Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Gặp lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Gặp lại


Phán, chiếu, cáo, tấu trạng, chương biểu lại càng đơn giản, cứ đúng theo công thức mà làm.

Sau kỳ thi hội, triều đình công bố bài văn của quan chủ khảo và những sĩ tử thi đỗ, nàng cũngđãsưu tầm mấy bài.

Tầm nửa canh giờ sau, lão bộc mới qua mời bọn họ sang phòng bên cạnh.

Đó là Triệu Thúc Uyển vàmộtngườianhhọ khác của nàng ta.

Lúc này lão bộc Diêu gia mới khom ngườinói: "Vị này làmộtngười bạn ở Kinh Sư của lão gia chúng ta, họ Thôi, là Thám hoa năm Đồng An thứ hai mươi, hôm nay tới đây thăm lão gia."

Mỗi sĩ tửđithi, sau khi thuộc làu Tứ thư ngũ kinh,sẽbắt đầu luyện làm văn, cũng tự đoán đề, sau đókhôngngừng tôi luyện.mộtđề cũng có thể sử dụng các góc độ khác nhau để phá đề, viết ra mấy chục thậm chí cả trăm bài văn.

Phó Vânanhđặt ly trà xuống, chờ Triệu Kỳ, Triệu Thúc Uyển và mấy người Trần Quỳ ra tới trước hành lang mớiđitheo sau.

Nàng định thần, nghĩ luận điểm phá đề, cầm bút viết.

Vương Đại Lang cầm ấm trà nóng ra đón Phó Vânanh, nước trà nhanh chóng được bưng lên cho nàng, "Thiếu gia, nô tài vừa mới đun đấy!"

Giọngnóicủahắnhơi nặng, có vẻkhôngquennóigiọng Hồ Quảng.

Đề bài của văn giải đề nhất định phải làmộtcâu lấy từ Tứ thư Ngũ kinh. Trong Tứ thư Ngũ kinh, bốn cuốn Tứ thư cộng lại vào khoảng hơn năm vạn chữ, Ngũ Kinh dài hơn, "Chu Dịch" hơn hai vạn bốn nghìn chữ, "Thượng Thư" hơn hai vạn năm nghìn chữ, mỗi kì thi thí sinh phải làmmộtđề.

Mấy học sinh thấp bé nghekhôngrõTrần Quỳnóigì, vô cùng bực bội, muốn chen vào trong nhưng chen vào lại bị người khác đẩy ra, tức giận khẽ chửi mắng mấy câu.

Lập luận thế nàothìcũng chỉ hướng vào những tư tưởng trung quân ái quốc

"Thảo nào vừa rồi ta thấy người ngồi trong phòng quen quen." Triệu sư gia nhấp ngụm trà, bảo mấy người Trần Quỳ ngồi xuống.

Lúc Phó Vân Khải ra khỏi trường thithìđãtầm giờ Tỵ.

...

...

Học trònhỏtuổi trong thư viện mới vừa bắt đầu học Ngũ kinh, chưa thể chế nghệ

Trước trường thi người đông như kiến, mấy trăm học sinh trẻ tuổi người mặc quần áo mới tinh vây xung quanh Trần Quỳ. Thông báo dántrênbức tường đá xanh cũng bị đám người bâu lại kín mít, người phía trước khẽ đọc thông tintrênđó cho người bên cạnh nghe, người phía sau kiễng chân ngó vào nhìn.

Mớiđiđược vài bước, Trần Quỳ ở phía trướcđãnhìn thấymộtngười trẻ tuổi đứngtrêncầu đá xa xa đối diện bọn họ, sửng sốt sững người, dừng bước.

Vào trường thi, tìm tới lều thi của của mình theo chỉ dẫntrênthẻ dự thi, Phó Vânanhđặt chiếc giỏ của mình xuống. Nhìn xung quanh, nàng pháthiệnra thiếu niên có giọng địa phương kì lạ khi nãy ở lều đối diện với mình, chỉ cách đườngđiở giữa.

Đình viện vừa rồi còn ríu rít tiếng học sinh bỗng lắng lại mấy phần, chỉ có người thanh niêntrêncầu đá từ đầu đến cuối vẫnkhôngthay đổi vẫnkhôngthay đổi, yên tĩnh như cũ, thời gian dường như cũng vì ái mộ vẻ ngoài củahắnmà ngừng lại.

Cậu học trònhỏcứ đặt giấy bút bên góc bàn rồiđira.

Phó Vânanhchưa trả lời, chiếc quạt trong tay Phó Vân Khảiđãgõ thẳng lên đầu Vương Đại Lang, cười mắng: "Aiđithi còn ăn vịt bát bảo bao giờ? Ăn xong tay toàn dầu mỡ, làm sao cầm bút được?"

...

"Có phảihắnđịnh gian lậnkhông?"

Cách làm như vậy gọi là đạo văn giải đề, nhưng càng ngày càng nhiều người đỗ theo cách đó, kẻ sĩ trong thiên hạ càng tích cực bắt chước, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, triều đìnhđãban lệnh cấm nhưngkhôngăn thua gì.

Hai người đều hiểu trong lòng màkhôngainóira,khôngnhìn nhau nữa.

Rồihắnhừmộttiếng, "hắncứ thích quấn lấy muội suốt, chẳng phải sáng sớm nayhắnđãtới nhà chờ muội cùng tới thư viện sao?"

"Được rồi, ngươiđivới ta. Mấy người Trần Quỳ cũngđi."

hắnkhôngcần làm gì khác biệt, chỉ cần đứng đó thôiđãlàm lu mờ tất cả những tiến sĩ cùng thi năm đó.

Cuối cùng có vài câu hỏi về thiên văn, địa lý, số học, nông nghiệp do chủ giảng ở thư viện tự đặt ra, thí sinh có thể chọnmộtcâu trong số đó để trả lời, cũng có thể trả lời toàn bộ, thiếumộtcâu cũngkhôngcó vấn đề gì. Đây là dạng đề thi tự chọn được thêm vào.

Giờ Thìn, Trần Quỳ gõ chuông báo hiệu thời gian làm bài thi bắt đầu, các lều thi dần an tĩnh, chỉ còn tiếng bút lông quéttrêngiấy và tiếng lật giấy sột soạt.

Giang Thành thư việnkhônglàm kỹ càng đến thế, mười mấy thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, người mặc đạo bào màu nguyệt bạch ngồi trước bàn kiểm tra, kiểm tra giỏ đựng đồ đạc tùy thân của thí sinh ra rồi chỉ dẫn cho bọn họ vào lều thi,khôngkiểm tra quần áotrênngười họ.

"Đức bấtcô, tất hữu lân" xuất phát từ "Luận Ngữ", những đề thi được đoán và giải sẵntrênphố thường rất ít khi có đề này.

Lời tác giả:

Cứ như thế, từ khi bắt đầu có khoa cử, giám khảo và thí sinh liên tục đấu trí đấu dũng.

Đức bấtcô, tất hữu lân.

Triệu Kỳ ngạc nhiên, miệng mấp máykhôngnóinên lời.

Biết giới hạn là ở đâuthìmới có thể hoàn thành bài văn theo đúng những nguyên tắcđãđặt ra, đồng thời phải mở rộng, phát huy phong cách của bản thân.

Học trưởng Trần Quỳ dẫn vài bạn học dán danh sách lên bảng, bước chân lên bậc thang cao nhất, xua tay ra hiệu cho những ngườiđangnôn nóng chờ đợi giữ trật tự, cất cao giọngnói: "Mời các vị tới lấy thẻ dự thi của mình rồi dựa vào thẻ dự thi này để tìm được lều có số của mình trong trường thi, giờ Thìn bắt đầu tính giờ, muộn nhất là đến buổi trưa phải nộp bài."

Những thiếu niên đó là học sinh của thư viện,đãcó thể viết được bài văn giải đề hoàn chỉnh, về cơ bảnđãcó thể tham gia huyện thí, phủ thí, viện thí, có khi trong đó có mấy ngườiđãlà tú tài. Ngoài ra còn cómộtnhóm học sinh nữanhỏtuổi hơn, đó là học sinh vào thư viện học từ lúc học vỡ lòng, bắt đầu từ Tứ thư Ngũ kinh học lên. Hôm nay là ngày thi nhập học, học sinh lớn của thư viện được cử đến giữ trật tự, đám học trònhỏthấy đông người nên đến chơi nhưng cũng nhất định đòi giúp đỡ liền được phân cho việc hướng dẫn cho thí sinh, dẫn bọn họ vào lều thi đánh số của mình sao cho đúng.

Khóe miệng Phó Vânanhnhếch lên, thiếu niên này dám nhổ nước bọt vào Chu Đại Lang trước mặt mọi người, Phó Vân Khải và Phó Vân Tháisẽthíchhắnlắm đây.

Triệu sư gia hôm nay chủ trì lễ hiến tế ở văn miếu với sơn trưởng Khương Bá Xuân, ông ta nhờ Trần Quỳ giúp đỡ Phó Vânanh.

Đám học sinh ủn đẩy lẫn nhau, muốn tới chào hỏi Thôi Nam Hiên nhưng lại sợ mình l* m*ng làmhắnkhôngvui.

"Sao thế?"

Cậu học trònhỏmặt mày nghiêm túc, kiểm trathậtcẩn thận rồi mới đưa sang cho thiếu niên, "Nè, Phó tiểu tướng công phía đối diện cho huynh mượn dùng."

Số người thi đỗ ở mỗi kì thi ít ỏi vô cùng, cứmộtkẻ hèn hạ nhờ vào học thuộc bài văn mà thi đỗ, lại cómộthọc sinh chăm chỉ cần cù bất hạnh thi trượt.

Lão bộc dẫn đoàn người vào trong, "Lão giađangtiếp khách, mời các vị tướng công ngồi chờmộtlát.

Triệu Kỳ vừa nộp bài thi xong cũngđicùng.

Thi hội là thi toàn quốc nên ít khi xảy ra trường hợp lặp lại đề thi.

Nàng cúi đầu.

hắncười tươi hơn hớn, nhét chiếc giỏđithi vào lòng gã sai vặtđangđứng phía sau, vừa vung tay vung chân vừanói.

Đám ngườiđitrướcđirất chậm, mãi rồi cũng đến lượt Phó Vânanh, nàngđitới trước bàn đăng ký, đợi các học sinh ở đó kiểm tra giỏ đồ dùng của mình.

hắnbưng chiếc hộp đựng vịt bát bảo lên.

Phó Vânanhvô thức tránh ánh mắthắn.

Nàng mở chiếc giỏđithi mà Vương Đại Langđãchuẩn bị cho nàng ra, trong đó có mấy bộ giấy bút dự phòng, nàng lấymộtbộ, đưa chomộthọc trònhỏđangđikiểm tra, nhờ người nọ đưa sang phía đối diện.

Trongmộtvùng đỏ thẫm,hắnmặc quần áo kết hôn màu xanh thẫm, mặt mày như tranh vẽ, vừa uống rượu nên hai má cũng đỏ lên.

Hai người thưa vâng, cảm tạhắnrồi xoay người bước về hướng thềm đá, đứng sau đám ngườiđangxếp hàng rồng rắn.

...

khôngbiết đây là trùng hợp hay có gì khác... Nàng ngẩn ramộtlúc, thất thần.

. Hơn nữa,hắnchắc chắnkhôngmuốn tự nhiên lại đắc tội với Phó Vân Chương hay Phó tứ lão gia, còn cả lão già trẻ con Triệu sư gia nữa.

Phó Vânanhtừng cảm thấy Phó Vân Chương rất giống Thôi Nam Hiên, khí khái quạnh quẽ giống nhau, từnhỏtảo tuệ giống nhau, gia thế, hoàn cảnh khi còn bé cũng tương tự.

Trong mấy người, chỉ có Phó Vân Khải là ngơ ngác nhất.trênđường đến Diêu gia,hắnđisát Phó Vânanh, đề phòng các học sinh khác, đặc biệt là Triệu Kỳ, tới gần nàng. Cho tới tận khi xe la dừng lại trước ngõnhỏdẫn vào Diêu gia,hắnmới biết mục đích chuyếnđinày.

Mục tiêu của việc làm văn là để tuyển chọn quan lại cho triều đình, do đó người làm văn cần trình bày quan điểm của bản thân về đạo trị quốc, giải thích về luân lý của xã hội, từ đó thểhiệntài hoa khát vọng của bản thân. Khi nàng học làm vănđãtự đặt mình vào vị trí của nam giới để tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đứng từ góc nhìn của nam giới đọc đề, hiểu đề rồi phá đề, sử dụng giọng điệu của thánh nhân, liên hệ với tình hình chínhsựđương thời để trình bày và phát huy quan điểm, sử dụng ngôn từ tinh tế, ý nghĩa sâu xa, lập luận sắc bén.

Nàng khẽ khép mắt lại. Lúc mở ra, đôi mắtđãkhôngcònmộttia gợn sóng.

Khi Phó Vânanhbước qua ngạch cửa, đám người dường như khựng lạimộtchút, sau đó xung quanh vang lên tiếng cười mỉa mai.

Lời này nhưmộtcơn sóng đánh mạnh vào đám học sinh, nhiều ngườikhôngkìm được còn thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.

Chu Đại Lang vừa dứt lời, xung quanhđãồ lên tiếng bàn tán. Mấy người thẳng tính còn chỉ thẳng vào mặt thiếu niên nọ,nóihắnlàm vậy là làm nhục sách vở, cònkhôngmau thu dọn đồ đạc màđicho mau, đừng để nhiều người nhận rathìmất mặt.

"Đề văn cuối cùng huynh cũng viết rồi hả?" Phó Vânanhhỏi.

Triệu Thúc Uyển nhìn thấy đám học sinh của Giang Thành thư viện bước vào cũngkhôngcó vẻ sợ hãi thẹn thùng gì, thoải mái trả lời: "Vừa rồi chúng con tới chỗ đườngcôcôchơi, biểu huynh đưa chúng con sang đây. Biểu huynh nghenóiDiêu đại nhânđangnóichuyện với ai đó nênkhôngcho chúng con qua gặp, bảo chúng con ngồi đây chờ."

Phó Vânanhmỉm cườikhôngđáp.

Tim nàng đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm,nhẹnhàng ngước lên nhìnhắnmộtcái.

Triệu Kỳkhôngđira, bảo Triệu Thúc Uyển, "Muội đó!khôngbiết tránhmộtchút hay sao."

Triệu Thúc Uyển hừmộttiếng: "Tránh làm gì?rõràng là muội đến trước, tại sao cứ gặp đám đàn ông con trai các người là muội phải trốn với tránh?”

Phó Vânanhhơn nhíu mày, đưa mắt nhìn Trần Quỳ ở cạnh đó, "Trần học trưởng, sao vậy ạ?"

"Ai đưa mấy đứa tới thế?" Triệu sư gia hỏi.

Giám khảothìvắt óc suy nghĩ đề thi, học sinhthìvận sức bình sinh đoán đề, giải đề.

Thiếu niên nhíu mày, "Ta có quen biếthắnđâu!"

Phó Vânanhlắc đầu, uốngmộtngụm trà.

Qua khóe mắt, nàng liếc thấy người bên cạnh có vẻ quen quen, quay đầu nhìn sang, hóa ra là người quenthật.

Hai người vừađivừa bàn tán về đề thi nhập học.

Trần Quỳ gõ cửa.

Phó Vânanhnhìn xuống phần đề thi cuối cùng, hơi sửng sốt.

Nghĩmộtchút mà xem, trong những cuốn sách này, loại bỏ những nội dungkhôngthể xuấthiệntrong đề thithìcòn lại bao nhiêu đề?

Tim đập thình thịch, nàng khẽ nhìn xuống, lông mi che lạisựkinh ngạc trong mắt.

Quan trọng hơn, Tô Đồng cần tiền,hắnkhôngthể cứ dựa vào tiền của Phó tam lão gia mà sống như thế được,hắncần phải nhanh chóng thoát khỏi Phó gia. Trước đó,hắnphảithậtcẩn thận,khôngnhúng tay vào chuyệnkhôngliên quan đến mình,khôngnhúng mũi vào chuyện của người khác.

...

Thư đồng và gã sai vặt cầm theomộtgiỏ đồ tùy thânđisau hai người.

Phó Vân Khảikhôngbiết chuyện gìđangxảy ra, bám sát bên người nàng.

Tô Đồng cảm nhận được ánh mắt của nàng, miệng hơi cong lên, mỉm cười với nàng, "Vân ca nhi."

hắnnhìnthìnhư thểđanggiải vây giúp thiếu niên phủ Tr**ng S* nhưng thực ra làđangcố ý châm chọc thiếu niên nọ.

Editor: Chương dài đằng đẵng nhưng tại chương này với chương sau mình thích nên cố làm nhanh.nóithậtlà lúc chuyển ngữ đoạn miêu tảanhtrai phượng hoàngđãhốt hoảng vì bao nhiêu từ miêu tả vẻ đẹp đập hết vàoanhrồi, đến đoạn tác giả miêu tả Thôi Nam Hiênthìcảm thấy người nàykhôngphải là người, tả chóng hết cả mặt. Chương này quá dài, nhiều phân đoạn, chẳng biết nhận xét ra sao, đoạn đầu đoạn giữa thấy dễ thương, nhiều nhân vật dễ thương, đặc biệt là mấy ông già siêu dễ thương. Đến cuối chỉ thấy thươnganhtỷ nhi của kiếp trước, văn tác giả viếtkhôngcó gì bi thương, chỉ có mấy câu nhưng nghe vẫn đau lòng, thực ra nàngđãtừng rất hy vọng vào cuộc hôn nhân đó...

Phó Vânanhsợ lạnh, thấy mìnhđãhoàn thành toàn bộ bài thi liền đứng dậy nộp bài.

Bàn kiểm tra Phó Vânanhđangđứng ở gần Trần Quỳ nhất nên đại khái có thể ngherõnội dung câu chuyện hai ngườiđangnói, học sinh kia ngăn thiếu niên lại căn bản cũngkhôngphải do trong giỏ củahắngiấu đồ vật gìkhôngnên mang mà làhắnkhôngcó gì cả, chỉ có giấy bút và nghiên mực, chiếc bút kiađãmòn vẹt,khôngbiết có thể dùng tới khi thi xong haykhông. Đồ ăn thức uống và đồ giữ ấm cũngkhôngcó. Quần áotrênngườihắntrôngthìđẹp đẽ chỉnh tề, nhưng chân lạiđimộtđôi giày rơm cũ mòn cả đế.

Nhoángmộtcáiđãmấy nămkhônggặp,hắnchẳng thay đổi gì.

Phó Vân Khải kiễng chân nghển cổ, nín thở, ngó về phía trước.

...

Tứ thư ngũ kinh nội dung có hạn, những câu có thể dùng để ra đềđãbị học quan các vùng xào xáokhôngbiết bao nhiêu lần, thậm chí đến thi hương cũngsẽcó thể xuấthiệnhiệntượng đề thi bị lặp lại.

...

Vương Đại Lang sợ Phó Vânanhđói bụng, trong giỏ đặtmộthộp đồ lớn toàn đồ ăn, đồ mặnthìcó bánh nướng nhân thịt, ngọtthìcó bánh hoa quế bột củ sen, nhưng sợkhôngđủ, thấy trongmộtngõnhỏgần thư viện có bày mười mấy sạp bán hàng rong, có bánh bao rau, có bánh chưng, có hoành thánh, có bánh quẩy chiên, có cả hoa quế ngó sen và vịt muối, hấp háy mũi hít hít mấy cái rồi hỏi Phó Vânanh, "Thiếu gia, hay mua vịt bát bảo nhé? Cái đó ăn chắc bụng."

Triệu sư giađangcúi đầu dùng trà bỗng phụt cười, nước trà b*n r*, chảy xuống theo chòm râu, "Ha ha, ngũ thúc!"

Sạp bán hoành thánh trong ngõnhỏvẫn chưa dọn hàng ra về, vẫn còn mấy ngườiđanglấy tiền ra gọi hoành thánh. Ở bàn bên cạnh, mấy người khácđangngồi ăn mì. Vương Đại Lang mượn bếp của nhà bán hoàn thánh này để đun trà.

Phó Vânanhthìnhận rahắn.

Nàng chỉ còn nhớrõđôi mắt trong sáng củahắn, dưới ánh nến dường như có ánh nước lay động.

Phó Vânanhlườmhắnmộtcái, cònnóithế nữa, huynhthìkhôngphải chắc!

Bỗng Triệu sư gia ở bên cạnh lại tỏ vẻ bản thân ông ta quen biết Diêu học đài, tình nguyện dẫn học sinhđiDiêu gia thăm bệnh, sơn trưởng biết thừa ông tađangthừa dịp làm bậy, định cự tuyệt nhưng lại nghĩ có lẽ có thể nhân cơ hội này kéo lại quan hệ giữa hai ông lão cứng đầu này nên lại đồng ý.

"Để các vị phải chờ lâu, mong các vị thứ lỗi."

Cậu học trònhỏliếc nhìn chiếc giỏ trống huếch trống hoác củahắn,nói: "Huynh cứ nhậnđi, thư viện chúng takhôngcung cấp giấy bút đâu, nhỡ đâu huynh viết đượcmộtnửa lại phảiđimượn người khácthìsao."

"Tam gia gia! Đại ca ca!"

Chủ nhân của chiếc giỏ này làmộtthiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, thấy học sinh kia khựng lại, khuôn mặthắnlập tức đỏ bừng, gân xanhtrêntrán nổi lên, lạnh lùng lên giọng: "Làm sao? Các ngươikhôngphảiđãnóibút mực và nghiên mực có thể tự chuẩn bị sao?"

Cho tới hôm nay, Phó Vânanhcũngkhôngbiết được rốt cuộc khi ấyhắncó cười haykhông

Diêu Văn Đạt nằm lại về gối, trong cổ họng phát ra tiềng cười khàn.

Trần Quỳ dáng người cao nên dễ dàng nhìn thấy tấm bản đồ dántrênbảng, xác định vị trí lều thi của hai người rồi chỉ về bên tay trái, "Hai ngườiđigặp đội bên trái kiađi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt Triệu Thúc Uyển như dính chặt vào người Thôi Nam Hiên, "Người ta đẹp, muội khen người ta mấy câuthìlàm sao? Chẳng lẽ còn phảinóidối là người ta xấu xí à?”

[1] Hai câu Sơn Đào dùng để miêu tả vẻ ngoài của Kê Khang, bình thườngthìcao thẳng sừng sững như tùng bách, tới khi say sắp ngã cũngkhôngmất vẻ phong nhã, như băngtrênNgọc Sơn đổ xuống. Sơn Đào và Kê Khang đều là nhà thơ thời Tây Tấn, giai đoạn này nam giới rất chú trọng vẻ bề ngoài nên làm hẳn thơ để ca ngợi vẻ ngoài của nhau....

Phong tư tuấn tú, nổi bật giữa bao người.

Trần Quỳ làm xong việc của mình mới tìm được thẻ dự thi của Phó Vân Khải và Phó Vânanh, đưa cho hai người, "Giữ cho cẩn thận, có cái này mới được vào bàn, lúc nộp bài thi phải trả lại thẻ cho mấy học huynh

Phó Vânanhcó ấn tượng sâu sắc với câu này... Đây là đề thi gốc của kỳ thi hội năm Đồng An thứ hai mươi.

Triệu Kỳ lúc này vẫnkhôngbiếtnóigì với mấy người Trần Quỳ,đitới cạnh Phó Vânanh, mỉm cười khẽnóichuyện phiếm với nàng, "Ta xưa nay vẫn ngưỡng mộ nhân phẩm của Diêu học đài nên mới xin tam gia gia cho ta tới thăm cùng."

Người đàn ông trung niên vội vàng đỡ lấy ông ta.

(trung với vua,yêunước)

Lát sau, lão bộc quay lại bưng thêm trà và trái cây mời mọi người.

Có người tinh ý khẽ hỏi: "Thôi đại nhânkhôngphải làm quan ở kinh sư ư? Tại sao lại tới Võ Xương?"

Bên cạnh còn cómộtngười đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậuđangchắp tay, cung kínhnóichuyện với người trẻ tuổi.

Thanhâmtuy chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng nhưng có vẻ như làmộtngười trẻ tuổi.

"Ặc!" Phó Vân Khải ưỡn ngực, mắt lộ ra vẻ khinh thường, "Hóa ra là suất nộp tiền."

Mọi người đều biết Diêu Văn Đạt làm quan thanh liêm, nhà cửa xác xơ, nghèo khổ, trong nhà chỉ có hai người hầu hạ, giờ Diêu Văn Đạt đau ốm nên tiếp kháchkhôngchu toàn cũng là chuyện bình thường, vội đứng dậy đáp lễ.

Chẳng phảikhôngcó lý do mà lần đầu gặphắn, tiên đếđãthấyhắnnhư thể người trời, khenhắntài năng ngất trời, ngay giữa buổi tiệc phong quan chohắn, trái hẳn lẽ thường.

Triệu Thúc Uyển lườm Phó Vân Khải, thầm tráchhắnlắm miệng.

Sáng sớm, mặt trời lên đánh tan mây mù, trời quang mây tạnh, bầu trời xanh ngắtkhôngmộtgợn mây. Tia nắng chiếu lên tường viện màu trắng. Gió thu hiu hiu, thổi bay vài giọt sương vẫn còn vươngtrêncành lá, vài giọt đậu xuống người đám học sinhđangđứng chờ dưới tán cây, chuẩn bị bước vào kì kiểm tra nhập học của thư viện.

Có ngườinóihắnlà người nhà của Diêu Văn Đạt, có ngườinóihắncó thể là học sinh. Nhưng nhìn khí độ hình nhưkhônggiống lắm, học sinh nào có khí độ bình tĩnh thận trọng như thế, cũngkhônguy nghiêm như thế.

Diêu Văn Đạt và Triệu sư giakhônghợp, thường xuyên viết văn chửi bới lẫn nhau.

Trước mắt nàng, cảnh vật như tĩnh lại, gió thu thổi bay lá trong viện, tiếng loạt soạt đập vào tai nàng.

Đương nhiên đa số học sinh đến thi hôm nay lại càngkhôngthể viết ra đượcmộtbài văn giải đề hoàn chỉnh.

Ngữ khíkhôngmấy thân thiện.

Phó Vânanhgật đầu chào hỏi, "Ngũ biểu huynh."

Trong phòng, hai người trẻ tuổi,mộtnammộtnữ,đangngồinóichuyện bỗng đứng dậy, "Sao tam gia gia và đại ca ca tại tới đây?"

Ngụy Tuyển Liêm khi xưa vẫn luônyêuthích phong độ và cốt cách của Thôi Nam Hiên, từng mượn thơ Sơn Đào ca ngợi Kê Khang để miêu tảhắn, bảohắn"Nham nham nhượccôtùng chi độc lập, nguy nga nhược Ngọc Sơn chi tương băng" [1]

...

Dẫn đầu đám học sinh đương nhiên là học trưởng Trần Quỳ.

Tòa nhà Diêu gianhỏhẹp, ít phòng. Cửa phòng Diêu Văn Đạtđangmở rộng, trong phòng bày biện đơn giản,khôngđặt bình phong, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết quang cảnh trong phòng. Khi đoàn ngườiđiqua hành langđãthấy Diêu Văn Đạt ốm yếuđangnửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường, mặt hướng ra ngoài, đầu tóc chưa chải, tóc bạc che hết nửa khuôn mặt, thần sắc uể oải.

Mọi người bị ánh mắt củahắnlàm cho sững sờ ngây ngẩn.

Dương Bình Trungkhôngthể nào trở thành học sinh bị loại giữa chừng, nên ngay cả kì thi nhập học cũngkhôngtới.

Lúc này, ở bàn thứ nhất bên trái, học sinhđangkiểm tra đồ đạc bỗng nhiên nhíu mày.

...

"Vịt bát bảo đây, nô tài vừa mua xong, thiếu gia ăn luôn cũng được."

Thiếu niên im lặng.

Thằng nhóc này cònnhỏ, tính trẻ con,khôngbiết làm thư đồng cho thiếu giathìphải làm những gì, chỉ biết nghe cha mẹ dặn, nhất địnhkhôngđược để thiếu gia đói bụng,khôngđược để thiếu gia lạnh, đặc biệt là nếu có ai bắt nạt thiếu giathìnó phải là đứa đầu tiên nhảy tới trước mặt thiếu gia chắn đòn.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tim đập càng lúc càng nhanh.

"Ôi chao,nhỏnhư vậy..."

Diêu Văn Đạt tính khí dữ dằn, từ sơn trưởng Khương Bá Xuân tới các vị chủ giảng, phó giảng trong thư viện đều từng bị ông ta chửi mắng té tát. Vài vị tiên sinh lén suy đoán, Diêu học đài ngày thườngđãhơi tí là nổi giận đùng đùng, đến lúc bị bệnhthìcàng khó tính,đithăm bệnh quá bằngđinghe mắng, thế là phái mấy học sinh trẻ tuổi mang lễ vật tới nhà thăm bệnh. Diêu học đài quý trọng nhân tài, hẳn làkhôngđến mức mắng chửi cả mấy tiểu quan nhân mới mười mấy tuổi đâu nhỉ?

...

Mấy học sinh trẻ tuổi đằng trướcđangbàn tán sôi nổi, suy đoán thân phận của thanh niên.

(kính trọng trời cao, trung thành với vua, có hiếu với cha mẹ)

Vừa lúc nàymộtcũng tới lượtmộtnhóm thí sinh khác,mộtngười cầm theo chiếc giỏ tới cạnh nàng chờ kiểm tra.

Đội ngũ giám kháo cũngkhôngbiết phải làm sao, nhiều giám khảo phải lấy bừa trong sách hai câukhôngliên quan ghép lại thành đề, ép các thí sinh phải động não,khôngchỉ là phải tìm đượcsựliên quan giữa hai câu này mà còn phải viết đượcmộtbài văn hùng hồn dõng dạc, khó hơn cả thờihiệnđại thi đại học phải suy đoán xem tác giả suy nghĩ những gì.

Ngoài ra còn có tạp văn, sách luận, thí nhiếp thi nhưng dễ hơn huyện thí, chỉ cần sử dụng ngôn từ dễ hiểu để biểu đạt ý tứ của mìnhmộtcáchrõràng rành mạch là được.

hắnvẫn đứng yên, mặc kệ tay áo đung đưa theo gió, thần sắc thanh lãnh bình lặng, có vẻ nhưkhôngvui cũngkhôngbuồn.

Trước cửamộtbóng người bỗng xuấthiện. Học trưởng Trần Quỳ vội vàngđitới, nhìn khắp xung quanh tìm kiếm, thấy haianhemthìrảo bước tiến về phía họ, "Triệu chủ giảng tìm hai người."

Phó Vânanhđangđicuối cùng hơi nhíu mày, nhìn theo ánh mắthắn, bỗng dưng ngẩn ra. Dưới bóng cây,mộtthanh niên mặc đạo bào màu xanh đá đứngtrêncầu đá, nhìn ngắm cá bơi dưới áo, phong nhã tuấn tú, thân cao dong dỏng, ánh mắt trầm tĩnh như thể vực sâu biển lớn, gió thu thổi qua tán lá khẽ lay động ống tay áohắn.

...

Ở phòng bên cạnh, tiếng gào thét tức giận của Diêu Văn Đạt xuyên qua bức vách đập vào tai mọi người.

...

Triệu Kỳ thở dài,khôngtrả lời nàng ta.

Phó Vânanhmở đề thi, nhanh chóng xemmộtlượt.

Diêu Văn Đạt uể oải nhưng vẫn lớn tiếngnóichuyện,đangnóibỗng nhiên kích động, tay quơ về phía trước, ngón tay gầy đét suýt nữa chọc vào mắt người trẻ tuổi.

Vương Đại Lang gãi đầu, hỏi tiếp: "Lều thikhôngcó nước nóng, trời lạnh thế này, thiếu gia sức khỏekhôngtốtkhôngđược ăn lạnh uống lạnh, nếu muốn uống tràthìlàm thế nào bây giờ?"

Người được dân chúng ca tụng, Thôi thị lang.

Phó Vân Khải há miệng nhưngkhôngbiết phảinóigì, liếc nhìnhắnmộtcái, "Ngươi câm miệng! Nghe người dong dài ta đến ong cả đầu." Lần nàyhắnđithikhôngcó áp lực, thoải mái nhìn quanh tò mò hỏi, "Dương thiếu gia saokhôngthấy đến nhỉ?"

Thậm chí vào năm Vạn Lịch triều Minh còn có người học thuộc bài văn mà đỗ tiến sĩ, viết từ đầu đến cuốikhôngkhácmộtchữ.

Lão bộc Diêu gia tiến lên mở cửa, nhìn quanhmộtlượt, ngó gã sai vặtđangtay xách nách mang cơ man nào là lễ vật rồi mới nhận ra người tới là ai, "Triệu đại quan nhân tới chơi ạ."

đangnhộn nhạo,mộtthiếu niên mặc áo gấm, tướng mạo đường đường bước tới cạnh thiếu niên tới từ phủ Tr**ng S* kia, chắp tay chào hỏi, đôi mày nhíu lại, "Dù sao cũng chỉ là kì thi nhập học, về sau các thầy chủ giảng còn phải gặp mặt hỏi chuyện, có học vấnthậthay chỉ là hạng vớ vẩn, các thầy hỏi mấy câuđãlộ ra rồi. Là người đọc sách với nhau, ai lại có thể có những thứ suy nghĩ xấu xa như thế chứ?"

Năm nay số suất phụ khóa sinhkhôngcố định. Trong mấy trăm học sinh tới dự thi, ba mươi người là chính khóa sinh, thứ hạng từ ba mươi mốt đến tám mươi là phụ khóa sinh, những người nộp tiền,đicửa sau cũng tính là phụ khóa sinh, bởi vì có thể có nhiều người như thế nên thườngthìtổng số học sinh được nhận mỗi nămkhôngnhất định phải làmộttrăm người, thường làsẽcao hơn. Sau đó sau mỗi lần kiểm tra giữa tháng, vài học sinhsẽbị loại ra.

(học sinh hơn tuổi)

Học sinh kiểm tra hơi chần chừ nhưng vẫnkhôngcho thiếu niênđivào, đứng lên tới cạnh Trần Quỳ,thìthầm bàn bạc với Trần Quỳ mấy câu.

Bởi vì đây làmộtđề thi hội đích thực.

Triệu sư gia hôm nay chủ trì buổi hiến tế ở văn miếu nên ăn mặc chỉnh tề,hiệnđangđứng bên tường vẫy tay với Phó Vânanh, "Diêu học đài bị bệnh, hôm naykhôngtới, ta thay mặt sơn trưởng tới thăm. Nghe Trọng Vănnóingươiđãgặp Diêu học đài rồi hả?"

Do cũng mới thi gần đây nên trong vòng mười nămkhôngthể lặp lại, đề thi hương ở Giang Nam, Bắc Trực Lệ và mấy lần thi hội sắp tới nhất địnhsẽkhôngxuấthiệnđề này.

Vậy là lại còn cómộtcâu là văn giải đề.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhliếc Phó Vân Khảimộtcái,hắnlập tức im bặt.

Mấy người Trần Quỳ ngại ngùng, đứng bên hành lang khe khẽnóichuyện.

Đề tự chọn thí sinh có thể làm, cũng có thểkhônglàm, thư viện chỉ thêmmộtđề văn để thử trình độ bọn họ mà thôi nhưng lại sao lại chọn đúng câu này?

(viết văn giải đề).

Tóm lại, chỉ cần thuộc làu Tứ thưthìcơ bảnkhôngcó vấn đề gì.

Triệu sư gia vẫn tỉnh bơ, dù có nghe thấy tiếng Diêu Văn Đạt ho sằng sặc đến mức nghẹt thở ở bên kia vách tường, ông ta vẫnkhôngnhíu mày, tập trung uống trà.

đứng ở cửa."

Cùng với việc thi hành chính sách mới, danh tiếng của Thôi thị langđãlẫy lừng khắp thiên hạ, trong số họ có nhiều ngườiđãtừng nghe tới Thôi Thám hoa, còn từng bắt chước văn phong của Thôi Thám hoa, hâm mộđãlâu,khôngngờ hôm nay lại có cơ hội nhìn thấy ngườithật.

Trần Quỳđangmảinóichuyện với học sinh kiểm tra về chuyện thiếu niên nọ rốt cuộc có phải là mạo danhđithi haykhôngnênkhôngchú ý tới đám thí sinh xếp hàng bên này, nghe thấy câu hỏi của Phó Vânanhmới ngừng câu chuyện,đitớinói: "Chuyệnnhỏthôi, các ngươi vàođi."

Haianhem họ tranh cãimộthồi, ánh mắt Triệu Thúc Uyển bỗng dừng lại ở ngườiđangyên lặng dùng trà bên cạnh Triệu sư gia là Phó Vânanh, "Cònkhôngbiết phải xưng hô với Phó gia thiếu gia thế nào?"

Mặt thiếu niên tái mét, nắm tay siết chặt kêu lách cách.

Phó Vânanhgật gật đầu.

Trong phòng cómộttiểu nương tử diễm lệ, mấy người Trần Quỳkhôngdám ngẩng đầu lên, ngồi cũngkhôngdám ngồi, liên tục chối từ, tìm cớ chạy ra khỏi chính đường,đira tận hành lang mới dám thở ramộthơi.

hắncũng nhìn nàng chăm chú, nét mặt vẫn bình tĩnh, hoàn toànkhônggiốngmộttân lang mới cưới được kiều thê, khóe môi hình như hơi cong lên nhưng hình như lạikhôngphải. Môihắnvốn đầy đặn, khikhôngcười khóe miệng cũng hơi cong lên rồi.

(cả hai bên đều thua, gặp tổn thương lớn)

Nàng bỗng nhiên đứng lại như thế khiến Triệu Kỳđiphía trước cũng ngoảnh lại nhìn nàng.

...

"Nhìn kìa, chắc là bị pháthiện! Đáng đời! Đường lớnkhôngđi, lại giở thủ đoạn hèn kém, xem về sauhắncòn dám học hành thi cử gì haykhông!"

Những tiếng bàn tán mang theo tiếng cười nhạo đập vào tai Phó Vânanh, nàng mặtkhôngđổi sắc,đitới bàn điều hành trả lại thẻ dự thi.

Lát sau, lão bộc mời bọn họ cùng sang bên đó.

Đoàn người tập trung trước cổng thư viện rồi lên xe lađiDiêu gia.

Lão bộc đứng ở cửa nhìnmộtlát, thở dài, dẫn Triệu sư gia và đoàn học sinh vào chính đường dùng trà.

"Chắc làkhôngtrả lời được nên xấu hổ mới ra sớm đây mà..."

Giọng địa phương đặc biệt như thế, thiếu niên kia gần nhưkhôngthể là người mạo danh.

Để đảm bảo công bằng, công chính cho các kỳ thi, quan chủ khảo phải vắt óc suy nghĩ, lật xới từng câu trong Tứ thư Ngũ kinh tìm được đề thi mới, thậm chíkhôngtheo quy tắc cũ, lấy hai câukhôngliên quan gì đến nhau, gộp lại, lấy làm đề thi để đối phó với nạn đoán đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đườngcôcômà nàng tanóiđến là người Triệu sư giađãvài lần đề cập tới, Triệu Thiện, biểu huynhthìlà tri phủ phủ Võ Xương Phạm Duy Bình.

Phó Vânanhnhận thấy họ đối xử với thí sinh rất ôn hòa, tự nhiên bị người nhà thí sinh nào túm lấy hỏi cái này cái nọ cũngkhôngnóng giận, mặt vẫn tươi cườinhẹnhàng trả lời.

Người chồng kiếp trước của nàng.

Triệu Kỳ nhếch miệng cười nhạo, nhìn xung quanh rồi khẽ cảnh cáo nàng ta: "Đó chính là Thôi thám hoa, đại công thần phò tá Hoàng thượng đăng cơ, thủ đoạn tàn nhẫn, thiết diện vô tình, đến hoàng thân quốc thích cũng dám buộc tội, là học trò tâm đắc nhất củacôphụ nhà chúng ta, Thẩm các lão. Muội nghiêm chỉnh chútđi, nếukhôngđến cha muội cũng chẳng bảo vệ nổi muội đâu!"

Những thí sinh xung quanh đa phần tuổi cònnhỏ, đúng vào cái tuổi hiếu kỳ, thích nghịch ngợm, gâysự, thấy thế lại càng hứng thú, miệng ghé taithìthào.

Bên ngoài trường thi người đông như kín, người nhà và tôi tớ của các thí sinh đứng tràn ra trước cửa, kiễng chân lên cũngkhôngnhìn được vào trong, thấy có người ra liền đổ xô ra đón, pháthiệnkhôngphải người mìnhđangchờ lại phất tay áo, trở về chỗ tiếp tục đợi.

Đứng phía sau đám người chen chúc, Phó Vân Khải nghển cổ xem danh sách thitrênbảng, quay đầu lạithìthầm với Phó Vânanh, chặc lưỡi: "Làm y như thithậtluôn."

Nàng gần như bước về phía trướcmộtcách đờ đẫn.

hắnchính là người trẻ tuổi vừa rồi ngồi trước giường bệnhnóichuyện với Diêu Văn Đạt.

Gặpthìgặp rồi nhưng chắc Diêu Văn Đạtkhôngnhớ nàng, tuy rằng ngày hôm đó ông tađãkhen nàng vài câu. Giờ nghĩ lạithìlúc ấy ông ta cũng chỉ định cố chọc tức Phó Vân Chương mớinóithế thôi.

Chu gia và Phó gia chẳng là kẻ thù truyền kiếp còn gì, thực ra cũng phải phải huyết hải thâm thù gì cả nhưng mà nhìn nhauđãthấy ngứa mắt, gặp nhau là muốn đánhmộttrận.

Thiếu niên là người phủ Tr**ng S*, xét về dòng tộc, đáng lẽ rakhôngđến mức nghèo khó đến thế, học sinh sợ người này mạo danhđithi nên mới tìm Trần Quỳ xác nhận lại thân phận củahắn.

hắntừng đưa mấy ngườianhhọ trong tộcđithi huyện thí, lúc ấy trước trường thi cũngkhôngkhác lắm so với cảnh tượng lúc này ở Giang Thành thư viện. Tuy nhiên huyện thí dù sao vẫn có nhiều quy định nghiêm ngặt hơn so với kì thi nhập học, giờ Mẹomộtkhắcđãbắt đầu vào bàn, đa phần học sinhsẽđến sớm trước giờ thi. Quan phủ phái binh sĩ đóng trước cửa trường thi, kiểm trathậtcẩn thận giỏ đựng giấy bút và quần áo của thí sinh, có năm tra xét rất kỹ, thí sinh gần như phải cởi hết quần áo giữa đường.

Tô Đồngsẽkhôngvạch trần thân phận của nàng, hại người hại cả mình,hắncó quan hệ phức tạp với Phó gia, nếukhôngcẩn thận có khi lưỡng bại câu thương

Học sinh kia vẫn cònđangnóichuyện gì đó với Trần Quỳ, đám thí sinhđangxếp hàng giờđãnhận định rằng thiếu niên ban nãy nhất định là gian lận, cố tình cao giọng châm biếmhắn.

"Huynh thấy mình làm bàikhôngtệ, những nội dung trong đó huynh vừa ôn tập xong, thuộc hết!"

khôngđợi Phó Vânanhtrả lời, Phó Vân Khảiđãnhảy vào cướp lời: "Em trai ta là học sinh của tam gia gia của tiểu thư, tiểu thư thấy nên xưng hô thế nào đây? Hay gọi là ngũ thúcđi."

Chương 60: Gặp lại

Khắp các vùng trong cả nước, ba năm có hai lần thi đồng sinh, ba năm cómộtlần thi hương vàmộtlần thi hội ở kinh sư, tính toánmộtcách sơ lượcthìsố lượng đề được ra là tầm năm nghìn đề, triều đại nàyđãqua hai trăm năm, vậy tổng cộngđãcó bao nhiêu đề?

Triệu sư gia bảo mấy người Phó Vânanhở lại,mộtmìnhđigặp Diêu Văn Đạt trước.

Phía trước vọng lại tiếng hít vào của Triệu Thúc Uyển, nàng ta nhìn Thôi Nam Hiên đứng dưới bóng cây, si mênói: "Hình ảnh này có khác nào trong tranh. Người kia là ai mà tuấn tú đến thế!"

Tiếng loạt soạt của lá cây trong đình viện bị gió thu thổi bay và tiếng bước chân của những học trònhỏđãlàm Phó Vânanhbừng tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mấy năm gần đây thư viện mới bắt đầu áp dụng hình thức này, trước kia có nhiều thí sinh thi kì thi định kì hằng tháng được hạng nhất nhưng tới khi thi tú tài lạikhôngsao thi đỗ, các thầy hỏi ra mới biết người nọ vừa đến trường thiđãtim đập chân run, ngồi trong lều thi run rẩykhôngviết nổi chữ nào." Trần Quỳ lách qua đám học sinh đông đúc,đitới trước mặt Phó Vân Khải và Phó Vânanh, mỉm cười giải thích với họ, "Sau này các kì thi của thư viện đều tổ chức theo kiểu này, có thẻ dự thi mới được vào trường thi, dùng lều thi cách biệt, sau khi vào trường thikhôngcó việc gì gấpkhôngđượcđira, cho tới khi nộp bài mới được ra khỏi lều. Luyện nhiều lần cũng can đảm hơn, đến lúcđithậtít nhiều gì cũngđãquen hơn người khác."

Thiếp kinh chiếm phần lớn nội dung, nhiều câu hỏi là đưa ramộtcâu bất kỳ trong Tứ thư,yêucầu viết tiếp đoạn tiếp theo. Có nhiều câu là đưa ra câu ở giữa,yêucầu chép lại phần trước và phần sau. Có câu lắt léo hơnmộtchút, chỉ đưa gợi ý,yêucầu chép lạimộtđoạn hoàn chỉnh.

Giờ khắc này, mọi giác quan của nàng trở nên vô cùng nhạy bén, nàng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể mình.

Phó Vân Khải còn chưa ra.

Những người dựa vào việc đoán đề và học thuộc lòng thực rakhôngít.

Giọng điệu giận dỗi của Phó Vân Khảiđãthành công thu hútsựchú ý của Phó Vânanh, nàng khẽ trả lời, "Dương thiếu giakhôngcần thi."

Như thể đột nhiên bị quăng tới đầu sóng ngọn gió, Phó Vânanhđột nhiên ngơ ngẩn, tay chân lạnh toát, cái lạnh thấm vào tận xương.

Trong mắt thiếu niên loang loáng nước mắt, mặt mày hằm hằm tức giận.

"Chỉ được cái xinh xắn..."

...

...

Học trònhỏthấy "y" cũng cònnhỏ, đánh giá hành động này của “y” làsựngạo mạn của tuổi thiếu niên, mỉm cười đồng cảm đưa "y" ra khỏi lều.

Nàng còn nhớ đêm thành thân ấy, tân phòng lạnh lẽo. Thôi gia khi ấyđãxuống dốc, lúchắnlên kinhkhôngmang theo nhiều tiền, tiệc cưới cũng rất đơn giản, sau khi người tới chúc mừng ra về, hỉ nươngnóimấy câu cát tường xongthìra ngoài, cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai vợ chồng trẻ ngồi đối diện nhau, nến đỏ lay động.

Thi đồng sinh và thi hươngthìkhác, cả nước có nhiều vùng như thế, mấy năm thimộtlần, phạm vi ra đề rộng, còn phải bỏ bớtmộtphần nội dung trong sáchkhôngthích hợp đưa vào làm đề thi. Vậy nên mỗi lần là mấy trăm đề.

Sau này, nàng nhận ra hai người thực ra chẳng giống nhau gì hết. Phó Vân Chương nhìn có vẻ lãnh đạm nhưng lại dịu dàng, tình cảm, tiếp xúc nhiều có thể cảm nhận đượcsựấm áp nơi y. Còn Thôi Nam Hiên ôn tồn lễ độ,nóinăng thong thả ung dung, đối diện với Diêu Văn Đạt, người vẫn luôn soi mói, cố gắng làmhắnkhó xử vẫn luôn ôn hòa ưu nhã lại thực ra là người lạnh lẽo vô tình, lý trí sắt đá, dù người khác có lấy dao vạch tim mình ra chohắnxemhắncũngsẽkhôngcảm động.

và kính thiên trung quân hiếu thân

hắnđẹpthậtđấy! Người đẹp như vậy, chắc hẳnsẽlàmộtngười chồng tốt phảikhông?

Mặt thiếu niên càng lúc càng đỏ, nhìn xung quanhmộtlượt, ánh mắt lạnh như băng.

Mặthắncứng đờ, thở dài: "Đề này tiên sinh dạy rồi, ta làm theo lời tiên sinh dạy, viết phần phá đề,khôngbiết có được haykhông."

Trần Quỳ biết được Phó Vânanhđãgặp Diêu học đài, suy tưmộtchút rồi quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho mấy học sinh vẫn có quan hệ tốt với mình.

Nghe được tiếngnóichuyện của đám học sinh,hắnngẩng đầu lên, đôi mắt sáng tựa sao trời.

Lều thi trong thư viện được dựng ở sâu trong đình viện, gió từ bốn phương tám hướng thổi lại, lạnh tới mức các thí sinh đều run lên cầm cập.

Mọi người vội vàng trốn tránh, người lui về phía sau miệng lắp bắp, "Như thếthậtlà... Như thếthậtlà..."

mà thôi.

Học sinh thu thẻ đọc têntrênthẻ rồi lại quay qua nhìn nàng, mãi tới khi nàngđixa vẫn nhìn theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gió thổi qua, trong viện lạnh lẽo.

Thấy học sinh kiểm trađãchođi, thiếu niên kia lại càng tức giận, giật mạnh chiếc giỏ của mình rồi quay về những người vừa chỉ trỏ vừa rồi nhổ mạnhmộtbúng nước bọt rồi nghênh ngangđivào.

Có nhiều người nhìn thấy lỗ hổng này, những người giàu có muốn trục lợi chi tiền mời những nhà nho nổi tiếng nghĩ đề, đoán đề, rồi làm văn để con cháu nhà mình học thuộc lòng. Tới khi vào trường thi, có khi trúng đề đến tám phần, như thếkhôngcần học hành vất vả vẫn có thể dễ dàng thi đỗ, đạt được công danh.

Nàng nhanh chóng hoàn thành bản nháp, kiểm tra lại mấy lần rồi chép lại vào bài thi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Gặp lại