Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 162: Kết cục (thượng)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Kết cục (thượng)


Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang rền.

Từ mười mấy năm trước, sau vài lần thất bại ở Liêu Đông, triều đìnhđãkhôngcòn có thể kiềm chếsựphát triển và vùng lên của Vệ Nô, chỉ có thể liên tục vận chuyển binh lính, vật tư tới Liêu Đông, chặn chúng bên ngoài phòng tuyến Cẩm Ninh,khôngcho chúngđixuống phía nam.

Dự cảm của Miêu Bát Cânđãtrở thànhsựthật,hắnthấy số lượng thương nhântrênđường giảm mạnhđãtinh tế đoán ra phía bắc xảy ra biến cố, bảo Phó Vânanhphái ngườiđithăm dò. Sau khi được nàng cho biết Vệ Nôđãđánh tới Trường Thành, xung phong cùng cưỡi ngựa lên đường với bọn họ.

Nhưng Từ Đỉnh đưa quânđiđánh Vệ Nô mấy lần lại thua nhiều thắng ít, hơn nữa thương vong nghiêm trọng.

Nhưng mà chờ tới khi Kinh Tương được ổn địnhthìcũng chẳng cần tuần phủ nắm quyền nữa.

Phòng tuyến Cẩm Ninh kiên cốkhôngthể phá vỡ, lại có đại quân đóng giữ, nhưng Vệ Nô ở Liêu Đôngđãđiđường vòng qua Mông Cổ, theosựdẫn đường của kỵ binh Mông Cổ, thủ lĩnh Vệ Nôđãdẫn mười mấy vạn đại quân tiến sát tới Trường Thành!

Phó Vânanhmỉm cười, nhìn về hướng Tương Thành,nói: "Nhị cakhôngcần lo về bên Minh Cẩm ca, chàng phái người tới bảo vệ muội là biết muội nhất địnhsẽvề kinh."

Từ Đỉnhđangtrấn thủ Liêu Đôngđãxuất phát, dẫn đại quân về bảo vệ kinh sư, nghenóisắp tới Kế Châu. Ai cũngnóicó Từ Đỉnh trấn giữ, Vệ Nô chắc chắnkhôngthể đánh được Kế Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Miêu Bát Cân nghỉ ngơi mấy tháng, lần này cũng vào kinh với bọn họ để Chu Hòa Sưởng ban cho chức quan, sau đó xuôi nam xuống Quảng Đông.

Tình cảm đơn thuần mãnh liệt,khônghề giấu giếm nhưmộtthiếu niên, lại cósựrộng lượng, bao dung củamộtngười đàn ông từng trải.

Thấy Phó Vânanhmặt mày mỏi mệt, nhớ tới nàng vừa mới quay vềđãbị mình kéo lại kể khổ, cười cười, "Kinh sư có tường thành kiên cố, vừa cao vừa dày. Cứ coi như Vệ Nô đánh vào tận kinh sưđithìcũngkhôngđáng lo. Đệ về nghỉ trướcđi, mai tới sau."

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, chúngđãchia làm ba đạo,mộtđạo vào Long Tỉnh Quan,mộtđạo đánh hạ Đại An Khẩu, thủ lĩnh Vệ Nô dẫn quân chủ lực tấn công Đại An Khẩu.

Hơn nữa,mộtkhi ra ngoài đó là mấy năm trời, có được trở về haykhôngcònkhôngbiết, đến lúc trở lại thời thế thay đổi, làm sao mà thăng quan tiến chức được nữa?

...

Để về tới kinh sư nhanh nhất có thể, bọn họ để lại những thứ hành lý cồng kềnh, chỉ mang theo lương khô và nước sạch, lấy những con ngựa tốt nhất từ trạm dịch, ra roi thúc ngựa,điđường cả đêm.

Thấy mặt mày ông ta nghiêm túc,khôngcó vẻ gì làđangđùa giỡn, Chu Hòa Sưởng đặt kìm xuống, ngồi nghiêm chỉnh chờ ông tanóitiếp.

Chu Hòa Sưởng thở dài, "đãhạ chiếu tới tổng binh các nơi lên phía bắc, bảo vệ kinh sư. Các vị đại thầnnóiVệ Nôsẽkhôngđánh được tới Bắc Kinh, chỉ vào cướp bóc dê bò của cải, hy vọng là thếđi."

Ở Tuân Hóa, quân đội thất bại hoàn toàn, tuần phủ và tổng binh lần lượt tự vẫn.

"Tiếc là Từ Đỉnh dùng binh thiên về phòng ngự, chỉ sợkhôngdiệt được Vệ Nô."

Thấy ông già béo lên, đương nhiên Chu Hòa Sưởng rất vui vẻ, ngồi xuống đối diện ông ta, tách hạt óc c·h·ó cho ông ta ăn, "Cha về đây với Vân ca nhi cũng tốt,hiệngiờ bên ngoài lộn xộn, conđangđịnh phái người tới đón cha. Cha đừng chạy lung tung nữa, đợi đuổi được Vệ Nô ra ngoài biên giới, cha thíchđiđâuthìđisau."

Trong triều, quan viên liên tục buộc tội Từ Đỉnh.

Càng vào những lúc như thế nào lại càngkhôngđược hoảng loạn.

Chu Hòa Sưởng kinh ngạc, "Ông già, ai bắt nạt cha à?"

Nàng mở thư ra, đọc kĩ, tay run lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng cũng lừa được con trai, Lão Sở Vương nhai hạt óc c·h·ó, mặt mày hớn hở.

Nếu Hoắc Minh Cẩm muốn giữ nàng lại, có thể giấu chiến báođi, dùng cách khác lừa nàng quay lại Tương Thành.

Giờ mà lên phía bắcthìquá nguy hiểm, thà rằng quay lại Tương Thành, chờ hiểm họa của thành Bắc Kinhđiqua rồinóitiếp.

Chu tướng quân dẫn hơn chín nghìn quân lính tăng tốc tới Tuân Hóa chặn đường đại quân của Vệ Nô nhưng lại bị đại quân Vệ Nô quét sạch ngoài thành Tuân Hóa.

Đây là chức trách của nàng.

Ông ta quá thông minh mà, đúng là cái khó ló cái khôn, tự dưng lại nghĩ ramộtcách hay như thế!

Chu Hòa Sưởng ám chỉ với quan viên trong triều, ai phản đối Phó Vânanhlàm tổng đốc Lữ Tốngthìcần phải đề cửmộtngười thích hợp hơn, sau đóhắnsẽphái người này ra biển đến cảng Lữ Tống làm việc.

Nàng chắp taynói: "Kinh sư nguy cấp, đương nhiên thần phải về gấp rồi."

...

Vệ Nô g·i·ế·t ngườikhôngghê tay, hạkhôngbiết bao nhiêu thành, giờđãcách kinh sư ba trăm dặm,hiệnđangnhằm thẳng về hướng kinh sư. Trong thành Bắc Kinh, lòng người hoảng loạn, các cửa hàng, quán xá đềuđãđóng cửa,trênđường cái, người dânđilại vội vàng như cha mẹ c·h·ế·t.

Mấy con ngựa chạy như bay, tới trước mặt họ, ngựa còn chưa dừng lại, ngườitrênngựađãnhảy xuống, quỳtrênmặt đất ôm quyềnnói: "Đại nhân, đốc sư lệnh cho ta tới đây bảo vệ cho ngài."

Phó Vânanhngẩng đầu nhìn Chu Hòa Sưởng,hắncau mày, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt thâm xì, có vẻđãlâu chưa được ngủ ngon.

Theo thường lệ, tuần phủ thường được chọn từ những người giữ chức Đại Lý Tự khanh, thiếu khanh, tự thừa nên lần này lúc nàng phụng mệnh xuôi nam xuống Kinh Tương, các đại thần đềuđãđoán đượcsẽcó ngày này.

Lão Sở Vương rất biết điều, sau khi chứng kiến khả năng củahắn, còn biếthắntừng làm thủ lĩnh lưu dân, thấykhôngthể dùng vàng bạc để mua chuộc, lập tức ngoan ngoãn, nghe lời Phó Vânanhmộtphép.

Trước kia, chức vị tổng đốc Lữ Tổng là do người Hoa địa phương ở cảng Lữ Tống đảm nhiệm,trêndanh nghĩa là nhận mệnh lệnh của triều đình nhưng thực ra chỉ có cái danh mà thôi.

Lữ Tống ở tận hải ngoại, tổng đốc Lữ Tống chỉ làmộtchức quan hữu danh vô thực, nhưng tổng đốc còn cao hơn tuần phủmộtbậc nên trong triều vẫn có người phản đối.

khôngchỉkhôngthèm, cònkhôngthể để người khác đề cử mình, nếukhôngcó khi Hoàng thượngsẽđẩy bọn họđiLữ Tốngthậtđấy!

Lão Sở Vương nhận hạt óc chóhắnđưa, thở dài.

Thời tiết sáng sủa, tuy ban đêm và sáng sớm càng ngày càng lạnh nhưng ban ngày vẫn thoải mái, đúng là thời tiết thích hợp để lên đường.

Chu Hòa Sưởng nhìn ngắm ông ta hồi lâu, "Ông già, cha lại béo lên rồi."

"Phó Vân là người cương trực, nhiều lần lập công, khoan dung tinh tế, có thể trấn an được lưu dân, dẹp được nổi loạn, lại còn có thể tạo phúc cho đời sau, chọn người làm tổng đốc, ngoài cậu ấy ra còn ai vào đây nữa!"

Lão Sở Vương chọc chọc cánh tayhắnthăm dò, cố gắngnóikhẽ, đầy vè đáng thương, "Bảo Nhi, consẽkhônggiận cha chứ? Cha thương con nhất,khôngai bằng con cả!"

Vì thế, ai mà nghe thấy có người đề cử mình, lập tức rùng mình sợ hãi, đứng ra lớn tiếng phản đối, tỏ ý bản thân mình hoàn toànkhôngcó hiểu biết gì về Lữ Tống cả,khôngthông thạo về buôn bán, mậu dịchtrênbiển, việc này hãy cứ để Phó đại nhân làmđi!

Phó Vânanhkhônghiểu những chuyện sắp xếp quân đội đánh trận, chuyện này đại thần trong triều đều biết cả, nàngkhônghỏi thêm gì. Nhớ tới Lão Sở Vương còn chờ bên ngoài, nàngnói: "Hoàng Tượng, Quy Hạc đạo trưởng cũng về đây với thần."

Chàngkhônglàm thế có nghĩa là chàng ngầm đồng ý để nàng về lại Bắc Kinh.

Lúc này, bởi có công hiến kế mấy lần liền, còn trợ giúp Công Bộ rèn được vũ khí mới, Bạch Trường Nhạc và đám người nước ngoài kiađãđược phong quan. Nghenóitriều đình định thiết lập vị trí tổng đốc Lữ Tổngmộtlần nữa, bọn họ vô cùng ủng hộ.

Bởi tuần phủ các nơi năm nào cũng phải về kinh thành báo cáo nên việc đầu tiên Phó Vânanhphải làm sau khi nhận được thánh chỉ và nhậm chức chính là chuẩn bị quay lại kinh thành.

Hôm nay bọn họ nghỉ ngơi ở trạm dịch, Miêu Bát Cân khập khiễngđitới trước mặt Phó Vânanh, chắp taynói: "Ta thấykhôngbình thường cho lắm, đại nhân vẫn cứ nên phái ngườiđitrước dò đườngthìhơn."

Phó Vânanhvừa trở lại kinh thành, chẳng kịp thay quần áođãvào cung cầu kiến Chu Hòa Sưởng.

Tuy Chu Hòa Sưởng vẫn chưa thể tiêu hóa hết được tin tức này nhưng trong lòngđãvui vẻ hẳn lên: Hóa rahắncómộtcôemgái!

Cứ như thế,hắnđãkhiến cho thủ lĩnh Vệ Nô tức màkhônglàm gì được

Quan viên trong triều sợ hãikhôngthôi.

Nếu tổng đốc ở cảng Lữ Tống là Phó đại nhânthìđối với những người truyền giáođãcó quan hệ hữu nghị với Phó đại nhân như bọn họ mànói, đây là chuyện cực kỳ tốt!

Lão Sở Vương lắc đầu, rút khăn tay lụa ra lau nước mắt, u sầu nhìn Chu Hòa Sưởng chằm chằm, "Bảo Nhi à, cha vẫn có bí mật này,khôngdámnóicho con, sợ con tức giận."

Các đại thần vẫn coi như khá bình thản nhưng người dânthìkhác, bọn họ kinh hồn táng đảm, khó mà an tâm sinh sống, chỉmộtchút động tĩnhđãđủ để bọn họ hoảng loạn.

Chu Hòa Sưởng nhìn quanhmộtlượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ mấy vị các lão như Vương các lão, Phạm Duy Bình, "Các khanh nghĩ sao?"

Thân binh đứng dậy, mócmộtphong thư từ trong ngực ra, giơ lên đúng tầm tay nàng.

Lúc trước hai ngườiđãgiao hẹn với nhau, khi nàng cầnsựcó mặt của Lão Sở Vươngthìdù Lão Sở Vươngđanglàm gì đều phải tới giúp nàng. Giờ muốn chống chế à, mơđi.

Lão Sở Vương liếc trái liếc phải đầy cảnh giác,thìthầm, "Thực ra... con cómộtđứa emgái!"

Nàng phải trở về kinh sư trước khi Vệ Nô kịp đánh vào thành Bắc Kinh, đúng lúc này nàng lại đưa Lão Sở Vương theo, tiếp cho Chu Hòa Sưởng thêmmộtchút can đảm.

Đơn giản mànói, lúc đội tàu thám hiểm tới cảng Lữ Tống, chấp nhận lời thỉnh cầu của người Hoa ở đó, triều đình phongmộtngười làm tổng đốc Lữ Tống rồi sau đókhôngquan tâm tới nữa.

Đó làmộtphong chiến báo.

Lão Sở Vương lằng nhằngkhôngchịuđi, gào thét đòi ở lại Kinh Tương làm việc tốt.

Hoắc Minh Cẩm dẫn quân ra ngoài, vào sâu trong núi tiêu diệt mấy toán quân khởi nghĩa còn lại,khôngbiết bao giờ mới về được.

Lúc đoàn người về tới kinh sư, họđãnghe thấy tin dữ từ phía đông truyền đến.

Tuân Hóa ở đông bắc kinh sư, cách kinh sư chỉ hơn ba trăm dặm.

Đó là bởi toàn bộ lực lượng tốt nhất đềuđãtới phòng thủ ở Liêu Đông.

Nếukhôngmay,trênđườngđigặp phải quân đội Vệ Nôđangtiếng về phía tâythìđến Hoắc Minh Cẩm cũngkhôngkip cứu bọn họ.

Emgáihắnlà thiên kim của Vương gia mà từnhỏlại bị nuôi bên ngoài, ông già chẳng đáng tin gì hết, emgáihắnchắc chắn phải chịu thiệt thòi nhiều rồi.

Chu Hòa Sưởng gạt bỏ hết những tấu chương đó.

Phó Vân Chương trầm mặc trong giây lát, nhìn mười mấy thân binhđangmệt mỏi, người đầy bụi đất, khóe môi cong lên, "Vậy trở về thôi."

Lão Sở Vương cười hề hề, "Lần này cha đưa con bé tới, ở ngay trong kinh thành thôi. Cơ màhiệngiờ vẫn chưa phải lúc."

Đâykhôngphải đề cử đâu,rõràng là đẩy người khác vào hố lửa!

Phó Vânanhtoát mồ hôi lạnh, đưa thư cho Phó Vân Chương đọc.

Quân khởi nghĩa ở vùng Kinh Tương còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Hoắc Minh Cẩmkhôngmuốn đối phương lại vùng lên lần nữa, nhất quyết phải nhổ cỏ tận gốc, quét sạch quân phản loạn.

Đúng lúc này,mộtnội quan bước vội vào trong noãn các, hành lễ, khe khẽnói: "Vạn tuế gia, Phó đại nhân trở lại rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tới khi dẹp xong phản loạn,khôngđợi Chu Hòa Sưởng ám chỉ, Cửu Khanhđãchủ động kiến nghị để người có công quản lý ở địa phương là Phó Vânanhtrấn thủ Tương Thành.

Mặt mày Chu Hòa Sưởng đờ ra, mãi chưa hoàn hồn.

Tuy Chu Hòa Sưởngđãlên làm Hoàng đế nhưng dù sao cũng chỉ làmộtngười bình thường, cũng biết sợ.hắnkhôngbiết đánh giặc, bỗng nhiên nghenóihơn mười vạn quân Vệ Nô xông về hướng kinh thành,khôngthể nàokhôngkinh hoàng sợ hãi, nếu đám quan viên sợ c·h·ế·t đó lại xúi giục lung tung, sợ làhắnsẽmắc sai lầm.

Phó Vân Chương và Tô Đồng có công sắp xếp cuộc sống cho dân, cũng về kinh với nàng.

Cuối tháng, thánh chỉ được đưa tới Kinh Tương.

Nàng vẫn luôn ghi nhớ lời giao hẹn này, người có thể làm Chu Hòa Sưởng mềm lòng hẳn chỉ có Lão Sở Vương.

Ông ta lườmhắn, khẽ hừmộttiếng.

Bọn họkhôngthèm cái chức tổng đốc này đâu!

Nếu như Tuân Hóa thất thủ, sau đó Thông Châu cũng thất thủ, kỵ binh Vệ Nô có thể thừa thắng xông lên,đimộtmạch rồi đánh vào thành Bắc Kinh bất cứ lúc nào!

Theo kế hoạch, hẳn là tháng sau Vân ca nhi mới quay lại được kinh thành, khi đó đúng vào dịp Tết, bọn họ có thể đoàn tụ vui vẻmộtphen.

nóixong chuyện này, Chu Hòa Sưởng day day ấn đường.

Đầu tiên Chu Hòa Sưởng hơi sửng sốt nhưng sau đó lại lắc đầu bật cười, "Có cái gì màkhôngnóira được chứ? Cha cứnóithẳngđi, sao con lại giận cha được."

Bỗng ông ta sụt sịt mũi, nước mắt tuôn trào.

Lúc Hoắc Minh Cẩm nhận được chiến báo, hai cánh đại quân của Vệ Nôđãcông phá cửa ải,sẽhợp lại với nhau ở thành Tuân Hóa!

Lão Sở Vương ho khan mấy tiếng, giơ tay áo lên lau nước mắt, "Ông già nàykhôngdámnóivới con thôi, đứa emgáikia của con ấy mà, là do mỹ thiếp bên ngoài sinh, bởi là congáinên ta để lại nuôi, nếu là con traithìtuyệt đốikhôngthể giữ lại!"

Thấy Lão Sở Vươngđãhiểu ý mình, Phó Vânanhchậm rãi rờiđi, để hai cha con ở lại với nhau.

"Hoàng Thượng, Phó Vân là thần tử có năng lực đấy! Thầnkhôngthể nào bằng cậu ấy!"

Những người bình thường có thù oán với nhau nhân cơ hội này ra sức đề cử bạn bè, họ hàng của đối phương, lại còn được tiếng là rộng lượng, đề cử bất chấp mâu thuẫn cũ.

Chu Hòa Sưởng chần chừmộtlúc rồi gật đầu.

hắnkhỏe mạnh cao lớn, dù bị thương vẫn có tốc độ nhanh như thân binh.

Trước kia, tuy lão Sở Vương tuổi cao nhưng vẫn phong độ,nhẹnhõm.hiệngiờ Lão Sở Vươngkhôngphải suy nghĩ nhiều nên béo trắng ra, mặt mày hồng ào, tuy mặc đạo bào, mang mũ đạo sĩ nhưng lại chẳng cómộtchút khí chất xuất thần nào của người Đạo gia, chẳng khác gìmộtông già nhà giàu được sống trong nhung lụa, mặt mũi hiền hòa phúc hậu.

Lão Sở Vươngkhôngcầm kìm nữa, đợi con trai phục vụ mình, hơi ngước mắc lên, lén nhìn Phó Vânanhđangđứng ngoài cửa.

Chu Hòa Sưởng sững sờ.

Trương Gia Trinh quyết định ở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Hòa Sưởng nhìn thấy vẻ thở phàonhẹnhõm của mọi người,khôngbiểuhiệngì nhiều. Sau khi bãi triều,hắnlệnh cho Nội Các nghĩ chỉ.

Quân đội ở các nơi bị buông lỏngđãlâu, kể cả binh lính phòng vệ ở kinh sư cũngkhôngphải là đối thủ của quân chủ lực Vệ Nô.

Nàng cũng cảm thấy kì quái, phái mấy tùy tùng cưỡi những con ngựa nhanh nhất của trạm dịch về kinh trước.

Chu Hòa Sưởng nhíu mày. Đối vớihắnmànói, bí mật này quá chấn động, khiếnhắnnhất thờikhôngphản ứng kịp.

Phó Vân Chương đọc thư xong, mặt mày biến sắc, nhìn nàng rồi nỏi: "Về Tương Thành hay vẫn tiếp tục lên phía bắc tới kinh sư đây?"

Lúc Phó Vânanhrời Kinh Tương, chàngđangđuổi theo quân khởi nghĩa, mười ngày nửa thángkhôngcó tin tức gì cũng là bình thường. Trong vùng rừng núi mênh mông, ai mà biết được đại quân ở xó xỉnh nào? Hơn nữa Tứ Xuyên quá xa, vùng núi cũngkhôngtiện hành quân.

Chu Hòa Sưởng vừa tách hạt óc c·h·ó vừa nhìn ông ta, mặt đầy vẻ nghi hoặc, "Ông già, cha làm sao thế? Bị đau mắt sao?"

Từ Đỉnh giỏi về thủ thành nhưng lạikhônggiỏi chiến đấu trực tiếp, vậy nênhắncó thể phòng thủ vững chắc phòng tuyến Cẩm Ninh, Vệ Nô tấn công thế nào cũngkhôngtìm được sơ hở của Từ Đỉnh.

Trong dân có đủ các lời đồn đại khác nhau, thậm chí có ngườinóiTừ Đỉnhđãbị Vệ Nô mua chuộc từ trước, rằnghắncố tình để Vệ Nôđivào, nếukhôngthìlàm sao mười mấy vạn quân Vệ Nô kia có thể nghênh ngang vượt qua Trường Thành,nhẹnhàng phá vỡ phòng tuyến được.

Giờhắnđãbiếthắncó emgái, chắc chắnsẽyêuthương emgái, coi muội ấy như châu như ngọc.

Đương nhiên Vương các lãosẽkhôngphản đối.

Bọn chúng lao tớimộtcách quyết liệt, gặp thành nào tấn công thành ấy rồi dành chiến thắng.

"Sao đệ lại về đây rồi?!"

Thành tựu quản lý Kinh Tương, trấn an lưu dân của Phó Vânanhđãrõnhư ban ngày. Lúc Chu Hòa Sưởng đưa ra ý định thiết lập tuần phủ, thượng thư Lục Bộ, đô ngự sử, thông chính tư và Đại Lý Tự khanh cơ bản đều đề cử Phó Vânanh.

Bọn họ tiếp tục lên đường.

Con béanhtỷ nhi cũng phải khâm phục ông ta cho mà xem!

Chu Hòa Sưởngđangtriệu kiến mấy vị các lão, người trong phòng mặt mày u sầu,khôngkhí nặng nề. Năm đó, mấy chục vạn quân tinh nhuệ của triều đìnhđãchết trong tay Vệ Nô. Nghĩ tới việc đám hổ báo sài lang kiađangở ngoài thành Tuân Hóa, mấy ngày naykhôngđại thần nào có thể ngủ ngon!

Phó Vânanhđợi mấy ngày, để lại cho chàngmộtphong thư rồi thu dọn hành lý xuất phát.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Hòa Sưởng, đều cho là Hoắc Minh Cẩm cònđangbắt giặc cỏ trong rừng núi nênđãtriệu tổng binh ở những nơi gần hơn như Tuyên Phủ, Đại Đồng về bảo vệ kinh sư.

hiệngiờ lệnh cấm biểnđãbị bãi bỏ, triều đình muốn khống chế con đường thông thương với Tây Dương và giữa phương đông và phương tây nênsẽkhôngbỏ bê người Hoa địa phương ở Lữ Tống như trước đây, đương nhiên muốn chọn tổng đốc, quản lý mậu dịch ở cảng biển.

"Ta bay nhảy mấy năm như thế mà vẫn chưa làm được mấy việc tốt, để ta ở lạiđi! Ta có thể chi tiền giúp lưu dân sửa nhà mà!"

Đối với người khác mànói, cái chức vị tổng đốc Lữ Tống này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì nhưng đối với Vân ca nhi mànói, nó lại rất có tác dụng.

Tương Thànhkhônggiống như những thành trấn quan trọng ở biên cương như Tuyên Phủ, Đại Đồng. Chức vụ tuần phủ và tổng binh ở Tuyên Phủ, Đại Đồng luôn tồn tại để kiềm chế lẫn nhau. Tương Thành là vùng rừng núi nằm ở ranh giới giữa các tỉnh, chỉ trong những trường hợp đặc biệt như lưu dân bạo loạn mới cần chọn tuần phủ, phái đến đó đôn đốc điều tra, quản cả văn lẫn võ, nắm toàn bộ chính quyền địa phương, địa vị rất cao.

Phòng tuyến Cẩm Ninhđãthành công trong việc kìm giữ gót sắt của Vệ Nô bên ngoài biên giới,khôngngờ thủ lĩnh Vệ Nô tấn công mãikhôngđược, lại nghĩ ra cáchđivòng qua Mông Cổ, hợp tác với các bộ tộc Mông Cổ, đánh úp từ phía sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần này, Binh Bộ lệnh cho tổng binh các nơi cấp tốc vào kinh bảo vệ Hoàng thượng, trong đó có mấy đội quânkhôngnhận được lệnh, Hoắc Minh Cẩm làmộttrong số đó.

Trong mắt bọn họ, Lữ Tống ở xa ngoài hải ngoại, là nơi hoang vu, làm sao so sánh được vớisựphồn vinh giàu có của Trung Nguyên? Ai mà muốnđilàm tổng đốc ở mấy cái đảo hoang đó chứ? Còn chẳng bằng ở đây làm tri huyện.

"Thần tán thành!"

Lão Sở Vương mặcmộtchiếc đạo bào bằng gấm, ngồitrêngiường đất trong gian phụ của thiên điện, tách hạt óc c·h·ó ra ăn. Ông ta thích tự tách. Ăn gần hếtmộtbát hạt óc c·h·ó, Chu Hòa Sưởng mớinóichuyện xong với Phó Vânanhrồi tới gặp ông ta.

Đương nhiên Phó Vânanhsẽkhôngcho ông ta cơ hội trốn tránh, bảo Kiều Gia trông chừng ông ta, dù có lôi cũng phải lôi ông ta quay lại kinh thành.

hắnhỏi Lão Sở Vương: "Cha để emgáicon ở đâu rồi? Giờ con là Thiên tử, có thể phong muội ấy là công chúa. Cha yên tâm, consẽđích thân chọn phò mã cho muội ấy,sẽkhôngđể cho Tông Nhân Phủ chọn bừa đâu."

Dọc đườngđi, Lão Sở Vương liên tục lải nhải làm phiền nàng.

Chương 162: Kết cục (thượng)

Phó Vânanhvà Phó Vân Chương khoác sưởng y, sóng vaiđicạnh nhau, khe khẽnóicười.

"Đến lúc nào rồi, việc cấp bách bây giờ là giải quyết quân đội Vệ Nô, bọn họ còn ở đó chỉ trích lẫn nhau, trốn tránh trách nhiệm, quả thực chẳng biếtnóigì nữa!"

...

Lão Sở Vương vò đầu bứt tai, mấp máy miệng, ấp a ấp úng, muốnnóilại thôi.

Khi mùa đông sắp sửa bắt đầu, Cửu Khanh trong kinh chọn lựa và đề cử Phó Vânanhlà phó đô ngự sử, phụ trách tuần phủ Kinh Tương, vỗ về, quản lý lưu dân, xóa bỏ thuế khóa lao dịch.

Trước điện toàn người là người, đa số đều đồng ý đề cử Phó Vânanh.

Hoắc Minh Cẩm hiểu nàng, biết nàngsẽcó lựa chọn như thế nào.

Lão Sở Vương bị nhét lên xe ngựa mới bắt đầu hối hận, r*n r* ỉ ôi, khóckhôngra nước mắt.

Đồng thời, Chu Hòa Sưởng còn gạt bỏsựdị nghị của triều thần, định giao chức tổng đốc Lữ Tống cho Phó Vânanh.

Vậy nên về sauhắnkhôngchủ động tấn công nữa, chỉ ở trong thành,khôngquan tâm đám người Vệ Nô có chửi mắng, khiêu khích thế nào,khôngra khỏi thành làkhôngra khỏi thành.

Sau khi vượt qua Trường Thành, Vệ Nô có thểnóilà đánh đâu thắng đó,khônggì cản nổi, Từ Đỉnh làm tổng đốc trấn giữ biên quan, nhất định có trách nhiệm, vội vã mang binh về bảo vệ kinh thành nhưng chuẩn bị chưa đầy đủ, chỉ biết điều động quân đội nghênh chiến, tác dụng cũng chỉ có hạn.

Sau khi gặp được Phó Vânanh,hắnngây người thở dài.

Nghe xong lời này, Chu Hòa Sưởngđangnhíu mày trầm tư bỗng giật mình, ngẩng đầu lên.

Phó Vân Chương khẽ cau mày, "khôngcầnnóivới Hoắc đốc sưmộttiếng sao?"

Hai người nhìn nhau trong yên lặng.

Thảo nàoanhtỷ nhi lại thích Hoắc Minh Cẩm.

Những người bị đề cử tức điên người vẫn còn phải tươi cười tỏ ra mình vẫn còn chưa đủ tốt,khônggánh vác nổi trọng trách này.

Tới địa giới Sơn Tây,khôngkhí đột nhiên trở nên nặng nề.

Trẫm chọn Phó Vân, các ngươinóikhôngđược, vậy các ngươi chọnmộtngườiđi, nếukhôngthìim miệng!

Lúc nhắc tớisựkiêu dũng thiện chiến của Vệ Nô, quan viên trong triều đều sợ giật nảy mình,hiệngiờ người ta đánh tới nơi rồi, đại thần trong triều hẳnđãsợ tới mức cuống quýt cả tay chân.

Hai người quay đầu lại cùngmộtlúc, nhìn thấytrêncon đường lớn đằng sau, bụi cuốn cuồn cuộn, mấy người cưỡi ngựa lao tới, tiếng vó ngựa như sấm, vang động cả vùng núi.

Trongmộtkhoảng thời gian ngắn, bá quan trong triều ai ai cũng lo ngay ngáy.

Đoàn ngườiđiđược mấy ngày, bình an vôsự.

hắnnóixong, nhíu mày.

Các vị đại thầy mặt mày u ám. Lúc dâng trà, nội quan cũngkhôngdám phát ra tiếng động.

Các thành Kế Châu, Phủ Ninh, Vĩnh Bình, Ngọc Điều đều có binh lính canh giữ.

Vậy nên lúc Kinh Tương có bạo loạn, Chu Hòa Sưởng căn bản chẳng lấy đâu ra binh sĩđitrấn áp, biết cách làm của Tào tổng đốckhôngđúng vẫn phải dùng ông ta.

"Thần cũng tán thành!"

Thực ra đa phần đại tướng trong triều toàn là người như vậy, ở vào thế phòng thủthìchiếm ưu thế, nhưng bảo họ mang binh chủ động tấn côngthìlại rụt rè ngay.

Số lượng thương nhân qua lại vùng này ít hơn hẳn so với trước kia.

Ông giànóiđúng, Vệ Nôđangào ạt xông tới, lúc này mà nhận emgáithìthiệt thòi cho muội ấy quá. Đợi quét sạch Vệ Nô,hắnsẽđón muội ấy vào cungmộtcách đường hoàng.

Chu Hòa Sưởng vội đứng dậy, "Ông ấy đâu rồi?"

Phó Vânanhlắc đầu, "Hoàng thượng mới đăng cơ chưa lâu, lại gặp phải biến cố lớn thế này, nhất địnhsẽhoảng loạn, những người bên cạnh chưa chắc có thể khuyên được ngài ấy, muội phải về thôi."

Phó Vânanhkhôngở trong kinh, quan viên của Hình Bộ và Đô Sát Viện hoàn toànkhôngcần kiêng dè gì hết, dõng dạc, hùng hồn, nước bọt văng tứ tung điểm lại công lao mấy năm nay của Phó Vânanh, từng cái từng cáimột, khen tới khen lui, khen như thể người như vậy chỉtrêntrời mới có, khen tới đoạn kích động, nước mắt còn rơi lã chã.

Phó Vânanhbảohắnđivới Lão Sở Vương.hắncao lớn dũng mãnh, dù bị thương cũng có thể đập vỡ bàn trà bằng taykhông, lúc ăn hạt óc c·h·ó cũngkhôngcần kìm, chỉ cần dùng ngón tayđãbóp vỡ cả vỏ.

Những năm gần đây, hơnmộtnửa tiền thuế thu được của triều đình đều trở thành quân lương cho Liêu Đông, toàn bộ quân tinh nhuệ đều được đưa tới Liêu Đông, đến binh sĩ ở Vệ Sở bảo vệ cho kinh sư cũng chỉ là mấy kẻ gầy yếu kém cỏi, những người khỏe mạnh đềuđiLiêu Đông cả rồi.

Lão Sở Vương mếu máo,nói: "Thực ra có chuyện này cha luôn giấu con."

Đó là thân binh bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, lúc ở Kinh Tương vẫn luônđitheo chàng.

mộtlát sau,hắnbật cười, "Dù là em traiđichăng nữa cũng chẳng cần phảinóicái gì màkhôngthể giữ lại. Từnhỏcon luôn mong có em trai emgái. Nếuđãcùng chung dòng máu với con, consẽđối xử tốt với muội ấy."

Phó Vânanhnhíu mày, "Có chuyện gì rồi?"

Tổng đốc Lữ Tống sao? Ha ha, tổng đốc Lữ Tống trước đây chỉ làmộtthương nhân người Hoa, hữu danh vô thực, cho Phó Vânđi!

Lão Sở Vương thở phàonhẹnhõm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Kết cục (thượng)