Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Ly biệt
Chẳng biết ai hết lần này đến lần khác dụanhtỷ nhi bái ông ta làm thầy, khi đó saokhôngquan tâm thể diệnđi?
Dần dần nàngsẽlớn lên, năm thángsẽgiống như gió xuân mềm mại thổi bayđilớp tro bụi bên ngoài viên ngọc này, dần dần lộ ra ánh sáng rực rỡ.
"Được rồi,khôngcầnđitiễn ta, ngày mai tasẽlên thuyềnđiphủ Võ Xương rồi từ đóđilên phía bắc với bạn bè." Phó Vân Chương mỉm cười, xoa đầu Phó Vânanh, "Takhôngthích mấy chuyện tiễn đưa, sáng mai trời còn chưa sángsẽkhởi hành.khôngđược chểnh mảng việc học hành, nhớ viết thư cho ta, có việc gì khó khănthìtìm Khổng tứ."
Phó Vân Chương từ khi có trí nhớđãkhôngthểkhônggánh vác trọng trách vực lại gia nghiệp, thiếu niên mười mấy tuổi đầu, hằng ngày ngồi trước bàn cần cù đọc sách, cuối cùng cũng thi đỗ, giành được công danh, rồi lại phải vất vả đoạt lại sản nghiệp của tổ tiên, có lẽ đây là lý do khiến y trở thànhmộtngười mâu thuẫn đến thế: Trời sinh y là người phóng khoáng,khôngcâu nệ tiểu tiết, vốn hẳn phải trở thành người chỉ cần thấy đủ là thỏa mãn, vui vẻ vậy mà lại trở nên trầm ổn nặng nề, thanh cao lãnh đạm, từng cử chỉ đều toát ra cảm giác vượt ra ngoài thế tục.
Phó Dung sửng sốt, vành mắt đỏ hoe, lấy tay áo che mặt, nức nở chạyđi.
Phó Vân Chương mặtkhôngđổi sắc, từ từnói: "Nếuđãnhư thếthìhọc sinh chỉ có thể xin Diêu học đài giúp đỡ. Lần trước ở phủ Võ Xương tứ thúc cũng gặp Diêu học đài rồi, còn tấm tắc khen Diêu học đài..."
Y im lặng mỉm cười, xoay người lại ra dấu cho Phó Vânanhđitheo mình, "Giờ chắc thầyđãtỉnh rượu rồi, muội ra đây với ta."
Phó Vân Chương nhướn mày, nàng suy ra cũng nhanhthật.
Những người khác đềusẽchúc Phó Vân Chương gặp nhiều may mắn, nhanh chóng đỗ đạt. Phó Vânanhkhôngnhư thế, nàng chỉ gật đầu với y, nhìn theo bóng y ra ngoài.
Y chưanóihết lời, Triệu sư giađãbức bối, xua tay, lườm y trắng mắt, càu nhàu: "Được rồi, được rồi, cái tên tiểu tử thối này,rõràng là biết ta thíchanhtỷ nhi, còn cố ý làm cho ta bực mình! Đưa tađigặp cái vị tứ thúc kia của ngươi ngay!"
Y khẽ bật cười thành tiếng, bàn tay khum lại, cốcnhẹlên trán nàng, "Thầy rất tốt, nhưng thầysẽvô thức áp đặt kỳ vọng của chính mình lên người học sinh. Thầyđãtừng kỳ vọng rất cao vào các lão phu nhân Triệu thị, sau này Triệu thị lại đối xử với thầy như thế, thầy vẫn phẫn hận đến giờ.anhtỷ nhi, muội khi nãyđãnóimuội chỉ làm những gì muội muốn làm,khôngmuốn gánh vác ý nguyện của người khác... Đây chính là loại tự do mà ta hằng mơ ước, muội từ chối thầy cũng được, đồng ý bái thầy làm thầy cũng thế, đó làsựlựa chọn của muội. Muội phải tự suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết địnhthìvề sau muội mới có thể kiên định với lựa chọn của mình.”
Phó Dung ngẩn người ramộtlúc rồi mới nhận ra yđangnóigì, cả người lạnh toát, khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, rồi từ đỏ bừng chuyển thành xanh mét, rồi lại từ xanh mét chuyển thành tái nhợt, mắt trợn trừng tức giận.
oOo
Phó Vân Chương hơi nhíu mày, "Dung tỷ nhi, muội lấy nhầmkhôngcó nghĩa là muội có thể thoát được vụ này.khônghỏi mà lấy, đó là trộm, lấy trộm chữ viết của em họ để lấy lòng người ngoài, đó là thiển cận, là ích kỷ. Muội tuy chưa từngđihọc nhưng khi cònnhỏcũngđãtừng được tiên sinh dạy cho học thuộc lòng những câu chuyện của các bậc tiên hiền, biết đạo lý làm người, tưởng là lớn lênsẽhiểu được lý lẽ,khôngngờ ngược lại muội lại quên hết cả lễ nghĩa liêm sỉ rồi hay sao?"
Mấy câunóiđó nghe chỉ như những lời dặn dò bình thường nhưng từng câu từng chữ lại mạnh mẽ như sấm rền chớp giật, mang theo khí thế của ngàn vạn binh mã, che trời lấp đất, khiến Phó Vânanhtự nhiênnóikhôngnên lời.
Dưới nhà bếp, mấy bếp lò lớn đều đỏ lửa, các bà tử cắt cắt thái thái, g·i·ế·t già bắt ngỗng, Lư thị, Phó tam thẩm và Hàn thị tất bật trông coi, của ngon vật lạ, sơn hào hải vị, món nào có thể nghĩ đến đều làm bằng hết. Phó tứ lão gia quyết định mấy mónđãđược chuẩn bị cho Tết Trung thu cũng được đưa hết lên bàn tiệc trong chính phòng, Lư thị chỉ thoáng do dự nhưng cũng gật đầu luôn, bảo bà tử dọn lên.
Nàng ta bị mất mặt trước Phó Vânanhnhư vậy, nhục nhã lần này, nàng ta cả đời cũngsẽkhôngquên! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọngnóicủa ma ma làm Phó Vânanhđangtrầm tư bỗng bừng tỉnh, nàng định thần, bước chân qua cánh cửanhỏtrong nhà bếp.
Phó Vân Chương lấy cớ trong nhà có việc, từ biệt Phó tứ lão gia rồi nhân lúc mọi người rối loạn yên lặng rờiđi, cứ tưởng rằng trong chốc látsẽkhôngcó ai chú ý tới.
"Nhị ca, huynhkhôngmuốn muội sống hòa thuận với Dung tỷ nhi sao?" Nàng đặt chén trà rỗng xuống, hỏi.
Cả hai đều biết mục tiêu của mình là gì, y là vìsựkỳ vọng của mẹ mình mà tới trường thi, nàng là vìsựđộc lập của chính mình sau này mà lặng lẽ phát triển sức mạnh của bản thân.
Phó Vânanhdọn dẹp xong, rửa sạch tay sạchsẽrồi ngồi xuống ghế bành gần cửa sổ dùng trà, nghe thấy tiếng Phó Dung lê bước vào thư phòng cũngkhôngngẩng đầu lên, im lặngkhôngnóilời nào.
"Thỏa hiệp với tất cả mọi người hay đứng ở chỗ cao giẫm lên hết thảy những người khác là tùy thuộc vàosựlựa chọn của muội." Phó Vân Chương cười, chắp tayđitới trước cửa sổ, nhìn về phía mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời, "Cây cao đón gió.anhtỷ nhi,khôngbao giờ được mất cảnh giác."
Phó Vân Chương lại nhắc nhở nàng ta lần nữa, giọng điệu vẫn ôn hòa như thế nhưng ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Chưa đếnmộtnăm sau, ngưỡng cửa Phó gia chắc chắnsẽbị bà mối tới cầu thân san bằng hết cả ấy chứ!
Y bảo nha hoàn ngoài cửa gọi Phó Dung vào thư phòng.
Triệu sư gia nghĩ thế liềnkhônggiả vờ trầm lặng nổi nữa, vẫy tay ra hiệu cho Phó Vânanhbước lên mấy bước, vui vẻnói: "Lại đây, nha đầu, về sau ngươi phải gọi ta là thầy rồi, ha ha!"
Phó Vân Chương tươi cười, nghiêm túc nhíu mày làm ra vẻ tự hỏimộtlát rồi lơ đãng trả lời: "Ta còn chưa nghĩ ra, sau nàysẽnóicho muội."
Phó Vânanhngẩn ramộtchút rồi mỉm cườinói: "Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn [1]. Nhị ca, huynh đừng lo cho muội, muộikhôngphải gánh vác trách nhiệm gì, dễ dàng hơn nhị ca năm đó nhiều."
(ngọc thôkhôngmàikhôngsáng)
"Nhị ca ca." Phó Dung siết chặt ống tay áo, chầm chậm tiến vào thư phòng, liếc trộm Phó Vân Chương qua khóe mắt, thấy sắc mặt yđãthả lỏng, cho rằng yđãnguôi giận nên cao giọng hơnmộtchút, "Muội có thể trở về được chưa?"
Phó Vânanhlúc nàyđãtrở lại Đan Ánh Sơn Quán, thay quần áo xong, nghe thấy người hầu qua mời, cũng đĩnh đạc bước vào chính đường, chậm rãi hành lễ với Triệu sư giađangngồi ở đó, cố gắng ra vẻ đức cao vọng trọng.
Phó Vânanhvẫnkhôngphản ứng.
"Thế phải xem bản lĩnh của muội, nếu ngay cả Dung tỷ nhi muội cũngkhôngđối phó được, tới khi muộithậtsựlấy thân phận Đan Ánh công tử để đối diện với người khác, làm sao giao tiếp được với đám đàn ông con trai ngoài kia chứ?"
Triệu sư gia say quắc cần câumộttrận, lúc tỉnh lại cái gì cũng quên sạch bách, chỉ nhớrõchuyện Phó Vân Chương đồng ý giao Phó Vânanhcho ông ta dạy dỗ.
Phó Vân Chương dứt khoát ngắt lời nàng ta,khôngcho nàng ta có cơ hộinóira những lời oán hận, nhắc lạimộtlần nữa: "Xin lỗiđi."
Có đôi khi, những người bạn sóng vaitrênđường đời cũngkhôngcần phải ở ngay bên cạnh, trời nam đất bắc cũng có thể cùng tiến về phá trước.
Y ngừng bước,trênmặthiệnlênmộtnụ cười, từ từ xoay người lại, "Thầy trông có vẻ như là người tùy tiện, thích hơn thua, hay dỗi vặt, nhưng lại là người rộng lượng, phóng khoáng,khôngbao giờ thù dai. Trước đây thầy ở kinh sư làm quan, từng chủ trương nữ tử cũng nênđihọc giống như nam tử, bị đồng liêu nhạo báng, con đường làm quan cũng kết thúc tại đó. Thầy chán ghét chốn quan trường, tuy vẫn giữmộtchức quannhỏnhưngthậtra công vụ đều giao hết cho người Triệu gia xử lý. Cả đời này thầy chỉ cómộtmong muốn là dạy dỗ ra mấy học sinh nữ xuất sắc để khiến cho những đồng liêu chế giễu thầy ngày xưa phải sáng mắt ra. Muộikhôngcần cố gắng lấy lòng thầy đâu, chỉ cần an tâm đọc sách, thầysẽlo lắng, bảo vệ cho muội mọi bề." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Muộikhôngxin lỗi! Thứ muội lấyđicũng đâu phải bài vở củaanhtỷ nhi, muội nghe đám nha hoànnói, cái tập văn mà Triệu gia mangđilà Đan Ánh công tử nào đó viết,khôngliên quan gì đếnanhtỷ nhi hết!" Nàng ta rít lên.
Cũngkhôngbiết y có thể nhìn thấy ngày ấy haykhông...
"Ngũ tiểu thư, tới nơi rồi."
Nàng chỉ làmộtcôem họ khác chi thôi, đáng ra Phó Vân Chương cũngkhôngcần phải quan tâm lo lắng cho nàng chu đáo đến thế.
Bởi vậy, Triệu Thúc Uyển nổi giận đùng đùng, lúcnóichuyện với các chị em trong nhà còn thểhiệnsựoán giận với Phó Dung,nóinàng takhôngchỉ nhân phẩmkhôngra gì mà còn ngu dốt, dám thề thốt làsẽlấy được đồ, cuối cùng đúng là lấy đượcthậtnhưng chưa từng được người lớn trong nhà cho phép lại còn lấy sai đồ!
Trong nhà rối loạn như thế, vai chính Phó Vânanhlại để những ngườiđangtất bật kia ở lại,mộtmình xuyên qua hành lang dài, bước ra cửa viện, bắt kịp bóng người cao gầyđangchuẩn bị ra ngoài, gọi với theo, "Nhị ca, huynh sắp phảiđirồi à?"
"Xin lỗiđi."
Lờinóilúc say của Triệu sư giakhôngtin hết được, nhưng cómộtcâu lại đúng, đến khi y trở về từ Kinh sư, thanh danh củaanhtỷ nhi có lẽsẽcòn lừng lẫy hơn cử nhânnhỏtuổi là y năm đó.
Phó tứ lão gia suýt nữa mừng phát khócthật.
Đến cả người chưa bao giờ quan tâm tới Phó Vânanhlà Đại Ngô thị cũng biết, tự chống gậy ra tiếp đón, lấy lòng Triệu sư gia, còn mượn cơ hội này kéo Phó Vân Khải và Phó Vân Thái tới bên bàn rót rượu cho Triệu sư gia.
"Ngươikhôngđược nuốt lời!" Ông ta nắm chặt vạt áo Phó Vân Chương, gầm ghè, "Ta saythìsaythậtnhưng vẫn chưa lẫn đâu."
Phó Vânanhngước mắt nhìn y, nghiêm túc nghe ynói.
"Thầy, thầy đừng nóng." Phó Vân Chương thong thảnói, "Tứ thúc từ trước đến nay vẫn ngưỡng mộ nhân phẩm của thầy, nếu thầy chủ động tới nhà nhậnanhtỷ nhi làm học sinh, tứ thúc có khi mừng đến phát khóc ấy chứ, làm sao từ chối cho được?"
, Phó Vân Chương định mài giũa nàng chăng?
oOo
Nàng lơ đãng, tỏ vẻ bất cần, cườinói: "Có lẽ đây chính là ưu thế lớn nhất của việc là congái, tứ thúc và mẹ muộikhôngyêucầu muội phải làm cái gì, tất cả những việc muội làm đều bởi bản thân muội muốn làm mà thôi."
Phó Dung dừng lại, lấy ống tay áo lau sạch nước mắttrênmặt, cười lạnh mấy tiếng, hốt hoảng chạyđi.
Phó Vânanhnuốt lấy từng lời của Phó Vân Chương, dường như nhận ra cái gì,mộtlúc lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Nhị ca, vậy giờ huynh muốn làm gì nhất?"
Hai người vừa ra khỏi phòng, Liên Xácđãchạy vội vào, tiến về sau tấm bình phong lớn khắc tranh sơn thủy khảm pha lê, cung kínhnói: "Ngũ tiểu thư, thiếu gia sai nô tài đưa tiểu thư ra cửa ngáchđivề."
Phó Vân Chương liếc nhìn nàng tamộtcái rồi đưa mắt về phía phó Vânanh, ống tay áo rộng của đạo bào quét qua góc bàn, "Xin lỗianhtỷ nhiđi."
Phó Vân Chương lùi về phía sau hai bước, né tránh Triệu sư giađanggiương nanh múa vuốt, "Học sinh chỉ làanhhọ củaanhtỷ nhi thôi, cũngkhôngphải người thân thiết nhất của con bé, làm sao có thể tự tiện giao con bé cho thầy được?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vân Chươngthậtsựđãtính toán rất kĩ càng, sau khi biết nàng đổi ý cũngkhôngbáo tin cho Triệu sư gia ngay mà uyển chuyển đưa đẩy, ép Triệu sư gia phải chủ động tới nhận học trò. Triệu sư gia già rồi mà tính nết như trẻ con, cả đời sống tùy tiện, tính tình cũng kì quái, làm khó ông tamộttýthìsau này ông ta cũngsẽquan tâm đến đứa học sinh là nàng hơn.
Người Phó gia loạn cào cào, quấn hết cả vào nhau.
Ngọc bất trác bất thành khí
"Là ta nghĩ sai rồi." Nghe nàngnóithế, Phó Vân Chương trầm mặc trong giây lát, thở dàinói, "Muội vẫn luôn xử lý mọi việc rất tốt."
Lần đầu tiên Phó Vân Chương đưa nàng tới ra mắt Triệu sư gia hẳnđãsuy tính kỹ càng như thế, vậy mà khi đó y lại chẳngnóilời nào.
Phó Dungkhôngbiết rằng tập giấy nàng ta đưa cho Triệu Thúc Uyển ngoài chữ viết rathìkhôngcó bất kỳ dấu hiệu gì có thể khiến người ta liên hệ đến Phó Vânanh, chỉ cómộtdòng ký tên Đan Ánh công tử, tuykhôngrõràng nhưng để ý kĩ có thể thấy trong đó cònmộtđoạn ghi chú có lời tự giới thiệu của tác giả. Những dòng này vốn nằm trong kế hoạch của Phó Vânanh, hành động lén lút của Phó Dung và Triệu Thúc Uyển chỉ vô tình khiến cho cái tên Đan Ánh công tử được biết đến sớm hơn mà thôi. Từ khi còn ở phủ Võ Xương, Phó Vân Chươngđãcố tình tung tin này ra, khiến người Triệu gia cho rằng bài vở Triệu Thúc Uyển mang vềkhôngphải là của tiểu nương tử nào của Phó gia cả mà là củamộtvị tiểu thiếu gia. Mấyanhem Triệu Kỳ cũng tin như thế, thứ nhất bọn họsẽkhôngtự nhiên lạiđinghi ngờ lờinóicủa Phó Vân Chương, thứ hai họ căn bản cũngkhôngtinmộtcôbé tám chín tuổi lại có thể chỉ trongmộtnăm ngắn ngủiđãviết đượcmộtbài văn biền ngẫu đối ngẫu tinh tế, sử dụng từ ngữ trau chuốt hoa mỹ đến thế.
Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết, quên cả cảm ơn Phó Vân Chương, vội vàng thúc giục người hầu: "Mau gọianhtỷ nhi tới đây, đặt tiệc rượu, loại rượu ngon nhất ấy, thức ăn cũng hạng nhất luôn,khôngthể để Triệu đại quan nhân chờ lâu!"
Đối với Phó tứ lão gia mànói, nếu Phó Vân Chương là sao Văn Khúc hạ phàmthìTriệu sư chính là sư phụ của sao Văn Khúc cơ đấy! Hơn nữa, Triệu sư gia còn xuất thân từ danh môn thế gia, là thầy dạy vỡ lòng cho thê tử của Thẩm các lão nơi triều đình, ông takhôngcần phải dạyanhtỷ nhi cái gì, chỉ cần chính miệng thừa nhậnanhtỷ nhi là học sinh của ông tathìPhó tứ lão gia còn phải lo lắng chuyệnanhtỷ nhi hành xử khác người hay sao?
oOo
Mấy thángkhônggặp, nàngđãcao hơn nhiều. Tuy tuổi cònnhỏ, khuôn mặt cũng còn non nớt nhưngđãlàmộttiểu nương tử thanh tú. Cái loại khí chất khác hẳn với những đứa trẻ bình thườngtrênngười nàng mớithậtsựđáng chú ý, khi nàng vừa bước vào chính đường, chỉ vài động tácđãthấy đượcsựkhác biệt ở nàng, cử chỉ vừa quy củ vừa tự nhiên, khiến nàng trở nên nổi bật, là hạc giữa bầy gà.
Dù người huyện Hoàng Châu giờđãcăm hận Triệu sư gia đến thế nào chăng nữa, nếumộtngày Triệu sư gianóimuốn nhận học trò, mấy nhà quan lại và phú hộ trong cái huyện Hoàng Châu này vẫn cứsẽđánh nhau vỡ đầu để giành lấy cái cơ hội này thôi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nha đầu nàythậtsựkhônggiống với khuê nữ mà những người như Phó gia có thể nuôi dạy nên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
oOo
Vậy mà Triệu sư gia lại chỉ thíchanhtỷ nhi, tuy là ông tađãbịanhtỷ nhi từ chối tới hai lần cũngkhôngbực mình chút nào, thậm chí giờ cái người tôn quý ấy lại còn hạ mình tới tận nhà chủ động nhắc tới chuyện nhận học trò lần nữa!
Từng câu từng chữ gằn xuống làm Phó Dung cảm thấy như vừa bịmộtchậu nước lạnh buốt hắt vào vào mặt, Phó Dung cau mày trừng mắt, khớp hàm cắn chặt vào nhau kêu lạch cạch, vừa xấu hổ, buồn bực lại vừa tủi nhục, sợ hãi, gần như ngạt thở.
Triệu sư gia nghe thấy vậy cả người cứng đờ, hắng giọng mấy tiếng, vuốt râunói: "Giờ mà sang tận nơi nhận học trò, danh sĩmộtvùng như ta chẳng phải là mất hết thể diện à?"
[1] Ý là bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều có thể linh hoạt đối phó.
Ly biệt buồnthìbuồn, nhưng cả hai người đềukhôngquá bi thương.
Phó Vân Chương giật mình, ngoái đầu nhìn về phía nàng.
Phó Vân Chương chắc chắn là cố ý, tâm tư y tinh tế như thế, hoàn toànkhôngcần phải sử dụng phương pháp thô bạo như vậy để xử lý việc của Phó Dung.
Y đau lòng, thầm nhủ, thế mà ta lạikhônglàm được.
Chương 49: Ly biệt
Phó Vân Chương gọi Phó Vânanhsang đương nhiênkhôngphải chỉ là để nàng giúp đỡ y dọn dẹp thư phòng.
Phó Vânanhừmộttiếng, đứng lên, gọi nha hoàn bà tử,đitheo con đườngnhỏxuyên qua viện ra khỏi đại trạch Phó gia.
Phó Vânanhlườm ymộtcái, người nàynóicho có lệ,khôngthànhthật.
Ầmmộttiếng, đầu như vừa bị đập chomộtphát đến độ hoa mắt váng đầu, cộng thêm vừa mới quỳ hồi lâu, hai chânđãtê dại, nàng ta tức giận đến run rẩy, đứngkhôngvững.
"Đợiđã." Phó Vân Chương gọi nàng lại, ánh mắt lướt qua đá Linh Bích sừng sững trong đình viện, giơ tay chỉ cửa viện phía xa, nhấn mạnh từng chữ, "Nhớ cho kỹ, thư phòng của takhôngphải là nơi muội có thể muốn đếnthìđến, muốnđithìđi, về sau nhất địnhkhôngđược bước vào Lâm Lang Sơn Phòngmộtbước."
Sống mũi nàng cay cay,khôngbiết trong lòngđangcó cảm giác gì, "Ngày đua thuyền rồng Tết Đoan Ngọ, muộikhôngsuy nghĩ kỹđãtừ chối Triệu sư gia, uổng công nhị ca suy nghĩ cho muội, sao nhị ca lạikhôngnóivới muội những lời đó chứ?"
Phó Dung khẽ cắn môi, bàn tay giấu trong ống tay áođãsiết chặt, cố nén oán hận trong lòng, liếc Phó Vânanhmộtcái, ấp úng: "anhtỷ nhi, xin lỗi."
mộtngười ngồi bên cửa sổ,mộtngười đứng ở cửa, cách xa mấy thước, Phó Vânanhdường như có thể cảm nhậnrõràng lửa giậnđanghừng hực thiêu đốt tràn ra trong ngực Phó Dung. Khóe miệng nàng khẽ cong lên, gật đầu với Phó Dung.
Thực tế, chuyện nào có đơn giản như nàngnói. Nếu như nàngkhôngkiên trì thuyết phục, hơn nữa còn liên tục chứng minh mình có chỗ hơn người, ngay cả Phó tứ lão gia và Hàn thị có thểđãra tay ngăn cản nàng từ lâu. Nhưng mà nàngsẽkhôngđể ý, nàng có mục tiêurõràng, dẫu con đường phía trước cóthậtnhiều chông gai nhưngsẽkhôngai có thể ngăn cản nàng dần dần trở nên mạnh mẽ.
"Nhị ca ca, huynh..."
Mặt Triệu sư gia biến sắc, ngây ra hồi lâu, bực tứcnói: "Ngươi lại lừa ta cho vui phảikhông?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.