Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Giữ sách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Giữ sách


Tàng Kinh Các ở sâu phía trong sơn cốc của thư viện, mái nhà cong thấp thoáng giữa những tán cây, Tàng Kinh Các có bốn tầng, có hành lang bao quanh, nước suối róc rách, cổ thụ đan xen.

Ngược lại, Đỗ Gia Trinh vẫn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm đó,thậtmất phong độ.

Khổng tửnói: "Khí lượng của Quản Trọngnhỏnhen thay!

Từ trong phòng, sơn trưởng Khương Bá Xuân nghe thấy tiếng ngâm ngoài cửa sổ, tươi cười ra đón.

Nhưng đêm nay dường như quá an tĩnh, bình thường vẫn luôn có học sinh về muộn gõ cửa gọi bạn cùng viện mở cửa cho mình, nên trong kí túc xá thường lại vang lên tiếng đập cửa ầm ầm. Thi thoảng còn có học sinh học tập người xưa, mặc cho gió lạnh vẫn ra sân ngắm trăng cho đỡ buồn. Lúc này bốn bề lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió thổi ô ô.

Hai người ra ngoài mái hiên, những học sinh xung quanh có quen biết với bọn họ vội vàng chạy tới, "Phó Vân, ngươi muốn mượn cuốn nào thế?"

Phó Vânanhbình tĩnh, "Học trưởngđanglàm gì thế?"

Tàng Thư Các rối tung rối mù, các vị giáo thụ cũng biết chuyện này, nhưng việc sắp xếp lại quá tốn công, ít nhất cũng phải mất mấy tháng mới hòm hòm...

Quản Trọng là tể tướng nước Tề dưới thời Tề Hoàn Công, đưa nước Tề thành nước đứng đầu thiên hạ thời kỳ đó với vô số cải cách về kinh tế, chính trị, giáo d·ụ·c, rất nhiều tư tưởng của ông được sử dụng đến thời nay. Ví dụ như chiến lượckhôngđánh mà thắng, sử dụng trừng phạt kinh tế để giáo huấn, dễ hiểu hơn là mỗi khi TQ nâng giá mặt hàng nào đó, bên mình đổ xôđitrồng rồi bên họkhôngmua nữa... "Kếmộtnăm, chi bằng trồng lúa. Kế mười năm, chi bằng trồng cây. Kế trọn đời, chi bằng trồng người." cũng là câunóinổi tiếng của Quản Trọng.

Trời cao mây nhạt, ánh bình minh lộng lẫy.

Tựa nhưmộtlàn sóng, mọi người đồng loạt tách ra, dừng ngay trước mặt nàng.

Phó Vânanhmỉm cười hỏi.

Trần Quỳ vừa nhận được thư nhà, chahắnbị bệnh, là người làm con,hắnlàm sao yên lòng, có thểsẽvề quê phụng dưỡng cha mình. Tới lúc đó, chức học trưởngsẽtrống, trong bốn đường trưởng, Đỗ Gia Trinh có quan hệ thân thiết vớihắnnhất, tài năng nổi bật nhất, chỉ cần các thầy đồng ý, người tiếp nhận chức vụ học trưởng rất có thểsẽlàhắn.

Trần Quỳkhôngnóigì, sắc mặt càng lúc càng khó coi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong "Luận ngữ tập chú", Chu Hi giải thích "Tam quy: Tên đài."

Phó Vân Khải thi thoảng lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đỗ Gia Trinh ở tít phíatrên.

Trong số họ có nhiều ngườikhôngmượn nổi sách mình muốn mượn, chỉ còn cách nhờ người ra ngoài tiệm sách mua, nhưng thứ nhất là sách quá đắt đỏ,khôngphải ai cũng có thể đáp ứng được chi phí này, thứ hai là tiệm sách thường chỉ bán những sách tham khảo phục vụ cho khoa cử và các loại tiểu thuyết để mọi người đọc tiêu khiển lúc nhàn rỗi, những loại sách như thếthìdễ mua chứ những loại sách hiếm hoặc chỉ lưu hành nội bộthìlàm sao mua được.

(Khí lượng của Quản Trọngnhỏnhen thay!)

mộtlúc lâu sau, quản cán ngước mắt lên, dường như muốn lên tiếng.

Dịch:

hắnđangnói, bỗng ý thức được mình vừakhôngcẩn thận lỡ lời kể ra chuyện trước kia bắt nạt Tô Đồng, nụ cười cứng đờ lạitrênkhóe miệng.

Vóc dáng Phó Vânanhcao hơn bạn đồng lứa nhưng đa phần học sinh trong thư viện lớn tuổi hơn nàng, nàng đứng cuối cùng, ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy toàn vai với đầu.

Triệu Kỳ và Tô Đồng, người sáng nay mới từ nhà quay lại thư viện, quay sang nhìn nhau, rồi hỏi học sinh phía trước.

Trần Quỳ quen biết với nàng, biết nàng chẳng sợ gì, nhắc tới chuyện này có ý trêu chọc.

, "tam quy" là khó hiểu nhất,khôngbiết "tam quy" này rốt cuộc là cái gì.

sựung dung bình tĩnh của nàng càng khiến cho mỗi câu mỗi chữ trong lời răn trở nên mạnh mẽ, khí phách.

Người đàn ôngkhôngnóigì,khôngnhìn về phía đó nữa, xoay ngườiđimất.

Phó Vân Khải cười hề hề, "Huynh sai rồi."

Mộc phù dung còn cómộttên khác là cự sương hoa

Quản cán xấu hổ, cầm lá thư của Phó Vân đứng dậyđira ngoài, "khôngchần chừ thêm nữa, nhân dịp trời còn khô ráo, cứ theo lời Phó Vân, phơi sách trước khi vào đông thôi!"

"Sơn trưởngnóiđúng ạ, vãn bối hiểu rồi."

Đám học sinh tiếp tục bàn tán sôi nổi.

"Nhiên tắc Quản Trọng tri lễ hồ?"

hắnlà học trưởng, có chìa khóa các đường khác nên nhanh chóng sai người sang đường Ất gọi Phó Vân Khải tới.

Ngày nào còn làm hòa thượng, ngày ấy còn phải đánh chuông, người ta còn biết làm cho có,hắnđến cho có cũngkhônglàm,thậtlà hổ thẹn.

Phó Vân Khảiđicùng Phó Vânanhtới mượn sáchđangđứng bên cạnh nghe thấy thế, mặt biến sắc, cả giậnnói: "Aikhôngmua nổi sách?"

Tiếng chuông vang lên, Phó Vânanhbừng tỉnh, gạt chuyện tối qua ra khỏi đầu, cúi đầu buộc lại đai lụa bên hông, ra khỏi phòng, "Thôi đừngnóichuyện này vội, đừng để muộn giờ đọc đồng thanh buổi sáng."

Phó Vânanhnhìn theo bónghắn, lắc đầunói: "Thảo luận kiến thức thôi mà,khôngnhất định phải phân cao thấp."

Nghe thấy câu trả lời, quản cán hơi nhíu màu, kinh ngạc, "Chính là học sinh đứng hạng nhất lần này phảikhôngạ?"

"Sở kỷ bất d·ụ·c vật ư vi nhân, hành hữu bất đắc phản cầu chư kỷ." [1]

Khương Bá Xuân cầm bức thư lên, đưa cho quản cán.

Sắc mặt Trần Quỳ hơi tối lại.

Nếu như là người kiêu ngạo, lấy việc công trả thù tư, ông tasẽcó cách uyển chuyển hơn,khôngnóithẳng tên Phó Vân ra.

"Các huynh từng bắt nạt Tô Đồng hả?" Phó Vânanhhơi nhíu mày.

Hãy giữ tình bạn cho trong sáng,khôngđược mưu lợi ; hãy làm cho đạo lý được sáng tỏ,khôngđược tính toán công lao.

Lờinóiphải trung thực, đáng tin, hành vi phải thân thiết, kính cẩn, kiềm chế tức giận, át chế d*c v*ng, theo điều thiện, sửa điều lỗi.

Hơi quá đáng với bậc thánh hiền tý chứ mình thấy Khổng Tử căn bảnkhôngthành công trongsựnghiệp chính trịkhôngphảikhôngcó lý do, nhưng thôikhôngphân tích nhiều.

Khương Bá Xuân nhìnhắn, chờhắnđưa ra đánh giá.

Những người kháckhôngdámnóinhiều, vội vàng theo sau.

Tiếnghắncàng lúc càngnhỏlại, tay xoắn vào nhau, khẽ lẩm bẩm, "Khi đó huynhkhônghiểu chuyện thôi... Sau này huynh xin lỗi Đồng ca nhi, huynh ấy tha thứ cho huynh rồi."

Tin đồn "Vân ca nhi sợ tối" lan ra, mọi người thứ nhất là thông cảm cho Phó Vânanhtuổi cònnhỏ, thứ hai là sợ làm nàng tức giận,khôngai dám cười nhạo trước mặt nàng.

"Người này cũng tự nhiên quá."

...

Phó Vânanhhơi nhíu mày, từ ngày nhập học thư viện, nàngđãmuốn mượn cuốn sách này, tới mấy lần, lần nào chính biện cũngnóisách nàyđãcho mượn, chưa thấy trả lại, chờ mãi tới tận hôm nay mà cũng chưa mượn được.

Đám học sinh cảm thấy trong câu "Quản thị hữu tam quy, quansựbất nhiếp,yêuđắc kiệm?"

Uống trà xong, Khương Bá Xuân chỉ vàomộtphong thưđãmở, thở dàinói: "Ta nghe học sinh trong thư viện phàn nàn sách trong Tàng Kinh Các quá hỗn loạn, có chuyện này sao?"

Hơn nữa, thư viện được mở ra lần đầu dưới thời Đường với chức năng chủ yếu là để giữ sách. Việc quản lý, giữ gìn, lưu thông, sưu tầm, biên soạn, sửa chữa lại sách giúp ích rất lớn cho việc truyền bá và tích lũy tri thức.

Phó Vân Khải và Phó Vân Thái trước kia cũng trêu chọc người kháckhôngít lần, vừa nghe Phó Vânanhkể Vương Đại Lang bị người khác cố ý nhốt ở nhà ăn liềnnói: "Nhất định là bọn họ làm! Ngày trước huynh với mấy người trong tộc bắt nạt Đồng ca nhi đầu tiên cũng tách huynh ấy ramộtchỗ, kéo huynh ấy vào chỗ tối, mỗi ngườimộtquyền, khiến huynh ấykhôngbiết là ai đánh,khôngthể mách với tiên sinh..."

Phó Vân Khải gãi đầu, lúng túng, "Đó là chuyện từ lâu rồi... Đồng ca nhikhôngphải là người nhà chúng ta, tiên sinh và nhị ca lại cứ khen huynh ấy, những người khác khó chịu. Huynhkhôngđánh huynh ấy! Huynh thề! Huynh chỉ nghe lời tứ ca, ngũ ca, đứng bên cạnh trông chừng giúp..."

Theo nội quy của thư viện, hằng ngày học sinh đều phải đứng trước bia đá có khắc những điều răn ở khu phía nam đọc thành tiếng, đó là cách bắt đầumộtngày học. Bình thường, người hướng dẫn là học trưởng Trần Quỳ hoặc làmộttrong bốn đường trưởng.

Quản cánđiqua hành lang, nhìn thấy những đóa hoa phù dungđangnở rộ, thi hứng lên cao, thuận miệng ngâm vài câu thơ.

Hôm nay Triệu sư gia đứng lớp, giảng về phần "Quản Trọng chi khí tiểu tai"

Phó Vânanhnhíu mày hỏi: "Chính biện làm ơn cho hỏi người mượn sách là ai?"

Phó Vân Khải cười nhạo, kéo nàng tách khỏi đám người, tìmmộtgóc bàn rồi ngồi xuống, giục Vương Đại Lang múc canh thịt dê, "Đừng quan tâm đến bọn họ nữa, canh nguội tới nơi rồi!"

"Bọn họ nào muốn để ý đến chuyện đó, bọn họ là những người nghiên cứu học vấn cơ mà!"mộtngười châm chọcnói.

Khương Bá Xuân vỗ vai nàng, nhường chỗ cho nàng, để nàng đứng chính giữa.

Viết: "Quản thị hữu tam quy, quansựbất nhiếp, yên đắc kiệm?"

, bảo thủnhỏnhen, lòng dạ hẹp hòi,khôngtu cái đức của bản thân nênkhôngxứng với bậc quân vương. Quản Trọng tuy có công lớn với quốc gia nhưng hành độngkhônghợp với lễ nghĩa, đạo đứckhôngxứng được gọi là người quân tử hiền đức, cho tên Khổng Tửnóiông ta "khí tiểu". Vậy nên "khí" là chỉ phẩm đức, như vậy mới phù hợp với hai chữ "biết lễ" trong câu "Họ Quản mà biết lễthìaikhôngbiết lễ"."

Hai ngườinóichuyện vài câu rồi cùng bước vào phòng.

Mọi người tươi cười, theo nàngđivề phía đường Ất.

"Bác học chi, thẩm vấn chi, thận tư chi, minh biện chi, đốc hành chi."

"Mấy vị giáo thụ trong thư viện, còn cả học trưởng Trần Quỳ cũng là người phủ Tr**ng S*, huynh đừng vơ đũa cả nắm. Lần đó thầy lấy chuyện đua thuyền rồng tiết Đoan Ngọ chế giễu toàn bộ người huyện Hoàng Châu, huynh cũng đồng ý sao?"

Bịmộthọc sinh hỏi mấy câu hỏi tốn quá nhiều thời gian, ngẩng đầu lênđãthấy ngoài trời tối đen, Phó Vânanhtừ biệt Phó Vân Khải, vội vã trở về đường Giáp trước giờ khóa cửa.

"Về lýthìkỳ hạn mượn đọcđãqua, sao còn chưa được trả lại được?"

Thư đồng trả lời: "Thiếu gia ở trong thư phòng đọc sách ạ."

"Đây làmộthọc sinh trong thư viện viết, cậu đọc thửđi."

Nhưng chức năng ban đầu của Tàng Kinh Các vốn là cất giữ sách vở, Tàng Kinh Các hỗn loạn,hắnlà quản cán, viết nhiều sách thế nào, thanh danh có lừng lẫy ra saothìcũng làm gì có mặt mũi đối diện với ngườiđãgiao trọng trách chohắnlà sơn trưởng và những học sinh trong thư viện hằng ngày cần cù khắc khổ hết lòng học tập.

Có người hỏi: "QuảnTrọng tiết kiệmkhông?"

Mọi người nghe sơn trưởngnóixong đều giật mình, quay sang người bên cạnh hỏi lại xem mình có nghe nhầmkhông.

(bao gồm tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, mìnhđãtừng chú thích trước đây)

Các giáo thụđilên đài, nhìn xung quanhmộtlượt rồi vẫy tay, ý bảo học sinh giữ trật tự.

Phó Vânanhkhôngđả động gì, chỉ cảm ơnhắn, dõi theo bónghắndầnđixa, đóng cửa viện lại.

Nàngkhônghề do dự, lập tức đặt bút viếtmộtphong thư cho sơn trưởng Khương Bá Xuân, trình bày chi tiết quy tắc quản lý thư viện.

Dù nàng có về muộn thế nào, Vương Đại Lang nhất địnhsẽđể cửa cho nàng, chờ nàng về mới cài cửa. Hôm nay tại sao lại khóa từ bên trong?

(Quản thị có tam quykhôngcho gia thần nào kiêm nhiệm nhiều việc, sao gọi là tiết kiệm được?)

Tiếng bàn tán vang lên ầm ầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Viên Tam nhìn Phó Vânanhrồi cúi xuống hì hục ăn hết bay nồi canh thịt dê, ăn xong cũngkhôngmở miệng cảm ơn, lau miệng rồiđimất.

Dưới mái hiên, chính biện mở sổ đăng ký ra, ngón tay dòmộtlượt, quay sang lắc đầu với Phó Vânanh, "Quyển sách này vẫn chưa được trả lại."

Lại có học sinh cảm thấy từ "khí tiểu" khó hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quản cán thở phào, sơn trưởng là người ôn hòa rộng lượng, tuy thiếu chủ kiến, khó có thể thành công trong việc thay đổi phong cách học tập của thư viện như chính ông ta luôn kỳ vọng nhưng lại luôn tôn trọng giáo thụ, quản cán trong thư viện, hoàn toànkhôngphải loại người dối trá chỉ biết làm ra vẻ để mua chuộc danh tiếng. Bởi vậy,hắnmới dám thừa nhận sai sót, chịu trách nhiệm về mìnhmộtcách khẳng khái như thế.

Mọi người tranh luậnmộtphen lại tới hỏi Phó Vânanh.

Ýhắnthựcsựđãrấtrõràng.

...

Quản cán đọc thư, khẽ nhíu mày, khuôn mặt càng lúc càng nghiêm túc.

Tuy giờ thư việnđãphát triển, trở thành nơi dạy học nhưngkhôngthể bởi thế mà bỏ qua chức năng này.

Chính biện nhếch miệng, lạnh lùngnói, "Takhôngsẽkhôngchỉ tênnóihọ, các ngươi cũng phải tự hiểu điều này, Tàng Kinh Cáckhôngphải thư phòng nhà các ngươi, muốn đọc sách gì cũng tới lải nhải với ta, ta biết tìm ai giải quyết?"

Các học sinh bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đứng thành hàng, ngước mắt nhìn về phía đài cao trước chính phòng.

Loại chuyện vặt vãnh này, cười cho qua chuyện thôi là được.

Phó Vânanhtrầm mặc trong giây lát, cườinói: "Có thể là đệ nhầm, khi nãy cửa còn như kiểu khóa lại từ bên trong vậy."

Thảo nào Tô Đồng luôn có thái độkhôngrõràng với người Phó gia, cảm kích nhị ca như thế nhưng lại luôn tìm cách thay thế vị trí của nhị ca.

Học cho rộng, xét hỏi cho kĩ, suy nghĩ cho cẩn thận, biện luận cho sáng tỏ, thực hành những điều mìnhđãhọc.

Vương Đại Lang làmộttrong số đó, nhìn thấy Phó Vânanhlẫn trong đám người từ xađilại,hắnbước tới chào đón, "Thiếu gia, trời lạnh, thái thái sai ngươi mang canh thịt dê tới."

Sáng hôm sau, trước cửa sổ sáng rọi, trong viện chim chóc ríu rít, đó làmộtngày trời nắng.

"Phó Vân, hôm nay trò hướng dẫn đọc những điều răn của thư viện."

...

...

...

Bốn bề ký túc xáđãđóng cửa, trời lạnh, các học sinh chui vào phòng mình ngồi sát bếp lò học bài,khôngcó ai giờ này cònđidạo.

Quản cán cũng cườinói: "Tự nhiên có cảm xúc, khiến sơn trưởng chê cười rồi."

Nàng kể lại chuyện vừa rồi gõ cửa nhưngkhôngai mở.

Nàngđithẳng tới trước viện của Trần Quỳ, gõ cửa.

Editor: Về Quản Trọng, điển tích về ông này nhiều khủng khiếp, ở đây mình chỉ đề cậpmộtchút cho dễ hiểu thôi. Đoạn trích trong "Luận ngữ" là như thế này:

Viên Tam lại càngkhônglàm khách, ăn xongmộtbát lại xin thêm, Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, tự tay múc thêm chohắn.

Quy định của thư viện rấtrõràng, nhưng Tàng Kinh Các lớn như vậy cũng chỉ có ba người quản cán, chính biện và phó biện là biết chữ, những người làm công kháckhôngbiết chữ nào, chỉ biết dọn dẹp, khuân vác lênkhôngđủ người làm. Sắp xếp sáchkhôngchỉ cần biết chữ mà còn phải biếtrõcác thư mục phân loại, năm xuất bản, những việc này rất vụn vặt, phiền phức, quản cán, chính biện và phó biện tập trung vào việc sáng tác văn thơ, lại thường xuyên lơ là công việc ban đầu.

Những người đó im bặt, bước thêm vài bước về phía hành lang, "Vân ca nhi, ăn xong rồi hả?"

Khương Bá Xuân ngồi dùng trà,khônglên tiếng quấy rầy.

Từ cái sai này, chắc chắn phải rút kinh nghiệm.

Dưới đài là mấy trăm học sinh trẻ tuổi sôi nổi, tinh thần hừng hực,trênđài là những học giả về đủ lĩnh vực, Phó Vânanhđứngtrênđài cao, đối mặt với ánh mắt của tất cả học sinh, cao giọng đọc những điều răn của thư viện:

"Tử viết: "Quản Trọng chi khí tiểu tai!"

Vài người xung quanh nhìn nhau, đuổi theo, khuyênhắnkhôngnên so đo chuyện mấy hôm trước,hắnmím chặt môi, làm nhưkhôngnghe thấy.

mộthọc sinh khác cũng tán thành,nói: "Chứ còn gì nữa! Vốn là phải có vay có trả, dù sao mượn lại cũngkhôngkhó, nhưng Tàng Kinh Cáckhôngquan tâm, sách cho mượn luônkhôngquay trở lại. Chúng ta có muốn cũngkhôngmượn được!"

Quản cán là cấp dưới, lại thấy Khương Bá Xuânnóithẳngkhôngkiêng nể gì vềsựthất trách của bản thân, vội đứng dậy hành lễ, "khôngdám dối gạt sơn trưởng, từ khi vãn bối nhận vị trí quản cán tới nay, thựcsựđãpháthiệnra Tàng Kinh Các có nhiều chỗkhôngổn, chỉ có điều lòng có dư mà sứckhôngđủ, chỉ có thể làm qua loa tới tận giờ, vẫn chưa giải quyết được vấn đề."

"Phó Vân."

Phó Vânanhở trong viện sâu nhất của đường Giáp, đường Giáp quản lý nghiêm ngặt, học sinh ba đường Ất, Bính, Đinhkhôngdám tự tiện ra vào. Để tiện cho học sinh ba đường khác, nàng chuyển nơi thảo luận bài vở sang phòng của Phó Vân Khải. Đường trưởng đường Ất dễ tính,khôngquan tâm những chuyện như thế, ra vào đường Ấtkhôngcần báo cáo thân phận, quy định tương đối lỏng lẻo.

"Phụ tử hữu thân, quân thần hữu nghĩa, phu thê hữu biệt, trưởng ấu hữu tự, bằng hữu hữu tín."

Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ cho rằng "khí tiểu" chỉ Quản Trọng là người hẹp hòi, về cả tính cách lẫn lòng dạ. Trần Quỳ, Chung Thiên Lộckhôngnghĩ vậy, cảm thấy "khí" trong "khí tiểu" là chỉ phẩm đức của người quân tử.

Hàn thị sợ Phó Vânanhvà Phó Vân Khải ở thư viện ănkhôngđủ no, thỉnh thoảng bảo Vương thúc đưa đồ ăn tới thư viện. Phụ huynh các học sinh khác toàn sai người hầu mang các loại thức ăn tinh xảo, quý hiếm tới, Hàn thị thực tế hơn, thường chuẩn bị canh thịt, canh xương, canh gà rừng, canh vịt. Giờ thấy tiết trời càng lúc càng lạnh, hôm nay bà sai người mang canh thịt dê tới.

Có người cho rằng là ba địa danh khác nhau, ba tòa nhà khác nhau, có nghĩa là Quản Trọng có ba nơi ở, có người cho rằng ông ta cưới ba người vợ, có ngườinóirằng đây là miêu tả Quản Trọng ở trongmộtđài cao ba tầng. Còn có người cho rằng tam quy có ýnóiQuản Trọng có thể đặt ramộtkhoản thuế riêng bên cạnh tiền thuế của quốc gia để cho vào túi riêng, đây là ban thưởng của bậc quân vương dành cho ông ta.

Đám học sinh ngừng đùa giỡn, tiếng cườinóiyên tĩnh lại.

Giữ sách, cái cần giữkhôngchỉ có sách, mà còn có trí tuệ của ngườiđitrước và lịch sử ngàn năm, tất cả những thứ đó đều xứng đáng được đối xửmộtcách cẩn thận, nghiêm túc.

Trong lờinóicủa Trần Quỳ cóẩný nhưng trong đầu Đỗ Gia Trinh lúc nàyđanglặpđilặp lại hình ảnh ngày hôm đó tranh cãi với Phó Vân, lòng đầy phẫn hận, làm sao hiểu đượcẩný này?

Quản cán hơi cúi đầu,nóimộtcâu như thế, nơi đáy mắthiệnlênsựáy náy, xấu hổ.

"thậtcó nhã hứng."

Hơn nữa dù sao vẫn là do Đỗ Gia Trinh muốn lập uy trước mặt học sinh mới, định lợi dụng người khác để nâng mình lên, ai ngờ gặp trở ngại, ăn trộm gàkhôngđược còn mất nắm gạo, bị Phó Vân hỏi ngược lại. Nếuđãmuốn lập uy, nên chuẩn bị kỹ từ trước chứkhôngnên chọn bừamộtngười để ra tay.

(Chú thích ở cuối chương)

Mỗi năm, sau nhiều lần thi định kỳ, giáo thụ trong thư việnsẽlựa chọn ra hai mươi tư bài văn xuất sắc nhất, tập hợp lại thành sách,mộtphần là khen thưởng đối với học sinh ưu tú,mộtphần là cung cấp tài liệu các học sinh khác học tập, noi theo.

Người có vẻ thư sinh bên cạnh amộttiếngnói: "Đại nhân, lần trước ở bến tàu, tiểu nương tử mà đại nhân cứu được hình như cũng là người nhà này..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính biện hừ lạnhmộttiếng, "Nếu ngươithậtsựmuốn đọc sáchthìđitiệm sách muakhôngđược à? Muakhôngnổithìcố mà chờđi, hỏi lắm thế làm gì?"

Tối hôm quahắnvừa hay bị người nhà gọi vềthậthay là nghe phong thanh, biếtsẽcó chuyện nên cố ý tránhđi?

Sơn trưởng nằm dướisựquản lý của triều đình, quản cán, chính biện, phó biện của Tàng Kinh Các cũng vậy.

mộtthiếu niên nghèo khó tới nhờ cậy thân thích, ăn nhờ ở đậu lại vượt qua toàn bộ con cháu Phó gia, các thiếu gia Phó gia thấyhắnngứa mắt, đối xử lạnh lùng vớihắn, thậm chí còn đánhhắn...

Nếu chính biện, phó biệnkhôngmuốn bỏ thởi gian sắp xếp lại kho sách vậythìhuy động học sinh trong thư viện tới giúp đỡ, như thế có thể khiến học sinh làm quen với quy trình mượn sách của thư viện, đồng thời cũng làmộtlời nhắc nhở để các học sinh sau này tới Tàng Kinh Các mượn sách xongsẽkhôngvứt bừa lên kệ sách của mình, quên đem trả, khiến cho các học sinh khác muốn mượn sách để đọc cũngkhôngcó mà mượn.

...

Sách cho mượn rồi cũngkhôngcó ai giục trả, đăng ký qua loa,khôngtìm thấy thông tin đăng ký lúc mượn sách, thư mục sách lâu ngàykhôngai sắp xếp lại, sách vở văn nhân khắp vùng Hồ Quảng hiến tặng cho thư viện vẫn còn chồng chất trong kho... Học sinhkhôngmượn được sách mới, còn sách cũ từ lâuđãkhôngbiết thất lạc chỗ nào, sách trong Tàng Thư Các bày bừa bãi trong các hộp sách,khôngcó hướng dẫn tra sách cụ thể, học sinh tựđitìm cũngkhôngtìm được...

Nhìn chung, Quản Trọng là có công với quốc gia nhưng tỏ ra khoe khoang, xa xỉ, tự cao. Theo Khổng Tử, đây là biểuhiệncủa kẻ tiểu nhân chứkhôngphải khí độ của người quân tử. Câu này của Khổng Tử chỉ xét về nhân phẩm chứkhôngtính đến tài năng haysựthành công.

Chính biện gập sổ đăng ký lại, bực tứcnói: "Ai mà biết được? Dù sao cũngkhôngcó ở Tàng Kinh Các, ngươi vềđi!"

Nàng gật đầu.

Phó Vânanhrảo bướcđitới cuối hành lang, thử đẩy cửa, cửakhôngmở.

Vị quản cán này say mê kiến thức, là người ngay thẳng,khôngphải kẻ lòng dạ hẹp hòi, vậy nên ông ta trực tiếp đưa bức thư của Phó Vân cho quản cán xem, nhắc nhở quản cán chớ quên rằng người làm quản cán, ngoại trừ soạn sách còn cần phải có trách nhiệm quản lý sách.

Tô Đồng cần cù chăm chỉ,khôngthể nào ngủ sớm như thế, gõ cửakhôngai trả lời, chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra,mộtlà Tô Đồng cố ý giả vờkhôngnghe thấy, hai là Tô Đồngkhôngở trong viện.

Vừa tan học, học sinh túm năm tụm ba hẹn nhauđinhà ăn ăn bữa tối, nhà ăn chuẩn bị bánh bao nhân thịt, bánh hấp, mì nước, cơm, ngoài ra mỗi người còn cómộtbát canh cá nóng hổi.

Phó Vânanhlắng nghe những người phía trước thảo luận, cố suy đoán xemđãxảy ra chuyện gì. Bỗng đám người tách dần ra.

Phó Vânanhlấy lại bình tĩnh, tắm mình dưới ánh sáng rực rỡ ban sáng, đón nhận ánh nhìn chăm chú của học sinh toàn thư viện, có kinh ngạc, có nghi ngờ, có tò mò, chậm rãi bước về phía đài cao.

Vương Đại Langđinhà ăn rửa nhờ nồi canh, rửa xong chuẩn bị trở vềthìpháthiệncửađãbị khóa, mấy người làm công cũng chẳng thấy đây,hắngào thét ầm trời cũngkhôngai mở cửa, chỉ có thể tựa vào bao cỏ ngủ, chờ tới sáng tạp dịch tới mở cửa. Khi thư đồng tìm đượchắn,hắnđangôm chiếc nồiđãđược rửa sạchsẽngủ lơ mơ.

Quản cán là người đứng đầu ở Tàng Kinh Các, bên cạnh có chính biện và phó biện trợ giúp, ba người chịu trách nhiệm quản lý sách trong Tàng Kinh Các. Việc mua sách, phân loại sách của thư viện, đăng ký, mượn sách, làm sạch sách, sửa chữa sách rách hỏng đều nằm trong trách nhiệm của bọn họ. Bọn họkhôngchỉ phải ghi lại các thông tin về nguồn gốc, ngày mua vào, số lượng của sách trong Tàng Kinh Các mà còn phải sao chép sách, phân loại chi tiết các đầu sách theo thư mục và sáng tácmộtsố nội dung có liên quan. Những công việc này chỉ có thể do những người có học thức đảm nhiệm, do vậy quản cán, chính biện và phó biện đều xuất thân tú tài.

Phó Vânanhchần chừmộtlát, khóe mắt dường như thấy bên góc tường có mấy thiếu niênđanglén lút, nàngkhôngdo dự nữa, lập tức xoay người.

Tiếng đọc đồng thanh trong sáng mà nồng nhiệt, phấn chấn lướt qua tường viện, lướt qua hành lang, lướt qua đình đài lầu các truyền tới phương xa.

Hai người vừanóichuyện vừađivào phía trong, Trần Quỳ bên trong nghe được tiếngnóichuyện cũng thắc mắc có chuyện gì, nhận ra người tới là Phó Vânanh, hơi kinh ngạc, "Sao giờ này còn tới đây? Có chuyện gì rồi?"

[1] Cha con có tình thân, vua tôi có nghĩa, vợ chồng có phân biệt, lớnnhỏcó thứ tự, bạn bè có lòng tin.

"Chính kỳ nghị bất mưu kỳ lợi, minh kỳ đạo bất kể kì công."

"Ây dà, cuốn "Giang Thành thư viện tập" này chỉ có thư viện chúng ta có."mộthọc sinh lớn tiếngnói, "Thư viện vốn dĩ khắc in mấy chục cuốn, sau này mượn tới mượn lui, cuối cùng chỉ còn có khoảng sáu bảy cuốn có thể mượn, chính biện, phó biện của Tàng Kinh Các căn bản cứ mặc kệ vậy thôi."

Trần Quỳ cũng cười, "Hôm nay Tô Đồngkhôngở đây, hay là gọianhtrai đệ sang đây ngủmộtđêm."

Nàng đọcmộtcâu, các học sinh lặp lạimộtcâu.

So với đường trưởng, học trưởng đương nhiên là uy phong hơn nhiều.

Chương 65: Giữ sách

Phó Vânanhvừa bước về phía nhà ăn vừa trả lời: "Trong "Luận ngữ tập chú" viết, khí tiểu, từ này chỉ việckhônghiểu đạo Đại Học của thánh hiền

"Thế Quản Trọng có biết lễkhông?"

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám thư đồngđãôm hộp đựng đồ ăn đứng chờ trước cửa nhà ăn để đưa cho thiếu gia nhà mình.

Khương Bá Xuân nhìn theo bóng quản cán, vuốt râu mỉm cười.

Thảo nào ngày Đoan Ngọ hôm đó, sau khi Tô Đồng cứu Phó Vân Khải và Phó Vân Thái, haianhem bọn họ lại cảm kích như vậy.

Ông ta ngừng lạimộtchút rồinóitiếp, "Ta mừng,khôngphải vìhắnđưa ra được những kiến nghị có trật tựrõràng như thế, mà vìhắncó gannóira cách nhìn nhận của chính mình, quan tâm tớisựphát triển thư viện cũng làmộtdạng theo đuổi con đường học vấn."

Phó Vân Khải muốn được chuyển sang đường Giáp ở, năn nỉ Triệu sư gia giúp đỡ, lấy lý do là "Vân ca nhi sợ tối, ban đêmkhôngdám ngủmộtmình" nhưng giáo thụkhôngthể can thiệp vào chuyện của khu phía nam, Triệu sư gia có lòng mà cũngkhônggiúp được gì. Phó Vân Khải cực kỳ thất vọng.

Học sinh thư viện nhìn nàng, đồng thanh đọc từng câu.

Việc này bị gác lại từ lâu, khó khăn chồng chất khó khăn, khiến cho giờ đây tới quản cán của Tàng Kinh Các cũngkhôngbiết trong đó có bao nhiêu sách,đãcho mượn bao nhiêu sách, sách trong Tàng Kinh Các cũng chẳng ai biết cuốn nào ở chỗ nào. Hoàn toàn rối loạn.

(đài là lầu các)

Đoàn ngườiđicàng lúc càng xa.

Trong đám người, Phó Vân Khải hướng mắt nhìn ra xa, thấy Phó Vânanhtrênđài cao, ngập tràn cảm xúc, nhiệt huyết sôi trào, dần cảm nhận trong lồng ngực có gì đóđangdần dần thức tỉnh, thiêu đốt tâm can.

Kho sách của Tàng Kinh Các cho học sinh trong thư viện mượn sách tự do, phàm là học sinh thư viện, chỉ cần đăng ký với quản cán là có thể mượn đọc.

Lúc này, trong lòng mọi người chỉ cómộtcâu hỏi: "Tại sao lại là Phó Vân?"

Hôm đó Phó Vân cũngkhônghẳn là chống đối, chỉ là có nghi vấn về cách xử phạt củahắnmà thôi. Nếu Trần Quỳ rơi vào tình huống đó, nhất địnhsẽkiên nhẫn giải thích nội quy thư viện với Phó Vân, như vậy căn bảnsẽkhôngtạo ra tranh cãi.

Tác giả có lời muốnnói:

...

Trần Quỳ và Chu Thiên Lộc gật gù tán đồng, Triệu Kỳ nhíu mày, khẽ thảo luận với người khác, Đỗ Gia Trinh lại hừmộttiếng, phất áo bỏđi.

"Hiếm có... Vãn bối thấyhắnliệt kê các quy tắc rất chi tiết, toàn diện, cân nhắc nhiều mặt, hơn nữa cònrõràng cụ thể, có thể đưa vào thực tiễn, cứ theo nguyên tắc mà làm như thế,khôngai có thể bắt bẻ được. Nếu có thể thựchiệntheo cách này, ai có trách nhiệm của người ấy, làm gì cũng dựa theo quy trình có sẵn,khôngtới nửa năm, nhất định có thể thay đổi tình hình hỗn loạnhiệnnay ở Tàng Kinh Các." Quản cán khen ngợi mấy câu, buột miệng hỏi thêm, "Người lớn trong nhàhắncó ai từng quản lý sách chăng?"

Chuyện mìnhkhôngmuốn làmthìđừng bắt người khác làm, làm việc gìkhôngtốtthìphải tự xem lại bản thân.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng,âmthanh càngrõràng hơn.

...

Thựcsựthìhọc sinh trong thư viện cũng chẳng khác gì học sinh trong tộc học của Phó gia, người còn trẻ khắc khẩu đôi câu với nhau rồi nhảy vào đánh đấm cũng là bình thường.

trong sách "Luận Ngữ", Khổng Tử cho rằng Quản Trọngkhôngtiết kiệm,khôngbiết lễ. Quản Trọng phò tá Tề Hoàn Công hoàn thành mộng bá chủ, công lao dẫu lớn đến nhường nào, Khổng Tử vẫn cứkhôngtán đồng tác phong của ông ta.

Trần Quỳ là học trưởng, thường xuyên có người tới tìmhắnhỏi nọ hỏi kia, người bên trong nhanh chóng trả lời, vừa mở cửa, nhìn thấy Phó Vânanhliền khom người mời nàng vào, "Phó thiếu gia."

Tiềng ồn ào vẫn vang lên, Chung Thiên Lộc, Viên Tamđangđứng gần nàng cũng kiễng chân nhìn khắp xung quanh, "Ai tới thế?"

trênhành lang treo mấy chiếc đèn lồng, rọi xuống chút ánh sáng ảm đạm, gió thổi qua đình viện, cây cối rì rào lay động.

Ăn xong bữa tối, ra khỏi nhà ăn, Phó Vânanhnghe thấy đám người bên cạnhđangthìthầm gì đóthìnhìn sang.

Triệu sư gia, Lương Tu Kỷ, Ngô Đồng Hạc, các giáo thụ khác và Tàng Kinh Các quản cán đềuđangmỉm cười nhìn nàng, ánh mắt từ ái.

...

Trước hết Đỗ Gia Trinh cần thểhiệnsựrộng lượng của bản thân khi xử lý tranh chấp của bản thânhắnvới Phó Vânđã, các thầy thíchmộthọc trưởng công bằng, chính trực, phúc hậu, rộng lượng, chứkhôngphảimộtngười dù học rộng tài cao nhưng lạikhôngbiết cách đối nhân xử thế,khôngthể giao tiếp với bạn cùng trường.

Tối qua, Phó Vân Khảiđãbiết chuyện cửa khóa,mộtmực khẳng định là trò của Đỗ Gia Trinh: "Huynh nghe mọi người trong đường Ất bảo cái loại công tử đó thích bắt nạt người khác nhất, tỷ như cố tình làm bẩn bài vở của người khác, làm cho người nọ bị thầy trách phạt, nhân dịp người tađimộtmình vây lại đánh chomộttrận hoặc khóa người khác bên ngoài cửa cho người đó chịu lạnhmộtđêm, ngoài ra còn đổ nước lên giường người khác để làm người takhôngngủ được... Cái gì bọn họ chẳng làm được, nhất định là Đỗ Gia Trinh giở trò!"

Phó Vân Khảiđangđọc sách bên cửa sổ, nghe thư đồng báo tinnóiTô Đồng về nhà, Vân ca nhi sợ tối, học trưởng bảohắnsang đường Giáp, lập tức gạt sách sangmộtbên, ôm chăn gối khệ nệ chạy sang, "Vân ca nhi đừng sợ, huynh tới rồi, huynh tới rồi!"

trênđài cao, các vị giáo thụ khác tách sang hai bên,mộtngười tóc hoa râmđangđứng nơi đầu gió, đó chính là sơn trưởng Khương Bá Xuân. Ông ta đầu buộc nho khăn, thân mặc áo bào đen, ánh mắt lướt qua học sinh dưới đài, khuôn mặt phúc hậu, miệng mỉm cười.

Khóa kỹ cửa phòng, tắt đènđingủ, cả đêm yên tĩnh.

Những điều răn dạy của thư viện trong truyện chính là "Chu Tử giáo điều", là quy định Chu Hiđãsoạn cho Bạch Lộc Đông thư viện, sau nàyđãtrở thành quy định cho các thư viện trong cả nước, đồng thời truyền đến Triều Tiên, Nhật Bản. Ngoài ra sách thời cổ đạikhônggiống sách thờihiệnđại nênkhôngthể xếp dựng thẳngtrêngiá mà phải bỏ vào hộp theo thư mục, mọi người cố gắng tưởng tượngmộtchút.

Quản cán lạikhôngnóimộtlời, bắt đầu đọc lạimộtlần nữa những đề nghị và đề xuất về quy tắc, cân nhắc hồi lâu xong mới mở lời: "nóicó lý, trật tựrõràng,khôngbiết là do học sinh nào soạn ra?"

(loài hoa đối chọi với sương gió)

Các học sinh có cách hiểu khác nhau về lời giải thích này, liền hỏi Triệu sư gia, Triệu sư gia đưa ra vài cách hiểu khác nhau để bọn họ tự thảo luận.

Hằng ngày, trước bữa tối, Phó Vânanhthường thảo luận bài vở với bạn cùng trường, về sau những người tới tìm nàng càng ngày càng nhiều, liền đổi thành sau bữa tối, trước giờ Tuất. Những người khác sợ có người nhanh chân chiếm chỗ nên lúc nàng dùng bữa, họđãđứngmộtbên chờ nàng ăn xong.

Nhiều giọngnóihòa vào nhau, trở thànhmộttiếngnóilớn vang vọng khắp bốn phương tám hướng, từng câu cách ngôn răn dạy việc hoàn thiện bản thân thấm vào tim phổi mỗi học sinh rồi lại phát ra từ tim phổi mỗi người, lan tỏa khắp thư viện.

Trần Quỳ nghe nàngnóivậy, như nghĩ ra cái gì, trầm ngâmmộtlát rồi bảo thư đồngđilấy đèn lồng,nói: "Ta đưa đệ trở về, mấy ngày nay ho khan, vừa rồi ănmộtbát canh tuyết lê lớn, nhân dịp nàyđibộ cho tiêu bớt."

Phó Vân Khải bưng chén sứ nhấm nháp từng ngụm, cau mày,nói, "Lần trước, khiđithi, muội chohắnmượn giấy bút,hắnchẳngnóiđược câu cảm ơnthìchớ, còn coi nhưkhôngbiết chúng ta. Bên phủ Tr**ng S* toàn người như thế hả?"

Quản cán tuy là người quản lý Tàng Kinh Các nhưng thực ra trong lòngkhôngmấy quan tâm tới chuyện mượn sách, từ khi vào thư viện vẫn luôn toàn tâm toàn ý sáng tác văn chương, những chuyện vụn vặt khác giao hết cho chính biện và phó biện xử lý. Đối với văn nhân mànói, dù Tàng Kinh Các sưu tầm, bảo quản được bao nhiêu sáchthìcũng chẳng có lợi ích về mặt danh tiếng chohắn, chỉ có viết được những sáng tác của bản thân mới có thể nổi danh, khiến cho thư viện thu hút được nhiều học sinh.

Khương Bá Xuân mỉm cười gật đầu.

khôngcần Phó Vân Khải miêu tả kỹ hơn, Phó Vânanhcũng đoán được khi ấyđãxảy ra chuyện gì.

"Học trưởng,khôngbiết Tô Đồng đâu rồi ạ?"

Tất cả mọi người quay đầu lại, vô số ánh mắt tập trungtrênngười nàng.

(Chú thích của tác giả ở cuối chương)

"Nhàhắncó việc, khi nãy xin nghỉ về nhà." Trần Quỳ đáp, đặt sách trong tay xuống, đứng lên, trêu chọc Phó Vânanh, "Hóa ra đệ sợ tốithậthả? Tô Đồngkhôngở đây nên đệ sợ à?"

"Tàng Kinh Các là nơi giữ sách của thư viện, học sinhkhôngtìm chính biện mượn sáchthìchẳng lẽ tìm sơn trưởng chắc?" Phó Vân Khải siết nắm tay, khua khua như thểđangdọa nạt, "Học sinh tới mượn sách theo đúng quy định, chính biện cũng nênnóinăng lịchsựmộtchút!"

Bỗng đám học sinh phía trước nhộn nhạo, có tiếng bàn tán xôn xao.

Hôm naykhôngphải ngày sơn trưởng đứng lớp, Khương Bá Xuân bình thường rất ít khi xuấthiệnvào giờ đọc đồng thanh buổi sáng, sao hôm nay lại tới đây? Các giáo thụ kháckhôngai vắng mặt, tất cả đều ởtrênđài.

Hết năm, Tàng Kinh Cácsẽđòi lại toàn bộ sách. Những sách bị mất hoặc rách hỏng nghiêm trọngthìphải bồi thường gấp ba lần so với giá gốc hoặc mua lại cuốn sách khác để đền cho Tàng Kinh Các.

Chính biện khép hờ mi mắt, ngửa người tựa vào ghế, ném sổ đăng ký xuống mặt bànthậtmạnh, "Dù sao cũngkhôngcó sách mà các ngươi muốn mượn, các ngươi có ở lại bao lâu cũng thế thôi!"

Phó Vânanhdẫn Vương Đại Langđikiểm tra khắp các ngóc ngách trong phòng phía bắc cho cẩn thận,khôngpháthiệnra gì khác thường mới trở về phòng rửa mặt mũi.

Nàngđichính giữa, Phó Vân Khảiđibên cạnh, những người khác lũ lượt theo sau.

Nàng bướcđithong dong nhưngkhôngrề rà, nhanh chóng bước lên bậc thang.

Cửa khóa lại từ bên trong, nàng còn tưởng rằng chắc chắn có người trốn trong viện, giờ xem ra có thể người kia biết trèo tường, khóa chặt cửa rồi trèo tường ra ngoài. Cũng có thể người kia trốn trong phòng phía nam của Tô Đồng, nàngkhôngcó chìa khoa phòng Tô Đồng,khôngthểđivào kiểm tra.

Sau việc này, Phó Vân chưa từngnóixấu Đỗ Gia Trinh câu nào, khi nhìn thấy học sinh lớn tuổi hơn, “y” vẫn luôn cung kính, lịchsự, lễ phép.

Tri phủ Phạm Duy Bình cẩn thận trả lời: "Người này tên là Phó Vân, nghenóilà người đứng hạng nhất lần này của thư viện, vốn là người huyện Hoàng Châu.anhhọhắnPhó Vân Chương là cử nhân ở huyện Hoàng Châu, lần này lên kinh dự thi, có vẻsẽthi đỗ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người hỏi Tô Đồng, Tô Đồngkhôngmuốn đắc tội ai,nóicả hai cách hiểu đều có lý.

...

Trước cửa nhà ăn, Trần Quỳ nhìn theo bóng Phó Vânanh, quay đầu sang nhìn Đỗ Gia Trinh mặtđãtối sầm bên cạnh,nói, "Đỗ huynh, huynh và ta nhập học cùngmộtnăm. Huynh cũng biết, theo quy định của thư viện, người được chọn làm học trưởng là do sơn trưởng và các giáo thụ quyết định, chưa bao giờ phân biệt tuổi lớn tuổinhỏ, vào thư viện lâu hay chóng... Phó Vân tuy tuổi cònnhỏnhưng tài năng xuất chúng, tiến bộ rất nhanh, hơn nữa có thiên phú viết văn, chỉ cần có thời giansẽnhanh chóng đuổi kịp, thậm chí vượt qua cả huynh và ta. Hôm đó huynh cố ý làm khóhắnvà Tô Đồng, vậy là quá nôn nóng, thay vì cứ canh cánh trong lòngthìchi bằng cứ biến thù thành bạn."

Khương Bá Xuân lắc đầu, "Chưa bao giờ nghe ainóichuyện này, có thể là Triệu ông hoặc làanhhọ củahắndạy."

mộtbóng hình cao lớnđangdừng lại nơi góc khuất hành lang, ngũ quan sâu sắc, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt quét qua thiếu niênanhkhí bừng bừngtrênđài kia, hỏi người phía sau, "Thiếu niên kia là con nhà nào vậy?"

...

Trở lại đường Giáp, Phó Vânanhsai Vương Đại Lang trải giấy mài mực.

Phó Vân Khảikhôngbiết chuyện gì vừa xảy ra,đithẳng vào trong buồng, trải chăn ra, "anhtỷ nhi, huynh ngủ ở đây đượckhông? Cáchmộttấm bình phong, ban đêm chúng ta có thểnóichuyện."

khôngngờhắnhúp soàn soạt mấy ngụmđãlại ăn hết, lần nàykhôngchờhắnlên tiếng, Phó Vânanhđẩy cả lò giữ ấm và nồi canh về phíahắn.

"Ngôn trung tín, hành đốc kính, trừng phẫn trất d·ụ·c, thiên thiện cải."

Cửa việnđãkhóa lại từ bên trong.

Hàn thị chuẩn bị nguyênmộtnồi canh thịt dê lớn, đặt trong lò hâm nóng cómộtngăn đựng dùng để đốt than rồi sai người mang cả tới đây, giờ mở ra, canh vẫn nóng hổi.

Thư đồng bước tới gõ cửa, "Két..."mộttiếng, cửa viện mở ra.

Phó Vânanhtrả lời: "Mượn cuốn "Giang Thành thư viện tập"."

...

Khu phòng học phía đông, học sinh lục tục kéo đến đông đủ, được các đường trưởng dẫn vào trong sân.

Chung Thiên Lộc, Viên Tam, Triệu Kỳ, Tô Đồng, Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh và những học sinh khác mà mấy ngày nay Phó Vân Khảiđãdần làm quen được cũng nhìn Phó Vânanhkhôngchớp mắt, mỗi người mangmộtý nghĩ khác nhau.

Phó Vânanhliền cườinói: "Cửa viện khóa lại từ bên trong, nếu Tô Đồngkhôngở đây, nhất định là thư đồng của đệ nghịch ngợm, cố ý bày trò dọa đệ."

Viết: "Bang quân thụ tắc môn, Quản thị diệc thụ tắc môn. Bang quân vi lưỡng quân chi hiếu hữu phản đ**m; Quản thị diệc hữu phản đ**m. Quản thị nhi tri lễ, thục bất tri lễ?"

Hoặc viết: "Quản Trọng kiệm hồ?"

Vương Đại Lang cũng được thư đồng của Trần Quỳ đưa về, "Thằng nhóc này bị khóa lại ở sau nhà ăn, người làm côngđãvề hết rồi."

Đáp: "Vua Tề dựng bình phong che cửa, Quản Trọng cũng dựng bình phong che cửa. Vua Tề khi khoản đãi hai vua nước khác, có cái giá để úp chén. Họ Quản cũng có cái giá để úp chén. Quản Trọng mà biết lễthìai màkhôngbiết lễ?"

Chu Hi đương nhiên thiên nhiều về cách giải thích thứ nhất hơn.

Khương Bá Xuân xua tay, ý bảokhôngsao, "Ta biết cậu vừa tới nhậm chức chưa lâu, chuyện này cũngkhôngthể trách cậu được. Thư viện từ trước đến nay luôn lơ là Tàng Kinh Các,nóicho cùng cũng là ta thất trách."

, khi những loại hoa khácđãdần điêu tàn, mộc phù dung vẫn ung dung đối mặt với cái giá lạnh, những đóa hoa kiều diễm màu hồng, đỏ, hoặc trắng vẫn nở bung khoe sắc.

hắncó phải cũng có địch ý với nàng vì nàng là người Phó gia haykhông?

Sách rất đắt,mộtbộ kinh thư ngoài tiệm sách bán tới bốn năm lượng bạc. Kho sách của thư viện cho mọi người mượn miễn phí, số lượng tuy nhiều nhưng mượn đọc thường xuyênsẽkhó tránh khỏi bị rách hỏng. Để bảo vệ kho sách, đảm bảo phần lớn học sinh có thể đọc được sách mình muốn đọc, Tàng Kinh Các có các quy địnhrõràng về thủ tục, kỳ hạn mượn sách, số sách có thể mượn, cũng như mức phạt nếu làm hỏng sách. Theo quy định, khi học sinh mượn sách từ Tàng Kinh Cáchthìphải điền bản đăng ký, bao gồm ngày mượn sách, số lượng, tên gọi và kỳ hạn mượn sách. Đến ngày trả sách, chính biện hoặc phó biệnsẽkiểm tra lại sách, ghi lại ngày này tháng này người nào đó trả lại cuốn sách nào.

Nàng ngẩng đầu,trênđài cao, sơn trưởng Khương Bá Xuân nhìn nàng mỉm cười. Mái đầu bạc dưới nắng phản chiểu ra thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Mình có cảm giáckhônghềnhẹlà tác giả đặt Quản Trọng vào để đá xoáy Thôi Nam Hiên, thành công nhưngkhôngphải quân tử.nóitrước là mìnhkhôngthích Thôi Nam Hiên lắm đâu nhưnganhtỷ nhi bị ám ảnh bởi Thôi Nam Hiên nên mình cũng bị ảnh hưởng tý.Về phương diện tình cảm, Thôi Nam Hiên là kiểu ngườikhôngxứng đáng đượcyêu, nhưng xét tổng thể mìnhkhôngghét nhân vật này.

Giọngnóinàngkhônglớn nhưng đọcrõràng từng chữ, trong trẻo dễ nghe, tự như dòng suối ở sâu trong sơn cốc chảy qua núi đá, linh động trong vắt.

Hai người cùng nhau ra khỏi viện, xuyên qua hành láng, tới viện của Phó Vânanh.

Hai người chắc chắnkhôngăn hếtmộtnồi canh to như thế, chiamộtphần cho bạn cùng trường, mọi người đều biết haianhem hào phóng nênkhôngtừ chối, mỗi ngườimộtbát lớn có xương có thịt, ngồi ăn ngon lành.

Có những học sinh tụ tậpđicùng nhau, vừađivừanóichuyệntrêntrời dưới đất, có học sinhđimộtmình, vừa ăn vừa đọc sách.

Khổng tử đáp: "Họ Quản có tam quy,khôngcho gia thần nào kiêm nhiệm nhiều việc, sao gọi là tiết kiệm được?"

Nàng tới thư viện học chính là để đọc sách, cuối cùng chính biện và phó biện của Tàng Kinh Các lại làm ăn qua loa cho xong việc, cứ thế này tới bao giờ nàng mới có thể mượn được sách mình muốn đọc?

trênđài cao, Phó Vânanhđắm chìm trong nắng sớm, ánh mắt bình tĩnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Giữ sách