Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100: Trở lại kinh thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Trở lại kinh thành


Nhìn thấy quan sai từ xa chạy tới nhà mình báo tin vui, cả nhà đềukhôngaikhôngvui mừng, người người đánh trống reo hò, hàng xóm láng giềng,khôngcần biết có quen biết haykhông, cũng hòa vào những người tới báo tin, tới nhà xin ít rượu mừng.

Khách đ**m đốt chậu than cho ấm, bên trong nhốn nháo lộn xộn, tất cả đều là lữ khách mới từtrênthuyền xuống, người người thao thao bất tuyệt bằng đủ thứ giọng địa phương, trời nam biển bắc nơi nào cũng có.

Trong lúc những người trong thành vẫnđangchúc mừng, mở tiệc, đốt pháo, tri phủ đích thân tổ chứcmộtbữa tiệc thiết đãi những cử nhân mới, những người tham dự đều là những nhà nho có tiếng ở địa phương.

Mấy chục người liền đứng chờ giữa màn tuyết dày đặc, gió bắc quấttrênmặt họ đau nhói.

Thấy người hầu kẻ hạ chần chừ, Chu Thiên Lộc tức giận đùng đùng, kéo gã người hầu ra, đích thân xông về phía Phó Vânanh, chỉ vào nàng hỏi: "Ngươi, tên là gì?"

Trước tòa nhà Phó gia đương nhiên là cảnh tượng náo nhiệt, đông đúc toàn người là người, hàng xóm láng giềng xếp tới mấy vòng xung quanh.

Vương Đại Lang trả lời: "Viên thiếu gia cũng thi đỗ, đỗ thứ bốn mươi, ngài ấy cầm tin mừngđirồi,nóikhôngquen biết người ở đây,khôngmuốn xuấthiện."

Học chínhđangngồi cách đókhôngxa, nghe thấy những lời này bèn gật đầunói: "Ngươi cònnhỏtuổi, cũng nên mài giũa thêm mấy năm."

Chu Thiên Lộc khẽ run lên.

Viên Tam và tôi tới Phó gia lập tức đẩy người kia ra.

"Đẹpthật, hẳn là người ở phía nam đúngkhông?"

Bốn ngày sau, Phó tứ lão gia mới dẫn người quay lại phủ Võ Xương.

Viên Tam là nghé con mới sinhkhôngsợ cọp,nóinhỏvới Phó Vânanh: "Dù sao ta cũngsẽlên kinh thành với lão đại, nhân tiệnđithimộtlần, dù thikhôngđỗ cũng coi như trải nghiệmmộtphen là tốt rồi!"

Phó Vânanhlắc đầu, chiếc mũtrênđầu rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh.

Hai hôm sau, những người có quen biết với Phó Vânanhở phủ Võ Xương đều tới nhà chúc mừng,trênphốnhỏngựa xe tấp nập.

Trương đạo trưởng từngnóitrước kia nàng từng bị bệnh nặng, dự đoán rằng sau này bệnh cũsẽkhôngtái phát nhưng mà chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Người trong tộckhôngcam lòng, tới tận phủ Võ Xương, đưamộtphần quà lớn cho quản gia, hỏi thăm liệu Phó Vânanhcó thể về quê mở tiệc rượu haykhông.

Mấy năm nay, nàngđãtạo ramộtmạng lưới quan hệ trải rộng khắp Hồ Quảng, đợi tới khi những học sinh nàngđãdạy thi đỗ, ra làm quanthìmạng lưới nàysẽcòn lớn mạnh hơn, nàngkhôngcần phải lo lắng, sắp xếp gì nữa,sẽkhôngcó ai dám khinh thường, chèn ép Phó tứ lão gia và cả nhà, sau này nàngkhôngcần phải băn khoăn điều gì nữa.

Kiều Hằng Sơn nghe màkhônghiểu chuyện gìđangxảy ra.

Phó Vânanhthấy y muốnnóilại thôi, lên tiếng.

Nhưng nàng vẫn biết được, trong lòng cũng chẳng có gì xao động, chỉ dựa vào những hiểu biết của mình về Thôi Nam Hiên, nghĩ rakhôngít đề bài cho Phó Vân Chương, giúp y ôn thi.

[2] Trích "Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng" của Lý Bạch, dịch ra là "Tháng ba hoa khói xuống Dương Châu".

Người trong tộc giờ có hối cũngkhôngkịp, tuy rằng những kẻđãlàm hại Đại Ngô thị, Lư thị đềuđãrơi vào cảnh táng gia bại sản,khôngliên quan tới những người khác nhưng khi ấy bọn họ hoàn toànkhôngchủ động che chở cho người nhà của tứ lão gia, cử nhân lão gia thế nào cũngsẽgiận bọn họ. Giờ phân tôngthìcũngđãphân tông rồi, có muốn được thơm lây cũng chẳng có hy vọng gì, hơn nữa còn có thể bị cử nhân lão gia xử lý nên cuối cùng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cử nhân lão gia mà thôi.

Phó Vân Chương đưa Phó Vânanhvà Viên Tamđidu hồ vẫn thường nhìn thấy những nhóm phụ nữ cùng nhau ra ngoài chơi. Đôi khi bọn họ còn gặp được những người lớn đưa congáichưa lấy chồng trong nhà ra ngoài ngắm cảnh, những người phụ nữ đó thấy ba người họ tuổi còn trẻ, tuấn tú lịchsự, hơn nữa còn đều là người có công danh nên chủ động phái người nhàđitới thăm dò xem họđãcó hôn phối hay chưa, dẫu bị từ chối cũngkhôngtỏ ra hụt hẫng, vui vẻ ra về.

Phó Vânanhlắc đầu bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi giữa đường mới thay đổi hành trình, Phó Vân Khải vẫn chưa biết họđãtới kinh thành, lúc xuống thuyềnkhôngcó ai ra đón.

Chưởng quầy và tiểu nhị của khách đ**m càngkhôngdám cản, lẳng lặng chạy ra ngoài từ cửa hông.

Giờ con trai của những gia đình môn đăng hộ đối ở Hồ Quảng đầy ra đấy, họ muốn chọn lựa thế nào cũng được, ngày nào cũng có người tới nhà đưa thiếp, phụ nữ trong nhà dường như chọn tới hoa cả mắt.

Người quen làm giám khảo, thế nào cũng vẫn có chỗ lợi.

Dòng sông sóng nước mênh mông, sương mù dày đặc, tuy chẳng thể nhìnrõkhung cảnh xung quanh nhưng bến tàu vẫn tấp nập như cũ, tiếng người í ới lẫn vào với tiếng sóng vỗ hết đợt này tới đợt khác.

Nàng biết Dương Châu sấu mã là gì. Quan viên ở kinh sưđixuống phía nam nhậm chức, dường như ai cũng nuôi ngoại thất bên ngoài, quan viên phía nam lên kinh thành làm việc cũngsẽmuamộtnữ tử xuất thân ở Bắc Trực Lệ để lo liệu việc nhà. Phụ nữ vốnkhôngtiện ra ngoài, còn phải chăm sóc cha mẹ chồng ở nhà, hơn nữa sức khỏekhôngtốt,điđường xa dễ bị bệnh,khôngtiệnđitheo chồng ra ngoài làm việc, có nhiều quan viên cứ tới chỗ nàosẽlại muamộtnữ tử được dân địa phương đào tạo ra làm thiếp, tới lúcđilại bán qua tay hoặc tặng cho người khác. Ngoài ra còn có những mỹ cơ được quan lại cấptrên, đồng liêu hoặc cấp dưới tặng.

Những hạt tuyết lớn rơi ào ạt, dày đặc, hoàn toàn khác với những bông tuyết mềmnhẹở phương nam.

Mấy cử nhân chuẩn bị tham gia thi hội khấp khởi mừng thầm, sợ Phó Vânanhđổi ý liềnnóisang chuyện khác.

Đích thân Phó Vânanhra mặt đón tiếphắn, nàngnói: "Vẫn biết là huynh vui mừng, nhưng dù sao cũngkhôngnên đưa nhiều người tới như thế làm gì."

Nghe Chu Hòa Sường hỏi bừamộtcâu về Dương Châu sấu mã như thế, Phó Vân Chương cau mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Phó Vânanh.

Mấy người hầu kẻ hạ đứng canh bên cạnh tin mừng ưỡn ngựcmộtcách đầy tự hào trong cái nhìn chăm chú của những người xung quanh.

trênphốnhỏtiếng chiêng trống vang trời, tiếng thanh lakhôngdứt.

Binh Bộ thượng thư là người quen.

Phó Vân Khảikhôngtrở về,hắnở lại kinh thành chờ Phó Vânanhvà Phó Vân Chương.

Viên Tam chưa từng gặp việc như vậy trước đây, chặc lưỡi cảm khái hồi lâu.

Phó Vânanhđẩy phần thịt cuađãđược bóc sẵn tới trước mặt Phó Vân Chương.

Phố Cống Viện nhiều tú tài, người đỗ cử nhân cũng nhiều, quan sai cưỡi ngựa hối hả qua lại, đưa tin mừng tới từng nhà.

Ăn cua là việc đòi hỏisựkhéo léo, còn y tớiđibộ cũng có thể tự vướng tự ngã, đương nhiênsẽkhôngthể bóc cua, lấy chiếc búanhỏđậpmộtlúcsẽđập thànhmộtđống nát bét. Phó Vânanhbiết đập vỏ gỡ thịt cua nhưng lạikhôngthể ăn nhiều, ngồi cả tối bóc cua cho y.

hắnlấymộttấm bài ngà ra, "Cẩm Y Vệ."

Phó Vânanhdở khóc dở cười.

Hơnmộtnửa số học sinh của Giang Thành thư viện tới, Lý đồng tri tới, tri phủ mới cũng phái con trai của chính mình tới chúc mừng nàng, khách khứa ùn ùn kéo tới, chẳng còn đủ chỗ đứng trong sân nữa.

Nàng vội vàng đóng nắp lại, Chu Hòa Sưởng tặng quà cho ai, tiêu chí lựa chọn là càng đắt càng tốt, vàng bạcthìđãlà gì, lần này quà tặng củahắnlà châu ngọc, vô cùng có giá trị, lấy bừamộtviên ra bán cũng có thể được mấy ngàn lượng bạc.

, bình thườngkhôngthích dùng khăn lưới, chỉ dùngmộtmiếng gấm để vấn tóc, tóc vừa dài vừa dày, đen nhánh mềm mại.

Viên Tam phản ứng rất nhanh, vơ chiếc áo choàng chắn tuyết, quấn Phó Vânanhlại, chặn mấy viên than đỏ hồng văng tới,khôngđể cho nàng bị bỏng.

Phía nam giàu có và đông đúc, phụ nữ nuôi tằm dệt vảikhôngthôi cũng đủ tiền nuôi cả nhà, bởi vậy nên phong tục cũng cởi mở hơn các vùng lân cận nhiều, phụ nữ bình thường có thể thoải mái, phóng khoáng ra ngoài dạo chơi. So sánh với Hồ Quảng, Dương Châukhôngchỉ có phố phường phồn hoa mà phong cách của người dântrênđường cũng khác biệt.

Mấy trăm con người tụ tậpmộtchỗ, tiếng cười tiếngnóivang vọngmộtgóc trời.

Đàn ôngnóichuyện với nhau thường thích ngầm bàn tán chuyện gì? Ngoại trừ chuyện chính trịthìđương nhiên chỉ có đàn bà. Rất nhiều người nhìnthìđứng đắn nhưng cái gì cũngnóira được, vừa mở mồmđãnóichuyện gối chăn.

Trong viện, Phó Vânanhcăn bảnkhônghề quan tâm tới tiếng ầm ĩ bên ngoài, rửa mặt xong, ăn bữa sáng rồi quay về phòng sửa soạn hành lý, còn bớt chút thời gian viếtmộtphong thư cho Phó tứ lão gia.

Phó Nguyệt ăn ngon ngủ tốt, giờ về tới phủ Võ Xương, Lư thị thậm chí còn nhận ra nàng còn mập hơnmộtchút, hơn nữa tính cách cũng trở nên khoáng đạt hơn, học quy củ mấy tháng cùng với những tú nữ khác, khí phái con người cũngđãthay đổi. Bàkhôngthểkhôngcảm thấy cảm xúc ngổn ngang, vừa khóc lại vừa cười.

Phó Vânanhhơi nhướn mày.

Phó Vânanhbấy giờ mới hoàn hồn, đáhắnmộtcái, "Tiểu thế tử, ăn cua của huynhđi!"

Lúc lên đường, họ vẫnkhôngthông báo cho bất kỳ ai, trời còn chưa sángđãlặng lẽ ra phỏi phố Cống Viện, ra bến tàu, bước lên thuyền lớn.

trêntrời vẫn còn ráng hồng, trời đổ tuyết lớn, bờ sôngđãphủ kín toàn tuyết là tuyết. Ngườitrênbờ mặc những bộ quân áo mùa đông dày cộp, đội mũ nỉ ấm áp, tay giấu vào trong tay áo,đilại tấp nập.

Họ hông đeo đao, chânđiủng, bước chân vững vàng, khí thế hùng hổ, chỉ cần nhìn thôiđãbiết đó nhất định là người biết võ.

Trong viện tràn ngập khách khứa, đông đúc ồn ào, nhưng nàng vẫn giữ được sắc mặt bình tĩnh,trênmôi luôn giữmộtnụ cườinhẹnhàng, chẳng khác gì thường ngày.

Nàng là tú nữ được hoàng gia lựa chọn, trong nhà còn có hai ngườianhem họ nổi danh khắp Hồ Quảng, đồ cưới lại dồi dào, phong phú nên vừa trở về, người trong thànhđãđua nhau tới nhà cầu thân.

Phó Vân Chương khẽ cau mày, giơ tay cốcnhẹlên đầu nàngmộtcái,khôngtrả lời.

báo tin mừng.

Tin mừng được dán ở nơi dễ thấy nhất ở chính đường,trênđó viết: "Chúc mừng Phó lão gia, húy Vân, người huyện Hoàng Châu, đỗ kinh khôi xếp thứ ba trong kì thi hương ở Hồ Quảng, kinh báo liên đăng hoàng giáp." [1]

Những vị khách lớn tuổi hơn thấy nàng trẻ tuổi nên cũngkhôngép nàng uống rượu, đa phần đều kéo nàng ranóimấy câu cổ vũ.

Người kia cũng là người có lai lịch,khôngthèm để ý tới bọn họ, tùy tùng mặc áo suông nhìn họ uy h**p: "Công tử nhà ta là cháu đích tôn của Binh Bộ thượng thư, đánh giá cao tiểu quan nhân nhà các ngươi, muốn kết bạn vớihắn."

...

Từ biệt nhiều năm, nàng lại trở về...

Nàng căn bảnkhôngsợ Chu Thiên Lộc, băn khoănmộtlúc,đangđịnh mở miệng bỗng rầmmộttiếng, cửa chính vốnđãbị đám người hầu Chu gia đóng lại khi nãyđãbịmộtngười đá văng.

Những ngày tháng gian khổ học tập mấy năm nay dầnhiệnlên trong đầu.

"Đệ đừng từ chối, với ta mànói, mấy thứ này cũng có đáng mấy đâu." Chu Hòa Sưởng giữ tay nàng lại, mặt tươi roi rói.

Đương nhiên cũng có thểnóilà Thẩm Giới Khê chủ động lùi lạimộtbước, định xoa dịu quan hệ với Hoàng thượng.

Phó Vânanhkhôngdám đội tuyết ra khỏi thuyền. Trước kia ở Cam Châu, sức khỏe nàngđãkhôngtốt, tới Hồ Quảng ấm áp nghỉ ngơimộtthời gian, mấy năm nay chưa từng bị bệnh, cuối cùng sắp tới Thông Châu lại ngã bệnh.

hắnkhỏe mạnh,khôngsợ lạnh, nghịch tuyết say sưa.

Nàng khẽ mỉm cười, nhìn về phía Trường Giang nước chảy về đông, dưới ánh mặt trời, nước gợn dập dềnh.

Ai cũng nghĩ congáiThẩm gia vào cung để làm kế hậu,khôngngờ Thẩm Giới Khê từ đầuđãkhôngđịnh đặt nữ nhân bên cạnh Hoàng đế, vị trí mà Thẩm gia hướng tới là Thái tử phi.

Đầu tiên, cả đoàn tìm tới khách đ**m tránh tuyết.

Sở Vương bực mình tới mức bật cười, cái thứkhôngcó tiền đồ này!

Ánh mắt hướng vềmộtđiểm xa, trước mắt làmộtvùng sáng lộng lẫy huy hoàng.

Phó tứ lão gia thở dài, xoa đầu nàng, từ trước đến nay ông vẫn luôn sùng bái người đọc sách,mộtlòng tin tưởng Phó Vânanhvà Phó Vân Chương, "Con đừng lo lắng chuyện ở nhà, tứ thúc hiểu mà, con và Vân Chương đều là những người có thể làm việc lớn."

Từ chuyện chuẩn bị bàn tiệc, chiêu đãi quan sai, đến việc ghi chép lại danh mục quà tặng đều được quản gia gân cổ lên phân công người dướiđilàm, đám tôi tớ cũng cao giọng trả lời, cuối cùng, tất cả mọi người khản đặc cả giọng.

[1] "Kinh khôi" chỉ những người đỗ đầu trong kì thi. "Kinh báo liên đăng hoàng giáp" là lờinóikhách sáo khi chúc mừng người thi đỗ trong các kì khoa cử, mìnhkhônghiểu chính xác, đại loại nghĩa là tin mừngsẽnhanh chóng được đưa tới nhà và lan truyền khắp nơi.

Lúc tới Dương Châu,khôngngờ hoa quế ở Dương Châu vẫnđangnở rộ.

Hôm nay ngồi trong đình viện ngắm trăng, ánh trăng loang loáng như nước, xung quanh cómộtlàn sương mù nhàn nhạt bao phủ, mọi người ngồi trong đình hóng gió bên hồ, nhìn hơi nướctrênhồ lan tỏa như thể ngồi giữa những đám mây.

Viên Tam chắc hẳnđãtrở về phòng tự ăn mừngmộtmình,hắnkhôngthích rào trước đón sau,nóinhững lời khách sáo với người khác nên giờđãtrốn trong phòng uống rượu ăn thịt. Người trong thư viện biếthắnkhôngphải là người phủ Võ Xương, cứ tưởng rằnghắnđãvề quê ăn mừng nên cũngkhôngvội tìm gặphắn.

Cháu trai của Binh Bộ thượng thư là là công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng trong kinh, chẳng coi ai ra gì, dù có đánh c·h·ế·t ngườiđichăng nữathìcùng lắm cũng chỉ bị người lớn trong nhà đánh cho mấy gậy là cùng. Khách khứa trong sảnh sợ bị liên lụy,khôngdám đắc tội tới vị công tử ương ngạnh này bèn vội vàng sửa soạn hành lý, hớt hơ hớt hải chạy ra ngoài, thà chịu lạnh ngoài trời tuyết còn hơn ở chungmộtphòng với Chu Thiên Lộc.

Viết xong thư, nàng đứng dậy mở cửa phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dọc đườngđi, kẻ hầu người hạ nhìn thấy nàng lập tức quỳ rạp xuống bái lạy. Trong mắt dân chúng bình thường, cử nhân là quan lão gia, thân phận cao quý,khôngthể đắc tội.

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm nhếch lên.

Xuống thuyền, Hoắc Minh Cẩmđidọc theo thềm đá, bước lên bậc thang, tuyết bay đầy trời, chàng nhận áo choàng từ tay tùy tùng, khoác lên vai, cúi đầuđigiữa trời tuyết lớn.

Giải nguyên ngồi cùng bàn với bọn họ nghe vậythìcười, tỏ vẻ khinh thường.

Trong đình có hai cây hoa quế, trờiđãvào thu, hoa quế thơm ngào ngạt, gió thổi qua, những đóa hoanhỏli ti màu vàng nhạt rơi ào ạt, tạo thànhmộtlớp thảm nhung màu vàng dưới mặt đất.

Thấy thiếu gia tức giận, tôi tớ Chu giakhôngdám do dự nữa, đồng loạt lao về phía trước, dồn mấy người Phó Vânanhlạimộtgóc.

Đôi ủng gấm bướctrênnền đất đầy tuyết đọng.

Chu Thiên Lộc ngây người, chẳng lẽ ông nội định đại nghĩa diệt thân, phái người tới bắthắnsao?

Nàng nhớ lại khi cònnhỏ, cácanhai cũng chê cười nàng,nóinàng nhìnthìcó vẻ nghe lời nhưng thực ra rất táo bạo, sau này lấy chồng cần phải kiềm chếmộtchút.

Người quá đông, nhã giankhôngcòn chỗ nữa, Phó Vân Chương để Phó Vânanhngồi nghỉ trongmộtgóc trong sảnh, chụpmộtchiếc mũ dạthậtlớn lên đầu nàng, thấy nàng mơ màng sắp ngủ bèn dặn Viên Tam chú ý chăm sóc cho nàng, đưa Liên Xác ra ngoài thuê xe thuê kiệu.

Mọi người thử thăm dò chuyện thi hội, nàng cườinói: "Tài hèn ít học, vẫn cần phải học thêm mấy năm nữa."

Chu Hòa Sưởng gật đầu, ôm Sở Vương rơi lệ, "Cha, sau này consẽkhôngchê cười cha suốt ngày muốn trốn ra ngoài chơi nữa."

...

Chu Hòa Sưởng ban đầu chỉ vui vì việc nàng thi đỗ cử nhân, đến lúc biết lần này nàngđirồisẽkhôngtrở lại, lòng đau như dao cắt, ngồi trong Vương phủ khóc lócmộthồi.

Như vậy có nghĩa là tuy Phó Vânsẽtheoanhmình lên phía bắc nhưngsẽkhôngtham gia thi hội.

Từ lúc ởtrênthuyền, Phó Vânanhđãuống thuốc trị ho, giờ thuốc mới có tác dụng, mệt mỏi, tựa vào tường ngủ gà ngủ gật.

Kiều Hằng Sơn biết tính chàng,khôngdám tới gần quấy rầy, đưa mắt ra hiệu cho những tùy tùngđangđịnh hỏi thăm điều gì lùi lại.

Hai chú cháu ngồinóichuyện tới tận nửa đêm rồi ai mới về phòng nấy nghỉ ngơi.

Viên Tamhiệngiờđangngồi trước tờ giấy ghi tin mừng, nhấpmộtngụm rượu rồi lại vuốt tờ giấy, ănmộtmiếng thịt rồi lại sờ tờ giấy,trêntay dính mực và phấn vàng nhem nhuốc nhưng dường nhưhắncũng chẳng nhận ra, tiếp tục dùng tay bốc thịt nhét vào miệng nhai.

Quản giakhôngdám nhận quà của người trong tộc, hỏi Phó Vân Chương có muốn về huyện Hoàng Châu mở tiệc trước khiđihaykhông.

Diêu Văn Đạt viết thưnóivới Phó Vân Chương, việc chọn chủ khảo và phó khảo vẫn chưa có quyết định cuối cùng nhưng Thôi Nam Hiên nhất địnhsẽlàmộttrong những quan giám khảo lần này. Ông ta còn dặn dò Phó Vân Chương nghiền ngẫm sở thích của Thôi Nam Hiên cho kỹ càng, những cống sĩ thi lại thườngkhôngđược lòng người, hay bị những người thi cùng năm dè bỉu, vậy nên y cũng chẳng cần phải nghĩ tới họ làm gì, chỉ cần thi tốt cho họ sáng mắt ra là được.

Phó Vânanhho khanmộttiếng, "Thôi cứ gọi ta là thiếu giađi."

"Mẹ con..." Phó Vânanhhơi ngập ngừng, "Đành phải nhờ tứ thúc chăm sóc giúp."

Phó Vânanhđimộtvòng chào hỏi rồi hỏi Vương Đại Lang: "Saokhôngthấy Viên Tam đâu cả?hắnđỗ thứ mấy?"

Cả sân bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, đến tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót dường như cũng chợt nín bặt.

Phó Vânanhmở chiếc hộp ra, ánh sáng của châu ngọc tỏa ra lấp lánh, mấy người đứng gần đókhôngthể nào nuốt khanmộtcái.

...

khôngbiết ai là người khởi xướng, nha hoàn, bà tử và tôi tớtrênhành lang lập tức ngừng ngay việcđanglàm lại, quỳ xuống dập dầu với nàng, tươi cườinói, "Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia."

Lúc gió thu thổi bay những bông hoa quế tàn cuối cùng, Phó Vân Chương cuối cùng cũng hoàn thành kế hoạch cho chuyếnđinày, đầu tiên họsẽđithuyền tới Dương Châu rồiđitheo kênh đào phía bắcđithẳng tới kinh thành.

"Ngườimộtnhàthìcòn cần phải khách sáo làm gì, con ở bên ngoài nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân, năm sau tứ phúcsẽtới kinh thành thăm con."

Phó Vânanhtrở taykhôngkịp, nàng cứ tưởng rằng mấy năm nay mình kiên trì rèn luyện, thân thểđãtrở nên khỏe mạnh hơn. Nàng chỉ cần đẩymộtcáiđãcó thể làm đổmộtchum trứng vịt muối, đến Phó tứ lão gia cũngkhôngcó sức như nàng.

hắnvứt chiếc áo choàng bị cháy hỏng sangmộtbên, kéo Phó Vânanh, "Lão đại,khôngbị bỏng chứ?"

Tuy nàngnhỏtuổi nhưngđãđảm nhiệm chức trợ giáo ở Giang Thành thư viện, học sinh trong thư viện coi nàng là thầy, giờ thấy nàng đỗ cử nhân nhưng biết nàng bình thườngkhôngthích cười cợt,khôngdám chuốc rượu, chỉnóimấy câu chúc mừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người khác chờ đợi hồi lâu, thấy nàng thựcsựkhôngcó ý địnhnóitiếp, cảm thấy nôn nóng khó chịu liền châu đầu ghé tai bàn bạc với nhau. Giải nguyên là người kích động nhất, ông ta là Giải nguyên của Hồ Quảng, rất tự tin có thể thểhiệntốt ở kì thi hội nên đương nhiênsẽquan tâm tới việc người được chọn làm quan chủ khảo là ai.

Khoản đãi những người đưa tiền mừng tới, quản gia cười híp cả mắt, phân công kẻ hầu người hạ xung quanh lấy những bao lì xìđãđược chuẩn bị sẵn ra, phân phát cho hàng xóm láng giềngđangđứng chật cứng trước cửa.

Kiều Hằng Sơn thưa vâng.

Ban đầu nàng còn bảo họ đứng dậy, sau đó cũng đành bó tay, dặn Vương Đại Lang nhớ phát tiền thưởng cho mọi người.

Ầm ĩ tới tận tối tiệc mới tàn.

Lần này Phó tứ lão gia lên phía bắcđãchuẩn bị quà cáp nhưng ôngkhôngbiết Hoắc Minh Cẩm ở chỗ nào, nhờ người đem lễ vật tới chỗ thuộc hạ của chàng lại bị trả về.

Phó Vânanhgiật mình.

Nguyễn thị từng ngầm nhắc nhở nàng, bảo nàng là phụ nữthìkhôngthể ghen tỵ, nếu cómộtngày như thếthậtthìcũng phải rộng lượng bởi vì nếukhôngrộng lượngthìcũng chẳng làm gì khác được, chi bằng tự nghĩ thoáng ramộtchút.

...

Viên Tam chưa từng gặp tuyết phương bắc nên vô cùng hưng phấn, vừa xuống thuyềnđãchạy vội lên vờ, oạchmộttiếng nằm ngửa ra nền tuyết, tạo thànhmộthình chữ Đại (大) lớntrêntuyết, "Tuyết phương bắc lớnthậtđấy!"

Lấy chồng theo chồng, sau này lớn lên nàngkhôngthể thoải mái như thế được nữa.

Kiều Hằng Sơn vội hỏi: "Nhị gia có việc gìkhôngạ?"

Bởi vậy, Phó Vân Chương lo lắng sốt ruột, đẩy nhanh hành trình, định tới kinh thành sớm hơnmộtchút để mời danh y chẩn trị cho nàng. Y là người từng bị bệnh tật giày vò,khôngthể chịu nổi cảnh nàng cũng ngã bệnh.

hắntheo Phó Vânanh, gọi Phó Vân Chương là nhị ca.

Lúc cònđangmơ mơ màng màng bỗng nghe thấy tiếng tranh cãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong sảnh chỉ còn lại đám người hầu Chu gia và mấy người Phó Vânanh.

Phó Vân Chương đưa Phó Vânanhvề viện, ánh mắt dừng lại nơi mái tóc nàng. Nàng còn chưa tới tuổi trưởng thành

Tất cả là do tộc trưởng và đám tộc lão tham tiền biến chất, chèn ép mẹ góa con côi nhà người khác, nếukhôngphải do đám tộc lão ấy, Phó gia bọn họđãcó ba người trẻ tuổi có tiền đồ, chẳng mấy chốcsẽtrở thành thế gia đại tộc rồi,khôngphải sao?

Tiếng bước chân vang lên rầm rập, mấy hộ vệ đầu đội mũ sáu mảnh, thân mặc duệ tán thêu hoa văn chìm tràn vào khách đ**m, người cầm đầu nhìn vào trong sảnh, bước về phía Phó Vânanh.

(tuổi đội mũ)

Mời rượumộtlượt, nàng cũng uống sơ sơ mấy chén rượu ngọt.

khôngnỡ rời xa Phó Vânanh, mấy ngày nay Chu Hòa Sưởngđãdứt khoát chuyển tới Phó gia ở.

"Bố là cử nhân rồi!"

Giờ nghĩ lại, cuộc sống trong kiếp trước kia dường nhưđãcách nàng rất xa, xa tới độ dường nhưđãtrở thành kí ức củamộtngười khác.

Binh Bộ thượng thư Chu đại nhân là người linh hoạt, thay đổi Hoàng đế, triều đình rung chuyển, ông ta vẫn giữ vững chức Binh Bộ thượng thư.

Phó Vânanhkhoácmộtchiếc áo choàng, đứng nơi đầu thuyền, phóng tầm mắt về phía Hoàng Hạc Lâutrênđỉnh núi cao chót vót, lẫn vào trong sương sớm.

"Ta nhìn thấyhắnxuống thuyền, đúng là từ phía nam tới, khí hậu phía nam tốtthật, nuôi người cũng tốt."

Ra khỏi viện, nàngđithẳng về phía chính đường.

Già trẻ traigáiai cũng muốn đổ về phía trước, muốn xem thử tin mừng trông thế nào.

Phó Vânanhtiễn Lý đồng tri và những người khác ra ngoài rồi tới phòng dành cho khách tìm Viên Tam.

Hoắc Minh Cẩm đúng lànóiđược làm được, vừa tới kinh sưkhôngđược bao lâu, Phó Nguyệtđãkhôngqua được vòng tuyển chọn tiếp theo, lý do là nhiễm bệnhtrênđường lên kinh. Thực ra nàng cũngkhôngbị sợ hãi gì, thái giám tuyển hôn đối xử rất tử tế với những tú nữ được chọn, họ được ăn thức ăn ngon lành, tinh tế, mặc váy áo tơ lụa, hằng ngày còn có thái giám dạy cho họ về quy củ trong cung, bảo họ làm thế nào để hành lễ với quý nhân. Đối với đa phần các tú nữ, những tháng ngày sau khi được lựa chọn còn sung sướng hơn nhiều so với hồi còn ở nhà nên bọn họ rất muốn được vào cung.

Viên Tamkhôngtức giận, "mộtlần thikhôngđỗ, còn có lần hai, lần ba, thi tới năm bốn mươi tuổi cũng chưa muộn đâu nhỉ?"

Hoắc Minh Cẩm lên ngựa, kéo dây cương, đưa mắt lơ đãng nhìn về phía bến tàu bỗng khựng lại.

Thiếu gia gây họa, suýt nữa bị lão thái gia tức quá đánh c·h·ế·t, lão thái thái thương cháu, đưahắnđisuốt đêm ra khỏi kinh thành. Trốn bên ngoài mấy tháng, hôm nay vừa trở lại kinh thành, thiếu gia lại ngựa quen đường cũ, lần này tự nhiên lại chọc phảimộtcử nhân. Sắp thi hội rồi, đắc tội cử nhân hình nhưkhônghay lắmthìphải?

...

Những người đánh nhau vẫn cònđanghùng hùng hổ hổ, những người xung quanh lạikhôngthểkhôngđể ý tới Phó Vânanh.

Phó Vân Chương thở dài, tự nhiên có cảm giác emgáingoan được mình che chở bấy lâu, mới lớn lênmộttí lại bị người khác dạy hư.

Người trong tộc hối hận đến xanh cả ruột, nhìn nhaukhôngnói, mặt mũi sầm sì rời khỏi phủ Võ Xương.

Tiệc rượu đông vui, phía ngoài tường viện vang lênmộttràng pháo đốt đì đùng đinh tai nhức óc, Chu Hòa Sưởng cưỡimộtcon ngựa cao lớnđitới chúc mừng Phó Vânanh. Từ trước đến nayhắnchưa từng biết khiêm tốn, kiềm chế là gì, lần này còn dẫn cả trăm người hầu kẻ hạ tới góp vui, nhạc nhẽo vang trời, phô trương tới mức long trọng hơn cả những người tới nhà Giải nguyên

Sáng sớm, các nhà trong phốđãsai người hầuđira nơi dán thông báo xem quế bảng, người trong nhà háo hứng chờ đợi, mong chờ tin tốt.

Nếu như có thể, ông ta hy vọng cả đời này con trai ông tasẽluôn vui vẻ.

Phó tứ lão gia cũng định như vậy, chuyện hôn nhân của Phó Quế cũngsẽđược quyết định luôn, dù trongmộtthời gian ngắn tớisẽkhôngtuyển tú nữ lần như nữa nhưng ai mà biết được những quý nhân trong cung kia liệu có ngày nào đó tự dưng nổi hứng lên làm bọn họ khiếp vía nữa haykhông.

Phó Vân Chương lúc nàyđangnóichuyện với Lý đồng tri, nhìn thấy Phó Vânanhra ngoài liền dẫn nàng tới từng bàn mời những người quen biết uống rượu.

Hoắc Minh Cẩm dõi mắt nhìn về phía mấy người kháchđangđivề phía khách đ**m,khôngnóikhôngrằng,trênmặtkhôngbiểu lộ cảm xúc gì.

Chu Hòa Sưởng nhétmộtchiếc hộp sơn đen khảm trai bọc gấm vào tay nào, vui vẻnói: "Ta cũng tham gia thi hương nhưng đến tên cũngkhôngđược ghi lên bảng. Đệ thi đỗ, ta cảm thấy vui như thể chính bản thân mình thi đỗ ấy!"

Y nhận đĩa, sắc mặt tối sầm.

Phó Vânanhgiật mình.

Ngườikhôngbiết có khi còn tưởnghắnđirước dâu.

Phó Vân Chương đặt chén trà trong tay xuống, cười cười, "Lúc tới đósẽđưa đệđidạo Tây Hồ, vườn tược ở Dương Châu cũng rất đặc sắc. Dương Châu giàu có, dân chúng cởi mở, mỗi độ xuân về, nam nữ trong thành ra ngoại thành du ngoạn, những chiếc thuyền chen chật cả dòng sông chảy ra ngoại thành."

Họ ở lại Dương Châu mấy ngày rồi theo kênh đàođilên phía bắc.

Phó Vân Chương sợ Phó Vânanhkhôngvui nênkhôngnóigì với nàng.

Nếu về quê, người trong tộc có thể chớp lấy cơ hội này nhận tội với nàng,đangngày vui, cử nhân lão gia nhất địnhsẽgiữ cho bọn họ mấy phần thể diện, răng còn có lúc cắn phải lưỡi, huống gì là máu mủ tình thâm, về sau vẫn là ngườimộtnhà.

Nàng còn nhớ Chu đại nhân có hai đích tôn, người kia khẳng định mình là đích tôn của của Chu đại nhân, xét về tuổi tác, chắc chẳn là trưởng tôn của Chu gia, Chu Thiên Lộc.

Kiếp trước, Thôi Nam Hiên từng cómộtthời gian ngắn rời xa kinh thành, khi đó bề ngoài nàng vẫn tỏ rakhôngmấy quan tâm nhưng thực ra vẫn sợhắncũng như những người khác trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.

Phó Vânanhngồi bóc cua, đắm chìm trong ánh trăng thanh lãnh trong đình viện,nói: "Người xưanói"Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu" [2], giờđãlà mùa thu,khôngbiết mùa thu ở Dương Châusẽra sao."

(người đứng đầu kì thi hương)

Chú thích của editor:

Bởi Phó Vân Chươngkhôngcần tham gia thi hội, họkhôngvội vã lên kinh, dọc đường vừađivừa dạo chơi.

Phó Vânanhtheo Phó Vân Chương tới thăm các danh lam thắng cảnh các nơi, mỗi khi thuyền cập bờ, họ liền xuống thuyềnđidạo khắp phố phường, còn lúc ởtrênthuyềnthìthường viết và sắp xếp bản thảo, gửi về Hồ Quảng khắc in thành sách để bán. Bản đồ nàng vẽ trước đây đều dựatrênmiêu tả của những ngườiđitrước,khôngthể xuất bản, nhân dịp lên phía bắc lần này, nàng và Phó Vân Chương cùng ghi lại về đườngđi, trạm dịch và những đặc điểmtrênđườngđi, viết tổng cộng bốn mươi chương, đóng thành sách, cùng đứng tên nộp cho quan phủ kiểm duyệt, đợi quan phủ chấp nhận là có thể khắc bản in.

[3] "Dương Châu sấu mã" (sấu mã là ngựa gầy) làmộtcụm từ mang tính nhục mạ với nữ giới, ýnóinhững người phụ nữ có thể tùy ý chà đạp, tàn phá, tương tự việc dễ dàng ép buộcmộtcon ngựanhỏbé gầy yếu. "Dương Châu sấu mã" đích thực thường là nhữngcôgáitừnhỏđãđược mua về, được nuôi dạy theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các (hoặcgáilầu xanh) để sau này bán/tặng cho quan lớn hoặc người giàu có làm đồ chơi. "Dương Châu sấu mã" đích thực có địa vị cực kỳ thấp, thấp hơn tiểu thiếp nhiều vì tiểu thiếp cũng phải xem bát tự, mối lái, có xuất thânrõràng, còn "Dương Châu sấu mã" chỉ đơn thuần làmộtmón đồ chơi.

Truyện này cú nhất là tác giả hơi bất lực trong việc đặt tên, đặt tên trùng nhau khác cái họ, cái họ lại còn giống giống nên thi thoảng lại nhầm. Khổ lắm. Bạn Thiên Lộc này đối lập 100% với bạn Thiên Lộc cũ nha. Hehee

"Thựcsựkhôngsao mà, hồi muội cònđihọc ở thư viện, đám người kia có cái gìkhôngdámnóiđâu." Nàng cườinói.

"Á." Chu Hòa Sưởng nghĩ nàng xấu hổ nên cũng ngại,khôngdámnóimấy chuyện phong nguyệt nữa, cười đầyẩný, cắm cúi ăn cua.

...

Lý đồng triâmthầm gật đầu.

Hai người đánh nhau ban nãyđãnhanh chóng thu dọn hành lý, chạy mất dép từ bao giờ.

Chỉ có mấy người bình thườngkhôngqua lại thân thiết nhiều lắm với nàng mới vội vã tới đây tạo quan hệ, cố gắng làm mọi cách lôi kéo làm quen với nàng, nhất định phải uống mấy chén với nàng cho bằng được. Phó Vân Chương chỉ đối đáp dăm ba câuđãtách nàng ra khỏi bọn họ.

Những người khácnóimấy câu tỏ ra tiếc nuối nhưng trong lòng đều thầm nghĩthậtmay mắn, có đối thủ làmộtngười trẻ tuổi thiên tư thông minh lại còn tuấn tú như vậy mới đáng lo đấy! Giờ Phó Vânnóisẽkhôngthi lần này, vậy nghĩa là Hồ Quảng lại thừa ramộtsuất, biết đâu cái suất đấy lại rơi vào đầu mình cũng nên.

Ăn cua xong, Cát Tường đỡ Chu Hòa Sưởng về phòng.

Phó Vân Chương sợ nàng khó chịu trong lòng, dù sao nàng cũng là congái, nghe đám đàn ông con trai dùng thứ giọng điệukhôngtôn trọng để bàn tán về phụ nữ, nhất địnhsẽbuồn lòng.

Đội ngũ báo tin mừng khua chiêng gõ trốngđimấy vòng quanh thành rồi quay lại con phốnhỏ, kéo theomộtđoàn người mặt tươi như hoa, ngày hôm đó họ chẳng làm gì cả, chỉđitheo những người báo tin mừng tới các nhà có người đỗ cử nhân, vừa coi như lấy may, nhân tiện cũng có thể ăn chực uống chực nhận tiền lì xì của gia chủ.

Người dân bên huyện Hoàng Châu nghenóiPhó Vânanhđỗ kinh khôi bèn chửi mắng người trong dòng tộc, có người tức quákhôngchịu được tới thẳng nhà mà chửi mắng. Huyện này khó khăn lắm mới cómộtcống sĩ,mộtcử nhân nhưng cuối cùng đều bị épđicả, về sau họ chắc chắnsẽkhôngquan tâm gì tới quê nhà nữa, như thế chẳng phải là đuổi Bồ Tátđihay sao?

Nhưng Chu Hòa Sưởng lại kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của Sở Vương,hắnbuồn bực mấy ngày nhưng rồi cũng lau khô nước mắt, còn an ủi Sở Vương: "Tuy sau nàykhôngđược gặp Vân ca nhi nữa nhưng bọn con vẫn có thể viết thư mà! Conkhôngthể cản trở tương lai của đệ ấy được! Tới lúc đệ ấy thành quan lớn vẫn có thể quay lại thăm con."

Hai đội khách mới xuống thuyềnđangtranh cãi chỉ vìmộtcái chậu than, cãi cọmộtlúcthìxông vào đánh nhau, đụng vào chậu thanđangcháy bừng bừng, những hòn than cháy đượm lăn đầy ra mặt đất.

Bọn họ khe khẽ bàn tán:

Người này thưa vang,đitới bên cạnh Phó Vânanh, chẳngnóilời nào, đưa tay định kéo nàng.

Kiếp trước, công tử nhà Binh Bộ thượng thư từng định cầu hôn nàng, sau đó Thôi Nam Hiên tới kinh sư vừa đúng lúc, chuyện hôn nhân này thất bại, công tử nhà thượng thư từng sử dụng vũ lực để ép Thôi Nam Hiên trả lại tín vật, Thôi Nam Hiênkhôngđồng ý.

Đếnkhôngkhí cũng tràn ngậpsựniềm vui, cườinóirổn rảng.

Phó Vânanhđồng ý, ra hiệu cho người hầu trong phòngđira ngoài rồi mớinói: "Tứ thúc, conđilần này,khôngbiết tới năm nào tháng nào mới có thể quay về. Tứ thúc an tâm, con có chừng có mực. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, tứ thúc cũng đừng lo sợ, Sở Vươngsẽgiúp đỡ nhà chúng ta."

Tới tận khi tuyết đọng lại tạo thànhmộtlớptrênđầu vai, chân tayđãlạnh cóng cứng đờ, Kiều Hằng Sơn rốt cuộc mới nghe thấy Hoắc Minh Cẩmnóimộtcâu, "Cao lên rồi."

Nhưng những người đó lại chẳng thèm để mắt tớihắn,đithẳng về phía Phó Vânanhnói: "Là Phó công tử sao?"

...

Tới phủ Thông Châu, thuyền còn chưa vào bến, Phó Vân Chươngđãbảo Phó Vânanhmặc áo choàng vào, đưa chiếc lò sưởi tay bằng đồng cho nàng, "Tuyết rơi rồi."

Chu Hòa Sưởng còn nháy mắt với Phó Vân Chương, cười hề hề, híp cả mắt, "Dương Châu sấu mã ấy à, danh bất hư truyền, sờ chỗ nào chỗ nấy mềm mại, khuôn mặt này, eo thon này, taynhỏnày, chân..."

Từ ngày thứ ba, những người ở huyện khác cũngđãbắt đầu mang quà tặng tới phố Cống Viện chúc mừng, nhiều người còn vừa mang danh thiếp, quà tặng, dọc đường còn rêu rao, thổi kèn đánh trống cho ai cũng biết.

Kiều Hằng Sơn cắm đầu cắm cổ theo sát chàng, khe khẽnói: "Nhị gia, chuyện congáiThẩm gia vào cung có biến cố mới, có tin từ trong cung truyền ra, hóa ra Thẩm thủ phụkhôngmuốn cho congáiThẩm gia làm Hoàng hậu mà là hướng về phía Thái tử. Hoàng hậu cũng chọn được rồi, chỉ làmộtngười xuất thân bình thường, congáimộtthiên hộ mà thôi. CongáiThẩm gia trở thành Thái tử phi, hai tú nữ khác được chọn làm phi, mười tú nữ là phiên vương phi."

Thẩm gia quá hấp tấp, họ biết nếu Thẩm Giới Khê mà c·h·ế·t, những công tửđãlàm nhiều việc ác của Thẩm gia kia ắtsẽchếtkhôngcó chỗ chôn nên phải tìm đường khác, định lấy lòng Thái tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người hầu Chu gia kinh ngạc, quan sát Phó Vânanhthậtkỹ, do dự định lùi lại.

Lư thị bàn bạc với Phó tứ lão gia, phải nhanh chóng quyết định việc này, tránh đêm dài lắm mộng, càng để lâu càng dễ có chuyện.

Bên này trước cửa vắng vẻ tới mức có thể giăng lưới bắt chim, bên kia ngựa xe tấp nập, người người chen chúc.

Mặt trời dần dần hé lộ, tỏa xuống sơn cốcmộtluồng ánh sáng xán lạn lấp lánh ánh vàng, sương mù dần tan, sóng vỗ vào mạn thuyền ì oạp, Giang Thành tú lệ cứ mờ dần, mờ dần, cho tới khi hòa vào đường chân trời.

Có người vuithìắtsẽcó người buồn.

"khôngcần để tâm." Chàng ra lệnh.

hắnsay khướt, nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên, nấc ọpmộtcái, nghệch miệng cười hơ hơ.

Vương Đại Lang cắt ngang qua sân, chạymộtmạch tới trước mặt Phó Vânanh, mặt cũng tươi cười, chắp taynói: "Lão gia, người tới chúc mừng đông quá, thế nào ngài cũng phải ra ngoài gặpmộtlần mới được."

Phó Vânanhvà Viên Tam tới dự tiệc, sau khi tới chào các thầy dạy của mình, họkhôngthểkhôngnóimấy lời khách sáo với những người thi đỗ năm nay.

Phó Vânanhsắp lên phía bắc, tới kinh thành, nếu nhưkhôngcó gì trục trặcthìsẽkhôngqua lại Hồ Quảng nữa, thậm chí còn có thể cả đờikhôngquay lại.

Cũng lại có những người mỏi mắt chờ mong, chờ mãi chờ mãi vẫnkhôngchờ được tin mừng, chỉ có thể đóng cửa thở dài.

Mi thanh mục tú, khí độ xuất chúng, đứng giữa sảnh khách đ**m chẳng khác gì hạc giữa bày gà,khôngcần mở miệng cũngđãthu hút được ánh mắt mọi người.

Quá nhiều người tới báo tin và chúc mừng, bàn tiệc được bày ra khắp nơi quanh hành lang, ban đầu vốn chỉ dự định bày ba mươi mấy bàn tiệc rượu, sau đó liên tục có thêm người tới nhà chúc mừng, nhà bếp thựcsựkhônglàm xuể, tửu lâu trong thành chủ động bưng rượu và thức ăn tới biếu, rượu và món ăn ngon ùn ùn kéo tới, rất nhiều khay lớn đầy ắp được đưa tới nhà.

Mặt Giải nguyên biến sắc. Năm nay ông ta vừa đúng bốn mươi tuổi, Viên Tam ăn miếng trả miếng, cười nhạo ông ta đây mà.

"Nhị ca,khôngsao đâu, những chuyện như thế này về sau cũngkhôngtránh được."

Rồi ông dặn dò Phó Vânanh: "anhtỷ nhi, lần này may mà có Hoắc chỉ huy sứ, lúc conđinhớ mang theo ít đặc sản, tới kinh thành rồi nhớ phải tới cảm ơn người ta."

Y cười nhạt, mặt lạnh lùng, "Sau này đừng hỏi ta những chuyện như thế này nữa."

Đợi tới lúc Phó tứ lão gia đón Phó Nguyệt trở về, bọn họsẽkhởi hành.

Phó tứ lão gianói: "Kinh thành có nhiều người đọc sách, người mua sách cũng nhiều hơn. Giờ trong kinh nhà chúng ta cũng cómộthiệu sách, để nó chăm lo, tới khi các con tới đó cũng có chỗ dừng chân."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến Giải nguyên cũngkhônglàm rùm beng như thế.

Ngay lập tức có tiếng la thảm thiết vang lên, những người xung quanh vội vàng dạt sangmộtbên tránh, những ngườikhôngkịp tránh liền bị bỏng, đau đớn, sợ hãi.

Thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi, Phó Vânanhlạinóisang chuyện khác: "Nghenóiquan chủ khảo kì thi hội lần này là Lại Bộ Thị lang Thôi đại nhân."

Đợimộtlúc, bến tàu càng lúc càng đông, tùy tùng dắt ngựa tới.

Trong kì thi hương lần này, Giang Thành thư viện chỉ có nàng và Viên Tam thi đỗ, mấy người Đỗ Gia Trinh, Trần Quỳ, Lý Thuậnkhôngmay thi trượt, nhưng dù sao họ vẫn còn trẻ,khôngquá thất vọng vì thất bại lần này.

Chu Hòa Sưởng là kẻ chuyên phá đám, nhắc tớimột"đặc sản" khác của Dương Châu: "Nhị cađãgặp Dương Châu sấu mã [3] đích thực bao giờ chưa?"

Sở Vương cười chua chát,nói: "Bảo Nhi, cả đời này cha con ta đềukhôngthể ra khỏi phủ Võ Xương, con giờđãhiểu được nỗi khổ trong lòng cha rồi chứ?"

Mấy cử nhân trong bữa tiệc vội vàng dỏng tai lên nghe nhưng nàng lại ngừng lại,khôngnóithêm gì nữa.

Sưởng y dành cho nam

Như thế chẳng phảinóithẳng với Hoàng thượng rằng Thẩm gia bọn họkhôngchỉ muốn nắm giữ triều đình mà còn định khống chế người thừa kế của hoàng thất hay sao?

Vương Đại Lang cười đon đả: "Làm sao thế được, giờ ngàiđãlà cử nhân lão gia rồi."

Cảnh sắc đông vui náo nhiệt như thế, chỉ cần nghĩ tới thôiđãkhiến cho người ta vui vẻ.

Quản gia vội vàng nhận lỗi, ra ngoài đuổi người trong tộcđi.

Giữa tiếng ồn ào, trongmộtgóc,mộtcặp mắt đào hoa hơi nheo lại,mộtcông tử thế gia mặc chiếc sưởng y màu nguyệt bạch nhìn về phía Phó Vânanh, nét cười vương bên khóe miệng, bảo người bên cạnh, "Đưa tiểu tướng công tuấn tú kia đưa lại đây cho ta."

khôngbiết là dođãhoàn toàn thả lỏng tâm hồn, quênđichuyện cũ hay chuyếnđinàyđãlàm tầm mắt nàng rộng mở, tóm lại nàng tuy ngã bệnh nhưng vẫn vui vẻ, tâm hồn chưa bao giờ thư thả như thế, vẫn có tâm trạngnóiđùa với Phó Vân Chương, "Trương đạo trưởng bảo muốn tặng muội mấy viên thuốc, muộikhônglấy, nếu biết trướcthìđãmang theo rồi, ông tanóimấy viên thuốc đó có thể chưa bách bệnh cơ đấy."

Nàngkhôngđịnh đưa Hàn thị lên kinh sư, Hàn thị thích cuộc sống vui vẻ, đầm ấm ở nhà,đitheo nàng thế nào cũng phải lo lắng suốt ngày, chi bằng ở lại phủ Võ Xương, ở đây còn có Sở Vương, có người Phó gia.

Kiếp này, tuy rằng cũng có những lúc khó khăn nhưng nàng vẫn luôn tiến về phía trước, sống thựcsựrất vui vẻ.

Tú tài được gọi là tướng công, cử nhân gọi là lão gia, về sau nàng cũngsẽlà lão gia.

Làm phiên vương chẳng bao giờ phải lo nghĩ chuyện áo cơm, muốn gì được nấy, tuy cái giá phải trả khá đắt, cả đờikhôngthể ra khỏi phủ Võ Xương nhưnghắnvẫn toàn tâm toàn ý muốn làm thế tử của phiên vương.

Phó Vânanhsai người hầu vào phòng hầu hạhắnrửa mặt chải đầu.nóivề thiên phú học tập, Viên Tam nhất định là người nổi bật nhất trong các học sinh của Giang Thành thư viện, bình thườnghắnkhôngphải người sốmộtsố hai gì nhưng đến mỗi kì thi quan trọng,hắntuyệt đốisẽkhôngthi trượt, năm đó Viên huyện lệnh nhận ra điểm này nên mới cứuhắn, quả là có mắt nhìn người.

Chương 100: Trở lại kinh thành

Phó Vânanhmỉm cười lắc đầu, đành nhận chiếc hộp, đưahắnvề chỗ ngồi, biếthắnthích những chỗ đông người vui vẻ bèn xếp chohắnngồi cùng bàn với các học sinh đường Đinh.

Sở Vương đau lòngâmỉ, con traikhônghiểu nổi nỗi sầu muộn của ông ta, ông ta buồn, nhưng giờ con trai cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của ông ta, ông ta vẫn chẳng vui cho nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Trở lại kinh thành