Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Ồn ào

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Ồn ào


Con cháu nhà mình lại dám gài bẫy hạ thấp mình, tuy Triệu sư giakhônghay để ý những chuyện tầm thường vặt vãnh nhưng cũngkhôngthể nào thấy thoải mái cho được.khôngmuốn phân tích tỉ mỉ nguyên nhân bên trong với Phó Vân Chương, ông ta đành đổi đề tài, hỏi sang chuyện khác: "Ta nghe cháu dâu tanói, đợt trước ngươi đưaanhtỷ nhiđiphủ Võ Xương bán kiến Diêu học đài phảikhông?"

[1] Ngôi thứ ba trong tiếng Trung, từ chỉ nam và chỉ nữ đồngâmvới nhau.

Mọi người lại nhìn nhau, cười cười thở dài,nói: "khôngdám gạt thái gia, thựcsựkhôngphải học sinh làm."

Triệu sư gia tức điên người, "Ta mới là thầy của ngươi! Tuy rằng ta chẳng dạy ngươi được cái gì nhưngmộtngày là thầy, cả đời là thầy, vậy mà ngươi lại khinh thường ta, cònđitìm cái lão già cứng đầu kia nữa hả?hắnthìcó thể dạyanhtỷ nhi cái gì chứ?"

Lúc này bỗng cómộttiếng cười khe khẽ vang lên.

Tri huyện lão giađãchuếch choáng say. Nghe mấy tú tàithìthầmthì, ông vuốt râu cười ha hả. Từ ngày bài văn kia của Triệu sư gia được lưu truyền khắp chốn, ông takhôngbiết giấu mặt vào đâu, còn bị đồng liêu cười nhạo châm chọc, bực tứckhôngđể đâu cho hết. Từ đó tri huyện lão gia coi Triệu sư gia như kẻ thù, ông tađãhơn năm mươi tuổi rồi, còn thăng quan tiến chức gì nữa, ai mà quan tâm sau lưng Triệu lão gia có chỗ dựa lớn chừng nào, ông ta quyếtkhôngnhẫn nhịn gì nữa!

Liên Xác thưa vâng.

Tri huyện lão gia hiểu sai ý, vỗ vỗ vai y, cườinói: "Lẽ nào lại là ngươi viết?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Chương ít tuổi nhưng lại là người có danh tiếng lẫy lừng nhất ở đây, thoải mái ngồi bên trái tri huyện lão gia, tay cần chén rượu mỉm cười nhìn mấy người Khổng tú tài cười đùa. Mấy người cùng bàn cườinóivới y mấy câu làm thân, lời ăn tiếngnóicó ý thăm dò. Y cân nhắc nặngnhẹ,nhẹnhàng đáp lại vài câu, vừakhôngkhiến họ bực mình vừakhôngđể lộ sơ hở gì. Mấy người đó thấy ngay cả lúc uống rượu y vẫn có thểnóichuyện cẩn thận cẩn thận như thế nên cũngkhôngtiếp tục bám riết lấy y nữa, cười xòa rồi chuyển sang chủ đề mới mẻ nhất trong huyện dạo gần đây.

Rồi y lại tiếp tục đàm luận học vấn với những thư sinh được tri huyện lão gia mời tới.

Tuy rằng lời Triệu sư gia vừanóichỉ là lờinóilinh tinh của người say nhưng yđãđạt được mục đích của mình, chuyện này quyết định xong rồi, giờ phải dành thời gian xử lý vụ Phó Dung mới được.

Chỉ mong Phó Vân Chương có thể trở thành ngoại lệ.

Trần lão thái thái ở giá nhiều năm, rất ít khi gặp khách lạ nên vẫn như thường lệ, bà sai bà tử đắc lực bên người ra tiếp đón cho đúng lễ nghĩa. Triệu sư gia có vẻ như nôn nóng tìm Phó Vân Chương, cũngkhôngcó hứng thúnóichuyện với bà tử nên đối đáp vài câu cho có lệ rồi tựđivào thư phòng chờ Phó Vân Chương trở về.

"Ai nha!" Triệu sư gia vỗ đùi, lấy ngón tay chỉ thẳng vào mũi mình, đứng dậy đối diện với Phó Vân Chương gầm ghè: "Ta có chỗ nàokhôngbằng lão Diêu?hắnốm đau bệnh tật, ba ngàythìcó hai ngày lần nằm liệttrêngiường,nóikhôngchừngđilúc nàokhôngbiết. Ta còn đáng tin cậy hơnhắnnhiều! Ta mà làm thầy củaanhtỷ nhi ấy à, đảm bảosẽdạy con bé họcthậtgiỏi, còn giỏi gấp mười lần cái đứa cháugáikhôngcó lương tâm kia của ta, tới khi ngươi trở về, con bé còn giỏi hơn cả ngươi..."

Mấy gã sai vặt nhìn nhau ngơ ngác, quản gia liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, thúc giục: "Cònkhôngmauđiđi!"

Triệu sư gia hừ lạnhmộttiếng, ănmộtmiếng thịt muối đỏ hồng, lúng búngnói, "Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta, chuyện Đan Ánh công tử kia là thế nào? Làanhtỷ nhi? Hay là ngươi?"

Phó Vân Chương đứng trước mặt Triệu sư gia, đưa tay rót rượu cho ông ta, mỉm cườinói: "Thầy chẳng lẽ lạikhôngnhận ra chữ viết củaanhtỷ nhi hay sao?"

Tới khi Phó Vân Chương chào từ biệt tri huyện lão gia rồi trở lại thư phòng, Triệu sư giađãuống hết nửa bầu rượu với ngó sen và thịt vịt muối, hai má đỏ bừng, ống tay áo xắn cao, miệng ngâm nga tiểu khúc, vui thíchkhôngđể đâu cho hết.

Ông ta đưa tay chỉ bừa mấy gã sai vặt Phó giađangđứng ngoài cửa.

Bài văn truyền ra ngoài, càng lúc càng có nhiều người biết đến. Đợi đến khi Triệu sư gia phát giác ra chuyện này, cái tên Đan Ánh công tửđãgắn chặt với tên ông ta rồi, đến người ngoài đường rảnh rỗi nhắc tới ông ta cũngsẽthuận miệng nhắc tới Đan Ánh công tử. Ông ta từ trước đến nay vẫn thoải mái, phóng khoáng, nào có quan tâm ngườitrênphố đồn đại những gì về mình, nhưnganhtỷ nhi dù sao cũng là nữ tử chốn khuê phòng, nếu có chuyện gì xảy ra nhất địnhsẽlàm ảnh hưởng tới thanh danh của con bé, vậy nên ông ta cũngkhôngđứng ra giải thích.

"Lần trước Triệu lão tướng công kiathậtchẳng ra sao, tri huyện lão gia có ý tốt mời ông ta tới huyện ta xem đua thuyền, ông ta lại viếtmộtbài văn biền ngẫu châm chọc làm nhục người dân trong huyện, làm người ta tức điên người! Cũng may huyện Hoàng Châu chúng ta tre già măng mọc, người tài liên tục xuấthiện, gần đây ta thấy đám học sinh ở học đường tranh nhau chépmộtbài "Phủ Giang Lăng kỳ văn chí"

Thẩm đại nhânđiqua, nhìn thấy bọn họ còn vén rèm xuống kiệu,nóichuyện với đám học sinh bọn họ, khuyên bọn họ về sớm, tập trung ôn tập bài vở để sau này lấy tài năng phò tá triều đình.

Mọi người nhìn nhau, im lặngkhôngnói.

Tri huyện lão gia cười bò, giả vờ bực tức: "Người còn trẻthìphải hăng hái như thế chứ! Ngươi trách phạthắnlàm gì? Đến ta còn đau lòng."

Trong phút chốc, người này ép hỏi, người kia phủ nhận, kẻ chỉ xem cho vui, thi thoảng thêm vài lời khiến cho trong viện ồn ào hẳn lên, người hầu cũng ngừng đánh trống, mọi người ầm ĩmộthồi vẫnkhônghỏi ra được chuyện này.

Triệu sư gia nhớ đến mục đích ông ta tới nhà Phó Vân Chương ngày hôm nay, giấu nỗi phiền muộn trong lòngđi, càu nhàu: "khôngnóichuyện tập văn kia nữa, Uyển tỷ nhi l* m*ng, cha con béđãcấm túc nó nửa năm, sau đó hứasẽbảo Kỳ ca nhi nhà ông ta tới đây chính thức tạ lỗi vớianhtỷ nhi. Còn lý do tại sao tập văn đó lại được lưu truyền ra bên ngoài, ta cũngkhôngrõlắm, hẳn là do mấy thằng nhãi thối tha Triệu gia cố ý gây rối thành ra mới rêu rao ra bên ngoài như thế..."

Biết thầy mìnhđãtới, Phó Vân Chương nhướn mày, khẽ mỉm cười, cũngkhôngvội vàng đứng dậy ra về, bảo: "Thếthìtiếp đón cho cẩn thận."

Phó Vân Chươngkhôngtrốn tránh ánh mắt của Triệu sư gia, cũng nhìn vào mắt ông ta, hỏi lại: "Theo thầy nghĩthìthế nào ạ?"

"khôngphải." Phó Vân Chương lắc đầu, cườinóivới mọi người, "Đan Ánh công tử làmộtđứa trẻ trong tộc ta, ta giao bài tập cho nàng, nàng lại viết mấy đoạn văn về phủ Giang Lăng, sau nàykhôngbiết tôi tớ trong phủ sơ sẩy thế nào mà lại mang bài vở của nàng ra ngoài,khôngngờ lại có người đọc được, sao ra mấy bản cho mọi người cùng đọc nên giờ mới ồn ào huyên náo đến mức này, tađãtrách phạt nàng rồi."

Nghe y giải thích xong, mọi người cười vang: "Hóa ra là tiểu tướng công Phó gia các người nghịch ngợm!" [1]

Chương 47: Ồn ào

Y đứng ở hành lang nhìn theo bóng Triệu sư gia dần dầnđixa mới quay người trở về thư phòng.

(Những điều kì thú ở phủ Giang Lăng)

Phó Vân Chươngkhônghỏi chuyện Triệu giasẽxử trí Triệu Thúc Uyển như thế nào, khẽ gật đầu.

Cuối cùng cũng cómộtngười là Đan Ánh công tử ra tay, mấyanhem Triệu Kỳ vui đến phát điên,khôngphải người trong cuộcthìsợ gì bị ảnh hưởng, bọn họ chỉ mong Đan Ánh công tử cãi nhau với Triệu sư gia, cãi càng to càng tốt.

"Sau giờ Ngọ bảoanhtỷ nhi qua bên nàymộtchuyến". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Chương hơi nhếch khóe miệng, đặt ly rượutrêntay xuống, nhìn xung quanhmộtlượt rồi lại nhìn tri huyện lão gia: "Khiến cữu cữu chê cười,thậtra bài văn ấy chỉ được viết ra trong lúc nhàn hạ cho vui thôi mà."

Phó Vân Chương hơi nhíu mày,đira ngoài hành lang ra hiệu cho tôi tớđitới đỡ Triệu sư giađãsay khướt về phòng dành cho khách nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thứ Triệu Thúc Uyển lấyđithực ra cũngkhôngphải làmộttập văn, chỉ làmộtxấp giấy rất dày. Mấy thiếu gia Triệu gia thường ngày cũng thầm trách cứ Triệu sư gia nhưng do ông là người lớn trong nhà nên cũng họkhôngdám oán giận ra mặt. Ngày ấy Triệu Thúc Uyển mang bài vở của Phó Vânanhvề tìm đại ca Triệu Kỳ nhờhắnnhận xét, vừa lúc ấy mấy ngườianhem họ của Triệu Kỳ cũng ở đó. Ban đầu, mấy thiếu gia chỉ cho là chuyện mấy đứa congáighen tỵ với nhau nên cũng đồng ý, nhưng lật đến bài văn nhằm vào Triệu sư gia kia, Triệu Kỳ đọc xong mắt cũng sáng lên,khôngchỉ chép lại y nguyên từng câu từng chữ mà còn đóng thànhmộttập đểanhem trong nhà xem cùng.

Tri huyện lão gia lắc đầu cườinói: "Ta thế nào cũngkhôngthể tin người viết ramộtáng văn chương như thế lại là hạng vô danh tiểu tốt."

nóitới đây, Triệu sư gia honhẹhai tiếng rồi cố tình lờđi,khôngnóitiếp.

Trước Tết Trung thumộtngày, Triệu sư gia tới đại trạch Phó gia. Quản gia vừa mừng vừa sợ, vội vàng cử người tới phủ tri huyện lão gia gọi Phó Vân Chươngđangdự tiệc ở đó trở về, đồng thời cũng phái người vào nội viện thông báo.

"Thầyđãtới rồi ạ." Phó Vân Chương đưa chiếc trápnhỏbọc gấm cho Liên Xác, chầm chậmđitới bàn. Nha hoàn định bước tới rót trà, y xua tay, nha hoàn lại khom người lui ra.

Tri huyện lão gia thấy mọi người cũngkhôngphảiđangnóiđùa, cũng kinh ngạc, "Kì lạthật".

mới tò mò mượn đọc thửmộtlần, từ nào từ nấy như châu như ngọc, câu cú sắc bén, từng câu từng chữ nhằm thẳng vào bài văn kia của Triệu lão tướng công, đọc thôi cũng thấy hả lòng hả dạ!"

Khi gã sai vặt tìm tới nhà tri huyện lão gia, trong việnđangbày biện mấy bàn tiện lớn, tri huyện lão gia hôm nay sắp xếpmộtngày nghỉ để chiêu đãi văn nhân danh sĩ trong huyện, mọi người cùng nhau chơi trò đánh trống chuyền hoa nối thơ đối vần. Lúc này người thuađangbị những người khác kéo tay ấn xuống trước bàn phạt rượu,khôngkhí trong viện vui vẻ náo nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

​Gã sai vặt Phó gia đợi ở hành lang hồi lâu mới thấy có cơ hộiđivào,thìthầm vào tai Phó Vân Chương mấy câu.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, những ánh mắt tự nhiên đổ dồn về phía Phó Vân Chương.

Tiểu nha đầu bị bệnh à? Vậythìgiờ tự nhiên tới nhà cũngkhônghay lắm.

Tri huyện lão gia tuykhôngđược tận mắt chứng kiến vẻ bực tức của Triệu sư gia nhưng cứ có người chống lại Triệu sư gia là ông ta vui, nghe đám tú tài mỗi ngườimộtcâu chê bai, hạ thấp Triệu sư gia, ông ta tươi cười vỗ tay, "Áng văn này đề tên Đan Ánh công tử mà ta lạikhôngbiết Đan Ánh công tử là bút danh của ai, tại sao trước đây chưa nghe tới bao giờ?"

Quản gia bên cạnh rón rén trả lời: "Cách đâykhônglâu ngũ tiểu thư bị cảm, phải ở nhà nghỉ ngơi, cũng nhiều ngày rồikhôngra ngoài ạ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng bởi tri huyện lão giakhôngthèm che giấusựoán hận của mình đối với Triệu sư gia, người trong huyện trước kia còn tôn kính gọi ông ta là Triệu sư gia giờ chỉ còn gọi ông ta là Triệu lão tướng công, có lắm kẻ bỡn cợt còn gọi ông ta là Triệu lão đầu.

Đôi đũa trong tay tuột ra, rơi xuống chiếc đĩa sứ trắng đánh cạnhmộtcái, Triệu sư gia sửng sốt, đẩy bát đũa sangmộtbên, ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Vân Chương, gương mặt đầy nếp nhăn nghiêm nghị, ánh mắt trở nên sắc bén, "Đây là tính toán của ngươi, hay là củaanhtỷ nhi?"

Khi còn trẻ, thủ phụ Thẩm Giới Khê cũng là người công chính vô tư,khôngkhoan nhượng, từng dám làm cả những chuyện cả thiên hạkhôngai tán đồng là buộc tội Trịnh các lão. Nhưng ai mà ngờ được, trong chớp mắt, Thẩm Giới Khê cũng trở thành các lão, ông ta chuyên quyền độc đoán, dùng ngườikhôngkhách quan, để loại trừ những người phản đối hành động của mình nên g·i·ế·t oan cả những vị quan tốt, dung túng cho người trong họ làm xằng làm bậy, ức h**p dân chúng, áp bức thương nhân buôn muối, buôn trà, Thẩm gia giờđãgiàu nứt đố đổ vách, ông ta vẫnkhôngthỏa mãn, thậm chí gần đây còn nhúng tay vào cả việc hậu cung, có vẻ như với ông ta, chỉ làmmộtquyền thần vẫn còn là chưa đủ.

Triệu sư gia còn nhớrõlần đầu tiên nhìn thấy Thẩm các lão năm đó. Ông ta là thân thích của Thẩm các lão nhưng bởi người kia quanh năm suốt tháng đều ở trong kinh thành nên vẫn chưa chính thức gặp gỡ lần nào, ngày ấy ông ta cùng với những học sinhđithi khác đứng chờtrênđường con đường mà thị lang mới nhậm chức Thẩm Giới Khê sau khi hạ triều nhất định phảiđiqua. Đột nhiên trời mưa to, ngườitrênđường vội vã tìm chỗ trú, bọn họ vẫnkhôngnhúc nhích, vẫn cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn về phía hoàng thành, trong mắt tràn ngậpsựsùng kính và hâm mộ.

Mọi người nhìn nhau dò hỏi rồi lại lắc đầu. Có mấy người còn túm tay người bên cạnh, cười hỏi: "Có phải huynhkhông? Nhậnđi. Đừng ngại!"

khôngchỉ có tri huyện lão gia ngóng chờ Triệu sư gia bị phản đòn, đến cả các thiếu gia Triệu gia cũng muồn thấy tam gia gia bị người ta đánh trả! Người đọc sách chú trọng thanh danh làsựthậtnhưng với họ, tiền đồ của bản thân còn quan trọng hơn. Muốn đạt được thành tựu trong chốn quan trường, trước hết phải thi đỗ, lấy được công danh, Triệu sư gia làmộtvị quan văn, chức vịkhônglớn cũngkhôngnhỏ, sau lưng lại có Triệu gia làm chỗ dựa, chỉ cần là người đầu óc hơi tỉnh táomộtchút thôithìsẽkhônghơimộttý là chống đối lại ông ta, cho nên dù người trong huyện Hoàng Châu có căm phẫn đến thế nàođichăng nữa cũng làm gì có mấy ai dám thựcsựnhảy ra đối đầu với ông ta.

Bên này Triệu sư gia nôn nóng tới mứckhôngchờ nổi nữa. Uống hết mấy chén rượu hoa quế, ông bỗng đứng dậy, phất tay áo, nổi giận đùng đùngđira ngoài, "Thếthìsang thămanhtỷ nhi, con bé ở đâu?"

oOo

Ông ta từnhỏđãtự phụ về học vấn của bản thân, cuối cùng lại thi trượt nhiều lần, cả đời cũngkhôngđỗ nổi tiến sĩ. Về sau, người trong tộc nghĩ cách giúp ông ta có đượcmộtvị trí ở kinh sư nhưng ông ta làm chẳng được mấy năm,khôngchấp nhận nổisựlừa lọc chốn quan trường, nghĩ cách để bị điều tới nơi khác. Kinh sư là nơi hội tụ những nhân tài kiệt xuất nhất, ưu tú nhất, có thiên phú nhất. Ở dọc Thiên Bộ Lang, chọn bừamộttiểu quan vớ vẩn nào cũng là nhân tài danh chấnmộtphương. Đặt mình trong đó, ông ta cũng từng tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy vinh dự, cảm thấy bản thân mình cũng có thể cùng với nhữnganhtài nơi đó tạo nênsựnghiệp lẫy lừng lưu danh sử sách. Nhưng trong số họ cuối cùng lại có rất ít người có thể kiên trì với lý tưởng ban đầu của mình, rất nhiều người vì danh lợi màkhôngtừ thủ đoạn, bỏ vợ bỏ con cũng là bình thường, có những người thậm chí còn g·i·ế·t người phóng hỏa,khôngchuyện ác nàokhônglàm, tâm canđãđen như mực.

Khi đó có ai ngờ Thẩm đại nhânđangôn tồn cổ vũ bọn họ đâysẽcómộtngày trở thành người bọn họ khinh bỉ nhất?

Triệu sư gia nhìn ykhôngchớp mắtmộtlúc, sau mới cười nhạo,nói: "Thế nào cũng được, tự ngươi hiểu là được rồi."

Những thư sinh dự tiệc hôm nay tuy cũngkhôngphải tinh tế gì nhưng cũng thường xuyên qua lại với tri huyện lão gia, đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng ông ta, thấy ông ta thích thú với chủ đề này như thế cũng dừng lại chuyện mìnhđangnóidở, chuyển sang bàn tán về "Phủ Giang Lăng kỳ văn chí". Dù biết bài văn kia chỉ là phỏng theo bài gốc của Triệu sư gia nhưng họ vẫnkhôngtiếc lời ca ngợi.

Khi ấy tất cả học sinhtrênđường đều hừng hực khí thế, những giọt mưa rơi xuống mặt bọn họkhôngnhữngkhônglạnh mà còn nóng như lửa. Bọn họ vô cùng kích động, thề phải lấy Thẩm đại nhân làm gương, cho dù con đường phía trước có chông gai đến thế nàođichăng nữa cũngsẽphải bước tới cho bằng được.

Huyện Hoàng Châukhônglớn lắm, tri huyện lão giayêuquý nhân tài, dựa vào việc là quan phụ mẫumộtphương, những học sinh có chút tài năng đều được ông ta quan tâm chú ý. Người dân trong huyện chất phác,thậtthà, thân thiện nên mỗi khi rảnh rỗi ông ta cũngkhôngcâu nệ,đithăm các nơi trong huyện, làm quen với học sinh ở đó, khắp làngtrênxóm dưới, miễn là những người có đầu óc sáng lángmộtchút, ông ta cơ bản đều quen biết, ngay cả chưa từng gặp mặtđichăng nữathìcũng phải nghe người khác nhắc đến rồi, làm gì có chuyện tự nhiên cómộtĐan Ánh công tử mà ông ta chưa từng nghe tới từ dưới đất chui lên như thế.

Phó Vân Chương biết mọi người hiểu lầm đứa trẻ mà ynóilàmộtcậu em họ nào đó trong tộc, mỉm cườikhôngnóilời nào,hiệntạikhôngphải là lúc đưaanhtỷ nhi ra trước đầu sóng ngọn gió, đầu tiên phải nâng cao thanh danh cho nàngđã, đợi tới khi cómộtchỗ đứng vững chắc, về sau nàng mới có thể làm mọi việc theo ý mình. Nếu ngay từ đầuđãđể lộ chuyệnanhtỷ nhi là congáira ngoài, tri huyện lão gia và đám thư sinh trong buổi tiệc hôm nay chắc chắnsẽkhôngthể nào cười thoải mái đến vậy, bọn họsẽdùng những từ ngữ sâu cay nhất để châm chọcanhtỷ nhi, hoặc là giả vờ tiếc hận thở dài hai tiếng, từ đâykhôngbao giờ nhắc tới tên nàng nữa.

Y gọi Liên Xác tới, dặn dò.

Lão già trẻ con, lão già trẻ con này.

Triệu sư gia khựng lại, hừmộttiếng, lại quay về thư phòng, "Tiểu tử thối này cũng dám để cho ta leo cây, thếthìta càng phải chờ nó về! Mấy người các ngươiđichuẩn bị rượu với vài món nhắmđi!"

Phó gia đại trạch.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Ồn ào