Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Thổ lộ tình cảm
Cảm giác tê dại nàythậtxa lạ, hơi giống như lúc nàng đứngtrênbến tàu bên bờ Trường Giang, nhìn về phía những cơn sóng phía xa, sóng lớn ngập trời, vỗ ầm ầm, như thể muốn cuốn cả những con thuyền lớn nhất vào trong đó, ngay cả những người gan dạ cũngkhôngthểkhôngcảm thấy kính sợ.
"Tới rồi."
Có lẽ huynh ấysẽkhôngnghĩ thế nhưng phụ nữ,mộtkhiđãlấy chồng,sẽcó rất nhiều chuyệnkhôngtự quyết định được.
Theo quy củ của chốn quan trường, vào dịp Tết cần phải gửi thiếp, tặng tranh chữ, năm naykhôngđichúc Tết, vậy càngkhôngthể thiếu thiếp. Phó Vân Chương bận quá nhiều việc, làmkhôngxuể, nàngđãnhận việc này, lúc trướcđãviết nhưng vẫn còn chưa đủ, vẫn còn phải viết thêm mấy tấm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm ấy Triệu sư giađãlên kinh cùng người nhà Triệu Thúc Uyển. Sau đó, để lo chuyện hôn nhân cho Triệu Thúc Uyển, bọn họ lại lặn lội xuống tận Sơn Đông.
"Năm mới."
Chàng cầm đèn lồng lên, đợi nàng khoác thêm áo choàng rồi đưa nàng ra ngoài biệt viện.
Khóe môi khẽ cong lên, nàng cườinói: "Nhị ca, huynh yên tâm, muội có tính toán rồi."
Những đề kỵ náu mình trong bóng tối yên lặng theo sau họ, Kiều Gia cũng nằm trong số đó.
...
Chàng ngắm nhìn vẻ mặt nàng lúc ngủ, nhìnkhôngchớp mắt.
Hoắc Minh Cẩm bị nàng đập vào nên tỉnh ngủ, che cằm kêu lênmộttiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu là congáithìkhôngthể tự do như vậy, có khi nếukhônglấy chồng xa, cả đời này nàngsẽkhôngthể rời khỏi huyện Hoàng Châu. Bởi khoác nam trang đối mặt với đời, nàng mới có thể thoát khỏi trói buộc, tới trường học tập, mở rộng tầm mắt, giao tiếp với nhiều người khác nhau, muốnđiđâu là có thể tới đó du lịch,khôngcần suy canh cánh trong lòng chuyện thanh danh hoặc những gánh nặng khác.
Phó Vân Chương cười, "khôngnhớ nữa, nhưng cũng phải vì chờ muội đâu, đọcmộtquyển sách, quên cả thời gian."
Chàngkhôngép nàng thểhiệnthái độrõràng,nóixong câu đó, buông tay, lấy mấy củ khoai sọ vừa chôn khi nãy ra, vứttrênmặt đất, ấnnhẹmấy lần, "Chín rồi, có muốn ănkhông?"
Viên Tam đứng bên cạnh lầm bầm vài câu.
Nụ hôn nàykhôngcó bao nhiêu hương vị t*nh d*c nhưng lại khiến cho nàng chấn động cả người. Người ta bảo bàn tay nối liền với tim, cảm giác tê dại truyền ra khắp cả người nàng, nụ hôn dường nhưđãthấm vào tận đáy lòng nàng.
Nếu như cố gắng ép buộc, với tính cách của nàng, chắc chắn nàngsẽtừ chốimộtcách thẳng thừng. Nàng từng trải qua quá nhiều đau khổ, tiểu thư xinh đẹp ngây thơ ngày trướcđãbiến thành tư trực lý trí lãnh đạm ở Đại Lý Tự. Có thể khiến nàng do dự, khó xử vì chàng thế nàyđãlà khó lắm rồi.
Bước qua cổng Phó gia, ông ta lập tức giữ chặt tay Phó Vân Chương, "Ngươi cẩn thận đấy, Thẩm gia nhắm ngươi rồi!"
Phó Vân Chương và Phó Vânanhnhìn nhau.
Diêu Văn Đạt thở hắt ra, "Ta nghe Vương các lão bảo Thẩm giađanggấp gáp gả congái. Mấy ngày nay người Thẩm gia liên tục hỏi thăm các quan viên trẻ tuổi chưa lập gia đình trong kinh."
Thẩm gia là tộc lớn được người đời chú ý, aiđãđính hôn với congáiThẩm gia rồi sau đó lại hối hônsẽbị người đời nhạo báng.
Hôm qua Phó Vân Chương đọc sách cả đêm, đèn trong thư phòng vẫn luônkhôngtắt.
Hoắc Minh Cẩm mặtkhôngđổi sắc, lườmhắnmộtcái, đóng cửa lại.
Hoắc Minh Cẩmkhôngăn thêm gì nữa, hỏi nàng: "Trước kia lúc đón giao thừa nàng thường làm gì?"
Hơn nữa ai màkhôngbiết nàngđilại thân thiết với Hoắc Minh Cẩm, Thẩm gia có vội vã thế nào cũngkhôngchọn nàng đúngkhông?
[2] Những đồng tiền có hoa văn đặc biệt dùng để mừng tuổi lấy may chứkhôngphải để tiêu, có thể là hình hoa cỏ, con giáp hoặc các dấu hiệu may mắn, để dưới gối cho trẻ em, xua đuổi tà ma.
Mí mắt Phó Vânanhtrĩu nặng, nàngđãbuồn ngủ lắm rồi. Đầu gật gù, ngã vàomộtnơi ấm áp nhưng hơi cứng rắn, nàng hơi mơ hồ, ngơ ngác, trongmộtkhắc nàng tưởng mìnhđãvề tới nhà, cọ cọ, tìmmộttư thế thoải mái, nhắm mắt lại, ngủ thiếpđi.
Đưa đèn lồng cho đề kỵ phía sau, Hoắc Minh Cẩm quay đầu lại nhìn Phó Vânanh, mặt mày nàng vẫn bình tĩnh, trong bóng đêm, đôi mắt nàng vừa trong vừa sáng.
Mấy năm nay, cũng chỉ có lúc ở trước mặt Hoắc Minh Cẩm, nàng mới thểhiệnthái độ khác hẳn bình thường.
Ynóinhư vậy, Phó Vânanhvẫn cảm thấy y có thểđãđợi suốtmộtđêm, rót cho ymộtchén trà nóng, nghiêm túcnói.
“Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô” [5]. Nàng tốt như vậy, xứng đáng được người khácyêuthương quý trọng.
"Nhị ca, còn huynhthìsao?" Nàng vén tay áo, đứng bên cạnh mài mực, "Diêu đại nhân làm mối cho huynh, chọn được bao nhiêu tiểu nương tử tốt như vậy, huynhkhôngthích ai à?"
Viên Tam ra ngoài dò la tin tức, tối mới về nhà,hắnnói: "Chuyện này hình như làthậtđấy, nghenóicác lão phu nhân bệnh nặng, cảm thấy mình chắckhôngqua nổi năm nay nên vội vàng đính hôn cho cháugáitrong nhà. Thẩm đại công tửkhôngđồng ý nhưngkhônglay chuyển nổi các lão phu nhân, chỉ có thể sai ngườiđihỏi thăm."
Hoắc Minh Cẩm lạinóitiếp: "Trước kia ta từngnóinàng muốn làm cái gìthìchỉ cần làm thôi, tasẽkhôngtrói buộc nàng trong nội viện. Chỉ cần nàng giống như lúc này, đồng ý ở lại bên cạnh ta là đủ rồi."
, đặt bên cạnh chậu than.
Phó Vânanhvề phòng tắm rửa, thaymộtbộ áo gấm màu xanh ngọc, bao lì xì Hoắc Minh Cẩm đưa cho nàng rơi ra, nàng nhặt lên đặt sangmộtbên, nghĩ ngợimộtlúc rồi mở ra xem.
Nhưng màkhôngchờ được tới khi bọn họ đến Diêu gia chúc Tết, Diêu Văn Đạtđãđích thân tới tận nhà.
Nàngkhôngkhinh thường những người phụ nữ giúp chồng dạy con trong nội trạch.trênđời có ngàn ngàn vạn vạn phụ nữ, ai trong số họ cũng có chỗ đáng khâm phục, nhưng kiếp trước nàngđãquen với việc chỉ biết nghe lời cha mẹ dạy dỗ, kiếp này, nàngkhôngmuốn giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Về phần Thôi Nam Hiên...
mộtlát sau, tiểu lại bên người Triệu Bật tới tìm nàng, "Thiếu khanh tìm đại nhân."
Phó Vânanhkhôngbiết nênnóigì bây giờ, chỗ bị chàng hôn lên vừa tê vừa ngứa.
Phó Vânanhkhôngđáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhnhìn chàng rồi lại cúi đầu suy nghĩ.
Tốt nhất là về sau năm nào cũng đón giao thừa với chàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên, đây chỉ là do chàng vốnđãcó ý đồ xấu, nếu như nàng biếthiệngiờ chàngđangsuy nghĩ những gì trong đầuthìnhất địnhđãsợ hãi chạy mất từ lâu.
"Nếu nhưđãkhôngghéthắnthìchi bằng thửmộtlần xem sao."
Diên Văn Đạt chống nạnh,nói: "Cứ đính hôn trướcđã, toàn là người làm quan với nhau, ai dám hối hôn cơ chứ?"
Viên Tam thức đêm, chỉ cómộtmình nên rảnh rỗi nhàm chán nhưng lạikhôngdám quấy rầy Phó Vân Chương liền rủ đám người hầu chơi bài, chơi đến tận sáng sớm mới về phòng ngủ.
Cũng maykhôngphải ngân phiếu, làmộtxâu tiền hoa [2] mừng tuổi được cột lại bằng dây đỏ.
Ly Xươngđangkhom lưng chờ bên ngoài,khôngdám nhìn vào trong, giọng điệu hơi cợt nhả, "Nhị gia, thuộc hạ mang cho ngài ít thịt thú rừng."
Xâu tiền mừng tuổi có hoa văn tinh xảo, nhất địnhkhôngphải là do Hoắc Minh Cẩm tiện tay lấy ra, vậy là dù nàng cókhôngtới biệt viện ở ngoại ô tìm huynh ấy, huynh ấy vẫnsẽcho nàng bao lì xì.
Trái tim trong lồng ngực Phó Vânanhbỗng nhảy lên liên hồi, giống như những con thuyền kia, có cảm giác như sắp lật tới nơi.
Đối với dân chúng bình thường, hối hôn cũng là chuyện bình thường, hoặc là nhà bên kia sa cơ lỡ vận, hoặc là nhà bên này đột nhiên bị bệnh, hoặc là hai nhà kết thù với nhau. Các gia đình làm quan coi trọng thể diệnthìkhôngthể muốn hối hônthìhối hôn được,nhẹthìsẽbị người ta châm chọc là loại tham phú ngại bần, nặngthìsẽbị đồng liêu hoài nghi xa lánh, có ảnh hưởngkhôngtốt tới con đường làm quan và chuyện hôn nhân cho con cái sau này.
Hoắc Minh Cẩm đưa nàng tới đây làm gì vậy?
Lúc ngủ, nàngkhônglạnh lùngmộtcách đầy đề phòng như bình thường, hàng mi dày hắt xuống khuôn mặt tạo thànhmộtcái bóng mờ. Dưới ánh lửa, hai má đỏ bừng lên như đánh phấn hồng.
Phó Vânanhgật đầu đồng ý.
[2] Kiểu nhà gồm bốn dãy nhà bao quanhmộtcái sân, kiểu nhà đặc trưng của Bắc Kinh.
Phó Vânanhnhận bao lì xì, nhìn về phíamộtbóng câyđanghắt vào cửa sổ, "Ta phải về đây."
Ông ta chưa từng nhắc tới học sinh cũ Triệu thị.
Thân phận của nàng rất đặc biệt, gặp phải hoàn cảnh này,nóithế nào cũngsẽở vào thế yếu.
Nhưng mà nàng chưa chuẩn bị quà đáp lễ.
Trờiđãsáng.
Chàng ngẩng đầu nhìn tới ngọn đèn trường minhđangcháy lặng lẽtrênbàn, "Đó là đốt cho thuộc hạ cũ của ta."
Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng, kéo tay Phó Vânanhđivào trong.
Hoắc Minh Cẩm biết nàng muốn né tránh, nắm chặt lấy tay nàng,khôngchịu buông ra, hôn mấy cái, bật cười khe khẽ, ngẩng đầu, "Ngọt."
hắnkhôngcó lập trường thựcsựrõràng, có lẽsẽbàng quan, ngồi yên quan sát lần biến động này.
Giờ Tý, tất cả các chùa miếu đềusẽgõ chuông, tiếng chuông vang lên hết đợt này tới đợt khác, có thể truyền ra khắp toàn bộ đô thành, giấc ngủ của nàng từ trước đến naykhôngsâu lắm, tại sao lạikhôngtỉnh cơ chứ?
Chàng ngừng lạimộtchút, cầm tay nàng, đặt hạt dẻ mà nàngđangbóc dở sangmộtbên, cúi đầu,mộtnụ hôn nóng bỏng dừng lạitrênđầu ngón tay mảnh dẻ của nàng.
Phó Vân Chương ho khanmộttiếng, đặt chén trà xuống, "Hoắc đại nhân thựcsựcũng là người hiếm có... Nhưng mà nếuhắnlàm khó muội, muội muốnnóira nhưng lại ngạikhôngdámnói, tasẽgiúp muội từ chối."
Phó Vânanhdần dần lấy lại ý thức, cúi xuống nhìn áo choàngtrênngười.
[3] Trích "Đạo đức kinh" của Lão Tử, nghĩa là: Thống trịmộtnước lớn chẳng khác nào nấumộtnồi cá con. Nấu cá con mà cứ lo đảođiđảo lạithìcásẽnát hết.
Nghe giọng điệu của ông ta, hình như ông ta vẫnđangchờ Hoắc Minh Cẩm.
Hoặc cũng có thể đây làmộtcách vãn hồi, gả cho người ngoài Thẩm đảng mới có thể đảm bảo chosựbình an của các cháugái.
Đáng tiếc toàn bộ quân tinh nhuệ của Hoắc gia quân đềuđãbỏ mạng.
nóixong, chàng rót cho nàngmộtbát trà nóng.
Hoắc Minh Cẩmđiphía trước, mặt đất phủ tuyết nên rất khóđi,mộttay chàng cầm đèn lồng,mộttay nắm chặt bàn tay của Phó Vânanh, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn nàng, sợ nàngkhôngtheo kịp.
Nàng từng nghe người tanói, thuộc hạ của huynh ấy c·h·ế·t ởtrênbiển, thi thểkhôngchuyển về được, chỉ có thể chôntrênđảo hoang. Triều đình cho rằng người chếtthìcũng c·h·ế·t rồi,khôngcần phải lãng phí sức người sức của vì bọn họ,khôngmuốn lo liệu việc này, chính bản thân huynh ấyđãnhờ người ra biển đưa hài cốt của những người đó về Trung Nguyên an táng, tìm lại ghi chép về quân tịch của họ lúc nhập ngũ để chắc chắn rằng binh lính nào cũng có thể được đưa về quê nhà, lá rụng về cội.
Nếu là ở huyện Hoàng Châuthìvui rồi, Đại Ngô thị, Lư thị, Hàn thị, Phó tam thẩm ngồi quây quần quanh chậu than tán gẫu, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, Thái ca nhi và Khải ca nhi ngồi bên cạnh vừa ăn vặt vừa đùa giỡn, quấy quýt lấy Đại Ngô thị xin tiền tiêu vặt, Phó tứ lão gia, Phó tam thúc ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu, nha hoàn, bà tử cũng ở đó đón giao thừa với bọn họ. Nàng thích nhìn người khác tụ tập vui vẻ, nhưng bản thân lạikhôngthích đùa giỡn, nên vẫn thường ngồi với Phó tứ lão gia bàn bạc chuyện làm ăn ở cửa hàng. Mấy năm nay ăn Tết với Phó Vân Chươngthìan tĩnh hơn nhiều, quây quần quanh chậu thannóichuyện cả đêm, hong trà,mộtấm trà,mộtbộ cờ, mấy quyển sách, chờ tới tận nửa đêm, nghe tiếng chuông chùa ở ngôi chùatrênngọn núi xa xa vọng lại, tiếng pháo đốt đì đùng vui vẻ vang lên liên tục, đón năm mới như thế khiến cho người ta có cảm giác năm tháng bình yên.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giờ Thẩm Giới Khêđãrơi vào thế tướng thoái lưỡng nan, các triều thần đềuđangchờ đợi xem Hoàng thượngsẽlàm khó ông ta trước hay là ông tasẽsử dụng thủ đoạn để áp đặt, khống chế Hoàng thượng trước.
Ngoài cửa, Lý Xương gãi đầu, mặt mày hậm hực, ôm hộp thức ăn ra khỏi đó, đây cũng là ý tốt của cácanhem mà! Nếukhôngphảihắnsuy nghĩ cho Nhị giathìmấy thứ bảo bối nàyđãbị cướp sạch rồi!
Chính đườngđangsáng đèn, ánh đèn xuyên qua cửa sổ dán giấy bồi,mộtthứ ánh sáng màu vàng mông lung rọi xuống hành lang.
Diêu Văn Đạt lườmhắn, thằng nhãi này chui từ đâu rakhôngbiết?
Phó Vânanhđặt bát trà xuống, cầm hạt dẻ trong bát lên, bóc vỏ từng hạtmột, hạt dẻ mới được lấy từ chậu than ra, vẫn còn nóng, nàng bóc rất chậm.
trênnúi tĩnh lặng,trêncửa sổ cómộtkhe hở để thông gió, tiếng than cháy trong chậu hòa với tiếng tuyết rơi bên ngoài, lách tách loạt soạt, thong thả, ung dung.
Tuyết ngừng, trời trong xanh, bầu trời phía tên tường viện xanh thẳmkhôngmây, giàn hoa tường vi chỉ còn những cành khô bò khắp giàn, người hầu kẻ hạđãquét sạch tuyết đọng.
Diêu Văn Đạt cũngkhôngrõnguyên nhân thựcsựlà gì, suy đoán: "Có thể là Thẩm các lão cảm thấy mình sắp xong đời rồi nên vội vã sắp xếp chuyện hậusự."
Nàng gật đầu, trảimộttờ giấy khác ra, cầm bút, tiếp tục viết.
Phó Vânanhlắc đầu, "Ngài ấykhônglàm khó muội."
Lý Xương thở dài thườn thượt, hơi hối hậnmộtchút, biết thế tối quađãlén thêm mấy thứ đại bổ đó vào đồ ăn rồi.
Chương 116: Thổ lộ tình cảm
Tới tận ghi tới gần của, nàng mới pháthiệnra ngườiđangnóibên trong chính là Hoắc Minh Cẩm.
nóixong, nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Hoắc Minh Cẩm, "Hoắc đại nhân, ta rất thích cuộc sốnghiệntại, muốn làm cái gìthìđược làm cái nấy... Sau này ta có lẽ cũng có thể quay lại mặc nữ trang, nhưng ta nhất địnhsẽkhôngru rú trong nhà, cả ngày đóng cửakhôngra ngoài, chỉ biết giúp chồng dạy con."
Nàng ngồitrênđệm hương bồ, khép chặt áo choàng.
Trị đại quốc như phanh tiểu tiên [3].
Ở vài địa phương có phong tục vào đêm giao thừa phải đốtmộtngọn đèn trường minh,mộtkhiđãđốt đènthìkhôngđược thổi tắt giữa dừng, phải để tự nó cháy hết, dầu hết đèn tắt.
Nàng chỉ cómộtchức quannhỏ, lại từng là người bên cạnh Thái tử, như vậy nàng càng thuận lợi trong việcâmthầm liên lạc, chiêu mộ người ủng hộ cho Chu Hòa Sưởng.
Có tiếngnóitrầm trầm vang lên bên tai nàng, mang theo chút ý cười nhàn nhạt, Hoắc Minh Cẩm xoa chiếc cằm đỏ bừng, đường néttrênkhuôn mặt góc cạnh như đao khắc, vẻ mặt hiền hòa, lấymộtbao lì xì từ trong tay áo ra, "Bốn mùa như ý, sống lâu trăm tuổi."
Qua khe cửađangđóng lại chỉ cómộtchữ lạnh lùng bay ra: "Cút."
Phó Vânanhvừa viết vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Hoắc Minh Cẩm cẩn thận điều chỉnh dáng ngồi để khiến nàng có thể ngủmộtcách thoải máitrênđùi mình. Chàng giũ chiếc áo choàng của mình ra, đắp lên người nàng,nhẹnhàng cuốn lại cho chặt, tay dừng lạitrênmái tóc nàng, tháo chiếc khăn lưới buộc chặttrênđó ra.đingủ mà vẫn mang khăn lưới, sáng hôm sau đầusẽđau.
Phó VânanhkhôngngherõHoắc Minh Cẩm và Lý Xươngnóigì, nhưng thấy Hoắc Minh Cẩm chỉđimộtlátđãquay lại, chắckhôngcó việc gì nghiêm trọng.
trênchiến trường, huynh ấy là tướng quân trẻ tuổi mặt lạnh vô tình. Rời khỏi chiến trường, huynh ấy quan tâm, quý trọng thuộc hạ. Bởi thế, năm đó huynh ấy mới mười mấy tuổiđãgánh vác trọng trách chỉ huy Hoắc gia quân cũng chẳng có aikhôngthực lòng phục tùng.
Hoắc Minh Cẩm hơi cau mày, gác đôi đũa xuống, đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm khẽ cong lên, cúi đầu bóc vỏ khoai.
Phó Vânanhcười cườikhôngnóilời nào.
Phó Vân Chươngkhônghiểu tại sao nàng lại đối xử đặc biệt với Hoắc Minh Cẩm như thế, nhưng y nhìn ra được nàng rất tin tưởng Hoắc Minh Cẩm. Lúc ở bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, có cảm giác như hai ngườiđãquen nhau lâu lắm rồi.
Bởimộtkhi ông ta chịu thua, ông tasẽphải đối mặt vớisựtrả thù tàn nhẫn của những kẻ khác.
[4] Cơ cấu của quân đội trong truyện thiên nhiều về cơ cấu quân đội triều Minh. Chế độ vệ sở là thiết lập các "vệ sở" (tương đương với doanh trại) tại các địa phương có ý nghĩa quânsựquan trọng trong cả nước, mỗi "vệ sở" có quy mô quân đội gồm 5.600 người, bên dưới có các đơn vị như thiên hộ sở (1000 quân), bách hộ sở (100 người), tổng kỳ và tiểu kỳ. Các vệ sở đều trực thuộc Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, cũng thuộc về Binh Bộ, mỗi khi có chiếnsựsẽđược điều động ra chiến trường,khôngcóthìlại về vệ sở. Nguồn gốc của quân đội là chế độ quân hộ chế tập, mỗi hộ cử ramộtngười làm "chính đinh" đến vệ sở làm binh, quân nhân trong vệ sở luân phiên canh gác đồn điền, đồn điền dùng để đáp ứng nhu cầu của quân đội và quan tướng. Mục tiêu của chế độ này là nuôi binh nhưngkhônglàm tiêu hao tài lực của quốc gia, nhược điểm là quân đội ít được tôi luyện chuyên nghiệp nên thiếu sức chiến đấu.
Phó Vân Chươngkhônghề hoảng loạn, hỏimộtcâu.
...
Vậy mà nàng lại ngủ qua cả giờ Tý.
Chàng chỉ tay vềmộttứ hợp viện [2], khẽ lên tiếng.
"khôngsao đâu, con tự có cách xử lý." Phó Vân Chương bình tĩnhnói.
Phó Vânanhvẫn thường viết thư cho Triệu sư gia. Ông takhôngcó chỗ ở cố định, nay đây mai đó, có đợt ở phía nam, có lúc lại ở phía bắc. Gần Tết ông ta viết thư cho nàng, đòi nàng vẽ cho ông ta mấy bức họa, trong thư ông tanóiông tađangdu lịch ở Chiết Giang.
Nàng muốn nhân cơ hội này để thăm dò xem rốt cuộcsẽcó bao nhiêu ngườisẽđứng về phía Chu Hòa Sưởng.
Hoắc Minh Cẩm định cho nàng bao lì xì sao?
Hai người họ giờ này vẫnđangngủ, năm naykhôngcần tới nhà người khác chúc Tết,khôngcần dậy sớm làm gì.
Tới khi sắp nếm được mùi vị, cảm thấy hơi thở nàng vững vàng, chậm rãi, chàng bỗng ngừng lại, ánh mắt vẫn dính chặt vào đôi môi đỏ ấymộtlúc lâu rồi nụ hôn dừng lạitrênvầng trán trơn mềm của nàng.
Hôm sau, nàng vừa tới Đại Lý Tự, mấy vị bìnhsựliền hùa nhau trêu ghẹo nàng, "Gần đây thấy ngươi mặt mũi hồng hào, quả nhiên sắp có chuyện vui."
Tiền hoa dùng để mừng tuổi, trừ tà, ngụ ý bình an.
"Chuyện của tathìdễ thôi nhưng muội phải cẩn thận." Phó Vân Chương dặn dò Phó Vânanh, "Nếu người bên Thẩm gia nhờ đại thần trong Nội Các làm mai, muội có cách nào để từ chối việc hôn nhân này đây?"
Cánh môi đầy đặn căng bóng, tựa nhưmộtđóa hoa nở rộ ở đầu cành trong ánh mặt trời rực rỡ của tháng ba, ướt át kiều diễm.
Chậu than cháy cả đêm.
Y từng tình cờ nhìn thấy cảnh nàng ở bên cạnh Hoắc Minh cẩm, nàng trông rất thoải mái, rất tự tại, Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nghe nàngnói, nhìn nàng chăm chú.
Chàngkhôngkìm nén nổi, cúi đầu xuống, định âu yếm hôn lên đó.
Trong đó cómộtgiọngnóitrầm trầm lạnh lẽo, có vẻ quen quen.
khôngbiếtđãđiđược bao lâu, ánh đèn lồng leo lét bỗng chớp lên, tắt ngấm.
Cómộtnăm, lúc đón năm mới, nàngkhôngvề huyện Hoàng Châu, ở lại Giang Thành thư viện đón giao thừa. Nàng ngồimộtmình trước cửa sổ sắp xếp lại đống sách chất cao như núi, trong phòng thắpmộtngọn đèn, ánh đèn vàng nhạt ấm áp,trênlò thannhỏcó gácmộtấm trà nóng, nước sôi sùng sục. Tới giờ Tý, Chu Hòa Sưởng sợ nàngcôđơn, phái người tặng nàng rượu nóng và điểm tâm, còn ra lệnh ép người hầu trong Vương phủ ở lại thư viện với nàng.
Phó Vânanhvừa tỉnh ngủ, phản ứng vẫn hơi chậm chạp, lúc tỉnh táo lạithìbật cười.
"Nhị ca, tối hôm qua lúc nào huynh mới ngủ thế?"
Ngoài cửa có tiến bước chân lén lút.
"Muội ra khỏi thành, cửa thành đóng rồi, chỉ có thể ngủ lại bên ngoài. Muội quên mấtkhôngnóivới nhị camộttiếng, lần sausẽkhôngthế nữa."
Nghe Phó Vân Chươngnóithế, Phó Vânanhhơi kinh ngạc. Trước kia y cực kỳ phản đối nàng qua lại thân thiết với Hoắc Minh Cẩm, nay tự nhiên lại khuyên nàng thử tiếp nhận tình cảm của Hoắc Minh Cẩm.
Phó Vân Chương nhướn mày, viết xongmộttấm thiếp, đặt sangmộtbên, liếc nhìn nàngmộtcái, cười, "Được rồi, takhôngnóigì muội nữa, cuối cùng lại đổ cả lên người ta. Năm nay tới nhà thầy chúc Tết, muộiđicùng tađi."
Thảo nào lại nghĩ tới haianhem họ, các lão phu nhân Triệu thị vừa là cháugái, vừa là học sinh của Triệu sư gia, coi như là đồng môn với haianhem họ. Triệu thị là phụ nữ trong nội trạch, tuổiđãcao, lúc chọn cháu rể đương nhiênsẽkhôngquan tâm đến chuyện phân tranhtrêntriều đình.
Nàng mới bóc hạt dẻ,trêntay vẫn còn dính mấy mảnh thịt hạt dẻ chín nục, thực ra hạt dẻkhôngngọt lắm nhưng chàng lại cảm thấy còn ngọt hơn cả mật.
Nhị giađangtuổi tráng niên, thân thể khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy. Đáng lẽ ra Phó tiểu công tử sáng nay hẳn là phảikhôngthể bò ra khỏi giường được mới phải chứ, kết quả là người ta thong dong thoải mái,anhkhí bừng bừng,khôngchỉđilại bình thường mà còn có thể cưỡi ngựađiđường núi, vậy có nghĩa là tối hôm qua Nhị giakhônglàm gì "y" cả.
Đề kỵđitới trước cổng, gõ cửa. Chỉmộtlát sau,mộtông lão tóc hoa râm ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, ngài tới rồi."
Tới phòng làm việc củahắn, vẫn chưa vào phòng,đãnghe thấy tiếngnóitrong phòng vọng ra.
Dưới chế độ quân hộ [4], Vệ Sở ở các nơi đều làmộtđám ô hợp, lúc đánh giặc Oa thường chưa đánhđãchạy. Hoắc Minh Cẩmkhôngnóirõnhưng nhìn huynh ấy, nàng cũng đoán được trong tay huynh ấy có binh lính. Chỉ riêng uy tín và danh tiếng của huynh ấy trong quân đội thôi cũngđãđội khiến đội quân canh giữ kinh thành kinh hãi. Kinh Vệkhôngcó gì đáng lo.
Tới nước này, Thẩm Giới Khêđãcưỡi lên lưng cọp, khó lòng tụt xuống.
Phó Vânanhdở khóc dở cười, Thẩm gia có dòng dõi cao quý, congáinhà bọn họ làm gì lokhônglấy được chồng, sao tự nhiên lại cứ như thể ế tới nơi rồi, nhất định phải chọn con rể từ nhà nàng cơ chứ?
Vương các lão và Diêu Văn Đạt cơ hội cao làsẽủng hộ Chu Hòa Sưởng, bọn họ cho rằng công việc trong Nội Các phải do các đại thần trong Nội Các bàn bạc, quyết định, Hoàng thượng cần phải san sẻmộtphần quyền lực nhất định cho Nội Các. Tuy Chu Hòa Sưởng mềm yếu, dễ bị triều thần khống chế, nhưng xét từmộtgóc độ khác,hắnkhôngphải kiểu người khắc nghiệt, thiếu tình cảm, hơimộttí là giếtmộtđống triều thần để lập uy, lần tranh đấu giữa các phe phái nàyđãgây tổn hại quá nhiều rồi, giờ triều đình cầnmộtvị quân vương có thể xoa dịu mâu thuẫn, chứkhôngphảimộtquân vương tàn bạo vừa lên ngôiđãđổ thêm dầu vào lửa.
(hạt dẻ cười)
[5] Trích "Kim lũ y" của Đỗ Thu Nương. Bản dịch lấy từ thivien.net.
Hoắc Minh Cầm chủy thủ trong tay, khíamộthình chữ thậptrênvỏ hạt dẻ sau đó ném hạt dẻ vào chậu than để nướng. Nướng trực tiếp như vậy rất dễ nướng cháy nhưng chàng nhanh tay nhanh mắt, động tác rất linh hoạt, dường nhưkhôngsợ bị bỏng, dùng taykhônglấy hạt dẻđãnướng chín từ trong chậu than ra, vứt vàomộtcái bátđãđặt sẵn bên cạnh, "Trước kia ta vẫn đón giao thừa ở đâymộtmình, lần nào cũng ngồi tới tận sáng,khônglàm gì cả."
Phó Vân Chương nhận chén trà, nhènhẹxoa đầu nàng, thấy mặt nàng hồng hào, có cảm giác nhưđãtrút được gánh nặng. Sau khi giải quyết được tâmsựtrong lòng, y uốngmộtngụm trà, lấy nắp khẽ gạt vụn trà, "Có phải làđãđigặp Hoắc Minh Cẩmkhông?"
"Nhị cakhôngđồng ý, bọn họ còn có thể cưỡng ép nhà chúng ta đính hôn với nhà bọn họ chắc? Nhà chúng takhôngcưới congáinhà bọn họ! Có cho làm thiếp cũngkhôngcần!"
đanghết sức tập trung,mộtbóng người từ từ tới bên cạnh nàng.
Hoắc Minh Cẩm nhìn lại nàng, chân mày hơi nhíu lại,mộtlúc lâu sau, chàng chậm rãinói: "Nàng cho rằng ta muốn nàng ru rú trong nhà à?"
Tiễn Diên Văn Đạt ra về xong, Phó Vân Chương trầm ngâmmộtlát rồinóivới Phó Vânanh: "Có hai khả năng.mộtlà, Thẩm các lão cố ý dùng cách này để đánh lạc hướng mọi người, khiến người trong thiên hạ cho rằng ông tađangsợ hãi. Hai là, Thẩm gia sắp hành động."
Những vị đại thần trong Nội Các là đồng minh của Thẩm Giới Khê, chỉ cần Thẩm Giới Khê rớt đài, để bảo vệ mình, họsẽchủ động sẵn sàng góp sức,khôngcần tốn nhiều công sức.
Phó Vânanhtheo Hoắc Minh Cẩmđivào chính đường, bên trong trốngkhông, đến cái ghế để ngồi cũngkhôngcó, trong phòng chỉ đặtmộtchiếc đèn trường minh rất lớn, có vẻđãrất lâu năm, làm bằng đá khắc.
Đúng vậy, nếu huynh ấy chỉ cầnmộtngười vợ ngoan ngoãn nghe lời, lúc nhận ra nàng chỉ cần cướp nàng về là được rồi, nàng có cố cũngkhôngthể thoát khỏi lòng bàn tay huynh ấy, cần gì phải phí công như thế chứ.
Lý Xương nâng chiếc hộp đựng thức ăn trong tay lên, nụ cười có phần hơi thô bỉ, nháy mắt,thìthầm: "Nhị gia, toàn là đồ cho ngài dùng thôi đấy, k*ch th*chmộttí, thịt hươu, tiết hươu, pín hươu [1]..."
Tuy Hoắc Minh Cẩm hơi lớn tuổi, còn lớn tuổi hơn cả y... nhưnganhtỷ nhi vốn trưởng thành khá sớm, những người xấp xỉ tuổi nàng chưa chắcđãcó thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng. Lớn tuổi có chỗ tốt của lớn tuổi, lớn tuổimộtchútsẽbiếtyêuthương người khác. Nếukhôngở tuổi này, Hoắc Minh Cẩm cũngkhôngthể nắm giữ nhiều quyền lực trong tay như bây giờ.mộtngười như vậy lại có thể nhường nhịnanhtỷ nhi tới nước này, có thể thấy tình cảm củahắnsâu sắc vô cùng.
Tuyết vẫnđangrơi, nhưng cũngđãnhỏđinhiều. Tuyết đọng xóa tanđibóng tối đêm đông, bên ngoài sáng trưng, tuyết trắng đầy sân, khiến bầu trời cao đen như mực như càng đen thêm.
Nàng ănmộtbát sủi cảo, bảo người hầu bê bàn ra sân, kê dưới giàn hoa tường vi, ngồi trong sân viết chữ.
"Công Bộ hữu thị lang thích quy phạm, hàm s·ú·c, viết thiếp cho ông tathìchữ viết cũng nên đơn giảnmộtchút."
Bên ngoài, mặt đấtđãphủmộtlớp tuyết sáng lòa, ánh sáng bên ngoài hắt vào cửa sổ, tạo thành những ô vuông sángtrênsàn phòng.
"Chuyện tang ma của Thái tử mới xong chưa được bao lâu, Thẩm gia làm sao gả cưới gì được?"
Giọngnóitrong trẻo ôn hòa,mộtbàn tay đặt lên tay phảiđangcầm bút của nàng, cầm tay nàng viết từng nét sổ, nét ngangtrêngiấy.
Tứ hợp viện tường trắng ngón đen. Trời tối, ánh sáng lờ mờ nên chỉ có thể thấyrõdáng hình cơ bản của khu nhà, cửa đóng chặt.
Quan trọng nhất là tuy trước mặt người khác,anhtỷ nhi vẫn là con trai nhưng trong Giang Thành thư viện vẫn có rất nhiều người ái mộ nàng. Từ trước tới nay nàng vẫn chưa tỏ ra mềm lòng trước bất cứ ai, đối xử với bọn họ giống như với Chu Thiên Lộc,khôngvờ vịt,khôngnể nang, khiến những người trẻ tuổi đó phải rút lui trong thất vọng.
Nàng mặc nam trang,khôngtô son điểm phấn nhưng vẫn thanh tú lại kiều diễm, dưới ánh lửa bập bùng, chỉmộtđộng tác cúi đầu rũ mắt thôi cũngđãtoát ra vẻ quyến rũkhôngthể miêu tả bằng lời.
Hoắc Minh Cẩmđira ngoàimộtlát, sai người mangmộtchậu than tới, bêntrênđặtmộtấm trà đen bóng, hai chiếc bát bằng sứ thô,mộtgiỏ khoai sọ vàmộtít hạt khô như hạt dẻ, óc c·h·ó, hồ trăn
Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng, đỡ nàng đứng dậy, "Ta bảo Lý Xương đưa nàng về thành."
Hai ngườikhôngnhắc lại đề tài trước đó nữa,nóivu vơ về mấy tập tục đón năm mới, trong lúc lơ đãngđãăn hếtmộtgiỏ hạt khô.
Phó Vânanhnhíu mày, "Tiên sinh nghe được từ đâu vậy ạ?"
trênbàn, đèn trường minh vẫnđangcháy hừng hực.
Hoắc Minh Cẩmkhôngtrả lời.
"Còn ngươi nữa!"
Việc này chắc chắnkhôngphải do Thẩm Giới Khê bày mưu tính kế, ông ta làm quyền thần cả đời, tới lúc về già uy phong vô cùng, làm sao có thểkhôngquan tâm đến mặt mũi mà chịu thua cho được.
Đều là đàn ông, y nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Hoắc Minh Cẩm.
Phó Vânanhkhôngnhúc nhích, đợi viết xong chữ phúc này, nàng buông bút, đặt tờ giấy sangmộtbên cho khô mực. Nàng quay đầu lại nhìn Phó Vân Chương, bên ngoài y mặcmộtchiếc áo bào cổ tròn màu trà, áo trong màu trắng, chỉ dùng khăn lưới, quanh vành mắt làmộtquầng xanh nhạt.
...
Hoắc Minh Cẩm bật cười, kéo nàng đứng dậy, "đimộtchỗ với tađi."
Mấy đề kỵ thưa vâng, khom người lui về phía sau, ông lão mới mở cửa khi nãy cũng lui ra.
Sáng hôm sau, Phó Vânanhtỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít, giật mình sửng sốt đờ người ramộtchút, nàng bật dậy, phanhmộttiếng, nàngđãđụng vào cằm của ai đó.
Nàng cúi đầunói: "Chơi cờ, trạng nguyên trù với nhị ca, cửu ca, ngồi đợi đến giờ Tý, nướng khoai sọ, hạt dẻ ăn."
Thấy Phó Vân Chương tỏ ra bình tĩnh như vậy, Diêu Văn Đạt biết y nhất địnhđãcó cách từ chối chuyện hôn nhân này. Đừng nhìn y lúc nào cũng mỉm cười mà tưởng là hiền, trong bụng toànâmmưu quỷ kế cả đấy. Ông ta lại thở hắt ra, đầu ngón tay chuyển sang chỉ vào mặt Phó Vânanh, chỉ thiếu nước chọc vào mắt nàng, "Tuy rằng ngươi chưa phải là tiến sĩ nhưng dù sao cũng làm quan rồi, thanh danh lại hay ho, vừa hay cũng là người Hồ Quảng, Thẩm gia còn có mấy đứa cháugáicon vợ lẽ chưa xuất giá đâu, ngươi cũng đề phòng chút cho ta!"
Trong suy nghĩ của bọn họ, Thẩm giakhôngthể sụp đổ trong chốc lát như thế được, dù sao trong bụng Thái tử phi vẫn còn có Thái tôn. Nếu kết hôn với cháugáinhà họ Thẩmthìvề sau nhất định nàng có thểmộtbước lên mây.
Về đến nhà, quản gia ra ngoài đón Phó Vânanh, cườinói: "Tối qua mọi người thức đêm, giờ vẫnđangngủ, chưa dậy."
Ngón tay Phó Vânanhràtrênhoa văn hình mẫu đơntrênđồng tiền hoa, nhớ tới nụ hôn nóng bỏngtrênđầu ngón tay, thất thầnmộtlát, đặt xâu tiền mừng tuổi dưới gối đầu.
"Canh giữ bên ngoài." Hoắc Minh Cẩmnói.
Nàng từng đối mặt hỏi huynh ấy có phải huynh ấy thích Long Dương haykhông, thử như thế rất nguy hiểm nhưng huynh ấy cũng chỉ cười mà thôi.
Ông ta chỉ thẳng về phía Phó Vân Chương, "Thằng nhãi này là người Hồ Quảng, lại còn tuấn tú như thế..."nóiđến đây, ông ta trợn trắng mắt,nóitiếp, "Thẩm giakhôngchọn ngươi mới là lạ đấy!"
[1] Nghenóicác bộ phận của hươu đều có tác dụng bổ thận tráng dương. Cho bạn nàokhôngbiếtthìpín là từ chỉ d**ng v*t và t*nh h**n của động vật.
Chàng đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Phó Vânanh, dựa sát vào nàng, vùi mấy củ khoai sọ vào trong chậu thân, "Chỗ này đơn sơ, chỉ có thể đề nàng chịu thiệt thòi, cùng đón giao thừa với ta như vậy."
Hai ngườikhôngnóimộtlời, dắt tay nhau dưới trời tuyết, chậm rãiđitừng bước về phía trước.
Nàng nhận bát trà, nâng trong lòng bàn tay cho ấm. Nước trà màu nâu nhạt,khôngbiết có cho thêm trần bì táo đỏ gìkhôngmà có vị ngòn ngọt thơm thơm.
Phó Vân Chương giữ lại bàn tayđangviết chữ của Phó Vânanh, cầm lấy bút, đổi sangmộttấm thiệp xuống, viết tên mình xuống.
Hóa ra bình thường huynh ấy vẫn dùng loại giọng điệu mang đầy cảm giác bềtrênnày đểnóichuyện với người khác.
Lý Xương nhìn thấy Phó Vânanhđira ngoài, thoải mái sải bước, leo lên lưng ngựa, sửng sốt tới độ trợn mắt há mồm.
Hoắc Minh Cẩm lấy hay chiếc đệm hương bồ từ trong góc ra, ý bảo Phó Vânanhngồi xuống.
Nàng cho rằng Triệu Bật định hỏi chuyện hồ sơ bèn sắp xếp công văn, bê sang bên đó.
Hoắc Minh Cẩm quay đầu sang phía Phó Vânanh, chăm chú nhìn thẳng vào mặt nàng, "Từ khi ta có ý thứcđãlớn lêntrênchiến trường, chuyện sống c·h·ế·t ở ngay trước mắt, hôm trước mọi người vẫn ngồi cạnh nhau uống rượu ăn thịt, hôm sau có thểđãkẻ sống người c·h·ế·t... Nàng cảm thấy tasẽcòn quan tâm tới những lễ nghi phiền phức đó hay sao?"
Nàngkhôngtrốn tránh, cúi đầu, tuyết mới rơi xuống nên còn mềm, ngườiđiđến đâu, dấu chân để lại đến đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.