Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Bất ngờ thức tỉnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Bất ngờ thức tỉnh


"Thiên Dạ! Mày dám làm tao mất mặt, tao sẽ khiến mày phải trả giá thật nhiều!!!!"

Giống như thứ hắn đang làm đây, b·ị t·hương trong lúc "chơi" thể thao là chuyện thường tình kia mà. Chỉ cần "mời" Thiên Dạ chơi một trận bóng đá, hay cái gì đại loại thế, biết đâu hắn không cẩn thận ngã gãy chân thì sao?

"Thiên Dạ, coi chừng!"

Trong sân, Trần Hồng điên cuồng cười lớn, lòng tin bạo rạp, phối hợp với hắn ngũ quan vặn vẹo và cái hàm thiếu răng vì ăn bóng lúc nãy, bộ dáng cực kì buồn cười, nhưng lại chẳng ai dám mở miệng cười.

Tuy nhiên, ban sáng Thiên Dạ lại dám chọc tức cô, lại tổn hại uy nghiêm của cô trước mặt mọi người, vào những lúc thế này, để Trần Hồng trút giận hộ mình cũng là một ý kiến không tồi đối với Lạc Hân Minh.

Một người khá đáp lại, ai cũng xì xào bàn tán. Người vây xem cũng mỗi lúc một đông, sự tò mò hiếu kì giờ đây lớn hơn nỗi sợ.

Tần Hưng cười khổ, những chuyện thế này hắn đã quen rồi, vỗ vỗ trên người bụi bặm cho rơi xuống, khóe mắt thoáng nhìn qua phía bên kia chợt run cả người. Hắn thấy phía xa xa, Thiên Dạ đang thong thả đến gần với bộ dạng lười nhác.

"Mày thấy ai sức mạnh bình thường làm được vậy không? Còn hỏi!"

"Thằng ranh này quả nhiên sớm nhìn thấy mình..."

Trong cơn chấn kinh đến ngây dại của mọi người, Thiên Dạ điềm nhiên hướng bỏ đi qua nhà ăn, Tần Hưng thì lật đật chạy theo phía sau.

Năm chữ này như một tiếng chuông lớn hung hăng kêu trong đầu mỗi người. Gần đây trên internet xuất hiện nhiều video clip k·hông r·õ n·guồn g·ốc quay lại những cảnh tượng siêu nhiên, như có người tự nhiên bốc lửa, có người bay được,... nhưng những video đó rất nhanh đều bị xóa. Ai cũng ôm thái độ bán tín bán nghi trước những hiện tượng này. Hôm nay không ngờ nó lại xảy ra trước mặt mình.

Trần Hồng còn chưa dứt lời, quả bóng đã vượt qua khoảng cách gần mười mét trong nháy mắt, nện vào cằm hắn, hất hắn ra sau vài mét, rồi ngã lăn ra đất, răng môi lẫn lộn, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Thức tỉnh siêu năng lực!

Có người hỏi.

Hắn chậm rãi quay đầu qua hỏi. Nụ cười trên nỗi đau người khác của Lạc Hân Minh cứng lại.

Thiên Dạ thấy bọn chúng như vậy cũng không thèm để ý, phải nói hắn chưa từng để ý, hờ hững đi về phía nhà ăn.

"Ồ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hồng vỗ vỗ tay, nhìn xem dáng vẻ chật vật của Tần Hưng mà khoái chí cười. Lạc Hân Minh là bạn gái mà hắn dự định, thằng ranh Thiên Dạ lại dám chọc tức cô, thậm chí là làm cô mất mặt trước cả lớp, hắn đang định cuối buổi học đi tìm tên đó tính sổ đây.

Dù ban sáng có lời đồn quan hệ giữa Thiên Dạ và Liên Khinh Vũ thật ra rất tốt, Trần Hồng không dám công khai đ·ánh đ·ập hay h·iếp đáp hắn nữa, nhưng thiếu gì cách trị tên đó một trận.

Thấp cổ bé họng, biết là không thể từ chối, hắn đành phải chơi cùng, nhưng dần dần, Tần Hưng nhận ra trận bóng này là một hồi t·ai n·ạn, bởi vì hắn đang trở thành mục tiêu công kích chung của đội địch, đồng đội thì lại hờ hững, thậm chí có lúc lấy lý do chuyền bóng mà ném một cú thật mạnh vào hắn.

"Là của ngươi hả?"

Dứt lời, hắn lần nữa lao về phía Thiên Dạ, dường như bị sợ tới nỗi không biết phải làm gì, Thiên Dạ đứng yên bất động, tiếng cười càng lúc càng lần, ngay khoảnh khắc Trần Hồng chỉ còn cách mình vài phân, Thiên Dạ cử động, hắn nghiêng người nhẹ, vừa vặn tránh thoát khỏi đòn công kích của Trần Hồng, còn Trần Hồng thì đâm thẳng vào vách tường của nhà kho đựng dụng cụ phía sau, khiến nó sụp xuống một mảng lớn, cả nhà kho lung lay rồi đổ vỡ, vùi trông đ·ống đ·ổ n·át, lần thứ hai Trần Hồng b·ất t·ỉnh nhân sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Giờ đây, tao sở hữu thứ sức mạnh mày không thể nào tưởng tượng nổi, vậy ra đây là cảm giác có được siêu năng lực, thật thoải mái. Như thế này thì tao còn ngại gì? Liên gia liệu sẽ vì một phế vật như mày mà đắc tội siêu năng lực gia như tao? Ha ha! Ngoan ngoãn làm bao cát cho tao đi! Hahaha!"

Hắn nheo mắt cầm lấy quả bóng, lúc này Thiên Dạ cũng từ trên sân đi ngang qua.

Trong vô tình lấy được sức mạnh, lòng tin bạo phát, hèn mọn tâm hồn vẫn như cũ hèn mọn, chỉ có thể giẫm đạp kẻ yếu để che đi cái tôi nhỏ bé. Loại người này, Thiên Dạ thấy nhiều, nhưng đáng tiếc Thiên Dạ - hắn - không phải kẻ yếu.

Ban đầu, Tần Hưng không có ý định chơi, lý do rất đơn giản, nhóm người đang chơi là Trần Hồng và lũ đàn em của hắn. Trần Hồng là nhân vật đứng đầu của học viên năm hai, ngay trong cao trung Đệ Nhất, đây cũng là một người nổi tiếng, bình thường đều cực kì xem thường Thiên Dạ và Tần Hưng, lại cũng không ít lần xem hai người như trò tiêu khiển, quan trọng hơn Trần Hồng còn có quan hệ không tệ với Lạc Hân Minh, công khai theo đuổi cô ta. Vừa rồi Tần Hưng đi mua đồ ăn trưa ngang qua, thì bị gọi vào do thiếu người.

Dứt lời, hắn giẫm chân lao về phía Thiên Dạ vung nắm đấm tới, mặt đất nơi hắn vừa đứng nứt toát ra. Đây không phải là sức mạnh một người bình thường có thể đạt đến.

Trần Hồng thì nhếch mép cười lạnh.

"Nhìn bộ dáng của hắn là thức tỉnh siêu sức mạnh rồi hả?"

"Trần Hồng thức tỉnh siêu năng lực!"

"Hắn giả vờ không thấy Trần Hồng? Định trốn sao? Bỏ mặc bạn bè?"

"Haha! Thiên Dạ chắc tao còn phải cảm ơn mày! Có khi nhờ vào quả bóng của mày mà tao mới có thể thở thành siêu năng lực gia đấy! Để tỏ lòng biết ơn, tao sẽ gửi mày vào viện sống suốt quãng đời còn lại! Haha!"

Thiên Dạ nhìn chằm chằm Trần Hồng hỏi. Trần Hồng thì khinh miệt cười mỉa gật đầu.

"Thiên Dạ đừng qua đây!"

Lạc Hân Minh kinh ngạc sững sờ, Tần Hưng đơ người không cất nổi nên lời, cả đám đàn em của Trần Hồng cũng đứng như trời trồng vì kinh ngạc.

Thấp thoáng giữa sân là hình bóng một thiếu niên cao gầy, da hơi ngăm đen, đang thở hồng hộc vì vận động cường độ cao, người này không phải ai khác mà chính là bạn gần bàn với Thiên Dạ - Tần Hưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bóng của các người?"

Nên việc làm vệ sinh trong lớp học lúc nào cô cũng phân cho hai người, bất tri bất giác, Lạc Hân Minh cho rằng công việc như thế là phù hợp với thân phận hai người.

Chương 8: Bất ngờ thức tỉnh

Trong suy nghĩ của cô, Thiên Dạ cũng đã nhìn thấy Trần Hồng, chỉ là cố tỏ vẻ bình tĩnh, giả vờ như không thấy rồi định lãng đi hướng khác.

Đúng lúc này, một âm thanh khàn khàn vang lên, Trần Hồng không hiểu vì sao lại vừa tỉnh dậy sau cơn ngất ngắn ngủi, đẩy ra tên đàn em đang đỡ mình. Cả người hắn lúc này đang bốc lên làn hơi nước, da thịt cũng biến thành một màu đồng thau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lạc Hân Vũ gần như bật cười thành tiếng, cô chờ mong dáng vẻ Thiên Dạ khi bị quả bóng đập vào, với cái cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng đó, dám ăn một bóng xong là ngất luôn.

Tần Hưng hớt hãi lo lắng, ra hiệu để Thiên Dạ đừng đến, tránh đến khi đó cũng bị bọn người Trần Hồng kéo qua cho một trận, nhưng mà xui xẻo thay, hắn nhìn thấy Thiên Dạ, đám người Trần Hồng lúc này cũng đã nhìn thấy. Mà cách Thiên Dạ không xa phía sau, Lạc Hân Minh cũng đang đi tới, khóe môi trên gương mặt xinh đẹp của cô hơi nhếch lên, như đang chuẩn bị nhìn trò vui. Cô cũng đã thấy nhóm Trần Hồng ở đằng trước.

Thật tình mà nói, Lạc Hân Minh cũng không ưa thích gì Trần Hồng cả, cô ghét cách mà hắn coi cô như là đồ vật của mình, lúc nãy tình cờ nhìn thấy Tần Hưng đang b·ị b·ắt nạt, cô còn định đi tới nói đỡ giúp hắn vài câu. Nhưng tình cờ nhận ra bóng người Thiên Dạ đang thấp thoáng phía trước, đầu óc cô xoay chuyển. vào những lúc thế này, để Trần Hưng trút giận hộ mình cũng là một ý kiến không tồi đối với Lạc Hân Minh.

Thiên Dạ nghiêng nhẹ người, Trần Hồng lập tức vồ hụt, nắm tay nên thẳng xuống nền đất bên dưới. Chuyện kinh dị phát sinh, nơi cú đấm đó giáng xuống, mặt đất nổ tung, lõm xuống thành một cái hố, đất đá văng tán loạn.

Trong lòng cười lạnh, cô hài hước nhìn Thiên Dạ đang ở phía trước không xa.

Thiên Dạ ừm một tiếng, rồi nhẹ nhàng tâng quả bóng lên không, tung một cú. Vừa rồi lực quả bóng này bay tới, đủ cho người bình thường gãy mũi, Thiên Dạ không nhớ tên trước mắt là ai, cũng không định nhớ tên hạng ruồi muỗi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha cho con côn trùng định cắn lén mình.

"Hả? Nó định ..."

Đám học viên xung quanh sợ ngây người, cái này không khoa học chứ? Làm sao một người xương thịt bình thường có thể có sức mạnh lớn như vậy? Lập tức trong đám người không biết từ đâu một tiếng thét lớn.

Tần Hồng thất kinh thét lớn, nhưng đã chậm, quả bóng từ tay Trần Hồng bay ra, xoáy mạnh, nhằm đầu Thiên Dạ mà lao tới. Thiên Dạ dường như không thấy quả bóng lao tới từ bên cạnh, vẫn điềm nhiên bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng, ngay khoảnh khắc quả bóng sắp đập vào đầu Thiên Dạ thì lại đột nhiên dừng lại, hắn nhìn cũng không nhìn, dùng một tay chụp lại.

Cô vốn không ghét Tần Hưng và Thiên Dạ lắm, chỉ là xem thường thân phận của họ mà thôi, Lạc Hân Minh cho rằng Thiên Dạ và Tần Hưng dù có cố gắng thế nào thì thành tựu tương lai cũng chỉ có giới hạn, khó có thể sánh vai với những người khác.

Thằng nhóc da ngăm này là bạn của tên kia, trước khi vào món chính thì có nó làm món khai vị cũng không tồi. Ai bảo nó xui xẻo vừa vặn đi ngang khu vực này khi bọn hắn định chơi bóng ném làm gì?

Bên kia, Trần Hồng thấy Thiên Dạ thấp thoáng tới gần, trên mặt thoáng qua một nét âm trầm, đến tốt lắm, trước tiên cho hắn ăn đòn dằn mặt cái đã. Vẻ âm trầm biến mất, thay vào đó là một nụ cười bất cần đời, phối hợp với dáng vẻ lãng tử của hắn chính là thần tượng trong lòng các nữ sinh.

"Xin lỗi cậu, vừa rồi chệch tay một chút, cậu ném trả nó lại cho tôi được không?"

Vào giờ nghỉ trưa, không ít học sinh lựa chọn tới sân thể thao để hoạt động gân cốt thay vì ăn uống, hôm ngay cũng không ngoại lệ, vài nam sinh dáng người rắn rỏi đang tập trung lại để chơi ném bóng, không ngừng giao bóng qua lại. Bên cạnh có không ít nữ sinh đang xem bọn hắn chơi, chốc chốc lại òa lên vì cú bắt bóng hay ghi điểm của một anh đẹp trai nào đó mà hoan hô.

Hắn cho rằng Thiên Dạ sớm đã thấy mình nhưng cố tỏ vẻ không thấy, nhưng phát hiện bóng bay tới thì không thể không đỡ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, chụp lại quả bóng đó chỉ đơn thuần là phản ứng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Bất ngờ thức tỉnh