Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Bên Trong Liệu Có Mặc??
「Tinh!! Ta có gợi ý cho ký chủ này.」Tiểu 80 tự dưng lên tiếng.
“Tứ đoạn tu vi thì thọ nguyên bây giờ của ta liệu có đủ??” Thanh Minh nội tâm nói truyền cho tiểu 80.
Tiểu 80 muốn phát từ bi đây mà, nhưng tính cách của nó cũng giống như thằng bố nó, đều muốn chơi khăm hắn, hoặc là tạo hố để cho hắn nhảy.
“Quá đã, kể từ lúc tu luyện đây là lần đầu tiên ăn no thế này.”
「3 phút.」
「Đủ thì tất nhiên đủ, nhưng thời gian sẽ ngắn một chút.」
「Đây!!」
“Mặc dù hai bố con Hệ Thống này có chút hố ta nhưng vẫn không đến nỗi nào, nếu nó đã gợi ý kiếm gỗ này thì đơn giản là nó có thể giúp ta trong kỳ chiêu mộ, nhưng cái hố bên trong cũng không kém.”
Thanh Minh trong lòng bực tức, ăn thôi cũng không xong, nội tâm cố gắng để bình phục lại, thầm nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, nữ nhân là nguyên do của phiền phức, không nên cãi cùn với nữ nhân, nếu không thì không biết bản thân khi nào c·h·ế·t.”
“Không thèm cãi với ngươi.” Thanh Minh không muốn nói nữa.
“Kiếm gỗ?? Ngươi đùa ta à?? Kiếm gỗ thì có tác dụng gì?? Vô cũng bị hắn đánh!!” Thanh Minh nhìn gợi ý của tiểu 80 thì muốn chán luôn.
"Không phải áo, là yếm." Thanh Mạn vội đính chính, nhưng khi nói đến đây mới nhận ra rằng bản thân đã lỡ miệng nói.
Thanh Mạn càng thêm đỏ mặt, quay người vộ chạy lên núi, nhưng vẫn không quên nói: "Biến thái, đại biến thái, ngươi chờ đấy, ngày mai ta còn xuống." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn 132 điểm thử nghiệm, ngày mai ba bữa nữa là còn 128, nếu Thanh Mạn xuất hiện là chỉ còn 124.
“Giai đoạn hai là dưới uy áp toả ra thì người chiêu mộ có thể trụ được bao lâu.” Như biết Thanh Minh muốn hỏi gì, nàng tiếp tục nói
"Nuôi gái là tốn kém, cha mẹ nói không sai."
“Nó cũng phải là cỡ E hoặc F.” Thanh Minh vuốt cằm cho cái đánh giá.
"Biến Thái, ngươi con heo lười này, mau tỉnh, mau tỉnh dậy, ta đói." Thanh Mạn xuất hiện, mở lên tấm lều, chui người vào bên trong, lấy chân đá Thanh Minh, miệng lớn tiếng nói.
Tiếp đó giao diện cửa hàng tự động bật lên.
“Giai đoạn một, người tham gia chiêu mộ phải đấm vào Thông Linh Thạch, Thông Linh Thạch này có tác dụng cảm ứng lực lượng, từ lực lượng phát ra của người đánh có thể phán đoán chính xác được tu vi của người đó, sau đó nó sẽ biểu hiện lên trên Thông Linh Thạch.”
“Và đó là những gì những người khảo thí nói, ta thì không biết.”
“Yên tâm, uy áp sẽ từ thấp tới cao, từ nhất đoạn rồi lên cao vô hạn.”
Hắn xuyên không qua đây thì đồng nghĩa sự tồn tại của hắn ở Trái Đất đã biến mất.
Đắn đo, không biết nên thế nào.
「Mua đi thì biết.」
Đã như vậy thì chỉ cần đợi đến ngày nữa thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn như một thằng tay mơ làm sao có thể đánh với những người đã tu luyện, học võ từ nhỏ.
“Giai đoạn ba là tỉ thí, vì người tham gia chiêu mộ tu vi không hề giống nhau, vì vậy để có thể hợp lý thì bắt đầu từ thấp nhất là nhất đoạn, tiếp đó liên tục ba tiểu cảnh giới sẽ trở thành một nhóm và tỉ thí với nhau.”
Hệ thống kêu hắn biểu hiện xuất sắc, nhưng nó lại không nói là đến cỡ nào, vậy thì hắn cũng chỉ cần biểu hiện xuất sắc trong nhóm của hắn là được nhỉ.
Thanh Minh dập đi đống lửa đang cháy, sau đó là vào trong lều của mình, nằm thẫn thờ một hồi mới nhắm mắt ngủ.
Chương 16: Bên Trong Liệu Có Mặc??
Thanh Minh vội vàng nhìn xung quanh để tìm kiếm thì thấy nồi mì của hắn bây giờ đang bị Thanh Mạn ăn.
Khi làm động tác này đường cong cơ thể của nàng hiện rõ ra trước mắt Thanh Minh.
“Rồi rồi, ăn béo ngươi lên.” Thanh Minh nói.
Vẫn tính nằm nướng thêm một chút nữa thì một tiếng nói vang lên.
Thanh Minh bị Thanh Mạn lời nói làm cho tỉnh giấc nhưng vẫn còn khá là mơ màng, chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Ăn thôi!! Ửm?? Mì của ta đâu??” Khi Thanh Minh chuẩn bị ăn tiếp thì không biết nồi mì đã biến mất đâu rồi.
“Ngắn vậy??”
“Tiểu 80!!”
「Kiếm gỗ: là kiếm gỗ, 10 điểm thử nghiệm.」
“Ai bảo ngươi cứ đờ người ra không chịu ăn, nó như nguội rồi nên ta chỉ có thể ăn giùm ngươi.” Thanh Mạn vừa ăn vừa nói.
“Nói như vậy thì có phải ta sẽ gặp nhị đoạn, tam đoạn, tứ đoạn tu vi??” Thanh Minh thầm nghĩ.
Đưa nỗi lo nghĩ vào sau trong lòng, hắn đưa tay dọn lấy đống nồi dơ vào trong hòm trữ đồ, để khi nào đến bờ sông các thứ thì lấy ra rửa.
Nội tâm niệm niệm nhưng ai ngờ thật thành công trong việc bình tĩnh, ai mà muốn c·h·ế·t bao giờ.
“Nếu như ngươi chỉ là nhất đoạn mà có thể chịu được uy ấp ngũ đoạn thì chứng tỏ ngươi đây nội tâm kiên định, sức chịu đựng vượt quá sức người, con đường tu luyện sau này có thể thành công.”
Nhưng bây giờ không thể nói về là có thể về được dù sao thì về là chuyện không thể.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện: "Mong sao tương lai có thể trở về, một lần thôi cũng được, chỉ cần nói với cha mẹ là ta vẫn ổn là được."
Vì từ những bộ truyện trước đó hắn đọc thì chưa từng thấy nữ mặc áo ngực xuất hiện bao giờ, đây là một dấu chấm hỏi trong lòng người đọc.
Dưới sự điều khiển của tiểu 80, cuối cùng cửa hàng hiện lên một đạo cụ.
“…”
Thanh Minh ánh mắt liên tục di chuyển từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, như muốn thẩm thấu xuyên qua bộ trường bào của Thanh Mạn.
“Với tứ đoạn tu vi thì ta có thể nhờ nhờ tiểu 80, nhưng mà…”
Miếng ăn là miếng tồi tàn, không lệch đi đâu được.
“Hứ, kệ ta.” Thanh Mạn không quan tâm mà vẫn tiếp tục ăn.
“Như vậy thì quá tốt!!” Thanh Minh đã tìm thấy được đường sáng.
Chỉ vì ăn một chút mà béo thì chắc chắn là không thể, khả năng trao đổi và cân bằng cơ thể của người tu luyện khiến cho cơ thể được điều hòa, vì vậy mới có trường hợp người tu luyện tu vi cao lại không ăn mà vẫn không gầy.
Qua một lúc nữa Thanh Mạn cuối cùng cũng ăn xong nồi mì, nàng ngồi ưỡn ra đằng sau, vuốt vuốt cái bụng, nói.
「Ký chủ đừng có khinh thường nó, đồ của hệ thống không phải giống như đồ bên ngoài.」
“Cụ thể là bao lâu?”
Thanh Minh nghe xong thì lần nữa cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
Tông môn bên trong cũng có sự rượt đuổi, tu vi càng cao, tài nguyên tu luyện càng nhiều, vì tranh thủ thì chỉ có thể cắm đầu tu luyện để nâng cao tu vi.
Cứ thế là hắn ngủ tới sáng ngày hôm sau, vì quá mệt mỏi vì hôm qua nên hắn ngủ hẳn cho tới trưa.
“3 phút… 3 phút thực sự không đủ? Đồng cảnh giới thì ta sợ ta đánh không lại a, với lại ta cũng không có kinh nghiệm đánh nhau.” Thanh Minh buồn bực nói.
“Haizz, cứ đợi đến lúc đó rồi tính, trước tiên ăn cái đã, lỡ mì nó nở ra.” Tiểu 80 gợi ý phần nào khiến hắn yên tâm hơn được một chút.
“Người tu luyện sẽ không béo.” Thanh Mạn đáp trả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi, ngươi cút đi, ở đây không còn chuyện của ngươi.” Thanh Minh đuổi đi tiểu 80.
「Thọ nguyên của ký chủ có 5 năm.」
Nhưng khoảng cách như này Thanh Mạn vẫn nghe được.
Lại nói chuyện với nó thì hắn sợ không ăn nổi được nồi mì.
Thanh Minh muốn nói là nàng không cần xuống nhưng bóng dáng của Thanh Mạn đã biến mất trong màn đêm, hắn chỉ có thể thở dài nhìn xem số điểm của mình.
Thanh Minh nghe xong thì kỳ quái hỏi: “Tông môn bên trong không có nhà ăn các thứ à?”
“Ờ hớ.” Cái này đơn giản, hắn làm được.
"Bên trong liệu có mặc áo." Thanh Minh miệng nói nhỏ.
“Giành miếng ăn của người ta là thất đức đấy.”
Thanh Minh nghe xong thì như được giác ngộ, khuôn mặt không thể tin. nói: "Thì ra là vậy!! Chắc nó lỏng lẻo lắm."
“Chờ đã?!! Người tu luyện là nữ, thì liệu thời bây giờ có mặc áo ngực?? Hay là để trần?? Nhưng nếu là để trần thì bên dưới cũng phải chăng??"
“Có gì khác??” Thanh Minh tò mò hỏi.
Nói đến cha mẹ, thì hắn lại bắt đầu nghĩ tới cha mẹ ở Trái Đất.
“Được rồi, ta cũng phải về.” Thanh Mạn đứng lên vươn vai ra sau.
Thanh Minh nghe tới đây thì gấp gáp, không còn là khuôn mặt giác ngộ nữa mà khuôn mặt tiếc tiền: "Lại xuống? Ngươi xuống để ăn hết điểm của ta à??"
“…” Thanh Minh không biết phải nói gì, theo hắn thì khảo thí này thật vô dụng, không có bất cứ liên quan gì.
Tiểu 80 xuất hiện.
“Uy!! Uy!! Ngươi làm gì vậy?? Mì của ta mà.” Thanh Minh vội nói.
Muốn hắn lấy kiếm gỗ đánh với kiếm thật, đây là muốn lấy trứng chọi đá mà.
Đợi tiểu 80 biến mất, Thanh Minh bình tĩnh suy nghĩ.
Ngực to, mông cong, tạo thành hình chữ S tuyệt đẹp.
“Vậy sao…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không, ăn quá phiền phức, lại tốn thời gian nữa, nên thay vì ăn thì chỉ cần nuốt một viên Tuyệt Thực Đan là đủ, để còn có thời gian tu luyện.” Thanh Mạn nói.
"Nếu như cha mẹ biết ta biến mất thì sẽ thế nào??" Hắn không khỏi suy nghĩ nhưng đến đây hắn lại không dám suy nghĩ thêm nữa, vì hắn đã có thể tưởng tượng ra được tình huống cha mẹ hắn xuống tìm và trở nên loạn.
「Có chuyện gì sao ký chủ??」 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gợi ý gì??”
Thanh Mạn như nhìn thấy ánh mắt của Thanh Minh, vội lui người lại, hai tay che ngực, ánh mắt bất thiện, nói: "Biến thái, ngươi nhìn gì??"
Cơm no rượu say, xong giờ chỉ còn việc là đi ngủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.