Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 104: G·i·ế·t người vô tội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: G·i·ế·t người vô tội


Phó tứ lão gia lau nước mắttrênkhóe mắt, đứng dậy, lại ngápmộtcái, "Được, tứ thúckhônglàm phiền mấy đứa nữa, mai lạinóichuyện với mấy đứa tiếp."

Bánh hoa tử đằng vốn có vị ngọt, chỉ có nàng là có khẩu vị khác người, cómộtnăm mè nheo đòi chị dâu phải làm cho nàng bánh nhân mặn, tốt nhất là cho thêm chút thịt băm, cắnmộtmiếng, vừa thơm vừa béo, ăn thế mới ngon chứ!

Nợ máu chồng chất.

"khôngcần." Tưởng Duyên xua tay. Hôm nay ông ta cáo bệnhkhôngđisăn ở Tây Uyển, vẫn luôn ngồi trong thư phòng đọc sách, bên ngoài có gã sai vặt và thư đồng canh gác, vậy màđãcó người có thể thầnkhôngbiết quỷkhônghay, đặt bao đồ này lên bàn ông ta, người kia nhất định là cao thủ tuyệt đỉnh.

Phó Vânanhcũng đoán ra Hoắc Minh Cẩm chắc hẳn có việc quan trọng cần làm, mà bản thân nàngkhôngnên có mặt ở đây bèn chắp tay thi lễ rồi lui ra ngoài.

Hoắc Minh Cẩm cất giọng khàn khànnói: "Vàođi."

Y buông dây cương, xoay người xuống ngựa, ở bên ngoài suốtmộtngày mà quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, vừa vào phòngđãcườinói: "Ta cưỡi ngựa bắn cungkhônggiỏi, ban ngày ở trong lều suốt, mấy thứ này toàn là người khác cho."

Phó Vân Chương liền bảo: "Cũngkhôngsớm sủa gì nữa, tứ thúcđinghỉ trướcđi, mai cháu được nghỉ lại trò chuyện với tứ thúc sau.”

Rồi nàngnóitiếp: "Tứ thúc vào kinh rồi! Tứ thúc mang rất nhiều măng mùa xuân và dưa muối tới,đãbóc vỏ ngâm trong nồi rồi, ngày mai có thể ăn món măng xào."

Lúc nhìn thấy nàng, chàng bỗng ngẩn người ra.

Lúc này, có người bên ngoài gõ cửa.

Cơ mà cái nàythìcó gì hay mà đoán cơ chứ? Đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai vị này thôi mà.

Phó Vânanhđứng bên cạnh giúp đỡ, thầm nghĩ nhất định phải rất đau.

Nàng thưa vâng, cầm giấy lên đọc kỹ, càng đọc càng kinh hãi, mồ hôitrêntrán từ từ rịn ra.

hắnnhét thẳng bát thuốc vào tay Phó Vânanh.

Hoắc Minh Cẩm dường nhưđangcố gắng kìm nén điều gì, đôi mắt vẫn nhìn mấy chiếc bánh hoa tử đằng chằm chằm như thểđangcố gắng tìm kiếm gì đó từ những chiếc bánh này, "Ngọt, hay là mặn?"

mộtlúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, cầm lấy chiếc tay nải, nâng trong tay xem nặngnhẹthế nào, thấynhẹbẫng, mở ra liền pháthiệnđó là mấy phong thư.

Quản gia khom người thưa vâng.

Phó Vânanhnhìn mặt đoán ý, cho rằng Hoắc Minh Cẩmkhôngthích ăn món này, vừa định bưng chiếc đĩa ra ngoài, Hoắc Minh Cẩm bỗng ấn tay nàng xuống.

Phó Vânanhcúi đầu, ngón tay khép lại vạt áo, giúp chàng buộc dâytrênáo, làm xong hết thảy, nàng mới nhận ra trong phòngthậtan tĩnh.

sựdung túng của triều đình cũngkhôngthể làm Lý Bách Lương thỏa lòng tham. Để giành được nhiều quân công hơn nữa, ông ta đưa quânđicướp bóc những thônnhỏvắng người ở vùng biên giới, sau đó g·i·ế·t toàn bộ người trong thôn để diệt khẩu, c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u bọn họ làm bằng chứng để tạo thành công lao cho mình.

Lát sau, tay ông ta bắt đầu run lên lẩy bẩy.

...

Phó tứ lão giađiđường mệt nhọc, hôm nay vừa mới đến,nóichuyện đượcmộtlúcđãngáp ngắn ngáp dài.

Tưởng Duyên nhảy dựng lên, chỉ vào tay nải bằng vải thôtrêngóc bàn, "Đây là cái gì? Ai mang vào phòng thế này?"

Phó Vânanhvângmộttiếng,đitới bên cạnh chàng, cầm lấy chiếc áo bào chàng vừa mới cởi ra lên, giúp chàng mặc lại, động tác khẽ khàng cẩn thận, sợ đụng tới vết thươngtrênngười chàng.

Hoắc Minh Cẩm ngồi thẳng lên để tiện cho động tác của nàng. Ngẩng đầu lên, chàng có thể nhìn thấy sườn mặt nàng sắp chạm vào vai chàng tới nơi, làn da mịn màng mềm mại, lông mi vừa dày vừa cong, hơi hơi rũ xuống.

Dựa vào màu sắc của trang giấy, đa phần những phong thư đóđãkhá cũ rồi, nhưng cũng có mấy phong thư mới.

Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía chiếc đĩa sứ bày bánh hoa tử đằng, sắc mặt hơi thay đổi.

Phó Vân Chương àmộttiếng, khẽ hỏi: "Hoắc đại nhân giờ ở đâu?"

Cũng chỉ có nàng mới có thể nuốt trôi mấy cái bánh hoa nhân mặn đó, mọi người ai cũng cười nàng chẳng giống ai, nhưng mà sau này mỗi lần trong phủ làm bánh hoa tử đằng, chị dâu nàngsẽluôn nhớ, nhất định phải làm mấy cái nhân mặn cho nàng.

Đây là đúng là lờinóicủa Phó tứ lão gia, khi ấy ông phải thu hết can đảm mới dám hỏi Hoắc Minh Cẩm xem có phải chàng cũngđangđịnh về kinh haykhông. Ban đầu ông cũngkhôngnghĩ tới chuyện có thể cùngđivới Cẩm Y Vệ, chỉ cho là có thểđicách bọn họmộtđoạn là tốt rồi, dù sao hẳn cũng an toàn hơn,khôngngờ Hoắc Minh Cẩmnóithẳng luôn là tiện đường, có thể cùng vào kinh thành với nhau, Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết.

Hoắc Minh Cẩmđanggần trong gang tấc, dù chàngđãcố đè nén hơi thở của mình, nàng vẫn có thể cảm nhận được cómộtđôi mắt nóng rực vẫn luôn nhìn nàng chăm chú.

Xem ra những người bên cạnh Hoắc Minh Cẩm chẳng ai biết chăm sóc người bệnh, Phó Vânanhnhận bát thuốc, cầm thìa đút thuốc cho Hoắc Minh Cẩm.

Những chiếc đèn lồng treo dưới hành langnhẹnhàng đong đưa trong gió đêm, ánh đèn cũng lung lay theo, lúc sáng lúc tối.

Chàngnói: "Ngươi làmđi."

Cửa phòng cọt kẹt mở ra, người bên ngoài bêmộtxấp giấyđivào phòng.

Phó Vânanhnghĩ ngợimộtlúc,khôngđira ngoài mà tìmmộtcuốn sách, ngồitrênghế bành ở gian ngoài giở ra xem.

"Lời làm chứng nàykhôngthể sử dụng được nữa, tối nay ngươi đọc lại toàn bộ lời làm chứng này rồi sao lạimộtbản." Hoắc Minh Cẩm chỉ về phía xấp giấy,nói.

Cổ tay Phó Vânanhrun rẩy.

Nàng àmộttiếng, cầmmộtđôi đũa trúc, kẹp hai chiếc bánh đặt vào trong bát của Hoắc Minh Cẩm.

Gã sai vặt tới gần nhìn kĩ hồi lâu, gãi đầu, "Lão gia, tiểu nhân thựcsựchưa từng thấy vật này,khôngphải tiểu nhân mang vào."

Ngủ lơ mơmộtlát bỗng đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, nàng giật mình tỉnh lại.

...

Những bức thư này hóa ra lại là thư mà đích thân thủ phụ đương triều Thẩm Giới Khê viết cho tổng binh Liêu Đông Lý Bách Lương.

Hoắc Minh Cẩm vẫn cứ nắm tay nàng, hơi dùng sức, kéo nàng gần về phía mình hơnmộtchút, nhìn thẳng vào mắt nàng, hạ giọngnói: "Ngươi đoán là gì?"

Tới lúc nàng viết xong, ngoài trờiđãtối sầm, phía chân trời, mây bay cuồn cuộn, tỏa ra ráng màu rực rỡ.

Nàng đứng bên cửa sổ, ngược sáng,trênngười mặcmộtchiếc áo trực thân cổ chéo màu xanh sáng thêu hoa văn chìm, vấn tóc bằng vải gấm, da trắng nõn như loại men sứ tinh tế nhất. Nàng hoàn toànkhônglo lắng rằng mình mặc những màu sắc tươi sáng như vậysẽkhiến người ta chú ý tới nhan sắc của nàng, nàng đẹpmộtcách thoải mái, phóng khoáng, thái độ cũng thản nhiên. Có lẽ bởi vậy nên càng chẳng có ai nghi ngờ thân phận thựcsựcủa nàng, chỉ kinh ngạc cảm thán nàngthậtthanh tú, như thể ngọc tạc.

Lý Bách Lương dung túng cho thuộc hạ g·i·ế·t người vô tội để giả mạo công lao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bên phòng dành cho khách ạ." Phó Vânanhchỉ về phía đó. "Người hầu kẻ hạ ở khu bên đó cũngđãdọn ra khỏi phòng, nhường chỗ cho Hoắc đại nhân và tùy tùng của ngài ấy."

Phó Vânanhngửi thấy mùi tanh nồng của máu, lén nhìn về phía đó, nhận ra mùi này phát ra từ chính xấp giấy kia, xấp giấyđãbị thấm máu đến hơnmộtnửa, thâm xì.

Phó Vânanhnghĩ tới việcđigặp Phó tứ lão gia, thấy hình như Hoắc Minh Cẩmđãthiếpđibèn rón rén lùi về phía cánh cửa. Ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngnhúc nhích. Trời chiềuđãngả về tây, trước cửa sổ làmộtvầng vàng nhạt mông lung, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh của chàng chìm trong thứ ánh sáng nhu hòa ấy, bốn bề lặng ngắt như tờ, yên lặng nhưmộtgiấc mộng.

Phó Vânanhdặn dò như vậy,khôngđề cập tới chuyện Hoắc Minh Cẩm bị thương và chuyện tổng binh Liêu Đông.

G·i·ế·t người vô tội để giả mạo công lao chính làmộttrong những biện pháp để trục lợi. Chiến trường quá nguy hiểm, kẻ địch xuất quỷ nhập thần, rất khó để tìm được tung tích của bọn chúng, cómộtvài quan quân nôn nóng muốn lập công nênđãnhẫn tâm chĩa lưỡi đao về phía dân chúng vô tội, lấy đầu dân chúng vô tội làm chiến lợi phẩm, báo cáo lên triều đình, đề nghị khen thưởng. Chuyện g·i·ế·t người vô tội để giả mạo công lao này có cấm cũngkhôngdứt điểm được hoàn toàn vì nguy hiểmthìnhỏmà lại có thể nhân cơ hội này để kiếm đượcmộtkhoản tiền, hơn nữa có chiến côngthìmới lên chức nhanh được.

Chương 104: G·i·ế·t người vô tội

Nàng đưa bản tấuđãđược cân nhắc kỹ càng cho Hoắc Minh Cẩm đọc.

An tĩnh tới mức kì lạ.

Đề kỵ giao xấp giấy cho Hoắc Minh Cẩm.

Tiếngnóihơi khan khàn, dứt lời, chàng ho khan mấy tiếng, động vào vết thương, đôi mày nhíu lại.

Phó Vân Chương đưa mắt ra hiệu cho Phó Vânanh, ý bảo nàngđitheo mình.

Lời làm chứng nàynóivề chuyện tổng binh Liêu Đông

Tổng binh Liêu Đông Lý Bách Lương thích báo cáo quân công giả, g·i·ế·t được có mấy chục tên địch mà chiến báo ông ta dâng lên viết g·i·ế·t được mấy ngàn quân địch. Nhưng bởi ông ta chiến đấu dũng cảm, thắng nhiều bại ít, bên Liêu Đôngkhôngcó ông ta canh giữkhôngđược, triều đình chọn cách nhắmmộtmắt mởmộtmắt.

Phó tứ lão gia vốn định nhường chính viện cho Hoắc Minh Cẩm ở nhờ nhưng Hoắc Minh Cẩm cứ từ chối mãi, dẫn theo người của mìnhđithẳng tới khu phòng dành cho khách.

Phó Vân Chương gật đầu, phòng dành cho khách cách nơi Phó Vânanhở mấy viện liền, nơi ở của Viên Tam và Phó Vân Khải vừa hay chắn ở giữa.

"Đúng rồi, nhị ca, việc nàykhôngthể để cho người khác biết."

Phó Vânanhlập tức đứng dậy ra ngoài, Hoắc Minh Cẩm gọi nàng lại, "Ngươi ở lại." Sau đónóivới người bên ngoài, "Mang vào đây."

Hoắc Minh Cẩmnói: "Thếthìtốt, sau khi sao chép xong lời làm chứng, ngươi căn cứ vào lời làm chứng này viếtmộttấu chương buộc tội Lý Bách Lương, ngày mai tasẽđưa lên cho Hoàng thượng."

trênngười chàng vẫn tr*n tr**.

Tiếng bước chân ngoài cửa ngừng lại, có tiếng sột soạt vang lên, sau đó làmộtgiọngnóicung kính: "Nhị gia,đãlấy được lời làm chứng rồi ạ."

Hoắc Minh Cẩm ngồitrêngiường La Hán bên cửa sổ, cởi áo, để lộ ra phần thântrêntr*n tr** cường tráng, cơ bắp rắn chắc, phía sau lưng quấnmộtlớp băng rất dày.

Có mấy bức thưđãđược viết từ tám chín năm trước, khi đó Lý Bách Lương còn chưa lên làm tổng binh Liêu Đông. Trong đó cũng có mấy bức thư Lý Bách Lương viết cho Thẩm Giới Khê, lần nào thăng quan, ông ta cũng viết thư cảm tạ Thẩm Giới Khê đề bạt.

Nước trà b*n r* tung tóe.

"Ngài thích nhân ngọt đúngkhông?" Nàng thử dò hỏi, "Bánh hoa tử đằng bình thường đều làm nhân ngọt."

Ngọn đèn dầu leo lét, căn phòng ngập trong ánh sáng ảm đạm.

Nhà của ngự sử Tưởng Duyên.

Hôm nay nàng bảo muốn ăn bánh hoa tử đằng, bà tử dưới bếp đương nhiênsẽlàm theo vị mà nàng ưa thích nên nhân mặn nhân ngọt đều có cả.

Tầm khoảng nửa canh giờ sau, nàng cũng cảm thấy buồn ngủ,mộttay chống cằm, dựa thẳng vào ghế ngủ gật.

Thay thuốc xong, thầy thuốc xin phép ra ngoài.

Phó Vânanhthưa vâng. Tùy tùng bưng giấy bút nghiên mực vào phòng. Nàngđitới gian bên cạnh, hít sâumộthơi, ngồi xuống bắt đầu chép lại.

Phó Vân Khải và Viên Tam cũng tới góp vui.

Hoắc Minh Cẩm từ tốn ăn hết hai chiếc bánh hoa tử đằng nhân mặn, mặt vẫnkhôngđổi sắc, sau đó uống liên tục ba chén trà mời nuốt trôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng hơi nhíu mày,khôngngẩng đầu lên, thu tay về, lùi sangmộtbên, "Ngài cứ nghỉ ngơi trướcđã, vãn bốikhôngquấy rầy nữa."

Ông ta có cảm giác như thểđangbịmộtcon rắn độcẩnmình trong chỗ tối nhìn chằm chằm vào người.

Mọi người lục tục về phòng.

Chàng để nàng đút cho nửa chén trà.

Cửa mở rộng, bên hành lang, những chùm hoa tử đằng dày đặc rủ xuống, sắc trời dần tối khiến cho những đóa hoa tím nhạt tạo nên cảm giác mơ hồ u nhã, giống như những vầng mây tím ở phía xa kia. Nàng bước xuống hành lang, bóng người từ từ lẫn vào màn hoa mông lung.

(tình biên giới phía đông bắc TQ)

Phó Vân Chương bật cười,nhẹnhàng đưa tay về, mời Phó tứ lão gia ngồi trước.

Hoắc Minh Cẩm xua tay, bảo đề kỵ lui sangmộtbên, đưa mắt ra hiệu cho Phó Vânanhlại gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhlại cườinói: "Loại nào cũng có, ngài thích nhân ngọt hay nhân mặn?"

Trong toàn bộ quá trình thay thuốc, mặt chàng vẫn bình tĩnh,khôngnóimộtlời nhưng mồ hôiđãtoát ra như tắm. Mồ hôi chảy dọctrênda thịt chàng, lăn theo những đường vântrêncơ bắp, tạo thànhmộtlớp mỏng loang loáng dưới ánh sáng.

Thầy thuốc băng bó vết thương sau lưng cho chàng rồi tháo lớp băng ở cánh tay ra, bên trong da tróc thịt bong, máu chảy đầm đìa.

Trước cửa sổ cómộtgiàn hoa tử đằngđangnở rộ, sắc hoa dịu dàng thanh nhã, hoa lá um tùm, tựa nhưmộtthác nướcđangđổ xuống, hắt bóng mờ xuống mặt đất.

Nàng khẽ hỏi.

Đến cả lúc ngủ Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn rất cảnh giác, tỉnh dậy sớm hơn cả nàng, đôi mắtđangnhắm chặt bỗng mở choàng ra, nhìn khắp phòng, ánh mắt sắc như dao.

Giờ nàngđangmặc nam trang,khôngcần phải kiêng dè gì cả. Vào ngày hè nóng bức, học sinh ở Giang Thành thư viện vẫn thường rủ nhau ra sông bơi lội, nàngđãtừng nhìn thấy cảnh họkhôngmặc quần áo nhiều lần, chẳng thèm để ý gì hết.

Phó Vânanhcòn nhớ khẩu vị của Hoắc Minh Cẩm, huynh ấy thích nhân ngọt, người bình thường ai cũng thích bánh hoa tử đằng ngọt.

Hai người lần lượt ra khỏi chính đường,đivề phía nội viện.

Hoắc Minh Cẩm dường nhưđãcạn kệt sức lực, tựa lưng vào thành giường La Hán,nhẹnhàng thở ramộthơi.

Phó Vânanhvội vàng bưng chén trà tới, nâng tay lên, giúp chàng uống nước.

Tới tối muộn, Phó Vân Chương mới từ ngoại thành về, mang cho mấy người Phó Vânanhmỗi ngườimộtcon thỏ hoang lông xám.

Rồi nàng lại nghe thấy Hoắc Minh Cẩmnói: "Ta hơi khát nước."

Ăn uống xong xuôi, Hoắc Minh Cẩm dựa người vào bên giường La Hán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chàng bị thương lại còn ra roi thúc ngựa chạy thẳng về kinh, suốt dọc đường có vẻ nhưkhônghề chợp mắt.

Hoắc Minh Cẩm nhận lấy, đọc kỹ,trênmặt có chút cảm thán,khôngnóithêm điều gì, chỉ bảo: "Trời tối rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi trướcđi."

Phó Vânanhcười, bảo người hầu tới sắp xếp lại những thứ y mang về, khẽnói: "Nhị ca, Hoắc đại nhânđangở nhà chúng ta, ngài ấy tạm thờikhôngthể bại lộ hành tung, định ở nhờ nhà chúng ta cả đêm."

"Sao Hoắc đại nhân lại tới đây?" Phó Vân Chương hỏi.

Lời làm chứng này chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưngđãnóilên cuộc sống bi thảm của dân chúng vùng biên giới, chẳng khác gì địa ngục trần gian, khiến ai đọc cũng phải thấy rợn người,khôngnỡ đọc tiếp.

Chàng chợt nhớ tới khuôn mặt tươi cười của nàng mà chàngđãnhìn thấy lúc vừa bước chân vào trong viện... Hóa ra lúc nàng tươi cười, bên másẽhiệnlên lúm đồng tiền. Cuối xuân đầu hạ, khắp viện ngập tràn trong cảnh xuân cũng chẳng đẹp bằng lúm đồng tiền bên má náng.

Dù sao cứ coi như nàng được lợiđi.

Phó tứ lão gia biết Phó Vân Chương đỗ thám hoa, trước kiađãsùng bái, tin tưởng ymộtcách mù quáng, giờ lại càng coi y như thần như Phật, nghe thấy tiếng ynóichuyện với Phó Vânanhđãsải bước ra đón. Thấy y mặc quan bào, dầnđãcó mấy phần uy nghiêm của người làm quan, ông vui vẻ kéo y lại quan sát y từ đầu đến chân, định dìu y ngồi vào vị trí cao nhất.

Đề kỵ đẩy cửa vào phòng, trong tay bưngmộtchiếc bát sứ Thanh Hoa, bát thuốc nóng bỏng, bốc hơi nghi ngút. Chân tayhắnvụng về,đitừ ngoài cửa vào trong phòng mà thuốc trong bátđãsánh ra ngoài, đợi tới khihắnđiđược tới bên giường La Hán,mộtbát thuốcđãchỉ còn lạimộtnửa.

Hoắc Minh Cẩm ngừng lạimộtchút, khóe môi cong lên thànhmộtnụ cười nhàn nhạt, "Như thế càng tốt, cố gắng giữ cho nét chữ thống nhất."

Những phong thư này ngoại trừ việc khiến cho mối quan hệ cực kỳ thân thiết giữa hai người bị bại lộ, còn cómộtpháthiệnnữa khiến cho Tưởng ngự sử hãi hùng khiếp vía: Nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Giới Khê vẫn luôn biết chuyện Lý Bách Lương g·i·ế·t người vô tội để giả mạo công lao!

Nhìn người tùy tùng nọđira ngoài, cuối cùng Phó Vânanhđãbình tĩnh lại,nóikhẽ: "Đại nhân, vãn bối có thể bắt chước nét chữ, lúc sao chép lời làm chứng, chỉ cần sao chép lạimộtbản hay là bắt chước cả nét chữ ạ?"

"Hoắc đại nhân, có cần phải gọi tỳ nữ vào hầu hạkhông? Hay là gọi tùy tùng của ngài vàothìhơn?"

Hoắc Minh Cẩm mở bừng mắt, nhìn về phía nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhhơi chần chừ,khôngbiết có nên gọi nha hoàn vào hầu hạ người này haykhông.

Nàng vội vàngđivề phía trước.

Cách nhau gần như thế, chàng có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạttrênngười nàng.

Thực ramộtbát thuốc như thế này, cứ để Hoắc Minh Cẩm tự cầm bát uống mấy ngụm là hết rồi, lúc Phó Vân Khải và Viên Tam bị ốm cũng uống thuốc như thế, đâu cần phải đút từng thìa từng thìamột. Nhưng người nàykhôngphải là Phó Vân Khải hay Viên Tam, nàng nào dám hé răng.

Tướng sĩ vốn phải bảo vệ quốc gia, giữ gìnsựan bình nơi biên giới. Lý Bách Lương vốn là tổng binh Liêu Đông, vậy mà lại ngang nhiên dẫn thuộc hạđicướp bóc dân chúng ở vùng biên ải, lạm sát người vô tội để lấy quân công, thậm chí đến những người phụ nữ già yếu bệnh tật cũngkhôngtha, dùng cả đầu của phụ nữ và trẻ em để giả mạo đầu giặc, táng tận lương tâm.

Nghe xong nửa lời đầu, Phó Vân Chương hơi nhíu màymộtchút, chưa kịp hỏi nhiềuđãnghe thấy nàng nhắc tới Phó tứ lão gia, khóe miệng cong lên, vỗ về đỉnh đầu nàng, "Thích ăn măng tới vậy sao?"

Hoắc Minh Cẩm nhìn theo bóng nàng dầnđixa, siết chặt lời làm chứng và tấu sớ mà nàng vừa viết xong, ra lệnh cho tùy tùng, "Ngày mai ngự sửsẽra mặt buộc tội tổng binh Liêu Đông. Sau giờ giới nghiêm đêm nay, sắp xếp để toàn bộ thư từ bí mật giữa Lý Bách Lương và Thẩm Giới Khê mấy năm gần đây xuấthiệntrênbàn của Tưởng ngự sử." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, đợi nàng đọc xong rồi hỏi: "Sợ sao?"

Bao nhiêu suy nghĩ xuấthiệntrong đầu ông ta, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, sau gáy lạnh toát.

Đưa Phó Vânanhvề phòng xong, y dặn dò quản gia, "Đêm này cử thêm mấy người trực đêm, bên thiếu gia đưa thêm bốn người luân phiên canh gác, có bất kì động tĩnh nào cũng phải lập tức báo cho ta."

Hoắc Minh Cẩm thuở thiếu niên và Hoắc Minh Cẩm củahiệntại dường nhưđãhòa làmmột.

Chàngnóivậy liền bảo tùy tùngđilấy giấy bút và mực viết.

Đầu tiên phải gặp Phó tứ lão gia trướcđã.

Nàng vừa ra khỏi phỏng, đám tùy tùngđangđứng chờ ngoài hành lang lập tức rảo bước vào phòng.

Nếu người kia muốn g·i·ế·t ông tathìchẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao?

Phó tứ lão gia cười hề hề, có vẻ hơi ngây ngô, thấy y nhất quyết như thế bèn rón rén ngồi hờ, đợi y cũng ngồi xuống mới dám đặt nửa phần mông còn lại xuống ghế ngồi.

Nhưng mà y vẫnkhôngyên tâm cho nổi.

"Nhị gia, thuốc được đưa tới rồi ạ."

Nàng cố giữ bình tĩnh, siết chặt tờ giấy dính đầy vết máu, lắc đầu.

Tưởng ngự sử đặt thư trong tay xuống, quần áođãmướt mồ hôi.

Phó tứ lão gia sợ đãi kháchkhôngđược chu đáo, những món được chuẩn bị đều là gà vịt thịt cá, ngoài ra còn cómộtđĩa bánh hoa tử đằng vừa làm xong lúc nãy. Bánh này được làm từ chính những bông hoa mà Viên Tam và Phó Vân Khải vừa hái trong sân.

Thấy mặt Tưởng Duyênđãxanh mét, gã sai vặt thử dò hỏi, "Hay để tiểu nhânđihỏi những người khác xem sao?"

Ánh nến dao động mấy lần.

Hoắc Minh Cẩm hơi cong khóe môi, buông bàn tayđangnắm chặt tay nàng ra, "Nhân mặn cũngkhôngtệ, hôm nay nếm thử nhân mặnđi."

Những người xung quanh ôm quyền thưa vâng.

Khóe mắt liếc qua góc bàn, ông ta bàng hoàng sửng sốt, lập tức rợn tóc gánh, "Xoảng"mộttiếng, chén trà trong tay rơi xuống đấy, vỡ thành mấy mảnh.

Hương vị thựcsựrất kỳ quái...khônghiểu sao nàng lại thích cái vị này.

Hóa ra là Hoắc Minh Cẩm muốn hỏi về vị bánh.

Cứ thử nghĩ mà xem, nếu như hằng ngày đều bị quan binh cưỡi ngựa đuổi theo nhưmộtđàn s·ú·c· ·v·ậ·t bị chăn nuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém đầu, thiên hạ thái bình ở chỗ nào chứ!

Ông ta xua tay, bảo gã sai vặt ra ngoài. Cầmmộtphong thư lên, ông ta mở ra, đưa lại gần ánh đèn để đọc cho kĩ.

Tưởng Duyên vừa đọc hết cuốn sách trong tay, gỡ kính xuống, xoanhẹấn đường, bưng chén tràđãnguội lạnh từ lâu bên cạnh lên, uống mấy ngụm trà.

Uống thuốc xong, tùy tùng lại bưng đồ ăn vào.

Phó Vânanhtrả lời: "Ngài ấy vào kinh cùng với tứ thúc. Muội nghe tứ thúcnóitrênđường họ gặp phải lưu dân bạo loạn, cũng may có Hoắc đại nhân giúp đỡ mớikhôngcó chuyện gì, tứ thúc bảo rất cảm kích Hoắc đại nhân nênđãmặt dày mày dạn mời Hoắc đại nhân cùng về, Hoắc đại nhân đồng ý."

Nàng sao chép rất nghiêm túc, chép xong liền kiểm trađikiểm tra lại mấy lần, xác địnhkhôngcó bất kì sơ hở nào, sau đó rút ramộttờ giấy khác từ xấp giấy, cân nhắc hồi lâu rồi bắt đầu đặt bút viết tấu buộc tội Lý Bách Lương.

Để tăng cường chí khí của binh sĩ, triều đìnhđãđề ra mức khen thưởng, mỗi lần chém đầu quân địch được thưởng năm lượng bạc, tướng tá quan quân cũng dựa theo số lượng đầu chém được để thăng chức. Tướng sĩ bình thường mỗi tháng mới được mấy đồng bạc tiền quân lương,trênnguyên tắc là như thế,trênthực tế tiền được tới tay còn ít hơn. Bởi vậy đối với những binh sĩ bình thường mànói, năm lượng bạc này ước chừng còn nhiều hơn tiền quân lương nửa năm của họ. Có công danh lợi lộc đặt ở đó, các tướng sĩtrênsa trường tự nhiênsẽtrở nên dũng mãnh hơn. Hành động này của triều đình vốn là để khen thưởng cho những tướng sĩanhdũng g·i·ế·t địch, nhưng luôn có người mưu toan đục nước béo cò.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: G·i·ế·t người vô tội