Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Thù hận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Thù hận


Nếu có thể làm trợ thủ cho Uông Mân,hắncó nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh, dù Uông Mân ngày nào cũng mắnghắn,hắncũngsẽvui vẻ chịu đựng!

Lúc này họđangđitừ Thiên Bộ Lang ra, xung quanh đều là những quan viên Lục Bộ vừa xong việc, chuẩn bị trở về.

Viên Văn chán nản.

Phó Vân Khải và Vương Đại Lang hợp lực đỡhắnlên xe ngựa.

Nếukhôngcẩn thận, mấy năm nay làm saohắncó thể từng bước trở nên mạnh mẽ dướisựgiám thị của Phó tam lão gia cơ chứ?

Nàng ngồi bên cửa sổ vẽ từng nét từng néttrênbức họa, Uông Mân nhìn nàng mấy lần, thấy nàng vẫn hết sức chăm chú, quay sang nhìn đám học sinh bên cạnh: "Hôm nay thi đình,anhcủa Phó Vân cònđangở trong điện màhắncòn có thể tập trung như thế, các ngươi học tập chút cho ta!"

Ông ta thựcsựquá kỹ tính. Lớnthìsửa nét vẽ trong bức tranh,nhỏthìsửamộtđường cong mà nhìn kĩ có khi cũng chẳng thấy, từng chi tiết đều phải đúng vớiyêucầu của ông ta, cho dùyêucầu của ông ta có vô nghĩađichăng nữa.mộtbức phác họa phải vẽđivẽ lại mấy chục, có khi cả trăm lần, ông ta luôn bắt Phó Vânanhvẽ lại hoàn toàn chỉ vì những chi tiết râu ria chẳng ra đâu vào với đâu.

hắnngập mừngmộtchút,thìthầm lẩm bẩm: "Cảm ơn muội,anhtỷ nhi... Muộikhôngbiết việc muội đốt hai phong thư kia có ý nghĩa như thế nào với ta đâu."

Cũng có người ghen tỵ Uông Mân vì được Hoàng thượng trọng dụng, buông lời chua chát, "Uông Mân là người dữ dằn táo bạo, Phó giáo thưđitheo lắm, đầu tiên ắt là học được cách mắng chửi người."

Nàng cuối cùng cũng biết vì sao đám họa sĩ cung đìnhkhôngai muốn giúp đỡ Uông Mân, tránh cònkhôngkịp, giúp cái gì.

Chuyện gay cấn trong kì thi đình, đại thần tranh đấu với Hoàng thượng, các phe phái khác nhau tranh cãi kịch liệt, nhất địnhđãkhiến đám tiến sĩ vừa thi đỗ sợ hãi, chắc hẳnkhôngthể tóm gọn trong mấy câu mà mấy người làm công vừa kể.

Viên Tam trừng mắt nhìnhắn, "Thếthìthà viết chuyện thư sinh và tiểu thư nhà giàu..."

Tô Đồng trầm mặc hồi lâu, nhìn cánh hải đường diễm lệ nơi đầu cành, khóe miệng cong lên, "Lấy chồng rồi ư? Cũng tốt..."

Hoắc Minh Cẩm ngẩn ramộtlát, nghe nàng hỏi vậy, dường như đột nhiên thấy mình trở nên mềm yếu khác thường, nơi miệng vết thương quả thựcđangđauâmỉ.

Thù hận luôn tra tấnhắn,hắnchưa từng được thả lòngmộtkhắc nào,hắngiữ im lặngmộtcách đau đớn,khôngbiết vui mừng là gì. Nếu nhưkhônggặp được nàng, cả cuộc đời nàyhắnchẳng thể nào được giải thoát.

Phó Vân Chương cũng ngẩn ramộtlúc, đứng dậy cườinói: "Đồng ca nhi cao hơn nhiều quá, ta suýt nữakhôngnhận ra."

khôngngờ nàng vẫn luôn mặtkhôngđổi sắc như thể giếng cổkhônggợn sóng như thế, chịu khó chịu khổ, vất vả vẽ tranh, cuối cùng đổi lại Uông Mân cũng ngạikhôngmuốn mắng nàng tiếp nữa.

Gió thổi qua, mảnh vụn của lá thư bay tán loạn khắp nơi như những cánh hoa bay trong gió, bay cả lên mặthắn.

Hoắc Minh Cẩm ở chỗ sáng, Vương các lão ở chỗ tối, đợi Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê phân thắng bại, Vương các lãosẽthay Hoàng thượng diệt trừ cả hai mối họa này.

hắnnhướn mày, cười cợt đầy mờ ám.

Buổi chiều, tôi tớ trở về bẩm báokhôngcó tên Viên Tam.

Vẫn biết oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhưng nếu thựcsựphải đối mặt, mấy người có thể thựcsựquênđithù hận, hóa thù thành bạn với kẻ thù đây?

Khi tất cả mọi người chẳng hay biết gì,mộtmình Tô Đồngcôđộc, nín lặng, giãy giụa trongsựtra tấn của thù hận, giống như bướctrênlưỡi dao, lo lắng, do dự, rồi sau đó lột xác, cuối cùng niết bàn trọng sinh.

Học sinh của Uông Mân đa phần là người có tài năng xuất chúng, cũngkhôngcảm thấy việc đỗ tiến sĩ có gì lạ, nhưng nằm trong ba người đỗ nhất giápthìlại là chuyện khác, đặc biệt Phó Vân Chương lại là người thi lại, theo lý mànóithìhoàn toànkhôngthể nằm trong nhất giáp.

Phó Vânanhđích thân tiễnhắnra ngoài.

Có tiếng bước chân từ xa vọng lại,mộtngười trẻ tuổi đội mũ rộng vành, mặc áo trực thân cổ chéo bằng vải bố màu lụcđivào, dáng người đĩnh đạc, chắp tay chào hỏi haianhem.

Tôi tớ lại tiếp: "Công tử, tiểu nhân thấytrênbảng cómộtcống sĩ lão gia tên là Tô Đồng, quê ở Hồ Quảng, hình như cũng là thân thích nhà chúng ta."

Phó Vânanhngẩng đầu lên, nở nụ cười, phủi hoa rơitrênquần áo, đứng dậy ra đón.

Cuối cùng nàng cũng có phẩm cấp chính thức, tuy rằng chỉ làmộtchức giáo thư hạng thấp nhất nhưng lớnnhỏgìthìcũng là quan viên.

Sau này, đám học sinh của Uông Mân nhất trí quyết định lần nào vẽ bản thảo cũng để nàng nàng chủ bút vì chủ bút là người bị mắng nhiều nhất.

Nàng nhớ tới Nguyễn Quân Trạch. Khi đóhắnmới chỉ làmộtđứa trẻ, nhưngtrênmặt lại tỏ ra tàn nhẫn,hắnnóivới nàng,hắnsẽgiết sạch toàn bộ người Thẩm gia, đến đứa trẻ còn trong tã cũngkhôngtha.

Hai người lại gân cổ lên tranh cãi tới mức mặt mũi đỏ gay.

Phó Vân Chương nhướn mày, "Lời haythìđương nhiên nghe càng nhiều càng tốt rồi."

Cùng với cái dáng điệu mang ơn đội nghĩa kia, Phó tứ lão gia nhiệt tình tới mức gần như nịnh bợ, cứ thế bỏ quên Phó Vânanhvẫnđangđứngmộtbênđãđivào phía trong.

Vương các lão thở dài,nói: "Người của Hoắc Minh Cẩmthìsao nào? Ta chỉ quan tâm tới nhân phẩm, tính cách củahắnthôi. Diêu Văn Đạt từng nhắc tớihắn, cậu cũng biết Diêu Văn Đạt là người thế nào rồi, tiêu chuẩn lúc nào cũng cao.

Nàng ừmộttiếng, Viên Tam còn trẻ, thikhôngđỗ mới là bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương các lão nhìn người rất chuẩn,khôngthích hợp cũng thành thích hợp.

Nghe xong những lời này, những ngườiđangchâu đầu ghé tainóixấu Uông Mânkhôngkhỏi ngượng ngùng, im bặt.

Phó Vân Khải nghe là hiểuẩný củahắn, phản đối mãnh liệt: "khôngđược, hiệu sách nhà chúng takhôngbán tiểu thuyết diễm tình!"

Phó tam lão gia và những người khác xông vào phòng chịgáihắn, buộc chịgáihắnphải thắt cổ, đơn giản là vì chịgáihắnđịnh tái giá.

Phó Vân Chương bảo Phó Vânanh, Uông Mân cũng sắp tới Hình Bộ nhậm chức nhưng màkhôngphảiđitừ dưới lên mà đảm nhiệm luôn chức vụ Hình Bộ lang trung, hàm chính ngũ phẩm.

Uông Mân mắng đám học sinhkhôngbiết cố gắng: "Nghe mắng suôngthìcó ích lợi gì hả? Còn phải biết mình sai ở đâu, chỗ nào còn chưa đủ, Phó Vân ngày ngày tiến bộ, ta mới có thể nhìnhắnbằng ánh mắt khác, các ngươi ngày nào cũng làm việc với ta, chỉ nhớ ta mắng các ngươi như thế nào, ngoài ra chẳng học được cái gì sất!"

Hoắc Minh Cẩm giật giật, dường như miệng vết thương vừa bị căng ra, nhíu màynói: "Tađitheo tứ thúc ngươi về kinh, người bên ngoài vẫn chưa biết tađãtrở về, khi nãy vào tới trong sân ta mới để tùy tùng bỏ lớp ngụy trang xuống."

hắnchưa từng kể cho Tô nương tử về chuyện này, nếu Tô nương tử và Tô Diệu biết đượcsựthật, sớm muộn cũngsẽbại lộ. Hằng đêm,mộtmìnhhắndùngsựthù hận để đốc thúc bản thân mình phải nỗ lực học tập, tới lúchắncó thể đỗ đạt thành danhthìmới có thể đích thân báo thù cho chịgái. Trong lònghắncómộtvết thương chưa bao giờ khép miệng, lúc nào cũng chảy máu đầm đìa, nhắc nhởhắnchịgáihắnđãchết oan như thế nào.

Họ chỉ là những người bình thường, nào phải bậc thánh hiền thấu hiểu nhân sinh.

Ngày lên đường,hắntới gặp Phó Vânanhchào từ biệt,hắnnóithẳng: "Ta chẳng thể nào nhân hậu được như nhị ca,mộtkhi xuống taysẽkhônglưu tình. Muội có gì muốn dặn dò takhông? Ta phảinóichorõmộtchút, ta nhất địnhsẽkhônglàm người vô tội bị liên lụy."

Phó Việnkhôngliên quan gì tới cái c·h·ế·t của chịgáihắn,hắnkhôngnên dùng Phó Viện để giải hận.

Để tiến thêmmộtbước về phía người mình sùng bái, Viên Văn cuối cùng cũng phải xuống thang, chủ động bắt chuyện với Phó Vânanh, hỏi nàng Uông Mân có dạy cho nàng kỹ xảo làm thơ haykhông, bình thường hay dạy nàng cái gì.

Bao nhiêu lầnhắntỉnh dậy giữa đêm trong nước mắt, ngày hôm sau lại phải chôn chặt thù hận, cung kính hành lễ với Phó tam lão gia.hắnhậnsựdối trá Phó tam lão gia nhưngkhôngthểkhôngthểhiệnsựbiết ơn trước mặt người khác.hắnthựcsựhận, hậnkhôngthể ăn tươi nuốt sống ông ta,khôngthể nghiền xương ông ta thành tro... Nhưnghắncònnhỏquá, chẳng làm được gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Phó Vânanhgặp Phó Viện, biểuhiệntrênmặt nàng cứng đờ, lúng túng, nhưng vẫn cố làm cho mình có vẻ thoải mái, tuy vậy vừa mở miệng rađãlộ rasựkhép nép trong giọngnói: "Vân thiếu gia, xin nhờ ngài."

"Nhị ca!" Nàngđivề phía y, nhìn bộ quần áo đỏ rựctrênngười y, khóe miệng khẽ cong lên.

hắnhiệngiờđãthựcsựtrưởng thành.

Có nhiều lần bản vẽ mà ông ta lựa chọn cuối cùng chẳng khác gì so với mấy bức họa ban đầu,khôngcómộtđiểm khác biệt nào, nhưng ông ta vẫn cứ muốn người khác phải vẽ hết lần này tới lần khác cho ông ta xem rồi mới quyết định.

Ngoại trừ học sinh của chính Uông Mân, Phó Vânanhlà người duy nhất vẫn kiên trì tiếp tục công việc.

Chu Thiên Lộcđibên cạnh xìmộttiếng khinh thường, đả kích Viên Vănkhônghề lưu tình chút nào, "Viên huynh, cứ coi như huynh biết vẽ tranhđi, Uông đại nhân cũngsẽkhôngchọn huynh đâu."

Cách đókhôngxa,mộtchiếc xe ngựađiqua bên cạnh hai người, chậm rãiđivào con đường dài.

"đanguống rượu ngoài sảnh ạ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Minh Cẩm trầm mặc ítnói, khí thế khiếp người, hai đề kỵ bên cạnh còn theo sát chàng, tay đè chặt vào chuôi đao. Hai người kia thấy vậyđãcứng đờ cả người, đứngmộtbênkhôngdámnóilời nào.

Giờhắncũngđãlà cống sĩ giống Phó Vân Chương rồi.

Chuyện này ai trong triều cũng biếtrõ, làm gì được cơ chứ, ai bảo người ta năm đó quá xui xẻo.

Tô Đồng cười, "Muội yên tâmđi, từ trước đến nay ta vẫn luôn cẩn thận mà."

Hai hôm sau, có người cầm danh thiếp của Tô Đồng tới nhà gõ cửa.

Cả đám người ai nấy mệt mỏi rã rời, nhìn quađãbiết họ vừa mới vào thànhđãtới đây luôn.

Nàngsẽkhôngtới mức tàn nhẫn như Nguyễn Quân Trạch, muốn g·i·ế·t sạch người nhà kẻ thù, nhưng nếu cómộtngày Thẩm gia thựcsựcó chuyện, trong lòng nàng đại khái vẫnsẽcó cảm giác khuây khỏa.

Phó Vân Khải và Viên Tam cũng tới chào.

Sau khi nhập học ở Quốc Tử Giám, Tô Đồng thểhiệnvô cùng nổi bật, sau đóhắndùng thân phận học sinh xuất sắc của Quốc Tử Giám, trực tiếp tham gia kì thi hội.hắncần cù học tập, sau khi tới kinh sư, ngoài việcđiQuốc Tử Giám, hằng ngàyhắnchỉ ngồi nhà đọc sách, gần nhưkhôngra ngoài chút nào. Quan tế tửu ở Quốc Tử Giám đánh giáhắnrất cao, năm trước về quê còn đưahắnđitheo, ân cần chỉ bảo, lần nàyhắnthị hội đỗ thứmộttrăm hai mươi ba.

Phó Vânanhcảm thấy bản thân mình đại khái cũngkhônglàm được.

Đến trong cung cũngkhôngan toàn, rốt cuộc lần này Hoắc Minh Cẩm ra ngoài làm cái gì?

Nàng nghĩ ngợimộtlát, quyết địnhkhôngra ngoài sảnh mà vào thẳng trong viện tắm rửa. Ra khỏi phòng tắm, nàngđãthấymộtngườiđangđứng dưới hành lang.

Phó Vânanhcố giữ bình tĩnh, mỉm cười, "Đại nhân hiểu lầm, ta..."

Tô Đồng thi đình cũng chỉ tạm được, Quốc Tử Giám tế tửu giúphắnchuẩn bị, đưahắnđivùng khác nhậm chức tri huyện, vùng được chọn cũng khá ổn, thuộc Nam Trực Lệ, ngay gần Hồ Quảng.

Tới cuối tháng, cuốn sách của Uông Mân cuối cùng cũng được biên soạn xong, dâng lên Hoàng thượng, Hoàng thượng vô cùng vui mừng.

Thấy những người khác đềuđãđixa, Phó Vânanhlập tức đỡ lấy chén trà từ trong tay Hoắc Minh Cẩm, đặt lên chiếc bàn bằng gỗ đàn hương bên cạnh, "Đại nhân, ngài bị thương sao?"

Đừng nhìn mỗi khi ông ta đặt rayêucầu đều cười tủm tỉm mà tưởng ông ta hiền từ, lúc tra tấn trợ thủ bên người, ông ta cũng giương ra khuôn mặt tươi cười ấy.

Trước khiđi, Tô Đồng cườinói: "Muội và nhị cađãphân tông, ta đại khái là người vui mừng nhất."

Phó Vân Khải bình thường vẫn thích tranh cãi vớihắn, giờ đây cũngkhôngcười nhạohắn,thậthiếm khi biết nghĩ như thế, cònnóichuyện vớihắnvề những loại tiểu thuyết lưu hành gần đây.

Người hầu thưa vâng vâng dạ dạ.

Ngồi đối diện với ông ta làmộtngười có khuôn mặt hiền lành tươi cười, trắng trẻo mập mạp,đangphe phẩy chiếc quạt xếp trong tay. Đó chính là Hàn Lâm Viện tu soạn Uông Mân. Khóe miệng ông ta nhếch lên, cườinói: "Đáng tiếchắnlại là người của Hoắc Minh Cẩm."

Vương Đại Langđithẳng vào trong viện, cườinói: "Thiếu gia, Tứ lão gia tới rồi!"

hắnmỉm cười, "Ta biết bí mật của muội, giờ muội biết bí mật của ta, như thế mới công bằng."

Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng, nâng tay lên.

Người hầu kẻ hạ bưng trà vào, Phó Vânanhđừng dậy nhường chỗ, để Tô Đồng đánh cờ với Phó Vân Chương, bản thân nàng tìmmộtchiếc ghếnhỏ, ngồi bên cạnh.

Ngay lập tứcđãcómộtđề kỵđivào chính đường.

Nàng cũngđivào trong, sai người hầu kẻ hạ dâng trà và điểm tâm lên, chiêu đãi tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm cho chu đáo.

Phó Vân Chương cong khóe môi.

Mấy người làm công vẫn cònđanghưng phấn, thao thao bất tuyệt về chuyện thi đình mà họ mới hỏi thăm được: "Hoàng thượng vừa gặp Phó tướng công liền chọn làm Thám hoa ngay tại chỗ, các đại thầnkhôngđồng ý,nóinhư vậykhônghợp với quy củ, Hoàng thượng tức giận, sau đó Thôi đại nhân và Vương đại nhân đều khen Phó tướng công viết văn rất tốt, kết quả mới được quyết định."

Phó Vânanhdõi theo bónghắnđikhỏi.

Ngày thi đình, Tô Đồng cố tìnhđiđường vòng tới phố Cao Pha, đợi Phó Vân Chương cùngđitới điện Bảo Hòa.

Ông ta dứt khoát lựa chọn con đường mạo hiểm. Phú quý được sinh ra trong khó khăn, trời sinh có tài ắt phải có đất dụng võ. Từnhỏông ta vốn là thiên tài được người người chú ý, chắc chắn phải tạo thành thành tựu hơn người, nếukhôngthể lưu danh sử sách cũng phải vĩ đại nhất thời.

Sau khi họ vào kinh, Tô nương tử và Tô Diệu cũng từng tới phố Cao Pha, Tô Đồng lúc ấy ra ngoài du lịch với thầyhắn,khôngở kinh sư.đãlâu Phó Vânanhchưa gặphắn.

mộtgiọngnóiquen thuộc vang lên, Phó tứ lão gia xuấthiệntừ phía sau Hoắc Minh Cẩm, kéo tay Phó Vânanh, quan sátmộtlượt từ đầu đến chân nàng, vừa vui mừng vừa sửng sốt, bỗng lại nhớ tới Hoắc Minh Cẩm vẫn còn đứng bên cạnh nhìn họ, vội chắp tay nhận lỗi với chàng, "Xin lỗi Hoắc đại nhân,đãlâukhôngđược gặp Vân ca nhi, nhất thời xúc động..."

Bỗng trán nàng bị gõnhẹmấy cái, Phó Vân Chương cong ngón tay, cốc lên đầu nàng, "Đừng có nghĩ nhiều, đây là chuyện tốt, muội nên mừng cho ta mới phải."

Đối mặt với thù hận, mỗi con người thểhiệnmộtthái độ khác nhau. Đối với cái loại thù hận khi phải chứng kiến chị ruột c·h·ế·t thảm, Tô Đồng có làm gì nàng cũngsẽkhôngkinh ngạc.

"Giờ truyện du hiệp bánkhôngchạy, hay là ngươi viết mấy câu chuyện thần thoạiđi, kiểu như "Tây Du Ký" ấy."

Phó Vânanhnhìn quanhmộtlượt, cất cao giọng trả lời Viên Văn, nàngnói: "Uông đại nhân nổi danh thiên hạ, ta có thể học được sơ sơmộtchút kiến thức từ ngài ấyđãđược lợi vô cùng rồi. Bình thường thựcsựngài ấy rất nghiêm khắc nhưng nếu có thể vẽ đượcmộtbức họa khiến ngài ấy hài lòng, ngài ấy cũngsẽkhôngtiếc lời khen ngợi. Hơn nữa ngài ấy cũng luônyêucầu chính mình phải như thế, viếtmộtchương sách, thường phải sửađisửa lại tới mấy chục lần,mộtchữ thôi cũng phải cân nhắcđicân nhắc lại tới mấy hôm, có như thế mới có thể viết ra thứ văn chương mượt mà, từng từ từng chữ như châu như ngọc. Thần đồng Kim Lăng đâu chỉ là cái tiếng suông. Cơ mà Uông đại nhân thẳng tính, nhất địnhsẽkhôngnóixấu sau lưng người khác. Luôn làm gương, đúng là người thầy tốt."

"Vân ca nhi! Cao thế này rồi!"

Tô Đồng nhìn thấy nét chữ quen thuộctrênphong thư, mặt hơi đổi sắc.

...

Những người xung quanh cười ồ lên.

Phó tứ lão gia tỏ ra rất cảm động, dẫn đường cho Hoắc Minh Cẩmđivào phía trong, "Hoắc đại nhân, mời vào bên trong, chả mấy khi tới đâymộtlần, uống ly trà rồiđi."

Mấy người làm công ra ngoàimộtlúc về, khi về vô cùng vui vẻ, vừa vào cửađãchúc mừng Phó Vânanh: "Phó tướng công thi đỗ nhất giáp, là người đứng thứ ba, Thám hoa, Hoàng thượng đích thân lựa chọn!"

Phó Vânanhkhônghiểu chuyện gìđangxảy ra.khôngphải lần này Hoắc Minh Cẩm ra ngoài làm việc công hay sao? Tại sao lại về kinh với Phó tứ lão gia thế này?

Với khả năng chịu đựng của Viên Văn, tốt nhất làhắncách Uông Mân càng xa càng tốt. Nếu ngày nào đóhắnthựcsựđạt được nguyện vọng của mình, trở thành trợ thủ của Uông Mân, Uông Mân chỉ buông ra mấy câu phê bìnhnhẹnhàng thôi, Viên Văn nhất định vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn c·h·ế·t.

Dù cho Phó Viện có là tiểu nương tử xinh đẹp nhất huyện Hoàng Châuđichăng nữa.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi, chỉ cần nhìn thấy Phó Viện,hắnlập tứcsẽnhớ tớisựdối trá tới mức đáng ghê tởm của Phó tam lão gia, sau đó lại nhớ tới khuôn mặt và nụ cười đầy nước mắt chịgáihắntrước khi c·h·ế·t.

Luật phápkhôngphải là thế mạnh của Phó Vân Chương, cần phải nhân dịp ở Hàn Lâm Việnkhôngcó việc gì, tập trung ôn tập bổ sung kiến thức còn thiếu.

Ăn cơm xong, Phó Vân Chương gọi Tô Đồng vào thư phòng,nóivớihắnnhững điểm cần lưu ý trong kỳ phục thí ở điện Bảo Hòa, lần này họsẽthi đình với nhau, nghe vậy mọi người đều có chút cảm khái.

Tứ thúc tới kinh thành rồi sao?

Editor: Chương cuối trong tuần này. Chương này thấy thương Tô Đồng ghê. PVC đỗ Thám hoa rồi, thực ra luật bất thành văn chính là Thám hoa lúc nào cũng là người tuấn tú nhất

Phó Vânanhphải tới chỗ Uông Mân làm việc,khôngthể tiễn hai người họ.

[1]sựkhác biệt giữa ẩm thực vùng miền ở TQ. Phía nam dùng cơm, gạo là chủ yếu. Phía bắc, người ta thay gạo bằng các sản phẩm từ bột mì như mì và bánh bao.

Trước kiahắnlàmộtthiếu niên tuấn tú văn nhã,hiệngiờhắnđãcao gần bằng Phó Vân Chương, cử chỉđãthểhiệnsựvững chãi, điềm tĩnh củamộtngười chủ gia đình.

Chàngnóimấy câu vớihắn, đề kỵ thưa vâng,đira ngoài.

hắnhúp ba lầnđãăn xong bát cháo, vét sạch tới tận đáy,nói: "Lần này ta chắc chắn thikhôngđỗ, ta phải viết mấy cuốn tiểu thuyết tích cóp tiền. Ta nghĩ ra rồi, viết câu chuyện vềmộtcử nhân thi trượt hành hiệp trượng nghĩađi."

Hoắc Minh Cẩm gật đầu,nói: "Giờ takhôngthể vào phòng làm việc trong thành được."

Tô Đồng run rẩy,mộtlúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.

"Huynh vừa mới nhậm chức, phải để ý cho kỹ, để lạimộtđường lui cho mình, đừng uổng phí bao nhiêu năm học hành gian khổ."

Y thích nhìn thấy nàng vui vẻ.

Gió xuân hắt vào mặt, hoa rụng bay xuống theo làn gió.

Nàng chỉ về phía cánh tay của Hoắc Minh Cẩm, khi nãy chàng giơ tay lên, băng gạc lộ ra ngoài càng nhiều hơn, bên trong có vết máu mờ mờ, "Vết thương của ngài có nặng lắmkhông?"

Viên Tam từ trường thiđira, mặt trắng bệch, chân nhũn ra, cả người bốc lên thứ mùi gay mũi. Phó Vânanhtới đónhắn,hắnngã xuống ngay dưới chân nàng.

Người vừa tới ăn mặc chỉnh tề,trênngười là chiếc áo bào cổ chéo bó tay, dáng người hiên ngang, cao lớn. Đó là người mà nàngđãlâukhônggặp, Hoắc Minh Cẩm.

trêncon đường cái bên ngoài cửa cung, nhất định người ngườisẽđổ xô hết ra đường, đoàn người mang chiêng trống xuyên qua biển người tấp nập, còn gì có thể náo nhiệt hơn nữa.

Nghĩ ngợimộtlúc, nàng lại tiếp: "Kẻ hầu người hạ trong nhà vãn bối tuythậtthà nhưngkhôngthể chắc chắnsẽkhôngđể lộ tin tức gì, tốt nhất là đại nhân sai tùy tùng canh giữ cẩn mật để tránh làm hỏng việc của ngài."

Đám học sinh vô cùng xấu hổ, nhưng cứ nghĩ tới cái giá phải trả chosựtiến bộ là hằng ngày bị thầy chỉ thẳng vào mặt mà mắng, hơn nữa lại còn là cái loại châm chọc, móc máy khiến người khác hậnkhôngthể c·h·ế·t quáchđicho xong, họ cân nhắc nghiêm túcmộthồi. Thôiđi, cái loại vinh hạnh này cứ nhường hết cho Phó Vânđi.

Hoàng thượng cố ý sao?

Những người kháckhôngkhỏi chặc lưỡi. Đúng làkhôngthể trông mặt mà bắt hình dong, Phó Vân nhìn vậy thôi mà có thể chịu đựng nổisựtra tấn của thầy họ.

Tuy Viên Tam chắc chắn bản thânsẽkhôngđỗ cống sĩ, ngày yết bảng, Phó Vânanhvẫnâmthầm sai ngườiđixem bảng.

Con người luôn phải nhìn về phía trước.

Uông Mân phụng mệnh Hoàng thượng soạn sách, Hoàng thượng rất quan tâm tới tiến độ soạn sách, thường triệu ông ta tới hỏi han. Ông ta thường nhắc tới Phó Vânanh, khen ngợi rất nhiều.

Mãi tới khoảnh khắc khihắnquyết định coi Phó Vânanhlà bạn, đám mây mù u ám bao phủ trong lònghắncuối cùng cũng tanđi.

"Takhôngkể chuyện này cho nhị ca nhưng ta cảm thấy ta cần phảinóivới muội." Tô Đồng nhìn về phía nàng nhưng lại lập tức đưa mắtđichỗ khác, "nóira chuyện này, có thể muộikhôngtin, nhưng lần đó tứ thúc muội có chuyện, tađivới mấy người Triệu Kỳ về huyện Hoàng Châu giúp muội,trênđường lại gặp muội trong thôn, muội đốt hai bức thư kia... Chính tại thời khắc đó, tađãmuốnnóicho muội rồi."

Phó tứ lão gia liên tục đưa mắt ra hiệu cho Phó Vânanh, bảo nàng bưng trà lên cho Hoắc Minh Cẩm. Ông nôn nóng lấy lòng Hoắc Minh Cẩm như thế, đến Phó Vân Khải cũng phát ngại.

Phó Vânanhnhận chén trà từ trong tay nha hoàn, đưa về phía Hoắc Minh Cẩm.

Tôi tớ Phó gia từ trước tới giờ làm gìđãcó khi nào gặp phải tình huống thế này, sợ tới mức tim đập chân run.

Hoắc Minh Cẩm đón chén trà, nàng nhìn thấy dưới tay áo bó của chàng làmộtlớp băng gạcthậtdày quấn quanh cổ tay.

Từ khi Phó Vânanhchính thức bắt đầu giúp Uông Mân vẽ tranh minh họa, cái vị đại tài tử của Nam Trực Lệ trong lời đồn này bắt đầu lộ ra bộ mặtthậtcủa ông ta.

Hoàng thượng lệnh cho ông ta soạn sách cho Thái tử chính là để lót đường cho việc đề bạt ông ta. Hoàn thành việc soạn sách này, ông ta nhất địnhsẽđược khen ngợi, đến lúc đósẽđược đề bạtmộtcách danh chính ngôn thuận.

Hoàng thượng biết Phó Vânanhchính là người bên Đông Cung của Thái tử, gật đầu, khen ngợi, ban thưởng chohắntrước mặt văn võ bá quan.

"Tanóivới muội những điều này, là muốnnóivới muội..." Giọng điệu của Tô Đồng thay đổi, hơi cao lên, "Tađãbuông bỏ chuyện trước kia rồi, người chếtthìcũngđãchết, muộikhôngcần phải thương xót cho ta. Nhưng thù ta vẫn phải báo, ta vẫn nhớ chuyện Phó tam lão gia từng làm. Đợi ta thi đình xong, tasẽđích thânđitìm bọn họ, tự tay báo thù rửa hận cho chịgáita, an ủi linh hồn của chịgáitatrêntrời. Bọn họsẽchẳng có ai có thể trốn thoát nổi."

Lát nữa thôi, Phó Vân Chương chắc chắnsẽcài trâm hoa, khoác lụa đỏ, cưỡi ngựa dạo phố trong tiếng chiêng trống vang trời. Y tuấn tú như vậy, lại còn trẻ tuổi,đingựa giữa đám đông,khôngbiếtsẽtạo ra tiếng vang nhường nào.

Tô Đồng kể xong câu chuyện năm đó, nhận lấy bức thư trong tay Phó Vânanh,khôngđốt lá thư, biểuhiệntrênkhuôn mặt dần dần trở nên lạnh như băng, tự tay xé phong thư thành từng mảnh.

Phó Vânanhnhíu mày trầm tư.

Uông Mân gật đầu với Uông các lão.

Rồi ông đứng dậy kéo Phó Vân Khải và Viên Tam ra ngoài.

Hái được cảmộtgiỏ lớn, mọi người cùng ngồi trước hành lang chọn nhặt, bỗng ngoài cửa vang lên tiếngnóito.

Phó Vân Chương nhận chiếc áo choàng từ tay của Vương Đại Langđangđứng trước cửa, khoác lên vai nàng, đưa tay xoa đầu nàng, "Sau lạikhôngchúc mừng ta?"

Viên Văn rất ngưỡng mộ Uông Mân, thấy nàng bênh bực Uông Mân như thế, lập tức cảm thấy nàng thuận mắt hơn hẳn ngày thường, nhưng rồi lại nhớ tới chuyện bản thân mìnhkhôngcó duyên được Uông Mân đích thân chỉ dạy,khôngthểkhôngcảm thấy hụt hẫng, thở dài thườn thượt,nói: "Đáng tiếc ta vẽkhôngtốt."

"Ta biết Phó Viện làcôgáitốt nhưng mà tasẽkhôngbao giờ cưới nàng ấy."

trênxe, màn xe che kín, ngăn cách bên trong với khung cảnh bên ngoài. Vương các lão hơi mỉm cười, vuốt râunói: "Trợ thủ này của cậuthậtra cũng khá đấy."

Tô Đồng cười, mặt hơi đỏ lên, chỉ trong nháy mắt,hắnđãtrở lại cái dáng vẻ của thiếu niên khiến người ta khó mà nắm bắt được sống nhờ vào Phó gia trước kia,hắnngượng ngùngnói: "Đại khái là do lên phía bắc ăn nhiều mì quá chăng." [1]

Đó là mối thù củahắnlà thù g·i·ế·t chị, Phó Vânanhcòn có thểnóigì nữa đây?

"Về sau này ông tasẽcòn thăng chức liên tục."

Hoắc Minh Cẩm àmộttiếng.

Lúc hoa hạnh dần tàn, tú cầu, phù dung trong viện lần lượt nở rộ, ở vài chỗ đến cây lựu cũngđãbắt đầu ra những nụ hoa đầu tiên.

Phó Vânanhbảo tôi tới lui xuống hết, rútmộtphong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tô Đồng, "Đây là thư của Viện tỷ nhi gửi cho huynh, muội vẫn luôn giữ, muội nghĩ mình tự tay đưa cho huynhthìtốt hơn."

Phó tứ lão gia hiểu ý, "Vân ca nhi à, connóichuyện với Hoắc đại nhânđi, ta xuống bếp xem đồ ăn thức uống chuẩn bị thế nào rồi."

Đó là chuyện từ năm trước.khôngbiết Phó Viện nghe được từ đâu mà biết chuyện họ sắp lên kinh.mộthôm tôi tớ trong nhà thông báo rằng Phó Việnđimộtmình tới nhà, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Phó Viện làmộttiểu nương tử chưa lấy chồng, chưa bao giờ xa nhà mà lại dámđimộtmình huyện Hoàng Châu tới tận phủ Võ Xương.

Uông Mânkhôngmuốn giống như những tiến sĩ khác, cứ từ từ chậm rãi tích lũy kinh nghiệm. Tuy đó là con đường vững vàng nhất nhưng ông tađãlãng phí nhiều năm lắm rồi, ông ta cũng muốn lên chức nhanh chóng để có thể giống như Uông các lão ngày trước,mộtlần đột phá khiến Uông gia trở thành thế gia đại tộc. Vậy nhất định phải mạo hiểm, nếu thành công, ông ta có thểmộtbước lên mây, nếu thất bạithìsẽthảm hại vô cùng, chắc chắnkhôngthể ngóc đầu lên được nữa.

Sau ngày thi đình là tiệc ân vinh do Lễ Bộ tổ chức để chiêu đãi tiến sĩ mới thi đỗ.

Diên Văn Đạt muốn Phó Vân Chương xin nghỉ ốm ngay lập tức, "NgươikhôngcầnđiHàn Lâm Viện làm gì cả, những người khác chẳng aiđi. Vương các lãonóivới ta rồi, mấy tháng nữasẽđề bạt ngươiđiHình Bộ làm việc."

Cay đắng đến nỗi nàngkhôngnỡ nghĩ tới.

Nàng trả lời: "Hôm nay Thái tử điện hạđisăn với Hoàng thượng rồi ạ."

Nước mắt Tô Đồng chảy xuống.

Vậy nênhắnchưa từng thích Phó Viện,khôngmộtchút nào.

"Ta định bò ra ngoài, ta muốn cứu chịgáita... Lúc chịgáita bị bọn họ kéođi, nhìn thấy ta." Tô Đồng gạt nước mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Khi ấytrêncổ chịgáitađãbị tròng vàomộtchiếc dây thừng nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy với ta, ta biết, nếu ta bị bọn họ pháthiện, cả nhà chúng ta đềusẽchết... Takhôngđira ngoài, chịgáita mỉm cười với ta rồi bị bọn họ siết đến c·h·ế·t...thậtnực cười, sau đó bọn họ còn muốn xin cho chịgáitamộtđền thờ trinh tiết, bởi chịgáita tự sát theo chồng... Bao nhiêu đền thờ trinh tiết cũng từ đó mà ra. Nếukhôngphải khi ấy nhị ca kiên quyết phản đối,nóikhôngchừng họđãcó thể lập đượcmộtcái đền thờ."

Phó Vânanhcố nénsựnghi hoặc của bản thân, "Vãn bối có thể giúp đại nhân làm gì chăng?"

Phó Viện là tiểu nương tử xinh đẹp nhất trong những người cùng thế hệ của Phó gia. Từ khi chưa tới huyện Hoàng Châu, Phó Vânanhđãthường nghe kẻ hầu người hạ của Phó gia nhắc tới vị tiểu thư này, họ bảo nàng sinh rađãxinh đẹp, được cha mẹ thươngyêu, sau này nhất định có thể gả cho nhà giàu có.

Phó Vânanhấn tayhắnxuống, đại khái nàngđãđoán ra được phần nào, chỉ chưa từng hỏi thực hư, "Muội hiểu rồi, huynhkhôngcần phảinóihết ra."

Nàng viết cho Tô Đồngmộtbức thư... Các tiểu nương tử ở Phó giakhôngaiđihọc, Phó Viện lại có thể viết mấy chữ, đơn giản là do Tô Đồng là người đọc sách nên nàngđãlén học chữ.

Đám trợ thủ bịsựthay đổi thất thường của ông ta hành hạ cho lên bờ xuống ruộng, ngày nào cũng có người xin từ chức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhnhìn về phíahắn,khôngnóigì thêm.

"Hôm nay người chúc mừng huynh nhiều như thế, huynh nghekhôngthấy chán hay sao?" Phó Vânanhmỉm cười, trêu chọc y.

Phó Vân Chương trước kiađãđánh giá cao Tô Đồng, biếthắnthi đỗ đương nhiên rất vui mừng.

Phó tứ lão gia mời Hoắc Minh Cẩm vào chính đường ngồi uống trà.

Phó Vânanhnhìn những mảnh vụn giấy vương đầytrênmặt đất, nghĩ ngợi rồi lắc đầu.

Phó gia giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao, khắp nơi tràn ngậpkhôngkhí vui mừng, trước cửa rải đầy xác pháo chẳng khác gì ngày Tết. Người tới chúc mừng vẫn còn chưa về hết, bên trong tiếng cười tiếngnóirộn ràng.

Đêm đó làmộtđêm sấm sét đùng đùng, mưa rơi trắng trời, Tô Đồng sợ sấm sét, tới phòng chịgái, trốn dưới gầm giường rồi ngủ thiếpđilúc nàokhônghay. Nửa đêm,hắnbỗng nhiên bị tiếng khóc làm cho giật mình tỉnh giấc.

mộtlúc lâu sau Phó Vânanhmới nhận ra Tô Đồng.

Lúc nàng về tới nhà, trờiđãtối đen.

Họ vừađikhỏi, mấy đề kỵ của Hoắc Minh Cẩm cũng lặng lẽ lui ra ngoài, canh giữ ở khúc quanh, đề phòng có người nghe lén.

Đây là lần đầu tiên Phó Vânanhthấyhắnkhóc.

Trong bữa tiệc, ý chỉ đề bạt được ban xuống, Phó Vân Chương làm Hàn Lâm Viện tu soạn, cùng phẩm cấp với Uông Mân.

...

Phó Vânanhhiểu ra, vậy là Hoắc Minh Cẩm muốn thoát khỏi tai mắt của người khác, giấu tin mìnhđãvề kinh, "Trước hết đại nhân cứ ở đâyđã, có việc gì cần làm, ngài chỉ cầnnóira là được."

mộttiểu thư từnhỏđãđược người nhà nâng niu chiều chuộng mà khi ấy lại quần áo tả tơi, cố gắng giấuđicảm giác xấu hổ để xin Phó Vânanhgiúp đỡ.

Đúng là chuyện chưa từng có.

Tô Đồng nhìn nàng, khóe miệng cong lên, "Suýt nữa tađãlàm như thế... Nhưng mà ta vẫn luôn nhớ tới nhị ca, huynh ấy rất tốt với ta, luôn quan tâm ta, huynh ấy từng cảnh cáo ta,khôngđược dùngâmmưu với các tiểu nương tử Phó gia..."

Người đối diện nhìn thấy nụ cười tươi xán lạntrênmặt nàng, giật mình, bước chân khựng lại, suýt nữa va vào người nàng.

Nàngkhôngnhìn quá lâu.

Ynóiđùamộtcâu rồi bảo nàng, "Tathậtsựmay mắn, năm nay các thí sinh phía namkhônghiểu sao lại như thế,khôngnóithạo tiếng phổ thông, vừa mở miệngđãđặc tiếng địa phương, Hoàng thượngnóichuyện với bọn họ chẳng hiểu mô tê gì. Hoàng thượng chọn ta là Thám hoa trước mặt quần thần, có lẽ là muốn chấn áp khí thế phía nammộtphen."

Ngoài cửa Tây Trường Anđangdựngmộtchiếc bảng tạm thời, là nơi để dán kết quả thi, đám học sinh lén sai mấy người làm công ra đó giúp bọn họ xem nhất giáp năm nay là ba người nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhchầm chậm kể: "Viện tỷ nhi lấy chồng rồi. Cha tỷ ấy giờ khốn khó, tỷ ấy lại xinh đẹp nên mấy gã lưu manh trong huyện viện cơ hội này tới nhà làm loạn, mẹ tỷ ấy sợ tỷ ấy phải khổ nênđãđứng ra quyết định gả tỷ ấy chomộtnhà giàu có ở dưới quê. Muội nghe thím muộinói, chồng tỷ ấy trung hậuthậtthà, đối xử với tỷ ấy rất tốt. Từ trước tới nay tỷ ấy vẫn luôn là người đẹp nổi tiếng trong huyện, chồng tỷ ấyđãthích tỷ ấy từ lâu, giờ có thể cưới được tỷ ấy nên vô cùng vui mừng."

hiệngiờhắnđãdần trở nên mạnh mẽ, có thể báo thù cho chịgái, bảo vệ cho người nhà. Sau nàyhắnsẽkhôngbao giờ phải sợ Phó tam lão gia nữa.

Hoắc Minh Cẩm giơ tay ra định đỡ lấy tay nàng nhưng lại thu lại, ánh mắt vẫn dừng lạitrênkhuôn mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu lên cười với y, lúm đồng tiền bên má lõm sâu xuống, "Huynh đỗ Thám hoa, đương nhiên muội phải mừng rồi!"

Đầu đội mũ cánh chuồn, bên mũ cạnh cài trâm hoa, mặc áo bào cổ tròn đỏ rực, đeo thắt lưng mỏng bằng dây bạc đứng cạnh những cánh hoa hải đườngđangkhoe sắc, dáng người đĩnh đạc, khí độ ưu nhã, vừa mới uống rượu xong nên mặt hơi ửng đỏ,trênmôi đọng lạimộtnụ cườinhẹnhàng, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống khuôn mặtđangmỉm cười ấy, lại càng soirõsựdịu dàng trong mắt.

"không... Ta muốn kể cho muội... Tađãtận mắt nhìn thấy họ bức tử chịgáita... Bởi con trai của Phó tam lão giađãchết, chịgáita trở thành quả phụ, chịgáita còn trẻ, lại rất xinh đẹp, còn có thể tái giá, có người tới nhà cầu thân, Phó tam lão giakhôngđồng ý, ông ta muốn chịgáita phải thủ tiết cho con trai ông ta cả đời, nhưng chịgáita còn chưa đến hai mươi tuổi, chịgáita còn trẻ như thế!"

Ít nhiều cũng là do trước đây Triệu sư gia mài giũa nàng, ngày nào cũng bảo nàng vẽ lá sen, nàng vẽ mấy tháng cũng vẫnkhôngnôn nóng.hiệngiờ Uông Mân chỉ bắt nàng vẽ theoyêucầu của ông ta hết lần này tới lần khác mà thôi, nàng coi đây làmộtbức họa mới, ngày ngày nộp bản thảo, nghe Uông Mân phê bình tan nát, sau đó lại vẽ lại lần nữa theoyêucầu của ông ta, liên tục như thế hết lần này tới lần khác.

Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, hoa hải đường nở thưa thớt. Bên bậc thang, những đóa hoa có đỏ có trắng đan xen trong tán lá, có vẻ hơi nhạt nhòa.

Đám học sinh khóckhôngra nước mắt, bọn họ rất muốnđixem cho vui, dù cũng chỉ là cái nghi thức thôi, cũng có thể biết năm nay Trạng nguyênsẽrơi vào tay ai, nhưng Uông Mân nào có cho họđiđâu cơ chứ, bắt họ phải ở lại đây.

Phó Vânanhdừng bút, xoanhẹcổ tay đau nhức.

Lúc hoa tử đằng nở rộ, nàng lại nhớ tới bánh hoa tử đằng mà trước kia từng ăn bèn bảo Viên Tam và Phó Vân Khải hái hoa giúp nàng.

...

Hôm nay Thái tử theo Hoàng thượng ra vùng ngoại ô săn thú, đủ loại quan lạiđitheo, Thái tử chỉ đích danh Chu Thiên Lộcđicùng, hai người Phó Vânanhvà Viên Văn được nghỉ ở nhà.

Người gác cổng nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở cửa, cười tươi roi rói, "Thiếu gia, nhị thiếu gia là Thám hoa rồi!"

Kẻ vừa rồinóinhững lời ghen ghét kia đuỗn mặt ra, phất tay áo bỏđi.

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, nhìn Phó Vânanhnói: "khôngsao."

Kể ra Hồ Quảngkhôngthểnóilà thuộc về phía nam, tự trở thànhmộtphái riêng, haynóiđúng hơn chẳng thuộc về bè phái nào cả. Tuy Thẩm thủ phụ là người Hồ Quảng nhưngkhôngphải tất cả người Hồ Quảng đều nguyệnđitheo ông ta. Người ông ta trọng dụng chủ yếu là họ hàng thân thích và các học sinh của ông ta, những người này thường được chính tay ông ta đề bạt lên.

Mấy nămkhônggặp,hắnđãcao hơn rất nhiều, ngũ quantrênmặt vẫnkhôngthay đổi nhưng khí chấttrênngườiđãhoàn toàn khác với trước kia,rõràng đôi mắt, cái mũi vẫn thế nhưng lại như thểđãtrở thành người khác.

Tới lúc xuân về hoa nở, kì thi hội được cử hành đúng theo dự kiến.

hắnngủmộtngàymộtđêm, lời đầu tiênnóisau khi tỉnh lại chính là: "Lão đại, ta muốn ăn thịt ba chỉ."

Cả đời nàyhắnchẳng thể nào quên được cái đêm mưa gió ấy, ngoài phòng tiếng sấm ầm vang, nước mưa đập vào bậc thang lộp bộp. Chịgáihắnvừa giãy giụa, vừa cố gắng đưa mắt trấn anhắn, cảnh cáohắnkhôngđược ra ngoài, lúc chịgáihắnchếtđi,trênmặt vẫn giữmộtnụ cười.

Rời khỏi huyện Hoàng Châu, rời khỏi Phó giađãkhiếnsựbuồn bực hằng khắc sâu nơi mi tâmhắntan thành mây khói.

Chương 103: Thù hận

Cũng mau nàng kịp thời dừng lại, vẫn còn cách người kiamộtđoạn, kinh ngạc, vội vàng hành lễ,nóimộtcâu đúng quy củ, "Hoắc đại nhân."

Mọi người ai cũng kinh ngạc... Với tính cách của Phó Vân Chương, đưa y tới Hình Bộ có vẻkhôngthích hợp cho lắm.

hắndường nhưđangdùng hết sức kìm nén điều gì, vành mắt lập tức đỏ hoe.

Vương các lão mỉm cười, chuyển sang đề tài khác, quay sang Uông Mânnói: "Hoàng Thượng có ý định đưa cậuđiHình Bộ."

Đối vớihắn, miếng thịt kho to bản béo ngậy là thứ tốt đẹp nhấttrênđời.

Phó Vânanhcảm thấy người này dường như có chuyện gì muốnnóivới mình, nhìn về phía Phó tứ lão gia.

"Sao hôm nay lạikhôngtới Đông Cung?" Hoắc Minh Cẩm uốngmộtngụm trà, hỏi nàng.

Tô Đồng nhắm mắt lại, "Việc này tađãgiấu trong lòng rất nhiều nằm... Ta chưa từngnóivới bất kỳ ai... Đến mẹ ta và chịgáita cũngkhôngbiết gì cả. Muội biết rồi đấy, ta cómộtngười chị vốn là con dâu Phó gia, bởi vì mối quan hệ thông gia này, Phó tam lão gia mới có thể quan tâm tới mấy mẹ con ta... Chị của ta..."

Thái tử rất vui mừng, hôm nay gọi Phó Vânanhtới, thưởng cho nàng bộ văn phòng tứ bảo mà mình vẫn thường dùng.

Phó Vânanhlắc đầu bật cười.

Giọng điệu rất bình tĩnh, Phó Vân nghe cũngkhôngđoán ra được liệuhắnđãtừng thích Phó Viện chút nào haykhông.

Phó Vânanhnhẹnhàng mỉm cười, đưa chiếc túi đựng đầy bút vẽ và thuốc màu cho người hầu vừa chạy ra đón, "Nhị ca đâu rồi?"

Chuyện tốt thế này, nàng vui vẻ đồng ý. Mặtkhôngđổi sắc, nàng hoàn thành bản vẽ, mặtkhôngđổi sắc, nàng cầmđicho Uông Mân duyệt, sau đó mặtkhôngđổi sắc, nàng bị Uông Mân cười tủm tỉm bắt vẽ lạimộtlần nữa, rồi lại mặtkhôngđổi sắc, nàng về phòng làm việc chuẩn bị giấy vẽ mới.

Phó Vânanhsửng sốt trong chốc lát rồi mỉm cười, gật đầu: "Đúng là thân thíchthật,đichuẩn bị quà mừngđi."

Phó Vânanhtrầm mặc hồi lâu.

hắngiơ tay gạtđinhững mảnh giấy rách bay tới chỗhắn, khẽnói: "anhtỷ nhi... Trước kia ta từng định lợi dụngsựái mộ của Phó Viện dành cho ta để trả thù Phó gia... Muội có khinh thường takhông?"

Nàngđangxuất thần, bỗng bangmộttiếng, Uông Mân bỗng nhiên xuấthiệnphía sau nàng, némmộtcuốn sáchthậtdày tới trước mặt nàng, "Đến ngươi mà cũng nôn nóng thế à! Tiếp tục vẽ cho ta!"

Sau giờ Ngọ, Tô Đồngnóilời cáo từ rồi ra về.

Phó Vânanhngổn ngang cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía đóa hải đường dưới mái hiên.

Hoắc Minh Cẩm nhìn Phó Vânanh, thấy môi nàng mím lại, mặt đầy lo lắng, bènnói: "Qua đêm nay là được rồi,sẽkhônglàm liên lụy tới người nhà của ngươi."

thậtkhó có thể tưởng tượng ra khi ấy Tô Đồng cònnhỏ, phảiẩnnhẫn tới mức độ nào mới có thể sớm chiều ở bên cạnh kẻ thù như vậy.

Hôm ấy Phó Vân Chương cũng có ở nhà,đangngồi dưới hành lang bên cạnh cây hoa hải đường chơi cờ, nghe thấy vậy bèn bảo tôi tới mời người vào.

Phía nam có tiếng phổ thông giọng nam, phương bắc có tiếng phổ thông giọng bắc, tiến sĩ từ khắc trời nam biển bắc tụ hội vềmộtchỗ, tự nhiênsẽchia bè chia phái theo địa phương. Sĩ tử phương bắc coi thường sĩ tử phía nam, sĩ tử phía nam cũngkhôngthích sĩ tử phương bắc. Hai bên thường xuyênnóilời bóng gió, chửi mắng lẫn nhau, châm chích, cười nhạo đủ cả.

Chàng cũng lâu lắm rồi mới gặp lại nàng.

điqua hành lang, bỗng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàngkhôngkhỏi rảo nhanh bước chân, "Tứ thúc..."

mộttháng sau, mọi người pháthiệnra thái độ của Uông Mân đối với nàngđãthay đổi, chuyển từsựbắt bẻ hà khắc ban đầu, dần dần trở nên chậm rãi,nhẹnhàng, ngầm đồng ý để nàng đảm nhiệm vị trí chủ bút, cuối cùng lại có thể bình tĩnh thảo luận với nàng, hoàn toàn khác với việc vừa giở bức phác họa của học sinh khác rađãmắng cho té tát.

Mỗi người kể chuyện của mình xong, Phó Vân Khải và Viên Tam nghe người hầunóiTô Đồng tới nhà cũng tới đây. Mọi người lại ôn lại chuyện trước kia cùng nhauđihọc ở Giang Thành thư viện,nóinóicười cười, vui vẻmộthồi.

Hình Bộ và Đại Lý Tự đều nằm trong tay Thẩm Giới Khê, có đôi khi quan viên buộc tội Thẩm Giới Khê, tấu chương căn bản chưa đưa ra khỏi Nội Các, vụ án còn chưa được điều tra, người dâng tấuđãbị người của Thẩm Giới Khê nắm được nhược điểm hoặc lấy bừamộttội danhkhôngrõràng để đẩy vào ngục hại c·h·ế·t. Hoàng thương giận điên người nhưng để giữ thế cân bằng cho triều đình,khôngthể lật tung lên, chỉ có thể từng bước từng bước xếp người của mình vào.

Phó Vânanhbật cười, bảohắncứ ănmộtbát cháo thịt bămnhẹnhàng trướcđã.

Người thốt ra những lời này làmộttiểu quan từ thất phẩm ở Bộ Lại, Uông Mân xui xẻo nửa đời nhưng từ khi thi đỗ kì thi đình, người sáng suốt đều hiểu được về sau ông ta nhất định có thể nhanh chóng lên chức,khôngthể nào tránh được có người ghen ghét.

Thấyhắnlấy việc này ranóiđùa, Phó Vânanhbiết,hắnthựcsựđãbuông bỏ chuyện cũ.

Cay đắng quá.

mộtngười khác trong khoang xe, học sinh của Vương các lão xen vàonói: "hắnlà em của Phó Vân Chương, Phó Vân Chương là người ôn hòa,hắnlại táo bạo,khônggiấu tài,hiệngiờ chúng tađangcần người như vậy, nếu cả haianhem họ có thể góp sức cho chúng tathìtốt rồi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Thù hận