh bộ và sử bộ, sách thuộc tử bộ, tập bộ ít hơn, sợ rằng học sinh Giáp đường, Ất đường làmkhôngxuể. Vậythìnên phân người làm công của thư viện tới các tổ học sinh của hai đường này, họkhôngbiết chữ nên chỉ cần giúp học sinh khuân vác sách là được. Như vậyđãtương đối đủ người làm rồi." [1]

Phó Vânanhliếc nhìn người vừa phản bác, cười khẽ, "Ta tuy chẳng phải là quân tử nhưng dám nhận mình chưa từng có lòng muốn hại người, làm người chính trực, có thể thẳng lưng làm người. Ta có thể trở thành quân tử haykhông,khôngai biết nhưng ta và những người ở đây..." Nàng nhìn xung quanh,nói, "Chúng ta đều tin rằng, quân tử chắc chắnkhôngphải người giống như các ngươi."

Ánh mắt trong veokhôngchút sợ hãi.

Đám học sinhkhôngngờ câu chuyện lại xoay sang hướng này, há hốc miệng, mãikhôngđóng lại được.

Phó Vânanhkhôngnhìn bọn họ nữa, cúi xuống nhìn Chu Đại Langđanglê lết dưới chân, nhấn mạnh từ chữ: "Tu dưỡng bản thân chính là lờinóiphải trung thực, hành vi phải kính cẩn, kiềm chế tức giận, át chế d*c v*ng, theo điều thiện, sửa điều lỗi. Đối xử với người khácthìphải giữ tình bạn trong sáng,khôngđược mưu lợi, làm sáng tỏ đạo lý,khôngđược tính toán công lao. Đây là quy định của Giang Thành thư viện, cũng là quy định của tất cả thư viện trong thiên hạ, Chu Dụ Như, ngươi là học sinh thư viện nhưng có ghi nhớ quy định trong lòng haykhông? Khi đọc đồng thanh sáng sớm, ngươi đứng trước bia đá khắc quy định đọc to mấy câu đó, trong lòng ngươi nghĩ cái gì?"

"Dụ Như!"

hắnkêu khóc bi thảm như vậy, nhất địnhkhôngphải giả vờ,khôngngờ Phó Vân xuống tay độc ác đến thế, chọc mù mắthắnthậtrồi!

Trong đám người,mộthọc sinh từng tìm Phó Vânanhhỏi bàithìthầm, "Phó Vân làm sao mà lại làm chuyện như thế được? Nhất định là do mấy người Chu Đại Lang hãm hại..."

...

"Vui, vui, ta cảm thấy vui đấy chứ!"

"Tađãđọc nội quy ngươi viết gửi sơn trưởng, rất tốt." Quản cánnói, "Tuy nhiên bảo toàn bộ học sinh tới phơi sách,nóithìdễ nhưng làmthìkhó, nếu như tất cả đám nhãi ranh kia tới đây cả, ai quản lý nổi chúng nó? Phơi sáchkhôngchỉ có việc lấy sách, mở sách ra rồi phơi, việc phơi cần có nhiều lưu ý, việc cất sách lại cũng phải lưu ý nhiều, nếu nhưkhônglàm đúng,mộtngày phơi cũng chẳng được mấy cuốn."

Mấy người khác cứng đờ cả người.

Phó Vân Khải và mấy học sinh khác cười ha hả.

Phó Vânanhnhớ tới lá thứ kia, đưa túi đựng sách của mình cho Phó Vân Khải đằng sau, "Cửu ca, huynhđinhà ăn ăn sáng trướcđi, lát đệ tới sau."

"Đệđimộtmình á?"

Bàn bạc xong về quy trình sắp xếp lại sách, quản cán sang khu nhà phía bắc tìm sơn trưởng Khương Bá Xuân trình bày tình hình, cuối cùng đề nghị, "Sơn trưởng, vãn bối muốn mượn sơn trưởng mấy thứ."

"Phó Vân, quản cán chờ đệ ở Tàng Kinh Các."

So sánh với với cái kẻ hung hãn kia, đám thư sinh này chẳng là cái gì.

Thấy Khương Bá Xuân do dự, quản cán vội vàng bổ sungmộtcâu, "sẽkhônglàm lỡ việc học củahắn."

Phó Vânanhngẩng cao đầu, chỉ ra từng người trong đám người cùng hội với bọn Chu Đại Lang: "Các ngươi ỷ vào việc bản thân mình lớn hơn người khác vài tuổi, chèn ép ngườinhỏyếu, làm xằng làm bậy, vậy màkhôngbiết thẹn hay sao? Các người có nghĩ tới hay chăng, nếu có ngày nào đó các ngươi lỡ tay, có thểthậtsựlàm hỏng mắtmộtbạn cùng trường nào đó, khiến người đó cả đời này chỉ có thể sống trong bóng tối? Răng còn có lúc cắn phải lưỡi, huống chi là bạn cùng trường? Thi thoảng có tranh cãi cũng là chuyện thường, có thể hòa giải, mọi người cười chút rồi cho qua.khôngthể hòa giải cũngsẽcó cách khác giải quyết. Sao phải đến độ hành hung bạn cùng trường?"

Phó Vân là học sinh được các giáo thụ ưa thích nhất trong lần nhập học mới này,hắnnào dám nhốt người ta trong Tàng Kinh Các lo việc cả ngày, nhưng cũngkhôngtìm thấy ai phù hợp hơn "y".

Nàng cảm thấy có rất nhiều con mắtđangnhìn mình, nhiều người áy náy, nhiều người hoài nghi, nhiều người thương cảm, đương nhiên cũng có những người bàng quan.

Chiêu này trước kia Hàn thị từng dạy nàng, khi đánh nhau mà gặp phải người khỏe hơn mình, nhất định chỉ tập trung đánh vào nhược điểm của họ,khôngđược mềm lòng, ai nhanh người đó thắng.

Đám học sinh còn chưa kịp trả lời,mộthọc sinh khácđãchạy vào phòng học, mất đà, đâm sầm vào bàn ghế, mãi mới giữ được thăng bằng, thở hổn hểnnói: "Tiên sinh, thầy mau ra ngoài xemđi!"

Phó Vânanhbị tập kích màkhôngmất tớimộtcọng tóc, dẫn theomộtđám người nghênh ngangđira sân.

Cả đám sợ hãi run lên bần bật, vô cùng hối hậnđãdây vàomộtsát thầnkhôngsợ c·h·ế·t như thế, thấy "y"nhỏtuổi, còn tưởng “y” dễ bắt nạt, ai ngờ đến nông nỗi này.

"Đúng thế,khôngbiết xấu hổ!"

Học sinh bị chọc vào mắt cònđanglăn lộntrênmặt đất, nho khăntrênđầukhôngbiếtđãvướng vào đâukhôngthấy, quần áo bẩn thỉu luộm thuộm, tóc tai rối bời, khóc lóc, nước mắt trào ra dính vào vết thương đau rát nên càng khóc thất thanh.

Chiếc baođãsắp chụp lên đầu nàng.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, bảy tám học sinh xông từ trong rừng quýt ra, trong tay cầm bao bố, định chụp xuống đầu nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt.

Nước trong bình chảy xuống mặt Chu Đại Lang, những vệt máu rợn người đó dần nhạtđi, thứ chất lỏng dính dính đó cũng bong ra từng mảng, lộ ramộtđôi mắtđangtrợn trừng trừng, đỏ ké.

Sách trong Tàng Kinh Các khác với kho sách tư nhân của thế gia, thiên về thu gom và sử dụng,khôngchú trọng chuyện sưu tầm các phiên bản, chỉ cần thư viện dùng được là được, nênkhôngnhiều sách quý hiếm như kho sách tư nhân. Dù vậy cũngkhôngcó nghĩa là sách của thư việnkhôngđáng giá. Đám học sinh tay chân vụng về, chưa từng bảo quản sách bao giờ, quản cán sợ lôimộtđám thiếu kinh nghiệm tới phơi sách, khiến nơi nàyđãrối loạn lại càng rối loạn hơn.

Chương 66: G·i·ế·t gà

Chồng mất, Hàn thịkhôngcó ai bảo vệ nhưng vẫn dám cầm cuốc xẻng đánh nhau với lũ đàn ông trong Vệ Sở chính là dựa vào tâm lý táo bạo,khôngsợ c·h·ế·t này.

Editor: Tên chương là “g·i·ế·t gà” trong “g·i·ế·t gà dọa khỉ”, ý là lập uy.

"Ta cũng thấy vui!"

"Quá độc ác..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Dự Nhu lấy tay bịt chặt hai mắt gào khóc, căn bảokhôngnghe thấy người khác an ủi khuyên giải, giữa những ngón tay ròng ròng máu đỏ.

đitừ Tàng Kinh Các ra, Phó Vânanhnhanh chóngđixuyên qua rừng quýt, bước về hướng nhà ăn.

"Thế mà ngươi còn cười được à?"

Bỗng nhiên lại bịmộtđám ngườikhôngliên quan chửi mắng, đám học sinh kia sửng sốt, ngay lập tức liền hiểu ra: Tất cả chỉ làmộtcái bẫy mà Phó Vân bày ra. Từ đầu "y"đãđãbiết bọn chúng theo đuôi "y"! Tách Phó Vân Khải ra chỉ là diễn kịch lừa bọn chúng mắc mưu mà thôi!

Giờ đọc đồng thanh buổi sáng vừa rồiđãnhìn thấy nàng, giờ lại tới hỏi nàng. Phó Vânanhliếc nhìn chính biện. Người này cung kính đứng trước mặt quản cán, nhưng ánh mắt lại trốn tránh,trêntrán lấm tấm mồ hôi. Nàng trả lời: "Đúng là vãn bối.khôngbiết quản cán gọi vãn bối tới có chuyện gì?"

Phó Vânanhkhôngnóigì, ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn từng ngườimột.

Tất cả ồ lên.

"Còn nữa, Tàng Kinh Các cầnmộthọc sinh giúp chính biện, phó biện đăng ký và phân loại các thư mục sách, vãn bối thấy Phó Vân có hiểu biết sâu sắc về quản lý kho sách, vậy chọnhắnđượckhông?"

Tiếng mắng chửi vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Mấy người bọn chúng né tránh ánh mắt của nàng, chỉ mong rụt đầu vào trong cổ quách cho xong.

"Ta, takhôngmù?" Chu Đại Lang ngây người, giơ tay sờ mắt mình, cứ thế mừng phát điên, "Takhôngmù!"

Ít kinh nghiệm cũngkhôngquan trọng, dù sao sách trong thư viện cũngkhôngcần nàng đích thân sắp xếp lại. Nàng chỉ cầnnóira cách làm, các bước thựchiệncụ thể dần dầnsẽđược hoàn thiện sau, Tàng Kinh Các lớn như thế, sách mới chồng chất trong kho nhiều như vậy, giờ việc đầu tiên cần làm là đăng ký, phân loại, sắp xếp sách mới, nhiều người cùng làm, ít ra cũng hơn chỉ có quản cán, chính biện, phó biện chỉ huymộtđám nhân côngkhôngbiết chữ loay hoay chẳng biết đến khi nào.

"Lấy ra đây."

Người xung quanh im lặng hồi lâu.

Rồi đồng loạt vang lên tiếng đồng tình, "Đúng!"

"Tiên sinh! Tiên sinh! Phó Vân chọc mù mắt Chu Đại Lang rồi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng la hét lắng dần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Bá Xuân hỏi: "Mượn gì cơ?"

Dưới ánh mắt thản nhiên của nàng, đám học sinh vừa hô hào đòiđigăp quan phủ tự nhiên cảm thấy chột dạ.

Quản cán cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn nàngthậtlâu, gật đầu rồi bật cười trêu chọc, "Nhà ngươi có ai từng làm quản cán rồi phảikhông?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: G·i·ế·t gà