Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: Bị chọn
Phó Vânanhnói.
Phó Vânanhsửng sốt, bước chân trần xuống đất, vội vàng ngẩng đầu vén tóc, chạy ra khỏi phòng, "Tin này làthậtsao?"
Đường cái thực ra chỉ làmộtcon đường đất, lầy lội bẩn thỉu. Lúc nàyđangcómộtchiếc xe ngựa dừng lại giữa đường, bánh xe kẹt trong sình lầy,khôngđitiếp được, phu xe và những người có vẻ như là tôi tớđangcố sức đẩy xe lên chỗ đất cao hơn. Mấy người trông có vẻ như là tùy tùng xúm lại xung quanhmộtngười đàn ông trung niênkhôngđể râuđangđứng nghỉ ở ven đường.
Thôi Nam Hiên mặtkhôngđổi sắc, nhìn kỹ Phó Vân Chươngmộthồi, "Hình như ngươi gầyđi."
Lẽ nàohắnchính là quan chủ khảo của kỳ thi hội năm sau?
Cánh cổng mở ra kẽo kẹt,mộttiểu nương tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, đầu cài trâm vàng hoa ngọc chạy ra, phía sau làmộtđám nha hoàn bà tử.
"Vậy giờ phải làm sao? Cửa thành đóng rồi, tiểu thưkhôngra khỏi thành được nữa, ngày mai thái giám tuyển hôn tới nhà rồi!"
Chiếc kiệu tới phố Cống Viện, trước tiên hộ vệđivề phía đầu ngõ xua đuổi những ngườikhôngliên quan, mấy nhà hai bên đường chưa từng gặp cảnh nào hoành tránh như thế, kéo thang ra gác lên tường ngóng ra bên ngoài xem.
"Ta đoán thôi, nếu Thẩm gia muốn đưa tú nữ vào cungthìcongáiTriệu gia nhất địnhsẽkhôngbị chọn. Phủ Giang Lăng chỉ có thể cómộttú nữ, người Triệu giakhôngcần phải chọn chồng cho congáivội vã như thế." Phó Vân Chương từ từnói, lậtmộttrang sách, hỏi nàng, "Ăn chưa? Trong bếp vẫn còn canh ngó sen nóng, là ngó sen tươi dưới hồ."
Rồi nàng xoay người dẫn Kiều giađikhỏi đó.
Phó Quế rẽ khóm cỏ lau trước mặt,đitới bên dòng suốinhỏ, nhấc váy lên, cúi đầu nhìn xuống thấy đôi giày thêuđãướt nước bùn, lấm len hết cả.
Phó Vânđãđiđượcmộtlúc lâu, hình bóngđãbiến mất nơi cuối tầm mắt.
Phó Vân Chương khẽ nhíu mày, đặt sách trong tay xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng ghét Thẩm Giới Khê, giờ yđãbiết điều này. Nhưng việc nàngkhôngthích Thôi Nam Hiên yđãbiếtrõtừ lâu. Y vẫn còn nhớ như insựlạnh lẽo toát ra từ trong xương của nàng khi nàng nhìn thấy tập văn của Thôi Nam Hiên trong thư phòng của y ngày trước. Dường như tại khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên giàđirất nhiều tuổi, trong mắt cómộtsựnặng nề và thê lương vốnkhôngthuộc về nàng.
Từ đó về sau, ykhôngcòn đọc sách của Thôi Nam Hiên trước mặt nàng nữa.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân hoàn toàn thất vọng.
Hộ vệ Vương phủ thấy nàngđãvề gần tới nhà, sợ tới giờ giới nghiêm lạikhôngvề kịp nên chắp tay chào từ biệt nàng.
Tới tối, Liên Xác tới Sở Vương phủ đón Phó Vânanhvềthật.
Nàng ảo não kêu aimộttiếng, giậtmộtnắm cỏ khô, ngồi xuống tảng đá xanh ẩm ướt bên bờ, lấy nắm cỏ cẩn thận lau sạch bùntrêngiày.
Trịnh Bính là người phục vụ trong cungđãlâu, từnhỏđãhầu hạ Hoàng thượng, hiểurõsở thích của Hoàng thượng, người trong cung đều gọi ông ta là "hổ mặt cười", nhìnthìcó vẻ ôn hòa nhưng trong lòngkhôngbiết giấu giếm bao nhiêu ý đồ xấu xa.
Nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, vội vàng xách váy lên, bất chấp dòng nước lạnh lẽo, lội thẳng qua dòng suối, loạng choạng bước tới bờ bên kia, xuyên quamộtđám cỏ lau,đitới bên đường cái.
Phó Vânanhgiật mình.
Phó Nguyệt được đích thân thái giám tuyển hôn lựa chọn rồi đưađi,khôngcần qua bước tuyển chọn nào khácđãbị đưa lên thuyền, vậy có nghĩa là tới kinh sư, Phó Nguyệt nhất địnhsẽvào cung.
Phó Vân Chương biết nàngđanglo lắng điều gì, ừmộttiếng, "Cũng được."
Bởi lần trước Chu Hòa Sưởngđãbảo muốn chơi chủy hoàn, hôm nay nàng mặcmộtbộ đồ chơi bóng màu trắng bó tay, vấn tóc bằng khăn gấm, khí phách hăng hái, lên ngựa ra ngoài.
Nàng lập tức tỉnh táo, khoác chiếc áo ngoài lên vai, vén màn lên.
Chu Hòa Sưởng khấp khởi vui mừng: "Đây là do Vân ca nhi tự tay vẽ cho con, giờ tranh của đệ ấy có giá rồi, con phải bảo quản cho cẩn thận mới được."
Phó Vânanhnghĩ ngợimộtlúc, "Thôi đại nhân bảo huynh thế à?"
...
"Đợi trời sáng, muộiđiSở Vương phủmộtchuyến." Phó Vânanhlắc đầu phản đối, "Nhị ca, để xem Sở Vươngnóisao trướcđã."
Thôi Nam Hiênkhôngkhỏi nhớ tới bản thân hồi trẻ.
Phó Vânanhvẫn đứng tại chỗ, chờ đoàn mấy chục người kia kéo nhauđiđượcmộtquãng mới ngẩng đầu lên.
Đám người hầu Triệu gia chột dạ,khôngdám ngẩng đầu đối diện với nàng,nói: "Tam thái gia vẫn còn ở phủ Giang Lăng..."
Nhưng Phó Vân vẫn chẳng thèm quan tâm tới nàng.
Chương 98: Bị chọn
Phó Quế lau khô tay,nói: "Được rồi, về thôi, muội chỉ ra ngoài ngắm cảnh, trong thôn cũng chẳng có ainóichuyện, muội buồn chếtđiđược."
Đợihắnđixa, Phó Vân Chương mớinói: "Mấy hôm trước nhận được thư của thầy, Thôi đại nhân sắp tới phủ Võ Xương, thầy muốn ta ra mặt tiếp đón. Thôi đại nhân giờ chính tam phẩm Lại Bộ Hữu Thị lang, chuyên quản lý việc thuyên chuyển, tuyển chọn quan lại, đứng hàng đầu trong lục bộ."
Đôi mắt này của Thôi Nam Hiên cũng quá tinh tường.
Tuy vậy, mấy người cản ngựa kia cũngkhônghề nao núng, chắp taynói: "Phó tướng công, tiểu nhân là người Triệu gia, tam thái gia có việc cầnnóivới tướng công."
mộtngườinói, lấymộtphong thư từ trong vạt áo ra.
Mặt Phó Nguyệt đỏ ửng lên, "Tỷ, tỷ đâu có nghi ngờ muội, tỷ chỉ sợ muộikhôngquen đường, lạc xa quakhôngtìm được đường về thôi."
Người đàn ông trung niên kia trắng trẻo, dáng người mập mạp, giọng cười lanh lảnh,đangnóichuyện với Phó Nguyệt.
Dù sao có phải nàng chưa gặp Thôi Nam Hiên bao giờ đâu.
Phó Vânanhkhôngngờ Thôi Nam Hiênsẽtới sớm như vậy, ra hiệu cho tôi tớ đứng vàomộtgóc, chờ chiếc kiệu quan nàyđiqua.
Đám người hầu cúi đầu,khôngdám biện bạch gì.
Phó Vân Chương nhìn nàng,nói: "Muộikhôngthíchhắn."
Giống như Phạm gia, Triệu gia cũng muốn cướp cho congáinhà mìnhmộtchàng rể.
Triệu Thúc Uyển giơ tay gạt lệ, quay người trở về.
"Đừng hỏi tam gia gia nữa, là cha mẹ ta dùng thư của tam gia gia lừa ngươi tới đây đấy, họ muốn ngươi cưới ta." Triệu Thúc Uyển giơ tay lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, nhìn thẳng vào mặt Phó Vânanh, nhấn mạnh từng chữ, "Ngày mai thái giám tuyển hôn tới đây rồi, ta vẫn chưa chọn được hôn phu... Phó Vân, ta hỏi ngươi, ngươi có cưới takhông?"
khônghiểu sao Phó Vân càng lãnh đạm, nàng càng muốn ép Phó Vânnóichuyện với mình. Nàng muốn tặng quà nhận lỗi choanhtỷ nhi ở Trường Xuân Quan, nàng nghiên cứuthậtkỹ càng những bức họa của Phó Vân để xem nét vẽ của "y" có điểm nào khác với những bức họa của nàng, có như thếthìlần sau "y" tới nàng mới có cớ để trò chuyện với "y"... Nàng chưa từng tìm cách trở nên thân thiết với bất cứ người nàomộtcách nghiêm túc như thế.
Phó Vânanhkhôngbiểuhiệncảm xúc, cúi đầu, đáp lời: "Đa tạsựchỉ bảo của đại nhân."
Phó Vânanhxuống ngựa, bảo người kia dẫn đường.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Người tới cầu thân trở vềnóiPhó giakhôngdám nhận lời chuyện hôn nhân này, Phó Vân chỉ là con nuôi, người Phó giakhôngthể quyết định được chuyện hôn nhân của "y". Dương gia cũng lên tiếng, Phó Vân là con rể được tôn thất lựa chọn, về sau có thểsẽcưới congáitrong tôn thất ở Hồ Quảng.
Phó Vân Chương rất có tiềm năng, bồi dưỡng thêm vài năm nữa,nóikhôngchừng có thể trở thành phụ tá đắc lực chohắn.
mộtđại quan tam phẩm tỏ ý quan tâm y như thế mà y vẫn chưa hề biểuhiệnsựkinh ngạc hoặc cảm động rơi nước mắt, đây làmộtngười thận trọng, bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên nọ lắc đầu bật cười, quay về tùy tùng phía sau, "Ngươi nhìn tiểu nương tử kia mà xem, có phải có dáng dấp của Tôn nương nương ngày trẻkhông?"
Chu Hòa Sưởng mang bức tranh về Vương phủ.
Phó Vân Chương đặt sách trong tay xuống, nghe nàngnóithế tự nhiên lại cảm thấy đói bụng bèn hỏi: "Làm sao muội biết ta cũng đói bụng?"
Quả bóngnhỏlăn lộc cộc về phía lỗ đánh bóng, người hầu đứng bên lỗ nhấc tay lên ý bảođãvào lỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy nha hoàn, bà tửkhôngdámnóimộtlời, thấy nàng khác vội vàng xúm lại, đưa nàng về nội viện.
"Bên cạnh thái giám tuyển hôn Trịnh Bính có người quen của tiểu nhân." Kiều Gianói, "hắnchỉnóivới mình tiểu nhân, đến cả Sở Vương cũng chưa biết việc này."
Từ Lễ Bộ thị lang lên Lại Bộ thị lang, mấy phe phái trong triều tranh đấu, cuối cùng người thành công gia nhập Nội Các là Vương các lão lạikhôngphải người thắng lớn nhất, mà là Thôi Nam Hiên, người lặng lẽ trở về trung tâm quyền lực.
Phó Quế hoảng sợ, lườm gã đàn ông trung niên kia rồi cất bước chạy theo Phó Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Nguyệtkhôngđược như Phó Quế, tính tình hiền hòa, nhu nhược, bình thường đếnnóichuyện cũngkhôngdámnóito, nếukhôngphải có Lư thị và Phó Quế để ý, ngay cả kẻ hầu người hạ trong nhà cũng dám bắt nạt nàng. Con người mềm yếu như thế mà bị đưa vào cungthìnhất địnhkhôngthể là đối thủ của những kẻ khác.
Triệu Thúc Uyển trầm mặckhôngtrả lời.
"Thôi đại nhân về rồi ạ. Ngài ấy bận lắm, lúc ăn cơm tri phủ đại nhân tới tìm ngài ấy. Bao nhiêu người đứng chờ bên ngoài, Thôi đại nhân chẳng thèm để ý tới bọn họ chút nào, để bọn họ chờ dưới hành lang, mấy vị quan gia đó chỉ có thể đứng đó trơ trơ mà chờ với đợi trong khi Thôi đại nhân cứ làm như thể chẳng có gì phải bận tâm,nóichuyện với thiếu gia về chuyện học hành thi cửmộtlúc lâu rồi mớiđi."
Người Triệu gia trơ mắt nhìn nàng ra về, thở dài, "Tiểu thư, Phó tướng công là người xuất chúng, còn là tú tài, sắp thi hương tới nơi rồi, còn có danh là Đan Ánh công tử, đất Hồ Quảng này có ai làkhôngbiết, nếu lần nàykhôngphải có người Dương gia đứng giữa gây khó dễ, người tới nhà cầu thân có khiđãđạp vỡ ngạch cửa nhà bọn họ từ lâu rồi, khó khăn lắm mới lừa được cậu ta tới đây, sao tiểu thư lạinóinăng l* m*ng như thế..."
khôngai đáp lời.
Người trong phủ Võ Xương tranh nhau bỏ ra số tiền lớn để mua những bức tranh chữ nàng tự tay vẽ, lúc nhàn rỗi nàngsẽdựa theoyêucầu của bọn họ để vẽ mấy bức tranh cảnh đình đài lầu các hoặc cảnh sắc bốn mùa, chỉ có điều nhất địnhkhôngvẽ người.
Phó Vân Chương gật đầu.
Nếu biết trước Phó Vânsẽgiận lâu như thế, trước đây đáng ra nàngkhôngnên bắt nạt emgái"y"... Nếu như nàngkhôngđắc tội với emgái"y", liệu "y" có đồng ý cưới nàng haykhông?
Nàng nghĩ ngợimộtlát rồi sai Vương Đại Lang qua viện của nàng lấymộtbức tranh, nàng bảo Chu Hòa Sưởng: "Sắp đến sinh nhật huynh rồi, ta vẽ tặng huynhmộtbức họa. Đại Lang, mang bức họa tới đây."
Nơi này cách phố Cống Việnkhôngxa, chỉ cách mấy bước chân. Đúng là Triệu sư gia từngnóiTriệu giasẽthuêmộttòa nhà mới ở phủ Võ Xương.
Trờiđãtối, Phó Vânanhthấy những người vừa cản ngựa của nàng thựcsựlà người Triệu giathật, nhận thư, giơ ra trước ánh đuốc đọcthậtkỹ,trênđó là chữ của Triệu sư giathật, nàng kinh ngạc, "Thầyđãvề phủ Võ Xương rồi sao?"
Nàngđixem cho vui vậy.
Mấy bà tử lo lắng như kiến bò chảo nóng.
Phó Vân Chươngđangngồi bên cửa sổ đọc sách dưới ảnh đèn, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy biểuhiệntrênkhuôn mặt nàng rối rắm bèn nhướn mày, "Sao thế này?"
Phó Vânanhchắp tay, cúi đầunói: "Nếu thầykhôngở đâythìtakhôngquấy rầy nữa."
"Thực ra cũngkhôngnhất thiết phải tránh né." Phó Vânanhtrầm ngâm hồi lâu, ngón tay miếtnhẹtrênchén trà, "Nhị canóichuyện với Thôi đại nhân ở phòng khách, muội ở trong phòngkhôngra ngoài là được rồi."
Hôm ấy Chu Hòa Sưởngđãmang bức họa Phó Vânanhvừa vẽ xong về nhà. Nàngkhôngvẽ người mà làmộtbức phú quý trường xuân
mộtcây làm chẳng nên non, muốn thựchiệnlý tưởng chính trị của chính mình, Thôi Nam Hiên cần nhiềusựgiúp đỡ hơn nữa, nhiều đồng minh hơn nữa, càng nhiều càng tốt. Nếu như có thể,hắnhy vọng sau khi Thẩm Giới Khê mấtđisựtin tưởng của Hoàng thượng,hắncó thể tập hợp tàn dư của Thẩm đảng để phục vụ cho mục đích của mình.
Phó Vânanhchẳng còn cách nào khác đành xuống ngựa,đitheo hộ vệ về phía chiếc kiệu, hành lễ với Thôi Nam Hiên.
Phó Nguyệtđãvề quê rồi cơ mà? Tại sao lại có thể bị Trịnh Bính lựa chọn được cơ chứ? Chỉ là vô tình bắt gặp hay là do Trịnh Bính có ý định từ trước...
Liên Xácđangngồi dưới đất ngủ gà ngủ gật, Phó Vânanhkhôngđánh thứchắn, đẩy cửađivào, gió lùa vào phòng ngủ khiến ánh đèn cũng lay động.
Tối nay, Triệu lão gia và Triệu phu nhân mời tất cả những người họđãlựa chọn tới nhà, bảo Triệu Thúc Uyển chọn lấymộtngười vừa mắt, họkhôngthể để nàng cứ tiếp tục muốn làm gìthìlàm như thế được, ngày mai thái giám tuyển hôn tới nhà rồi, tới lúc đó có muốn gả cũngkhôngđược đâu!
Kiều Gia rảo bước vào phòng nhưngkhôngđivào phòng trong, dừng lại trước tấm bình phong bên ngoài, chắp taynói: "Công tử, chị ngài bị thái giám tuyển hôn lựa chọn rồi."
Triệu Thúc Uyển rầu rĩ cả ngày, dưỡng nương của nàng biết nàng có ý với Phó Vân liền lặng lẽnóivới Triệu phu nhân, Triệu phu nhân thương congái, nghĩ nếu Phó Vân vẫn còn chưa đính hôn với aithìkhôngbằng lừa "y" tới nhà rồi khóc lóc cầu xinmộthồi, bà takhôngtin "y"sẽkhôngmềm lòng.
Tới xem cho vui cũng có cái giá của nó. Phó Vânanhkhôngdám nhìn Triệu Thúc Uyển nữa, đưa mắt về phía đám người hầu Triệu gia mới đưa nàng tới đây, "Thầy ta đâu?"
Nàng thắp đèn lồng,đira sân tìm Phó Vân Chương.
Nha hoàn vừa chạy vừa thét lớn: "Chạy mau chạy mau!"
Nhất định Phó Vânsẽxem thường nàng. Vốn dĩ "y"đãchẳng thích nàng, nếu thựcsựlừa "y" tới nhà, cả đời này ysẽcoi nàng làmộttiểu thư ương ngạnh, kiêu ngạo, phách lối...
Nàng ăn xong mớiđivề, thức ăn của vương phủ rất tinh tế nhưng vẫnnói: "Nhị ca ăn bữa đêm với muộiđi."
Đám tôi tớ rón ra rón rén bưng bức tranh ra ngoài.
Thẩm Giới Khê già rồi, Thẩm gia cũng chẳng có nhân tài trẻ tuổi xuất chúng nào đáng chú ý, ông ta là nhân vật trung tâm của Thẩm đảng,mộtkhi ông ta thất thế, Thẩm đảng chắc chắnsẽsụp đổ.
Đại quan tam phẩm ra đường, khí thếthậthoành tráng.
Khắp hàng xóm láng giềng lại vang lên tiếc tặc lưỡi khen ngợi.
Nàng viết thư hồiâm, cảm ơnsựquan tâm của họ nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ.
Phó Vân Chương hơi nhìn xuống, yên lặng nghe Thôi Nam Hiên phân tích tỉ mỉ tình hình trong triều, khuôn mặt vẫn bình tĩnh,khôngrõđangvui hay buồn.
Về tới nhà, Phó Vânanhthở dài.
Tùy tùng cẩn thận đáp lời: "Trịnh gia gia thấy giốngthìnhất định là giống rồi."
Sở Vương nhìn thấy, gật đầunói: "Cũng khá đẹp."
Sắp đến giờ giới nghiêm, trờiđãtối, những người về muộn vội vã quay về nhà, những tòa nhà lớn bắt đầu thắp đèn lồng, chụp đèn lay động trong gió.
Phó tứ lão gia lo lắng ra mặt, "Thôi đại nhân thiết diện vô tình, còn đường đường là Lại Bộ thị lang, hoàng thân quốc thích rơi vào tay ngài ấy, ngài ấy cũng nhất định phải dọn cho bằng sạch. Nhà chúng ta và ngài ấykhôngthân cũng chẳng quen, cứđinhờ vả như thế, liệu ngài ấysẽchịu giúp đỡ sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Thúc Uyển vô cùng tủi thân, vậy mà lúc nghe cha mẹ nàngnóisẽphái người tới Phó gia cầu thân,sựtủi thân trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là niềm vui thầm lặng mà chính bản thân nàng cũng phải bất ngờ.
Kiều Gia cúi đầu nhìn xuống đất, đáp: "khôngdámnóidối công tử, Phó Nguyệtđãbị thái giám tuyển hôn đưa lên thuyền rồi, mấy ngày nữasẽđưa lên phía bắc."
Mặt mày Phó Vân Chương vẫn bình tĩnh, y nghĩ ngợimộtlúc rồinói: "Bị chọnthìcũng bị chọn rồi, giờ chỉ còn cách nhờ Thôi đại nhân giúp đỡ."
Sau đó ai lại về phòng nấy, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Triệu Thúc Uyển quay sang phía Phó Vânanh, nhìn nàng, "Phó Vân, ngươinóiđi, ngươi có muốn cưới takhông?"
"Ainóivới ngươi như thế?" Phó Vânanhcau mày.
Triệu Thúc Uyển cũng hụt hẫng vô cùng.
Mấy người cản ngựa trả lời: "Hôm quađãvề rồi ạ, giờđangở biệt viện của Triệu gia ở ngay cuối ngõ kia thôi."
"Vân ca nhi, các chị emgáicủa đệ đềuđãcó nơi có chốn rồi cả chứ?" Chu Hòa Sưởng nháy mắt với Phó Vânanh, "Ta biết nhiều công tử nhà giàu lắm, muốn ta đề cử cho đệ mấy ngườikhông?"
"Nhị ca ăn cơm với Thôi đại nhân, chắc chắn ănkhôngđủ no."
...
Có tiếng gọi nôn nóng gần đó truyền lại, tiếng gọi dồn dập, có vẻ người gọiđanglo lắng.
Biết được ý định này của mẹ mình, Triệu Thúc Uyển vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Tiếng gọi bên kia ngừng lại, Phó Nguyệt bước xuốngmộtcon đường mònnhỏhẹp quanh co toàn sỏi đá mấp mô,đitới bên bờ suối, đúng ở phía bờ đối diện, nàng thở phàonhẹnhõm: "Hóa ra muội ở đâu, tỷ tìm muội mãi."
Phó Nguyệt nhát gan, nhìn thấy nha hoàn, bà tử trong nhà từ xađangđidọc theo bờ ruộng tìm về bên này liềnkhôngdámnóichuyện với người đó nữa, chạy thẳng về hướng bà tử.
Rồi nàng quay sang sai người dưới xuống bếp bưng canh lên.
Vừa mới ra ngoài đường cái nàngđãnhìn thấy mấy hộ vệ mặc giápnhẹđangđitới. Họ đứng xung quanh bảo vệ chomộtchiếc kiệu lớn, phía trước có mấy tiểu lại cầm thanh la bằng đồngđimở đường, báo hiệu cho ngườiđiđường tránh sangmộtbên.
Vị đại nhân này tuấn tú quá!
Thực ra được cử đến vùng khác để lấy kinh nghiệm cũng chẳng có gìkhôngtốt nhưng Phó Vân Chương có tư chất thế này, như thếthậtlãng phí, dù sao càng ở gần trung tâm quyền lực càng dễ đạt được thành tựu.
Phó tứ lão gia lo lắng tới mức sắp khóc tới nơi.
Mấy người hầu Triệu gia kia dẫn Phó Vânanhđivàomộtngõnhỏ, bỗng cómộtcómộtnha hoàn chải tóc kiểu trẻ con chạy từ trong góc ra, chỉ vào nàng, lớn tiếngnói: "Họ lừa công tử đấy, công tử mau chạyđi!"
Bên này giảm ắt bên kiasẽtăng, đến khi đó, trong triều nhất địnhsẽcómộtđảng phái mới ra đời.
...
Thôi Nam Hiên nhìnthìcó vẻ rất thoải mái, vừa dùng trà vừanóichuyện nhưng thực ra vẫn luôn quan sát kĩ càng phản ứngtrênmặt Phó Vân Chương qua khóe mắt.
Trịnh Bính hơi mỉm cười.
Phó Quếkhôngngẩng đầu lên, hơi bực bộinói: "Muội ở bên bờ suối."
Đặt chén trà lên bàn, Phó Vânanhkhẽ khép mắt lại, lên tiếng, "Được rồi, vậy sáng sớm mai muộisẽra ngoài vậy."
Người hầu Triệu gia là những người đầu tiên có phản ứng,mộtngười chạy về phía nha hoàn, che miệng nàng ta lại,khôngcho nàng tanóigì nữa, mấy người khác lập tức tách ra, vây Phó Vânanhvà Kiều Gia lại, chặn kín đường lui.
Câu này nghe quathìkhôngthấy có ý gì đặc biệt, dường như chỉ là lo nàng chìm đắm trong men say chiến thắng, chủ quan, lơ là nên mới dặn dò vài câu nhưng thực ra lại cóẩný sâu sắc trong đó.
Ôi đại tiểu thư ơi, làm sao có thể hỏimộtcâu như thế ngay trước mặt người hầu kẻ hạ cơ chứ! Người có còn muốn giữ thanh danh nữa haykhông?
Thôi Nam Hiên nhướn mày, "Lần này ngươiđithi đứng đầu bảng, ở Quốc Tử Giám Tô Đồng cũng đứng đầu, sau kỳ thi hương này các ngươi nhất định có thể tề tựu ở kinh sư, đề thi của Hồ Quảngkhôngkhó bằng đề thi ở phía nam,khôngđược chủ quan, phải nghiêm túc ôn tập chuẩn bị cho kì thi, đừng có chểnh mảng."
"Nhị ca." Phó Vânanhvào phòng,khônghỏi y saođãđêm rồi mà còn chưađingủ,nói, "Nguyệt tỷ nhi bị Trịnh Bính lựa chọn đưađirồi."
, cành hoa thẳng tắp tú lệ, đóa hoa kiều kiễm, nét bút tinh tế, chỗ đơn giản, chỗ phức tạp kết hợp hài hòa, cả bức tranh thanh nhã đường hoàng, có ý nghĩa hàm s·ú·c nhưng vẫn sống động nhưthật, tươi sáng vui vẻ.
Nàngnhỏtuổi nhất nhà, lúcnhỏcácanhchị trong nhà ai cũng nhường nhịn nàng, cha mẹ nâng niu nàng như châu như ngọc, ý chỉ tuyển tú vừa tới, người Triệu gia lập tức tìm chồng cho nàng, thực ra cũng chẳng phải do Triệu giakhôngmàng danh lợi mà họ biết nàng kiêu ngạo như vậy, vào cung nhất định chẳng phải chuyện gì tốt lành. So với việc nàng phải vào cung để rồi khổ sở như thế, chi bằng gả nàng chomộtngười trong vùng, họ hàng thân thích lúc nào cũng có thể quan tâm chăm sóc cho nàng. Nàng lại nhất địnhkhôngchịu gả bừa chomộtngười nào đó, trong những người cha mẹ chọn cho nàng, nàng chẳng vừa ý ai hết. Sau này có người đưa ra ý kiến kết thân với Phó gia, nàng sững sờ hồi lâu nhưng rồi cảm thấykhôngmuốn từ chối.
Cũng may Thôi Nam Hiênkhôngthích uống rượu, nếukhôngsẽlại giống cái lần y ăn cơm với Lý Hàn Thạch, uốngkhôngbiết bao nhiêu rượu.
Phó Vânanhnhướn mày.
Vương các lão và Diêu Văn Đạt đều đánh giá cao y, vừa hay y cũng là người Hồ Quảng...
Phó Vân Chương lắc đầu, "hắntừng dạy học ở Giang Thành thư viện, cũng coi như là thầy của muội, ta tiếp đónhắn, về tình hay về lýthìmuội cũng phải ra ngoài bái kiến, nếu trốn trong phòngkhôngchịu rathìquá thất lễ rồi."
Phó Vânanhđứng sang bên cạnh nghỉ ngơi, trả lời: "khôngcần đâu, đưa họ về quê là được rồi, tới khi hết tuyển tú lại đón về."
Thôi Nam Hiên gật đầu, bưng ly lên dùng trà, chậm rãinói: "Thực ra lần trước ngươi bỏ lỡ kì thi đình chưa chắcđãlàkhôngtốt. Vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông liên lụy tới quá nhiều người, Cẩm Y Vệ cũngđãnhúng tay vào, giờ trong kinh ai cũng lo lắng, bất an. Đợi hết đợt tuyển tú này, Hoắc Minh Cẩm nhất địnhsẽtiếp tục điều tra vụ này chorõràng, triều đìnhđãcấm quan viên kiếm chác thông qua giấy tờ cho phép vận chuyển muối, lần nàykhôngchỉ có những người ở Sơn Đông mà rất nhiều tôn thất cũngsẽbị lôi ra, Hình Bộ, Đại Lý Tự đềuđãkhôngthể ém nghẹm việc này được nữa, sợ rằng đến cả Thẩm thủ phụ cũngsẽthí xe giữ tướng. Đến khi đó trong triềusẽcó nhiều vị trí trống, ngươi tham gia thi đình lần nữa lại đúng vào dịp này, đúng là cơ hội tốt,khôngsợ bị đưa tới vùng khác làm tri huyện."
Người dântrênđường nghe thấy tiếng thanh la vội vàng lùi về bên đường, đợi chiếc kiệuđiqua.
Cái giọng điệu này nghe thế nào cũng giống nhưđangdỗ trẻ conđichơi.
Kiều Gia phản ứng tứcthì, rút đao ra, giục ngựađinhanh về phía trước mấy bước, che chắn trước mặt Phó Vânanh.
Phó Quế lau sạch đôi giày thêu, đứng dậy, từ bờ suối bên này lườm nàngmộtcái, "Tỷ tìm muội làm gì chứ? Muộikhôngtrốn đâu, tỷ yên tâm, muội hiểu mà, cái loại chuyện như tuyển tú này nào có đến phiên muội được, vùng này từ trước đến nay chưa từng sinh ra vị nương nương nào cả, đến cả phiên vương phi cũngkhôngcó nữa là, muội tự biết suy xét,sẽkhôngnhân lúc tỷkhôngđể ý để trốn về thành đâu."
Kiều Gia tiến lênmộtbước, "Công tử?"
mộtngày sau, Sở Vương phủ phái người tới phố Cống Viện đón Phó Vânanh.
Kiều giakhôngnóimộtlời, xuống ngựa, nhận thư rồi đưa cho Phó Vânanh.
Chu Hòa Sưởng vui mừng khôn siết, ngay lập tức nghếch đôi chân dài, bật dậy, cảm thấykhôngthể chờ nổi, muốn xem bức tranh ngay lập tức, vội vàng lao như tên b*n r* ngoài cửa, chạy theo Vương Đại Lang, "Để ta xem, để ta xem, đệ vẽ gì thế? Có phải vẽ takhông? Mấy hôm trước lúc chơi chủy hoàn đệ cứ nhìn ta mãi, ha ha, ta biết mà, phong thái chơi chủy hoàn của ta nhất định là quá tuyệt vời!"
Trước giờ Phó Vân luôn rất lãnh đạm với nàng, "y" và Triệu Kỳđãbiến thù thành bạn nhưng nàng có cố gắng thế nào "y" vẫn chẳng để ý tới nàng. Mỗi lần Phó Vân tới nhà tri phủ thăm Triệu sư gia, nàng cũng mặt dày mày dạnđitớinóichuyện với "y", "y" lạnh lùng, lúcnóichuyện với nàng lúc nào cũng nhìn xuống, rất quy củ, rất đúng mực nhưng cũng đẩy nàng ra xa ngàn dặm.
Phó Nguyệt thở phào, "Về sớmmộtchútthìtốt rồi."
Vậythìnàng phải gả cho Phó Vân, để rồi xem "y" còn dám mặt sưng mày xỉa như thế cả ngày haykhông!
Phó Vânanhsuy tư trong chốc lát, khép chặt vạt áo ngoài,nói: "đisang nhà bên cạnh mời tứ thúc ta sang đây,khôngđược để những người khác biết."
Thôi Nam Hiên ừmộttiếng.
Trời càng lúc càng tối, mấy chiếc đèn lồng treo trước cổng phủ tỏa ra ánh sáng vàng mờ nhạt, chiếu sáng khuôn mặt của nha hoàn kia, nàng ta căm phẫn, liều mạng giãy giụa, mấy người hầu định đuổi nàng tađinhưng lạikhôngdám làm nàng ta bị thương, chỉ bảo nàng ta tránh ra chỗ khác.
Do vậy, người trong phủ Võ Xương có ngứa ngáy đến thế nào cũngkhôngdám tới nhà hỏi thăm xem Phó Vânđãcó mối nào hay chưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Quế đứng bên suối chờ nàng, chờ mãi chờ mãi vẫn chưa thấy Phó Nguyệt sang tới nơi, lo lắng cất giọng gọi: "Nguyệt tỷ nhi?"
Thảo nào Thẩm Giới Khê bắt đầu chèn éphắnmặc dù về mặt chính kiến mànói, bọn họkhôngcó quá nhiều mâu thuẫn.
hắncố tình nhấn mạnh bức họa này là cómộtkhônghai rồi luôn miệng sai bảo tôi tớ, "Treo trong phòng ngủ của tađi, cẩn thận vào, nếu có gì sơ sẩy tasẽtống cả đám các ngươi ra ngoại viện làm việc."
Trongmộtthônnhỏvùng núi,trênsườn núi lác đác mấy cây quýt sai chi chít quả, đầu cành quýt treo đỏ rực, dưới chân núi trồng lê, hạnh, đào, cây nào cây nấy cành lá sum suê, xanh mướt um tùm, bên cạnh cómộtdòng suốinhỏuốn lượn chảy qua, suối chỉ sâu tới đầu gối, nước chảy róc rách.
Cóanhem liền quên cha!
Ở Sở Vương phủ, Chu Hòa Sưởng lệnh cho tôi tớ dẹp bớt cây cảnh, biến đình viện thành sân bóng, lấy những tảng đá tự nhiêntrênlốiđilàm chướng ngại vật, dựng năm lỗ đánh bóng, mỗi lỗ cắmmộtchiếc cờ màu, tỳ nữ đứng ở bàn điều khiển đọc tỷ số, dựa vào tỷ số này để phân thắng bại.
Phó Vânanhkhônghỏi nhiều, cưỡi ngựatrênđường cái,đangcúi đầu suy tư bỗng ven đường có mấy người xông ra dừng ngựa của nàng lại.
"Quế tỷ nhi! Quế tỷ nhi!"
Triệu Thúc Uyển nhìn theo bóng Phó Vânanhra vềmộtcách dứt khoát như thế, mắt dần đỏ hoe, hừ lạnhmộttiếng,nói: "Ta từng bắt nạt emgáihắn, cái kẻ đó thù lâu nhớ dai, tới tận bây giờ vẫn còn nhớ đấy! Các ngươi có lừa đượchắnvào phủ cũng chẳng có tác dụng gì đâu, dù cha ta có quỳ xuống cầu xinhắnđichăng nữa,hắncũngsẽkhôngmềm lòng."
Những người xung quanh nhìn nhau, mấy bà tử lúc này mới chạy tới nơi, mệt bở hơi tai, nghe thấy câu này suýt nữakhôngthở được nữa.
Nàng vừa mới kéo dây cương dừng ngựa,trêncon phố dài,mộtbàn tayđãvénmộtgóc mành kiệu ra, người bên trongnóivới hộ vệ mấy câu. Hộ vệ kia chắp tay thưa vâng,đithẳngmộtmạch về phía Phó Vânanh, "Phó tướng công, đại nhân là chúng ta mời tướng công qua bên đó có mấy lời muốnnói."
Mành kiệu chỉ được vén lênmộtgóc nên nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Thôi Nam Hiên, vẫn là khuôn mặt nhu hòa như ngọc như trước kia, vẫn trẻ trung tuấn lãng, từ khuôn mặt này,khôngai có thể nhận ra nổi dấu vết của lần bị chèn ép chốn quan trường vừa rồi.
Ban ngày Phó Vânanhchơi chủy hoàn với Chu Hòa Sưởng, giờ mới thấm mệt, chỉmộtlátđãchìm vào giấc ngủ.
Nàngkhôngmuốn bởi vì nàng mà Phó Vân Chương lại mắc nợ Thôi Nam Hiên.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Phó Vân Chương nhìn ra ngoài, bóng đêm đặc sệt, ynói: "Để cháu thử xem sao."
hắncòn tưởng phen này có thể trở thành thân thích với Vân ca nhi cơ đấy!
Phó Vânanhthấy ánh mắt y dường như hàm chứa ý gì sâu xa nhưng cũngkhônglảng tránh, mỉm cười với y, "Nhị ca?"
Đám người hầu khóckhôngra nước mắt, chạy đuổi theo nàng ta, kéo nàng lại nhưng nàng là congái, họkhôngdám nặng tay, cả đám người quấn lại với nhau lộn tùng phèo.
Phó Vânanhcầm gậy đánh bóng trong tay, đánhmộtđường.
Vương Đại Lang thưa vâng, khom người ra ngoài.
Giờđãlà nửa đêm nhưng Phó Vân Chương còn chưa ngủ, vẫnđangngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, bóng y ngồi bên bàn hắt lên tấm bình phong, phòng tĩnh lặngkhôngmộttiếng động.
hắntin vào mắt nhìn người của mình,hiệngiờ Phó Vân Chương vẫn còn trẻ tuổi, non nớt, thực rađãkhôngthiếu thủ đoạn, nhưng dùng saođinữa y vẫn là kẻ lớn lên trong tay đàn bà, chưa từng trải qua sóng to gió lớn nên có vẻ quá mức nhu hòa. Tới khi y thựcsựnếm trải mưa gió máu tanh chốn quan trường, ysẽhiểu nếu muốn nắm được quyền lực trong taythìkhôngthể có lòng dạ đàn bà.
Bà tử dưới bếp bưng canh lên, hai người ngồi ở phòng bên cạnh ăn bữa đêm rồi ra vườn ngắm trăng, nhân tiệnđilại cho tiêu. Ánh trăng như bạc, haianhem đối qua đối lại mấy câu thơ, Phó Vânanhkhôngđối được, bị Phó Vân Chương cốcnhẹmấy cái vào đầu.
Triệu Thúc Uyển sai nha hoàn canh giữ trước cổng, những thiếu gia khác có tới cũngkhôngcần quan tâm, nhưngmộtkhi nhìn thấy Phó Vânthìnhất định phải cản "y" lại!
...
Phó Vân Chương đứng chờ trước cửa, thấy Thôi Nam Hiên xuống kiệu liền chủ động ra đón.
(tranh vẽ hoa xuân)
Phó Vân Chương đặt chén tràtrêntay xuống, liếc nhìn về phía cái ngườiđangnằm ngả ngớntrênsập thao thao bất tuyệt là Chu Hòa Sưởng kia, hình như y có chuyện gì muốnnóivới nàng.
Phó Vân Chương lại tiếp: "Ngày kiahắntới nhà, muội sang Sở Vương phủ chơiđi, tới tối ta bảo Liên Xácđiđón muội về."
Chỉmộtlát sau, Phó tứ lão gia cũng sang bên này, nghe Kiều Gia bảo Phó Nguyệtđãbị lựa chọn, ông to lắng đến mức mồ hôi túa ra như tắm, "Phải làm sao bây giờ? Tính cách của Nguyệt tỷ nhi... Đến gả cho nhà giàu có ta cũng sợ con bé phải chịu vất vả, huống hồ là vào cung, lá gan con bénhỏnhư gan chuột, vào cung chẳng phải là để người ta giày xéo hay sao?"
Rồi nàng cúi đầu nhìn về phía dòng suốinhỏ, sợ làm bẩn giày và váy áo, lại quay lại nhìn con đường khi nãy, bên kia cómộtcon đườngnhỏcó thể vòng sang bên đó, "Muội đợi tỷ chút, tỷ sang bên đấy ngay đây."
Lúc Thôi Nam Hiên bước ra khỏi kiệu, khắp con ngõ vang lên những tiếng hít vào.
Sở Vương liếc nhìnhắnđầy khinh thường, có giá thế nào cũng làm sao có giá bằng vàng được, Sở Vương phủ này còn thiếu bảo bối gì nữa? Nhân dịp sinh nhật con trai, ông tađãsưu tầm bao nhiêu kỳ trân dị bảo, vậy mà con trai ông ta nhìn thấymộtlầnđãđặt sangmộtbên, cuối cùng lại coi bức họa của Phó Vânanhnhư bảo bối hiếm có ở đời, chỉ thiếu nước xâymộtcái miếu để thờ nữa thôi,thậtkhôngcông bằng chút nào!
Thôi Nam Hiên giám sát lần tuyển tú này, nhất địnhsẽbiết ai được lựa chọn aikhông.
Ykhôngthân thiện lấy lòng nhưng cũngkhôngkiêu căng ngạo mạn, dường nhưđãcó suy nghĩ riêng của mình.
đãđạt được vị trí cao lại cònkhôngkhiến cho quá nhiều người chú ý.hắnchỉ cònmộtbước nữa thôi là có thể gia nhập Nội Các.
Tiểu nương tửđimộtđôi giày thêu đế cao tinh xảo nhưng lại chạy nhanh hơn hẳn người hầu phía sau, nhấc váy chạymộtmạch về phía này, tới lúc chạy xuống bậc thang, nhìn thấy Phó Vânanh, bước chân bỗng nhiên khựng lại, nổi giận đùng đùng, quay sang chỉ thẳng vào mặt kẻ hầu người hạ đứng trước cửa, cao giọng mắng: "Ai cho phép các ngươi ra ngoài cướp người về đây? Ta dù có cạo đầu làm nicôcũngkhôngthể dùng cái thủ đoạn này để lấy chồng được!"
Phó Vânanhkhôngmuốn giải thích dài dòng, trả lời: "Vâng."
Ít nhất phải để nàng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt "y".
Người như Thôi Nam Hiên lúc nào cũng tính kế cẩn thận, Phó Vân Chương tới nhờhắngiúp đỡ, coi như nợhắnmộtlần, về sauhắnnhất địnhsẽvin vào đó ép Phó Vân Chương phải làm việc chohắn.
Thôi Nam Hiên bước vào chính đường, người hầu dâng trà, hai người hỏi han mấy câu xã giao, cuối cùnghắnnói: "Tuy lần trước ngươi bỏ lỡ kì thi đình nhưng Vương các lão có ấn tượng sâu sắc về ngươi, sang năm lên phía bắc thi lại, chuẩn bị thế nào rồi?"
Thấy nàng từ chối thẳng thừng, Chu Hòa Sưởng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Văn nhân trong vùng thấy tiếc cho nàng, mấy người bạn của Phó Vân Chươngđãviết thư cho nàng mấy lần, dặn dò nàng nên vẽ tranh giống như viết chữ, phải hòa mình vào xu hướng thẩm mỹ của văn nhân nếukhôngsẽbị đánh đồng vào hàng họa sĩ thấp kém.
Thấyhắndường nhưkhôngcó gì muốnnóitiếp, mấy hộ vệ thúc giục kiệu phuđitiếp.
Nàng lắc đầu, bằng võ công của Kiều Gia, cóhắnở đây,khôngai có thể làm nàng bị thương, hơn nữa chỗ này ở ngay gần tòa nhà Phó gia, "khôngsao đâu, ta đoán là vì chuyện tuyển tú thôi."
Những người Chu Hòa Sưởng quen biết đa phần là mấy kẻ ăn chơi đàng đ**m ănkhôngngồi rồi, toàn những người được mười ba mười bốn tuổiđãqua lại chốn phong lưu, Phó tứ lão gia trèo caokhôngnổi, cũngkhôngmuốn trèo cao, tránh cho congáigả sang đó lại phải chịu thiệt thòi.
Kiều Gia vẫn luôn nghiêm túc như thế, theo sát phía sau nàng.
Phó Vân Chương bình tĩnh trả lời: "Cảm ơn đại nhânđãquan tâm, có lẽ là do đợt trước mùa hè giảm cân mà thôi."
Phó Vân Chương bật cườinói: "khôngsao đây, tiểu thư Triệu giasẽkhôngbị lựa chọn đâu."
Phó Vânanhkể chuyện Triệu Thúc Uyển.
Phó Vân Chương cúi đầu trả lời: "Đương nhiên phải dốc hết sức ạ."
Như thường lệ, Phó Vân Chương tiễn nàng ra tận cổng.
Tuy vậy khuôn mặt nàng vẫnkhôngthểhiệncảm xúc gì, nàng rót hai ly trà nóng, đặt xuống trước mặt Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương, mắt khép hờ, "Nhị ca, huynh định nhờ Thôi đại nhân sao?"
Phó Vânanhđangrót trà cho Phó tứ lão gia, nghe thấy vậy, ấm trà trong tay cũng run rẩy.
hắnnghiêng đầu nhìn Phó Vânanh, thấy nàng mặctrênngười bộ đồ chơi bóng bó tay, làm nổi bật eonhỏchân dài, quả nhiên có phong thái trẻ trung hào sảng, nhíu mày hỏi: "đira ngoài sao?"
Phó Vânanhmỉm cười, "Tại sao lại muốn muội tránhđi?"
Kiều Gia thưa vâng.
Phó Vânanhkhôngvẽ người. Tuy Triệu Thiệnkhôngđồng ý nhận nàng làm học sinh nhưng sau khi xem tranh của nàng, bà đánh giá caosựsống động của cảnh vật dưới ngòi bút của nàng nên qua Triệu sư gia, bàđãchỉ dẫn thêm cho nàng cách đưa bút và kỹ thuật pha mực. Vẽ tranh là thú tiêu khiển của nàng, nàng thích cái gìsẽvẽ cái nấy. Về sau, những bức họa nàng vẽ giúp Viên Tam để minh họa cho tiểu thuyết được phổ biến rộng rãi. Những bức họa của nàng khác với những bức họa của văn nhân, tranh của nàng thiên về phong cách chân thực tinh xảo nhưng vẫn giàu cảm xúc, tự nhiên tạo thànhmộttrường phái mới lạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.