Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Trừng phạt
Phó tứ lão gia ngại ngùng, Nguyệt tỷ nhi tính tình hiền lành, nhút nhát, có chuyện gì vẫn thích giấu ở trong lòng, ông là đàn ông, cũng có nhiều chuyệnkhôngtiệnnóitrực tiếp với congái, chỉ có thểđiđường vòng nhờ cháugáigiúp đỡ: "Chị em các con tình cảm khăng khít, Nguyệt tỷ nhi có tâmsựgì cũngkhônggiấu con. Ngày maiđihội đèn lồng, conđivới Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi ra phố Tây Đại chơi, nếu Nguyệt tỷ nhi thích tiểu quan nhân nào màkhôngdámnói, nhờ con để ýmộtchút, cũngkhôngnhất thiết phải chọnmộtngười duy nhất, chỉ cần Nguyệt tỷ nhi hơi để ý ai, con cũng cứnóihết cho tứ thúc. Chỉ chọnmộtngườithìlàm sao đủ? Nhỡ đâu nhân phẩm, tính cách người takhôngtốt, hoặc là việc hôn nhânđãđịnh rồithìsao? Tốt nhất chọnmộtlần mười bảy, mười tám, mười chín người, rồi chúng ta từ từ chọn sau."
Tới trưa, nàng giúp Phó tứ lão gia kiểm tra lại sổ ghi nợ, hai chú cháunóichuyện hội đèn lồng Trung thu. Khi đó, trong huyệnsẽmời gánh hát tới hát hí khúc, chiêng trống rộn ràng suốt đêm, lễ hội diễn ra cả đêm, tới tận bình minh mọi người mới ra về. Dân chúng khắp nơi trong huyệnsẽchèo thuyền tới xem. Đêm trung thu, các tiểu nương tử trong huyệnsẽăn mặc đẹp đẽ, được người lớn trong nhà đưa ra ngoài chơi, gặp được tiểu quan nhân tuấn tú cũngkhôngcần phải thẹn thùng, có thể thoải mái nhờ người trong nhà tiến lên hỏi người ta tên họ là gì, nhà ở đâu, sau Trung thu có thể nhờ họ hàng hỏi thăm về nhân phẩm, gia thế người nọ, nếu như môn đăng hộ đốithìcó thể mời bà mối tới làm mai, thế là thànhmộtmối duyên lành. Đương nhiên, nhà trai cũng có thể hỏi nhân dịp này gặp được tiểu nương tử mình thích, hỏi thăm chorõxem người ta là congáinhà ai, ngày hôm sau có thể chủ động tới nhà cầu thân.
Phó Vânanhbình tĩnh,khôngquan tâm tới ánh mắt sắc như dao đó,đithẳng vào trong phòng.
Phó tứ lão gia vội vàng ngồi ngay vào bàn, cầm lấy sổ sách, thúc giục Phó Vânanhđứng dậy về phòng thay quần áo, "Nhị thiếu gia sắpđirồi, tới khi nhị thiếu gia trở về, nếu như đỗ tiến sĩ, cũngkhôngbiết còn nhớ chúng takhông.anhtỷ nhi, sang đó nhớnóichuyện với nhị thiếu gia nhiềumộtchút, dặn dò nhị thiếu gia mang quần áo dày giữ ấm, phương bắc lạnh lắm, mùa đông tuyết còn đóng dày vài thước cơ!"
Y lại ngẩn ra như vậy cho tới khi nghe thấy tiếng ống tay áo quét qua kệ sách sột soạt mới bừng tỉnh.
"Mẹ ởmộtmình lâu cũng buồn, ta là con mà lạikhôngthể thường xuyên ở bên cạnh người, takhôngan tâm. Sau đó Trần gia đưa muội tới, có thêmmộtđứa congáiở bên mẹ,nóichuyện với người để g·i·ế·t thời gian, thay ta chăm sóc mẹ, ta cũng rất vui mừng."
Y im lặng trong chốc lát, thấy nàngkhôngđịnh lên tiếng đànhnói: "Phó Dung nhất địnhsẽgiận cá chém thớt với muội, muội có sợkhông?"
Phó Nguyệt là chị cả, Lư thịđangkhẩn trương thu xếp chuyện hôn nhân cho nàng, Phó Quế cũng lớn rồi, cũng cần trang điểm chothậtxinh đẹp. Để congáivà cháugáinhà mình có thể nổi bật giữa các chị em họ ở các chi khác trong đêm hội đèn lồng trung thu cả năm cómộtlần này, ngaytrênbàn ăn, Lư thị nhắm mắt làm lơ ánh mắt khiển trách của Đại Ngô thị, bàn bạc với Phó tứ lão gia chuyện bỏ ra hơnmộttrăm lượng bạc để may quần áo, đánh trang sức cho hai chị em, hơn nữa còn tự liên hệ với các cửa hàng vải để mua cho được các loại vải vóc tốt nhất từ phủ Tô Châu, phủ Hàng Châu, phủ Tùng Giang, tơ lăng la, the hương vân, hàng sa, xuân la, ninh lụa, tế lụa, thục la, cái gì cũng có. Phó tứ lão giakhôngdo dự chút nào, đồng ý ngay lập tức, còn dặn dò Lư thị đừng quên Phó Vânanh, Hàn thị vội vàng từ chối, Lư thị cườinói: "Quan nhân yên tâm, thiếp hiểu, Nguyệt tỷ nhi có cái gì, Quế tỷ nhi vàanhtỷ nhi cũngsẽcó cái đó."
Dần dần, kẻ hầu người hạ trong nhà cũng quen với việc Phó Dung muốn gì phải được nấy. Hôm nay Phó Vân Chương bỗng nhiên trừng phạt Phó Dung như thế này, đám nha hoàn đều sợ hết hồn, đến lúc bình tĩnh lại mới nhận ra ngườiđangquỳ gối trước thư phòng kia đúng là Phó Dungthật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vân Chương từ trước tới nay vẫn luôn lịchsựvăn nhã, lúc ở trong nhà cũng quạnh quẽ lạnh nhạt,khôngthích vui đùa với người khác nhưng chưa bao giờ tức giận quát mắng người hầu.
Phó Nguyệt và Phó Quếthìdễ rồi, kích thước về cơ bản là ổn định, may váy áo đẹp sau này mỗi dịp lễ tết lại có thể lấy ra mặc. Váy áo của nàngthìmặc chẳng được mấy thángđãphải đem ra sửa lại, sau đókhônglâu lại phải may mới, hơn nữa càng là lụa tốtthìlại càng khó giữ, dính bẩn vào làđãkhônggiặt được,nóigì đến chuyện sửađisửa lại như thế.
Phó Vânanhđangtuổi lớn, nàng ăn ngon, ngủ ngon. Khác với Phó Nguyệt, Phó Quế vẫn thường ở trong phòng, nàng ngày nào cũng chạy ra chạy vào, vận động nhiều hơn hẳn nên cao lên rất nhanh, mới trước đây còn cao ngang Phó Quế, nayđãcao gần bằng Phó Vân Khải. Vì chuyện này, Phó Vân Khải lo lắngmộtthời gian dài,anhtrai mà còn lùn hơn emgái, đámanhem họ trong tộc có khisẽcườihắnthối mũi.
Lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa thông bẩm rằng Liên Xác tới đây tìm ngũ tiểu thư, nhị thiếu gia mời nàng sang bên đó.
mộttháng trở lại đây, trong huyện Hoàng Châu, phàm là những người có quen biết với Phó Vân Chương đều tìm mọi cơ hội tới tận nhà tiễn y,nóitớinóiluikhôngbiết bao nhiêu lờitrêntrời dưới biển,thậtra chỉ cómộtcâu quan trọng: Nhị thiếu gia, tasẽluôn nhớ tới ngài, sau này ngài đỗ đạtthìđừng quên ta nhé!
Phó Vân Chương hơi nhăn sống mũi, lắc đầu bật cười.
oOo
"Nhị ca." Nàng tới trước kệ sách, khẽ lên tiếng.
Phó Vânanhvừa nghe Phó tứ lão gia kể chuyện hội đèn lồng, vừa tựa vào bàn chép lại các khoản chi tiêu,nóivới ông: "Tứ thúc, conkhôngcần may đồ mới đâu, mặc được hai lần là lại chật, may nhiều lãng phí lắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa phòng mở rộng, gió từ bên ngoài thổi vào, Phó Dung tái mặt, lòng như lửa đốt mà thân thể lại lạnh đến mức run rẩy, từng cơn buốt lạnh thấm vào cơ thể, bàn tay lại dần ướt đẫm mồ hôi.
Nha hoàn phụ trách trông coi bên cạnh thấy vậy cũng chỉ biết nhìn quanh, khó xử, chỉ về phía lư hươngtrênbànđangtỏa ra những sợi khói mờ mờ, khẽnói: "Dung tỷ nhi, thiếu gianóiđể tiểu thư quỳ nửa canh giờ, hương còn chưa tắt, tiểu thư vẫn phải tiếp tục quỳ."
"Dung tỷ nhi, chuyện làm ăn ở các cửa hàng của Phó gia, tiền nong từ ruộng đồng thôn trang, và cả tòa nhà muộiđangở, tất cả là do ta giành về. Ta là con trai duy nhất của đại phòng Phó gia, làanhtrai muội. Chuyện hôn nhân sau này của muội, đồ cưới sau này của muội cũng là do ta quyết định, ta muốn muội được gả đến nhà tử tế, muộisẽđược gả cho nhà tử tế, takhôngthừa nhận muội, cả huyện Hoàng Châu này còn có gia đình khá giả nào dám cưới muội về? Chỉ cần ta muốn, ta có thể để muội lấy chồng xongkhôngthể bước chân về nhà mẹ đẻmộtbước."
oOo
Phó tứ lão gia mỉm cười, bảo nha hoàn bà tử hầu hạ nàng cẩn thận rồi tiễn nàng ra cổng, nhìn nàngđiđượcmộtđoạn mới quay về.
Phó Vânanhkhẽ thưa vâng.
Tới lúc này, Phó Dung mới nhận raanhtrai mình chính là nhi thiếu gia, người chỉ trong vài năm ngắn ngủiđãchấn hưng toàn bộ đại phòng Phó gia, là người các tộc lão đều nể trọng, tin tưởng, là chỗ dựa và niềm tin duy nhất của mẹ.
oOo
Trung thu, trong nhà công việc bề bộn, chưởng quầy và phòng thu chi ở các cửa hàng, tá điền quản lý địa tô dưới quê đồng loạt tới nhà báo cáo công việc. Phó Vânanhban ngàythìlo vẽ bản đồ, đến tối lại giúp Phó tứ lão gia hạch toán, sao chép lại sổ sách, bận đến tối tăm mặt mũi. Cùng còn may, nàngkhôngcần suy nghĩ tới việc hội đèn lồng đêm trung thusẽmặc bộ váy nào, dùng trang sức nào giống như Phó Nguyệt và Phó Quế, hơn nữa còn có trợ thủ là Phó Vân Khải chia sẻ bớtmộtphần công việc, vậy nên bậnthìbận nhưng mọi việc vẫn có thể xử lý ổn thỏa, vẫn còn thời gian để ôn tập bài vở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi cha y mất, hai mẹ con y sống nương tựa vào nhau. Y là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, khi ấy chỉ biết gào khóc đòi ăn,khôngthể chia sẻ với mẹ điều gì.mộtquả phụ trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa người chồngđãchết của bà còn để lại rất nhiều tài sản như thế, cuộc sống của bàsẽgian nan thế nào cũng dễ đoán. Tới khi y được ba bốn tuổi, để giữ được tính mạng của hai mẹ con, mẹ yđãkhôngcòn xu dính túi, chỉ dựa vào hàng xóm láng giềng tiếp tế qua ngày. Bọn họ bữa no bữa đói, có những ngày mẹ ykhôngthể cứ tiếp tục mặt dày mày dạn tới nhà khác xin ăn, họ chỉ có bát cháo loãng trong khi những người trong tộcđãcướp đoạt tài sản nhà bọn họ lại thịt cá ngập cả bàn ăn.
Nàng ta khịt mũi, tiếng nức nở cũng nghẹn lại,khôngdám phát ra tiếng, lại quỳ xuống đệm hương bồ.
Đều là tại nó!
Y thong thảnói, "Muội hãy cứ nhớ lại cho cẩn thận xem, đủ thứ chuyện từnhỏđến lớn trong cái nhà này, bao gồm chuyện làm ăn, chuyện mua bán ở cửa hàng, và cả việc hôn nhân của muội, rốt cuộc là do ai quyết định."
Phó tứ lão gia cũng có ý này
Y vĩnh viễnkhôngquên được những đêm dài dằng dặc đó, luôn có ngườiđilại bên ngoài cửa nhà bọn họ, những tiếng cười lạnh lẽo đáng khinh khả ố. Mẹ y vừa khóc vừa nắm chặt chiếc kéo giấu dưới gối, ngồi dựa vào giường run rẩy như thế cả đêm, tới tận hừng đông mới dám ngủ thiếpđi.
Phó Vânanhhơi nhíu mày, chẳng lẽ Phó Vân Chương gọi nàng sang chỉ để cho nàng xem cảnh Phó Dung bị phạt... Như thế này có vẻkhônghay cho lắm.
Chương 48: Trừng phạt
mộtkhi nguyên tắc bị phá vỡ, bên ngoài nhìn vào tưởng như sóng yên biển lặng nhưng bên trongđãlà biển cuộn sóng trào.
Khác hẳn với bọn nha hoàn cònđangngơ ngác, Liên Xác nghenóiPhó Vân Chương phạt Phó Dung quỳthìvui như hội, "Đáng lẽ phải như thế từ lâu rồi mới phải! Thiếu gia tốt tính mới nhường nàng ta, nàng tathìngược lại,thậtsựnghĩ là thiếu gia nhà chúng ta dễ bắt nạt, nàng muốn bắt nạt thế nào cũng được chắc!"
Phó Vân Chương hơi mỉm cười, ôn hòanói: "Mẹ ở trong nhà lâu ngàykhôngra ngoài. Chỗ mà muội có thể tự tung tự tác cũng chỉ có mấy sân viện trong đại trạch này. Ra khỏi Phó gia, ta muốn muội sốngthìmuội được sống, ta muốn muội sốngkhôngbằng c·h·ế·t, muội cũng phải chịu thôi."
nóixong lại tiếp tục dọn dẹp kệ sách.
"Nhị ca ca, huynhđanguy h**p muội đấy à?" Nàng takhôngtin vào tai mình, vô thức lôi Trần lão thái thái ra đe dọa, "Huynhkhôngsợ muội mách với mẹ à? Mẹsẽkhôngđể huynh làm thế! Chuyện hôn nhân của muộikhôngphải do huynh quyết định!"
Phó Vânanhđãtới đại trạch Phó gia rất nhiều lần nhưng chưamộtlần chính thức bái kiến Trần lão thái thái, về lý mànóithìthế là cực kỳ thất lễ. Nhưng tính tình lão thái thái kì quái, Phó Vân Chương chưa bao giờ nhắc tới, Phó tứ lão gia cũng dặn riêng nào nếu tránh được Trần lão thái tháithìnên tránh, vì vậy nàng chưa bao giờ hỏi Phó Vân Chương vì saokhôngđưa nàng tới chào hỏi bà.
Mấy nha hoàn cũng cảm thấy được thần sắc của Phó Dungkhôngtốt, trong mắt thậm chí còn lộ rasựâmngoan. Họ thầm kinh hãi,khôngdám nhìn nàng ta, đầu cúi gập, vội vàng tránh xa.
Liên Xác hỏi họ: "Thiếu gia đâu rồi?"
Phó Vânanhkhôngbiết phảinóisao, cúi đầu nhìn xuống người mình,mộtchiếc áo lụa thêu mẫu đơn phối với váy viền hoa,khôngnghĩ nhiều nữa,nói: "khôngcần thay quần áo đâu, dù sao cũngkhôngphải gặp khách." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bấy giờ Phó Vân Chương mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên.
Phó tứ lão gia bảo nha hoàn hầu hạ bên cạnhđira ngoài, ngồi xuống vị trí đối diện Phó Vânanh, rót cho nàngmộtly trà, khẽnói: "anhtỷ nhi này, tứ thúc muốn nhờ conmộtchuyện."
Đám nha hoàn nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt,mộtngười bạo gan hắng giọngmộtchút rồinóikhẽ: "Vừa rồi thiếu gia bảo quản gia gọi Dung tỷ nhi tới, bắt Dung tỷ nhi quỳ xuống... Dung tỷ nhi làm sao chịu uất ức như thế, làm ầm lên đòi tìm lão thái thái phân xử, thiếu gia..." Nàng hítmộthơi, dường như vẫn còn sợ hãi,nóitiếp, "Thiếu gia liền nổi giận!"
Phó tứ lão gia nghĩ ngợi, nhìn Phó Vânanhmộtlượt từ đầu đến chân, thấy nàng ngồitrênsập cúi đầu đưa bút, miệng hơi mím lại, hết sức nghiêm túc chẳng khác gì người lớn, khẽ thở dài, trẻ con mau lớn, dường như mỗi ngàymộtkhác, mấy ngàykhônggặp cứ nhưđãlớn thêmmộttuổi, cườinói: "khôngmay đồ mới cũng được, nhưng mà vải vóc con cứ giữ lại, để mẹ con may dần cho con, thích cái gì may cái nấy."
Nhìn thấy người vừa tới, nỗi sợ hãi vừa sinh ra bởisựtàn nhẫn bất ngờ của Phó Vân Chương thoáng chốcđãtan thành mây khói, trong lòng, trong mắt nàng ta giờ chỉ còn phẫn hận, Phó Dung nhìn Phó Vânanhchằm chằm, hai mắt đỏ rực như thể có thể phun ra lửa.
Từ đầu tới cuối, Phó Vân Chương luôn dùng giọng điệu ôn hòa, Phó Dung lại vô cùng sợ hãi, chỉ cần hồi tưởng lại cảnh đó thôi cũngđangrun rẩy cả người.
Phó Dung cắn môi, với tính khí bình thường của nàng ta, đừngnóilà phạt quỳ, Phó Vân Chương chỉ cần hơi nặng lời với nàng ta vài câu, nàng tađãchạy như bay về phòng khóc lóc kể lể với mẹ, nhưngsựuy nghiêm lãnh đạm vừa rồi của Phó Vân Chươngđãlàm nàng ta sợ hãi.
Phó Vânanhhiểu ngụ ý của ông. Ông ám chỉ nàng nhớ lấy lòng Phó Vân Chương cho cẩn thận vào, tốt nhất là nghĩ ra cách khiến Phó Vân Chương luôn nhớ tớicôem họ khác chi là nàng, đỗ tiến sĩ rồi vẫn thân thiết với nàng như cũ.
Phó Vânanhbêmộtchồng sáchthậtdày đặt lên bàn, ngửa đầu nhìn y, mặtkhôngđổi sắc: "khôngsợ." Phó Vân Chươngkhôngbiết lúc nàng tức giận mới thựcsựđáng sợ.
Cái ngày nhận được tin ấy, y từng tự thề với bản thân mình, dù sau này địa vị mình có cao đến đâuđichăng nữa, tuyệt đốisẽkhôngbao giờ giống như những người trong tộc ngày đó chèn ép mẹ y. Ysẽkhôngsử dụng bất cứ biện pháp ép buộc nào để đối phó với những người phụ nữ trói gàkhôngchặt. Bọn họ bị trói buộc trong căn nhànhỏhẹpđãlà quá thiệt thòi rồi, họ mềm yếu, bất lực, chịu đủ loại áp bức, chỉ cầnđisaimộtbước là hoàn toànkhôngcó cơ hội làm lại nữa.
"Muộikhôngquỳ nữa! Muộiđitìm mẹ tới giúp muội lấy lại công bằng!" Phó Dung quệt nước mắt, nhấc váy vùng vằng đứng lên, hừ lạnh, "Huynh dựa vào cái gì mà bắt muội quỳ chứ?"
Nhưng chỉ vừa nãy thôi, y lại lấy thân phận chủ gia đình để uy h**p Phó Dung, tuy Phó Dung là người sai trước nhưng y vẫn khinh bỉ chính bản thân mình.
Trước thư phòng, Phó Dung quỳ gốitrênđệm hương bồ, nước mắt như mưa, khócnói, "Nhị ca ca, huynhthậtvô lý!"
"Cho dù ta có rời khỏi huyện Hoàng Châu, nơi này vẫn có người ta lưu lại trông coi. Tốt nhất là muội nên an phận thủ thường, chăm sóc mẹ cho tử tế, ta làanhtrai của muội, có thể quan tâm muội, chắc chắnkhôngbỏ mặc muội. Nhưng nếu muội bướng bỉnh ngu muội, nhân dịp takhôngở nhà mà gây ra chuyện gì..." Phó Vân Chương nhìn xuống Phó Dungđãngã rạp xuống đất kia, chầm chậmnói, "Takhôngcòn lời nào đểnóinữa, muội tự tính toánđi."
Phó Vân Chươngnóinhững lời này với ngữ khí lạnh nhạt giống hệt thường ngày,trênmặt cũngkhôngbiểuhiệngì, vẫn ôn hòa nhưng xa cách như thế, nhưng những lời ynóilại làm Phó Dung hãi hùng, toát mồ hôi lạnh.
Nha hoàn hầu hạ trong Lâm Lang Sơn Phòngđãlại thay đổi. Khi Phó Vânanhđivào, hai bên núi đá bỗng có vài người chạy ra, nhận ra là nàng, đám nha hoàn vỗ ngực thở phào, nhoẻn miệng cười, "anhtỷ nhi tới rồi ạ."
Phó Vânanhđặt bút xuống, ngước mắt lên nhìn Phó tứ lão gia, mỉm cườinói: "Tứ thúc lo chuyện Nguyệt tỷ nhi đúngkhôngạ?"
oOo
Đối với congái, chuyện hôn nhân là chuyện lớn liên quan đến cả đời, Phó Vânanhcũng hy vọng Phó Nguyệt có thể chọn đượcmộtngười chồng như ý nên đồng ý ngay, "Tứ thúc, con nhớ rồi."
"Muội xem, lúc ta tức giận cũngthậtđáng sợ."
Trong lòng Phó Dung vừa tủi thân sợ hãi, vừa bàng hoàng bất lực,mộtnỗi sợ chưa từng có trong đời siết chặt lấy nàng ta, nàng ta tha thiết mong đợi có gì đó để dờiđilực chú ý của chính mình. Quay đầu về nhìn phía cửa, đập vào mắt nàng ta làmộtđôi giày thêu tinh xảo bước vào ngưỡng cửa, nhìn lêntrên,mộtchiếc váy xanh, thắt lưng lụa màu nguyệt bạch, áo lụa vàng, hai búi tóc nhonhỏđen bóng, khuôn mặtnhỏnhắn, nước da trắng nõn, sau này ắtsẽlàmộtmỹ nhân.
Phó Vânanhthấy y trầm mặc như thế, chờmộtlúc liền yên lặng giúp y sửa soạn lại sáchtrênkệ. Việc này nàngđãlàm rất nhiều lần nên nhanh chóng xếp những cuốn sách y muốn mang theo thànhmộtchồng đặt sangmộtbên rồi nhân thể cũng xếp lại những cuốn sách y vừa bới ra khi nãy lên kệ cho gọi gàng.
Phó Dung là hòn ngọc quýtrêntay lão thái thái, tuy chỉ là con nuôi nhưng lại rất được lão thái tháiyêuthương, còn tôn quý hơn các tiểu thư thựcsựtrong các chi khác của Phó gia. Nàng ỷ vàosựyêuthương của mẹ, từng chống đối Phó Vân Chương nhiều lần. Phó Vân Chương rất hiếu thảo với mẹ, lại là đàn ông,khôngmấy để ý những việc vặt vãnh trong nhà, cái gì nhường nhịn được đều cố gắng nhường nhịn, chỉ cần mẹ y thích, y cũngsẽkhôngcan thiệp, Phó Dung muốn làm loạn thế nào cũng được.
Nhị ca ca thích yên tĩnh, ai dám lớn tiếng cười đùa ở thư phòng như vậy?
Phó Vân Chương đứng trước kệ sách ở gian trong sửa soạn sách vở, nghe thấy vậy cũngkhôngquay đầu lại, nhất quyết quay lưng về phía nàng ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vân Chương khẽ nhếch môi, cười mỉa mai, nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết tháng chạp, "Ta mười mấy tuổi, chưa trưởng thành,đãđỗ cử nhân, lấy lại toàn bộ sản nghiệp tổ tiên từ trong tộc về, muội cảm thấy tathậtsựkhônglàm gì được muội hay sao?"
Mẹ lúc nào cũng chiều theo ý nàng, Nhị ca ca lại nghe lời mẹ, nàngđãquen đứng ở đỉnh cao nhất, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nhưng nếu nghĩ kỹ lại, ngoại trừ những việcnhỏnhư ăn mặc sinh hoạt trong nhà mà nhị ca cakhôngquan tâm ra,mộtkhi nhị ca cađãquyết tâm làm gìthìkhôngai ngăn cản được. Đến các tộc lão cũng phải nghe lời nhị ca ca,nóigì đếnmộtngười phụ nữ chỉ biết ở trong nhà như mẹ?
oOo
Y là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đáng lẽ ra phải cây cột chống trời, tạo riêng cho người nhàmộtvùng trời để họ có thể sốngmộtcuộc đời vô lo vô nghĩ.
Y cười chua chát.
Mặt nàng ta đột nhiên tái xanh rồi lại trắng bệch, quần áo ướt đẫm mồ hôi, tay chân cũng nhũn ra, thở hắt ra, ngã ngồitrênmặt đất.
Y nhìn xung quanhmộtlượt, quyết địnhkhôngđứng trước kệ sách nữa,đivề phía bàn, mỉm cườinói.
Từ ngoài sân, tiếng bước chân vọng vào, đám nha hoànđangnóinóicười cười với ai đó.
Vì bảo vệ cho mẹ, giành lại tài sản, ngày lại ngày, đêm lại đêm, y cần cù đọc sách, dốc hết tâm huyết chong đèn thâu đêm, sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng rạng, giúp mẹ y nở mày nở mặt.
Đườngđivẫn như trước đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.