Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Khúc mắc
nóixong,hắncó giơ vạt áo lên cho nàng xem góc áo bịhắnlàm bẩn, "Suýt nữa là ngã xuống ao rồi, nhà của đệ lịchsựtao nhã hơn những nhà khác, thoạt nhìnthìcó vẻnhỏnhưng mà có nước có non, có cái hay riêng."
Nếukhông, trước mặt vừa mới khuất phục được đám thái giámthìsau lưng đám đại thầnsẽngoi lên lấn lướt cả Hoàng đế.
[2] Tam công tamcôlà chỉ những chức quan lớn nhất trong triều đình, mỗi triều đạithìcác chức quan trong tam công tamcôlại thay đổi, theomộtsố nguồnthìtam công bao gồm thái sư, thái phó, thái bảo; tamcôbao gồm thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo. Đến triều Minh các chức quan nàyđãhữu danh vô thực rồi. Đoạn này ý chỉ Trường Bình Hầuđãnằm giữ những chức quan cao nhất trong triều.
Tiếng máy móc vang lên, giữa giá bác cổ xuấthiệnlối vào mật đạo.
Nội quan xung quanh nhìn nhau, rồi vội vã cất bước theo sau.
Nhưng mà đứa con trai nàysẽkhônggặp lại mẫu thân nữa.
Chu Hòa Sưởng luôn miệng thúc giục Phó Vânanh, bảo nàng cất sách lụađi.
Nàng cònnóithêm: "Sau khi viết xong, biên thành khúc, dạy cho gánh hát, để cho họ lưu truyền khúc hát nàyđikhắp nơi, nhất là phải tới hát ở các vùng nông thôn. Tất cả chi phí cần thiết đều ghi vào sổ, theo quy củ trước đây, làm tốtsẽcó thưởng thêm."
Chu Hòa Sưởngkhôngcười nữa, nghiêm mặtnói: "Người ta luônnóilàm Hoàng đế nhất định phải là ngườicôđơn, quân vương cần phải chuẩn bị tinh thần để trở nên lục thân bất nhận, dù là aiđichăng nữa cũngkhôngthể hoàn toàn tin tưởng, lúc nào cũng phải có ý thức đề phòng, nếukhôngsẽthua hết cả ván cờ."
Phó Vânanhrùng mình.
Nhớ tới nàng vẫn cònđangđau yếu,khôngnênđilại,hắnlạinói: "Đệ cứ để dưới gối đầu trướcđivậy."
Mấy chương gần đây viết tương đối nhiều về tình cảm bởi vì muốn giải quyết hết vấn đềmộtlần. Sau khi hiểurõmới thành thân được.
Diêu Văn Đạt cảm động đến mức khóc lóc sụt sùi. Tuy ông tađãlớn tuổi nhưngthậtra có đôi lúc vẫnthậtngây thơ, từ việc ông ta liên tục đắc tội với Thẩm Giới Khê trước mặt mọi người, rồi lại dùng tình cảm để đả động, thuyết phục Thôi Nam Hiên làđãcó thể nhìn thấy phần nào.
(bảo)
Phó Vânanhngẩn ra.
Nàng ngồi yên lặng trong bóng tối hồi lâu, trái timđangđập hỗn loạn dần bình ổn trở lại.
Phó Vânanhlắc đầu bật cười, trở về phòng làm việc của mình.
Phó Vânanhmỉm cười,nói: "khôngcó gìkhôngổn, chỉ là muốn nhờ các vị tiên sinh dựa theo mấy cuốn tiểu thuyết này để viết mấy cuốn sách về việc xử án.
Phó Vânanhcúi đầu đọc kỹ, mày hơi nhăn lại,trênmặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Vậythìhắnthựcsựyêumuội..."
Nụ cười này lộng lẫy như sao trời.
Những cuốn tiểu thuyết kiểu như Bao Công xử án rất phổ biến. Cómộtthời gian, những người viết tiểu thuyết khắp trời nam biển bắc tìm mọi cách sưu tầm những vụ án chấn độngmộtthời ở các nơi khác nhau, ghép vào tên Bao Công, viết thành tiểu thuyết, bán rất chạy.
Phó Vân Chương kéo tay nàng, nàng cầm lò sưởi tay, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay cũng mềm mại, y cảm thấy cảm xúc của mình cũng mềm mại theo.
Cơ bắp chàng dưới ngón tay nàng siết chặt, chàng quả nhiênkhôngvui, cả người cứng đờ.
Nàngnói: "Muội biết mình nên làm gì rồi."
.
"khôngthửmộtchútthìlàm sao biết được chứ? Có khi năm nay lại có quýtkhôngchuathìsao?"
Phó Vânanhngước mắt nhìnhắn.
Nàng giật lùi vài bước theo bản năng.
Kiều Gia cúi đầukhôngđáp.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng,khôngnóilời nào. Mày rậm mắt sáng, khuôn mặt với ngũ quan góc cạnh như đao khắchiệnra dưới ánh nến cònanhtuấn hơn cả bình thường. So với vẻ sắc bén oai hùng thường ngày, giờ có thêmmộtcảm giác mềm mỏng ôn hòa.
"Có việc này muốn nhờ các vị tiên sinh."
Phó Vânanhnhìn theohắnđira ngoài.
Kiều Gia thưa vâng,đira ngoài.
Sau này ysẽđích thân giải thíchrõràng với Hoắc Minh Cẩm nguyên do tại sao y lạinóinhư vậy nhưng mà chắc chắnkhôngcó tác dụng bằng lờinóicủa nàng.
Nàng ngừng lạimộtlát, bỗng nhiên bật cười.
Lúc chàng lùi lại, nàng bỗng nhiên giữ chặt cánh tay chàng.
Chu Hòa Sưởng cười cười, nhìn sang Cát Tường.
Ngoài ra dừng ở đâykhôngphải cố ý, bởi vì 8 giờ
Chu Hòa Sưởng bảo Cát Tường mang đèn lồng tới mép giường soi cho sáng, quan sátthậtkỹ sắc mặt nàng rồi hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm.
"Muội ép buộc bản thân mình... Giống y như ta trước đây."
Bậc thềm cao ngất,hắnnhìn về hướng nam của cung thành, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Nàng khoác áo đứng dậy, cầm giá cắm nến,đitới phía trước giá bác cổ.
Tuy rất lạnh nhưng y thích ngồi thuyền bởi vì đoạn đường ngắn ngủi dập dềnh theo sóng nướctrênmặt sông ấy là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà y có thể đặt gánh nặngtrênvai xuống, thích làm gìthìlàm.
Phó Vân Chương ngồi bên bàn viết, bóng dáng tựa thanh tùng.
"không, thực ra takhôngtốt chút nào."
Nàng mím môi suy nghĩmộtlát rồi lắc đầu.
Chu Hòa Sưởng lập tức vui mừng khôn xiết, mặt mày hớn hở hẳn lên. Vân ca nhi là người hướng nội, chỉ giữ trong lòng,khôngthíchnóira ngoài, đệ ấy cười như vậy nghĩa là đồng ý rồi.
Giọng điệunhẹnhàng thoải mái nhưng từng câu từng chữnóira lại đầy khí phách.
Nụ hôn của Hoắc Minh Cẩmthậtnhẹnhàng.
Nàngđivào, bên trong trống trải, ánh sáng từ cây nến nhưđãbị bóng tối hútđimất, chỉ có thể nhìn thấyrõchiếc ủng da dưới chân mình.
Phó Vânanhlàm sao có thểkhôngxúc động.
Đúng là ngọtthật.
Tuy rằng cải trang ra ngoài cung, nhưng Chu Hòa Sưởng dù sao cũng là vuamộtnước, bên cạnh có rất nhiều tùy tùng.
Nàng cúi đầu nhìn nửa quả quýt trong tay, tách lấymộtmúi nhét vào miệng.
Bắt đầu từ ngày kế tiếp, Phó Vânanhbắt đầu tiếp kiến phụ tá của mình, từng nhóm từng nhómmột.
Phó Vân Chươngkhôngcười nữa, nhìn nàngthậtsâu, "Vậy màhắnđãquyết định từ bỏ việc hôn nhân rồi sao?"
Các quan văn, đặc biệt là các sĩ phu Giang Nam hận Yêm đảng thấu xương, cho rằng Yêm đảng tự tung tự tác, che giấu thông tin, khiến tin tứckhôngthể đến tai Hoàng đế.
Nàng bước tiếp, nhận ra mìnhđangđứng trongmộtgian phụ bày biện thanh nhã. Trong phòng, ánh đèn dầu sáng mờ mờ, trước mắt nàng làmộttấm bình phong rất lớn căng vải lụa thêu hoa cỏ.
Chu Hòa Sưởng biết làm việc gì cũngkhôngthể quá gấp gáp, cười nhạtnói: "Tốt xấu gì ta cũngđihọc nhiều ngày như thế, cũng có chừng có mực."
Hoắc Minh Cẩm liếc nhìn xuống, đặt tay lên bàn tay nàngđangsờ cằm mình, nắm trong lòng bàn tay, nghiêng đầu hôn lên những đầu ngón tay thon dài.
Đợi đệ ấy ăn mặc cho chỉnh tề vậy, dù sao cũng chỉ đợimộtlát thôi mà.
Chàng khe khẽ ép hỏi.
Đừng bao giờ kinh thường gánh hát, bọn họ trôi dạt mọi miền, tuy những lời lẽ ca từ thô thiển,khôngcó mấy giá trị nhưng những khúc hát được bọn họ hát lại dễ đọc dễ hiểu, nội dung trực tiếp, chẳng mấy chốc là có thể truyềnđikhắp nơi từ bắc chí nam. Năm đó Thái Tổ Hoàng đế cũngđãtừng lợi dụng gánh hát để lưu truyềnsựtích về mình, mua chuộc lòng dân.
Tuy đó là lờinóiđể đả kíchhắn, nhưng đây mới là Vân ca nhi.
Phó Vânanhgật đầu, thảo nào Chu Hòa Sưởng cải trang ra ngoài mà lại mặcmộtbộ thường phục màu đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng. Diêu các lão là thầy củahắn.hắnkính trọng ông ta,hắnđương nhiên phải mặc thường phục, nhưngkhôngthể hạ mình quá thấp mà mặc bừamộtbộ trang phục bình thường.
Tuy là đại nghịch bất đạo nhưng những lời này do chính miệng Nhị gianóira, Kiều Giakhôngdám khuyên, thưa vâng rồiđira ngoài, ngăn Chu Hòa Sưởng lại.
Diêu Văn Đạt trung quân, nếu ông tamộtmực trung thành với Chu Hòa Sưởng, vậythìvề sau phe của Vương các lãosẽdễ đối phó hơn nhiều rồi.
Tuy rằngkhôngthể làm lớn nhưng ít nhất cũng phải đầy đủ lễ nghĩa,khôngthể khiến nàng phải chịu thiệt thòi.
Ynói, lấy ramộtbản nháp rồi đưa cho nàng.
Kiều Gia nghẹn giọngkhôngnóinên lời. Bảo cái người đường đường là quân vương chờ bên ngoài sao?
Về lý mànói, lúc Phó Vân Chương đỗ Thám hoa, yđãcó thể thỉnh phong cáo mệnh cho Trần lão thái thái nhưng khi ấy y lạikhônglàm.
Vân ca nhi hay ngượng, bản thânhắnđương nhiên phải nhiệt tìnhmộtchút, nếukhôngsao Vân ca nhi có thể trở thànhanhem tốt củahắnđược chứ?
Phó Vânanhné tránh, "Hoàng thượng đêm khuya tới chơi chính là để bảo vi thần ăn quýt sao?"
Thân thể săn chắc bao lấy nàng, nóng bỏng.
sựu ám mơ hồ lướt qua đáy mắt Hoắc Minh Cẩm nhưngtrênmặt chàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Tuy rằng đây là do Chu Hòa Sưởng tự tay viết, nhưng nếu nhưmộtngày nào đóhắnđổi ý, nhất định phải lấy mạng nàng, ai dám nghi ngờ đây?
Giọngnóicủa Phó Vân Chương trầm xuống, "Vânanh, tanóihắnép buộc muội quá mức, thực rakhôngphải thế, người ép buộc muội là chính bản thân muội."
Phó Vânanhnhíu mày.
Phó Vânanhcầm giá cắm nếnđitới, vòng qua tấm bình phong.
Cũng may Lão Sở Vương vẫn còn sốngtrênđời, nàngđãnghĩ ra ngày đósẽphảinóichuyện thẳng thắn với Chu Hòa Sưởng như thế nào rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nội Các đại thần viết kiến nghị của mình lênmộttờ giấy kẹp vào tấu chương, gọi là phiếu nghĩ. Hoàng đế dùng bút son phê chỉ thị lên đó, gọi là hồng phê, châu phê
Thực ra người trao quyền hồng phê cho thái giám chính là Hoàng đế, Hoàng đế chỉđanglợi dụng thái giám để giám sát, kiềm chế Nội Các mà thôi.
Nhưnghiệngiờ nàng chẳng thể nào tùy tiện tiết lộ bí mật của mình.
Tuy Hoàng thượng khoan dung nhân hậu nhưng dù sao cũng là Thiên tử. Cơn giận của Thiên tửthìngười bình thường sao mà chịu nổi.
"Đừng khách sáo với Trẫm làm gì. Trước kia Trẫmđãkhôngthiếu cái gì, giờ lại càngkhôngthiếu."
Thình thịch mấy tiếng vang lên, đôi mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm lại, cứ thếđichânkhôngxuống giường, bước mấy bướcđãđuổi kịp nàng, cúi người, bế cả người nàng lên.
Chốc lát sau, những chiếc đèn lồng kia lạiđãđixa, bên ngoài dần yên tĩnh trở lại.
điđượcmộtlát, đườngđiđãbị lấp kín bằngmộtđồ vật bằng gỗ, nàng tìm thấy chỗ nhô lên, ấnnhẹlên đó.
Phó Vânanhcúi đầu, nhìn quýt trong tay, từng múi từng múirõràng.
Lòng nàng ngổn ngang với đủ loại cảm xúc.
Bàn chuyện chínhsựmộtlúc,hắnđứng dậy, "Quấy rầy đệ cả buổi rồi, đệ nghỉ ngơi sớmmộtchútđi, đừng vội về nha thự, cứ dưỡng bệnh cho khỏi hẳnđã."
Chu Hòa Sưởng mỉm cười với nàng, "Đệ nhìn ra rồi đúngkhông? Đây là quýt ở Giang Thành thư viện, vừa mới được đưa tới kinh thành."
Chu Hòa Sưởngkhôngnóimộtlời, bước xuống bậc thang, ngồi vào chiếc xe ngựađãđứng ngoài cửa chờ từ lâu.
Phó Vânanhnói: "Nhị ca,khôngai có thể tốt hơn huynh."
Từ trước đến nay nàng luôn biết bản thân mình muốn gì, y lo quá lên rồi.
Chàngkhôngở bên cạnh nàng, nàng đương nhiênsẽkhôngnghĩ tới chàng đầu tiên. Làmộtngười bình tĩnh, lý trí, nàng lúc nào cũng mong muốn giải quyết vấn đề trước mắt chứkhôngphải phí thời giờ nghĩ tới chàng.
Chu Hòa Sưởng cầm tay Phó Vânanh, "Vân ca nhi, nếu nhưkhôngthửthìlàm sao biết làkhôngđược cơ chứ? Chúng ta làanhem tốt. Trước kia cómộtvị Trường Bình Hầu, từnhỏđãlớn lên cùng với Cảnh Tông, cả đời là bạn bè thân thiết với nhau. Sau khi Cảnh Tông lên ngôi, Trường Bình Hầu nhậm chức chỉ huy sứ, vinh sủng cả đời, được ghi danh tam công tamcô[2], sau khi qua đời, gia tộc còn thịnh vượng mấy chục năm. Takhôngdám so với Cảnh Tông về thành tự văn hóa, giáo d·ụ·c, quânsự, chỉ có điểm này là ta có thể cam đoan với đệ, tasẽtin tưởng đệ như Cảnh Tông tin tưởng Trường Bình Hầu. Đệkhôngcần nhất định phải trở thànhmộthiền thần hoàn mỹkhôngcó khuyết điểm gì, đệ chỉ cần làm đúng bổn phận của mình là được rồi, thực ra đệ có ham chơimộtchút cũng chẳng sao, chỉ cần đệkhôngmắc phải những sai lầm lớn như mưu phảnthìta vẫnsẽche chở cho đệ, để đệ vinh hoa phú quý cả đời."
Nàng làm theo cách Hoắc Minh Cẩm dạy nàng hôm đó, khởi động cơ quan.
Quân vương tuổi còn trẻ, phong lưu màkhôngsa đà vào nữ sắc, hậu cung yên bình, các triều thần yên lòng, dù sao họ cũng chỉ sợ Hoàng đế giống tiên đế, chuyên sủng vị hậu phi nào đó, khiến cho hậu cung rơi vào cảnh mưa máu gió tanh.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Phó Vân Chương nhắc tới Trần lão thái thái trước mặt nàng.
Phó Vânanhnói: "Cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám cũng giống như việc cải cách chế độ tượng tịch, phải từ từ mưu tính."
Bên ngoài trời đầy mây,đangcó tuyết hạt, tuyết đập vào mái ngói kêu leng keng. Cành liễu nhảy múa, hồ nước gợn lên những đợt sóngnhỏ.
Cát Tường nhìnhắn, đôi mắt đảo tới đảo lui, đầy vẻ khôn khéo.
Ngoài cửa lại có tiếng động vang lên, đèn lồng lại tụ vàomộtchỗ, trước cửa sổ ánh lên ánh sáng vàng nhạt mông lung.
Chu Hòa Sưởng đứng dậy, ngồi bên mép giường, nhét nửa quả quýt vào lòng bàn tay Phó Vânanh, "Thực ra mảnh rừng quýt kia vẫn có quýt ngọt, chỉ mỗi tội ít thôi."
Từ Phó giađira, Chu Hòa Sưởng đứng ở bậc thang, đưa mắt liếc nhìnmộttùy tùngđira phía sau mình.
Chuyện giải oan và phôi phục chức quan cho quan viên cũngđãxong xuôi. Dựa vào công lao để phong thưởng, nàng, Phó Vân Chương và người tự nhiên bị nhét vào là Tề Nhân đều có công.
Nàngnóivớihắnnhững quả quýt đó rất chua,hắnvẫn khăng khăng đòi nếm cho bằng được, kết quả là mấy quả liền đều vừa đắng vừa chua, mặt màyhắnnhăn nhúm, đến nước mắt cũng trào ra.
"Khi đó ta còn trẻ, bồng bột ngang bướng,khôngai hiểu ta, quan tâm tới ta, bọn họ chỉ để ý tới việc học của ta... Thực ra nếu như ta bình tĩnhmộtchút, lý trímộtchút, hẳn tasẽkhôngdành cả cuộc đời mình để giận dỗi mẹ ta."
"Nàngkhôngmuốn lấy chồng, cũngkhôngsao cả, thành thân chỉ là nghi thức mà thôi."
Đó chính là thời thơ ấu của y, ngày qua ngày, vừa áp lực, vừa đơn điệu.
Chu Hòa Sưởng cười ha hả, nhét múi quýt mà nàngkhôngthèm ăn vào miệng mình.
Mật chỉkhôngkhác lắm so với đan thư thiết khoán mà năm đó các vị khai quốc công thần nhận được,trênđó viết Chu Hòa Sưởng và nàng thân thiết nhưanhem, nàngđãtừng cứu mạnghắn, có công với xã tắc, nếu tương lai nàng phạm phải lỗi lầm gì nghiêm trọng, phải mất mạng,thìcó thể dùng mật chỉ này để thoát tội.
Cảm độngthậtnhiều, sầu lo còn nhiều hơn, chân thành đổi lấy chân thành, nếu sau này Chu Hòa Sưởng biết thân phận thựcsựcủa nàng...
"Nhị ca, muộikhôngcó khúc mắc,thậtđấy. Muội chỉ là..."
"Ta biết." Tay Hoắc Minh Cẩmnhẹnhàng v**t v* đôi môi mềm mại kiều diễm của nàng, giọng trầm trầm, "Nàngkhôngthích quá ỷ lại vào người khác. Lúc xảy ra chuyện, ai ở gần nàng nhất,đangđương nhiênsẽnghĩ tới người đó đầu tiên."
Đương nhiên Kiều Giasẽkhôngnóirằng Hoắc Minh Cẩmkhôngchohắnvào, "Phó đại nhân bị bệnh nên quần áokhôngchỉnh tề, sợ ngự tiền thất nghi, mời bệ hạ di giá tới chính đường ạ."
Làm việc tới tối, ăn cơm xong, Phó tứ lão gia cố ý sang tận nơi thúc giục nàng, khuyên nàng nghỉ sớmmộtchút.
Cả cuộc đời này, y hẳnsẽkhôngquay về huyện Hoàng Châu nữa.
Kiều Gia đáp: "Nhị gia về phủ rồi ạ."
Phó Vânanhđangnghĩ ngợi vu vơ,khôngnhận lấy quả quýt.
Lúc Phó Vânanhcònđangnhớ lại, Chu Hòa Sưởngđãbóc xongmộtquả quýt.hắnchia quả quýt làm hai nửa,mộtnửa cho mình,mộtnửa đưa cho Phó Vânanh.
Con đường phía trước mở ra, trước mắt lập tức sáng bừng.
Tới khi nàng tỉnh táo lại, ánh nến lay động, Hoắc Minh Cẩmđãđirồi.
Thấy nàngkhôngnóigì, Chu Hòa Sưởng lắc lắc tay nàng, như thểđanglàm nũng, thề với nàng: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tanóiđượcthìlàm được,thậtđấy! Nếu như cómộtngày nào đó ta mắc sai lầm, đệ mắng ta, đánh ta thế nào cũng được!"
"Đợi Nhị gia về phủthìmời Nhị gia sang đây vậy."
Ánh mắt nàng bắt gặpmộtcặp mắt sáng ngời sắc lẹm, dường như khiến cho toàn bộ lông tơtrênngười nàng dựng thẳng lên.
Phó Vânanhvẫn cứ hành lễ với Chu Hòa Sưởng, "Sao tự nhiên đêm hôm khuya khoắt Hoàng thượng lại tới thăm thế này?"
Y thở dài, nhớ lại thời gian u ámđãqua, mặt mày hoảng hốt.
Ánh mắt y ôn hòa, dịu dàng nhìn nàng chăm chú, nhưmộtdòng nướcnhẹnhàng chảy qua.
Phó Vânanhgiật mình.
Thực ra nàngkhônghề lo lắng những chuyện khác bởi Chu Hòa Sưởng cũng phong lưu y như ông già nhàhắn, thích quần áo đẹp, thức ăn ngon, tỳ nữ xinh đẹp quyến rũ, cái gì đẹphắncũng thích cả, nhưng lạikhôngđược dài lâu.
Rồihắnchuyển sang chínhsự, "Đêm đó đệ say rượu, có phải có người hãm hại đệkhông?"
Tuy những lời này nghe ra làm cho người ta dở khóc dở cười nhưng từng câu từng chữ đều phát ra từ gan ruột.
Chu Hòa Sưởng trầm ngâmmộtlát, sắc mày hơi tối lại, "Chuyện nàykhôngkhó, ta vốn có ý định cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám, chờ Cát Tường tung tin ra bên ngoài, Tư Lễ Giám rối loạn, những kẻ đó chắc chắnsẽđể lộ dấu vết."
Ý cười lấp lánh trong đôi mắthắn, "Vân ca nhi, đệ đồng ý làm Trường Bình Hầu của takhông?"
Sau đó lại có người thực dụng hơn, tìm thẳng công văn xử án của của quan phủ, từ toàn bộ quá trình điều tra vụ án cho tới bản ản cuối cùng, hình phạt, trích dẫn từtrênxuống cuốikhôngthiếumộtchữ nào, cũng vẫn ván chạy vô cùng.
Chưởng ấn, chấp bút thái giám trong Tư Lễ Giám quyền cao chức trọng,đãcó thời từng sánh ngang với Nội Các thủ phụ, có thể muốn cách chứcthìcách chức, muốn chém đầuthìchém đầu quan văn, quyền thế ngập trời.
hắnđối xử rất dịu dàng với cả Khổng Hoàng hậu và bốn vị phi tần khác, cũng chẳng chuyên sủng người nào. Biết thân phận Hoàng hậu đặc biệt,hắntôn trọng Hoàng hậu hơnmộtchút. Hậu cung ai cũng có phần, hơn nữa mấy vị hậu phi còn ít tuổi, tạm thời coi như an phận.
đãmuộn thế này rồi, hẳn là Hoắc Minh Cẩm phải về rồi chứ nhỉ?
Ngoài bình phong vang lên tiếng bước chân, Kiều Giađivào phòng, hỏi nàng có gì cần dặn dòkhông.
hắnđứng dậy, sờ sờ trước ngực mìnhmộtlúc, lấymộtcuốn sách lụa ra, "Đệ xem, ta viết ra cả rồi đây này, nếu như sau này ta trở mặt, đệ có thể lấy cái này ra mắng ta."
Chu Hòa Sưởng nghĩ ngợimộthồi, Vân ca nhi nóng tính, hơn nữa lại cònđangđau ốm, nên thông cảm cho đệ ấy nhiều hơn,khôngnên làm ầm ĩ tới mức đệ ấyđãbệnh rồi lại còn phải tức giận với mình, người bệnhkhôngnên tức giận, liềnnói: "Trẫm chờ là được,hắnkhôngcần ra chính đường đâu. Bảohắncứ từ từ mà chuẩn bị, trẫmđithăm vườn nhàhắn, lát nữa quay lại sau."
Nàng gật đầu đồng ý,đivề phòng ngủ, thổi tắt đèn nằm xuống.
Chu Hòa Sưởng cầmmộtquả quýt lên, bóc vỏ quýt, tách quả quýt ra, nước quýt trào ra, hương quýt chua chua thoang thoảng.
(cái này mìnhkhônghiểu)
Nhìn theo bóng dáng nàng biến mất sau cánh cửa, Phó Vân Chương quay lại ghế ngồi, tựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái biếng nhác.
Nàng đặt quýt xuống, hỏi: "Nhị gia đâu?"
hắncó thể thích ứng mọi hoàn cảnh,khôngcó tham vọng quá lớn lao, chỉ làm hết khả năng của mình,khôngthẹn với lòng là được.
Nghe thấy tiếng động, Phó Vân Chương ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nàng, nhận lấy chén trà.
Nàng cảm thấy khó hiểu.
Cát Tường tinh ý, bêmộtchiếc ghế bành tới, mời Chu Hòa Sưởng ngồi xuống.
...
Trầm mặcmộtlát, Phó Vânanhmới lấy lại được tinh thần, rũ mắt nhìn xuống.
, chương sausẽkhônglái xe!!sẽkhôngxảy ra chuyện gì hết.
Những nội quan khác vẫn còn run sợ trong lòng, đua nhau lau mồ hôi,đitheo sau xe ngựa, khe khẽ hỏi Cát Tường: "đangyênđanglành, sao Vạn tuế gia lại tức giận thế?"
Phó Vânanhnhìn về phía ánh nến lay độngtrênchiếc bàn cao, hỏi lại: "Chàng cảm thấy takhôngvui sao?"
Phó Vânanhbước vào phòng, theo thói quen, nàng rótmộtchén trà đưa cho y.
Sợ Phó Vânanhkhôngtin,hắnlại cúi đầu bócmộtmúi quýt nữa, định đút cho nàng, "Đệ nếm thửđi."
Sách lụa được mở ra,trênđó làmộtmật chỉ do Chu Hòa Sưởng tự tay viết, đóng dấu ngọc tỷ và ấn riêng củahắn.
Hôm nay chàng lại chủ động tránhđi.
Mỗi lầnđitới Tàng Kinh Các, Phó Vânanhđều phảiđiqua mảnh rừng quýt đó.
Trước bàn đặtmộtchiếc lư hương ba chân, trong lòkhôngđốt hương, chỉ cómộtlọ hoa tịch maiđangtỏa hương thoang thoảng.
Những người dân bình thường đa phầnkhôngbiết chữ,khônghiểu luật, đại đa số mọi người còn tưởng rằng kiện cáo chỉ cần tới trước cửa nha môn đánh trống là được. Đại nhân muốn dùng những cuốn tiểu thuyết mà người dân bình thường thích đọc nhất để thay đổi những suy nghĩ này của bọn họ, để bọn họ học được kiến thức luật pháp cơ bản thường dùng.
Cũng may là quýt, nếu đây là đàothìkhó ăn khónói[1].
Phó Vânanhmỉm cười, đối mặt với ánh mắt chăm chú trầm mặc của giàng, giơ tay sờ lên cằm chàng, râuđãcạo nhưng sờ lên vẫn thấy hơi ram ráp.
Phó Vânanhđành thôi.
Xe ngựa rẽ vào cửa cung.
, vẫn hơi có thái độ bềtrênnhưng Phó Vânanhhiểu được ý tứ trong lờinóicủahắn.
Trầm mặc hồi lâu,trênmôi Phó Vân Chương dầnhiệnlênmộtnụ cười, ngón tay vuốtnhẹlên bản nháp kia, "Tấu chương tađãđệ lên rồi, triều đình cũng phê chuẩn, mũ phượng khăn quàng, danh vị cáo mệnh, những thứ mà cả đời này mẹ ta mong muốn nhất tađãgiúp bà lấy về cả rồi."
Cát Tường vộinói: "Vạn tuế gia, nước này vào móng tay vừa đau vừa xót, để nô bóc."
hắncũng chẳng hề lấy thân phận Hoàng đế đểnóinhững lời đó với nàng mà là dùng giọng điệu củaanhem, bạn bè.
"Mang đồ lên đây."
Đây dường như làmộtđộng tác theo bản năng, chờ Hoắc Minh Cẩm dừng lại, đưa ánh mắt nghi vấn nhìn nàng, nàng mới có phản ứng.
Nội quan cầmmộtchiếc đèn lồng bằng pha lê, ánh sáng đỏ rực hắt lên khuôn mặt Chu Hòa Sưởng.
"Vânanh, muội cảm thấy ta có tốt với mẹ takhông?"
Phó Vânanhlại lắc đầu.
hắnrất vui.
"Làm sao ngài biết được mấy quả quýt này là quýt ngọt?"
Phó Vân Chương dừng bút lại, nhìn cửa sổđãđược dán mấy lớp giấy dày cộp, ngắm bóng trúc lay động ngoài cửa sổ, khe khẽ nỏi:
Chu Hòa Sưởng bật cười.
Chu Hòa Sưởngnóilà "che chở"
Sau khi gặp các phụ tá, nàng từ từ xử lýmộtsố việc vặt vãnh, Kiểu Gia trở về bẩm báo, Hoắc Minh Cẩm vẫn chưa quay lại.
Phó Vânanhnhững quả quýt đó, quả lớn quảnhỏ, vỏ quýt khô quắt, chắc chắnkhôngphải là loại quýt nên xuấthiệntrong cung, chợt nghĩ tới điều gì.
Hôm sau, Phó Vânanhlại bảo Kiều Giađimời Hoắc Minh Cẩm lần nữa.
Giống như đám học sinh trong thư viện bình thường vẫnnóiđùa với nhau, "Cẩu phú quý, vô tương vong [3], ta mà khá rồi ấy à, nhất địnhsẽche chở cho ngươi", vừa khí phách lại vừa ngây thơ.
Đan thư thiết khoán thực ra chẳng phải là thứ may mắn gì cả, mật chỉ này cũng thế.
"Ta cố ýnóivớihắnnhư vậy, muội nhớ giải thích đàng hoàng vớihắn, đừng quên đấy."
Vân ca nhi rất quan tâm tới vẻ bề ngoài. Ngày hè nắng nóng, học sinh trong thư viện để vai trần hóng mát dưới bóng cây. Ban đêm nóng bức, cả bọn đem chiếu trúc rải thẳng ra hành lang ngủ. Sáng sớm tỉnh lại, nhìn xung quanh,trênhành lang toàn những thiếu niênđangnằm ngủ thẳng cẳng. Chỉ có mình Vân ca nhi từ trước đến nay luôn mặc áo rộng tay dài, lúc nào cũng chỉnh tề. Ngày đông, nước đóng thành băng mà cách hai ngày đệ ấy lại gội đầu lau mình,trênngười luôn cómộtmùi hương nhàn nhạt ngòn ngọt.
Chàng sợkhôngkìm chế được, làm nàng sợ hãi.
Tuy rằng ítnóiít cười, Vân ca nhi còn vững vàng, điềm tĩnh hơn cả ông già.
Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn Phó Vânanhkhôngchớp mắt, lạnh lùng lên tiếng: "Bảohắnchờ."
Hốc mắt Phó Vânanhnóng bừng lên, nắm lại tay y, ngón tay y có những khớp xươngrõràng, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Nàng hỏi: "Chàng làm sao thế?"
Cuối cùng năm nào cũng bị chua đến ê cả răng nhưng năm nào cũng lại muốn ăn quýt.
Cát Tưởng thưa vângmộttiếng rồi chạy vội ra ngoài. Chỉmộtlát sau,hắnbưngmộtchiếc khay đan bằng trúc vào phòng,trênkhay đan là mười mấy quả quýt, vỏ quýt vàng vàng xanh xanh, chỉnhỏbằng nắm tay của đứa trẻ năm sáu tuổi.
Còn có cung nữ có ý đồ ám sát Hoàng đế nữa là. Tử Cấm Thành lớn như vậy, cung nhân có thể khiến Chu Hòa Sưởng tin tưởng cũngkhôngnhiều lắm.
Trước kia dù là ai tới thăm nàngđichăng nữa, Hoắc Minh Cẩm cũngsẽkhôngtránhđichỗ khác, cùng lắm là tới gian bên cạnh ngồi chờmộtlúc rồisẽquay trở lại.
Phó Vân Chương nhìn nàngmộtlúc, cũng mỉm cười.
hiệngiờ thái độ củahắnvới Chu Hòa Sưởngkhônggiống như hồi còn hầu hạ Thế tử gia trước kia, sợ hãi, cung kính hơn,khôngdám thả lỏng chút nào.
Chàng chỉ hôn lên tay nàng rồi buông tay, cúi người chỉnh lại vạt áo cho nàng.
Chu Hòa Sưởng lấy thủ đoạn trước kia dùng để đối phó với Lão Sở Vương ra, tỏ ra quan tâm Diêu Văn Đạt, Diêu Văn Đạt cảm xúc dạt dào, cảm thấy tân quân nhân hậu, tình nghĩa, tuy rằng chưa trải qua hệ thống giáo d·ụ·c toàn diện dành cho người kế thừa ngôi báu nhưng hết lòngyêuthương dân chúng, tôn trọng triều thần, khiêm tốn rộng lượng;mộtthời gian nữa thôi, dướisựphò tá của triều thần, tân quân có thể trở thànhmộtvị vua tốt.
Những lời này đều xuất phát từ đáy lòng củahắn.
Editor: Ý tác giả là chương sau haianhchịkhônglàm gì nhau đâu. Lái xe là làm chuyện đó đó.khôngcó chương dài nhất, chỉ có chương dài hơn, kỉ lục chương dài. Chẳng biết sau còn cái nào dài hơn k, có chắc chớt.
Thị vệ hiểu ý, lôi tiểu nội thịđi.
Đám phụ tá thưa vâng.
Tiết trời giá lạnh, bộ xương già kia của Diêu Văn Đạtkhôngchịu nổi, ốm đau nằm liệt giường,đãnăm ngàykhôngtới điện Văn Hoa giảng kinh.
"Ơ?"
Hoắc Minh Cẩm đưa tay nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào chàng khe khẽ hỏi.
[3] Trích "Trần Thiệp thế gia", nghĩa đại loại là "Nếu được giàu sang,sẽkhôngquên nhau".
Đám nội quan cầm đèn lồng trong tay, ánh sáng chiếu lên những hoa văntrênnền gạch.
Trong cung, thái giám của Tư Lễ Giám ban đầukhôngbiết chữ,khôngcó kiến thức gì, sau đó đều thông thạo việc viết lách, hơn nữa có những thái giám đọc đủ thứ thi thư, tài năng học vấnkhôngthua gì đại thần trong triều. Mỗi ngày, Hoàng đế chỉ đích thân phêmộtphần tấu chương, những tấu chương khác đều do chưởng ấn, chấp bút thái giám trong Tư Lễ Giám phê thay. Có vài Hoàng đế sa vào hưởng lạc,khôngđể ý tới chuyện triều chính, giao toàn bộ quyền hồng phê cho thái giám, như thế thái giámsẽnắm quyền lớn trong tay.
[1] Câu này liên quan đếnmộtđiển tích. Di Tử Hà làmộtnho sĩ thông minh, vô cùng khôi ngô tuấn tú, được Vệ Linh công sủng ái, phong cho làm đại phu.mộtlần, Di Tử Hà và Vệ Linh côngđithăm hoa viên, Di Tử Hà thấy cómộtquả đào ngon, tự ý hái đào ăn trước mặt Vệ Linh công, ănkhônghết bèn rồi đem phần cắn dở đút vào miệng Vệ Linh công. Vệ Linh công khen: "Tử Hàthậtyêuta! Quên cái miệng đói của mình mà nhớ đến ta.". Dân gian gọi đó là mối tình chia đào (dư đào đoạn tụ).
(hồng và châu đều có nghĩa là màu đỏ)
"Minh Cẩm ca, chàng nghĩ gì vậy?”
Chu Hòa Sưởngnói: "Đệ đừng giấu ta, những kẻ bên cạnh takhôngchắc chắn đều thànhthậtnghe lời cả, trong cung nhiều nội thị, cung nữ như vậy, lúc nào cũng có những kẻkhôngcó mắt."
Phó Vân Chương đứng dậy, nhìn Phó Vânanh, mỉm cườinói, "Bởi vì giờ takhôngcòncôđộc nữa, muội là người thân của ta."
"Ta nên làm như vậy từ lâu rồi mới đúng."
Phó Vân Chương khe khẽ hỏi.
Phó Vânanhkhôngnóilời nào, chờhắnnóitiếp.
Kiều Gia đồng ý.
Ban ngày, Chu Hòa Sưởngđithăm Diêu Văn Đạt, ân cần hỏi han, vô cùng săn sóc.
Kiều Giakhôngngờ Hoàng đế lại dễ tính như vậy, chỉ chớp mắtđãthấy Chu Hòa Sưởng xoay người rờiđi.
Nàngkhôngkhỏi khâm phục Chu Hòa Sưởng, liên tục kiên trì, vậy mà cuối cùnghắnđãthựcsựtìm được rồi.
Phó Vân Chương giơ tay véonhẹlên khuôn mặt nàng y như khi cònnhỏ.
"Dân chúng bình thường, đặc biệt là phụ nữ trong nội trạch và những ngườikhôngbiết chữ,khônghiểu luật pháp, thường xuyên bị lừa gạt, tiền mất tật mang. Các vị tiên sinh lấy mấy vụ án thường gặp làm tư liệu sống, miêu tả kỹ càng quá trình tố tụng, viết càng đơn giản dễ hiểu càng tốt."
hắnnhớ tới nhiều năm về trước, lúc mình bị bệnh, Vân ca nhi tới thămhắn.
Có nội quan tinh ý hiểu ra tình hình, suy nghĩmộtlúc rồi thử dò hỏi: "Chẳng lẽ là do Lâm Cao bất kính với Phó đại nhân nên Vạn tuế giakhôngvui sao?"
Mẫu thân muốn danh vị cáo mệnh, y thỉnh phong cho bà, mẫu thân muốn tiền bạc của cải, gia tài y để lại cho bà hẳn có thể đủ để bàkhôngcần lo chuyện cơm áo tới hết đời, những người hầu kẻ hạ đó trung thành, tận tâm,sẽlấy lòng, chăm sóc cho bàthậttốt.
Thực ra cứ coi nhưmộtngày nào đó Vân ca nhi lầm đường lạc lối mà mưu phảnđi, Chu Hòa Sưởng cảm thấyhắncũng chẳng đành lòng g·i·ế·t "y", chỉ có thể nhốt "y" lại mà thôi.
Các phụ tá nhanh trí,khôngcần Phó Vânanhphải giải thích nhiều, chỉ nghe nàngnóitới đó, trong lòngđãhiểu được hoàn toàn.
"Có nghĩ tới takhông?"
Những thứ như nhân sâm, nhung hươu, tổ yếnthìban cho Phó đại nhân nhiều đén nỗi mà đừngnóilà dưỡng bệnh, dù có ăn như cơmđichăng nữa, Phó đại nhân ăn cả đời cònkhônghết đâu!
Biết Phó đại nhân ngã bệnh, Hoàng thượng cố ý phái người về phủ Võ Xương, thu thậpkhôngbiết bao nhiêu là đặc sản quê hương, dùng những con ngựa nhanh nhất để đưa về kinh sư, chẳng giữ lại cho mình chút nàođãđưa tất cả đến Phó gia.
Tác giả có lời muốnnói:
Chu Hòa Sưởng mím môi mỉm cười, "Trẫm mang theo mấy thứ tặng cho đệ,đãbảo quản gia của đệ nhận và xếp vào kho rồi. Ăn, mặc, dùng, cái gì cũng có cả, đệ còn thiếu cái gì, chỉ cầnnóivới trẫm là được."
Hoắc Minh Cẩm chắc chắnsẽkhôngcho phép chuyện như vậy xảy ra, nhưng mà nàng cảm thấy, nếuthậtsựtới ngày đó, nàng hẳn phải đích thânnóicho Chu Hòa Sưởng và Viên Tam biết chân tướng.
Nàng nghĩ ngợi rồi thêmmộtcâu, "nóivới chàng ta muốn gặp chàng."
Đây làmộtbản tấu thỉnh phong.
TừnhỏChu Hòa Sưởngđãbị bệnh tật giày vò, Thế tử lớn lên trong Vương phủ,khôngthể nàokhôngkiêu căngmộtchút nhưng lại nghĩ thoáng hơn người khác nhiều.
Cát Tường ngân lênmộttiếng, loan giá khởi hành.
Hôn lễ chỉ là nghi thức, quan trọng là hai người quyết định nắm tay cùng nhau sống hết cuộc đời.
Nàngkhôngphải chưa thừng thấy những người đàn ông khác để vai trần nhưng mà tình cảnh nàykhônggiống như ở thư viện trước kia.
Mùa thu năm ấy, Chu Hòa Sưởng nhìn thấy cây quýt sai trĩu trịt, quả treo đầy cành, nhất định phải sau người hầu hái mấy quả chohắnnếm thử.
Đến cái mật đạo kia mà nàng còn ngầm đồng ý cho chàng để lại,khôngbắt chàng lấpđi, sao chàng lại còn hỏi chuyện này cơ chứ?
Nhưng nghĩ tới trạng thái của Hoắc Minh Cẩm khi nãy, trong lòng nàng có chút bất an, nàngnói: "Ta có việc muốnnóivới Nhị gia, mời Nhị gia sang đâymộtchuyến."
Hơn nữa cònkhônghạn chế số lần.
Đám nội quan hầu hạhắnnhiều ngày như thế, dần dần thăm dò được tình tình củahắn, biếthắnđangtức giận, nơm nớp lo sợ, nín thở,khôngdám động đậy.
Nhưng thấyhắnngã bệnh, Vân ca nhi thựcsựlo lắng chohắn, cố gắng chịu đựngsựngả ngớn củahắn,hắncố ý dựa vào người Vân ca nhi, Vân ca nhikhôngđẩyhắnra, đỡhắnđilại trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Núikhôngtới với tathìta đành tới với núi vậy.
Phó Vân Chương nhìn thẳng vào mắt nàng, "Khúc mắc của muộithìsao?"
Vân ca nhikhôngthích gần gũi với người khác, bình thườnghắntìm mọi cách lấy lòng Vân ca nhi, Vân ca nhikhônglạnh lùng nhưng cũng chẳng nhiệt tình.
Đám nội quan dường nhưđangsuy tư điều gì.
Hoắc Minh Cẩm chỉ nó có thểkhônglàm lễ cưới, nhưng vẫn cần nàng, hơn nữasẽkhôngbuông tay... Nếu như nàng nghekhônglầmthìchàng hẳn là có ý như vậy.
Có thể cam tâm tình nguyện để cho nàng lợi dụng, thựcsựhiếm có.
...
Nàng bảo Vương Đại Lang mang mấy cuốn tiểu thuyết từng phổ biếntrênphố phường ra.
Nàng vẫnkhôngnóigì.
Phó Vânanhmỉm cười.
Người bên trongđãnghe thấy tiếng cơ quan mở ra, bóng người lay động mấy cái.
"Vân ca nhi cũng tốt với ta."
hắnnhíu mày trừng mắt lườm tiểu nội quanđangđịnh lên tiếng trách cứ Kiều Gia, ôn hòanói: "Trẫm tới đây là để thăm bạn,khôngcần cầu kỳ như thế,hắnđangđau ốm, đừng vất vả làm gì."
Cát Tường cong môi cười, vẫynhẹphất trần, thong thả ung dungnói: "Chuyện bất kính với Phó đại nhân chỉ làmộtphần thôi. Hoàng thượng là Thiên tử, Hoàng thượng muốn thân thiết với aithìthân thiết với người đó, thích dùng aithìdùng người đó,khôngđến lượt đám hoạn quan như chúng ta khoa tay múa chân. BiếtrõHoàng thượng tinyêuquý trọng Phó đại nhân, lại còn bất kính với Phó đại nhân, chẳng phải là tự tìm đường c·h·ế·t hay sao?"
Hoắc Minh Cẩm khác thường như vậy là bởi vì nhị ca sao?
Mấy năm sau đó, năm nào Chu Hòa Sưởng vẫn muốn nếm thử xem quýt này rốt cuộc có chuakhông.
Nam Vũ của cung Càn Thanh bị thiêu hủy, vẫnđangtu sửa, lúcđiqua sân lớn còn có thể ngửi thấy mùi hương tươi mới nồng nàn của gỗ.
Đêm nay, Phó Vân Chương xong việc chở về, bảo Liên Xác sang mời nàng qua bên đó.
Phó Vânanhngước mắt lên nhìn chàng, gặp phải ánh mắt nóng bỏng nhưng lại sâu hun hút của chàng, nàng hơi rùng mình, rũ mắt xuống, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
"Hôm nay Trẫmđibái phỏng Diêu các lão,trênđường về cung cố ý rẽ sang đây thăm đệ. Đệ yên tâmđi, ngày mai các đại thầnsẽchỉ biết chuyện Trẫm tới thăm Diêu các lão,sẽkhôngnhằm vào đệ đâu."
Hoắc Minh Cẩmnóivậy là có ý gì?
Nhưng Phó Vânanhlại che giấu thân phận của mình trước mặthắn.
Kể cả sau này phần tình nghĩaanhem này có thay đổiđichăng nữa,thìít nhấthiệngiờhắnđúng làthậtlòng.
Sau khi ngủ đượcmộtcanh giờ, nàng tỉnh.
Đoàn ngườiđãtới trước mái hiên.
"Sau đóthìsao? Nàng có nghĩ tới việcsẽnhờ ta giúp đỡkhông?"
Người trong buồngkhôngnghe thấy tiếngnóichuyện ở bên ngoài nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng của những chiếc đèn lồngđitừ xa tới gần, xuyên thấu qua tấm bình phong, rọi vào làm cả gian ngoài sáng bừng.
Cát Tường là người có thời gianđitheo Chu Hòa Sưởng lâu nhất, thấyhắnlạnh lùng liếc nhìnmộttiểu nội thị khi nãy tỏ ra ngạo mạn trong nội viện Phó gia liền đưa mắt ra hiệu cho thị vệ bên cạnh.
Nàng gật đầu.
hắncười nhạt,nóitiếp, "Nhưng màthậtlà như vậy sao? Làm Hoàng đế là nhất định phải chịu cảnh ởtrêncaothìlạnh sao?khôngthể có người mình luôn tin tưởng sao? Đại thần được Hoàng đế nể trọng, tinyêuthìđều có vận mệnh làkhôngthể sống đến già mới c·h·ế·t sao?"
Tốn công vô ích, sao đại nhân còn muốn làm chứ?
Chu Hòa Sưởng lắc đầu, "Ngươi lui rađi."
"Mấy hôm trước tanóivới Hoắc Minh Cẩm mấy lời." Phó Vân Chương hơi nhếch môi, chẳng mấy khi y cười bỡn cợt như thế, "Tanóivớihắn,hắnép buộc muội quá đáng, có lẽ hai ngườikhôngnên thành thân. Ta cònnói, có lẽ muội chấp nhận ở bên cạnhhắnlà xuất phát từ việc báo ân hoặc vì muốn lợi dụng thân phận, địa vị củahắn."
Phó Vânanhtạ Hoàng thượng ban thưởng. Chu Hòa Sưởng là ngườiđãtặng quà cho aithìsẽvô cùng hào phóng, hậnkhôngthể kéo hết xe quà này tới xe quà khác tới Phó gia, thịt dê, thịt bò còn làmộtđám gia s·ú·c chờ làm thịt, nàng chẳng còn gì đểnói,khôngbiết lần này danh sách quà tặng còn tràn ngập mấy tờ giấy.
Nhưng chàng vẫnsẽkhôngtừ bỏ, giống như trước kia chàng từngnóivới nàng, tất cả những cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt đều chìm xuống tận đáy lòng chàng, phô bày trước mặt nàng chỉ là biểuhiệndịu dàng.
Thân hìnhhắncao lớn, bởi hồinhỏốm đau bệnh tật, màu da vẫn luôn hơi tái, cử chỉ phong lưu, tướng mạo đường đường, áo bào đen tung bay trong gió đêm.
Cho tới bây giờ,hắnvẫn còn nhớ như in hình ảnh Vân ca nhi lúcnóichuyện với ông già, nghiêm túc, như thể hai người ngang hàng.
Như vậy là đủ rồi.
Nhưnghắnviết rất nghiêm túc, còn coi như đây thựcsựlà bùa hộ mệnh, hí hửng đưa cho nàng đọc.
Trong bóng đêm, Chu Hòa Sưởng mỉm cười.
Mẫu thânkhôngquan tâm y vui hay buồn, bà chỉ quan tâm xem liệu y có thể thỉnh phong cáo mệnh cho bà haykhông.
Đối với các phụ tá mànói, viết sáchkhôngcó gì khó khăn nhưng họkhônghiểu mục đích của Phó Vânanh.
Phó Vânanhcân nhắcmộtlát,nóichohắnnghe vềsựhoài nghi của Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương, trong Tư Lễ Giám nhất định có người muốn hại nàng, chỉ là tạm thời vẫn chưa điều tra ra người đứng sau là ai.
Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm mặcmộtlát rồi hỏi: "Vânanh, lúc khó chịu... Người nàng nghĩ tới là ai?"
Bởi vậy cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giámkhôngthể cứmộtđao là chặt đứt luôn, cần phải làm suy yếu bọn chúng từng bướcmột, còn phải suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn giữa hoàng quyền và Nội Các đại thần, duy trì cân bằng trong triều đình.
Phó Vân Chương bật cười, nhìn về phía nàng.
Phó Vânanhcòn có chuyện chưanóixong, nhưng mà Hoắc Minh Cẩmđãđirồi, đêmđãkhuya, mainóisau cũng vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài phòng gió rít từng cơn, trong phòng lại ấm áp như xuân, hương trà thoang thoảng, kết hợp với hương hoa lại càng thêm thanh nhã.
...
Chu Hòa Sưởng cười hề hề, xua tay bảo những nội quan khác lui ra, chỉ để lại mình Cát Tưởng ở lại hầu hạ.
Tề Nhân là người được lợi giữa chừng. Bởi vậy, mọi người ở Đại Lý Tự đều tiếc nuối thay cho nàng, cảm thấy công lao nàng bị người ta nẫng taytrên.
đãbao nhiêu mùa đông lạnh giá, y dậy sớmđihọc, khi đó còn chưa có cầu nối từ nơi ở của Phó gia ở phố Đông Đại tới huyện thành, y phảiđimộtcon đường rất xa, lên thuyền qua sông, ngồimộtmình trong khoang thuyền gió lùa lạnh ngắt, nghe tiếng mái chèo bì bõm bên ngoài, người chèo thuyền mặt mũi cứng đờ,trênmặt sông làmộttầng sương khói ướt nhẹp.
trêncung yến, lúc cảm nhận được có gì đókhôngổn, người đầu tiên mà nàng nhớ tới là Phó Vân Chương vì khi ấy yđangở ngay gần đó.
Ngọn nến cháy lên trong im lặng, sáp nến theo giá cắm nến chảy xuống, ngưng kết lại trông như thác nước màu đỏ.
...
Phó Vânanhcứng họng.
Nàng trôngthậtnghiêm túc.
"khôngsao, như vậy có nghĩa là những gì ta làm vẫn còn chưa đủ... Sau này nàng nhất định phải nghĩ tới ta."
Chu Hòa Sưởng bước lên bậc thang, vạt áo tung bay theo giớ.
Phía sau tấm bình phong dường như có tiếng sột soạt vang lên,mộtbóng người cao lớn hắt lên bình phong.
Nàng dò hỏi xem có những ai hiểurõluật pháp triều đình, có ba người tự xưng bản thân thông hiểumộtchút.
Có tiếngnóicao vút the thé của tiểu nội quan truyền tới từ đầu hành lang bên kia, tiếng bước chân nghiêm chỉnh càng lúc càng gần lại.
Sau đó, Lão Sở Vương cười ha hả, cười nhạohắn, "Vân ca nhi chỉ thương hại con thôi! Bảo Nhi, vẫn cứ là ông già này tốt với con."
Chàngđangdựa vào thành giường... Trời lạnh như vậy, bên ngoài cònđangcó tuyết hạt, thế mà chàng để trần nửa thântrên, làn da màu mật, ngọn đèn dầu mờ mờ chiếu lên người chàng, lộ ra những đường vân của cơ bắp, gân cốtrõràng, trước ngực có mấy vết sẹo rất sâu, phía dưới chỉ mặcmộtchiếc quần mỏng bằng vải bông, chăn xếp chồng chấtmộtbên,khôngbiếtđanglàm gì.
"Vân ca nhi, Trẫmhiệngiờ là Hoàng đế, cứ coi như tất cả quýt trong mảnh rừng quýt kia đều chua cảđi, chỉ cần Trẫm hạ lệnh, luônsẽcó người tài ba có thể khiến cho cây quýt ra được quả ngọt."
Hoắc Minh Cẩm cố giấu những cảm xúc của mìnhđi, cúi đầu hôn lên mi tâm nàng, giọng nghèn nghẹt: "Nàngkhôngthích thành thân, thếthìkhôngcần làm, nhưng mà ta vẫn cứ phải làm chồng nàng, Vânanh, nàng ở trước mặt ta, takhôngthể buông tay... Nàng đồng ý rồi, nàng cần ta."
"Đệđãkhá hơn chưa?"
Trong bóng đêm nặng nề, ánh mắt Hoắc Minh Cẩm sắc bén, sáng rực, tựa như có hai ngọn lửa thiêu đốt trong hốc mắt.
Chưa về cũngkhôngsao, nàng ngồi trong phòng chàng chờ chàng, nàngkhôngtinkhônggặp được chàng.
"Tasẽnỗ lực theo học các vị lão tiên sinh, học làm thế nào để xử lý chínhsự, cố gắng làmmộtHoàng đế tốt." Chu Hòa Sưởng ngẩng đẩu, nhìn Phó Vânanh, lại cườinói, "Cơ mà ta vẫn cứ là ta, giống như trước đây, thi thoảng vẫn muốn lười biếng, muốn tùy hứng, làm Hoàng đếkhôngcó nghĩa là tasẽbiến thànhmộtngười khác, ta chỉ làmộtngười bình thường mà thôi."
Đây là việc làm tốt, có thể tạo phúc cho người dân, chỉ có điều trong thời gian ngắn cũng chẳng tạo ra được hiệu quả gì, hơn nữasẽchẳng có ai biết ơn đại nhân vì chuyện này.
Rồi tới sau này, yđiDương Châu vớianhtỷ nhi, họ thựcsựlàđichơi, ngồitrênthuyền đọc sách nối thơ, thảo luận xem văn ai viết tốt, những câu này viết khéo vô cùng. Họ xem nhà đò bắt cá, dùng rau tươi được chọn mua từ những gánh hàng mà nông dân gánh tới bên bờ sông ngồi bán để làm đồ ăn, cảmộtbàn, hơnmộtnửa đều là cá, khi là cá nướng, có khi lại là canh cá. Thuyền dừng lại ở bến tày, bọn họsẽvào huyện thành chơi,đithăm danh lam thắng cảnh, dò hỏi xem chỗ nào là phố xá phồn hoa, mua đủ thứ đồ chơi tinh xảo nhưng chẳng có tác dụng gì, rồi lại về thuyền, cùng ngồi bên bàn viết lại hoặc vẽ lại những chuyện mắt thấy tai nghe, so sánh quần áo trang sức, giọng địa phương của dân chúng các vùng khác nhau.
Cát Tường thưa vâng, khom người lui ra phía sau bình phong.
Nếu như nàng sợ bộ đồ cưới kiathìkhôngmặc là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 135: Khúc mắc
Mọi người chuyền tay nhau xem mấy cuốn tiểu thuyết rồi hỏi: "Mấy cuốn tiểu thuyết này có chỗ nàokhôngổn sao?"
Hẳn làhắnsẽkhôngphái người nếm hết cả rồi chứ?
Nàng nghĩ tới chàng... nhưng màkhôngphải nghĩ tới việc xin chàng giúp đỡ.
Vân ca nhiđãcứu mạnghắncòn gì!
Tuy vậy bản thân nàng lại chẳng có cảm giác gì, Tề Nhân tiếp nhận công việc của nàng, lại còn bị mọi người coi là kẻ tiểu nhân, thực ra còn bị oan là đằng khác.
Kiều Giađirồi lại trở về,hắnnói: "Công tử, Nhị giakhôngcó trong phủ."
Thực ra Vân ca nhi chỉnóicómộtcâu: "Huynh bị bệnh, đối xử với huynh tốtmộtchút."
Chu Hòa Sưởng táchmộtmúi quýt ra, nhét vào miệng, nhaimộtlúc rồi nuốt, cườinói: "Quả này là quýt ngọt."
Y ngẩng đầu, nắm chặt tay Phó Vânanh, "Từ đây, những thứ ta nợ mẹ ta, ta đềuđãtrả hết rồi..."
Phó Vânanhcúi đầunói: "Khá hơn nhiều rồi, làm nhọc lòng Hoàng thượng."
"Có cái này cho muội đọc."
Trong phòng, những cây nến đỏ thẫm chuẩn bị cho năm mớiđãđược đốt lên, Chu Hòa Sưởngđivào phòng, thấy Phó Vânanhđịnh đứng dậy, vội vàng bước lên mấy bước giữ nàng lại, "Đừng nhúc nhích, nếukhôngkhi nãy Trẫmđidạo vườn cũng bằngkhôngsao?"
Xem ra tuy Hoàng thượng đăng cơ xong có nhiều thay đổi, càng ngày càng uy nghiêm nhưng tình nghĩa với Phó đại nhân vẫn như trước đây. Phó đại nhân có ân vớihắn, giúphắngiải oan, được trở về bên cạnh Hoàng thượng, dù tính về tình nghĩa cá nhân hay là tiền đồ sau này mànói, sau này gặp Phó đại nhân, nhất định phải hầu hạ cho cẩn thận mới được!
Phó Vânanhngẩn người.
"Còn muộithìsao?"
Nàngkhôngkịp nghĩ nhiều, Cát Tường ở bên ngoàiđãgõ cửa, "Đại nhân, xong chưa?"
Có vài Hoàng đếsẽbị ngự sử chọc giận tới mức nôn ra máu, Chu Hòa Sưởngsẽkhôngnhư thế, chẳng phải bởihắnlà người rộng lượng, mà là vìhắnkhôngthèm để bụng.
Nàng khoác sưởng y bằng nhung dày, cầmmộtchiếc lò sưởi tay bằng đồng,đixuyên qua hành lang,đivào viện của Phó Vân Chương.
Khúc mắc trong lòng y vốn nên được cởi bỏ từ lâu rồi mới phải.
Hai người đều ngẩn ra.
Trong khoang thuyền có mùi cá tanh lòm nhưng ykhôngghét nómộtchút nào, y dường nhưđangđắm chìm trong suy nghĩ nhưng lại giống như thể chẳng nghĩ gì,khôngai để ý, ép buộc y, y có thể lén nghỉ ngơimộtchút.
Nếu như chẳng phải chàngđãra khỏi phủthìlàđangbàn bạc với thuộc hạ, hoặc làđituần tra đại doanh, tóm lại làkhôngcó thời gian tới gặp nàng.
Trong phòng Phó Vân Chương có đốt chậy than, cửa sổ bốn bề đóng chặt, chỉ có tấm bình phong thông sang gian bên cạnh là mở ramộtnửa, thư phòng ấm áp.
Tiểu nội thị vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra, còn chưa về cung màđãbị kéođi.
Mấy ngày tiếp theo, nàng vẫn chưa gặp được Hoắc Minh Cẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Bật cònđangsứt đầu mẻ trán vì vụ án phó chỉ huy sứ, bởi vụ án này liên lụy tới mấy thế gia liền, Đốc Sát Viện cũng có liên quan, quan hệ rắc rối phức tạp, muốn kết án cũng khó.
Chu Hòa Sưởng tới.
Phó Vânanhkhôngcần giải thích với đám phụ tá về những suy nghĩ của mình, chỉ cần giao việc cho bọn họ làm là được.
Phó Vânanhmím chặt môi.
Phó Vânanhnhìn sườn mặt chỉ gần trong gang tấc của chàng, cảm thấy sắc mặt chàng vẫn chưa thả lỏng, hơn nữa còn có vẻ như căng thẳng hơn.
mộtlát sau,hắnquay trở lại,nói: "Công tử, Nhị giakhôngcó trong phủ, nghenóibên Binh Bộ gặp phải chuyện gì đó, có người tới mời ngài ấyđirồi, cũngkhôngbiết bao giờ mới trở về."
Bên ngoài bình phong, Kiều Giađangthúc giục.
Trờiđãtối, Chu Hòa Sưởngđidạomộtvòng trong vườn của Phó gia, chẳng thấyrõđược cái gì, còn suýt nữa trượt chân ngã nên lại quay về.
hắnrất chân thành.
Cát Tường rón rénnóichuyện phiếm vớihắn, lúc nhắc tới Phó Vânanhcòn hơi ngước mắt lén nhìnhắnmộtcái, cườinói: "Hoàng thượngthậttốt với Phó đại nhân."
Người đằng sau tấm bình phương đương nhiên là Hoắc Minh Cẩm.
Khóe miệng chàng cong lên, chàng áp trán mình vào trán nàng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, chàng từ từnói:
Xem ra, trong nhàthậtsựsắp có đám cưới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.