Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: F Hoặc G
"Ta không ăn Tuyệt Thực Đan đâu, vậy để ta đi săn một con gì đó đem qua cho ngươi." Nói xong không đợi Thanh Minh, nàng đã lao người ra bên ngoài, đi săn.
Lượt bỏ 500 chữ quá trình làm thịt và nướng con gà.
Vân Yên theo đó ngồi xuống ăn lấy gà nướng, vì quá ngon nên nàng cũng trầm mê vào trong món ăn mà quên mất nàng đang tìm Thanh Mạn để nói chuyện.
"Cái này... cái này... Lúc này sư phụ ăn ngon không?" Thanh Mạn không muốn giải thích mà nói qua vấn đề khác.
Thanh Mạn chưa kịp nói xong thì một giọng nói nữ nhân khác xuất hiện, làm cho nàng xém rớt cái đùi gà xuống dưới đất, nhưng khi nhận ra giọng nói này là ai khuôn mặt của nàng bỗng trở nên hoảng hốt.
------
"Mạn Nhi, con Thanh Thái Kê ta nuôi ở---- hửm? Mùi gì đây? Thật thơm." Vân Yên đang muốn tra hỏi Thanh Mạn nhưng một mùi hương thơm ngát bay vào mũi nàng khiến nàng không khỏi khen ngợi.
"Có chuyện gì?"
"Thế làm sao?? Ta đói."
"Tu vi cao?? Đi ngủ còn cần phải dùng tu vi sao??" Thanh Minh hắn trách cứ, đây là muốn che giấu việc hắn giả bộ.
"Ta cũng hết mì." Thanh Minh cũng nói láo, hắn không muốn chi điểm cho việc ăn như này, quá tốn kém.
"UI!!!"
Mùi vị có thể nói là tuyệt đỉnh, ngon nhất mà hắn từng ăn trên đời, có thể là do gà này từ tu chân giới mà ra nên mới được như vậy.
"Hở? Đói?? Ai đói??" Thanh Minh đưa đầu lên, đôi mắt lim dim nhìn xung quanh, hỏi.
"Ngươi nhìn ta giống như không sao sao??" Thanh Minh vội truy vấn, hắn tỉnh lại, hai tay đưa ta sau đít, xoa xoa cái mông bị tổn thương.
"Hãy tìm cô nàng kia phiền phức, ta không quen nàng, đừng rước phiền phức tới cho ta." Thanh Minh lòng mặc niệm.
"Sư phụ??" Thanh Minh giật mình xong lần nữa thầm đánh giá Vân Yên.
Nào tu vi nhất đoạn như hắn có thể chịu được.
Thanh Minh thì không biết là có chuyện gì xảy ra, vẫn vui tươi ăn như chuyện này không liên quan gì tới hắn.
"Ta không biết nấu." Thanh Mạn trả lời nhanh chóng.
"Ngươi---- phù, phù, không cãi cùn với nữ nhân, không cãi cùn với nữ nhân, nữ nhân là sinh vật không nói lý." Thanh Minh muốn cãi nhưng nhớ đến quan điểm của mình, hắn không khỏi hút vào thở ra mấy cái, sau đó nhỏ giọng niệm niệm.
"Ăn Tuyệt Thực Đan, hoặc là ngươi đi bắt con gì đó về đây." Dù sao cũng là trời sáng, nhưng hắn lại lười đi săn, vậy giờ có Thanh Mạn thì để nàng đi săn cho nó nhanh.
"Đấy, sảng khoái là được, nó cũng đâu thua kém việc sư phụ dùng nó luyện đan đâu." Thanh Mạn lại nói.
"Hửm? Con gà này ngươi lấy ở đâu?" nếu Thanh Mạn xách về một con heo rừng hay gà rừng thì hắn sẽ không hỏi, nhưng nhìn sao thì nhìn Thanh Minh thấy đây giống như con gà nhà, lông trên người nó khá đẹp, béo nữa.
"Nhưng mà cái này không---" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Biến Thái, Biến Thái, c·hết ngươi biến thái, toàn nghĩ đâu đâu."
Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp, mị hoặc cũng không thua kém gì Thanh Mạn, không, nói đúng hơn là xinh đẹp hơn cả Thanh Mạn về phần trưởng thành, từ trên núi xuống, đến trước hai người.
Thanh Minh cũng đánh lửa thành công không lâu trước đó.
"Cái--- cái này...." Thanh Mạn ấp úng nói.
"Tốt, giờ chỉ cần đợi cô nàng đó trở lại." Nói là đợi nhưng hắn cần là đánh lửa, lại là đánh lửa.
Vân Yên xuất hiện, mặc trên người một bộ trường bào màu lam nhạt khác với Thanh Mạn là màu xám, thiết kế có phần bắt mắt hơn bộ mà Thanh Mạn đang mặc.
Thanh Mạn cũng bất ngờ, vội vàng tiến tới, quan tâm nói: "Ngươi--- Ngươi không sao chứ??"
Nửa tiếng sau, Thanh Mạn trở lại, trên tay có cầm thêm một con gà.
「Tinh!! Ký chủ tiêu hao 1 điểm thử nghiệm để mua Bộ Gia Vị dùng vô hạn, vật phẩm đã được đưa vào trong hòm trữ vật.」 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sư phụ ăn ngon thế có cảm thấy sảng khoái không?" Thanh Mạn lần nữa nhét chữ vào mồm Vân Yên.
Thanh Minh bận bịu hết cả tay chân, nói: "Được rồi, ngươi ăn đi." Nói xong hắn cũng nhanh tay bẻ xuống cái đùi và ăn.
"Nhưng đây thật sự là khác, ăn chỉ là nhất thời, nhưng đan dược có thể giúp đỡ trong những lúc nguy cấp." Vân Yên không khỏi phải giải thích cho Thanh Mạn biết.
"Ta---ta---- Ai bảo ngươi ngủ nướng?? Ta đã kêu ngươi dậy rồi mà ngươi không chịu dậy." Thanh Mạn nửa chữ đầu thì như có dấu hiện xin lỗi những nửa chữ sau thì lại trở thành hắn có lỗi.
...
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, không ai nói gì, chỉ có Thanh Minh đang là bình chân như vại dọn lấy đống lộn xộn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Mạn như bắt được thời cơ, nàng vội vàng xé một cái cánh gà, xong đưa cho Vân Yên, nhiệt tình nói: "Sư phụ, ngươi đến đúng lúc lắm, đây, Biến th--- không, Thanh Minh hắn vừa làm xong, vẫn còn nóng, người mau nếm thử."
"Hả?? Chuyện gì?? Sao thành ra ta là người có lỗi??" Thanh Minh nội tâm cứng đờ, hắn có chút không theo kịp tình huống.
Sự nhiệt tình của Thanh Mạn khiến cho Vân Yên không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng cầm thấy cái cánh gà Thanh Mạn đưa, rồi đưa nó lên miệng cắn.
Chương 17: F Hoặc G
Thanh Mạn lần này phát lực còn lớn hơn khi trước, bên trong còn vận dụng tu vi.
"Đừng hỏi, có là được, nhanh nấu đi, ta đói." Thanh Mạn gấp nói.
"Không đúng, Mạn Nhi, ta tìm con là để hỏi con có thấy Thanh Thái Kê mà ta nuôi ở sau điện đâu không? Ta hỏi trưởng lão quản lý điện thì hắn có nói là con có xuất hiện ở đó."
Bị đá đau đến nổi hắn tỉnh cả người luôn, cái mông ê ê.
Có lửa, có gia vị, có gà, thôi thì gà nướng.
Tuy nói là trưởng thành nhưng không theo kiểu là già, người tu tiên nào mà già được trừ khi là họ muốn, nhưng nữ nhân nào lại muốn mình biến già, trừ khi họ sống trên đời quá lâu và không để ý đến tuổi tác, dung nhan nữa.
"Ưm~~ Thật thơm." Thanh Mạn ngửi được mùi hương liền không khỏi cảm thán, xong vội vàng nói: "Nhanh, nhanh, ăn được chưa."
Một bên Thanh Mạn nghe xong thì cũng mỉm cười, nói: "Đúng chứ, đây là gà do...."
"Chuyện gì?? Ta đói." Thanh Mạn trả lời.
"Cũng sảng khoái, dù sao thì cũng đã rất lâu rồi, không biết là bao lâu giờ ta mới ăn ngon lại như vậy." Vân Yên cũng không giấu diếm, nói.
Thanh Minh ánh mắt bất thường nhìn Thanh Mạn và Vân Yên.
Thanh Mạn đi tới, đưa lấy con gà cho Thanh Minh: "Đây, dùng con này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Minh cũng không còn hứng thú để ngủ nữa, sợ ngủ lại phải ăn thêm một đá, đến lúc đó là chầu ông bà luôn.
"Sư---sư phụ," Thanh Mạn ấp úng nói.
Thanh Mạn nghe xong thì cười lên, không giống như là làm gì có lỗi, nói: "Đấy sư phụ cũng cảm thấy ngon nên nó cũng đáng giá."
Sau khi bình tĩnh, Thanh Minh nhìn về phía Thanh Mạn, nói.
"Đúng chứ? Sư phụ, người nhanh ngồi xuống ăn chứ không một xíu nữa là bị ăn hết đấy." Thanh Mạn cười, xong lôi kéo Vân Yên ngồi xuống.
"Gì đẩy? Kỳ hoa thầy trò à??"
"Ngưng Linh Khí Cảnh Cửu Ngưng?? Mạnh!! Nhưng có thứ còn mạnh hơn, ít nhất cũng hơn Thanh Mạn cô nàng một bậc F hoặc G." Thanh Minh chỉ liếc mắt một cái, xong thầm đánh giá.
Vì nàng nghĩ nếu là bình thường dùng lực không thể đả động đến Thanh Minh.
"Ồ." Thanh Minh không hỏi nhưng cứ cảm thấy đây là muốn có chuyện, nhưng nếu thực sự có chuyện thì chắc cũng là do lỗi của Thanh Mạn, không liên quan tới hắn, nên hắn cũng yên tâm mà đi làm thịt con gà.
Thanh Mạn chỉ gật đầu.
"Thế nào??" Vân Yên hỏi.
"..."
Vân Yên theo ngón tay nhìn xuống thì thấy đống xương, nàng ngay lập tức hiểu.
"Đói?? Ngươi đói thì tự đi mà làm để ăn!!"
"Ngươi đói?? Ở đó có hai cái bánh bao đấy, ăn đi." Thanh Minh đưa tay chỉ chỉ trước ngực Thanh Mạn, chỉ vào hai ngọn núi to của nàng, xong không cần đợi nàng trả lời thì hắn lại lần nữa nằm xuống nhắm mắt ngủ.
「Vân Yên, Ngưng Linh Khí Cảnh Cửu Ngưng」
Tiếp đấy hắn mở lên giao diện cửa hàng, nếu như Thanh Mạn đã đi săn thì hắn đây cũng phải chuẩn bị đồ để làm.
Nhưng ai ngờ, nàng dùng lực quá lớn, khi đá Thanh Minh thì hắn bị đá bay qua một bên, may mà có cái lều nó đỡ lại chứ không thì chắc hắn đã bị đá bay ra góc cây.
"MẠN NHI!!!"
"Ta đói." Thanh Mạn lần nữa lớn tiếng nói.
Thanh Mạn lần này không nói là đưa ngón tay chỉ chỉ xuống dưới đống xương mà khi này hai nàng nhả ra.
"Ngon thật."
"Ưm~~ Thật ngon!! Lâu rồi ta mới ăn lại món ăn ngon như thế này." Vân Yên khen ngợi.
"Con có biết Thanh Thái Kê này có tác dụng gì không? Máu của nó có thể được dùng để tạo một số loại đan dược giải đi một số hiệu ứng bất lợi đến từ những đan dược khác, có thể nói là cực kỳ trân quý." Vân Yên thở dài, xong la mắng Thanh Mạn.
"Ta-- ta không biết, ta nghĩ ngươi tu vi cao vậy thì chắc sẽ không bị..." Thanh Mạn vội giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói thu hút sự chú ý của Thanh Minh, Thanh Minh quay đầu, đôi mắt lim dim nhìn về phía Thanh Mạn, lần nữa nói
"Xong."
"Đừng nói đây là..." Vân Yên hỏi.
Hắn uống một ngụm nước, xong đi đến cái ghế cắm trại ngồi xuống, nhìn xem hai nữ nhân, xem thử hai nàng tính làm gì tiếp.
Tuy không biết Thanh Mạn như muốn nói chuyện gì nhưng nàng vẫn là trả lời: "Ngon!!"
Thanh Mạn có chút chưa kịp phản ứng nhưng khi hiểu được lời nói của Thanh Minh liền không khỏi nổi giận, đưa chân ra, mạnh mẽ hơn đá lấy Thanh Minh.
Cho đến khi ăn hết, Thanh Mạn và Vân Yên thỏa mãn thì Vân Yên mới chợt nhớ ra vấn đề.
Dáng người thanh thoát, ngực to, mông cũng cong không kém, mái tóc dài đen mượt, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, trưởng thành, nhìn trong thật đẹp mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.