Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Viết thư
Phó Vânanhlại hoàn toànkhôngthấy có gì khó xử lý,sựkinh ngạc nhạtđi, nàng chậm rãinói: "Con hiểu rồi ạ."
Nếu Triệu sư gia nhìn thấy những bức họa của Phó Vânanhhiệngiờ, ông ta nhất địnhsẽphê bình nàng cẩu thả,đivào ngõ cụt.
Phó Vânanhsuy tưmộtlúc, dừng bút chờ mực khô.
Phó tứ lão gia ưu tư.
Những người trong huyện đột nhiênkhôngtới nữa, Phó Dung chỉ có thể vội vã chọn lựa qua loa được mấy nhà, tới xin Trần lão thái thái giúp nàng ta đính hôn.
Ai mà ngờ được Trần tri huyện, người lúc trước chỉ mong mau mau chóng chóng tới rước Phó Dung về Trần gia, còn năm lần bảy lượt ám chỉ với lão thái thái chuyện đính hôn, nay lại uyển chuyển trì hoãn việc này,nóimấy đứa cònnhỏ, chờ Phó Vân Chương về rồi tính sau.
Phó Vânanhnhìn xuống trang giấy ngả vàng, suy tưmộtlúc.
Vì chuyện của Phó Dung, Khổng tú tài phải chạy đôn chạy đáo mệt bở hơi tai nên thường xuyên tới cằn nhằn với Phó Vânanh.
"Nhị thiếu gianóichỉ cần tiểu thư an phận thủ thườngthìsẽkhôngai làm khó tiểu thư."
rõràng vẫn là nét chữ và cách dùng từ của Phó Vân Chương nhưng lạikhônggiống Phó Vân Chương thường ngày.
Khổng tú tài giận đến tức cả ngực, Phó Dung lại đạt được mục đích vì Trần tri huyện biết phen nàykhôngthể chọn Phó Vân Chương làm rể liền thay đổi chiến thuật, tới nhà cầu thânmộtlần nữa,nóiTrần gia đông con nhiều cháu, Phó Dung muốn chọn ai cũng được.
thậtkhó có thể tưởng tượngmộtPhó Vân Chương vân đạm phong khinh cũng có ngày kích động như thế nhưng từ bức thư y viết, nàng lại cảm thấy như vậy. Trong thưhắnviết sơ lược về những điều tìm hiểu đượctrênđườngđi, kể chuyệnđithăm danh lam thắng cảnh cùng bạn bè ra sao, đêm ngủ ở trạm dịch khó khăn thế nào, dù chỉ là những hàng chữ,khôngcó hình ảnh nhưng lại tràn ngậpsựnhẹnhàng, hoạt bát, vui vẻ.
Quảthật, y cũng chỉ làmộtthiếu niên còn chưa làm lễ trưởng thành mà thôi...
Phó Dung tự nhiên nhớ tới lời Phó Vân Chươngnóingày ấy và ánh mắt lạnh như băng của y, nàng ta rùng mình, toát mồ hôi lạnh, suýt nữađãngã ngồi ngay tại chỗ. Đêm đó, nàng ta vừa ngủ đượcmộtlúc, mấy người phụ nữ to khỏe kia lại như những bóng ma tự nhiên xông vào phòng nàng ta. Dù nàng ta kêu thét réo gọi thế nào, kẻ hầu người hạ bên ngoài cũng như thể c·h·ế·t rồi,khôngai trả lời.
Chuyện đại trạch chắc chắnđãđược Khổng tú tài báo cho nhị ca biết, nàngkhôngnên quan tâm quá nhiều.
"Quan nhânnóibên này quá yên tĩnh." Phương Tuế đẩy cửa vào phòng, rót cho Phó Vânanhmộtly trà nóng, "Nuôi mấy con vịt cho tiểu thư đỡ buồn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Dungkhôngbiết làm cách nào đành trở lại phòng, khóc lóc ăn vạ, làm đủ mọi cách cuối cùng cũng tìm đượcmộtnha hoàn đưa cơm, nhờ người này giúp đỡ để tung tin ra bên ngoài rằng chuyện hôn nhân của nàng tađãbị hủy bỏ.
Nàng tathậtsựsợ hãi Phó Vân Chương, văn nhã thanh cao gì chứ,rõràng làmộtkẻ tiểu nhânâmđộc chỉ được cái mẽ ngoài!
Mấy ngày gần đây, Trần lão thái thái chỉ lo chuyện chọn rể, chọn tới hoa cả mắt.
"Tiểu thư vẽ đẹp quá." Phương Tuế đứng bên cạnh tấm tắc khen.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi ngày nàng đều vẽmộtbức họa, chim baytrêntrời, cá bơi dưới nước, kiến trốn trong bụi cỏ, mai lan trúc cúc trồng sau viện... Nàng nhìn thấy cái gìthìvẽ cái nấy, vẽ rất thoải mái,khôngquan tâm đến kết cấu bố cục, chẳng bàn đến trình tự hình thái, trước mắthiệnra cái gì cái gìthìdưới ngòi búthiệnra cái đấy.
Khổng tú tài lập tức tung tin rằng Phó Vân Chương tập trung vào chuyện thi cử,khôngcó thời gian quan tâm việc hôn nhân của Phó Dung, đợi khi y từ Bắc Trực Lệ trở về mới chọn rể cho nàng ta. Người trong huyện dần bình tĩnh lại, bọn họ tới Phó gia cầu thân cũng chỉ vì Phó Vân Chương, nếu phen này kết thânkhôngđượcthìchớ, lại còn làm Phó Vân Chương bực mìnhthìmất cả chì lẫn chài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhđọc xong bức thư mà Khổng tú tài tự tay mang tới, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, trước mắt nàng là bức tranh này. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng vịt quàng quạc.
...
"Ra khỏi Phó gia, ta muốn muội sốngthìmuội được sống, ta muốn muộn sốngkhôngbằng c·h·ế·t, muội cũng phải chịu thôi."
Phó tứ lão gia chỉ im lặng, chờ đợi nàngnóitiếp.
Văn nhân vẽ tranh, nét vẽ nào cũng mang nhiều ý nghĩa, dù là tranh sơn thủy hay là tranh hoa cỏ, nếukhôngphải thanh cao kiêu ngạothìsẽlà cao nhã kiên trinh, hoặc tiêu sái phóng khoáng, hoặcẩnmình tránh đời, tất cả đều mang theo phẩm cách riêng. Người đọc sách vẽ tranh, cây vững như thép, núi xa như lụa, nét bútnhẹnhàng ý nhị, tập trung vào tình cảmẩngiấu bên trong chứkhôngnặng về hình thức.
Phó Vânanhừmmộttiếng.
[3] Tương tự hiệu trưởng trường học. Thư viện là trường học.
Trước khi Phó Vân Chương lên đường, Triệusựgiađãchọn tên chữ cho y là Trọng Văn.
Editor: Về sau là hết chương ngắn rồi, chỉ có chương dài và chương dài đến mức muốn bóp cổ tác giả thôi...
[2] Thư dùng ngôn từ trịnh trọng. Câu này hiểu là "Gửi Trọng Văn, huynh trưởng của ta", tuy nhiên mình muốn giữ lại giọng điệu trịnh trọng nên để nguyên. Phần sau của thư cũng dùng giọng điệu này, câu chữ chia tách 4 chữmột, mìnhsẽedit cho dễ hiểu hơn nhưng cái nào giữ được 4 chữthìsẽgiữ.
"Tại sao lại là con?"
Vì thế, Phó tứ lão gia cũng khó xử.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũngsẽđi. Phó Vân Chương vừađi, đám thiếu gia, công tử ở tộc học như ngựa đứt cương,khôngai quản lý, cả ngày vui chơi nhảy múa, dạo chơikhôngbiết đường về, có khi mấy ngày liền chẳng thấy mống nàođihọc. Tôn tiên sinh lo lắng, đề nghị Phó tứ lão gia đưa hai vị thiếu gia tới Giang Thành thư viện học hành, thư viện quản lý rất nghiêm khắc, có nhiều sách vở, thầy dạy cũng là những người đọc sách có tiếng trong vùng,đimộtngày đàng họcmộtsàng khôn. Phó tứ lão giakhôngphân vân chút nào, lập tức đồng ý, ông từ lâuđãmuốn đưa con trai và cháu traiđinơi khác để trải nghiệm nhưng Đại Ngô thị và Lư thị lại lo lắngkhôngmuốn hai đứa nó phải chịu vất vả nên kế hoạch cứ bị trì hoãn hết lần này tới lần khác. Thấy hai thằng nhóc này có lớn mà chẳng có khôn, Phó tứ lão gia lại nghĩ tới chuyện này. Đúng lúc này, Phó Vânanhlại theo Triệu sư gia tới phủ Võ Xương, ông cũng nhân tiện quăng hai tiểu tử thối nàyđiphủ Võ Xương luôn, có nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau cũng tốt.
Tuy nàngkhôngtới đại trạch nhưng những chuyện xảy ra ở đại trạch nàng vẫn tường tận ngọn ngành.
...
Nếu trong thư hồiâmcủa nàng lại xuấthiệntên của Trần lão thái thái và Phó Dungthìgần nhưđãtrực tiếp phá hủy niềm vui này của Phó Vân Chương.
Phó Vânanhsửng sốt, ngẩn ramộtlúc mới hiểu ôngđangnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[1] Phần phình ra ở đầu bút lông. Nhắcmộtchút nếu mọi ngườiđãquên, về độ đậm nhạt: nùng mặc > trọng mặc > đạm mặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Phó tứ lão gia cũng hiểu, có Phó Vânanhở đó, Phó Vân Khải và Phó Vân Tháisẽkhôngphải chịu vất vả gì. Nhìnanhtỷ nhi có vẻ lãnh đạm với hai thằnganhnhư thế nhưng con bé lúc nào cũng bảo vệ người nhà, nếu có người bắt nạt Khải ca nhi và Thái ca nhi,anhtỷ nhi chắc chắnsẽxả giận cho hai tên nhóc kia. Đương nhiên, cũngkhôngthể cái gì cũng dựa vàoanhtỷ nhi hết được, Phó tứ lão gia từng dặn dò nàng, nếu Khải ca nhi và Thái ca nhi tự nghịch ngợm, tự gây họa cho mìnhthìcứ mặc kệ hai đứa nó, để chúng nó tự xử lý, hai đứa lớn như thế rồi mà tính tình vẫn như trẻ con, nên để cho chúng nó hiểu đượcsựkhó khăn của cuộc đời.
Phương Tuế và Chu Viêmđãthả vào hồ nước mới đào trong viện mấy con vịt chẳng biết giống gì nhưng giờ nước xanh vịt trắng, sân viện vốn quạnh quẽ nay cũng vui mắt vui tai hơn mấy phần.
Những người phụ nữ to khỏe này cực kì cứng rắn, dù Phó Dungkhôngchịu ăn uống gì để đe dọa, đói đến mức chỉ còn thoi thóp cũngkhôngcho nàng ta ra ngoài. Nàng ta định tuyệt thực, họ vẫn có cách để nhân lúc nàng ta kiệt sức, đổ đồ ăn vào miệng nàng ta. Dù chỉ là giả bệnh nhưng chuyện nàng ta bị bệnh cuối cùng cũng đến tai Trần lão thái thái, thầy thuốc tới nhàkhônghề ngại ngùngnóithẳng sức khỏe nàng ta rất tốt, còn khỏe hơn con la Phó gia nuôi nữa kia. Khi nàng tađigặp Trần lão thái thái, lúc nào cũng cómộtma ma lạ mặt đứng bên cạnh, nàng vừa mới mở miệng ám chỉ với mẹ chuyện Phó Vân Chương bắt nạt nàng tathìsẽcó người ngắt lời ngay. Nàng ta cũng muốn bất chấp tất cả đểnóira hết nhưng Phó Vân Chương dù sao cũngđirồi, mẹ có tức giậnthìcũng chẳng làm gì được. Rất có thể, nàng tasẽbị những người phụ nữ kia ép về Trần gia ở dưới quê. Vùng nông thôn hoang vắng quạnh quẽ nhường ấy, nàng ta làm sao mà sống nổi!
Phó Vânanhcó cảm giác cách xa Trần lão thái thái, Phó Vân Chương dường nhưđãtrở nên tự do, thoải mái hơn nhiều.
Chương 54: Viết thư
Phó Vânanhmỉm cười. "Vì sao lại thấy đẹp?"
Khổng tú tàikhôngngờ Phó Dung lại lắm mồm như thế, chuyện từ hôn này đối với cả Tô Đồng và nàng ta đều chẳng phải là việc đáng tự hào gì, ngoan ngoãn chờ đợimộthai năm mới từ từ công khai là cách tốt cho tất cả mọi người. Ai mà biết được nàng takhôngquản lý được cái miệng mình, giờthìto chuyện, phía Tô Đồng phải đối mặt với đủ loại tin đồn vớ vẩn, nàng ta tưởng mình chẳng liên quan gì hay sao?hiệngiờkhôngcó ai chỉ trỏ bàn tán cũng chỉ vì nàng ta là emgáicủa Phó Vân Chương mà thôi!
Phó tứ lão giađãsuy xétrõràng, nàng quá bận,khôngcó sức chơi với mèo con c·h·ó con, nhưng vịtthìkhác, chỉ cần để chúng trong viện là được, hoàn toànkhôngcần chăm sóc gì, nuôi lớnmộtchút, vịt còn có thể đẻ trứng để làm trứng muối.
Phương Tuế thuật lại những lời này cho Phó Vânanhnghe, nàng lắc đầu bật cười. Từ từ uống hếtmộtly trà hoa quế, bỗng nghe thấy đám nha đầu trong việnđangđến bên bờ ao cười khanh khách, tự nhiên nảy ramộtý, sai Phương Tuế mang giấy bút ra, trải giấy, cầm bút chấmmộtít nùng mặc, phác họa mấy nét rồi lại dùng bụng bút [1] chấmmộtchút đạm mặc, lợi dụng độ cong của bụng bút để vẽ phần lưng, ức và bụng, cuối cùng dùng trọng mặc vẽ mỏ và chân vịt. Cứ thếmộtcon vịt con mập mạpđangxòe đôi cánh dầnhiệnlên trang giấy ngả vàng.
Phó Dung vẫn cònđangbị cấm túc,khôngđược ra ngoài. Người hầu phụ trách trông coi nàng ta chỉ cho phép nàng tađilại trong viện. Đúng như lời Phó Vân Chương, trong nội viện, nàng ta có thể tự tung tự tác, muốnđiđâuthìđi, muốn làm gìthìlàm, dù nàng ta có leo lên mái nhà lật ngóithìcũngkhôngai cấm cản nhưng chỉ cần nàng ta bước ra khỏi nội việnmộtbướcsẽcó người đứng ra ngăn lại ngay. Nàng ta mách với Trần lão thái thái, Trần lão thái thái tức giận, sai người dẫn mấy người hầu dám chèn ép nàng ta tới trừng trị, nàng ta vui vẻ ra mặt, tựđitới hậu viện chỉ điểm, cuối cùng lại chẳng thấy những người phụ nữ cao lớn to khỏe kia đâu cả! Nàng ta gần như lật tung cả nội viện Phó gia lên cũng chẳng thấy gì. Hỏi người hầu kẻ hạ xung quanh, họ đều đồng loạt lắc đầu,nóicăn bản làm gì có mấy người kia.
Viết xong thư, Phó Vânanhnhờ Vương thúc mang tới chỗ Khổng tú tài rồi trở về phòng sửa soạn hành lý. Phủ Võ Xương cách huyện Hoàng Châukhôngxa, thời tiết bốn mùakhôngkhác nhau là mấy, nàng chỉ cần chuẩn bị đồ thường dùng là đủ, quần áo cũngkhôngcần mang theo quá nhiều, dù saothìsau này nàng cũngsẽmặc nam trang, váy vóc có mang cũngkhôngdùng tới.
Trần lão thái thái vừa xấu hổ vừa tức giận, kìm nén mãi mớikhôngtrở mặt với Trần tri huyện.
Cũngkhôngphải viện quá yên tĩnh, mà là do chủ nhân là nàng lãnh đạm, kì quái, cả ngàykhôngra khỏi phòng, Phó tứ lão gia lo nàng buồn, cứ vài ngày lại nghĩ ra cách dụ dỗ nàng ra ngoài chơi, còn thường xuyên đưa mấy thứ mới lạ tới Đan Ánh Sơn Quán. Nào là chim biếtnói, nào là c·h·ó mèo biết chắp tay thi lễ, nào là thỏ xám ngây thơ đángyêu... Nàng nuôi chẳng được nửa thángđãtặng cho người khác, Phó tứ lão gia cũngkhôngnản lòng, lại tặng cho nàng mấy con vịt này.
Nàng vừa mở chiếc rương đựng quần áo ra, nha hoàn bên ngoàiđãthông bẩm: "Ngũ tiểu thư, quan nhân mời tiểu thư qua bên đó."
Mẹ đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng những người bên cạnh mẹ đều do Phó Vân Chương sắp xếp,khôngai giúp nàng ta cả, nàng ta chỉ có thể đem tất cả hy vọng đặt lên chuyện hôn nhân. Nàngkhôngthể ra khỏi nội viện Phó giathìvẫn có thểnóivới mẹ mời những người cầu thân tới nhà gặp mặt, nàng takhôngtin chuyện gì nàng ta cũng phải nghe theo Phó Vân Chương.
Phó Vânanhvừa mới tới hành langđãthấy Phó tứ lão giađiđilại lại dưới giàn hoa tường vi, tiến về phía ông mấy bước, còn chưa kịp gọimộttiếng tứ thúc, Phó tứ lão giađãnhìn thấy nàng, rảo bướcđitới chỗ nàng, vội vàng lên tiếng: "anhtỷ nhi, người Chung gia tới nhà cầu thân, nhà bọn họ muốn cầu hôn con."
Phíatrênnàng còn có hai người chị, tuổi lại cònnhỏ, người bình thườngsẽkhônghấp tấp như thế. Nếu thựcsựcó ý kết thân, họsẽthầm thăm dò trước, về sau mớinóirõràng, làm gì có chuyện chưa rào trước đón sau gìđãtới thẳng nhà cầu thân như thế.
Ở chính viện, Phó tứ lão giađangphân vân suy nghĩ, ông bảo Phó tam thúc dùng trà với người Chung gia rồi tìm cớđira, hướng về phía hậu viện, sai tôi tớ gọi Phó Vânanhtới.
"... Ngô huynh, thấy chữ như thấy người, cách xa nhiều ngày, nay mới nhận thư, muội yên tâm nhiều. Mọi việc trong nhà vẫn ổn, vạn lần đừng nhọc tâm lo lắng. Cuối thu mát mẻ, huynh cùng bạn bè vui vẻ du ngoạn, muội biết cũng mừng. Sắp tới trời rét, phía bắc giá lạnh, huynh ở xa nhà, phải giữ sức khỏe..."
Cây táo dần rụng lá, chỉ còn trơ lại cành khô, cùng với nền trời xanh thẳm, những tường viện xám trắng, mái ngón đen nhánh, trở thànhmộtbức tranh tĩnh lặng.
"Chuyện này quá đột ngột, tứ thúc vốn định từ chối, nhưng Chung gia lạinóilần này là cầu thân cho em trai ruột của Chung Đại Lang..."
Những chuyện vụn vặt nực cười như thế cho vào thư cũngkhôngvui vẻ gì. Hơn nữa, Phó Vân Chương chắc chắn cũngkhôngmuốn đọc những chuyện đó, càngkhôngmuốn đọc được bất cứ chuyện gì liên quan đến đại trạch trong thư hồiâmcủa nàng.
Phó Vân Chương cẩn thận, chu đáo, tỉ mỉ, luôn luôn tìm cách che chở cho nàng,khôngđể cho nàng phải đối diện với những khó khăn và ưu sầu. Y muốn nàng được làm những gì nàng thích, muốn cảm nhận được niềm vui thơ ấu từ cuộc sống của nàng, như thể chỉ cần nàng có thể đạt được mong muốn, y cũngsẽcảm thấy tự do, thoải mái và vui vẻ như nàng vậy.
Phó Vânanhngẩn ngơ thất thần, mực chảy xuống theo đầu bút, loangtrêntrang giấy trắng. Nàng thaymộttrang giấy khác, viết câu đầu: "Trọng Văn ngô huynh..."[2]
Nàng dặn dò y nhớ chuẩn bị quần áo chống lạnh, nhắc nhở y đừng quên dùng thuốc mỡ phòng nứt nẻ,nóivới y Triệu sư giađãtreo ấn từ quan, sơn trưởng [3] ở Giang Thành thư viện là người quen cũ của ông ta, ngưỡng mộ tài năng của ông ta nênđãmời ông ta tới dạy ở Giang Thành thư viện, Triệu sư gia đồng ý. Sắp tới, nàngsẽtheo Triệu sư gia tới phủ Võ Xương, Hàn thị cũngsẽđivới nàng, hai mẹ con dọn tới phố Đại Triều.
Phó Dung chui vào góc phòng khóc hết nước mắt,sựsợ hãi đối với Phó Vân Chương lại càng sâu đậm, đồng thời,sựghen ghét với Phó Vânanhcũng ngày càng mãnh liệt.
Phó Vânanhviết xong chuyện của mình rồi chần chừkhôngbiết có nên viếtmộtchút về chuyện gần đây của Trần lão thái thái.
Cuối cùng Phó Dung cũng chẳng chờ được tới cuối nămđãnóira chuyện giải trừ hôn ước của nàng ta với Tô Đồng, người trong huyện có người kinh ngạc, có kẻ nghi ngờ. Vài người còn tới hỏi Tô nương tử xem chuyện này làthậthay giả, Tô nương tử kinh sợ,nóiđinóilại chuyện Phó gia có ơn với mấy mẹ con bọn họ, gần như là gián tiếp thừa nhận chuyện này. Sau Trung thu, những nhà giàu có trong huyện tranh nhau tới cầu hôn Phó Dung, nhân phẩm, dung mạo cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nàng ta là emgáicủa Phó Vân Chương, dù thế nào họ cũng muốn có được nàng dâu này!
Ý họ là nếu nàng ta dám kể lể với Trần lão thái thái lần nữa,sẽcòn có những thủ đoạn lợi hại hơnđangchờ nàng ta.
Phó Vânanhthìngược lại, nàngkhôngnoi theo bọn họ mà đưa nét chữ của chính mình vào tranh vẽ. Khi vẽ nàngkhôngsuy nghĩ nhiều đến thế nên chắc chắnsẽkhôngvẽ những bức tranh chất chứa tình cảm như vậy.
...
Nàng trầm tư như vậymộtchút, lệnh cho nha hoàn trải giấy mài mực, ngồi bên cửa sổ sáng sủa viết thư hồiâmcho Phó Vân Chương.
trênmặt Phương Tuế lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ ngợi rồi đáp: "Bởi vì tiểu thư vẽ giống quá mà! Chẳng khác gì vịtthật, thiếu mỗi kêu quạc quạc nữa thôi."
Người đời đều chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng nếu có thể với cao, có ai làkhôngmuốn đâu? Những người như Chung gia có thể để ý tới congáiPhó gia, hơn nữa lại là cưới về làm vợ cho đích tử của đại phòng, nghenóitướng mạo, nhân phẩm người kia cũngkhôngtệ, ai màkhôngcho rằng đó là cái phúc của Phó gia? Đáng ra họ phải mừng rơi nước mắt, vội vàng đồng ý ấy chứ. Nếu Phó giakhôngthể đưa ramộtlý do thuyết phụcđãtrực tiếp từ chốithìchẳng khác gì tát thẳng vào mặt Chung giamộtcái. Người ngoàisẽhỏi Chung gia là tộc lớn trong vùng, lại còn giàu sang phú quý như thế, tiểu nương tử nhà các ngươi đến Chung gia cònkhôngbằng lòng, chẳng lẽ còn đòi gả cho đế vươngkhôngbằng.
Phó tứ lão gia vội vãnóilíu cả lưỡi, sợ Phó Vânanhnghekhôngrõlạinóilại lần nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.