Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Vân ca nhi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Vân ca nhi


Khinóichuyện phiếm với người khác, Phó tứ lão gia từng cười nhận xét, đại khái coi như những người đặc biệtthìsẽlàm những chuyện chẳng giống ai, người như Trương đạo trưởng phải kì quặc như thế mới là bình thường.

Ánh nắng huy hoàng chiếu rọi, gió quét qua xua tan sương mù.

Sau đó,hắnsai người để ý thư từ liên lạc giữa Phó Vân Chương và huyện Hoàng Châu, pháthiệnra ngoài người mẹ ở giá nhiều năm vàmộtngười họ Khổng, Phó Vân Chương luôn viếtmộtphong thư riêng cho ngũ đường muội kia của y. Thư nàykhôngtới thẳng chỗ Phó Vânanhmà do Khổng tú tài đưa tới, điểm này càngnóilên rằng Phó Vân Chương rấtyêuthươngcôem họ này, tới cả những chuyện vụn vặt như thế cũng suy xét kỹ càng.

thậtra bà có hỏi Phó tứ lão gia cũngkhôngbiết phải trả lời sao, bởi vì căn bản ông chưa từng gặp Trương đạo trưởng lần nào. Lúc Phó Vânanhlấy bức thư ra, ông còn đờ người ra tới tậnmộtkhắc.

Mặt nước hỗn loạn, tiếng cãi vã, tiếng chửi mắng, tiếng khóc, tiếng cầu cứu,khôngngherõnổi ai là ai, chỉ thấy nước sông bắn tung tóe.

Phó tứ lão gia kinh ngạc, nhìn Phó Vânanhmộtlúc lâu rồi khẽ hỏi.

Tới khi tôi tớnóivới Chung Đại Lang chuyện Phó Vânanhtuy mất cha từnhỏnhưng lại được chú ruộtyêuthương như con, hơn nữa của đồ cưới còn rất dày dặn, Chung Đại Langđãcó đáp án mình mong muốn, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Em traihắnlà đứa connhỏnhất trong nhà, được người lớn cưng chiều,anhchị thươngyêu, nên tính cách còn mềm yếu hơn cả congái, sau này trưởng thành, thế nào cũng yếu thế. Nếu chọn cho nómộtngười vợ có gia thế cao, sợ rằng nósẽbị lép vế, thế nào cũng bị bị nhà vợ chèn ép. Hơn nữa, thằng békhôngđược chia cho nhiều gia sảnthìchớ, nếu bên vợ cũng nghèo khó, bà nộihắnchắc chắnsẽkhôngyên lòng. Phó Vânanhnày tuy xuất thân bình dân nhưng có thể được Phó Vân Chương để ý đến vậythìnhân phẩm chắc chắn phải tốt, gia thế hơi thấp nhưng như thế mới có thể ngoan ngoãn vâng lời,khôngdám bắt nạt em traihắn, còn có thể mang theomộtkhoản tiền lớn gả tới Chung gia. Ngoài ra nếu Phó Vân Chương có thểmộtbước lên mây, em traihắnđược y quan tâm,nóikhôngchừng cũng có thể kiếm được chút công danh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhthànhthậttrả lời: "Conđãhỏi ý kiến nhị ca rồi ạ."

...

Mấy tên đàn ông to khỏe kia thấy người phụ nữ được người khác cứu, thầm chửi mấy câu, bơi lại về thuyền lớn, thuyền lập tức rời bến, những người xung quanh chỉ quan tâm tới việc an ủi người phụ nữ nên quên mất việc chặn chiếc thuyền kia lại. Dù sao bọn họ cũng có phải quan phủ đâu. Thế là đám đàn ông kiađãchạy trốn mất dạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Đại Lang cân nhắc hồi lâu, vẫn chưa muốn bỏ cuộc, thầm nghĩ: congáiChung giakhôngthể gả cho Phó Vân Chương, vậy cứ cưới congáiPhó giađi!

nóicách khác, chuyện giả trang namđihọc đường, tất cả đều là kế hoạch của bản thânanhtỷ nhi, Phó Vân Chương sau khi biết được quyết định này của con béđãgiúp nó hoàn thiện kế hoạch. Mấy tháng trước, con béđãbắt đầu chuẩn bị...không, còn phải sớm hơn thế, lần đầu con bé xin mua giấy bút mực viết, hẳnđãtính tới tình huống này rồi. Tin ngũ tiểu thư Phó gia mắc chứng bất túc truyền ra ngoài, còn aisẽtới nhà cầu thân nữa?anhtỷ nhiđãbiết trướcsẽcó người tới cầu thân với mình chỉ vì muốn tiếp cận Phó Vân Chương, vậy bức thư của Trương đạo trưởng con bé nhận được khi nào? Có lẽ là từ khi ở phủ Võ Xương con béđãsuy nghĩ chu toàn...anhtỷ nhikhôngchỉ có ý định cự tuyệtmộtmình Chung gia, như thế nàyrõràng làđãchuẩn bị để đẩy lùi bất kỳ ai tới cầu thân, con békhôngmuốn gả cho bất kỳ ai...

trênthuyền có lẽ còn có rất nhiều phụ nữ khác cũng bị bọn buôn người lừa gạt.

Phó Vânanhthở dài: "Pháimộtngười nhanh nhẹn tới địa phương lân cận tìm quan phủ báo tinđi."

Bà tức giận, quên hỏi Phó tứ lão gia có quan hệ với Trương đạo trưởng từ bao giờ.

Tổ tiên Chung gia từng là quan lại trong vương phủ, từ đầuđãđitheo Sở Vương tới đất phong ở Võ Xương này, quê quánkhôngphải ở Hồ Quảng nên khác với những gia tộc lâu đời khác ở đất này, Chung gia chỉ dựa vào mấy đời trung thành với vương phủ để kéo dàisựphồn vinh của gia tộc. Có Sở Vương che chở, ở phủ Võ Xương, Chung gia làm mưa làm gió,khôngai dám khinh thường. Uy phongthìuy phongthậtđấy nhưng giờ Sở Vương già yếu, thế tử của Sở Vương lại ốm đau bệnh tất, có thể c·h·ế·t yểu bất cứ lúc nào. Nếu Sở Vương tuyệt tự, triều đình có thểsẽphânmộthoàng tử khác tới đây. Tục ngữ có câu vua nào triều thần ấy, vị Vương gia mới tới cũngsẽđưa những quan viên mà ông ta tin dùng tới. Khi đó, Chung gia mấtđichỗ dựa, làm sao có chỗ đứng ở phủ Võ Xương được nữa?

Tiếng kêu sợ hãi xuyên quan màn sương mù dày đặc đập vào tai nàng, nàng hơi nhướn mày, thầm nghĩ: Cái bến tàu này có khikhôngmay mắn cho lắm.

Có vài người sinh rađãkhác biệt, vốn biết rằng người nọ chắc chắnsẽgiương cánh bay cao, càng bay càng nhanh,sẽcách mình càng lúc càng xa, cho tớimộtngày hoàn toàn bay ra khỏi phạm vi mà tầm mắt của mình có thể nhìn thấy được.

Mặt Vương thúc sa sầm.

Chung gia lo xa, quyết địnhkhôngchỉ chăm chăm kết thân với những gia tộc tách ra từ vương phủ như trước nữa, bắt đầu nghĩ tới chuyện liên hôn với những thế gia ở phủ Võ Xương để củng cố địa vị gia tộc. Từ đời cha của Chung Đại Lang, nam giới nhà bọn họ ai cũng có vợ xuất thân từ những gia tộc lớn lâu đời của Hồ Quảng.

anhtỷ nhi chỉ làmộtbégái, lại mặc nam trang tiếp xúc với người khác, Lý đại nhân là người làm quan, nhỡ đâu pháthiệnra thân phận thựcsựcủaanhtỷ nhi, nhỡ đâu lại tức giận bắt giữanhtỷ nhi để bêu phố răn đethìphải làm sao bây giờ?

Đúng là trùng hợp, vừa may đồng tri phủ Võ Xương là Lý Hàn Thạch cũng vừa từ phủ Giang Lăng trở về, đêm qua nghỉ lại trong quán trọtrênbờ. Lúc cònđangnửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy tiếng lao xao ở bến thuyền, phái người tới hỏi chuyện, gặp được người Phó gia pháiđibáo tin liền hỏi chorõ, người Phó gia tóm tắtsựviệc cho họ biết.

Phó Vân Chương có rất nhiều em họ nhưng Chung Đại Lang lại coi thường. Hội thơ Trung thu, Chung Đại Lang lại gặp lại Phó Vân Chương lần nữa, vừa đùa giỡn vừa thăm dò Phó Vân Chương vài câu. Chẳng hề bất ngờ khihắnlại nhận đượcmộtcâu trả lời khiếnhắnphải thất vọng.

...

Người phụ nữ hơi khựng lại.

"Vân ca nhi, có người rơi xuống nước."

(con vợ lẽ)

Vương thúc khó xử: "Vân ca nhi, hay là thôi đừng gặp."

Phó gia có mấy chiếc thuyền lớn rất tiện nghi, nhưng chuyện ngoài ý muốn lần trước khiến Phó tứ lão gia vẫn cứ sợ mãi đến giờ. Thuyền lớn đông người, thủy thủ, công nhân làm thuê hỗn tạp, dễ bị người ta lợi dụng sơ hở. Lần này, Phó Vânanhra ngoài, Phó tứ lão giakhôngchọn thuyền lớn mà chọnmộtchiếc tầm trung, người chèo thuyền cũng toàn tôi tớ của Phó gia.

Chiếc thuyền tầm trung nàykhôngthoải mái như thuyền lớn, khoang thuyềnnhỏ, nếu gặp sóng lớnsẽxóc hơn, Phó Vânanhhơi say sóng, ăn cơm xong liền lên boong hóng gió, chờ trời tối mới trở lại khoang nghỉ ngơi.

Mặt trời dần lặn về tây, mặt trăng lạihiệnlên từ phía đông. Hôm nay, thuyền của bọn họ vẫn dừng ở bến tàu lần trước.

Tiễn người phụ nữ Chung gia về xong,mộtlúc lâu sau, Lư thị vẫn chưa bình tĩnh lại được.

"Tứ thúc, con vừa đọc thư của nhị ca. Cách đâykhônglâu, tri phủ phủ Võ Xương, Phạm Duy Bình,đãcử hành hội thơ ở Hoàng Hạc Lâu, nhị ca được hạng nhất, đại công tử Chung gia hôm đó cũng tới."

Người tới cầu thân là Chung gia cơ đấy! Chung gia ở phủ Võ Xương! Còn là đích tử của đại phòng nữa chứ!

Phó tứ lão gia giờ mới hoàn hồn, cúi đầu quan sát Phó Vânanhthậtkỹ.

Chung Đại Langkhôngdám tự nhận mình là Bá Nhạc [1], nhưnghắntự tin về trực giác của bản thân. Khi ấy,hắntừng mongsẽchiêu được Phó Vân Chương về làm rể Chung gia, Chung gia hứasẽcố gắng hết sức bồi dưỡng việc học hành thi cử của y, chuẩn bị cho con đường làm quan sau này của y nhưng Phó Vân Chương ngoài mềm trong cứng, linh hoạt nhưng kiên quyết, Chung Đại Lang chưa kịpnóira ý định của mìnhđãbị Phó Vân Chương uyển chuyển khước từ.

Nàngkhôngbiết làm như thế có tác dụng gì haykhông, nhưng đối với những người phụ nữ khốn khổtrênthuyền kia, chỉ cần có thêmmộtchút hy vọng là tốt lắm rồi.

Lý Hàn Thạch được người khác nhờ vả, đưa linh cữu người Ngụy gia về quê, nàng vốn sợ đây chỉ là cái bẫy nên mãi vẫn chưađiphủ Giang Lăng tế bái, chỉ lén nhờ người hỏi thăm. Lý Hàn Thạch thuê người sửa chữa lại phần mộ tổ tiên Ngụy gia, xử lý việc nhập liệm, sau đó mới về phủ Võ Xương, gần nhưkhôngcó điểm nào bất thường.

Vào tai này lại ra tai kia, nàng cũngkhônglo lắng gì.

anhtỷ nhi là người nhạy cảm, lại còn khác người như thế, quy củ Chung gia nghiêm ngặt, con bé mà gả cho người Chung giathìthế nào cũng vất vả. Sau này, ngườisẽsóng vai cùnganhtỷ nhi,khôngquan trọnganhtuấn ra sao, giàu có thế nào, thông minh bao nhiêu, nhưng nhất định phải làmộtngười có thể hiểu, tôn trọng, bao dung và tin tưởng con bé.

Sau cùng, họ cònnóiđùa nếukhôngphải Phó Vânanhtuổi cònnhỏ, phíatrêncòn có hai người chị chưa đính hôn, bọn họđãtranh nhau tới nhà cầu thân từ lâu rồi.

Phó Vânanhthản nhiên nhìn ông, ánh mắtkhônggiấu giếm điều gì.

Phó tứ lão gia nhớ lại hình ảnh của đại ca ông trước khi bỏ nhà rađicách đây nhiều năm, lặng lẽ thở dài, khóe miệng hơi cong lên, đưa tay xoa đầu Phó Vânanh.

Phó Vânanhđồng ý. Cái gọi là thuật luyện đan này chẳng liên quan gì đến trường sinh bất lão mà gần giống nhưmộtloại phương pháp điều chế thuốc đặc biệt, nàng chẳng có bất cứ hiểu biết gì về lĩnh vực này nhưng cứ coi như chơi đồ hàng với Trương đạo trưởng là được, dù sao nàng cũngkhônghứa trước rằng nàng có thể đạt được thành tựu gì.

Tùy tùng lập tức chạy về báo cho Lý Hàn Thạch biết, Lý Hàn Thạch sửng sốt, vội vàng đứng dậy khoác áo, "Nhanh chóng chuẩn bị thuyền đuổi theo, đừng để bọn buôn người kia chạy thoát!"

"Hai nhà chênh lệch nhau quá nhiều, nhà phú quý như Chung gia mà lại chủ động tới nhà chúng ta cầu thân, đương nhiên là phải có nguyên do, hoặc là nhà bọn họ tin tưởng nhân phẩm của con,khôngso đo chuyện xuất thân, hoặc là tiểu quan nhân nhà họ có vấn đề gì đókhôngthểnóicho người ngoài. Nghe connóinhư vậy, tứ thúc cũng hiểu được mấy phần." Phó tứ lão gia thở dài, gượng cười, "Lần trước Chung Đại Lang cực kỳ quý mến nhị ca con, khi đó ta còn đoán Chung gia có thể sắp xếp chuyện hôn nhân củamộtthứ tử

sựlãnh đạm của Phó Vân Chươngkhôngkhiếnhắnxấu hổ mà giận dỗi, Chung Đại Lang vẫn tiếp tụcnóichuyệntrêntrời dưới đất với y. Tàn tiệc,hắnđỡ cái người uống rượukhônggiỏi là Phó Vân Chương trở lại khách đ**m nghỉ ngơi, tình cờ nghe được người hầu Phó gia bàn tán, biết được Phó Vân Chương dù bận rộn trăm bề vẫn luôn dành thời gian để dạymộtcôem họ học hành. Nghe thấy thế,hắnvô cùng kinh ngạc.

của chi nào đó với Phó Dung,khôngngờ nhà bọn họ lại nghĩ tới con."

Hôm đó quả nhiên Đại Ngô thịkhôngvui.

Mọi người đều cảm thấy có gì đókhôngổn nên đều khựng lại, quan sát tình hình.

Vương thúc vângmộttiếng rồiđira ngoài sắp xếp.

Phó Vânanhđoánkhôngsai. Lý do Chung gia tới nhà cầu thânthậtsựlà vì phong thư kia của Phó Vân Chương.

Đám đàn ông tức nổ phổi, bơi đuổi theo người phụ nữ,mộtkẻ trong số đó vung taymộtcái,trênmặt người phụ nữ hằn lên vết ngón tay, đứa trẻ trong lòng nàng ta bật khóc.

"anhtỷ nhi, nhị ca con biết chuyện nàykhông?"

...

Hàn thịkhôngbiết chuyện lần đó nên ngủ say như c·h·ế·t, ngáy khò khò.

Vương thúc trước giờ vẫn ítnóihay vô cùng phấn khích, hào hứng kể chuyện quan phủ truy bắt bọn buôn người xong lại đập đánh bốp vào đầu mìnhmộtcái,nói: "Đúng rồi, Vân ca nhi, Lý đại nhân muốn gặp thiếu gia."

khôngcầnđiphủ Giang Lăng nhưng vẫn cần phải gặp Lý Hàn Thạchmộtlần, thăm dò lòng dạhắntamộtchút, xem người này rốt cuộc là có ý tốt hay làđanggiấu giếm ý đồ xấu xa gì.

"Tứ thúc?"

...

[2] Bất túc chỉ người sinh rađãyết ớt, thể chấtkhôngtốt.mộtsố biểuhiện: khó thở, tim đập nhanh, ra mồ hôi trộm, váng đầu, mạch suy yếu...

Phái ngườiđihỏi thăm, tôi tớ thu thập được tin tứcnóiPhó Vân Chương là con trai độc nhất trong nhà,khôngcó chị em ruột, mẹ y nhận nuôimộtcháugáibên nhà mẹ đẻ làm congáinhưng từ trước đến nay hai người họkhônghòa thuận. Hơn nữa,côemgáinàyđãđính hôn.

Phó Vânanhtrầm ngâm trong chốc lát, chợt hiểu ra,nóivới ông: "Có lẽ là bởi nhị ca viết thư cho con."

Phía ngoài vang lên tiếng Vương thúc.

...

Người phụ nữ nghĩ như vậy, lập tức đon đả nở nụ cười, tỏ vẻ tiếc nuối, hỏi thăm tình hình bệnh tật của Phó Vânanh, lân lanóiđôi câu chuyện phiếm rồi mới để lễ vật lại,nóilời cáo từ.

Lão thái thái mà biết quan nhân từ chối lời cầu thân của Chung gia, sao có thểkhôngnổi giận lôi đình cho được...

Phó Vânanhkhẽ nhíu mày, hơi chần chừ trong chốc lát rồi lên boong,nóivới Vương thúc: "Mọi người cũng xuống giúp đỡ cứu ngườiđi." Nàng ngập ngừngmộtchút rồi dặn dò, "Kêu gọi cả người ở các thuyền khácđicùng, nếu có vấn đề gìthìphải quan sát rồi hẵng làm."

Đợi bọn họđixa, Phó Vânanhmớinói: "khôngsao ạ, dù sao con cũng phảiđi. Nãi nãi sớm muộn gì mà chẳng biết chuyện này. Nếu để nãi nãi biết được chuyện cự tuyệt đề nghị cầu thân này từ miệng người khácthìchẳng thà hôm naynóivới nãi nãi luôn."

Vương thúc thưa vâng rồi hô hoán các thuyền khác, kêu gọi những người biết bơi chèo thuyềnnhỏra cứu người.

Nhưng Phó Vânanhvẫnkhôngđiphủ Giang Lăng, nếu cha mẹ nàng dưới suối vàng có linh, chắc chắnsẽhy vọng nàng có thể bình an vui vẻ sống tới hết đời, lòng nàng luôn nhớ đến họ,điphủ Giang Lăng haykhôngcũng chỉ là hình thức mà thôi.

Những người đứng xemkhôngcòn do dự nữa, vừa chửi mắng vừa bơi thuyền về phía họ.

Ban đầu, Phó tứ lão gia vốn lên kế hoạchsẽđích thân đưa nàng tới phủ Võ Xương, chờ tới khi nàng sắp xếp cuộc sống bên đó cho tốt mới trở về, nào ngờ ở cửa hàng trong nhà xảy ra chút chuyện, cần ông phải trực tiếp giải quyết khiến ôngkhôngdứt ra được.

Phó gia chỉ làmộtgia đình bình thường, vốnkhôngnằm trong phạm vi suy xét của Chung gia, nhưng Chung Đại Lang lạikhôngnghĩ thế.hắnlà người phóng túng, ngang ngược kiêu ngạo, chỉ giỏi chơi bời đàng đ**m, nhưngkhôngphải kẻ vô dụng,hắnhào phóng, quảng giao, có bạn bè ở khắp nơi, mấy năm gần đâyhắntích cực kết bạn với danh sĩ bốn phương cũngkhôngđơn giản là để cho vui.

Phó tứ lão gia ngăn nha hoàn lại, ông biếtkhôngnhiều chữ, có cầm thư trong tay cũngkhônghiểu hết được,anhtỷ nhi chắc chắnkhônglừa dối ông,khôngđọc cũng chẳng sao.

Phó Vânanhđivào chính đường,nói: "Tứ thúc, nếu nãi nãi hỏi tại sao người Chung gia tới bái phỏng, tứ thúc cứ trả lờithật."

khôngngờ Phó gia có thể từ chối dứt khoát như thế, người phụ nữ Chung gia kinh ngạc tới cứng đờ cả người. Lát sau, hoàn hồn lại, bà ta vẫnkhôngbiết phảinóisao,đãtừng thấy ngườinóicongáinhà mìnhkhôngtốt,khôngxứng với nhà trai, cũng từng gặp nhàgáivừa nghe xongđãsừng sộ quát tháo chửi mắng nhà trai, từ đó hai nhà cắt đứt quan hệ với nhau. Có bao nhiêu cách dùng để từ chốimộtlời đề nghị cầu thân, sao lại có cái gia đình như Phó gia, nỡ đẩy congáitrong nhà vào đạo quan như thế cơ chứ!

Từ khi rời huyện Hoàng Châu, Phó Vânanhđãthay đổi cách ăn mặc, chuyển thành nam trang. Kẻ hầu người hạ cũng thay đổi cách xưng hô. Nàngđãchọn được thư đồng, là con trai Vương thúc, cònnhỏtuổi hơn nàng, tầm tám chín tuổi. Nếu lớn quáthìhai năm sau lại phải đổi người, nàng ngại thay đổi nên quyết định chọn đứa bénhỏmộtchút, dù sao thư đồng cũngkhôngphải làm lụng gì vất vả, ngoan ngoãn là được.

Cửa sổ nhìn ra mặt sông, Phó Vânanhquan sát xung quanhmộtlượt. Trờiđãsángrõ, ánh mắt trời xuyên qua lớp sương mù chiếu xuống mặt sông giúp nàng nhìnrõtình hình dưới nước.

Phó giakhôngthiếu tiền, Phó Vân Chương lần nàyđilên phía bắc dự thi cũng chẳng phải làđimộtmình, ykhôngchỉ giúp đỡ hơn mười đồng hươngkhôngmấy dư dả vào kinh thành dự thi với mình, y còn có khả năng chăm sóc cho thân thích trong nhà, trong huyện. Những thủ đoạn mua chuộc lòng người của Chung Đại Lang chẳng hề có ý nghĩa nào với y.

Bởiđãđược Chung đại lang dặn dò từ trước, người phụ nữ Chung gia tới ra mặt làm mai tỏ thái độ ôn hòa,khôngdám khinh thường Phó gia chút nào.

"Bức thư của Trương đạo trưởng là do con tự xin."

"Việc nàykhôngthể để lão thái thái biết."

Đồ đạc của nàngđãchuẩn bị xong xuôi, lúc nào cũng có thể xuất phát.

Ông ngừng lạimộtchút, liếc mắt nhìn quanh, đám tôi tớ hiểu ý vội vàng khom lưng lui ra ngoài.

Phó tứ lão gia vẫn bình tĩnh, sai người mang thư của Trương đạo trưởng tự tay viết mà Phó Vânanhvừa đưa cho ông tới, mời người phụ nữ Chung gia kia đọc rồinói: "Phảinóithêm là, Trường Xuân Quan giam viện Trương đạo trưởng cũng có qua lại sơ sơ với quý phủ."

...

Phó Vânanhsai nha hoàn về phòng lấy thư của Phó Vân Chương rồi chậm rãi giải thích.

Đương nhiên, tới khi Phó tứ lão gia lấy cớ "Phó Vânanhmắc chứng bất túc [2], dự kiếnsẽtới phủ Võ Xương tu hành với Trương đạo trưởng" để từ chối mối duyên này với Chung gia, Lư thịđãkhôngcòn giữ nổi vẻ bình tĩnh ban đầu. Bà giật mình, ly trà men trắng hoa xanh cầm trong tay cũng run lẩy bẩy, nước trà vừa mới rót văng ra tay, nóng đến nỗi bà suýt kêu ra tiếng.

Phó tứ lão gia lặng lẽ thở dài, ông còn chưa kịp khoe khoang khắp chốnđãphải thẫn thờ đối mặt vớisựthậtrằng cháugáiđãkhôngcầnsựche chở của mình nữa rồi.

Phó tứ lão gia đứngtrênbến tàu, dõi mắt theo chiếc thuyền chở Phó Vânanhxuyên qua màn sương mờđivề phương xa.

[1] Thời Xuân Thu, có người họ Tôn, tên Dương, tự Bá Nhạc, có tài xem tướng cho ngựa, còn viếtmộtquyển Mã Kinh truyền từ đời này qua đời khác. Về sau, Bá Nhạc dùng để chỉ những người giỏi cảm nhận được tiềm năng của người tài.

[3] Các phương pháp khám bệnh cơ bản của Đông y: vọng là quan sát hình thái, màu sắc của mặt, mắt, mũi, môi, lưỡi...; văn là nghe tiếngnói, ho, thở, nấc; vấn là hỏi cảm giác của người bệnh về nóng lạnh, mồ hôi...; thiết là bắt mạch.

Đại Ngô thị còn chưa biết Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũngsẽphải tới phủ Võ Xương, so với cái tin hai đứa cháu trai sắp phải xa nhà, chuyện Phó tứ lão gia uyển chuyển cự tuyệt đề nghị kết thân của Chung gia, trong mắt bà, chắc cũngkhôngđáng kể. Kể cả bà có tức giậnthậtđichăng nữa, cùng lắm Phó Vânanhcũng chỉ phải nghe bà oán trách mấy câu thôi.

Đạt được tâm nguyện, Đại Ngô thịkhôngcòn nghĩ tới chuyện Phó Vânanhnữa, hai tay bà níu chặt hai thằng cháu trai như sợ Phó tứ lão giasẽnhân lúc bàkhôngđể ý lén đưa hai đứa tới phủ Võ Xương mất.

Lư thị vừa mừng vừa sợ nhưng xưa nay cái gì bà cũng nghe lời Phó tứ lão gia nên cũngkhôngđến nỗi bị choáng ngợp bởi dòng dõi của Chung gia, tạm thời vẫn có thể tỏ vẻ bình tĩnh, chờ ông quyết định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người phụ nữ vùng vẫy kịch liệt: "Bọn chúng là bọn buôn người!"

Cũngkhôngđợi Đại Ngô thị lấy hơi chửi mắng, ma ma tiếp tụcnóivới bà chuyện Phó Vân Khải và Phó Vân Khải sắp xa nhà.

"Chiếc thuyền kia đâu rồi?" Phó Vânanhhỏi.

Editor: Cuộc đờianhtỷ nhi bắt đầu bước sangmộttrang mới...

Chung Đại Lang nhướn mày. Sau khi tiễn đám thương nhân về, ngay lập tứchắnđãchuẩn bị chuyện cầu thân cho em trai.

Đại Ngô thị nhìn ma ma trân trân,khôngnóinên lời, hai hàng lệ ầng ậng chảy ra từ khóe mắt. Bà ném chiếc gậy trong tayđi, đập bàn rồi gào khóc thảm thiết bằng giọng điệu kéo dài như thểđanghát hí khúc: "Con... trai... lớn...,không... nghe... lời... mẹ..."

Có kiêu ngạo, có vui mừng, cũng có phiền muộn.

Phó Vânanhkhẽ gọi.

Hôm trước Phó Vânanhsay sóng, tới đêm ngủ cũngkhôngngon, tiếng ngáy của Hàn thị vang vọng ngay bên cạnh, nàng càngkhôngngủ được. Sáng sớm hôm nay ngủ dậy rửa mặt chải đầu, khi tiếng rơi xuống nước kia vang lên, nàngđangđứng trước cửa sổ đọc sách như thường lệ. Đôi mắt hơi mỏi, nàng đứng dậy tựa vào vách thuyền nhìn về phía sóng nước mênh mông cuồn cuộn giữa dòng sông lớn tráng lệ.

Mấy tên đàn ôngtrênthuyền pháthiệncó thuyền đuổi theo liền dứt khoát nhảy khỏi thuyền bơi về bờ. Người của quan phủ lập tức đuổi theo nhưng hai bên bờ sông đều là những sơn cốc sâu hun hút, mấy tên đàn ông kia trốn vào rừng chẳng khác gì cá bơi ra biển, làm sao tìm được. Tuykhôngbắt được mấy tên đàn ôngđangtrốn chạy nhưng mười mấy người đàn bàtrênthuyềnthìkhôngtrốn kịp nên đều bị bắt lại. Chúng là những kẻ chuyên lừa gạt phụ nữ.trênthuyền còn có mấy chục người phụ nữ nhà đàng hoàng bị lừa gạt, sau này quan phủsẽsắp xếp để đưa họ về nhà, hoặc báo cho người thân tới đón.

Phó Vânanhvẫn khởi hành theo kế hoạch, "Vương thúc là lão bộc trong nhà, rất đáng tin cậy, tứ thúckhôngcần lo lắng. Vả lại bên phủ Võ Xương thầy conđãchuẩn bị xong cả rồi."

Đại ca chỉ cómộtđứa congái, để nó muốn làm gìthìlàm nấyđi.

Chính viện ầm ĩ tới tận tối mới lại yên tĩnh, Phó tứ lão gia đồng ý với Đại Ngô thị để Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ở nhà thêmmộtthời gian nữa, năm sau mớiđi.

Phó gia thế mà lại có thể có quan hệ với cả Trương đạo trưởng, Trương đạo trưởng còn muốn thu Phó Vânanhlàm đồ đệ... Chuyện tiểu nương tử này mắc chứng bất túc làthậthay giả giờkhôngcòn quan trọng nữa, Chung gia dù có ý đồ với ai cũngkhôngthể có ý đồ gì với nàng.

Cũng chỉ vừa nãy thôi, Phó Vânanhđãtiết lộ cho Phó tứ lão gia, cái người mà nghenóibị Trương đạo trưởng đeo bám kia chính là Phó Vân Chương.

Từ lần gặp Phó Vân Chương trong tiệc rượu để xin cho Phó tứ lão gia, Chung Đại Langđãđặc biệt chú ý tới Phó Vân Chương, thấy đối phươngkhôngphải hạng tầm thường, chắc chắnsẽcó ngày bộc lộ tài năng, công thành danh toại.

Ma ma lo lắng, đứng cáchmộtđoạn ngắn bằng chiều dàimộtcánh tay, kể cho bà nghe chuyện Chung gia tới nhà cầu thân như thế nào, Phó tứ lão gia từ chối đề nghị này ra sao... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rốt cuộcthìthần thánh phương nào đầu thai thànhanhtỷ nhi mà con bé lại dám đưa ra cái ý tưởng long trời lở đất như thếkhôngbiết... Quan nhân cũngkhônguốn nắn cho con bé, tuynóicon bé từnhỏđãmất cha, là đứa trẻ đáng thương nhưng làm sao có thể để con bé càn quấy muốn làm gì làm như thế được... Mối hônsựtốt thế này… nếu nhà bọn họ muốn cưới Nguyệt tỷ nhi, bàđãđồng ý chẳng chút phân vân.

Chờ sắc mặt phó tứ lão gia thả lỏng, Phó Vânanhmới chậm rãi kểrõngọn ngành.

đanggiãy giụa trong nước làmộtngười phụ nữ trẻ, chắc tầm hai mươi mấy tuổi, trong lòng nàng ta ômmộtđứa bé nhìn cũngkhôngđoán được là bao nhiêu tuổi, mấy người đàn ông vừa nhảy xuống khi nãyđangbơi về phía người phụ nữ, có vẻđangvây lại xung quanh nàng ta, khuôn mặt người phụ nữ lộ ra vẻ kinh hãi, ra sức đẩy bản thân và đứa trẻ ra càng xa càng tốt.

Vương thúc thay quần áo xong bước lên khoangnóicho Phó Vânanhvề thân phận của người phụ nữ kia: "Đó làmộtphụ nữ trẻ tuổi ở quê mới lên nhờ cậy người nhà,trênđường bị bọn buôn người giả mạo nhà đò b·ắ·t· ·c·ó·c. Nàng ấy nhân lúc bọn chúngkhôngchú ý, dạy đứa congáisáu tuổi cắn đứt dây thừng nhảy xuống sông chạy trốn, may mà chúng ta cứu được, nếukhôngkhôngbiết mẹ con họsẽbị bánđiđâu nữa."

Chung Đại Lang nóng vội, sai người tìm mấy người bạn làm ăn của Phó tứ lão gia tới, hỏi thăm tin tức về chi này của Phó gia.

Đối với việc quỷ thần, tốt nhất là chỉ nên kính ngưỡng từ xa. Sở Vương còn ngại,khôngmuốn đắc tội với Trương đạo trường, huống chi là Chung gia.

mộtđêm náo loạn trôi qua, nhìn thấy mặt trời bắt đầu ló rạng, Vương thúc thở phàonhẹnhõm, chỉ huy mọi người đưa thuyền hoa tiêu trở về.

Lư thị, Phó tam thẩm và Hàn thị vội vàng xúm lại an ủi khuyên giải bà, Đại Ngô thị ngồitrênsập vừa khóc lóc vừa chửi mắng, tay còn đập bôm bốp lên sập, trông chẳng khác gì những người đàn bà đanh đá ăn vạ ngoài chợ, mấy người con dâu buồn cười nhưngkhôngdám cười, chỉ có thể dựa theo mấy lời rền rĩ đó để mà khuyên giải bà.

"Khi nhị ca tới phủ Võ Xương học hànhđãtừng có tầm hai ba năm ở tại Trường Xuân Quan."

Bà vốn còn tưởng Phó gia bịa ra cái cớ này để từ chối lời cầu thân, ai ngờ đạo trưởng mà Phó tứ lão gia nhắc tới là Trương đạo trưởng ở Trường Xuân Quan! Phó gia có ăn gan hùm mật gấu cũngkhôngdám mượn danh tiếng của Trương đạo trưởng đề lừa gạt Chung gia. Lừa dối như thếkhôngnhững dễ lộ mà còn có thể đắc tội Trương đạo trưởng.

...

Những chiếc thuyền buôn khác cũng phái tôi tớ nhà mình xuống nước. Họ đều là những người chịu cảnh lang bạt quanh năm suốt tháng, nếu có thể giúpthìnhất địnhsẽkhôngkhoanh tay đứng nhìn.

Hôm trước, Triệu sư gia gửi thư tới, ông tađãthuê đượcmộttòa nhà ở phủ Võ Xương, bên phía thư viện cũngđãđược sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ Phó Vânanhlấy danh nghĩa học sinh của ông ta để nhập học.

Mấy người Vương thúc lại lo lắngkhôngthôi. Còn chưa tới bên tàu, ôngđãphái người lên thuyền hoa tiêu bơi tới bến tàu trước để thăm dò tin tức, biết nơi này an toàn mới quyết định đưa thuyền vào bến. Tới nơi, ông còn chỉ huy mấy người nữa chèo thuyềnnhỏtuần tra bên cạnh, chỉ cần có chút động tĩnh liền gọi người nổi lửa thắp đèn đầy cảnh giác.

Phó tứ lão gia nghe thếthìsửng sốt, ông từng nghe Phó Vân Chương thường tới Trường Xuân Quan, cũng biết y có quan hệ tốt với đạo trưởng nào đó, chỉkhôngngờ là đạo trưởng đượcnóiđến kia là Trương đạo trưởng!

Sau đó, Phó tam gia và Phó tứ lão gia cũng tới chính viện khuyên giải Đại Ngô thị. Đứa cháu được Đại Ngô thịyêuthương nhất là Phó Quế chỉ dám đứng ngoài hành lang chờ đợi trong chốc lát, thấy Đại Ngô thị chỉ thẳng vào mặt Hàn thị mà mắng bà nuôi dạy nênmộtđứa nghiệp chướng, Phó Quế nhíu mày, suy tưmộtchút rồi trở về phòng.

Sau khi người phụ nữ Chung gia ra về, Phó tứ lão gia vẫn ngồi trước bàn uống trà, người hầu kẻ hạ sắp xếp lại lễ vật mà Chung gia mang tới, ông kiểm tramộtlượt rồi sai người chuẩn bị quà đáp lễ.

Người phi thường ắt làm được những việc phi thường.

Phó tứ lão gia khó xử, nhíu màynói: "anhtỷ nhi, con cũng biết, nãi nãi con..."

Thảo nào Phó Vân Chương tạo cho người ta cái cảm giác vượt ra ngoài thế tục đến thế, suýt nữa là yđãthành đạo sĩ rồi!

...

Người xuống nước càng ngày càng nhiều, người phụ nữ cảm thấy có hy vọng, vận sức bình sinh, né tránh những người đàn ôngđangbơi tới kia, ôm đứa trẻ bơi về phía chiếc thuyền bên cạnh, vừa bơi vừa thét lên kêu cứu.

Mấy thương nhân kia tấm tắc khen Phó Vânanh,nóibọn họ tuy chưa từng được gặp nàng nhưng thường xuyên nghe thấy Phó tứ lão gia vô tình nhắc tới tên Phó Vânanh, có thể thấy ông rấtyêuquý nể trọng nàng. Tiểu nương tử Phó gia linh hoạt thông minh, những tấm bản đồ nàng vẽ ra vừa chính xác vừa dễ hiểu.

Trương đạo trưởng là khách quý của Sở Vương, lại từng được tiên đế chính miệng ban cho tôn danh đạo trưởng, nghenóiông ta thần thông quảng đại, có thể dựa vào vọng, văn, vấn, thiết [3] để đoán tuổi thọ con người. Thế tử của Sở Vương từnhỏđãốm yếu, ít nhiều cũng nhờ đan dược của Trương đạo trưởng mới có thể vượt qua nguy hiểm tới tận mấy lần. Chung gia thường giúp Sở Vương tìm mua các loại dược liệu trân quý từ khắp nơi trong cả nước để Trương đạo trưởng luyện đan, nên đúng là cũng quen biết Trương đạo trưởng.

Muốnđicùng Triệu sư gia tới Giang Thành thư viện, trước hết nàng cần phải dàn xếp thân phận ngũ tiểu thư Phó gia của mình, phải tìmmộtcái cớ hợp lý để ngũ tiểu thư Phó gia biến mất trước mặt mọi người, nghĩđinghĩ lại, nàng quyết định nhờ Trương đạo trưởng giúp đỡ. Trương đạo trưởng đưa ra điều kiện là mỗi tháng nàngsẽphải dành ramộtngày tới đạo quan học thuật luyện đan độc nhất vô nhị của ông ta.

Chương 55: Vân ca nhi

Lần này lên thuyền tới phủ Võ Xương thời tiết ngày nào cũng đẹp, mặt trời ấm áp, nước vỗ bong bong,mộtdải rừng quýt trải dọc mười mấy dặm bờ sông chi chít quả, tựa những viên đá quý được khảm vào bức tranh nước trong trời xanh này.

Theo lời đồn đại của dân chúng, Trương đạo trưởng là người tiên phong đạo cốt, thông hiểu thuậtâmdương, có thể giao tiếp với quỷ thần. Nhiều người biết chuyện lạinóivị Trương đạo trưởng này là kẻ tùy tiện,khôngquan tâm đến thế tục, nhìn thấy cậu bé,côbé nào thanh túsẽxúi giục người ta theo ông ta tu đạo, nhiều người còn cho rằng ông ta định b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con nên đuổi đánhkhôngthương tiếc. Con cháu trong các gia tộc lớn ở phủ Võ Xương muốn bái ông ta làm thầy, tình nguyện dâng vàng dâng bạc tới đạo quan nhưng ông ta lại khinh thường, chẳng thèm nhìn cười ta lấymộtcái, tự nhiênđiđường gặp đứa trẻ nào thuận mắt làsẽbám theo người ta mấy con phố, năn nỉ ỉ ôi, la hét khóc lóc ăn vạ, chỉ muốn người ta theo ông ta học luyện đan.

Vì thế, mấy hôm sau, khi Phó Vânanhlên thuyền rời huyện Hoàng Châu, bên cạnh chỉ có Hàn thị, nha hoàn, ma ma và người có nhiệm vụ hộ tống nàng là Vương thúc.

Lư thị quay cuồng trong suy nghĩ của chính mình, vừa trách quan nhân từ chối thẳng thừng quá, vừa hâm mộ Hàn thị có congáixuất sắc, lại có cảm giác lo lắng vìsựtùy tiện của Phó Vânanh, cuối cùng bà bực dọc, thầm làu bàu mấy tiếng rồi về phòng giận dỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người của quan phủ đương nhiên là làm việc năng suất hơn hẳn thuyền buôn. Tới khi Phó Vânanhăn sáng xong xuôiđãnghe thấy tiếng bước chân vọng tới, Vương thúc lên tiếng đầy kích động, "Vân ca nhi, Lý đại nhânđãphái người đuổi theo chiếc thuyền kia rồi!"

Mẹ già lấy cái c·h·ế·t ra đe dọa, Phó tứ lão gia cũngkhôngbiết phải làm gì, chỉ có thể thỏa hiệp.

Người như Phó Vân Chươngkhôngthể tùy tiện chèn ép, nếukhôngdù có thể ép Phó Vân Chương cưới congáiChung giađichăng nữa, sau này y thăng quan tiến chức, ai mà biết được y có xuống tay với nhà vợ để trả thù rửa hận haykhông?

Đúng lúc này lại có mấy tiếng "bõm bõm" vọng tới, ngườitrênthuyền bên cạnh ồ lên.

Lý Hàn Thạchđãtừng uống saymộttrận với Phó Vân Chương, có ấn tượng tốt với cử nhân trẻ tuổi nọ, nay nghe thuộc hạ bẩm báo thuyềnđãcứu được người phụ nữ từ tay bọn buôn người kia là thuyền Phó gia, cũng để ý hơnmộtchút, định trực tiếp khen ngợi Phó Vânanh.

Vương thúc ngỡ ngàng, giờ mới hiểu ra, lúng túngnói: "Thuyềnđimất rồi."

Nghe được nửa câu chuyện, Đại Ngô thịđãnổi giận lôi đình, chiếc gậy trong tay gõ mạnh xuống mặt sàn, sàn nhà vang lên tiếng rạn vỡ, hóa ra bàđãđánh rạn cả gạchtrênsàn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Vân ca nhi