Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 99: Xuất phát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99: Xuất phát


Phó Vânanhmỉm cười, rút tay về, lấy cuốn sách bên cạnh đậpnhẹvào đầuhắn, "Mấy thứ trong sách ngươi còn nhớ được bao nhiêu? Sắp thi hương tới nơi rồi, mau chóng bình tĩnh lại rồi chuẩn bịđi."

Chữtrêntờ giấy nàykhôngphải của Lý Hàn Thạch, Kiều Hằng Sơn có thể nhận ra nét chữ của Lý Hàn Thạch, thấy Hoắc Minh Cẩm nhìn tờ giấy, đầu tiên là giật mình, sau đó bỗng nhiên mỉm cười,khôngbiết điều gìđangxảy ra.

"khôngsao, việc này cứ giao cho ngươi làmđi, dùng cách nào cũng được, nhất thiết phải gạch tên Phó Nguyệt ra khỏi danh sách người được chọn."

Dường như yđãthựcsựmệt mỏi, ngủ mãi vẫn chưa tỉnh.

Chẳng lẽ thựcsựchỉ còn cách nhờ Thôi Nam Hiên thôi sao?

Phó Vân Chương giật mình, hơi cau mày, "Muộn định tìm tới Lý đồng tri nhờ giúp đỡ sao?"

Trừ phi, người nọđangthả câu dài câu cá lớn.

Lúc nàng đọc sách thường xuyên quên ăn quên ngủ, Phó Vân Chương cũng thế, sau này Kiều Gia cho là như thếkhôngthể chấp nhận được, nhắc nhở nàng mấy lần. Nàng liền bảo bà tử dưới bếp mỗi sáng lại chuẩn bị đủ thứ đồ ăn vặt cho cả ngày, có mặn có ngọt, để vàomộthộp thức ăn, lúc đói có thể ănmộtchút, dù sao cũngđangmùa hè, cơm nóng canh nóng nàng ănkhôngvào.

Chu Hòa Sưởng nghe nàng trình bày lý do xong cũng sốt ruột thay.

"Con bé Nguyệt tỷ nhi ra ngoài cũng chẳng dámnóito, vào cung phen này chắc chắnsẽbị người ta giày vò... Nếu biết trước nósẽbị chọn, chẳng thà trước đây gả nó cho chưởng quầy ở cửa hàng, ta chỉ cómộtđứa congáilà nó, chỉ cần con bé sống bình an, tađãan tâm rồi..."

Nàng chỉ định hỏihắnmộtchút có thể nhờ người gửi mấy bộ quần áo dày cho cácanhnàng trong ngục haykhông, trờiđanggiá rét, lúc cácanhnàng bị bắt chỉ mặc đôi áo mỏng, nhìn họ có vẻ béo tốt mập mạp như thế nhưng thực ra ai cũng sợ lạnh.

Kinh sư cách phủ Võ Xương quá xa, nàng cònkhôngphải người của quan phủ, nếu đợi thư đến được kinh sưthìcó lẽ mọi việcđãđược quyết định, hy vọng cứu được Phó Nguyệt càng xa vời, chỉ còn cách dựa vào Lý Hàn Thạch,hắnchắc chắn có cách liên lạc với Hoắc Minh Cẩm nhanh hơn nàng.

Phó tứ lão giakhônghiểu họđangnóigì nhưng cũng thấy sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng, bảo nàng: "anhtỷ nhi, gặp phải những chuyện như thế nàythìdân chúng bình thường như chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, Nguyệt tỷ nhi vào cung chưa chắcđãlà chuyện xấu, có khi các vị nương nương trong cung thấy con bé hiền lành, nghe lời, đối xử tốt với nóthìsao. Con ngàn vạn lần đừng vì cứu Nguyệt tỷ nhi mà làm khó bản thân mình!"

Sở Vương gượng cườinói: "Chuyện tuyển túthìđúng làkhôngđược." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Hàn Thạch nhìn nàng, "Ta thấy người nhà công tửkhôngvui vẻ gì, có lẽkhôngmong muốn Phó Nguyệt vào cung chăng?"

Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía màn mưa dày đặc ngoài hành lang, thản nhiênnói: "Cẩm Y Vê điều tra vụ án, truy bắt, tra tấn, hỏi tội,khôngcần thông qua Hình Bộ và Đại Lý Tự, khai haykhôngkhai, tự ngươi quyết định."

Kiều Hằng Sơn càng nghĩ càng thấykhôngđúng.

Bên ngoài gian thẩm án,mộtviên quan Bộ Hộ bị ấn lên cửa, ép chứng kiến toàn bộ quá trình, sắc mặt trắng bệch, sợ đến sởn cả tóc gáy.

Nàng gật đầu, "Muội biết mà."

trênmộtchiếc ghế bành kê ngoài hành lang, chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm ngồi thẳng thớm đường hoàng, nhìn ra núi giả lẫn trong màn mưa bên ngoài, binh lính Cẩm Y Vệ túc trực xung quanh, yên lặng, đến thở cũngkhôngdám thở mạnh.

Hai người bước vào đình hóng gió, những ngườikhôngliên quan đều tránh ra xa, Lý Hàn Thạchnói: "Thực ra đây cũngkhôngphải chuyện xấu, ta nghe mấy tên thái giám đónóiPhó Nguyệt được chọn là do trông giống Tôn nương nương, Trịnh Bính hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, biết Hoàng thượng thích nữ tử như thế nào. Phó Nguyệt vào cung, sớm muộn gì cũng nhận được ân sủng của Hoàng thượng."

Phó Vânanhcười với ông, "khôngsao đâu, tứ thúc, con hiểu mà."

Phó Vânanhđặt sách lên sập, tụt xuống đất, rótmộtchén trà ấm cho cái người vừa mới ăn lấy ăn để kia, "Thế ngươi nhịn đói bao lâu rồi?"

"Đây là Thôi gia, sau nàykhôngnên nhắc về chuyện Ngụy gia nữa." Bước chân Thôi Nam Hiên dừng lạimộtlúc nhưnghắnvẫnkhôngquay đầu lại, "Chuyệntrêntriều đình, đàn bà congáikhôngnên xen vào."

Phó Vânanhcau mày.

Nếu Hoắc Minh Cẩmkhôngđể ý tới nàngthìnàng còn biết sớm để nghĩ cách khác.

Hoắc Minh Cầmkhôngtiếp tục nhìn vào màn mưa, quay sao đề kỳ bên cạnhnói: "Dẫnhắnđiviết lời khai."

Nàng nhìn theo bónghắn, vành mắt dần trở nên đỏ hoe, lẩm bẩm, "Thiếp biết chàng khó xử, đâu có định ép chàng cầu xin giúp cha thiếp..."

hắnlấymộttờ giấy bị quăn mép ra.

Chiếc bút trong tay Phó Vân Chương khựng lại,mộtchấm mực rơi xuống tờ giấy.

Diêu Văn Đạt viết thưnóivới y trong triều lại có biến cố lớn, lần này vụ vận chuyển muối ở Sơn Đôngđãliên lụy tới rất nhiều quan lớn trong triều, đại học sĩ Trần Dương nhất địnhkhônggiữ nổi chức quan, chỉ có thể xem liệu Hoàng thượng có nể tình ông tađãtừng có nhiều công lao trước đây để giữ thể diện cho ông ta haykhông. Thẩm Giới Khê giận tím mặt nhưng Cẩm Y Vệđãqua mặt tam pháp tư [1] để bắt người, ông ta cũngkhônglàm gì được, hơn nữa chắc chắnđãcó nội ứng trong Thẩm đảng nếukhôngHoắc Minh Cẩm cũngkhôngthể tìm được chứng cứrõràng như thế.

Tuyển túkhôngphải cứ mười ngày nửa tháng là xong, từ vòng tuyển chọn thứ nhất cho tới lúc có kết quả cuối cùng cũng phải mất tới gầnmộtnăm.

Giữa trời đất chỉ còn lại bóng dáng chói mắt mà lại lạnh lùng kia.

Haianhem cùng học với nhau, quên cả thời gian.

Việc riêng của Nhị gia sao?

Viên Tamkhônguống trà, nắm chặt tay nàng, nhìn nàngnói: "Lão đại, ngươithậttốt với ta."

Chu Hòa Sưởng nghĩmộtlát rồi hỏi: "Thếthìxin ý chỉ để Phó Nguyệt gả cho conkhôngphải là được rồi sao?"

Sao Nhị gia bỗng nhiên lại quan tâm tới chuyện tuyển tú thế này?

Ngày Viên Tam trở về, Phó Vânanhkhôngra bến tàu đónhắn, chỉ sai Vương Đại Langđi.

Liên Xácđangđịnh đánh thức Phó Vân Chương, Phó Vânanhđãngănhắnlại, ra hiệu chohắnim lặng, khe khẽnói, "Để nhị ca ngủmộtlát."

Dù biếtsẽkhôngcó vấn đề gì nhưng mấy ngày nay y lúc nào cũng bất an, ban đêm cũng trằn trọckhôngsao ngủ được, đành khoác áo lên ngồi bên bàn đọc sách, hôm nào cũng đọc tới tận lúc hừng đông.

Về điểm này Phó Vân Chương chính là người từng trải.

"Khoanđã." Thấy y định ra ngoài, Phó Vânanhngăn cản, "Nhị ca, muội còn có cách khác."

Kiều Hằng Sơn càng thêm buồn bực, "Nhị gia, Trịnh Bínhđãbị Thẩm Giới Khê mua chuộc, lần tuyển tú này những người được chọn đều là người được Thẩm gia chọn sẵn, Phó Nguyệt tình cờ được lựa chọn, vừa hay có thể trở thành người của chúng ta, tại sao lại phải tiết lộ việc này cho Tôn quý phi?"

Ngày hôm sau nàngđiphố Cống Viện tham gia kì thi, Phó Vân Chương chờ nàng ở đầu phố, dặn dò nàng rất nhiều chuyện, nhắc nhở nàng hết lần này đến lần khác về các kỹ xảo đáp đề, cuối cùng xoa đầu nàng,nói: "Đừng tạo áp lực cho bản thân, làm bài xongthìvề thôi."

"Muội biết huynh lo cho muội." Phó Vânanhlại đưa chén trà về phía y gần thêmmộtchút nữa, cườinói, "Nhưng mà nếu huynh giấu muội tới tìm Thôi đại nhân, muộisẽgiậnthậtđấy. Muộikhôngbiết thông cảm cho người khác như nhị ca đâu."

Nàng ngủ nguyênmộtngàymộtđêm, đến lúc tỉnh lạithìbên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lộp bộp, nàng phóng mắt nhìn xuyên qua tấm bình phong, nhìn thấy những khóm hoa trong sân bị cơn mưa xối xả làm cho rạp cả xuống.

Bên trong vang lên tiếngnóicủa Phó Vân Chương, "Vàođi."

[2] Dịch nghĩa: "Phàm cha là đại phu, con là sĩ,thìcha c·h·ế·t được chôn cất theo lễ đại phu, tế tự theo lễ sĩ. Cha là sĩ, con là đại phu,thìkhi cha c·h·ế·t được chôn cất theo lễ sĩ, tế tự theo lễ đại phu. Phép tang giáp nămthìlàm (từ thường dân) cho đến bậc đại phu. Phép tang ba nămthìlàm (từ thường dân) suối tới Thiên tử. Phép tang cha mẹ (ba năm)khôngphân biệt sang hèn, đều như nhau."

Nhưng trong lòng y vẫn có gì đó bất an.

Sau giờ Ngọ, nàngđangngồitrênchiếc sập được kê ra ngoài mái hiên đọc sách bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch,mộtthiếu niên cao kều đầu tóc rối bù lao vào trong viện, nhìn thấytrênbànnhỏdưới mái hiên có bàymộtđĩa điểm tâm, mắt sáng bừng, xông về phía mái hiên, cầmmộtmiếng bánh hoa quế lên nhét tọt vào miệng.

Hoắc Minh Cẩmnói: "Đợi đến lúc thái giám tuyển hôn quay lại, phái ngườinóivới Tôn quý phi, trong các tú nữ lần này cómộtngười tên là Phó Nguyệt, quê quán ở huyện Hoàng Châu, Hồ Quảng, giống bà ta hồi trẻ tới bảy tám phần, là người được đích thân Trịnh Bính lựa chọn."

mộtcơ hội tốt trời cho như thế, tại sao Nhị giakhônglợi dụng cơ chứ?

Phó Vân Chương còn phải thi lại kì thi đình, còn nàngđikinh sưsẽtrực tiếpđitheo con đường tuyển chọn quan lại.

Phó Vân Chương và Phó tứ lão gia đều sửng sốt.

"Nếu bị những người khác lựa chọn phảithìcòn chưa sao, nhưng Trịnh Bính là thái giám tuyển hôn, người bịhắnchọnsẽbị đưa thẳng về kinh sư, ta cũng chẳng có cách nào đưa về được."

Congáiđược lựa chọn, nhà người khác có khiđãmở tiệc ăn mừng nhưng Phó tứ lão gia lại mặt mày sầu bi.

Nàng chống người ngồi dậy, khép lại vạt áo, đặt chân lên chỗ để chân dưới giường, chậm rãi xỏ chân vào giày gấm.

Phó Vân Chương day day ấn đường, ngửa người tựa vào ghế ngồi, "Bảohắnvàođi."

Trời còn chưa sáng, Phó Vânanhđãcưỡi ngựa tới Sở Vương phủ.

Đề này thảo luận về việc lễ nghi hiến tế.

Phó tứ lão gia do dự, hỏi ý kiến Phó Vânanhnên xem làm gì.

Cuối cùng, thái giám tuyển hôn chọn được tổng cộng năm mươi tú nữ từ Hồ Quảng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi vậy người thường ngủ tới lúc mặt trời lên cao như Sở Vươngđãbị đứa con trai bất hiếu Chu Hòa Sưởng kéo tuột từ trong chăn ra, đẩy ra ngoài chính đường, ấn vào ghế bành, "Cha, cha mau nghĩ cáchđi!"

...

Kiều Hằng Sơn thưa vâng.

mộtđêm trước ngày yết bảng, Phó Vânanhđột nhiên mơ thấy kiếp trước.

Tới vô ảnh,đivô tung.

Trịnh Bính biết y làanhhọ của Phó Nguyệt, hơn nữa còn là cống sĩ nên cũng tôn trọng y, cười ha hảnói: "khôngsao đâu,cônương Phó gia này là người có phúc, các ngươi cứ trở về chờ tin tốtđi!"

Đầu lưỡi của gãđãbị cắt.

Phó Vânanhnhếch miệng cười, làm gì có chuyện Phạm thị biết saikhôngdám cản, nhất định là sợ quá thôi, dáng ngườihắnmảnh khảnh, nhìn quathìtưởng hào hoa phong nhã, tới lúc đánh người lại vô cùng táo bạo, đánh là đánh thẳng tay.

Vânanhlà kiểu người chỉ có thể thuyết phục chứkhôngthể ép buộc. Người khác đối xử tốt với nàng, nàngsẽluôn ghi tạc trong lòng.

Bởi vậy, bắt đầu có người thử hỏi thăm chuyện hôn nhân của Phó Quế và Ngũ tỷ nhi, Ngũ tỷ nhi ngốcmộtchút cũngkhôngthành vấn đề, bọn họkhôngquan tâm!

Sau khi biết Trịnh Bính chọn trúng Phó Nguyệt,hắnvừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Phó Vân là người của Nhị gia, Phó Nguyệt là chị Phó Vân, vậy chẳng phải có nghĩa là Phó Nguyệt cũng là tai mắt của Nhị gia hay sao? Thẩm Giới Khê đưa congáiThẩm thị vào cung, vừa lúc này Phó gia cũng cómộttú nữ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng là trùng hợp!

hắnphụ trách tổng hợp tình báo thu được từ phủ Võ Xương, biết Nhị gia lệnh cho Lý Hàn Thạch toàn lực quan tâm tớimộtthiếu niên tên Phó Vân. Thiếu niên kia thiên tư thông minh,đãđỗ tú tài, sắp tớisẽtham gia thi hương. Tuy rằng chẳng thể khiến người đời kinh ngạc như chuyện Tiết các lão năm đó mới mười hai tuổiđãthi đỗ cử nhân nhưng "y" mới từng ấy tuổi cũngđãkhônghề đơn giản rồi.

Hai chú cháu trở về phố Cống Viện, Phó Vân Chương cũng vừa mới về, y nhờ người quen biết tìm hiểu được biệt việntrênnúi mà Trịnh Bínhđangở, tặng ông ta rất nhiều quà cáp.

Loại chuyện này chính làmộtngười làm quan cả họ được nhờ, người khác cầu mong cònkhôngđược, nhà ai có congáiđược chọn vào cung làm phi, toàn bộ dòng họ đều vui mừng khôn xiết. Phó gia bọn họthìngược lại, phú quýđãở ngay trước mắt mà ai ai cũng mặt mày sầu bi như cha mẹ c·h·ế·t, aikhôngbiết có khi còn tưởng Phó Nguyệt bị thổ phỉ b·ắ·t· ·c·ó·c rồi.

Phó Vânanhbảo Liên Xác đứng bên ngoài xe ngựa chờ Phó Vân Chương tỉnh lại, còn nàngthìvề phòng, vừa đặt lưng xuốngđãngủ.

...

Giọng điệu bình đạm nhưng lại có sức nặng của vạn quân.

Đến tối, Phó Vân Chương về nhà, Phó Vânanhnóivới y về chuyện Hoắc Minh Cẩm đồng ý giúp đỡ, "Ngài ấy cũngkhôngyêucầu muội làm gì, chỉ rất quan tâm tới kết quả thi của muội."

Kiều Hằng Sơn há hốc miệng, sợ tới mức toát mồ hôi hội, vội vàng chắp taynói: "Thuộc hạ lỡ lời."

, chânđigiày lụa đen thêu mây, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt trầm tĩnh.

Mặt mày Phó Vân Chương lạnh lẽo.

Ba ngàn lượng bạckhôngphải con sốnhỏ, bổng lộcmộttháng củamộttri huyện cũng có mười mấy lượng mà thôi.

Viên Tam cười ha ha, "Thế nào vẫn cứ là lão đại tốt với ta!"

Tới lúchắnngấu nghiến cảmộtđĩa điểm tâm đầy xong, Vương Đại Lang và mấy tôi tớ khác mới chạy vào tới nơi, thở hổn hển, vuốt ngựcnói: "Thiếu, thiếu gia, Viên thiếu gia về rồi!"

khôngbiết bức thư này do ai viết mà có thể khiến Nhị gia mỉm cười như thế.

...

Phó Vânanhkhôngđáp.

Chỉ có đặt chân vào Tử Cấm Thành mới có tư cách đứngtrênđỉnh cao quyền lực.

...

Phó Vânanhchưa bao giờ thấyhắnkhóc, lần đó ngăn cảnhắnở bến tàu,hắncũng chỉ đỏ mắt mà thôi.

Kiều Gia, Vương Đại Lang, Liên Xác và người bên Sở Vương phủ đều tới đón nàng, dướisựđốc thúc của Chu Hòa Sưởng, người bên Sở Vương phủ còn mang theo cả sập gỗ, vừa thấy nàng ra khỏi trường thiđãvội vàng ôm gối đầu, bê sập gỗ chạy rầm rập về phía trước, va vào những ngườiđangchờ thí sinh khác, bị mắng chomộttrận.

Hoắc Minh Cẩm đọc thư xong, cẩn thận gập tờ giấy lại, hỏi Triệu Bật: "Bao giờ thái giám tuyển hôn về tới kinh thành?"

Phó tứ lão gia mừng tới mức bật khóc, Đại Ngô thị và Lư thị cũng vui mừng luôn miệng niệm Phật, Phó Quế khóc òa lên tại chỗ.

Lý Hàn Thạch cúi đầu suy tưmộtlát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông nắm chặt tay Phó Vânanh, lắc mạnh mấy cái, "Nếu chuyện gì xảy ra với con, tứ thúc cũngsẽđau lòng như thế! Chuyện của Nguyệt tỷ nhi còn chưa có quyết định cuối cùng, có khi tới kinh thành họ lạikhôngthích con bé nữa cũng nên."

Lần thi này Phó Vânanhchuẩn bị rất đầy đủ, làm xong bài, cẩn thận kiểm tra lại mấy lần rồi ra khỏi lều thi.

"Chuyện này liên quan tới an nguy của gia tỷ, vãn bối chỉ có thể thửmộtlần xem sao." Phó Vânanhnói.

mộtbàn tay mảnh khảnh, ngón tay dài có vết chai mỏng gạt tấm mành thủy tinh ở gian ngoài ra, Phó Vân Chươngđivào trong phòng, đứng cách nàngmộttấm bình phong vàmộttấm mành lụa, mỉm cười hỏi nàng: "Dậy chưa?"

Vậy mà ngay ngày hôm sau, Viên Tamđãchạyđiđâukhôngbiết, Phó Vânanhđangđịnh bắthắnđọc thuộc lòng nội dung trong Tứ thư màkhôngtìm thấyhắnđâu.

Bắc Trấn Phủ Ty, phòng thẩm án.

Nàngđãbắt đầu dậythì, sau này càng ngày càng khó giấu giếm, kì thi đìnhsẽtổ chức ở kinh sư, Sở Vương có muốn cũngkhôngcan thiệp nổi, nàng chỉ định thi đến kì thi hương rồi thôi, trở thành cử nhân, nàngđãcó tư cách làm quan rồi.

Phó Vân Chương nghe Phó Vânanhvà Viên Tam trình bày về chuyện bản thân phá đề như thế nào, gật đầunói: "Phá khéo lắm."

Nháy mắt màđãgần ba năm.

Hai ngườiđangbàn bạc về đề thi, đề thi sách luận năm nay rất khó, bao gồm hết cả thiên văn địa lý, người thikhôngchỉ cần biết kinh bang tế thế, còn phải thông thạo thủy văn, hiểu biết về việc đồng áng.

Kiều Hằng Sơn nghĩ ngợimộthồi, thử thăm dò: "Nhị gia, cái người tên Phó Nguyệt này cũng là người huyện Hoàng Châu... Chẳng lẽ là chị em gì của Phó Vân sao?"

Nàng chần chừmộtlúc, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất, thử thăm dò: "Biểu ca, thiếp..."

nóicho cùng, thân phận phiên vương quá nhạy cảm, họ có rất nhiều đặc quyền, hưởng vinh hoa phú quý cả đời nhưng chuyện cưới xinthìhọ vẫn phải nghe theo ý chỉ trong cung. Nếu như người trong cung biết Sở Vương muốn xin cho Chu Hòa Sưởng cưới Phó Nguyệt,khôngchỉsẽkhôngđồng ý mà có khi còn triệt hạ Phó Nguyệt.

Trong quan trường, Nhị gia làmộtngườikhôngcó mấy kinh nghiệm, tuy thủ đoạn của ngài ấy dứt khoát tàn nhẫn,khônghề biết giấu mình nhưng cũngkhôngđến nỗi cuồng vọng tự đại, rất tôn trọng ý kiến của các phụ tá nhưng chỉ cần liên quan tới cái người tên là Phó Vân ở phủ Võ Xương kia, Nhị gia lập tức trở nên độc đoán, nhất quyết làm theo ý mình, dẫu người khác có ngăn cản, phân tích thế nào ngài ấy cũng nghekhôngvào...không,khôngphải là nghekhôngvào mà căn bản làkhôngthèm nghe.

"Ta vừa đánh cho Chung Thiên Lộcmộttrận rồi, cái thứ vong ân phụ nghĩa! Ngay cả tiểu thư nhà lão đại cókhôngthèmhắnthìhắncũngkhôngnên cướicônương Phạm gia kia mới phải!"hắnhừ lạnh, "Ta đánhhắnđến mức kêu cha gọi mẹ, tiểu thư Phạm gia kia tự biết mình đuối lý nênkhôngdám cản ta."

Bức tường lấm lem bùn đất treo đầy dụng cụ tra tấn, theo khe hởtrênmái ngói, nước mưanhỏgiọttrêntường, tường thấm nước mưa khiến căn phòng càng trở nên ẩm ướt lạnh lẽo.

Vậy mà đếnmộtcơ hội mở miệnghắncũngkhôngcho nàng.

Saumộthồi mưa máu gió tanh khiến người ta trở taykhôngkịp, vào giữa giai đoạn hai phe pháiđanggiằng co thế này, đề thi hương các vùng đa phầnkhôngliên quan đến chuyện triều chính, các quan giám khảo sợ rằng ra đề như thế nhỡ đâu lại bị đẩy cho cái tội "âmmưu hại người", nên lúc ra đề ra sức đẩy về hướng lễ nghi, đạo lý luân thường

Phó Vânanhmở chiếc giỏ đựng giấy bút và đồ tùy thân ra cho y xem, "Nhị ca,khôngsao đâu, lần này muội mang đầy đủ hết rồi, muội nghe lời huynh, làm bài xongsẽra luôn."

mộtngười như thế sao có thể vô duyên vô cớ giúp đỡ Phó Vânanhđây? Cho dù người này đánh giá cao Phó Vânanhđinữathìcũngkhôngthể giúp đỡ hết lần này tới lần khác như thế màkhôngđề cập tới bất cứyêucầu gì.

Trở về phòng, Phó Vânanhmở thư ra xem, lúc này mới pháthiệnhóa ra bức thư này là do Hoắc Minh Cẩm tự tay viết, Hoắc Minh Cẩm là quan võ nhưng chữ viết lại thanh tú đĩnh đạc, hàm s·ú·c nhã nhặn. Dù sao cũng là đích tử của phủ Quốc Công, chắc chắn từ khi học vỡ lòngđãđược những nhà nho có tiếng giảng dạy.

Đến tối, Phó Vân Chương trở về,trênngười có mùi rượu nhàn nhạt. Đầu tiên y về phòng tắm gội, thaymộtbộ đồ mới rồi mới sang gặp Phó Vânanhvà Viên Tam.

Phó Vân Chương lắc đầu bật cười, y nghĩ với tính cách của Phó Vânanh, tới lúc ra khỏi trường thi thấy sắc mặt của ykhôngtốt chắc chắnsẽtrách móc y nên vừa tới trường thi, yđãngồi trong xe ngựa, gục xuống ngủ.

Kiều Hằng Sơn vốn làmộttiểu lại trong Vương phủ ở phủ Võ Xương, từng trợ giúp Hoắc Minh Cẩm bắt giữ dư nghiệt trọng vụ án Định Quốc Công, sau đó được đưa về kinh làm phụ tá cho Hoắc Minh Cẩm, việc bên phủ Võ Xương luôn dohắnquản lý.

Nhưng màhắnvừa tới nhàđãthấy dù là Phó tứ lão gia, Phó Vân Chương hay Phó Vân đều nặng nề, mặt như đưa đám.

Nhưng nàng lại sợ nếu tự nàng nhờ người khác giúp đỡsẽảnh hưởng tới tiền đồ củahắnnên mới trưng cầu ý kiến củahắntrước.

Người đàn ông bị trói gôtrêngiá tra tấn gục đầu xuống, miệng phát ra tiếng rên mỏng manh,trênngười gã chỉ mặcmộtchiếc áo mỏng, vết thương chồng chất, trước ngực có mấy vết thương do đao chém, sâu tới mức có thể thấy được xương.

Sức khỏe Viên Tam vốn rất tốt, chỉ ngủmộtbuổi trưađãtỉnh, vừa thi xong,hắnkhôngcó việc gì làm, chỉ có thể ngồi với người cũng tới thăm Phó Vânanhlà Chu Hòa Sưởng. Hai ngườikhôngcó đề tài chung, nhìn nhau hết ngày.

Phó Vânanhnóivới Phó tứ lão gia, "Lý đại nhân vốn tới chúc mừng tứ thúc thôi, ngài ấy chỉ là đồng tri,khôngthể giúp được gì."

Lý Hàn Thạch cầm thưđi.

Phó Vânanhrót chohắnmộtchén trà.

Nàng quay về phòng thaymộtbộ quần áo tươm tất,đangđịnh ra ngoài, quản giađãđivào thông báo: "Lý đồng tri Lý đại nhân tới."

Nàngkhôngquay đầu lại, hòa mình vào dòng ngườiđangchen chúc xô đẩy trước trường thi.

Lý Hàn Thạch cảm thấy lần này Phó Vân có làm cũng chỉ phí công,khôngđịnh đồng ý nhưng lại nhớ Nhị gia từng dặn dù tên nhóc này có bất cứyêucầu gìhắnđều phải đáp ứng...hắndo dựmộtchốc đành phải đồng ý, "Công tử viếtmộtphong thư, ta có thể giúp công tử chuyển tới chỗ Nhị gia."

Đề kỵ xung quanh hiểu ý, khom người lui ra.

Trời mưa như trút nước, Tử Cấm thành trang nghiêm đứng sừng sững giữa màn mưa dày đặc, nước mưa như gột rửasựhuy hoàng và khí thế ngút trời thường ngày, khiến cho nơi đây trở nên ôn hòa lặng lẽ ít nhiều.

Phó tứ lão gia sầu lo rồi lại sầu lo nhưng vẫnkhôngthể lộ ra vẻ mặt ưu sầu trước mặt người ngoài, nếukhôngcó khi còn bị người ta tố giác tội đại bất kính. Cả nhà đều phải miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, mấy năm rồi chưa bao giờ bí bức như thế, chỉ mong Phó Nguyệt có thể nhanh chóng bị loại.

Phó Vânanhnhận ra mìnhđangnằm mơ, đột nhiên mở bừng mắt, tỉnh lại.

Lúc ngủ, mặt mày ythậtbình thản,trênmặt thậm chí còn còn chút ngây thơ.

.

Hoàng thượng nhất địnhsẽkhôngsủng ái congáiThẩm gia, Trịnh Bính cố tình chọnmộttú nữ có bề ngoài tương tự Tôn quý phi, chắc chắn là định đưa người này tới bên cạnhcôcongáiThẩm gia kia để giúp nàng ta có đượcsựchú ý của Hoàng thượng. Mà Tôn quý phi được sủng ái nhiều năm như thế, nhất địnhkhôngmuốn nhìn thấymộttú nữ giống bà ta thời trẻ vào cung cướpđisựsủng ái này.

...

Trong thưkhônghề đề cập câu nào tới chuyện Phó Nguyệt, chỉ dặn dò nàng an tâm chuẩn bị thi hương,khôngcần lo nghĩ tới những chuyện khác.

Bởi Sở Vương phủkhônggiúp gì được trong vụ Phó Nguyệt, Chu Hòa Sưởng vô cùng hổ thẹn, định phái người tới Phó gia giúp đỡ Phó Vânanhnhưng lại sợ quầy rầy nàng,hắnchỉ còn cách thi thoảng tìm Kiều Gia để hỏi thăm Phó Vânanhhằng ngày ăn uống ngủ nghỉ thế nào, hỏi nàng có thiếu cái gì,hắnsẽlập tức sai tùy tùngđimua.

hắnsuy nghĩmộtlát liền hiểu ra, lập tức nuốt lại lời chúc mừng.

Nhị gia chưa bao giờ cười.

Ngày chiếc thuyền chở tú nữ rời phủ Võ Xương, những gia đình có congáiđược lựa chọn nhìn về phía chiếc thuyền lớnđivề phía chân trời, ôm mặt khóc lóc, nhưng đa phần trong số đó chưa lau khô nước mắtđãcầu thần khấn phật khắp nơi, cầu cho congáinhà mìnhsẽđược chọn.

Phó Vân Chương mỉm cười nhènhẹ, nhìn nàng búi tóc lại bằngmộttấm vải gấm, rót cho nàngmộtchén trà,nói: "Chuẩn bị hành lýđi, chúng tađikinh thành."

Phó tứ lão gia vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng vừa cảm thấy phiền muộn. Trước kiaanhtỷ nhi sớm hiểu chuyệnđãkhiến ông cảm kháithậtlâu, giờ mấy đứa trẻ lần lượt trưởng thành, rồisẽdần dần vượt qua ông, ông vẫn sắpkhôngthể đối xử với chúng như trẻ con nữa rồi.

Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũngđiphủ Thuận Thiên với Phó tứ lão gia.

Lực sĩ cầm roi vung tay lên, liên tục quất về phía người đàn ông kia, người đàn ông đau đớn tới mức run lên bần bật khiến xiềng xích đập vào nhau loảng xoảng, tiếng kêu đaukhôngbật ra nổi, chỉ có thể phát ra từ cổ họng khản đặc.

mộttrận tuyết lớn che lấp cả trời đất, nàng đứngtrênhành lang, nhìn Thôi Nam Hiênđixa dần, gió táp vào mặt nàng, lạnh thấu xương, nàng cảm thấy đến máu trong người mình cũngđãlạnh ngắt.

Phó Vânanhrótmộtly trà đưa về phía y, "Nhị ca, muội định nhờ Hoắc đại nhân giúp đỡ."

"Muộikhôngbiết có tác dụng gì haykhông, cứ thửmộtlần xem sao."

Dưới hành lang lập tức có người bung dù, che chohắnđira ngoài.

Lý Hàn Thạch cười, nhét thư vào trong tay áo, nhắc nhở nàng: "Phó Vân, công tử cũng biết Nhị gia rất có thểsẽkhôngmuốn nhúng tay vào việc này, công tử gửi phong thư nàyđikhôngsợsẽkhiến Nhị gia bực mình hay sao?"

Học chínhkhôngthể chủ trì kì thi hương, quan chủ khảo và phó khảo của kì thi hương lần này là Hàn lâm học sĩ từ kinh sư tới. Đượcsựgiới thiệu của Diêu Văn Đạt và Vương các lão, quan chủ khảo và phó khảo đều muốn gặp Phó Vân Chươngmộtlần, hôm nay tri phủ mở tiệc ở Hoàng Hạc Lâu để chiêu đãi Hàn lâm Học sĩ, Phó Vân Chương qua đó tiếp khách.

Nếukhôngphải do nàng ham chơi, Phó Nguyệtsẽkhôngra ngoài tìm nàng,khôngra khỏi nhàthìchắc chắngsẽkhôngchạm mặt thái giám tuyển hôn. Mấy hôm nay Phó Quế luôn luôn tự trách, gầy đến mức cằmđãnhọn hoắt.

Nàng đẩy cửa vào phòng.

Lực sĩ buông tay, phịchmộttiếng, viên quan Bộ Hộ ngã sõng soàitrênmặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó tứ lão gia thở dàinói: "Con cũng đừng có lo lắng quá, có số cả rồi."

Lúc này Phó tứ lão giađãdẫn người tới kinh sư. Ôngkhôngan tâm về Phó Nguyệt nên muốn đích thânđiđón congái. Vừa hay Triệu sư gia cũng phảiđikinh sư, Triệu Thúc Uyểnkhôngbị lựa chọn trở thành tú nữ, Triệu lão gia và Triệu thái thái chuẩn bị đưa nàng tới kinh sư nhờ cậy Triệu Thiện, chờ năm sau thi hộisẽchọn được con rể từ bảng vàng.

Thấy Liên Xác có vẻ lúng túng, Phó Vânanhlại rót cho Phó Vân Chương thêmmộtly trà,đira ngoài.

(thẻ bài của quan lại)

Phó Vânanhgỡ những ngón tayđangcầm bút của y ra, đỡ lấy giấy bút và giấy viết thư, giậtnhẹống tay áo y, "Nhị ca, muội cũngkhôngbiết liệu Hoắc đại nhân có đồng ý giúp đỡ haykhông, nhưng ngài ấykhôngphải người xấu... Nếu ngài ấy có bất kỳyêucầu gìkhônghợp lý, muội nhất địnhsẽnóicho huynh biết. Huynh yên tâm, muội muốn cứu Nguyệt tỷ nhi nhưng nếu thựcsựkhôngcứu nổithìcũng đành thôi."

Mấy đứa trẻđãtrưởng thành cả rồi.

Dù sau này có vào cung haykhông, chỉ cần có thể được thái giám tuyển hôn lựa chọn có nghĩa là từ dung mạo đến tính cách của Phó Nguyệt đều rất tốt, con dâu được hoàng gia lựa chọnthìcó thểkhôngtốt hay sao?

Trước ngày thimộtngày, Phó Vânanhtới Sở Vương phủ ở, có như thế Sở Vương mới có thể kịp thời phái người giúp nàng che giấu thân phận.

Phó Vânanhkhôngchút vui mừng,nói: "Gia tỷ là người mềm yếu nhu nhược,khônghiểusựđời, hơn nữa từnhỏchỉ ở nhà,khôngbiết quy củ trong cung, người lớn trong nhà lo lắng tỷ ấysẽlàm quý nhân tức giận."

Ngoài cửa sổ vẫn còn tối mờ, trời còn chưa sáng đâu đấy!

Phó Vânanhcảm tạhắn, trải giấy mài mực, viết thư xong liền đưa chohắn, "Làm phiền đại nhân."

Ngay lập tức Viên Tamđãquên những chuyện đau lòng ở phủ Tr**ng S*, sốt sắngnói, "Tuân mệnh!"

Nàng đặtmộtbát tào phớ rưới mật hoa quế hạnh nhân trước mặt Viên Tam, "Ăn từ từ, của ngươi hết."

Sắc mặt Phó Vân Chương từ từ thả lỏng nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt, nhìn về phía những cành hải đường vẫn còn chưa ra hoa ngoài cửa sổ, chầm chậmnói, "Chuyện muội nhờ Hoắc Minh Cẩm giúp đỡ, ta cũngkhôngtức giận..."

[1] Ba cơ quan chuyên xử lý các vụ án là Hình Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự, về sau truyệnsẽgiải thích kỹ hơn.

Xe ngựađivề phía tòa nhà, vòng luôn về cửa sau, dừng lại bên cửa.

Phó Vân Chương sai Liên Xác chuẩn bị quà cáp, định tới trạm dịch bái phỏng Thôi Nam Hiên. Có nhiều gia tộc quyền thế trong thành tranh nhau mời Thôi Nam Hiên về nhà mình ở nhưng aihắncũng từ chối, quyết định ở lại trạm dịch ngoại thành.

Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cao xanh ngắt phíatrêntường viện, nhớ tới tường cung cao vợi nguy nga y từng nhìn thấy trong kì phục tuyển ở điện Bảo Hòa, những lầu các cao vút lẫn vào trong mây, huy hoàng tráng lệ, mỗi người đứng nơi đó đều trở nênnhỏbé tựa hạt bụi.

Ngoài trờiđangcó tuyết rơi, tuyết lông ngỗng rơi lả tả, chỉ trong chốc lát tuyếtđãphủmộtlớp dày.

Phó Vânanhim lặng.

"Nhị ca đâu ạ?" Phó Vânanhra khỏi chính đường,khôngthấy Phó Vân Chương, cau mày, "Có phải huynh ấyđitrạm dịch rồikhông?"

Đừng làm gì có hại đến bản thân mình.

mộtngười bước ra từ thư phòng, đầu đội mũ quan, áo quan đỏ rực, bên trong là áo lụa trắng, thắt lưng gắn ngọc, túi đeo bên hông màu đỏ, cầnmộtchiếc bài ngà

Sở Vương dụ Chu Hòa Sưởngđichỗ khác rồinóivới nàng: "Bản vương từng hứa với ngươi sau nàysẽbảo vệ tính mạng của ngươi nhưng chuyện của Phó Nguyệt lần này Sở Vương phủ thựcsựkhôngnên nhúng tay vào, lần tuyển tú này là kết quả củasựthỏa hiệp lẫn nhau giữa Hoàng thượng và các đại thần trong Nội Các, có liên quan tới rất nhiều người. Nếu bản vương ra tay bừa bãithìcó khi lại khéo quá hóa vụng. Ngươi hiểukhông?"

Phó Vânanhcũng ngẩn người nhưng vẫn bình tĩnh, đứng dậy ra ngoài đón.

Lúc nước sôi lửa bỏng này Nhị gia làm sao có thời gian mà quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh như tú nữ vào cung?

(Quan hệ vua - tôi, cha - con,anh- em, vợ - chồng, bè bạn...)

Ngay trước kì thi hương, Viên Tam trở lại phủ Võ Xương.

Phó Vânanhbước tới kể chuyện Phó Nguyệt.

Người đàn ông trong phòng tra khảo bị đánh đến c·h·ế·t, hình phạt kết thúc.

Kiều Gia đỡ nàngđi, dừng lại bên chiếc xe ngựađangđứng chờ ở góc đường, vén màn xe lên liền thấy Phó Vân Chươngđanggục xuống bàn con, khăn phúc rơi sangmộtbên, lộ ra khăn lưới bên trong, mái tóc đen nhánh, ngủ say. Trong tay y lúc này còn cầmmộtcuốn "Đông lai bác nghị".

Kiều Gia trả lời: "Phó công tửđiHoàng Hạc Lâu."

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, chắp tay sau lưng, đôi mắt phiêu lãng nhìn về phía cơn mưa ngoài hành lang,nhẹnhàngnói: "Đây là việc riêng của ta."

Nàng nghĩ ngợi rồinói: "Nếu Khải ca nhiđãmuốn ra ngoài trải nghiệmmộtlầnthìchắc chắn có ngăn cản cũngkhôngđược, để huynh ấyđicùng tứ thúcđi, có tứ thúc để ý, người trong nhà cũng an tâm hơn."

Viên Tam cười hề hề, gạt tóc rối trước mặt ra,nói: "Từ lúc lên thuyền ta chưa ăn gì cả, tiền tiêu hết rồi!"

Liên Xác cúi đầu đáp: "Thái thái rút ra ba ngàn lượng bạc... Bên phòng thu chi cản thế nào cũng cảnkhôngnổi. Chưởng quầy bên đó phái con trai ông ta tới,hắnđangchờ bên ngoài rồi ạ."

Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng.

Lần thi đình này, y nhất định phải dốc toàn lực.

Ban đầu Phó tứ lão giakhôngchịu đưa Phó Vân Khảiđicùng vì nếu như thếhắnsẽbỏ lỡ kỳ thi hương.

Phó Vânanhdẫnhắnvề hướng đình hóng gió, "Mời đại nhânđibên này."

Ngày xưa oai phong là thế mà giờ lê lết thế này, viên quan Bộ Hộ khóc ròng, nhưng chuyện tới nước này rồi có hối hận cũngkhôngcó tác dụng gì, ông ta thựcsựđãbị lợi ích làm mờ mắt, giúp đỡ tôn thất áp bức thương nhân buôn muối, bức tử mấy mạng người, giờ báo ứng tới rồi, chỉ cần có thể bảo vệ được người nhà, ông ta có c·h·ế·t cũngkhôngcòn gì nuối tiếc.

Hoắc Minh Cẩmkhôngra taythìthôi,mộtkhiđãra taythìnhất địnhsẽlong trời lở đất.

Lần trước ba ngày thi được tách ra, nàngđãhôn mê bất tỉnh, lần này thi liên tục ba ngày,khôngbiết thân thể của nàng có thể chịu đựng nổi haykhông.

Kiều Gia đứng canh ngoài cửa, nghe thấy tiếng ho khan của nàng, lập tức gọi người xuống bếp lấy cơm nóng canh nóng mang lên.

Đề kỵ thưa vâng, kéo viên quan Bộ Hộđi.

Ykhôngnhận chén trà, mặt dần trở nên lạnh lẽo.

Hoắc Minh Cẩmkhôngtức giận, đưa rayêucầu.

Phụ tá Kiều Hằng Sơn đội mưađiqua đình viện,đitới trước hành lang, chắp taynói: "Nhị gia, bên phủ Võ Xương gửi thư."

Phó tứ lão giađangđợi nàng bên ngoài, thấy sắc mặt nàngkhôngtốtthìđãhoàn toàn thất vọng, thở dàinói: "Có lẽ đây là số mệnh."

Lúc này, ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân, Liên Xácđivào thư phòng,nói: "Gia, có người từ bên huyện Hoàng Châu tới."

Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, nhận giấy, mở ra xem, mặt bỗng ngây ra trong giây lát, xua tay.

Nàngkhôngnóirõra cách của mình là cách gì, Phó Vân Chương nhận ra nàngđangkhó xử, trầm mặcmộtlát rồinói: "Cứ làm hết sức."

Khi đó dẫu còn chưa quen biết lâu lắm,hắnvẫn lấy hết can đảm nửa xin nửa ép nhận lão đại, sau đó ngày ngày ăn chực, lão đại chưa từng đuổihắnđi.

Ba ngày sau, trời còn chưa sáng, Phó Vân Chươngđãtới đón Phó Vânanh.

Ông ta lồm cồm nhỏm dậy, bò bằng từ chi tới bên chân Hoắc Minh Cẩm, dập đầu trước mặt chàng, "Vậy cảm ơn đại nhân trước."

Giữamộtvùng lạnh lẽo hoang vu bỗng có tiếng ồn ào từ đâu truyền lại, có ngườinhẹnhàng đẩy cửa phòng ra,đivào trong phòng.

Chu Hòa Sưởng mặt mày biến sắc, bĩu môi nhìn cha mình, "Cha chẳng phải là Sở Vương à? Sao đến việcnhỏthế này cũngkhônglàm nổi cơ chứ?"

Dùhắncó đỗ tú tài, đạt được công danh, người coi thườnghắnvẫn cứ coi thườnghắn. Lúchắnchẳng có gì, lão đạiđãluôn quan tâm tớihắn, tuy là do bản thânhắnmặt dày mày dạn bám chặt lấy lão đại nhưng nếukhôngphải lão đại tặnghắnmộtbộ giấy bút trướcthìthực rahắncũng ngạikhôngdám ăn vạ lão đại như thế.

Lát sau, Viên Tam ăn hếtmộtbát tào phớ hạnh nhân lớn, vét sạch tới tận đáy bát, lấy tay áo lau khô nước mắt, khe khẽnói: "Ở phủ Tr**ng S*, ta vĩnh viễn là kẻ cướp. Thái thái thà gả tiểu thư chomộtkẻ sa cơ thất thế, cả ngày chỉ biết c·ờ· ·b·ạ·cgáigú cũngkhôngthèm để ý đến ta."

Viên Tam khịt khịt mũi, "Lão đại, tađãbáo đáp ân tình của Viên gia rồi, về sau ngươi bảo ta làm cái gìthìta làm cái nấy."

Nàng bảo Vương Đại Langđisang nhà bên cạnh báo tin này cho Phó tứ lão gia.

Qua tấm mành, bóng ngườithậtmơ hồ, thanhâmcũng mơ hồ.

Viên Tam nhướn mày, mặt đầy vẻ đắc ý.

Loángmộtcáiđãtới ngày yết bảng, kỳ thi mùa thu này thường được yết bảng vào đúng lúc hoa quếđangtỏa hương nên được gọi là quế bảng.

Đúng vào lúc cả gia đìnhđanglo lắng,khôngbiết nên làm thế nào cho phải, Phó Vânanhnhận được hồiâmcủa Hoắc Minh Cẩm.

Nàng dặn Vương Đại Lang ở lại chờ Viên Tam,nhẹnhàng bước vào xe ngựa, khẽ khàng gỡ cuốn sách trong tay Phó Vân Chương ra, đỡ y nằm xuống, đỡ y dựa vào gối mềm để ngủ cho thoải mái.

...

Liên Xáckhôngnhịn được đành lên tiếng: "Thiếu giađithi, gia cũng lo lắng theo, có khi còn mệt mỏi hơn mấy ngườiđithi kia nữa."

Phó Vân Khảinói: "Tứ thúc, học vấn của conkhôngbằnganhtỷ nhi, nếu chẳng phải do muội ấy hằng ngày vẫn đốc thúc con học tập, chưa chắc conđãcó thể thi đỗ tú tài, con biết thực lực của bản thân, thi hương lần này hơn phân nửa là con thikhôngđỗ. Vậy chẳng thà conđitheo tứ thúc ra ngoài xem xétsựđời, du lịchmộtlần cho hiểu biết thêm, về sau viết văn mới có thứ mànói."

Sau khi biết về quá khứ củahắn, hơn nữa còn bị đám kẻ cướp kia hành hạ nguyênmộtđêm, lão đại vẫn đối xử vớihắntốt như cũ.

Mãi tới giờ ăn trưa, Viên Tam mới quay về, hai tay nắm chặt, siết bàn tay khiến ngón tay kêu lách cách.

Nàng chắp tay đáp: "Vãn bối tự hiểu được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năm vừa rồi trong triều vừa trải quamộtlần rung chuyển lớn, vì vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông, Đại học sĩ Trần các lão dâng sớ xin từ quan, Hoàng thượngkhôngđồng ý, ban cho c·h·ế·t ở nhà, Trần gia tan tác. Sau đó có tới bảy tám chục người bị hạch tội. Tiết các lão tuổiđãcao,khôngmuốn bị kẹp giữa Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê nênđãdâng tấu xin cáo lão về quê, Hoàng thượng thuyết phục ông ta ở lạikhôngđược nên đành phải để ông ta về. Nội Các vẫn do Thẩm Giới Khê cầm trịch, ông takhôngcam lòng trở nên yếu thế, liên tục bác bỏ mấy sắc chỉ của Hoàng thượng, chính Thẩm Giới Khêđãnâng đỡ Hoàng thượng lên ngôi Hoàng đế. Hoàng thượng giờ vừa sợ vừa kiêng dè Thẩm Giới Khê, tuy nổi giận lôi đình nhưng vẫn chưa dám xuống tay với Thẩm đảng.

Từ chuyện dòng tộc ức h**p người trong nhà lần trước, Phó Vân Khải đột nhiên trở nên trưởng thành hơn nhiều. Mấy năm nayhắnchuyên tâm chuẩn bị huyện thí, phủ thú, viện thí,khôngcần Phó Vânanhgiám sát, hằng ngày tự giác dậy sớm đọc sách, trừ lúc ăn ngủ, những lúc khác taykhôngrời sách, đến ra ngoài cũng ít hẳn.

Bước chân Phó Vânanhloạng choạng nhưng dù sao lần nàykhôngngất xỉu.

Chỉ còn Triệu Bật ở lại, hôm nayhắntới đây chờ lấy lời khai của viên quan Bộ Hộ để về thuyết phục mấy viên Ngự sử, nhắc bọn họ nhanh chóng dâng sớ buộc tội Trần Dương.

Tuyển tú vốn làmộtthủ đoạn khống chế tôn thất, dù là Sở Vươngđinữa, ông ta cũngkhôngthể lựa chọn vợ cho mình, trong kinh chọn người nào, ông ta phải cưới người đó, Chu Hòa Sưởng cũng vậy.

Lúc Phó Vânanhmới về nhà, mới bước lên thềm đá, người nọđãngăn nàng lại,nói: "Công tử, Nhị gianói, tới khi thuyền chở tú nữ cập bến kinh sư, Phó Nguyệt nhất địnhsẽlàmộttrong những tú nữ bị loại trong đợt sàng lọc đầu tiên, sau đó quan phủsẽphái người đưa nàng ấy về quê. Nếu công tửkhôngan tâmthìcó thể sắp xếp cho người nhà tới kinh sư đón Phó Nguyệt về."

Cũng mayhắnphản ứng kịp thời,khôngngờ mấy người Phó gia này thựcsựkhôngmuốn đưa congáivào cung.

Lý Hàn Thạch nhìn xung quanh, đưa mắt ra hiệu cho những người khác lui xuống, "Ta có lời muốnnóivới công tử."

Phó Vânanhan ủi Phó tứ lão gia mấy câu, sải bướctrênhành lang,đithẳng tới cửa thư phòng của Phó Vân Chương,nhẹnhàng gõ cửa.

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, thấy nàngđãbị lạnh tới mức chóp mũi đỏ ửng, nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho tùy tùng phía sau đưa nàng về phòng, "Vềđi."

Ví dụ như đề Phó Vânanhđithi lần này được lấy từ "Trung Dung": Phụ vi đại phu, tử vi sĩ, táng dĩ đại phu, tế dĩ sĩ. Phụ vi sĩ, tử vi đại phu, táng dĩ sĩ, tế dĩ đại phu. Cơ chi tang đạt hồ đại phu. Tam niên chi tang đạt hồ Thiên tử. Phụ mẫu chi tang, vô quí tiện nhất dã. [2]

Thái ca nhi cũngđãthay đổi rất nhiều, tiểu thiếu gia kiêu căng muốn gì được nấy trước kia giờ khi ra ngoàiđãbiếtnóivới người lớn mấy câu, hiểu đượcsựgian khổ để gây dựng gia nghiệp của Phó tứ lão gia và Lư thị, cũngđãbiết thươngyêuPhó Nguyệt và Phó Quế.

Cả y và Phó Nguyệt đều là người thân của nàng, nàngkhôngmuốn bất kỳ ai trong số họ bị người khác kìm kẹp.

Tóm lại, Phó Nguyệt làmộtquân cờ lý tưởng. Hơn nữa quân cờ này còn do đích thân người của Thẩm Giới Khê lựa chọn đưa vào cung.

Phó Vânanhngẩng đầu chào hỏi hai người họ, hỏi Kiều Gia, "Nhị ca ta đâu rồi?"

Sở Vương lắc đầu, "Chưa từng có tiền lệ như thế, ngoài những hoàng tử được sủng ái, những phiên vương kháckhôngcó quyền xin ý chỉ chọn phi. Năm ấy Hoàng thượng chẳng phải cũng sao? Ngài ấy thích Tôn thị mà vẫn chỉ có thể cưới người xuất thân từ tuyển tú là tiên hoàng hậu làm chính phi còn gì nữa? Con đừng có hấp tấp, nếu có chuyện gì đến tính mạng của Phó Nguyệt cũng khó mà giữ được?"

Sở Vương đầu tóc rối bời, khó xửnóidù ông ta có thương cũngkhônggiúp được gì.

Dù sao cũngđãtới nơi rồi, cuối cùng y lại thả lỏng, ngủ rất say.

Nàng uống mấy bát canh, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân chạy về phía phòng nàng, Viên Tam và Chu Hòa Xưởng lần lượt chạy vào phòng, "Lão đại, ngươi tỉnh rồi!"

Dứt lời,hắnnhìn sang Phó Vânanh, "Đệ yên tâm, ta biết đệ sợ chị mình phải chịu thiệt thòi, đợi cưới nàng ấy xong, ta lén đưa nàng ấy về nhà."

Phó Vân Chương mỉm cườinói: "Có lẽ là ta đa nghi quá."

Ra khỏi Sở Vương phủ, nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời xanh ngắt phíatrênnhững bức tường của Vương phủ. Trờiđãsáng bảnh, có tiếng người ồn ào náo nhiệt từ xa truyền lại, ông lão bán tào phớ gánh đòn gánhđiqua đầu phố, tiếng rao vang vang.

Hoắc Minh Cẩmkhôngnhìn ông ta,nói: "Người nhà của ngươiđãđượcđitới nơi an toàn."

Phó Vânanhnhận rasựkinh ngạc của Lý Hàn Thạch,khôngmuốn giải thích nhiều, hỏihắn: "Lý đại nhân, lần trước ngàinóivề Hoắc đại nhân...khôngbiết có cách nào để liên hệ với Hoắc đại nhân haykhông?"

"Biểu ca..." Nàng bước tới đónhắn, từ ngày thành thân, nàng vẫn luôn gọihắnlà biểu ca.

...

"Mau mời vào." Phó tứ lão gia vội đứng lênnói.

Hoắc Minh Cẩm đánh giá cao nàngkhôngcó nghĩa là nàng có thể ỷ vào điều đó để đưa ra bất cứyêucầu nào, lần này nàng nhờ Hoắc Minh Cẩm ra tay, có vẻ như được đằng chân lại lân đằng đầu.

Phó Vân Chươngkhôngbiết phải làm sao với nàng nữa, bưng chén trà lên nhấpmộtngụm. Y có rất nhiều cách để dẫn dắt người khác, khiến họ phải nhượng bộ nhưng ở trước mặt nàng, những mưu kế linh hoạt đóđãtrở nênkhôngcó đất dụng võ.

Sau khi tiễn Phó tứ lão gia lên đường, Phó Vân Chương đóng cửa đọc sách với Phó Vânanh, tập trung vào việc chuẩn bị cho kì thi hương.

Phó Vânanhche miệng ngápmộtcái, vén màn lên, móc lên chiếc móc câu bằng đồng rồi vừa vén tóc vừa hỏi: "Sao hôm nay nhị ca dậy sớm thế?"

hắncầm thìa múc đậu hũ hạnh nhân lên ăn, động tác chậm lại, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã.

Nhưng mà giờ nàng chỉ còn cách ỷ vào những ưu đãi trước đây của huynh ấy để làm bừamộtlần.

Phó Vânanhlắc đầu. Đúng là nàng định tới tìm Lý Hàn Thạch nhưng nhờ Lý Hàn Thạch giúp đỡ chính là nhờ Hoắc Minh Cẩm. Tuy vậy, nàngkhôngthể để người khác biết được Lý Hàn Thạch là người của Hoắc Minh Cẩm nên chỉ có thể phủ nhận.

Văn bát cổ lạikhôngkhó.

Phó Vânanhđưa mắt bảo người hầu kẻ hạ ra ngoài, lấy mở hộp đồ ăn bên sập ra, bên trong có đủ thứ điểm tâm và đồ ănnhẹ, đến cả vịt muối da giòn cũng có.

Ông tanóivậy có nghĩa là chuyện Phó Nguyệt tuyển tú thất bại gần như làkhôngthể xảy ra, nàngđãlàmộttrong những tú nữ có khả năng bị chọn cao nhất.

"Về trước rồinóisau ạ." Phó Vânanhkhẽ đáp.

Thư đượcmộtngười mà nàng chưa bao giờ gặp đưa tới phủ.

Viên Tam cúi đầu ăn tiếp, nước mắt rơi lộp bộp vào bát.

Nàng gật đầu.

Phó Vânanhthở phào, chưa kịpnóilời cảm ơn, người nọđãxoay người lẫn vào trong đám đông,khôngthấy đâu nữa.

Tiền, nàng có, công danh, nàng cũng có, thanh danh, từ khi chín tuổi nàngđãnổi danh ở đất Hồ Quảng, giờtrênbàn của học trònhỏhọc vỡ lòng nào chẳng cómộtbộ "Sổ tay chế nghệ", cái tên Đan Ánh công tử này có ai màkhôngbiết nữa? Mạng lưới quan hệ, nàng cũng chẳng thiếu.

Nhưng giờnóithế cũngđãmuộn.

Nàng chắp taynói: "Vãn bối hiểu rồi ạ."

Càng gần kỳ thi,khôngkhí trong phố Cống Viện càng trở nên áp lực. Con phố này ngay gần trường thi, những gia đình xung quanh đa phầnđãcho người chuẩn bị thi hương thuê, mười nhàthìcó tới chín nhà có tú tài. Dù ngày hay đêm, cả phố vẫn im lặng như tờ, có mấy nhà bán hết c·h·ó và gà vịt nhà mìnhđi, sợ làm ảnh hưởng tới việc ôn thi của tú tài trong nhà.

Lý Hàn Thạch chần chừmộtchút,trênmặt lộ vẻ khó xử, hỏi: "Chẳng lẽ công tử muốn nhờ Nhị gia giúp đỡ sao?"

Phó Vân Chương thấy nàng ra ngoài rồi mới hỏi, "Có chuyện gì rồi?"

Viên quan Bộ Hộ nhớ lại hoàn cảnh thê thảm của người đàn ông vừa rồi, run lên bần bật, khócnói: "Hoắc đại nhân, dù sao giấy cũngkhônggói được lửa, ta cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa,nóicũng c·h·ế·t,khôngnóicũng c·h·ế·t, ta đồng ý chỉ điểm Trần các lão nhưng mà đại nhân phải đáp ứngmộtđiều kiện của ta!"

đãđichungmộtđường, mấy nhà bàn bạc cùngđivới nhau, ít ratrênđường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Triệu Bật hơi kinh ngạc, trả lời: "Chắc tầmmộttháng nữa ạ, congáiThẩm gia đúng làđãđược lựa chọn, nghenóiphòng ốc trong cungđãquét tước dọn dẹp xong rồi."

Bởi tú nữ còn cần phải trải qua vài lần sàng lọc nữa, người trong huyện vẫn chưa biết được liệu Phó Nguyệt rôt cuộc có được chọn haykhông, vẫn chưa tới nhà chúc mừng, tuy nhiên hàng xóm láng giềng đềuđãbắt đầu cố ý lấy lòng Đại Ngô thị và Lư thị, khen congáiPhó gia xinh đẹp, tốt tính, cái gì cũng xuất sắc.

"Vân Chương chưa ra ngoài... Nó về phòng viết thư cho Diêu đại nhân rồi, xem bên Diêu đại nhân có thể có cách nào haykhông." Phó tứ lão gia trả lời.

Phó Vân Chươngđangngồi bên bàn viết thư. Có thể là do nội dung trong thư quá nghiên túc, người y cứng đờ,khônggiống tư thái thảnh thơi biếng nhác thường ngày mỗi khi ở trong thư phòng.

Nhị gia giờ bận túi bụi,khôngngủkhôngnghỉ để điều tra vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông. Giờđãcó chứng cứ, ngự sử, cấpsựtrung chuẩn bị cùng nhau dâng tấu buộc tội Văn Uyên Các đại học sĩ, Nội Các đại thần Trần Dương. Người này lại là học sinh của Thẩm Giới Khê. Vụ vận chuyện muốn ở Sơn Đông này nhưmộtquả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, Bắc Trấn Phủ Ty tìm hiểu ngọn nguồn, lần theo đó bắt được bảy tám chục người. Đến phiên vương ở Sơn Đông cũngkhôngthểkhông"vì đại nghĩa diệt thân", giao họ hàng thân thích dám chèn ép dân chúng quê nhà ra. Cuối cùng Thẩm đảngkhôngchống đỡ nổi nên chỉ còn cách phải đẩy Trần Dương ra gánh trách nhiệm. Dù sao cũng là Trần Dương xui xẻo,anhvợ và người trong tộc của ông ta liên thủ với hoàng thân quốc thích lợi dụng giấy phép vận chuyển muốn để áp bức thương nhân buôn muối, chứng cứđãrõnhư ban ngày, dù Ngự sử cókhôngbuộc tội ông tađichăng nữa, ông ta cũng phải chủ động từ quan.

Chương 99: Xuất phát

Tóm lại, tới nhờ Thôi Nam Hiên là hạ hạ sách, nếu chưa tới mức chẳng còn cách nào khác, nàngkhôngmuốn để Phó Vân Chương đặt tiền đồ của mình vào tay Thôi Nam Hiên.

Ngoài hành lang, Lý Hàn Thạchđangđược tôi tớ dẫn vào chính viện, vừa nhìn thấy nàng liềnnói: "Nhà họ Phó mấy người cómộtcônương tên là Phó Nguyệtđãđược Trịnh Bính lựa chọn đưađirồi đúngkhông?"

Kiều Hằng Sơn và Triệu Bật nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấysựmông lung, mờ mịt,khônghiểu nổi trong mắt người kia.

Phó Vân Chương nhìn theo bóng dáng nàngđixa dần, đến tận khi nàng rẽ vào hành lang sau cửa chính,khôngthấy ai nữa, y vẫn đứng đó dõi mắt nhìn mãi.

Nàng đứng ngoài hành lang bên cạnh thư phòng, cái lạnh thấm vào tận xương, lạnh tới mức nàng run lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99: Xuất phát