Hồng Trần Lãng Khách
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Tự tìm đường c·h·ế·t
Trần Hồng ngồi c·hết trân tại chỗ, trong mắt không phải là vui sướng vì được sống mà là một sự nhục nhã sâu cay và vẻ oán độc, âm trầm cực độ.
"Hahahahahahahahaha!!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thảm rồi, thảm rồi, lần này xác định là mềm thây!"
"Hả? Tìm mày?"
Trần Hồng tiến lên, mặt đối mặt với Thiên Dạ, đám người áo vét lập tức đem hai người vây lại không chừa kẻ hở. Tần Hưng bị đẩy qua một bên, run rẩy đứng nhìn.
"Thiên Dạ, tại sao mày còn cười? Đi lên trước làm gì? Mau báo cảnh sát thôi!"
Thiên Dạ sải bước tiến vào bên trong tòa nhà, nhìn khắp bốn phía bê tông cốt thép cùng máy móc, nhưng lại không có một bóng người, xem ra là bị cho dời đi rồi.
"Không phải lúc sáng mày rất uy phong sao? Hôm nay không chỉ đánh cho mày tàn phế, tao còn muốn đoạn luôn thằng nhỏ của mày, khiến mày chỉ có thể làm thái giám cả quảng đời còn lại. Để tao cho mày biết, có ít người, mày không thể nào đắc tội nổi..."
Cửa trường học, không ít học sinh đã tản đi, mơ hồ cảm nhận những người áo vét kia tỏa ra khí thế thật đáng sợ, run rẩy không dám đi theo xem náo nhiệt.
Lời hắn vừa nói ra, đám người áo vét tàn nhẫn nở nụ cười, Trần Hồng cười lạnh nói:
"Xa vậy mà mày cũng nhìn rõ? Không không phải, đây không phải vấn đề! Làm sao bây giờ, hay là chúng ta trốn?"
Khóe môi Thiên Dạ hơi nhếch lên, xem ra hắn thật sự có chút xem thường Trần Hồng, những người do hắn tìm tới này, người nào cũng toát ra nhàn nhạt oán khí, hẳn là c·hết trên tay chúng cũng không ít người.
Chuyện xảy ra giữa trưa rất nhanh liền lan ra trong cao trung Đệ Nhất, trở thành chủ đề bàn tán không dứt của các học viên.
Thiên Dạ - một nhân vật khác trong câu chuyện lúc trưa cũng trở thành mục tiêu bàn tán. Suốt thời gian sau đó mọi người trong lớp học đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, có người ngạc nhiên, có người cảm thấy kỳ lạ khi mà tại sao một kẻ luôn cúi đầu lầm lì như Thiên Dạ hôm nay lại dám hành động như vậy. Là vì có được sự quan tâm của Liên Khinh Vũ nên lòng tin bạo phát? Từ đó không xem ai ra gì nữa?
***
"Không sao, vài con cắc ké thôi, nếu sợ mày không cần qua cùng, tao có thể giải quyết một mình." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tại sao phải trốn?"
"Thiên Dạ, quả thật chuyện lúc sáng rất làm lòng người thư thái, nhưng tao nghĩ chúng ta nên trốn về nhanh thôi. Trần Hồng là một tên tiểu nhân có thù tất báo, nguy hiểm hơn là giờ còn là một siêu năng lực gia nữa..."
Ngay cả việc hoạt động gân cốt Thiên Dạ cũng lười làm, đối phó với đám người này, hắn chỉ lo sẽ quá kinh thế hãi tục, kích động một số cơ quan chức năng đặc thù. Không phải hắn sợ, mà là ngại phiền phức, hắn cũng chả muốn bị một đám ruồi muỗi vây quanh phá hỏng cuộc sống hiện tại.
Tránh cũng không thèm tránh, Thiên Dạ nhẹ nhàng vung tay lên.
Nhưng nhiều nhất vẫn là thái độ cười trên nỗi đau của người khác. Bọn hắn cho rằng Trần Hồng chỉ vừa mới thức tỉnh năng lực, còn chưa khống chế tốt sức mạnh, mới có thể tự mình hại mình, để Thiên Dạ tránh qua một kiếp. Nhưng sau đó thì sau? Trần Hồng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thiên Dạ, với tính cách của hắn thì chậm nhất là trong vòng vài ngày cũng sẽ tìm Thiên Dạ tính toán sổ sách.
Thiên Dạ cười nhạt, tất nhiên là Tần Hưng không nhìn thấy, nhưng với hắn thì khoảng cách này có là gì. Trần Hồng đang đứng cùng một nhóm hơn chục thanh niên cao lớn, mặc áo vét, đứng cách cổng trường không xa, lạnh lùng cười, chỉ là phối hợp với hàm răng lởm chởm vài chiếc của hắn bây giờ, chính hắn mới trở nên buồn cười.
"Đừng đoán mò, đám này tới tìm tao."
"Mày vẫn tính là hiểu chuyện, đi thôi, chỗ đã chuẩn bị tốt, mày có thể gọi thêm người tới giúp, đó là nếu có người chịu giúp mày, haha!"
"Nơi này không thích hợp, tìm cái chỗ khác đi."
"Có chuyện gì?"
Tần Hưng không hiểu nhìn đám người phía trước, Thiên Dạ lại vỗ vỗ vai hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mày đừng lo, bọn họ chỉ là để phòng ngừa mày bỏ chạy thôi, dạy dỗ mày, một mình tao thừa sức."
"Tao thật không ngờ thấy rõ là tao mà mày vẫn còn dám tới, không biết nên gọi mày là can đảm vẫn là ngu ngốc, cũng tốt, bây giờ tao sẽ khiến mày trả giá gấp trăm lần cho chuyện lúc trưa."
"Còn chờ gì nữa mẹ kiếp lũ phế vật, nuôi chỉ tổ tốn cơm, còn không mau tiến lên g·iết hắn.
Thiên Dạ ngẩng đầu, thằng này tự tin vậy? Tốt thôi, đỡ phiền phức, nhìn một lượt những học sinh xung quanh hắn mở miệng.
"Haha, Thiên Dạ dám chừng còn tưởng ở đây có náo nhiệt, còn chậm rãi tới xem, đúng là thứ đồ không biết sống c·hết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hữu lực của người đang độ tuổi tứ tuần, ngập tràn uy nghiêm.
Không nhìn thêm cho rác mắt, Thiên Dạ đưa tay lên không, khẽ nắm một cái, khẩu Desert Eagle trên tay Trần Hồng bay thẳng tới tay hắn, sau đó hắn xoay người nắm Tần Hưng dậy, bước đi ra ngoài.
Lúc này, Thiên Dạ và bọn chúng đi tới một công trường đang thi công, không tính là cách trường học quá xa.
"Thiên Dạ!"
"Mày, mày, tao đổi ý, hôm nay tao muốn mày c·hết!"
"Ngoài ý liệu, tao không ngờ mày còn rất giỏi đánh nhau đấy, nhưng giỏi đánh nhau thì sao? Trước v·ũ k·hí nóng mày cũng chỉ là một con heo c·hết. Cho nó thành cái tổ ong đi! Hahaha!"
Hiển nhiên, Tần Hưng cũng nghĩ chuyện lúc sáng là do Trần Hồng vừa thức tỉnh nên mới không khống chế tốt sức mạnh, Thiên Dạ may mắn mới tránh được. Đối với điều này, Thiên Dạ cũng chẳng thèm để ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nén đau nhức, hắn ngẩng gương mặt sưng múp, máu chảy đầm đìa lên thét lớn. Đám người áo đen lập tức rút s·ú·n·g nhắm về phía Thiên Dạ.
Tiếng thét của Tần Hưng bị âm thanh s·ú·n·g nổ và tiếng cười điên loạn của Trần Hồng hoàn toàn lấn át. Hắn sợ hại ngã quỵ tên sàn, mắt c·hết trân nhìn Thiên Dạ đứng giữa làn đ·ạ·n.
Trần Hồng há mồm định nói, nhưng ngay lúc này, một mảnh bê tông của trần nhà phía trên sụp xuống, đè hắn dẹp lép, c·hết không thể c·hết hơn, tiếp sau đó, cả tòa công trình đang thi công ấy, ầm ầm sụp đổ.
Siêu năng lực gia? Mức độ năng lượng chỉ xấp xỉ mấy tên sát thủ hắn làm thịt tối hôm qua, một ngón tay là có thể nghiền c·hết, chẳng qua giữa thanh thiên bạch nhật, hắn còn chưa muốn g·iết người thôi. Thiên Dạ vẫn nhàn nhã đi về phía cổng, Tần Hưng thì cắn răng bước theo, chịu thôi, dù gì cũng là anh em, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, lúc này phía trước bỗng nhiên hỗn loạn lên, cổng trường đã đứng không ít người.
Tiếng s·ú·n·g liên tiếp kéo dài hơn ba mươi giây, tiếng cười của Trần Hồng sau dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Dạ đã hàm chứa đầy chấn kinh, nỗi sợ lại bắt đầu len lỏi mà lên, bởi vì gã thiếu niên tóc trắng còn vẫn dửng dưng đứng đó, không hề có lấy một v·ết t·hương.
Giữa một đám người áo vét bao vây, Thiên Dạ hờ hững cùng bọn hắn rời đi, Tần Hưng đã sợ đến cả người run lên bần bật, nhưng vẫn đi theo phía sau.
Mặc dù gần đây tin tức và các bằng chứng liên quan tới siêu năng lực gia xuất hiện liên tục và tràn lan, nhưng mọi người cũng chỉ ôm thái độ nửa tin nửa ngờ mà thôi. Bây giờ ngay bên cạnh mình có người thức tỉnh rồi, bọn họ muốn không tin cũng không được.
Nhưng Trần Hồng thì nghĩ rằng ánh mắt của Thiên Dạ là đang e ngại. Hắn haha cười một tiếng rồi điềm nhiên nói:
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!....
Nhìn dáng vẻ sợ hãi tới run cả người, nhưng vẫn theo sát mình của Tần Hưng, Thiên Dạ hơi mỉm cười, người bạn này, hắn nhận định.
Âm thanh vang lên không ngừng, Trần Hồng bị vả không biết bao nhiêu cái, mang toàn bộ những chiếc răng còn lại trong mồm hắn rãi lung tung ra đất, cái tát sau cùng trực tiếp vả bay hắn xoắn vài chục vòng trên không, cắm mặt xuống đất cà một đường dài.
Những người này sắc mặt lạnh lùng, xem ai cũng bằng nửa con mắt, khóe miệng nhếch mép khinh thường, thả ở giữa một đám học sinh tất nhiên là nổi bật vô cùng.
Thiên Dạ nhíu mày, nhìn đám người áo vét vây quanh mình, còn chưa động thủ? Thằng này thích nói nhảm tới vậy?
Dựa vào một tên áo đen mà đứng dậy, cũng nhận lấy một khẩu Desert Eagle từ tên kia, Trần Hồng điên cuồng cười to. Vũ khí nóng trong tay, lòng tin lần nữa trở về, xua tan sợ hãi mới vừa rồi.
Cho dù Liên Khinh Tuyết có ý định bảo vệ Thiên Dạ đi nữa, thì Liên Gia chắc chắn sẽ không vì một tên phế vật không có gia thế mà đối phó với một siêu năng lực gia có hậu trường cứng rắn như Trần Hồng. Lại nói tập đoàn Trần gia hình như còn có quan hệ hợp tác làm ăn với Liên Gia nữa.
Đám áo vét nhìn một mớ đầu đ·ạ·n bị bóp méo trong nắm tay phải của Thiên Dạ, ngay lập tức tê cả da đầu, không nói chẳng rằng, lập tức xoay người bỏ chạy, chúng biết hôm nay đã đá phải tấm sắt rồi. Đối với chuyện này, Thiên Dạ chỉ búng đi số đầu đ·ạ·n trên tay, còn chưa có tên áo đen nào bước chân chạy ra khoảng cách năm mét, đã hoàn toàn ngã quỵ, trên thân mỗi người thủng lỗ chỗ, không khí lập tức tràn ra mùi máu tươi.
Nụ cười trên mặt Trần Hổng càng lúc càng đậm, lúc này Thiên Dạ và Tần Hưng cũng đã đi tới cổng trường, một đám áo vét lập tức vây quanh hai người. Trần Hồng chậm rãi tiến tới, lấy ánh mắt đang nhìn n·gười c·hết, cao cao tại thượng mà nhìn xuống Thiên Dạ.
Tần Hưng cũng hoàn toàn không cách nào tin tưởng. Hắn nhìn thấy cái gì? Đối mặt với làn đ·ạ·n như mưa từ bốn phương tám hướng đó, Thiên Dạ chỉ thản nhiên đưa tay bắt lấy từng viên đ·ạ·n. Phải! Là dùng tay không bắt lấy từng viên đ·ạ·n bay như mưa. Này còn là con người sao?
Lúc này, Trần Hồng im bặt mà dừng, cổ hắn đã bị Thiên Dạ bóp chặt từ từ giơ lên giữa không trung, đơn giản như đang xách cổ một con gà.
Quá sợ hãi, nhằm vào đầu Thiên Dạ, Trần Hồng vung đấm loạn xạ.
Tần Hưng cuống quít nói.
"Hừ! Lúc này vẫn còn cố tỏ ra điềm nhiên, tao thấy mày xem ra chỉ là một thằng ngốc, không hơn."
Chuyện gì thế này?
"Ừm, cái thằng răng rơi đầy đất lúc sáng, Trần Hồng gì gì đó, hắn đang đứng giữa đám người kìa!"
Hai chữ "phế vật" là cái mác mà phần lớn người trong cao trung Đệ Nhất dán lên người Thiên Dạ từ lâu rồi. Họ hồn nhiên không thèm để ý rằng, lúc trưa cái tên phế vật kia có thể đá bóng đập người văng xa vài mét ra sau, chuyện như thế so với siêu sức mạnh của Trần Hồng liền lộ ra nhỏ bé không hề đáng kể. Bởi vì là phế vật, sẽ không cách nào có tư cách so sánh với bọn họ, vậy nên trong vô thức, bọn họ cũng bỏ qua rằng Thiên Dạ có thể cũng đã thức tỉnh.
Cả tên đang đỡ Trần Hồng cũng không thoát khỏi số phận, giữa trán hắn bị đục một cái lỗ xuyên thấu từ trước ra sau, cơ thể vô lực ngã xuống đất. Trần Hồng kinh hãi muốn c·hết, hắn rốt cuộc đã trêu phải ai thế này? Thấy ánh mắt Thiên Dạ quét tới mình, hắn vãi cả linh hồn, ngã ngồi xuống đất, khẩu Desert Eagle trên tay dù chỉ về phía Thiên Dạ nhưng vẫn không kềm được run lẩy bẩy. Mùi h·ôi t·hối bốc lên trong không khí, dưới chân hắn là một bãi bầy nhầy.
"Hắn tha cho mình? Hừ! Thiên Dạ, tao biết, mày là không dám g·iết tao! Được lắm, mối hận hôm nay tao sẽ gấp trăm lần, không, là vạn lần trả lại."
Thẳng đến sau khi tan học, Thiên Dạ nhàn nhã dạo bước trên sân trường, Tần Hưng theo sát phía sau, thấy Thiên Dạ vẫn có tâm tình tản bộ, hắn lo lắng nói:
Nói rồi, hắn móc ra điện thoại, nhấn một dãy số.
Tần Hưng càng lúc càng gấp, sợ xanh cả mặt, nhưng vẫn không quay người bỏ chạy mà vẫn theo sát hắn.
Bị Thiên Dạ xách cổ, sắc mặt hắn nghẹn đỏ, hắn nắm lấy cánh tay Thiên Dạ, ý đồ dùng siêu sức mạnh vặn gãy. Nhưng hắn lại sợ hãi phát hiện rằng, siêu sức mạnh có thể dễ dàng vặn cong sắt thép của hắn, lại không cách nào suy suyễn cánh tay Thiên Dạ chút nào, cứ như là hắn đang bóp vào một khối kim cương.
Chương 9: Tự tìm đường c·h·ế·t
"Ngươi nói nhảm nhiều quá, rác cả tai."
Vào lúc này, cổng trường thật sự là đông tấp nập, con người vốn là loại sinh vật ưa thích náo nhiệt. Rất nhiều người nhìn thấy Trần Hồng đứng giữa đám áo vét, lại thấy Thiên Dạ và Tần Hưng từ từ đi tới, mơ hồ đoán ra được sắp phát sinh cái gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.