Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Lựa chọn
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì thêm nữa, nàngkhôngthích nhắc tới chuyện kiếp trước.
Các đó mấy trượng, thủ vệ trong chỗ tối kinh hoàng,rõràng là chẳng nghe được cái gì nhưng lại cảm nhận được lửa giận ngập trời của Nhị gia lúc này.
Đặc biệt là mấy thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm, mồm miệng há hốc, tưởng như có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào miệng.
Nàng nhìn chàng,nói: "Minh Cẩm ca, giúp ta chuyển giá cắm nến tới đây với."
Đối mặt với cảmộtphòng toàn người thân, bạn bèđangsốt ruột, nàng tung chăn ra, định xuống đấtđimấy bước để cho họ xem nàngđãkhỏe hẳn rồi,khôngkhó chịu chút nào, rất thư thái,điđược nhảy được.
"Đừng có ỷ vào bản thân mình còn trẻthìkhôngcoi sức khỏe ra gì, có làm việc phải có nghỉ ngơi, đó mới là phương pháp giữ gìn sức khỏe, sau nàykhôngđược ngủ muộn nữa!"
Chàngnóirồi ngay lập tức sau thị nữ xuống bếp bưng canh gà hầm lên.
Hoắc Minh Cẩm ngồi bên cạnh nghe thấy mấy chữ "chất độc tàn dư", nhíu mày hỏi: "khôngphảinóisẽkhônggây hại cho sức khỏe hay sao?"
Thấy Viên Tam vẫn chưađi, nàngnóitiếp, "Ngươi tay chân vụng về,khôngcẩn thận chu đáo bằng thị nữ."
Gióđãngừng,khôngkhí vừa khô vừa lạnh tựa như cũngđãđông cứng lại.
Nàng nhất địnhkhôngchịu làm nũng nên cuối cùng gọi y là nhị ca, khô cứng, nghiêm túc.
Chuyện này khiến cho nàng hoang mang.
Ynhẹnhàng mỉm cười, bỗng dưng nhớ tới hình ảnh Phó Vânanhngồi đọc sách trong thư phòng của mình khi cònnhỏ.
Ba phe Cẩm Y Vệ, thái giám và triều thần có quan hệ rắc rối phức tạp. Lúc chàng đảm nhiệm chức vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ từng chèn ép chặt chẽ Yêm đảng, giờ chàng mới từ chức chưa lâu, Yêm đảngđãlại bắt đầu hồi sinh.
Nhìn thấy Viên Tam nhưmộtcon c·h·ó sănđangvòi thức ăn, nửa ngồi nửa quỳ dưới bậc để chân, hai mắt sáng lấp lánh, mặt mày sáng rỡ, chàng hơi nheo mắt lại.
Viên Tam quay đầu nhìn xung quanhmộtlượt, khe khẽnói: "Lão đại... Mấy ngày nay toàn là Hoắc đốc sư chăm sóc cho ngươi, ta cũng làm được mà!"
Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên cúi người nhìn nàng, hỏi: "Vânanh, gả cho ta, nàng có vuikhông?"
Nàng nằm xuống, nhìn hai người đàn ông sóng vaiđira ngoài.
Thực ra cũngkhôngphải nàng cố ý đề phòngsẽcó người hại nàng, chỉ là thói quen mà thôi. Ra ngoài dự tiệc cũng vậy, nàng là người có bí mật, đương nhiên càng phải để ý.
"Trong viện nhiều chim quá." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, "khôngsao, tuần tra biên ải vốn dĩ cũng chỉ là cái cớ thôi, tiện cho việc thu nạp binh quyền." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Viện của nàng là sân viện yên tĩnh nhất ở phía tây tòa nhà, người hầu kẻ hạ trong nhà thườngkhôngmấy khiđivề bên này, bên trong lại còn có những hộ vệ được Hoắc Minh Cẩm sắp xếp canh gác tầng tầng lớp lớp, đến cả chim sẻ trong viện cũng bị Hoắc đốc sư kết tội là phá quấy giấc ngủ của nàng, bị người khác xử lý hết rồi. Giờ trong viện im phăng phắckhôngmộttiếng động.
Khi Phó Vânanhđặt bát xuống, cảmộtphòng toàn ngườiđanglẳng lặng nhìn nàng.
Đúng thế, chàng quá vội vàng, quá khao khát, quá sợ hãi rằngsẽbị mấtđilần nữa.
Cành liễu giờ cứng cỏi hơn lúc vào xuân nhưng màu sắc lạikhôngtươi non được như lúc hồi đầu xuân. Thời tiết càng lúc càng lạnh, bầu trời xanh thẳm hắt bóng xuống mặt hồ.
Kiếp này nàng chẳng sợ gì cả, mục tiêu của nàng rấtrõràng. Trong mắt người ngoài, nàng gánh vác quá nhiều nhưng thực ra nàng lại sống rất thoải mái tự tại.
"Nàng đừng suy nghĩ nhiều về việc này làm gì, ta bảo Nguyễn Quân Trạchđixử lý."
Người đàn ông này vân đạm phong khinh, tuy rằng tính nết ôn hòa, hòa thuận với đồng liêu nhưng thực ra lại chẳng thựcsựcó hứng thú với cái gì hết. Y làanhhọ của Vânanh,anhhọ xa thôi nhưng nàng rất tin tưởng y.
Lúc này nàngđãvấn mái tóc dài lên, dùng khăn lưới,trênvai khoácmộtchiếc áo gấm. Buổi sáng vừa uống thuốc xong, sắc mặt nàngđãhồng hào hơnmộtchút.
Chương 134: Lựa chọn
Nàng nhớ lạithậtkỹ càng những chuyện xảy ra đêm hôm đó, nhíu mày.
"Hoắc đại nhân..." Ynói, "Tình từ khi ngươi cứu được Vânanhở bến tàu năm ấu, ngươi và muội ấyđãquen biết nhau rất nhiều năm, nhưng những ngày thựcsựở bên nhau thực ra cũng vẫn chưa đếnmộtnăm, ngươi muốn muội ấy gả cho ngươi, có phảiđãép buộc muội ấy quá rồi chăng?"
Chàng nghe nàng khe khẽ lẩm bẩm, thấy chân mày nàng nhíu chặt.
Phó Vân Chương nhếch miệng, nếukhôngphải như vậy, sao Hoắc Minh Cẩm có thể nâng đỡ Chu Hòa Sưởng đăng cơ?hắnchính là ngườiđãkhiến cho cả nhà tiên đế đều chếtkhôngrõràng, lại còn đẩy tội danh mưu phản lên đầu Thẩm gia cơ mà.
Hoắc Minh Cẩm mãi vẫnkhôngnóigì.
Yên lặng tới đáng sợ.
Nhưng Phó Vân Chương cũng hiểu được, quả nhiên có liên quan tới Vânanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đối với Hoắc Minh Cẩm và mọi ngườithìkhôngphải vậy.
Kiều Gia kinh hồn táng đảm.
Những người khác vẫn ở đây, nàng do dựkhôngbiết nên gọi chàng là gì, gọi Minh Cẩm cathìViên Tamsẽnghi ngờ, đành phảinói: "Nhị gia... Nhị ca, muội muốnnóivới hai người mấy lời."
Phó Vân Chương hơi nhếch môi, khẽnói: "Muội ấy là emgáita, ta nhìn muội ấy lớn lên, muội ấy bình tĩnh lý trí, biết cách thỏa hiệp, biết lên kế hoạch lâu dài cho tương lai... Hoắc đại nhân, ngươi có nghĩ tới chuyện muội ấy đồng ý với ngươi có lẽ chỉ xuất phát từ báo đáp ân tình của ngươi haykhông? Hoặc bởi địa vị của ngươi, quyền lực trong tay ngươi? Thực ra cũngkhôngphải lợi dụng ngươi... Chỉ là do ngươi vừa hay là lựa chọn tốt nhất mà thôi."
"đãđiều tra được gì chưa?"
Mưa xuânnhẹnhàng, thấm vào vạn vật, trái tim hoang vucôđộc của y cũng bịsựdịu dàng bao phủ.
Hoắc Minh Cẩm đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Hoắc Minh Cẩm xoay người, nhìn xung quanhmộtlượt.
Viên Tam gật đầu, "Đọc hết rồi, takhônglơ là việc ôn tập. Hơn nữa, thi hội sao quan trọng bằng ngươi chứ."
"khônglàm ồn nữa, con ngủ thêm chút nữađi, chuyện bên ngoài có nhị ca con lo rồi!"
Chàng dịu dàng hỏi.
Bước chân Phó Vân Chương khựng lại, y quay đầu lại nhìn nàng.
Mấy ngày nay, đường đường đốc sư đại nhân mà lại phải cực nhọc ngày đêm,khôngthể ngủ yên để chăm sóc choanhtỷ nhi, tuy là người học võ nhưng còn chu đáo cẩn thận hơn cả người hầu kẻ hạ trong nhà. Là bậc cha chú, Phó tứ lão gia cũngkhôngthể bắt bẻ được chàng.
Lúchắncố chấpthìchẳng khác gìmộtkẻkhônghiểu lý lẽ,khôngđạt được mục đíchthìnhất quyếtkhôngchịu bỏ qua.
[1] Bánh bao có phần nhân giống với tiểu long bao (tức là có thịt lợn và chất keo từ bì và xương – gelatin ấy), vỏ dày như bánh bao, được chiênmộtmặt. Hình minh họa ở cuối chương.
Diêu Văn Đạt đầu tóc trắng xóa, gầy gò như que củi. Vương các lão lớn tuổi hơn ông tamộtchút nhưng còn trôngkhônggià bằng ông ta. Lâu lâu ông ta lại bị cảm, rồi tỳ vịkhôngổn gì đó.mộtnăm có mười hai thángthìtháng nào ông ta cũng nằmtrêngiường mấy ngày. Lúc kích độngthìthở hổn hà hổn hển, trông như thểđiđời nhà ma bất kỳ lúc nào,đãmấy lần ai cũng cảm thấy ông ta phen này chắckhôngqua khỏi rồi, cuối cùng lão nhân gia lần nào cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, hơn nữa cuối cùng còn trở thành Nội Các đại thần, oai phong vô cùng.
Từng tốp hộ vệ mặc giápnhẹcanh giữ trong góc viện, chim chóc náu mình trong tán lá kêu ríu rít.
Phó Vân Chương hơi nhìn xuống, "Thế vì sao sau này lại buông tha chohắnchứ?"
Đến giờ ăn trưa, nàng ănmộtbát sủi cảo nhân tôm tươithậtlớn, món canh là canh gà tổ yến, tươi ngon thơm phức, ngoài ra còn ănmộtbát mỳnhỏvới dưa muối mà Phó tứ lão gia mang từ phía nam lên cùng với mấy cái bánh bao sinh tiên [1].
"Huynh mới làanhtrai của muội, nhị cakhôngcùng chi,khôngphảianhtrai thựcsựcủa muội,sẽchẳng tốt với muội mãi thế đâu, làm sao có thể thân thiết như huynh với muội được! Muội phải tốt với huynh chứ."
Chỉ có năm đó từng say rượumộtlần ở phủ Võ Xương, nhưng lần đó cũng là cố ý, đểkhôngbị người khác nghi ngờ.
Nàng ngây người.
Phó tứ lão gia vui lắm, quay sang dặn dò Phó Vânanhmấy câu nữa rồi mớiđira ngoài với Triệu sư gia.
Chờ tới khikhôngcòn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nữa, Phó Vânanhhỏi.
Nàng nhận ra y có ngăn cách với mẫu thân và người trong tộc nênsẽkhôngbao giờ hỏi những đề bài liên quan đến hiếu đạo, luân lý,khôngnhắc tới người nhà trước mặt y bởi nàng biết y nhìnthìcó vẻkhôngthèm để ý nhưng thực ra cũng có vết thương lòng.
khôngai lên tiếng,thậtim lặng.
Chàng cười cười, dường nhưđãlún sâu.
Chỉ là Tề Nhân khikhônglại được lợi, những người khác chắc chắnsẽkhôngphục.
Hoắc Minh Cẩm giật mình.
Đôi tay Phó Vân Chương vẫn chắp lại sau lưng, đứng yên tại chỗ, ung dung, lãnh đạm.
Đương nhiên nàng cũngkhônghiểu được vì sao cả nhà lại lo lắng nhìn nàng chằm chằm như thế.
Cảnh nàng hôn mê bất tỉnh, đau đớn tới mức cả người run lên bần bật quá đáng sợ.
Từng câu từng chữ vang động,nóinăng có khí phách.
Vừa mới động đậy, cánh tay của Hoắc Minh Cẩmđãvươn tới, vòng tay dưới cánh tay nàng,nhẹnhàng bế nàng lên.
Y vừa mở miệng, Phó tứ lão gia lập tức ámộttiếng, đứng dậy, vỗnhẹlên tay Phó Vânanh.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủ sau khi nhận được tin tứcđãtrở về kinh sư, tới miệng chàng lại trở nên lơ đãng bâng quơ.
Còn nàng chỉ có thể bị động chấp nhận tình cảm sâu sắc của chàng.
"Đúng vậy, sau này trời tốimộtcái là phải tắt đènđingủ ngay, lúc nào cũng nửa đêm mới ngủ, sáng sớm mặt trời chưa lênđãdậy,hiệngiờ còn trẻ nênkhôngthấy gì, chờ con già rồi lại bệnh tật đầy mình cho mà xem!"
Bởi vì chàng sắp cưới nàng.
Đôi tay Hoắc Minh Cẩm siết chặt.
Hoắc Minh Cẩmđitừng bướcmộttới trước mặt Phó Vân Chương.
Đồng tử trong mắt Hoắc Minh Cẩm đột nhiên co lại, dáng người tựa như cứng đờ, vẫnkhôngnhúc nhích.
Câu này củahắnvừa ra khỏi miệng, Phó tứ lão gia và Triệu sư giađãthở dài, đứng ở đầu giường, người nàymộtcâu, người kiamộtcâu, lải nhải.
Nàng uốngmộtngụm trà, nhìn về phía Phó Vân Chưng, "Thế việc bên Đại Lý Tự..."
Lúc bị bệnh nàng nhớ tới Thôi Nam Hiên, hoàn toànkhôngphải bởikhôngquên được tình cũ.
Hoắc Minh Cẩm đặt giá cắm nến lên bàn cao bên cạnh giường rồi lại rút tập hồ sơtrêntay nàng ra, "Vừa mới khỏi bệnh, nghỉ sớmmộtchútđi."
Yđãcứu người từng làm tổn thương Vânanh.
Liễu rủ bay loạn theo gió bắc, như những hồi ức trong đầu y.
...
Đám hổ vệ toát mồ hôi hột, đồng loạt gục đầu xuống,khôngdám ngước mắt lên nhìn.
Phó Vânanhbảo Viên Tam ra ngoài,hắndo dựmộtchút, ừmộttiếng, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tiếng sột soạt vang lên từ trong góc,khôngkhí dường nhưđãlại trở nênnhẹnhàng.
Những người khác cũng lục tục ra khỏi phòng.
Hoắc Minh trầm mặckhôngnóimộtlời.
"Chàng..."
nóihết lời, ông liếc qua Hoắc Minh Cẩmmộtcái,khôngbiết làm thế nào mới có thể lên tiếng mời vị đốc sư đại nhân nàyđira ngoài.
Kiều Gia ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu ra ngay, chắp tay thưa vâng.
Đợi Kiều Gia tiễn ông ta ra ngoài, Phó Vânanhsai thị nữ bưng giá cắm nến tới trước giường, nàng muốn ngồi dậy đọc hồ sơ.
Phó tứ lão gia lại bắt đầu lải nhải, "Đừng dậy vội, nằm thêm mấy ngày nữađi, công việc để cho người khác làm, sức khỏe mới quan trọng..."
Trong giọngnóicó cảm giác giận dỗi.
Cũng chỉ có lúc lão đại tỉnh,hắnmới có thể tới đây thăm.
Phó Vânanhkhôngnhìnrõđược chữtrêngiấy, cau mày.
"Lại gầyđirồi."
Ánh mắt lạnh lẽo.
Hoắc Minh Cẩm lạikhôngdám để cho Phó Vânanhtiếp tục ăn,khôngthể nàokhôngđưa mắt nhìn về phía bụng nàng, sợ nàng ăn quá no lại đau bụng,nhẹnhàng giữ tay nàng lại, rồi bảo thị nữ bên cạnh thu dọn bàn ăn.
nóichuyện công việcmộtlát, nàng tự nhiên ngápmộtcái, dù sao nàng cũng mới lành bệnh.
Phó Vânanhday day ấn đường.
Lúc nàng vui vẻ cũngsẽkhôngcười lớn,khôngquơ chân múa tay,trênmiệng chỉ có nụ cườinhẹnhàng, ôn hòa hướng nội nhưng đó là đủ đểnóilên cảm giác của nàng.
Chuyện khôi vụ chức vụ cho quan viên, Phó Vân Khải thi hương đỗ cử nhân, mấy người Đỗ Gia Trinh sắp lên kinh, phải chuẩn bị phòng ở, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu tuyết rơithìnhất định phải cử hành hội thơ, bên Tư Lễ Giám còn phải tiếp tục điều tra, nội quan trong cung cũngkhôngphải ai cũng đối nghịch với nàng, tỷ như Cát Tường là người của nàng. Kiến nghị cải cách chế độ tượng tịch của Công Bộđãđược thông qua, tiếp theo cần phải phái thợ thủ công xuống những vùng phồn hoa nhất của phương nam như Dương Châu, Tô Châu để học tập kinh nghiệm của dân bản xứ. Còn có quyền tố tụng cho phụ nữ, tuyđãsửa lại nhưng đa phần dân chúng đến chữ cònkhôngbiết, làm sao mà hiểu luật pháp cho được, cần phải nghĩ cách phổ cập kiến thức pháp luật, khiến cho dân chúng hiểu được luật pháp cơ bản, như thế phụ nữsẽkhôngbị người trong tộc lừa gạt dễ dàng như thế nữa...
Phó Vânanhvừa ngủ liền ngủmộtmạch đến tận lúc chạng vạng mới tỉnh.
"Ăn cái gì cũng ănkhôngvào, gọi thế nào cũngkhôngtỉnh dậy, ta lo lắng suýt c·h·ế·t!"
Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Minh Cẩm sắc ngọt, chẳng khác gìmộtcon dao găm quét qua mặt Phó Vân Chương, dù sao đây cũng là người đàn ông từng tắm máutrênsa trường. Giờ khắc này, Hoắc Minh Cẩmkhônghề giấu giếm sát khí mạnh mẽ của bản thân, khí thế lạnh lẽo ập thẳng tới trước mặt Phó Vân Chương.
Phó Vân Khải ngây người ngẩn ra, tủi thân khóc ầm lên.
Trong lòng nàngnóicho cùng vẫn cứ sợ hãi hôn nhân.
Phó Vân Chương khép mắt lại, cảnh thất gió thổi qua mặt mình đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm thấysựrun rẩy trong cơn bệnh của nàng.
Thứ nàng nhớ tới chính là quá khứ khi mà nàng thực lòng trả giá nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh nản lòng thất vọng.
Người đàn ông đứng trước lan can, biểuhiệntrênmặtkhôngbiết là vui vẻ, là giận dữ, là buồn bã, hay là bi thương nhưng khí thế vẫn sắc lẹm như cũ, thân hình cao lớn, mạnh mẽ vững vàng. Đây làmộtngười đàn ông biết mình muốn gì,hắnsẽkhônglùi bước.
nóikhôngdo dự chút nào.
Chàng đứng dậy, bóng dáng cao lớnđitới trước giường.
Thực ra nàng vẫn còn có thể ănmộtbát cơm nữa cơ.
Phó Vânanhcảm thấy bụng dạ trống rỗng, giống như thể bốn năm ngày chưa có gì bỏ vào bụng. Giờ nàng vẫn còn muốn ăn thêmmộtbát cơm nóng hôi hổi nữa, tốt nhất là ăn với cá chép sốt dầu vừng.
Phó Vân Chương sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn ấy lại,nói: "Hoắc đại nhân, cho muội ấymộtchút thời gian... Việc thành thân, để sau này tính sau."
Hoắc Minh Cẩm lập tứcnói: "Được rồi, sau này lại bàn, nghỉ ngơiđi."
Nàng mấp máy môi,đangđịnhnóigì, Hoắc Minh Cẩmđãgật đầu, đồng ý với Phó tứ lão gia.
Rồihắncòn vùng vằng đòi nàng chọn lấymộtngười, "Ngũ muội muội, huynh và nhị ca, muội chỉ có thể chọnmộtngười làmanhmuội, muội chọn ai?"
Phó Vân Chương để lạimộtcâu "Để sau này rồi tính" xong xoay người rờiđi.
Nàngkhôngbị thương, chỉ là tỳ vị khó chịu mà thôi, những đau đớn như thế đối với nàng mànóithìchẳng là gì.
Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày.
Viên Tam cãi lại: "Ta là đàn ông, có sức hơn, đám nha hoàn yếu ớt, lúc ngươi muốnđitiểu đêm, chỉ mình ta là có thể đỡ ngươiđirồi."
Tân quân mới lên ngôi chưa lâu, vẫn còn xa lạ với triều thần, có rất nhiều chỗ cần tới thái giám mà lúc này Cẩm Y Vệ lại suy yếu, đám thái giám đương nhiênsẽbắt đầu ngo ngoe rục rịch.
hắncảm thấy mình mới là người quen biết lão đại trước nhưng mà lúc lão đại bệnh nặng lại là Hoắc đốc sư ở bên cạnh trông nom.hắnmuốn tới thăm mấy lần mà vẫnkhôngđược, Kiều Giakhôngchohắnvào.
Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm.
Phó tứ lão gia cảm thấy ăn được là có phúc, vội vàng đẩy thêmmộtđĩa bánh bao vàmộtđĩa há cảo về phía nàng, "Ănđi, ăn nhiềumộtchút! Còn muốn ăn gì nữakhông? Cứ bảo bọn họđilàm là được."
Tứ thúc cũng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi, sợ sau này nàng bị Hoắc Minh Cẩm bắt nạt, tuy trong lòng sợ muốn c·h·ế·t mà vẫn phải cắn răng giả vờ mình bình tĩnh cứng cỏi.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều thấy nàng ăn nhiều quá đến phát sợ rồi hay sao? Bình thường nàng có ăn ít đâu, khi nãy cũng mới chỉ ăn cómộtbát sủi cao,mộtbát mì với mấy cái bánh bao sinh tiên thôi mà.
Phó Vânanhnhìn chàng, muốnnóilại thôi.
Lúc hôn mê, nàng từng vô tình gọi tên Thôi Nam Hiên.
Nàng nhanh chóng vạch ra những việc muốn làm tiếp theo trong đầu.
Trong viện có đàomộthồ nước, xung quanh xếp đá cuội, xây lan can, đặt núi giả, trồng liễu rủ.
Lát sau, chàng khẽnói: "Điều tra rồi, tóm lại là vấn đề nằm ở chỗ thái giám, có thể là bên Tư Lễ Giám động thủ."
"Chàng trở về thế này, chuyện bên Sơn Tâykhôngsao chứ?"
Phó Vân Chương nhìn sang Hoắc Minh Cẩm, khẽ hỏi: "Vì sao lúc trước Hoắc đại nhân lại muốn g·i·ế·t Thôi thị lang?"
Phó Vân Chương cũng muốn nàng nghỉ ngơi, thả chiếc màn có thêu hình hoa cỏ xuống, vỗ nhènhẹlên tấm chăn gấm đắptrênngười nàng, "Ngủđi."
Tới khi ăn hết sạchmộtbát canh gà, nàng vẫn chưa đặt đũa xuống.
Khi đó nàng nhonhỏ, gầy gầy, chải tóc song kế, nhìnthìngoan ngoãn nhưng thực ra đầymộtbụng tính toán. Phó tứ lão gia dạy nàng phải lấy lòng y như thế nào, phải gọi y là nhị ca ca giống Phó Dung, làm mấy thứ kiểu túi tiền, tua quạt gì đó cho y, khóe miệng nàng run rẩymộtlúc lâu,khônggọi nổi mấy chữ nhị ca ca.
Nếu là những đứa trẻ khác, tỷ như mấy đứa bé trong tộc học kia, hẳnđãcàu nhàu tức tối mấy ngày liền, đến cả Tô Đồng cũng cảm thấy chép sách vừa nhàm chán vừa chả có tác dụng gì, nàng lạikhônghề kêu ca mệt mỏi, bảo chép cái gìthìchép cái đó, bảo chép bao nhiêu lầnthìchép bấy nhiêu lần.
...
Nàngnóitiếp, "Đồ ăn muội ăn, rượu muội uống hẳn làkhôngcó vấn đề gì,khôngcó ai có thể động tay động chân vào đồ ăn thức uống trong cung yến. Đêm đó muội chỉ dùng ly của mình để uống rượu, rượu mà những người khác mang đến muộikhôngđộng vào chút nào."
Thậm chí chàng còn lui ra phía sau nửa bước, nhường đường cho Phó tứ lão gia và Triệu sư giađitrước.
Ông vẫn cònđangđịnh tiếp tục dông dài, Phó Vân Chươngđãnhìn Phó Vânanhrồinói: "Được rồi, Vân ca nhi mới khỏi, để đệ ấy nghỉ ngơiđi."
"Muốnđiđâu?"
Phó Vân Chương tiếp tụcnói: "Ta hiểu Vânanh, trước kia muội ấy chưa từng có ý định lấy chồng, chuyện nàykhôngnằm trong kế hoạch của muội ấy."
Vừa dứt lời, màn cửađãbị người khác vén lên, Hoắc Minh Cẩmđivào.
Y bảo nàng chép sách, chép lại hết lần này đến lần khác.
Những người trong phòng vội vàng rảo bước ra ngoài, Kiều Gia là người cuối cùng,nhẹnhàng khép cửa lại.
Sau đó, nàng cònnói: "Muội thích nhị ca hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Minh Cẩmnói, giọng điệu lạnh lẽo, rót cho nàngmộtchén trà.
Giá cắm nến hình khổng tướcđangnằmtrênbàn sách sau tấm bình phong, cáchmộttấm rèm cửa, trước giường lờ mờ ánh sáng.
Vị thái y già vội trả lời: "Chăm sóc sức khỏe cho tốtthìkhôngsao nữa."
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
hắndẫn ngườiđibắt chim.
Phó Vânanhnhận ra chàngđãthay chiếc áo gấm bó tay khác, râuđãcạo, tóc hẳn cũngđãgội sạch. Trước đó, chàng vẫn liên tục chăm sóc cho nàng, tới hôm nay mới có thời gian rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Bị nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú, trong lòng Viên Tam cảm thấy như nhiệt huyết sôi trào, gật đầu lia lịa, "Ta nghĩ sai rồi, lão đại, ngươi cứ chờ mà xem, khóa thi này ta nhất định có têntrênbảng!"
Y rất tinh ý, vậy mà có thể cảm nhận được quan hệ giữa Thôi Nam Hiên và Vânanh.
Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân Chương, Phó tứ lão gia, Viên Tam, Tô Đồng, Triệu sư gia, ngoài ra còn có cả Kiểu Gia và những người hầu kẻ hạ khác đứng xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp.
Sắc mặt Hoắc Minh Cẩmkhônghề thay đổi, chàng nhìn về phía mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, lạnh lùng đáp: "Thấyhắnngứa mắt thôi."
Những lời này Phó Vânanhchưa bao giờ trực tiếp kể cho Phó Vân Chương nghe.
Người đàn ông này bình thường vẫn tỏ ra ôn hòa, vô hại trước mặt Vânanh, hóa ra đây mới thựcsựlàhắn.
Y từng kiểm tra hồ sơ, Hoắc Minh Cẩm cũngkhôngphải là người ác độc. Ở vào vị trí củahắn, những người từng c·h·ế·t trong tayhắnkhôngthể nào tránh né, cũng có những người vô tội bị liên lụy nhưnghắntuyệtkhôngbao giờ lạm sát. Từ trước đến nayhắnvà Thôi Nam Hiênkhônglui tới với nhau, theo lý mànóithìkhôngthể kết thù mới đúng.
Nàngđãngủ mấy ngày, ban ngàyđãngủ đẫy giấc, giờ chẳng buồn ngủ chút nào.
Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm đen đặc, chầm chậmnói.
Khi khắp rời khỏi hành lang, y bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Nghe người hầu kẻ hạ trong nhà bàn tán, y mới biết được haianhem họ cãi nhau những gì. Hôm ấy,hắnmặcmộtchiếc đạo bào rộng rãi màu xanh thẫm, ngồi dưới hành lang đánh đàn, nhìn về phía đá Linh Bích bên bờ hồđangđắm chìm trong cơn mưa đầu xuân, nghe tiếng mưa rơi đinhđang, mỉm cười nhènhẹ, bàn tay gảy đàn,mộtđiệu nhạc bi thương lại bị y đàn thànhmộtkhúc du dương vui vẻ.
Kiều Gia đứng đằng xa nhìn lại, sợ Nhị gia nhà mình phen nàykhôngvui lại gây xích mích với Phó Vân Chương, người này chính làanhcủa Phó Vânanh, nếu hai người làm ầm ĩmộttrận, nàng dâu này Nhị giakhôngcưới được đâu!
Đáy mắt Hoắc Minh Cẩm đen đặc nặng nề.
Phó Vân Chương nhìn chàng rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Phó Vânanhvẫn lắc đầu, "khôngcần, ta có thể tựđilại được."
"Giống Diêu các lão ấy! Ốm đau bệnh tật, ba ngàythìcó hai ngày xin nghỉ."
Chim kêu ồn ãsẽkhiến Phó Vânanhkhôngnghỉ ngơi được.
Viên Tam tới thăm nàng, ngồi bên mép giường, định giúp đỡ nàng ăn uống sinh hoạt như thị nữ nhưng bị nàng đuổiđi.
Rồi y hỏi luôn, "Có phải có liên quan tới Vânanhkhông?"
Tuy sau khi tỉnh lại nàng chẳng nhớ gì nữa, nhanh chóng khôi phục sức sống bừng bừng thường ngày, nàng vẫn là Vânanhkiên cường độc lập như cũ nhưng những giọt nước mắt tràn từ khóe mắt nàng từng làm bỏng rát ngón tay y chắc chắnkhôngphải là ảo giác của y.
Nguyễn Quân TrạchđiVệ Sởmộtthời gian, giờđãtrở lại, làm việc ở Binh Bộ.
Hoắc Minh Cẩm nhìn đôi mắt trợn tròn kinh ngạc của nàng, chờ đợi nàng trả lời.
hắnđánh bạo bước lên mấy bước, "Nhị gia? Ngài có gì cần dặn dòkhôngạ?"
Cái cảm giáckhôngthể khống chế này khiến nàng hơi bất an.
Những lo lắng của Phó tứ lão gia đều dư thừa cả, Vânanhkhôngcần học nhữngcôbé trong tộc khác, dựa vào cách làm nũng để lấy lòng y, y vẫnsẽluôn tốt với nàng.
Sau khi Phó Vânanhlành bệnh, nàngkhôngnhớrõnhững chuyện xảy ra lúc bị bệnh nữa, chỉ cảm thấy hình như nàngđãngủ mấy ngày liền, toàn thân bủn rủn,khôngcó sức lực, gân cốt cảm giác như bị nghiền nát rồi lại ghép lại với nhau, tay chân cứng đờ.
Phó Vânanhhỏi: "Mấy cuốn Trình văn đó ngươi đọc hết rồi hả?
Phó Vânanhcảm thấy từ khi nàng tỉnh lại, chàng dường như hơi khác trước kiamộtchút. Đương nhiên chàng vẫn tốt với nàng nhưng trong cái tốt này có chút gì đó khác lạ.
Vậy nên Hoắc Minh Cẩmkhôngbao giờ cản trở nàng, để nàngđilàm tất cả những gì nàng muốn.
Hoắc Minh Cẩm khẽ bật cười thành tiếng, nhìn lại về hướng phòng ngủ của Phó Vânanh, tựa như có thể xuyên thấu qua cả cửa sổ dán giấy để nhìn thấy người trong phòng, "Báo ân, vì quyền lực trong tay ta... Dù là vì lý do gìđichăng nữa, chỉ cần chỗ ta có thứ mà nàng muốn, nàng có thể lấyđitất cả, nàng muốn cái gì, thích cái gì, tasẽcố gắng có thứ đó, hơn nữa còn là tốt nhất, khiến nàng chỉ có thể tìm tới ta."
Từ khi ra làm quan tới giờ, ít nhất nàng cũngđãtham gia mấy chục bữa tiệc, nàng chưa bao giờ say rượu bên ngoài.
Chàngđangkìm nén gì đó, có thể là cơn giận, có thể là cái gì khác.
Những ngườiđãbiết chuyện như Phó tứ lão gia và Triệu sư giakhôngcó phản ứng gì, mặt Viên Tam lại lập tức biến sắc, quỳmộtchân lên chỗ bậc để chân, tranh đỡ Phó Vânanh, "Lão đại, ta dìu ngươiđi."
"Ngài..." Ông hơi chần chừmộtchút, ho khanmộttiếng, kìm nénsựsợ hãi của bản thân, cố gắng thểhiệnphong thái của bậc cha chú,nói, "Cháu cũng mấy ngày chưa chợp mắt rồi, về nghỉ ngơi chútđi."
Đến tối, ăn cơm xong, vị thái y già bị Kiều Gia kéo tới xem mạch cho nàng.
Nhưng nàng lại rất quan tâm đến y, giúp y sắp xếp lại thư phòng, thấy y mệtsẽnhẹnhàng khép sách trong tay y lại, lấy chăn mỏng tới đắp cho y.
Phó tứ lão gia vô cùng buồn phiền, cảm thấy cháugáimình quá bộc trực.
Chiều hôm ngả bóng về tây, trong phòng có ánh sáng vàng nhàn nhạt mông lung, Hoắc Minh Cẩmkhôngcó trong phòng.
Nguyễn Quân Trạch muốn g·i·ế·t Thôi Nam Hiên, chàng mặc kệ, ngầm đồng ý việc này. Sau này bởi dính dáng tới Phó Vân Chương, Thôi Nam Hiên trúng mấy mũi tên nhưng lạikhôngảnh hưởng tới tính mạng.
Nàng nhìn quanhmộtlượt, "Làm sao vậy?"
Cho dù thời khắc này nàngđãkhỏi, ngồi ở đầu giường, ăn được uống được, khi nãy còn ăn rất ngon lành, đôi mắt đen láy trong trẻo như nước hồ thu sáng ngời, chỉ trongmộtchốcmộtlát, họ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm cho được.
Vị thái y già cườinói, cảm thấykhôngcần khai đơn thuốc nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vân Chương hiểu nàngđanghỏi về việc gì,khôngđợi nàngnóihết lờiđãnói: "Chuyện khôi phục chức quan cho quan viên tạm thời được giao cho Tề Nhân, muội ngã bệnh, phải tìmmộtngười làm thay muội, gây đây Triệu Bật bận lo vụ án phó chỉ huy sứ,khôngcó thờ gian. Đây là kết quả đạt được sau khi Hình Bộ và Đại Lý Tự khanh bàn bạc với nhau."
Nếu nhưkhôngcósựbảo vệ và giúp đỡ của Phó Vân Chương, Vânanhchưa chắc có thể tới phủ Võ Xương.
Phó Vânanhcười gượng, Phó tứ lão gia cố gắng thểhiệnrằng ôngkhôngsợ Hoắc Minh Cẩm, giọng điệu lúcnóichuyện với chàngđãthay đổi nhưng cái phong cách mang theosựsợ sệt và lấy lòng vẫn y hệt trước kia.
Kiều Gia gõ cửa, vội vàngđivào trong phòng, đứng ngoài bình phongnói: "Nhị gia, Vạn tuế gia tới!"
"Lựa chọn tốt nhất sao?"
"Tập trung chuẩn bị thi hộiđi, ta sắp khỏi tới nơi rồi."
Phó Vânanhnghĩ ngợi rồinói: "Nhưng mà ta mong muốn ngươi sớm ngày thi đỗ tiến sĩ. Mấy người Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh, Lý Thuậnkhôngthân thiết với ta như ngươi. Khóa thi này mà ngươi thikhôngđỗthìlại phải chờ ba năm nữa. Thôi cứ tập trung ôn thiđi, có nha hoàn chăm sóc cho ta rồi, ngươi chỉ cần yên tâm học hành là được."
Phó Vânanhnhẹnhàng gọimộttiếng: "Nhị ca."
Phó Vânanhừmmộttiếng, chuyện này nằm trong dự kiến của nàng, việc cũng làm gần xong rồi, thay Tề Nhân vào cũngkhôngtạo ra bao nhiêu ảnh hưởng.
Tô Đồng đứng ở cuối phòng, đưa mắt nhìn tới nhìn lui, nhìn hết bên này tới bên kia, cuối cùng nhìn về phía Phó Vân Chương, thấy mặt mày y vẫn bình thản.hắnkhônghiểu tình huống trước mặt cho lắm, gãi gãi chóp mũi,khôngnóilời nào.
Vânanhlãnh đạm trả lời, "Nhị ca rất tốt với muội."
Nàngkhôngsợ đắc tội với thái giám nhưng cái loại thủ đoạn riêng này khó mà đề phòng cho nổi, rách việc rồi đây.
Hoắc Minh Cẩmkhôngthèm nhìn Viên Tam, ngồi bên mép giường, quan sátthậtkỹ sắc mặt Phó Vânanh.
Hoắc Minh Cẩm hiểu đượcsựvui vẻ của nàng, nàng bận rộn nhưng hào hứng, lúc ngồimộtmình bên bàn, khóe miệng nàng thường vô thức cong lên,khôngbiết có phải do nàng đọc được điều gì đó thú vị nên mới cười haykhông.
Cómộtlần Phó Vân Khải giận dỗi nàng, nhắc tới y, ai oán.
Nàng nhìn thị nữ nhanh chóng dọn những đồ ăn còn lạitrênbàn, mang ra khỏi phòng, trong mắt đầy vẻ luyến tiếc.
Phó Vân Chương thầm kinh hãi, dù yđãchuẩn bị sẵn tinh thần rằng mìnhsẽlàm đối phương tức giận nhưng vẫn bị khí thế mạnh mẽ, uy phongtrênngười Hoắc Minh Cẩm làm cho chấn động.
Hoắc Minh Cẩmkhôngtiếp tục nhìn mặt hồ, quay về phía Phó Vân Chương.
Giấc ngủ này nàngđãngủ rất sâu.
"khôngcó gì đáng ngại, thực ra lần ngã bệnh nàykhônghoàn toàn là chuyện xấu, nhân cơ hội này chăm sóc sức khỏe cho tốt, loại bỏ hết chất độc tàn dư trong cơ thể."
Thị nữ vừa nhấc giá cắm nến lênđãbị ánh mắt sắc bén của Hoắc Minh Cẩm quét qua, sợ tới mức giật cả mình, cúi người ra khỏi phòng ngủ.
Hoắc Minh Cẩm ôm chặt nàng, dùng chiếc khăn ấm áp lau mồ hôi lạnhtrêntrán nàng để nàng thoải máimộtchút. Nàng gọi tên người đàn ông khác, chàngkhônghề tức giận hay phát điên lên.
Hoắc Minh Cẩm cũng dừng lại.
Viên Tam là người đầu tiênkhôngkìm nổi, gãi gãi đầu, bước tới mép giường mấy bước, ngồitrênchỗ để chân,nói: "Lão đại, cuối cùng ngươi cũng khỏi rồi! Ngươikhôngbiết ngươi ngã bệnh nhìn đáng sợ thế nào đâu."
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.