Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Công bố

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Công bố


Chỉ còn lại thứ nhất và thứ hai.

Dương Bình Trung rất quan tâm đến kết quả thi của Phó Vânanh. Hôm nay, thừa dịp ông giàđangđắm chìm trong vòng tay của mỹ nhân,hắnkéo theomộtđám tôi tớ tùy tùng sang tìm "y". Nào ngờ "y"đãra ngoài rồi,hắncố gắng đợi thêm được nửa canh giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhđidưới tán cây, trong tay cầmmộthộp sơn mài trạm trổ tinh vi, bên trong có sáu ngăn đựng hoa quả tươi, quýt ngọt và củ ấu tươi phủ Hàng Châu, quả bình bà Bắc Trực Lệ, lê trắng Sơn Đông, táo phủ Ứng Thiên và hồng vàng đặc sản địa phương.

Phương Tuế đưa cho nàng bàn chải và bột đánh răng, nàng đứng dưới tán hoa quế đánh răng s·ú·c miệng.

Triệu sư gia cắn hạt dẻ lộc cộc, lơ đãng trả lời: "Ta cũngkhôngbiết."

Chỉ còn lại bốn người đứng đầu là chưa công bố, Phó Vânanhhơi nhíu mày.

Đọc được vài trangđãnghe thấy tiếng lạch cạch bên cạnh,khôngbiết Phó Vân Khảiđanglàm cái gì, chạy vèomộtcái ra ngoài hành lang, lúc sauđãthấy chạy về.

Phó Vânanhnghe đến đó, thực ra còn thấy phục Phó Viện.

Các vị tiên sinh đều là người phong nhã, thấy nàng sắp xếp hợp lý như thế liền lên tiếng khen ngợi.

"Cổ văn quan chỉ": Tài liệu ôn thi được soạn thời nhà Thanh

Ngụy Tuyển Liêm làm quan ở Hàn Lâm Viện, con cháu Ngụy gia tuykhôngphải tài năng xuất chúng nhưng chỉ cần cù học tập vài năm, nhất định có thể dễ dàng thi đỗ kỳ thi đồng sinh.

Phó Vânanhkhônggiải thích nhiều.

Lúc công bố đến hạng thứ năm, Viên Tam đứng trước tường, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, sau đó chỉ thẳng vào mặt Chu Đại Lang, khẽ chửi mắng mấy câu đầy khiêu khích.

Phó tứ lão gia là người có lòng, thấy tình hình lộn xộn chẳng ra sao, đưa mắt ra hiệu với Vương thúc.

Ngựa đắt tiền,khôngphù hợp với việcđiđường núi, nuôi nấng lại phức tạp, nhà bình thườngkhôngchịu nổi chi phí,đira ngoài thường cưỡi la cưỡi lừa. Chỉ có những công tử nhà giàu có thích phô trương mới hay rủ nhau phóng ngựa dạo chơi. Thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ, cưỡi con ngựa cao lớn, tay cần roi quất ngựa, uy phong biết bao!

Mấy gã tùy tùy đứng bên cạnh trầm trồ khen ngợi.

Nàng ta ngốc nghếch, kích độngkhôngmàng hậu quả, tự làm tự chịu... Nhưng nếu như trước đây Phó tam lão gia cho nàng ta cơ hội để lựa chọn,khôngép nàng ta lấy chồng, nàng ta chắc gìđãbí quá hóa liều như thế.

Tiểu nhị thưa vâng,đangđịnhđi, Phó Vânanhbỗng lên tiếng, "Đợiđã."

Cuối cùng Phó tứ lão gia dứt khoát giao việc nuôi ngựa cho lão bộc ở hậu viện, lão bộc có gìkhônghiểu có thể tìm Hàn thị để hỏi, còn cái chuyện Hàn thịnóibàsẽtự tay chăm sóc cho hai con ngựa, ông làm nhưkhôngnghe thấy gì.

"Thằng bé chưa phải học sinh thư viện, ra vào khu phía bắc cũngkhôngcoi như làm trái quy định, thế cũngkhôngđược à?"

Phó Viện đúng là có dũng khí, nhưng từnhỏnàng ta được cha mẹ nuôi dưỡng, chu cấp đầy đủ, ra khỏi Phó giasẽkhôngthể tự nuôi sống chính mình, trước đó tình cảm của nàng ta chưa từng được Tô Đồng đáp lại, hơn nữa lại cònđãđính hôn, giờ lại bất cần như thế,khôngchỉ có người Phó giakhônghiểu đượcsựlựa chọn này của nàng ta mà ngay cả Tô Đồng có lẽ cũng trách nàng ta tự nhiên lại kéo mình vào vũng bùn.

Khu phía bắc này, các thầy chủ giảng mỗi người ởmộtviện, có vài chủ giảng đón cả người nhà vào ở, các viện chỉ cách nhau bởi hành lang và sân viện, trong viện có người quét dọn, đây chính làmộttrong những lý do khiến học sinhkhôngđược bước chân vào khu phía bắc, sợsẽgặp phải nữ quyến trong nhà chủ giảng.

Phó Vânanhkhôngtrả lời.

Mặt trời dần ngả về tây, thư phòng dần tối lại, Phó Vânanhbước ra ngoài hành lang, dựa vào lan can đọc sách nhưng lại bị Phó Vân Khảiđanghưng phấn kéo vào trong viện xem ngựa, đúng là dở khóc dở cười.

Tiểu nhị phân trần: "Cháuthậtsựkhôngtìm được mà..."

Đến tối, cả nhà cùng nhau ngồi ăn ở gian phụ trong chính đường.

Triệu sư gia chỉ lo uống rượu, Phó Vânanhcũngkhônglàm phiền ông ta, sai tôi tớ trảimộttấm thảm đỏ dưới gốc cây hoa quế, sắp trà bánh trái cây, bày hộp thức ăn, mỗi chỗ ngồi đặtmộtđôi đũa và rượu nóng.

Hàn thị múc cho Phó Vân Khải và Phó Vânanhmỗi ngườimộtbát canh gà, thúc giục hai đứa ăn nước canh xong còn phải ăn cả thịt gà nữa.

Phó Vân Khải thấy nàngkhôngtin, tự nhiên thấy hơi tủi thân, buông tay nàng ra,thìthầmmộtcâu như thế.

anhtỷ nhi sao lại cái gì cũng biết thế chứ!hắnsẽkhôngbao giờ dám coi thường nàng nữa!

Phó Vân Khải tuy mềm yếu, hay lo cái này sợ cái kia, xước damộtchútđãkêu gào ầm ĩ nhưng người trẻ tuổi có ai làkhôngthích ngựa, ngày hôm sauđãdậythậtsớm vì hưng phấn, bám theo Phó tứ lão gia đòi ông dạyhắncưỡi ngựa.

Phó tứ lão gia kể chuyện đại phòng xong, nhắc nhở Phó Vân Khải, "Sau này trước mặt Đồng ca nhi,khôngđược nhắc tới chuyện ở nhà, biết chưa?"

Có lẽ văn của nàng viết quá trực tiếp,khôngđủ hàm s·ú·c, sơn trưởngkhôngthích.

Phó Vân Khải trả lời: "Mới đọc hai chương..."

Thấy từ thứ bảy mươi đến bốn mươi mốtđãđược công bố mà vẫn chưa thấy hai cái tên Phó Vân Khải hoặc Phó Vân đâu, tiểu nhị lo lắng thấp thỏm, lấy tay lau mồ hôi.

Tìm thấythìlập tức tươi cười, cao giọng hoan hô.

Mặc cho Ôn Tuyết Thạch đứng bên cạnh lải nhải ám chỉsựbất mãn của mình, Triệu sư gia vẫnkhôngquan tâm, ngồi thảnh thơi uống rượu trong đình hóng gió.

hắnvừa dứt lời,mộthọc sinh từ trongđira, trong tay chỉ cầmmộttờ giấy đỏ.

"Làm phần sách luận, nên đọc "Đông lai bác nghị" và "Cổ văn quan chỉ". "Đông lai bác nghị"khônglưu truyền rộng rãi, cuốn này là muội tự tay chép lại, trong nhà chỉ cómộtcuốn này, Cửu ca đọcthậtcẩn thận, chắc chắnsẽthu được kiến thức."

Phó Vân Khải cứ tưởng mìnhđangmơ,đangngồitrênghế dài cũng bật dậy, đánh đổ ly tràtrênbàn, áo bào bị nước b*n r* ướtmộtmảng lớn, nước trà nóng bắn cả lên tay nóng rát,hắnkhôngquan tâm tới mu bàn tay đỏ lựng, túm chặt tiểu nhị hỏi lại, "Ta, chính khóa sinh á?"

Người làm cha mẹ trong thiên hạ âu cũng đều đáng thương như thế.

Ông gọimộtấm trànói: "Đồng ca nhi hôm naykhôngtới được, lát nữa phải nhớ thứ tự của cậu ta, khi nào trở về, tứ thúc tiện đường qua nhànóicho cậu ta."

Từ khi Lư thị quản lý việc trong nhà, thường xuyên giấu Đại Ngô thị, lén gửi đồ ăn đồ mặc cho chị chồng nhưng bên kia cũng chẳng đáp lệ lần nào.

Chuyện sạp bán ngôkhôngảnh hưởng mấy tới các thí sinh, họđangchăm chú nhìn tờ giấy đỏ dántrêntường, nôn nóng tìm kiếm tên mình.

Phó tứ lão giađilại trong thư phòng, vừa nhìn ngắm vừa trêu chọc nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Đại Lang cũng xung phong, "Thiếu gia, nô tài biết nuôi ngựa, về sau mỗi lần thiếu gia ra ngoài, nô tài lại dẫn ngựa cho thiếu gia."

Phó tứ lão gia tới từ sáng sớm,khôngmuốn đánh thức Phó Vânanh, lại xông thẳng vào phòng kéo cháu trai Phó Vân Khải ra khỏi chăn. Hai chú cháu ra ngoàiđidạomộtvòng, ăn đồ ăn sáng đặc sản của phủ Võ Xương rồi mang về mấy lồng bánh bao, bánh quẩy, bánh nướng nhân măng thịt và tào phớ đậu đỏ về cho Phó Vânanhăn sáng.

Phó Vânanhngẩng đầu, nhìn theo ánh mắthắn, thiếu niênđangbênh vực kẻ yếu kiarõràng là thí sinh phủ Tr**ng S* từng bị học sinh thư viện ngăn lại trong buổi thi hôm trước, mày rậm mắt to, mặt mày hung hãn.

Lần này, mọi người đều ấn tượng với Viên Tam.

Sáng còn lạnh, có người nhân dịp này bàymộtsạp bán ngô nướng trước tường thư viện, ngô nướng chín nục tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Những nhà có khả năng cho con cháu vào thư viện học hành đa phần có gia cảnhkhôngtệ, chờ lâu cũng thấy đói bụng, lấy mấy đồng tiền ra muamộtbắp ngô nướng, người khác thấy thế cũng thèm thành ra sạp ngô nướng rất đắt hàng.

Phó giảng Ngô Đồng Hạc trước khi ra về còn nhìn nàng chăm chú hồi lâu, mỉm cườinói: "Quả nhiên đúng như lời đồn,mộtbé trai văn nhã tuấn tú, thảo nào..."

Bị đả kích như thế, cả ngày sau đóhắnỉu xìu như cà tím phơi sương.

Phó Vânanhcười nhạt, giẫm lên ghế trúc Vương Đại Lang vừa mang đến, ngồi lên lưng ngựa, phấtnhẹroi, giục ngựa chạymộtvòng lớn quanh Phó Vân Khải, động tác tiêu sái tự nhiên, liền mạch lưu loát.

Ở cửa thư viện, Trần Quỳ cầmmộttờ giấy đỏđira, phía sau là mấy học sinh trẻ tuổi.

"Huynh hiểu rồi, huynh nhất địnhsẽhọcthậttốt!"

...

Congáinhà mình được nuông chiều từ bé đến lớn,mộtkhiđãgả làm vợ người ta, trở thành gì-đó thị, mọi việc đều phải nghe theo lời chồng, người nhà mẹ đẻkhôngthể can thiệp vào. Phải nhàkhôngthươngyêucongáithìchẳng sao, cũng chỉ coi congáinhư bát nước đổđimà thôi. Còn những nhà ít người như Phó gia, nhà có đứa congáiliền rất mựcyêuthương, chỉ sợ congáiở nhà chồng bị người ta bắt nạt, trước khi đính hôn phải đắn đo lựa chọn, hao tâm tổn trí để chongáicó thể gả vào nhà tử tế, tương lai chịu ít vất vả.

sựồn ào xung quanh kéo Phó Vânanhra khỏi những suy tư, cúi đầu nhìn lá trà đọng lại trong ly trà, lẩm nhẩm lại chương sách mới đọc sáng nay.

Khi mới thành thân, Thôi Nam Hiên vẫn chưa đỗ thám hoa, kiếp trước Phó Vânanhở bênhắn, cùnghắnđọc sách, nhìnhắntừng bước đỗ đạt...

"Muội để trong phòng cho thơm."

"Sao lại gầyđinhiều thế này?"

thậtra nàng rất thích lừa.

Phó tứ lão gia lườmhắnmộtcái, cốc đầuhắn, "Thân thể con quá yếu đuối rồi đấy, hôm sau con họcanhtỷ nhi rồi hai đứa luyện quyền với nhauđi, ở thư viện các conkhôngphải làsẽphải học cưỡi ngựa bắn cung sao? Con mau tập luyện cho tử tế,khôngcó khi còn bị bạn học chê cười đấy."

Phó tứ lão gia mặtkhôngđổi sắc, "Biết rồi,đixem tiếpđi."

Chẳng mấy chốcđãtới ngày Giang Thành thư viện công bố thứ hạng thí sinh.

Người phải chu cấp nuôi dưỡng cho cả gia đình đến nỗi trong túi thường xuyên thiếu tiền tiêu như Ôn Tuyết Thạch sắp bùng nổ.

Tiểu nhị nhìn quamộtcáiđãthấy ngaymộtcái tên quen thuộc, sửng sốt, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu đều ngập trong vui sướng, cười tươi như hoa, "Thiếu gia còn là chính khóa sinh cơ này!"

Ôn Tuyết Thành nghe thư đồngnóiPhó Vânanhcòn chuẩn bị bánh trái hoa quả mang tới cho nữ quyến trong nhà các vị tiên sinh, hừmộttiếng,khônglàu bàu nữa.

Phó Vânanhđọc vèomộtcáiđãxong, chỉ vào trang giấy vàng, "Phá đề còn nông quá, vế thứ hai của hậu cổ còn chưa hoàn chỉnh. Cửu ca, cuốn "Đông lai bác nghị" muội đưa cho huynh, huynh đọc đến đâu rồi?"

Phó Vânanhcúi đầu mở cuốn "Đông Pha chí lâm".

Theo phong tục địa phương, khi đính hôn, mẹ chồngsẽtới nhàgáixem mặt con dâu tương lai, hôm đó tiểu nương tửsẽphải trang điểm xinh đẹp nghênh đón mẹ chồng, mẹ chồng nàng dâu tặng lễ vật cho nhau, khen ngợi lẫn nhaumộtphen, như thế mới coi như chính thức quyết định việc hôn nhân.

hắnủ rũ chạy tới tìm Vương thúc, "Thế nàythìtrả lời quan nhân thế nào đây?"

Biển người tràn ra cả trước tường thư viện, chen chúc, chật như nêm cối.

Hai canh giờ sau, Phó tứ lão gia thân khoác áo khoác ngắn tay mỏng màu vàng sẫm, tay nắm hai con ngựa to khỏe về phố Cống Viện, "Nhìn xem, tứ thúc vừa ra ngoại thành mua cho hai đứa này! May mà đến sớm, chợ ngựa vừa mới mở, chọn được hai con ngựa tốt, người bán ngựa cònnóilà đưa từ Cam Châu tới."

đanglúc mọi người rối cả lênkhôngbiết làm thế nàothìtrong đám người bỗng vọng raâmthanh kì quái,mộtthiếu niên khỏe mạnh khôi ngôđãnắm lấy bả vai củamộtngười đàn ông trung niênđangnghiến răng tức tối, đẩy ra khỏi đám người, "Nè, chính là ông ta!"

Phó Vân Khải hét to chạy từ sau thân cây ra, "anhtỷ nhi, tứ thúc tới rồi!"

"Cửu ca, muội học xong rồi.khôngcần làm phiền huynh."

Hàn thị vừa phe phẩy chiếc quạt hương bồ đuổi muỗi vừanói.

"Còn chưa định ngày,mộtngười chú trong tộc của Hoàng tiểu quan nhân mới qua đời, vẫnđanggiữ đạo hiếu, chắc phải đợi tới tầm tháng mườimột."

khôngtìm đượcthìsắc mặt trầm xuống, cố gắngkhôngtỏ ra thất vọng đểkhôngbị người khác cười nhạo.

Phó tứ lão gia bật cười, tuy rằng ôngđãlớn tuổi, vốnkhôngnên giận dỗi như trẻ con nhưng chỉ cần thấy người Chu gia mất mặt, ông cũngkhôngtự chủ được bật cười.

Lên Hoàng Hạc Lâu, dựa lan can ngắm cảnh nơi xa, sóng nước mênh mông, cảnh sắc hùng vĩ. Thương nhân và văn nhân vùng này đều thích tụ họp ở nơi đây để chia tay bạn bè, mở tiệc đãi khác, cho rằng đây là việc phong nhã.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương thúckhôngbiết chữ, đẩy tiểu nhị vào phía trong, "Chắc chắn là chú mày nhìn nhầm, chú mày tìm lại lần nữa xem.”

Trước thư viện náo loạn, các thí sinh đổ xô ra xem.

Tô Đồng nhất quyết đòi tới phủ Võ Xương học, Tô nương tử và Tô Diệukhôngmuốnđitheo, nghe người tanóithư việnsẽcho học sinh xuất sắc tiền đèn sách và hoa hồng nên mới bằng lòng theohắnđi.

Cứ tưởng Phó Vân Khải lười nhác ham chơi, chắc chỉ học được vài chữ, ai ngờ thiếu gia cũng nào kém ai!

Người ngồi xung quanh trong quán trà chắp tay chúc mừng Phó tứ lão gia, đỗ chính khóa sinh của Giang Thành thư viện cơ bản nghĩa làmộthai năm sau nhất định có thể đỗ tú tài rồi.

Phó tứ lão gia cười cảm ơn mọi người, mặt mày hớn hở, mắt sáng lấp lánh.

Phó Vânanhnhìn sanghắn, "Chúc mừng cửu ca."

Ánh mắt nóng bỏng.

Phó Vân Khải nằm ườntrênsậpkhôngchịu đứng lên, rên hừ hừ: "Tứ thúc,thậtmà, con mệt chếtđiđược ấy, tứ thúc cứ để con từ từ."

Nể mặt tào phớ đậu đỏ, Phó Vânanhkhôngnóigì, trở về phòng sửa soạn quần áo rồi ra gặp Phó tứ lão gia.

Các thí sinh chụm đầu ghé tai bàn bạc với nhau.

Trong nhà cómộtngười chị chồng chỉ quan tâm đến nhà chồng,khôngnhận nhà mẹ đẻ như thế, Phó tứ lão gia và Lư thịkhôngdám để Phó Nguyệt gả xa,khôngphải lo nàngkhônghiếu thuận mà sợ xa cách như thế, nếu nàng bị nhà chồng chèn ép cũngkhôngai giúp đỡ nổi.

[2] Tiến cử người có tàithìquan trọng là tài năng,khôngcần tránh việc người đó có quan hệ gần gũi với mình,mộtkhiđãtiến cử người có quan hệ gần gũi với mìnhthìcũngkhôngcần ngại ánh mắt người khác.

Trần Quỳ vội nhận lấy, ánh mắt quét qua cái têntrêngiấy, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Người xung quanh lập tức ào tới như thủy triều, đẩy cảhắnđi,hắnvội vàng cầm chặt tờ giấy, mỉm cười bước tới trước tường.

Phó tứ lão gia vừa đến phủ Võ Xương hôm trước, hôm sau liền tới tìm Tô Đồng, bảohắndọn đến phố Đại Triều mà ở, dù sao tòa nhà bên đó của Phó gia cũng đểkhông.

Phó Vân Khải nơm nớp lo sợ, đứng bên bàn mà tay cứ xoắn lại với nhau.

Trán tiểu nhị đổ mồ hôi ròng ròng, thầm nghĩ đáng lẽ mìnhkhôngnên xung phong làm việc này mới phải, vốn tưởng rằng có thể lấy được tiền thưởng, ai ngờ hai vị thiếu giakhôngthi đỗ phụ khóa sinh, phen nàythìđừngnóitiền thưởng, đại quan nhânkhôngđánhhắnđãlà tốt lắm rồi.

"Đông lai bác nghị": Bao gồm những bài văn do học giả thời Nam Tống là Lữ Tổ Khiêm và vài cộngsựviết về thời Xuân Thu.

Vương thúc hiểu ý,điqua hòa giải.

Ôn Tuyết Thạch nhìn về phía Phó Vânanhđangđứng ở hành lang đối diện chỉ đạp tôi tớ khuân vác hòm xiểng vào, khẽnói, "Kết quả chấm thi còn chưa được công bố, Triệu ông đưa Phó tiểu tướng công ra vào thư viện như thế nàykhôngsợ người khácnóiranóivào sao?"

Giá cả ở phủ thành cao hơn nhiều so với ở huyện Hoàng Châu, mẹ con bọn họ phải thuê nhàđãđành, rồi sau này cái gì cũng phải cần đến tiền, đến uống chén nước cũng cần tiền nữa là. Phó tứ lão gia khuyênhắnlần nữa,hắnvẫn mỉm cười uyển chuyển từ chối,nóimìnhđãtìm được công việc chép sách ở tiệm sách, có thể nuôi gia đình sống qua ngày.

Có vài thí sinh vẫn nán lại, muốn xem những cái tên đứng đầu rốt cuộc là người phương nào.

Mùa thu hợp ăn thức ăn bổ dưỡng, nhà bếp nấumộtnồi canh gà thuốc bắc, gà là gà trống thiến nuôi ở dưới quê được Phó tứ lão gia bảo tiểu nhị ở cửa hàng tiện đường đưa qua lúcđiđưa hàng. Bà tử dưới bếp thương hai thiếu gia học hành vất vả, ngày nào cũng đổi món, chiếc nồi hầm đặttrênbếp lò cảmộtđêm, canh gàkhôngcần cho thêm gia vị gì cũngđãcó vị ngọt thanh.

...

Phó Vânanhcũng bị Phó Vân Khải kéo tới bắt học cùng.

Phó tứ lão gia vừa nhìn thấy Phó Vânanhđãhoảng hốt, kéo nàng lại gần nhìn trái nhìn phải, nhíu màynói.

Người làm công trong thư viện nhanh chóng dọn dẹp đống hỗn độn trước tường.

Người kia thấysựtìnhkhôngổn nênđãlủi vào đám người từ bao giờ.

Phó Vânanhkhẽ ừmộttiếng, cúi đầu viết.

Việc dán thông báo cũng giống như công bố kết quả thi bình thường, kết quả của thí sinh hạng xếp hạng thấp hơnsẽđược công bố trước, chia thành từng nhóm.

Phó tứ lão gia cử hai gã tiểu nhị ở cửa hàng tới trước cửa chờ dán thông báo, ra quán trà ngồi chờ tin tức với Phó Vân Khải và Phó Vânanh.

Tiểu nhị xem từ đầu đến cuối ba lần nữa, tới mỗi tên lại dừng lạimộtlúc đọc cho kỹ, giọngnóiđãrun run, "khôngcóthậtmà..."

Tiền cũngđãchi ra rồi, làm sao đến phụ khóa sinh cũng trượt được? Theo cách làm năm trước của thư viện, phụ khóa sinhkhôngtham gia kì thi được ghi tên ở cuối, những người tham gia kì thisẽđược xếp theo thứ tự,khôngxét đến thân phận. Thiếu gia Dương giakhôngđithi nhưnghắnxuất thân phú quý cho nên được xếp hạng nhất trong danh sách phụ khóa sinh. Thiếu gia nghiêm chỉnhđithi, dù thi kémđichăng nữa, cũng xếp hạng nhất từ dưới lên, làm gì có chuyện đến tên cũngkhôngcótrênbảng chứ?

Cơm nước xong xuôi, Phó Vânanhđưa Hàn thị trở về phòng ngủ. Ban ngày, nàngkhôngđọc sáchthìcũng có việc phải ra ngoài, Hàn thị cũng chỉ có lúc này mới có cơ hộinóimấy câu với nàng.

"Ha ha!"

Ôn Tuyết Thạch mấp máy môi nhưngkhôngnóinên lời, Triệu gia phú quý như thế, Triệu sư gia tuykhôngđỗ tiến sĩ, chìm nổi nửa đời nhưng lại được người trong tộc kính trọng, tiền tài nào có thiếu, nếukhôngthìnhững tôi tớđitheo ông ta kia từtrêntrời rơi xuống chắc?trênngười mặcmộtbộ quần áo làm từ lụa Hàng Châu giá mấy trăm tiềnmộtthước, chânđigiày gấm thêu hoa mây của phủ Khai Phong, trong tay cầm chiếc quạt mười lượng bạc, thế mà ông ta lại cònkhôngbiết xấu hổnóimìnhcôđộcmộtmình, lẻ hoi hiu quạnh?!

Hôm sau, Phó Vânanhnhờ Vương thúc gửi thưđi.

Tiểu nhị gật đầu lia lịa, "Đúng ạ, thiếu gia, tiểu nhân chính mắt nhìn thấy mà!"

Tiếng ồn ào vọng tới quán trà, Phó tứ lão gia nôn nóng, đứng lên, nắm tay siết lại, "đixemmộtcáiđi."

Phó Vânanhnói.

Mấy ngày bận tới mất ăn mất ngủ, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ sổ sách, Phó tứ lão gia vui mừngnói: "đinào, tứ thúc đưa hai đứađiHoàng Hạc Lâu uống rượu."

Phó Vânanhkhônghiểuẩný sau nụ cười củahắn, trở về phòng hỏi Triệu sư gia, người vẫnđangnằm ườntrênsập bóc hạt dẻ ăn, "Thầy à, kết quả thi là do sơn trưởng quyết định, Ngô phó giảng hẳn là chưa xem bài thi, câunóivừa rồi là có ý gì?"

Người bán ngô lăn lóctrênmặt đất khóc lóc ăn vạ, nhất quyết đòi người làm đổ sạp bồi thường.

Chu Đại Lang tức giận tái mặt.

Thời tiết lạnh dần, nghenóinhững nơi lạnh giá ở phương bắcđãbắt đầu có tuyết, ngoài thư, nàng còn nhờ đoàn buôn lên phía bắc mang thêm mấy món quần áo dày và thuốc mỡ phòng nứt nẻ cho Phó Vân Chương.

Vương thúc lườmhắnmộtcái, "Phụ khóa sinh nhất định phải có tên của thiếu gia!"

Nàng thường xuyên so chiều cao với Phó Vân Khải, congáidậythìtrước, nàng được ăn uống đầy đủ nênđãcao hơn hẳn Phó Vân Khải.

...

Phó Vân Khải thấy nàngkhôngcảm động, mặt tràn ngập thất vọng, đặt lẵng hoa xuống, cố ý va cái này chạm cái kia, liên tục phát raâmthanh.

Hôm nayhắncũng ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫnđigiàu rơm, vẫnnóinăng lớn tiếng, có điềukhôngnhổ nước bọt.

Phó Vân Khảiđangnghển cổ nghe chuyệnkhôngdám cười cợt nữa, giật đầu thưa vâng/

Học sinh thư viện cũng nghe thấy,đivề phía đó hỏi thăm.

Gió thổi hoa bay, phía trước là tán hoa quế sum suê, bên cạnh là hồ nước liễu rủ, cách đókhôngxa là những khóm hoa tươi tốt. Dưới cây hoa quế có đủ loại đồ ăn,mộtchiếc hộp sơn mài khắc hoa mẫu đơn mở ra nhưmộtđóa hoa, vỏ hộp bóng loáng, đồ ăn bên trong tinh xảo đẹp đẽ, mấy tôi tớ ngồi bên cạnh hồ nhóm lửa pha trà nấu ăn, cảnh này phảinóithế nào nhỉ, cảnh đẹp ý vui,thậtlà đẹp đẽ.

Phó Vân Khải vừa chạy nhanh, giờ thở hổn hển, quẹt mồ hôi, vội vàngđivề phía bàn, giơ lênmộtlẵng hoa đan bằng cành liễu, bên trong phủ kín hoa quế, hương thơm ngào ngạt.

"Ta biết rồi."

Hạng nhất và hạng nhì mãikhôngđược công bố, các thí sinh chờ đợi sốt ruột, kéo tay Trần Quỳ hỏi thăm tình hình bên trong.

Tiểu nhị mới vừa rồi còn dám vừanóivừa cười, giờkhôngcòn dám cợt nhả nữa, lúc trả lời cũng hết sức cẩn thận.

Lúc này, Trần Quỳ nhận tờ giấy đỏ tiếp theo từ tay bạn học, dán danh sách từ thứ ba mươi đến hai mươi mốt.

Phó tứ lão gia lạinóitiếp, "Quế tỷ nhi cũng sắp rồi, tứ thúc chọn cho con bé được mấy nhà, toàn là bà con xa, ít ra mình hiểu tường tận nhà người ta."

Những người đứng ngay trước bức tường đọc to chữ viếttrêngiấy đỏ, "Sao lại thế nhỉ?"

Con ngựa dưới thân bị khí thế của Phó Vânanhlàm cho sợ hãi lui về sau mấy bước, Phó Vân Khải sợ ngã xuốngthìlại xấu mặt, vô thức rùng mình,khôngdámnóigì, mặt như đưa đám, gật đầu lia lịa.

Ông quay sang vỗ vai Phó Vânanh, trấn an, "khôngsợ, còn có Triệu sư gia mà."

Văn cổ của tám tác gia nổi tiếng,

Tiểu nhị lách qua đám người, hộc tốc chạy về phía quán trà, cười toét miệng: "Thiếu gia đỗ hạng hai mươi tám!"

Nàng phái ngườiđimời các vị chủ giảng khác tới, các vị tiên sinh lần lượt đáp ứng lời mời.

Ôn Tuyết Thạch chuyên giảng về bát đại gia cổ văn [1], là người quy củ, có nguyên tắc, ghét nhất là những học sinh trong thư viện ỷ vào xuất thân mà coi thường quy định của thư viện.

Sáng sớm hôm sau, Phó Vânanhtỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, khoác áo đứng dậy, mở cửa sổ. Trong viện sương mù dày dặc, đến bụi hoa dưới bậc thang cũng lờ mờkhôngrõ.

Ngô Đồng Hạc chưa gặp nàng bao giờ, cũng chưa đọc bài thi của nàng, hai chữ "thảo nào" rốt cuộc là có ý gì?

Phó Vân Khải tới bên cạnh nàng, khẽnói: "anhtỷ nhi, muội nhất định nằm trong những người đứng đầu, sợ gì chứ!"

Tất cả ồ lên.

Phó Vânanhmỉm cườikhôngnói, bên trái là sổ sách, bên trái là bàn tính, ngón tay nhảy múatrênbàn tính lách cách.

"anhtỷ nhi nhà chúng takhôngở nhà, tứ thúckhôngcó người giúp đỡ, đúng là đau đầu mà! Chỉ có thể mang hết tới đây thôi."

Có ngựa rồithìlại phải có mã đồng, mã phu chuyên chăm sóc cho ngựa.

[1]

"Viện tỷ nhikhôngphải là sắp xuất giá sao? Mọi người ai cũngnóilần này nhà bên đó tìm đượcmộtmối tốt cho con bé, ai mà ngờ được trong lòng con bé vẫn còn nhớ nhung Đồng ca nhi! Các đâykhônglâu Viện tỷ nhi lén quay lại huyện Hoàng Châu, muốn bỏ trốn với Đồng ca nhi... Còn may, Đồng ca nhi còn chưa bị mờ mắt...hiệngiờ mấy người bên đại phòngđangchửi mắng cậu ta là đồ lòng lang dạ sói, bảo cậu takhôngbiết báo ânthìthôi, lại còn dụ dỗ Viện tỷ nhi, muốn nhân cơ hội này cướp đoạt tài sản Phó gia... Đồng ca nhi tức giận bỏđirồi."

Nếu Tô Đồngđitrốn với Phó Viện, quan phủ có quyền bắt Phó Viện về bán làm nô tỳ. Tô Đồng cũng có thể bị Phó tam lão gia kiện vì tội lừa gạt congáinhà lành. Phó Viện ái mộ Tô Đồng nhưng Tô Đồng lạikhôngmuốn mạo hiểm như thế vì nàng ta.

Phó Vânanhđãhỏi thăm từ trước, ở phủ Võ Xươngkhônghay ăn cua, bởi vậy cũngkhôngchuẩn bị tiệc thịt cua, tên bàn gồm rượu và đồ ăn thanh đạm, chỉ thêmmộtmón cuối cùng là vịt muối hầm cho hợp với khẩu vị của Triệu sư gia.

...

Sợ Hàn thị vô tình lỡ miệng làm Đại Ngô thị bực mình, Lư thị và Phó tam thẩm dặn dò bà ngàn lần vạn lầnkhôngnên nhắc tới chị chồng trước mặt mọi người, cứ coi nhàkhôngcó người chị này.

Hội đèn lồng Trung thu hôm ấy, Phó Nguyệt và Phó Quế ăn mặc lộng lẫy ra ngoài, hai chị em xinh xắn thanh tú, gia cảnh lại sung túc nên mấy ngày sau đó, người đến cầu hôn lục tục đến nhà. Phó tứ lão gia và Lư thị chọn tới chọn lui, sau cùng chọn được Hoàng gia. Hoàng gia tuy hơi nghèo nhưng Hoàng tiểu quan nhân là con trai độc nhất trong nhà, tính nết ôn hòa, hai vợ chồng Hoàng lão hán cũng là người tử tế, Phó Nguyệt gả qua bên đósẽkhônglo chuyện bất hòa với chị em dâu, dẫu tính tình mềm yếu nhưng cũngkhôngsợ bị nhà chồng chèn ép.

Ngày tiếp theo nhiều việc, Phó Vân Khải cũng bị gọi tới giúp đỡ. Dướisựyêucầu tha thiết của Phó tứ lão gia, mấy vị thiếu gia trong nhà đều biết dùng bàn tính.

Người có hiềm khích vớihắnnhư Chu Đại Lang rất có thểđãbiếthắnrời khỏi Phó gia, có khisẽnhân dịphắnlẻ loi đơn độc để dạyhắnmộtbài học.

trênmặt Triệu sư giakhôngkhỏi có chút đắc ý, bước ra khỏi đình hóng gió, chọnmộtchỗtrênmặt đất, ngồi xuống, cầm chén rượu họa tiết lá sen, mời các vị tiên sinh khác cùng ngồi.

Nhưng nàng biết bản thân mình tuyệt đốikhôngthể trượt được.

Phó Vânanhvângmộttiếng.

Phó tứ lão gianóilà làm,khôngđợi Phó Vân Khải nữa, dứt khoát đứng dậy dẫn quảnsựra ngoài.

Bỗng nhánh hoa quế rung lên bần bật, hoa quế rơi lả tả như mưa rơi, dính đầy lên đầu lên cổ nàng.

Bên đình, mấy cây hoa quế, hoa cúcđangnở rộ, ngào ngạt hương thơm, hítmộthơi là thấm vào gan ruột. Giónhẹthổi qua, những cánh hoanhỏmàu vàng theo gió bay lả tả nhưmộtcơn mưa. Đứng dưới gốc cây hoa quế, người ta như thể được tắm trong cơn mưa hoa này, hương thơm ngấm vào tay áo, đến đầu tóc cũng vương vất mấy phần mùi thơm.

Triệu sư gia khịt mũi, tùy tiện trả lời: "Người xưa chẳngnói"cử hiền bất tránh thân, cử thân bất so ngại" [2] còn gì! Đây cũng chưa phải là thi khoa cử, lấy đâu ra lắm chuyện cần để ý như thế? Cháu trai ta học hành ra sao, ta tự hiểu được, cần gì phải sợ. Nó thấy tacôđộcmộtmình, lẻ loi hiu quạnh, chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt cho tathìcũng là nó có hiếu. Chẳng lẽ chỉ vì sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ,nóiranóivào mà lão già như ta đây phải chịu cảnhkhôngngười quan tâm hay sao?"

Dần dần, nàng cũng quen với những loại sách vở mà các sĩ tử phải sử dụng hằng ngày, đôi khi là để kiểm tra việc học thuộc lòng của cácanh, cũng có vài cuốn là nàng đọc trộm. Mẹ nàng Nguyễn thị chỉ cần nhìn thấy nàng sờ vào sách vởthìsẽliếc mắt lườm nàng, chỉ có lấy cớ giúp cácanhôn tập bài vởthìnàng mớikhôngbị trách mắng.

mộtngười khác thấy tiếng rao hàng của ông ta át mất tiếng người bên trong đọc thông báo nên đứng trước sạp tranh cãi với ông ta mấy lời.khônghiểunóinăngkhônghợp ra sao mà xảy ra xô xát, người kia hất tung cả sạp, những hòn than nóng bỏng lăn lóc khắp nơi, những người xung quanh kêu lên sợ hãi, cuống quýt lùi về sau.

Chương 62: Công bố

Nàng tự tin có thể nằm trong mười người đứng đầu, nhưng nếunóilà bốn người đứng đầu...

Trước cổng thư viện nhộn nhịp toàn người là người, những thí sinh hôm trước tới dự thi và người nhà của họ, ngay cả những người dân sốngtrênnúikhôngcó việc gì cũng tới xem cho vui.

Tô Đồngrõràngđangmuốn hoàn toàn tách mình ra khỏi Phó gia.

Phó Vânanhvẫn chưa nhập học, Triệu sư gia lợi dụng điểm này, bảo nàng lấy thân phận con cháu giúp ông ta chuyển nhà.mộtchủ giảng khác trong thư viện là Ôn Tuyết Thạch đến đón Triệu sư gia thấy thế vô cùng kinh ngạc, định ngăn cản nhưng lại pháthiệnông ta vẫn chưa hề làm trái quy định của thư viện nên cực kỳ bực dọc.

Trước bức tường bỗng vang lên tiếng chúc mừng, tiểu nhị quay lại quán trà, cúi đầunói: "Thiếu gia Chung gia ở phủ Võ Xương đứng thứ tư, thiếu gia Triệu gia đứng thứ ba."

"anhtỷ nhi." Phó Vân Khải nắm chặt tay nàng, lắc mạnh mấy cái, "Sau này cái gì huynh cũng nghe muội hết!"

Phó Vân Khải giơmộttay lên trán hóng sang phía đó bỗng đẩynhẹcánh tay Phó Vânanh, "Muội nhìn kìa, là người kia!"

...

Ngườikhôngbiết có khi còn tưởng rằng ông ta cố ý làm thế để khi các chủ giảng khác chấm bàisẽnhân nhượng cho học sinh của ông ta.

Tiệc tàn, cả chủ và khách cùng vui.

Trần Quỳ quay quắt trả lời hết người này đến người kia, toát cả mồ hôi, "Thứ tựđãđược quyết định rồi, mọi người chờmộtlát,sẽcó ngay bây giờ thôi.

"Tứ thúc, thà tứ thúc cứ mua cho chúng con mấy con vịt muối còn hơn." Phó Vân Khải nắn cánh tay mỏi nhừ vì gảy bàn tình mấy ngày, than thở, "Con eo đau lưng đau,khôngleo núi được đâu."

Phó tứ lão gia thường xuyên ra ngoài làm ăn nên đương nhiên là biết cưỡi ngựa.

Phó Vânanhvẫnkhôngngẩng đầu lên.

Giờ lại đến lượt Phó Vân Khải sửng sốt, trước kiahắnđãlo có ngàyanhtỷ nhi cao vượthắn,khôngngờ ngày này tới nhanh như thế!hắnlàanhtrai, thế mà còn lùn hơn emgáimình!

Phó Vânanhmỉm cười, đưa tay kéo Phó Vân Khảiđangđứng bên cạnh lại, "Tứ thúc, con cao lên mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Khải ra mặt tiếp khách,hắntừ trước đến nay vẫn ngứa mắt Dương Bình Trung, lại canh cánh trong lòng chuyện bài văn còn chưa viết xong sợ Phó Vânanhtrở về trách phạt nên làm sao tiếp khách chu toàn cho nổi. Hai ngườikhônghợp, chẳng có chủ đề chung, chỉ biết nhìn nhau chằm chằm,khôngainóigì.

Sắp xếp xong xuôi, từ đình hóng gió nhìn ra, mọi người có thể thấy được cảnh vật bên ngoài lúc này.

Phó Vânanhbiết Đại Ngô thị sinh ba traimộtgái, nàng cómộtngười bácgáinhưng người Phó gia rất ít khi nhắc đến đạicô, tết nhất gì cũngkhôngbao giờ thấy đạicôvề nhà mẹ đẻ đoàn tụ với người thân. Sau này Hàn thị cónóicho nàng, nhà chồng đạicôlắm quy củ, trừ phi gặp phải chuyện ma chay, con dâu mười mấy năm cũngkhôngđược trở về nhà mẹ đẻ là chuyện thường. Đại Ngô thị nhớ congái, từng bảo Phó tứ lão gia tới nhà thông gia đón congáivề nhà nhưng bên kia lạikhôngchođi, bản thân đạicôcũngkhôngmuốn trở về. Đại Ngô thị tức giận, mặt trời vừa lênđãthức giấc,đimấy chục dặm đường núi tìm tới tận nhà thông gia, cãi nhau với đạicômộttrận rồi hai mẹ con cạch mặt nhau từ đó,khôngcòn qua lại gì nữa.

Danh sách mắt đầu được dán lên, càng lúc càng có nhiều người xô đẩy nhau về phía tường, người bán ngô nướng được thể càng rao to hơn.

Phó Vân Khải ặcmộttiếng,hắnđãhiểu ý Phó Vânanh, "Đông lai bác nghị" dễ hiểu, dễ bắt chước hơn so với cổ văn của tám vị tác gia, thếthìhắnchọn cái này! Sáchanhtỷ nhi tự tay chép lại, chỉ có mìnhhắnđược đọc!

Buổi chiều, Phó Vânanhquyết địnhkhôngra ngoài, ở nhà làm sổ sách với Phó tứ lão gia.

Phó Vân Khải ngoan ngoãn đồng ý, chần chừmộtchút rồi lại hỏi: "anhtỷ nhi, tại sao phải đọc "Đông lai bác nghị"? "Cổ văn quan chỉ" được biên soạn để phục vụ cho các kì thi, ai cũng phải đọc, cái này huynh biết. Nhưng "Đông lai bác nghị" huynh chưa nghe tới bao giờ..."

Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết, nhìn Phó Vân Khải cườinói: "Tốt lắm, khiến tứ thúc con nở mày nở mặt!"

Phó tứ lão gia gật đầu, cườinói, "Ừ, đúng thế."

Bình phongđãđược xếp lại, gió thổi từ ngoài viện vào thư phòng mang theo hương thơm. Trước bàn đặtmộtbình sứ cắm đủ loại hoa tươi, sơn tra, tùng chi, thủy tiên đan xen, bên cạnh điểm thêmmộtcành trúcnhỏ, vừa thanh nhã vừa trang trọng.

rõràng làđangám chỉ điều gì.

Triệu sư giađãchính thức dọn vào thư viện ở, nàng giúp đỡ ông ta chuẩn bị hành lý, bày biện đồ dùng trong nhà.

Phó Vânanhgật đầu, ánh mắt lướt qua bàn tay chi chít vết xước của Phó Vân Khải,nhẹnhàngnói: "Cảm ơn huynh. Muộiđangđọc sách, Cửu ca cứ tự nhiên."

Ông ta vừa ăn hạt dẻ vừanói: "Có lẽ bởi ngươi là cháu ta,hắnngưỡng mộ tài năng của ta nên mớinóinhư thế..."

Trở lại phố Cống Viện, quảnsựnói: "Thiếu gia, Dương thiếu gia sáng nay vừa qua đâymộtchuyến, thiếu giakhôngở nhà, Dương thiếu gia vừa về xong."

bao gồm Hàn Dũ và Liễu Tông Nguyên đời Đường, Âu Dương Tu, Tô Tuân, Tô Thức, Tô Triệt, Vương An Thạch, Tăng Củng đời Tống.

"Cổ văn của tám vị tác gia huynh đọc được bao nhiêu rồi?" Phó Vânanhngồi xuống, cầm bút phê bên cạnh bài văn của Phó Vân Khải, "Văn của tám vị ấy quá khó, "Bát đại gia văn tác" huynhkhôngđọc nổi, chẳng thà đọc "Đông lai bác nghị" trướcđã, cuốn sách này dễ hiểu hơn."

...

Hai người im lặng trong giây lát.

Phó tứ lão gia cuối cùng cùng nhớ ra bên kia vẫnđangtiếp tục dán thông báo, hỏi tiểu nhị.

"Mẹ, con biết rồi."

Nàngkhôngmấy để tâm.

Tô Đồng kiên quyết từ chối, Phó tứ lão gia đưahắntiền,hắncũngkhôngnhậnmộtđồng.

Phó Vân Khải tự cho là riêng khoản cưỡi ngựa nàythìít nhấthắncũng có thể thắng được Phó Vânanh, hôm nay cuối cùng cũng có thể lên ngựa rồiđimấy bước màkhôngcó ai trợ giúp. Ngồitrênlưng ngựa,hắnnhìn xuống Phó Vânanh, đắc ýnói: "anhtỷ nhi, muội đừng sợ, chờ huynh học xong rồisẽdạy lại cho muội."

Dương Bình Trung thấyhắnnhàm chán, uống tạm hai ly trà rồinóilời cáo từ.

Thứ hạng dần được công bố, đám người cũng dần tảnđi.

Triệu sư gia mượn rượu giả điên, Phó Vânanhđành thay mặt ông ta tiễn khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời tác giả:

Phó Vânanhkhôngquan tâm tới lời này của ông ta, rótmộtly trà nóng đặt xuống bên sập, dặn dò tôi tới hậu hạ cho cẩn thận rồi xoay người ra về.

Phó Vânanhliếc nhìn Phó Vân Khải vẫnđangnắm chặt dây cương, lo sợkhôngdám động đậy, mỉm cười.

Tô Đồng hôm naykhôngtới, lấy cớ là phảiđichép sách ở tiệm sách nhưng nguyên nhânthậtsựhẳn là vì muốn tránh mặt người khác. Chuyện Phó Việnđãbị giấu nghẹm, nhưng phủ Võ Xương cũngkhôngcách xa huyện Hoàng Châu là mấy,khôngchắc được người khác có nghe phong phanh được gì haykhông.

Phó Vânanhcũng lo lắng chuyện hôn nhân của Phó Nguyệt và Phó Quế, nghe Phó tứ lão gianóivậy mỉm cười hỏi: "Khi nàothìxem mặt ạ?"

Mãi đến khi Phó tứ lão gia kể chuyện Phó Vân Thái ở nhà ngày nào cũng bị đánh vào tay, còn bị Tôn tiên mắng té tát như thế nào,hắnmới hết buồn, Phó Vân Thái khổ sở như thế,hắncũng thấy đỡ mấy phần rồi.

Nàng đứng dậy, mím môi cười, "Cũng nên đến ta rồi."

"anhtỷ nhi, muội nhìn này, ta làm cho muội.”

Phó Vân Khải vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tới mức sững sờ, ngơ ngác hồi lâu,hắnquay đầu sang nhìn chằm chằm Phó Vânanh.

...

Chạy trốn theo ngườithìdù thế nào cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi. Đókhôngphải chỉ là quan niệm xã hội. Dựa theo luật pháp, congáinhà đàng hoàng bỏ trốn theo người khác, nhà chồng hoặc nhà mẹ đẻđibẩm báo với quan phủ, quan phủ có thể đưa người truy bắt người congáinày rồi bánđi.

Tiểu nhị chạy qua chạy lại mấy lần, báo với họ danh sách mười người đứng đầuđãcông bố vài hạng, Chu Đại Lang đứng thứ bảy, thiếu niên phủ Tr**ng S* kia tên Viên Tam, đứng thứ năm.

"Huynhnóithậtđấy."

"anhtỷ nhi, con đối xử với Khải ca nhi lãnh đạm quá. Mẹ thấy nó càng ngày càng ngoan ngoãn, con đừng cứ lạnh lùng với nó như thế, nó dù sao cũng làanhtrai con."

Mọi người cười ồ lên.

Phó Vânanhcười.

Sau kì thi nhập học, Khương Bá Xuân đóng cửa chấm bài,khôngđồng ý gặp người ngoài. Tới khi ông ta chấm xong, các vị chủ giảng, phó giảng mới chấm bài thêmmộtlần nữa. Sơn trưởng là do triều đình lựa chọn phái tới đây, có quyền lực lớn nhất ở thư viện. Bình thường kết quả chấm thi của chủ giảng, phó giảngsẽkhôngkhác kết quả sơn trưởng đưa ra là mấy, nếu có bất đồng ý kiếnthìsẽdo toàn thể giáo thụ bỏ phiếu quyết định.

Hai chú cháu vừanóichuyện nhà vừa bàn bạc chuyện cửa hàng. Tới tận khi trời tối, ngoài hành lang bắt đầu lên đèn mới hoàn thànhmộtphần công việc.

Thay đồ xong, nàng vào thư phòng kiểm tra bài vở của Phó Vân Khải.

...

"Đúng rồi, quên kể cho con." Phó tứ lão gia tươi cười, "Chuyện hôn nhân của Nguyệt tỷ nhiđãđược quyết định xong, chọnmộtnhà ở huyện Hoàng Châu, họ Hoàng."

Trước kia, ở trại chăn nuôi ở Cam Châu, Hàn thị sống bằng nghề chăn ngựa cho Thiên Hộ Sở. Thấy Phó tứ lão gia mua cho Phó Vân Khải và Phó Vânanhhai con ngựa liền sốt sắng, "Có mẹ đây rồi! Đảm bảosẽnuôi hai "đứa" chúng nó khỏe mạnh béo mập ấy chứ!"

Tiếp theo là thứ bốn mươi đến ba mươi mốt, vẫnkhôngcó tên hai vị thiếu gia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Công bố