Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Giục trả sách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Giục trả sách


Mọi người ăn no xong nhìn sang người lôi thôi luộm thuộm ngồi bên cạnh, chỉ vào đối phương cười ha hả, đối phương cũng trả lời lạimộtcách mỉa mai: "Xem lại ngươiđi, khá hơn ta chắc?"

Viên Tamđiphía sau Phó Vânanh, cũng nghe thấy tiếngthìthầm của mấy học sinh đó, hừ lạnh, "Sách của Kinh bộ nhiều hơn Tập bộ, ta thà chọn Tập bộ còn hơn."

Nhưng giờ học sinh ở mỗi đường phải phụ tráchmộtloại sách, đường Giáp là Kinh bộ, đường Ất là Sử bộ, đường Bính là Tử bộ, đường Đinh là Tập bộ, phân côngrõràng, đường nào làm xong việc cuối cùng, chẳng phải làsẽbị ba đường còn lại cười vào mặt tới tận năm sau hay sao?

...

"khôngđâu."

"hắnlà Phó Vân đó! Vừa nãy còn dọa Chu Đại Lang sợ tới tè ra quần, ngươikhôngbiếthắnsau?"

Mỗi ngày nàng đều phải dành thời gianđiTàng Kinh Các sắp xếp lại các thư mục sách, lại còn phải phụ đạo cho Phó Vân Khải và tên nhóc đuổi mãikhôngđilà Viên Tam, còn phải chuẩn bị cho kì thi, thời gianmộtngày đềuđãbị lấp kín, đến thời gian viết thư cho Phó Vân Chương cũngkhông.

Khương Bá Xuân nhìn nàng,nói: "Vậy phạt trò mỗi ngày phải dành ramộtcanh giờđiTàng Kinh Các giúp quản cán sắp xếp lại kho sách, từ giờ đến hết năm."

Kì thi càng lúc càng tới gần, số học sinh tới tìm Phó Vânanhhỏi bài cũng càng ngày càng nhiều.

Gần tới kì thi, các học sinh bắt đầu tập trung ôn thi.

...

Phó Vânanhlơ đãng trả lời.

Viên Tam ngạc nhiên há hốc miệng, đẩy tay người bên cạnh, "Ơ, làm người cầm đầu đội bóngkhôngphải là rất oai à? Sao mọi người sợ hãi thế?"

Viên Tam có thể chỉ muốn mặt dày mày dạn ăn chực nên mới đòi làm đàn em của nàng mà thôi.

"Sơn trưởng, từ khi nhập học tới nay, học sinh thểhiệnmình quá nhiều, như thế ắtsẽbị người khác ghen ghét, âu cũng là cây to đón gió. Để tính kế lâu dài, học sinh đáng lẽ ra phải giống như Tô Đồng, biết cách giấu tài, như thế mới đúng với đạo đối nhân xử thế của người quân tử. Có thù tất báo,khôngchỉ đơn giảnsẽdẫn tới tình cảnh cây to đón gió mà còn có thể bị đánh giá là người tùy tiện..." Phó Vânanhkhẽ cong khóe miệng, mỉm cười, "Nhưng người xưa có câu: Thiên hạ hữu đạo tắc kiến, vô đạo tắcẩn[2]. Thư việnkhôngphải là nơi người người tranh đấu với nhau, học sinh nơi đây hẳn phải có thể có saonóivậy,khôngcần cất giữ trong lòng, như vậy học vấn mới có thể phát triển, nếu học sinh bắt buộc phải làmmột"ẩnsĩ", cái gì cũng phảiẩnnhẫn như thế, vậy thư viện có khác gì những nơi khác đâu?"

Mặt trờiđãngả về tây, chiều hôm buông xuống, ánh hoàng hôn phủ kín khắpmộtvùng đồi núi.

Trần Quỳ lai nhìn Phó Vânanh, thấy "y"đãđứng vào trong đám học sinh,khôngcó ý muốn lên tiếng, chợt hiểu ra, từ từ trình bày kế hoạch chia học sinh thành bốn tổ dựa theo bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh, phân loại sách dựa theo kinh, sử, tập, mỗi đường chịu trách nhiệmmộtbộ.

Thấy mọi người sắp xông vào hành lang tới nơi, Phó Vânanhbảo Viên Tam và Phó Vân Khải ngăn họ lại, ôn hòanói: "Đa tạ các vịđãbất bình thay cho ta, chuyện này ta cũng có lỗi, sơn trưởng phạt ta hằng ngày tới Tàng Kinh Các sắp xếp, phân loại sách vở, chuyện nàythậtsựkhôngcó gì vất vả, ta mong được làm cònkhôngđược ấy chứ! Nhân đây cómộtchuyện muốn nhờ các vị giúp đỡ."

Mọi người nhìn nhaumộtlúc, lắc đầu bật cười.

Viên huynh, takhôngcó mục đích vì với huynh hết, huynh tự nghĩ thế thôi.

Tất bật mấy ngày, việc phơi sách cuối cùng cũng hoàn thành.

Viên Tamkhôngđitheo những người khác, thấy Phó Vânanhđứng lại liền chạy tới cạnh nàng, gãi đầu, cườiâmhiểm, "Hay là nhân dịp mọi ngườiđiTàng Kinh Các, chúng ta túm cổ Chu Dụ Như tới đây đánhmộttrậnđi?"

Phó Vânanhlắc đầu, "Cửu ca, làm nhiều chuyện đắc tội với ngườithìcũng phải kết cho mình chút thiện duyên, thư việnnóicho cùng cũng chỉ là thư viện,khôngphải núi vàng biển bạc gì mà cái gì cũng phải vơ hết về mình.

Ngoài hành lang, Viên Tam vắt vẻotrênlan can, nghe thấy tiếng học sinh bên trong hỏi xongđira, lập tức dài giọng quay về phía những học sinhđangchờtrênhành lang, "Xong rồi, người tiếp theo!"

Đám học sinhđangđứng chờ tin tức xung quanhkhôngnhịn nổi khẽ chửi bới mấy câu. Từ lúc Ngô Đồng Hạc dẫn Phó Vânanh, họ vẫn luôn đứng trong viện chờ đợi, giờkhôngchịu nổi nữa, xắn tay áo, chỉ chực xông về hướng khu phía bắc, kêu to: "khôngcông bằng! Chúng ta phảiđitìm sơn trưởng đòi công bằng!"

Niềm kiêu hãnh của người trẻ tuổi giống như ngọc lưu ly rực rỡ lung linh, tỏa sáng lấp lánh nhưng cũng vô cùng yếu ớt, chỉ cần sơ sảy làsẽvỡ tan tành, hóa thành bột mịn, bị gió thổi quasẽtan thành mây khói, biến mất chẳng còn gì.

"Bộp"mộttiếng, Phó Vân Khảiđangngồi khoanh chântrênghế rướn người ra, đập vào tay học sinh nọ, "Được rồi, người tiếp theo, người tiếp theo, Vân ca nhi còn phải ăn cơm nữa chứ, đừng có mà rề rà."

Trần Quỳ lên tiếng khích lệ mọi người: "Đường Ấtđãhoàn thành hơnmộtnửa công việc!"

Phó Vânanhnghĩ ngợi rồinói: "Mọi người cùngđihọc ở thư viện, cũng là duyên phận, vốn là phải giúp đỡ lẫn nhau."

Do mỗi đường chịu trách nhiệmmộtloại sách, học sinh trong các đường được phân thành các tổ, mỗi tổ lại tiếp tục chianhỏhơn, mỗi học sinh đều biết mình phụ trách công việc gì nên tuy đông người, công việc phức tạp nhưng ai vào việc nấy,khônghề hỗn loạn.

...

Chốc lát sau,mộthọc sinh lại ôm mấy cuốn sáchđitới.

Gió xuân thả sức cho phi ngựa, ngày trọn Trường An xem hết hoa [3], thiếu niên đương độ thanh xuân, saokhôngthể tùy ý mà sải cánh bay cao?

Nghe xong những lời này, Khương Bá Xuân cúi đầu trầm tư, thư viện và quan trườngnóicho cùng là khác nhau, học sinh đều đương tuổi thiếu niên tràn đầy sức sống, thuở thiếu niên có ai mong muốn bị trói buộc bởi những lễ nghi phiền phức,khôngđược thểhiệnbản chất của chính mình?

Nếu là học sinh, nàng trực tiếp tìm người mượn, giục họ trả sách. Nếu là giáo thụ hoặc cử nhân trong vùng mượn sáchkhôngtrả, nàng viết thư kèm theomộttờ hóa đơn gửi tới, nhắc nhở bọn họ còn chưa trả sách, nếu năm ngày sau vẫnkhôngnhận được hồiâmsẽcử người làm công trong thư viện tới đòi.

Phó Vânanhvừa trở lại khu nhà phía nam, Phó Vân Khải, Viên Tam, Trần Quỳđangtựa lan can khẽ bàn bạc lập tức đứng thẳng dậy, ùa tới chỗ nàng, "Sơn trưởng bảo sao?"

"Kinh, Sử, Tử, Tậpkhôngphân đắt rẻ sang hèn. Giáp, Ất, Bính, Đinh cũngkhôngchắc chắn phải phân cao thấp.hiệngiờ đường Giáp phụ trách Kinh bộ, đường Ất phụ trách Sử bộ, đường Bính phụ trách Tử bộ, đường Đinh phụ trách Tập bộ, thực ra cũng là vì thuận miệng phân công thế mà thôi. Như thế học sinh bốn đườngsẽdễ dàng nhớ được việc của mình,khôngbị nhầm lẫn."

Nếu như thư viện vô đạo, "y" đương nhiênsẽgiấu tài giống như Tô Đồng. Nhưng "y" lại cho rằng Giang Thành thư viện hẳn phải là thư viện có đạo, nênhắnkhôngngại bộc lộ tài năng của bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, học sinh đường Ất cósựthay đổirõrệt nhất, cuối cùng cũng dám khiêu khích đường Giáp! Tuy là ngay sau đóđãbị học sinh đường Giáp trả đòn.

Phó Vânanhvà Viên Tam thuộc đường Giáo, bị Đỗ Gia Trinh phân công lên tầng hai của Tàng Kinh Các xếp sách. Phó Vân Khải là học sinh đường Ất, còn chưa kịpnóigìđãbị mấy người quen biết kéođigiá sách bê sách.

Phó Vânanhnóitiếp.

Mấy cử nhân từng bị đòi sách gặp nhau trong hội thơ cũng mỉm cười, nhắc tới "y": "Chữ người này thực ra viết rất đẹp, đợt trước ta xa nhàmộtthời gian, trong nhà còn mười mấy cuốn sách mượn từ Tàng Kinh Cácđãquá hạn mượn đọc,hắnliên tục gửi thư đến nhà ta trong tám ngày, ngày đầu tiên còn rào trước đón sau, đến ngày cuối cùng, đúng lúc ta về tới nhà, mở thư ra, trong đó chẳng có chữ nào, chỉ cómộtbức họa, ta nghĩ mãi màkhôngra, hỏi rất nhiều người, sau đó người hầu trong nhànóivới ta, Phó Vân vẽ "đương quy"

Cái cách gọi "lão đại" này nghe thế nào cũng thấykhônghay ho cho lắm.

Viên Tam ở ngay trước mặt nàng, cười hề hề hỏi: "Lão đại, có phải sơn trưởng định đuổi học mấy người Chu Dụ Nhưkhông?"

Phó Vânanhthở dài, liếc mắt nhìn Viên Tam, tự nhiên lại cảm thấy khi nãy mình băn khoăn như thế có vẻ là hoàn toànkhôngcần thiết.

Việc phơi sách do quản cán chủ trì, học trưởng Trần Quỳ và bốn đường trưởng quản lý học sinh các đường, tưởng như chẳng có quan hệ gì với Phó Vânanhnhưng quản cán lại thường xuyên gọi nàng tới, về sau còn bảo nàng tham gia vào việc viết "Giang Thành thư viện thư tịch mục lục lục".

Bước lên cầu thang kẽo kẹt, lên tới tầng hai, khi đôi mắt vẫn còn chưa kịp làm quen vớikhônggian tối mờ, Phó Vânanhđãnghe thấy những phụ khóa sinhđangđứng sau kệ sách sắp xếp Tập Bộthìthầm oán thán: "Tại sao chúng ta phải phụ trách Tâp hộ chứ? Sách nàykhôngcần cho khoa cử, trước nay làm gì có ai đọc."

Phó Vânanhnghiêng người nhường chỗ cho các phụ khóa sinh xuống cầu thang, "Đông nam tây bắc, trước sau trái phải, Giáp Ất Bính Đinh, chỉ khác nhau ở cách gọi mà thôi."

Mấy người họ tụt lại phía sau, tới lúc tới Tàng Kinh Các, mọi ngườiđanghùng hùng hổ hổ bê từng chồng sách ra ngoài dướisựchỉ đạo của quản cán, chính biện, phó biện và Trần Quỳ.

"Sơn trưởng là người nhân hậu, trò vào trong đó, kểrõsựtình, sơn trưởngsẽkhônglàm khó trò." Ngô Đồng Hạc khẽ nhắc nhở, "Nếu sơn trưởng tức giận, trò nhất địnhkhôngđược tranh cãi với sơn trưởng, sơn trưởng quý trọng nhân tài,khôngthích học sinh trong thư viện xích mích đánh nhau. Sơn trưởng có răn dạy trò cũng là thương cho roi cho vọt, trò tuổi cònnhỏ, về sau lớn lênsẽhiểu được cái khó của sơn trưởng."

[3] Trích "Đăng khoa hậu" của Mạnh Giao, bản dịchtrênthivien.net.

Các vị giáo thụ ban đầu cũngkhôngthích việc đám học sinh phải tự sắp xếp lại sách trong Tàng Kinh Các nhưng sau họ pháthiệnra đám học sinh tuy ngoài miệng kêu mệt nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh cười.

"Nhanh lên, ai tới nơi sau cùng, lần sau thi đấu xúc cúckhôngcần rút thăm nữa, người đósẽphải cầm đầu đội bóng!"

Khắp sân vang lên tiếng ngườinóiồn ào, đám học sinh vừa bê sách qua lại giữa những chiếc bàn vuông vừa cao giọng đọc thư mục để phân loại sách, học sinh chịu trách nhiệm đăng ký sách đứngmộtbên ghi vào thẻ gỗ, tất cả được thựchiệntheo kế hoạch có sẵn,khôngcó gì phải lúng túng, công việc dần dần đâu vào đấy.

Cần khiến kẻ khác phải khuất phục nhưng cũng cần làm ơn cho người, hai bút cùng vẽ, nếu chỉ dựa vào việc dọa nạt người khácthìchỉ có thể đạt đượcsựphục tùng ngoài mặt. Mọi người đều là học sinh,khôngcó tranh chấp về lợi ích,mộtchút oai phong bề ngoài,khôngđáng giá bao nhiêu, nhườngmộtchútthìcó sao, báo đáp về sau chỉ nhiều chứkhôngít.

Nghehắnnóixong, Phó Vânanhkhôngnóinên lời.

Chương 67: Giục trả sách

Đám học sinh làm quần quật cả buổi, lúc đầu mọi người còn hào hứng, phấn chấn, gần tới giờ ăn bắt đầu uể oải, chỉ muốn làm cho xong, tới chiều tốithìsức lực cạn kiệt, chân tay rã rời, than thở ỉ ôi, dù sao cũng mới có hai canh giờ trôi qua.

Vừa vào cửađãbị chất vấn, Phó Vânanhvẫnkhôngbiểuhiệnchút hoảng loạn hoặc tủi thân nào, chắp tay hành lễ, cúi đầunói: "Học sinh biết ạ nhưng học sinh vẫn muốn làm như vậy."

"Hóa ra làhắn, người như thế đều là đường Giáp, làm sao tới phiên đường Đinh chúng ta."

Khương Bá Xuân nhíu mày, "Tại sao lại thế?"

Editor: Quên chú thíchmộtchút. Thư viện có 2 loại học sinh,mộtlà học sinhnhỏtuổi, nhập học từ lúc vỡ lòng, mình để là “học trònhỏ”, hai là học sinh lớn hơn,đãqua giai đoạn vỡ lòng,đangchuẩn bị cho khoa cử, mình để là “học sinh”.

Đám học sinh suốt ngày bị nàngyêucầu trả sách giờ nghe thấy tiếng nàngđãtheo bản năng, cứ cúi đầu nhận lỗi trước rồi tính sau. Những cử nhân bên ngoài thấy nàng cứ mấy ngày lại gửimộtphong thư kèm hóa đơn,khôngthểkhôngbỏ tiền ra bồi thường gấp ba.hiệngiờkhôngchỉ có người trong Giang Thành thư viện biết đến cái tên Phó Vân, văn nhân trong phủ Võ Xương cũng nghenóivề "y".

Tiếng mở sách vang lên khắp nơi.

...

Nàng biết những hành động thô lỗ của Viên Tam đều là cố ý mà vẫn luôn nhườnghắnkhôngphải là muốn thuhắnvào dưới trướng như lờihắnnói, mà là dohắnlàm gì cũng chẳng thèm kiêng dè ai, khiến nàng bị ấn tượng, hơn nữahắnghét Chu Đại Lang. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, Chu gia và Phó gia là "kẻ thù truyền kiếp", nàng từ lâuđãđoán được Chu Đại Langsẽcó ngày ngang chân nàng. Tối hôm qua nàng pháthiệnra là Chu Đại Lang ra tay liền tới tìm những học sinh cùng trường bình thường vẫn thân thiết với nàng nhất, đề nghị bọn họ giúp đỡ, bọn họkhôngnghĩ ngợi nhiều liền đồng ý luôn. Ban đầu, nàng cũngkhôngtính nhờ vả Viên Tam nhưng những người khácnóihắngan dạ liền kéohắntới.

Bỗng Phó Vân Khải nhảy vào giữa hai người, đập vỡsựim lặng, chỉ vào Viên Tam, "Ta thấy ngươi thích canh thịt nhà chúng tathìcó!"

Nàng vừa đòi lại sáchđãcho mượn, vừa thống kê những sách mới cònđangchồng chất trong nhà kho đưa vào thư mục trong Tàng Kinh Các. Trước cửa Tàng Kinh Các giờ có thêmmộttấm bảng,trênđó ghi tên những thư mục sách mới của Tàng Kinh Các, những thư mục nào còn bao nhiêu cuốn có thể mượn, những thư mục nàođãcho mượn, tạm thờikhôngthể cho mượn tiếp... Từng mục được liệt kêrõràng, học sinh chỉ cần đọctrênbảng, dựa theo cách phân loại để tìm sách là có thể biết sách mà mình muốn mượn có ở Tàng Kinh Các haykhông.

Câu uy h**p này còn có sức mạnh hơn cả lời răn dạy của sơn trưởng, đám học sinhđangcắm đầu chạy rùng mình, phi người về phía trước, chạy tán loạn.

Ngữ khí lãnh đạm, uy nghiêm,khôngcòn giống vị sơn trưởng lúc nào cũng tươi cười hằng ngày chút nào nữa.

Phó Vânanhsuy nghĩ tới xuất thần.

Mọi người tạm thời dừng lại công việc, bê sáchđãphơi nắng cả ngày vào trong Tàng Kinh Các.

Đặt bài vănđangviết dở sangmộtbên, Khương Bá Xuân thở dài, "Gọi Phó Vân tới đây, ta muốn hỏi trò ấy mấy câu."

...

Phó Vânanhcảm tạhắn,đivề phía gian phòng bên trái.

khôngđược, nhất địnhkhôngthể thua ba đường kia được.

Học sinh trong thư viện đềuđanglúc tuổi trẻ hiếu động, thích ganh đua, nếu chỉ bắt bọn họđidọn sách, bọn họ có thểsẽnhưmộtbầy ong vỡ tổ ùa vào Tàng Kinh Các, lôi tất cả sách vở cho xong việc, đâu cần chú ý gì?

"Có phải muốn đánh bọn Chu Dụ Nhưmộttrậnkhông? Tamộtchân nhé!"

mộtcâu làm ba đường khác bừng tỉnh, đường Ất muôn đời xếp thứ hai đằng sau đường Giáp, suốt ngày bị uy phong của đường Giáp che khuất giờ lại tự nhiên vượt lên,khôngnhững vượt qua đường Bính và đường Đinh mà còn cả đường Giáp cũng bị kéo tụt ra sau!

Người cười trước cúi đầu tự xem lại chính mình, trời ơi, bản thân mình cũng mồ hôi mướt mải, vạt áo, tay áo bẩn thỉu đen đúa tới mứckhôngcòn nhận ra màu sắc ban đầu nữa, cả khuôn mặt cứ như vừa vớt ra từ trong chậu nước, khăn lưới dưới nho khăn cũng ướt đẫm mồ hôi.

Viên Tam nào hiểu được cáiẩný này của nàng, xua tay, "Được rồi, ngươikhôngcần phải xấu hổ, ta biết ngươi tốt với ta! Sau này ai bắt nạt lão đại cũng là bắt nạt ta!"

"Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu [1]. Người đời đềunóihọc tập là khó khăn, ta lại cảm thấy học hành là việc dễ dàng nhấttrênđời, học hành có thể khó đến mức nào đây? Đầu óc dẫu ngu ngốc cũng có ngày hanh thông, tuy cókhôngtrở thành học giả lỗi lạcthìcũng có thể hiểu được chút đạo lý... Biết nhân tình thế thái, nắm quyền thống trịmộtphương, giao tiếp với đồng liêutrênquan trường còn khó hơn học tập nhiều..."

"Học sinh lười biếng,khôngmuốn phí công phí sức với hạng tiểu nhân như Chu Dụ Như thêm lần nào nữa, bọn họ thấy học sinh tuổi cònnhỏ, dễ bắt nạt, lần này ra taykhôngđạt được mục đích,khôngchắc về sausẽlạikhôngnảy sinh ý đồkhôngtốt. Học sinh cố tình làm to chuyện, khiến bọn họ mất mặt trước mặt học sinh toàn thư viện, khiến bọn họ mấtđichỗ đứng trong thư viện... Như vậy, bọn họ mới biết được học sinhkhôngphải là người dễ bắt nạt. Ngoài ra, học sinh còn muốn cảnh cáo những ngườiđangngầm có địch ý với mình, để họ sau nàykhôngdám làm những việc đáng khinh như vậy."

Đường Ất, phòng Phó Vân Khải.

Người bị gọi vào cúi đầu sửa lại vạt áo, đẩy cửa vào trong.

Để viết được mục lục

[1] Núi sách có đường, biết cần cùsẽtìm ra con đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyệnsẽlà con thuyền dẫn tới bến thành công.

Chuyện như vậy hôm nào cũng lặp lại, dần dần trở thành chuyện thường ngày ở đường Ất.

Phó Vânanhcầm trong tay danh sách mượn sách, thầm nghĩkhôngbiết trong những cái têntrêndanh sách này, liệu sau nàysẽcó bao nhiêu cái tên xuấthiệntrênbảng vàng.

(liệt kê danh mục sách)

Người bên cạnh đáp.

Phó Vân Khải cái hiểu cáikhônggật gật đầu, nắm lấy vai nàng lắc mấy cái, "Khi nãy muộikhôngbị mắng đấy chứ?"

Sơn trưởng Khương Bá Xuân và những giáo thụ khác tới xem xét tình hình thấy vậy cườithậttươi, các học sinh nghiêm túc phơi sách như thế, có thể thấy họ cũngsẽnghiêm túc học tập những kiến thức được ghi lại trong sách.

Nếu có ai quá hạn rồi mà chưa trả lại sách, Phó Vânanhviết thẳng tên họ người nọ và sáchđãmượn lênmộttờ giấy rồi dán lên tường, nhắc nhở người này nhanh chóng trả sách.

"anhtỷ nhi, chuyện Tàng Kinh Cácrõràng là kiến nghị của muội, vì sao lại phải nhường công lao cho Trần Quỳ?" Thấy mọi người theo sau Trần Quỳ, Phó Vân Khảikhôngcam lòng, "Có phải sơn trưởng bắt muội làm thếkhông?"

Trần Quỳ nhìn Phó Vânanh, trầm mặc giây lát rồi bỗng cườinóivới mọi người: "Tàng King Các ở gần sơn cốc, trong các ẩm thấp, nhiều sách vở trong đó bị ẩm, thậm chí mốc meo, quản cán muốn nhân dịp trời nắng ráo mang sách ra phơi trong sân, Tàng Kinh Các ít người, muốn chúng ta qua giúp đỡ."

Trong thư phòng mở rộng,mộthọc sinh đứng bật dậy đầy kích động, nắm chặt tay Phó Vânanhcườinói.

Phó Vânanhliếc Viên Tammộtcái, thằng nhãi nàythậtkì quái, ăn mặc chỉnh tề tươm tất, nhưng miệng liên tục mắng chửi người, phun nước bọt phèo phèo, hoàn toànkhôngbiết cách giao tiếp với người khác, rốt cuộc làmộtgia đình như thế nào mới nuôi dạy nênmộtngười đọc sách như thế này?

"Chuyện này ta tự có quyết định." Khương Bá Xuân bình tĩnhnói.

Người bên cạnh lấy lại tinh thần, mặt mày nhăn nhúm, vừa nãyhắnđờ đẫn xuất thần, quên chạy, giờ tự nhiênđangở phía cuối, "Ngươi cứ chờ xem, khi nào tới ngày thi đấu xúc cúc của thư viện rồi biết ngay."

Đẩy Viên Tam ra, Phó Vân Khải giơ hai tay, chắn trước mặt Phó Vân Khải như gà mái bảo vệ gà con, nhíu mày trách mắng: "Ai là lão đại của ngươi? Miệng đầy mùi giang hồ, Vân ca nhi nhà chúng ta là người đọc sách, ngươi đừng có mà lão đại, lão đại loạn lên như thế!"

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bốn phía Tàng Kinh Các bao quanh bởi những cây bách cao lớn. Do thường xuyên khuất bóng, lại có địa thế nằm sâu trong sơn cốc nên dù giờ là ban ngày, tầng hai vẫn mờ mịt tranh tối tranh sáng.

Nếu ở thư viện cũng lúc nào cũng phải đề phòng, sợ bị người khác mưu hại nênkhôngthểkhôngche giấu bản thânthìchẳng khác gì "thiên hạ vô đạo tắcẩn",mộtthư viện vô đạothìmới khiến học sinh phải trói buộc bản thân, cúi đầu trước kẻ tiểu nhân.

Thi cử trong thư viện chia thành kì thi cho học sinh và kì thi cho học trònhỏ, học sinh nằm trong ba hạng đầu được thưởng hai quan tiền hoa hồng, thứ năm đến thứ mười thưởng mỗi người năm trăm tiền, thứ mười đến thứ hai mươi thưởngmộtquan tiền. Học trònhỏcũng chia thành các hạng như thế nhưng tiền thưởng ít hơn.

...

Ôi bọnâmhiểm!

Ngô Đồng Hạc chần chừmộtchút, "Sơn trưởng, vãn bốiđãhỏi đám học sinh kia, quả thực là mấy đứa chúng nó có lỗi trước, chúng muốn đánh Phó Vân từ lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi. Tối qua chúng còn lén vào trong viện của Phó Vân, may mà trò ấy cảnh giác, bọn chúng đành rút lui. Thựcsựđây cũngkhôngphải lần đầu, mấy đứa Chu Dụ Nhưđãnăm lần bảy lượt dùng quyền cướp ép buộc các học sinh khác phải nghe theo chúng, nếu lần nàykhôngphạt nặng, sợ rằng về sau bọn chúng lại càng càn quấy, sớm muộn cũng trở thành mối họa, người như thếkhôngthể dung túng, nên cho chúngmộtbài học."

"Đúng thế, hẳn là do chúng ta là phụ khóa sinh, cái gì cũng xếp hạng nhất từ dưới lên, bọn họkhôngcoi chúng ta ra gì, bắt nạt chúng ta đây mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Bá Xuân ngồitrênmộtchiếc ghế bành bằng gỗ liệu chạm trổ tinh tế, quay lưng về phía cửa sổ,trênvai phủmộtlớp nắng vàng, mái đầu bạc vấn lên chỉnh tề, quấn nho khăn bằng lụa. Dưới ánh sáng, những nếp nhăntrênkhuôn mặt cũng mờđiít nhiều, "Phó Vân, trò biết bản thân sai ở chỗ nàokhông?"

[3] Trích "Cổ phong kỳ 15 (Yên Chiêu diên Quách Ngỗi) của Lý Bạch. Ba ví dụ về chiêu hiền đãi sĩ gồm Lưu Bị mời Khổng Minh, Tào Tháo đón Hứa Du, Yên Chiêu Vương mời Quách Ngỗi, toàn những mưu sĩ hàng đầu...Bạn Viên Tam bị lậm tiểu thuyết, nên là lời ăn tiếngnóihơi dã sửmộttý.

Khi còn trẻ, Thẩm Giới Khê từng nhậm chứ Tư nghiệp ở Quốc Tử Giám, chức quankhôngcao nhưng chính lại nhờ vào giai đoạn xây dựng mạng lưới ở Quốc Tử Giám này, tới khi ông ta gia nhập Nội Các, môn sinhđãtrải rộng từ trong ra ngoài triều đình, vượt qua các vị đại thần trong nội các khác.

Sơn trưởng dở khóc dở cười, nhìn theo bóng "y" cung kính lui ra ngoài. Lúc trước ông vẫn lo lắng cho đứa trẻ này, tuổi cònnhỏnhư thế mà hành động lại quá táo bạo, mạnh mẽ nhưng giờ nỗi lo lắng ấyđãkhôngcánh mà bay.mộtđứa trẻ có thể cảm kích những người có ý tốt với mình như vậythìsao có thể trở thành người ác độc cho được?

Khương Bá Xuân bật cười, nụ cười tỏa sáng khuôn mặtđãđầy nếp nhăn, "Hả? Đây mới là thứ nhất, trò còn lý do gì nữa nào?"

Phó Vânanhkhôngtiếp tục nhìn về phía tán cây phủ kín những đóa hoa nữa, thưa vâng, bước vè phía trong.

"Đây là thứ nhất."

Đói đến mức này, ai mà quan tâm tới văn nhã nữa, mỗi người bưngmộtbát canh lớn, tay kia cầmmộtchiếc bánh bao nhân thịt,mộtmiếng bánh bao lạimộtngụm canh. Đến những học sinh bình thường ăn uống cảnh vẻ nhất giờ cũngđangngấu nghiến nhồm nhoàm.

Phó Vânanhtiếp nhận việc quản lý mượn sách.

Mọi người đều nhìn về phía hẳn, "Học trưởng, có chuyện gì muốn chúng ta làm sao?"

Học sinh hơi thất vọng, chắp tay chào nàng rồiđira.

hắnvừa dứt lời, lập tức có người hưởng ứng: "Đây là chuyện chúng ta nên làm, học trưởng chỉ đạođi!"

"Còn về lý do thứ ba, có việc này, về sau học sinh trong thư viện cãi nhau cũngsẽtránh việc động chân động tay ẩu đả."

Viên Tam nuốt nước bọt, l**m môi: "Tađãnhận Vân ca nhi là lão đại rồi, canh thịt nhà lão đại cũng là canh thịt của ta, lão đại ăn thịt ta ăn canh, đạo lý này quá hiển nhiên!"

Khương Bá Xuân do dựmộtlát, gọi nàng lại, "Sao? Takhôngxử phạt Chu Dụ Như lại còn gọi trò tới quở trách, rồi còn trừng phạt trò, trò cảm tạ ta cái gì?"

Thư viện có đạo, học sinh cùng nhau tiến về phía trước, những học sinh xuất chúng nhấtsẽkhôngbị người khác ghen ghét thậm chí là hãm hại, những học sinh kém hơn cũngkhôngsợ bị tụt lại phía sau, bị người khác nhạo báng.

Phó Vânanhđãdẫn Viên Tamđivềmộtgóc chồng chất sách Kinh bộ.

"Lão đại, sao rồi?"

"Ai vậy?"

Nàngnóira những suy nghĩ của mình, ngước mắt lên nhìn Khương Bá Xuân, ánh mắt bình tĩnh, chờ đợi ông ta đưa ra ý kiến.

Nhưng màsựhăng hái, sôi nổi ấykhôngdần biến mất theo thời tiết càng lúc càng lạnh, ngược lại càng trở nên mãnh liệt,khôngkhí thi đua, giằng co giữa bốn đường ngàymộtnóng lên: Bọn họ sắp nghênh đón kì thi toàn viện.

Mấy phụ khóa sinh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng.

Phó Vânanhngồi ở bàn,nhẹnhàng thở ramộthơi mệt mỏi, nghe học sinh trình bày thắc mắc của mình, hơi nhíu mày, "Cái này ta cũngkhôngbiết,khôngdámnóibừa."

Hằng ngày giúp học sinh đăng ký mượn sách ở Tàng Kinh Các,khôngcầnđikhắp nơi kết bạn, nàng chỉ cần cầm bút ngồi dưới mái hiên, trong chưa tớimộttháng, học sinh trong thư việnkhôngaikhôngbiết nàng.

, nàng đương nhiên phải ra mặt chỉ huy mọi người sắp xếp lại sách, thường xuyên như thế, đám học sinh cũng dần quen với việc nghe nàng chỉ huy.

Học sinh kia cười hề hề,đira ngoài.

Mấy trăm học sinh nhưmộtđàn châu chấu, ăn sạch đồ ăn ở nhà ăn.

Bên ngoàiđangnắng, trời trong vắtkhôngmộtgợn mây, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng loang loáng, trước cửa sổ nắng rọi vào sáng bừng.

Mỗi ngườimộtmộtlời, Phó Vânanhmỉm cười, quay về phía Trần Quỳđangđứng bên đầu kia của hành lang khuyên mọi người giữ bình tĩnh màkhôngai để ý,nói: "Việc này học trưởng hiểu hơn ta, mọi người nghe học trưởng phân công là được."

"Đa tạ phó giảng."

Thấy nàng mãi chẳngnóigì, sắc mặt Viên Tam hơi trầm xuống, siết chặt nắm tay, hất cằmnói: "Có phải là thấy ta tốt với ngươi quá nên sợ hãi rồi chăng? Tanóicho ngươi nghe, con người ta thấu tình đạt lý, từ xưa đến nay có ân ắt báo ân, tuyệtkhôngnợ người khácmộtphânmộthào! Tađãnóinhận ngươi là lão đại, chắc chắnsẽkhôngđổi ý đâu!"

hắnnhướn mày, quan sát Phó Vânanhtừtrênxuống dưới, cảm giác như người có địa vị caođangnhân nhượng kẻ có địa vị thấp hơn, nhấn mạnh: "Xét thấy ngươi có vài phần bản lĩnh, xuống tay dứt khoát, hơn nữa lại thành tâm thành ý như thế, về sau ngươi chính là lão đại của ta rồi!"

(chơi chữ, ý là đến lúc phải trả lại rồi)

, ha ha,thậtsựthú vị!"

Ngô Đồng Hạc thở dài,đira ngoài hành lang, nhìn Phó Vânanhđangđứng chờ trước lan can, "Phó Vân, sơn trưởng muốn gặp trò, vàođi."

Thư viện như tắm trong hơi thở tươi mới, những tiếng cười xuấthiệnngàymộtnhiều hơn, những học sinh bình thường nhát gan, hay ngại ngùng cuối cùng cũng gom đủ can đảm phát biểu về cái nhìn của mình trước mặt mọi người, có những học sinh từng lời qua tiếng lạikhônghợp giờ cũng bắt đầu hòa thuận, kề vai sát cánh nhưanhemmộtnhà. Học sinh bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đoàn kết hơn trước kia rất nhiều.

Khương Bá Xuân vuốt râu trầm ngâm, mặt mày càng lúc càng nhăn nhúm,mộtlúc sau mới thở dài: "Dựa theo quy định của thư viện, ta vẫn cần phải phạt trò, trò trêu đùa Chu Dụ Như như thế, về tác phong vẫn làkhôngổn."

Trần Quỳ hơi ngạc nhiên.

Viên Tam hừmộttiếng, chìa hai ngón tay ra đẩy Phó Vân Khải yếu ớt sangmộtbên, đứng chắn trước mặt Phó Vânanh, "Cái loại công tử như ngươi ta thấy nhiều rồi, lần đó ngươi cho ta mượn giấy bút, sau đó ta lấy oán báo ơn,khôngchỉkhôngtrả lại cho ngươi, còn quát nạt ngươi, ngươikhôngnhữngkhôngtức giận, có canh thịt ngon cũng chia cho ta, giấy bút ta dùng hết, tìm ngươi đòi cái khác, ngươi cũngkhôngtức giận, còn bảo thư đồng lấy cho tamộtbộ..."

Người người đều bận ôn tập để đối phó với kì thi, Phó Vânanhlại có việc bên Tàng Kinh Các.

Mọi người vội hưởng ứng: "Vân ca nhi, ngươi cứnóiđi, chỉ cần chúng ta có thể làm được, nhất địnhsẽkhôngchối từ!"

"Ta nữa, ta nữa, kẻ nào dám bắt nạt Vân ca nhithìkẻ đó chính là dây vào cả đường Giáp chúng ta rồi còn gì!"

Người ta thườngnóimộtcâu thế này,nóithìdễ, làmthìkhó.

"Này, tên kia!"

...

Lúc này, học sinh bốn đường tự nhiên trở nên vô dùng ăn ý.khôngcần Trần Quỳ ra lệnh, họ nhanh chóng tìm đường chủ của đường mình,đitheo đường chủ vội vàngđivề phía Tàng Kinh Các.

"Vân ca nhi, ngươinóivậy ta hiểu rồi, lúc ta tự đọc, có lúc cảm thấy hiểu rồi, lại vẫn thấy hình như chưa hiểu, mơ hồ nửa nọ nửa kia, ngươi vừa giảng cho tamộthồiđãgiống như mặt trời đánh tan mây mù, ta hiểurõrồi!"

Phó Vânanhmỉm cười,nói: "Sơn trưởng trừng phạt học sinh cũng đều là vì nghĩ cho học sinh, cách làm của học sinh quá táo bạo, chưa chắcđãthuyết phục được tất cả mọi người. Sơn trưởng cố ý phạt học sinh, lại tha cho mấy người Chu Dụ Như, các bạn cùng trường thấy học sinh yếu thế, nhất địnhsẽbênh vực học sinh. Học sinh bề ngoài tuy là bị xử phạt nhưng thực ra là được sơn trưởng bảo vệ. Sơn trưởng suy nghĩ cho học sinh nhiều như thế, học sinh sao có thểkhôngcảm tạ?"

Đầu tiên, nàng sắp xếp lại những đăng ký mượn sách trước đây, tìm được những người mượn sách mà chưa trả để đòi sách.

Người làm công ở nhà ăn ngạc nhiên tới trợn mắt há mồm.

Mượn cớ việc cho mượn sách rườm rà, nhàm chán, quản cán sai chính biệnđiviết tài liệu bổ sung cho các thư mục, chính biện chỉ mong có thế, lập tức thu dọn đồ đạc, chuyển tớimộtviện yên tĩnh phía sau Tàng Kinh Các, tập trung viết lách.

Ba đường Giáp, Bính, Đinh giờ cùng chung kẻ địch, đám học sinh như vừa uống thuốc tiên, tinh thần bùng nổ, ra sức làm việc, thế nào cũngkhôngthể để đường Ất thắng được!

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Đồng Hạc mỉm cườinói: "Nếu biết trước phơi sách có hiệu quả như thế, đáng lẽ phải cho mấy đứa chúng nó phơimộtthángmộtlần."

hắnnóixong còn liếc trộm sơn trưởng,nóikhẽ, "Phó Vân là người bị hại, sơn trưởngkhôngtrừng phạt Chu Dụ Như lại còn định xử phạt Phó Vân, như thế có phải là bất công haykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ý tứ của Phó Vânđãrõràng: Giang Thành thư viện muốn trở thành thư viện có đạo hay là thư viện vô đạo?

hắnnhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, chép miệng, thở dài: "Ta biết rồi nhé, ngươiđangchơi thủ đoạn đúngkhôngnào, các công tử trong sách mỗi lần muốn thu phục ai, nhất địnhsẽdùngmộtchiêu gọi là "chiêu hiền đãi sĩ", Lưu Bị ba lần đến mời, Tào Tháo chân trần nghênh đón Hứa Du, "Yên Chiêu vời Quách Ngỗi, sai người đắp đền vàng" [3]. Ngươi nén giận như thế, cònkhôngphải là do thấy ta nhân phẩm xuất chúng, muốn thu ta vào dưới trướng hay sao?”

Phó Vânanhchậm rãi trình bày, lạinóitiếp: "Lý do thứ hai này coi như làmộtlần vất vả, cả đời thoải mái,khôngđể lại hậu hoạ về sau. Học sinhkhôngcó lòng hại người nhưng tuyệt đốikhôngnương tay với những kẻ có ý xấu."

"Đa ta sơn trưởng." Phó Vânanhtrịnh trọng chắp tay hành lễ, chuẩn bị lui ra ngoài.

Mấy thằng nhãi này, cảmộtđám đều là các công tử được nuông chiều, sao phải hùng hùng hổ hổ như thế chứ, chỉ là phơi sách thôi mà, có phải bắt bọn họ khiêng cuốc ra ruộng làm cỏ đâu!

Giữa mấy trăm học sinh trẻ tuổi hào hoa phong nhã,hắnmộtmìnhmộtphách, gõ sai hết cả nhịp.

Cuối cùngnói: "Việc nàyđãđược sơn trưởng cho phép, chọn ngàykhôngbằng gặp ngày, hôm nay có thể bắt đầu."

Viên Tam thấy nàngkhôngtrả lời, tức tối, "Hay là sơn trưởng thiên vị Chu Dụ Như?"

Triệu sư gia là người bừa bãi,khôngcâu nệ cái gì, học sinh của ông ta dũng cảm, mạnh mẽ, dám làm dám chịu, đúng làmộtcặp thầy trò trời sinh.

mộtngười hỏi.

...

Tiếngnóichuyện của mấy phụ khóa sinh bỗng ngưng bặt, chỉmộtlát sau, mấy học sinh mặt đỏ bừng chui ra từ sau kệ sách, cúi đầu tới cạnh bọn họ.

Tối nay, nhà ănđãtrở thành ánh sáng cuộc đời của đám học sinhđãđói đến mức da bụng dán vào da lưng.

Thông qua phó giảng Ngô Đồng Hạc, sơn trưởng Khương Bá Xuân nhanh chóng biết được chuyện xích mích của đám học sinh.

Ngoài miệnghắnnóithìcó vẻ kiên cường là thế nhưngsựcuống quýt nơi đáy mắtđãtố cáo nỗi bất an trong lònghắnlúc này.

[2] Trích "Luận Ngữ", nghĩa là: Thiên hạ có đạothìra làm quan, vô đạothìvề ởẩn.

Lấy ơn báo oánthìdùng cái gì trả ơn bây giờ? Lấy (ngay) thẳng báo oán, lấy đức trả ơn mới đúng!

Phó Vânanhcúi đầu trả lời: "Học sinh hiểu rồi ạ."

"Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Ôn Tuyết Thạchkhôngnghĩ thế, cười nhạo: "Người trẻ tuổi ấy mà, ào ào thế thôi, mấy ngày sau đâu lại vào đấy cả."

Quamộtđợt đòi trả sách, Phó Vânanhcoi nhưđãgặp gỡ tất cả học sinh trong thư viện.trêntay nàng có danh sách mượn sách học sinh, học sinh nào tập trung vào phần nào để tham gia khoa cử, thích nghiên cứu trường phái học thuật của ai, bình thường có sở thích đặc biệt gì, nàng còn biếtrõhơn sơn trưởng và giáo thụ.

hắnvừa ra khỏi cửađãcó học sinh khácđivào.

Quản ký đứng bên cạnh cũng cười, nụ cười cứng đờ.

Các tiểu tướng công này... sao hôm nay lại đói tới nông nỗi này?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Giục trả sách