Khổ Ải Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Võ Mồm Chúa Tể
Hai đứa mày có tin là tụi tao chiến hai đứa mày trước không!
"MÀY THÍCH GÌ!"
"MÀY VÀO TRƯỚC ĐÊ!"
"MÀY ĂN BỐ MÀY TRƯỚC ĐÊ!"
"Phải thì làm sao? Không phải thì làm sao?"
Trần Tiểu Bạch ngơ ngác kéo tay áo của đại thúc hỏi. "Đại thúc, bọn họ vì sao lại cãi nhau? Một phút hai phút lại là cái chuyện gì nữa nha?"
"Phải đó! Ngươi c·h·ế·t cùng bọn ta có cái rắm quan hệ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"MÀY VÀO TRƯỚC ĐÊ!"
"MÀY GIỎI MÀY VÀO TRƯỚC ĐÊ!"
"Ngươi mẹ nó chính là đang kiếm chuyện với ta!
Đây cũng là lý do vì sao hắn lại chọn địa điểm là ở trước cổng chợ để tự sát, vì nơi này đông người qua lại tấp nập, sẽ không ít người thấy cảnh hắn muốn tự sát, vì thế nhất định cũng sẽ có người ra can ngăn bảo hắn dừng lại.
"Tao hỏi mày! Phan Quân là thằng nào?"
"MÀY TƯỞNG BỐ MÀY SỢ À!"
Nhưng nào ngờ vẫn là hắn tính không bằng thực tế x 2.
"MÀY LÀM SAO!"
"MÀY THÍCH GÌ!"
"Đó giờ ta còn chưa thấy qua người treo cổ c·h·ế·t trong như thế nào đây. Ngươi c·h·ế·t lẹ một cái cho ta xem đi, ta còn phải về cho con bú nữa."
"Là ngươi một lòng khăn khăn muốn c·h·ế·t, giờ lại quay ra trách bọn ta không ngăn cản ngươi?"
"MÀY VÀO ĐÊ!"
Lúc này vì mặt mũi hắn không thể nào dừng lại, nhưng mà hắn cũng không thật sự muốn c·h·ế·t a!
"CHIẾN TRƯỚC ĐÊ!"
Đám người vay xem không chỉ không có ý định ngăn cản hắn, mà còn bàn trước sẽ lấy hết đồ vật của hắn sau khi c·h·ế·t nữa.
Nhìn bộ dạng quần áo sọc sệt, tóc tai lượm thuộm, mặt đen đen bẩn bẩn, cười lên hề hề làm lộ hai cái răng cuối cùng còn sót lại của lão gia gia, trong vô tri hết sức.
"LÀ ÔNG TRÙM!!!"
"MÀY THÍCH GÌ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"MÀY THÍCH GÌ!"
NGƯỜI TRONG THIÊN HẠ, TẤT CẢ ĐỀU VÌ MỘT CHỮ "LỢI".
"Thị với nở gì ở đây? Ngươi mẹ nó thuần túy là muốn kiếm chuyện với ta phải hay không a!"
"Còn ta thì phải đi chợ mua thức ăn về nhà nấu cơm, rửa bát, lau nhà, giặt đồ, chăm con các thứ nữa."
Người nọ một mặt đau thương trả lời, "Không có cách nào khác, con cọp cái ở nhà quá hung dữ a!"
Đám người cũng không còn kiên nhẫn chờ, dần dần tản đi mất, quên luôn việc có một thằng ắt ơ nào đó muốn tự sát.
"SAO MÀY KHÔNG VÀO TRƯỚC ĐÊ!"
Người nói thô tục vừa rồi trợn tròn mắt nhìn thiếu niên, sau đó ngó sang trái, ngó sang phải, ngước lên trời, nhìn xuống đất.
"MÀY CHIẾN TRƯỚC ĐÊ!"
"Ai nha! Thế thì ngươi mau c·h·ế·t nhanh đi a! Bọn ta còn phải phân đồ nữa."
"Thằng bố mày!" Bốp! "Ông trùm à? TRÙM MẸ MÀY!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ê thằng kia! Đừng tưởng tao không biết, mày một phút còn chưa tới, mà dám ở đây nói tao hơn hai phút thì không còn mặt mũi để sống à!"
Hắn ngước mặt lên, một mặt dữ tợn hét về đám người đang vay xem coi hắn như trò hề.
"THẾ RỐT CUỘC MÀY THÍCH GÌ!"
"Phải đó! C·h·ế·t lẹ đi cha! Con đợi ở đây cũng nữa ngày rồi!"
"GIỎI VÀO ĐÊ!"
"Ai nha, ngươi một cái tiểu hài tử không nên biết làm gì, vẫn là nhanh đến lớp đi học đi a."
"Đánh Mày Thì Làm Sao! Mày Giỏi Mày Ăn Lại Bố Mày Đê!"
"Thằng C·h·ó Này! Mày Dám Đánh Tao À!!!"
Người bên cạnh liền khoác vai an ủi. "Không sao, ta hiểu Huynh mà!"
"MÀY CHIẾN ĐÊ!"
Chương 5: Võ Mồm Chúa Tể
"MÀY VÀO ĐÊ!"
Nhìn cái hình tượng này, lại làm hắn nhớ đến bộ dạng của lão sư phụ, sư phụ hắn cũng rất thích ăn mặc thành cái dạng này, chỉ là để đi trêu chọc người khác.
"Mày còn ở đó mà giả ngu à! Tưởng tao không biết chuyện của mày với con bé Thị sao!"
Sau đó kéo quần mình ra nhìn vào. "Không có ai." Rồi quay ra nhìn lại thiếu niên hỏi, "Ngươi đang nói ta sao?"
"Ngươi c·h·ế·t hay không thì liên quan bọn ta cái rắm à?"
Nhưng tiếc là tính toán của hắn không thể so được với thực tế. Hắn ở đây bày ra cục diện muốn t·ự s·át, làm đủ trò vặt như kể lễ, khóc lóc than vãn, để kéo dài thời gian cũng đã được nữa ngày.
"Tao trịnh trọng nói cho mày biết, lắng cái tai c·h·ó của mày lên mà nghe cho rõ nè."
Hắn chề môi thầm nghĩ: "Cái gì tiểu hài tử nha, ta đây đã lớn rồi có được hay không! Dù là người c·h·ế·t, hay là gió tanh mưa máu ta đều thấy qua còn nhiều hơn các ngươi đó."
Nhưng đừng nói là Tiểu Khả Ái, ngay cả một cái bóng của tiểu bất ái cũng chả thấy đâu.
"Mẹ nó chứ! Nam nhân gì có hai phút hơn, để cho nữ nhân của mình cắm sừng thì c·h·ế·t quách đi cho xong! Sống làm mẹ gì cho mang nhục!"
Đám người hết nhìn sang trái, rồi nhìn sang phải, rồi lại từ phải sang trái, rồi lại tiếp tục từ trái sang phải, phải sang trái, trái phải, phải trái, trái phải, phải trái.
Cuối cùng hai tên nam nhân ôm nhau giữa đám đông cùng nhau rơi lệ như huynh đệ nhiều năm xa cách mới gặp lại.
"MÀY TRƯỚC ĐÊ!"
Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi là thằng ắt ơ nào?"
Hắn tuyệt vọng cuối trầm mặt xuống, bao nhiêu bi thương oán ức lúc này cùng một lúc tràn vào lòng thiếu niên, khiến cho sự tuyệt vọng dần dần chuyển hóa thành sự phẫn nộ.
Lúc này thiếu niên muốn t·ự s·át vẫn đang trong cái tư thế đưa dây vào cổ, cả người cứng đờ, vẫn không thấy có động tác kế tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các ngươi! Các ngươi! Các ngươi thấy c·h·ế·t không cứu, thấy người gặp hoạn nạn không giúp đỡ, thấy ta muốn tự sát lại không ra can ngăn. Lòng người của các ngươi bị c·h·ó tha đi mất rồi sao!"
Thật ra hắn không hề có ý định muốn t·ự s·át, hôm nay bày ra cục diện thế này, chẳng qua cũng chỉ vì muốn khiến cho Tiểu Khả Ái của hắn sẽ hối hận, chạy đến trước mặt hắn khóc lóc quỳ lạy van xin, cầu hắn đừng c·hết và hứa sẽ ngoan ngoãn ở bên hắn cả đời.
"Phan Hải là thằng nào?"
"CHIẾN ĐÊ!"
"Ngươi mẹ nó là ai a! Ta có quen biết ngươi sao? Mọi người đừng nghe hắn nói bậy, hắn đây là đang muốn kéo ta xuống nước đó a."
"MÀY THÍCH GÌ!"
"Tao không nói mày thì nói ai nha! Thằng Tèo con bà năm bán bún đậu mắm tôm ở Cầu Bà Hôm."
"Ngươi nhận ra mà còn ở đây xem nữa ngày? Ngươi cũng rảnh thiệt nha!"
"Các ngươi thôi hết ngay cho ta! Các ngươi đây là đang làm gì chứ! Ta còn chưa c·h·ế·t mà các ngươi đã bắt đầu phân chia đồ đạt của ta rồi sao!"
"MÀY VÀO ĐÊ!"
"MÀY ĂN ĐÊ!"
"HẢ! MÀY LÀM SAO!
Vì thế lúc này hắn đang chờ, chờ những người xung quanh nhìn thấy hắn muốn tự sát, sẽ vội vã chạy ra can ngăn bảo hắn dừng lại, lúc đó hắn cũng sẽ thừa cơ hội đấy để mà dừng việc này lại.
Lúc này hắn sắt mặt trắng bệch, hai tay cầm sợi dây rung rẩy, một mặt tướng thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao, tới cũng không được, mà buông cũng không xong.
"MÀY ĂN BỐ MÀY TRƯỚC ĐÊ!"
"Giỏi thì c·h·ế·t cho bổn thiếu gia xem đi nào, đừng có ở đó mà diễn nữa. Mẹ nó! Ở đây diễn nữa ngày, tưởng bổn thiếu gia không nhận ra sao!"
Thực tế chính là như vậy, chẳng cần gì biết ngươi là ai, ngươi sống hay c·h·ế·t thì liên quan gì đến họ, họ chỉ cần biết, trước mắt có chỗ tốt thì nhất định phải đoạt, ai không đoạt chính là kẻ ngu.
Người bên cạnh thắc mắc quay sang hỏi. "Ngươi một đại nam nhân mà cũng phải làm những việc đó sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nhếch mép cười liếc nhìn quanh một vòng sau đó lớn tiếng nói, "Là Con Của Phan Quân!"
Thấy thiếu niên quay ra hét lớn với đám người bọn họ, bọn họ liền lập tức đáp trả lại với thiếu niên một cách gay gắt.
Nhìn hai thằng võ mồm chúa tể liên tục cãi nhau không ngừng, không biết khi nào chúng mới chịu lao vào ben nhau.
"TAO! Là Phan Hải."
"MÀY THÍCH GÌ!"
Khi Trần Tiểu Bạch muốn rời đi, bỗng hắn thấy lão gia gia vừa rồi vẫn còn đứng ở đó chờ hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.