Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56: Song lục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Song lục


Song lục làmộttrò chơi cờ cổ, chơi bằng xúc xắc, rất đơn giản, ai cũng chơi được nhưng mà giải thích thế nàothìhơi dài, bạn nào thích có thể tìm "backgammon"trênmạngsẽcó thông tin,khôngcó tên tiếng Việt nhưng có giải thích bằng tiếng Việt. Đại loại là trò may rủi thôi, dễ như chơi cá ngựa ấy.

Lý Hàn Thạch vừa nhìn thấy Phó Vânanhtrênbến tàuđãngẩn người kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu quan nhân Phó gia sao mà ai ai cũng thanh tú thếkhôngbiết.

Người trước mắthắnhiệngiờ cònnhỏtuổi nhưngđãtự nhiên phóng khoáng, ung dung tao nhã, trong từng cử chỉđãthấy được chỗ hơn người, hơn nữa còn trắng trẻo tuấn tú, đôi mắt tựa có hai viên ngọc trai đen bóng, sau này lớn lên, khí độ ắtkhôngkém Phó Vân Chương.

nóichuyện đôi câu,hắnvẫnkhôngđoán ra được chính xác người này bao nhiêu tuổi. Sau đó,hắnđược biết lần này nàng dong thuyền lên phía bắc tới phủ Võ Xương liền mỉm cười mời nàng đồng hành, coi như là giúp đỡ lẫn nhau.

Bến tàu này ngay gần phủ Võ Xương, từ đây đến đókhôngcần cập bờ thêm lần nào, chuyện giúp đỡ lànóicho có cớ chứthậtra Lý Hàn Thạch ngồi thuyền lâu đến phát chán, chỉ muốn tìm người chơi song lục cùng mà thôi.

Phó Vânanhuyển chuyển từ chốimộtlần, Lý Hàn Thạch lại mời lần nữa, nàng cố tình tỏ vẻ suy tư, chần chừmộtlúc rồi mới đồng ý.

Từ trước đến nay, đồng tri ở phủ Võ Xương đều rất cao ngạo nhưng Lý Hàn Thạch mặc kệ.hắnlà người ôn hòa, bình dị, chỉ mấy tháng ngắn ngủiđãdễ dàng làm thân với nhiều nhà nho có tiếng ở đất Hồ Quảng. Đối với nhiều người, Phó Vânanhchỉ làmộtđứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh,khôngđáng đểhắntìm cách tiếp xúc,hắnvẫn lạikhôngnghĩ thế,hắntự cho mình là bạn của Phó Vân Chương, lúc đầu còn bảo Phó Vânanhgọihắnlà Lý huynh.

Đương nhiên, Phó Vânanhsẽkhônggọi như thế, nàngkhôngphản bác nhưng vẫn cung kính gọihắnlà "Lý đại nhân".

Lý Hàn Thạch lắc đầu nhưng vẫn bật cười chấp thuận cách gọi này của nàng.

Phó Vânanhvề thuyền báo cho Hàn thị và Vương thúc rằng nàngsẽngồi chung thuyền với Lý Hàn Thạch tới phủ Võ Xương.

Hàn thị và Vương thúc kinh hãi, sợ nhỡ đâutrênđườngđisựthậtbại lộ, nhất nhất đòiđivới nàng, nàngkhônggiải thích nhiều, để những người khác ở lại, chỉ đưa Vương thúc và thư đồngđicùng, rời thuyền nhà mình rồi theo chỉ dẫn của tôi tớ Lý gia,đivề phía chiếc thuyền neo ở cách đókhôngxa. Hàn thị là phụ nữ,khôngthểđitheo gặp đàn ông bên ngoài, đành phải ở lại.

trênđườngđi, có ngườiđitới trước mặt bọn họ.

mộtngười phụ nữđangđỏ mặt đứngtrênbến thuyền quan sát hồi lâu tiến tới, hành lễ với nàng rồi trịnh trọngnói: "Phó tiểu tướng công, vừa nãy cũng nhờ tiểu tướng công ra tay cứu giúp."

Nàng ta cầm taymộtcôbé xinh xắn đángyêu. Thấy mẹ mình khom người tạ ơn,côbé cũng chắp tay thi lễ theo.

Đây là người phụ nữ và đứa bé bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c vừa được cứu khi nãy. Tôi tớ Phó gia kéo được họ lên thuyền liền lấy quần áo mới cho họ thay, thấy bégáiđãđói meothìnhanh chóng chuẩn bị cơm canh nóng hổi. Hàn thị thấy hai mẹ con họ đáng thương, nghĩ tới cảnh mình khi trước liền đích thân chăm sóc họ, lựa lời an ủi, còn nghe lời Phó Vânanhđãdặn lúc trước, đưa họ chút bạc rồi mới tiễn họ rời thuyền. Người phụ nữ cảm động tới rơi nước mắt, nhất quyết phải trực tiếpnóilời cảm tạ với Phó Vânanhrồi mời bằng lòng rờiđi.

Xa cách vài năm, nét mặt người phụ nữ này vẫnkhôngthay đổi, có điều mệt mỏi uể oải, tiều tụy hơn xưa rất nhiều.

Phó Vânanhngẩn ramộtlát, khóe mắt liếc thấy bégáiđangnắm chặt góc áo mẹ.

Cầm tỷ nhiđãlớn như vậy rồi.

Nàngkhôngphải chưa từng tưởng tượng ra cảnh mìnhsẽgặp lại những người thân quen thuở trước nhưng cũng giống như lần bái phỏng Diêu Văn Đạt, khi người quen cũ thứ hai xuấthiệntrước mặt nàng, nàng chỉ thấy lòng mình gợn lênmộtchút chứ chẳng kích động chút nào.

Nàngnhẹnhàng trả lời: "Chỉ là chuyệnnhỏthôi mà."

Người phụ nữ vô cùng cảm kích, kéo tay congáibái tạ nàng lần nữa, thấy mặt mày nàng vẫn lãnh đạm, sợ làm lỡ việc của nàng, nhắc lại lời cảm ơn mấy lần rồi cũng nhường đường, mắt dõi theo nàngthậtlâu.

Phó Vânanhlên thuyền Lý gia, Lý Hàn Thạchđãxử lý xong công việc, phái tùy tùng mời nàng vào khoang thuyềnnóichuyện, mỉm cười hỏi: "Có biết chơi song lụckhông?"

Nàng nhìn xung quanhmộtvòng, trong khoang cómộtchiếc sập, giữa sập cómộtbàn cờ song lục trạm trổ tinh vi, Lý Hàn Thạch cầm xúc xắc trong nay nhìn về phía nàng đầy mong đợi, vẻ mặt tha thiết.

Phó Vânanhcảm thấykhôngcòn gì đểnói, thầm nghĩ lần trước nhị ca uống rượu với Lý Hàn Thạch, hai người ngồi với nhau tới nửa đêm, Phó tứ lão gia luôn nghĩ hai người bọn họ đàm luận vấn đề gì say mê lắmthìLý Hàn Thạch mới tiếc nuối,khôngmuốn để Phó Vân Chương về sớm như thế. Giờ nghĩ lại, nhị ca hẳn là bị bắt chơi cờ song lục với Lý Hàn Thạch cả đêm chăng?

Nàng biết chơi cờ song lục. Phụ nữ chốn khuê phòng cả ngày chỉ ở trong nội viện bé bằng lòng bàn tay, từ ngày này qua ngày khác đều như thế, quanh năm suốt thángkhôngra khỏi nhà, dù sao cũng phải làm gì đó g·i·ế·t thời gian. Kiếp trước nàng thường xuyên chơi cờ song lục với các chị dâu trong nhà. Congáigia đình giàu có bình thường an tĩnh hiền thục, cườikhônglộ răng,nóikhôngnóito, quy củ là thế nhưngmộtkhiđãvào bàn song lụcthìcả đám đều xắn tay áo, la lên hét xuống, chẳng khác gì dân c·ờ· ·b·ạ·c ngoài đường. Người lớn trong nhà nhìn thấy tuykhôngthích nhưng cũngkhôngtrách móc nặng nề, chỉ răn dạy đôi câu. Sau này lấy chồngsẽphải hầu hạ nhà chồng, quản lý việc nhà, trở thành đương gia chủ mẫu rồi, nào có thể thoải mái như lúc chưa lấy chồng được, chơithìcứ chơiđi.

Phó Vânanhkìm nén suy nghĩ trong lòng,nhẹnhàngnói: "Cũng biếtmộtchút ạ."

Lý Hàn Thạch nghe vậy vui mừng khôn xiết, thúc giục nàng mau vào ngồi, vui vẻnói: "Nhị ca ngươi ấy à, văn chươngthìviết tốtthậtđấy nhưng cờ song lục lại chẳng biết tí nào."

Phó Vânanhcười, cúi đầu xắn tay áo, "Mời đại nhânđitrước."

...

Nửa canh sau, Lý Hàn Thạchđãkhôngcòn giữ được dáng vẻ ban đầu: vạt áo xộc xệch, nho khăn lệch sangmộtbên, quần áo ướtmộtmảng do vài lần trượt tay làm đổ ly trà mà người hầu bưng tới,hắncũngkhôngthèm thay, tay vẫn đổ xúc xắc, đôi mắt nhìn chằm chằm viên xúc xắcđangquay tròn, miệng tấm tắc, "Tiểu hữu hóa ra là cao thủ trò này."

Phó Vânanhliếc mắt nhìnhắnxem thường, quan phụ mẫumộtvùng đây sao, ngồikhôngngay ngắn, đứngkhôngchỉnh tề, chỉ cần đánhmộtván cờ song lục với nàngđãmộtcâu "tiểu hữu" hai câu "tiểu hữu", làm thế nào người này vượt qua nổi lần tuyển chọn quan lại để được đưa tới Hồ Quảng làm quan thếkhôngbiết?

Thuyềnđãrời bếnđilên phía bắc, chớp mắtmộtcanh giờ lại quađi, Phó Vânanhxoanhẹcổ tay mỏi nhừ, muốn tìm cớ về khoang nghỉ ngơi. Lý Hàn Thạch lạiđangtới lúc hưng phấn, hai mắt sáng bừng, chóp mũi đỏ ửng, đương nhiên sao có thể để nàngđinhư thế, năn nỉ nàng chơi thêm ván nữa. Miệng nàng mấp máy mà chẳng biết phảinóisao, đành phải đồng ý.

Cuối cùng mãi tới buổi trưa, người hầu kẻ hạ nhiều lần tới thúc giục Lý Hàn Thạch dùng bữa,hắnmới sai người xếp bàn cờ lại, mời Phó Vânanhcùng ăn.

Người hầu chuẩn bịmộtmâm rượu và thức ăn mang vào trong khoang, tôm viên, cua viên, hoa quế củ sen, canh cá đậu hũ, hạt dẻ tươi hầm gà rừng, vịt hầm bát bảo, toàn là những đồ ăn đúng mùa ở vùng này.

Phó Vânanhcảm tạ thịnh tình của Lý Hàn Thạch, hai người tới trước bình phong dùng bữa.

Lý Hàn Thạch liên tục gắp đồ ăn cho Phó Vânanh, nhìn nàng trìu mến nhưng lờinóira lại hoàn toànkhôngcó phong cách của người lớn tuổi hơn chút nào, "Tiểu hữu này, dùng cơm xong, chúng ta làm thêm vài ván đượckhông?"

rõràng làmộtkẻ nghiện song lục đến phát rồ.

Về tuổi mànói, Lý Hàn Thạch lớn hơn Phó Vânanhmười mấy tuổi, tính là trưởng bối. Về tôn ti mànói, Lý Hàn Thạch là đồng tri phủ Võ Xương, cao cao tại thượng, Phó Vânanhcòn có thểnóithế nào đây? Vậy là nàng đành phải nghe lời trưởng bối, gật đầu đồng ý.

Cả hành trình trôi qua trong tiếng gieo xúc xắc, ngoài cửa sổ, nắng dần tắt, chim mỏi cánh bay về tổ, ánh sáng chiều hôm rực rỡ chiếu qua cửa sổ rọi vào khoan thuyền, người hầu vén rèm tiến vào, chắp tay thưa: "Đại nhân, tới phủ Võ Xương rồi ạ."

Lý Hàn Thạch như vừa bừng tỉnh, kinh ngạc: "Nhanh thế à?" Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài mới pháthiệnrađãtới bến tàuthật, thậm chí còn nghe thấy loáng thoáng tiếng ồn àotrênbờ sông.mộtlát sau,trênboong vang lên tiếng người chỉ huy việc bốc dỡ hàng hóarõràng quy củ.

Phó Vânanhnhân lúc này chào từ biệt Lý Hàn Thạch.

Lý Hàn Thạch tha thiết giữ lại.

Nàng vẫn nhất quyết phảiđi: "Tiểu tử cònnhỏtuổikhônghiểu chuyện,khôngdám tiếp tục làm phiền đại nhân."

Lý Hàn Thạch cười ha hả,trênmặt cũngkhôngcó chút ngại ngùng nào, cất giọng sang sảng: "Lần này còn chưa chơiđã, hôm nào tiểu hữu rảnh rỗi chúng ta lại tỷ thí đượckhông?"

Lời mời này chẳng qua chỉ là lời xã giao, Phó Vânanhcũngkhôngcoi làthật, hơn nữa chiều nay nàngđãtìm hiểu được điều mình muốn biết, nên càngkhôngquá để ý, lịchsựđáp lại mấy câu liềnnóilời cáo từ rờiđi.

...

Lý Hàn Thạch vốn làm quan ở Bộ Lại, sau khi tham gia phân công hằng thángthìđược phân tới Hồ Quảng nhậm chức đồng tri. Nghe cáchnóinăng hành xử của người này,hắnchắc chắn là môn sinh của Thẩm Giới Khê.

Phó Vânanhthấytrênbàn củahắncòn đặtmộtbộ "Thái Túc văn tập" của Thẩm Giới Khê. Thái Túc là bút danh thuở thiếu niên của Thẩm Giới Khê. Mấy cuốn sách này trang giấyđãố vàng, có vẻ nhưđãdùng nhiều năm, có vẻ Lý Hàn Thạchkhôngchỉ thường mang theo người mà còn liên tục giở ra đọc, gáy sáchđãbị mài đến bạc thếch.

Thẩm Giới Khêkhôngthể nào có ý tốt bảo môn sinh của mình an táng Ngụy Tuyển Liêm. Hai người họkhôngchỉ đơn giản là bất đồng chính kiến. Năm đó, Ngụy gia sụp đổ nhanh đến mứckhôngkịp trở tay cũngkhôngchỉ là do đương kim hoàng thượng nổi giận lôi đình,khôngai dám xin thay, mà còn do Thẩm Giới Khê và Ngụy Tuyển Liêm từ có thù oán cũ, muốn dùng việc công trả thù tư. Đại thần trong triều khi ấy nơm nớp lo sợ, ốc cònkhôngmang nổi mình ốc, sợ bị Thẩm Giới Khê giận cá chém thớt nên tất cả đều im lặng.

Mấy năm nay, Phó Vânanhcũng nghe ngóng được chuyện trước kia. Khi xưa, Thẩm Giới Khê và Ngụy Tuyển Liêm cùng làm việc ở Hàn Lâm Việnđãtừng có đôi lần tranh cãi, cụ thể là về chuyện gìthìcũng chỉ là lờinóigió bay,khôngai nhớrõ, chỉ biết đó chỉ là mấy việc vặt vãnh mà thôi. Ai mà ngờ được cái người được dân chúng kính trọng như Thẩm các lão lại thù dai như thế, sau bao nhiêu năm vẫn canh cánh trong lòng, nhân dịp hoàng đế tức giận liền đổ thêm dầu vào lửa, diệt trừ toàn bộ Ngụy gia?

Phủ Giang Lăng quả nhiên là cái bẫy.

Nhưng Thẩm Giới Khê cũngkhôngbiết lời đồn về di chiếu là do nàng tung ra, làm gì đến mứcsẽbám riết lấy nàng như thế, hơn nữa Thôi Nam Hiên từ lâuđãcông bố về cái c·h·ế·t của nàng. Thôi Nam Hiên là người cẩn thận, chắc chắnhắnkhôngthể để lộ bất kỳ sơ hở nào để Thẩm Giới Khê nghi ngờ.

Vậy chỉ cònmộtkhả năng: Chỉ mình Thôi Nam Hiên biết chuyện nàng biến mất sau khi rời kinh sư, Lý Hàn Thạch là môn sinh của Thẩm Giới Khê, chắc chắnsẽquen biết Thôi Nam Hiên, phải chănghắnlà người của Thôi Nam Hiên?

Phó Vânanhnghĩđinghĩ lại, cũng chỉ còn có khả năng này.

Nếuthậtsựlà Thôi Nam Hiên nhờ Lý Hàn Thạch giúp đỡ đưa linh cữu người Ngụy gia về quêthìsựtình mới hợp lý. Năm đó, Thôi Nam Hiên thấy nhà vợđivào chỗ c·h·ế·t cũngkhôngđưa tay cứu giúp, chỉ biết bo bo giữ mình. Phân tích kỹ càng ra,hắnkhôngsai, cách làm củahắnkhôngai có thể chỉ trích, những người khác rơi vào tình huống như vậythìcũng thế thôi. Về lýthìlà như thế nhưngkhôngquan tâm nhà vợ, ngay cả cha vợ tắt thở trước mặt vẫn cườinóinhư thường, người như thế là người lòng dạ sắt đá, đồng liêu trong triềusẽđánh giáhắnlà kẻ vô tình. Có ai dám hợp tác với người lạnh lùng vô tình như thế,nóigì đến tin tưởng, giúp đỡ?

Thôi Nam Hiên muốn lung lạc lòng người, đầu tiên cần phải thay đổi góc nhìn của người khác dành chohắn, vậy làhắnra tay giúp đỡ xử lý hậusựcho nhà vợ.

Hoặc là có lẽ sau khi nàng c·h·ế·t, Thôi Nam Hiên bỗng cảm thấy lương tâm cắn rứt, muốn đền bù cho nàngmộtchút.

Phó Vânanhnhếch môi, chuyện này gần như làkhôngthể.

...

Vương thúckhôngbiết chơi song lục nhưng thấy Lý Hàn Thạch đối xử thân thiện với Phó Vânanhnhư thế cũng thở phàonhẹnhõm,khônglộ là được rồi.

Ở phủ Võ Xương, tôi tớ Phó gia đềuđãđược thay đổi, giờ gồm toàn những người trước kia chưa từng gặp Phó Vânanh. Họ chỉ biết trong nhà có vị tiểu thiếu gia sắp tới. Từ sáng sớm, quảnsựđãđích thân tới bến tàu chờ đón, nhìn thấy Lý Hàn Thạchđicùng với Phó Vânanhbước lên cầu thang bằng đá dẫn lên bờ sôngthìbất ngờ ngẩn ra, vội vàng chạy tới chào hỏi, lấy lòng.

Rời khỏi bàn cờ song lục, Lý Hàn Thạch vẫn có mấy phần uy nghiêm của bậc quan phụ mẫu, đối đáp mấy câu với người Phó gia, dặn dò bọn họ chăm sóc Phó Vânanhcho cẩn thận rồi lại nài ép Phó Vânanhphải đồng ý lần sau lại chơi song lục vớihắnrồi mới dẫn theo đám tùng tùng và sai dịch tiến về phía chiếc kiệuđangchờ bên cạnh. Đoàn người rồng rắn kéo nhauđi.

...

Phó Vânanhnóimấy câu với quảnsự, chờ Hàn thị lên bờ rồiđicùngđivề phố Cống Viện.

Giang Thành thư viện tọa lạc trongmộtsơn cốc có phong cảnh nên thơ, ngay gần Hoàng Hạc Lâu và Trường Xuân Quan, cách phố Đại Triều khá xa nên nàng tự bỏ tiền thuêmộttòa nhànhỏở gần tòa nhà của Phó Vân Chương.

Hàn thị say sóng, chưa kịp nhìn ngắm nhà cửa phòng ốc cho kỹ càngđãtiến thẳng vào trong nhà, đặt lưng xuống là ngủ luôn.

Quảnsựban đầu cũngkhôngđánh giá cao Phó Vânanh, cũngkhônghẳn là xem thường nàng, chỉ đơn giản cho rằng việc chăm lo chomộttiểu thiếu gia mới từ dưới huyện lên cũng chẳng phái việc gì to tát, làm cho có lệ mà thôi, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Hàn Thạch đối xử với Phó Vânanhnhư người ngang hàng mới pháthiệnra mìnhđãnhầm. Ông ta vừa mừng vừa sợ,nóinăng kính cẩn: "Thiếu gia, đồ ăn thức uống và nước tắm đềuđãchuẩn bị xong, thiếu gia muốn tắm gội trước hay dùng bữa trước ạ?"

"Ăn uốngthìthôiđi, chuẩn bị phòng tắm trướcđã."

Bến tàu đông đúc, nhộn nhạo, đêm qua Phó Vânanhởtrênthuyền nên cũng chưa tắm rửa gì được, sau khi rời thuyền lại ngựa ngựa xe xe,trênngườiđãhơi có mùi gì đó khác thường, muốn tắm rửa sạchsẽtrước.

mộtthùng nước lớn được đưa vào phòng tắm, Phó Vânanhđuổi hết người hầu ra ngoài, chỉ để mấy đại nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ.

Phương Tuế và Chu Viêm theo nàng tới phủ Võ Xương, bình thường nàng ra ngoàisẽđưa thư đồng và Vương thúc theo, về đến nhà vẫn cần nha hoàn hầu hạ, có điều từ nay nàngsẽkhôngđưa họ ra ngoài nữa.đangyênđanglành lại bị thư đồng cướp cơ hội ra ngoài, hai nha hoànkhôngtránh khỏi tủi thân.

Phó Vânanhtắm gội xong, thaymộtbộ đồ mới mang mùi hương thoang thoảng rồinói: "Các ngươi ở nhà học mẹ ta làm khăn lưới, việc nặngkhôngcần phải làm nhưng học lấymộtcái nghề cũng tốt, sau này có thể dùng tới."

Phương Tuế và Chu Viêm đều ngạc nhiên, cắn môi, hiểu ra chuyện họ lo lắng mấy ngày nay tiểu thư cũng nhìn ra được, mặt nóng bừng lên, khom ngườinói: "Đa tạ tiểu thưđãnghĩ tới chúng nô tỳ."

Vừanóixongđãthấy Phó Vânanhcau mày, Phương Tuế gãi đầu, vội vàng sửa lại, "Đa tạ thiếu gia."

...

Hàn thị ngủmộtgiấc xong tỉnh lạiđãtràn trề năng lượng, bảo nha hoàn đưa bàđidạomộtvòng quanh nhà rồi lại quay trở về phòng, hỉ hả: "Phủ thành có khác, mẹ đứng trong viện còn có thể nghe thấy tiếng rao hàng của người bán hành rong ngoài phố,thậtnáo nhiệt."

Chỉ có những đại viện sâm nghiêm mới có thể hoàn toàn ngăn cách với phố phường.

Phó Vânanhsắp xếp chỗ ăn ở cho Hàn thị xong, trở về phòng chỉ huy nha hoàn dỡ rương hành lý ra, xong xuôi mọi chuyệnđãkhôngbiết là giờ nào mới yên tâmđingủ.

Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng hẳnđãthấy ngoài cửa sổ vọng vào tiếng ồn ào, cửa phòng kêu cọt kẹt, Phương Tuế bước vào phòng, "Thiếu gia, Khải ca nhi tới!"

Phó Vânanhcòn tưởng mình nghe nhầm, khoác áo đứng dậy, lắng tai nghemộtchút, quả nhiên nghe thấy tiếng Phó Vân Khảinóichuyện bên ngoài. Nàng xuống giường, lê bước tới bên cạnh bình phong, ngó ra bên ngoài.

Trong viện, Phó Vân Khải mặt mày tiu nghỉu, chân đá mảnh đá vụn trong sân, tay gạt nước mắt, nhìn tức tưởi đáng thương. Đám nha hoànđangvây quanhhắnnhẹnhàng an ủi.

"Sao lại thế này?"

Phó Vânanhbúi tạmmộtbúi tóc nam đơn giản, đẩy cửađitới hành lang, vừa sửa lại vạt áo vừa hỏi.

Phó Vân Khải nhìn thấy nàng, khịt khịt mũi, tủi thânnói: "Huynh tới từ hôm qua cơ ý!"

Hóa ra hôm đó Phó Vânanhvừa rời huyện Hoàng Châu, Triệu giađãmang rất nhiều lễ vật tới nhà. Triệu Kỳ tới để gặp Đan Ánh công tử, Triệu Thúc Uyển tới để trực tiếp xin lỗi Phó Vânanh.

Phó tứ lão gia ra mặt đón tiếp người Triệu gia, thấy Triệu Kỳ lễ nghĩa chu đáo, kính cẩnnóilời xin lỗi, hơn nữa oan gia nên giảikhôngnên kết, ông cũng thay mặt Phó Vânanhbỏ qua chuyện này.

Nhưng cáicôTriệu Thúc Uyển kiathìlàm thế nào bây giờ? May mà có danh tiếng của Trương đạo trưởng, Phó tứ lão gia nhắc tới ông ta, Triệu Kỳ và Triệu Thúc Uyển nào nghi ngờ cho nổi liềnnóimộtcâu đáng tiếc, uống mấy ly trà rồi ra về.

Phó tứ lão gia tiễn người Triệu gia về xong liền nghĩ ramộtý, sai tôi tớ sắp xếp lễ vật Triệu gia vừa đưa tới để chuyểnđiphủ Võ Xương cho Phó Vânanh. Sửa soạn xong, ông hùng hổ, "Bảo Khải ca nhi và Thái ca nhi mang qua đó."

Haianhem nhìn nhau, Phó tứ lão gia hẳn là sợ Đại Ngô thị nghe tin, liên tục thúc giục hai đứađicho chóng.

khôngngờ đám kẻ hầu người hạ lắm miệng như thế, Đại Ngô thị biết chuyện, chống gậy đuổi tới, Phó Vân Thái bị Đại Ngô thị khóc lóc kéo về. Phó Vân Khải nhanh chân hơn nênđãra khỏi phố Đông Đại, Phó tứ lão gia nghĩ đưa đượcmộtđứađitrước cũng tốt, đầu tiên đưa Khải ca nhiđi, sau này cho Phó Vân Tháiđisaukhôngphải dễ dàng hơn hay sao? Vậy nên ôngkhôngcho Phó Vân Khải quay lại, éphắnphảiđicùng đám tôi tớ, đưa đồ tới phủ Võ Xương bằng đường bộ.

Nếu thời tiết tốt,điđường bộ có khi còn nhanh hơnđiđường thủy, chỉ có điều phải lên dốc xuống đèo nên vất vả hơn, bình thường mọi ngườisẽkhôngchọnđiđường bộ.

Phó Vân Khải xuất phát muộn hơn Phó Vânanhnhưng lại tới phủ Võ Xương trước, ởmộtmình bên phố Đại Triều đợi nửa ngày, sáng sớm nay nghenóiPhó Vânanhcũngđãđến liền lập tức chạy tới gặp nàng.

"anhtỷ nhi, huynh ở bên này với muội, bên phố Đại Triều chỉ có mình huynh thôi, chán ngắt."

Phó Vân Khải vừa khóc lóc, quệt nước mắt nước mũi vừa kể lể chuyện mìnhđiđường bộ gặp bao nhiêu khó khăn rồi khịt mũinói.

Phó Vân Tháikhôngđiđược, để Phó Vân Khải ở bên phố Đại Triềumộtmình cũngkhôngổn.

Phó Vânanhgật đầu.

Phó Vân Khải nín khóc ngay lập tức, cười toe toét, lớn tiếng hoan hô, sải bướcđitới dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn nàng, "anhtỷ nhi, thiếu gia Triệu gia cũngđihọc ở Giang Thành thư viện,hắncònnóimuốn luận bàn với muội, muội phải chú ý đấy."

Phó Vânanhcười, "Biết rồi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Song lục