Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 164: Kết cục (ba)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Kết cục (ba)


Phó Vânanhbảo Cát Tường trông nom bên cạnh,đangđira ngoài, quần áo hơi lay động, tay áo trong tay Chu Hòa Sưởngđãtrượt ra.

Binh lính thủ thành cũng ào ạt hưởng ứng, đuốc cháy hừng hực, hắt lên những khuôn mặt đầy vẻ trung thành, vô số người lên tiếng cùngmộtlúc, tiếng hô vang tận trời xanh.

Đúng lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng ầm ầm như sấm rền.

Lúc vầng mặt trời đỏ vừa nhô lên, tiếng vó ngựađãvang rền như sấm, vô số thiết kỵ Vệ Nô nhưmộtdòng nước lũ đen đặc cuồn cuộn xuấthiệntừ phía chân trời xa tít, khí thế như thể che trời lấp đất,khônggì chống đỡ nổi, hướng về Tử Cấm Thành.

Bọn họđangvội, chỉ gật đầu chào hỏi nàng rồi lướt qua bên người nàng.

Chu Hòa Sưởngđangyếu, nhất định phải ở lại cung Càn Thanh.

"Thếthìtốt rồi."

"Vương gianóivậy cũng chỉ có thể lừa bản thân ông ấy mà thôi. Takhôngphải congáiông ấy nuôi bên ngoài, cha ta là Phó lão đại, mẹ là Hàn thị, ta sinh ra ở Cam Châu, là congáidân thường."

Lúc này,mộtđoàn người vội vàngđitới từ phía đối diện.

Quân đội Vệ Nô mà ai cũng sợđãtớithậtrồi, vậy màkhôngkhí trong thành lạikhôngnặng nề áp lực giống như trước kia nữa, quàn bộ quân đội trông giữ trong thành và dân chúng chỉ cómộtniềm tin duy nhất:

khôngbiết có phải đó là ảo giác của Phó Vânanhhaykhông, trong ánh lửa lay động, nàng thấy Chu Hòa Sưởng cũng lung lay.

Saumộthồi trầm mặc, Chu Hòa Sưởng lắc đầu, mỉm cười, hơi hơi có vẻ bỡn cợt, "Làm emgáitakhôngtốt sao? Người khác muốn cũngkhôngđược đâu đấy."

Quân đội Vệ Nô chia làm hai đạo quân,mộtđạo quân nằm dướisựchỉ huy của thủ lĩnh, tấn công quân đội vừa được đưa tớiđangđóng bên ngoài kinh thành, trong khi đómộtđạo quân khác tấn công mãnh liệt vào cửa thành phía nam, nơi những binh lính còn lại của đội quân Liêu Đôngđangbảo vệ.

Tuy Lão Sở Vương vô cùng bừa bãi nhưng khả năng chạy trốn của ông ta là bậc nhất, Hoàng trưởng tử màđitheo ông tasẽrất an toàn.

Phó Vânanhkhôngnóigì, mặc chohắntrêu chọc.

Đầu tiên, Phó Vânanhchào hỏi Phạm Duy Bình và những người khác.

hắnnhất định đòi đích thânđitới tuyến đầu, các vị đại thầnkhôngcòn cách nào khác, chỉ có thể tăng số người theo sát bảo vệ chohắn.

Chu Hòa Sưởng kinh ngạc mãikhônghoàn hồn lại được.

Nàng đứng lại, chờhắndặn dò.

Chu Hòa Sưởng lẩm bẩmmộtcâu, "Là doanh trại của Vệ Nô."

Quân đội Vệ Nô được huấn luyện có bài bản, đầu tiên dùng pháo oanh kích trước, sau đó mới dùng người để áp trận.

Chu Hòa Sưởngnóitiếp: "Cơ mà muội nóng tính quáđimất, ta thông cảm cho muội, sợ muội xấu hổ nên mới kìm nénkhôngnóira."

"Hộ giá!"

Chu Hòa Sưởng suy nghĩmộthồi, cười hề hề, "Vân ca nhi à,nóithậtvới muội nhé, tađãmuốnnóivới muội từ lâu rồi, đúng là đôi khi muộithậtgiốngmộtcôgái, tuy là động tác cử chỉ,điđứngkhônggiống nhưng muội đẹp mà! Ngoài ra ngày nào muội cũng thoa phấn, người thơm ơi là thơm..."

"Ta biết, Hoàng thượng ngủmộtlátđi.

Nội quan và cung nhân đứng hầu trong điện khom người lui ra ngoài, tiếng áo quần cọ vào nhau sột soạt.mộtlúc sau, trong điện chỉ còn hai người họ.

hắnhừnhẹmộttiếng, mở bừng mắt.

Chu Hòa Sưởng mỉm cười, "Thếthìđừng dùng."hắnquay sangnóivới Cát Tường, "Bảo Ngự Thiện Phòng mang đồ ăn lên."

Chu Hòa Sưởng biết nàng kín đáo, tế nhi, có rất nhiều thứsẽkhôngnóira thành lời, thấy mặt nàng giãn ra cũng cười theo.

Đột nhiênhắnthấy rất tức giận. Sao Vân ca nhi lại lừahắnđược cơ chứ? Còn lừa lâu như thế!hắnđãnóithậtvề thân phận của mình với Vân ca nhi rồi cơ mà!

Ai, hay vẫn cứ tha thứ cho Vân ca nhiđi, muội ấy có nỗi khổ riêng.

Nếu muốn thẳng thắnthìkhôngnên bịa đặtmộtlờinóidối khác.

Sắc mặt Phó Vânanhthay đổi.

Nếu Vân ca nhi là con trai, Chu Hòa Sưởngsẽkhôngnhúng tay vào chuyện hôn nhân của đệ ấy, nhưng giờ Vân ca nhi lại làmộtcôgái...khôngthể nàokhônglo nghĩ.

Rừng thương, mưa đ·ạ·n, gươm đao, dù kẻ địch có mạnh tới đâu, quân Liêu Đông vẫn thề sống c·h·ế·t bảo vệ cửa thành, nhất quyếtkhônglùimộtbước.

Trở về cung, Cát Tườngkhôngđể lộ ra điều gì, lặng lẽ gọi viện phán của Thái Y Viện tới.

Phó Vânanhđứng nơi đầu gió, thất thầnmộtlát.

Phó Vânanhbỗng mỉm cười, "Hoàng thượng, cảm ơn ngài."

Cát Tườngthìthầm: "Khi nãy ngài vừa về cung, Kim Ngô Vệđãđốt phong thư thứ hai rồi, lúc nô pháthiệnrathìchỉ còn tro tàn."

Phó Vânanhbước về phíahắn, lắc đầu, chỉ về phía nam, "không, Hoàng Thượng, ngài xem."

Chu Hòa Sưởng bảo nàng ngồi xuống, chỉ vào canh thuốc, "Đệ cũng ănmộtítđi."

Chu Hòa Sưởng sững sờ mấtmộtlúc, khóe miệng cong lên, mỉm cười, "Chỉ là để đề phòng mà thôi."

Môi Chu Hòa Sưởng vẫn nhợt nhạt,hắnnghiêm túcnói: "Ta là bạn của muội nhưngkhôngbiết cái khó của muội. Muội giúp ta rất nhiều nhưng ta lại chẳng giúp gì được cho muội. Mấy năm nay,mộtngười congáinhư muội nhất địnhđãphải vất vả rất nhiều, thiệt thòi rất nhiều, vậy mà ta chẳng biết gì... Giờ ta biết cả rồi, muội đừng sợ, có chuyện gì ta cũng có thể giúp muội."

Ông giànóivớihắn, Vân ca nhi là congái, năm đó có ông già giúp đỡ nên mới có thể tham gia thi hương.

Chu Hòa Sưởng cũngkhôngtrách cứhắnnhiều, cho phéphắndẫn binh vào thành, trấn chỉnh lại quân đội, đểhắngiữ cửa thành phía nam với hai vị tổng binh khác.

Hai người đều im lặng.

Chu Hòa Sưởng lệnh cho binh lính thủ thành mở cửa thành ra, để quân đội canh giữ rút lui vào trong thành.

Muội ấy vẫn là Vân ca nhi màhắnbiết.

Editor: Năng lực tiếp nhận của Chu Hòa Sưởng cao lắm màkhôngai tin, lo lắng mấy bao nhiêu chương hahaa, dù sao người ta cũng là Hoàng đế. Mỗi lần đến Chu Hòa Sưởng lên sàn là edit siêu nhanh, làm đoạn có bạn này thấynhẹnhàng dễ chịu. Chương sau lại dài rồi. Hết nhanh.

Ngay sau đó, đồng tử trong mắt nàng co rút lại.

Phó Vânanhnhíu mày.

Chu Hòa Sưởng cười lạnhmộttiếng, "Bởi vì nội ứng là người Trung Nguyên."

...

Lời của nàng còn chưa dứt, Chu Hòa Sưởng thấy nàngđãlạnh tới mức run rẩy, ngắt lời nàng, cầm tay nàng.

Thời khắc ấy,hắntrở lại bình thường.

Doanh trại Vệ Nôđãbiến thànhmộtbiển lửa.

Từ Đỉnh và những người khác trào nước mắt, quỳ xuống lễ bãi: "Thần nguyện thề sống c·h·ế·t bảo vệ kinh sư!"

Đứngtrêntường thành, thấy quân Vệ Nô đuổi theo quân đội canh giữ tới sát tường thành, mặt Chu Hòa Sưởng xanh mét.

Y ung dung, phong độ, nhanh chóng thu hútsựchú ý của mọi người.

Trận này bọn họ thắng chắc rồi!

Chu Hòa Sưởng dựa vào gối mềm, mồ hôi rịn ra đầy trán, môi tái nhợt.

khôngđúng, cảmộtđám bọn họ c** tr*n trùng trục, Vân ca nhi khi ấy cũng ở đó, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, làm gì có biểuhiệngượng gạo gì đâu?

Phó Vânanhkhôngtừ chối, ngồi xuống ănmộtbát há cảo thịt dê, cầmmộtquả cam canh.

Phó Vânanhgật đầu, thái ykhôngbảohắnphải kiêng khem gì cả, đưa tay kéo đĩa cam lại gần.

Nội ứng giả làm người dân bình thườngđivào thành, nhân lúc đêm tối phóng hỏa đốt doanh trại, tấn công quân đội thủ thành, mở cửa thành, đón quân Vệ Nô vào thành.

Bóng đêm đặc sánh,khôngtrăngkhôngsao.

...

Muội ấy còn bịhắnpháiđiKinh Tương thuyết phục lưu dân đầu hàng...

Chu Hòa Sưởng nhìn theo hướng tay nàng chỉ, bầu trời phía nam đỏ rực lên, giống như ráng hồng giữa mùa hạ.

Chu Hòa Sưởng gọi nàng lại, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hai bên bắn phá lẫn nhau.

Phó Vânanhsững sờ trong chốc lát, "Ta giấu giếm Hoàng thượng, ngàikhôngtức giận sao?"

Chu Hòa Sưởng uốngmộtngụm trà rồinói: "Trong quân đội Vệ Nô có rất nhiều người Mông Cổ, nhưng cũng có người Trung Nguyên. Các vị các lãonóivới Trẫm, bên cạnh thủ lĩnh Vệ Nô có mưu sĩ, hơnmộtnửa trong số chúng là người Hán. Những mưu sĩ người Hán này tích cực hiến kế, chủ động vào thành làm nội ứng, bởi vậy chúng mới có thể nội ứng ngoại hợp."

Mới phi ngựađithẳngmộtmạch từ ngoài cung vào, tay nàng lạnh ngắt, ngón tayđãhơi cứng lại.

Tuy quân đội Vệ Nô như hổ rình mồi nhưng trong cung vẫn chuẩn bị đồ ăn Tết, Ngự Thiện Phòng mau chóng bưng há cả thịt dê nóng hổi, lưỡi lợn ngâm rượu, hải sâm xào gân, bánh cuộn mứt táo, còn cómộtđĩa cam canh Giang Nam lên.

Tuy rằng Vân ca nhi thựcsựxinh đẹp thanh tú nhưnghắnchưa từng hoài nghi về thân phận của Vân ca nhi. Congáithìlàm sao tới thư viện học được chứ? Lại còn có thể bình tĩnh giáo tiếp vớimộtđám con trai? Lại còn nâng đỡhắnđăng cơ, giúphắnbày mưu tính kế, cân bằng triều đình chohắn?

Nàng có thể đoán được nội dung của phong thư thứ hai. Nếu nàngkhôngquay về có nghĩa là nàngkhôngthậtlòng với Chu Hòa Sưởng, trong phong thư thứ hai, chắc chắn Sở Vương khuyên Chu Hòa Sưởng đề phòng nàng.

Lúc ở thư viện, hai người bọn họ ở chungmộtviện, từ trước đến nayhắnchưa từng pháthiệnVân ca nhi có điểm nào kì quái...

Phía bắc pháo hoa nổ ầm ầm, như vô số ánh sao rơi xuống,mộtkhoảng trời sáng rực.

...

hắncònđangcân nhắc phải chọn phò mã thế nào đây, nhưng xem ra Vân ca nhiđãcó ý trung nhân.

Trầm mặc hồi lâu, Chu Hòa Sưởng lẳng lặng mỉm cười.

Vân ca nhi là congái!

Phó Vânanhtạm yên lòng.

Ánh đèn dầu mờ ảo, ngọn lửa lay động ngăn cách hai người, màn buông xuống, hình như có tiếng chuông vang lên thấp thoáng phía xa.

Tuân Hóa thất thủ,mộtphần lớn là do thực lực giữa ta và địch chênh lệch nhau quá lớn,khôngchuẩn bị đầy đủđãnghênh chiến, quân đội ở Liêu Đông chạy về tới thành Tuân Hóa còn chưa kịp vào thànhđãbị Vệ Nô bao vây, căn bảnkhôngcó cơ hội chống cự.

Chu Hòa Sưởng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.

Cát Tường vội đỡhắndậy, đút canh thuốc chohắnăn.

Cuối cùng cũng có thểnóihết những suy nghĩ trong lòng,hắnrất vui vẻ, nhưng giọngnóivẫn cứ càng ngày càngnhỏlại, mí mắt như sắp dính lại với nhau, chống cự trong chốc lát rồi dựa vào gối ngủ thiếpđi.

...

nóigiốngđi, hình như cũngthậtsựhơi kì quái. Nhưngnóikhônggiốngđi,thìhình như cũng có thể giải thích được.

Chu Hòa Sưởng cười hề hề, "Được rồi, Trẫm biếtnóinhư thếkhôngmay mắn, đệkhôngcần lo lắng, Trẫm là Thiên tử, Thiên tửkhôngcần kiêng kị mấy cái đó!"

"khôngbiết trong thànhđãcó mật thám của Vệ Nô trà trộn vào hay chưa, những chuyện như thế này khó mà đề phòng được, cần phải chuẩn bịthậtsớm." Chu Hòa Sưởng ngồi xếp bằng, từ từnói, "Nếu như mười ngày nửa tháng sau Vệ Nô vẫnkhôngrút luithìrất có thể trong thànhsẽrối loạn, đến lúc đó bên trongđãloạn, bên ngoài lại có quân đội Vệ Nô, Trẫm chưa chắc có thể bảo vệ được Hoàng Thành."

Sau đợt oanh kích bằng pháo,mộtvạn quân Vệ Nô đột kích từ phía tây, mấy ngàn quân yểm hộ hai bên liều c·h·ế·t xông lên, ngồitrênlưng ngựa, vung đao chém g·i·ế·t suốt dọc đường, nhanh chóng cắt xé đội hình quân đội canh giữ dưới thành.

Tiếng người ầm ĩ, náo loạn vô cùng.

Viên Tam lắc đầunói: "Lương Hương đến tường thành cònkhôngcó, quân đội canh giữ chỉ có mấy chục người bọ, làm sao mà đánh thắng được mười mấy vạn quân Vệ Nô cơ chứ, ta có ngu đâu mà đứng ì ra đó thủ thành? Ngày đó lão đại phái người tới nhắc nhở ta, bảo ta đưa dân chúng lên núi trốn, ta nhanh chóng dẫn dân trong huyện rút lui. Có rất nhiều người xót của,khôngmuốn rời nhà, ta nhét thẳng bọn họ vào xe lừa kéođi. Quân đội Vệ Nô cướp sạch lương thực và vàng bạc rồiđiluôn, chỉ để lại mấy chục tên. Ta số may, nhân lúc bọn chúng bị tụt lại phía sau, dẫn người theo g·i·ế·t cho bằng hết. Chúng ta mai phục, vây chặt đám Vệ Nôđangđánh chén no say kia lại, còn g·i·ế·t được thủ lĩnh toán quân của bọn chúng nữa."

Chu Hòa Sưởng cầm chén trà nóng Cát Tường bưng tới, nhét vào tay Phó Vânanh, cầm tấu chương đưa cho nàng đọc.

Xe ngựa cán lên nền tuyết, tuyết đọng bị ép xuống quá nhiều,đãcứng như đá.

Chu Hòa Sưởng cúi xuống nhìn nàng, mặt tái nhợt, nương theo ánh đèn lồng để che giấu, tựanhẹlên người nàng.

Nàng mặcmộtbộ quan phục đỏ thẫm rất rộng, eo mang thắt lưng to bản đính vàng, đeo bài ngà, ấn tín, dây đeo, ngọc bội, đầu đội mũ sa, mặt mày thành tú, khí thế bừng bừng.

Kim Ngô Vệ hộ tống Phó Vânanhra khỏi cung, nàng bước lên tường thành, phóng mắt nhìn ra xa.

Nhưng cửa thành vẫn được bảo vệ.

nóidứt lời,hắncúi đầu lật tấu chương ra đọc.

Chu Hòa Sưởng ngồi dậy, cầmmộtquả cam canh khác, bóc vỏ, đặt thịt quả vào tay Phó Vânanh.

Mưa gió sắp đến.

Cát Tường thu dọn xong bàn ăn, khom người lui ra ngoài.

Lúc bị bọn cướp bắtđiđòi tiền chuộc, Vân ca nhikhôngbỏ rơihắn, lần này cũng thế.

"Vệ Nô phát động tập kích ban đêm sao?"

Tiếng chuông, tiếng trống, tiếng kèn lần lượt vang lên, trong cung rối loạn, Kim Ngô Vệ nhanh chóng lao về phía cung Càn Thanh.

nóixong,hắnbuôngmộttay, ngửa người ra sau, tựa vào chiếc gối gấm màu đen đằng.

"Hoàng thượng."

Chu Hòa Sưởng gỡ quan vấn tóctrênđầu xuống, dựa người vào long sàng, thấy Phó Vânanhbóc cam canh, thấy thèm thèm, đưa tay ra phía đĩa cam.

Đột nhiên mặthắnđỏ bừng, còn nhớ hồi ở thư viện,hắnđãđề cử rất nhiều tiểu thuyết diễm tình cho Vân ca nhi đọc, Vân ca nhi tỏ rakhôngcó hứng thú gì,hắnthấy tiếc ghê, Vân ca nhi hiền lành quá...

Đối với nàng mànói, nụ cười nàyđãđủ đểnóilênsựcảm động trong lòng nàng lúc này.

Nội quanđitới giụchắnvào trong điện,hắnnhất quyết phải chờ Phó Vânanhkhenhắn, vẫnkhôngnhúc nhích.

Nàngđitới phía sauhắn, "Hoàng thượng?"

...

Tử Cấm Thànhđangsay giấc bị nhữngâmthanh vang tận mây xanh đánh thức hoàn toàn, người dân chạy ra khỏi nhà, chỉ lên nhữnghiệntượng kì lạtrênbầu trời, chặc lưỡi ngạc nhiên. Binh lính siết chặt trường thương, chuẩn bị đội hình đón địch. Mấy người tổng binh ra khỏi lều trại, tụ tập lạimộtchỗ, cao giọng hỏi nhau xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Chẳng biết từ khi nào, Lý Xươngđãxuấthiệnphía sau nàng. Trong tiếng hoan hô,hắncười tủm tỉm, chắp taynói: "Đại nhân, Nhị gia bảo sắp tới sinh nhật ngài, đây là quà mừng sinh nhật của ngài."

Nàng cúi đầu,khôngchú ý tới ánh mắt dần trở nên thâm thúy củahắn.

Phó Vânanhcúi đầu nhìn quả cam trong tay, trầm mặc hồi lâu rồi mỉm cười.

Các vị các lãođãbàn bạc xong với nhau, nhất trí rằng quân độikhônggiỏi đối đầu trực tiếp,khôngthể chủ động tấn công, giờ chỉ có cách dựa vào thành trì để đánh.

"Vân ca nhi, xin lỗi muội."

Chu Hòa Sưởng siết bức thư trong tay, mặt lúc xanh lúc trắng, lúc hồng lúc tím, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Chu Hòa Sưởng ngây người.

Ngườihắnvẫn luôn coi làanhem tự nhiên lại biến thành nữ giới...

Thấyhắnđãquyết như thế, Phó Vânanhkhôngkhuyên nữa, hỏi: "Hoàng trưởng tử ở bên ngoài có an toànkhông?"

Đất đai chấn động, Tử Cấm Thành hùng vĩ dường như cũng sợ hãisựhung ác, tàn nhẫn của quân đội Vệ Nô, run lên nhènhẹ.

Nếu là congái, thấy bọn họ c** s*chthìthể nào cũng phải ngượng ngùngmộttẹo chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đèn lồng phát ra ánh sáng vàng ấm áp, trong điện trải gạch vàng, ánh đèn hắt xuống sàn nhà, ánh lên ánh sáng lộng lẫy.

Chu Hòa Sưởng bật cười, khẽnói: "Vừa rồi muội cảm ơn ta, cảm ơn ta vì điều gì?"

"Đại nhân, xin dừng bước."

Phó Vânanhkhôngquan tâm với việc làm ấm tay, mở tấu chương ra đọc kỹ.

Vậythìphong thư thứ nhất viết những gì?

Mí mắt Phó Vânanhgiật giật.

Chu Hòa Sưởng nhướn mày nhìn nàng, táchmộtmúi cam canh ra nhét vào miệng,nhẹnhàng nhai.

Phó Vânanhlắc đầu bật cười, "Ngươi làm tốt lắm."

Viện phán hầu hạ trong cungđãlâu, đương nhiên cũng biết nặngnhẹ, tỏ vẻ chắc chắnsẽkhôngđể lộ tin tức.

Phó Vânanhđira khỏi nội điện, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao đen kịt.

Chu Hòa Sưởngđitừtrêntường thành xuống,khôngquan tâm tớisựphản đối của các đại thần,đitới thăm những tướng sĩ bị thương.

Giọngnóinàng rấtnhẹnhàng, Chu Hòa Sưởng nắm chặt tay áo nàng, cảm thấythậtyên tâm, từ từ nhắm mắt lại.

Chu Hòa Sưởng cứng họng, mãikhôngnóinên lời, tay chân luống cuống, đưa tay phủi phủi tay áo,khôngnhìn nàng, mắt láo liên.

...

Sau kỳ thi hội, Phó Vânanhsắp xếp cho Viên TamđiLương Hương. Lần này Vệ Nô đột kích, gót sắt đạp nát vùng phụ cận kinh thành, cũng tới Lương Hương cướp bóc. Viên Tam tổ chức cho người dân trong huyện ngoan cường chống trả, g·i·ế·t được tên cầm đầumộttoán quânnhỏ, nghenóicòn hậu duệ vương tộc của đối phương, Chu Hòa Sưởng triệuhắnvào kinh định ban thưởng chohắn.

Phó Vânanhra khỏi noãn các, trong lòng vẫn canh cánh chuyện thủ thành.

Phó Vân Chương hiểu ý, gật đầu khe khẽ, bước tới trấn an những quan tướng với vẻ mặt đầy kích động.

Phó Vânanhngắt lờihắn.

Chu Hòa Sưởng cầmmộtquả cam canh, bóc vỏ, tách mấy múi bỏ vào miệng.

Từng tia sáng bạc bắn lên trời cao rồi lục tục rơi xuống, kéo theomộtcái đuôithậtdài, tựa như những vì sao rơi từtrênbầu trời xuống, vô cùng lộng lẫy.

Noãn các ấm áp như xuân, vén bức rèm dày lên, trong phòng cómộthương thơm nồng đậm, trong góc tường là bốn chậu than, than cháy đượm,trênbàn cao bên cạnh là lấy bình hoa tươi hiếm có vào thới tiết này, hương hoa thanh thanh ngòn ngọt.

Lát sau, mặt ông ta cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào, "Mấy ngày nay Hoàng thượng làm việc quá sức, chỉ mệt thôi, ngủmộtgiấc là khỏi."

Trong phòng, Chu Hòa Sưởng giật mình tỉnh giấc, khoác áo choàng, bảo Cát Tường dìuhắnra ngoài.

"Trẫm biết kinh thành phòng thủ kiên cố nhưng đề phòngthìvẫn phải đề phòng, nhỡ đâu lại giống Mạt Đế của triều trướcthìsao?"

Nhất định phải bảo vệ cổng thành!

trênbầu trời cao đen đặc nặng nền, đột nhiênhiệnra vô số tia sáng màu bạc, chiếu sángmộtkhoảng trời.

hắnnóivới Vân ca nhihắntên là Dương Trung Bình, đình dùng những thỏi bạc trắng bóng để lung lạc "y".

Mãi tới khi tiễn mấy vị tổng binh ra khỏi cung Càn Thanh, đứngtrênđài, nhìn thấy Vân ca nhi bướctrênnền tuyết,đitừng bước từng bướcmộtvề phía mình,hắnđột nhiên cảm thấysựphiền não của mìnhthậtbuồn cười.

"Đây là thư thỉnh tội mà thuộc hạ của Từ Đỉnh gửi tới. Lý do mà Kế Châu và Tuân Hóa bị công phá nhanh tới vậy là bởi trong thành có nội ứng."

Lúcnóichuyện, mắthắnsáng bừng, vẻ mặt nhưđangchờ được khen ngợi.

Phó Vânanhkhôngtrả lời, khe khẽ hỏi lại: "Hoàng thượng cảm thấy kinh thànhsẽbị chiếm đóng sao?"

hắnlưỡng lựkhôngbiết phải làm gì bây giờ.

Phó Vânanhkinh ngạc, khóe miệng cũng cong lên.

Kế Châu vốn có thể ngăn cản gót sắt của Vệ Nô nhưng lại bị công phá dễ dàng như thế.

Chu Hòa Sưởng bước lên tường thành, vịn tay vào bệ quan sáttrêncao, nhìn quân sĩđangchém g·i·ế·t dưới tường thành, mặt mày nghiêm túc.

"Trước đây muội cũngkhôngcố ý lừa ta. Lần đầu tiên ta gặp muội, muộiđãlà Vân ca nhi rồi... Muội có cái khó của muội, trước kia muộikhôngtức giận chuyện ta giấu giếm thân phận Thế tử, ta cũng thế."

Chu Hòa Sưởng vẫn cònđangngủ.

Hôm sau chính là ngày mười tám tháng Chạp, đúng theo như dự tính của trạm canh gác, thủ lĩnh Vệ Nô dẫn hơn mười vạn đại quân tới dưới thành Bắc Kinh.

Trước kia,hắncoi Vân ca nhi là em trai, sau này coi muội ấy là emgáikhôngphải tốt rồi sao?

Phó Vânanhtách quả cam canh làm đôi, đưa chohắnmộtnửa, "Hoàng thượngkhôngcần áy náy, mấy năm nay ta sống rất tốt,khôngphải vất vả nhiều... Có người vẫn luôn ở bên cạnh ta."

Cát Tường dặn dò viện phánkhôngđượcnóilinh tinh, tránh lòng quân dao động.

Từ Đỉnh tự biết mình chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Chu Hòa Sưởng, viết huyết thư, nguyện lấy cái c·h·ế·t để tạ tội nhưngkhôngmuốn c·h·ế·t uất ức như thế, khẩn cầu được tử chiếnmộttrận với Vệ Nô.

Chu Hòa Sưởng mãi vẫnkhôngnóilời nào.

"Lúc về sai người đun canh gừng mà uống, đừng để cảm lạnh."

Nội quan xung quanh cuối cùng cũng chạy tới nơi, xúm lại quanh hai ngườiđivào trong.

"Phong thư thứ haiđangở đâu?"

Chu Hòa Sưởng cười gượng,nóivới nàng: "Vân ca nhi,khôngphải ta sợ quá đâu,thậtđấy! Đừng truyền ra ngoài... nếukhôngai cũng nghĩ Thiên tử bị Vệ Nô dọa cho sợ phát ômthìcòn ai chịu nguyện trung thành với ta nữa?"

Sau đó "phụt"mộttiếng,hắnđãphun múi cam canh trong miệng còn chưa kịp nuốt ra, làm ướtmộtmảnh chăn gấm.

Mấy vạn kỵ binh cưỡi chiến mã, cầm cung tên trong tay, múa trường đao, lao thẳng về phía Tử Cấm Thành, tiếng gào đầu kích động vang tận trời xanh.

Dưới thành, quân lính hai bên chiến đầu kịch liệt, quân đội Vệ Nô ai cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lúc nào cũng có thể giương cung, trường đao trong tay quét qua, đầu người lăn lống lốc dưới đất.

Vệ Nô bày trận, đầu tiên lấy đại pháo ra, nhằm thằng quan đội canh giữ dưới thành mà bắn.

Thảo nào lần nào đám học sinh ra sông bơi lội, Vân ca nhi cũng ngồitrênbờ sông canh quần áo cho bọn họ.

Trờiđãvề đêm, tổng đốc Từ Đỉnh thất thểu thoát khỏi Kế Châu, dẫn mấy ngàn quân bại trận chạy về kinh sư.

Tiếng gió thét gào, ánh sáng hắt từ nền tuyết lên sáng rọi.

Trong tiếng nổ vang ầm ầm, Phó Vânanhđitheo sau Chu Hòa Sưởng, bước lên tường thành.

Mặt Viên Tam lập tức hớn hở hẳn lên,đitheo nội quan vào trong điện.

Phó Vânanhcầm quả cam bóc vỏ, nhìnhắnđầy thắc mắc.

hắnho khan mấy tiếng che giấu, cười gượng, "Biết cái gì?"

Tận mắt chứng kiến quân đội canh giữ dưới thành liên tục thất bại lùi về sau, chẳng mấy chốcđãthiệt hại hơnmộtnửa, binh lính thủ thành vẫnkhônghề hoảng loạn, vẫn tiếp tục nhét đ·ạ·n pháo như cũ.

Phó Vânanhđút chohắnuống mấy ngụm nước ấm, "Ta biết, việc nàysẽkhôngtruyền ra ngoài, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc nên mới bị ốm, hoàn toànkhôngphải do sợ hãi."

Bước chân Phó Vânanhkhựng lại.

Chu Hòa Sưởng nhướn mày, nhìn nàngthậtsâu, khóe miệng cong lên.

Vân ca nhi là nam hay là nữthìkhác gì nhau chứ?

trêntường thành, dướisựchỉ của trưởng quan, binh lính thủ thành nét đ·ạ·n pháo bắn trả.

Nàng quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Chương.

Phòng lặng ngắt như tờ, lò hươngtrênbàn tỏa ra từng sợi khói trôi lững lờ.

Phó Vânanhhơi nhìn xuống, khóe miệng cong lên.

Những quan viên trẻ tuổi cởi quan bào, mặc lên người những chiếc áo tay bónhẹnhàng, dễ vận động, động viên dân chúng trong thành gia cố tường thành, gom góp gạch đá, đào hào quanh thành... Các nhà giàu trong thànhđãchạy trốn gần hết, những người còn lại chưađicũng muốn bảo vệ mạng sống, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quan phủ.

Các tướng sĩ nâng cao tinh thần,anhdũng nghênh địch, bảo vệ tường thành.

Tuyhắnchỉnóinhẹnhàng bâng quơ nhưng Phó Vânanhvẫn tưởng tượng ngay ra cảnh tượng nguy hiểm lúc ấy, "Ngươikhôngđọc binh thư,khôngbiết đánh trận mà cũng lên chiến trường sao?"

Trong trận chiến này, Từ Đình bị trọng thương, người be bét máu nhưng quân Liêu Đôngđãchứng minh được bọn họkhôngbất lực như lời đồn. Đối mặt với gót sắt của Vệ Nô, bọn họkhônghề sợ hãi!

Phó Vânanhvịn lên bệ quan sát, lòng chấn động.

"Hoàng thượng, có phải ngài biết rồikhông?"

Kế Châu do đích thân Từ Đỉnh trấn giữ, quân đội canh giữ trong thành tới sớm hơn quân đội Vệ Nô hai ngày, chuẩn bị tương đối đầy đủ. Tuy nhiên, Từ Đỉnh bận điều binh khiển tướng, đào hào sâu ngoài thành, nhưng lại sơ sót trong khâu phòng giữ trong thành, làm cho nội ứng nắm được cơ hội mở cửa thành, để quân đội Vệ Nôđithẳng vào thành.

Nàng gọi Viên Tam lại, "Sao ngươi lại ở đây thế này?"

Màn đêm buông xuống, khắp mặt đất là những phần còn lại của tay chân đứt lìa, máu thịt bay tứ tung.

Các vị đại thần phản đối mãnh liệt việc Chu Hòa Sưởng rời khỏi Hoàng Thành, sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốntrênchiến trường.

Mặt mày Chu Hòa Sưởng đầy vẻ uể oải, mí mắt nặng trĩu, "Thực ra sợthìcũng hơi sợthật, cơ mà cũngkhôngđến nỗi sợ như thế..."

Tuyệt giao! Phải tuyệt giao!

Chỉ chốc lát sau, cung nhân bưng canh thuốcđivào.

Thời khắc đọc được bức thư kia, Chu Hòa Sưởng cảm thấy chẳng thể nào tin nổi.

trênđài cao, bốn chiếc lư hương mạ vàng cũng được bao phủ bởimộtlớp tuyết mỏng, gió thổi qua, tuyết bay lên như tơ liễu bay đầy trời trong những ngày mùa xuân của tháng ba mặt trời rực rỡ.

Viên Tam bước nhanh về phía nàng. Bởiđangở trong cung,hắnchỉ có thể gọi nàng là "đại nhân".

Mặt nàngkhôngđổi sắc, đỡhắnlên xe ngựa về cung.

Phó Vânanhnhìn đĩa cam canh tròn trịa,nói: "Vương giađãnóihết cho Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng sợ ta khó xử nên mớikhôngvạch trần ta, mấy ngày nay cố ý giả vờkhôngbiết... Vậy nên ta muốn cảm ơn ngài."

...

Phó Vânanhđợimộtchút rồi đứng dậy ra cửa, gọi Cát Tường vào hầu hạ.

Chỉ khi bản thân nàng chủ động trở về, Sở Vương mớithậtsựtin tưởng nàng.

"Đại nhân, trước khiđi, Quy Hạc đạo trưởngđãđể lại thư cho Vạn tuế gia."

"Trẫm biết."

Mạt Đế triều trước có kết cục quá thê thảm, tới lúc ông ta muốn đưa các hoàng tử ra khỏi kinh thành, Hoàng Thànhđãbị công phá. Cả nhà Mạt Đế phải giả thành dân thường chạy ra khỏi cung, ngay sau đó lại bị đại thần bán đứng, mất mạng cả nhà.

"Ông già mànóicho ta sớmmộtchút có phải tốtkhông."hắncảm thán, "Thếthìta có thể giúp đỡ muội nhiều hơn."

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Chu Hòa Sưởngđãbuông tay nàng ra,nói: "Bên ngoài lạnh lắm,đivào trước rồinóisau."

Cái cảm giác nàythậtkhôngthể diễn tả bằng lời được.

Hoàng trưởng tử cònnhỏ. Nếu nàngthậtsựcó tâm tư gì, đương nhiênsẽmuốn nâng đỡ Hoàng trưởng tử còn trong tã lót hơn làmộtngườiđãtrưởng thành, biết suy nghĩ,đãthành hôn sinh con như Chu Hòa Sưởng.

Ngoài ra, ngày nắng nóng, học sinh đường Đinh c** tr*n nằm ngoài hành lang ngủ. Vân ca nhi dậy sớm, sáng nào cũng lách người giữamộtđống thiếu niên choai choai nằm tênh hênhtrênmặt đất, cũng làm gì có biểuhiệnkhó chịu gì đâu?

Đêm nay, có rất nhiều người thao thức đến sáng.

...

Đó là lần đầu tiênhắnbỏ ông già lại, lén trốn ra khỏi phủ Võ Xương.

Đột nhiênhắnlại cảm thấy Vân ca nhithậtđáng thương, vốn là congáimà lại phải đặt mình giữamộtđám đàn ông con trai, lúc nào cũng phải đề phòng bị bại lộ thân phận. Muội ấy phải gánh chịu bao nhiêu áp lực chứ?

"Trẫm có thể ăn cái nàykhông?"

Dù c·h·ế·t cũngkhôngthể để Vệ Nô mở được cổng!

thậtra Phó Vânanhrất khâm phục mấy người Bạch Trường Nhạc, tuy bọn họ tinh ranh khôn khéo, nhưng vì tín ngưỡng, họ tình nguyện hiến dâng cả mạng sống của mình.

Chiến tranhthậttàn khốc.

Quân Vệ Nô đánh trống lui binh, mấy đạo quân chủ lực hợp lại với nhau ở phía nam, định hôm sausẽlại bắt đầu công kích.

Chu Hòa Sưởng cười, xua tay, đầy vẻ phóng khoáng.

Cát Tường lạch bạch chạy theo nàng.

Cửa thành phía bắckhôngcó vấn đề gì. Ở cửa phía nam, binh lính còn sót lại từ Liêu Đông do Từ Đỉnh chỉ huyanhdũng chống cự Vệ Nô, hai bên giằng co, lửa đ·ạ·n đồng loạt bắn phá.

Chu Hòa Sưởng ngồi thẳng người nhìn nàng.

Bùn tuyết màu nâu xám văng tung tóe khắp nơi.

Vân ca nhi sao có thể là congái?

Sau khisựkinh ngạc ban đầu quađi, Chu Hòa Sưởng bắt đầu nghĩ lạimộtcách kỹ càng về những chuyện trước kia.

Chu Hòa Sưởng khen Viên Tam có dũng có mưu, đầu tiên thưởng chohắnnhiều vàng bạc, cứ ghi công lại đó trước, đợi sau khi đánh đuổi được Vệ Nôsẽban thưởng thêm.

Chu Hòa Sưởngkhôngnói, phẩy tay.

Lão Sở Vương giỏithật, hóa ra xúi giục nàng rời kinh thành lại là để thử nàng!

Đúng là em trai và emgáikhác nhauthật.

Khi nãy nhìn thấy mặt Chu Hòa Sưởng trắng bệch, nàng cứ tưởnghắntái phát bệnh cũ.

Phó Vânanhngẩng đầu nhìn ra ngoài bình phong, tối đen, chẳng thấy gì.

"Vân ca nhi, khoanđã."

Cát Tườngnói: "Nô cảm thấy có gì đó lạ lắm, thầm tìm hiểumộtchút. Hóa ra Quy Hạc đạo trưởng đưa cho Kim Ngô Vệ hai phong thư, còn dặn dò Kim Ngô Vệ đầu tiên đưa phong thư thứ nhất lên cho Vạn tuế gia trước. Nếu ngài quay lạithìlập tức thiêu hủy phong thư thứ hai. Nếu ngàikhôngtrở vềthìtrình phong thư thứ hai lên cho Hoàng thượng."

Mùi hương dường như trở nên nồng hơn.

đangđịnh khen ngọt, bên tai bỗng truyền tớimộtcâu:

Chương 164: Kết cục (ba)

Quân đội canh giữ chỉ có thể dựa vào thành trì để nghênh địch,khôngthể phát động phản công. Người của Binh Bộkhônghề lên kế hoạch đánh lén ban đêm, sao quân đội Vệ Nô lại tự nhiên náo loạn thế kia?

Chu Hòa Sưởng gật đầu, "Bên ngoài có người tiếp ứng... Hơn nữa người trong cung cũngkhôngbiết ông già đưa nó ra ngoài cung."

Nhìn thấy nàng,mộtngười trong số đó lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng,khôngnén nổisựkích động, bước nhanh lên phía trước, kêu tomộttiếng: "Đại nhân!"

hắnngồi yên như thếthậtlâu.

Đám quan văn vây quan mấy vị các lãođangở phía sauhắn, có Phạm Duy Bình, Uông Mân,đicuối cùng còn cómộtngười đàn ông mặc áo bào đỏ thẫm, mặt mày tuấn tú, đó là Thôi Nam Hiên.

khôngthíchhắncũngkhôngsao, dù saothìcũng phải thích tiền chứ?hắncó rất nhiều tiền, nhất định có thể giữ chân người bạn này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhthắc mắc, "Quân đội Vệ Nô nhìn rất khác người Trung Nguyên, sao mà trà trộn vào thành làm nội ứng được?"

Đôi mắt trong trẻo của Phó Vânanhnhìn thẳng vàohắn, vô cùng bình tĩnh.

"Đúng thế đấy, thấy ta chu đáo với muội chưa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cát Tường quỳ bên cạnh lau mồ hôi chohắn.

Chẳng biết tại sao lại dường như quay lại cái đêm họ gặp nhau lần đầu tiên, bóng đêm thanh lãnh, hội đèn lồng đông đúc vui vẻ,hắnnhìn theo bóng Vân ca nhi, dần dần biết mất ở nơi đèn lồngkhôngsoi đến nữa, thầm nghĩ, thiếu niên nàythậthợp tính ta, ta muốn làm bạn với "y".

Phó Vânanhnhìnhắn, "Hoàng thượng, thư mà Quy Hạc đạo trưởng đưa cho ngài có nhắc tới thần đúngkhông?"

Chu Hòa Sưởng dựa lại vào gối, cườinói: "GiờthìTrẫm biết rồi, sau này trẫmsẽche chở cho muộithậttốt, muội muốn làm quanthìlàm quan, muốn làm công chúathìlàm công chúa, muội thích thế nào cũng được..."

Gió thổi qua, làm phồng ống tay áo, đôi bàn tay của Phó Vânanhtrong tay áo dần dần nắm chặt.

Phó Vânanhnói: "Đây là dược thiện,khôngthể ăn bừa."

Chu Hòa Sưởng giật mình, động táctrêntay đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu.

Phó Vânanhkhôngnóilời nào,hắnvẫn luôn khom lưng, nhìn nàng, ra vẻ đáng thương lắm, may mà còn chưa tủi thân.

Viên Tam gãi đầu, ưỡn ngực đầy vẻ tự hào,nói: "Lão đại, ta lập công rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Viện phán vào cung Càn Thanh, nhìn thấy Chu Hòa Sưởng ngủ saytrênlong sàng, sợ tới mức run rẩy, vội vàng bước tới xem bệnh.

Tiếng kẻ địch kêu gào thảm thiết truyền tới.trêntường thành, quân đội canh giữ đồng loạt hô to.

mộtlát sau, Chu Hòa Sưởng thở dài, lắc đầu, phá tansựim lặng, "Vẫn cứ coi muội là huynh đệ, hóa ra muội lại là emgáicủa ta. Đây là lỗi của Trẫm, để muội phải chịu thiệt thòi."

Sét đánh sao?

Đột nhiênhắnlại cảm thấykhôngthể tưởng tượng nối, huynh đệ tốt sao lại biến thành congáirồi?

Là Hoắc Minh Cẩm sao?

Phó Vânanhtrầm mặckhôngnói.

Ngày đầu tiên thủ thành, quân đội canh giữ thương vong nghiêm trọng.

Phó Vânanhkhẽnói: "Kinh thành khác với Kế Châu, Tuân Hóa..."

Phó Vânanhcũng thở phào.

hắnngồi, Phó Vânanhđứng, lúchắnnhìn nàng còn phải hơi ngước lên, đôi mắt sáng ngời có thần, đầy vẻ chăm chú.

Phó Vânanhừmộttiếng,khôngmấy để ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Qua khóe mắt,hắnnhìn nàng từ từ ra khỏi noãn các.

Phía nam lửa chảy hừng hực, ngọn lửa bốc cao mấy trượng,mộtkhoảng trời đỏ ối.

Nàngđãquay lại, Chu Hòa Sưởng chỉ đọc được phong thư thứ nhất, trong thư chắc chắn nhắc đến nàng, nếukhôngLão Sở Vươngđãchẳng sắp xếp như thế.

Mấy người truyền giáo có hiểu biết về quânsựcũng đứngtrêntường thành giúp bọn họ chỉ huy, bị tiếng gào của quân đội Vệ Nô dưới thành dọa cho sợ run bần bật, liên tục khoa tay trước ngực, lẩm nhẩm tên bị thần linh mà bọn họ tin tưởng.

thìra là thế.

Phó Vânanhđangtrầm tư bỗng hoàn hồn, nhìn về phía đó.

Nàng đặt chén trà xuống, xin phép ra ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Kết cục (ba)