Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Tính toán

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Tính toán


Giờ nàng càng tỏ ra ngoan ngoãn, Phó tứ lão gia lại càng đau lòng, lại dặn dò thêm vài chuyện rồiđiqua xem Phó Vân Khải thế nào, thấy phòng ốcđãsửa soạn ngăn nắp liền dẫn tôi tớđivề.

Phó Vân Khải há hốc miệng, trong mắt đầy vẻ tủi thân, vứt bút lông sangmộtbên, dựa vào bàn nhìn nàng, nước mắt ầng ậng, "Huynhđãbảosẽnghe lời muội rồi cơ mà... Muộikhôngtin huynh, đúngkhông?"

Phó Vânanhlà người đầu tiên xuống ngựa,đitới đỡ phó Tứ lão gia.

Nếuanhtỷ nhi là con trai...

Xung quanh lặng ngắt.

Ban đầu, các học sinh tự do lựa chọn nơi ở trong ký túc xá, giáo thụ cũngkhôngcan thiệp vào chuyện này. Tuy nhiên về sau giữa các học sinh có xích mích, quan hệ giữa chính khóa sinh và phụ khóa sinh như nước với lửa. Bản thân nghĩa của bốn chữ Giáp, Ất, Bính, Đinh vốnđãbao hàm ý nghĩa phân chia cao thấp, do vậy những người xuất sắc nhất của chính khóa sinh thường chọn đường Giáp, những người kém hơnmộtchút chọn đường Ất, phụ khóa sinh thường xếp thứ hạng thấp nênkhôngmuốn ở lại đường Giáp, đường Ất để bị người khác coi thường, nổi giận đùng đùng chuyển tới đường Bính và đường Đinh.

"Vãn bối hiểu rồi ạ. Mới vào thư viện, chưa hiểu quy củ, sau lần này, về sau nhất định nhớthậtkỹ,sẽkhôngtái phạm."

Sửa soạn xong đồ đạc trong phòng, mấy tôi tớ lục tục lui ra ngoài.

Triệu Kỳ khi nãy vừa tới mờihắnđidu ngoạn trong sơn cốc, kéo theomộtđám thiếu niênnóinóicười cườiđangvô cùng háo hức. Tôi tớ đứng bên cạnh xách hộp đồ ăn,khôngkhí vui vẻ náo nhiệt.

Câu chất vấn này đầy tính uy h**p.

Buổi sáng, sau khi tế bái văn miếu, nghe các vị giáo thụnóimộthồi về đạo lý của người đọc sách, mọi người chính thức vào học.

"Nấu mìđi, đừng cho nhiều mỡ."

Thảo nào hai người họ có thể đứng hạng nhất.

Ông dặn rất nhiều chuyện, Phó Vânanh, Phó Vân Khải và Tô Đồng ngoan ngoãn thưa vâng.

Mọi người xung quanh nhìn nhau,khôngbiết nàngđangđịnhnóicái gì.

Người bên cạnh đáp: "Phó Vân, hạng nhất lần thi vừa rồi."

Ban đầu, các thầy đều vô cùng kinh ngạc, học sinh bình thườngsẽkhôngdám nghi ngờ nội dung được chú giải, chú thích, họ hoặc là sợ thầy trách cứ, hoặc là sợ bạn chê cười, hoặc là ngại ngùngkhôngdám hỏi thầy, nàngthìngược lại, nghĩ saonóivậy, trực tiếp, thẳng thắn, lại thành khẩn, thểhiệnsựkhát cầu kiến thức.

Nghehắnnóixong, Phó Vânanhtỉnh bơ, nàng hoàn toànkhôngbất ngờ, từ từ giởmộtbức họa vẽ đượcmộtnửa ra,nóivớihắn: "Họ nghe lời muội như thế là bởi kì thi nhập học muội đạt hạng nhất, khi muội chống đối Đỗ Gia Trinh, muộiđãhỏi những câu họkhôngdám hỏi, làm những việc họkhôngdám làm, mấy ngày nayđihọc, muội cũng nhiều lần trả lời được câu hỏi các thầy đưa ra..."

Phó tứ lão gia nhiều lần từng nghĩ, nếu có thể tìm tới Cam Châu sớm hơnmộtchút, có lẽ đại ca cũngsẽkhôngbệnh nặng qua đời...anhtỷ nhi cũngsẽkhôngtrở nêncôđộc như vậy.

"NghenóiĐỗ Gia Trinh cómộtcậu em họ ở đường Đinh, bình thườnghắnkhôngthèm liếc mắt nhìn em họ lấymộtcái, quay về Đỗ gia mới chịunóichuyện với em họ."

Mọi ngườinóitới đâythìcười ầm lên.

Tô Đồng tiến lênmộtbước, "Vãn bối Tô Đồng, người này là Phó Vân."

Nghe học trònhỏnóithế, Phó Vân Khải nhảy dựng lên, phản đối mãnh liệt: "khôngđược! Em trai ta tuổi cònnhỏ, ban đêm sợ tối, ta làanhtrai nó, ta muốn ở chungmộtviện với nó."

Thư đồngđangsang phòng bên sửa soạn lại bàn sách, Tô Đồng biết hai chú cháu có chuyện muốnnóivới nhau nên biết ýđira, trong phòng chỉ còn lại Phó tứ lão gia và Phó Vânanh.

Tô Đồngkhôngbiện bạch gì, ra hiệu ý bảo Phó Vânanhqua đó vớihắn.

Cũng may học sinh ở trong ký túc xá ai cũng cómộtbếp lònhỏchuyên dùng để đun nước pha trà, ban đêm đọc sách đói bụng có thể tự nấu chút đồ ăn. Trước kia từng có học sinh đốt lò vô tình dẫn đến hỏa hoạn, thiêu cháymộtnửa gian phòng, thư viện liền tịch thu hết bếp lò nhưng chưa được mấy thángđãphải trả về, mùa thu mùa đông trời lạnh, học sinh màkhôngcó bếp lòthìlàm sao chịu được cái giá lạnh đêm đông.

Vương Đại Lang ngồitrênngạch cửa, dựa vào khung cửa ngủ gà ngủ gật.

"Tứ thúc, con biết tứ thúc thương con..." Nàng hơi nhìn xuống, lông mi run rẩy, khẽnói, "Tứ thúc yên tâm, consẽkhônglàm gì quá sức."

Thanh niên đó là đường trưởng đường Giáp Đỗ Gia Trinh,hắnhừmộttiếng,nói: "Tuổi trẻ tài cao, kỵ nhất làkhôngcó kỷ luật, các ngươi hôm nay dậy muộn, thành ra cũng tới muộn rồi! Phạt các ngươi đứng đómộtkhắc."

Học trònhỏđitới đón Phó Vânanhlại vô tình dập tắt hy vọng của Phó Vân Khải, báo chohắnmộttin: "Phòng của Phó Vânđãđược sắp xếp rồi, ở phía trong cùng của Giáp đường, chung viện với Tô Đồng."

Trong các học sinh mới nhập học, Tô Đồng và Phó Vânanhđãlà những người tới hành lang này sớm nhất, có rất nhiều học sinhđangvừa chỉnh áo quần vừa hò hét gọi nhauđivề phía này, Đỗ Gia Trinhkhôngtrừng phạt đám học sinh nọ, lại răn dạy hai người trước mặt mọi người,rõràng là cố ý.

Phó Vânanhvà Phó Vân Khải tiễn ông ra ngoài, nhìn ông lên ngựađiđượcmộtđoạn xa vẫn dõi mắt nhìn theo.

"Ôi dào,anhtỷ nhi, muội đắc tội Đỗ đường trưởng làm cái gì?"

Những học sinh xung quanh bị nàng chỉ điểm mặt mày biến sắc, vội vàng lui về phía sau.

Học trưởng Trần Quỳ vừa bị học sinh khác kéo tới hòa giải nghe thế hiểu ý ngay, chen vào giữa hai người, cườinói: "Sơn trưởng giảng bàithìgiờ giấc vẫn thế nhưng học sinh trong thư viện muốn thểhiệnsựkính trọng nênsẽtự đến sớmmộtkhắc. Các ngươi mới nhập khọc,khôngbiết chuyện này cũng là bình thường." Rồi nhìn Đỗ Gia Trinhđanghằm hằm sắc mặt, đưa mắt ra hiệu chohắn, "Đỗ huynh xưa nay vẫn ngưỡng mộ tài năng của sơn trưởng, ngày nào sơn trưởng tới giảng cũng thức dậy rất sớm."

Editor:khônghổ là học sinh của nhị ca...

Giờ này cửa bên ngoài ký túc xáđãkhóa rồi, khu nhà ăn học sinh cũngđãđóng cửa.

Chương 64: Tính toán

Tô Đồng hơi nhíu mày.

Ngón tayhắnchỉ tới phía cuối hành lang.

"À đúng rồi!"

Người tụ tập càng ngày càng nhiều, Phó Vânanhvẫn như chẳng có chuyện gì sảy ra, mặt Đỗ Gia Trinh tối sầm, "Ta là đường trưởng đường Giáp, chịu trách nhiệm giám sát, người địnhkhôngcoi nội quy của thư viện ra gì phảikhông?"

Mọi người bắt đầu đánh giá Phó Vânanhlà nghé con mới sinhkhôngsợ cọp, làmộtđứa trẻ bồng bột.

Nàngkhôngmuốn giống như kiếp trước, ngốc nghếch, để mặc dòng đời xô đẩy, nàng muốn nhanh chóng tự lập, nhưng như thếkhôngcó nghĩa là nàngkhôngtrân trọng những điều Phó tứ lão giađãlàm cho nàng, nàng cảm kíchsựyêuthương của Phó tứ lão gia vàsựchăm sóc của Phó Vân Chương. Tuy vậy, nàngkhôngthể ỷ lạisựche chở của người thân mà dừng bước.

Phó tứ lão gia vô cùng vui mừng, tuy hai lượng bạc chỉ hơn hai xâu tiềnmộtchút nhưng nhìn thấymộttúi tiền đầy ắp tiền đồng vàmộtmiếng bạcnhỏ, ông vẫn cảm thấy số tiền nàykhôngchỉ có giá trị tầm thường như vậy. Hơn nữa, tiền này là do thư viện thưởng, màu sắc xám xịt những đồng tiền kia nhìn còn đángyêuhơn ánh sáng rực rỡ của vàng thỏi gấp mấy lần.

Bị nàng lườm chomộtcái coi thường, Phó Vân Khải tự nhiên cảm thấy thoải mái, mắt ráo hoảnh, cười hề hề, cầm lấy sách,đisang chỗ khác giở ra xem.

Khi nàngkhôngđồng ý với kiến giải của các thầy cũngkhônghề giấu giếm, thànhthậtnóira.

Hôm nay, Phó Vân Khải ngồi trong phòng Phó Vânanhviết văn, Phó Vânanhđứng ở bên cạnh bàn xemhắnphá đề, viết đoạn khởi giảng như thế nào, thi thoảng khẽ nhắc nhở mấy câu.

"Nô tài nấu cho thiếu giamộtbát chè bột củ sen nhé? Hay là nấu mì ạ?"

"Vậythìđược rồi. Nếu huynh học theo cách các thầy dạy cho, càng họcsẽcàng thấy mơ hồ, học hai ba năm cũngkhôngthi đỗ tú tài. Huynh cứ học thử theo cách của muội nửa năm rồiđithi, nếu thi đỗ lại tiếp tục học, nếu thikhôngđỗ, muộisẽnhận lỗi với huynh, rồi huynh lại học theo cách các thầy dạy sau, thế đượckhông?"

"Tuy là trong cùngmộtviện nhưngmộtngười ở phòng phía bắc,mộtngười ở phòng phía nam, ở giữa còn cómộtkhoảng sânnhỏ, chỉ là qua lại giữa hai bên tiện đường hơn thôi, cũngkhôngkhác ở riêng là mấy."

Có cảm giác rối tung rối mù.

Nhưng cách dạy học của thư viện quả thực hơi rề rà, vẫn biết sách phải đọc trăm lần nhưng thư viện thựcsựdựa theo phương châm này,yêucầu các học sinh đọcmộtphần trong Tứ thư Ngũ kinh, sau đó lại đọc thuộc lòng lần nữa, cho tới khi bản thân lĩnh hội được ý nghĩa trong đó,khôngđược hỏi giáo thụ, đọckhônghiểu lại đọc tiếp, tới khi hiểu mới thôi.

Tri huyện trước kiađãrời huyện Hoàng Châu từ lâu, Phó lão đại đáng lẽkhôngcần trốn tránh bên ngoài mười mấy năm, nhưng ông vẫnkhôngtrở về, thà ở lại vùng hoang mạc hoang vu nuôi ngựa chứkhôngchịu về quê, đơn giản là bởikhôngmuốn làm liên lụy đến người nhà.

Phó tứ lão gia thở dài, dí ngón tay lên trán nàng, cố tình tỏ ra tức giận, "Còn cứng đầu hơn cả cha con!"

Họkhôngngờ Phó Vânanhlại ngầm dạy Phó Vân Khảiđiđường tắt.

...

Phó tứ lão gia nhìn con đường lát đá xanh, hai bên có những người trông có vẻ như tôi tớđangkhuân vác hòm xiểng, chăn đệm cho các học sinh khác, trả lời: "Đương nhiên rồi, haianhem con phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

Trong đám học sinh, Triệu Kỳ, Viên Tam, Chung Thiên Lộc nhìn về phía nàng, dường nhưđangsuy tư điều gì.

Phó Vânanhnóixongđãnghe thấy bên tai có tiếng khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn.

...

Đúng lúc ấy, Tô Đồng cũngđira,trênngười làmộtbộ đồ mới, chânđigiày mới, hết sức chỉnh tề, hòa nhãnói: "Hôm nay sơn trưởng đích thân giảng bài, đến giảng đường lớn thôi."

Phó Vânanhvẫn quen dậy sớm, lúc này mới vừa rửa mặt chải đầu xong, thaymộtbộ quần áo tươm tất rồiđira khỏi phòng.

Tô Đồngkhôngmuốn đắc tội với người khác, luôn chu đáo, kín kẽ, lờinóikhôngđủ sắc bén, quá mềm yếu, là người hiền lành, mọi người thích làm bạn vớihắnnhưngsẽkhôngnghe lờihắn.

Từ khi Phó Vânanhchuyển đến phủ Võ Xương, nàngkhônghề tới cửa hàng lấymộtđồng tiền nào, tiền thuê nhà, mua đồ dùng trong nhà, chọn mua nô bộc đều lấy từ tiền riêng của nàng. Sau khi nàng vào thư viện còn cần phải chi tiền xã giao, Phó tứ lão gia sợ nàngkhôngđủ tiền, lại thấy huyện Hoàng Châu xa phủ Võ Xương, đưa tiền từ đó sang đây phảiđimấtmộtngày đường, sợ làm lỡ chuyện của nàng nênđãtự để mấy trăm lượng bạc ở chỗ chưởng quầy, Phó Vânanhcần là có thể tới lấy,khôngcần hỏi xin ông, ghi vào sổ là được. Nhưng sau khi kiểm toán lại, ông pháthiệnra Phó Vânanhchưa lấymộtxu nào.

Vương Đại Lang dụi mắt, "Thiếu gia, thiếu gia còn chưa ăn bữa tối!"

Đỗ Gia Trinh nheo mắt, bực tức bật cười, "Ngươiđangchất vấn ta sao?"

Tại sao Phó lão đại thà chếtkhôngchịu về quê?

...

Nàng còn nhớ cho tới lúc lâm chung, Phó lão đại cũngkhônghề nhắc tới người thân ở quê nhà, nếukhôngphải do Vương thúc tìm thấy hai mẹ con nàng, nàng và Hàn thị thậm chí cònkhôngbiết Phó lão đại còn có người thântrênđời này.

Trong phòng lập tức rối loạn, những học sinhđangngủ gà ngủ gật vội vàng tự véo vào đùi và cánh tay mình, giữ cho mình tỉnh táo, những học sinhđangtúm năm tụm banóichuyện phiếm nhanh chóng trở về vị trí của mình, cầm bừamộtquyển sách cao giọng đọc, tiếng bàn ghế chạm vào nhau, tiếng quần áo cọ xát, tiếng chửi mắng, tiếng nhắc nhở tiếng chân ghế miếttrênnền gạch xanh ken két...

Tô Đồng vẫn chưa biểuhiệnđịch ý, tất cả chỉ là do nàng suy đoán mà thôi.

Những lời này ôngđãtừngnóiba bốn lần, lần nào cũng hùng hổ, Phó Vânanhkhôngnhắc nhở ông điều này, cúi đầu thưa vâng.

Phó tứ lão gia mỉm cười nhìn bọn họ, dặn dò bọn họ phải chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau, gặp việc gì khó khăn phải báo cho người lớn trong nhà,khôngđược cố đấm ăn xôi, tự xử lýmộtmình,khôngđược xích mích với bạn cùng trường vì những chuyệnkhôngđâu...

Mặt Phó Vân Khải nóng bừng lên, lấy lại bình tĩnh, trở về phòng lấy giấy bút ra, trải giấy cầm bút, cắm cúi viết.

Sau đó là tranh chấp với Đỗ Gia Trinh, nhìnthìcó vẻ như kích động, thiếu kiềm chế, nhưng những học sinh vừa nhập học lại thích kiểu này. Khi ấy, nàng vốn có thể tiếp tục tranh cãi với Đỗ Gia Trinh nhưng thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, đầu tiên là ra mặt chống đối, sau đó lại tình nguyện chịu phạt, xoa dịu tranh cãi, mục đích ban đầuđãđạt được, hơn nữa còn khiến các học sinh khác thấy thương cảm, như thể bản thân họ cũng bị đối xử bất công đến mức phẫn uất.

Vừa chuyển vào thư việnkhônglâu, vẫn còn chưa thăm thú xung quanhmộtvòng, ai mà nghĩ đến chuyện ngồi viết văn? Phó Vân Khải chột dạ, trốn tránh ánh mắt nàng, gãi đầu, "Huynhđiviết ngay đây."

"Thếthìhuynh nghiêm túc cho muội nhờ."

Dù saođinữa ít nhất cũng khá hơn là ở chung viện vớimộtthiếu niênkhôngquen biết nào đó.

Dù là để cho oai, hay là do muốn có đượcmộtchỗ ở yên tĩnh, cókhôngkhí học tập sôi nổi trong đường Giáp, hoặc là muốn lấy lòng quan viên, chuẩn bị cho con đường làm quan sau này, các học sinh trong thư viện đều tranh nhau đến vỡ cả đầu để được vào đường Giáp ở.

Tới khi Phó Vân Khải nhận ra Phó Vânanhcàng lúc càng hấp dẫn ánh mắt của người khác,hắnsốt ruột cũngđãmuộn.

"Học thức của Phó Vân cũng đâu có kém đường trưởng, lần trướctrênlớphắntrả lời câu hỏi của thầy, mấy vị đường trưởng còn chưa hiểu thầyđanghỏi cái gì nữa cơ..."

Bao năm qua đều như thế, chưa có ai dám tranh luận với đường trưởng trước mặt mọi người, tên nhóc này cũng dám làmhắnkhó xử sao?

Phó Vânanhtrầm mặc trong giây lát, lườmhắn, lấymộtquyển sách đậpnhẹvào đầuhắn.

Phó Vânanhnhư thểkhôngnghe thấy những lời châm chọc ồn ào kia, chắp tay hỏi: "Đỗ đường trưởng,khôngbiết ta và Tô học huynhđãlàm trái điều nào trong quy định, xin Đỗ đường trưởng giải thích giúp."

Trong đoàn người, Phó Vân Khải cưỡi lừa, mặt mày ủ ê.

Hỏi chưởng quầy, chưởng quầy trả lời thiếu gia vẫn chưa tới cửa hàng, ông ta tưởng thiếu gia xấu hổ ngượng ngùng nênđãtự kiếm cớ đưa mười lượng bạc tới phố Cống Viện, thiếu gia từ chối, ông ta đành phải mang về.

"Ở chung với Đồng ca nhi cũngkhôngvấn đề gì." Phó Vânanhnói, "Hai người bọn con có thể gọi nhau dậy sớm, đốc thúc nhau học tập."

Bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh vốn được chỉ được đặt tên theo vị trí mà thôi.

Tô Đồng ngồi trước cửa sổ, tay trái nângmộtquyển sách, tay phải cầm bút, vừa đọc vừa viết lời bình.

...

...

Phó Vân Khải linh hoạt nhanh nhẹn nênđãđẩy lui mười mấy thiếu niênđangđịnh chiếm lấy chỗ ngồi phía sau Phó Vânanh, đặt mông xuống là như dính chặt vào vị trí sau người nàng, khóe môi cong lên, xua tay đuổi những người khác, "Đây là em trai ta, tránh ra, tránh hết ra."

Giáo thụ từng mong muốn thay đổi cục diện đối chọi gay gắt giữa bốn đường này nhưng nếu ép chính khóa sinh và phụ khóa sinh ở cùng nhau, mâu thuẫn giữa các học sinh chỉ càng nóng lên chứkhôngcó bất cứ dấu hiệu hạ nhiệt nào, xung đột càng lúc càng nhiều. Vì vậy, họ chỉ còn cách mặc kệ, coi chuyện này như điều hiển nhiên.

Hai ngườiđira khỏi ký túc xá,trênhành lang hướng tới giảng đườngđãgặp mấy học sinh lớn, trong đó cómộtthanh niên mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, mặc áo bào dài, mặt mày nghiêm túc.

"Mang sangđi." Phó Vânanhtrả lời.

Nghehắnnóivậy, Phó Vânanhsững lạimộtchút, trong bụng quả nhiên cómộtcảm giác bỏng rát.

Nhưng từ cái ngày Phó Vânanhcông khai chống đối Đỗ Gia Trinh, tình huống bắt đầu thay đổi.

Đằng sau, Phó Vân Khải tụt xuống khỏi lưng lừa, vừa sửa sang lại vạt áo vừa đuổi theo hai chú cháu, cườinói: "Con muốn ở chungmộtviện vớianhtỷ nhi."

Phó Vânanhlàm như vừa hiểu ra, vội chắp tay xin lỗi, "thìra là vậy, là vãn bối l* m*ng rồi. Đỗ đường trưởng thưởng phạt phân minh, vãn bối kính phục."

Những học sinh khác cần cù chăm chỉ thế nào cũng chỉ để thi đỗ cử nhân. Tô Đồng, Triệu Kỳ, Chung Thiên Lộckhôngmuốn dừng lại tại đó nên cũngkhôngđiđường tắt bằng cách đọc những tài liệu như "Tứ thư bách khoa toàn thư" và "Lý tính bách khoa toàn thư" mà nghiên cứuthậtkỹ Tứ thư Ngũ Kinh bản gốc.

Tới khi giáo thụ Lương Tu Kỷ bước vào lớp, đám học sinhđãphát huy tinh thần học tập rất tốt, người đọc sách, người suy nghĩ, người viết văn, mỗi người ai cũng rất chuyên chú vào việc học hành.

Phó tứ lão giakhôngnghĩ nhiều đến thế, cười ha hảnói: "Đồng ca nhi là đứa chăm chỉ học hành nhất trong tộc, hai người các con lại quen biết từ trước, ở chungmộtviện cũng tiện."

Những học sinh lớn cười chê nàng nhưng những phụ khỏa sinh tuổinhỏ, mới nhập học, còn luôn bị chính khóa sinh coi thường lại nghĩ khác, bọn họ bắt đầu vô thức tôn trọng quyết định của nàng.

Phó Vânanhmỉm cười, "Tứ thúc, đây là con biếu tứ thúc."

Có vài học sinh lĩnh hội tốtthìcó thể nhanh chóng hiểu được hàm nghĩa trong sách, những học sinh chậm chạmmộtchútthìsẽgặp khó khăn, có những người thậm chí càng tự suy luận càng xa rời nghĩa gốc.

Nghe Phó tứ lão gia nhắc tới Phó lão đại, Phó Vânanhim lặng.

Trừ những học sinh bị cha mẹ ép buộc tới thư viện nênkhôngquan tâm tới việc học, những học sinh còn lại chỉ cần nghe thấy hai chữ Bính, Đinhđãrùng mình, bọn họ thà ở trong căn phòng rách nát nhất trong đường Ất còn hơn bị phân tới đường Bính hoặc Đinh, đặc biệt là đường Đinh!

Phó Vânanhcẩn thận cân nhắc so sánhmộtchút, quyết định vẫn theo thói quen để ôn tập bài vở, gặp phần nàokhônghiểusẽchủ động tìm giáo thụ thỉnh giáo.

Những người kháckhônggiành được chỗ ngồi, bực tức tản ra.

Cuối cùng chính là cách đối nhân xử thế hằng ngày khiến nàng được lòng nhiều người hơn nữa.

khôngnghe thấy Phó Vânanhtrả lời,hắnliền thay đổi đề tài, "Dương thiếu gia kia saokhôngtới quấy rầy muội nữa rồi? Mấy ngày rồikhônggặphắn. Đúng là đại thiếu gia nhà giàu có khác, muốn tớithìtới,khôngmuốn tớithìkhôngtới..."

Phó tứ lão gia nghe học trònhỏkể vềsựkhác nhau giữa bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh xong liền vỗ vai cháu trai, "Ai bảo conkhôngbiết cố gắng!"

Khi nàngthậtsựcần, nàngsẽkhôngcự tuyệtsựgiúp đỡ.

Phó Vânanhkhôngnhịn được cũng bật cười, lúm đồng tiền bên má nhưẩnnhưhiện.

Phó Vân Khải dẩu miệng giận dỗi.

hắnchống cằm nhìn Phó Vânanh,nói: "Huynh ở đường Ất, giờ rất nhiều học sinh đường Ất biết muội, họ bàn bạc với nhau sau này có phần nàokhônghiểusẽtìm muội hỏi bài. Giờ lờinóicủa muội có sức nặng ngang với Triệu Kỳ rồi, kì lạ ghê!"

...

Nàng đánh thức Vương Đại Lang, giụchắnvề phòng ngủ. Dù saohắncũngđãngoan ngoãn đứng canh cả buổi trưa rồi. Trời lạnh thế này, ban đêm ngồi ngủ ngay đầu gió, ngày mai nhất địnhsẽốm lăn ốm lóc.

Phó tứ lão gia liếc nhìn nàng, nhếch miệng cười, để nàng đỡ xuống ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng cất cao giọng gọi thư đồng Vương Đại Lang ở ngoài bình phong vào, bảohắnlấy tiền hoa hồng mà mấy ngày trước Trần Quỳ đưa cho nàng ra.

Vương Đại Lang xách đèn lồngđira ngoài, chỉ lát sauđãtrở lại, cườinói: "Tô thiếu gia bảo tiểu nhân thay mặt Tô thiếu gia cảm ơn thiếu gia."

"Đúng thế, Phó Vân chỉkhôngthích đùa cợt thôi nhưng thực ra rất hiền hòa."

Ngươi đứng hạng nhất, ngươi dám chống đối Đỗ đường trưởng, chúng ta nào dám! Đừng kéo chúng ta vào!

"Nhìn Phó Vân lãnh đạm vậy thôi,thậtrahắnlà quân tử thích làm việc thiện! Thấy ta ăn mặc phong phanh,hắncòn cho ta mượn chăn đệm dự phòng củahắn."

Khu nhà phía Bắc là nơi ở dành cho giáo thụ. Học sinh ở khu nhà phía nam, khu nhà được chia thành bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh, mỗi đường domộtđường trưởng đứng đầu, đường trưởng này làmộthọc sinh được các học sinh khác bầu ra. Bốn đường trường nằm dưới quyền chỉ đạo của học trưởng Trần Quỳ. Trần Quỳ là người được sơn trưởng và các giáo thụ giao trách nhiệm giám sát về kỷ luật, việc học hành, tác phong và lời ăn tiếngnóihằng của học sinh trong thư viện, coi như nắm nửa công việc củamộttrợ giáo. Bốn đường trưởng có nhiệm vụ trợ giúp chohắn.

Người tụ tập đứng xem tràn cả ra bậc thang dưới hành lang, xung quanh toàn người là người.

Triệu sư gia cười lớn, "Ai biết được hai người các ngươi có chí khí như thế, bọn họkhôngcần tranh nhau."

Phản bác mình chính là "y", chủ động nhượng bộ cũng là "y", Đỗ Gia Trinh nhướn mày, nhìn "y",nói, "Giờ ngươi hiểu vì sao ta phạt ngươi rồi chứ?"

Mỗi lần có việc cần phải biểu quyết, học sinh mới nhập học bắt đầu tự độngđihỏi ý kiến Phó Vânanh. Nếu ý kiến của nàng khác với Triệu Kỳ, mọi người bắt đầu do dự,khôngcòn nhất nhất nghe theo Triệu Kỳ như trước đây nữa.

Phó Vân Khải là người có thứ hạng cao tính từ dưới lên trong danh sách chính khóa sinh, chỉ có thể vào đường Ất ở. Bên kia, học sinh trong đường Giápđãnhường cho Phó Vânanhvà Tô Đồngmộtsân viện yên tĩnh, chỉ chờ bọn họ vào ở.

Hơn nữa trước khi Phó Vân Chương rời huyện Hoàng Châu từngnói...

Kỹ thuật cưỡi ngựa củahắnkhôngtốt, Phó tứ lão giakhôngdám đểhắncưỡi ngựađira ngoài,hắnchỉ có thể ngoan ngoãn cưỡi lừa. Mỗi khi ra ngoài,hắnnhất định đòiđicạnh Phó Vânanhnhưng giờmộtngười cưỡi lừa,mộtngười cưỡi ngựa,khôngso sánh những mặt khác, chỉ khí thế thôiđãkhác nhaumộttrờimộtvực,hắnghen tỵ liếc nhìn Phó Vânanh, thấy nàngkhôngđể ý đến mình, đành phải ngậm ngùi lủi thủi lùi lại lẫn vào trong đoàn người.

Vương Đại Lang hỏi Phó Vânanh.

"Tùy tài mà dạy thôi, huynh hiểukhông?" Phó Vânanhcúi đọc bài văntrêngiấy,nhẹnhàng hỏihắnmộtcâu, "Huynh học hành vì muốn tham gia khoa cử hay để trở thànhmộthọc giả lớn?"

Lương Tu Kỷ hài lòng gật đầu,đithẳng tới trước bàn.

Phó tứ lão gia nghiêm túc hỏi.

Chiều tối, Tô Đồng cũngkhôngđinhà ăn dùng bữa, đèn trong phònghắncòn sáng tới giờ.

khôngkhí nặng nề bao trùm.

"Mấy ngày nay con ở phủ Võ Xương sao lạikhôngtới cửa hàng lấy tiền? Chưởng quầynóiông ta tự mang tới cho con, con cũng từ chối."

Chuyện xảy ratrênhành lang chẳng mấy chốcđãtruyền ra khắp thư viện.

Tô Đồng liếc nhanh Phó Vânanh, nhanh chóng kéohắnxuống nước như thế, quyết đoánthật.

Phó Vânanhliếc mắt nhìn Tô Đồng,hắnvốn cũngđãcó thể thi đỗ tú tài nhưng lại lỡ mất cơ hộiđithi, khi ấyhắnvẫn hết sức bình tĩnh, giờ đứng trước mặtmộttú tài khác tự xưng vãn bối, cũngkhôngthấyhắntỏ ra buồn bực.

Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, tiếng chuông nặng nềđãđánh thức các học sinh trẻ tuổi còn chìm trong giấc ngủ.

Phó Vânanhlấy cuốn sách trong tay đập bộp ào mặt Phó Vân Khải, "Đừng lải nhải nữa, bài văn hôm nay huynh viết xong rồi à?"

Phó Vânanhvà Tô Đồng đồng hạng nhất, các thầy trong thư viện cảm thấy xếp bọn họ ở cùng nhausẽcó ích cho việc học của cả hai người, sau này nếu bọn họ thành công trong con đường khoa cử, câu chuyện chung phòng thuở thiếu niên có thể truyền ra ngoài, trở thànhmộtgiai thoại đẹp, vậy tại saokhônglàm?

Thanh niên mặc áo bàođãđỗ tú tài, theo quy củ, sĩ tử lấy công danh để xác định bối phậntrêndưới nên Tô Đồng phải tự xưng là vãn bối.

Bừa trưa ăn đơn giản, bữa tối lại quên ăn, đói quá rồi.

Mấy học sinhđangtúm tụmmộtchỗnóixấu người khác trợn mắt há mồm, ánh mắt ào ạt đổ về phía người có gan chống đối Đỗ Gia Trinh là Phó Vânanh.

Cậu học trònhỏđưa Phó Vân Khải sang đường Ất, Phó tứ lão gia bảo tôi tớđitheohắnsang bên đó còn ôngthìở lại, gọi Phó Vânanh, "anhtỷ nhi, con lại đây."

Các giáo thụ rất vui lòng.

Học trònhỏtrấn an Phó Vân Khải, thấyhắnvẫn vùng vằng bèn tung đòn sát thủ, nhấn mạnh từng chữ: "Người ở trong đường Giáp đều là những người xếp hạng nhất trong mấy năm qua và những người nhiều lần đứng trong mười hạng đầu tiên."

Từ đó về sau, bốn đường phân biệtrõràng với nhau,khônggiao lưu với nhau nữa, mỗi lần thi giữa tháng, thi đấu xúc cúc hoặc chủy hoàn, học sinh bốn đường đều cố gắng hết sức để ganh đua với nhau, quyết tâm ăn thua,khôngđường nào muốn bị thua ba đường còn lại.

Trần Quỳ lên tiếng hòa giải: "Cũng do takhôngnhắc nhở các ngươi. Được rồi, giải tánđi, đừng lỡ giờ học."

Nàng có chútkhôngan tâm về Tô Đồng, hai người ở chungmộtviện, Tô Đồng nằm trong tầm quan sát của nàngsẽcó lợi cho nàng hơn.

Phó tứ lão gia cảm thánmộtcâu trong lòng, ngước nhìn lêntrên, nhìn bảng hiệu trước cửa thư viện,sựphiền muộn nơi đáy mắt tan dần.

"Hai người các người tên gì?"hắnnhìn Phó Vânanhvà Tô Đồng, lên tiếng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo nguyên tắc, học sinh bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh có thể tới thăm phòng nhau, thậm chí ngủ lại cũng được.

Phó Vân Khải nằmtrênsập cạnh cửa sổ, hai chân gác lên thành sập, kể lể.

Phó tứ lão gia thấy nàng trầm mặc, hối hận vìđãnhắc đến đại cađãqua đời, chuyển sang chủ đề khác: "Tứ thúc biết con ngoan ngoãn, nhưng tiền đó vốnđãchuẩn bị cho con và Khải ca nhi tiêu dùng, để lại đó cũngkhôngsinh lãi, lúc cần dùng con cứ lấy mà dùng, đừng tiết kiệm cho tứ thúc. Tứ thúc có rất nhiều tiền, ha ha!"

Nàngnóixong, nhìn xung quanhmộtvòng, hơi mỉm cười, chỉ về những học sinh đầu tóc rối bời, mồ hôi mướt mải vừa chạy vội tới nơi, "Nếu Đỗ đường trưởng muốn xử phạt ta và Tô học huynh, họ có phải cũngsẽbị phạt haykhông?"

hắnra khỏi phòng phía bắc,điqua sân, lúcđingang qua phòng Tô Đồng ở phía nam, nghển cổ ngó qua cửa sổđangkhép hờ.

"Có cần phải mangmộtbát sang cho Tô thiếu giakhôngạ?"

Saumộtthời gian nhập học, qua lời Triệu sư gia, Phó Vânanhmới biết vì sao ngày ấy mười vị giáo thụkhônglàm khó nàng và Tô Đồng

Tô Đồng uyển chuyển chối từ.hắnkhôngcó người hầu hầu hạ, xắn tay áo, tự sửa soạn phòng ốc, tự tay trải chăn đệm trước những đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của đám thiếu niên Triệu Kỳ dẫn tới. Triệu Kỳ biếthắnkhôngthích chơi bời tiệc tùng nên cũngkhôngép buộc.

Bản thân Phó Vânanhkhôngphản đối nên dù Phó Vân Khải có giận dỗi thế nào, tôi tớ Phó gia vẫn đem hành lý chăn đệm của nàng vào đường Giáp.

"Sao lại cho tứ thúc? Đáng lẽ phải mang về cho mẹ con giữ chứ!"

Giáo thụ trong thư viện đều là những nhà nho có tài năng đích thực, mấy ngàyđihọc, tuy nhiều nội dung các thầy giảng Phó Vânanhđãhọc từ trước nhưng nàng vẫn thu đượckhôngít kiến thức.

"Tứ thúc." Phó Vânanhnhẹnhàng lên tiếng, mặt vẫnkhôngcó biểuhiệngì.

"anhtỷ nhi, muộisẽkhôngxem thường huynh giống cái tên Đỗ Gia Trinh kia chứ?"

Thấy nàng cười, Phó tứ lão gia càng thoải mái, cầm túi tiền, đứng dậynói: "Được rồi, hôm nay tứ thúc phải về rồi, sau này lại tới thăm các con. Nếu có gì tủi thânthìđừng giữ trong lòng, tìm Triệu sư gia giúp đỡ, nếu Triệu sư gia cũng bó taythìđicửa hàng tìm chưởng quầy. Tứ thúcsẽtới giúp con xả giận!khôngai được phép bắt nạtanhtỷ nhi nhà chúng ta hết!"

Phó Vânanhtập trung đọc sách, đặt sách xuống mới pháthiệntrờiđãvề đêm.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phó Vânanhbước chân tới cuối hành lang. Nàng đứng phạt đúngmộtkhắc.

Trong các kì thi hằng tháng ở thư viện, Đỗ Gia Trinh thường xuyên nằm trong ba người đứng đầu, lại vừa đỗ tú tài, đương lúc đắc ý, người trẻ tuổi thường sĩ diện, bị Phó Vânanhphản bác trước mặt mọi người như thế làm sao có thểkhôngtức giận,hắncố ý trừng phạt hai người chẳng vì lý do gì, cũng chỉ là tiện tay, ra oai phủ đầu mà thôi.

Thư viện rất hào phóng, nàng và Tô Đồng mỗi người được hai lượng bạc.

Các thầy đều quý trọngsựcần cù chăm chỉ của nàng, biết gìnóinấykhônggiữ kiến thức làm của riêng, nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho nàng.

Vương Đại Lang nhấcmộtchiếc túi tiền bằng vải thôđitới, bên trong có hai xâu tiền nặng trĩu.

Bóng đêm đặc quánh, gió lạnh quét qua. Mấy cành phù dung trong đình viện đắm chìm trong gió đêm mang theo sương sớm, cành cây đung đưa, những đóa hoa chớm nở cũng đung đưa theo.

Lần nàyhắncuối cùng cũngkhôngphớt lờ bọn họ nữa. Phó Vânanhkhôngđả động gì những chuyệnkhôngliên quan, vẫn gọihắnlà biểu ca như trước đây.

Tô Đồng vừa tới, nghe thấy có tiếngnóichuyện bên này cũng lại gần chào hỏi Phó tứ lão gia.

Đầu tiên là sử dụng thực lực, khiến mọi người phải tôn trọng.

Thấy sắc mặt Đỗ Gia Trinh càng lúc càng tệ, Phó Vânanhbỗng nhiên mỉm cười, "Hay hôm nay sơn trưởng đích thân làm chủ giảng nên có quy định về giờ giấc khác với ngày thường?"

Thấy Phó Vânanhkhôngđộng đậy, có người khẽ hỏi, "Ai thế?"

"hắnhọc nhiều hiểu rộng,khônggiữ kiến thức làm của riêng, biết gì đáp nấy, còn hào phóng hơn đường trưởng nữa kia! Lần trước ta lấy hết can đảm mớiđihỏi bài đường trưởng,hắnlạnh lùngkhôngnói, còn châm chọc ta lớn như thế rồi mới bắt đầu đọc "Chiêu Minh văn tuyển"." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhờ cósựnhiệt tình giảng giải của các vị giáo thụ, Phó Vânanhtiến bộ rất nhanh.

Hơn trăm năm qua, trong những học sinh tốt nghiệp từ thư viện, những người đỗ đạt đa phần đều từng là học sinh đường Giáp. Những học sinh này sau khi công thành danh toại vẫn thường trở về thăm chốn cũ nên đương nhiên học sinh đường Giápsẽluôn được chú ý nhiều hơn.

Tuy vậy Giáp đường có quy định nghiêm ngặt, đường trưởng Đỗ Gia Trinh lệnh cho các học sinh hạn chế lui tới với học sinh của ba đường khác, học sinh đường Bính, Đinh mà dám bước vào ký túc xá đường Giápmộtbước, tuykhôngđến mức bị đánh nhưng nhất địnhsẽbị mắng chokhôngngóc đầu lên được.

"Đáng đời! Ai bảo ngươi tìm đường trưởng? Đường trưởng người ta chỉ biết lấy lòng giáo thụ thôi, còn lâu mới giúp chúng ta giải đáp thắc mắc."

sựẩnnhẫn này... quá giống Thôi Nam Hiên.

Phó Vânanhnói, giọng điệu thành khẩn,khôngai chê trách được.

Nhìn cánh tay duỗi tới trước mặt mình, Phó tứ lão gia hơi sửng sốt.

Phó Vân Khải xua những người khácđi, quỳ lên ghế, đu người ra phía trước,thìthầm.

Dokhôngquan tâm tới việc tham gia khoa cử, môn nào Phó Vânanhcũng học tập nghiêm túc.

Có người lên tiếng châm chọc: "Cho rằng thi nhập học được hạng nhấtthìvào đây muốn làm gìthìlàm chắc? Đúng làkhôngbiết trời cao đất dày."

...

Từ khi nàng tỏ ra thoải mái với việc bạn cùng trường tranh thủ giờ nghỉ trước khi ăn tối của nàng để hỏi bài, càng ngày càng có nhiều học sinh lân la tớinóichuyện cùng nàng. Dù biết câu hỏi của đối phương khó hay dễ, nàng vẫn kiên nhẫn giải đáp. Cứ như thế hơn nửa tháng, mọi người đềunóiPhó gia tiểu huynh đệ "mặt lạnh tim nóng, sang sảng hào phóng, công chính vô tư".

Phó Vânanhcũngkhôngngẩng đầu lên, giởmộtquyển sách về văn giải đề mới có được, "Muội ở đường Giáp, sau này nhất địnhsẽcó xích mích vớihắn, đắc tội haykhôngđắc tội cũng như nhau."

hắnbỗng nhớ tớimộtchuyện, đặt sách xuống, lại quay lại bên bàn, "Huynh pháthiệnra có tầmmộtnửa số học sinh mới nhập học cái gì cũng học theo muội, muội đọc sách nào họ cũng đọc sách ấy, muội nghỉ ngơi họ cũng nghỉ ngơi, muộiđiTàng Kinh Các mượn sách, họ lập tức tranh giành để đăng ký được suất mượn sách tiếp theo, như vậy là sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tứ thúc, tiền con vẫn đủ dùng." Phó Vânanhcườinói, "Thực ra cũngkhôngphải con chủ động tiết kiệm,thậtsựlà cũngkhôngcó chỗ nào cần tiêu tiền. Hằng tháng thư viện đều phát mấy phân bạc tiền đèn sách. À đúng rồi, lần này thi nhập học được hạng nhất, thư viện còn thưởng thêm tiền hoa hồng nữa này! Conđangmuốn đưa tứ thúc..."

Bọn họsẽtham gia khoa cử, nàngkhôngđithi được, vậythìnàngsẽnắm lấy lòng người.

...

Mì chín được bưng vào trong phòng,mộtbát lớn, bêntrêncó thịt lợn, trứng gà và dưa muối, trình bày cũngkhônghấp dẫn lắm nhưng có cho thêmmộtchút giấm, ăn hơi chua chua, rất k*ch th*ch vị giác.

Phó Vân Khải dường nhưkhônghiểu, "Hả?"

Tới thư viện, Phó tứ lão gia nào dám thểhiệnthái độ khoe khoang nữa. Từ lúc cách thư viện rất xa, ôngđãdặn dò người hầu lát nữađivàokhôngđược nhìn ngang nhìn dọc, phải nghiêm chỉnh, đừng để người ta chê cười. Phó tứ lão gia chưa từngđihọc nên rất kính trọng người đọc sách, coi những nơi như thư viện, học đường, văn miếu cao quý như thể vương phủ, cung điện, chỉ lo mùi tiềntrênngười mìnhsẽlàm ô uếsựthanh khiết của thư viện.

Từ khi tham gia kì thi nhập học, Triệu Kỳđãbắt đầu biểu lộ mong muốn trở thành kẻ cầm đầu trong lứa học sinh này,hắnhọ Triệu, trong nhà giàu có, quen biết rộng, là người nhiệt tình, hào phóng,hắnnhanh chóng mua chuộc lòng người, có tiềm năng lớn trở thành người lãnh đạo của đám học sinh.

Trong lòng nàng có khúc mắc, nàng mong muốn bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ, có được khả năng tự bảo vệ mình mới có thể có khả năng báo đápsựche chở của người khác.

"Để đối phó với kì thi, mỗi học sinh chỉ thường tập trung vàomộtphần, bọn họ đều muốn dạy ngươi và Tô Đồng, sợ hỏi quá nhiều, hai người các ngươi bị giáo thụ khác cướp mất."

Phó Vân Khải thắc mắcđãlâu, cuối cùng cũng bật thành câu hỏi: "anhtỷ nhi, cách học muội dạy cho ta sao lạikhônggiống với các thầy?"

Thư việnkhôngchỉ dạy kiến thức mà còn chú trọng dạy về phẩm giá, đức độ cho học sinh. Dựa theo quy định, học trưởng, đường trưởng có trách nhiệm giám sát cử chỉ tác phong, nếu học sinh nàokhôngnghe,nhẹthìphạt tiền đèn sách, hạ xuống thành phụ khóa sinh, nặngthìcó thể bị đuổi ra khỏi thư viện.

Phó Vânanhsắc mặtkhôngđổi, chậm rãinói: "Vãn bối mới vào học, vẫn chưa quen với quy định của thư viện. Còn nhớ Trần học trưởngnóithư việnkhôngphân biệt mùa đông mùa hạ, đầu giờ Mão có đánhmộthồi chuông, giữa giờ Mão đánh hai hồi chuông, sau ba hồi chuôngthìbắt đầu vào giờ đọc đồng thanh kéo dàimộtcanh giờ, tới giờ Tỵthìăn sáng, sau khi ăn xongsẽnghe chủ giảng giảng bài. Mỗi ngày có ba giờ học, bao gồm trước khi ăn sáng, sau khi ăn sáng và sau khi ăn trưa, nếu trốn học hoặc đến muộnkhôngcó lý dothìtrừ hai trăm văn tiền đèn sách. Lúc này mới gõmộthồi chuông, ta và Tô học huynh vẫn chưa đến muộn, vì sao đường trưởng lại phạt chúng ta?"

Phó Vânanhđứng yên bất động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Học sinh như thế tựa nhưmộtviên ngọc quý,mộtviên ngọc chăm chỉ hiếu học, tôn sư trọng đạo, có người thầy nàokhôngthích?

Nàng và Đỗ Gia Trinhkhôngthể hòa thuận, bởi thế, nếu nàngđãvào đường Giáp ởthìphải làm đường trưởng đường Giáp.

Đêm trôi qua trong yên lặng.

Phó Vân Khảikhôngcần suy nghĩ, ngẩng đầu, nhìn sườn mặt trắng muốt của nàng, trả lời: "Đương nhiên là tham gia khoa cử rồi!"

Lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng ho khan vọng vào.

Phó tứ lão gia thích người đọc sách nên cũng thiên vị Tô Đồngmộtcách hơi mù quáng, cho dù có chuyện Phó Viện, ông vẫn luôn cảm thấy Phó Đồng là người có phẩm hạnh đoan chính,nhẹnhàng văn nhã.

Ngay từ đầu, mọi người thựcsựđãcoihắnlà người cầm đầu, có chuyện gì đều nghe theo hiệu lệnh củahắn.

Con mèonhỏkhôngbám người chậm rãi lớn dần lên, có thể độc lập gánh vác cuộc đời mình, chọc nó cười, chọc nó khóc, hoặc chọc giận nó càng ngày càng khó nhưng mà như thế cũng tốt.

Triệu Kỳ giỏi lung lạc lòng người, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng dù sao cũng là người muốn tham gia khoa cử,khôngthể nào sốngmộtcách vô tư,khôngtư lợi.

Truyện này cómộtloạt nhân vật hoàn cảnh xuất thân tương đối giống nhau. Phó Vânanh, Phó Vân Chương, Thôi Nam Hiên và Tô Đồng... Điểm xuất phát tương đương nhưng cuối cùng cuộc đờiđivề đâu là ởsựlựa chọn của mỗi người. Type xong câu này thấy mình cũngđãcoianhtỷ nhi là nhân vật nam mất rồi. Hơ hơ

Con bé còn ít tuổi màđãsớm trưởng thành, trong lòng có quá nhiều điều phải lo lắng, chờ tới ngày con bé có thể dẹp bỏ những tâmsựchất chứa kia, hẳn con bé cũng có thể giống như Khải ca nhi, Thái ca nhi, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, muốn khócthìkhóc, muốn cườithìcười.

Có đôi khi,sựche chở lại là thứ khiến người ta bị tổn thương nhiều nhấttrênđời này, bởi vì người tasẽdễ dàng sa vào đó, cho tới khi hoàn toàn mấtđikhả năng tự bảo vệ mình.

Phó tứ lão gia biết nàngkhôngthích lên tiếng xin người khác giúp đỡ, sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, làm khổ chính mình. Ông lại ở xa,khôngchăm sóc nổi cho nàng.

Ông ngoài miệngthìnóinhư thế, tay vẫn nângmộtxâu tiền lên v**t v*.

Phó Vân Khải là học sinh đường Ất, coi như cũng có quan hệ tương đối hòa thuận với đường Giáp.hắncứ bám dính lấy Phó Vânanh, tuykhôngai chào đónhắnnhưng cũngkhôngcó ai châm chọc, trào phúnghắn, dù saothìngười ta làanhem ruột, làm sao có thể vì khả năng học tập khác nhau mà bắtanhem nhà người ta cắt đứt quan hệ,khôngđược lui tới?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Tính toán