Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Thái tử
Khóe môi Hoắc Minh Cẩm hơi cong lên, dường nhưđangcười nhưng dường như lạikhông, giơ tay định đỡ nàng nằm xuống, mắt nhìn nàng chăm chú, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, "Ngươi cònđangyếu, cứ yên tâm dưỡng bệnh trướcđã. Ngươikhôngcần phải chuẩn bị gì cả, cứ ở nhà chờ kết quả là được."
Nàng gật đầu, cắm cúi theo đuôi Hoắc Minh Cẩm.
Chàngđãkiên nhẫn chờ đợi nhiều năm như thế, đến lúc rồi.
hắnnhiệt tình như thế, nếu cứ tiếp tục từ chốithìcó thể lại thành ra đắc tội vớihắn. Hơn nữa trời lạnh, phu xe ở bến tàu uống rượu chống lạnh, say khướt cả đám, đếnnóicũngnóikhôngnên lời,điđường có khi xe cũng rơi xuống mương, Phó Vân Chươngđangmuốn vào thành gấp để tìm danh y, nghĩ ngợimộthồi rồi đồng ý.
Thái tử vẫn còn rất trẻ, mặcmộtbộ áo bào màu xanh ngọc,trênmôi luôn giữ nụ cười, tỏ vẻ bình dị gần gũi, như thểmộtthi sinh trói gàkhôngchặt bình thường, nhìn Phó Vânanhhỏi: "Nghenói"Sổ tay chế nghệ" là do ngươi chủ trì biên soạn?"
tuổi tác tương đương để thảo luận kiến thức với nhau."
Hoắc Minh Cẩm phủi tuyết đọngtrênvai xuống, cúi người chui vào khoang xe, nhìn nàngkhôngchớp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm mang quá nhiều cảm xúc,rõràng là biểuhiệntrêngương mặt rất ôn hòa nhưng bởi đôi mắt sáng ngời kia, vẫn cứ toát ramộtloại áp lực đầy tính xâm lược.
Hứa thái y ân cần giải đáp.
Tuy trờiđãtối đen nhưng vẫn chưa muộn lắm. Hai người ra khỏi Tây Uyển, tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm lập tức dắt ngựađivề phía họ, nhìn thấy Phó Vânanhcũng hơi ngạc nhiên.
Phó Vânanhkhôngdám ngủ, ngồi thẳng lưng nghiêm túc.
Thái tử gỡ ngọc bội bên hông xuống,nói: "khôngcó gì thưởng cho ngươi, đây là phần thưởng mà nămcômười tuổi phụ hoàngđãban cho, ngươi nhậnđi."
Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, "không, ngươikhôngcần mạo hiểm. Người Thẩm đảng vẫn luôn muốn xếp người vào Bắc Trấn Phủ Ty, nếu như kế hoạch thuận lợi, bọn họ rất có thểsẽchọn ngươi."
"Nếuđãgóp sức cho đại nhân, đương nhiênsẽnghe theosựsắp xếp của đại nhân."
Phó Vânanhvẫnđangmệt, nhức đầu trong mặt. Phó Vân Chương bảo nàng nằm ngủmộtlúc,khôngcần phải lo nghĩ những chuyện khác, bên Lý Xươngđãcó y lo. Xe ngựa lắc lư, dùkhôngmuốn ngủ, nàng cũng bắt đầu lơ mơ, trong xe chỉ có mình nàng.
Kiều Giađãvề trước nàngmộtbước.
Về phầnmộtthị độc khác, tên là Viên Văn, vốn là người kiêu ngạo, trong tiệc ngắm hoa hôm ấy,hắnchẳng thèm để mắt tới Phó Vânanhvà Chung Thiên Lộc.hắnmới là người có tài năng đích thực, bởi danh tiếngđãlan truyền khắp kinh sư nên mới được người ở ChiêmsựPhủ lựa chọn để cùng học với Thái tử, đương nhiênsẽkhôngthích những người có chỗ dựa như Phó Vânanhvà Chu Thiên Lộc.
Thái tử ngâmmộtbài mở đầu, mọi người hào hứng ca ngợi, khen Thái tử làm thơthậthay.
Hoắc Minh Cẩmnóithế, Phó Vânanhkhônghỏi nhiều nữa.
Phó Vânanhvề phòng thaymộtbộ áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, đội mũ dạ đen, thắt thắt lưng mỏng màu lam,điủng da rồiđitheo thái giám ra ngoài.
Sớm muộn gì nàng cũngsẽpháthiệnra manh mối mất thôi.
Nàng nghĩ mãi vẫnkhôngra đành bước lên xe.
Trong xe chỉ còn lại có mình nàng, ngoài cửa sổ có tiếng huyên náo truyền vào, phố phường đông đúc náo nhiệt,khôngbiết Hoắc Minh Cẩmđãđitừ khi nào.
Phó Vân Chương vốn biết bệnh của nàngkhôngnặng nhưng vẫn chẳng thể nàokhônglo lắng, giờ nghe Hứa thái ynóinàngkhôngsao, thở phàomộthơi.
khôngngờ chàng lại có thể kìm nén đến thế.
Hoắc Minh Cẩm cũng đứng lên, nhìn về phía Phó Vânanh, khẽnói: "đitheo ta."
Có lẽ là do kiếp trước, nàngđãquen biết huynh ấy từnhỏnên giờ ở bên huynh ấy cũngsẽkhôngcảm thấy gò bó chăng?
Thấy nàng cúi đầu cân nhắc, Hoắc Minh Cẩm nhìn sang nàng,nói: "Làm mấy câu qua loa là được."
Phó Vânanhừmmộttiếng.
Phó Vân Chương nhìn nàng nhấp từng ngụm canh, "Cũngkhôngcần lo lắng cho ta, mấy hôm nữa ta định bái phỏng thầy Diêu và mấy vị đại nhân có quen biết trước đây, muội ở nhà dưỡng bệnh. Đợi muội khỏe lại, ta đưa muộiđithăm chùa cổ ở Phòng Sơn."
Hứa thái y ở ngõ Liễu Điều vốn là viện phán ở Thái Y Viện, tuổi cao sức yếu nên dâng sớ xin từ quan. Tuy nhiên, ông ta y thuật cao minh, Hoàng thượngkhôngnỡ để ông tađi, đồng ý với thỉnh cầu của ông ta nhưngkhôngđể ông ta về quê, lệnh cho ông ta ở lại kinh thành, tránh cho có trường hợp nào khó khăn mà những thái y kháckhôngxử lý nổi, muốn tìm ông ta cũngkhôngtìm được.
Phó Vânanhnhìnhắn,khôngnóigì.
Cách màn, ông takhôngnhìn thấyrõtình hình bên trong, bắt mạch xongđisang gian bên cạnh kê đơn thuốc, cườinóivới Phó Vân Chương: "khôngcó gì đáng ngại, đây chỉ là dokhônghợp khí hậu thôi."
Nàngnóilời cảm tạ rồi nhận chung trà, những ngón tay lạnh ngắt chạm vào chung trà ấm nóng, lập tứcđãtrở nên ấm áp, sau đó lại hơi ngứa ngáy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhlên xe ngựa với Hoắc Minh Cẩm, nhớ tới lúc vừa tới kinh thành cũngđãngồi chungmộtchiếc xe ngựa với huynh ấy nhưng lạikhôngbiết huynh ấyđilúc nào bởi sau đó nàng ngủ rất say, hoàn toànkhôngcảm giác được gì.
Nàng vĩnh viễnsẽkhôngbiết cái thời khắc gặp được nàngtrêncon đường núi dạo ấy, trong lòng chàng nhộn nhạo với biết bao nhiêu suy nghĩ.
Nhìn về phía Phó Vânanh, thấy nàng có vẻ đờ đẫn, Phó Vân Khải kinh ngạc, lo lắng, vội vàng bước tới giữ chặt lấy nàng, "Sao lại ốm đau thế này?"
Đầu tiên, Phó Vânanhhành lễ với Thái tử, Thái tử ngăn cản: "Ngươi cũng gần bằng tuổicô,côvừa gặp ngươiđãquý mến rồi,khôngcần phải như vậy."
Trong đình bát giác, Hoắc Minh Cẩm bình tĩnh đón nhận toàn bộ ánh mắt của các quan viên trong bữa tiệc, siết chặt chén rượu trong tay, đưa mắt nhìn ra ngoài đình, lạnh lùngnói: "Vi thần làmộtkẻ vũ phu,khôngbiết hoa mai đẹp ở chỗ nào."
Thế là hai mang sao? Bề ngoài nàng là người được Hoắc Minh Cẩm ưu ái, bị Thẩm đảng mua chuộc rồi lại xếp vào bên cạnh Hoắc Minh Cẩm để cung cấp tin tức cho bọn họ, nhưng thực ra nàng vẫn là người của Hoắc Minh Cẩm.
Nghe Hoắc Minh Cẩm giải thíchmộtlần, Phó Vânanhnghe hiểu hơnmộtnửa nhưng vẫn thấy hơi khó hiểu.
Đừng xem thường những tiểu lại có phẩm cấp thấp trong lục bộ. Họ quản lý công văn, viết công văn, tuy do công danh hạn chế nên nhiều năm vẫnkhôngthể lên chức nhưng những người ra lệnh là quantrên, chấp hành như thế nào lại là do những tiểu lại nhonhỏđó quyết định.
...
Phó Vânanhnói: "khôngđâu, chỉnóivới ta mấy câu mà thôi."
Vào trong nhà, Phó Vân Khải và Viên Tam nghenóiPhó Vânanhđãvề cũng vội vàng khoác áo ra đón.
Cuối cùng trời cao vẫn để lại cho chàngmộtcon đường sống.
Phó Vânanhthầm kinh ngạc bởimộtngười trong số đó lại chính là cháu trai của Binh Bộ thượng thư, Chu Thiên Lộc, người mà hôm đó nàngđãgặp ở bến tàu.
Saumộtlúc trầm mặc, chàng lên tiếng trước.
Hoắc Minh Cẩm đỡ nàng,nhẹnhàng nắm lấy đôi vai nàng nhưng ngay lập tức lại buông tay, thấy mặt nàng tái nhợt, nhíu mày hỏi, "Ngã bệnh sao?"
Mọi người đều trở taykhôngkịp, chuyện tuyển chọn quan lại còn chưa có tin tức gì, thân phậnhiệngiờ của Phó Vânanhmới là cử nhân,khôngquankhôngchức, Thái tử làm sao lại biết đến nàng?
Trời mưa rất to, nước mưa xối xả đập vào người chàng,mộtdòng máu nóng hừng hực lưu chuyển khắp cơ thể chàng, niềm vui rạo rực tưởng nhưkhôngthể nào kiềm chế nổi nhưng chàng chẳngnóigì, chỉ quay đầu ngựa chạyđi, mỉm cười với màn mưa mênh mang trước mặt.
mộtluồng gió lạnh tràn vào trong xe, màn xe bỗng nhiên bị người khác vén lên,mộthơi thở xa lại ùa vào trong khoang xe.
Mọi người cung tiễn Thái tử.
Phó Vânanhmở bừng mắt, đối mặt vớimộtđôi mắt sâu hun hút.
Sống lưng cứng đờ của Phó Vânanhtừ từ được thả lỏng. Sau đó nàng dựa vào vách xe, mi mắt khép lại, vốn chỉ định chợp mắtmộtlát nhưng thuốcđãngấm, nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đợi Thái tửđirồi, Chu Thiên Lộc ômmộtbó cành mai, cười ha hảnóivới Phó Vânanh, "Ài, hóa ra ngươi tên là Phó Vân hả?"
Xe ngựa lắc lư mấy cái, rồi bắt đầu lăn bánh, để lại vết bánh xe in sâutrênnền đất, bánh xe cán lên nền tuyết đọng lộc cộc.
Phó Vân Chương nhíu mày nhưng nghe nàng kể tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong cung xong, đôi chân màyđangnhíu chặt từ từ dãn ra, "Đâykhôngphải chuyện xấu, trong cung chỉ cómộtvị hoàng tử là Thái tử, cómộtchức quan hình thức ở Đông Cung, người khác cũngsẽphải nể muội mấy phần."
Những người trong tiệc nghe thấy vậy đều bật cười.khôngkhí rất thoải mái.
Chỉ trong nháy mắt,đãcó vô số ánh mắt chiếu vào Phó Vânanh, nàng mặtkhôngđổi sắc, vẫn nghiêm chỉnh hành lễ với Thái tử.
Là Phó Vân Khải.
Chàngđirất chậm, dường nhưđangcó điều gì cần suy nghĩ.
Phó Vânanhngầm hiểu rằng Thái tử thực ra cũngkhôngphải thựcsựđánh giá cao nàng, chỉ làkhôngbiết tại sao tự nhiên lại biết được nàng là người của Hoắc Minh Cẩm nên mới nghĩ tới chuyện sắp xếp cho nàngmộtchức thị độc ở ChiêmsựPhủ để tỏ ý lôi kéo. Việc nàng thựcsựphải làmkhôngphải là hầu hạ Thái tử đọc sách.
Thái giám lên tiếng khuyên Thái tử là người của Tôn quý phi,đãở bên Thái tử từnhỏđến lớn.
Tới lúc Phó Vânanhtỉnh lại, xe ngựađãvào tới thành Bắc Kinh.
Trong đình chợt an tĩnh, đến tiếng chén rượu và bát đũa va chạm vào nhau dường như cũngđãbiến mất, có vẻ như tất cả mọi người đềuđangchờ câu trả lời của Hoắc Minh Cẩm.
Dưới bếpđãchuẩn bị bàn tiệc, y giữ Hứa thái y lại ăn cơm, hỏi chuyện hằng ngày phải chăm sóc sức khỏe như thế nào.
Chẳng lẽ là do Hoắc Minh Cẩm sắp xếp?
Lúcnóichuyện, hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc, dường như ở ngay bên mái đầu nàng, Phó Vânanhsửng sốt.
Thiên hộ Lý Xương lạnh lùng lườm Chu Thiên Lộcmộtcái rồi mới quay đầu lại,trênmặthiệnlênmộtnụ cười, ôm quyềnnói: "Giờ Phó công tửđangđịnhđikinh sư sao? Cũng tiện chung đường với chúng ta, chi bằngđicùng nhau."
đanglúc nửa tỉnh nửa mê, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại. Bên ngoài, Kiều Gia và Viên Tamđangnóichuyện, hình như có cây cổ thụ ven đường vừa đổ xuống, chặn ngang đườngđi, bọn họ phải qua đó dọn đường mớiđitiếp được.
Nàng suy nghĩmộtlúc rồinói.
Phó Vân Chương vừa bảo Liên Xác lấy danh thiếp ra,đangđịnhđimời thầy thuốc, quản giađãđivào thông báo: "Hứa thái y ở ngõ Liễu Điều tới ạ."
Nàngkhôngcần phải quan tâm tới những tranh đấu trong triều, nàng chỉ cần làm những việc nàng muốn làm là được rồi. Làm việc dưới trướng Thẩm đảng, lại được chàng ưu ái, còn có Thái tử ở đó, thân phận càng phức tạpthìlại càng an toàn bởi dù là phe nàođichăng nữa cũngsẽkhôngchĩa mũi nhọn vào nàng.
Người này miệng hùm gan sứa,khôngđáng sợ, nếu về sau cùng làm việc ở ChiêmsựPhủthìcũngkhôngnên căng thẳng vớihắnquá.
Chàng có rất nhiều băn khoăn, lo được lo mất.
Nàng lắc đầu bật cười.
Xuống xe, nhìn thấy đèn lồng đỏ treo cao trước cửa, nàng bỗng nhớ ramộtchuyện, quay người lại, ngập ngừng.
Xung quanh rộ lên tiếng phụ họa.
Cuối năm, ai cũng bận rộn, họ đều là người vùng khác nên thực ra lại khá nhàn hạ. Bên ngoài gió to tuyết lớn mấy ngày liền, ra ngoài cũng khó, họ ở nhà cả ngày, ngồi bên chậu than đọc sách, nối thơ, còn gì vui hơn nữa.
Phó Vân Chương ừmộttiếng, đích thân ra ngoài đón.
âmthanh ồn ã bên ngoài xa dần, xe ngựađivàomộtcon ngõ, dừng lại trướcmộttòa nhà tương đối lớn.
Chàng vừa mới tiễn Thái tử về, đội mũ dạ, mặc sưởng y, sải bướcđitới, mày nhăn lại, dường nhưđangbực mình.
Chờ nàng hành lễ xong, Hoắc Minh Cẩm thay nàng đápmộtcâu: "Tuyhắncònnhỏtuổi nhưng thực ra lại vững vàng, chu đáo, mấy cuốn sách kia đúng là dohắnbiên soạn."
Xe ngựa cũngkhôngđingay lập tức, Hoắc Minh Cẩmnhẹnhàng chốngmộttay vào thành xe, đỡ cho màn xekhôngrủ xuống, nhìn theo bóng nàng, thấy nàng quay lại cũng hơi ngạc nhiên.
Chàng giật bắn mình, vội vàng rụt tay về.
Hoắc Minh Cẩm cònđangngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nàng sao dám thất lễ, vội vàng từ chối.
Chốn cung đình sâu thẳm, cung điện nguy nga, tường đỏ ngói xanh, huy hoàng tráng lệ. Dưới ánh mặt trời mùa đông, ngói lưu ly hắt lên ánh sáng lấp lánh tựa sóng nước.
Đến nơi, Hoắc Minh Cẩm vén màn xe lên, nhìn theo nàng xuống xe, "Tạm thời ngươi vẫn chưa cần phải mạo hiểm vì ta vội, sau này ắtsẽcó lúc nhờ đến ngươi."
trêntường đắpmộtcon rồng vàng uốn lượntrênmây, ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt chiếu rọi xuống dưới, rồng lớn giương nanh múa vuốt, sinh động nhưthật, tạo cảm giác như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ bước tường bay lên, lộ ramộtvẻ uy nghiêm quyền lực, từtrêncao lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh.
Xe ngựa lăn bánh quamộtđoạn đường sỏi đá gập ghềnh, xóc nảy, Phó Vânanhbị lắc đến mức đầu váng mắt hoa, chàng vẫnkhôngtỉnh.
hắnđường đường là Thái tử,hiệngiờ trong cung chỉ có mỗi mìnhhắnlà hoàng tử trưởng thành, dù ai làm Hoàng hậuđichăng nữa,hắnvẫn là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng đế, Phó Vânanhkhôngdám chối từ, cung kính nhận lấy.
Chu Thiên Lộc cũng nhận ra nàng, mắt trợn tròn.
hiệngiờ thực ra thế cục trong triềuđãkhárõràng, hoặc là giữ thế trung lập để bị những người khác xa lánh, hoặc là đầu quân vào Thẩm đảng, hoặc là lợi dụng kẽ hở tự phát triển thế lực của chính mình như Thôi Nam Hiên, hoặc là về phe Vương các lão. Hoắc Minh Cẩm được xem nhưmộtthế lực mới đột ngột xuấthiện, căn cơ chưa vững vàng,khôngcósựbảo vệ của Hoàng đế, rất có thếsẽrơi vào kết cục thất bại thảm hại.
Mọi người liên tục tán thưởng, có người đề nghị làm thơ.
"Sao thế?"
Phó Vânanhhiểu đượcẩný sau câunóinày, tim bỗng đập nhanh liên hồi.
Sau khi về tới nhà, Chu thượng thư lập tức phái người hỏi thăm những người trẻ tuổiđãđược Thái tử triệu kiến cùng đợt với Chu Thiên Lộc, sai người hầu kẻ hạ chuẩn bị quà cáp, đưa tới tận nhà.
Chàng mở nắp chung trà nhìnmộtchút rồi đưa chung trà về phía Phó Vânanh.
Quan phủkhôngphát quan phục, quan phục của quan viên đều là do bản thân họ thuê người may.
Nàng hơi cúi đầu, thầm cân nhắc.
Phó Vân Chương đỡ Phó Vânanhlên xe ngựa, Viên Tam và Kiều Giađitheo phía sau, Lý Xương mời Phó Vân Chương lên cùng xe với mình, muốn nghe y kể về những thứ gặp đượctrênđườngđi, y từ chốikhôngđược nên đành sang bên đó.
Mấy người Lý Xương kéo dây cương, giục ngựa,đitheo xe ngựa.
Nàng lấy lại bình tĩnh,nói: "Lần này lên phía bắc, tứ thúc bảo ta chuẩn bị ít đặc sản quê nhà nhưng lạikhôngbiết phải đưa tới phủ của đại nhân như thế nào..."
Mọi người ra khỏi đình,đidọc theo con đườngđãđược cung tì dọn dẹp từ trước để bước vào vườn mai. Trước mắt họ, mấy khối núi giả trải dài trập trùng bao quanhmộtvườn trồng mấy trăm gốc mai. Dưới bóng đêm, hàng ngàn hàng vạn đóa hoa mai bung nở giữa cái lạnh thấu xương,trêncành treo hàng trăm hàng ngàn chiếc đèn lồng. Lúc chạng vạng trờiđãbắt đầu có tuyết rơi, lúc này tuyết càng lúc càng lớn, trời tối rất nhanh, bốn bề đen đặc, những ngọn đèntrêncành mai tạo thành những điểm sáng lung linh, ánh sáng loang loáng, giống như vô số ngôi saotrêntrời. Dưới ánh đèn chiếu rọi, hoa mai vẫnkhôngmấtđivẻ thanh lãnh băng cơ ngọc cốt của mình.
Bên kia, Phó Vân Khải gặp lại Viên Tam sau nhiều ngày xa cách. Tục ngữnóixa thơm gần thối, xa quê gặp bạn cũ, gặp lại liền cảm thấy người kia bỗng nhiên trở nênthậtthân thiết, vỗ vai nhau, đùa giỡn vui vẻ.
Thảo nào lại về kinh sư sớm như thế, theo kế hoạch ban đầu, chắc phải năm ngày sau họ mới tới nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng cũng tớimộtngôi đình bát giác được xây ở chỗ cao, Phó Vânanhvẫn luôn cúi đầu,khôngthấyrõtình hình trong đình nhưng nghe loáng thoáng có người cườinóivà tiếng nam giới bàn luận, nàng đoán rằng Thái tử hẳnđangmở tiệc mời mọi người tới đây ngắm hoa mai. Lúc nàng vừa tớiđãthấy thái giám hướng dẫn cung tỳ treo đèn lên cây.
Cái vị Viên công tử này thực ra là người ngay thẳng.
"Hứa thái y là do Lý thiên hộ mời tới." Quản gianói.
Trời rét, mọi người chỉđidạo trong vườn maimộtlúcđãcó người khuyên Thái tử quay về, "Điện hạ, trời tuyết giá lạnh, cần để ý sức khỏe." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Điện hạnóirất đúng, hoa mai dưới ánh trăng có cảm giác vượt ra ngoài thế tục."
khôngai biết Hoắc Minh Cẩmđãlên xe sao?
Lý Xương lại tiếp: "Phó công tửkhôngnhớ ta, ta lại nhận ra công tử, lúc ở Đồng Sơn tađitheo Nhị gia, từng gặp được công tử, khi nãy vừa xuống thuyền có thủ hạ nhận ra công tử, ta liền tới đây. Nhị gia vẫn thường xuyên nhắc tới công tử."
Viên gia nhanh chóng có quà đáp lễ, đó làmộtquyển thơ.
Bên ngoài trời giá rét,khôngbiết chung trà này được mua từ quán trà nào.
Nàng cố gắng nhanh chân đuổi kịp, người nọ lại cốđichậm hơn, mắt dừng lạitrêncành mai nàngđangôm trước ngực.
Nhìn thấymộtđám Cẩm Y Vệ hùng hổ đứng canh trước cửa khách đ**m, Phó Vân Chương cau mày, bước nhanh hơnmộtchút.
Rồihắnđimộtmạchkhôngdám quay đầu nhìn lại.
Họ bước lên bậc thang bằng đá,đivào đình bát giác.
Tiễn Hứa thái y ra về xong, Phó Vân Khải ăn vạ trong phòng nhất quyếtkhôngchịuđi, ngồi bên mép giườngnóichuyện với Phó Vânanh, thao thao bất tuyệt về những chuyện kì thúhắnđãnhìn thấytrênđường lên phía bắc với Phó tứ lão gia.
Chàng cúi đầu nhìn về phía Phó Vânanh. Đến cả khiđãchìm vào giấc ngủ, nàng vẫn cố gắng giữmộtdáng ngồi nghiêm chỉnh. Chàngnhẹnhàng thở dài, cẩn thận đưa tay ra, đỡ vai nàng, đặt nàng dựa vào gối đầu, nằm xuống.
Lúc này Chu Thiên Lộc vô cùng quy củ, khiêm tốn đáp: "Tiểu tử làm sao giỏi thế được! Chỉ là người bên ngoài cứ thích tâng bốc thế thôi."
"khôngcần phải để ý ta, ta mới từ Thiên Tân Vệ trở về, sau khi vào thành còn phải vào cung, cũng cần nghỉ ngơimộtchút."
Bận rộn như thế nửa tháng trời, y mới có thời gian đọc mấy cuốn sách.
Chu Thiên Lộc cười tươi roi rói, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, đến những ngọn đènđangtreo khắp vườn cũngkhôngnổi bật được như đôi mắt đào hoa củahắn, "Ta biết ngay ngươi là người thông minh mà! Về sau ta gọi ngươi là Vân ca nhi nhé, có phải ngươi mới tới kinh thànhkhônglâukhông? Từnhỏtađãở kinh thành, khi nào rảnh ta dẫn ngươiđidạomộtvòng."
Nàng để y đỡ xuống xe.
Nàng ôm chặt lò sưởi, ngửa mặt lên nhìn Phó Vân Chương, "Nhị ca, hôm nay muội gặp Thái tử."
Lúc mọi người khen lấy khen để bài thơ của Thái tử, Viên Vănkhôngnóimộtlời. Tới khi mọi người khen Phó Vânanh,hắntrợn trừng mắt. Cuối cùng tới phiên Chu Thiên Lộc làm thơ,hắncòn chẳng thèm che giấusựkhinh bỉtrêngương mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi mím chặt lúc nghiêm túc suy nghĩ của nàng, nuốt khan.
Ngoài cửa sổ, gió gào thét dữ dội, nàng ngồi như thếmộtlúc lâu.
Đúng là Phó Vânanhkhôngnhớ Lý Xương là aithật, cái đêm ở Đồng Sơn kia nàng chỉ liên tục lo lắng cho Phó tứ lão gia nên chẳng để ý tới những người bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, bọn họ đều ítnóiít cười, nhìn đầy vẻ hung dữ, mặc giápnhẹy hệt nhau, nếu chỉ nhìn quathìai cũng giống ai.
Thái tử vẫn còn muốn chơi tiếp nhưng biết thái giám này là người được mẫu phi phái tới,khôngmuốn làm ông ta mất mặt trước mặt các đại thần, nhíu màynói: "Cũng được,khôngcòn sớm nữa, cũng nên về thôi."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, "Được, mai ta sai người tới đây lấy."
Dường như Lý Xươngđangcó việc phảiđi, trong lúc chờ nàng trả lời vẫn liên tục ngó ra ngoài.
Phó Vânanhkhôngmuốn làm lỡ việc củahắn, trả lời: "Gia huynhđangđithuê xe thuê kiệu,khôngbiết tới khi nào mới trở về.khôngdám làm ảnh hưởng tới công việc của đại nhân."
Nàng bỗng nhiên bị gọi vào cung. Sau khi trở về, Phó Vân Chương đứng ngồikhôngyên, đến bữa tối cũngkhôngăn, vẫn luôn chờ đợi tới giờ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe ngựa liền lập tức ra cổng đón nàng, chân bước loạng choạng, giày lún sâu vào trong tuyết.
Tiểu thái giám nhắc Phó Vânanhở nhà ôn luyện kiến thức, chờ sang nămđiĐông Cung làm việc.
Tiệc trong cung nhìnthìcó vẻ tinh xảo nhưng đồ ăn đềuđãnguội ngắt, chẳng ngon lành gì, nàng cảm thấy bụng đói cồn cào, sai Vương Đại Lang xuống bếp bảo bà tử nấu mì.
Phó Vânanhtrợn tròn mắt.
Phó Vânanhmỉm cười nhènhẹ, nhận lấy cành maihắnđưa.
Ồn àomộtlúc, tiếngnóivừa nãy lại vang lên, "khôngbiết Hoắc chỉ huy sứ thấy sao?"
Nàng uống mấy ngụm trà, suy nghĩ miên man.
Phó Vânanhhơi ngước mắt lên, thầm quan sát xung quanhmộtlượt, các triều thần trong tiệc đều mặc thường phục,khôngai mặc quan phục, thậm chí còn có người mặc áo cũ, xem ra bữa tiệc ngắm mai hôm nay chỉ làmộtbữa tiệc riêngkhôngchính thức.
Phó Vânanhhiểu ý, chắp tay tạ ơn Thái tử.
Hình phạt này rất tao nhã, lại còn hợp tình hợp cảnh. Chu thượng thư vốn tức giận phừng phừng vì cháu trai làm mất mặt mình trước mặt các vị đồng liêu cũng nhanh chóng thả lỏng.
Nàng ho khan mấy tiếng.
Hoắc Minh Cẩmkhôngthúc giục nàng, ánh mắt dừng lại nơi sườn mặt nhu hòa của nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Phó Vân Chương mặtkhôngđổi sắc, chào hỏi Lý Xương.
Chương 101: Thái tử
Trong khoang xe, người đáng lẽ rađangngủ say là Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên mở mắt, đưa tay kéo màn xe lại, ánh mắt tỉnh táo sắc bén,khônghề cómộtchút mông lung do buồn ngủ nào.
Kiều Gianói: "Tiểu nhânđicùng công tử."
Phó Vânanhlo lắng toát mồ hôi, xưa nay nàng vẫnkhôngthích làm thơ.
Vừa lúc này, có người tới mời Phó Vânanh, Chu Thiên Lộc vàmộtthanh niên khác vào bàn.
Chu Thiên Lộc vừa nhìn thấy chàng, chânđãva vào nhau lập cập, "Vân ca nhi, lần tới lại hẹn sau nhé!"
Tới lượt Chu Thiên Lộc,hắnvắt óc suy nghĩ mà chẳngnóinên lời, bài thơ tả hoa maiđãhọc thuộc từ trước cũngđãquên tiệt từ bao giờ.
Hoắc Minh Cẩm nhếch khóe miệng, nhận lấy cành mai, nhét vào ngực tùy tùngđangđiphía sau.
Thựcsựlà Hoắc Minh Cẩm sao?khôngphải huynh ấy muốn nàng tới Bắc Trấn Phủ Ty à? Sao lại có liên quan tới Thái tử thế này?
"Điện hạ, đây là Phó Vân."
Hoắc Minh Cẩm khẽ gật đầu.
Xe ngựa đột nhiên lắc lư mấy cái rồi bắt đầu chạy tiếp.
Phó Vânanhnghĩ vậy, cố giữ thăng bằng, đáp: "Dokhônghợp khí hậu thôi ạ."
Những việc xã giao ở kinh thành quá nhiều, bổng lộc căn bảnkhôngđủ tiêu, có ngườikhôngđủ tiền nuôi người nhà, đành phải đưa về quê.
Nhưng giờ nàngđãtrở lại, nàng ở ngay bên cạnh chàng, chàng làm sao có thể kiềm chế nổi nữa?
Phó Vân Chươngkhôngthiếu tiền, nghe vậy liền lập tức khẳng khái đưa tiền ra trợ giúp. Mấy người bạn này quen biết yđãlâu,khôngtừ chối quá nhiều, mỉm cườinói: "Huynh đến, cuối cùng chúng ta cũng có chỗ ăn chực rồi!"
Cuối cùng cũng cómộttư thế thoải mái, nàng vô thức ưmmộttiếng, dường như sắp tỉnh lại.
mộtông lãođangngồi trong tiệc lập tức đứng dậy, đáp lời: "Thằng nhãi này có biết đọc sách là gì đâu, cả ngày chỉ biết ănkhôngngồi rồi, tới giờ thậm chí đến Tứ thư cũng chưa học thuộc!"
mộtchiếc xe ngựađangchờ ở bên ngoài, lúc Phó Vânanhlên xe, người đánh xenhỏgiọngthìthầm: "Phó công tử đừng lo lắng, có Nhị gia rồi."
Lý Xương cười, thái độ rất tôn trọng, "khôngsao, tasẽbảo ngườiđitìm lệnh huynh."
Nhưng bọn họ vừa mới ra làm quan chưa lâu, ai chẳng có khát vọng, có tham vọng,khôngcam lòng cứ chạy về Nam Kinh như thế, chỉ còn cách cố đấm ăn xôi, ở được ngày nào hay ngày ấy.
Đúng là vẫn cứ đánh giá caosựtự chủ của chính mình.
Hứa thái y tự chăm sóc bản thân rất tốt, tuy đầu tócđãhoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước,nóichuyện mấy câu với Phó Vân Chương rồi vào phòng bắt mạch cho Phó Vânanh.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên,mộtchiếc dù lớn xuấthiệntrênđầu nàng, sau đómộtchiếc lò sưởi được nhét vào tay nàng.
Chàngnóivậy, che miệng ngápmộtcái, dường nhưđãquá mệt mỏi, thựcsựdựa vào vách khoang xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thái tử cười ha ha, "Ta nghe người tanóicháu trai của Chu thượng thư biết đánh song lục, đá cầu, chủy hoàn, cờ vây,khôngmôn nàokhônggiỏi, khi nào rảnh rỗi phải đểcôđược chứng kiến bản lĩnh của ngươi mới được."
Những quan viên trong đó đều thầm thở phàonhẹnhõm, đưa mắt nhìn nhau, đua nhau mời rượu Hoắc Minh Cẩm.
Rồi nàng tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Hôm nay, Phó Vân Chương bị bạn bè kéo ra ngoài ngắm tuyết. Phó Vânanh, Phó Vân Khải và Viên Tamđangngồi dưới mái hiên ngoài chính đường nướng thịt hươu bỗng có mấy thái giám tới nhà,nóilà Thái tử cho mời, bảo Phó Vânanhlập tứcđiĐông Cungmộtchuyến.
Lát sau, nàng đáp: "Hoắc đại nhân từng có ân cứu mạng với vãn bối, đương nhiên phải góp sức rồi."
Trong đình có rất nhiều người,trênlan can treo đầy những đóa hoa bằng lụa,trênsàn bày mấy chục bồn hoa lan tạo hình khác nhau. Giữa ngày đông giá lạnh, hoa nở như ngậm cười, mang vẻ u diễm, các bàn tiệc được bầy xung quanh,trênbàn có đủ loại món ngon rượu ngon, Thái tử ngồitrênbàn chủ tiệc, ngay bên tráihắnchính là bàn của Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm.
Tuy nàngkhôngrành việc làm thơ nhưng những lúc như thế này vẫn có thể cố qua mặt bọn họmộtchút.
Lãng phí nửa cuộc đời mình để rồi chính mắt nhìn thấy cái c·h·ế·t thảm khốc của người thân, nhìn thấy tất cả niềm tin vào chính nghĩa sụp đổ trong nháy mắt, tưởng như vạn năm non sông từ nay cũng chẳng có chỗ để chàng trở về.
Thựcsựđãquá mệt mỏi rồi.
Nhưng giờ chàngsẽkhôngkìm nén nữa, cứ để nàng nghi ngờđi, dù sao chàng cũngsẽkhôngcho nàng cơ hội để từ chối.
Có mấy người cảm thấy mình quá bất lực với con đường làm quan ở kinh thành, muốn xin chỉ để được điều xuống Nam Kinh làm quan quách cho rồi. Nơi ấy cách xa kinh thành, việc xã giao cũng ít, cuộc sống cũngsẽdư dả hơn.
nóixong, chàng buông màn xe.
hắnkhôngđề cập tới chuyện đón gió tẩy trần gì nữa, đưa nàng về phòng.
Phó Vânanhnhìn theo bọn họmộtlúc lâu.
Chàng hơi bàng hoàng, cúi người khép lại chiếc áo choàng lụađãsắp tuột khỏi vai cho nàng, mỉm cười, nụ cười mang theo chút tự giễu.
Tiểu thái giám xếp thêmmộtchỗ ngồi ngay bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, Phó Vânanhkhôngdám ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, nghe Thái tử lần lượt lôi kéo quan viên, từ Hoắc Minh Cẩm, Chu thượng thư cho tớimộtvị quan lớn khác.
Phó Vân Chương cũng chưa ăn bènnói: "Dưới bếp vẫn còn đồ ăn."
"Đại nhân thích sao?" Nàng thử giơ cành mai lên dò hỏi.
Thái tử mỉm cười,khônglàm khóhắn, phạthắnđibẻ mấy cành mai để đưa các vị đại thần mang về nhà cắm.
Hoắc Minh Cẩm nhìn theo bóng dáng thất thểu của Chu Thiên Lộc, "hắnlàm khó người à?"
mộtlát sau, xe ngựađilênmộtcon đường núi, màn xe bị gió núi tốc lên, những cơn gió lạnh thấu xương ùa vào trong khoang. Trong giấc ngủ, Phó Vânanhvô thức dựa sát vào phía trongmộtchút.
Kiểu tra thẻ bài, xác định thân phận xong, thái giám canh giữ cho biết Thái tửđiTây Uyển, vậy nên họ lạiđivề phía hồ Thái Dịch.
Hoắc Minh Cẩm vén màn xe lên,nóivới người bên ngoài mấy câu. Chốc lát sau, hộ vệđãbưng trà nóng tới.
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, ý bảo nàngđitheo mình, "Ta đưa ngươi ra ngoài cung."
Lúc nãy Chu Thiên Lộc bẻ cành mai cho mọi người,đãchạy qua chạy lại trong vườn mai mấy lượt, lạnh tới mức chóp mũi đỏ ửng, cười hì hìnói, "Chuyện ở bến tàu chỉ là hiểu lầm thôi, sau này ta cũngsẽtới Đông Cung hầu hạ Thái tử, ngươi với tađãlà hai con châu chấutrêncùngmộtsợi dây thừng rồi, đừng tính toán chi li như thế đượckhông?"
Phó Vânanhkhôngđáp, chỉ trả lạimộtnụ cười khách sáo.
Nàng giật mình.
Chỉ chốc lát sau, Thái tử quả nhiên nhớ tới Phó Vânanh, hỏi nàng có ý tưởng gìkhông, nàng đọc bài thơ của mình lên.
Phó Vânanhhơi ngạc nhiên.
Phó Vân Khải cũng bị Phó Vânanhép ở nhà đọc sách.
Chu Thiên Lộc nhìn nàng đứng dưới cây mai, cầmmộtcành mai, mặt mày như họa, phong nghi xuất trần, trong lòng vô cùng phấn khích, vừa mới tới gần nàngmộtchútđãthấymộtbóng đen phủ xuống,hắnnhìn sang, hóa ra là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩmđangđitới.
Trước cửa Đại Minh có chợ lớn, bán đủ loại mặt hàng, việc kinh doanh phát đạt. Những người có thể ở xung quanh hoàng thành đều là quan lớn, chợ chủ yếu được mở ở phía tây, tạo thànhmộthành lang xung quanh thành. Phía trong thành cũng có nơi buôn bán, mỗi tháng có những ngày mở cửa định kỳ, chủ yếu bán châu báu, dược liệu quý hiếm, cung ứng cho hoàng thân quốc thích trong hoàng thành tới mua.
Nơi này chính là đỉnh cao của quyền thế.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng cómộttiểu thái giám trắng trẻo từ sau bức tườngđira, quan sát nàngmộtlượt rồinói: "Nàođithôi."
Hình nhưđãnhìn ra suy nghĩ của nàng, biểu hiểntrênkhuôn mặt của Hoắc Minh Cẩm hơi cứng lại, dường nhưkhôngbiết phảinóithế nào, cúi đầu cười,nói: "Ngươikhôngcần phải làm gì cả, cứ làm tốt việc của ngươi là được. Dẫu người Thẩm đảng có tìm tới ngươi, ngươi cũngkhôngcần phải quá đề phòng, bên cạnh ta vốnđãcó người của Thẩm Giới Khê,hắnvẫn chưa tìm được nhược điểm của ta. Đặt ngươi vào dưới trướng Thẩm đảng cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi."
hắnkhôngnhúc nhích, đám tôi tớ Chu gia sợ tới mức chân va vào nhau lập cập, bất chấp hết quy củtrêndưới, người kéo tay, kẻ túm đùi, bêhắnra ngoài.
Sắp xếp chu đáo như thế, nàng thựcsựan toàn, nhưng rốt cuộc nàng có thể giúp đỡ gì cho Hoắc Minh Cẩm đây?
Thấy nàng làm gì cũng chậm chạp hơn bình thường, cứ ngây người trước mặt mình như thế, Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong giây lát, sợ nàng bị bỏng tay, nhấc chung trà ra khỏi tay nàng, khẽ hỏi: "Ngươikhôngđịnh ôn thi cho kì thi hội sao?"
Hai bên hỏi thăm nhau mấy câu, Lý Xương nhiệt tình lên tiếng, "Ngựa xe đềuđãchuẩn bị xong cả rồi, Phó công tửkhôngcần phải thuê người khác nữa. Ngày tuyết đường khóđi, những phu xe đó đều nhân cơ hội này đẩy giá lên cao, các ngươi mới tới, cái gì cũng khó khăn, chi bằng cùngđivới chúng ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai ngườiđangtrợn mắt nhìn nhau bỗng nghe thấy tiếngmộttiếngnóitrong trẻo vang lên, giọngnóilẫn tiếng cười: "Ban ngày thưởng mai cứ cảm thấy như có gì đó thiếu thiếu, ban đêm thưởng mai vẫn có ý vị hơn."
Phó Vânanhnhận quà rồi cũng sai người đưa quà đáp lễ tới Chu gia.
Hoắc Minh Cẩm àmộttiếng, "Vừa lúc này trong triềuđangthiếu người... Nhưng mà ra ngoài làm tri huyện chưa chắcđãlàmộtlựa chọn tốt, chi bằng tới chỗ ta, ngươi nghĩ sao?"
Xe ngựa dừng lại trướcmộtbức tường bao quanhmộttòa nhà lợp ngói lưu ly, thái giám bảo Phó Vânanhxuống xe đợihắnvào trong thông báo.
Thái tử nhìn theo tầm mắt chàng, ánh mắt dừng lạitrênngười Phó Vânanhmộtlát, cười nhàn nhạt, "Vậythìchi bằng hôm nay Hoắc chỉ huy sứ ở lại cùng ngắm mai vớicôxem sao."
Phó Vânanhkinh ngạc, trầm ngâmmộtlúc lâu, "Đại nhân muốn ta làm nội ứng sao?"
Nếu cứ cúp đuôi chạy mất như thế, thể diện của đại thiếu gia Chu gia nhưhắnbiết cất vào đâu đây? Lần sau gặp lại tiểu tướng công làm sao có thể ra vẻ ta đây cho được?
Viên Văn châm chọc nàng làm thơkhôngtốt.
Nhưng chàng quá sợ hãi, sợ tất cả những thứ này chỉ là ảo tưởng của bản thân chàng, sợ nếu chàng quá vui mừng, vận mệnh vừa cho chàng hy vọng cũngsẽthu hồi lại tất cả, đến tên nàng chàng cũngkhôngdám gọi ra.
Phó Vân Khải gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Hoắc Minh Cẩm dường nhưđãkiệt sức, chốc lát sauđãngủ thiếpđi, hơi thở dài đều đặn.
Nàng cười, "Đại nhânđãđề cử ta với Thái tử điện hạ, bao nhiêu người nhìn vào thế này, làm sao có thể khiến đại nhân mất mặt đây."
Thái tử mỉm cười quan sát Phó Vânanhhồi lâu,nói: "Vậythìđểhắnlãnhmộtchức quan nhàn tản ở ChiêmsựPhủđi,côđọc sáchmộtmình cũng buồn,đangđịnh tìm mấy thị độc
Màn xe bị vén lên,trênkhăn phúc của Phó Vân Chương có mấy vệt tuyết đọng, y vươn tay về phía Phó Vânanh, "Về nhà rồi, lại đây nào."
Phó Vânanhđitheo Hoắc Minh Cẩmmộtlúc mới nhận ra thực ra người này vốnkhôngphảiđangsuy tư mà là cố tình thả chậm bước chân để đợi nàng, sợ nàngkhôngtheo kịp.
Lý Xương là người đầu tiên phản ứng, tìmmộtchiếc xe ngựa tới.
Sau lễ sắc phong dành cho Hoàng hậu mới và Thái tử phithìđãgần tới cuối năm.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh.
Nhưng mà người huynh ấy muốn đối phó lại là Thẩm Giới Khê, hơn nữa lại từng cứu nàng và Phó tứ lão gia, thế là đủ rồi.
Nàng gật đầu.
Từnhỏnhững người bên cạnh ai cũngnóichàng quá nặng nề u ám, cả đời chỉ cómộtchút dịu dàng và thương xót hiếm hoi, chàng dành cả cho nàng.
Phó Vânanhkhôngthểkhôngsiết chặt bàn tay, nín thở lo lắng.
Người Đông Cung làm việc nhanh chóng, hôm sauđãcó người mang ý chỉ và công văn được thái giám của Tư Lễ Giám soạn ra tới Phó gia, bên cạnh đó còn có bài ngà. Ngoài ra Thái tử cũng ban thưởng cho nàng vải vóc, đồ ăn, và vài loại giấy bút mực viết.
Đến cả ông nộihắngặp phải ngườinhỏhơn mình ba mươi tuổi là Hoắc Minh Cẩm còn phảinóinăng cẩn thận, suy nghĩ trước sau,nóigì tới đại thiếu gia vô công rồi nghề như Chu Thiên Lộc,hắnđương nhiênkhôngdám đối đầu với Cẩm Y Vệ, nhưng mà trước mặt tiểu tướng công, trăm triệu lầnkhôngthể để bị mất mặt như thế được, thành rahắnvẫn cứng đầu cứng cổkhôngchịu tránh ra.
Thái tử xua tay, bảo nàng ngồi vào bàn, rồi lại gọi Chu Thiên Lộc tới, hỏi bình thườnghắnhay đọc sách gì.
Phó Vân Chương đội cho nàngmộtchiếc mũ chắn tuyết,nói: "Sau khi vào thành Lý thiên hộđãtách sang đường khác rồi, muội về phòng ngủmộtlát trướcđi, ta bảo Liên Xác lấy thiệpđimời đại phu."
Thái tử đứng dậy, mọi người theo sau, cùngđivào trong vườn mai ngắm hoa.
Viên Tam lúc nào điên lênthìrất điên cuồng, lúc nghiêm túcthìcũng rất nghiêm túc, ngày nào cũng đóng cửa tập trung học hành, đến lúc đói mới mở cửa phòng kêumộttiếng, gọi người đưa cơm vào.
Tiếng cườinóivẫn chưa dứt, nàng cúi đầu đứng đó, nhìn bàn chân mìnhđangngập trong tuyết nhưng vẫnkhôngđộng đậy.
Xe ngựa ra khỏi Tứ Cấm Thành, Hoắc Minh Cẩm bỗng lên tiếng, "ChiêmsựPhủ thị độc chỉ làmộtchức quan kiêm nhiệm, về sau tasẽsắp xếp cho ngươi vào Lục Bộ, Hình, Lại, Hộ, Binh, Công, Lễ, ngươi có thích chỗ nàokhông?"
(quan hầu đọc)
Hôm sau, quả nhiên Phó Vân Chươngđãmang quà tới thăm Diêu Văn Đạt, sau đó bái vọng Vương các lão và mấy vị đại thần ở Hàn Lâm Viện khác.
Phó Vânanhsai Vương Đại Langđinghe ngóng xem Viên Văn ở đâu rồi chuẩn bịmộtchút quà mang sang đó.
Cơm nóng canh nóng được dọn lên chính sảnh, mấy người ngồi xuống dùng bữa với nhau. Nàng ăn với Phó Vân Chương và Viên Tam, Phó Vân Khải ngồi bên cạnh ăn với họ bát canh.
Xem ra Hoắc Minh Cẩm cũng ở trong đình, Phó Vânanhthở phào, trong lòng cảm thấy trấn tĩnhmộtchút.
Phó Vân Chương mang thuốc tới, đuổihắnđi, "Đểanhtỷ nhi uống thuốc rồiđingủ, có gì cầnnóiđể khi nào con bé khỏe lạinóitiếp."
Nàng mới chỉ làmộtđứa trẻ, trông vẫn còn non nớt, mà chàng hơn nàng những mười mấy tuổi...
Phó Vânanhsợhắnsốt ruột nênnóitrước, "Nhị ca, đây là Lý thiên hộ." Nàng bópnhẹvào cánh tay ymộtchút, khe khẽnói, "Lý thiên hộ là người của Hoắc chỉ huy sứ, ngài ấy thấy chúng ta xuống thuyền, mới đề nghị chúng ta cùng về kinh sư với ngài ấy."
Diêu Văn Đạt đánh giá y rất cao,khôngthèm quan tâm tới việc liệu người khác cónóiranóivào gì haykhông, đích thân đưa y tới dự tiệc ở nhà đồng liêu, giới thiệu y với những người khác.
Tiểu thái giam trực tiếp đưa Phó Vânanhtới cạnh ghế của Hoắc Minh Cẩm.
Nàng nghe thấy tiếng Phó Vân Chươngđangnóichuyện với ai đó, người gác cổng mở cửa trả lời, rồi từ trong nhà có người chạy ra đón,mộtgiọngnóiquen thuộc vang lên: "Nhị ca, mọi người tới rồi!"
Thơ của nàngkhôngquá tệ, ít nhất là vẫn hơn Thái tử, những người xung quanh bất chấp, khen nàng tới tấp.
Nàng day day ấn đường, thất thần hồi lâu.
Khoang xe hẹp, chàng lại cao lớn, đôi chân dài phải gập lại mới ngồi vừa. Thi thoảng gió bắc lại thổi vén góc màn xe, có chút ánh sáng chiếu lên nền tuyết hắt vào bên trong, khuôn mặt với những đường nétrõràng của chàng lúc sáng lúc tối. Lúc sáng, đôi mày kiếm thu hút ánh mắt người khác, còn lúc tối, đường nét khuôn mặt vẫn khắc sâu, đôi mày khẽ nhíu lại, ngủ rất say.
Phó Vânanhlập tức tỉnh táo, ngồi dậy, định hành lễ vớihắn, "Hoắc đại nhân..."
Y cũng có mấy người bạn trước kia cùng thimộtkhóa, có ngườiđanglàm ở Hàn Lâm Viện lấy kinh nghiệm, có ngườiđãđược phân tới Lục Bộ nhậm chức. Vậy mà nhoángmộtcáiđãlại tớimộtkì thi đình. Nghenóiy lên kinh thi lại, họ nhân ngày nghỉ tới tìm y ôn chuyện cũ, đua nhau than thở.
Thậm chí đến vui mừng chàng cũng phải rón rén, sợ tỉnh lại, tất cả đều chỉ làmộtgiấc mộng của chàng mà thôi.
đangnóichuyện bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, Phó Vân Chương và Liên Xácđãvề tới nơi.
Hơn nữa Thái tử vừa mới thành hôn, tại sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện triệu kiến nàng?
mộtlúc lâu sau, có hai người trẻ tuổi khác cũng được thái giám dẫn vào, đứng bên cạnh nàng, đưa mắt quan sát nàng, trông ai cũng ngơ ngác như ai.
Trước xe ngựa có treomộtchiếc đèn lồng, ánh đèn xuyên thấu qua mành xe. Trong xe ánh sáng mông lung, dễ dàng khơi gợi những cảm xúc khác thường, nàng ở quá gần, Hoắc Minh Cẩmkhôngdám nhìn nàng nhiều,nói: "Tasẽsắp xếp cho ngươi vào vị trí cấp dưới củamộtngười bên phe Thẩm Giới Khê."
Tiểu thái giám dẫn nàngđiquamộthành lang quanh co dẫn ra vườn, vài cung tỳđangquét tuyết dưới hành lang, tiếng chổi quéttrênmặt đất vang lên xoàn xoạt. Trong loại thời tiết giá lạnh này, hoa mai trong vườn đúng độ nở hoa, có hương hoa lan tỏa trongkhôngkhí.
khôngbiếtđãđứng bao lâu, trời dần tối, thái giám bên ngoài lên tiếng, "Điện hạ, có thể thưởng mai rồi ạ."
Phó Vânanhngoan ngoãn uống thuốc, sau đó mới ăn cơm, mùa đông ít rau, nàng ăn canh củ cải,nói: "Nhị ca, huynh cứ an tâm ôn thiđi, bệnh của muộikhôngđáng lo, nằm nghỉ mấy ngày là khỏe ngay ấy mà."
"Thưởng mai dưới trăng quả làkhôngphụ danh xưng quân tử của loài hoa này."
Cẩm Y Vệ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế, chuyên quản lý việc giam giữ, thẩm vấn, có quyền tuần tra, bắt bớ. Bọn họkhôngcần thông báo với Tam Tư mà vẫn có thể bắt bất cứ kẻ nào, từ các lão, đại thần, hoàng thân quốc thích cho đến người buôn bánnhỏ, hơn nữa toàn bộ quá trình thẩm vấn đềukhôngđược công khai, khiến cho đại thần trong triều ai ai cũng có tật giật mình, chỉ cần nghe tiếng thôi cũngđãsợ vỡ mật
Từ thời khắc chặt đứt ngón tay củaanhruột trởđi, chàngkhôngđịnh để lại bất cứ đường lui nào cho mình nữa,đikhắp nơi trả thù,trêntay dính đầy máu tanh. Những chuyện trước kia chàng khinh thường,khôngthèm làm, giờ chàng đềuđãlàm cả. Từ lâu chàngđãkhôngcòn là Nhị gia của phủ Quốc Công ngày xưa nữa, chàng lạnh lẽo vô tình, lý do duy nhất để duy trìsựsống của chàng chỉ còn lại hai chữ báo thù.
Xe ngựa tới trước cửa khách điểm, đến người đánh xe cũng là Cẩm Y Vệ, động tác vững vàng nhưng nhanh nhẹn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.