Khổ Ải Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Ta Thề! Ta Không Nhiều Chuyện
"Tại sao! Tại sao vậy a! Chẳng lẽ chỉ vì ta được có hai phút hơn, không thể thỏa mãn được nàng, mà nàng lại chọn cách cấm sừng ta sao!"
Khi hắn đi qua cửa chợ thời điểm, có rất nhiều người vây ở cùng một chỗ.
"Như đóa hoa này vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn một mặt bi thương than khóc. "Tiểu Khả Ái, sao nàng lại đối xử với ta như thế a! Ta một lòng một dạ yêu nàng, đem cả con tim và thể xác này dành trọn cho nàng, thế nhưng vì sao nàng lại phản bội ta!"
"Cũng không đúng a, trước đó khi được ta khen thì sắc mặt của đại thẩm rõ ràng vẫn còn rất tốt a, thế vì cái gì sau đó lại nổi giận đâu?"
Ở chính giữa đám đông đang quay quanh, có một thanh niên tuổi khoảng chừng mười tám đôi mươi, đang dùng đôi chân trần đứng trên một chiếc ghế gỗ, tay hắn cầm chặt sợi dây đã được treo sẵn và buộc thành hình tròn.
"Ui chao, tiểu hài tử nhà ai mà lại đáng yêu như thế này a, nói lại cho tỷ nghe, ta thật sự rất xinh đẹp sao."
Thấy đại thẩm bỗng nhiên trở nên tức giận, xoắn tay áo lên như muốn chuẩn bị đánh người, hắn hoảng hốt không kịp suy nghĩ, sách cái quần lên chạy bán sống bán c·h·ế·t.
"Ngươi một cái tiểu hài tử giờ này không lên lớp, ở đây chen cái gì chen."
"Đúng a, đại tỷ ngươi còn trẻ như vậy, lại còn rất xinh đẹp, không gọi ngươi là tỷ thì còn gọi là gì a."
"Thôi! Thôi! Thôi! Cha nội!"
Hắn đắc ý gật gật đầu xong đó còn bổ sung thêm một câu,"Ngay cả đại thẩm nương cũng như thế."
Hắn ngó quanh một hồi rồi thấy trong góc có một đóa hoa màu đen trong khá đẹp và huyền bí, nên hắn chỉ tay về đóa hoa đó rồi nói.
"Phải a tỷ, ngươi xinh đẹp và thuần khiết như...như." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tiểu Bạch đang đi trên đường không có mục đích, bỗng hắn thấy từ phía xa xa có một cái cây xanh, trên cây xanh có một bông hoa nhỏ đang nằm im trên cành. Lập tức, hắn chạy đến phía dưới gốc cây nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ.
Đại thúc đắc ý quơ quơ đầu,"Chờ hắn vừa c·h·ế·t cái đai lưng này thuộc về ta đi, tiểu hài tử ngươi nhưng đừng cùng ta đoạt a."
Trần Tiểu Bạch nhìn bộ mặt nhiều mỡ, đôi mắt híp chặt và cái miệng rộng của đại thẩm đang cố ra vẻ đáng yêu trước mắt, hắn cố kìm nén cơn buồn nôn trái lương tâm nói.
Chương 4: Ta Thề! Ta Không Nhiều Chuyện
Kì lạ, khi hắn nói xong, thái độ và sắc mặt của đại thẩm bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ.
Như nghe được lòng của hắn,
"Có người muốn tự sát."
Hắn chạy một hơi mãi đến khi không thấy đại thẩm đuổi theo mới thở phào thả chậm bước chân.
Thằng này có king kong sao không nhảy lên hái mẹ đi, đứng ở dưới lãm nhãm cái gì không biết nữa.
"Hoa ơi, nếu như ngươi nghe được lòng đáng thương của ta, thì hãy nhũ lòng thương xót rơi xuống đây, ta hứa hoa ta chỉ dùng để ngửi chứ ta không ăn."
"Xem ra vẫn là lục sư huynh nói đúng, nữ nhân chính là sinh vật khó hiểu nhất trên đời."
Thế là hắn đành phải bắt đắc dĩ chen chen lấn vào bên trong để xem thử là chuyện gì, rồi ra kể cho lão gia gia nha.
Một lần nữa hắn xin thề có trời, có đất, có lão gia gia chứng giám rằng, không phải là hắn thích xem náo nhiệt mà là bị ép buộc đó a!
"Ngay cả quần áo của người c·h·ế·t mà ngươi cũng muốn lấy ư!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị một đám người mắng xối xả, người nọ liền xấu hổ chuồn đi mất.
"Phi a phi, cái quỷ gì a, Không cho thì thôi mắc gì còn muốn đánh người a!"
Hắn một mặt không muốn sống, nhìn lên bầu trời nói với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc."Tiểu Khả Ái! Vĩnh biệt nàng! Ta đi đây!"
Vừa vào được bên trong hắn liền háo hức liếc nhìn xung quanh gào to,"Cái gì a! cái gì vậy a! có cái gì vui cho ta xem với a!"
Vì thế hôm nay, Trần Tiểu Bạch đứng trước một quầy hoa, mắt rưng rưng đáng thương nhìn lão bản nương.
"Ngươi nhìn xem là biết chứ gì."
Thật sự, đối với một tên côn đồ xem tiền như cặn bã như ta mà nói, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, nhưng ta sao có thể cự tuyệt một cái thiếu nữ tâm hướng đến thiên nhiên tốt đẹp được chứ.
Trần Tiểu Bạch ngẩng đầu lên hỏi,"Vị đại ca này muốn tự sát, sao các ngươi không ra can ngăn một chút, đã ở đây phân chia người ta đồ vật rồi?"
Hắn thề có trời đất chứng giám, hắn là một cái người không bao giờ thích xem náo nhiệt, chỉ là không còn cách nào khác. Tự nhiên có một lão gia gia không biết từ đâu chạy đến túm lấy cổ hắn lắc lắc gân cổ lên hét lên, "Tiểu tử, đây là chuyện gì a? Rốt cuộc đây là cái chuyện gì vậy a?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
bông hoa nhỏ bắt đầu từ từ rơi xuống thuận theo cơn gió, hắn đưa tay nhẹ nhàng bắt được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại thúc, đây là đang làm cái gì a?"
"Tự sát! tại sao lại tự sát nha?"
Trần Tiểu Bạch dơ hai tay đặt trên quầy, vì quá lùn nên chỉ lộ mỗi cái đầu, hắn nhìn lão bản nương với vẻ mặt đáng thương nói,"Ta muốn mua hoa hoa để tặng cho một cái tiểu bằng hữu, nhưng ta không có tiền a, đại tỷ ngươi có thể tặng ta một đóa được không?"
"Ngươi gọi ta là gì, đại tỷ sao?"
"Hoa kia ngự ở trên cành, thế gian có ai ngoan ngoãn được dường như ta."
Nói rồi người đó chỉ vào đôi dép để ngay dưới ghế,"Cái này là dép lào Đại Việt chất lượng cao, chỉ có mỗi duy nhất ở Đại Việt là có loại dép này, giá cả cũng không tiện nghi, chút nữa người này c·h·ế·t, đôi dép lào này thuộc về ta, các ngươi cũng đừng cùng ta đoạt."
Phải nói đến đoá hoa đó là hoa thược dược đen. Thược dược đen là một loài hoa đẹp, đầy bí ẩn và kiêu sa, nhưng nó lại mang ý nghĩa rất tiêu cực. Thược dược đen tượng trưng cho sự xấu xa và bất lương. Chúng cũng thường tượng trưng cho sự phản bội, diệt vong và những cảm xúc tiêu cực khác.
Một người khác lại nói,"Ngươi xem cái ghế này chính là được làm từ gỗ trắc, gỗ trắc hay còn được gọi là gỗ Cẩm Lai Nam Bộ, là loại gỗ quý hiếm thuộc nhóm đầu tại Đại Việt. Bàn ghế hay các sản phẩm được tạo ra từ gỗ trắc đều có giá trị cao vô cùng, cái ghế này thuộc về ta, các ngươi cũng đừng cùng ta đoạt."
"Ai nha, tiểu hài tử ngươi không biết gì hết! Bị nữ nhân của mình cấm sừng thì làm sao còn mặt mũi sống tiếp a!'
Đại thẩm bán hoa nhíu mày hỏi,"Tiểu hài tử, ngươi đứng đây làm gì, muốn mua hoa sao?"
Nhìn bông hoa nhỏ xinh xắn trong tay hắn ngơ ngác tự hỏi, "Ủa! Vậy cũng được luôn hả?" Sau đó mừng rỡ khắp khởi chạy đi.
"Chẳng phải tam tỷ từng nói với ta, muốn xin cái gì đồ vật thì chỉ cần mở miệng khen khen họ một tiếng là được rồi sao?"
"A! A! A! thằng nhãi, ngươi đang sỉ nhục ta sao!"
"Ai nha ngươi xem đai lưng của người này, mặt trên thêu thùa đặc biệt tinh xảo, đừng nhìn nhan sắc không đáng chú ý, người thạo nghề tay mới biết được, càng tố nhã càng đáng giá đâu!"
Người vây xem bên cạnh cũng hùa vào nói,"Đúng a, thân là nam nhân mà chỉ được có hai phút hơn thì sao còn mặt mũi sống tiếp! Phải ta, ta cũng không muốn sống."
"Ta cũng thế, tuy cái sợi dây này bị người dùng để treo cổ, nhưng chỉ cần cắt bỏ đi phần đó thì vẫn còn dùng được, vừa hay nhà ta lại đang thiếu một cái dây phơi quần áo, đem về làm dây phơi quần áo là đúng bài, các ngươi cũng đừng cùng ta đoạt."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.