Khổ Ải Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Đoá Kim Sắc Tường Vi
Nàng không vội trả lời mà hỏi ngược lại, "Đây là ngươi trút xuống hết toàn bộ tâm huyết gắp ra tới sao?"
Nàng cốc nhẹ lên hắn một cái. "Ngươi cũng bớt khoa trương đi. Được rồi, hay là ngươi gắp một đóa hoa giấy tặng cho ta đi "
Mày không thoát được đâu con trai! Tu bi không tình yêu...
Và cứ như thế, mỗi ngày Trần Tiểu Bạch đều đến đây để ăn, à nhầm, để chơi với Huyền Trân. Hai người ngày càng trở nên thân thiết, và hiểu rõ về nhau hơn.
"Cứu! Cứu mạng a!"
Và ngược lại thì Trần Tiểu Bạch cũng dạy cho nàng học võ công.
"Như vậy ngươi nhìn xem, đóa hoa kim sắc tường vi này do ta gắp ra, có thể đáng giá bao nhiêu tiền đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy hắn liền hoảng lên nói, "Sao lại có thể như vậy được! Ta đường đường là một tên thiên hạ đệ nhất côn đồ, sao có thể dùng giấy gắp một đóa hoa đưa cho tiểu cô nương chứ!
Nói cách khác, nếu một ngày ta gắp ba cái hoa giấy, vậy liền không cần lo về vấn đề cơm áo gạo tiền nữa rồi."
Đây không phải là một điều rất vinh hạnh và có ý nghĩa thật lớn với ta sao. Ta nhất định sẽ cất giữ đóa hoa này thật cẩn thận."
Thỉnh thoảng Huyền Trân sẽ dạy thêm cho Trần Tiểu Bạch cách viết và đọc chữ, vì nàng nhận ra, hắn chỉ giỏi võ, còn về kiến thức cơ bản thì hắn chính là dốt đặc cán mai.
"Tuy rằng nó không có chút giá trị nào, nhưng lại mang một ý nghĩa rất lớn đối với ta nha."
Sau này mỗi khi nhìn thấy đóa hoa này, hắn lại sẽ nhớ về nàng.
Lão gia gia nghiên tai tiếp tục hỏi, "Sao? Đây là làm cái gì a? Ta nghe không rõ, ngươi điểm to lên a!"
Nghe thấy thế Trần Tiểu Bạch liền trợn tròn mắt, như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đứng lại đó cho ta!"
Nàng tức giận nhéo nhéo hai má hắn nói, "Ngươi lại khoa trương nữa rồi! Ai thèm quan tâm cái thanh danh thối của tên côn đồ như ngươi chứ?"
"Không được, tay phải dũi thẳng ra, eo phải cao lên một chút, phải, chính là như thế, dùng lực, mạnh lên chút."
Lão gia gia nghiên tai hỏi, "Hả? Đây là làm gì a? Ngươi nói to điểm!"
Trần Tiểu Bạch một mặt phiền muộn nói, "Ngươi lại còn cười ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi! Ngươi! Nói như vậy hoa mà ta gắp ra không có một chút giá trị nào sao? Ngươi đây có phải hay không là đang tiêu khiển ta nha!"
Trần Tiểu Bạch đưa miệng kề sát vào tai lão gia gia hét, "CÓ! NGƯỜI! MUỐN! TỰ! SÁT!"
Trời má! Lão gia gia này là huynh đệ cùng cha khác ông nội của sư phụ à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão thuần túy chính là đến đùa giỡn ta nha!"
Huyền Trân liền cười. "Đáng đời tên côn đồ nhà ngươi, ai mượn ngươi mỗi ngày đều đi trêu chọc người khác làm gì, bây giờ gặp báo ứng rồi đó. Ha ha!"
"Thôi xong!" Trần Tiểu Bạch tâm một mảnh thê lương thầm nghĩ: "Ta không phải là gặp một cái kẻ điếc đó a!"
"Ha ha ha ha!"
"Ngươi có tận hai cái bánh bao, đã không chia cho ta ăn thì thôi, bị ta phát hiện, mắc gì còn muốn đánh người a!"
"Hả? Cái gì? Ngươi dám nói ta điếc! Ngươi thế mà dám nói ta là cái kẻ điếc!"
Hắn liền phản bác. "Xấu hay không xấu đều không quan trọng, quan trọng đây là đóa hoa kim sắc tường vi mà tên thiên hạ đệ nhất côn đồ ta đã trút xuống toàn bộ tâm huyết để gắp ra tới nha."
"Trần! Tiểu! Bạch! Ta liều mạng với ngươi!"
"Ta Ta Ta sao có thể không biết được a!"
Hắn quơ quơ đóa hoa trong tay, đưa đến trước mặt nàng đắc ý nói, "Thế nào? Ta có phải hay không rất lợi hại nha. Tặng cho ngươi đó."
Huyền Trân không nói lời nào, nhìn hắn cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
"Ý nghĩa? Một đóa hoa kim sắc mà thôi, nó còn có ý nghĩa gì chứ?"
Sau một lúc dày vò tờ giấy, cuối cùng hắn cũng cho ra được một đoá kim sắc tường vi.
Nàng cầm tay hắn, bắt đầu nắn nót dạy cho hắn từng bước cơ bản, sau khi thấy hắn thuần thục rồi, liền để cho hắn tự hoàn thành.
Trần Tiểu Bạch chạy đến trước mặt nói với lão gia gia nói, "Trước đó là có người muốn t·ự s·át nha."
Trần Tiểu Bạch gãi đầu lúng túng trả lời, "Ta bị một cái lão lưu manh đuổi từ đầu chợ đến cuối chợ, từ cuối chợ đến cổng thành. Trong lúc chạy ta không may lỡ dùng lực siết lấy bông hoa nhỏ trong tay nên mới thành ra như thế này đó a!"
"Ngươi chính là không biết gắp hoa giấy nên mới tìm cớ như vậy." Huyền Trân nhìn Trần Tiểu Bạch với vẻ mặt, ta đã biết hết rồi, ngươi cũng đừng diễn.
Huyền Trân nghiêm túc nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu cười, sau đó đem hoa giấy thu vào trong tay áo nói, "Vậy đáng giá năm văn tiền đi."
"Ngươi không thể nói như vậy! Bổn côn đồ ta đây rất có tiếng trong giới giang hồ nha."
"Ai nha! Tỷ ngươi thịt sao lại mềm như vậy nha? Như vậy làm sao học được võ công!"
"Tên côn đồ nhà ngươi đây là bị báo ứng rồi sao!"
"Ối! Ối! Ối!"
"Cảm ơn,"Huyền Trân đem hoa nhận lấy, đặt ở trong lòng bàn tay xem, nhẹ nhàng vuốt ve nói, "Có điểm xấu xấu."
"Sao lại không, đây là đóa hoa giấy đầu tiên được một tên thiên hạ đệ nhất côn đồ dùng hết tâm huyết gắp ra để tặng cho ta, không chỉ như vậy, đây lại còn là đóa hoa đầu tiên mà ta nhận được nữa.
Huyền Trân liền bật cười, nhéo nhéo mặt hắn nói, "Sở dĩ đóa hoa này của ngươi có thể đáng giá năm văn tiền, là bởi vì một trương giấy kim sắc cũng đã trị giá năm văn tiền rồi nha, nên dù ngươi có chơi ra hoa dạng gì, thì nó cũng chỉ sẽ đáng giá năm văn tiền mà thôi."
"A! Cái gì mềm vậy? Huyền Trân tỷ, ngươi tại sao lại giấu hai cái bánh bao trong ngực làm gì nha?"
"A! Đây là võ công gì? Huyền Trân tỷ, chiêu này hình như ta không có dạy cho ngươi nha?"
"A?"Hắn gật gật đầu,"Đúng vậy, tuy là lần đầu tiên học gấp giấy. Nhưng ta đây cũng đã trút xuống toàn bộ tâm huyết của mình đó nha."
"Hử, vậy ngươi gắp thử cho ta xem đi nào."
"Chữ này đọc là... Không phải, sai rồi, là như này. Chữ này viết như thế này mới đúng. Sao ngươi viết chữ xấu như gà bới vậy! Gắp hoa giấy xấu đã đành, không ngờ chữ ngươi viết còn xấu hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huyền Trân sụ mặt nhìn đóa hoa đã nát bét trong tay Trần Tiểu Bạch hỏi, "Đây là làm sao vậy a?"
"Hả? Ta vẫn là nghe không rõ!"
"Rốt Cuộc Là Làm Cái Gì Thế A?"
Hắn cầm tờ giấy kim sắc trên tay, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
Chương 6: Đoá Kim Sắc Tường Vi
"A! Tỷ ngươi làm gì nha!"
"Có Người Muốn Tự Sát!"
Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy kim sắc trong tay, sau đó ngước lên nhìn nàng, rồi lại nhìn vào tờ giấy kim sắc sau đó lại tiếp tục nhìn nàng.
Huyền Trân nhìn bộ mặt lúng túng của hắn mà không nhịn nổi nữa, liền bật cười lên ha hả. "Ha ha ha ngươi cũng đừng cứng đầu nữa, không biết thì nói không biết thôi a. Được rồi, để ta dạy cho ngươi."
Trần Tiểu Bạch một mặt phiền muộn nói, "Giờ hoa không còn nữa phải làm sao đây? Bông hoa này ta đã phải rất cố gắng nỗ lực cầu xin thần linh thánh thượng ở trên cao, sau khi người nghe thấy được lòng cầu khẩn của ta, mới ban xuống cho ta một bông hoa nhỏ như thế này đấy a!"
"Là có người muốn t·ự s·át đó a!"
"A! Năm văn tiền! Bằng một cái bánh bao thịt nha!
Đây là kiểu gì tuỳ tiện hành động! Tin này nếu như bị lộ ra ngoài, ta làm gì còn mặt mũi nhìn các huynh đệ trong giang hồ a!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.