Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Giải đố
Hai bênđãthỏa thuận xong, tiền trao cháo múc.
Người đàn ông trông đầy ngạo mạn,khôngtự giới thiệu mình là người nhà nào, Phó tứ lão gia cau mày, nhìn về hướng tayhắnliền trông thấy tầm bảy tám người có vẻ như là tùy tùngđangđứng ởmộtgóc, vây quanhmộtthiếu niên khôi ngô mặc áo gấm, gương mặt trắng bóc. Thiếu niên cũngđangnhìn về phía này, mỉm cười với Phó Vânanhnhưđangchờ bọn họđiqua bên đó.
[2] Hợp bích về nghĩa đen là hai nửa viên ngọc ghép lại thành viên ngọc, ý chỉsựtròn trịa toàn vẹn, ở đây dùng với nghĩa kết hợp, ghép vào nhau. Nhật nguyệt, biểu thị cho ngày đêm, là được hiểu là hai nửa của bầu trời, theo quan niệm trời tròn đất vuông thời xưa.
...
"Ban đêm có, ban ngàykhông; trong mộng có, tỉnh lạikhông; khi c·h·ế·t có, khi sốngkhông, nhiềuthìcó hai cái, ítthìchẳng có cái nào. Đáp án là bộ tịch." [5]
Ông từng gặp nhiều người xấu xa, làm việc lén lút nhưng chưa bao giờ thấy công tử nhà giàu nào lại đường đường chính chính bám theo dân chúng bình thường như thế nên lấy làm kinh ngạc.
anhtỷ nhikhôngthiếu tiền tiêu. Nhưng có thể là do vất vả từnhỏ, con békhôngmuốn ỷ lại hoàn toàn vàosựnuôi nấng của người làm chú như ông, vừa về nhàkhônglâuđãnghĩ cách tự kiếm tiền.
hắncàng nghĩ càng thấy đây đúng là ý hay, cầm chiếc quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, rảo bước theo sau bọn họ.
Chu Đại Lang mặt mày xanh mét, siết chặt nắm tay, đám con cháu Chu gia phía sau cũngkhôngcam lòng, vốn tưởng là phen này có thể phân cao thấp với Tô Đồngmộtphen, ai ngờ tự nhiên lại cómộtkẻ gây rối,mộtmình đánh bại cảmộtđám con cháu Chu gia lẫn Phó gia.
[1] Giả Đảo là nhà thơ cuối thời Đường, được giới phê bình gọi là "Thi Nô" (nô lệ của thơ), hai chữ trong tên nhà thơ đồngâmvới hai chữ "giả" là giả vờ và "đảo" là ngã, đổ. Lý Bạch, tự là Thái Bạch, "lý" vừa là họ, vừa là lớp lót phía trong quần áo, "bạch" là trắng. Laẩnlà nhà thơ thời Vãn Đường, người Tân Thành, "la" là lụa, chỉ màn lụa, "ẩn" là giấu nênkhôngtìm thấy. Phan Lãng là nhà thơ thời Bắc Tống, tự Tiêu Dao nên còn được gọi là Tiêu Dao Tử, tính tình càn rỡ, sống phóng túng, cuộc đời chìm nổi nên "mưa gió khắp giang hồ".
...
Thiếu niên áo gấm nghe vậy tỏ vể ngạc nhiên nhưng vẫnkhôngchịu để Phó Vânanhđi, "khôngđược, ngươi phảinóicho ta ngay bây giờ, người làm cách nào giải được nhiều đố đèn như thế?"
Phó tứ lão giakhôngnóinên lời.
Tô Đồng từnhỏđãmồ côi cha, là phận ăn nhờ ở đậu, Phó Vân Chương vẫn luôn quan tâmhắn. Phó Vân Chương luôn tìm cách né tránh Diệu tỷ nhi Tô gia nên bề ngoài, Phó Vân Chương tỏ ra lãnh đạm vớihắnnhưng bên trong vẫn để ý tới việc học củahắn,hắnchỉ cần có đôi chút chểnh mảngthìPhó Vân Chươngsẽlà người đầu tiên pháthiện. Sợhắnngạikhôngdámnóivới Phó tam lão gia, đại phòng thường cung cấp chohắnmộtít giấy bút mực viết.hắnkhônghọ Phó nhưng Phó Vân Chương thường xuyên dặn dò thầy dạy ở tộc học phải tận tâm tận lực dạy dỗhắn.hắnbày mưu tính kế để thoát khỏi việc hôn nhân với Phó Dung, Phó Vân Chương thất vọngthìthất vọng nhưng sau đó vẫn đối xử tốt vớihắnnhư trước,khôngvìhắnkhôngmuốn cưới Phó Dung mà sắp xếp để người Phó gia ngáng chânhắn.
Quần áo của mấy người tùy tùng cũng chỉn chu, thậm chí tương đương với những người giàu có trong huyện Hoàng Châu, bước chânnhẹnhàng,khôngphát ra tiếng động, ánh mắt sắc bén, có vẻ như là người học võ. Thiếu niên áo gấm tuy tuổi còn trè nhưng tùy tùng vẫn rất cung kính cẩn thận,khôngchút lơ là. Nhìn thái độ bọn họ như thế, ông có thể đoán ra thiếu niên này hẳn là người quyền quý.
...
hắnkích động hồi lâu, bỗng lại nhớ ra cái gì, khẽnói: "Takhôngphải người ở đây, nhà ta ở phủ Võ Xương, mai ta phải về rồi. Nếu ngươi cần tìm tathìcó thể tới bến tàu tìm nhà họ Dương, ông ta là lão bộc của nhà chúng ta hồi trước."nóiđến đây,hắnngại ngùng, "Ta họ Dương, tên là Dương Bình Trung."
Trung thu quađi, Lư thị cũngkhôngrảnh rỗi được là bao.
"Người người đội mũ Tử Chiêm, Quânthậtmới chuyển chức quan mới. Cửa lớn mới tiễn Vương Giới Phủ, Lộ Côngkhôngbiết lạnh là gì. Dựa theo "Tốngsự" của người xưa, ý chỉ bốn người Trọng Trường Tống, Tư Mã Thiên, Vương An Thạch, Ôn Ngạn Bác." [4]
Tô Đồng rất tò mò. Phó Vân Chương lên phía bắc dự thi, ít nhất phải hai ba năm mới có thể về nhà. Trong thời gian này, Phó Vânanhsẽmấtđisựche chở của y, làm sao có chỗ đứng ở Phó gia được nữa? Nàng chỉ là congái, dù sao cũng vẫnsẽphải nghe lời người lớn trong nhà. Tới khi Phó Vân Chương trở về,nóikhôngchừng nàngđãđính hôn, sắp phải lấy chồng tới nơi rồi. Những ngày tháng tươi đẹp của nàng thế là cũng kết thúc.
...
Tuy vậy, chứng kiếnsựyêuquý đặc biệt của Phó Vân Chương dành cho Phó Vânanh, ngay cả người tự cho là hiểurõtính cách của y như Tô Đồng cũng phải ngạc nhiên. Trước kia Phó Vân Chương luôn ôn tồn lễ độ, nhưng thực chất là lãnh đạm xa cách, nhìnthìnhư có vẻyêuquý tất cả mọi người, sẵn lòng giúp đỡ người khác nhưng y vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với những người xung quanh,khônglạnh lùng cũngkhôngvồ vập. Y có thể thểhiệnmình là người tốt bụng, hào phóng, khiến người xung quanh đều cảm động tới rơi nước mắt nhưng cũng có thể dứt ra bất cứ lúc nào,khônghề lưu luyến gì. Người y trân trọng nhất chỉ có mẹ y, Trần lão thái thái, những người còn lại đối với y chỉ là khách qua đường mà thôi. Hoàn toànkhôngcó ngoại lệ. Tô Đồng có cảm giác nếumộtngày nào đó mìnhđiqua giới hạn cho phép của Phó Vân Chương, Phó Vân Chương cũngsẽxử tríhắnkhôngrun tay chút nào.
Phó Vânanhlắc đầu, ý bảokhôngsao, suy nghĩmộthồinói: "Đây là câu đố của người xưa, nhà chúng ta cómộtvị trưởng bối thích tìm hiểu về câu đố, từng sưu tầm những câu đố từ cổ chí kim, soạn thành sách, coi như là thú vui lúc rảnh rỗi. Câu đố công tử vừa hỏi cũng có trong đó, ta từng nghe trưởng bốinói, đáp án là Thi Nô Giả Đảo, Lý Thái Bạch, Tân Thành Laẩn, Tiêu Dao Tử Phan Lãng." [1]
"Câu đố "Tảo thần" có gợi ý là sử dụng cách hợp bích. Hợp bích được hiểu như trong "Hán Thư", nhật nguyệt như hợp bích [2], đáp án gồm bốn chữ, cứ hai chữ lại kết hợp lại thànhmộtchữ, "nhất nhật" tạo thành "đán", "vạn lý" tạo thành "trùng", "đán trùng" đối nghĩa với "tảo thần"."
Đêm nay,sựchú ý của mọi người đều tập trung vào Phó Vânanh, Tô Đồng hơi thất vọng nhưng vẫn giữ được nụ cườitrênmặt. Sau khi chia sẻ phần thưởng cho bạn học cùng trường,hắncười với Phó Vânanhnói: "Chúc mừng."
Phó Vânanhkhôngtrả lời, đợi thiếu niên áo gấm dừng lại để thở, lãnh đạmnói: "Xin thứ chokhôngthể phụng cáo."
Chu Đại Lang cười lạnh, mắt nhìn chằm chằm Phó Vânanhđangđược cả đám con cháu Phó gia vây quanh nhưđangcảnh cáo nàng.
Thiếu niên áo gấm nhìn thấy Phó Vânanhdừng lại cũng rảo bước nhanh chóngđitới trước mặt bọn họ, khuôn mặt tươi cười đầy vẻ tò mò, hỏi nàng: "Sao ngươi lại đoán ra mấy câu đố đèn đó thế?"
Khi nãy đám con cháu Phó gia tò mòđãbám lấy Phó Vân Khải hỏi xem cho bằng được Phó Vânanhlà gì củahắn. Phó Vân Khải thấy khó qua mặt được bọn họ nên đành nghe theo lời dặn của Phó tứ lão gia,nóivới họ Phó Vânanhlà em trai mình. Đám con cháu Phó gia vui mừng khôn xiết, nếu nhưđãlà người Phó giathìcũng là em họ bọn họ rồi. Ai dám bắt nạt đứa em họ bảo bối nàythìphải vượt qua cửa của bọn họ trướcđã!
"Tảo thần làm sao giải ra được bốn chữ nhất nhật vạn lý?"
Nhưng Phó Vânanhđãtrở thành ngoại lệ, Phó Vân Chương thựcsựđãcoi nàng như emgáiruột,thậtlòngthậtdạ, cái gì cũng có thể chia sẻ với nàng, sẵn sàng che chở cho nàng. Điều nàyđãkhiến Phó Dung tức giận, thường xuyênnóixấu Phó Vânanh.
Nàng im lặngkhôngnóigì, chỉ ngước nhìn Phó tứ lão giamộtcái.
Mấy người tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, biết chủ tử nhà mình từ trước đến nay vẫn là như vậy,khôngdámnóithêm gì chỉ biết lập tức bám theo.
...
Tùy tùng bên cạnh thiếu niên áo gấm lấy ra năm nén bạc, mỗi nén mười lượng, Phó Vânanhcũng trực tiếp giải đáp từng câu hỏi của thiếu niên.
Phó Vânanhkhẽ đáp: "Tứ thúc, đó là con lừa Dương Bình Trung, quyển sách về đố đèn kia là con tự soạn ra cho vui thôi."
Ông thấy vậy tuy vui mừng nhưng cũng hơi lo lắng, sợ nàng cònnhỏtuổiđãrơi vào vòng luẩn quẩn của việc kiếm tiền, dễ mất cốt cách.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên phía sau lại lên tiếng, "Ba mươi lượng!"
Chủ quán tự tay trao năm lượng bạc cho Phó Vânanh. Tô Đồng và Chu Đại Lang thi đấukhôngtệ, cũng có phần thưởng.
Phó tứ lão gia suy nghĩmộthồi, thiếu niên nàykhôngphải là người huyện Hoàng Châu, có thể là công tử trong gia đình giàu có nào đó ở phủ Võ Xương tới đây du ngoạn. Ôngkhôngmuốn tự nhiên lạiđiđắc tội người ta nhưng cũngkhôngthích thái độ kiêu căng thất lễ của người nọ nên cũngkhôngmuốnđi, bọn họ tuy chỉ là dân chúng bình thường nhưng đâu phải là hạng để những người quyền quý kia có thể gọi là đến, đuổi làđi!
Thiếu niênkhôngngờ Phó Vânanhcòn biết cả câu đố này nên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vô cùng, ghi nhớ đáp án, hỏi tiếp: "khôngbiết lệnh trưởng bối là…"
Phó Vânanhmặt mày ảm đạm, im lặngmộtlát bỗng nhiên cườinói: "Công tử thích đố đèn như vậy, vị trưởng bối kia của ta nếu còntrênđời, nhất địnhsẽthíchnóichuyện với công tử. Quyển sách kiađãthất lạc nhưng tađãthuộc nằm lòng, có thể chép lại từ đầu tới cuối.khôngbiết cao danh quý tính của công tử là gì, đợi ta chép lại cuốn sách về đố đèn xong có thể đưa công tửmộtquyển."
nóixong, ông đưa mắt ra hiệu cho Vương thúc đưa Phó Nguyệt, Phó Quế và hai thằng nhóc Phó Vân Khải, Phó Vân Tháiđitrước, riêng ông dắt tay Phó Vânanhđiđằng sau.khôngđợi người kia trả lời, cả nhàđãkéo nhau ra về.
"Còn cái câu Chiêu Quân xuất tái
Tuy rằng "y" vào cuộc giữa chừng nhưng mọi người đều thấy được "y" xứng đáng là người thắng cuộc đêm nay.
Ngay lúc này,mộtngười đàn ông mặc trường bào, chânđiủng tách mọi người ra, đến gần Phó Vânanh, làmmộttư thế mời, giọng khàn khàn: "Phó gia tiểu quan nhân, công tử nhà ta cho mời."
trênđường lớn ngườiđikẻ lại đôn đúc, nha dịch thường xuyên tuần tra, nếu đám người kia dám ngang nhiên đánh người, trước mắt bao nhiêu người thế này, xem họ định làm thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên ngẩn ra, ngơ ngáckhônghiểu chuyện gì.
[5] Câu này dễ, căn bản cần biết chữ Tàu. Ban đêm (夜间) có, ban ngày (白日) có, trong mộng (梦里) có, tỉnh lại (醒来)không, khi c·h·ế·t (死时) có, khi sống (活时)không, nhiều(多) có hai cái, ít (少)khôngcó cái nào. Đáp án là bộ tịch (タ)
Phó tứ lão gia cúi đầu nhìn Phó Vânanhthậtlâu,trênmặt lộ vẻ vui mừng.
Còn về sau này, nàngsẽtự tìm cách xử lý sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai, ngươi đây rồi!"
Phó Vân Khải và Phó Vân Tháiđangkhônghiểu có chuyện gì xảy ra, thấy Phó Nguyệtđicũng vô thứcđitheo. Cuối cùng chỉ còn lại Phó tứ lão gia và Phó Vânanhlà còn đứng lai ở đầu ngõ chờ công tử áo gấm, bảy tám tôi tớ đứng thànhmộtvòng tròn xung quanh hai chú cháu.
"Đợiđã!" Thiếu niên áo gấm gọi với theo, thăm dò, "Hai mươi lượng đượckhông?"
Phó Vânanhđáp lễ, "Là huynh nhường ta thôi."
...
Năm đómộtmình Phó Vân Chương có thể đuổi hết tất cả những kẻ từng coi thường, làm nhục hai mẹ con y ra khỏi huyện Hoàng Châu, làm sao có thể là kẻ ngu ngốc hay giản đơn cho được. Tô Đồng biết rằng y giỏi về sử dụng thủ đoạn thu phục lòng người nhưng vẫnkhôngthểkhôngbị thuyết phục.
Chu Đại Lang tức tối nhận lấy phần thưởng từ tay tiểu nhị, gạt đám con cháu Phó gia trước mặt ra, nhanh chóngđitới trước mặt Phó Vânanh.
Sau này, Phó tứ lão gia đưa cháugáilưu lạc bên ngoài về nhà nuôi dưỡng, Tô Đồng khi ấyđãđoán Phó Vân Chương nhất địnhsẽâmthầm quan tâm ngũ muội muội kia của y, Phó Vân Chương từng chịu nhiều cực khổ, mỗi khi gặp phải những đứa bé có cảnh ngộ tương tự, nếu giúp đỡ được, thế nào y cũngsẽgiúp đỡ. Quả nhiên, đúng nhưhắndự đoán, Phó Vân Chương luôn quan tâm Phó Vânanh,khôngnhững công khai trở thành chỗ dựa cho nàng mà thậm chí còn giới thiệu nàng với Triệu sư gia.
Chương 53: Giải đố
Phó tứ lão giakhôngđọc sách nhưng mấy từ "giai nhân", "trước ngực", "da trắng như tuyết" ông nghe là hiểu, mặt mày biến sắc, cau mày.
Ông kiếm cớ từ chối: "Trời tối rồi, nhà chúng ta còn có mẹ già ở nhà chuẩn bị tiệc rượu, chờ cả nhà trở về đoàn viên, sợ người có tuổi phải đợi lâu, giờ chúng ta phải về ngay, mong công tử quý phủ thứ lỗi."
Cũng còn may,anhtỷ nhi có chừng mực.
"Nông thôn thôn tháng tư ít người nhàn, đáp án là hai tiết Hạ chí và Mang chủng." [3]
Phó tứ lão gia ra vẻ thanh cao lạnh lùng, coi tiền bạc như cặn bã, vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Ánh mắt giao nhau, nhìn nhau trong chốc lát, cả hai người điều hiểu trong lòng màkhôngainóira.
"Ngươi định làm gì?!" Đám con cháu Phó gia kích động, chắn trước mặt Chu Đại Lang, "Làm sao?khôngthắng được Vân ca nhi nhà chúng tathìđịnh đánh nhau à? Hóa ra Chu Đại Lang cũng chỉ đến thế mà thôi."
Phó Vânanhlách người ra khỏi đám đông, đưa năm lượng bạc cho Phó tứ lão giađangđứng cười như được mùa.
Dương Bình Trung có thể ngốc nghếchthậtđấy nhưng tôi tớ củahắnlạikhôngphải hạng ngu dốt, lừa gạthắnmộtlần là để trả thù vụ người hầu củahắnvô lễ, chặn đường bọn họ, nhưng lừa nhiều hơnthìkhôngkhéo lại mất cả chì lẫn chài.
Phó tứ lão gia chần chừmộtchút, Phó Vânanhđưa mắt nhìn Vương thúc, Vương thúc cũng hiểu ý, dẫn ma ma, nha hoàn hộ tống hai chị em Phó Nguyệtđitrước.
Phó tứ lão gianóithế là có lý của ông. Phó Vânanhbiết Dương Bình Trung xuất thân từ gia đình giàu có, thậm chí rất có thể là cực kỳ giàu có con nên vừa rồi mới giả vờ phớt lờ Dương Bình Trung, tiện thể kiếm được năm mươi lượng bạc, saokhônglàm lớnmộtlần, kiếmmộttrăm lượng? Trong các gia đình giàu có ở phủ Võ Xương, thựcsựcũng có nhà họ Dương, nhà bọn họ giàu nhất vùng, vàng bạc trong nhà chất cao như núi, giàu nứt đố đổ vách,mộttrăm lượng đối với người dân bình thường làmộtsố tiền khổng lồ nhưng trong mắt người Dương gia, chẳng qua chỉmộtlần chơi bời mà thôi. Thực ra cũngkhôngcần từ chối.
Phó Vânanhtỉnh bơ nhưkhông, nhìn thẳng vàohắn, xoay ngườiđimất. Năm lượng bạcđãnằm trong tay nàng, bị lườm thế chứ lườm nữathìcó mất miếng thịt nào đâu cơ chứ, kệhắnđi.
Có nhiều người lục tục tới nhà hỏi thăm Phó Nguyệt và Phó Quế.khôngchỉ Lư thị bận rộn, Đại Ngô thị và Phó tam thẩm cũng tất bật, người chẳng bao giờ phải lo liệu việc trong nhà là Hàn thị cũng bị gọi tới nhờ giúp đỡ.
Phó Vânanhkhẽ gật đầu.
Phó Vânanhnhận lấy đèn lồng từ tay nha hoàn, lơ đãng trả lời: "Năm mươi lượng bạcđãlà đủ rồi ạ."
[1] Đây là tênmộtvị thuốc, còn có nghĩa là vuakhônggiữ lại được, phù hợp với điển cố Vương Chiêu Quân ra biên cương.
Phó Vânanhừmmộttiếng, lịchsựnóilời bái biệt.
"Tứ thúc, con lấy về cho tứ thúc này."
Xoátmộttiếng, thiếu niên áo gấm khép chiếc quạt lại, bấy giờ mới hiểu ra,nói: "Hóa ra là vậy, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, lại còn là lễ hội, cản trở bọn họ đoàn viên cũngkhônghay."hắntrầm mặcmộtchút bỗng lại đổi ý, "Nếuđãthế, ta đâyđivới bọn họ về Phó gia là được rồikhôngphải à? Nhân tiện tìm hiểu xem những người bình thường ăn Tết Trung thu như thế nào."
Lần đầu tiên được nghe giải thích về cách giải câu đốmộtcách kỹ càng như thế,hắnthỏa mãn, thở phàomộthơi, hỏi: "Ta nghe người lớn trong nhà đốmộtcâu như thế này "Giai nhân vờ say nhờ người đỡ, trước ngực nàng da trắng như tuyết.đivào màn thêu tìmkhôngđược, mặchắnmưa gió khắp giang hồ", đáp án là tên bốn người,khôngbiết phải giải đáp ra sao?"
Phó tứ lão gia ho khan vài tiếng, thấy người xung quanh nhìn mình chằm chằm, có người hâm mộ, có người tò mò, cũng có kẻ ghen ghétthìsống lưng thẳng hẳn lên. Ông chầm chậm nâng tay phải, chầm chậm vỗnhẹbả vai Phó Vânanh, chầm chậm nhận lấy năm lượng bạc rồi lại chầm chậm nhìn xung quanhmộtvòng, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi ngườimộtlần nữa, sung sướngnói: "Giỏi lắm."
Phó Vânanhcũng biết Tô Đồng nghĩ gì nhưng nàngkhôngquan tâm, Tô Đồng là người thông minh, hơn nữa từ trước đến nay luôn có chừng mực,khôngxen vào việckhôngliên quan đến mình nênhắntạm thờisẽkhôngvạch trần thân phận của nàng trước mặt mọi người.
"Chiêu Quân xuất tái, đáp án là Vương bất lưu hành." [1]
Chu Đại Lang tức giận nghiến răng ken két.
Người đàn ông mặt chữ điền đứng đằng sau giận tím mặt,mộttay đặt vào bên hông, soạtmộttiếng, tùy tùng xung quanh đều rút loan đao sáng loáng!
Phó tứ lão gia nhanh chóng quay lại,đitới trước mặt thiếu niên áo gấm, "Được, ta đồng ý!"
Cảm giác này tuyệt vờithật.
Phó Vânanhnghe ông trách mắng mà ngữ điệu vẫn ôn hòa cũng ngẩn người.
Phó Vânanhhơi khựng lại, hơi nhướng mi, nhìn thiếu niênmộtcái.
[4] Trọng Trường Tống mìnhkhôngbiết là ai, chắc liên quan đến Tô Thức vì tự của Tô Thức là Tử Chiêm.Quânthậtlà tên tự của Tư Mã Quang, từ "chuyển" (qian) đồngâmvới "Thiên" (qian), nên đáp án là Tư Mã Thiên. Vương An Thạch, tự là Giới Phủ. Ôn Ngạn Bác sinh thời được phong là Lộ Quốc Công, nổi tiếng đối đáp thông minh nênkhôngcó câu hỏi nào làm ông lạnh người.
Phó tứ lão gia vuốt râu mỉm cười.
Phó tứ lão gia kinh hãi, đứng chắn trước mặt che cho Phó Vânanh, tức giận quát: "Các người làm cái trò gì thế?"
Nếukhôngphải do biểuhiệnngốc nghếch này củahắn, Phó Vânanhđãnghi ngờhắncó phảiđãđoán được mình là congáinên cố tình trêu ghẹo haykhông.
Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, nàng cũng đoán được mục đích mà thiếu niên này muốn gặp nàng nằm ở mấy câu đố đèn.
Phó Vânanhcười.
...
Thiếu niên áo gấm chăm chú lắng nghe Phó Vânanhtừ từ giải đáp từng câu đố, gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng hiểu ra ồ lênmộttiếng, như muốn cảm thán "thìra là thế, cuối cùng cũng biết tại sao".
Nhìn thấy người đàn ông này hùng hổ như thế, đến chuyện chạy trốn như thế nào ông cũngđãnghĩ tới rồi, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió, người đàn ông mặt mũi bặm trợn kia vụtmộtcái cất thanh loan đao sáng loángđi, nhưng cũngkhônglấy ra chủy thủ hay roi da gì cả, lại còn móc bạc ra định mua chuộc họ!
Chờ bóng nàngđãmờđiở phía xa, Dương Bình Trung mới cảm thán: "Vẫn thường nghenóingười huyện Hoàng Châu hồn hậu, chất phác, thân thiện, quả nhiên là như thế. Tiểu tướng công này của Phó giakhôngchỉ thông minh hơn người mà còn là người phóng khoáng, ta thích!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Năm mươi lượng!" Thiếu niên áo gấm tiếp tục tăng giá.
"Tứ thúc, hay là cứ gặp vị công tử kiamộtlần." Phó Vânanhgiậtnhẹống tay áo Phó tứ lão gia, khẽnói. "Đầu tiên cứ bảo Vương thúc đưa Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi về trước, chúng ta hỏi chorõthân phận người ta rồi tính sau."
...
Dương Bình Trung thấy nàng còn định chohắnmượn quyển sách chưa đựng cả tâm huyết của trưởng bối trong nhà như vậy, bảo tôi tới gửi nàngmộttrăm lượng để tạ ơn, Phó Vânanhkiên quyết từ chối: "Năm mươi lượng vừa nãy là đủ rồi, công tử là người có duyên, nếu ta nhận chỗ bạc này, trưởng bối dưới suối vàng mà biếtsẽtrách tội ta."
Hôm đó, bỗng nhiên có người tới nhà cầu thân, tự xưng là người của Chung gia ở phủ Võ Xương.
nóixong, nàng quyết đoán quay ngườiđimất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngườiđãvề cõi tiên rồi." Sắc mặt Phó Vânanhhơi tối lại.
...
Thiếu niên hỏimộtmạch bảy tám câu đố, dừng lạimộtchút, rồi lại hỏi tiếp.
khôngkhí cứng đờ.
Phó tứ lão gia hơi sửng sốt, hơi hơi nghiêng đầu, tránh tầm nhìn của thiếu niên kia và đám gia nô củahắn, ông trợn trắng cả mắt. Chỉ vì mấy câu đố đèn mà bám dai như đỉa thế à? Nếuđãbiết bọn họ họ Phó, ngày mai mang lễ vật tới nhà thỉnh giáo, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đuổihắnra khỏi cửakhôngbằng? Thế mà làm ông cứ tưởng phen này mình gặp phải kẻ ỷ mạnh h**p yếu, định bắtanhtỷ nhiđi!
[3] Ít người nhàn là nhiều người bận, "mang" nghĩa là bận, đồngâmvới "mang" trong mang chủng. Còn Hạ chíthìmìnhkhôngbiết tại sao
Thiếu niên mắt ngây thơ tròn mắt nhìn nàngkhôngchớp, tha thiết chờ đợi câu trả lời của nàng.
Phó tứ lão gia dẫn ngườiđiđượcmộtđoạn dài, quay đầu nhìn lại lại pháthiệnthiếu niên áo gấm vừa rồi vẫnđiđằng sau. Hơn thế,hắnlại còn hùng hùng hổ hổ dẫn theo hơn mười tùy tùng cao to, mặt mũi bặm trợn. Ông vô cùng hoảng hốt.
"Con mất công mất sức soạn ra cuốn sách đó, sao lại tặngkhôngcho Dương Bình Trung?"
Nàngkhôngnóidối, có điều quyển sách kia là do nàng soạn ra từ kiếp trước trong lúc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm để dành chơi hoa đăng tết nguyên tiêu nên giờ cũngkhôngcó sẵn ở đây để đưa Dương Bình Trung.
Thiếu niên vốnđanghối hận vì động vào chuyện buồn của Phó Vânanhnghe thấy vậy vui mừng khôn tả, rối rít: "Đa tạ đa tạ! Tađangđịnh nhờ ngươi cho ta mượn quyển sách kia mang về đọc đây!"
Nàng chỉ là con bé nhà quê, có tài đức gì mà có thể trong vòng chưa đếnmộtnămđãgiành được tình cảm và lòng tin của Phó Vân Chương như vậy...
(Chiêu Quân ra biên cương)
Phó tứ lão gia cầm năm mươi lượng bạc về tới nhà, người vẫn lâng lâng,khônghiểu chuyện gì: "anhtỷ nhi, trưởng bối khi nãy connóiđến là ai thế? Có phải người thầy nào của nhị thiếu giakhông?"
Phó tứ lão gia sửng sốt, cong bàn tay lại cốcnhẹlên đầu Phó Vânanh, "Congáingốc, sao lại có thể lừa người ta thế được,khôngmay mắn."
Dương Bình Trung vẫn chưa thỏa mãn, vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối, dõi mắt nhìn theo mấy người Phó Vânanh.
mộtlần kinh hãi,mộtlần ngạc nhiên, ông cảm thấy mình to gan hơnmộtchút, nắm lấy tay Phó Vânanh, lạnh lùng xoay người hừ lạnh, phen này phảiđicho chóng thôi.
Bước chân Phó tứ lão gia khựng lại, liếc nhìn Phó Vânanh.
Thiếu niên kia nhíu mày quay lại lườm người đàn ông mặt chữ điền đằng sau. Người nọ lúng túng, cất loan đaođirồi lại tìm bên hôngmộtlúc, giật xuốngmộtchiếc túi bằng vải thô, ném xuống đất: "Đây là mười lượng bạc, còn nhiều hơn tiền thưởng khi nãy, công tử nhà chúng tathậtlòng muốn hỏi, mong tiểu tướng công đừng từ chối."
Ánh trăng sáng nhưmộtdòng nước bạc chảy xuống mái hiên trong viện.
Lư thị nghe thấy tôi tớ bẩm báo như thếthìcực kỳ kinh ngạc, vội vàng sai người tới cửa hàng mời Phó tứ lão gia về, bà chỉ là đàn bà congái,khôngquyết định được chuyện này.
Đám tôi tới mắt nhìn xuống đất, im lặngkhôngnóilời nào.
Sống mũi cay cay, nàng mỉm cười: "khôngsao ạ."
Hai mươi lượng cũngkhôngphải số tiềnnhỏ.
Bên kia, thiếu niên áo gấmđangphe phẩy chiếc quạt, nhìn thấy người Phó gia đột nhiên tránh như tránh tà như thếthìngạc nhiên đến trợn tròn cả mắt, nghi hoặcnói: "Sao bọn họ lạiđirồi?"
Tiểu nhị gõ thanh la thông báo cuộc đấu kết thúc, đám đông trước cửa tiệm sách bùng nổ trong tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Phó tứ lão gia hơi do dự.
Thiếu niên giật mình amộttiếng, vội vàng chắp tay xin lỗi.
...
kia nữa, đáp án là gì? Khi ấy takhôngngherõ..."
Người hầu trở về phục mệnh trả lời: "Phó tưởng công bảo ông ấy phải về hầu mẹ già ở nhà uống rượu ngắm trăng."
Phó Vânanhcó thể qua mặt những người chưa từng gặp hoặcđãtừng gặp nàng màkhôngchú ý, nhưng Tô Đồng dù sao cũng là người thông minh, hơn nữa còn gặp vànóichuyện với nàng nhiều lần, biết nàng là học sinh của Phó Vân Chương, vốnđãcó ấn tượng sâu sắc về nàng.hắnquan sát nàng mấy lần, nghe giọngnóicủa nàngđãdần cảm thấy có gì đókhôngbình thường, sau lại để ý thấy Phó tứ lão gia, Phó Nguyệt, Phó Quế đều đứng bên cạnh nàng, Phó Vân Khải lạimộtmực bảo vệ cho nàng. Thân phận của thiếu niên nàyđãchẳng có gì phải nghi ngờ nữa.
Nhưng mà giờ khắc này, nhìn thấy Phó Vânanhtự nhiên thoải máinóichuyện với đám con cháu Phó gia, Tô Đồng hiểu ra rằng những chuyện màhắndự kiếnsẽkhôngtrở thànhsựthật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.