Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Phế hậu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Phế hậu


Nhưng trời cũng có lúc mưa gió thất thường, mấy năm sau đó, đối với Hoắc Minh Cẩm mànói, có thểnóilà quá thảm khốc.

Phó Vânanhvừa mới gội đầu xong,đangxõa tóc cho khô. Nàng mặcmộtchiếc áo mỏng, ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Về đến nhà, sau khi sai đám nha hoànđichuẩn bị trà, Triệu sư gia vén đạo bào ngồi xuống ghế trong chính đường, ngẩng đầu lên hỏi.

Phó Vânanhđặt cuốn "Đông lai bác nghị" trong tay xuống, đưa mắt ra hiệu cho Phương Tuếđira ngoài.

Bởi vậy cách đâykhônglâu, sau khi hỏi thăm được ân nhân của mình chính là Hoắc Minh Cẩm, nàngkhôngmuốn trả lại miếng ngọc bội kia nữa.

Trần Quỳ phía trước cũng vừa kịp hoàn hồn, quay đầu lại cười với đám học sinh phía sau. "Dù chưa thểnóiđược lời nào nhưng có thể nhìn thấy phong thái của Thôi thị langmộtlầnđãlà phúc ba đời."

Thấy Hoắc Minh Cẩm bình dị, gần gũi như thế, nàng vốnđangxấu hổ đỏ mặt vì thất lễ liền thở phàonhẹnhõm, vẫy vẫy chiếc cờ trong tay, cườithậttươi.

Hôm ấy, nàng đứng trốn sau bình phong, tò mò quan sát, trong lòng thầm nghĩ, các chị họ lại lừa nàng rồi, Hoắc gia biểu huynh lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, tuấn tú lịchsự, nhìn quakhônghề thấy hung ác chút nào.

Khi ấy thiên kim tiểu thư của Ngụy gia cònđangthấp thỏm lo âu về chuyện lấy chồng, vẫn chưa biếtsựđời gian khổ.

Phó Vânanhliếc mắt nhìn Phó Vân Khảimộtcái.

...

Nhưng Hoắc Minh Cẩm còn đích thân truy lùng Từ Duyên Tông, ngườiđãchạy thoát sau vụ án phủ Định Quốc Công.

Làm xong, Phương Tuếnhẹnhàng lên tiếng.

Chủy hoàn thịnh hành dưới thời Tống Nguyên. Dưới triều Minh, những hoạn quan phú quý cũng thường chơi, và là trò chơi ưa thích của phụ nữ trong các nhà quyền quý. Quy tắc trò chơi hơi phức tạp, trong chuyệnsẽthay đổi, viết đơn giản hơn so với lịch sử.

Phó Vânanhcười màkhôngnói, nàng biết Triệu sư giađangnghĩ gì.

Đơn giản như vậy,nóixong chân tướng của việc phế hậu, Triệu sư giakhôngkhỏi tiếc nuốinói: "Truy lùng hậu nhân của Định Quốc Công, bức Hoàng hậu thoái vị, liên thủ với phi tần hậu cung... Vị tướng quân trẻ tuổi, mười hai tuổiđãtheo cha và cácanhxuất chinh, chiến công hiển hách ngày nào nay lại trở thànhmộtquyền thần chỉ biết lấy lòng hoàng đế."

Trong chuyện khoa cử, cómộtquy tắc ngầm mà mọi người đều biết: Giám khảosẽưu ái những thí sinh tuổi cònnhỏ, phong tư xuất chúng hơnmộtchút.

Hoắc Minh Cẩmnhẹnhàng ừmộttiếng.

(từ bỏ vị trí vốn có, nhường vị trí cho người tốt hơn mình)

Nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn phải chịu đựng, bảo vệ thành trì mấy tháng, cho tới khi viện binh tới nơi mới ra khỏi thành nhặt xác cho cha và cácanh.

Phó Vânanhmặt mày biến sắc, gật đầu đồng ý.

Bà nội bệnh nặng qua đời, cha và cácanhchết thảm, cho dù Hoắc Minh Cẩm có nhiều lần lập chiến công, được tiên đế tán dương, phong là Đại tướng quân cũng chẳng thể nào gặp lại những người thânđãmất nữa.

Mọi người đọckhônghiểuthìcó thể dựa theo môn golf để tưởng tượng (dùthậtsựkhônggiống lắm)

Khi đó Phó Vânanhcònnhỏ, chưa hiểusựđời, ngây thơ hồn nhiên. Cómộtlần mấyanhem họ rủ nhau chủy hoàn trong viện nàng rút trúng lá thăm cùng đội với Hoắc Minh Cẩm, đảm nhiệm nhiệm vụ phất cờ, thấy chiếc gậy trong tay Hoắc Minh Cẩm đánh trúng quả bóng, khiến bóng lăn xuống lỗ, nàng kích động, vô tình thuận miệng dùng cách xưng hô bình thường với những biểu huynh khác, gọi mấy tiếng "Minh Cẩm ca ca".

Lão bộc mặt hơi biến sắc, ngó nghiêng xung quanhmộtlượt rồi mớithìthầm: "Lão gia vừa dặn tanóivới tiểu tướng công, trong kinh xảy ra biến cố lớn, tiểu tướng công nhớ viết thư nhắc nhở nhị thiếu gia, sau khi vào kinh, ngàn vạn lầnkhôngđược tới bái vọng Thẩm các lão!"

Nàng là người duy nhấttrênđời có thể chắc chắn chuyện Từ Duyên Tông còn sống.

Phó Vân Khải ngơ ngác, vô thức bước theo sau, vội vàng bám sát nàng.

Trần Quỳ biết tính Diêu Văn Đạt nên cũng bình tĩnh, "Vậy vạn lần hy vọng học đài giữ gìn sức khỏe."

Rời khỏi Diêu gia, Triệu sư gia quyết định đưa Phó Vân Khải và Phó Vânanhvề phố Cống Viện, đám học sinh phải trở về Giang Thành thư viện, Triệu Kỳ vội vã tới Phạm phủ hỏi thăm lý do Thôi Nam Hiên xuống phía nam lần này.

...

Triệu sư gia cười nhạt, bĩu môi, ngón tay ấnnhẹvào trán Phó Vânanh, càu nhàu: "Y hệt nhị ca ngươi, nhạt nhẽo."

Thi cũngđãthi xong rồi, kết quả cuối cùng cũng phải xem sơn trưởng nhận xét thế nào.

...

"Lần sauđicũng được mà." Nghe nàng tanóixong, Triệu Kỳ thầm thở phàonhẹnhõm,hắncòn tưởng Triệu Thúc Uyển muốn tiếp cận Phó Vân nên mới cố tình ở lại, "Muội về Phạm phủ với bát đệ trướcđi, Thôi thị lang là quan trong kinh, biểu huynh là quan địa phương, đương nghiên phải nghe Thôi thị lang sai phái, chẳng lẽ biểu huynh lại có thể bỏ Thôi thị lang lại đểđivới muội và bát đệ hay sao?"

Bọn họ hình như là tới thăm bệnh mà? Triệu sư gia tại sao lại còn tranh cãi với người bệnh thế kia...

Nhưng có lẽ đau lòng nhiều hơn.

Học sinh của ông ta đáng lẽ ra phải tự tin, tiêu sái phóng khoáng, tốt nhất làđithi phải làm xong sớm nhất,đira ngoài, khinh khỉnh chê bai học sinh khác trước mặt mọi người, làm người khác tức điên nhưng cũngkhônglàm gì được con bé, còn phải tươi cười tới tìm con bé hỏi bài, như thế mới vui chứ!

Chỉmộtlát sau, nha hoànđitới mời nàng ra ngoài, lão phu nhân muốn gặp nàng.

Nếu có cơ hội, hãy để nàng đích thân trả lại cho Hoắc Minh Cẩm.

Vì bảo vệ Từ Duyên Tông,khôngtiết lộ chỗ trốn củahắn, nàngđãsống lại và trở thành Phó Vânanhtới nay. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyệnđitìmhắndù nàng tin rằng Từ Duyên Tông khi ấy ở gần lưu vực sông Nhược Thủy,

Triệu sư gia khinh thường Hoắc Minh Cẩm trở thành nanh vuốt để Hoàng đế giám sát quan lại, đe dọa triều thần, nàng cũng thấy tiếc thay cho huynh ấy.

Nàng ngước mắt, cố dùng ngữ khí bình tĩnh để đặt câu hỏi, "Con nghe nhị canói, Thầm các lão là quyền thần,khôngphải trung thần nhưng cũngkhôngphải là gian thần đại gian đại ác. Vị Hoắc Minh Cẩm đại nhân nàythìra sao?"

Diêu Văn Đạtđangtranh cãi với Triệu sư gia.

Hoắc gia biểu huynh là công tử nhà quyền quý, được nuôi dạythậtlà tốt, dịu dàng khiêm tốn, hoàn toànkhônggiốngmộtngười máu lạnh từng lên chiến trường, chém đầu người như cắt dưa giống như bọn họ từng kể.

Những nhà giàu có ở Giang Nam còn thường xuyên chọn những đứa trẻ mặt mày thanh tú để nhận nuôi, chođihọc, sau này đỗ đạtsẽtrở về báo đáp công ơn dưỡng d·ụ·c. Sĩ tử phía nam cực kì chú trọng dung mạo phong độ, sĩ tử thoa phấn vẽ màyđãtrở thành phong trào. Họkhôngtiếc tiền mua vải vóc quý giá để tô điểm cho mình, ngoài ra còn mua thêm mấy thư đồng mặt mũi sáng sủa hầu hạ bên người.

Tỷ như cái vị vạn tuế gia ở Kim Loan điện kia chưa bao giờ che giấusựthiên vị của mình dành cho những quan viên có tướng mạo hơn người, thích chiêu mộ người trẻ tuổi,khôngquan tâm người kia có năng lực thựcsựhaykhông, cứ thấy vừa mắt là chomộtchức quan, đặt bên cạnh mình trướcđãrồi tính. Khi tiên đế còn tại vị cũng là người như thế, quan viên bên người ai ai cũng tuấn nhã. Thôi Nam Hiên chính là do tiên đế đề bạt đó thôi.

, khiến cả triều đình kinh ngạc. Các đại thần trở taykhôngkịp, hẹn nhau tới cửa Tả Thuận khóc lóc can gián, trong cung lại truyền ra tin tức rằng Hoàng hậuđãcởi lễ phục, mặcmộtbộ quần áo tu sĩ, chuyển sang cung khác ở.

Đêm đó trời quá tối, nàng còn sợ hãi,khôngnhận ra người đàn ôngđãcứu nàng lên bờ là ai, chỉ nhớrõngười kia thân hình cao lớn, có lẽ còn cao lớn hơn thủy thủtrênthuyền rất nhiều.

sựđãrồi, các triều thần cũngkhôngcòn cách nào.

Hoắc Minh Cẩm trải qua biến cố lớn, tính tình thay đổi, nàngkhôngphải cũng thế hay sao?

Lại cho tới bây giờ, trở thành Phó Vânanhkì quái lãnh đạm.

Hoàng đếkhôngtin tưởng huynh ấy, làm sao có thể cho huynh ấymộtbinhmộttốt. Hoắc Minh Cẩm là con cháu Hoắc gia, từ khi có ý thứcđãhiểu được sứ mệnh của bản thân là bảo vệ biên cương đất nước, Hoắc gia đời đời cưỡi chinh chiếntrênthảo nguyên, da ngựa bọc thây. Quân đội Hoắc gia bị hủy diệt, gần nhưđãchặt đứt tay chân của Hoắc Minh Cẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Các chị họ lại sai bét rồi.

May màkhôngphảiđanghỏihắn.

...

Hoắc Minh Cẩm tai thính mắt tinh, cảm giác nhạy bén, dường như cảm nhận thấy điều gì nên bỗng nhiên liếc mắt về phía bình phong, tròng mắt sâu thẳm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng hậu là người chính trực,khôngdễ dàng thỏa hiệp, dùkhôngcósựsủng ái của Hoàng thượngđichăng nữa, nếu bà ấy nhẫn nhịnthìvẫn có thể chèn ép được Quý Phi như thường, nay tự nhiên lại tự xin thoái vị nhượng hiền

nóichuyện cùng chơi khi cònnhỏ, sợ lại gợi lên nỗi buồn trong lòng huynh ấy, hơn nữa, cũngkhôngphù hợp hoàn cảnh.

"Vị Thôi đại nhân kia..." Phó Vânanhlàm như lơ đãng,nhẹnhàng đổi chủ đề, "Tới đây từ bao giờ?"

Nàng nhíu mày suy nghĩ, suy nghĩ đến xuất thần.

Hoắc Minh Cẩm tới nhà nàng nhiều lần, cũng dần dần trở nên thân thiết với mấy vị thiếu gia Ngụy gia.

Liên tưởng thêmmộtchút, Phó Vânanhđoán ra ngườiđãcứu nàng lên chính là Hoắc Minh Cẩm.

Hai người hành lễ biểu huynh muội với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ mong cửu ca có thể nằm trong ba mươi suất chính khóa sinh, nàng vất vả đốc thúc huynh ấy ôn thi như thế cũng chỉ vì mục đích này, dù sao ở cùng người kháckhôngtiện lắm, ở cùng vớianhtrai mình vẫn là tốt nhất.

Nàng còn nhớ Trần Quỳđãnói, mười người đứng đầu trong kỳ thi nhập họcsẽcó đặc quyền tự lựa chọn bạn cùng viện trong ký túc xá. Nàngkhôngdám khẳng định mình nhất địnhsẽnằm ba người đứng đầu nhưng mười người đứng đầuthìnàng tự tin mình có thể đạt được.

Cuối cùng nàng chỉ gọi huynh ấy mấy tiếng “Minh Cẩm ca”.

Phó Vânanhnhận ly trà từ tay nha hoàn, bưng tới cho Triệu sư gia, trả lời: "Thầy chẳng phảiđãdạy con phải khiêm tốn hay sao ạ? Núi cao còn có núi cao hơn, con còn có nhiều điểmkhôngbằng người khác."

Ánh mắtanhtỷ nhithậtđáng sợ,hắnkhôngdámkhônglàm.

NghenóiThôi Nam Hiên bị bãi quan là do từ chối khởi thảo chiếu thư phong hậu cho Hoàng thượng.

Nàng ban đầu cũng địnhđinhưng đúng hôm đó Thôi Nam Hiên lại bị cảm phong hàn, phải ở nhà dưỡng bệnh. Nàng lohắntỉnh lạikhôngai chăm sóc nên ngồi trước giường may chohắnmộtbộ thường phục.

Phó Vân Khải thấy nàngđangnhìn mìnhthìgãi đầu, cười hề hề.

Mọi người chắp tay từ biệt rồi mỗi ngườimộtngả.

Đương nhiên vẫn phải giữ chừng mực, tự tin thoải mái và tự cao tự mãn chỉ cách nhaumộtlằn ranh.

Như có thể nghe được tiếnghắnđangchửi thầm trong bụng, Phó Vânanhnhếch môi, trong mắthiệnlên ý cười sâu xa, "Cửu ca, viết haykhôngviết?"

Nàng còn nhớ như in hình ảnh củamộtthiếu niên áo gấm trầm mặc ítnói, sống lưng thẳng tắp, im lặng đứng ở phía sau bà nội kiên nhẫn lắng nghe người lớnnóichuyện.

Nhưng Hoắc Minh Cẩm ở tận kinh sư xa xôi, nàng ở phủ Võ Xương, hơn nữa người ấy giờđãlà Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ cao cao tại tại, nàng chỉ làmộtngười dân bình thường, khi nào mới có thể tìm được cơ hội đây?

Đám người bước ra ngoài.

Nghe đến đó, khóe miệng Phó Vânanhhơi cong lên, cười ảm đạm.

...

Editor: Đó, làm nhanh như thế vì chương này có nam chính bay qua. Haizzz, chuyện hồinhỏkhôngphải chịkhôngnhớ, làanhnghĩ thế thôi. Ở phủ Định Quốc Công chị cũngkhôngcố tình xưng hô lạnh nhạt vớianh, chỉ vì chị cũng nghĩanhquên rồi. Kiếp trước hai người này đúng là bỏ lỡ nhaumộttrăm lần. Khổ, truyện được tác giả đánh dấu là thanh mai trúc mã mà đọc mòn mắt có mấy đoạn thôi.

Triệu Thúc Uyển dẩu mỏ, cố ý làm như vô tình liếc nhìn Phó Vânanh, dường như lạikhôngmuốnđinữa, Triệu bát lang giậtnhẹống tay áo nàng ta thúc giục, nàng ta đành hậm hực ra về.

Hoắc Minh Cẩm ép Hoàng hậu thoái vị, thứ nhất là lấy lòng Hoàng đế, thứ hai là khiến Tôn Quý Phi phải mang ân, quan trọng nhất làđãloại bỏ được tai mắt của Thẩm Giới Khê ở hậu cung.

Quả nhiên là như thế, dựa vào thủ đoạn của Thôi Nam Hiên, dù có bị bãi quan,hắncũng phải đòi lại đượcmộtthứ gì đó. Mặc dù bị đuổi ra khỏi kinh sưmộtcách tức tưởi,hắnvẫnkhôngquên tạo thế cho mình, chỉ bằng cái tiếng phản đối lập Tôn thị làm hậu nên bị bãi quan, danh tiếng củahắntrong lòng các sĩ tử lại tăng lênmộtbậc.

Đừng thấy các vị các lão già dặn cẩn trọng như thế mà cho rằng họ đứng ngoài việc này, họ cũng ngầm để ý, tự so sánh mình và các đồng liêu xem ai xấu ai đẹp.

Đám học sinh thay nhau thăm hỏi, thái độ cung kính.

Trong lòng mọi người thầm than thở, lần này nếu làm Diêu học đài tức quá có mệnh hệ gì, người Diêu gia hẳnsẽkhôngbắt bọn họ đền mạng chứ?

Lúc làm bài, nàng thựcsựđãlàm như những lờinóivới Triệu Kỳ hôm đó, "cố gắng hết sức", nàngkhôngsợ mình thểhiệnhết khả năngsẽrước lấysựghen ghét đố kỵ của người khác. Là thiếu niên, chắc chắn phải có khí phách thiếu niên.

Phó Vânanhyêucầuhắnngày nào cũng phải luyện viết văn, văn viết ra dù tốt haykhôngthìkết cấu cũng phải hoàn chỉnh. Đến tối, nàng đọc lại bài vănhắnviết, đọc kỹ từng câu từng đoạn, tìm lỗi sai, chỗ thiếu, giảng giải chohắnnghe rồi bắthắnsửa lại lần nữa, sửa tới khi nàng vừa lòng mới thôi, sau đó lại làm bài khác.

Trong màn đêm,khôngnhìnrõđược bóng hoa thắm liễu xanh trong vườn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những nhành hoa bên yên lặng dựa vào vách tường.

Từmộttiểu thư được nuông chiều, chẳng phải làm lụng gì trở thànhmộtcôcon dâu Thôi gia biết nhóm lửa nấu canhmộtcách thuần thục.

Phương Tuế xắn cao tay áo, mài mực bên cạnh.

Phó Vânanhkhôngquan tâm tớihắn, tách khỏi đám người, tìm lão bộc Diêu gia, "đãmời vị thầy thuốc nào xem mạch cho Diêu ông chưa?"

Triệu sư gia hoàn toàn tin tưởng, cảm thấy nàng có thể đạt hạng nhất. Nàngkhôngchỉ chuẩn bị kĩ càng cho kỳ thi, tuổi cònnhỏhơn Tô Đồng, Triệu Kỳ, vẻ ngoài thanh nhã tuấn tú cũng làmộtưu thế lớn.

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cũng cong lên.

"Hoắc Minh Cẩm vốn làmộttướng quân trẻ tuổi, ông tổ của Hoắc gia làmộttrong những khai quốc công thần, cả nhà trung liệt, là thế gia lâu đời, đáng tiếc người này mất tíchtrênbiển mấy năm, tới khi trở vềthìtính tình hoàn toàn thay đổi,khôngngờ lại cam lòng trở thành nanh vuốt..." Ông ta thở dài, lắc đầu,nóitiếp, "Lần này, chuyện Hoàng hậu bị buộc phải dâng thư xin phế hậu chính là bút tích củahắn."

"Có chắc chắn được hạng nhấtkhông?"

Dù sao cũng chỉ mất mấy năm mà thôi.

Mấy người Trần Quỳ vừa bước chân tới cửa quay lại nhìn nhau, vàokhôngđược,khôngvào cũngkhôngxong.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Minh Cẩm tận mắt nhìn thấy xác c·h·ế·t của cha và cácanhmình bị kẻ địch phóng ngựa giày xéo. Thiếu niên hừng hực khí thế mà phải nhìn thấy chaanhmình c·h·ế·t thảmtrênchiến trường, còn phải chịu nỗi nhục này, ai mà chịu thấu?

Lần gặp gỡ tình cờ ở phủ Định Quốc Công năm ấy chính là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm. Sau nàykhônggặp lại lần nào nữa.

Diêu Văn Đạt tức giận phát điên.

Mấy người Trần Quỳđangchần chừkhôngdám bước lênthìPhạm tri phủđãtới bên cạnh Thôi Nam Hiên,thìthầm gì đó vào taihắn.

Hoắc Minh Cẩm đứng trong đình, gậy đánh bóng khựng lại, từ xa nhìn nàngmộtcái, khe khẽ lên tiếng trả lời.

Phó Vânanhkhẽ hỏi: "Thầy ơi, kinh sư bên kia gần đây có chuyện đạisựgì thế?"

Ngụy gia tuy có truyền thống thư hương nhưng so với thế gia lâu đời như Hoắc giathìcũng chỉ tầm thường mà thôi. Hai nhà tính đủ loại dây mơ rễ má cũng được coi là họ hàng thân thích, nhưng Phó Vânanhnào dám mở miệng nhận thân, cũng bắt chước mọi người gọi lão phu nhân.

Đây cũng làmộtyếu tố để có đượcsựthiên vị từ sơn trưởng và các vị chủ giảng.

Từ đó về sau, Hoắc Minh Cẩm gánh váctrênvai toàn bộ cơ nghiệp của Hoắc thị, xông vào thảo thuyên cho tới khi có thể báo thù rửa hận cho cha và cácanhmới trở lại kinh thành.

Phó Vânanhnhỏtuổi nhất nhưng lại có khí độ điềm tĩnh vì thế chiếm ưu thế rất lớn.

Phó Vânanhkhôngdám ngẩng đầu, thấy Hoắc Minh Cẩm tới gần, khẽ nhìn xuống, gọi hai tiếng biểu ca.

Lúc đó nàng nào hiểu được, con người đềusẽthay đổi.

Diêu Văn Đạt ốm đau liên miên, trước khiđi, Phó Vân Chươngđãlệnh cho tôi tớ thường xuyên giúp đỡ Diêu gia mua tất cả củi gạo mắm muối và nhu yếu phẩm. Diêu Văn Đạtkhôngnhận đồ biếu xén nhưngmộtkhi trong lòng ông tađãnhận định y là học sinh của mình, ông tasẽkhôngkhách khí với y. Phó Vânanhcũng được Phó Vân Chương dặn dò, sau khi chuyển tới phủ Võ Xương, dù chưa đích thân tới nhà nhưng thi thoảng vẫn sai tôi tớ qua đây thăm hỏi. Lão bộc Diêu gia biết nàng là em họ của Phó Vân Chương nên lấy làm cảm kích.

Hai nhà Ngụy - Hoắc thân thiết đượcmộtthời gian.

Khi nàng viết thưkhôngthích có người đứng bên cạnh, dù nàng biết Phương Tuếkhôngbiết chữ.

Giờ người vốn được cho làđitrêncon đường rộng thênh thang, có cơ hội trở thành phụ tá đắc lực cho Thẩm Giới Khê là Thám hoa Thôi Nam Hiên cũng bị thời thế xô ngã, bị bãi quan về quê.

Triệu sư gia nhướn mày, đặt ly trà xuống, "Muốnnóichuyện đạisựà, đơn giản là tin tức trong hoàng thành. Hoàng hậu dâng thư tự xin phế hậu, chuyển vào đạo quan tu đạo, Hoàng thượng chấp thuận, muốn nhân cơ hội này sắc phong Quý Phi được sủng ái là hậu, các đại thần nhất trí phản đối. Còn cómộtchuyện nữa, Lễ Bộ thị lang Thôi Nam Hiên làm Hoàng thượng tức giận nên bị bãi quan, vị quan nhân tuấn tú mà các ngươi nhìn thấy trong nhà Diêu lão chính làhắn."

"Tới rồithìvàođi!"

Cuối cùng viết đếnmộtchữ "Hoắc", ngòi bút chợt ngừng lại.

Triệu sư gia vuốt râu mỉm cười, uốngmộtngụm trà, "Ngươi cũngkhôngnên đánh giá thấp bản thân, nếu thi thơ phú hoặc cổ văn, ngươithậtsựkhôngbằng Triệu Kỳ, Tô Đồng. Nhưng thi nhiếp kinh, làm văn lại đều là thế mạnh của ngươi. Hơn nữa nửa tháng nay takhôngngại khókhôngngại khổ dạy dỗ ngươi như thế, ngươi nhất địnhsẽđứng trong mười người đầu tiên."

Chính là do Hoắc Minh Cẩm đuổi g·i·ế·t Từ Duyên Tông, Phó Vânanhmới nghĩ mãikhôngra Hoắc Minh Cẩm rốt cuộcđangmuốn làm cái gì.

Nàng còn nhớ ngày hôm đó, sau khi tính điểm, Hoắc Minh Cẩm đạt số điểm cao nhất, toàn thắng.

Khoa cử đương nhiên vẫn là quan trọng nhất đối với các sĩ tử nhưngsựcoi trọng vẻ bề ngoài trong phần đông sĩ tử cũng ít nhiều ảnh hưởng tới trường học, thư viện.

Triệu sư gia mỉm cười nhìn haianhemnóichuyện, nhìn theo bóng Phó Vân Khảiđira ngoài rồi lại thấy Phó Vânanhra đóng cửa sổ, "Muốn hỏi cái gì nào?"

Triệu sư gia tuy là chú họ kiêm thầy dạy vỡ lòng cho vợ của Thẩm Giới Khê nhưng cũngkhônglui tới với Thẩm gia, hơn nữa cũngkhôngthích cảnh Thẩm Giới Khê vì muốn nắm toàn bộ quyền lực trong tay mình màkhôngtiếc tay vu hãm những người đối lập, đẩy bọn họ vào chỗ c·h·ế·t.

Phó Vânanhkhôngnóilời nào.

Thôi Nam Hiên hơi cau mày, ánh mắtnhẹnhàng quét qua mấy người Trần Quỳ vẫnđangháo hức chờ mong, xoay người bước xuống cầu đá. Mấy người ăn mặc có vẻ như là tôi tớkhôngbiết từ góc nào chui ra lũ lượtđitheohắnđira ngoài.

Ngày gặp lại, Hoắc Minh Cẩm cứu nàng, nàng lạikhôngnhận ra người xưa.

...

"Ặc!" Phó Vân Khải kêu lênmộttiếng kì quái, tiến tới cạnh Phó Vânanh, "Tiểu thư Triệu gia đanh đá quá thể!anhtỷ nhi, về sau muội cẩn thậnmộtchút, nàng ta toàn lườm muội." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sứ giả từ các nước phụ thuộc tới dâng cống phẩm, nhìn thấy các vị đại thần trong Nội Cáctrêntriều đình, bị phong thái của họ làm cho mất hồn, ngây ra như phỗng, quên sạch sành sanh mấy từ tiếng phổ thông mới học,khôngnóinên lời, sau khi về nước đành dâng tấu để biểu đạt tâm tình. Các sĩ tử cho rằng đó là việc phong nhã.

Triệu Thúc Uyển nhíu màynói: "Biểu huynh vừa thấy Thôi thị langđãquên béng muội với bát ca rồi còn đâu, muội về thế nào được? Ban đầu bảo địnhđitiệm bồi tranh mua lụa Nga Khê, bức tranh của đườngcôcôcần được bồi, biểu huynhnóimuốn đích thân chọn mẫu lụa cho đườngcôcô, huynh ấykhôngở đây, muội với bát cakhôngdám tự quyết định."

Lão phu nhân rất ôn hòa,nhẹnhàng kéo tay nàng, dịu dàngnóichút chuyện phiếm trong nhà, rồi quay đầu lại liếc nhìn Hoắc Minh Cẩmmộtcái, cườinói: "Qua đây gặp biểu muội của conđi."

Thanhâmôn hòa,âmsắc trong trẻo,khôngồm ồm như những thiếu niên khác.

Bởi vậy những học sinh tài hoa xuất chúng như Triệu Kỳ, Tô Đồngkhôngcó đất dụng võ ở kỳ thi nhập học này, bởi vì đáp án của mọi người đềukhôngkhác nhau là mấy, đơn giản chỉ so trí nhớ ai tốt hơn ai mà thôi.

Giữ vật ấy lại, sau này mới có cái cớ để tìm Hoắc Minh Cẩm.

Trần Quỳkhôngdám tỏ vẻkhôngtán đồng, đànhđivào.

Chương 61: Phế hậu

Dựa theo số điểm chênh lệchsẽcó tiền thưởng, Hoắc Minh Cẩm chiến thắng nhưngkhônglấy đồng nào, đưa toàn bộ tiền thưởng cho Phó Vânanh.

Mấy ngày vừa rồi, để chuẩn bị cho kì thi nhập học, ngày nàohắncũng thức khuya dậy sớm, nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu nàng đề ra, giờđãthi xong, chẳng lẽ vẫn phải tiếp tục sao?

Phó Vân Khải nghẹn lời nhìn ông ta trân trối, người toát mồ hôi lạnh, nhận ra Triệu sư giakhôngphảiđanghỏi mìnhthìliếc trộm Phó Vânanhmộtcái.

Mãi tới khi bọn họđithẳng ra phía cổng chính của Diêu gia, đám học sinh vẫn còn ngây người nhìn theo.

Dường như cũngkhôngghét cách xưng hô này.

Triệu sư gia, ngườiđangngang nhiên chọc giận người bệnh, nghe thấy tiếng đám học sinhthìthầm bên ngoài, quay đầu vẫy tay với Trần Quỳ.

Hơn nữa, Phó Vânanhviết chữ đẹp, còn có thần.

Ngày hôm đó tiết trời nóng ẩm, Hoắc Minh Cẩm đứng cạnh núi giảnóichuyện với thế tử của Định Quốc Công, dáng người cao lớn, mặt lạnh như băng, thân mặcmộtbộ áo bào xanh thẫm, đai lưng xanh nhạt, chânđiủng da, cử chỉ điệu bộđãkhôngcòn bóng dáng của thiếu niên hiền hòa ítnóithuở nào.

Có lẽ nàng nên đích thân gặp Hoắc Minh Cẩmmộtlần mới có thể xác định được mục đích của Hoắc Minh Cẩm là gì, xem huynh ấy rốt cuộcđãthay đổi bao nhiêu.

Ông ta ngừng lạimộtchút, khom lưngnói: "Vị Thôi đại nhân khi nãy bị bãi quan rồi, Thôi đại nhân vốn là thị lang lão gia, mũ quan thế mànóilột cái là lột luôn. Làm quan ấy mà, cũngkhôngdễ làm."

Có hậu bối ở đây, thần sắc Diêu Văn Đạt cũng thả lỏng đôi chút,nóimấy câu với Trần Quỳ rồikhônghiểu sao lạikhôngmuốn gặp nữa, xua tay bảo bọn họđira ngoài.

"Miếng ngọc bội hình cá nhờ huynh giữ, nếu..."

Đề thi nhập học dễ hơn so với đề thi đồng sinh, đơn giản là dựa vào khả năng ghi nhớ và áp dụng quy tắc, những câu cần tới khả năng văn chương thựcsựcũngkhôngnhiều.

Miếng ngọc bội màu xanh đậm hình con cá kiađãđược giao cho Phó Vân Chương, vốn định nhờ y đưa lại cho Hoắc Minh Cẩm.

Gió hiu hiu thổi, bóng cây đu đưa, như thể bóng dáng phong lưu ưu nhã vừa rồi chỉ là ảo giác trong phút chốc của bọn họ.

Theo nguyên tắc, người nhà Hoàng hậusẽđược phong tước hầu. Triều đại này, hậu phi của hoàng tộc đa phần xuất thân bình dân, người nhà mẹ đẻ Hoàng hậu là người nghèo ba bốn đời, tự dưng phất lên, vênh váo đắc ý, đương nhiênkhôngtránh khỏi làm mấy chuyện ngu xuẩn. Hoắc Minh Cẩm thân là Chỉ Huy Sứ, quản lý chuyện tuần tra truy bắt, lấy người nhà Hoàng hậu ra uy h**p Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn bảo vệ người nhà nênkhôngthểkhôngchủ động rút khỏi vị trí Hoàng hậu.

hắnđãtính cả rồi, ngày mai tới chỗ Tô Đồng thuê nhà tìm Tô Đồng rồi hai ngườiđichơi với nhaumộtngày...anhtỷ nhi rốt cuộc là do thần thánh phương nào đầu thai thành,đãthông minh hơn bọn họthìthôi, lại còn cần cù như thế!

Lão bộc trả lời: "Cảm ơn tiểu tướng côngđãquan tâm, nhờ có phúc của lệnh huynh, hôm qua Trương đạo trưởngđãđích thân đến đây bắt mạch cho lão gia nhà chúng ta, để lại đơn thuốc, hôm nayđãbốc thuốc rồi, lão gia uống hai thang, sắc mặt khá hơn mấy ngày trước nhiều."

Sau này trở lại huyện Hoàng Châu, Phó tứ lão gia từ từ hỏi thăm về vị quan lớn họ Hoắc trong Cẩm Y Vệ. Hoắc Minh Cẩm năm xưa từng nhiều lần dẫn quân xuất chinh, danh tiếnganhhùngkhôngaikhôngbiết, ngay cả những người phụ nữ trong khuê phòng như Lư thị còn biết tới người này. Phó tứ lão giakhôngtốn mấy công sứcđãbiết được người đứng đầu Cẩm Y Vệhiệngiờ là Hoắc tướng quân năm xưa.

Nàng cảm tạ Hoắc Minh Cẩm rồi hoàn lại tiền vừa bị thua cho cácanh, tiền ai trả về cho người ấy.

Các chị họnóitrênmặt huynh ấy có sẹo, g·i·ế·t người như ma, bàn tay còn to hơn mặt chậu sành, mắt trừng lên làm người ta sợ phát khóc.

Phó Vân Khải hơi sửng sốt, "anhtỷ nhi, hôm nay cũng phải viết bài giải đề nữa sao?"

Bóng đêm đặc quánh, vô số đom đómđangbay lượn trong sân, phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt mông lung, như thể sao trời lạc xuống nhân thế.

Nghĩ đến đây, Phó Vânanhđặt bút xuống, ngồi bất động trước ngọn đèn dầu lay động, khẽ mỉm cười.

Triệu Kỳkhôngđồng ý với việc Triệu Thúc Uyển tự tiện làm theo ý mình, kéo nàng ta sangmộtbên, khuyên nàng ta trở về: "Giữamộtđống đàn ông con trai, muội là congáiở đây là gì? Cẩn thận đấy, thể nào đườngcôcôcũng mắng muội cho mà xem!cômẫu nghiêm khắc, quy củ, muộiđãtheocômẫu học vẽthìhọc hành cho tử tế, đừng tưởng cứ như ở nhà, ai cũng phải nhường nhịn muội!"

Dù thế nàođinữa, đầu tiên phải ngăn cản Phó Vân Chương trả lại miếng ngọc bội hình con cá.

"khôngphải con tự hạ thấp mình, những chuyện liên quan đến học vấn, từ trước đến nay khó có thể dự đoán được." Phó Vânanhbình tĩnhnói.

Huynh ấy cũng chưa chắcđãnhớ chuyện lúcnhỏ.

Nhớ kỹ lại, kiếp trước, sau khi nàng thành thân hình nhưkhônggặp ngườianhhọ xa này lần nào nữa, nhưng đại khái là do những ấn tượng về những lần gặp gỡ thuởnhỏđãkhắc sâu trong lòng nên nàng vẫn nhớrõdiện mạo của người này.

Đại tài tử mà gặp phải bài thi nhiếp kinhthìtài năng văn chương cũngkhôngdùng nổi.

Triệu sư gia ngồi trước giường bệnh dùng trà,khôngngẩng đầu lên, nghemộtcâu, đápmộtcâu, thanhâmnhư chuông, tròn vànhrõchữ.

Ánh sángtrênbàn mờ mịt, nàng cầm cây kéo bạc cắt hoa đèn, trước bàn sáng sủa thêm vài phần.

Vài năm sau gặp lại, Phó Vânanhsuýt nữakhôngnhận ra Hoắc Minh Cẩm.

Nàng bình tĩnh lại, đặt bút viết tiếp.

Thẩm Giới Khê có quan hệ tốt vớianhem của Hoàng hậu. Hoàng hậukhôngcósựsủng ái của Hoàng đế mà vẫn giữ được vị trí của mình,khôngthể nàokhôngliên quan tớisựủng hộ sau lưng của Thẩm Giới Khê.

Dựa vào chiếc gối mềm phía sau, Diên Văn Đạt thở hồng hộc như trâu, mặt mũi trắng bệch, chỉ vào Triệu sư gia thều thào gì đó,khôngcần nghe cũng biết chắc chắn chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

Cục diện chốn quan trường thay đổi trong nháy mắt, như dong thuyềntrênbiển,mộtkhắc trước vẫn là sóng yên biển lặng, thuận buồm xuôi gió, lát sauđãlà sóng to gió lớn, thuyền đắm người c·h·ế·t.

Hoắc Minh Cẩm nào đâu lấy lòng Hoàng đế chẳng vì mục đích gì. Từ khi trở về ngày ấy, Hoắc Minh Cẩm cắt đứt với người nhà, g·i·ế·t tuần phủ Chiết Giang, tiếp nhận chức vụ Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, công khai đối nghịch với Thẩm Giới Khê.

Phó Vânanhmặt mày hơi biến sắc.

Câu hỏi vụt qua trong đầu nàng nhưng động tác viết nơi tay vẫnkhôngdừng lại, thư nhanh chóng được viết xong.

...

Tiến sĩ thi đỗ năm ấy tảnđikhắp nơi,khôngcó ai có tiếng tăm gì, có ngườiđãchết, có người về quê, xa lánh thếsự, có người bị đả kích vẫn chưa gượng dậy nổi.

Phó Vânanhngẩn người ramộtlát, sợ bị mẹ trách mắng, vội vàng lùi về phía sau bình phong.

Phó Vânanhđãnghe Phó Vân Chương và Khổng tú tài ngầm bàn luận về chuyện này, bọn họ suy đoán chuyện Hoắc Minh Cẩm gặp nạntrênbiển có thể liên quan tới rất nhiều người.

Ba người đứng đầu khoa thi năm Đồng An thứ hai mươi, Trạng nguyên Diêu Văn Đạt bị đẩy ra khỏi Hàn Lâm Viện, mang cái danh Đề đốc Học chính nhưng lại bị Thẩm gia ngáng chân liên tục,khôngthể tham gia vào quản lý việc học hành thi cử ở đất Hồ Quảng. Con đường làm quan của bảng nhãn còn khó khăn hơn,khôngbiếtđãlưu lạc phương nào.

Mọi việc Hoắc Minh Cẩm làm đều chứng minh giữa huynh ấy và Thẩm Giới Khê thùđãsâu như biển.

Triệu sư gia thở dài, dặn dò Phó Vânanh: "anhtỷ nhi à, mấy năm nay kinh sưkhôngđược yên bình, nhị ca người còntrênđường đến đó,khôngbiết nó thế nào rồi. Ngươi viết cho nómộtphong thư, bảo với nó hôm nay nhìn thấy Thôi Nam Hiên ở chỗ Diêu lão." Ông ta ngừng lạimộtchút, "thậttình ta cảm thấy Trọng Vănkhôngcầnđithi vội, bản thân nó cũngkhôngcó chí làm quan, đáng tiếc mẫu thân nó lại cứ mong con mình hóa rồng. Trong kinh tình hình rối loạn, Hoắc Minh Cẩm và Thẩm các lãođangđấu đến hồi sống c·h·ế·t, nó bước lên con đường làm quan sớm như vậy chưa chắcđãlà chuyện tốt, làm gì sơ sẩymộtchút là bị cuốn vào cuộc chiến giữa Nội Các và Cẩm Y Vệ..."

TừmộtThôi phu nhân dịu dàng nhã nhặn trở thànhmộtNgụy thị tâm lạnh như dao, quyết đoán tách khỏi nhà chồng.

Phó Vânanhhọc phần gốc rất vững, giỏi bắt chước, học thuộc, cấu tứkhôngbằng Tô Đồng, Triệu Kỳ nhưng khả năm nắm chắc đề bài, trình bày luận chứng, suy luận lại tốt hơn hai người kia. Hơn nữa nàng lại coi như "trưởng thành sớm", so với học sinh đồng lứa, nàng có tầm nhìn rộng hơn nhiều.

Cácanhnàng thua tâm phục khẩu phục.

Hình ảnh thiếu niên tuấn lãng đầu đội mũ sa, áo dài cuốn lại giắt vào đai lưng, tay áo xắn lênthậtcao đứng trước đình cầm tay cầm cây gậy đánh vào quả bóng trong trí nhớ của Phó Vânanhdường nhưđãbị chôn vùi trong những tháng năm bôn ba.

Phó Vânanhchần chừmộtchút.

...

Phó Vân Khải hoảng hốt, lập tức gật đầu lia lịa, "Huynh viết, huynh viết!"

hiệntại, nhờ có việc phế hậu, nàng đại khái có thể xác nhận hai điều: Hoắc Minh Cẩm muốn bắt Từ Duyên Tông và Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê đối đầu,khôngchếtkhôngngừng.

Trong lờinóicủa ông taẩnchứa nhiều cảm khái và thương tiếc.

"Thiếu gia, xong rồi ạ."

Phó Vânanhnhớ tớimộtchuyện, đẩyhắnra ngoài: "Cửu ca, huynhđithư phòng làm lại đề thi hôm nayđi."

Buột miệng thốt ra xong nàng mới ý thức được hai người họ chỉ là họ hàng xa, người kia còn là công tử phủ Quốc Công, có cảm giác mìnhđangthấy người sang bắt quàng làm họ, vội a lênmộttiếng.

Ánh mắt dừng lại ở chỗ nàng.

Phó Vânanhnhìn thẳng phía trước, lướt qua Triệu Kỳ và Triệu Thúc Uyển vẫnđangnóichuyện khe khẽ.

Chẳng hiểu vì sao về sau hai nhà thường qua lại.

Tuy rằng tâm hồn nàngkhôngphải là thiếu niên thựcsựnhưng đặt mình giữamộtđám thiếu niên bồng bột phấn chấn, nàngkhôngthểkhôngbị bọn họ ảnh hưởng.

Từ khi còn là hoàng tử, Hoàng thượngđãkhônghòa hợp với chính phi màyêuthíchmộtngười thị thiếp trong phủ là Tôn thị. Tôn thị sinh con trai cả cho ông ta, Hoàng hậu nhiều năm như thế vẫn chưa có con. Sau khi đăng cơ, Hoàng thượng liền muốn lập Tôn thị làm hậu luôn nhưng bị các đại đại thần lấy lý do Hoàng hậu là hoàng tử phi do tiên đế thân phong để ngăn cản. Mấy năm nay, vì việc phế hậu, Hoàng thượngđãphát sinh xung đột với triều thần rất nhiều lần, các đại thần rất có nguyên tắc, Hoàng thượng có thể lạm sát con cháu, huynh đệ nhưngkhôngthể phế hậu!

Nàng viếtmộtchút về tình hình gần đây, báo cho Phó Vân Chương nàng sắp vào học ở thư viện, kểmộtchút về bệnh tình của Diêu Văn Đạt, nhắc nhở y chú ý tình hình ở kinh sư...

Ngày Hoắc Minh Cẩm xuất chinh xuống phía nam chống giặc Oa, già trẻ lớn bé ở kinh sư đềuđitiễn.

Lời tác giả:

Nàng thấy khó xử, lúc này gặp lại Hoắc gia biểu huynhthìphảinóivới huynh ấy cái gì cho phải?

Triệu sư gia mỉm cười, cũngkhôngngạc nhiên khi nàng hỏi vấn đề này. Mấy ngày nay, ông ta cố tình bồi dưỡng nhận thức của nàng về những chuyện chốn quan trường, cũng là để chuẩn bị cho tương lai, nàngkhôngthể làm quan nhưng cần phải biết đại khái tình hình của triều đình, đề phòng sau này lại vô tình đắc tội thân thích của vị nào đó trong triều. Trong những người đọc sách, có nhiều người có quan hệ dây mơ rễ má với quan viên triều đình, gần nhưkhôngai thoát được. Đóng cửa đọc sách căn bản là để tham gia khoa cử, nếu thi đỗ, đạt được công danh mà vẫn có thể như trước kia,khôngđể ý đến chuyện bên ngoàithìkhôngcần làm quan nữa, nhân lúc còn chưa muộnthìvề nhà dạy trẻ quáchđicho rồi!

Họ đềuđãtrưởng thành,khôngthể nào cùng vui đùa như trước đây nữa rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Phế hậu