Hồng Trần Lãng Khách
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Xung đột
Thực tế đã chứng minh, hắn nhiều lần b·ị đ·ánh bầm dập, nhưng hai người kia cũng chẳng để tâm, nên việc bắt nạt càng lúc càng b·ạo l·ực.
Lạc Hân Minh bước thẳng tới bàn
Chính vì vậy, sau khi nghĩ thoáng một chút, Thiên Dạ mới đồng ý đi học, nếu không chỉ bằng vào Liên Khinh Vũ thì còn chưa có tư cách buộc hắn phải làm gì.
Bởi vì cùng với đó, v·ết t·hương linh hồn của hắn cũng đang chậm rãi lành lại, dù rất rất nhỏ bé nhưng nó vẫn đang tốt hơn từng giây.
Quá trình này chậm chạp và nhỏ bé không đáng kể, không nhiều người nhận ra sự khác biệt nếu không trải qua một khoảng thời gian dài, nhưng Yami thì khác, sự thay đổi này không thoát khỏi được cảm nhận của hắn.
Dứt lời, Liên Khinh Vũ xoay người bước trở vào xe, chiếc Limouse rú lên rồi phóng đi, để lại Thiên Dạ ở nơi đó và một đống lớn học sinh đang xì xào bàn tán trong kinh ngạc.
Còn nữa, còn nữa! Tao còn tìm thấy rất nhiều, có tin là một người đàn ông có thể tay không đấm nát tảng đá to vài mét, một người thanh niên đột nhiên biến mất như biến vào hư không, có người thì còn bay được... nói chung là đủ thứ chuyện kỳ lạ, như là mấy siêu năng lực chỉ có trong phim ảnh vậy, muôn hình vạn trạng, mấy tin kiểu này gần đây xuất hiện đặc biệt nhiều, nhưng đều có một điểm chung là mấy tin tức này cuối cùng đều bị xóa đi! Tao cảm thấy là sắp xảy ra đại sự, thế giới sắp biến đổi nha!"
"Cả chị cả em, sao nó lại tốt số như vậy?"
Trường tư nhân cao trung Đệ Nhất nơi Thiên Dạ đang theo học là một trường học nổi tiếng về chất lượng giảng dạy cũng như chất lượng giảng viên hàng đầu, học sinh ở nơi này không phải giàu thì cũng thuộc dạng rất giàu, nên học phí cũng đặc biệt cao. vốn dĩ một cô nhi nghèo khó như hắn thì không thể trả nổi học phí đắt đỏ này, Thiên Dạ của trước đây vốn dựa vào nỗ lực học hành để giành lấy học bổng mà trang trải học phí, bởi hắn biết học thật giỏi là con đường duy nhất có thể giúp bản thân vươn tới ngày mai. Tuy nhiên, như đã nói, học sinh nơi này không giàu thì cũng thuộc dạng rất giàu, toàn thể loại con ông cháu cha, nhà mặt phố, bố làm to, nên căn bản thì không cần phải lo tương lai phía trước, vì kiểu gì nó cũng là con đường trải sẳn. Bởi vậy với bọn họ, việc kết giao mở rộng quan hệ ngược lại là quan trọng nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất nhiên những lời xì xào bàn tán này Thiên Dạ sẽ không cho vào tai làm gì mà đi thẳng tới bàn của mình ngồi xuống. Liền đó, một câu trêu cợt từ bên cạnh truyền tới:
"Ngươi là cái đồ chơi gì mà dám buộc ta làm việc!"
"Cà vạt của anh bị lệch."
"Nãy bạn tao nhắn tin bảo quan hệ giữa thằng này và mấy cô tiểu thư Liên gia thật ra không xấu, nó tận mắt nhìn thấy..."
"Thôi, không nói tới chuyện này nữa, để tao kể mày nghe, hôm qua tao thấy cái này thú vị lắm!"
"Hậu quả thì ta không biết, nhưng nếu ngươi mà nói nhảm thêm câu nào nữa thì ta nghĩ rằng sẽ có đứa no đòn đấy."
Tiếc là Thiên Dạ vẫn ngồi yên bất động tại chỗ, nhàm chán nói.
Tần Hưng cao hứng bừng bừng, đập bàn đập ghế nói.
"Nhưng tôi muốn cậu phải đi làm!"
"Không, vẫn vậy thôi. Tao không nghĩ là có gì thay đổi."
Chỉ thấy Khinh Vũ nhanh chóng đến trước mặt hắn, đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ.
Chương 7: Xung đột
***
Tần Hưng, đó chính là tên của thiếu niên này, đây gần như là bạn bè duy nhất của Thiên Dạ trong cao trung Đệ Nhất. Xét theo một khía cạnh nào đó, Thiên Dạ và Tần Hưng khá giống nhau, đều là trường hợp đặc biệt. Nếu Thiên Dạ là dựa vào học lực để vào được cao trung Đệ Nhất thì Tần Hưng là dựa vào quan hệ, gia cảnh Tần Hưng cũng chẳng giàu có gì, chẳng qua có họ hàng làm giáo viên trong trường nên kéo hắn vào đây học. Hiển nhiên, Tần Hưng cũng phải chịu không ít mấy trò bắt nạt, có lẽ vì hoàn cảnh tương tự, nên hai người mới có thể đồng cảm với hoàn cảnh của nhau.
"Sớm hay muộn gì nó cũng đẹp mặt thôi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mí mắt Thiên Dạ nâng lên một chú, liếc cô một cái.
"Tần Hưng! Thiên Dạ! Sắp vào học đến nơi rồi sao hai người còn ở đó nói chuyện tào lao? Còn không mau đi dọn vệ sinh đầu giờ?"
"Tao bảo này, quan hệ của mày và em vợ tốt lên từ bao giờ thế?"
Thấy cô gái này, Tần Hưng liền hoảng hốt ngồi bật dậy vừa kéo tay Thiên Dạ vừa gấp rút nói to.
"Tại sao lại là ta? Nhớ không lầm thì từ đầu năm đến giờ đều là ta và Tần Hưng làm, ngươi lấy quyền gì bắt chúng ta làm?"
"Hôm qua tao lướt internet thì bất ngờ thấy một video quay lại cảnh một người thanh niên đột nhiên b·ốc c·háy dữ dội, tiếc là ngay lập tức bị xóa mất. Nếu không tao lưu lại cho mày coi.
Người vừa lên tiếng là một thiếu niên cao gầy, còn muốn cao hơn Thiên Dạ nửa cái đầu, da hơi ngăm đen. Tổng thể dáng dấp cũng không tệ, miễn cưỡng tính là khỏe khoắn đẹp trai.
Có người nhỏ giọng nói.
Vậy nên Thiên Dạ nghĩ rằng, nếu đợi tới lúc dòng chảy năng lượng của Trái Đất triệt để hoàn thiện và cô đặc thì có lẽ thương thế của hắn cũng sẽ khá lên phần nào. Trong thời gian đó, tận hưởng cuộc sống sinh hoạt bình thường cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao hắn đã quyết định sống với cái tên Thiên Dạ, thì việc giữ nguyên quỹ tích cuộc sống cũng phải nên làm.
Còn chưa đi được vài bước, Liên Khinh Vũ đã gọi giật hắn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy từ phía cửa lớp, một bóng người xinh đẹp đang chậm rãi đi vào phòng học. Gương mặt xinh đẹp lộ ra vài phần lạnh lùng và ẩn ẩn một chút tức giận.
Nhưng hắn còn chưa nói dứt câu đã bị một giọng nữ cắt ngang.
"Thừa thãi."
Nữ sinh tên Lạc Hân Minh lóe lên trong mắt một tia khinh thường, lạnh giọng nói.
Nhìn Tần Hưng một bộ kích động hưng phấn như sắp thức tỉnh sức mạnh tới nơi, Thiên Dạ cười nói:
Không để tâm tới ánh mắt quái dị từ xung quanh nhằm vào bản thân, Thiên Dạ một đường đi thẳng tới lớp học, kéo cửa bước vào.
Khi chiếc Limouse két một tiếng dừng lại trước cổng, Thiên Dạ chậm rãi mở cửa bước xuống. Sau cuộc nói chuyện với Lý Nguyên Bá, hắn nghĩ tới một việc, lý do mà gần đây ngày càng có nhiều siêu năng lực gia xuất hiện, đó là bởi vì dòng chảy năng lượng của Trái Đất đang trở nên nồng đậm hơn từng giây, từng phút.
"Thằng ngu này hôm nay uống lộn thuốc hả? Cũng dám chống đối lớp trưởng?"
Cũng vì thế, nên loại học sinh có xuất thân nghèo khó như Thiên Dạ hoàn toàn bị bài xích và khinh thường, nếu không muốn nói là trở thành mục tiêu b·ị b·ắt nạt. Việc bắt nạt này ban đầu cũng chỉ dừng lại ở mấy trò trêu ghẹo mà thôi, nhưng kể từ khi Thiên Dạ nhiều thêm cái thân phận hôn phu của Liên Khinh Tuyết, nó đã thăng cấp lên thành b·ạo l·ực học đường.
"Hôm nay ta không rảnh, ngươi muốn dọn thì gọi người khác hoặc tự làm đi Lạc Hân Minh."
"Việc gì?"
"Con nhóc này làm vậy hẳn là có liên quan tới cuộc nói chuyện hôm qua. Mặc dù thừa thãi nhưng nó làm ta có cảm giác mắc nợ ngươi vậy, thật khó chịu."
"Hắc hắc! Tốt số không thì chưa biết, nhưng chắc chắn là nó làm nhiều người ngứa mắt lắm."
"Ăn nói như vậy với tôi, cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Thiên Dạ, chống tay xuống trước mặt hắn, lạnh lùng quắc mắt:
"Hắc hắc! Có trò hay để nhìn!"
Thiên Dạ làm sao không biết dụng ý của Liên Khinh Vũ, trước đây hắn b·ị đ·ánh là bởi vì đám học sinh trong trường cho rằng mặc dù có thân phận là hôn phu, nhưng quan hệ của
Lạc Hân Minh hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
"Tao à? Thật sự thì tao thấy..."
"Chờ đã!"
Quay về với hiện tại, Thiên Dạ với hai tay đút túi, từng bước từng bước thản nhiên đi vào trong sân trường.
Đôi mày Lạc Hân Minh cau lại, có chút ngạc nhiên nhìn xem Thiên Dạ vẫn đang thờ ơ ngồi trên ghế, nhưng rồi khinh thường cao ngạo nói:
Vuốt ngực để bản thân bình tĩnh lại,
Vẫn chưa hết kích động, Tần Hưng vỗ vai Thiên Dạ hỏi.
Tần Hưng luôn miệng nói liếng thoắng không ngừng, đủ thứ chuyện kỳ lạ trên trời dưới đất, nghe hắn kể khiến Thiên Dạ lâm vào trầm tư ngắn ngủi, xem ra là Lý Nguyên Bá nói đúng, những chuyện này chính phủ không thể bưng bít lâu hơn được nữa. Thông tin trên internet đã bắt đầu tràn lan ra rồi, ngày mà mọi chuyện lộ ra ánh sáng sẽ sớm tới thôi.
Hắn lầm bầm, rồi tiếp tục đi về phía lớp học của mình.
"Được rồi! Được rồi! Tụi này làm ngay đây lớp trưởng!"
Thiên Dạ gạt tay Lạc Hân Minh ra khỏi bàn mình, tỏ vẻ không kiên nhẫn. Nếu là bình thường, bị Thiên Dạ nói một câu như vậy, Lạc Hân Minh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng ánh mắt hắn thoáng nhìn cô lúc nãy khiến cô cảm thấy một sự sợ hãi kỳ lạ, tâm tình chập trùng không ngớt.
"..."
"Vì tôi là lớp trưởng và vì đây là công việc mà tôi buộc cậu phải làm!"
"Mày nghĩ sao về chuyện này hả Thiên Dạ?"
"Nghĩ gì là nghĩ gì?"
Dừng lại bước chân, Thiên Dạ quay đầu lại hỏi.
Lần đầu tiên kể từ khi thức tỉnh tới giờ, Thiên Dạ không xưng ta khi nói chuyện với người khác.
"Ý tao là, nếu một ngày tao đột nhiên phát hiện mình có siêu năng lực thì chắc đã lắm, tao sẽ vả vêu mồm cái lũ trước giờ vẫn luôn bắt nạt tao! Còn mày?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên, hành động hôm nay của Khinh Vũ ở trước cổng trường sẽ tạo ra lời đồn thật ra quan hệ của Thiên Dạ và họ cũng không xấu. Như vậy, những kẻ muốn bắt nạt hắn sẽ phải suy nghĩ lại trước khi muốn làm gì hắn, hoặc cho tới khi tin đồn được chứng minh thật giả.
Liên Khinh Tuyết không được tốt lắm.
Một đám bạn học đều một mặt kinh ngạc nhìn hắn, lý do tất nhiên không gì khác ngoài hành động của Liên Khinh Vũ khi nãy. Xảy ra ngay trước cổng trường, không muốn bị chú ý cũng khó, dù sao cũng là do cô bé cố tình làm vậy.
Nhìn sang người này, Thiên Dạ không khỏi nhẹ nhàng cười, mười bảy năm nếm trải cay đắng mặn ngọt thế gian, có một số người thật tâm đối đãi hắn, ân tình đó với một đứa trẻ mồ côi bị ghẻ lạnh thì khó thật khó quên được. Mà thiếu niên da ngăm đen này chính là một trong số đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí cả lớp đột nhiên trầm lại, yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, trân trối nhìn Thiên Dạ chằm chằm.
"Hừ! Chờ đi Thiên Dạ! Cậu sẽ sớm thấy hậu quả thôi.
Không đảm bảo Thiên Dạ sẽ hoàn toàn không còn b·ị b·ắt nạt, nhưng tuyệt đối tần suất sẽ giảm đi rất nhiều, ít nhất sẽ không ai dám công khai làm thế.
"...."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.