Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Xuyên Không Vẫn Ăn Mì Sống Qua Ngày
"Biến thái, ngươi đang suy nghĩ thứ gì mà khi ta tới gần vẫn không phát hiện vậy."
"Ta còn chưa cảm nhận được gì, nhưng thôi, cũng tạm tạm." Thanh Minh nói, xong thì hắn từ trong hòm trữ vật, lấy ra cho nàng một cái nồi khác.
Nói thế nào nhỉ, là hiện đại quá, nhìn bắt mắt hơn những gì có ở đây.
Thanh Minh bị giọng nói làm cho giật mình, khuôn mặt hoảng hốt, nhảy lui sang một bên, xém nữa làm đổ mất nồi nước sôi.
「Ok ok, nhớ đấy, đây là nhiệm vụ bắt buộc, ngươi nếu không hoàn thành là mất hết điểm, còn nữa nếu hết điểm thì cũng không nâng cấp được hệ thống đấy.」 Hệ Thống lần nữa nhắc nhở Thanh Minh sau đó là biến mất.
“CMN, nếu đã như vậy thì tại sao bắt ta phải gia nhập Âm Dương Hợp Tông chứ?? Ta biểu hiện xuất sắc thì ta có quyền chọn những tông môn khác tốt hơn mà??” Thanh Minh tiếp tục chửi.
Công thức chế biến cực dễ.
Cái xưng hô này... không lệch đi đâu được là Thanh Mạn, dù sao số người hắn gặp được đến bây giờ không nhiều hơn đầu ngón tay.
"Waa??!!"
"Một là bên trong m Dương Hợp Tông có một cái hố lớn, nó muốn đợi ta nhảy vào, hai là một thứ gì đó khác chẳng hạn như trong lúc chiêu mộ đệ tử xảy ra."
"He, lần này chiếm tiện nghi mà không bị gì, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng công nhận là nó mềm." Thanh Minh nội tâm thầm đắc ý.
"À, nhắc mới nhớ." Thanh Minh giờ mới nhớ ra chuyện chính, quay qua hỏi Thanh Mạn.
"Ngươi ăn gì vậy? Nhìn ngon ghê, mùi thơm nữa, cho ta ít." Thanh Mạn bỗng dưng nói.
Thanh Minh không nghe nỗi Hệ Thống nói nữa.
Tuy không phải là đi làm như như thế này đã đủ cực khổ.
"Khó hiểu, thôi kệ nó đi, trước tiên là phải làm sao để có thể trong lúc chiêu mộ đệ tử biểu hiện xuất sắc."
"Xong." Chỉ là nồi mì thôi mà khuôn mặt Thanh Minh vui như chạy hội, phải biết là cả một ngày nay hắn cực như nào, các bữa ăn chỉ ăn được mỗi một chút lương khô, đã vậy còn phải chạy trốn, té re, đánh nhau, sợ hãi.
"Không, không, chỉ là ngươi xuất hiện bất thình lình quá nên ta có chút bất ngờ." Thanh Minh cười nói.
"Được gì?? Ngươi còn muốn thứ gì?"
Mới ăn một miếng thôi mà nước mắt như muốn rớt.
Tiếp theo đó là gia vị, rồi lại ra bên cạnh mấy cái cây tìm hai cái que để gộp lại thành đôi đũa.
"Được chưa? Giờ đưa cho ta mượn." Thanh Mạn vội nói.
Cái thôn hắn nói có chút to và lạ, đặc biệt là nó không tồn tại ở đây.
"Không, không, ngươi là nhất, ngươi thích làm gì thì làm, ta lười cãi với ngươi." Sau nhiều lần đọc truyện tu tiên thì hắn cũng có rút ra được một số kinh nghiệm, một trong số đó là đừng gây chuyện với phụ nữ, hầu như một nửa phiền phức gánh phải thì nguyên do trong đó chính là phụ nữ.
"Phản ứng gì vậy? Ta đáng sợ đến thế sao??" Thanh Mạn nhìn thấy Thanh Minh phản ứng có chút lố, nàng chống hai tay lên hông, nói.
Ngay lúc Thanh Minh đang suy nghĩ thì bên tai lần này xuất hiện âm thanh.
"Không biết người tu luyện có bị táo bón không?" Đây là thứ Thanh Minh luôn suy nghĩ.
Thanh Minh vừa chuẩn bị nấu nước để chế mì vừa phải suy nghĩ xem Hệ Thống tính làm gì.
Thanh Minh thật câm lặng, ăn thôi cũng không xong.
“Ngươi muốn ta biểu hiện xuất sắc?? Thế thì làm sao để biểu hiện xuất sắc khi ta chỉ mới tu vi nhất đoạn?? Ngươi có biết chiêu mộ người bên trong toàn là gì không??”
"Thế ngươi không phải là người tu luyện sao? Sao ngươi được ăn mà ta lại không được ăn?" Thanh Mạn lên giọng, nói.
"Những thứ này là gì? Nhìn giống cái lều nhưng lại có chút khác." Thanh Mạn hỏi.
「Ta không biết!! Nhưng ta có niềm tin là ký chủ có thể làm được!!」 Màn hình Hệ Thống hiện ra nút like cho Thanh Minh.
"Cũng được nhưng ta sẽ được gì??" 1 điểm thử nghiệm đấy, ít nhất hắn muốn nhận lại một thứ gì đó, chứ ai lại đi cho không.
"CMN cút!! Ngươi cút đi, để cho ta yên!! Mỗi lần ngươi xuất hiện là không có chuyện tốt xảy ra."
"Nhưng đây là của ta." Đúng đây là của hắn.
"Hừ, biến thái." Thanh Mạn nghe xong thì miệng thầm mắng chửi Thanh Minh, xong nàng tiến sát lại gần Thanh Minh, đưa lên bờ môi hồng, hôn lấy má phải của hắn một cái.
"CMN, xuyên không vẫn phải ăn mì, nhưng không hiểu sao mà nó còn ngon hơn bình thường."
Với sự xuất hiện của Hệ Thống thì hắn nhận ra rằng tính cách của hắn đang dần có sự thay đổi, trước kia vui tươi tới đâu thì đến bây giờ ngoài bị chọc giận ra thì còn cần phải cẩn thận.
Thanh Mạn cầm gói mì xong không biết phải làm gì.
"Được, cho ngươi, tự đi mà chế." Thanh Minh cũng không muốn cãi cùn với Thanh Mạn, xem trên những cái lương khô phân thượng hắn sẽ nặng lòng tốn 1 điểm thử nghiệm nữa.
Hệ Thống muốn hắn biểu hiện xuất sắc, vậy thì trước tiên hắn cần biết tu vi trung bình của những người đó.
Tiếp đó một khoảng thời gian là quá trình chế biến của hai người, Thanh Mạn muốn ăn thử, Thanh Minh thì muốn ăn thêm vì chưa no.
Như nắm bắt được thời cơ, Thanh Minh nói: "Thế nào? Suy nghĩ xong chưa? Không nhanh là ta cất đi đấy."
"Nhưng ta không có nồi..."
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không tưởng tượng được rằng sẽ có chuyện gì xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hứ, lần này ta tới là để nói với ngươi về chuyện chiêu mộ đệ tử." Thanh Mạn nói.
Hệ Thống sau khi biến mất thì nơi đây liền trở nên yên tĩnh hẳn đi, chỉ còn lại là tiếng lửa cháy tí tách kêu lên.
"Thế thì cho ta mượn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một chút là được rồi chứ đòi thêm nữa là không biết nàng sẽ làm gì.
"Vì vậy ta mới xin, chứ mà là của ta thì ta đã giật lại rồi."
Thanh Minh cho nàng cái liếc mắt, nói: "Ngươi là người tu luyện mà, không đói thì không cần phải ăn."
"À, ngươi nhắc tới thì ta mới nhớ." Xem nữa thì hắn quên mất vấn đề này, Thanh Minh lại tiếp tục nói: "Ngươi có thể cho ta biết những lần chiêu mộ trước thì tu vi thấp nhất và cao nhất trong đó là gì không?"
"Thứ gì? Ngươi cho được thứ gì thì thứ đó." lời nói của Thanh Minh đầy thâm ý, dựa vào người nghĩ thế nào thì nó sẽ biến đổi, không có cố định.
Mặt khóc miệng cười.jpg
Đồ tuy lạ nhưng nó lại không có quá nhiều đặc biệt nên Thanh Mạn không thèm để ý nữa, ngược lại là nàng đến trước nồi nước, nhìn xem trên bàn gói mì, hỏi: "Này, ngươi đang chuẩn bị ăn gì vậy, trông rất lạ."
Thanh Minh không có trực tiếp lấy ra đưa cho Thanh Mạn, mà hắn như nghĩ gì đó, xong nói "Ta có."
Quả nhiên, Thanh Mạn như nghĩ đến thứ gì đó, xong khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
"Ngươi tới đây làm gì??"
Hắn từ trong cửa hàng mua thêm một gói mì sau đó là ném cho Thanh Mạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sợ chứ, người tu luyện nào cũng đáng sợ, không để ý là ngươi đâm ta một phát, c·h·ế·t bất đắc kỳ tử thì làm sao??" Đó là trong lòng hắn nói vậy chứ hắn không dám nói toang ra sợ nữ nhân trước mặt này thật sự xiên hắn.
“Động lực?? Động lực cái đầu cha ngươi!!”
Đến nhanh, đi cũng nhanh, chưa kịp cảm nhận được gì thì đã hết.
「Tinh!! Ký chủ tiêu hao 1 điểm thử nghiệm để mua bộ dụng cụ bế, vật phẩm đã ở trong hàm trữ vật.」
"Là sao?"
"Waa!! Thứ này tuy chế biến đơn giản nhưng mà ngon ghê." Vừa ăn vừa húp nước lèo Thanh Mạn khen ngợi.
"Chắc chắn là phải có một cái âm mưu nào đó từ Hệ Thống."
Thanh Minh thật sự đau đầu, hắn nói: "Tìm cái nồi, nấu nước, đợi sôi, đưa mì vào, thêm gia vị, đợi mềm, ăn."
"Cái này thì còn tùy, nhưng mà nó cũng được chia ra theo nhóm." Thanh Mạn cũng biết được một hai nên nàng giải thích.
Mặc kệ bên cạnh là Thanh Mạn đang ánh mắt quái dị nhìn hắn, Thanh Minh vẫn như thế cúi xuống mà từng đũa từng đũa gắp lấy mì mà bỏ miệng.
Mà thôi, có vẻ như hắn ăn một gói là không đủ nên hắn dành vô cửa hàng mua thêm hai gói và một chai nước 1L nữa, đồng thời bỏ ra thêm 1 điểm thử nghiệm nữa để có thể mua bộ dụng cụ bếp.
"Đúng chứ, khá là ngon, trước kia ta thường hay ăn nó, nhưng mà ăn nhiều quá thì lại không tốt." Thanh Minh nói, nhớ đến cứ mỗi lần bắt đầu hành trình dãi dẵn ăn mì thì hắn lại bị táo bón, trước đó không sợ nhưng bây giờ sợ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
「Không phải lúc đầu ký chủ muốn gia nhập Âm Dương Hợp Tông sao? Ta chỉ là giúp đỡ ký chủ thôi mà~~」
"Nó là lều nhưng được dùng với mục đích du ngoạn, cắm trại các thứ, ở thôn ta toàn dùng thứ này." Thanh Minh nói.
"Vậy sao?" Thanh Mạn hài lòng với câu trả lời, xong nàng liếc mắt nhìn xung quanh khu cắm trại của Thanh Minh liền có chút lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
------
Cứ thế Thanh Minh một bên húp, một bên Thanh Mạn ngồi nhìn.
"Không có gì không được tới à?" Thanh Mạn vừa ăn vừa nói.
Chương 15: Xuyên Không Vẫn Ăn Mì Sống Qua Ngày
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.