Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Trở về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Trở về


Ông ta có to gan thế nàođichăng nữa cũng chưa từng nghĩ tới chuyện học Vương Mãng, thay đổi triều đại.

Lúc ấy nàng cứ cho rằng chắc huynh ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi, có lẽ huynh ấy tò mò, sau đó lại chẳng thấy huynh ấy tiếp tục tìm hiểu, vậy có nghĩa là huynh ấykhôngnghĩ quá sâu.

Phó Vân Chương nhíu mày.

Nàng chỉ làmộtngười congáiyếu đuối trói gàkhôngchặt, biết phen này mìnhkhôngthể chạy thoát, nghĩ thầm nếu kẻ xấu kia thựcsựcó ý đồ làm bậy, nàngsẽtự sát.

Nàng khóc lócmộthồithìthiếpđi, đến khi tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đom đóm lấp lánh tựa ánh sao, trầm mặc hồi lâu.

"Phế là phải rồi! Đường đường làmộtthằng đàn ông mà lạiđilàm những chuyện đốn mạt như vật! Đúng là thứ heo c·h·ó cũngkhôngbằng, nếu lần đóhắnthành công,côgáikia ắt cũngkhôngsống nổi."hắnchửi mắng mấy câu, lạithìthầm, cười hề hề, "Chu công tửnóiHoắc chỉ huy sứ cũng thíchmộtnương tửđãcó chồng, thế mà còn uy h**phắnnếu còn có ý đồ gìthìsẽchémhắnlàm hai nửa.khôngbiết nương tử kia là ai nhỉ, Hoắc chỉ huy sứ chưa thành thân,khôngbiết có phải vì vị nương tử kia haykhông?"

Cả hai ngườikhôngai muốn ra ngoài, ăn uống xong liền thưởng cho tôi tớ rồi ngồi vào noãn các hơn, ngồitrênsập chơi trạng nguyên trù, cờ song lục, thăng quan đồ [2].

Phó Vânanhcố sắp xếp những suy nghĩ hỗn hoạn trong đầu,khôngnóimộtlời.

Mơ tưởng hão huyền, được voi đòi tiên...

Thẩm gia cũng sắp loạn lên rồi.

Xoảngmộttiếng, chiếc kìm sắt trong tay Phó Vânanhrơi xuống chậy than, than hồngđangcháy văng ra ngoài, lăn khắp mặt đất.

Tất cả những chuyện nàykhôngnằm trong kế hoạch của Thẩm gia, Cẩm Y Vệđãtới nhà dò xét nhiều lần, gần đây Hoàng thượng tỏ ra vô cùng lãnh đạm với cha của bọn họ.

Kiều Giakhôngchịuđi,hắnnói: "Xin công tử chớ trách, đưa thưkhôngphải nhiệm vụ của ta"

Nàng cho rằng Thôi Nam Hiên nhớ rồi, ở Ngụy gia mấy ngày mà vẫn chẳng thấyhắntới đón.

Tốc độ tắm gội của Viên Tam còn nhanh hơn cả tốc độ ăn, chỉmộtlát sauđãthấyhắnthay quần áo sạchsẽtới gặp Phó Vânanh, đến tóc cũngđãđược gội sạch, nhưnghắnlà người cẩu thả, cứ để đầu tóc lòa xòa như thế ngồi trước chậu than, vừa hong tóc vừa kể những chuyện xảy ra trong chuyếnđixuống phía nam lần này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tim nàng đập thình thịch,khôngbiết là lành hay dữ.

Đúng tại thời khắc đó, Phó Vânanhbỗng nhiên nhớ lại chuyện gặp nạn ở kiếp trước, đúng là vào năm Đồng An thứ mười chín.

Nàng là thiên kim nhà hàn lâm, con dâu Thôi gia, thanh danh của nàng liên quan tới cả hai nhà,khôngthể để kẻ xấu thựchiệnđược ý đồ.

Đám thái giám hãi hùng, mồ hôi như tắm.

Về tới nhà, Phó Vânanhlập tức trải giấy mài mực, viếtmộtphong thư cho Sở Vương, trình bày với ông ta tình hình trong kinh.

Nhưng ở trong thời điểm căng thẳng như thế này, trong lòng Phó Vânanhlại càng bình tĩnh hơn.

Phó Vânanhkhép bức thư lại,khônglập tức viết thư hồiâmchohắn, tình thế trong kinh sư thay đổi trong nháy mắt, có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ có thể gặp nhau rồi.

Đám phụ tá đứng chờ ngoài cửa hồi lâu, trán lấm tấm mồ hôi,khôngai dám lên tiếng quấy rầy các lão đại nhân.

Trực giác lờ mờ mách bảo cho nàng, có lẽ việc này có liên quan đến nàng.

Ngườihắnhôi hám,thậtkhó chịu.

Phó thiên hộ của Cẩm Y Vệ vội vàngđivào trong phòng, chắp tay với Hoàng đếđangngồi ngay ngắntrêngiường La Hán trước cửa sổ, khẽnói: "Hoàng thượng, có người định tặng mấy thứ cho Thái tử phi nhưngđãbị vi thần chặn lại."

Viên Tam thích nhất là mấy chuyện như thế.

Viên Tamkhôngbiết người congáimà Chu công tử định làm nhục kia là ai, Phó Vânanhbiết.

Ngay ngày hôm đó, Phó Vân Khải xuất phát. Biết đây là việc gấp,hắncưỡi ngựa. Mấy năm nay,hắntheo Phó tứ lão gia vào nam ra bắc,đãcưỡi ngựa rất thành thạo,khôngcòn là thiếu gia yếu ớt chỉ có thể cưỡi lừa ra ngoài như trước kia nữa.

Thủ phụ Thẩm Giới Khê chắp hai tay sau lưng,điđilại lại.

"Có chuyện gì rồi?"

Bàn tay của Hoắc Minh Cẩm dày rộng, ấm áp, khô ráo, lòng bàn tay có những vết chai dày, có thể nắm hết bàn tay nàng.

...

Thôi Nam Hiên ngồi trước bàn bên cửa sổ đọc sách,hắnquá tập trung nênđãhoàn toàn quên mất chuyện phảiđiđón nàng. Thấy nàng trở về liềnđithẳng về phòng,hắncho là mệt mỏi nênđinghỉ,khôngvào phòng.

Thẩm nhị công tửnói: "Đại ca, Cẩm Y Vệ cònđangđiều tra nguyên nhân cái c·h·ế·t của Thái tử... Người của chúng tađãxử lý sạchsẽcả rồi, còn có gì để sợ nữa đâu."

Phó Vânanhgiật mình.

Khi đó Thôi Nam Hiênđangchuẩn bị thi đình, ngày nàohắncũng bận rộn, lúc nàng còn chưa tỉnhhắnđãdậy đọc sách, lúc nàng ngủhắnvẫnđangchong đèn viết văn. Tết Đoan Ngọ, theo phong tục, nàng phải về nhà mẹ đẻ "trốn Đoan Ngọ".hắnđãquên mất việc này từ lâu, nàng đành phải vềmộtmình, lúcđinàng còn nhắchắnba ngày sau nhớ tới Ngụy gia đón nàng.

Ngôi vị hoàng đế, làm chủ thiên hạ,khôngai có thể chống cự nổisựhấp dẫn này, cho dù Chu Hòa Sưởng cókhôngđộng lòngđichăng nữa, những người khác trong phủ Sở Vương cũngsẽkhôngđộng lòng hay sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm đại công tử cúi đầu trầm ngâmmộtlát rồi ngẩng đầu lên, nghiến răng: "khôngchờ nổi đến lúc đó đâu, phải dứt khoát,khônglàmthìthôi, nếu làmthìphải làm tới cùng."

Phó Vânanhkhôngdo dự quá lâu, nhanh chóng hạ quyết tâm, "Ta phải hỏi Sở Vương xem ông ta có ý định gì trướcđã."

Đám thái giámđangcanh giữ bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, địnhđivào dọn dẹp nhưng lại sợ nghe phải cái gìkhôngnên nghethìcó mà mất đầu.

Nàng rất ít khi để lộ ra biểu cảm như vậy.

Thẩm Giới Khê trông vô cùng nghiêm túc, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cây đinh hương mà năm đó ông ta tự tay trồng khi mới gia nhập Nội Các. Nhớ tớisựhăng hái và khí phách ngày đó của mình, ông ta thở dàimộthơi.

Thẩm gia phải làm thế nào mới thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn này được đây?

mộtlát sau, nha hoànđãra ngoài hết, nàng khẽ hỏi: "Nhị ca, huynh có thích người nàokhông?"

Thẩm đại công tử liếc nhìn em trai, "Chuyện nàykhôngthể để cha biết được.

Vậy nên người này phải được chọn trong số các phiên vương.

Đám người hầu ngẩn người, định cản thanh niên kia lại.

Phó Vân Chương biết Phó Vânanhmuốnnóichuyện riêng với Viên Tam, cầmmộtquyển sáchđivề phía sương phòng đối diện, chỉ về phía thăng quan đồđangđặttrênbàn, bảo nha hoàn, "Đừng làm lộn xộn, chút nữa lại chơi tiếp."

"Nàng thân thiết với Thế tử của Sở Vương nhưanhem đúngkhông?" Chàng kéo tay nàng, khẽ hỏi.

Thực ra nàng cũngkhôngsợ hãi gì, cho dù Hoắc Minh Cẩmđãpháthiệnra nàng là nữ.

Rầmmộttiếng, hoàng thượng đập mạnh lên chiếc bàn đặttrêngiường, sức lực rất lớn, làm bàn nứt ra, tạo thànhmộtkhenhỏsâu hoắm, trà bánhtrênbàn rơi hết xuống mặt đất, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Huống hồ lại còn cómộtngười làm bậy nửa đời là Sở Vương. Ông ta nằm mơ cũng nghĩ tớimộtngày có thể ra khỏi phủ Võ Xương.

đanglúc nàngđangđịnh tự hủy dung mạo của bản thân, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng chửi bới và tiếng đánh đấm.

Giọngnóitrầm khàn, lại cố tình ép xuống thấp hơn, nàng nghe màkhôngđoán được tuổi tác của người kia.

Nhưng rồi lại sợ đối phương mượn cơ hội này để khống chế mình, thử thăm dò xinhắnkhôngnóichuyện này ra ngoài.

Sắp về đến nhà, xe lừa bị người ta vây trongmộtcái ngõnhỏ, người bên ngoài lớn tiếng đòi cướp nàng về, phu xe run cầm cập, bỏ mặc nàng ở đó rồi chạy biến.

Sau đó Phó Vân Chương phải chủ độngnói: "Được rồi,khôngchơi cái này nữa, muội mang thăng quan đồ ra đây."

Rồihắnlại hỏi nàng khi nàosẽvề Hồ Quảng,hắnrất nhớ nàng, đám học sinh ở Giang Thành thư viện giờ ai cũng cómộtcuốn "Sổ tay chế nghệ",hắnđọc sách liền nhớ đến nàng, ngóng trông nàng trở về.

Lúc tin tức này truyền tới tai Phó Vânanh, nàngđangngồi kiểm tra lại hồ sơ mới được Hình Bộ đưa tới.

Tuy rằng bọn họkhôngnghe thấy Phó Thiên hộđangnóigì với Hoàng thượng nhưng giọngnóigiận dữ của Hoàng thượng vẫn xuyên qua cửa sổ đóng chặt truyền ra phía ngoài. Mấy ngày gần đây Hoàng thượng thô bạo dễ tức giận, hơimộttýđãban c·h·ế·t cho những kẻ hầu hạ xung quanh mình. Hằng ngày bọn họ cứ mở mắt rađãbắt đầu lo sợ,khôngbiết bản thân mình liệu có thể sống cho đến hết ngày haykhông. Giờ Hoàng thượngđangnổi nóng, làm gì có ai dámđivào.

Hoắc Minh Cẩm đột nhiên xuấthiện, người này thủ đoạn tàn nhẫn, gặp thần g·i·ế·t thần, gặp phật g·i·ế·t phật. Mấy năm nay, Hoắc Minh Cẩm liên tục chĩa đầu thương về phía ông ta, cắn xé da thịt của ông ta, khiến ông ta bị thương tới tận gân cốt, nhưng ông ta vẫn có thể chống đỡ được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi Nam Hiên gật đầu.

Nàng nhớ tới lần đó ở phủ Võ Xương, mưa rơi tầm tã, nàng gặp Hoắc Minh Cẩmtrênđường núi, huynh ấy bỗng nhiên quay lại, hỏi nàng: "Khuê danh của emgáingươi là Vânanhphảikhông?"

Vậy nên cho dù Chu Hòa Sưởngkhôngnghĩ tới chuyện tranh đoạt ngôi vị Hoàng đếđichăng nữa,thìnhững người bên cạnh Sở Vương cũngsẽnghĩ tới chuyện này. Hơn nữa bọn họsẽtự ý quyết định, giúphắntranh đoạt, dùhắncó tham vọng haykhôngthìcũngsẽbị những kẻ khác coi là đối thủ.

Tết năm nay thựcsựrất yên tĩnh,khônggiống như năm ngoái, pháo đốt đì đùng từ sáng sớm đến tối mịt, hết đợt này đến đợt khác, chẳng lúc nào ngưng nghỉ.

Nhưng màkhôngvào dọn dẹp, Hoàng Thượng vẫnsẽtức giận.

hắnnhìn xung quanh, kéo chiếc ghế của mình tới cạnh Phó Vânanh, đặt mông ngồi xuống, ghé sát vào nàng,thìthầm: "Là thái giám!"

hắnđãtrở lại Bắc Trực Lệ từ lâu nhưngtrênđường lại gặp tuyết lớn nên bị trì hoãn, kẹt ở Thông Châu mất mấy ngày, vốn tưởng phải sang năm mới mới về lại được kinh thành nhưnghắnchờkhôngnổi, tự thuêmộtcon lừađivề. Mấy ngày nay ngày nào cũng gặm lương khô, về tới nhà, ngửi thấy mùi đồ ăn, thèm tới mức mắt sáng rực lên.

Phó Vânanhthua mấy ván, bỗng nhiên bật cười, "Nhị ca là thám hoa, muội chỉ là cử nhân, chơi trạng nguyên trùthìlàm sao thắng được nhị ca cơ chứ."

Sau giờ Ngọ, tuyết lại rơi, Phó Vân Chương và Phó Vânanhthay quần áo mới,trênbàn chưng lọ hoa, bảo tôi tớ gỡ bỏ tấm bình phong ra, vừa ăn vừa ngắm tuyết.

Trong chiếc bình sứ cổ hẹp có cắm hoa mai, trúc Nam Thiên, tùng chi, hoa thủy tiên,khôngcần phải đốt hương mà cả phòngđãcó hương thơm thanh nhã.

Đương nhiên, còn có mấy tấm ngân phiếumộtngàn lượng được gửi kèm theo thư. Kinh sư cách Hồ Quảng khá xa, tặng vàng bạc châu báukhôngtiện lắm,hắnđưa tiền luôn.

Phụ tá lại vô cùng bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thái tử mất, tang lễ được tổ chức rất long trọng, nhưng dù chuyện tang ma có long trọng thế nàođichăng nữa cũng chỉ đủ để cho dân chúng cómộtđề tài bàn tán mà thôi.

...

"Đời nào đất nước cũng có người tài." [1]

Lúc Chu Hòa Sưởng gửi phong thư nàyđi, Phó Vân Khải hẳn là vẫn chưa tới phủ Võ Xương.

Hoắc Minh Cẩm khẽ nhếch khóe miệng, tỏ rakhôngmấy quan tâm, "sựđời nhiều khikhôngphảihắnmuốn là được, Chu Hòa Sưởngkhôngcó quá nhiều lựa chọn, Thế tử của Đàm Vương là ngườinhỏnhen, nếuhắnngồi lên cái vị trí kia, nhất địnhsẽkhôngtha cho những kẻđãtừng cạnh tranh vớihắn."

Nàng suy nghĩ hồi lâu, cố giữ bình tĩnh, chậm rãinói: "Chu Hòa Sưởngkhôngcó nhiều tham vọng,hắnthích làmmộtthế tử vô lo vô nghĩ hơn."

trênđường từ Lương Hương về kinh sư, Hoắc Minh Cẩm từng đưa tay nâng cằm nàng lên,nóiái mộ nàngđãlâu...

Thư phòng của Thẩm phủ ấm áp như xuân,trênsàn nhà bằng gỗ kim ty nam có trảimộttấm thảm nhung dày. Giẫm chân lên đó, bước chân cũng trở nên lặng yên,khôngtiếng động.

"Lão đại, ngươikhôngsao chứ hả?"

Ai là người thựcsựra tay cũngkhôngquan trọng nữa. Thẩm giakhôngtrong sạch, cái c·h·ế·t của Thái tử thựcsựcó liên quan đến Thẩm gia.

...

Viên Tamkhôngchú ý tới tay nàngđãhơi run run, nhận lấy chiếc khăn, quệt quệt miệng, "Lão đại, Chu công tửkhôngdámnóiracôgáikia là ai, ta hỏi thế nàohắncũngkhôngchịu tiết lộ, ta đành phải trở về. Ta đoáncôgáikia chắc chắn có quen biết với Hoắc chỉ huy sứ, nếukhôngthìtại sao ngài ấy lại phế Chu công tử vì người ta cơ chứ?"

Phó Vân Chương học cái gì cũng nhanh, đến trạng nguyên trù cũng chơi tốt.

Phó Vân Chương cầm chiếc thẻ bằng ngà trong tay, nghe vậy liền nhướn mày, lấy thẻ ngà vỗnhẹvào mặt nàng, "Muội cónóithếthìca ca cũngsẽkhôngnhường muội đâu."

Mãi tới khi Chu thượng thư nhờ nàng xin tha cho con trai ông ta, nàng về Đại Lý Tự hỏi Triệu Bật, Triệu Bậtnóiđây là chuyện từ tầm năm Đồng An thứ mười chín.

Phó Vân Chương sửng sốt, nhìn nàngmộtlúc lâu rồi lại dời mắt chỗ khác. Ngắm lọ hoa thanh nhãtrênbàn, ánh mắt chuyển từ lơ đãng sang sâu thẳm phức tạp, "Tại sao lại hỏi như thế?"

Hoắc Minh Cẩm bình tĩnhnói: "Tới khi ấythật, đại thần trong triều ai cũngsẽcó tính toán riêng,sẽcó rất nhiều chuyện mà đến ta có khi cũngkhôngthể khống chế được. Nếu muốn Chu Hòa Sưởng có thể vào kinhmộtcách thuận lợithìtrước tiên cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Nàng cứ bàn bạc với Sở Vương trướcđi, nếu ông ta có ý định này, ta có thể đảm bảo chosựan toàn của Chu Hòa Sưởng."

Phó Vânanhkhôngtránh tay ra, để mặc cho Hoắc Minh Cẩm nắm.

Khắptrênđầutrêncổhắntoàn là tuyết, quần áo mặctrênngườikhôngbiếtđãbao nhiêu ngàykhônggiặt,khôngnhìn ra được màu sắc ban đầu nữa, phơi nắng nhiều nên da cũng đen sạm, làm quản gia suýt nữa làkhôngnhận rahắn.

Giống như năm đó, Vinh Vương và Hoàng đế tranh chấp, rất nhiều đại thần trong triều, dù chưa từng ủng hộ phe nào, cũng vẫn bị chụp chomộtcái tội danh mưu phảm, ném vào đại lao nằm chờ c·h·ế·t.

Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng.

Phó Vânanhchẳng mấy khi thoải mái như thế,khôngtin mìnhsẽxui xẻo mãi, chơi tiếp mấy ván, lại thua.

Khi ấy huynh ấyđãnghi ngờ rồi đúngkhông?

Chương 114: Trở về

Phụ tánói: "Thái ynóilà còn ba bốn tháng."

Phó Vânanhkéo Viên Tam dậy, tránh sangmộtbên, cao giọng gọi nha hoàn vào thu dọn đống hỗn độntrênmặt đất.

Phó Vânanhcúi đầu, đưa cho Viên Tammộtcái khăn sạch đểhắnlau tay.

Nàng viết tổng cộng bốn phong thư rồi tách ra để đưa cho Kiều Gia và Phó Vân Khải vào những lúc khác nhau, bảo họ lập tức lên đường về phủ Võ Xương, đưa thư tới tận tay Lý Hàn Thạch.

Tự nhiên hai người đều im lặng, nàng cúi đầukhôngnói, Hoắc Minh Cẩm chăm chú nhìn nàngmộtlúc, trong đáy mắt dầnhiệnlên ý cười.

Phó tứ lão gia nhờ người viết thư cho Phó Vânanh,nóivới nàng cả Phó Nguyệt và Phó Quế đềuđãxuất giá. Trùng hợp là ở chỗ, hai chị em gả cho haianhem họ, tuy hai nhàkhôngởmộtchỗ nhưng bình thường vẫn giữ quan hệ mật thiết, từ chị em họ lại biến thành chị em dâu, Phó Nguyệt và Phó Quế càng thân nhau hơn. Người trong nhà cũng thở phàonhẹnhõm. Có Phó Quế giúp đỡ, nếu có ai dám bắt nạt Phó Nguyệt, Phó Quếsẽlà người đầu tiên phản đối.

Cái "đãlâu" này rốt cuộc là bao lâu?

Chàngkhôngphảiđangdọa nàng cho vui. Từ xưa tới nay, mỗi lần Hoàng đế đăng cơ, việc đầu tiên cần làm chính là củng cố ngôi vị Hoàng đế của mình.

Đường cãi dĩ nhiên là an toàn rồi, nàng vẫn còn sợ hãi, mãi chưa hoàn hồn được,khôngdámđivào ngõnhỏ, chạymộtmạch về nhà, gụctrêngiường, nước mắt ràn rụa.

Phó thiên hộ cúi đầu đáp: "Là mấy loại dược liệu, vi thầnđãnhờ thái y kiểm tra, thái ynóiđó đều là những loại dược liệu thông thường nhưng lạikhôngphải là để giữ thai... mà là để trợ sản."

Thấy Viên Tamđãvề phòng, Phó Vân Chương gập sách lại trở về noãn các.

Đại thần trong triềuđangvô cùng lo lắng, Hoàng thượng càng ngày càng hung bạo, dễ tức giận, ngày nào cũng phải xử trí mấy quan viên mới hả, quan viên Lục Bộ sống trong sợ hãi, chỉ sợ bị Hoàng thượng giận cá chém thớt.

khôngbiếtđãqua bao lâu, bên trong truyền ra tiếng bước chân chậm rãi thong dong, phó thiên hộđira, khuôn mặt vừa đen vừa gầy, nét mặt bình tĩnh, nhìn xung quanhmộtlượt, nhíu mày: "Cònkhôngmauđivàođi?"

Thái tử c·h·ế·t quá đột ngột, Thẩm gia căn bản trở taykhôngkịp, chuyện Thái tử phi có thai vẫn luôn bị bọn họ giấu kín,khônghiểu tại sao lại đột nhiên truyền ra, khiến mọi chuyện loạn cả lên, giờthìđến gã ăn xintrênđường cũng biết trong bụng Thái tử phi có Thái tôn.

Hiểu đượcsựám chỉ của Thẩm đại công tử, Thẩm nhị công tử toát mồ hôi lạnh, chân va vào nhau lập cập.

Gia phong của Dương gia cũng coi như đàng hoàng, Phó Nguyệt và Phó Quế đều gả cao nhưng lại có haianhem họ là Phó Vân Chương và Phó Vânanhlàm quan ở kinh thành chống lưng, Dương gia rất tôn trọng hai chị em,khôngdám chèn ép hai người họ.

Tại sao huynh ấy lại tốt với nàng đến thế?

Phó Vânanhkhôngtrả lời, đứng đó trầm tư.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng,khônghề thúc giục, đợi nàng đưa ra quyết định của bản thân.

Phó Vânanhdường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực,mộttiếng lạimộttiếng, mang theo hưng phấn và khát vọng.

Chơi thăng quan đồmộtlát, bỗng có người đập rầm rầm vào cổng Phó gia.

Nàngkhôngnóivới Thôi Nam Hiên về chuyện gặp nạntrênđường, chỉnóicho cácanhtrai, cácanhnàng giận tím mặt, phái ngườiđiđiều tra chuyện ngày hôm đó nhưngkhôngđiều tra ra cái gì.

Nha hoàn thưa vâng.

Viên Tamnóitiếp: "Lão đại, chẳng phải ngươi muốn ta hỏi thăm xem tại saohắnlại bị đưa về Giang Tây hay sao? Nhân lúchắnuống rượu say, ta hỏihắnrồi,hắnnóihắnbị Hoắc chỉ huy sứ phế, Hoắc chỉ huy sứ còn định giếthắn, Chu thượng thư khóc lóc cầu xin, Hoắc chỉ huy sứ mới giữ lại tính mạng chohắn, còn bắt Chu gia thề chắc chắn phải đưa Chu công tử về quê,khôngchohắnbước vào kinh thànhmộtbước, Chu gia đồng ý rồi."

Giọng điệu của Thẩm đại công tử nôn nóng.

Sau khi tuyết tan, trời cũng trong hơn nhiều.

Nàng đợi trong chốc lát, lúc vén màn xe lên, bên ngoài là dòng người tấp nập.

Hoắc Minh Cẩm biết nàngđãhiểu chàng địnhnóigì, vẫn ôn hòa như cũ, chậm rãinói: "Chu Hòa Sưởng là con trai độc nhất, tuổi cònnhỏ, là đích tử của phiên vương. Sở Vươngkhôngnắm quân đội,khôngquyền cũngkhôngthế.nóivề quan hệ huyết thống cũng như thân phận, Chu Hòa Sưởng rất thích hợp. Chỉ có điều chahắnvẫn còn sống nên hơi phức tạp, khó khăn. Thế tử của Đàm Vương ở phủ Tr**ng S* cũng làmộtngười thích hợp để lựa chọn, nhưnghắnlại có quá nhiềuanhem..."

Thẩm Giới Khê cau mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ chốc lát sau, tiếng đánh đấm ngừng lại, kẻ xấu chật vật bỏ chạy.

Phó Vânanhnhanh chóng cân nhắc, nếu như Hoắc Minh Cẩmđãnóivậythìnhất địnhđãchuẩn bị kỹ càng từ lâu... Đứa trẻ trong bụng Thái tử phi chỉ sợ thựcsựkhônggiữ nổi.

Triều đại nàyđãtrải qua hơn trăm năm, dân chúng an cư lạc nghiệp, ấm no giàu có, giang sơn này là của họ Chu. Đừngnóihiệngiờ quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, dù thiên hạ có đại loạnđichăng nữa, lòng người trong thiên hạ vẫn hướng về hoàng thất, ngay cả nếu giờmộtđám giặc cỏ có vùng lên khởi nghĩathìcũng chẳng tạo nên được sóng gió gì, chỉ có người Chu gia mới ổn định được giang sơn này.

"Sao tự nhiên cha lại dâng sớ từ quan cơ chứ?"

Ánh mặt trời ấm áp vô cùng, ngồi trong sânmộtlúc mà mặt nàngđãhơi nóng lên, mái tóc bị bọc trong khăn lưới cũng nóng lên.

Phó Vânanhngẩn ngườimộtlát, cầm lấy kìm sắt gảy mấy cục than trong chậu, khẽ hỏi: "Tại sao Chu công tử lại đắc tội với Hoắc chỉ huy sứ?"

Thẩm đại công tử như vừa mới đưa ra quyết định tức thời, hỏi: "Còn mấy tháng nữathìThái tử phi sinh con?"

Viên Tam gãi đầu, cười hề hề rồiđitắm.

Nhưng Hoắc Minh Cẩm lại để nàng thông báo cho Sở Vương...

Ông ta nắm giữ Nội Các, quyền thế ngập trời, cả triều văn võ gặp ông ta đều phải bảo sao nghe vậy, ông ta còn gìkhôngthỏa mãn nữa đâu?

Phụ tá bên cạnh khom lưng, khẽnói: "Đại nhân, cứ coi như Cẩm Y Vệkhôngtìm thấy nhược điểm của chúng tađi, Hoàng thượng cũngsẽnghi ngờ Thẩm gia. Cẩm Y Vệ mà muốn bắt aithìcần gì chứng cứ?"

Lễ Bộ thượng thư sống dở c·h·ế·t dở, Lễ Bộ thị lang phải tiếp nhận nhiệm vụ trong thời điểm nguy hiểm này, sầu trắng cả tóc.

Viên Tam với tay về phía chiếc hộp đựng đồ điểm tâm bên cạnh, lấy bánh đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm,trênmặt,trêntay toàn bột rơi lả tả, lúng búng trả lời: "hắnnóilà vìmộtcôgái... Hồi còn trẻ Chu công tử từng thíchmộtcôgái, muốn cưới người ta, người takhôngmuốn. Sau nàycôgáikia lấy chồng, Chu công tử vẫn có ý đồ xấu xa với người ta.mộtngày nọ, nhân lúccôgáikiađira ngoàimộtmình,hắncho người mai phục ở trong ngõ... lại để cho Hoắc chỉ huy sứ bắt gặp, Hoắc chỉ huy liền phếhắn."

Cũng hơi giống tình hìnhhiệntại ở kinh thành, mạch nước ngầm mãnh liệt, ai cũngđangtập hợp lực lượng, thế cân bằngsẽnhanh chóng bị phá vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.

Người chồng hẳn là chỗ dựa của nàng, dùhắncó làmộtngười chưa có công danh gì hay là mệnh quan triều đình, vai vợ chồng phải cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu như bọn chúng thựcsựcó khả năng xoay chuyển càn khônthìcũng còn được, đằng này toàn những kẻ chí lớn nhưng tài mọn, cứ cho rằng có thể khống chế Ngũ Quân Đô Đốc Phủ và Kinh Vệ là có thể muốn làm gìthìlàm.

Nhưng giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, ông ta biết rằng dù Thẩm gia có đạt được địa vị quyền thế như thế nàođichăng nữathìcuối cùng cũngsẽbị những thế lực mới thay thế mà thôi.

Cửa vừa mở ra, gió lùa từ ngoài vào trong phòng, Viên Tam ngáp dàimộtcái.

Phó Vânanhnói: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi trướcđi, khi nào ăn cơm lại gọi ngươi, ban đêm còn thức đêm đón giao thừa."

như Tào Tháo là bao.

[1] Trích "Luận thi" của Triệu Dực.

Người bên ngoàinói: "Nương tử đừng sợ, kẻ xấuđãbị ta đuổiđirồi."

Phó Vânanhngước mắt nhìn chàng, chàng vẫn cứ kéo tay nàng, nhất quyếtkhôngchịu bỏ ra, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng, ánh sáng mặt trời vàng nhạt phác họa nên xương quai hàm mạnh mẽ của chàng.

Nhớ lạimộtcách cẩn thận, lúc ấy khi gặp huynh ấy ở Đồng Sơn cũngđãvậy rồi... Ở trước mặt nàng là lúc huynh ấy ôn hòa nhất,khôngphòng bị nhất.

Vậy nên ông ta mới có thể ngầm đồng ý cho con trai sắp xếp congáihọ Thẩm vào cung làm Thái tử phi, ông ta già rồi,khôngthể nào che chở cho người họ Thẩm mãi được.

Nếumộtthế tử của phiên vương như Chu Hòa Sưởng có thể trở thành người thừa kế cho ngôi vị hoàng đế, công lao nàysẽcó hơnmộtnửa thuộc về nàng.

Hoàng đế ngẩng đầu,trênmặt có vài phần dữ tợn, "Thứ gì?"

Đúng lúc này, thủ phụ Thẩm Giới Khê bỗng dâng lênmộtbản tấu, ông ta muốn từ quan.

Khi ấy họ cũng nghi ngờ Chu gia nhưng chẳng bao lâu sau Chu công tử lặng lẽ rời kinh, nghenóilà về quê lấy vợ, trong vòng mấy nămsẽkhôngquay lại nữa.

Hoắc Minh Cẩmđãcứu nàng... còn giúp nàng giấu nghẹm việc này,khôngcho Chu công tử bước vào kinh thànhmộtbước...

Người này làmộtgã cứng đầu.

Bồ Tát phù hộ cho họ sống thêm được mấy ngàyđimà!

Viên Tam hoảng sợ, vội vàng kéo Phó Vânanhđứng dậy, sợ nàng bị than nóng làm bỏng, ngồi xổm xuống đất giúp nàng phủi than bắn lên quần áođi.

Sở Vương hoàn toànkhôngphải làmộtngười tình nguyện trở thành phiên vương. Thời còn trẻ, ông tađãlàm đủ thứ chuyện khiến người kháckhôngthể tưởng tượng nổi. Lần này Hoắc Minh Cẩm hoàn toàn có thể tự liên lạc với Sở Vương, Hoắc Minh Cẩm cẩm trợ giúp Sở Vương như vậy, Sở Vương nhất địnhsẽghi tạc ân nghĩa này trong lòng.

Trong vườn có núi giả, cây khô, tuyết rơikhôngmộttiếng động nhưmộtbức họa được tùy ý vẽ nên.

Đợi tới khihắnăn no đến ợ ramộthơi, Phó Vânanhmới bảohắnmauđitắm.

Lúc mới lấy chồng, nàng còn rấtnhỏ, tính như trẻ con,khôngbiết tìnhyêunam nữ là gì cả. Thôi Nam Hiên là chồng nàng, còn rất tuấn tú, nàng nghe lời mẹ dặn, phải chăm sóc chồng chothậttốt, nàng nghĩ thầm, vợ chồng là như thế.

Nhưng mà Thôi Nam Hiênkhôngthích nàng, nàng từ từ nhận ra,hắnthích tiền đồ củahắnhơn, nếuđãthếthìtại sao lại phải cưới nàng cơ chứ?

Phó Vânanhkhôngép buộchắn, đành phải tìmmộtngười đáng tin khác.

Dù sao ông ta cũng là vị đại thần quan trọng nhất trong Nội Các, nắm giữ triều đình nhiều năm. Sau khi biết được người nhà lén xếp người vào bên cạnh Thái tử sau lưng ông ta mà hành động này gián tiếp dẫn tới cái c·h·ế·t đột ngột của Thái tử, bằng trực giác nhạy cảm của mình, ông tađãbiết vận rủi của Thẩm gia tới rồi.

(lợi dụng thiên tử để bắt chư hầu phục tùng mình)

Mấy năm nay ông ta sống quá tốt, vênh vang đắc ý, dùng ngườikhôngkhách quan,khôngphân biệt thị phi đúng sai, thuận tathìsống, nghịch tathìchết, đôi khi cũngsẽcó những suy nghĩkhôngnên có, cảm thấy mình cũng chẳng kém người từng hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu

nóixong,hắnvề phòngđingủ. Khi nãy nha hoànđãgiúphắntrải giường trải chăn, trong chăn còn đặtmộtbình nước nóng, ủ cho ấm.

Vậy nên nàng bảo Viên Tamđiphủ Cống Châu, Giang Tây điều tra chorõ.

[2] Đều là những trò chơi bằng xúc xắc, may rủi thôi. Trạng nguyên trù mìnhkhôngbiết, còn thăng quan đồthìkhá giống cá ngựa.

Ánh mắt y dừng lạitrênmặt Phó Vânanh, thấy trong đáy mắt nàng cósựhoảng hốt, sợ hãi, ngơ ngác bất lực, nụ cườitrênkhuôn mặt y tắt dần, y biết ván thăng quan đồ nàykhôngchơi tiếp được nữa.

Chuyện này là cơn ác mộng của nàng, nàngkhôngmuốn nhớ lạimộtchút nào. Do nàng cố tình quênđi, nàng gần nhưđãkhôngnhớ tới chuyện này nữa.

Bởi cái c·h·ế·t đột ngột của Thái tử, toàn bộ Tử Cấm Thành bị bao phủ trong bởimộtbầukhôngkhí bi thương.

Sở Vương là người thông minh, nàngkhôngcần phảinóiquárõràng. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, nàng vẫn sử dụng ám hiệu, nếu như thư bị cướpđigiữa đườngthìcũngkhôngsao.

Phụ tá thở dàinóitiếp: "Kế sáchhiệngiờ chỉ có thể chờ Thái tử phi sinh Thái tôn ra rồi tính tiếp. Thái tôn cònnhỏ, Hoàng thượng dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của Thái tôn."

Ngần ấy năm trôi qua, ông ta oai phong hơn người, tuy chỉ là thần tử nhưng lại có thể hoàn toàn khống chế Nội Các, có thể bác bỏ quyết định của Hoàng thượng, Hoàng thượng kiêng dè ông ta, nhưng cũng chẳng làm gì được ông ta.

Quản gia vội chạy ra mở cửa, cánh cửa vừa được kéo rađãthấymộtthanh niên cao kềutrênngười toàn tuyết chạy thẳng vào nhà, "Ăn xong hết rồi à?"

Chu Hòa Sưởng là người đơn thuần, rất dễ bị người bên cạnh thuyết phục.

Có tiếng bước chân tới gần nàng, xe lừa lại chậm chạm lắc lư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàngkhôngmuốn làm người nhà mẹ đẻ lo lắng, khi đó tuổi cònnhỏ, trong lòng cảm thấy tủi thân còn có chút giận dỗi, tự sửa soạn đồ đạc, thuêmộtchiếc xe về Thôi gia.

Người này cần có huyết mạch hoàng thất.

Nàng cảm tạ ân nhân nhưng trong lòng vẫn còn phòng bị, duỗi tay định vén rèn, muốn nhìn tình hình bên ngoàimộtchút, nếu đối phương ít người, có lẽ nàng có thể tìm cơ hội gọi người tới cứu.

Thái tôn nhất địnhsẽđược chọn là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng đế. Hoàng đế già rồi, tới lúc ông ta quy tiên có khi Thái tôn vẫn chỉ làmộtđứa trẻ. Chỉ cần Hoàng thượng còn cómộtchút tầm nhìn, nhất định ông tasẽphải giữ Thẩm gia lại, chỉ có những người có máu mủ ruột rà như Thẩm gia mớithậtlòng giúp đỡ Thái tôn mà thôi.

Chu Hòa Sưởng được nuông chiều từnhỏ, thích vui chơi, quần áo đẹp, đồ ăn ngon, tiểu nương tử xinh đẹp. Sở Vương cả đời uất ức vìkhôngthể rời khỏi phủ Võ Xương nhưnghắnlạikhôngquan tâm điều đó. Chỉ cần vẫn luôn được ngồitrênnúi vàng núi bạc, ănkhôngngồi rồi, ngày nào cũng có nô bộc ân cần hầu hạ,hắntình nguyện ở phủ Võ Xương cả đời.

Chu Hòa Sưởng cũng viếtmộtphong thư cho Phó Vânanh, dù saohắncũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, chỉmộtphong thư mà viết tầm khoảng hai mươi trang. Trong thưhắnkể lể bình thường ăn món gì ngon, chơi trò gì vui, Sở Vương đắc tộihắnnhư thế nào, sau đó phải mua đồ quý hiếm gì để dỗhắn, toàn là những chuyện vụ vặt trong nhà ngoài ngõ, cuối cùngnóiđùa với nàng giờ bọn họ cũng tính là thân thích rồi. Cònnóinếu nhưhắncũng có chị em họ, nhất địnhsẽphải chọn nàng làm con rể nhà bọn họ.

Tết năm nay chỉ có Phó Vân Chương và Phó Vânanhcùng đón giao thừa.

Màn xe bị giữ chặt. Người bên ngoài đánh xe lừa ra ngoài đường cái,khôngnóimộtlờiđãyên lặng rờiđi.

Than trong chậu cháy kêu lạch tạch, phòng ấm lên, hương hoa trong phòng càng nồng.

Hoàng thượng nhạy cảm đa nghi, lòng dạ hẹp hòi, còn khắc nghiệt, vô tình, hơn nữakhôngcó bao nhiêu tài năng nên trước kia ông ta mới có cơ hội để mua chuộc lòng người, nắm giữ Nội Các, nếu làmộtHoàng đế khácthìlàm sao chịu đựng nổi ông ta như thế.

Nhưng mấy đứa con trai của ông ta lại quá nôn nóng, kích động, bọn chúng lớn lên dướisựche chở của ông ta, chỉ biết Thẩm gia rực rỡ huy hoàng như mặt trời ban trưa, nào hiểu hoàng quyền mới là cao nhất,mộtlũkhôngbiết nghĩ,nóinhư rồng leo, làm như mèo mửa lạikhôngbiết tự lượng sức mình.

Phó Vânanhđứng dậy, xuống hành lang, ra hiệu cho người hầu lui xuống.

hắnphản ứng rất nhanh nhưng mà góc dưới áo gấm của Phó Vânanhvẫn bị than nóng làm cho thủng lỗ chỗ, mùi vải cháy bốc lên khét lẹt, cũng may quần áo mùa đông dày,khôngbỏng chân.

Hai tiểu thái giám bịhắnchỉ phải mặt mày đuỗn ra, trông như cha mẹ mới c·h·ế·t, cắn răngđivào.

Nghe thấy tiếng y, Phó Vânanhlấy lại bình tĩnh, lắc đầu.

Viên Tamđãvề.

Viên Tam gật đầu, vươn vai, "Ở nhà vẫn cứ là thoải mái nhất."

Nguyễn thị và các chị dâu của nàng còn hỏi khéo nàng xem có phải nàng cãi nhau với Thôi Nam Hiên haykhông.

Dưới hành lang ngoài thư phòng, Thẩm đại công tử và Thẩm nhị công tử cũngđangđiđilại lại.

Làm việc ở Đại Lý Tự càng lâu, nàng càng hiểu được tại sao hết đời này đến đời khác lại có nhiều vị đại thần dù phải đứng trước nguy cơ mất đầu, vẫn tình nguyện bày mưu tính kế cho vị hoàng tử mà mình ủng hộ như thế. Đương nhiên, đa số bọn họ là vì công danh lợi lộc, nhưng cũng có những ngườikhôngquan tâm tới vinh hoa mà chỉ vì lý tưởng chính trị của bản thân. Nếu có chung lợi ích với quân vương, họ mới có thể thựcsựthểhiệnkhát vọng và tài năng của mình.

Nàng ngồi đó, thất thần hồi lâu.

Nàng rút trâmtrênđầu xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay,rõràngđãsợ đến run rẩy cả người nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng lần này, Thẩm Giới Khê biết ông tađãhoàn toàn bó tay rồi.

Phó Vânanhcũng quen biết với người nhà bên kia, haianhcon rể này đều họ Dương, nhiều thế hệ nhà bọn họ đều trung thành với Sở Vương phủ, là tộc lớn trong vùng.

Dù thời thế có thay đổi thế nàothìcàng về cuối năm, nha môn càng bận rộn, những công việc còn tồn đọng đều phải được xử lý. Hai người bận đến nỗikhôngkịp thở, trời chưa sángđãphải thức dậy, đến tối về nhà còn phải tiếp tục làm việc, công việc trong nhà họ giao hết cho quản gia xử lý. Cũng may năm nay mọi người đều phải cẩn thận từ lờinóiđến việc làm,khôngdám giăng đèn kết hoa làm đám cưới,khôngdám lén lút tụ tập uống rượu nên cũng ít việc xã giao hơn nhiều.

Thấy sắc mặt của Phó Vânanhhơi kì lạ,khôngnóilời nào nãy giờ, Viên Tam lo lắng, định cởi giày nàng ra, "Có phải bên trong bị bỏng rồikhông?"

Sau vụ của Quách tần nương nương, thái giám, cung nữ trong cungkhôngai dám cười nữa, đặc biệt là làkhôngdám cười trước mặt hai ngườiđangđau khổ tột cùng sau cái c·h·ế·t của con trai là Hoàng thượng và Tôn quý phi. Sang năm mới, tất cả các hoạt động chúc mừng đều bị hủy bỏ. Dù là trong cung hay ngoài cung, năm mới đều đếnmộtcách lặng lẽ, chỉ có những đứa trẻ ngây thơ,khôngbiết gì mới có thể vô cùng vui vẻ cầm đèn lồngđichơi.

Vậythìaisẽlà người kế thừa ngôi vị hoàng đế, làm chủ non sông gấm vóc này đây?

Cứ khăng khăng phải làmmộtkẻ mưu triều soán vịkhôngchỉ để lại tiếng xấu muôn đời, con cháu cũng chắc chắn rơi vào tiện tịch, vĩnh viễnkhôngthể ngóc đầu lên được nữa.

nóixong mấy chuyện đó,hắnmới kể chuyện chính, "Lão đại, cái gã Chu công tử kia..."

Sau khi gửi thưđi, nàng vẫn tiếp tụcđiĐại Lý Tự làm việc bình thường.

Phó Vânanhngẩn người, đồng tử trong mắt bỗng co lại, mặt mày đổi sắc.

Để cho nàng an tâm, Hoắc Minh Cẩmđãcho nàng biết cả những bí mật đại nghịch bất đạo như thế,khônggiấu giếm chút nào.

Đến ngày ba mươi, người hầu kẻ hạđãchuẩn bị bữa cơm đoàn viên đầy đủ, sung túc. Giờ ở ngoàikhôngai dám ăn uống thoải mái, đến Tết đóng cửa lạithìvẫn có thể ăn Tếtmộtcách vui vẻ. Cả năm vất vả mà đến cuối năm còn phải kiềm chếthìnăm sau ai còn tinh thần làm việc nữa?

Hoàng thượng bác bỏ tấu chương của ông ta,khôngchịu gặp ông ta, cũngkhôngcho ông ta rời khỏi kinh thànhmộtbước.

Thẩm nhị công tử vô cùng sợ hãi, chẳng thốt ra được chữ nào, chỉ biết gật đầu đồng ý.

Trong Tây Noãn Các.

Công lao nâng đỡ Hoàng đế đăng cơ có giá trị hơn cả mấy chục năm học hành gian khổ, quyền thế và phú quý ở ngay trước mắt, muốn đạt được dễ như trở bàn tay.

Hoàng đếsẽkhôngthể có thêm con nối dõi nữa. Thời trẻ ông ta cũng giống Thái tử, dùng thuốc k*ch th*ch rất sớm, đến tuổi trung niên, cơ thểđãsuy yếu tàn tạ, vậy nên đa phần các hoàng tử cũng gầy yếu, từnhỏđãchết yểu. Thái tử c·h·ế·t đột ngột như thế cũng có liên quan đến chuyện này.đãnhiều năm như vậy mà phi tần trong cungkhôngcó ai mang thai, về sau lại càngkhôngthể có con nối dõi.

Vào dịp Tết, bếp lửa dưới nhà bếp lúc nào cũng giữ lửa, nha hoàn bưng đồ ăn tới noãn các, Viên Tam ngồi xuống, cầm đũa ăn ngấu nghiến.

"khôngđâu, ta thất thần thôi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Trở về