Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 165: Kết cục (bốn)
Noãn các rất rộng, mọi người từ chốimộtphen cho phải phép rồi về chỗ ngồi.
Tối hôm qua Hoắc Minh Cẩm ôm Phó Vânanhyêuthương rất lâu, tâm trạng rất tốt, chỉ đánhẹhắnmộtcái.
Bao vây kinh đô Liêu Dương của Vệ Nô, quân Vệ Nô còn chẳng sợ c·h·ế·t khiếp hay sao?
Cómộtsố người kinh ngạc quá đỗi còn chưa kịp hoàn hồn, cómộtsố người lạiđangtoan tính,khôngmuốnnóibừa.
Biết được tin Liêu Dương bị bao vây, quân đội Vệ Nô lại càng suy sụp.
Lúc cưỡi ngựa dọc phố dài, người ta thường nghe thấy tiếng pháo trúc lạch tạch, nhìn thấy những đứa trẻ mặc đồ mới kéo nhau chạy khắp nơi, tiếng cười vui vẻ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Nếu như Hoàng thượngđãbiết Dương Ngọc Nươngthìvì sao khi nãy lại giả vờ nhưkhôngbiết, còn hỏi ông ta?
hắnkéo Kiều Giađangđứng bên cạnh, "Sao ngươikhôngkhuyên nhủ Nhị gia! Ngươi định cứ nhìn Nhị gia có ngoại thất như thế hay sao?!"
Mặt chàng bình tĩnh, tựa nhưđangchăm chú nghe Chu Hòa Sưởngnóichuyện nhưng mắt lại nhìn về phía trước.
"Hừ!"
Uông Mân trao đổi ánh mắt với Vương các lão.
Cuối cùng mọi ngườiđãhiểu.
Dưới đài, Phó Vânanhmặc quan phục, đứng giữamộtđám quan văn.
Nàng nhất địnhđangở đây!
Chàng ôm lấy eo nàng, dùng sức, bế nàng lên, đặt lên cửa sổ, ôm chặt lấy nàng
Trong phòngkhôngcó cung nhân đứng hầu, chỉ có mình Chu Hòa Sưởng ngồi xếp bằngtrêngiường đất.
khôngthể nào như thế được!
Chàng kéo dây cương, ruổi ngựa về phía trước, cầm trường cung, giương cung cài tên, mũi tên sắc bén chỉ thẳng về phía doanh trại của quân địch, cơ bắp nơi sống lưng siết lại, bắn ba tênmộtlúc.
...
Luyện thêm tầmmộtkhắc, Hoắc Minh Cẩm cúi đầu sửa sang lại túi mũi tên, bỗng nhiên hỏi: "Đẹpkhông?"
Các chiến sĩ trở lại rồi.
Tiếng trống ầm ầm. Nửa canh giờ sau, từ nơi xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
trêntường thành, những binh lính ở lại cao giọng cườinóivới nhau, dân chúng trong thành cùng nhau ra khỏi nhà, quỳ xuống đất niệm Phật.
đisát đằng sau người đàn ông là các vị tổng binh. Trong niềm vui chiến thắng ngập tràn, mấy vị tổng binh cao lớn thô kệch giờ cũng đều nở nụ cười tỉm tỉm, chẳng khác gì Phật Di Lặc bụng to hiền từ trong chùa miếu.
Phó Vânanhừmộttiếng, "Thế phải ănnóivới triều đình thế nào đây?"
"Cút." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nội quan cầm hai chén rượu đưa tới tận tay Phó Vânanhvà Dương Ngọc Nương.
Chu Hòa Sưởng dẫn quần thần ra ngoài cửa thành tổ chức nghi thức long trọng.
Nàng đúng là nàngthật!
Bên ngoài noãn các, hoa mai rở rộ nhưng cũng chẳng có ai thưởng thức.
Khi đóhắnlà Thế tử của Vương phủ,anhtỷ nhi là congáidân thường, bọn họ ngày ngày ở bên nhau.
Mọi người bên trong noãn các lập tức quay đầu ra, vô số ánh mắt tập trung vào hai người vừađivào.
Mồm miệng Lý Xương há hốc, hai mắt tròng mắt như sắp rơi ra ngoài tới nơi.
Trong đó cómộtloại gọi là dân gian tiểu điệu được truyền từ phương nam lên, thường kể về những câu chuyện lưu truyền trong dân gian.
Bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng Liêu Đông đại thắng, mọi người thể nào cũng phải nịnh bợ Chu Hòa Sưởngmộtphen trước, tiếng ca tụng công đức vang lên rào rào.
Lâm triều, trong điện tràn ngậpkhôngkhí vui mừng, toàn triều vang lên tiếng ca tụng công đức.
Phó Vânanhmỉm cười đáp lời.
Lặng yênkhôngmộttiếng động mà lấy lại được Tuân Hóa, Kế Châu,âmthầm phái binh tấn công hang ổ của quan Vệ Nô, lại còn mai phục thiêu rụi doanh trại của Vệ Nô, bày mưu tính kế, khống chế toàn cục, đây là kiểu khí phách gì chứ!
Thôi Nam Hiên suy tưmộtlát rồi vung bút đề thơ.
Ám vệ cũng chạy vào theo, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai chân run lẩy bẩy, cười gượng kéo Lý Xươngđi, đóng cửa viện lại.
khôngmộtai dám lên tiếng.
Mặt cứng đờ như vừa bị sét đánh.
Lúc này, bỗng có tiếng cười khe khẽ từ trong phòng truyền ra.
Dù là bị vây lạimộtchỗ rồi tiêu diệt hay là từ từ tiêu hao lực lượng, quân Vệ Nô đừng có mơ mà rút lui an toàn được.
...
Gió gào thét, cờ xí bay phần phật.
Tin tức này được truyền về kinh thành, cả triều văn võ mừng rơi nước mắt, dân chúng trong thành vui mừng khôn xiết. Vừa đúng lúc này lại là ngày Tết, nhà nào cũng đốt pháo trúc, chúc mừng cuộc chiến bảo vệ đất nước thắng lợi.
Phó Vân, viên quan ở Đại Lý Tự có tiếng là xử án nghiêm minh, vị tuần phủ Kinh Tươngđãthuyết phục lưu dân đầu hàng, dẹp loạn, được vạn dân tôn sùng, ngườiđãnâng đỡ Hoàng thượng đăng cơ, nỗ lực thúc đẩy giải trừ lệnh cấm biển, theo Hoàng thượng bước lên tường thành quan sát lúc quân đội Vệ Nô công thành, được tất cả quan lại ca ngợi là vị thần tử có năng lực, hóa ra lại là nữ giới!
Trong số đó, chỉ có mình Thôi Nam Hiên từ đầu đến cuối vẫnkhôngnóimộtlời, mặt xanh mét, đôi mắtkhôngbiết phải miêu tả thế nào, đôi tay vẫn hơi run rẩy.
Năm nay khó khăn lắm mới có thể được ăn Tết như thế này, người dân ai cũng rất trân trọng. Sau cuộc chiến, ai ai cũng vui vẻ, gặp nhau liền chắp tay chào hỏi, dù có quen biết haykhôngcũng phảinóivới nhaumộtcâu chúc mừng năm mới.
Vương các lão, Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình, Uông Mân, Thôi Nam Hiên lần lượt tới nơi.
Quân đội canh giữ các nơi phối hợp với nhau, tựa nhưmộtbầy sói đuổi theo đàn dê, xua cả đám quân Vệ Nô cùng đường hết lối vào túi mình, sau đó buộc chặt túi lại.
Lý Xương trợn trừng cả mắt, ngây ra như phỗng.
mộtlúc sau, Hoắc Minh Cẩm buông môi nàng ra, thở hổn hển, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại.
Nguy cơ ở kinh sưđãđược giải trừ, Chu Hòa Sưởngâmthầm phái người đón Lão Sở Vương và Hoàng trưởng tử về.
Vừanói,hắnvừa liếc trái liếc phải, "Mỹ nhân ngày hôm qua đâu rồi? Nhị gia, nhân dịp Phó đại nhân còn chưa pháthiệnra, phải nhanh chóng đuổiđingay!"
"Hoang đường! Hoang đường!"
Mũi tên như cầu vồng cắt ngangkhôngkhí, phá tan bóng đêm đen đặc, tiếng vèo vèo sắc bén xé ráchkhôngkhí.
...
Trong doanh trại Vệ Nô, người ngã ngựa đổ, quân lính tan rã.
Vậy chữ "văn" kia chỉ ai đây?
Tác giả có lời muốnnói:
Mắt Lý Xương đỏ hoe, xem ra Nhị giađãbị ả mỹ nhân kia mê hoặc rồi,khôngchịu nghehắnkhuyênmộtcâu nào, Phó Vânthậtđáng thương...
Ánh mắt chàng giống như ánh trăng thanh lãnh cuối thu, dường nhưđãlướt qua rất nhiều, rất nhiều năm thángđãqua, trải quasựlắng động của năm tháng, những tình cảm bồng bột bị năm tháng gột rửa,rõràng rất dày, rất nặng nhưng lại mềmnhẹnhư tơ, dịu dàng bao bọc lấy nàng.
Chu Hòa Sưởng cười to,nói: "Thưởng!"
Rồihắnsai người lấy danh sách các vị tổng binh tới, chuẩn bị phong thưởng.
Tháng giêng,khôngkhí Tết còn đậm đà.
"Vân ca nhi... Ông già bảo nhờ có muội, Hoắc đốc sư mới chịu đồng ý nâng đỡ Trẫm..." Giọng điệu củahắntrầm xuống, "Hoắc đốc sư có ép buộc muội đồng ý gìkhông?"
hắnkinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Thế nàythìtương đương với việc bọn họđãbao vây được mười vạn quân Vệ Nô trong biên cảnh rồi còn gì!
Lão Sở Vương trầm mặc hồi lâu, mặt mày dần trở nên nghiêm túc hẳn lên, "Bảo Nhi, nếu ngay từ đầu... từ lúc còn ở thư viện, tađãnóicho con biếtsựthậtthìsao?"
Chu Hòa Sưởng nhếch môi, giọng điệu hơi châm chọc, "Chứ còn có thể vì cái gì chứ?"
Dân chúngkhôngkìm nén nổisựkích động, đồng loạt xô về phía trước, hoa tươi, khăn lụa trong tay tung hết lên ném về phía các chiến sĩ.
Lão Sở Vương nhìn theo ánh mắthắn. Từ chỗ này có thể nhìn ra ngoài sần, Phó Vânanhđangđitừtrênbậc thang xuống.
Đương nhiên, người trong bữa tiệc căn bản cũng chẳng có tâm trạng nào để mà ăn với uống.
Đôi tay Thôi Nam Hiên càng lúc càng run lẩy bẩy, chẳng còn bình tĩnh, thản nhiên như bình thường được nữa, ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Nàngkhônghề giãy giụa, mỉm cười chắp tay với mọi người,đitheo Kim Ngô Vệ ra khỏi đó.
hắnviếtmộtcâu, Phạm Duy Bình ở bên cạnh liền đọcmộtcâu:
Tiếng kêu kinh ngạc nổi lên khắp nơi.
Hoàng thượng chưa tới, đương nhiên bọn họkhôngdám vào ngồi, đứng chờ dưới hành lang.
...
Nghe xong những lời này, người nửa đêm vội vàngđitới là Từ Đỉnh và các tổng binh kháckhôngkhỏi kêu lên kinh ngạc, mặt mày bàng hoàng.
Mỗi người cómộtsuy nghĩ khác nhau.
Nửa tháng sau, ở quan ải, quân Liêu Đông pháthiệntung tích toán quân Vệ Nô cuối cùng, đặt mai phục, tiêu diệt toàn bộ quân Vệ Nô,mộtbách hộ tên là Hoàng Quế tự tay c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u thủ lĩnh Vệ Nô.
Các đại thần đềuđangngẩng đầu nhìnhắn.
...
...
Đám nội quan sững sờ.
khôngkhí đông cứng, im phăng phắc, đến cả tiếng cây kim rơitrênmặt đất cũng có thể nghe thấy đượcrõràng.
Đại thần bên dưới cũngkhôngdám nhìn nàng, đồng loạt quỳ xuống với Diêu Văn Đạt.
Đây chính là mục đích của Hoàng thượng lúc bảo bọn họ làm thơ!
...
Mấy vị các lão nhìn nhau,khôngbiểuhiệncảm xúc.
Nhìn đội quân trầm mặc mà uy nghiêm từ từ tới gần, mọi người có niềm tin sắt đá vào điều này.
Ám vệkhônggiữ chặt, trong lòng tự nhủ phen nàykhônghay rồi. Vừa nãy lúc phu nhân tới đây,hắnđãlui ra ngoài, bây giờ Lý Xương xông vào, nhỡ gặp được phu nhânthìlàm sao bây giờ?
Bấy nay khăn yếm cam tâm chịu, đâu chỉ tướng quân ắt trượng phu! [2]
Mặt Chu Hòa Sưởng sa sầm,hắncười lạnh.
Hơi ngước mắt lên, mắt nàng chạm phảimộtánh mắt từ đài cao nhìn xuống.
"Hoang đường lắm, Hoàng thượng!"
Lão Sở Vương im lặng nhìnhắn.
Ca múa kết thúc, tiếp theo là các điệu hát dân gian.
Chỉ chốc lát sau, dưới mặt nước truyền tới tiếng cười ha hả, mấy chiếc thuyền hoa chầm chậmđitới, Chu Hòa Sưởng mặc thường phục bó tay màu xanh ngọc được đám nội quan vây quanh rời thuyền bước lên nhà thủy tạ.
Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm nhìn chăm chú vào bia bắn tên, kéo dây cung, thả mấy mũi tên ra, mũi nào cũng bắn trúng hồng tâm.
Phó Vânanhmỉm cười, "Minh Cẩm ca ca, đẹpkhông?"
Hai người sóng vaiđivào.
Đến cả Bạch Trường Nhạc cũng làmmộtbài, ông tađãnghiên cứu kỹ càng về Nho học, cũng có thể viết đượcmộtbài thơ hoàn chỉnh.
Tiếng hoan hô như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác.
Trongsựyên lặng nặng nề, Phó Vânanhvà Dương Ngọc Nương cùng bước qua ngạch cửa.
Phó Vânanhbước xuống khỏi tường thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ nghe thấy tiếng mũi tên cắt ngang quakhôngkhí, mũi tên bay qua trước mắt nàng, bắn trúng hồng tâm, đuôi mũi tên rung lên nhènhẹ.
Saumộthồi giằng co, Chu Hòa Sưởng thở dài.
trênđài, sắc mặt Hoắc Minh Cẩmkhôngthay đổi, vẫn chẳng biểuhiệncảm xúc gì, chỉ có trong đáy mắthiệnlênmộtchút ý cười nhàn nhạt.
Hoắc Minh Cẩm buông trường cung, rút đao bên hông ra, "Tách chúng ra,khôngđược để chúng tụ tập lạimộtchỗ."
...
Lý Xương và Kiều Gia theo sát sau lưng nàng,nói: "Nhị giasẽkhôngđể Vệ Nô ra khỏi biên giới, lần này nhất địnhsẽtiêu diệt hoàn toàn bọn chúng trong biên cảnh."
Nàng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Những câu thơ khen ngợi Dương Ngọc Nương đó là do bọn họ tự tay viết, tương đương với việc bọn họ ủng hộ Dương Ngọc Nương lấy thân phận nữ tử lãnh binh đánh giặc.
Trong viện im ắng nên tiếng th* d*c của đôi nam nữ đ*ng t*nh trước cửa sổ trở nên hết sứcrõràng.
Những người trong bữa tiệc nghiến răng nghiên lợi, môi cũng run lên. Thế mà Hoàng thượng cũng chính miệngnóira được!
Phó Vânanhcười, "Dương tổng binh tài trí hơn người nên mới có thể khiến người bên dưới phục tùng."
Cửa bị kéo từ bên trong, Lý Xương quay đầu, mắt mở to, nhìn Phó Vân mặc quan bào, đội mũ sađitừ bên trongđira. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
mộtvănmộtvõ, chữ "võ" này đương nhiên là chỉ Dương Ngọc Nương.
Nhưng nếu bọn họ ủng hộ Dương Ngọc Nươngthìchẳng phải có nghĩa là bọn họ cũng ủng hộ Phó Vân lấy thân phận nữ tử ra làm quan hay sao?
Chu Hòa Sưởng vừa mới bàn bạc công việc với các vị đại thần xong, lệnh cho nội quan tiễn các vị các lão về.
Suốt dọc đườngđi, dân chúng dìu già dắt trẻ, nam cũng như nữ ai cũng mặc những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, cầm quà cáp trong tay, ra khỏi thành nghênh đón những vịanhhùng của bọn họ.
Lý Xương gãi đầu, đồng ý.
Hoắc Minh Cẩm dẫn người bao vây quân đội Vệ Nô trốn chạy bên bờ Vận Hà, mấy đạo quân khác truy sát từ các hướng khác nhau, quân Vệ Nô hốt hoảng nhảy xuống sông, rất nhiều tênđãchết đuối.
Lão Sở Vương sửng sốt.
Các vị các lão lục tục ra về, Phó Vânanhđicuối cùng.
Nghenóiđây là do Hoắc Minh Cẩm tiến cử,khôngai đưa ý kiến phản đối nữa.
Chu Hòa Sưởng xua tay, mời mọi người vào chỗ ngồi.
...
...
Chu Hòa Sưởng triệu kiến các vị đại thần.
Lão Sở Vương cười tủm tỉmnói: "Bảo Nhi..."
Chu Hòa Sưởng nâng chén rượu lên cao, cườinói: "Tuy Dương tổng binh và Phó tuần phủ là nữ giới nhưngmộtngườiđãcó thể lãnh binh đẩy lùi quân địch,mộtngười quản lýmộtvùng, cân quắckhôngnhường tu mi! Trẫm kính các khanhmộtly!"
Nhưng Hoàng thượngđãthểhiệnthái độ như thế, nếu bọn họđiđầu phản đốithìnhất địnhsẽkhiến Hoàng thượng tức giận, khó mà giữ được chức quan này.
Ngoài cửa sổ, mấy cành mai chìa ra, trong bóng hoa mông lung, bóng dáng Phó Vânanhtừ từ khuất dần.
Phó Vânanhcười, giữ chặt tay chàng, lắc đầu.
Lão Sở Vương gật đầy,khôngcòn phiền muộn lo âu, lập tức đùa cợt, "Nếuđãvậythìconkhônggiận cha nữa hả?"
Tiếng hoan hô vang như sấm dậy.
"Nữ tử làm sao có thể làm quan được?!"
Chương 165: Kết cục (bốn)
Lần này Hoắc Minh Cẩm bí mật lên phía bắc, sắp đặt mai phục, phối hợp với quân Liêu Đông, kinh sư đại thắng, hoàn toàn đánh tan mười mấy vạn quân tinh nhuệ của Vệ Nô. Tuy quan văn trong triềukhôngđích thân lên chiến trường nhưng cảm xúc vẫn dạt dào, gần đây liên tục cử hành hội thơ.
Chu Hòa Sưởng vịn tay lên bệ quan sát, thở dài mấy lượt, quay sang nhìn Phó Vânanh.
Sau đó, có tin tức từ trong cung truyền ra, Hoắc đốc sư đề cử Từ Đỉnh với Chu Hòa Sưởng, cho rằng Từ Đỉnh có tài thủ thành, chuyệnhắnđánh trận trực tiếp bị thua Vệ Nôthìvề tình vẫn có thể tha thứ,hắngiằng co với Vệ Nô ở Liêu Đôngđãnhiều năm, là người hiểurõquân Vệ Nô nhất, đểhắntiếp tục đóng giữ Liêu Đông vẫn hơn.
Quân Vệ Nôkhôngcòn đường trốn chạy.
Người như Vân ca nhi nên được tự do, thoải mái làm những điều mình thích,khôngbị áp đặt vào khuôn khổ. Cưỡng ép muội ấy vào cung, để muội ấy làm phi tử, thậm chí là Hoàng hậuthìcũng chẳng thay đổi đượcsựthậtlàhắnsẽluôn trái ôm phải ấp. Dù Vân ca nhi có tốt vớihắnthế nào cũngsẽnản lòng,sẽthất vọng, sớm muộn gì cũngsẽbiến thànhmộtđôi vợ chồng bất hòa, oán hận lẫn nhau.
Bên ngoài noãn các.
Lửa bốc cao tận trời, ngựa hí rít lên, tiếng lửa cháy và tiếng gào thê thảm đan xen vào nhau, chẳng khác nào tận thế.
Quân đội canh giữ bên này thấy đốc sư chỉ cần mấy mũi tênđãbắn c·h·ế·t quan tướng của địch, tướng sĩ ồ lên trầm trồ khen ngợi.
mộtđám tướng soái tới đây bảo vệ kinh thành loángmộtcáiđãđỏ cả mắt, trong lòng hừng hực, mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông dẫn đầuđangngồitrênlưng ngựa.
Bọn họ cũng từ từ nhận ra.
Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn nhận ra hai bóng người vừa xuấthiện.
mộtcôgáivấn tóc bằng khăn đỏ, mặc áo giáođitới cạnh nàng.
Lần này Từ Đỉnh sơ sẩy vài lần, làm hỏng thời cơ chiến đấu, đáng lẽ ra phải xử trí theo quân pháp nhưng sau đóhắnlạiđitheo Hoắc Minh Cẩm bao vây diệt trừ quân Vệ Nô, g·i·ế·t được vô số quân địch, lấy công bù tội, Chu Hòa Sưởng đểhắnđóng giữ Liêu Đông như cũ.
Phụ nữ phải giữ gìn khuôn phép, ở yên trong nội trạch giúp chồng dạy con, sao có thể vào triều làm quan được?
Học ở Tây Xuyên các trận đồ, uyên ương tay nắm chắc binh phù.
Phó Vânanhdựa vào cửa sổ nhìn chàng.
Hôm nay Hoàng thượng mở tiệc mời bọn họ tới đây đúng là có mục đích!
hắnnhìn Phó Vânanh, nhấn mạnh từng chữ,nói: "Người đâu, nhốt Phó Vânanhvào tử lao!"
Lúc nhìn thấy Phó Vânđivào, suy nghĩ này đồng loạthiệnlên trong lòng mọi người.
Chàng vừa luyện võ xong, người còn ướt mồ hôi, nồng đậm hơi thở nam tính.
...
Khóe miệng Thôi Nam Hiên mím chặt, đôi tay trong tay áo run rẩy.
Rất nhanh sau đó, những người khác cũng hiểu ra.
Lửa lớn đốt hừng hực cả đêm.
Hoắc Minh Cẩm bị nàng quyến rũ, người nóng rực,đanglúc lửa tình thiêu đốt, căn bản làm gì có tâm trạng nào suy nghĩ tới những chuyện khác, khi nãy sợ nàng giận nên mới địnhđigiả quyết cái gã Lý Xương rách việc kia. Nghe nàngnóikhôngsao, đương nhiên chàng nào nỡ buông người trong ngực ra nữa, cúi người xuống lần thứ hai.
Dưới tán cây, Hoắc Minh Cẩm buông dây cung, cúi đầu rút thêm mấy mũi tên từ trong túi đựng tên ra, giương cung lên lần thứ hai.
Chiều tối, trạm gác đưa chiến báo về.
Dương Ngọc Nương ôm quyền đáp lễ, cườinói: "Cha ta bị bệnh,khôngthể lên chiến trường, ta thay cha nhận chức vị này, đại thần trong triều đều kiên quyết phản đối, lúc ấy đại nhânđingược lại quan điểm của số đông, ủng hộ ta, ta vẫn còn chưa cảm ơn đại nhân đâu."
Vậy mà, vậy mà Nhị gia, Nhị gia lạiđangômmộtmỹ nhân, đètrêncửa sổ khinh bạc!
Cát Tường thưa vâng,đira ngoài noãn các, cao giọng truyền lệnh.
Nội quan nhanh chóng bưng giấy bút tới trước bàn Thôi Nam Hiên.
Các đại thần cũng sững sờ.
nóirồi chàng xoay người địnhđi.
Hoàng thượng nhìnthìôn hòa nhưng thực ra là người có chủ kiến, các đại thần khó có thể nhìn mặt mà đoán ra suy nghĩ trong lòng ngài ấy.
Thảo nào năm đó, sau khi lần lượt mấtđicả cha lẫn cácanhmà người này vẫn có thể bình tĩnh, gặp nguykhôngloạn, dẫn dắt đội quân của Hoắc gia cố thủ thành trì. Quả đúng là người dũng mãnh quyết đoán, quả cảm linh loạt, thế mới có thể tạo bất ngờ để giành chiến thắng như vậy!
...
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Phó Vânanhvà Dương Ngọc Nươngđitới trước bàn của Chu Hòa Sưởng, hành lễ.
Chẳng bao lâu sau, mấy người Phật Lang Cơ gồm Bạch Trường Nhạc và vài người khác cũng tới. Lần này bọn họ cũng có công lớn,hiệngiờđangtạm thời giữ chức ở Công Bộ, vừa làm việc cho triều đình, vừa truyền bá tôn giáo của bọn họ khắp nơi.sựdí dỏm hài hước và kiến thức uyên bácđãkhiến cho bọn họ nhanh chóng được những người quyền quý ở kinh sưyêuthích. Chu Hòa Sưởng thường xuyên triệu bọn họ tới hỏi chuyện ở hải ngoại.
Bọn họkhôngthể làm khác được, văn nhân coi trọng thanh danh, huống hồ bọn họ lại là những đại thần quyền cao chức trọng.
Địa điểm triệu kiếnkhôngphải là ở cung Càn Thanh mà là ở Tây Uyển.
Theo thường lệ,đãtới lúc ban thưởng theo công trạng.
Chu Hòa Sưởngkhôngnóigì.
Lúc hai ngườiđangnóicười, nội quanđitới gọi hai ngườiđivào.
Hoắc Minh Cẩm mặc áo choàng, đứng trước đàn tế. Chu Hòa Sưởng đứng bên cạnh, mỉm cườinóichuyện với chàng.
Nếu Bảo Nhi dám cướianhtỷ nhi, Hoắc Minh Cẩm lập tứcsẽquay ngược lại châm lửa đốt cháy cung Càn Thanh!
Đốt nhà cửa của ta, phá ruộng vườn của ta, chém g·i·ế·t đồng bào ta, đêm nay, đám Vệ Nô nàysẽbiết thế nào là nợ máu phải trả bằng máu, cóđimàkhôngcó về!
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, nghe lời nàng, cong lưng xuống.
Lão Sở Vương hiểu ra ngay, "Con giận cha về chuyệnanhtỷ nhi hả?"
...
Mọi người suy nghĩ miên man, trongmộtthời gian ngắn, trong đầu xuấthiệnít nhất bảy tám chục cái tên, đều là quan địa phương ở những miền xa xôi.
Chu Hòa Sưởng ngủmộtgiấc dài, cuộc chiến bảo vệ kinh sưđãkết thúc, cảm thấykhôngthể nào tin được, sai đám nội quan dìuhắnlên tường thành nhìn về phía xa.
Chỉ trong chớp mắt, dưới thành trì lâu đời này, ánh sáng củasựsống lại xuấthiệnlần nữa.
Tiếng hát vang lên kể lại câu chuyện dài dằng dặc, các vị đại thần càng lúc càng sốt ruột.
Binh Bộ thượng thư Chu Quốc công vì tuổi già nênđãdâng sớ từ quan cũng tới. Lúc kinh thành bị bao vây, tuyđãtừ quan nhưng Chu Quốc công vẫn dứt khoát mặc áo giáp lên người, dẫn mấy ngàn binh mã, tử thủ ở cửa thành với mấy người Từ Đỉnh, hăng hái chiến đấu, suýt nữađãchết dưới lưỡi đao của Vệ Nô, may nhờ có giáp trụ vừa dày vừa nặng nên mới giữ được tính mạng trong chốn hiểm nguy. Sau đó, nhờ có công nên ông ta được phong Quốc công.
Cha Dương Ngọc Nương bị bệnh, lúc nàng ta thay cha giữ chức vị này, thuộc hạ của Dương tổng binhkhôngchịu nghe lệnhmộtngười phụ nữ, hai bên xung đột với nhau, ầm ĩ lên tận triều đình. Khi đó Phó Vân kiến nghị kiểm tra binh pháp và võ nghệ của Dương Ngọc Nương, nếu nàng ta có thể thắngthìcớ gì lạikhôngphá lệmộtlần. Kết quả là Dương Ngọc Nương thắngthật,mộtđám binh lính tâm phục khẩu phuc. Từ đó về sau, Dương Ngọc Nương mới có thể tiếp quản quân đội.
Chỉ có mình Thôi Nam Hiên nhíu mày.
Trongsựyên lặng, có tiếng chén rượu rơi xuống đất loảng xoảng.
Phó Vânanhquay sang chào hỏi Dương Ngọc Nương.
Nụ cườitrênmặt Chu Hòa Sưởng nhạtđimấy phần, lườm ông ta trắng mắt.
Thấy mọi người im lặng, Chu Hòa Sượng cũngkhônghề sốt ruột, vỗ tay, lệnh cho Giáo Phường Tư biểu diễn ca múa.
Chu Hòa Sưởngkhôngnóilời nào, nhìn về hướng tấm bình phong, mím môi.
Lão Sở Vương đưa cháu nội về cung Càn Thanh, giữ chặt Cát Tường hỏi thăm, biết gần đây tâm trạng Chu Hòa Sưởng rất tốt, thường xuyên cườinóivui vẻ, lặng lẽ thở phàonhẹnhõm.
Hoắc Minh Cẩm vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc, nếuđãquyết tâm đánh đến tận đất Vệ Nô,thìđương nhiênsẽkhôngcho chúng cơ hội vùng lên lần nữa. Lần này, toàn bộ quân Liêu Đông những các đạo quân khác đồng thời phát động tiến công, chắc chắnkhôngđược thả hổ về rừng!
Lý Xương tới bẩm báo công việc,khôngchờ người vào trong thông báo, nghĩ Nhị gia là đàn ông, nhà lạikhôngcó phụ nữ,khôngsợ gặp phải ai, đẩy luôn cửa địnhđivào.
Hoắc Minh Cẩm xuống ngựa, nhận chén rượu, ngửa cổ uốngmộthơi cạn sạch.
mộtlúc lâu sau, Chu Hòa Sưởng phẩy tay, cườinói: "Qua hết rồi, cònnóinếu mà làm gì đâu cơ chứ? Con chưa bao giờ nghĩ đến nếu, như vây giờ là tốt rồi."
Tay vừa sờ vào cánh cửa sơn đen,hắnđột nhiên bị ám vệ lao ra từ bụi hoa ra chặn lại.
Trong đêm đen, Phó Vânanhđứngtrêntường thành,khôngnhìnrõtrong doanh trạiđãcó gì xảy ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng đầy tuyệt vọng và tiếng chém g·i·ế·t vang vọng cả trời đất.
Nhưng muộn rồi.
"khôngcần."
Nội Các đại thần Uông Mân nheo mắt lại.
mộtvănmộtvõ.
Lần này họđãtiêu diệt quân tinh nhuệ của Vệ Nô. Ngày quét sạch Vệ Nô, bình định Liêu Đông, thu lại những mảnh đấtđãmất ở vùng Đông Bắc cũng sắp tới rồi!
Kiều Gia tiễnhắnra ngoài, quay về nội viện, hỏi Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, có cần phải nhắc nhở Lý Xương đểhắnkhôngtiết lộ thân phận của đại nhânkhông?"
Đây là bài thơnóivề Tần Lương Ngọc, nữ tướng quân được ghi lại trong chính sử của triều Minh.
Mãi tới buổi chiều, mặt trời ngả về tây, vở diễn này mới kết thúc.
Theo lệnh của Chu Hòa Sưởng, Kim Ngô Vệđivào, đưa Phó Vânanhđi.
Phó Vân Chương là thành viên chủ chốt của thi xã, ngày nào cũng phảiđixã giao.
Khu vực Kinh Tương, lưu dân chủ động ra khỏi vùng rừng núi, thị trấn mới nhanh chóng mọc lên, vùng đất vốn chỉ có giặc cỏ trước kiađãtrở thành dĩ vãng.
Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, mỉm cười với chàng, đôi mày cong cong.
Phó Vânanhgiật mình sửng sốt, mỉm cười, lúm đồng tiền bên má hơi lún xuống, "Đẹp."
Các vị đại thầnđãquỳ xuống can gián, nội quan đứng hầu trong bữa tiệc sợ tới mức run bần bật.
"Lý đại nhân, đa tạ."
Trong triều cònmộtDương Ngọc Nương nữa, người đó là ai?
Mãi mới chờ vở diễn Hoa Mộc Lan này kết thúc, tiếng trống lại vang lên, những nghệ sĩ dân gian đó lại bắt đầu hát Dương gia tướng.
"khôngsao đâu."
Tất cả đềunhẹnhàng lắc đầu, bọn họthậtsựkhôngđoán nổi người kia là ai.
Nghi thức khải hoàn rườm rà, nàngđãđứng cảmộtbuổi sáng, xương cốttrênngười nhức mỏi.
Lão Sở Vương kéo nàng lạinóiđùa mấy câu, bên trongđãcó tiếng truyền Quy Hạc đạo trưởng, ông ta phủi phủi vạt áo,đivào gian bên cạnh.
Nàng đẩy người về phía chàng, hônnhẹlên môi chàng ngay trước mặt Lý Xương và Kiều Gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng ngắm nhìn xuất thần.
Trong mắt các vị đại thầnhiệnlên vẻ kinh ngạc, nhìn theo hình bóng ung dung của nàng,khôngnóinên lời.
Nội quan vội vàngđitới, ấn Diêu Văn Đạtđangtức sùi bọt mép về lại chỗ ngồi.
Cờ xí bay phấp phới trong gió, quan lại đủ mọi cấp bậc mặc quan bào, xếp hàng đứng chờ đại quân.
Bọn họkhôngđồng ý.
Phương nam, cướp biển được thuyết phục đầu hàng, con đường buôn bán được mở rộng, nhờ có làn gió mới này, vùng Giang Nam, Tô Hàng ngày càng giàu có, thuế phú thu được ngày càng nhiều hơn.
Rượu và thức ănđãnguội ngắt từ lâu.
hắnnói: "Ta có việc tìm Nhị gia."
Võ là Dương Ngọc Nương.
hắnmỉm cười, "Đưa bọn họ vào đây."
Những vị đại thần trong bữa tiệc đều có địa vị cao nên cũng là những người thông minh.
mộtcon ngựa cao lớnđangbước từ xa tới, người đàn ôngtrênlưng ngựa mặcmộtbộ quân trang tay bó, oai hùng tuấn lãng, ánh mắt hiên ngang, đôi mắt sâu thẳm quét xung quanhmộtlượt, tuykhôngbiểuhiệnnhiều cảm xúc nhưng lại lộ ra vẻ sắc bénâmtrầm.
Lần này lại đến lượt chàng ngẩn người.
Mọi người cười phụ họa.
Quân đội canh giữ dưới thành kích động, cầm đao, thương trong tay, xung phong liều c·h·ế·t chạy ra ngoài.
Mọi người vội chắp tay.
Chu Hòa Sưởng đứng dậy, ném chén rượu trong tay xuống đất.
Trong gió lạnh thấu xương và tiếng cổ nhạc tấu lên từng hồi, người dân xung quanh mong ngóng, đợi chờ các vịanhhùng trở về.
Dưới đàiđãbắt đầu hát tới đoạn kịch Hoa Mộc Lan về nhà.
Chu Hòa Sưởng vỗ tay cười, "Cân quắckhôngnhường tu mi!" [1]
Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Lý Xương cao giọng cười ha hả,nóitiếp: "Nếu có thể diệt sạch mười mấy vạn quân tinh nhuệ của Vệ Nô ngay trong biên cảnh, từ nay về sau Liêu Đôngkhôngcòn là mối nguy nữa. Đây chính là công đức muôn đời, ai dámnóiranóivào chứ?"
Phó Vânanhlắc đầu bật cười, trở về phòng cởi quan phục, thaymộtchiếc áo tay tỳ bà màu xanh nhạt thêu họa tiết mãn trì kiều, mặc váy mã diện màu đỏ thạch lựu, chải tóc tiểu thùy kế đơn giản, cài trâm lên tóc.
Trước cửa sổ hình tròn, vợ chàng mặc áo xanh váy đỏ, đứng tựa vào cửa sổ, tóc mây kiều diễm, thanh tú xinh đẹp, mỉm cười nhìn chàng.
Sau đó, Vương các lão, Diêu Văn Đạt, Uông Mân, Phạm Duy Bình cũng lần lượt làm thơ khen ngợi Dương Ngọc Nương.
Lúc Chu Hòa Sưởng mới đăng cơ chưa lâu, cha của Dương Ngọc Nương bị bệnh. Từnhỏnàng tađãtập võ, nguyện tiếp quản Dương gia quân thay cho cha mình nhưng lại bị phản đối. Sau đó, chuyện này ầm ĩ lên tận kinh sư, Phó VânanhnghenóiDương Ngọc Nương văn võ song toàn, kiến nghị phá lệ cho nàng tamộtlần. Dương Ngọc Nương cũng rất biết phấn đấu, lúc luận võđãchiến thắng những kẻ khác, thành công đoạt được vị trí tổng binh.
Diêu Văn Đạt lẩm bẩm.
Rồihắnnhìn về phía Thôi Nam Hiên, "Thôi các lão năm xưa từng thi đỗ thám Hoa, văn thơ hơn người, liệu có thể làmmộtbài thơ về Dương tổng binh haykhông?"
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì, loảng xoảng, túi đựng mũi tên rơi xuống mặt đất. Chỉ cần mấy bước, chàngđãđitới trước cửa sổ, nâng cằm nàng lên hôn.
Những nhà giàu có, quyền quý hốt hoảng chạy trốn trước đây đồng loạt quay về nhà, cuộc sống dần dần trở lại vui vẻ như trước. Dân chúng khu vực phụ cận kinh thành lau khô nước mắt, quay lại quê nhàđãbị tàn phá, những người may mắn sống sót ôm nhau khóc ầm lên.
Phía nam thành, mấy người cưỡi ngựa chạy tới như bay, nhảy xuống ngựa, quỳtrênmặt đất, chắp taynói: "Đốc sư, Ngô tổng binh, Khâu tổng binhđãchia nhau đoạt lại Cẩm Châu, Tùng Sơn, bao vây Liêu Dương, cũngđãlấy lại được Tuân Hóa, Kế Châu rồi ạ!"
Trong tiếng hò hét rung trời, đối mặt với tin tức tốt mà thân binh mang tới, người đàn ông vẫn bình tĩnh, gật đầu, ánh lửa hắt lên khuôn mặt góc cạnh như đao khắc của chàng, hai mắt sáng bừng.
Lão Sở Vương cân nhắc rất nhanh, ai damộttiếng rồi ngồi xuống đối diện với Chu Hòa Sưởng, "Bảo Nhi à, cha chỉ muốn tốt cho con thôi, conkhôngthể cướianhtỷ nhi được!"
Sau hơnmộttháng áp lực, Chu Hòa Sưởng cuối cùngđãcó thể rạng rỡ mặt mày, vui vẻ cười to.
Những người già cả như Vương các lão, Diêu Văn Dạt cũng cảm động về hình ảnh trước mắt, chí khí hào hùng trong lòng chưa từng dâng cao như thế.
Ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt nàng, nụ cười ngạo nghễ.
Lúc nàngđiqua mật đạo sang nhà bên cạnh, cửa sổ trong phòng đóng chặt,khôngcó ai.
Khí thếtrênngười người nọ khiến dân chúng đứng bên những cánh đồng bát ngát lập tức im thin thít.
Nàng kiễng chân hôn đáp lại chàng, cánh tay vòng lấy cổ chàng.
Chu Hòa Sưởng nhướn mày, lườm ông tamộtcái, hừ lạnhmộttiếng.
Kiều Gia đẩy tayhắnra, lùi mấy bước ra đằng sau.
Khi nãy Hoàng thượng muốn ban thưởng cho công thần, lệnh cho từng người trong số họ viết thơ về Dương Ngọc Nương, bọn họ đương nhiênsẽkhôngtừ chối, tìm mọi cách để khen Dương Ngọc Nương dũng cảm hơn người, tỷ như câu "Đâu chỉ tướng quân ắt trượng phu" kia của Thôi Nam Hiên.
[2] Bài thơ "Tứ Tần Lương Ngọc thi kỳ 1" của Chu Do Kiểm. Bản dịchtrênthivien.net.
Phó Vânanhthở ramộthơi dài, nhắm mắt lại. Đến lúc mở ra, ánh mắt bình tĩnh mà kiên nghị, nàng bước từng bướcmộtvào noãn các.
Sân sau chính là sân tập võ, có lắp bia bắn tên.
Hoắc Minh Cẩm lạnh lùng nhìnhắn.
Vương các lão đặt đũa xuống, đáp: "Hoàng thượng, Dương Ngọc Nương vốn là congáicả của tổng binh tiền nhiệm Dương Thái, tuy là nữ giới nhưng lại nối nghiệp cha, biết võ nghệ, hiểu binh pháp, có thể lãnh binh xuất chinh. Dương Thái bị bệnh,khôngthể chinh chiến, vốn phải để con trai kế nhiệm chức vị tổng binh nhưng người con trai này lại ốm yếu mà Dương Ngọc Nương lại biết điều binh khiển tướng, quản lý nghiêm minh. Lần này nàng ấy tiếp quản vị trí của cha mình, lãnh binh tới bảo vệ cho kinh thành, tự tay chém được mấy chục tên lính Vệ Nô, can đảm hơn người."
Lão Sở Vương ủ rũ cụp đuôi.
Đọc xong câu cuối cùng, mọi người trong bữa tiệc đều trầm trồ khen ngợi.
Trongsựim lặng, Diêu Văn Đạt cuối cùng cũng gạt được mấy nội quan, nhảy ra khỏi ghế, quỳ rạp xuống trước mặt Chu Hòa Sưởng.
Dương Ngọc Nương, Hoa Mộc Lan,mộtvănmộtvõ...
Chu Hòa Sưởng mỉm cười lắng nghe.
Phó Vânanhlườmhắnmộtcái, "Mấy câu kiểu như công đức muôn đờikhôngđượcnóitrước mặt người khác."
Dân gian tiểu điệu theo kiểu Hồ Quảng,hắnnghe đoạn đầuđãhiểu được câu chuyện mà bọn họđanghát là gì. Bọn họ hát câu chuyện về Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân.
Hành động tiêu diệt quân tinh nhuệ Vệ Nô lần nàykhôngchỉ bảo vệ kinh sư thành công mà còn lấy lại đượcmộtmảnh đất lớnđãmất trước đây. Từ nay về sau, quân Liêu Đông chỉ cần phát triển từ từ theo kế hoạch, phía đông bắckhôngcòn nguy cơ nữa!
Văn, hóa ra lại là Phó Vân!
Vương các lão đột nhiên hiểu ra Hoàng thượngđãbiết Dương Ngọc Nương là ai từ trước rồi!
Lý Xương đẩy ám vệ ra, lập tứcđivào trong.
Phó Vânanhcười vớihắn,đitới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, ra hiệu cho chàng cúi đầu.
[1] Ý chỉ người phụ nữ có khí pháchkhôngkém gì đàn ông.
Nội quan nhanh chóng đưa danh sách tới,hắnlật ra xemmộthồi, bỗng nhiên pháthiệnmộtcái tên kỳ quái trong danh sách, quay sang hỏi Vương các lão, "Cái người tên là Dương Ngọc Nương này là người ở đâu?"
Bọn họđãnghenóicó người phụ nữ nào đảm nhiệm chức quan ở địa phương đâu?
Ca múa nổi lên, mọi người tạm thờikhôngcó biểuhiệngì, vừa uống rượu vừa lén quan sát biểu cảmtrênkhuôn mặt của Chu Hòa Sưởng.
Ngoài viện,mộtđám người vội vàng cắm đầu cắm cổđivào.
Noãn các dần chìm vào yên lặng.
Hoắc Minh Cẩm cầmmộtđóa hoa lụa màu xanh nhạt trong tay, ngắm nghía, đây là đóa hoa nàng gỡ xuống từtrênđầu nàng tối hôm qua,trênđó vẫn có mùi hương của nàng.
Hoàng thượng làm như vậyrõràng làđangmuốn che chở cho Phó Vân.
Dương Ngọc Nương ngẩn ra, nhìn sang Phó Vânanhở bên cạnh, "Đại nhân cũng là nữ sao?"
hắnđành phải lên đường về phủ, ngày hôm sau lại tới nhà lần nữa. Thấy Hoắc Minh Cẩmđitừ trong phòng ra, vội vàngđitới, tỏ ra vô cùng đau lòng, "Nhị gia, sao ngài có thể làmmộtviệc như thế chứ!"
Xoẹt xoẹt mấy tiếng vang lên, ở phía doanh trại quân địch,mộtquan tướng mặc áo giáp ngã rầm xuống khỏi lưng ngựa, trong quân đội Vệ Nô lập tức truyền ra tiếng kêu la gào thét thất thanh.
Đồng tử trong mắt Thôi Nam Hiên giãn ra, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như chớp giật, nhìn thẳng về phía Phó Vânanh.
Mọi người trao đổi ánh mắt "thìra là thế" với nhau.
Ban ngày quân đội Vệ Nô còn mạnh như hổ báo,khônggì phá nổi. Mới quamộtđêm, bọn chúngđãbị Hoắc Minh Cẩm dẫn quân đánh tan.khôngkhí trong triềukhôngcòn áp lực nặng nề như trước nữa.
Phó Vânanhgật đầu.
Dù có là chiến sĩ kiêu dũng chừng nàothìcũng chỉ là máu là thịt, tuy bọn chúng dũng mãnhkhôngsợ c·h·ế·t, liên tục gào lên xông về phía trước, định phá vòng vây nhưng chưa tới gầnđãbị bắn văngđi.
Nhưngsựám chỉ của Hoàng thượngđãrõràng lắm rồi, Phó Vân là nữ!
Những vị đại thần khác đều thở phào, may quá còn có lão Diêukhôngsợ c·h·ế·t, nhảy ra kiên quyết phản đối.
Lần này quân đội Vệ Nô vượt Trường Thành tới đây cướp bóc, nhất định phải trảmộtcái giá rất đắt!
Có mấy toán quân Vệ Nô phá được vòng vây, chạy trốn về hướng đông bắc nhưng lại bị quân Liêu Đông mai phục ở cách nơi cản lại.
Sắc mặt Chu Hòa Sưởng trầm xuống.
Bạch Trường Nhạc là người có nhã hứng,nóihoa mai bên ngoàiđangnở đẹp, ý nghĩa cũng tốt, kiến nghị Chu Hòa Sưởng bẻ mai ban thưởng cho công thần.
"Học tựu Tây Xuyên bát trận đồ, Uyên ương tụ lý ác binh phù. Cổ lai cân quắc cam tâm thụ, Hà tất tướng quân thị trượng phu."
Dưới chân thành, binh línhđangthu dọn chiến trường, chôn xác c·h·ế·t, dẹp đường.
Thấy cũngđãđến lúc, Chu Hòa Sưởng nhìn quanhmộtlượt.
Phạm Duy Bình chẳng mấy khi thấyhắnlỡ tay như thế, quay sang nhìnhắn, cười hỏi: "Thôi đại nhân say rồi à?"
Lý Xương bực tức, cố gắngnóinhỏ: "Nhị gia, Phó đại nhân đối xử với ngài tình thâm nghĩa trọng. Vì ngài, cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa cưới vợ! Cậu ấy làmộtngười đàn ông, lạiđitheo ngàikhôngdanhkhôngphận, làm sao ngài lại có thể có ngoại thất cơ chứ? Giờ lại còn công khai đưa mỹ nhân về nhà! Phó đại nhân tuấn tú, tài giỏi, ở kinh sư cókhôngbiết bao nhiêu nhà mong được gả congáicho cậu ấy, cậu ấy đều lấy cớ từ chối. Nhị gia, ngàikhôngthể làm việc có lỗi với Phó đại nhân được!"
côgáitìm mò quan sát nàng hồi lâu: "Đại nhân chính là tuần phủ Kinh Tương Phó Vân sao?"
Phó Vânanhxuống ngựa, quản gia ra đón nàng,nóivới nàng Phó Vân Chương lại ra ngoài rồi.
Mặt các đại thần vẫnkhôngđổi sắc, quỳ đókhôngnhúc nhích.
Lý Xươngnói: "Bất ngờ là yếu tố quan trọng nhất trong chiến dịch lần này. Để lừa được Vệ Nô, nhất định phải giấu giếm tin tức, tránh cho tin tức bị bọn chúng chặn được. Sau khi lấy lại được Tuân Hóa, Kế Châu, quân canh giữ ở địa phương vẫn giữ cờ xí của bọn chúng. Các vị tổng binh khác cũng cho rằngkhôngđược để lộ tin tức, đâykhôngphải là quyết định của mình Nhị gia."
Mấy ngàn pháo thủ dàn trận trong bóng tối, quan chỉ huy đánh trống trận, đ·ạ·n pháo đồng loạt b*n r*, tựa như tiếng sấm rền, ào ạt lao về phía quân đội Vệ Nôđangchạy tứ tán.
Về việc này, các vị triều thần bàn luận sôi nổi.
Chu Hòa Sưởng mỉm cười, "Trước đây đến cả chị em của Vân ca nhi con cònkhôngdám cưới, làm sao cưới Vân ca nhi được?"
"Giỏi! Các ngươi giỏi lắm!"
Mặt mày Thôi Nam Hiên bỗng nhiên biến sắc, tay áo phất qua bàn, làm đổ chén rượu.
Kể ra bọn họ cũng thoải máithật, nếukhôngphải lên núi ngắm hoa maithìlà vào chùa ăn đồ chay, hoặc ra ngồi dưới rừng thông đánh đàn, Phó Vân Chương có nhiều tư liệu, lại viết thêmmộtcuốn du ký.
Phó Vânanhcũngkhôngnóigì, đứng trước bệ, cúi đầu yên lặng.
Các đại thần khóc lóc, tỏ thái độ phản đối trong yên lặng.
Tất cả những thứ này đều là để dẫn ra cái câu "mộtvănmộtvõ" kia đúngkhông?
Dương Ngọc Nương sửa lại vạt áo.
Chu Hòa Sưởng mặc miện phục, mỉm cười rạng rỡ, bước nhanh về phía trước, đích thân rót rượu cho Hoắc Minh Cẩm và các vị tổng binh khác.
đangkhe khẽnóichuyện với người đứng trước là Uông Mân, bỗng nàng lại cảm thấy hơi khác thường.
Mấy ngày sau, đại quân chiến thắng trở về.
Ánh bình minh như được nhuộm màu máu, rực rỡ vô cùng.
Nàng kiễng chân, cắnnhẹmộtcái lên cằm chàng.
Tiếng chén, bát, đĩatrênbàn rơi xuống đất lần lượt vang lên.
...
Phương bắc,mộttrận chiếnđãkhiến Mông Cổ, Vệ Nô bị tổn hại nặng nề,khôngcòn gây sóng gió được nữa.
Phó Vânanhđứng chắp tay sau lưng dưới hàng lang, bên cạnh là cửa sổ ngắm hoa, người cao dong dỏng. Qua cửa sổ, nàng nhìn về phía những cây mai già trong sân.
Phó Vânanhmỉm cười lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chàng thở hổn hển, buông Phó Vânanh, nỗ lực đè nénsựkích động, vuốtnhẹlên tóc nàng, "Tađigiải quyết."
Chàngkhôngdùng ngọc quan, chỉ mang khăn lưới, mặcmộtchiếc áo bó tay mỏng, quần ống rộng,trêneo thắt đai lưng, có lẽ vừa mới luyện quyền xong nêntrêntrán còn lấm tấm mồ hôi.
Mọi người nhìn nhau, dùng ánh mắt để dò hỏi lẫn nhau.
Lúc Lý Xương ra về, hồn pháchđãlên mây, đầu óc choáng váng.
Cục đá trong lòng Chu Hòa Sưởng cuối cùng cũng được thả ra.
Mọi người đồng loạt thưa vâng, đồng thời rút đao, ruổi ngựa phi thẳng vào trong trận.
Quân đội Vệ Nô bị chia cắt thành mấy phần, thủ lĩnh muốn tập hợp tàn binh lại nhiều lần nhưng đều bị Hoắc Minh Cẩm chỉ huy quân lính cản trở, rơi vào đường cùng, chỉ có thể rút lui.
Hoắc Minh Cẩm cong khóe môi, ngẩng đầu.
Lão Sở Vương thấy tim đập mạnh, nhanh chóng nở nụ cười nịnh bợ, tới gần mấy bước, "Đánh thắngmộttrận lớn sao con lạikhôngvui thế?"
Đế vương trẻ tuổi cầm chén rượu, cười xem ca múa, tựa như câunóivừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi.
Diêu Văn Đạt thậm chí kích động đến mức bật dậy, chỉ thẳng vào Phó Vânanh, những nếp nhăntrênmặt dính hết vào nhau, mắt như tóe ra tia lửa!
Chu Hòa Sưởng đọc hết những bài thơ của mọi người, càng hứng khởi hơn, cất cao giọngnói: "mộtngười là thần tử có năng lực,mộtngười là tướng quân dũng mãnh,mộtvănmộtvõ, đềukhôngbởi là nữ giới mà thua kém người khác, đây chính là cái phúc của xã tắc!"
Ám vệ giữ vaihắnlại, khe khẽnói: "Nhị giađangbận."
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, mắt trợn trừng trừng.
Mặt trời đỏ rực vừa mới mọc, quân đội canh giữđãxua tan quân Vệ Nô, đuổi chúng về hướng Vận Hà.
Còn Hoắc Minh Cẩm, chàngđãđược gia phong tam công tamcôtừ trước, những chức quan hình thức cao nhất cả bên văn lẫn bên võ đềuđãđược phong cho chàng rồi, muốn phong cũngkhôngphong được nữa. Chu Hòa Sưởng chỉ có thể ban thưởng vàng bạc.
Trước kia saokhôngpháthiệnra Lý Xương lại ngu ngốc thế này chứ.
...
Mọi ngườikhôngnén nổi tò mò, chỉ hậnkhôngthể bât lên hỏi thẳng Hoàng thượng xem văn thần kia rốt cuộc là ai nhưng vẫn phải kìm nén, ngồi yên nghe diễn.
Đám nội quan mời các vị đại nhân vào chỗ ngồi, noãn các được xây bên bờ hồ, bên trong bày yến tiệc thịnh soạn. Tuyết đọngđãtan, cỏ mùa xuân còn chưa lên, hoa mai trong vườn nở rộ, hương hoa thanh thanh.
Mãi cho đến khi trời tối, Lý Xương vẫn chưa gặp được Hoắc Minh Cẩm.
Chu Hòa Sưởngkhôngcười nữa, nheo mắt suy nghĩ.
Chu Hòa Sưởng nhíu mày, "Ainóicon muốn cưới Vân ca nhi?"
Lý Xương vào sân.
"Ta biết mà, ngày nào giờ này Nhị gia chẳngđangluyện quyền..."
Bởi vì chuyện lần trước, Dương Ngọc Nương vốnđãcó ấn tượng tốt với Phó Vânanh, nay cảm thấy thái độ của nàng rất ôn hòa,khônggiống những quan văn khác, vừa thấy nàng ta là nữ giớiđãnhìn nàng ta bằng ánh mắt lạ lùng nên lại càng thích nàng hơn, cườinói: "Lần này ta tới bảo vệ kinh sư, Hoàng thượng hạ chiếu ban thưởng,khôngphụsựgiúp đỡ của đại nhân."
Tiếng nhạc ngừng lại, tiếng cườinóingừng lại, đến cả tiếng hít thở cũng ngừng lại.
Nắng sớm nhàn nhạt. Phía chân trời xa tít, mặt trời dần dần ló lên, ánh sáng huy hoàng bao phủ khắp mặt đất, trongkhôngkhí xộc lên mùi máu tanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.