Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115: Đón giao thừa
Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng, "Theo dõi chặt chẽ đám phiên vương, đặc biệt là Tấn Vương và Đàm Vương." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng chẳng biết nênnóigì bây giờ, đành phải khẽ trả lời Hoắc Minh Cẩm: "Trước đây ta toàn ăn sủi cảo vào sáng mùngmột."
Hoắc Minh Cẩm ngồi trước chậu than, ánh lửa hắt lên khuôn mặt với những đường nét góc cạnh của chàng, đôi mắt đen sâu hun hút, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnhnói: "Kinh Vệ bị buông lỏng quá lâu rồi, chẳng có gì đáng sợ. Tình hình chiếnsựở Liêu Đôngđangcăng thẳng, Từ Đỉnh vừa điều động quân línhđirồi, những người còn lại chỉ toàn là lính mới, đến khi ấy các ngươi dẫn mấy trăm người bảo vệ cửa cung phía bắc là đủ rồi."
Chu Hòa Sưởng nghếch chân ngồi bật dậy, đẩy mấy thị nữđangquỳ quanh sạp ra, "Mau mang tới đây, mau mang tới đây!"
Phó Vânanhnghe thấy tiếng chàng đứng dưới hành lang bảo Lý Xương và mấy người nữađichuẩn bị bữa tối, còn đòi món ăn phương nam.
Nàng àmộttiếng, cúi đầu ăn canh.
Nàngđãtừng tới chỗ ở của Hoắc Minh Cẩm ở ngoại thànhmộtlần. Lý Xương rất cẩn thận, lúc đưa nàng tới đóđãcố ýđivòng vèo, nhưng trước kia nàng thường vẽ bản đồ, lúcđiđườngsẽliên tục xác định phương hướng trong đầu theo bản năng nên giờ đại khái vẫn nhớ được phương hướng và đườngđi.
Khi đó nàngkhôngbiết nguyên nhân, cứ tưởng rằng do lão phu nhân của phủ Quốc Công qua đời, giờ nàng biết rồi.
Thư của Phó Vânanhrất bình thường, chỉ là mấy chuyện vụn vặt mà nàngđãtrải qua trong kinh.
Phó Vânanhngước mắt lên nhìn chàng, chàng ngồi ngay ngắn, đĩnh đạc, mỉm cười. Dưới ánh đèn leo lét, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đây là món trân châu đậu hũ nhé.
Nhưng Sở Vương nhanh chóng pháthiệnra trong đó có điều gì đókhôngbình thường. Gõnhẹlên chiếc giá bằng gỗ kim ty nam, ông ta hỏi trường sửđangngồi bên cạnh: "đilấy cuốn sổ tay đố đèn trong thư phòng Thế tử tới đây."
Chàngnóidứt lời, Lý Xương vàmộtngười khácđangđứng gần cửa cung kính thưa vâng.
Hoắc Minh Cẩm bật cười, cầm lấy tay nàng. Đầu ngón tay chàng chạm vào bàn tay lạnh lẽo của nàng, chàng lập tức nhíu mày, nhìnmộtlượt quanh sương phòng lạnh lẽo, kéo nàng ra ngoài.
Cách đókhôngxa, trong thư phòng, Sở Vương cũngđangđọc thư.
"Định ra ngoài sao?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Hàn Thạch là người của huynh ấy, xung quanh nàng có bất cứ động tĩnh gì, huynh ấy biết cả.
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọngnóikhàn khàn, Phó Vânanhđangtrầm tư liền giật mình, vội vàng quay người lại, nghiêng đầu mới nhận ra chàngđangở ngay phía sau mình.
Buổi chiều, lúc biết được Hoắc Minh Cẩm giấu kínsựái mộ dành cho nàng mười mấy năm, nàng sợ hãi, lòng rối như tơ vò.
Nàng thích tất cả mọi thứ phải gọn gàng, ngăn nắp, tựa như chiếc giá với những chồng sách được xếp chỉnh tề trong thư phòng, muốn đọc quyển sách nàothìchỉ cần lần theo thẻ sách nhìn lên là tìm được ngay, rất có trật tự.
Sủi cảođãchín, được bưng vào chính phòng.
Lúc nàng vừa mới tới đây, mặt mày thảng thốt, muốnnóilại thôi, giờ lạinóichuyện chínhsự, nàng mới thựcsựthả lỏng.
Thực ra cũng chẳng có gì nhưng ánh mắt vừa rồi của chàng khiến cho Phó Vânanhbỗng nhiên chột dạ.
Đầu tháng chạp có mấy đợt tuyết, đến cuối tháng, mấy ngày nắngđãlàm tuyết tan chảy. Chỉ có ngọn núi ở ngoại thành là vẫn khoácmộttấm chắn tuyết.trênđỉnh núi, tuyết phủ trắng xóa. Chỗ sườn núi, tùng xanh trúc thắm như những đợt sóng mơn mởnđangtrào lên. Dưới chân núi, bùn đất lầy lội. Bên bờ sông vẫn có màu xanh của cỏ cây.
Việc biên soạn sách có rất nhiều bước vụn vặt, phiền phức, thách thức nghị lực vàsựkiên nhẫn của người làm. Từ năm chín tuổi Phó Vânanhđãbắt đầu sắp xếp, sưu tầm tài liệu. Sau nhiều năm như thế, dù công việc có buồn tẻ đến mức độ nào nàng vẫn có thể kiên trì làm tốt.
Trường sử thưa vâng.
"Ngươi đích thânđiDương gia, Chung gia, bảo bọn họ mang sổ sách tới đây gặp bản vương." Ông ta trầm giọng dặn dò.
Kiều Gia và hai hộ vệ khácđitheo nàng, mấy người lẫn vào giữa trời tuyết lớn.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, chàng biết nhất định nàngđangthầm thở phào.
Nàng cúi đầu, giấuđinhững rung động nhènhẹtrong lòng,nói: "Tađãlênmộtdanh sách,trênđó là những ngườisẽủng hộ cho Chu Hòa Sưởng, nhưng trước hết tasẽthăm dò ý tứ của họđã."
Đếnthìcũng đến rồi, giờ có hối hận cũngkhôngvào được thành nữa. Phó Vânanhxuống ngựa, khép chặt áo choàng.
Lúc Phó tứ lão gia gặp nạn ở Đồng Sơn, nàng đưa người tới Đồng Sơn, Cẩm Y Vệđãở đó rồi... Nhất địnhkhôngphải là trùng hợp, huynh ấy tới đó là vì nàng.
Chậu than ở ngay trước mặt, Hoắc Minh Cẩm tựa vào bên người nàng, thân thể mạnh mẽ rắn chắc dưới lớp áo gấm hình như còn nóng hơn cả than trong chậu.trênngười huynh ấy cómộtmùi hương xa lạ khó miêu tả bằng lời, nhàn nhạt, giống như hương thanh tùngtrênnúi, vừa đắng vừa chát.
Nàng hơi ngây người, gật đầu đồng ý.
Phó Vânanhnóng tới mức đổ mồ hôi.
[2] Gạo nếp bọc đậu hũ và thịt rồi hấp lên. Minh họa ở cuối chương.
"Bản vương hỏi toàn bộ." Sở Vương nheo mắt, khóe miệng nhếch nhếch, đôi mày rậm cũng nhướn lên, mang theo quyết tâm được ăn cả ngã vềkhông.
Trường sử thưa vâng.
"Ta đón năm mớimộtmình." Hoắc Minh Cẩmnóithêmmộtcâu.
Phó Vân Chương àmộttiếng,khônghỏi thêm gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trờiâmu, dưới ánh tuyết loang loáng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ càng trở nên tinh tế, "Tuyết thế này chẳng phải chỉ rơimộtchốc thôi đâu, mặc thêm áo vào trướcđã."
Lý Xương như mới pháthiệnra điều gì, Phó Vân trông thế mà ngoan, trời lạnh thế này mà tới thẳng đây đón năm mới với Nhị gia, đúng làkhônguổng công Nhị gia đối xử tốt với "y" như thế!
Đáng tiếc là Nhị giakhôngchịu nể mặt, đám nhãi ranh kia chắc phải thất vọng rồi. Mấy năm nay Nhị gia luôn đón năm mớimộtmình, cũngkhôngbiết ngài ấy ngồimộtmình trong phòng nghĩ ngợi những gì, tụ tập vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao?
Giọngnóiôn hòa, nhưng lại khác hẳn với kiểu khoan dung khi đối xử với thuộc hạ thường ngày, đó làmộtloại hiền hòa, trân trọng xuất phát từ tận đáy lòng.
Đặc biệt, người kia lại là Hoắc Minh Cẩm nên nàng càng phải thận trọng hơn.
Chọn xong mới nhớ ra, cả hai loại nhân này đều là những loại mà nàng thích ăn.
Ai cũngđivào thành, chỉ có nàng là ra khỏi thành vào lúc này.
Trong phòng có thắp đèn, dưới ánh lửa đèn dầu bập bùng, Phó Vânanhnhìn sườn mặt Hoắc Minh Cẩm, huynh ấy hơn ba mươi tuổi,sựhăng hái, bồng bột của thuở thiếu niênđãdần lắng lại, trở nên trầm tĩnh, vững vàng như núi.
Người cản đường khi nãy nhận ra nàng, nhìn thấy miếng ngọc bội, mặt hơi đổi sắc,khôngdám cầm, chắp taynói: "trênnúi sợ là có hổ, để tiểu nhân hộ tống công tử qua đó."
Hoắc Minh Cẩm ăn rất chậm, biết người ấyđangở bên cạnh mình, tất cả những lo lắng và bất an trong lòng đềuđãđược an ủi, như thể cả ngườiđangđược ngâm trongmộtdòng suối ấm áp, toàn thân thư thái.
Bởi nàngđãquen với những cảm giác khi ở cạnh huynh ấy trong kiếp trước nên mớikhôngnhìn ra được tình cảm của huynh ấy.
Phó Vânanhnhìn ra phía cửa sổ, cửa sổ đóng chặt,khôngbiếtđãlà giờ nào, nhưng cửa sổ tối đen, trong phòng cũng tối, chỉ có thể nhìn thấy hoa văntrênnền gạch xanh xung quanh chậu than, muộn thế này rồi đương nhiênkhôngvào thành được nữa.
"Cấtđi." Y quay đầu lại nhìn bàn cờ thăng quan đồđangmở ratrênbàn,trênmôihiệnlên nụ cười nhàn nhạt nhưng giọngnóilại buồn bã, "Đặtmộtchậu than vào trong thư phòng, đêm nay ta ngủ ở thư phòng."
Chương 115: Đón giao thừa
Như thểmộtcái ôm.
Lý Xươngnói: "Chuyện này... Thuộc hạkhôngrõnữa, chắc mớimộtlúc. Thuộc hạ gọi cậu ta tới đây nhé?"
nóithêm mấy chuyện khác, nghe dặn dòrõràng từng việc xong, mọi người lục tục xin phép ra về.
Thấy nàng chỉ im lặng,khônglên tiếng từ chối thẳng thừng, khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, ý cườihiệnlên nơi đáy mắt.
Trong phòng rất an tĩnh, mọiâmthanh đều được phóng đại, tiếng bông tuyết rơi xuống nóc nhà, đập vào ngọn cây đều trở nênrõràng hơn hẳn.
Hôm nay trời đẹp, Chu Hòa Sưởng nằm trong sân phơi nắng, bên gối đặtmộtchiếc gối mềm nhồi hoa khô,hắngác chân lên đó, thoải mái hưởng thụ.
Nàngđãquen mặc nam trang, thường xuyên giao tiếp với đồng liêu, nàngđãquên mất rất nhiều quy củ, cũng may Hoắc Minh Cẩm nhường nàng.
Trường sử thầm than khổ.
Cát Tường vừa chạy tới trước mặthắn,hắnđãgiật lấy phong thư, mở ra, rút lá thư trong đó ra, đọcthậtkỹ.
Chàng có chút khó kìm lòng, chỉ muốn nâng khuôn mặt nàng lên hônmộthồi, để cảm nhận xem da thịt nàng có trơn láng mềm mại như trong tưởng tượng của chàng haykhông, hầu kết chàng giật giật.
Phó Vânanhđứng cạnh cửa, nhìn về phía ngọn núi giảđãđược phủmộtlớp tuyết đọng, chần chừ hồi lâu.
Thị nữ đỏ bừng mặt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, làn da trắng như tuyết mới rơi, đôi môi đỏ thắm. Lúc nãy nàng giật mình, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh chớp chớp mấy cái, hàng mi dày run run.
Hoắc Minh Cẩm kéo nàng ngồi xuống trước chậu than, xoa tay nàng, "Lạnhkhông?"
Mí mắt trường sử giật giật, Vương giasẽkhôngmuốn trốn ra ngoài lần nữa đấy chứ? Năm đó ông ta lén dẫn người định rời khỏi Hồ Quảng, bị tuần án ngự sử bắt được, Vương phủ phải chi ratrêndưới mười vạn lượng bạc mới giấu nghẹm được việc này, nếukhôngbêntrênchỉ cần chụp cho ông tamộtcái mũ gọi là có ý đồ gây rốithìđãcó Sở Vương mới từ lâu rồi.
Hoắc Minh Cẩm nhìn dáng hình mảnh khảnh của nàng, mắt sáng ngời,sựkích động trong mắt chàng dường như có thể thiêu đốt người đối diện, chàng chậm rãiđitới phía sau nàng, "Sao lại ở đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chàng lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng, đứng yên nghe chàng dặn dò.
Đương nhiên, so với tài sản thựcsựcủa phủ Sở Vươngthìđây mới chỉ làmộtkhoảnnhỏ.
Trường sử hơi kinh ngạc, rốt cuộcthìphong thư này của Phó Vân có cái gì kì quái đây? Tại sao Vương gia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Giọng điệu thăm dò, mấy chữ cuối cùng vừanhẹnhàng vừa dịu dàng, gần như năn nỉ khiến người takhôngthể từ chối.
khôngkhí nặng nề.
Vậythìmấy năm ấy, huynh ấy vẫn luôn lặng lẽ quan tâm nàng sao?
Mọi người trầm giọng thưa vâng.
Chu Hòa Sưởng ưỡn ngực, cũng cảm thấy vinh dự thay, "Vân ca nhi nhà chúng ta giỏi nhất!"
Nhưng chuyện tình cảm lại khác hẳn những việc khó khăn mà nàng từng gặp phải trước đây, tìm ra manh mối, sắp xếp lại thànhmộtcâu chuyện mạch lạckhôngcó nghĩa là nàng có thể xử lý được nó.
"Ai dà, Vân ca nhiđimấy năm rồi nhỉ? Sao ta lại cảm thấyđãlâu lắm lâu lắm rồikhôngđược gặp đệ ấy, bao giờ đệ ấy mới có thể về thăm ta đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có tiếng cười khẽ, Hoắc Minh Cẩm vẫn nắm bàn tayđãấm lên của nàng, quỳmộtgối trước mặt nàng, nhìn nàngkhôngchớp mắt, "Năm nay ăn với ta, phá lệ vì tamộtlần, đượckhông?"
Hoắc Minh Cẩm thấy nàng ăn hếtmộtbát sủi cảo rồikhôngăn nữa, múcmộtbát canh, đặt trước mặt nàng rồi hỏi.
Tuyết vẫn cònđangrơi, ngóitrênnóc nhàđãđược che chắn từ lâu, trước mái hiên có treo mấy chiếc đèn lồng đỏ, nhìn như thể những đóa hoa nở rộn giữa đêm đen.
Dù đối với huynh ấy hay đối với chính nàng mànói, như thế đềukhônghay.
Tuy tại saokhôngbiết Tết nhất đến nơi mà thiếu gia còn muốn ra ngoài, Vương Đại Lang vẫn lập tức chạy về phòng, mang chụp tai, áo choàng và lò sưởi tay tới.
Vậythìngay từ đầu lúc nhận ra nàng, sao huynh ấy lại chẳng có phải ứng gì như vậy chứ?
Chưa thấy Nhị gia vội vàng đến thế bao giờ, lại còn chủ độngđira ngoài nghênh đón cái vị Phó công tử kia.
Còn có cả món măn mùa đông hầm thịt và trân châu đậu hũ [2] mà Phó Vânanhthích ăn.
Vùng ngoại ô kinh thành.
Lý Xương cười gượng, chuyện này hơi khónói.
Sương phòng lạnh lẽo, Phó Vânanhmới ngồimộtlát mà tay chânđãlạnh ngắt, cứng đờ, nàng quyết định đứng dậyđilại trong phòng.
Vừa đọc thư,hắnvừa lấy nho ăn, ngón tay phải nhoe nhoét nước nho.
Nàng suy nghĩ mông lung.
Nàng hơi chần chừ nhưng rồi cũng vượt qua gió tuyết, tiếp tụcđivề hướng nam.
Lời cầu thân bị từ chối, đương nhiên Hoắc gia phải giữ khoảng cách với Ngụy gia, sau đó huynh ấy theo cha xuất chinh,khôngbiết sống c·h·ế·t thế nào nên chẳng thể biểu lộ cái gì, khi đó nàng vẫn cònnhỏ.
Nghe nàng tự nhiên lại đề cập tới chuyện chínhsự, mặt Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngđổi sắc, "Giờ còn chưa phải lúc, đợi nửa tháng nữa."
Nàng hơi kinh ngạc.
Giờ từ từ bình tĩnh lại, nhớ đến từng chuyện nhonhỏtrước kia, huynh ấy vốn chưa từng có ý định giấu giếm, cuối cùng nàng cũngđãcó thể lý giải được vì sao ngay từ lúc mới gặp, huynh ấyđãđối xử đặc biệt với nàng.
Kiếp trước nàngkhôngpháthiệnra, chỉ cảm thấy huynh ấy làmộtngườianhtốt, hiền hòa, lúc nào cũng quan tâm tới nàng, dòng dõi xuất thân cao hơn Ngụy gia rất nhiều nhưng vẫn bình dị gần gũi, luôn kiên nhẫn chơi đùa với nàng, nghe nàng kể lể những chuyện phiền não của mình.
Phú quý chỉ có thể đoạt được từ chốn hiểm nguy, lúc nàykhôngchủ động, tới khi Thế tử của Đàm Vương vào kinh, Bảo Nhi sống c·h·ế·t thế nào cũng khó mà đoán được. Vậythìchi bằng tình nguyện trả bất cứ giá nào, đều mang huyết mạch hoàng thất, tại sao họ lại vĩnh viễn chỉ có thể ở nơi này?
Nàng vén tay áo, giúp chàng xếp đồ ăn lên bàn, nhìn thấy trong hộp còn cómộtbình rượu, cũng lấy ra, đặttrênbàn, chỗ cạnh Hoắc Minh Cẩm.
Sau này huynh ấyđiđánh giặc, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, huynh ấy liên tiếp mất bà nội, cha và cácanhhọ, thậm chí suýt chếttrênchiến trường.
Những lời muốnnóinghẹn lại ở họng,khôngthểnóinên lời.
Hai tay nàng bị hai bàn tay lớn của Hoắc Minh bao lại ủ ấm, tránh thế nào cũngkhôngthoát được.
Phó Vân Chươngđitới phía sau nàng, khe khẽ hỏi.
mộtđĩa tròn lớn xếp đầy sủi cảo, mấy bát tương chấm,mộtđĩa thịt dê om,mộtđĩa chân giò rút xương, vịt nướng bát bảo nhồi gạo nếp, vịt quay Tô Châu, đuôi lợn hầm, tất cả đều là những món ăn mềm nhiều thịt, màu sắc tươi tắn, hương thơm nức mũi.
Ở Đại Lý Tự, nàng cũng xử lý những hồ sơ tồn đọng như thế. Đầu tiên phải sắp xếp, phân loại những hồ sơ vụ án bày bừatrênbàn trướcđã, sau đó dần dần phê duyệt, thẩm tra từng bộmột, nếu gặp phải vụ án nào phức tạpthìsẽbắt đầu xem từ bản án sơ thẩm ở địa phương, tra xét từ đầu chí cuối, đến khi điều tra ra chân tướng mới thôi.khôngcó kỹ xảo phức tạp gì cả nhưng cứ xét duyệt từng bộmộtnhư thế, sau mấy tháng, nàngđãxử lý hết tất cả những vụ án còn tồn đọng.
Nàngkhôngkén chọn đồ ăn, chọn nhân hành hoa thịt dê.
Phủ Võ Xương, Hồ Quảng.
Phủ Sở Vương tọa lạc bên cạnh sơn cốc đẹp nhất trong thành, tuyết trong vườn vẫn chưa tan hết, nước suối chảy róc rách, sạchsẽtrong vắt, có thể nhìn thấy những hòn đá rải rác dưới lòng suối.
Lý Xương và mấy thuộc hạ khi nãyđangđivề phía này, từ xađãnhìn thấy Nhị gia mặt mày u ámđivề phía chính phòng, bàn tay lớn bình thường hay cầm đao nay lại nắm chặt bàn taynhỏnhắn của Phó công tử, nhất quyếtkhôngchịu buông ra, bọn họ nhìn nhau, vội vàng tránhđi.
Hoắc Minh Cẩm khom người cúi xuống, lúc nàng xoay người, chụp tai của nàng vừa hay cọ vào cằm chàng, thứ cảm giác mềm mại, bông xù khiến cho chỗ vừa bị chạm vào đột nhiên nóng bừng bừng, hơi nóng lan ra toàn thân, nhưmộtngọn lửa dần dần thiêu đốt cả người chàng.
Lý Xương lẩm bẩm trong lòng như thế, ra khỏi chính phòng, nhìn thấy tùy tùngđangchờ bên ngoài, "khôngphải ngươiđangcanh giữ ở cạnh đường lên núi à? Sao lại quay về đây thế này?"
Nghe thấy thế, Hoắc Minh Cẩm sửng sốt, lập tức đứng dậy, "Tới lúc nào vậy?"
Nhưng nàng vẫn đồng ý ở lại đón giao thừa với nàng.
Huynh ấy nhận ra nàng cũng chẳng sao... nhưng nàng chưa sẵn sàng đểnóichuyện với người quen cũ về những kí ức đau đớnđãqua ở kiếp trước.
Nàng gọi người tùy tùng lại,nói: "Hoắc đại nhânđangbận, ngươi đưa ta tới chỗ khác ngồi chờ trướcđã."
"đangngồi trong sương phòng ạ."
Trong chính phòng, mọi ngườiđangrì rầm bàn tán.
[1] Về nghĩa đen, bách luyện cương là thép cứng trải qua trăm lần luyện, nhiễu chỉ nhu là vòng mảnh quanh ngón tay, gần như nhẫn nhưng mềm hơn. Nghĩa bóng là biến người có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn trở thành người dịu dàng, mềm mại.
Mở ngăn thứ hai ra, vịt muối nấu ngó sen, sườn om trong ống trúc, thịt tẩm bột, ngó sen, nấm cuốn phù trúc, niễng xào... Tất cả đều là những món ăn mà người Hồ Quảng hay ăn.
Ông ta cũng nhàn rỗikhôngcó việc gì làm,khôngthểđira ngoài bay nhảy, chỉ còn cách ngồi nhà với thằng con quý tử, chuẩn bị đón năm mới. Như ông tađãdặn dò từ trước, thư từ qua lại giữa Phó Vânanhvà Chu Hòa Sưởng đều phải được tiểu lại trong phủ kiểm tra kĩ càng trước rồi mới có thể đưa tới chỗ Chu Hòa Sưởng. Trong tay ông tahiệngiờ làmộtbức thư được chép lại.
Sau khisựthậtbị bóc trần, huynh ấykhôngcòn kiêng dè gì nữa, càng ngày càng tấn công mạnh mẽ.
Sở Vươngkhôngbiết trường sử nhà mìnhđangthầm tính toán xem phải giải quyết hậu quả ra sao, nhìn ra phía vạt nắng lấp lánh, cười tươi rói. Đây là cơ hội ngàn năm cómột, người cha này của con dù có phải lấy mạng của mình ra đổi cũng phải đưa con lên cái vị trí kia.
Nếu thựcsựcó thể ôm nàngmộtcáithìtốt rồi, ômthậtchặt, để cho nàng ấp vào trong lồng ngực chàng, lộ ra biểu cảm khác hẳn lúc bình thường.
Nàng lớn lên ở phương nam,khôngchịu nổi cái lạnh phía bắc.
Hoắc Minh Cẩm nhìn thấy tất cả những hành động đó của nàng, bật cười, mời nàng ngồi xuống, "Nàng thích ăn nhân gì?"
Liên Xác thưa vâng,hắnbiết tối nay thiếu gia lại định đọc sách cả đêm.
Tới nơi, nhìn thấy tiểu viện được bao bọc bởi hàng rào bằng tre, nàng lại cảm thấy do dự.
hắnlập tức quay ngoắt lại, vào chính phòng, thấy Hoắc Minh Cẩmđãnóichuyện xong với phụ tá, vội ôm quyềnnói: "Nhị gia, Phó công tử ở sương phòng chờ gặp."
Tùy tùng cúi đầu đáp: "Phó công tử tới, xin gặp Nhị gia, tiểu nhânđangđợi để vào trong thông báo."
Lúc nàng còn chưa biết Phó tứ lão gia có chuyện, huynh ấyđãxuôi nam, tới tận Đồng Sơn.
Nàngđivề phía tấm bình phong lớn khắc hoa khảm trúc, ngắm những khóm trúc thẳng khắctrênđó.
Phó Vân Chương nhận lấy áo choàng, khoác lên cho Phó Vânanh, dùng những ngón tay mảnh khảnh cẩn thận thắt dây lụa cho nàng, vỗnhẹlên má nàng mấy cái, "Gần đâykhôngyên ổn, đưa thêm mấy ngườiđicùng."
Ai dà,anhhùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân ấy à,khôngcần biết là nam hay nữ, chỉ cần đủ "mỹ" đều có thể biến "bách luyện cương" thành "nhiễu chỉ nhu" hết [1].
Bởi thế các vị đồng liêu phải trố mắt ra nhìn nàng, đến Triệu Bật cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Thế cục trong kinh thành rối loạn,khôngbiết đường nào mà lần, chỉ có mình nàng vẫn còn có thể yên tâm xử lý công việc.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng rồi lại cất bình rượu trở về.
Hoắc Minh Cẩmđangnóichuyện với phụ tá. Lý Xương đứng lên phía trước, vẻ nghiêm túctrênmặtđãbiến mắt, cười hỉ hả chắp tay thi lễ với chàng,nói: "Nhị gia, mấy hôm trước cácanhem vào rừng săn được ít thú hoang, hôm nay là ba mươi, mọi người định vào trang uống rượu, cácanhem nhờ thuộc hạ tới mời Nhị gia,khôngbiết Nhị gia có nể mặtkhông?"
Lý Xương há hốc miệng, hai tay vỗ vào nhau đétmộtcái, "Người đâu rồi?"
Ở sát nhau thế này, Phó Vânanhcó thể nghe thấy tiếng nuốt khan của chàng, mặt nóng bừng, vội vàng nhìn xuống, lùi về phía saumộtbước.
Nhưng Sở Vương lại đổi ý, "Thôi, đừng đốt, nếukhôngBảo Nhi lại nghi ngờ."
Tùy tùng do dựmộtlúc rồi dẫn nàng tới sương phòng, rót cho nàngmộtchén trà, "Công tử chờ chomộtlát."
Đầu bếp ở đây toàn là đàn ông, ngày Tết đương nhiênsẽlàm sủi cảo nhân thịt, còn nhân rau chỉ ăn vào ngày lập xuân thôi.
Chàng nhìn sang những người khác,nóitiếp: "Thẩm giasẽkhôngngồi chờ c·h·ế·t, tiếp tục theo dõi bọn họ."
Nếu như nàngkhôngtới, huynh ấysẽở đâymộtmình, ăn sủi cảomộtmình, đón giao thừamộtmình.
Nàng thất thầnmộtlát rồi cất bình rượu rathậtxa.
Nàng nhớ kiếp trước, khi cònnhỏ, Hoắc Minh Cẩm đứng dưới tán cây, mở rộng hai tay ra đón nàng, huynh ấy cũng cười như thế. Khi ấy, huynh ấy vẫn làmộtthiếu niên oai hùng, đầy sức sống.
Những bông tuyết rơi xuống lả tả nhưng lông ngỗng bay đầy trời.
Mấy người chưađiđược mấy dặm đườngđãthấy mấy người từ trong rừng rậm nhảy ra, ngăn họ lại.
Chỉ còn Lý Xương và hai người phụ tá ở lại nhìn nhau, ngây người ramộtlúc, chẳng biếtnóigì với nhau.mộtlúc lâu sau,mộtphụ tá mới hỏi: "Vị Phó công tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ta từng nghe Triệu Bật nhắc tớihắn, hình như còn đánh giá rất cao."
Đáng tiếc những chuyện như thế nàykhôngthể tìm thấy đáp án trong sách vở, nhị ca cũng chưa từng trải,khôngthể cho nàng lời khuyên...khôngbiết nhị ca và Viên Tamđanglàm gì, có lo lắng cho nàng haykhông.
Đúng lúc này, Cát Tường cầmmộtphong thư trong tay, xuyên qua hành lang, chạy như bay vào sân, "Gia, Phó công tử gửi thư này."
Khi gặp lại, hai ngườiđãxa cách, nàng cứ thếđilấy chồng, thậm chí cònkhôngan ủi huynh ấy lấymộtcâu.
Thị nữ quỳ gối bên cạnh bóc nho, những ngón tay thon dài cầm quả nho trong suốt đưa tới tận miệnghắn.
Phó Vân Chương chắp tay sau lưng, đứng trước bậc thang, dõi theo bóng nàng.
Những bộ hồ sơ đókhôngchỉ đơn giản là nhiệm vụ. Đằng sau vụ án nào cũng dính dáng tới mạng người, nàngkhôngthể làm bừa cho có lệ.
Hoắc Minh Cẩmkhôngđể người khácđivào, đứng ở cửa nhận hộp đựng đồ ăn, đặt lên chiếc bàn tròn đằng sau bình phong, mở nắm giữ ấm ra.
khôngchỉ có tránhđithôi đâu, còn phải đưa mắt ra hiệu cho những người khác. Ngoại trừ những hộ vệđangẩnnấp trong bóng tối, những binh sĩ Cẩm Y Vệ khác đều biết điều, vội vàng lui về phía hành lang.
Phòng sáng đèn, có bóng người lờ mờđangđiđilại lại, có tiếng ngựa hí vọng lại từ chuồng ngựa cách đókhôngxa. Hoắc Minh Cẩmđangnóichuyện với thuộc hạ, có thể họđangbàn bạc chuyện gì quan trọng, trong phòng có rất nhiều người nhưngkhônghề có tiếngnóivọng ra. Xung quanh sân, Cẩm Y Vệđangcanh giữ, thi thoảng lại có ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ trong góc, đó là những hộ vệ đeo đaođangnấp trong bóng tối.
Cát Tường quỳtrênmặt đất, lấy khăn lau ngón tay dính đầy nước nho chohắn,nói: "Gia, Phó công tử giờ là người làm quan rồi,khôngthể cứ muốn về là về được. Tiểu nhân nghe người tanóiPhó công tử xử án phân minh,đãxét duyệt tới mấy trăm vụ án trong kinh,khôngcó ai bị oan uổng, dân chúng ai cũng ca tụng Phó công tử là thanh thiên lão gia đấy!"
Chỗ ở của Hoắc Minh Cẩm cũng giống như con người huynh ấy vậy, sạchsẽ, dứt khoát, ngoại trừ những đồ đạc đơn giản bàn ghế, tủ kệ rathìchẳng có đồ gì dư thừa, bày biện mộc mạc. Khi nãy lúc nàng vào đâyđãđingang quamộtkhoảng sân, bên đó hình như dùng để luyện võ, trong sân có kệ để binh khí, ngoài có còn có bia ngắm bằng cỏ đứng lẻ loi dưới tuyết.
Huynh ấy tốt với nàng quá, tốt đến mức nàng vô thức quên mất cần phải kiêng dè, đúng làkhôngnên như vậy.
Phó Vânanhtháo miếng ngọc bội hình con cá mà Hoắc Minh Cẩm muốn nàng luôn mang theo bên người ra, "Ta có việc muốn cầu kiến Hoắc đại nhân."
Sương phòngkhôngđốt chậu than, lạnh buốt, nàng phủi hết tuyếttrênáo choàng xuống, ngồi ngẩn ngơtrênghế bành.
Nàngkhôngbiếthiệngiờ trong lòng nàng có cảm giác gì, bên ngoài tuyết lông ngỗng rơi ngập trời,khôngthể nào tưởng tượng nổi lại có ngày nàng ngồi bên Hoắc Minh Cẩm ăn sủi cảo đón giao thừa.
nóixong, chàng lại tiếp tụcnóichuyện với hai phụ tá.
Ông ta lập tức đốt bức thư, "Khi nào Thế tử đọc xong thưthìđốt luôn cả lá thư trong tay nóđi."
Trường sử nhanh chóng mang sổ tay tới, Sở Vương tìm các câu đố đèn theo gợi ý trong thư, cuối cùng nhận đượcmộttin tức khiến cho ông ta sửng sốt hãi hùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mùa đông, trời tối rất nhanh, trời càng lúc càng tối, Phó Vânanhđội tuyết cưỡi ngựa ra khỏi thành. Ngoài cửa thành có rất nhiều ngườiđangxếp hàng, thoạt nhìnkhôngbiết kéo dài tới tận đâu, họ đều là những ngườiđangđợi để đượcđivào thành đoàn tụ với người nhà.
Hoắc Minh Cẩm lên tiếng trước, "Trời tối rồi, ở lại ăn sủi cảo với tađi."
Tấn Vương có quân quyền, Đàm Vương vô cùng giàu có, hai người này đềukhôngthể khinh thường.
Trờiđãsắp tối, chỉmộtchốc nữa thôi cửa thànhsẽđóng lại, nếu ra ngoàithìđêm nay chắc chắn chỉ có thể ngủ bên ngoài.
...
Giày da giẫm lên nền tuyết kêu loạt soạt, tùy tùng chuẩn bị vào trong thông báo.
Nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Hai người phụ tá lắc đầu bật cười, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại.
Hoắc Minh Cẩm và Vânanhthực ra là hai người rất khác nhau,mộtbắcmộtnam, tính cách, khẩu vị đều khác nhau nhưngkhôngsao,yêuthươngthìsẽbiết chia sẻ, nhường nhịn thôi. Đương nhiên lúc đầusẽlà Hoắc Minh Cẩm nhường Vânanhvìanhyêutrước, Vânanhbây giờ mới là hiểu được tình cảm củaanhrồi cảm động thôi, cảm động vàyêulà hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lui tới với những người đọc sách ở Hồ Quảngđãnhiều năm, nàng có mạng lưới quan hệ của riêng mình.
...
Lần này Vương gia lại định làm gì đây chứ?
Các phụ tá trong phòng vẫn chưađi,đangđợi Hoắc Minh Cẩm về để tiếp tục xin chỉ thị của chàng, chờmộtlúc lâu, chờ mãi mới thấy Nhị gia trở về. Cuối cùng Nhị gia chẳng thèm nhìn họ cái nào, chỉ biết cúi đầunóichuyện với vị Phó công tử mà mọi người đồn là "đẹp như congái" kia.
Bỗng cửa cọt kẹt mở ra, gió cuốn theo cả tuyết bay vào trong phòng,mộtdáng người cao lớnđivào sương phòng, bóng người phủ lên tấm bình phong, phủ lên cả người nàng.
Nàng cất ngọc bộiđi, mấy người lại tiếp tục lên núi.
hắncòn chưa dứt lời, Hoắc Minh Cẩmđãsải bước ra ngoài, chàngđiquá nhanh, gió lùa vào tay áo khiến ống tay áo phồng lên.
Hoắc gia bỗng nhiên thân thiết với Ngụy gia, rồi lại bỗng nhiên trở nên xa cách.
Hoắc Minh Cẩm ngước mắt lên, nhìn tuyếtđangrơi lả tả ngoài cửa sổ, "Cảnh giácmộtchút, ai say rượu làm hỏng việcthìtự giácđinhận phạt."
Hoắc Minh Cẩm dịch chiếc đĩa tới trước mặt nàng.
Chàng mỉm cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Vươngđiđilại lại, nơi đáy mắt như cómộtdòng sóng ngầm cuộn lên, "Song Huy,hiệngiờ Vương phủ có tổng cộng bao nhiêu bạc?"
Cảm giácâmu lạnh lẽotrênngười huynh ấy lúc mới gặp dường như chỉ là ảo giác của nàng.
Cẩm Y Vệ ngày càng lớn mạnh, thái giám sở Đông Xưởng, Tây Xưởng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Thấy Đông Xưởng, Tây Xưởng thùng rỗng kêu to, đám thái giám kiakhôngcam lòng chịu cảnh thấp kém, từ lâuđãkhôngkìm nén nổi nữa, định làm lớnmộtphen.
Rồi chàng bổ sung thêm, "Đều là nhân thịt cả, đây là nhân củ cải thịt lợn, còn đây là nhân hành hoa thịt dê. Nếukhôngthích cái nào cảthìcó thể bảo bọn họ làm nhân rau."
Lý Xương hơi khó xử, giờ này rồithìcòn có chỗ nào bán món ăn ngày Tết ở phương nam nữa cơ chứ? Nhưng mà Nhị giađãdặn,hắncó phảiđinhà người ta cướpthìcũng phải lấy được mấy đĩa đồ ăn phía nam về!
Mấy năm nay Phó Vânanhliên tục sử dụng tên Đan Ánh công tử để khắc và in sách, đa phần là những cuốn sách hướng dẫn có liên quan tới việc viết văn, cũng có sách giải các câu hỏi về thiên văn, địa lý, nông học... Tóm lại, miễn là các học sinhđangchuẩn bị tham gia khoa cửthìtrênbàn chắc chắnsẽcó sách do nàng sáng tác, chỉ có cuốn sổ tay đố đèn kia là nàng viết tay, dành riêng cho Chu Hòa Sưởng.
Chàng buông tay nàng ra, đứng dậyđira ngoài.
mộtngười bước lên nửa bước, khẽnói: "Nhị gia, Tiêu Trúc gửimộtphong thư mật tới,hắnđãxúi giục Thẩm đại công tử mua chuộc mấy thái giám trong Tư Lễ Giám, Thẩm đại công tửđãbịhắnthuyết phục rồi."
Lần nào nàng tới phủ Định Quốc Công với chị dâu, huynh ấy cũng có mặt ở đó, đó là trùng hợp, hay là huynh ấy cố ý?
Phó Vânanhbị Hoắc Minh Cẩm kéo vào chính phòng, trong phòng có đốt chậu than, buông rèm gấm nên ấm áp như xuân.
Liên Xác lại gần, tay giấu vào trong tay áo, mặt mày ngơ ngác: "Gia, canh măng mùa đông mà ngài bảo nấuđãnấu xong rồi, dùng hẳn chiếc nồi đất cũ mang ở phía nam lên để hầm suốt đêm cơ đấy! Sao thiếu gia lại ra ngoài rồi? Thiếu giakhôngđón giao thừa với ngài sao?"
Dù sao huynh ấyđãbiết hết mọi chuyện, chẳng còn gì phải lo sợ nữa.
Chu Hòa Sưởng đọc thư xong, vui mừng đượcmộtlát rồi lại bắt đầu thấy hụt hẫng. Đám học sinh trong Giang Thành thư viện chẳng ai có nghĩa khí như Vân ca nhi,khôngbiết đoán đố đèn, cũng chẳng có ai đẹp được như Vân ca nhi.
Nhìn vào trong viện, thấy những dấu chân hỗn loạntrênnền tuyết, nàng nhận ra mình đếnkhôngđúng lúc.
Lý Xương cười hề hề, vângmộttiếngrõto. Tuy Nhị gia ítnóiít cười nhưng từ trước đến nay lúc nào cũng khoan dung với đám thuộc hạ nênhắnmới dámnóichuyện uống rượu trước mặt ngài ấy.
Phó Vânanhthấy gai gai người.
Trưởng sử ngạc nhiên, cúi đầu đáp: "Bẩm Vương gia, trước mắt có chừngtrêndưới tám mươi vạn lượng là có thể rút ra ngay lập tức."
Măng dễ gây dị ứng, Phó Vân Chươngkhôngthích ăn lắm, món này là chuẩn bị riêng cho Phó Vânanh.
Cảm giác vui mừng này rất bình yên, nhưng cũng là sâu sắc nhất.
Từ khi tìm được nàng tới nay, chàng chưa từng thấy nàng cười giống như thuở trước nữa.
Huynh ấy cố ý phảikhông?
Đáng tiếchắnkhôngcó cơ hội nhìn thấy Vân ca nhi mặc quan phục, nhất định là uy phong lắm!
hắncắn quả nho, nhân tiện hônnhẹlên ngón tay dài mảnh khảnh kia.
Nàng ở đây, chàng nào dám uống rượu.
Người hầu dưới bếp đại kháiđãbiết Phó Vânanhlà người phương nam nênđãchuẩn bị hai bát cơm gạo lứt, hạt gạo mẩy, đỏ hồng.
Phía chân trời mây cuốn cuồn cuộn, phốnhỏyên tĩnhkhôngmộttiếng động, đứng trước cửa sổ cũng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trong sân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.