Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Dịch Bệnh! C·h·ế·t Chốc!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Dịch Bệnh! C·h·ế·t Chốc!


Hán Dũ thành.

"Nhi tử, chạy mau!"

"Phát hiện gì?"

"A! A! A! Ta đau quá nha, thật sự rất đau a, cơ thể như có thứ gì muốn chui ra vậy. A! A! A! G·i·ế·t! Ai đó! G·i·ế·t ta đi!"

"Khặc khặc khặc, ngoan ngoãn trở thành chất dinh dưỡng của ta đi."

Trên đường phố nằm đầy rẫy các t·hi t·hể khô quắc của người đ·ã c·hết do d·ịch b·ệnh, một số người còn sống thì nằm bất động một chỗ không ngừng kêu rên thảm thiết.

"Chính là rất nhiều xác của độc xà và dơi âm, bọn chúng nằm c·h·ế·t rải rác trên mặt nước, có lẽ chính vì thế mà nguồn nước đã bị ô nhiễm."

Trước khi c·h·ế·t họ đều kêu gào thảm thiết trong vô cùng đau đớn.

Chu Văn An trong lòng một mảnh thê lương, nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn lấy mà không thể làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó cũng bị một luồng khói đen khác quay quanh biến thành một cổ thi thể khô quắc ngã bịch xuống.

"Đó là, dịch bệnh này hoàn toàn vô dụng đối với những võ giả đã luyện ra chân khí."

Chu Văn An đứng trên tòa thành cao, mắt chứng kiến vô số dân chúng nằm c·h·ế·t la liệt, những tiếng rên la thảm thiết đập vào tai.

Chương 7: Dịch Bệnh! C·h·ế·t Chốc!

"Nếu vẫn không tìm ra được phương pháp cứu chữa, tiếp tục thế này, thuộc hạ e rằng."

"Thuộc hạ còn có một phát hiện khác."

"E! E! E!" Tiếng khóc của đứa bé bỗng cất lên giữa một bầu yên tĩnh. Khói đen mặt quỷ liền xuất hiện trước mặt một hài nhi đang nằm trong tã lót.

"Còn làm thế nào, tất nhiên là ở yên chờ triều đình đến cứu trợ rồi, thời điểm này đi ra ngoài chính là tìm c·h·ế·t."

Trước mắt đứa bé, cơ thể của cha mẹ nó bỗng bị một luồng khói đen bao phủ sau đó trở nên khô quắc, hắn nhìn thấy cảnh tượng đó liền đau khổ gào lên "Không!"

"Không phải vậy, chính là, thuộc hạ nhận được tin, bên đó không hề có một chuyến vận chuyển lương thực nào đến Hán Dũ thành cả."

"Mà bên lương thực cứu trợ đã vận chuyển đến đâu rồi?"

"Đi mau!"

"Cái gì! Tại sao chứ?"

"Cha! Mẹ!"

"Ừm, ta cũng cho rằng như thế, việc này ta nhất định sẽ điều tra thật rõ ràng, nếu thật sự là có người cố tình hãm hại, ta nhất định phải bắt người đó trả giá gấp vạn lần, đòi lại công đạo cho những người dân đáng thương ở Hán Dũ thành!"

"Cứu ta!"

"Nguồn nước vì cái gì lại bị ô nhiễm?"

Nhìn thấy khói đen mặt quỷ càng khiến hài nhi khóc lớn hơn, sau đó liền im lặng trở thành một cái sát khô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Oa! Oa! Ta còn trẻ như vậy mà phải c·h·ế·t sao! Ta không muốn c·h·ế·t a! Đến cả tay của nữ hài tử ta còn chưa được nắm, bao nhiêu ước mơ hoài bão ta còn chưa thực hiện được, ta không can tâm a!"

"Vâng! Sau khi phát hiện ra vấn đề này, thuộc hạ đã to gan làm một cuộc thí nghiệm.

"Lẽ nào lại như vậy!" Chu Văn An nghe thế tức giận nắm chặt hai tay. "Ta nhất định phải đích thân gặp hoàng thượng để hỏi cho ra lẽ."

"Nguyên nhân nguồn bệnh là gì?"

"Ngươi cũng nghĩ giống như ta sao?"

Tiểu hài tử bị cha quát mắng liền bật khóc. "Oa! Oa! Oa!"

"Làm ơn! Hãy kết thúc nỗi dày vò này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một đám người gào thét chạy hỗn loạn, không ngừng kêu cứu.

"Cứ nói."

Chu Văn An khẽ nhíu mày, "Dơi âm và độc xà đều là những động vật sống sâu trong hang động và rừng rậm, tại sao lại xuất hiện tại nơi này?"

"Tất nhiên là chờ c·h·ế·t đói chứ phải làm sao, dù có c·h·ế·t đói ta cũng tuyệt đối không đi ra bên ngoài đâu. Nàng thử nhìn thảm trạng của những người c·h·ế·t do dịch bệnh ngoài kia xem, ta cũng không muốn giống như bọn họ."

"Thế nhưng, cũng đã lâu như vậy rồi mà triều đình vẫn không có chút động tĩnh nào. Nếu như, nếu như lương thực của chúng ta hết rồi mà triều đình vẫn chưa đến cứu trợ thì chúng ta phải làm sao?"

"Bẩm Chu đại nhân, chuyện này..."

"Không! Không! Cứu mạng! A! A! A!"

"Mặc dù thần không dám nghĩ ai lại có thế làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế, nhưng việc dơi âm và độc xà hàng loạt c·h·ế·t trên sông thật sự là quá vô lý. Cho nên."

"Chính là, sau khi của chúng ta đi theo nguồn nước, tìm đến cuội nguồn thì phát hiện."

"Bẩm Chu đại nhân, vì không thể tiếp cận đến gần nên không thể đưa ra con số chính xác, nhưng theo quan sát từ trên cao, thì con số ước tính cũng đã có hơn một triệu người thiệt mạng."

"Chơi chơi! Tối ngày chỉ biết chơi, thời điểm này ngươi ra ngoài để tìm c·h·ế·t à! Có biết hay không ngoài kia bao nhiêu người đã c·h·ế·t vì dịch bệnh! Những người bị lây bệnh cũng chỉ có thể nằm bất động chờ c·h·ế·t, sát c·h·ế·t sớm đã có thể chắc thành một toà núi nhỏ rồi, những tiểu bằng hữu kia của ngươi có lẽ cũng đã sớm c·h·ế·t hết rồi, ngươi còn ở đó muốn chơi chơi !"

"Thống kê thế nào rồi?"

"A! A!"

Một cái mặt quỷ khổng lồ sảng khoái cười khoái trá nhìn những người dân dần dần bị hắn hút khô c·h·ế·t đi.

"Thế nào? Sảy ra vấn đề gì sao? Chẳng lẽ lại bị đạo tặc đánh cướp?"

Cuối cùng cả ngôi làng đều yên tĩnh đến lạ thường, những thi thể khô quắc nằm rải rác khắp nơi trong làng, nhìn mặt họ vặn vẹo như trước khi c·h·ế·t đã phải trải qua cảm giác vô cùng thống khổ.

Sau khi uống nước đã bị ô nhiễm, trong người sẽ sản sinh ra một luồng khí c·h·ế·t, chúng đi qua lục phủ ngũ tạng, không ngừng ăn mòn và cắn nuốt hết máu thịt bên trong cơ thể người, đó là lý do vì sao những người c·h·ế·t do dịch bệnh đều là cơ thể khô quắc.

"Tốt! Tốt! Đây chính là một phát hiện lớn, ta sẽ bẩm báo chuyện này lên với hoàng thượng, có thể cử võ giả đến đây để trợ giúp người dân."

"Trời xanh mây trắng, cũng là một ngày thích hợp để c·h·ế·t a! Dù sao thì lão già ta cũng đã chịu khổ một đời rồi, c·h·ế·t! Có lẽ cũng là một cách để giải thoát."

"Thật sao?"

Một người phụ nữ xinh đẹp đi đến ôm đứa vào lòng, sau đó lo lắng hỏi, "Phu quân, lương thực dự trữ của chúng ta đã sắp hết rồi, phải làm thế nào đây?"

Hàng chục luồng khói đen không ngừng tấn công đến các thôn dân đang không ngừng chạy trốn, kết quả bọn họ đều trở thành những cái xác khô ngã bệch ra đất.

"Tại sao vậy cha? Ta muốn ra ngoài chơi với bằng hữu nha, sao người cứ bắt con ở trong nhà suốt thế? Ta đã sớm phát chán rồi!"

"N nước, khát ta khát."

Nhưng đối với võ giả, họ chỉ cần vận dụng chân khí lên các tế bào, bao phủ lục phủ ngũ tạng liền có thể ngăn chặn được sự ăn mòn, sau đó dùng chân khí cưỡng ép đẩy luồng khí đó ra bên ngoài, thì hoàn toàn không gặp vấn đề gì nữa."

"Đ đói quá, ai đó cho ta ăn với."

"Hu hu hu."

"Theo như điều tra thì nguyên nhân dẫn đến dịch bệnh chính là do ô nhiễm nguồn nước, người dân vì uống phải nước bị ô nhiễm nên mới dính phải dịch bệnh."

"Toàn toàn thân ta vô lực, chẳng làm được gì hết, chẳng lẽ ta phải nằm đây chờ c·h·ế·t sao!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nhi tử! Mau vào nhà! Ta đã dặn dò ngươi bao nhiêu lần! Tuyệt đối không được đi ra bên ngoài, ngay cả cửa nhất định cũng không được mở, sao ngươi hết lần này đến khác không chịu nghe lời vậy hả!"

Chu Văn An hít một hơi thật mạnh, nhắm chặt hai mắt thê lương lẫm bẩm, "Haizz! Đã nhiều đến vậy rồi sao!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thuộc hạ không rõ, nhưng bên đó trả lời rằng họ không hề nhận được một mệnh lệnh nào từ hoàng thượng là cần vận chuyển lương thực đến Hán Dũ thành cả! Thậm chí! Thậm chí là ngay cả Thuận Hải cũng không có."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Dịch Bệnh! C·h·ế·t Chốc!