Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Kết cục (hai)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Kết cục (hai)


Trời cao mây trắng, tường cung đỏ thắm như son lẳng lẳng đứng sừng sững, trong khoảng sân rộng, cờ xí bay phần phật trong gió.

Bên ngoài chính điện của cung Càn Thanh, bậc thang cao ngất, Phó Vânanhđứng nơi đầu gió, gió thổi tung vạt áo.

Ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu xuống người, xuống mặt nàng, tạo cho người tamộtcảm giác nàng giống nhưmộtviên minh châu sáng rực rỡ.

mộtđám quan vănđangtúm tụm vây quanh hai vị các lão Uông Mân và Diêu Văn Đạt, vội vàngđitới. Nhìn thấy nàng, bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên.

Chào hỏi lẫn nhau xong, Diêu Văn Đạt hỏi nàng: "Ngươi vừa về hôm nay à?"

Phó Vânanhgật đầu.

Diêu Văn Đạt nhíu mày, liếc nhìn Uông Mân rồinói: "Kế Châu thất thủ rồi."

Mặt Phó Vânanhhơi biến sắc.

Từ Đỉnh dẫn quân trấn thủ Kế Châu, đảm bảo có thể ngăn cản được đợt tấn công này của Vệ Nô, giờ mới chưa đếnmộtngày mà Kế Châuđãthất thủ rồi sao?

Đến cả quân chủ lực Liêu Đông mà cũngkhôngthể ngăn cản Vệ Nô tiến về phía Tây, thếthìđám binh lính suốt ngày chỉ biết trồng trọt trong Vệ Sở làm sao là đối thủ của bọn chúng được. Còn ai có thể ngăn cản gót sắt của Vệ Nô đây?

Lần này Vệ Nô đưa mười mấy mấy vạn đại quân vượt qua Trường Thành, nhất định là bởi vào mùa đông đói rét nên mới tới Trung Nguyên cướp bóc. Nếu như bọn chúngthậtsựgiống lời các đại thần vẫnnói, tới cướp đoạt vàng bạc của cải, dê bò s·ú·c· ·v·ậ·t như các bộ tộc du mục trước kiathìkinh thànhsẽkhônggặp nguy hiểm gì.

Nhưng bọn chúng thắng như chẻ tre, liên tiếp đánh hạ hết thành trì này đến thành trì khác, chỉ sợ tham vọngđãlớn hơn nhiều.

Mục tiêu của bọn chúng có phải là kinh thànhkhông?

Dựa vào tốc độ tiến quânhiệntại, chưa đầy nửa tháng nữa, bọn chúngđãcó thể đánh tới chân kinh sư rồi!

Gió Bắc lạnh thấu xương gào thét thổi qua, Phó Vânanhcảm thấy cả người mình lạnh toát.

Vệ Nôkhônggiống giặc cỏ, giặc cỏ chia năm xẻ bảy, Vệ Nô kiêu dũng thiện chiến, kỷ luật quân đội nghiêm minh. Quân đội Vệ Nô tác chiếntrênlưng ngựa thoải mái chẳng khác gìtrênđất bằng, ai cũng có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung. Dù là Kinh Vệ hay quân độiđangtới kinh thành mà đứng trước mặt Vệ Nô cũng chẳng chịu nổimộtđòn.

Chỉ có quân đội ở Liêu Đông của Từ Đỉnh có thể chiến đấu được với Vệ Nô nhưnghiệngiờ nơi Từ Đỉnh trấn giữ là Kế Châu cũngđãbị chiếm đóng.

Uông Mân nhìn Phó Vânanhrồinói: "Việc này cần phải bẩm báo cho Hoàng thượng."

Phó Vânanhhiểu ý, chẳng ai muốn làm cái ngườiđibáo tin xấu kia cả.

Nàng chắp tay với hai vị các lão, xoay người vào điện.

Đúng lúc này Lão Sở Vương lạiđitừ trong điện ra, vừa nhìn thấy nàngđãđờ người ra, nụ cười tươi róitrênmặt cũng đông cứng, che miệng ho khan mấy tiếng, cố gắng ưỡn ngực, chắp tay sau lưng, thong thả ung dungnói: "Việc này phải làm từ từ, ngươi đừng giục ta! Tađãám chỉ cho Bảo Nhi rồi."

Phó Vânanhừmmộttiếng, nhấc chân bước vào điện.

Chờ nàngđãđixa, Lão Sở Vương mới thở phàonhẹnhõm, khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh khi nãy cuối cùng cũng toát rasựsợ hãi, vỗ ngực, nhấc áo bào lên chạy như bay.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Phó Vânanhnhíu mày, quay đầu lại nhìnthìLão Sở Vươngđãtrốn biệt tận đâu rồi.

Chạy cái gì chứ?

Nàng nheo mắt,đivào noãn các.

Chu Hòa Sưởng ngồi trước bàn đọc tấu chương. Nội quanđivào bẩm báo,hắntươi cười, hình như tâm trạng khá tốt, ngẩng đầu, vẫy tay gọi Phó Vânanhtới.

"Vân ca nhi, khi nãy ông già vừanóivới ta, hóa ra ta còn có emgáinữa đấy."

Phó Vânanhnhíu mày, emgái?

mộtlát sau nàng mới hiểu ra, khóe miệng run run, rất muốn trợn trắng mắt.

Thảo nào Lão Sở Vương vừa nhìn thấy nàngđãmuốn chạy trốn!

Chu Hòa Sưởng đột nhiên đặt tấu chương xuống, đứng dậy,điquanh Phó Vânanhmộtvòng, quan sát nàng kỹ càng từ đầu đến chân.

Nàng vẫn bỉnh bơ nhưkhông.

Chu Hòa Sưởng nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài, "Đáng tiếc! Nếukhôngphải đệ thành thân rồithìđến lúc đón emgáivề, ta có thể gả muội ấy cho đệ."

Giờ Phó Vânanhrất muốn túm cổ Lão Sở Vương tới đây đấm cho ông ta mấy phát, đây là cái thứ mà ông ta gọi là ám chỉ à?

Nhưnghiệngiờkhôngphải là lúcnóichuyện này, nàng tạm thời đặt nó sangmộtbên rồinói: "Hoàng thượng, vừa rồi có tin truyền về, Kế Châu cũng thất thủ rồi."

Nụ cườitrênmôi Chu Hòa Sưởng nhạt dần.

Nội quan mở bản đồ ra rồi dùng sào treo lên chỗ có nhiều ánh sáng nhất trước cửa sổ.

hắnđitới, đưa ngón tay vuốtnhẹlên bản đồ, "Ra lệnh cho Kinh Vệ, hộ tống người dân khu vực xung quanh kinh thành rút lui."

Nội quan xung quan thưa vâng.

Chu Hòa Sưởng phất tay, bảo tất cả nội quan lui ra ngoài. Đến khi trong noãn các chỉ còn lại hai người,hắnđột nhiên hỏi: "Vân ca nhi, đệ cảm thấy Hoắc đốc sư là người thế nào?"

Phó Vânanhngẩng đầu.

Chu Hòa Sưởng quay sang nhìn nàngmộtlúc rồi lấymộttấu chương đưa cho nàng đọc.

"Từ lúc Trẫm mới đăng cơ, Hoắc đốc sưđãtrực tiếp dâng sớ kiến nghị cải cách chế độ Vệ Sở,nóirằnghiệntại Vệ Sở có quá nhiều vấn đề, quan quân cấptrêncắt xén quân lương, binh lính cấp dưới đến ăn cònkhôngđủ no, rất nhiều người bỏ trốn, những người còn lại ngườithìgià quá, ngườithìyếu quá, còn thua cả giặc cỏ. Vệ Sở được cho là là có mấy vạn binh sĩ nhưng thực tế có thể chỉ có mấy ngàn người. Quân đội như thế làm sao thắng trận được? Tất cả quân tinh nhuệ đềuđãđược đưa tới Liêu Đông, binh quyền còn lại phân tán khắp nơi, những tướng quân có tài năng, khát vọng ở địa phương chỉ có thể lén triêu mộ binh lính mới có thể huấn luyện đượcmộtđội quân chấp nhận được."

Phó Vânanhnhanh chóng đọc xong tấu chương,

Chu Hòa Sưởngnói: "Kiến nghị của Hoắc đốc sư rất hay, nhưng chế độ Vệ Sở là do tổ tiên quy định, khó mà thay đổi được. Hơn nữa khi đó Trẫmkhônghiểu được dụng ý của Hoắc đốc sư nênđãgác lại."

Phó Vânanhkhép tấu chương lại, "Hoàng thượng định triệu Hoắc đốc sư về bảo vệ kinh sư sao?"

Chu Hòa Sưởng lắc đầu, "Nước xakhôngcứu được lửa gần, huống hồhiệntại người nọ ở Tứ Xuyên, Cẩm Y Vệ được pháiđicònkhôngtìm được địa điểm đóng quân củahắn."

mộtngười có thể ra roi thúc ngựa chạy về kinh sư nhưng mấy vạn đại quânthìkhôngthể lập tức chạy tới kinh sư được. Lúc Từ Đỉnh về trấn thủ Kế Châuthìcũng chỉ có tám nghìn binh mã, toàn bộ bộ binh còn lại bị tụt lại phía sau, căn bảnkhôngtới kịp.hắncố gắng lắm mới gom góp đủmộtvạn quân vội vàng ứng chiến nênđãbị Vệ Nô đánh chokhôngđánh lại được.

Phó Vânanhcũngkhôngbiết Hoắc Minh Cẩmđãtới đâu rồi nhưng chắc chắn chàng biếthiệngiờ kinh sưđãrơi vào tình thế nguy cấp, nếukhôngthìkhôngthể phái người đuổi theo nàng ngay sau khi biết được Vệ Nôđãvượt qua Trường Thành.

Nàng tự hiểu trong lòng rằnghiệngiờ Hoắc Minh Cẩmkhônghoàn toàn trung thành với triều đình nhưng cũng chắc chắnkhôngcó tham vọng triêu mộ binh mã, tự lập làm vua. Chàng có chấp niệm của chàng, cũng có điểm mấu chốt của chàng.

Chàng mãi vẫn chưa xuấthiện, nhất định là có dụng ý riêng.

Chu Hòa Sưởng xem bản đồ, lắc đầu, giọng điệu trở nênnhẹnhàng hẳn,hắnnói: "Dù sao Hoắc đốc sư cũng là người có kinh nghiệm sa trường,hắncó nhìn xa trông rộng. Chờ tới khi nguy cơ lần này được giải trừ, Trẫmsẽbảo mấy vị các lão đọc tấu chương này."

Đúng lúc này, nội quan vào điện, bẩm báo rằng Uông Mân và Diêu Văn Đạt cầu kiến.

Hai vị các lãođivào noãn các, thấy mặt mày Chu Hòa Sưởng vẫn bình tĩnh, còn tưởng là Phó Vânanhchưanóichuyện Kế Châu vớihắn.

đangdo dựkhôngbiết phảinóithế nào, họ lại nghe thấy Chu Hòa Sưởngnói: "Vùng Tam Hà, Hương Hà do ai đóng giữ?"

Kế Châuđãbị chiếm đóng, mở rộng cửa vào Tam Hà, Hương Hà cho gót sắt của Vệ Nô, phen này lành ít dữ nhiều.

Uông Mân đáp: "Vương chỉ huy sứ và Viên tổng binh ạ."

Hai người này,mộtngười có năm ngàn binh mã,mộtngười có sáu ngàn người. Nếu đối mặt với mười mấy vạn quân Vệ Nôthìchỉ cómộtkết cục là toàn quân bị diệt. Có điều là quân nhân, dẫu biết rằng trận chiến này chắc chắn thất bại, bọn họ vẫnsẽkhônghề do dự, phụng mệnh tiến lên chiến đấu với quân địch, quyếtkhônglùi bước.

Chu Hòa Sưởng nhíu màynói: "Truyền lệnh cho hai người họ,khôngcần tử thủ, nếukhôngđịch lại đượcthìcứ lui về kinh thành chỉnh đốn quân đội trướcđã."

Uông Mân thưa vâng.

Lúc này, bọn họ vẫn cứ cho rằng quân Vệ Nôsẽkhôngđánh tới kinh sư.

Vua tôi mấy ngườinóichuyện hồi lâu, Uông Mân và Diêu Văn Đạt xin phép ra ngoài.

Chu Hòa Sưởng gọi Phó Vânanhlại, "Người nhà của đệ đều ở Lương Hương cả,đãphái người đón họ về chưa? Có muốn Trẫm phái Kinh Vệ tới đón họkhông?"

Lương Hương nằmtrênđườngđicủa quân đội Vệ Nô.

Suốt dọc đườngđi, quân đội Vệ Nô đốt g·i·ế·t đánh cướp, vét sạch những thành trì mà bọn chúng đánh được. Dân chúng sợ hãi tới mức hồn vía lên may, kéo cả nhà trốnđi, trốnkhôngđượcthìlên núi, chờ Vệ Nô ra khỏi đó mới lại về quê.

Phó tứ lão gia và những người khác đều ở Lương Hương. Sau khi Phó Vânanhbiết tin Vệ Nô vòng qua phòng tuyến Cẩm Ninhđãphái ngườiđiđón bọn họ, sợtrênđườngđilại gặp phải quân đội Vệ Nô nênkhôngđón họ về kinh mà đưa họ xuống phía nam.

"trênđường về kinh, thầnđãphái ngườiđirồi."

Chu Hòa Sưởng gật đầu.

...

đitừ Tử Cấm Thành ra,khôngkhítrênđường cái nặng nề, ngườiđiđường bước vội bước vàng. Lực sĩ của Cẩm Y Vệ cầm trường thương,điquađilại tuần tra, thấy ai có vẻ lén lútsẽbắt giữ ngay tại chỗ.

Phó Vânanhtrở về Phó trạch, trong ngõ khá ầm ĩ, ngựa xe xếp đầy trước cửa các nhà hàng xóm, mấy vị lão viên ngoại chuẩn bị dìu già dắt trẻ ra khỏi thành tránh nạn.

Nàng nhíu mày, thấy Phó Vân Chương định ra ngoài bèn hỏi y, "khôngphải kinh thànhđãgiới nghiêm rồi sao?"

Phó Vân Chương đáp: "Hoàng thượng chấp thuận để người dân trong thành rờiđi."

Trong thành, người người lo lắng, lời đồn nổi lên khắp nơi.

Có ngườinóiVệ Nô có trăm vạn đại quân, lần này nhất địnhsẽđánh vào Hoàng Thành. Có ngườinóiquân đội phòng thủ cấu kết với Vệ Nô, Hoàng thượng cũng chẳng hay biết gì, phen này chắckhônggiữ nổi kinh sư. Còn có ngườinóiHoàng thượng sợ hãi, định đưa Hoàng hậu và hoàng thân quốc thích chạy trốn tới Nam Kinh, mặc kệ dân chúng như bọn họ.

Nhà các đại thần có hộ vệ, có gia đinh, có tường viện kiên cố, đình viện thâm sâu. Dân chúng bình thường taykhôngtấc sắt, nhà thấp mỏng manh, lại chẳng có ai bảo vệ. Nếu Vệ Nô đánh vào đâythật, bọn họ chỉ có thể chờ c·h·ế·t.hiệngiờ Vệ Nôđãcông phá Kế Châu, có ngườiđiđầu rờiđi, những người khác thấy thế cũng bắt đầu dao động, mọi người lục tụcđitrốn.

Sau đó số ngườiđitrốn ngày càng nhiều hơn, quan phủ có cấm cũngkhôngđươc, Chu Hòa Sưởngkhôngcho quan binh ngăn cản.

Phó Vânanhthở dài, hỏi Phó Vân Chương muốnđiđâu.

"Ta tới mấy nhà đồng liêu xem thế nào rồi đón người nhà bọn họ về."

Những quan viên ở lại Kinh Tương qua lại khá thân thiết với Phó Vân Chương. Bọn họkhôngở trong kinh, trong nhàkhôngcó ai gánh vác, người nhà nhất định sợ hãikhôngthôi, y qua đó rồi đưa họ về Phó trạch, cùng tiện giúp đỡ lẫn nhau. Ngoài ra còn có mấy quan viên tới vùng khác làm việcđãnhờ y giúp đỡ người nhà bọn họ, y cũng phải sang xem thế nào.

Phó Vânanhbảo tùy tùngđira ngoài với y.

Nàng bôn ba xuống dọc đường, mệtkhôngchịu nổi nữa, về phòng vội vàng tắm rửa, ngã xuống giường thiếpđi.

Đến chiều, Phó Vân Chương trở về.

Người nhà của những đồng liêu đóthậtsựrất hoang mang lo sợ, thấy y tìm tới nhà vui qua khó òa lên, lập tức thu dọn hành lý,đicùng y tới Phó trạch ở tạm. Mấy nhà cùng tớimộtlúc nên cũngkhôngphải ngại ngần gì.

Phó Vânanhvẫnđangngủ.

Phó Vân Chươngkhônggọi nàng dậy, dặn dò quản gia bảo vệ nhà cửa cho tốt, tăng số người bảo vệ trước cửa, để ý động tĩnh ở cửa sau.

Phó Vânanhngủmộtmạch tới tận nửa đêm, bị người khácnhẹnhàng lay tỉnh.

Thị nữ bưng chén trà tới cho nàng,nói: "Đại nhân, Lý chỉ huy sứ tới."

Phó Vânanhvấn tóc lên, khoác áo đứng dậy,đira ngoài gặp Lý Xương.

Bóng đêm đặc quánh, Lý Xương mặc quân trang, đứngtrênhành lang, tay đặt lên chuôi đao đeo bên hông, bảo thị nữđichỗ khác rồi chắp taynói: "Nhị gia bảo ta chuyển lời nhắn cho đại nhân, kinh thành rất an toàn."

Phó Vânanhnhẹnhàng thở phào.

Hoắc Minh Cẩmkhôngnóiquá bao giờ,nóiđượcthìnhất địnhsẽlàm được. Có lời đảm bảo này của chàng, kể cả Vệ Nô có đánh tới cửa Vĩnh Địnhđichăng nữa, kinh sư cũng vẫnsẽbình yên,khôngcó vấn đề gì.

Lý Xương rất bận,nóidứt lờiđãvội vàng rờiđi.

Phó Vânanhvề phòng, ănmộtbát mì rồi đốt nến làm việc.

Thi thoảng lại cómộtcơn gió lại thổi qua, cành lá lay động theo gió vang lên tiếng sàn sạt ngắt quãng.

Nửa canh giờ sau,trênhành lang dài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Kiều Gia đẩy cửa vào phòng,nói: "Đại nhân, Hoàng thượng triệu ngài vào cung gấp."

Cẩm Y Vệđangchờ bên ngoài.

Phó Vânanhngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đen xì, trời còn chưa sáng.

Nàng thay áo bào mới, đội mũ sa, vội vàng vào cung.

Cát Tường đưa nàng tới trước thiên điện,thìthầm: "Giờ Mùimộtkhắc, Hoàng hậu bắt đầu đau bụng sinh, thái y của Thái Y Việnđãtới cả."

Khổng hoàng hậu sắp sinh.

Phó Vânanhnghi hoặc: Nàngkhôngphải thái y,khôngbiết đỡ đẻ, gọi nàng tới đây làm gì?

Tuy thắc mắc như vậy nhưng nàng vẫn vào nội điện.

Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, trông như thể ban ngày. Chu Hòa Sưởng ngồi xếp bằngtrêngiường La Hán, bên cạnh làmộtđạo sĩ già mặc đạo bào,đangngồi lẩm nhẩm nghiêm túc hết sức ra dáng.

Cát Tườngkhôngvào điện, chỉ canh giữ bên ngoài.

Phó Vânanhđivào.

Chu Hòa Sưởng bảo nàng ngồi xuống rồi cườinói: "Đêm khuya gọi đệ tới đây cũngkhôngcó việc gì khác, đứa con đầu tiên của Trẫm sắp ra đời."

Chỗ ở của Hoàng hậu cách nơi nàykhôngxa lắm nhưng cung điện nguy nga rộng lớn,khôngnghe thấy tiếng gì. Dọc đường tới đây, Phó Vânanhchỉ nhìn thấy cung nhânđiđilại lại vội vàngtrênhành lang, đúng làkhôngbiết Hoàng hậu sắp sinh.

Nàng cáo tội rồi ngồi xuống.

Lão Sở Vương ngồi trước tấm bình phong, đưa mắt ra hiệu với nàng.

Chỉ chốc lát sau, Cát Tường bưng tràđivào.

Lão Sở Vương ngồi nghiêm chỉnh, ra vẻ Quy Hạc đạo trưởng, Cát Tường căn bảnkhôngnhận ra ông ta.

Trong lúc đó, thi thoảng lại có người của Thái Y Viện tới, báo cáo tình hình của Hoàng hậu.

Ba người ngồi dùng trà,nóichuyện phiếm. Tuy rằng ngoài thành, Vệ Nô có thể đánh tới chân kinh sư bất cứ lúc nào nhưng thời khắc này, niềm vui tạo ra bởimộtsựsống mớiđãtạm thời hòa tansựsầu lo của bọn họ.

Chẳng biếtđãbao lâu, bóng đem ngoài điện dần tan, phía chân trời, mặt trời bắt đầu ló rạng, Cát Tường cười chạy vào trong điện, "Gia, mẹ tròn con vuông!"

Lần này Khổng hoàng hậu sinh sản rất thuận lợi.

Chu Hòa Sưởng lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở, sải bước ra ngoài.

Ngoài điện, nội quan, cung nhân quỳ xuống chúc mừng, xung quanh ngập trong tiếng mừng vui.

Phó Vânanhđứng cạnh cột trụ hành lang, nhìn theohắnđược cung nhân vây quanhđixa dần.

Lúc này, Lão Sở Vương mới tới bên cạnh nàng,thìthầm: "Bảo Nhi làm cha, nhất địnhsẽrất vui, đây chính là cơ hội ngàn năm cómột!"

Phó Vânanhlườm ông tamộtcái, trầm mặckhôngnói.

...

Hoàng hậu sinh được đích trưởng tử. Đây vốn nên là chuyện vui nhấttrênđời nhưng lúc này thế cục trong kinhđangcăng thẳng, các đạo quân bảo vệ kinh thành lục tục chạy tới, lần lượt đóng quân ở ngoài cửa thành, Chu Hòa Sưởngkhôngloan báo tin mừng, nhưng vẫn phái người đón người Khổng gia vào cung để họ bầu bạn với Khổng hoàng hậu.

Cẩm Y Vệ ra ngoài cung đón họ, sau giờ Ngọ mới về cung phục mệnh, "Hoàng Thượng, người Khổng gia...khôngở trong kinh."

Chu Hòa Sưởngđangnóichuyện với Phó Vânanh, nghe thấy vậy cũng sửng sốt.

Cẩm Y Vệ kể lại chi tiết: Người Khổng gia mua rất nhiều đồng ruộng thôn trang ở Đông Giao, Vệ Nô ào ạt xông vào, thôn trang nhà bọn họ đều bị phá hỏng cả, người hầu bảo vệ ở thôn trang cũng bị c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u. Đợt này, trong thành, lời đồn nổi lên khắp nơi, công tử Khổng gia bị đuổiđiNam Kinh, nhà chỉ còn có người già và trẻnhỏ, lão thái thái sợ tới mức luống cuống, tới tìm Binh Mã Tư,yêucầu phái binh bảo vệ riêng cho bọn họ Binh Mã Tưđangbận việc bố trí phòng ngự,khôngđể ý. Người Khổng gia cho rằng sau lần tức giận trước đây, Chu Hòa Sưởngsẽkhôngbao giờ quan tâm tới bọn họ nữa, cả nhà khóc lóc ỉ ôi. Đúng lúc này lại có mấy nhà khác hẹn nhau ra khỏi kinh thành, xúi giục bọn họđicùng, bọn họ lập tức thu dọn vàng bạc và đồ dùng cần thiết chạy trốn khỏi kinh."

Chu Hòa Sưởng câm nín hồi lâu.mộtlúc sau,hắncười lắc đầu, phất tay bảo Cẩm Y Vệ lui ra.

hắngọi nữ quan tới, "khôngcầnnóivới Hoàng hậu về chuyện người Khổng giađãrời kinh thành. Nếu Hoàng hậu hỏithìbảo người Khổng gia bình an,khôngsao hết."

Sắc mặt nữ quan hơi thay đổi, khom người thưa vâng.

...

Quân đội Vệ Nô quả là có thực lực, Tam Hà, Hương Hà cũng nhanh chóng bị chiếm đóng.

Tiết trời càng lúc càng lạnh, quân đội Vệ Nô qua lại ở khu vực xung quanh kinh sư, đốt g·i·ế·t đánh cướp,khôngchuyện ác nàokhônglàm.

Khu vực xung quanh kinh sư giàu có đông đúc ngày xưa giờ trăm họ lầm than, thây chất khắp nơi.

Thành Bắc Kinhđãgiới nghiêm.khôngkhí trong thành càng lúc càng nặng nề. Đến lúc này, các đại thầnkhôngdám lấy những lời như kiểu "Vệ Nô chỉ vào cướp bóc, cướp được của cải làđiluôn" ra để an ủi Chu Hòa Sưởng nữa.

Các vị đại thần đều thầm hiểu trong lòng, quân đội Vệ Nô ban đầu thực ra cũngkhôngcó tham vọng lớn như vậy, nhưng liên tiếp thắng trận, Kinh Sư lại ở ngay trước mắt, Vệ Nô có thể trở thành nguy cơ bất cứ lúc nào.

đãsắp sang năm mới. Nếu là trước kia, hẳn là dân chúngđangchọn mua hàng Tết, chuẩn bị đồ ăn Tết nhưng năm naytrênthìcó Thiên tử, dướithìcó dân chúng bình thường, tất cả đều biết Tết năm naysẽkhôngvui vẻ gì.

Thấy gót sắt của Vệ Nôđãsắp đạp lên những tấc đất xung quan kinh sư tới nơi, đại thần trong triều bắt đầu dao động, đưa ra đề nghị muốn nghị hòa với Vệ Nô, cho bọn chúng vàng bạc của cải, dê béo, bò béo để bọn chúngkhôngtàn hại dân chúng nữa.

Chu Hòa Sưởng tức giận, sau người nhốt những đại thần đưa ra ý tưởng nghị hòa vào ngục.

Sau khi bãi triều,hắnnóivới Phó Vânanh: "Nếu lần này nghị hòathìsau này có còn muốn trấn thủ Liêu Đông nữakhôngđây? Trẫm chắc chắnkhôngnghị hòa."

Phó Vânanhnói: "Kinh thành phòng thủ nghiêm ngặt, thành trì vững chắc, Hoàng thượngkhôngcần để ý tới những người đó."

Ngày nào Hoắc Minh Cẩm cũng phái người truyền tin cho nàng để nàng yên tâm nhưng lạikhôngnóichàngđangở đâu. Nàng khó mànóira được chuyện của Hoắc Minh Cẩm, chỉ có thể an ủi Chu Hòa Sưởng như thế.

Chu Hòa Sưởng gật đầu, "Trẫm biết, nếu bọn chúng công thànhthìcũng giữ chẳng được mấy ngày."

Quân đội Vệ Nôđiđường vòng qua Mông Cổ,đivào Trung Nguyên, tiếp viện làmộtvấn đề khó khănkhôngnhỏ. Bọn chúng chuẩn bị đầy đủ, khiến quân đội canh gác trở taykhôngkịp nên mới có thể đánh tới khu vực xung quanh kinh thành nhanh như thế.

Đối với việc nghị hòa, Vương các lãokhôngtỏ thái độrõràng, Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình kiên quyết phản đối.hiệngiờ trong triều, phái chủ chiến vẫn chiếm đa số.

Phó Vânanhđitừ cung Càn Thanh ra, cúi đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnhtrênmặt.

Nàng ngẩng đầu, khẽ vuốt mặt, thấy ươn ướt.

Phía chân trời tuyết trắng như bông, những bông tuyết bay xuống tả tả, hóa ra là có tuyết rồi.

Có tiếng bước chân từ nội điện vọng ra, Cát Tườngđitừ bên trong ra, trong tay cầmmộtchiếc áo choàng dày cộp, "Đại nhân, bên ngoài tuyết rơi rồi, Vạn tuế gia sai nô đưa quần áo ấm cho đại nhân. Trời giá rét, ngài đừng để bị cóng."

Phó Vânanhtạ ơn, Cát Tường giũ áo choàng ra, khoác vào cho nàng.

"Đại nhân, Vệ Nô sắp đánh vào đâythậtsao? Mấy ngày nay gia ngoài miệngkhôngnóigì nhưng ăn ít hơn trước kia rất nhiều, hôm qua chỉ ngủ có nửa canh giờ."

Phó Vânanhnhìn tuyết rơi đầy trời,nói: "Khuyên Hoàng thượng nhiềumộtchút."

Cát Tưởng hiểu ý, thở dài, đồng ý.

Nàng còn chưađixađãbị mấy nội quan cản lại.

Phượng liễnđangở cách đókhôngxa.

Sau khi sinh sản xong, Khổng hoàng hậuđãđược chăm sóc chu đáo, hồi phục rất tốt, giờđãcó thểđilại bình thường. Tuy nhiên nàng ta vẫnkhôngdám ra gió, ngồi trong kiệu, màn che tầng tầng lớp lớp.

Nhìn thấy Phó Vânanhđitới, nàng lệnh cho nữ quan dừng kiệu lại.

Phó Vânanhđứng chờ dưới tường cung, phượng liễn của Hoàng hậu ở ngay phía trước, nội quankhôngdám bung dù cho nàng, đành thu dù lại, lui ra sau vài bước, quỳ xuống mặt đất.

Nàngkhôngcần quỳ nhưng cũng đứngtrênnền tuyết hồi lâu,trênmũ sa đọng đầy tuyết, mãi vẫnkhôngthấy kiệu rờiđi, nhíu mày.

Nội quanthìthầm với nàng, Hoàng trưởng tử được nuôi trong điện phía đông của cung Càn Thanh, hằng ngày Hoàng hậu đều tới thăm Hoàng trưởng tử và gặp Hoàng thượng.

Phó Vânanhcúi đầu, ngước mắt lên, nhìn xung quanhmộtlượt, thấy phượng liễn mãikhôngchịuđi, nàngkhôngthểđira ngoài.

Nhưng nàng cũng chẳng thể giục Khổng Hoàng hậu.

Nàng nghĩ ngợimộtlúc rồi dứt khoát xoay người quay lại.

Đám nội quan kinh ngạc nhưngkhôngngăn cản. Vừa rồi bọn họ cản Phó đại nhân lại là bởi sợ ngài ấy mạo phạm Hoàng hậu, nhưng giờ Phó đại nhân quay về cung Càn Thanhthìkhôngliên quan gì tới bọn họ nữa.

Lúc Phó Vânanhquay lại cung Càn Thanh là đúng lúc Chu Hoàng Sưởngđitừ bên trong ra.

Nhìn thấytrênđầutrênvai nàng toàn tuyết là tuyết,hắnhơi cau mày.

Nàng phủi tuyếttrênđầutrênvaiđi, chắp tay, "Hoàng Thượng, vừa rồi thần quên mấtmộtchuyện. Lần này thần thuyết phục lưu dân đầu hàng ở Kinh Tương, Miêu Bát Cân chủ động quy hàng,hắnvõ nghệ cao cường, giỏi binh pháp, hóa ra lại làmộtnhân tài."

Chu Hòa Sưởng cười cười, "hắntình nguyện nghênh địch sao?"

"hắnchủ động xin ra trận, nguyện bảo vệ kinh sư cho Hoàng thượng."

Chu Hòa Sưởng cân nhắc rồinói: "hiệngiờđanglà lúc hết sức cần người, pháihắnđigiữ cửa Quảng Cừ."

Vua tôi hai người vừađivừanóichuyện, lần này đương nhiênkhôngai dám cản Phó Vânanh, phượng liễn của Hoàng hậu cũng phải lùi tới dưới tường cung.

Ra khỏi hành lang, nàng lập tức xin phép ra về.

Chu Hòa Sưởng đứng dưới hành lang, chắp tay sau lưng, nhìn theo bóng dáng nàng xa dần trong màn tuyết.

hắnquay sang hỏi Cát Tường, "Khi nãy tại sao Phó thị lang lại quay lại?"

Cát Tường cúi đầu đáp: "Có lẽ là Phó đại nhân sợ mạo phạm nương nương."

Chu Hòa Sưởngkhôngnóigì.

...

Vệ Nô có thể đánh vào bất cứ lúc nào, các đại thần trong triều bắt đầu lo lắng, quan viên Lục Bộ căn bảnkhôngthể nào tập trung làm việc.

Phó Vânanhcó thêm chức tuần phủ, theo thường lệsẽthêm hàm thị lang,khôngcầnđiĐại Lý Tự làm việc nữa mà chuyển thànhđiThiên Bộ Lang.

Công Bộ chủsựthường tới gặp nàngnóichuyện, bảo với nàng đại pháo của Phật Lang Cơkhôngphải là vũ khí đáng sợ nhấthiệnnay. Ở phương Tây, vẫn còn có những vũ khí khác có uy lực lớn hơn đại pháo của Phật Lang Cơ.

Sau khi lệnh cấm biển được giải trừ, đại thần trong triều càng ngày càng có nhiều hiểu biết về phương tây, lần lượt bị các phát minh kì lạ nhưng lại vô cùng có ích của phương Tây làm cho kinh ngạc.

Công Bộ chủsựcảm thán: "Nhóm người đầu tiên được cử ra biểnđãquay lại rồi, tađãđọc sách báo mà họ phiên dịch lại...nóithật, chúng đúng làmộtđám ếch ngồi đáy giếng."

Phó Vânanhlại hỏihắnchuyện Hồng Di đại pháo.

Công Bộ chủsựnói: "Mấy khẩu đại pháotrêntrêntường thành là loạiđãđược cải tiến rồi, tầm bắn xa hơn, cũngkhônghay bị nổ nữa, nhét đ·ạ·n đơn giản hơn trước rất nhiều, đảm bảo là dùng tốt! Vệ Nô tới bao nhiêu cho nổ bấy nhiêu luôn!"

đangnóiđến đoạn hưng phấn, nội quan tới truyền triệu Phó Vânanh.

Nàng vào cung gặp Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng bảo cung nhân ra ngoài rồinói: "Có chuyện này nhờ đệ làm giúp, ông già muốn lên núi Hạc Đài tìm Trương đạo trưởng, đệ thay mặt Trẫm tiễn ông già ra khỏi thành."

Phó Vânanhnhíu mày. Lúc này mà còn lên núi Hạc Đài Sơn? Lão Sở Vương làm sao thếkhôngbiết?

Nàng tới tìm Lão Sở Vươngđangmặc đồ đạo sĩ: "Kinh sư rất an toàn, sao lại phải tới núi Hạc Đài?"

Lão Sở Vương lắc lư phất trần,nói: "Thiên cơkhôngthể tiết lộ, tóm lại là tađilàm chínhsựđấy."

Thấy ông takhôngchịunói, Phó Vânanhkhônghỏi nhiều, đưa ông ta ra khỏi thành.

Chu Hòa Sưởng đồng ý để ông ta ra khỏi thành, ắt là có lý do.

Được quan binh hộ tống suốt dọc đường, xe ngựađimãi cũng tới ngoại thành.

Trong thành giới nghiêm,khôngkhí nghiêm trang nặng nề, ngoại trừ binh linh tuần tra,khônghề nhìn thấy ai khác bên ngoài.

Tới cửa thành, Phó Vânanhthấy Phó Vân Chươngđangđiđilại lại chờ đợi bên đường bèn giục ngựađinhanh mấy bước, "Nhị ca, sao huynh lại ở đây?"

Phó Vân Chương cũngđitới chỗ nàng,nói: "Vừa nãy nội quan tới truyền lời,nóiHoàng thượng lệnh cho ta chờ ở đây."

Tim Phó Vânanhbỗng nhiên nhảy lên, xoay người xuống ngựa,đitới trước xe ngựa của Lão Sở Vương.khôngmàng tớisựcản trở của binh lính, nàng vén màn xe lên.

Trong xe, Lão Sở Vươngkhônghề kinh ngạc, nhìn nàng cười tủm tỉm, vẫy tay với nàng,nói: "Tốt, ngươi cũng vào đây ngồiđi."

Phó Vânanhnhíu mày rất chặt.

Lão Sở Vương ra hiệu cho nàng im lặng, phất tay để những binh lính xung quanh lui ra rồi bảo Phó Vânanhlên xe.

Nàng khom lưng ngồi vào khoang xe, buông màn xe xuống.

Lão Sở Vương cười với nàng, ômmộtcuộn chăn quấn chặt để trongmộtgóc hoang xe lên, đẩymộtgóc ra cho nàng nhìn.

Phó Vânanhtrợn trừng mắt,

Chăn được xếp thành dạng tã lót, bọc lấymộtđứa trẻ trắng trẻo mập mạpđangngủ im thin thít!

"Đây là..." Mặt nàng biến sắc, "Là Hoàng trưởng tử?!"

Tuy Hoàng trưởng tử là đích trưởng tử nhưng vẫn cònnhỏtuổi, chưa chính thức được sắc phong là Thái tử.

Lão Sở Vương bế bọc tã lót rất cẩn thận, gật đầu.

Mí mắt Phó Vânanhgiật giật, "Ông lén lút đưa Hoàng trưởng tử ra ngoài à?!"

Lão Sở Vương lắc đầu, "khôngphải lén đưa ra ngoài, là quang minh chính đại đưa ra ngoài."

Phó Vânanhnheo mắt lại.

Lão Sở Vươngkhônggiấu giếm nữa, "Bảo Nhi bảo ta đưa nó ra ngoàithậtmà,khôngphải ta lén lút! Binh mã của Vệ Nô sắp đánh vào kinh thành tới nơi rồi, Bảo Nhi bảo ta đưa cháu nộiđiNam Kinh."

"điNam Kinh sao?"

"Đúng thế, Nam Kinh cũng có Lục Bộ [1], nếu ở kinh thành có biến cố gìthìsẽlấy Nam Kinh làm kinh đô."

[1] Nam Kinh là đô cũ của triều Minh trước khi chuyển tới Bắc Kinh. Trong lịch sử TQ, cómộtsố triều đại duy trìmộtnơi coi như kinh đô thứ hai, có cung điện thành quách, thậm chí có hệ thống quan lại để đề phòng các trường hợp như thế này.

Phó Vânanhday day ấn đường, "Hoàng thượng sợ có chuyện gì xảy ra với Hoàng trưởng tử đúngkhông?"

Lão Sở Vương gật đầu, "Đây cũng chỉ là để phòng ngừa thôi,khôngthể để hết trứng vàomộtgiỏ.mộtkhi Vệ Nô công phá kinh sư, phiên vương các nơi chắc chắnsẽngóc đầu dậy, nhất là cái tên Đàm Vương suýt được chọn lần trước ấy. Bọn họ nhất địnhđangmong chờ có chuyện gì xảy ra với Bảo Nhi nên cần phải chuẩn bị trước vài thứ. NgươiđiNam Kinh với ta. Nếu kinh thành có chuyện gì, ngươi có thể liên hợp với Hoắc Minh Cẩm nâng đỡ cháu nội ta đăng cơ, cháu nội ta là đích trưởng tử, danh chính ngôn thuận, đám phiên vương kia chẳng có lý do gì,khôngthể xuất binh."

Phó Vânanhnhìn hoàng tửnhỏđangngủ say, mãi chẳngnóilời nào.

Mấy ngày này, lần nào triệu kiến nàng, Chu Hòa Sưởng cũng thểhiệnvẻ bình tĩnh, tự nhiên, thi thoảng lạinóiđùa mấy câu, nàng cứ tưởnghắnkhôngsợ Vệ Nô,khôngngờhắnlại còn nghĩ đến chuyện nếu thành bị phásẽhy sinh vì nước như thế này!

hắnlại còn đưa hoàng tử duy nhất ra ngoài để nàng dẫn hoàng tửnhỏvà Lão Sở VươngđiNam Kinh...

Nàng vén màn xe lên.

"Khoanđã!"

Lão Sở Vương giữ chặt tay nàng.

"Ngươiđãđưa người nhà của ngươi xuống phía nam, Phó Vân Chươngđangchờ bên ngoài rồi, ngươikhôngcòn phải lo lắng gì cả. Kinh thànhđãcó quân đội từ các nơi tới bảo vệ,sẽkhôngcó chuyện gì xảy ra cả. Bảo Nhi tin tưởng ngươi nên mới có thể giao ta và hoàng tử cho ngươi, ta và cháu nội ta đều trông cậy vào ngươi cả."

Phó Vânanhthở dài.

Chu Hòa Sưởng làm như vậy,rõràng là muốn đẩy nàngđiluôn.

Lão Sở Vương nhìn thẳng vào mắt nàng, "anhtỷ nhi, Bảo Nhi suy xét như thế là suy nghĩ vì đại cục. Ai mà biết chuyện gì xảy ra cơ chứ! Ngươikhôngbiết đánh giặc, có ở lại cũng thế. Thà hộ tống cháu nội ta xuôi nam còn hơn."

Phó Vânanhkhôngnóigì.

Xe ngựađichầm chậm về hướng nam.

...

Cung Càn Thanh.

Sau đợt tuyết, trời lại trong xanh. Bên ngoài điện, lớp tuyết đọng rất dày phản xạ ánh nắng, ánh sáng hắt lên cửa sổ, khiến cả điện sáng bừng lên.

Chu Hòa Sưởng cúi đầu đọc tấu chương.

Lúc này, các đại thầnkhôngcòn tâm trạng buộc tội hết cái này đến cái nọ,hắnđangđọc những tấu chương tồn đọng từ trước, vẫn còn chưa kịp phê duyệt. Hôm quahắnnhận được chiến báo, mấy cánh quân của Vệ Nôđãhợp lại, xông thẳng về hướng kinh thành, hẳn là ngày maisẽđánh tới chân kinh thành.

Đám triều thần lo lắng sốt ruột. Trong cung, nội quan, cung nhân cũng sợ hãi vô cùng. Thi thoảnghắnđidạo trong vườn sau điện còn nghe thấy tiếng cung nhân lén khóc thút thít sau núi giả.

hắncũng sợ, Vệ Nô có thểnóilà đánh đâu thắng đó,khônggì cản nổi, nếu bọn chúng đánh vào thành Bắc Kinhthật, dẫuhắnlà Hoàng đếđinữathìchẳng có cách nào.

Sợ cũng chẳng có tác dụng gì, giờ chỉ còn cách tử thủ.

Là Hoàng đế,hắnphải bình tĩnh xử lý.

hắnuốngmộtngum trà, ánh mắt hướng về phía cửa sổ được chiếu sáng bằng ánh sáng từ tuyết hắt lên.

Cát Tường cúi đầuđivào, tay bưngmộtchiếc khay sơn đỏ.

"Vạn Tuế gia, Quy Hạc đạo trưởng để lạimộtbức thư."

"Hả?"

Chu Hòa Sưởng cầm bức thưtrênkhay lên, mở ra đoc kỹ.

mộtlát sau,hắnnhíu mày.


Ngoài cổng thành, xe ngựađãđiđượcmộtđoạn, bánh xe cán lên nền tuyết kêu kẽo kẹt.

Lão Sở Vương nhét hoàng tửnhỏvào lòng Phó Vânanh, "Đây là cháu nội ta, ngươi trông nó cẩn thận."

Phó Vânanhcúi đầu nhìn hoàng tửnhỏ.

Khoang xe hơi lắc lư.

Nàng lắc đầu, bế hoàng tửnhỏlên, đưa lại về chỗ Lão Sở Vương.

"Ta phải về đây."

Lão Sở Vương nhíu mày, nghiêm mặt lạnh lùngnói: "Ngươi đừng cókhôngbiết nặngnhẹ!khôngđược hành động theo cảm tính. Ta là cha của Bảo Nhi, ta cònđirồi, ngươi ở lại làm gì?"

Khóe miệng Phó Vânanhcong lên, mỉm cười, vén màn xe, nhìn tường thành cao vợi ở nơi xa.

Tuyết đọng đầytrênmặt đất, bầu trời xanh thẳm, tường thành loang lổ cao lớn đồ sộ, lạnh lẽo uy nghiêm.

Chẳng bao lâu nữa, nơi nàysẽchờ đónmộttrận chiến lớn.

Trong trận chiến này, rất nhiều ngườisẽchết, máu thịt bay tứ tung, xác c·h·ế·t chất chồng khắp nơi.

Nàng nhìn lên những lá cờ xí tung baytrêntường thành, nhấn mạnh từ câu từng chữ: "Quân chủ đối đãi với ta như đối với bậc quốc sĩ, ta cũngsẽđáp lại quân chủ bằng cách đối đãi của bậc quốc sĩ [2]. Vương gia, takhôngđiđâu."

[2] Trích "Sử ký - Thích khách liệt truyện" của Tư Mã Thiên.

Giọngnóicủa nàng bình tĩnh, biểu cảm cũng bình tĩnh.

Nhưng chínhsựbình tĩnh này lại khiến mặt Lão Sở Vương hơi biến sắc, bàng hoàng.

Phó Vânanhgạt màn xe, lệnh cho hộ vệ dừng xe lại, nhảy xuống.

Nàng cúi đầu vuốt phẳng những nếp nhăntrênquan bào,đitừng bướcmộtquay về.

Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh bước về phía Tử Cấm thành với nguy cơ bốn bềmộtlần nữa.

Lão Sở Vương nheo mắt, nhìn nàngđixa dần.

Bảo Nhi, cha sai rồi, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thằng nhãi thối tha như con ngốcthìngốcthậtđấy nhưng lại tìm đượcmộtngười bạnthậtlòng.

...

Nhìn thấy Phó Vânanhxuống xe ngựa, Phó Vân Chương cũng quay đầu ngựa lại.

"Sao thế?"

Phó Vânanhlắc đầu, "khôngsao đâu."

Quay lại hoàng thành, Phó Vânanhvào cung ngay lập tức.

Sau khi dùng bữa, Chu Hòa Sưởng bàn bạc công việc với các vị các lão.

Ai cũng biết Vệ Nô sắp đánh vào đây tới nơi, giờ có cuống cũng chẳng có tác dụng gì nhưng vẫnkhôngthể nàokhôngcuống.

Tổng binh các nơi phụng chiếu vào cung, tỏ vẻsẽliều c·h·ế·t bảo vệ kinh thành, nhất địnhsẽkhônglùi về phía saumộtbước!

Chu Hòa Sưởng cổ vũ bọn họmộtphen, ban thưởng cho họ.

Cuối cùng,hắnđích thân khoác áo khoác dày cho các vị tổng binh, tiễn họ ra khỏi cung Càn Thanh.

Mấy vị tổng binh thấy vậythìcảm động lắm, nghẹn ngàonói, nhất định thề sống c·h·ế·t bảo vệ kinh sư.

Chu Hòa Sưởng mặc thường phục màu đen bó tay, đứngtrênđài cao, sai Cát Tường thay mặt mình tiễn họ ra khỏi cung.

Tuyếtđãngừng rơi nhưng bên ngoài vẫn lạnh.

hắnđứng bên ngoài như thế hồi lâu, hai má lạnh ngắt, đưa mắt nhìn quanhmộtlượt, sân rộng uy nghiêm lặng lẽ, dưới lớp tuyết đọng, tường cung vẫn nguy nga như cũ.

đangđịnh quay người về nội điện,hắnbỗng bắt gặpmộthình bóng quen thuộc qua khóe mắt, sững sờmộtlúc.

Dưới bậc thang,mộtngười thanh niên mặc quan bào đỏ cổ trònđangbước qua sân rộng,đivề hướng đại điện.

Tuyết đọng tới tầmmộtthước, bảo điện sừng sững hai bên, ở giữa là khoảng sân rộng trắng xóa những tuyết.

Trong khoảng tuyết trắng ấy, bóng dáng kia rất nổi bật, áo đỏ thẫm, mũ cánh chuồn, da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo.

Chu Hòa Sưởng lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía trước.

Dưới bậc thang, Phó Vânanhđangbước lên.

Chu Hòa Sưởng càngđicàng nhanh, đám nội quan phía sau vội vàng cất bước đuổi theo, cẩn thậnđihai bênhắn, "Vạn tuế gia, cần thận đường trơn."

hắntựa như mắt điếc tai ngơ,khôngthèm để ý.

Phó Vânanhvừa bước lên bậc thang cuối cùngđãbị ôm lấy.

Hoàng đế trẻ tuổi cao lớn cay cay sống mũi, ôm chặt nàng mấy cái mới chịu buông ra, "Sao đệ lại quay về?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Kết cục (hai)